Trọng sinh chi nhất thế vinh hoa – Chương 19

    Thuộc truyện: Trọng sinh chi nhất thế vinh hoa

    Chương 19: Trần gia

    Edit: Thanh Thanh

    Người tới là chồng của Trần gia tam tiểu thư Trần Tri Thư, ở rể tại Trần gia. Năm đó Trần gia sinh ra bốn người con gái, chỉ để lại một người kén rể ở trong nhà, coi như là lưu lại nhất mạch cho Trần gia. Nguyên bản quan hệ giữa Trần gia và Càn Long khá sâu đậm, con đường làm quan cũng thuận buồn xuôi gió, thế nhưng từ khi Tri Họa tiến cung, liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện, Càn Long cũng chán ghét mà vứt bỏ Trần gia, từ đó Trần gia không còn vinh quang như ngày xưa.

    Mặc dù như vậy, nhưng Trần gia dù sao cũng là gia tộc lâu đời, quan hệ vẫn còn đó; sau khi kinh thành phát sinh đại sự truyền tới tai Trần gia, những người luôn nhạy bén với chính trị này liền rõ ràng, đây là một cơ hội khó tìm, vậy nên chủ quản hiện tại của Trần gia, Trần Mộ Bình, suốt đêm chạy tới kinh thành.

    Miên Ức hận Trần gia; có lẽ ngạch nương của mình trong mắt a mã là một nữ nhân đáng ghét, trong mắt Tiểu Yến Tử lại là kẻ cướp chồng, thế nhưng còn Trần gia đường đường đem ngạch nương nhét vào trong cung, khi bọn họ thấy nàng không được Lão Phật gia và Hoàng thượng sủng ái, bị Ngũ a ca vứt bỏ, bọn họ cư nhiên bàng quan, mắt mở trừng trừng không thèm quan tâm mẹ con hắn, hiện nay thời thế thay đổi thì lại muốn dựa hơi? Trên đời làm gì có chuyện tiện nghi như thế!

    Nguyên bản hắn không có năng lực cũng không có hơi sức chạy đến Trần gia gây khó dễ, nhưng hôm nay đối phương lại tự mình dâng lên tận cửa!

    “Đem người kia đuổi đi cho ta!” Miên Ức cố kìm nén tức giận, bây giờ còn chưa đến lúc xử lý Trần gia, mà hắn cũng không muốn thất thố trước mặt A Đức.

    “Miên Ức, ta đi trước, chính ngươi bình tĩnh lại một chút.” Phong Thân Ân Đức không biết nên nói gì hơn, loại sự tình này cần bản thân Miên Ức suy nghĩ cẩn thận, y ở chỗ này chỉ làm hắn phân tâm.

    Miên Ức cũng không giữ y lại, hắn không biết nên nói gì với y, đành gật đầu, cố nặn ra một biểu tình cứng ngắc.

    Lúc Phong Thân Ân Đức đi ra khỏi vương phủ, trước cửa đứng một nam nhân mặc trang phục văn sĩ, tuy là trang phục văn sĩ nhưng lại không có vẻ văn nhược, trái lại tràn ngập khí độ trầm ổn, trông diện mạo tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi. Phong Thân Ân Đức nhìn liền hiểu rõ, người này hẳn là người từ Trần gia tới mà gác cổng đã thông báo.

    Nam nhân kia cũng nhìn thấy y, hắn hơi sửng sốt một chút liền lộ ra dáng tươi cười trên mặt, bước tới, “Miên Ức, ta…”

    “Ngươi nhầm người rồi.” Phong Thân Ân Đức mở miệng, trên mặt khó có được mang vẻ trào phúng, “Ta không phải là Miên Ức.” Người tự xưng là di phụ* của Miên Ức cư nhiên không nhận ra cháu trai của mình.

    (*chồng của dì)

    “Thật ngại quá, tại hạ Trần Mộ Bình, chẳng hay tiểu công tử là?” Trần Mộ Bình thoáng xẹt qua một tia xấu hổ, nhưng ngay lập tức khôi phục phong độ vừa nãy, nho nhã mở miệng.

    Trần Mộ Bình?! Phong Thân Ân Đức sửng sốt, cái tên này, nếu như y nhớ không lầm, kiếp trước lúc mình phát hiện ra mật thất kia, bài vị của hắn được đặt ở phía Tiết đại lão bản! Trần Mộ Bình kia chính là Trần Mộ Bình trước mắt mình sao? Hay đây chỉ là trùng hợp?

    “Ta là Phong Thân Ân Đức.” Phong Thân Ân Đức nghĩ thầm trong lòng, miệng cũng đồng thời trả lời đối phương. Y dừng lại một chút rồi nói: “Con trai của Hòa Thân.”

    “Nguyên lai là công tử của Hòa đại nhân!” Trần Mộ Bình hơi dừng một chút, “Còn thỉnh tiểu công tử thay Trần mỗ vấn an Hòa đại nhân, ngày khác thích hợp sẽ đăng môn bái phỏng.”

    Hắn quả nhiên quen biết a mã! Phong Thân Ân Đức tâm trầm xuống, phải chăng hắn chính là Trần Mộ Bình kia? “Hữu tâm không bằng hữu duyên, nếu hôm nay đã vô tình gặp mặt, liền cùng nhau đi đi, nếu Trần đại nhân là bằng hữu của a mã, ta nghĩ a mã sẽ rất muốn gặp ngươi.”

    “Trần mỗ là dân thường áo vải, thẹn không dám nhận làm bạn với đại nhân.” Trần Mộ Bình uyển chuyển từ chối xưng hô của Phong Thân Ân Đức, nhưng cũng nhận lời mời của y, “Trần mỗ liền quấy rầy công tử.”

    Một đường quay về Hòa phủ im lặng không nói chuyện, Phong Thân Ân Đức tâm tư xoay chuyển trăm vạn lần. Y biết rõ thân phận của Tiết đại lão bản, đó là mẹ ruột của Đương kim Hoàng thượng, hợp tác đã nhiều năm với a mã, vậy Trần Mộ Bình là ai? Qua thăm dò lúc nãy hắn rõ ràng không có chức vị gì, có lẽ là thương nhân?

    Điểm này Phong Thân Ân Đức đã đoán đúng; nguyên lai từ khi Tri Họa vào cung, Trần lão gia luôn luôn trông ngóng tin tức tốt, rồi biết Tri Họa hoài thai, lại được Lão Phật gia sủng ái, Trần lão gia cả ngày đều nằm mơ đến tương lai Trần gia lên như diều gặp gió. Dù sao tuy rằng có quan hệ mật thiết với Hoàng thượng, nhưng Trần gia đã không còn “Nhất môn tam các lão, lục bộ ngũ thượng thư” huy hoàng như năm xưa, thậm chí đến con trai nối dõi tông đường cũng không có, con đường làm quan không thể trông cậy, chỉ còn có thể dựa vào con gái để toàn gia thăng thiên; nhưng ai biết, kỳ vọng càng cao, thất vọng lại càng lớn. Tin tức Ngũ a ca qua đời truyền ra ngoài, Trần lão gia liền bệnh một trận không dậy nổi, chưa đến vài tháng liền về trời, gia nghiệp lớn như vậy đều giao cả cho con rể Trần Mộ Bình.

    Trần Mộ Bình cũng không phải đèn cạn dầu, hắn vốn xuất thân từ vùng duyên hải, trong nhà kinh doanh thuyền bè, nguyên bản là đi buôn muối tư; lần này tiếp nhận Trần gia hắn cũng không như những người khác mà trông cậy vào ân đức của hoàng tộc mưu cầu một chức quan, mà lợi dụng uy vọng và quyền thế của Trần gia lung lạc một nhóm quan lại ở địa phương, từ vùng duyên hải vận chuyển muối tư buôn lậu vào nội địa. Hải Ninh vừa vặn ở ven bờ Trường Giang, lại đóng trên phía bắc sông Tiền Đường, chính là tuyến đường cực tốt để buôn lậu muối.

    Lúc này Trần gia cũng không xuống dốc đến cực điểm như Miên Ức nghĩ, mà dưới biểu tượng tiêu điều nghiễm nhiêm trở thành bá chủ thông thương một đời tại sông Tiền Đường. Chỉ là những thứ này, chỉ sợ có một mình vị Hòa Thân mánh khóe thông thiên mới biết được.

    Hòa Thân thấy Trần Mộ Bình cũng rất ngạc nhiên, hắn đương nhiên biết gia sản hiện nay của Trần Mộ Bình, người này chắc là muốn tiếp tay làm việc xấu mới tới kinh thành, nếu nói là vì cháu trai, suốt mười năm nay đối phương chưa thèm nhìn nó đến một lần, thế nào tự dưng bây giờ lại nghĩ tới muốn đến thăm?

    “A Đức, ngươi vào trong nhà trước đi, a mã có chuyện cần bàn với Trần tiên sinh.” Hòa Thân kêu hạ nhân dâng trà, rồi bảo Phong Thân Ân Đức về phòng.

    Phong Thân Ân Đức không chịu đi, “A mã, ngươi đừng mãi coi A Đức là trẻ con.” Kiếp trước y đã bỏ lỡ rất nhiều, hiện tại y muốn nghe rõ ràng mọi chuyện!

    Hòa Thân vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên lại nhớ tới bức thư Phúc Khang An lão đệ từ Vân Nam mới gửi tới, nội dung bên trong tất nhiên liên quan tới A Đức, khiến hắn đột nhiên hiểu được cảm giác vui mừng khi con mình đã lớn cùng cảm khái nghé mới sinh không sợ hổ, không đúng không đúng, mình đã già rồi, tương lai thiên hạ chính là của bọn nhỏ!

    Thấy Hòa Thân không tiếp tục ngăn cản, Trần Mộ Bình thật ra lại đầy hứng thú nhìn hài tử bướng bỉnh trước mắt. Hòa Thân luôn luôn giấu kín con trai bảo bối của mình, thế nào hôm nay lại đột nhiên đổi tính?

    “Hòa đại nhân, tại hạ cũng không vòng vo nữa. Lần này ta vào kinh, việc muốn làm không thể liên quan đến Hòa đại nhân, còn thỉnh Hòa đại nhân vờ như không thấy là tốt nhất.” Trần Mộ Bình mở miệng liền vào thẳng chủ đề.

    “Chuyện rốt cuộc có liên quan hay không, cũng phải nói ra nghe một chút mới biết.” Hòa Thân biến sắc, lời này của Trần Mộ Bình còn có ẩn ý a!

    “Có người trong kinh thành rảnh rỗi đi dạo qua địa đầu Hải Ninh, tra ra chuyện của Trần mỗ, khiến ta ngược lại kiến thức đến một người thú vị, lại nghe được một ý tưởng thú vị.” Trần Mộ Bình ẩn dụ vòng vo, không chịu nói thẳng ra. Hòa Thân mị hí mắt, chuyện có thể khiến Trần Mộ Bình nói là “thú vị,” xem ra thật không phải việc nhỏ!

    “Người nào có thể tra đến ngươi? Chuyện của ngươi chỉ có một vài người biết.” Hòa Thân thầm kinh ngạc, Trần Mộ Bình làm việc cực kỳ cẩn mật, đến hắn cũng đều cảm thấy không bằng…

    “Chỉ là ngoài ý muốn, ngươi không cần lo lắng.” Trần Mộ Bình mỉm cười, người nọ tra ra hắn cũng không được tin tức gì hữu dụng, bất quá hắn thật ra lại tìm được một người đáng giá để hợp tác, cuộc mua bán lần này cũng không thua thiệt.

    “Ngươi nói chuyện cứ nhất định phải nửa vời như thế làm ta không yên lòng sao?” Hòa Thân hầm hừ, hắn ghét nhất điểm này của Trần Mộ Bình, hắn cũng không muốn không cẩn thận liền bị kẻ khác dắt mũi!

    “Hòa đại nhân, ngươi đã muốn nghe, ta cũng không ngại nói, chỉ là lời này chỉ được từ miệng ta đi vào tai ngươi, truyền ra ngoài e rằng không ổn lắm.” Trần Mộ Bình nếu đã tới, cũng sẽ không dự định gạt Hòa Thân, cùng với việc để Hòa Thân tự đi tìm hiểu rồi không cẩn thận phá hỏng chuyện của hắn, còn không bằng mình mạo hiểm một chút nói cho đối phương là xong.

    “Trần Mộ Bình, ngươi nếu đã sợ, ngay từ đầu đã không tiến vào cửa Hòa phủ rồi! Có chuyện nói mau!” Hòa Thân hừ lạnh một tiếng, không còn nhẫn nại cùng tên cáo già kia lá mặt lá trái nữa.

    “Ngai vàng của Đương kim Thánh thượng, cũng đã ngồi quá lâu rồi.” Trần Mộ Bình vừa dứt lời, Hòa Thân và Phong Thân Ân Đức đều biến đổi sắc mặt.

    “Ngươi, ngươi, ngươi–” Hòa Thân đứng bật dậy, chỉ vào Trần Mộ Bình, mặt xanh mét.

    “Hòa đại nhân, không cần kinh hoảng như vậy. Trần mỗ chỉ là một thương nhân, không phải đồ tể.” Trần Mộ Bình không chút hoang mang, “Trần mỗ chỉ có thể nói đến đây, Hòa đại nhân, thỉnh đừng rối loạn đầu trận tuyến mà bị hắt nước bẩn. Trần mỗ cáo từ.”

    Phong Thân Ân Đức nhìn a mã nhà mình ngã ngồi xuống ghế, tâm trạng cũng hoảng loạn. Theo ý tứ của Trần Mộ Bình, chính là có người trong kinh thành không biết vì lý do gì mà tìm tới Trần gia, đồng thời ngoài ý muốn phát hiện sản nghiệp của Trần gia. Hơn nữa, kẻ này còn âm mưu lật đổ ngôi vị Hoàng đế!

    “A Đức, ngươi nói sẽ là ai?” Hòa Thân ách thanh hỏi một câu.

    “A Đức đoán, có lẽ là một vị a ca nào đó.” Muốn tranh giành ngai vàng cũng chỉ có vài người đó, nhưng đến tột cùng là ai lại khẩn cấp muốn ngồi lên vị trí kia như thế?

    “Còn có một người, còn một người nữa!” Hòa Thân mở to hai mắt, “Lưu Toàn, ngươi đi, tìm người bí mật chạy đến Yến thành cho ta, ngày đêm theo dõi sát sao Thập Tứ Vương gia, nhất là Tứ cô nương bên người hắn!”

    Mà lúc này, vị Tứ cô nương bị Hòa Thân phái người đi giám thị, đã bí mật ly khai Yến thành, xuất hiện tại một nơi đáng lẽ ra một người như nàng không nên bước vào – Hoàn Thúy lâu.

    “Hàm Hương công chúa, Cáp Na Ny công chúa, nói vậy mục đích ta đến đây hai vị đều đã rõ ràng, không biết lời ta vừa nói hai vị có nghe lọt hay không?” Tứ cô nương dứt lời, nhìn hai nữ nhân trước mặt hiện lên biểu tình khiếp sợ.

    “Ngươi không sợ lời của ngươi sẽ bị ta nói cho Hoàng thượng sao?” Cáp Na Ny nhìn nữ tử đầy khí khái trước mắt, vẻ mặt không thể tin.

    “Ta nếu đã dám nói ra, sẽ không sợ ngươi nói cho người khác biết!” Tứ cô nương cười lạnh, “Còn không chắc Hoàng thượng có thể tin lời nói của một nữ tử Hồi tộc vừa mới tới kinh thành hay không!”

    “Dù ta có đáp ứng, hiện tại Hoàng thượng căn bản không muốn đem ta tiến cung, ta làm sao có cơ hội cùng người của các ngươi nội ứng ngoại hợp!” Cáp Na Ny lùi một bước. Ám sát Hoàng đế không phải trò đùa, một khi không thành, nàng chết không việc gì, nhưng còn những tộc nhân tội nghiệp của nàng!

    “Tìm cơ hội tiến cung là chuyện của ngươi, ta cũng không tin đến việc nhỏ như vậy ngươi còn làm không xong.” Tứ cô nương cười nhẹ, nàng hôm nay đến, chính là đã hoàn toàn nắm chắc, “Ta cũng không nhất định phải có câu trả lời trong ngày hôm nay, ngươi có thể bàn bạc với quản sự Hồi tộc, đến lúc đó lại nói chuyện hợp tác sau!”

    “Ta đây đến chỗ nào để tìm ngươi?” Cáp Na Ny cắn môi.

    “Ta tự sẽ tìm đến ngươi, việc này ngươi không cần lo lắng.” Tứ cô nương đứng dậy, cáo từ rồi rời đi.

    Ra khỏi Hoàn Thúy lâu, Tứ cô nương ẩn thân từ phía nam kinh thành chạy thẳng hướng bắc, đi vào một ngôi nhà nhìn qua cực kỳ phổ thông. Vào đến sân, nàng thấy trên bàn đá bày một ấm trà và hai cái chén, Trần Mộ Bình ngồi trên ghế đá, nhìn thấy nàng tiến đến liền mỉm cười: “Tứ cô nương, khổ cực rồi.”

    “Vì Thập Tứ Vương gia làm việc không khổ cực, nhưng xem ra Trần tiên sinh thật an nhàn a!” Ánh mắt Tứ cô nương nhìn Trần Mộ Bình thủy chung luôn đầy vẻ đề phòng, nàng cũng không coi trọng nam nhân Giang Nam này, chỉ tiếc là Thập Tứ Vương gia hạ quyết tâm muốn hợp tác với hắn, nàng cũng chỉ có thể dốc hết toàn lực hỗ trợ Thập Tứ Vương gia.

    “Trần mỗ hổ thẹn.” Trần Mộ Bình bỏ ngoài tai trào phúng của Tứ cô nương, vẫn tràn ngập vẻ nho nhã như trước, “Kế tiếp chính là phải làm phiền Tứ cô nương rồi.”

    “Hừ, không cần ngươi nói, đó là tất nhiên!” Tứ cô nương quay đầu ly khai. Trần Mộ Bình nhìn người đã đi xa, lúc này mới thu hồi dáng tươi cười trên mặt, âm thầm tính toán.

    Thập Tứ Vương gia, điều kiện ngươi đưa ra dĩ nhiên làm ta dao động, thế nhưng thật đáng tiếc, trước ngươi đã có một người ra điều kiện khiến ta càng thêm tâm động; ngươi chớ trách ta bội bạc, ta Trần Mộ Bình cũng không phải quân tử, chỉ là một thương nhân.

    Tứ cô nương ly khai chỗ của Trần Mộ Bình, quay ngược đi đến một tòa miếu thờ trên sườn núi cách cửa thành mười dặm. Từ rất xa tiểu ni cô thấy nàng tới, vội vã đi qua nói: “Vị nữ thí chủ này, có một vị nam thí chủ tới miếu từ sáng sớm, đã đợi ngài cả ngày.”

    “Ta biết rồi.” Tứ cô nương mắt sáng ngời, quả nhiên hắn tới!

    Đi vào khách phòng, trong căn phòng nhỏ chỉ đơn thuần có một chiếc giường đất, trên giường trải một tấm chiếu, mặt trên bày một cái bàn nhỏ, có một bộ ấm trà đơn sơ do tăng ni chuẩn bị. Một nam nhân tầm ba mươi tuổi đang đứng bên cạnh bàn, trong tay cầm một cái túi gấm, thần sắc trên mặt biến ảo bất định. Nghe thấy động tĩnh phía cửa, nam tử xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía Tứ cô nương có chút không chắc chắn, vui mừng cùng nghi hoặc; mà nam tử này, chính là Tiêu Kiếm.

    “Túi gấm này ngươi lấy từ đâu tới!” Tiêu Kiếm giơ lên túi gấm trong tay, giọng nói tràn ngập kích động.

    “Ngươi đã tới đây, túi gấm này là thực hay giả hẳn là đã tra rõ đi. Thế nào, ngươi còn không đoán được ta là ai?” Tứ cô nương lạnh lùng cười, “Hay là nói, làm con rể của Càn Long lâu quá rồi, ngươi đã quên thân phận của chính mình!”

    “Ngươi, ngươi là… Không, không đúng, nàng mới là, ngươi rốt cuộc là ai?” Tiêu Kiếm trong mắt ánh lên hoảng loạn.

    “Ta là ai? Túi gấm kia là do ân nhân cứu ta đưa cho ta, từ nhỏ ta đã mang trên người, ngươi nói ta là ai?” Tứ cô nương không đáp mà hỏi lại.

    Đúng lúc này, cửa phòng sát vách mở ra, một đôi vợ chồng kích động xông vào gian khách phòng, “Không sai, không thể nào lầm được, nàng cùng với mẹ ngươi quả thực giống nhau như đúc! Còn túi gấm trước đó, kỹ thuật thêu này, trừ mẹ ngươi ra, trên đời này không còn ai có thể bắt chước! Nàng mới chính là Tiểu Từ a!”

    Đôi vợ chồng này chính là cha mẹ nuôi của Tiêu Kiếm tại Vân Nam, vợ chồng già họ Cố.

    “Ta không có người anh như hắn! Muội muội của hắn là Hoàn Châu Cách cách, là Ngũ phúc tấn, là nghĩa nữ của tên cẩu hoàng đế Càn Long! Ta không dám thấy người sang bắt quàng làm họ!” Tứ cô nương trừng lớn, trong ánh mắt chứa đầy cừu hận.

    “Huynh sai rồi, là lỗi của huynh, là huynh nhận sai muội muội!” Tiêu Kiếm nhìn túi gấm trong tay, nhìn cha mẹ nuôi trước mắt, lại nhìn Tứ cô nương tràn đầy hận thù trước mặt; hắn đau khổ lắc đầu, năm đó mình hạ quyết tâm thật lớn mới có thể buông bỏ huyết hải thâm cừu, thế nhưng hiện tại mới biết được, cư nhiên mình đã nhận nhầm em gái, đã buông tha một cơ hội báo thù tốt như vậy, chỉ vì một người em gái giả!

    “Ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua tên cẩu hoàng đế kia, để trả ơn cứu mạng của Thập Tứ Vương gia, vì huyết hải thâm cừu của cha mẹ! Ngươi có muốn báo thù hay không không liên quan đến ta, nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám ngăn trở ta, ta sẽ không buông tha cho ngươi!” Tứ cô nương ngoan lệ rút ra bảo kiếm bên hông, mũi kiếm sáng loáng chỉ thẳng vào yết hầu của Tiêu Kiếm.

    Tiêu Kiếm nhìn mũi kiếm cách trong gang tấc, trong mắt trái lại có chút tiếu ý. Phần hào hùng này, phần can đảm này, phần võ nghệ này, đây mới chính là em gái của hắn! Hắn tại sao lại hồ đồ như vậy, có thể đem Tiểu Yến Tử nhận nhầm thành Tiểu Từ!

    “Ai nói là huynh không báo thù?” Cừu hận bị áp chế đã lâu cuộn trào mãnh liệt trong nháy mắt, vượt lên trên căm giận vì nhận sai em gái, khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Kiếm xuất hiện tia sát khí.

    Tứ cô nương thỏa mãn thu lại kiếm, hiện tại chỉ cần Hồi tộc bên kia truyền đến tin tức thôi!

    Còn Hòa phủ lúc này, Hòa Thân nghe được Lưu Toàn báo cáo về, rằng Tứ cô nương từ một tháng trước đã bí mật rời khỏi Yến thành, hiện giờ hành tung bất định, nhưng khả năng hơn phân nửa là ở kinh thành. Trên mặt hắn lộ ra một tia suy tư, quả nhiên là Thập Tứ Vương gia sao? Chẳng qua, Trần Mộ Bình tại sao muốn hợp tác với Thập Tứ Vương gia?

    “A mã.” Phong Thân Ân Đức nghe xong báo cáo liền thả lỏng tâm tình, y vốn tưởng rằng đây là hậu chiêu của Thập Ngũ a ca lưu lại vì chuyện của Lệnh phi, nhưng nguyên lai chỉ là sợ bóng sợ gió. Tuy nhiên y không thể không nghĩ, Thập Tứ Vương gia phía sau có Trần Mộ Bình hỗ trợ, như vậy Vĩnh Diễm có thực sự chỉ là một vị a ca quy củ như hắn biểu hiện ra hay không? Lẽ nào phía sau hắn thực sự không có ai ủng hộ hay sao? Y có phải đã quá tin vào ký ức kiếp trước không, vẫn cho rằng Vĩnh Diễm là một kẻ chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời Càn Long rồi cuối cùng được truyền ngôi vua? Kỳ thực bản thân y, cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng hiểu rõ Vĩnh Diễm.

    Đi sai một bước chính là vực sâu vạn trượng, mình sống lại sau vẫn quá an nhàn rồi!

    “A Đức, làm sao vậy, sắc mặt ngươi không tốt lắm?” Hòa Thân nhìn Phong Thân Ân Đức, trong lòng cảm khái, dù sao A Đức còn nhỏ, chuyện ngày hôm nay đối với nó quá kích động.

    “A mã, ngươi và Trần tiên sinh quan hệ có tốt không?”

    “Tại sao lại hỏi vậy?” Hòa Thân ngược lại sửng sốt, không rõ vì sao Phong Thân Ân Đức sẽ hỏi câu này, hắn còn tưởng rằng con mình đang lo lắng Trần Mộ Bình có âm mưu soán vị.

    “Ta muốn bái Trần tiên sinh làm thầy.” Nếu như ngây thơ đơn thuần sẽ làm mình và a mã vạn kiếp bất phục, vậy y tình nguyện học cách vứt bỏ lòng lương thiện, mà Trần Mộ Bình, sẽ là thầy dạy tốt nhất!

    “A Đức, ngươi!” Hòa Thân không thể không nhìn thẳng vào đứa trẻ trước mặt, đến tột cùng điều gì trong thời gian ngắn như vậy đã làm nó thay đổi? Mà cũng có thể, chính hắn vỗ ngực tự xưng là a mã, nhưng cho tới bây giờ lại chưa từng hiểu rõ con trai mình!

    “A mã, chúng ta đánh cuộc đi, ta cá là lần này Thập Tứ Vương gia sẽ không thành công, và lúc hắn thất bại, Trần tiên sinh vẫn như cũ không vướng vào một chút phiền toái nào! Nếu như ta thắng, mong rằng a mã có thể đáp ứng thỉnh cầu của ta, cho ta đi theo Trần tiên sinh.”

    Đã đến lúc, chim non phải rời tổ.

    Thuộc truyện: Trọng sinh chi nhất thế vinh hoa