Home Đam Mỹ Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam – Chương 37

    Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam – Chương 37

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

    Edit: Arisassan

    Sau khi phòng thi mở cửa, người đứng chờ bên ngoài lục tục đi vào, Ninh Vũ nở một nụ cười với Hạ Như Phong: “Làm bài tốt nhé.”

    Hạ Như Phong cảm thấy nụ cười của Ninh Vũ không hề có ý tốt. Lúc Ninh Vũ làm chuyện xấu cũng cười một cách gian xảo đáng ghét như vậy.

    Người thi xong đi ra đều như mấy miếng dưa muối phơi khô ấy, ai cũng tỏ vẻ vô cùng mệt mỏi. Hạ Như Phong ngoại trừ tinh thần hơi suy sụp một chút, nhưng vẫn tốt hơn đa số người, nói đúng hơn là khác với những thí sinh tinh thần sốt sắng tập trung cao độ làm bài thi, hắn chỉ ngủ hồi này sang hồi khác.

    Hạ Như Phong đi ra chung với Ninh Vũ, chưa kịp rủ hắn đi uống vài chén rượu thả lỏng một chút thì đã thấy xe ngựa của Ninh phủ đứng chờ từ lâu.

    Ninh Vũ cũng trông thấy xe đó, màn xe được vén lên một chút, hiển nhiên người trong xe đang nhìn ra bên ngoài.

    Tống Ngôn Khê vẫn luôn quan sát đám người trước cửa phòng thi, Ninh Vũ vừa bước ra là y biết liền.

    Ninh Vũ đến gần thò đầu vào trong xe, nắm chặt tay của Tống Ngôn Khê: “Chờ được bao lâu rồi?”

    “Ta chỉ đi ngang qua thôi, vốn định đến cửa hàng để mua điểm tâm, trùng hợp ra sao lại đi ngang qua nơi này.”

    Ninh Vũ cũng không vạch trần y, quay đầu nói lời tạm biệt với Hạ Như Phong: “Ta về phủ trước đây, ngươi muốn làm gì thì làm.”

    Hạ Như Phong liền trợn mắt há mồm nhìn Ninh Vũ bị một bàn tay trắng mịn kéo lên xe ngựa, đoàn người trước cửa dần dần tản đi, so sánh với đãi ngộ của Ninh Vũ một chút, lần này Hạ Như Phong thật sự tin rằng sau khi thành thân thì cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt, ít nhất cũng có người đưa đi đón về. Trở lại phủ rồi hắn sẽ đồng ý xem mặt vậy.

    Ninh Vũ đã một ngày không được nhìn thấy Tống Ngôn Khê, vừa lên xe ngựa liền ôm người không buông tay, ngồi thưởng thức mùi vị trên người Tống Ngôn Khê, tinh thần vô cùng thoải mái.

    Tống Ngôn Khê cũng không biệt nữu nữa, trông thấy thần sắc uể oải trên mặt Ninh Vũ thì không còn nháo hắn như lúc trước, mà lại ngoan ngoãn dựa vào người Ninh Vũ.

    Ninh Vũ không thể rời khỏi thân nhiệt của Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê sao có thể rời khỏi cái ôm ấm áp của Ninh Vũ được chứ?

    Chấp niệm đời trước của Ninh Vũ là không thể đụng vào Tống Ngôn Khê, còn chấp niệm đời trước của Tống Ngôn Khê là không ai có thể cho y một cái ôm an toàn ấm áp. Tống Ngôn Khê không hề thấy khó chịu với tính chiếm hữu bá đạo của Ninh Vũ, thay vào đó y lại có được cảm giác an toàn mà mình vẫn luôn cần. Về phương diện nào đó thì hai người cũng có thể được coi là một đôi trời sinh.

    Sau khi về phủ, Ninh cha đã sớm chuẩn bị đồ ăn xong, muốn giúp Ninh Vũ bồi bổ thân thể. Lúc ăn cơm Ninh cha cùng Tống Ngôn Khê liên tục gắp đồ ăn bỏ vào đĩa của Ninh Vũ, không hề hỏi xem hắn thi ra sao.

    Kỳ thật Ninh Uyên cũng muốn gắp đồ ăn cho con, nhưng lại không tìm được cơ hội để chen tay vào, đành phải bày ra sắc mặt cười nhạo. Chỉ là thi một cuộc thi thôi, làm như phải chịu tội gì đó khổ cực lắm vậy, đúng là… khổ.

    Buổi tối lúc tắm rửa, Ninh Vũ lén lút mở mắt ra, nhìn Tống Ngôn Khê lau mình cho hắn, thấy tầm mắt y sắp chuyển lên mặt thì nhanh chóng bày ra biểu tình nhức mỏi mệt nhọc.

    Sau đó, khà khà, Tống Ngôn Khê liền không lời oán hận mà giúp hắn chà lau toàn thân. Tống Ngôn Khê rất ít khi tắm chung với hắn, mấy lần ít ỏi kia còn là do hắn thừa dịp Tống Ngôn Khê đang tắm mà nhanh chân nhảy vào thùng gỗ tắm cùng, chọc cho Tống Ngôn Khê nhéo liên tục.

    Lần này, hắn còn chưa dụ dỗ lừa gạt gì cả, Tống Ngôn Khê đã chủ động cởi quần áo bước vào thùng tắm giúp hắn chà lưng, còn xoa bóp vai cho hắn nữa.

    Ninh Vũ thấy Tống Ngôn Khê chà đến eo thì liền dựa lưng vào thành thùng gỗ, ra vẻ vô cùng buồn ngủ, quả nhiên, Tống Ngôn Khê chỉ do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn không đánh thức hắn dậy, tự mình động thủ chà lau hạ thân của hắn. Lau từ trên xuống dưới vô cùng nghiêm túc, trong lòng Ninh Vũ khỏi nói cũng biết sảng khoái tới mức nào rồi. Tống Ngôn Khê đúng là người mạnh miệng mềm lòng mà.

    Sau khi Tống Ngôn Khê rửa sạch xong, Ninh Vũ cũng thuận thế ngáp một cái rồi tỉnh lại, hắn đứng dậy lau khô nước đọng trên người, sau đó ôm Tống Ngôn Khê về giường.

    Tống Ngôn Khê nằm nhoài trên ngực Ninh Vũ, nhịp thở nhẹ nhàng của hai người đan xen vào nhau, thời gian như đang lưu luyến mà chậm lại, ánh lửa trên ngọn nến nhỏ như hạt đậu, ánh nến vàng nhạt lâu lâu còn lắc lư một hai cái, không gian xung quanh yên tĩnh cực kỳ.

    “Ở phố Đông có một tú tài thi ba lần mới đậu. Ở phố Tây có Lưu phu tử đến hơn ba mươi tuổi mới thi đậu đồng sinh. Còn có nhiều người khác thi rất nhiều lần rồi cũng không đậu nữa đó.”

    Tống Ngôn Khê vừa ngẩng đầu lên liền đối mặt với đôi mắt tràn đầy ý cười của Ninh Vũ.

    Ninh Vũ nắm chặt tay Tống Ngôn Khê: “Ngươi đang an ủi ta à? Sợ ta thi không tốt rồi thương tâm sao?”

    “Không có đâu. Ngươi cả chữ cũng không biết hết, chắc chắn sẽ không đậu nổi. Hơn nữa, ngươi cũng không thích đọc sách, không hề có quyết tâm thi đậu chút nào.”

    “Tống Ngôn Khê đang an ủi ta đây mà.” Ninh Vũ xoa xoa tay Tống Ngôn Khê: “Tống Ngôn Khê, ta rất thích ngươi, chỉ thích ngươi thôi.”

    Lồng ngực của Ninh Vũ đang dán chặt vào y, Tống Ngôn Khê có thể cảm nhận được xúc cảm ấm áp khi da thịt hai người dán sát vào nhau, cùng với nhịp tim cường tráng mạnh mẽ của Ninh Vũ. Khoé miệng của Tống Ngôn Khê không tự chủ mà cong lên, hơi thở của Ninh Vũ thổi qua thổi lại trên đỉnh đầu y, tựa như ánh mặt trời ấm áp giữa ngày đông giá lạnh, như gió nhẹ ôn hoà giữa mùa xuân rực rỡ, nhẹ nhàng lướt qua thân người, vô cùng thoải mái.

    Tống Ngôn Khê càng vùi mình vào lồng ngực của Ninh Vũ hơn.

    “Tống Ngôn Khê, kêu tiểu ca ca cho ta nghe một chút đi.”

    Tống Ngôn Khê giả bộ ngủ, song lại bị Ninh Vũ bóp mông một cái.

    “Có kêu hay không?” Tay Ninh Vũ thuận theo kẽ mông mà vuốt lên vuốt xuống, khiến cho người ta không biết lúc nào hắn sẽ chọc vào.

    “Tiểu, ca ca.”

    Thanh âm của Tống Ngôn Khê truyền ra từ sâu trong hõm cổ của Ninh Vũ, nhỏ tới mức dường như không thể nghe được.

    “Ngoan quá.” Sau đó bàn tay lại chọc vào một chút, giữ yên: “Kêu lớn hơn một chút đi.”

    Tống Ngôn Khê siết chặt vòng tay đang khoát ngang eo Ninh Vũ: “Tiểu ca ca.”

    Ninh Vũ vô cùng hài lòng hôn hôn trán Tống Ngôn Khê: “Tiểu Ngôn Khê thật là ngoan.”

    Chậc, cắn đau quá, đúng là nhiệt tình mà.

    “Ngôn Khê.”

    Ninh Vũ gọi y như vậy thì chắc chắn không có chuyện tốt gì, Tống Ngôn Khê che kín lỗ tai lại, không nghe Ninh Vũ nói mấy lời không biết xấu hổ nữa.

    “Nghe thấy tiếng nước không?”

    Ninh Vũ rút tay ra, ở ngay trước mặt Tống Ngôn Khê mà đưa tay lên mũi ngửi ngửi, Tống Ngôn Khê “bùm” một phát đỏ chín toàn thân.

    Ninh Vũ thấy Tống Ngôn Khê sắp đến giới hạn, đành phải thôi, vốn còn định để Tống Ngôn Khê ngửi mùi vị của mình một chút nữa, đáng tiếc quá đi, để lần sau làm vậy. Ninh Vũ xuống giường rửa tay, biểu tình trên mặt vô cùng nghiêm túc, không hề có vẻ phóng đãng đáng ghét như hồi nãy.

    Tống Ngôn Khê cuộn mình trốn vào chăn, chỉ lộ ra đỉnh đầu đầy tóc, như một chú rùa đen nhỏ bé đang rụt cổ.

    “Không khó chịu à?”

    Tống rùa nhỏ đỏ mặt lộ ra hai mắt từ trong chăn, lên án nói: “Ngươi, ngươi đồ không biết xấu hổ, nói mà không giữ lời.”

    “Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên.” Ninh Vũ phản bác: “Hơn nữa ta cũng đâu có nói ngươi kêu lên thì ta sẽ không chọc vào đâu.”

    “Ngươi đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ.”

    Tống Ngôn Khê bị Ninh Vũ nhìn đến sởn cả tóc gáy: “Gì vậy?”

    “Ngươi càng ngày càng biết làm nũng mà, cũng càng ngày càng mềm nữa.” Lúc mới thành thân thì như một chú nhím vậy, tràn đầy phòng bị cùng địch ý đối với hắn. Hiện tại lại biết làm ổ trên người hắn rồi làm nũng các thứ, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng vô cùng mềm mại, khi trừng hắn thì trong mắt chứa đầy sao nhỏ lấp lánh, sáng long lanh.

    Tống Ngôn Khê giữ chăn không cho Ninh Vũ vào, Ninh Vũ đành phải giơ tay lên thề thốt: “Ta không làm gì bậy bạ nữa đâu, chắc chắn sẽ thành thật mà ngủ, Tống Ngôn Khê, hôm nay ta mệt lắm đó.” Một khi Ninh Vũ tỏ ra yếu thế, Tống Ngôn Khê sẽ lập tức nhẹ dạ thoả hiệp, cho nên chiêu này cực kỳ hữu ích.

    Ninh Vũ như nguyện được chui vào ổ chăn, trước khi hắn đi rửa tay, trên người Tống Ngôn Khê chỉ mặc một lớp trung y rộng rãi, còn bị hắn cọ đến mức hai bên vai đều tuột xuống luôn, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn thật lớn. Hiện tại hắn rửa tay về xong, Tống Ngôn Khê vẫn giữ nguyên bộ dáng như vậy, cả quần áo cũng không kéo lên cho đàng hoàng, rõ ràng là đang dụ dỗ hắn làm chuyện xấu.

    Ninh Vũ đầy thâm ý mà cởi thắt lưng của Tống Ngôn Khê ra, sau đó cũng cởi luôn cái của mình: “Có phải ôm như vậy thoải mái hơn không?”

    Mũi Tống Ngôn Khê phát ra vài tiếng hừ nhẹ, tay đang đặt trên eo Ninh Vũ đột nhiên dời xuống, bắt chước theo những gì Ninh Vũ đã làm với y, bóp nhẹ mông Ninh Vũ một chút.

    Một chút buồn ngủ kia của Ninh Vũ lập tức bị quét đi, hắn khiếp sợ mà nhìn Tống Ngôn Khê: “Ngươi dám sờ mông lão hổ ư! Chưa từng nghe câu không được sờ mông lão hổ à?”

    Trong lòng Tống Ngôn Khê hơi hơi đắc ý một chút, lúc nào Ninh Vũ cũng tuỳ tiện vò vò nắm nắm y, khiến y vô cùng tức giận, lần này rốt cuộc cũng có cơ hội trả thù Ninh Vũ.

    Tống Ngôn Khê học theo biểu tình của Ninh Vũ lúc đùa giỡn y, trên mặt bày ra vẻ thèm khát chưa được thoả mãn, chép miệng một cái: “Khó trách ngươi lại thích sờ mông ta như vậy, cảm giác quả thật không tồi.”

    “Tống Ngôn Khê, hai ngày nay ta không giáo huấn ngươi, ngươi đã đạp mũi giẫm mặt ta rồi, vậy bây giờ ta sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc dám sờ mông lão hổ.”

    Ninh Vũ đè Tống Ngôn Khê xuống, chọc lét y. Tống Ngôn Khê cuộn người lại mà không nhịn được cười: “Ninh, Ninh hỗn đản, ngươi mau dừng tay, ha ha ha ha…”

    Tống Ngôn Khê cười đến chảy cả nước mắt, lúc Ninh Vũ ngừng tay, Tống Ngôn Khê liền đá Ninh Vũ một cước, từ từ hoãn lại nụ cười trên mặt, lấy tay dụi dụi nước mắt.

    Ninh Vũ kéo chăn lên đắp gọn gàng cho cả hai người, hai đôi mắt vô tình nhìn thẳng vào nhau, Tống Ngôn Khê thấy Ninh Vũ cách mình càng ngày càng gần, sau đó chỉ còn cách y một chóp mũi.

    Tống Ngôn Khê vô cùng hồi hộp, toàn thân đều chuẩn bị nghênh đón nụ hôn sắp tới. Ninh Vũ cười khẽ một cái, nghiêng đầu hôn lên môi Tống Ngôn Khê.

    Ninh Vũ nhẹ nhàng nắn bóp điểm đỏ trước ngực Tống Ngôn Khê, Tống Ngôn Khê mở miệng ra thở hổn hển, hai bờ môi đỏ au mà gục vào người hắn.

    “Tống Ngôn Khê, ngươi biết mục tiêu ta đặt ra vào ngày chúng ta thành thân động phòng không?”

    Tống Ngôn Khê nghi hoặc nhìn Ninh Vũ.

    Ninh Vũ suýt nữa đã phì cười, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được, hắn có dự cảm rằng hắn mà nói ra xong Tống Ngôn Khê chắc chắn sẽ thẹn thùng đến mức phát nổ: “Khi đó ngươi còn tưởng ta đang nhéo ngươi nữa. Lúc ta ôm ngươi nhìn ngươi ngủ liền nghĩ rằng, một ngày nào đó, ta chắc chắn sẽ khiến cho ngươi phải ngoan ngoãn nằm dưới thân ta, để ta tuỳ ý xoa nắn, mò mẫm. Dù là điểm đỏ nhỏ trước ngực hay là cặp mông ở dưới, ta muốn xoa bao nhiêu thì xoa bấy nhiêu.”

    **

    Ninh cha nhạy cảm nhận ra bầu không khí giữa Ninh Vũ và Tống Ngôn Khê có hơi quái quái. Không thể nói rõ là đang đối địch hay thân thiết với nhau nữa, đúng hơn là nằm giữa hai cái trên.

    Ánh mắt Ngôn Khê nhìn Vũ nhi vừa đầy dao nhỏ vừa đầy mật đường, thật sự khiến cho y không thể hiểu được.

    “Cha, hôm nay ta muốn đến Tống phủ một chuyến.”

    “Ừ, đại ca phu nhà ngươi mang thai được mấy tháng rồi nhỉ, thai vị cũng rất ổn định, ngươi đến hỏi thăm một chút cũng tốt. Đúng rồi, Vũ nhi có đi chung với ngươi không?”

    Ninh Vũ còn chưa kịp trả lời, Tống Ngôn Khê đã thốt lên: “Không.” Hiện tại y hoàn toàn không muốn nhìn mặt Ninh Vũ.

    Ninh cha dặn dò: “Nhớ chú ý an toàn đó.” Sau đó lại hỏi Ninh Vũ: “Hôm nay Vũ nhi tính làm gì?”

    “Hạ Như Phong hẹn ta đi uống rượu.”

    “Có phải hắn cũng tham gia thi đồng sinh không? Lần trước ta có nghe cha hắn nhắc tới, còn nhờ mọi người giúp tìm vài công tử gia thế thích hợp. Cũng đúng, các ngươi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thấy ngươi sau khi thành thân xong liền chững chạc hơn hẳn, chẳng trách cha hắn lại vội vàng lo chuyện hôn nhân cho Hạ Như Phong như vậy.”

    “Đúng đó. Hồi trước vì thi đồng sinh mà hắn bị cấm túc trong phủ, bây giờ lệnh cấm bị gỡ bỏ rồi nên mới vui vẻ hẹn ta đi uống rượu.”

    “Đừng uống quá nhiều đấy, say rồi thì không đi đón Ngôn Khê được đâu.”

    “Ta biết, thưa cha.”

    Ninh Vũ đưa Tống Ngôn Khê lên xe ngựa, trước khi đi còn hôn trộm một cái: “Buổi chiều ta sẽ đến đón ngươi về, ngoan ngoan.”

    “Ta không cần.” Tống Ngôn Khê nhanh chóng kéo màn xe xuống, không muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét kia của Ninh Vũ nữa. Trước đây còn giả vờ giả vịt các kiểu, hiện tại bản tính lộ rõ cả ra, càng ngày càng không giấu diếm trước mặt y, đúng là Ninh Vũ luôn khiến cho người ta phải chán ghét mà.

    Tiễn Tống Ngôn Khê xong, Ninh Vũ tự mình đi đến chỗ hẹn. Hạ Như Phong đã ngồi sẵn ở một bên, vừa trông thấy Ninh Vũ liền đưa mắt nhìn về phía sau lưng hắn.

    Ninh Vũ ngồi xuống ghế đối diện: “Ngươi nhìn cái gì vậy?”

    “Ngươi đến một mình à?” Hạ Như Phong cười trào phúng: “Ta còn tưởng rằng ngươi không nỡ rời xa Tống Ngôn Khê nên sẽ dẫn y đi theo chứ.”

    “Y về Tống phủ rồi.”

    Lông mày Hạ Như Phong nhướng cao đến mức như sắp bay ra khỏi mặt: “Sao thế, bị ngươi chọc giận à?”

    “Không phải, do thẹn thùng thôi.”

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam