Trọng sinh chi nhất thế vinh hoa – Chương 4

    Thuộc truyện: Trọng sinh chi nhất thế vinh hoa

    Chương 4: Tiến cung

    Edit: Thanh Thanh

    “Tỷ tỷ, ngươi ngăn ta làm gì? Cái người ban nãy thực sự quá khó ưa! Cư nhiên lại khi dễ một hài tử!” Đỗ Tiểu Nguyệt trừng lớn mắt, thấy xe ngựa của Vĩnh Diễm dưới lầu dần dần tiêu thất trong tầm nhìn, nôn nóng giậm chân.

    “Tiểu Nguyệt!” Mạc Sầu lắc đầu thở dài, “Ngươi đừng gây chuyện làm phiền tiên sinh! Huống hồ người kia chính là công tử Hòa gia, đâu cần ngươi ở chỗ này cáu gắt vô lối?” Lời vừa dứt, Mạc Sầu như có như không liếc nhìn Phong Thân Ân Đức đang ngắm nghía hai người một lớn một nhỏ ngồi ở bàn đối diện. Tiểu Nguyệt này, thật quá dễ bị kích động!

    “Dù y có đúng là nhi tử của tên đại tham quan Hòa Thân đi nữa, bây giờ bất quá cũng chỉ là một đứa nhỏ! Y có thể hiểu cái gì cơ chứ? Cậy lớn hiếp bé, thực sự quá đáng khinh!” Tiểu Nguyệt không chịu thua, hất tay Mạc Sầu ra, đi về phía Phong Thân Ân Đức: “Vị tiểu huynh đệ này, ngươi có sao không?”

    Phong Thân Ân Đức thu hồi đường nhìn đang đặt trên người Thập Nhị a ca cùng hài tử đi theo hắn, dở khóc dở cười nhìn Tiểu Nguyệt. Tuy rằng y hiện tại đích xác chỉ là một hài tử 10 tuổi, nhưng Tiểu Nguyệt này cũng đâu có lớn hơn là mấy, trên mặt vẫn còn lộ ra một chút nét trẻ con.

    “Tiểu Nguyệt!” Mạc Sầu vội vàng kéo Tiểu Nguyệt lại, thấp giọng nói: “Ngươi còn lảm nhảm gì đó, dám ở trước mặt con nhà người ta kêu Hòa Thân là tham quan, đầu óc ngươi rơi mất tiêu rồi hả?

    “A…” Tiểu Nguyệt ngây thơ nhìn Phong Thân Ân Đức, “Nhưng mà tỷ tỷ, ta đây chỉ là ăn ngay nói thật!”

    Phong Thân Ân Đức lắc đầu cười cười, ác danh tham quan của a mã từ kiếp trước y đã nghe đến mòn tai, hơn nữa Tiểu Nguyệt đối địch với a mã đã nhiều năm, kiếp này với kiếp trước cũng chẳng khác gì nhau. Tuy vậy Tiểu Nguyệt thẳng thắn lại hoàn toàn không biết gì cả, mặc dù nói xấu a mã, nhưng cũng như nàng đã nói, đó đều là lời ăn ngay nói thật, không thể đánh đồng với chuyện Vĩnh Diễm cố tình sỉ nhục. Ngoài ra, y kiếp trước coi Tiểu Nguyệt như tri kỷ, chính là bởi vì y thích tính cách này của nàng!

    “A mã mà biết ta ra ngoài, tất sẽ sinh lo lắng; đa tạ hai vị tỷ tỷ quan tâm.” Phong Thân Ân Đức chắp tay, liếc mắt thấy Vĩnh Cơ xuất ra một thỏi bạc đặt lên bàn, lôi kéo nam hài kia chuẩn bị ly khai, vì vậy cũng vội vã cáo từ. Mặc dù y thập phần hiếu kỳ về việc tại sao Mạc Sầu và Tiểu Nguyệt lại ở đây, thế nhưng trước mắt còn có chuyện trọng yếu hơn.

    Đuổi theo xuống dưới đường cái, giữa đám người lúc nhúc bóng dáng hai người kia đã sớm tiêu thất. Đúng lúc đang thất vọng, y liền nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm lo lắng của quản gia Lưu Toàn: “Tiểu thiếu gia, thì ra ngài ở đây, làm nô tài tìm mãi!”

    “Lưu bá bá.” Phong Thân Ân Đức nghe thấy hai tiếng “nô tài” liền nhíu mày, cuối cùng hé môi líu ríu, “Làm ngươi sốt ruột rồi, ta ở nhà bí bách quá nên chỉ muốn ra ngoài một chút hít thở không khí.”

    “Tiểu thiếu gia vừa mới khỏi bệnh, vạn nhất lại bị cảm lạnh thì làm sao đây?” Lưu Toàn nghe được ba chữ “Lưu bá bá” liền sửng sốt, tiểu thiếu gia từ trước đến nay luôn luôn chỉ gọi mình là Lưu quản gia, thế nào hôm nay lại khác thường như vậy?

    “Sao có thể nói như vậy, thời tiết hôm nay tuy khá mát mẻ, nhưng vẫn đang trong mùa hè, đâu dễ dàng cảm lạnh cho được?” Phong Thân Ân Đức lắc đầu, thân thể nhỏ bé nhưng lời nói ra lại cực kỳ già dặn, càng làm Lưu Toàn thêm kinh ngạc.

    “Thiếu gia, tuy nói như vậy, nhưng cầu ngài nhanh cùng ta hồi phủ đi! Hôm nay Thái hậu trong cung hạ chỉ, tuyên ngài tiến cung gặp mặt a!” Lưu Toàn lúc này mới nhớ ra lý do chính, vội vã nói ra.

    “Thái hậu?” Phong Thân Ân Đức sửng sốt, thấy Lưu Toàn nghiêm túc gọi cỗ kiệu tới, liền đi lên kiệu theo Lưu Toàn trở về Hòa phủ.

    Vào đến cửa, y thấy Hòa Thân đã sớm ngồi chờ ở tiền thính, bên cạnh đang quỳ chính là Phó quản gia Lý Quý cùng hai nha hoàn Tiểu Hồng và Tiêu Kiều.

    “A mã, đây là vì sao? Bọn họ làm ngài tức giận?” Phong Thân Ân Đức thấy một màn này liền rõ ràng lý do khiến a mã giận dữ, lạch bạch chạy đến trước mặt Hòa Thân, giọng nói trong trẻo của trẻ con làm sắc mặt Hòa Thân thoáng dịu đi một chút.

    “A Đức, tại sao ngươi lại lén lút chạy ra khỏi phủ? Cũng không mang theo hạ nhân bên người, làm a mã thật lo lắng!”

    “A mã, ta cũng không còn là tiểu hài tử nữa rồi, huống chi nơi đây đường đường là kinh thành dưới chân Thiên tử, ngài còn sợ ta đi lạc sao?” Phong Thân Ân Đức đáp lại y như ông cụ non khiến Hòa Thân phì cười.

    “Được rồi được rồi, A Đức của ta quả nhiên đã trưởng thành, quên đi, ba người các ngươi đứng lên hết đi, ta thấy A Đức được vui vẻ liền tha cho các ngươi lần này!” Hòa Thân khoát khoát tay, ba người đang quỳ dưới đất liền vội vã tạ ơn, sau được Lưu Toàn kéo lên, dẫn đi ra ngoài.

    “A mã, đang yên đang lành, tự dưng Thái hậu vì sao lại gọi ta vào cung?” Nhìn thấy ba người đã ly khai, Phong Thân Ân Đức mới nhớ ra chuyện vừa nãy.

    “Là thế này, Thái hậu mấy ngày trước cũng mắc bệnh nhẹ, điều dưỡng vài ngày đến hôm nay mới khỏi hẳn. Vạn tuế gia vô cùng hài lòng, gọi vị thái y chữa trị cho Thái hậu tới phong thưởng. Vị này trùng hợp lại chính là Trương thái y đến bắt mạch cho ngươi lần trước, vạn tuế gia vì thế liền nhớ tới việc A Đức ngươi bị bệnh; biết ngươi cũng không có gì đáng ngại, Thái hậu thập phần vui vẻ, lập tức tuyên ngươi tiến cung!” Hòa Thân vừa dứt lời, khóe miệng Phong Thân Ân Đức liền giật giật, thầm nghĩ phải chăng Thái hậu sợ y rơi xuống nước làm não bị ẩm, ảnh hưởng đến tương lai Thập cách cách nên mới khẩn cấp muốn tự mình kiểm tra?

    “A mã, để A Đức thay quần áo xong sẽ theo ngài vào cung.” Lấy lại bình tĩnh, Phong Thân Ân Đức thu hồi nụ cười châm chọc trên khóe miệng, chỉ chỉ thường phục trên người mình.

    Hai cha con ngồi chung một kiệu đi vào cung, ở cửa đã có thái giám đứng chờ sẵn. Phong Thân Ân Đức đỡ Hòa Thân xuống kiệu, phụ tử hai người đi theo thái giám, thẳng qua tiền điện hướng đến hậu cung.

    Kiếp trước y đã tới hoàng cung không ít lần, thế nhưng nơi đây quanh co khúc khuỷu, cảnh sắc hoàng cung hồi trước so với hiện tại trong mắt mình cũng có phần khác biệt; kiếp này đây là lần đầu tiên y vào trong cung, đang là giữa hè, trong hoa viên trăm hoa đua nở. Thái hậu và Hoàng thượng đang ngồi trong đình ở hoa viên ngắm hoa.

    Lúc hai cha con Hòa Thân hành lễ, Thái hậu mỉm cười nhìn Phong Thân Ân Đức từ trên xuống dưới, liên tục gật đầu: “Không tồi không tồi, mặc dù có gầy đi một chút, nhưng vẫn là một hài tử chỉnh tề. Hòa Thân a, ngươi dưỡng nhi tử thật là tốt, ai gia chỉ nhìn một lần đã thấy thích! Hoàng thượng ngươi nói có đúng không?”

    “Hoàng ngạch nương nói rất đúng, hài tử A Đức này trẫm cũng rất thích! Người đâu, ban thưởng cho A Đức một đôi trường mệnh tỏa, một đôi ngọc như ý!” Hoàng đế Càn Long cười sang sảng, phân phó tùy tùng bên cạnh.

    “Tạ ơn Hoàng thượng khai ân, tạ ơn Lão Phật gia khai ân.” Phong Thân Ân Đức vội vã quỳ lạy tạ ơn.

    “Miễn lễ, ngồi xuống đi.”

    Hoàng đế ban thưởng tọa xong, Hòa Thân cùng Phong Thân Ân Đức giờ mới dám ngồi xuống. Phong Thân Ân Đức âm thầm đánh giá hoàng đế, vị Hoàng thượng này trong trí nhớ kiếp trước già hơn rất nhiều; nhớ lại Hoàng thượng hồi trước, y mới giật mình nhận ra năm tháng không buông tha ai cả, lúc này Càn Long mặc dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng trông vẫn còn rất trẻ khỏe, so với ông lão trong trí nhớ nhìn như hai người hoàn toàn khác nhau.

    Thái hậu vừa hỏi xong chút chuyện phiếm liền nghe tiểu thái giám hô: “Thập Ngũ a ca đến!”

    “Vĩnh Diễm tới, mau tới đây, cho ai gia nhìn chút nào.” Thái hậu dĩ nhiên rất thương yêu Vĩnh Diễm, thấy hắn tới lại càng thêm tươi cười.

    “Vĩnh Diễm bái kiến Lão Phật gia, bái kiến Hoàng a mã.” Vĩnh Diễm quỳ gối hành lễ, Hòa Thân cùng Phong Thân Ân Đức cũng vội vã đứng lên đối Vĩnh Diễm hành lễ.

    “Vĩnh Diễm, đây là A Đức, nhi tử của Hòa Thân.” Càn Long vừa dứt lời, Vĩnh Diễm đã cung kính lộ ra dáng tươi cười ngoan ngoãn.

    “Hoàng a mã, ngài thật là hay quên, nhi thần sao lại không nhận ra A Đức cơ chứ? Ngài đã quên rồi sao, khi A Đức mới đầy tháng, nhi thần còn được bế y a!” Vĩnh Diễm mặt cười tươi roi rói, hoàn toàn không có dáng dấp ngang ngược lúc trước.

    “Đúng, ai gia nhớ ra rồi, khi đó a, Vĩnh Diễm cũng mới có mười mấy tuổi, chính là một hài tử a! Thấy A Đức mới sinh, liền thích chí ôm ghì lấy không buông!” Thái hậu vỗ tay cười to, Càn Long cũng phụ họa thêm thắt vài câu.

    Vĩnh Diễm tỏ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng hừ lạnh một tiếng. Khi đó hắn đã hiểu chuyện, Hoàng hậu vừa bị phế, ngạch nương hầu như đã đứng đầu hậu cung, nhưng nàng vẫn sống không yên ổn. Hắn hỏi ngạch nương rất nhiều lần, nàng cuối cùng mới nói cho hắn biết, chính là nàng đang lo lắng. Mặc dù hắn được Hoàng a mã và Lão Phật gia sủng ái; thế nhưng trên triều đình, ngạch nương vốn là nô bộc sau mới được trở thành người của Bát Kỳ, cũng không có thế lực nhà mẹ đẻ đắc lực hậu thuẫn, chỉ có mình Phúc gia là có tiếng nói, song lại bị quyền thần Hòa Thân áp chế, đến cả ngạch nương vốn ở chốn thâm cung cũng biết quyền lực của hắn khuynh triều đảo chúng. Hòa Thân thậm chí còn nhiều lần nghi ngờ xuất thân của ngạch nương, góp ý cho Hoàng a mã lập một phi tử người Mãn khác quản lý hậu cung. Lúc đó hắn một bụng đầy lửa giận bị triệu đến Từ Ninh cung, liền thấy đứa con vừa đầy tháng của Hòa Thân vừa bị tuyên tiến cung. Khi hắn ôm y vào lòng, thật muốn ném xuống đất chết luôn cho hả giận! Hắn phải cố nhịn dữ lắm mới không thực hiện ý niệm trong đầu.

    Trong lúc Thái hậu đang hồi tưởng chuyện vui ngày trước, cười đến thập phần thoải mái, Hà công công làm việc bên người Hoàng thượng vội vã đi tới, thấp giọng bẩm báo: “Vạn tuế gia, Kỷ Hiểu Lam xin cầu kiến.”

    “Ồ, Kỷ Hiểu Lam đã trở về? Tuyên hắn vào đi!” Càn Long tâm tình đang tốt, vội vã tuyên Kỷ Hiểu Lam yết kiến.

    “Thần Kỷ Hiểu Lam khấu kiến Ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế. Khấu kiến Lão Phật gia, Lão Phật gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Kỷ Hiểu Lam ngoài vật bất ly thân là chiếc tẩu thì ngay cả triều phục cũng chưa mặc vào, ngang nhiên sải bước đến trước mặt Thái hậu cùng Hoàng thượng bái lễ.

    “Trở về sớm như vậy sao, nạn hạn hán ở Vân Nam đã xử lý ổn thỏa chưa?” Càn Long hỏi.

    “Khởi bẩm Hoàng thượng, chuyện cứu nạn thiên tai thần đã lo liệu chu toàn, không dám ở lại lâu liền lập tức quay về kinh phục mệnh.” Kỷ Hiểu Lam đáp.

    “Hảo, lần này cứu nạn thiên tai, Kỷ Hiểu Lam lập công đầu! Đến, ban thưởng tọa! Kỷ Hiểu Lam a, ngươi biết y là ai không?” Càn Long nghe thấy việc cứu trợ diễn ra thuận lợi, tâm tình càng sung sướng, chỉ vào Phong Thân Ân Đức hỏi.

    “Thần bạo gan suy đoán, phải chăng là công tử của Hòa đại nhân?” Kỷ Hiểu Lam ngắm nghía Phong Thân Ân Đức rồi nói.

    “Quả không hổ là Kỷ Hiểu Lam, y chính là nhi tử của Hòa Thân mà trẫm đã ban tên, gọi là Phong Thân Ân Đức.”

    “Quả nhiên tên rất hay, cũng là một hảo hài tử, cứ như một khối ngọc không tỳ vết a!” Kỷ Hiểu Lam khen ngợi.

    “Ý của Kỷ tiên sinh là, Hòa mỗ ta đây giống như một khối ngọc xấu đầy tỳ vết sao?” Hòa Thân trừng mắt nhìn Kỷ Hiểu Lam.

    “Ai, đây là Hòa đại nhân tự mình đa tình, chứ ta đâu có nói vậy!” Kỷ Hiểu Lam rút ra tẩu thuốc từ bên hông, không hề tỏ ra yếu thế trừng ngược lại.

    “Hai người các ngươi thôi đi, vừa gặp nhau đã ầm ĩ, các ngươi không thấy phiền nhưng trẫm thì có a!” Càn Long than thở, trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười, “Kỷ Hiểu Lam, dọc đường đi có chuyện gì thú vị không, kể cho trẫm và ngạch nương nghe một chút.”

    “Ôi chao, Hoàng thượng nói đúng, ai gia cũng muốn nghe một chút chuyện vui thú dân gian.” Lão Phật gia nghe vậy liền mở miệng.

    “Cái này… Hoàng thượng, chuyện thú vị thần e rằng không có, nhưng thần lại nghe được một chuyện đại nghịch bất đạo.”

    “Chuyện đại nghịch bất đạo? Nói cho ta nghe!” Càn Long nghe thấy lời Kỷ Hiểu Lam liền trừng mắt, ngữ khí cũng nghiêm túc hẳn lên.

    “Chuyện này… thần không dám nói.” Kỷ Hiểu Lam giả vờ do dự.

    “Trẫm lệnh cho ngươi nói!” Càn Long tức giận đến vểnh râu, “Thế nhưng, phải là chuyện thật sự đại nghịch bất đạo! Nếu không trẫm liền xử phạt ngươi tội khi quân!”

    “Hoàng thượng, giả mạo a ca cách cách ức hiếp bách tính có tính là đại nghịch bất đạo không?” Kỷ Hiểu Lam vội vã đáp.

    “Cái gì!?” Lúc này không chỉ có mình Hoàng thượng, Thái hậu cũng đứng ngồi không yên.

    “Kỷ Hiểu Lam, ngươi nói rõ cho ta xem, giả mạo a ca cách cách chính là đại tội ô nhục huyết thống Hoàng tộc! Nếu có gian trá trong này, ai gia quyết không tha cho ngươi!”

    Thuộc truyện: Trọng sinh chi nhất thế vinh hoa