Home Đam Mỹ Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam – Chương 49

    Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam – Chương 49

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam

    Edit: Arisassan

    Hạ Như Phong với Cao Thịnh nghe xong cũng vô cùng cao hứng, thế nhưng điều khiến cho Hạ Như Phong khó hiểu là, trên mặt Ninh Vũ không hề có một chút vui vẻ nào, ngược lại còn hiện ra vẻ sợ hãi.

    “Đại phu, ngài làm lại lần nữa đi, nhớ phải xem cho đàng hoàng đó, có khi nào là chẩn đoán sai hay không.”

    “Lão phu hành nghề y đã nhiều năm, hỉ mạch rõ ràng như vậy, sao có thể nhìn lầm được chứ.”

    Tống Ngôn Khê thậm chí còn không dám đụng vào bụng mình: “Ta có tiểu bảo bảo ư? Sao có thể như vậy được?”

    Lão đại phu nghe họ nói vậy liền tức giận, lúc đầu ông còn tưởng đôi phu phu trẻ tuổi này sẽ vô cùng cao hứng, ông cũng trông thấy nhiều trường hợp như vậy rồi. Thế nhưng theo những gì đang xảy ra ngay trước mắt ông, dường như hiện tại bọn họ không hề chào đón đứa bé này, lương tâm của một đại phu không cho phép ông giữ được bình tĩnh trước chuyện như vậy.

    Ninh Vũ hoảng hốt cả toàn thân, ngay khi hắn đã chấp nhận sự thật rằng đời này mình sẽ không thể có con được, đại phu lại nói rằng Tống Ngôn Khê mang thai, cho nên suy nghĩ đầu tiên của hắn là có thể đại phu chẩn đoán sai rồi.

    Miễn cho sau khi hắn cao hứng một hồi, phát hiện tất cả chỉ là hiểu lầm, như thế chỉ khiến bọn họ càng thương tâm hơn thôi.

    “Phu quân.” Tống Ngôn Khê bất an gọi Ninh Vũ.

    Ninh Vũ nắm bàn tay Tống Ngôn Khê đưa đến, tay còn lại choàng qua vai y, cố gắng trấn định sai người thanh toán tiền khám bệnh rồi tiễn đại phu rời đi. Sau đó liền phái người khác đi mời một đại phu nổi danh đến.

    Hạ Như Phong vô cùng khó hiểu: “Ninh Tiểu Vũ, đại phu không phải đã nói chỉ là mang thai không có bệnh rồi sao? Ngươi vẫn chưa yên tâm à? Đúng rồi, ngươi phải mời cơm chúng ta đó.”

    “Ừ ừ, ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được.”

    Hạ Như Phong thấy hai bàn tay của Ninh Vũ không tự chủ mà run rẩy thì lên tiếng an ủi: “Được rồi, ta biết ngươi đang rất cao hứng, lúc ta nghe tin cũng kích động hưng phấn giống hệt như ngươi vậy. Đợi sau này sinh nhiều lần nữa là ngươi quen ngay ấy mà. Cơ mà hài tử của ta lớn hơn hài tử của ngươi đó, sau này sẽ là ca ca.”

    Chỉ trong chốc lát, mấy đại phu khác cũng lần lượt đến, đều cho ra kết quả như nhau.

    “Đủ rồi, Ninh Tiểu Vũ, đại phu nào cũng bảo là có thai, tại sao ngươi vẫn chưa tin vậy? Hay là hiện tại ngươi vẫn chưa muốn có hài tử?”

    “Không, ngươi không hiểu cái cảm giác đang đi trong sa mạc đột nhiên trông thấy ốc đảo đâu. Cái cảm giác khủng hoảng lo lắng sau khi trời ban phúc rồi không biết khi nào sẽ mất đi đó.”

    Hạ Như Phong nghe mà hoang mang.

    Ninh Vũ nửa quỳ xuống nhìn phần bụng bằng phẳng của Tống Ngôn Khê.

    Tống Ngôn Khê vô cùng bất an: “Phu quân.”

    Ninh Vũ ngẩng đầu cười với Tống Ngôn Khê: “Tiểu Táo của chúng ta rốt cuộc cũng đến rồi.”

    Chỉ một câu như vậy thôi, cánh mũi của Tống Ngôn Khê đã chua xót cả lên, khoé mắt nổi đầy nước.

    Cao Thịnh lặng lẽ kéo Hạ Như Phong ra ngoài. Hạ Như Phong còn nói nhỏ vài câu: “Tại sao hai người bọn họ lại hành xử kỳ quái như vậy nhỉ?”

    “Có thể là do quá cao hứng.”

    “Ninh Tiểu Vũ đúng là không có tiền đồ. Cả ta cũng không ngốc như hắn.”

    “Đi thôi, bọn họ hiện giờ không có tâm trạng để chiêu đãi chúng ta đâu, chúng ta đừng nên ở đây làm phiền họ nữa.” Cao Thịnh cầm lên quần áo do y làm với Tống Ngôn Khê đưa cho, Hạ Như Phong vừa đi vừa nhìn: “Trông nhỏ thật đấy, tiểu bảo bảo thật sự mặc vừa sao? Mấy cái ngươi làm trông đẹp thật đó.”

    Cao Thịnh đỏ mặt, y không nhìn ra được đồ y làm có chỗ nào đẹp hết.

    Tống Ngôn Khê ngồi yên không dám động đậy chút nào, sợ mình không cẩn thận sẽ tổn thương đến Tiểu Táo.

    Ninh Vũ sai tiểu tư bên ngoài đưa tin về cho cha mình. Không bao lâu sau, cha hắn liền hấp tấp chạy tới.

    Tống Ngôn Khê vừa nhìn thấy Ninh cha thì như tìm được một vị cứu tinh, tay chân luống cuống chỉ vào bụng mình: “Cha, ngươi xem, ta phải làm sao bây giờ?”

    Ninh cha vốn đang sốt ruột, nghe thế liền bị chọc cười: “Đứa ngốc này, bây giờ thì có thể nhìn ra cái gì chứ? Đừng lo, không sao cả đâu.”

    “Ta đã phái người đi thông báo cho phụ thân ngươi. Đúng rồi, đại phu có nói là bao nhiêu tháng không?”

    “Hơn một tháng, sắp hai tháng rồi.”

    “Ừ, ta sẽ tìm vài tiểu thị có kinh nghiệm đến hầu hạ ngươi. Vũ nhi cũng thế, từ giờ trở đi, ngươi không được làm phiền Ngôn Khê nữa, y không thể vận động mạnh đâu.”

    Tống Ngôn Khê lập tức cảm thấy căng thẳng, chợt nhớ về nhà đại ca mình, có thai rồi thì không thể ở chung phòng với phu quân, phải tìm thị lang về hầu hạ phu quân. “Cha, không sao đâu. Ta có thể hầu hạ phu quân, không cần phải nạp thị lang cho hắn.”

    Ninh cha sững sờ: “Ngươi đang nói bậy cái gì thế? Cái gì mà thị lang hay không thị lang. Nếu hắn dám hồ đồ lúc ngươi đang thế này thì ta sẽ bảo phụ thân hắn đánh hắn.”

    “Không có không có, phu quân rất tốt, không có hồ đồ.”

    “Hơn nữa, gì mà hầu hạ hay không hầu hạ chứ, hắn không làm thì không phải còn có hạ nhân sao? Không được chiều hắn như vậy, hắn phải chăm sóc ngươi mới đúng.” Ninh cha nhìn Ngôn Khê ngoan ngoãn trắng trẻo, rồi lại nhìn về phía Ninh Vũ lúc nào cũng quậy phá không chịu ngồi yên, càng nhìn càng cảm thấy nhi tử ngốc nhà mình không hề xứng với Ngôn Khê.

    “Cũng do ngươi gặp may hồi còn bé, thừa dịp Ngôn Khê thời niên thiếu chưa hiểu chuyện liền trói người lại, nếu không thì Ngôn Khê sao có thể nhìn lọt mắt ngươi được chứ? Thanh niên tuấn kiệt ở Uyển thành có đầy.”

    Ninh Vũ ngồi một bên cũng không hề chen ngang.

    Tống Ngôn Khê cẩn thận sờ sờ bụng mình: “Mấy người kia cũng không sánh nổi phu quân.”

    Ninh cha nghi ngờ liếc mắt nhìn Ninh Vũ. Tuy y cũng thấy nhi tử nhà mình cái gì cũng tốt, trong lòng lại biết rõ Ninh Vũ là dạng người gì, thế nhưng vừa vào miệng của Ngôn Khê thì y thật sự không biết người kia có phải là Vũ nhi không nữa.

    “Cha, bao giờ Tiểu Táo mới ra ngoài vậy?”

    “Tiểu Táo?”

    “Vâng, là tiểu bảo bảo đó, phu quân nghĩ ra cái tên này, đáng yêu lắm đúng không?”

    “Ừa ừa. Thường thì mang thai mười tháng, sau đó mới sinh. Thế nhưng cũng có người mang thai ngắn hơn, ngươi không cần phải lo lắng.” Lại còn Tiểu Táo nữa, chẳng lẽ đứa sau đặt tên là Tiểu Đào?

    “Vũ nhi, ngươi chuẩn bị một chút lễ vật đưa đến Tống phủ đi, báo cho bọn họ biết tin tốt này.”

    Ninh cha sắp xếp hạ nhân với đồ ăn đồ uống một chút: “Ngươi tạm thời đừng quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh trong phủ nữa, để ta lo hết cho.”

    “Không sao đâu cha, ta làm được mà.” Sức khoẻ của cha vốn đã không tốt, luôn phải dành rất nhiều thời gian ra để tĩnh dưỡng, không nên phí sức vào mấy chuyện linh ta linh tinh này.

    “Quản gia có thể xử lý được phần lớn mọi chuyện mà, chỉ cần đưa ra quyết định ở mấy chuyện quan trọng thôi, mấy sổ sách còn lại thì cứ giao cho Ninh Vũ. Hạ nhân trong phủ vô cùng đơn giản, cũng không có nhiều chuyện vớ vẩn như vậy đâu, không cần quá nhọc lòng. Hồi trước lúc hai ngươi chưa thành thân, ta cũng không phải xử lý quá nhiều chuyện. Nên ngươi không cần lo lắng cho ta.”

    Tiếp đó Ninh cha giảng giải một chút kinh nghiệm, chẳng những Tống Ngôn Khê nghiêm túc ngồi nghe, mà Ninh Vũ ngồi một bên cũng ngồi nghe y như thế.

    Sau khi Ninh Uyên trở lại thì sắc mặt vô cùng vui vẻ, nhìn Ninh Vũ từ trên xuống dưới mấy lần liền: “Ta vẫn luôn cảm thấy Vũ nhi chỉ là một hùng hài tử đi ra ngoài gây sự chọc phá xong về nhà cáo trạng. Thành thân cũng chỉ chớp mắt một cái là qua, vẫn là tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch không chịu trưởng thành. Dù cho gần đây thành thục hơn không ít, nhưng ta vẫn cảm thấy Vũ nhi không phải là người chịu làm việc đàng hoàng. Cứ như thế, cả hài tử cũng có rồi, chỉ trong chớp mắt, cũng sắp trở thành phụ thân. Thời gian trôi qua thật nhanh mà.”

    Ninh cha cũng cảm khái theo: “Đúng đó, lúc nào ta cũng cảm thấy Vũ nhi chỉ là nắm tròn nho nhỏ năm xưa, ăn cơm hay mặc quần áo gì đều cần có người giúp đỡ. Ai ngờ hiện tại hài tử cũng sắp có tới nơi rồi, năm tháng thật sự không buông tha cho ai mà.”

    Tống Ngôn Khê ngồi bên cạnh lên tiếng bào chữa cho Ninh Vũ: “Phu quân không phải là người không chịu làm việc đàng hoàng. Ngày nào hắn cũng đọc sách vô cùng chăm chỉ, sáng sớm nào cũng kiên trì luyện võ liên tục. Vô cùng cố gắng nỗ lực, không thèm ra ngoài chơi luôn.”

    Ninh cha nhỏ giọng thầm thì: “Hiện tại cả chê trách cũng không được nữa.” Sau đó lén lút nói với Ninh Uyên: “Không biết Vũ nhi đã lừa Ngôn Khê như thế nào nữa, khiến y luôn một lòng hướng về hắn. Doạ cho ngươi đánh hắn thì làm như gặp phải thảm hoạ gì vậy, nói câu nào thì phản bác ngay câu đó. Ta thấy có khi trong mắt Ngôn Khê thì Vũ nhi chính là nam nhân tốt đệ nhất rồi.”

    Ninh Uyên cũng run vai cố nén cười: “Người đang yêu thì không hề có lý lẽ gì mà.”

    “Nhưng ta vẫn cảm thấy Ngôn Khê bị mỡ lợn đóng đầu rồi.”

    “Có người chê nhi tử nhà mình như ngươi sao?”

    Ninh cha bất đắc dĩ thở dài.

    Ninh Vũ nghi ngờ nhìn cha vài lần, nghiêm túc hỏi: “Cha, ta có phải là Tiểu Phúc Bảo của ngươi không đó?” Trước đây lúc nào cũng khen hắn, sao tự nhiên bây giờ toàn ghét bỏ hắn vậy?

    Ninh cha chột dạ cười nói: “Không phải ngươi thì ai nữa chứ. Ngươi luôn luôn là Tiểu Phúc Bảo của cha.”

    “Có Tiểu Táo rồi ngươi vẫn còn thương ta nhất không?”

    Ninh Uyên dở khóc dở cười: “Vừa mới khen ngươi đã trưởng thành xong, thế mà hài tử còn chưa sinh ra đã lo tranh sủng với hài tử rồi. Bất quá tên Tiểu Táo đúng là đáng yêu thật.”

    Ninh Vũ vô cùng tự hào: “Ta nghĩ ra đó.”

    Đợi đến khi cả phụ thân và cha đều rời đi, Tống Ngôn Khê vẫn ngồi yên ở chỗ cũ. Ninh Vũ nhìn Tống Ngôn Khê một chút, mặc dù sắc mặt của Tống Ngôn Khê không khác gì, hắn vẫn cảm nhận được cảm xúc căng thẳng phía dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Tống Ngôn Khê.

    Ninh Vũ đứng trước mặt Tống Ngôn Khê: “Ngôn Khê, ngươi đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi và Tiểu Táo.”

    Tống Ngôn Khê mềm nhũn cả người, chôn đầu vào trong bụng Ninh Vũ: “Tiểu Táo, nó…”

    Ninh Vũ vuốt mái tóc mềm mượt của Tống Ngôn Khê, an ủi: “Ta biết. Ngôn Khê, ngày mai ta sẽ sai người đi phát cháo từ thiện, tiếp tế những gia đình khó khăn, quyên tiền cho các chùa miếu và trường học. Tiểu Táo của chúng ta chắc chắn sẽ có rất nhiều phúc.”

    Tống Ngôn Khê chậm rãi đứng lên dưới sự nâng đỡ của Ninh Vũ, hai chân đều tê cả ra, phải dựa vào người Ninh Vũ một hồi mới ổn lại được.

    Ninh Vũ an ủi hôn một cái lên trán Tống Ngôn Khê: “Có ta ở đây, đừng sợ.”

    “Ừa.” Tống Ngôn Khê cẩn thận đi mấy bước, tay vẫn nắm chặt y phục trên người Ninh Vũ: “Ngươi không được sang phòng khác ngủ đâu đấy.”

    “Không đâu, ta sẽ ôm ngươi ngủ. Cha nói không được làm phiền ngươi chứ đâu có nói là không được cùng ngươi ngủ chung một giường, chỉ là không được hành phòng thôi. Ta sẽ không thương tổn đến ngươi.”

    Thích là làm càn, yêu là kiềm chế.

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam