Trọng sinh chi quy linh – Chương 43-49

    Thuộc truyện: Trọng sinh chi quy linh

    Chương 43: Cầu tử vi nghi

    Hai ngày đầu đến đất phong, hai người gần như không ra ngoài. Buổi tối ngày đầu tiên sau khi Quân Ly Xuân sai ảnh vệ đến mua sách cùng đậu hủ thơm, hai người liền ở suốt trong nhà, đọc sách, chơi cờ, hoặc là vẽ phong cảnh. Sau cơm chiều cùng nhau tản bộ đối thi ở tiểu viện. Rất thoải mái tự tại, giống như đang ở thế ngoại đào viên, không cần gì khác.

    Ngày hôm đó, hai người ngồi ở ghế nằm dưới tán nho đọc sách, gió nhẹ nhàng thổi rất thích hợp để làm biếng. Quân Ly Xuân buông sách nói: “Ngày mai đi ra ngoài một chút được không?”

    “Được, đi đâu?” Lăng Kì Ương hỏi.

    “Nhị ca cùng ta nói nơi này có miếu cầu tử, nghe nói vô cùng linh nghiệm, chúng ta có thể đến nhìn xem.” Quân Ly Xuân mỉm cười nói.

    “Miếu cầu tử?” Lăng Kì Ương nghi hoặc nhìn về phía y. Kỳ thật Nghiệp quốc thờ miếu cầu tử cũng không ít, chỉ là vì có con không dễ, cho nên đa số mọi người cảm thấy không linh nghiệm, người đi cầu cũng ít đi rất nhiều.

    Quân Ly Xuân nói lại lời Nhị ca nói với y cho Lăng Kì Ương một lần, nhìn biểu cảm Lăng Kì Ương nửa tin nửa ngờ, Quân Ly Xuân cười hỏi: “Đi không?”

    Lăng Kì Ương mím khóe miệng, gật gật đầu, “Đi.” Mặc kệ rốt cuộc có linh hay không, vẫn phải thử một lần.

    Đang nói, Lăng Kì Ương đột ngột cảm thấy có chút đói, liếm liếm khóe miệng, nói: “Ta đói.”

    Quân Ly Xuân cười nhéo nhéo cằm hắn, nói: “Ngươi gần đây sao lại dễ đói như vậy?”

    “Có thể là hết chinh chiến, cả người trầm tĩnh lại, hơn nữa trước đây cũng không ăn được mấy, cho nên hiện tại phải bồi bổ trở lại.” Lăng Kì Ương cười nói.

    Nghĩ đến Lăng Kì Ương đúng là gầy không ít, Quân Ly Xuân gật gật đầu, “Muốn ăn cái gì?”

    “Muốn uống canh bồ câu.” Lăng Kì Ương chi cằm, lại bồi thêm một câu, “Ngươi làm.”

    Quân Ly Xuân cười nói: “Không thể ăn thì làm sao?” Kinh nghiệm nấu canh của y cũng chỉ có lần đó ở phủ.

    “Không hề gì, hương vị có thể điều chỉnh lại.” Mắt Lăng Kì Ương sáng lấp lánh nhìn Quân Ly Xuân.

    “Đi, ta làm cho ngươi.” Nói xong, Quân Ly Xuân kêu ảnh vệ đi mua mấy con bồ câu đã xử lý về, tiện thể mua thêm chút gia vị cùng nồi. Ở phòng bếp có bó củi đã chẻ sẵn, nguyên để cho bọn họ đun nước ấm dùng, hiện tại có thể dùng để nhóm lửa nấu canh.

    Đợi Quân Ly Xuân nấu xong canh, đã là hai canh giờ sau. Lăng Kì Ương nhìn nửa nồi đất chứa canh bồ câu không tồi, cười cười với Quân Ly Xuân, liền cúi đầu ăn. Hương vị mặc dù có chút nhạt, nhưng chất thịt bồ câu ngon vẫn khiến Lăng Kì Ương ăn thật sự thỏa mãn.

    Nguyên nồi canh bồ câu toàn bộ vào bụng Lăng Kì Ương. Lăng Kì Ương xoa xoa bụng, ngồi trên ghế lại không muốn cử động nữa.

    Quân Ly Xuân nhìn nồi canh chỉ còn lại có xương, cười nói: “Nuôi như vậy, không thể không biến thành con heo nhỏ.”

    Lăng Kì Ương nhìn nhìn cổ tay mình, lại xoa xoa thắt lưng, nói: “Không béo.”

    Quân Ly Xuân cười đặt một cái đĩa đựng sơn tra quết đường vào tay hắn, “Ăn chút, hỗ trợ tiêu hóa.”

    “Ừm.” Lăng Kì Ương ngậm lấy một quả sơn tra.

    Sau đó Quân Ly Xuân lại dẫn hắn đi ra ngoài tản bộ, cảm thấy Lăng Kì Ương tiêu hóa hết rồi, mới một tay ôm lấy người, cười nói: “Ta cho ngươi ăn no rồi, ngươi không phải cũng nên cho ta ăn no chứ?”

    Lăng Kì Ương đỏ mặt ôm chặt cổ Quân Ly Xuân, bị đưa lên giường.

    Trên giường hỗn độn, y phục hai người đã cởi hết. Hai chân Lăng Kì Ương vòng phía sau Quân Ly Xuân, hai tay bị đặt trên đỉnh đầu, thừa nhận va chạm của Quân Ly Xuân.

    Giữa hai chân Lăng Kì Ương đã tiết một lần đã sớm thành một mảnh dâm mỹ, thở gấp nặng nề cùng tiếng thở rên vỡ vụn quanh quẩn bên tai, cực kỳ quyến rũ.

    “A…… Đừng……” Lăng Kì Ương giọng đã nghẹt, hai chân cũng dần dần mất khí lực.

    “Sao?” Quân Ly Xuân rất thích phản ứng mẫn cảm của hắn, càng thêm xâm nhập.

    “A…… Đừng đụng chỗ……” Lăng Kì Ương cảm thấy tim hình như là bị cái gì trêu chọc, luôn cào một cái, kêu cũng không được, không kêu cũng không xong.

    “Chỗ này?” Quân Ly Xuân cười hỏi, ý xấu vẫn đánh tới cái điểm mẫn cảm kia.

    Tiếng thở rên của Lăng Kì Ương lại lớn hơn nữa, có chút không khống chế được ngẩng đầu, đôi mắt tuy rằng nhìn Quân Ly Xuân, nhưng tầm mắt đã có chút mơ hồ.

    Quân Ly Xuân phát giác Lăng Kì Ương sắp thoát lực, liền lấy gối đầu một bên qua, chèn xuống dưới thắt lưng Lăng Kì Ương, buông tay hắn ra, hai tay nắm lấy cẳng chân Lăng Kì Ương, hữu dụng để đè sang hai bên. Nơi đang kết hợp hiện ra trước mắt Quân Ly Xuân không sót gì.

    Màu phấn hồng như ẩn như hiện theo tiết tấu y ra vào, chỗ kia cũng hút càng nhanh.

    “Rất…… sâu……”Lăng Kì Ương cầm lấy chăn đơn dưới thân, người cong về sau, thừa nhận khoái cảm thật lớn.

    Quân Ly Xuân nhanh tốc độ hơn, Lăng Kì Ương bị đâm đến mức cơ hồ nói không nên lời, chỉ có thể thấp giọng nức nở.

    Theo cảm giác liên tục thăng hoa, Quân Ly Xuân mỗi một lần đều đi vào chỗ sâu nhất, trước người Lăng Kì Ương đã lộ ra một mảnh ửng đỏ, mồ hôi thấm ra khiến thân thể hắn thoạt nhìn càng thêm bóng loáng.

    Nhưng vào lúc này, Lăng Kì Ương đột ngột đề cao giọng, cố gắng bắt lấy tay Quân Ly Xuân, nói: “Ly Xuân…… dừng, dừng lại…… ta…… ta phải đi nhà xí.”

    Canh uống nhiều lắm, tất nhiên sẽ muốn đi tiểu. Quân Ly Xuân lại ở phía sau cùng hắn hoan ái, trên đường chắc chắn xảy ra vấn đề. Lăng Kì Ương lúc này đã không còn lòng dạ nào để nghĩ mình sơ sẩy, thầm muốn nhanh chóng ra sau bình phong. Nếu không nhịn được, hắn không còn mặt mũi nào nhìn Quân Ly Xuân.

    Quân Ly Xuân cúi người liếm trên vành tai hắn, động tác dưới thân vẫn chưa dừng, còn thấp giọng nói: “Vậy ở trên giường giải quyết đi……” (câu thứ hai của t trong truyện này: t khinh bỉ anh, đồng chí Xuân ==)

    Lăng Kì Ương kinh ngạc nhìn y, Quân Ly Xuân chọn đâm đúng điểm nhạy cảm của hắn, khiến ý muốn đi tiểu của Lăng Kì Ương càng rõ ràng. Nhưng hắn thật sự không muốn như vậy, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

    Lăng Kì Ương chịu đựng, đằng sau tất nhiên lại càng nhanh, Quân Ly Xuân cũng càng đắm chìm trong khoái cảm. Y không phải muốn làm Lăng Kì Ương xấu hổ, mà là thật sự không để ý, cho dù Lăng Kì Ương không nhịn được trên giường, y vẫn có thể mặt không đổi màu thu thập sạch sẽ cho hắn.

    Hai người nhìn như đang giằng co, xem ai có thể nhịn đến cuối cùng.

    “Ly Xuân…… Ta không muốn……” Lăng Kì Ương thật sự là bị ép đến cực hạn, cũng cố không được nữa khóc ra. Hắn thật sự không muốn mất mặt như vậy trước Quân Ly Xuân.

    Thấy hắn khóc, Quân Ly Xuân nhanh chóng lui ra, ôm lấy Lăng Kì Ương, bước nhanh ra sau bình phong lấy một cái bồn ra, đặt Lăng Kì Ương trên mặt đất, một tay vòng qua hắn, một tay giúp tiểu Kì Ương, ôn nhu nói: “Được rồi, là ta không tốt. Nào, không sao nữa.”

    Lăng Kì Ương hít hít mũi, cũng không còn sức thẹn thùng, để kệ tay Quân Ly Xuân, đầu tiên bắn ra một cỗ bạch trọc, sau đó là một cỗ thanh lưu, tiếng nước rơi vào trong bồn.

    Đợi Lăng Kì Ương tiểu xong, Quân Ly Xuân ôm hắn quay về trên giường. Lau đi nước mắt hắn còn đang vương trên lông mày.

    Lăng Kì Ương nhìn Quân Ly Xuân, thấp giọng nói: “Rất xin lỗi……”

    “Ngốc ạ, là ta quá mức.” Quân Ly Xuân hôn hôn thái dương hắn, “Kì Ương, ta hy vọng ngươi hiểu, cho dù ngươi giải quyết ở trên giường, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi.”

    Lăng Kì Ương giương mắt nhìn y, không nói gì.

    Quân Ly Xuân dùng cái chỗ vẫn còn cứng của mình chọc chọc cánh mông Lăng Kì Ương, cười nói: “Vi phu phải tiếp tục.”

    Lăng Kì Ương đem mặt vùi vào chăn, mặc y……

    Hành trình dâng hương ngày kế tất nhiên phải kéo dài thời hạn. Hai ngày sau, Lăng Kì Ương khôi phục rồi, Quân Ly Xuân mới gọi người chuẩn bị xe ngựa, hai người cùng nhau đến miếu cầu tử.

    Trong miếu khách hành hương không ít, biểu cảm mỗi người đều rất thành kính, hy vọng nguyện vọng của mình có thể thành hiện thực. Điều này khiến Quân Ly Xuân cùng Lăng Kì Ương đi vào trong miếu cũng không nhịn được thu hồi tư thái thân mật trước đó, biểu hiện ra thật sự lễ độ.

    Tiểu sa di thấy hai người đứng ở cửa, hình như cũng không quen thuộc nơi này, liền đi lên, hai tay tạo thành chữ thập hỏi han: “Thí chủ muốn thắp hương hứa nguyện phải không?”

    “Đúng vậy.” Hai người hoàn lễ.

    “Thí chủ không cần câu nệ, mời theo ta đi.” Tiểu sa di làm thủ thế mời, rồi dẫn đầu đi về hướng đại điện.

    Đệm hương bồ trên đại điện toàn là cắm thành đôi, hiển nhiên phải hai người cùng nhau mới được. Tiểu sa di mang hương cùng ống thẻ tới, nói: “Thí chủ thắp hương xong có thể trực tiếp xin xăm, đại sư giải xăm ở trong điện bên cạnh.”

    “Đa tạ tiểu sư phụ.” Lăng Kì Ương nhận, gật gật đầu.

    “A di đà phật!” Tiểu sa di hành tăng lễ, liền rời đi.

    Hai người dâng hương, sau đó tìm một chỗ đệm hương bồ không người quỳ xuống, bắt đầu khấn cầu. Người trong miếu tuy rằng rất nhiều, nhưng rất yên lặng, ngẫu nhiên có người nhẹ giọng nói chuyện, cũng không ảnh hưởng đến những người khác.

    Quỳ gối trước phật, hai người đều cảm thấy trong lòng vô cùng an tĩnh, an tĩnh đến mức có thể nghĩ rất nhiều chuyện, có thể thành kính cẩn thận cầu khẩn, hy vọng nguyện vọng có thể thành hiện thực.

    Sau khi cắm hương xong, hai người lại quỳ về chỗ cũ, Lăng Kì Ương bắt đầu lắc ống thẻ, không bao lâu, liền rớt ra một xăm.

    Hai người đứng lên, cầm xăm đến điện bên cạnh, một vị lão tăng đang giải xăm cho khách hành hương.

    Đến phiên hai người, Lăng Kì Ương đưa xăm qua. Lão hòa thượng nhìn xăm, tất cả giải thích xăm văn đã ở trong đầu hắn, không tệ chút nào.

    Lão hoà thượng vuốt vuốt chòm râu, cười tủm tỉm nói: “Việc hai vị cầu còn cần tự mình cẩn thận lưu ý một chút, những cái khác là thiên cơ, lão tăng không thể nhiều lời. Nhưng khuyến cáo hai vị thí chủ, thí chủ nếu có con nối dòng, nhất định là vạn phúc, không cần bậc cha chú quan tâm. Lão tăng ngôn tẫn không thể hơn, A di đà phật.”

    Lời lão hoà thượng nghe bí hiểm, nhưng hồi tưởng một chút lại thấy nói cũng như chưa nói.

    “Xin hỏi đại sư, ta cả đời này sẽ có con nối dòng chứ?” Lăng Kì Ương hỏi. Vừa mới nãy Lão hoà thượng chỉ nói là”Nếu có con”, chưa nói nhất định sẽ có.

    Lão hoà thượng cười càng sâu, tiếp tục vuốt chòm râu không nhiều lời.

    Thấy hắn không muốn nhiều lời, thấy cũng hỏi không ra cái gì. Lăng Kì Ương đứng lên, nói: “Đa tạ đại sư.” Liền kéo Quân Ly Xuân rời đi.

    Trên đường trở về, Lăng Kì Ương vẫn không nói. Quân Ly Xuân nắm tay hắn, cũng không nói, chỉ cảm thấy miếu cầu tử này căn bản mất linh, cái gì cũng chưa hỏi được.

    “Ly Xuân……” Lăng Kì Ương gọi y một tiếng.

    “Sao?” Quân Ly Xuân quay đầu nhìn về phía hắn.

    “Ta nếu cả đời không có con…… Ngươi có thể lấy thêm, ta sẽ không ngăn ngươi……” Mũi Lăng Kì Ương có chút xót, hắn biết Xuân phải lưu lại một đứa nhỏ, kéo dài huyết mạch ruột thịt.

    Quân Ly Xuân lạnh hạ mặt, nói: “Ngươi nói lại lần nữa xem!”

    Lăng Kì Ương kinh ngạc nhìn y, lập tức cúi đầu, không hề lên tiếng. Hắn cũng không biết mình gần đây làm sao vậy, nước mắt giống như trở nên nhiều hơn.

    Quân Ly Xuân nâng cằm hắn lên, nhìn đôi mắt hắn, thật tâm nói: “Ngươi nếu còn nói như vậy với ta, ta thật sự sẽ tức giận.”

    Lăng Kì Ương cố gắng nhịn ướt át trong mắt lại, như trước không nói.

    “Ta thích ngươi, cho nên mới lấy ngươi. Không phải vì để ngươi sinh hài tử cho ta, hài tử với ta mà nói chỉ là thêm vào, có cũng được, không có cũng tốt, với ta mà nói không có gì ảnh hưởng. Nhưng nếu ngươi không tốt, bất an, ta đây mới thật sự phải phiền lòng.” Quân Ly Xuân ôm lấy Lăng Kì Ương, khẽ cười nói: “Được rồi, đừng nghĩ chuyện này nữa. Chúng ta thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Đại Nghiệp người không có con rất nhiều, còn không phải vẫn sống tốt đó sao? Ta sẽ không ép ngươi, ngươi cũng không cần để tâm chuyện vụn vặt, ngoan ngoãn cùng ta là tốt rồi.”

    Lăng Kì Ương vùi mặt vào y phục của Quân Ly Xuân, nhẹ nhàng gật gật đầu. Chẳng sợ những lời này chỉ là Quân Ly Xuân dùng để dỗ hắn, lúc này, hắn cũng thấy được trấn an……

    Chương 44: Kinh hỉ vi dựng

    Từ miếu cầu tử trở về, Lăng Kì Ương vẫn không có tinh thần, tuy rằng mỗi ngày như vẫn như trước cùng Quân Ly Xuân dán vào một chỗ, nhưng ý cười so với trước đây thiếu hẳn. Quân Ly Xuân tuy rằng lo lắng, nhưng không hỏi nhiều, để tránh nói nhiều, Lăng Kì Ương càng khó chịu. Còn không bằng cứ cùng hắn như vậy, chờ mấy ngày nữa, sự tình phai nhạt thì tốt rồi.

    “Buổi tối muốn ăn cái gì?” Quân Ly Xuân hỏi.

    “Không quá đói, không có gì muốn ăn.” Lăng Kì Ương xoa xoa bụng, cảm thấy có chút không thoải mái, nghĩ có thể là mình mấy ngày gần đây cảm xúc không tốt, buồn bực quá mức, khiến cho ăn uống cũng kém theo.

    “Ngươi hôm nay mới chỉ uống chút cháo, thế này không được.” Quân Ly Xuân nhăn lại mày, vẫn là mấy ngày trước lúc Lăng Kì Ương có thể ăn tốt hơn.

    Lăng Kì Ương thản nhiên cười cười, nói: “Mấy ngày hôm trước không phải sợ ta ăn thành heo nhỏ đó sao?”

    Quân Ly Xuân bất đắc dĩ thở dài, “Ta thật hy vọng ngươi tiếp tục ăn như vậy.”

    Lăng Kì Ương chưa nói gì, buổi tối sau khi ăn mấy muỗng cháo, liền trên giường ngủ.

    Quân Ly Xuân nhìn gương mặt hắn ngủ, trong lòng hơi có chút bất đắc dĩ cùng buồn bã. Nghĩ chờ trở về kinh, hỏi một chút Cô Diệu có phương pháp gì giúp mang thai không, cũng để khiến Lăng Kì Ương cao hứng một ít. Vốn lần này chính là muốn cho Lăng Kì Ương cao hứng, kết quả lại biến thành như bây giờ.

    Ngày kế sáng sớm, Quân Thừa Cảnh cùng người hầu đến đưa tảo thiện tới, nhìn Lăng Kì Ương, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hỏi: “Đệ khanh sắc mặt không tốt lắm, đây làm sao vậy? Đất phong ở không quen?

    “Không có.” Lăng Kì Ương cười cười, nói: “Tối hôm qua ngủ đến nửa đêm liền tỉnh, làm sao cũng không ngủ được nữa, hừng đông mới ngủ lại một lát.”

    Tối hôm qua hắn đói, vốn nghĩ muốn xuống giường đi xem còn có cái gì ăn, không ngờ hắn vừa động Quân Ly Xuân liền tỉnh. Biết hắn đói, Quân Ly Xuân đến phòng bếp hâm nóng cháo. Sau khi Lăng Kì Ương ăn xong liền có chút ngủ không được. Quân Ly Xuân cũng không ngủ, thấp giọng nói chuyện cùng hắn, mãi đến hừng đông mới ngủ.

    Tuy rằng thời gian ngủ không nhiều lắm, nhưng hai người vẫn tỉnh lại vào canh giờ rời giường ngày thường.

    “Vốn muốn hôm nay đưa đệ khanh đi xem bệnh, nhìn đệ như vậy, hay ngày mai rồi tính.” Dù sao cũng không phải việc gấp, khi nào đến cũng được.

    “Không sao cả. Đã nhiều ngày ngủ cũng không ít, ngẫu nhiên ít ngủ một chút không hề gì.” Nếu đã đồng ứng với Nhị ca, Lăng Kì Ương cảm thấy nên giữ chữ tín, hơn nữa hắn cũng không có cái gì không thoải mái.

    “Nhưng……” Quân Thừa Cảnh vẫn có chút do dự, sau đó nhìn về phía Quân Ly Xuân.

    “Để hắn đi đi, buổi chiều sớm trở về là được.” Quân Ly Xuân cũng không ngăn, nghĩ để Lăng Kì Ương đi ra ngoài xem bệnh, nói không chừng nhiều việc, sẽ quên chuyện miếu cầu tử, tâm tình cũng sẽ đỡ theo.

    “Tốt lắm. Các đệ ăn điểm tâm trước, thời gian còn sớm, không vội.” Quân Thừa Cảnh đã dùng qua, liền cầm sách ngồi một bên vừa đọc vừa chờ.

    Chờ hai người ăn xong, lại uống chén trà nhỏ, lúc này mới cùng Quân Thừa Cảnh đến y quán.

    Khu buôn bán chỗ y quán vô cùng náo nhiệt, chiêu bài có chữ “Y” to như vậy đứng ở đó, cực kỳ bắt mắt. Y quán rất lớn, chia làm hai tầng, mặt sau còn có viện, tiện cho người gác đêm nghỉ ngơi, bình thường cũng có thể nấu cơm.

    Trong y quán đại phu không ít, cũng có vài học đồ. Bởi vì chuyên môn cứu trị cho dân chúng nghèo khổ,nên chẩn phí cùng dược phí cũng hợp lý, có những thứ cũng có thể giảm miễn, cho nên dân chúng nếu có bệnh đau gì, không muốn đựng, đều sẽ đúng đến xem bệnh, cho nên cho dù là sáng sớm, người trong y quán cũng không ít.

    Quân Thừa Cảnh giới thiệu Lăng Kì Ương một chút cho mọi người, không nói là Vương phi, chỉ nói là khi mình đến Du quốc tình cờ gặp một vị thần y, mời đến xem bệnh mấy ngày. Sau đó lại sắp xếp vị trí cùng dược đồng (đứa bé giúp việc) tạm thời cho Lăng Kì Ương, liền kéo Quân Ly Xuân sang một bên chơi cờ.

    Đây là Lăng Kì Ương lần đầu tiên chính thức xem bệnh tại nhà, trong lòng có chút hưng phấn, cũng có chút lo lắng. Sợ chính mình chẩn đoán bệnh sai lầm, hoặc là dùng dược không thích hợp, cho nên cũng cực kỳ cẩn thận.

    Bệnh nhân đến đây đều là ai rảnh thì an bài người đó tới xem, Lăng Kì Ương là trẻ nhất trong số các đại phu đến xem bệnh tại đây, bệnh nhân để hắn xem bệnh nhiều ít cũng có chút nửa tin nửa ngờ. Nhưng nghe hắn nói triệu chứng xong, lại dùng lượng dược ít nhất bắt đầu viết đơn thuốc, bệnh nhân cũng bắt đầu tin tưởng, ngay cả lão dược sư bốc thuốc nhiều năm cũng đọc đơn thuốc của hắn gật đầu mãi, khen hắn dùng ít loại dược, lại đều đúng bệnh nhất, vô cùng chính xác.

    Bệnh nhân đến nhiều hơn, Lăng Kì Ương cũng tthêm tự tin. Một ít bệnh cũ cùng nghi nan tạp chứng, Lăng Kì Ương cũng sẽ căn cứ theo kiến thức sư phụ trước đây dạy, viết ra phương thuốc thích hợp. Đến sau đó, thậm chí có vài người đã bắt đầu hỏi có thể cho Lăng Kì Ương đến xem được không. Tiểu dược đồng vội trước vội sau dẫn bệnh nhân đến, lại đưa đi lấy dược, mệt đến mức đầu đầy mồ hôi.

    Quân Ly Xuân mặc dù đang cùng Quân Thừa Cảnh chơi cờ, nhưng tâm tư lại lạc ra chỗ Lăng Kì Ương. Nhìn hắn cẩn thận mà xem mạch, đề bút viết đơn, mỗi một động tác đều khiến Quân Ly Xuân cảm thấy đẹp mắt. Hình như Lăng Kì Ương lại biến trở về hắn của trước đây.

    Quân Thừa Cảnh cũng không để ý Quân Ly Xuân thất thần, dù sao chơi cờ cũng chỉ để giết thời gian mà thôi.

    Thấy sắp giữa trưa, Quân Ly Xuân phân phó người đi mua đậu hủ thơm trở về. Lăng Kì Ương hai ngày này không nói thèm ăn, cho nên không mua cho hắn, hôm nay vừa lúc ở gần, nên mua thêm cho hắn.

    Bệnh nhân cuối cùng buổi sáng rời đi, Lăng Kì Ương thu thập đơn thuốc trước đó, giao cho dược đồng. Chính mình đứng dậy hoạt động gân cốt một chút, quay đầu liền thấy Quân Ly Xuân đang cười nhìn hắn.

    Lăng Kì Ương cũng nhoẻn khóe miệng, đi qua.

    Quân Ly Xuân rót chén trà cho hắn, nói: “Nghỉ một lát đi, ta sai người đi mua đậu hủ thơm, lập tức có thể ăn.”

    “Ừm.” Lăng Kì Ương gật gật đầu, nhìn ván cờ loạn thất bát tao, hiển nhiên là Quân Thừa Cảnh thắng, liền nói với Quân Ly Xuân: “Ngươi không thắng được Nhị ca?”

    Quân Thừa Cảnh ha ha cười, nói: “Hắn không phải không thắng được ta, hắn căn bản là không có tâm tư chơi cờ, đôi mắt chỉ chăm chú vào người đệ.”

    Lăng Kì Ương ngượng ngùng đỏ vành tai, không nói nữa.

    Không bao lâu, đậu hủ thơm đã được mua trở về. Quân Ly Xuân nhận đưa cho Lăng Kì Ương, nói: “Ăn trước, mặt sau khi cơm cũng mau làm tốt, lát nữa tái chịu chút.”

    Lăng Kì Ương gật gật đầu, mở ra gói to, ăn đậu hủ thơm. Nhưng chờ hắn ăn đến miếng thứ hai, một cỗ chua từ trong dạ dày mãnh mẽ trào lên. Lăng Kì Ương lập tức bỏ lại đậu hủ thơm, che miệng chạy ra phía sau viện.

    Thấy hắn đột ngột phản ứng, Quân Ly Xuân nhảy dựng, nhanh chóng đuổi theo. Quân Thừa Cảnh thấy tình thế cũng lập tức đuổi đến. Mấy đại phu trong y quán đang chờ ăn cơm nhìn nhau, cũng không biết chuyện gì xảy ra.

    Lăng Kì Ương nhịn không được cơn nôn nhìn thấy bồn gỗ trống không, cũng quan tâm gì nữa, liền quỳ xuống nôn ra. Trong dạ dày lần lượt co rút khiến hắn sau khi nôn hết thứ trong dạ dày ra, cũng vẫn chỉ có thể nôn. Cuối cùng nước mắt cùng nước mũi đều chảy ra theo, cực kỳ chật vật.

    Quân Ly Xuân ngồi xổm bên người hắn, vỗ nhẹ lưng hắn, mãi đến khi hắn hết nôn khan, mới lấy khăn xoa xoa mặt cho hắn. Lăng Kì Ương buổi sáng ăn ít, đến giữa trưa dạ dày đã sớm trống rỗng. Nôn ra cũng bất quá là nước trà vừa mới nãy uống cùng một ít dịch dạ dày.

    “Đệ khanh làm sao vậy? Có phải đã ăn gì không đúng?” Quân Thừa Cảnh sai người lấy nước trong đến cho Lăng Kì Ương súc miệng. Dù sao cũng là ở chỗ mình, không thể để Lăng Kì Ương ăn thứ bị hỏng.

    Lăng Kì Ương sau khi súc miệng, lắc lắc đầu, “Khiến Nhị ca lo lắng. Có thể là đã nhiều ngày ăn nhẹ, giờ đột ngột ăn dầu mỡ, dạ dày không thích ứng.”

    Quân Ly Xuân nhíu mày nhìn hắn, hỏi: “Còn khó chịu không?”

    “Không sao.” Lăng Kì Ương cười cười, nhưng sắc mặt tái nhợt lại không có sức thuyết phục.

    “Dạ dày đau không?” Quân Ly Xuân vừa hỏi vừa nâng hắn dậy.

    Lăng Kì Ương đứng lên, nói: “Không đau. Chắc là do ăn dầu, không sao đâu.” Hắn vừa mới nãy ngửi được mùi dầu đã có chút buồn nôn, nhưng nghĩ đậu hủ thơm ngoài cay trong mềm kia, vẫn nhịn không được muốn ăn. Kết quả lại ói ra.

    “Nên để đại phu trong y quán lý xem xem cho đệ đi.” Quân Thừa Cảnh đề nghị: “Như vậy Ly Xuân cùng ta cũng có thể yên tâm.”

    “Nhị ca, ta cũng là đại phu. Thật sự không sao.” Lăng Kì Ương cũng không cảm thấy mình có gì khác không ổn.

    Quân Ly Xuân nhăn mày càng sâu chút, đối với Lăng Kì Ương không khoẻ, y đều lo lắng, suy nghĩ một lát, nói với Quân Thừa Cảnh: “Nhị ca, phiền tìm một đại6 phu tốt nhất trong y quán xem cho Kì Ương.”

    “Ta……” Lăng Kì Ương muốn nói không sao, nhưng vừa mới nói một chữ, đã bị Quân Thừa Cảnh chen vào.

    “Ừ, chúng ta đi vào trước, ta tìm Lý đại phu xem cho đệ khanh.” Nói xong, Quân Thừa Cảnh bước vào y quán trước.

    Lăng Kì Ương bị Quân Ly Xuân kéo đến trước bàn đại phu, xem Quân Ly Xuân đầy lo lắng, Lăng Kì Ương cũng không muốn trái ý của y nữa, ngoan ngoãn đưa cổ tay để lên chỗ xem mạch.

    Lý đại phu giơ tay thăm dò mạch Lăng Kì Ương, tinh tế chẩn. Đầu tiên hơi hơi sửng sốt, sauđó vuốt râu, cuối cùng nở nụ cười. Thu hồi tay, đứng dậy nói: “Chúc mừng hai vị, Lăng công tử có thai.”

    Nghe như thế, Lăng Kì Ương nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó bị bao phủ bởi kinh hỉ thật lớn.

    “Thật sao?!” Quân Ly Xuân cũng kinh hỉ vạn phần, giữ chặt Lý đại phu xác nhận.

    “Đương nhiên. Lão phu hành y hơn mười năm, điểm ấy chẩn rất chuẩn.” Lý đại phu cười nói, Nghiệp quốc mang thai không dễ, hắn hoàn toàn có thể lý giải bất ngờ cùng kinh hỉ của hai người.

    “Vậy thật sự là quá tốt!” Biết được Lăng Kì Ương mang thai, Quân Thừa Cảnh đứng ở bên cạnh cũng vô cùng cao hứng. Vì hai người bọn họ, cũng vì cuộc sống yên ổn ngày sau của chính mình.

    Lăng Kì Ương bắt lấy tay Quân Ly Xuân, đôi mắt lập tức liền ươn ướt. Quân Ly Xuân cúi đầu hôn hôn hắn, lau lệ tràn khỏi khóe mắt hắn, cười nói: “Tiểu ngốc ạ, khóc cái gì. Thật là, chính mình có thai cũng không biết, còn buồn rầu nhiều ngày như vậy.”

    Lăng Kì Ương cũng cười rộ lên, đối với sơ hở hơi có chút tự trách.

    “Lăng công tử tuổi còn nhỏ, lại là lần đầu có thai, phát hiện trễ là rất bình thường. Lăng công tử có thai mới vừa một tháng, mọi việc đều phải để ý, hơn nữa không thể có chuyện phòng the, các ngươi phải chú ý chút. Về phần thuốc dưỡng thai, Lăng công tử tự khai dược cũng không vấn đề gì.” Lý đại phu làm hết trách nhiệm nhắc nhở.

    “Được, đa tạ Lý đại phu.” Lăng Kì Ương cười gật gật đầu.

    Nghĩ đến trước đó mình cùng Lăng Kì Ương hoan ái, Quân Ly Xuân cũng có chút xấu hổ, mình gây sức ép như vậy, hài tử vẫn không sao, thật sự may mắn. Hiện giờ nghĩ đến lời của vị Lão hoà thượng trong miếu cầu tử kia, bảo hai người cẩn thận lưu tâm, thật rất đúng. Có lẽ thẻ xăm kia đã sớm dự báo chuyện Lăng Kì Ương đã mang thai.

    “Kì Ương có thai, cần hảo hảo chiếu cố. Lúc này đệ đừng ngại nhiều người phiền toái, ta phái vài người đến chỗ đệ hầu hạ, như vậy ta cũng an tâm chút.” Quân Thừa Cảnh nói.

    “Được.” Quân Ly Xuân gật gật đầu, đôi mắt vẫn đặt ở Trên người Lăng Kì Ương. Hiện tại y vẫn đang cảm thấy giống như nằm mơ, có chút không thật.

    “Có cần phải nói cho lão Tam bọn họ?” Quân Thừa Cảnh nhỏ giọng hỏi. Quân Ly Xuân cùng Lăng Kì Ương là lén tới đây, thân phận không nên bại lộ, cho nên có những lời cũng cần tránh người ngoài.

    “Tạm thời không cần. Miễn không cẩn thận để cho người khác nghe được, trên đường phiền toái.” Hài tử mới một tháng, còn chưa ổn, càng ít người biết càng an toàn.

    “Nói rất đúng.” Quân Thừa Cảnh gật gật đầu, lại nói với Lăng Kì Ương: “Đệ mau trở về nghỉ ngơi, sớm biết có thai, sẽ không để đệ đến đây.”

    Lăng Kì Ương cười nói: “Ta nếu không đến, nói không chừng đến bây giờ còn không biết mình mang thai.”

    “Cũng phải.” Quân Thừa Cảnh sai người chuẩn bị xe ngựa, đuổi hai người về.

    Trước khi rời đi, Quân Ly Xuân cho Quân Thừa Cảnh một tá ngân phiếu, cười nói: “Vừa mới nãy lo cho Kì Ương, đã quên chia hồng bao cho người trong y quán, cũng không thưởng cho Lý đại phu, thỉnh Nhị ca giúp đỡ.”

    “Được.” Quân Thừa Cảnh nhận ngân phiếu, cũng không tranh với y. Dù sao đây là tâm ý làm cha của Quân Ly Xuân, hắn không thể chặt đứt, “Đệ khanh có cái gì muốn ăn cứ việc nói, Nhị ca nhất định làm ra cho hắn.”

    “Được, đa tạ Nhị ca trước.” Ý cười của Quân Ly Xuân từ lúc nghe thấy Lăng Kì Ương mang thai chưa từng biến mất.

    “Được rồi, mau quay về.” Quân Thừa Cảnh giúp y buông mành, nhìn xe ngựa rời đi, mới cười tủm tỉm vào cửa chia hồng bao.

    Chương 45: Hại hỉ vi ưu

    Xe ngựa một đường đi thật sự chậm, cực lực chạy cho vững vàng, để tránh làm người ở bên trong mệt. Trong xe, Quân Ly Xuân ôm Lăng Kì Ương, sợ hắn đụng phải chỗ nào đó. Quân Ly Xuân quan tâm mặc dù có chút khoa trương, nhưng Lăng Kì Ương cũng rất hưởng thụ, chính hắn cũng đặc biệt cẩn thận, hài tử này đối với hắn mà nói là một chuyện kinh hỉ.

    Đi tới trước nhà, xe ngựa dừng lại. Quân Ly Xuân xuống xe trước, sau đó xoay người ôm Lăng Kì Ương xuống, trực tiếp vào viện, ôm đến phòng ngủ, căn bản không để Lăng Kì Ương chân chạm đất.

    Nhẹ nhàng đặt người lên giường, giúp hắn cởi vớ cùng áo ngoài, Quân Ly Xuân mở chăn trên giường ra đắp lên người Lăng Kì Ương, thật tâm nói: “Từ giờ trở đi, ngươi không được xuống giường. Có cái gì muốn ăn liền nói cho ta biết, ta lấy cho ngươi.”

    Lăng Kì Ương nhìn Quân Ly Xuân khẩn trương hề hề, cười nói: “Nào có khoa trương như vậy? Ta không sao.”

    “Không được.” Quân Ly Xuân dịch dịch góc chăn cho hắn, “Đây là đầu hoài thai, hẳn nên cực kỳ để ý.”

    Lăng Kì Ương biết y quan tâm hắn, cũng không phản đối nữa, còn cười nói: “Ta còn chưa viết phương thuốc an thai, ngươi dù sao cũng phải để ta viết chứ.”

    Quân Ly Xuân đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy bút lông nói: “Ngươi nói, ta viết cho ngươi.”

    Lăng Kì Ương cười gật gật đầu, đọc tên dược cùng phân lượng. Sau khi Quân Ly Xuân viết xong, đưa cho hắn xem. Phát hiện không có vấn đề gì, Lăng Kì Ương mới nói: “Sai người đi bốc thuốc.”

    “Ừ. Ngươi ngủ một hồi đi, tối hôm qua cũng không ngủ đủ. Chờ dược sắc xong ta gọi ngươi.” Quân Ly Xuân nói.

    “Được.” Lúc này hắn cũng có chút mệt nhọc, liền để Quân Ly Xuân đỡ hắn nằm xuống. Nhìn Quân Ly Xuân thật cẩn thận, Lăng Kì Ương trong lòng ấm áp, bất ngờ cảm thấy có lẽ chờ đến khi hai người đều già, Quân Ly Xuân vẫn giống như bây giờ đỡ hắn, khiến hắn cảm thấy an ổn, thư thái.

    “Ngươi ngủ trước, ta lát nữa vào cùng ngươi.” Xoa xoa tay hắn, cảm thấy không lạnh, mới nhét vào chăn.

    Lăng Kì Ương gật gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Hắn thật sự mệt mỏi, hơn nữa hai ngày này ưu sầu rốt cuộc vì hài tử đã hóa giải, Lăng Kì Ương trầm tĩnh lại rất nhanh liền ngủ, khóe miệng còn mang theo ý cười nhạt.

    Thấy hắn rất nhanh liền ngủ, Quân Ly Xuân nhẹ giọng rời khỏi phòng ngủ. Đôi mắt đảo qua đỉnh, một ảnh vệ liền thả người rơi xuống trước mặt y, quỳ xuống đất nghe lệnh.

    “Đi y quán của Nhị ca, dựa theo đơn này bốc thuốc.”Quân Ly Xuân nói. Ảnh vệ theo mình nhiều năm, có một số việc không cần y nói nhiều.

    “Vâng.”Ảnh vệ nhận đơn thuốc, trong nháy mắt liền biến mất dạng.

    Quân Ly Xuân cũng không vội vã quay về phòng, mà ngồi trên ghế nằm dưới tán nho, đem hết khả năng nghĩ tất cả những thứ Lăng Kì Ương thích ăn ra, sau đó lập danh sách, sai người mua về, chờ Lăng Kì Ương tỉnh dậy sẽ được ăn ngon.

    Ảnh vệ đi bốc thuốc rất nhanh chạy về, Quân Ly Xuân phân phó bọn họ bảo vệ viện, mang dược vào phòng bếp, tự mình sắc. Sắc dược với hắn mà nói dễ dàng hơn so với nấu cơm, chỉ cần xem lửa, đừng sắc quá đặc là tốt rồi.

    Đổ dược đã sắc xong vào bát, Quân Ly Xuân vừa lòng nhìn thành phẩm của mình, lại thêm một đĩa mứt hoa quả, lúc này mới bưng vào phòng ngủ.

    Lăng Kì Ương ngủ thật sự say, Quân Ly Xuân vốn không nhẫn tâm quấy rầy hắn, nhưng nghĩ phải uống dược thì mới tốt cho hài tử, vẫn vỗ nhẹ nhẹ tay Lăng Kì Ương, thấp giọng nói: “Kì Ương, dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp.”

    “Ưm……” Lăng Kì Ương lên tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt ra, lầu bầu một câu, “Ta muốn ăn bánh chẻo tôm thịt.”

    Quân Ly Xuân cười nâng hắn dậy, tựa vào trước người mình, nói: “Hiện tại muốn ăn?”

    “Một hồi ngủ dậy rồi ăn……” Lăng Kì Ương nhắm mắt lại, như là muốn ngủ thêm.

    “Được, ta lát nữa sai người đi mua. Nào, uống dược trước đã.” Quân Ly Xuân bưng chén thuốc, đưa đến bên miệng Lăng Kì Ương.

    Lăng Kì Ương ngoan ngoãn uống thuốc, không đợi đưa mứt hoa quả, liền dựa vào Quân Ly Xuân ngủ lại.

    Quân Ly Xuân bất đắc dĩ lắc đầu, để hắn nằm về lại trên giường, chính mình cởi áo ngoài, nằm xuống cùng hắn.

    So với Lăng Kì Ương, Quân Ly Xuân có thể nói là không hề buồn ngủ. Nghĩ đến kiếp trước, mãi đến chết đến cũng vẫn cô độc. Mà một đời này, y không chỉ có Lăng Kì Ương, còn có một hài tử chưa ra đời. Tương phản cùng kinh hỉ lớn như thế khiến y càng thêm quý trọng hiện tại, cũng không nhịn được muốn ngày sau, hài tử của hai người, hết thảy đều tốt đẹp như thế……

    Buổi tối, Quân Thừa Cảnh đưa hạ nhân cùng một đống đồ ăn đi vào, lúc chạng vạng Quân Ly Xuân sai người đưa thư cho hắn, nói phải có bánh chẻo tôm thịt. Quân Thừa Cảnh nhanh chóng sai người làm, cũng tự mình đưa tới.

    Quân Ly Xuân mặc y phục đi ra, “Nhị ca.”

    “Cũng không biết đệ khanh thích ăn cái gì, trừ tôm thịt bánh chẻo ra, ta có sai tiểu tư trong phủ hỏi thăm khắp nơi xem người mang thai thích gì, sai người chiếu theo làm chút đồ ăn.” Quân Thừa Cảnh sai tiểu tư đặt mọi thứ lên bàn, “Những người này trước để đệ sai khiến, đều là người tin cậy, đệ có thể yên tâm dùng.”

    “Nhị ca chọn người tất nhiên không thể nghi ngờ.” Quân Ly Xuân nhìn cái giỏ thức ăn, cười nói: “Nhị ca có tâm.”

    Quân Ly Xuân cũng định tự tay làm chút đồ ăn cho Lăng Kì Ương, nhưng bánh chẻo thứ này với y mà nói thật sự quá khó khăn, đành phải nhờ Nhị ca đưa tới. Để tránh mình làm không tốt, chậm trễ giờ Lăng Kì Ương ăn cơm.

    “Được rồi. Đệ khanh có khỏe không?” Quân Thừa Cảnh quan tâm nói.

    “Vâng, không sao. Còn đang ngủ, ta cũng không gọi hắn dậy.” Quân Ly Xuân nhìn thoáng qua hướng cửa phòng, nói.

    “Ừ, người có thai hẳn là nên nghỉ ngơi nhiều.” Quân Thừa Cảnh gật gật đầu.

    “Nhị ca vào chính sảnh ngồi đi.” Quân Ly Xuân nói, Quân Thừa Cảnh đến tặng đồ ăn, y không thể cử để người đứng ở bên ngoài.

    “Được.” Quân Thừa Cảnh lên tiếng, cùng Quân Ly Xuân đến chính sảnh.

    Cho tiểu tư hầu hạ lui hạ trước, trong chính sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ. Quân Thừa Cảnh mở miệng nói: “Đợi đệ khanh thai an ổn hãy hồi kinh.”

    Quân Ly Xuân lắc đầu, “Sợ là không được. Lần này đến đây vốn là lặng lẽ, còn phải chạy về tái hợp cùng đại quân, cùng hồi kinh. Nếu Phụ hoàng biết ta cùng Kì Ương lén đến, chỉ sợ sẽ đa tâm.”

    “Cũng phải.” Quân Thừa Cảnh cũng có thể lý giải băn khoăn của Quân Ly Xuân, nếu chờ thai ổn định cũng phải ba tháng, khi đó đại quân đã đến kinh thành.

    “Kì Ương tình hình hiện tại chỉ sợ không thích hợp đi quá nhanh, ta nghĩ vài ngày nữa sẽ dẫn hắn rời đi trước, trên đường cũng không cần gấp. Chính hắn cũng là đại phu, đến lúc đó phối một ít dược trước, dùng dần trên đường.” Quân Ly Xuân nói ra tính toán.

    Quân Thừa Cảnh nghĩ nghĩ, nói: “Cũng tốt, đến lúc đó ta chuẩn bị cho các đệ chút dược liệu, dùng cho bất cứ tình huống nào.”

    “Được, đa tạ Nhị ca.” Quân Ly Xuân gật gật đầu.

    “Được rồi, đệ đi bồi đệ khanh đi. Ta trở về chuẩn bị.” Quân Thừa Cảnh đứng dậy, nghĩ sớm chuẩn bị, có chỗ nào quên cũng bổ sung kịp thời, để tránh đến lúc đó trở tay không kịp.

    “Vâng, ta không tiễn.” Quân Ly Xuân trong lòng cũng nhớ Lăng Kì Ương, nếu không phải Quân Thừa Cảnh đến, y thật sự nửa bước cũng không muốn rời.

    “Được, đi làm việc của đệ đi.” Nói xong, Quân Thừa Cảnh liền đưa tiểu tư bên người rời đi.

    Biết mình mang thai, không phải dạ dày không khoẻ, Lăng Kì Ương cũng có thể đúng bệnh hốt thuốc, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều. Bất quá mang thai một tháng là thời điểm nôn oẹ, cho nên Lăng Kì Ương có khi cho dù ăn gì vào, chưa được bao lâu lại ói ra. Khẩu vị cũng có chút quái, trước kia thích gì hiện tại lại không muốn ăn, còn thứ trước kia ít ăn, giờ lại rất thèm.

    Quân Ly Xuân vội trước vội sau tìm đồ ăn cho hắn, không có nửa điểm phiền chán. Chỉ là nhìn hắn ăn lại ói, khó tránh khỏi có chút đau lòng.

    Nhìn Quân Ly Xuân đưa nước cho hắn, Lăng Kì Ương cười nói: “Không sao, đều là bình thường.”

    “Ngươi như vậy sao được? Hoài hài tử vốn hẳn nên hảo hảo dưỡng, nhưng ngươi cứ ói như vậy, cả người đều gầy đi.” Quân Ly Xuân xoa xoa khuôn mặt hắn còn gầy yếu hơn so với mấy ngày trước, tuy rằng tinh thần tốt, nhưng y cũng không thể cứ nhìn Lăng Kì Ương không thể hảo hảo ăn được.

    Lăng Kì Ương ý cười nơi khóe miệng càng sâu, hắn biết Quân Ly Xuân lo lắng cho mình, “Kỳ thật ta nghĩ ăn cũng là hài tử cần, cho dù cuối cùng ói ra, nhưng nhiều ít gì cũng đã tiêu hóa một ít, vậy là đủ rồi.”

    Quân Ly Xuân khẽ thở dài một cái, xoa xoa bụng Lăng Kì Ương, “Bé con này nhỏ như vậy đã quậy ngươi, về sau còn phải thế nào nữa?”

    “Vị đại sư kia không phải nói hài tử vạn phúc đó sao? Chúng ta không cần quan tâm nó quá. Kỳ thật nhìn bản thân, ta nghĩ đến lúc cha hoài thai ta không dễ dàng cỡ nào. Hoàng nương tuy rằng là Hoàng hậu, trong cung có nhiều người chiếu cố như vậy, nhưng triệu chứng mang thai không vì có người chiếu cố liền giảm bớt, cho nên Hoàng nương cũng rất vất vả, phải hiếu thuận với nàng.” Lăng Kì Ương cười nói. Vì hài tử, này khổ hắn ăn đến mức là cam tâm tình nguyện.

    “Ngươi nói đúng.” Quân Ly Xuân đỡ Lăng Kì Ương ngồi trở lại trên ghế, gần đây tâm tư y toàn bộ đặt trên người Lăng Kì Ương, hoàn toàn không nghĩ được nhiều như vậy.

    “Chúng ta khi nào thì trở về?” Lăng Kì Ương giương mắt nhìn về phía y, “Ta có chút nhớ cha.”

    “Nhị ca bên kia đã chuẩn bị tốt, tùy thời có thể xuất phát. Mấu chốt còn phải xem ngươi.”

    “Ta không sao. Tuy rằng nôn oẹ có chút nghiêm trọng, nhưng thai tượng vẫn rất ổn, tùy thời có thể đi.” Lăng Kì Ương tự xem mạch cho mình, cũng không có cái gì không ổn.

    “Tốt lắm, nếu không có vấn đề gì, chúng ta ngày mốt sẽ xuất phát.” Quân Ly Xuân nói.

    “Được.” Lăng Kì Ương cười gật gật đầu.

    Hai ngày sau, hai người tạm biệt Quân Thừa Cảnh, tiến đến hướng kinh thành. Dọc từ đường đi cũng không nhanh, Lăng Kì Ương cũng không có gì không khoẻ, còn cười nói đây là hài tử có thể chịu khổ.

    Chờ hai người đuổi kịp đại quân, đại quân cũng chỉ còn có nửa ngày sẽ đến kinh thành. Trước khi hai người chưa về, Lăng Hồng Chi còn có chút lo lắng, sợ bọn họ đuổi không kịp, ngược lại lạc đường. Chờ hai người lặng yên trở lại trướng, lại phái người đến gọi hắn, Lăng Hồng Chi mới yên tâm. Hai người cũng không nói với hắn chuyện hài tử, chỉ là rửa mặt chải đầu một phen rồi ngủ.

    Ngày kế sáng sớm, đại quân xuất phát chạy tới kinh thành.

    Quân Ly Xuân chiến thắng trở về, Duyên Hi đế phái Quân Ly Uyên đến đón chào.

    Xa xa, Quân Ly Uyên nhìn thấy Quân Ly Xuân phóng ngựa đến. Mấy tháng không thấy, hắn đối với đệ đệ này cũng cực kỳ tưởng niệm, lập tức tiến lên vài bước.

    Quân Ly Xuân nhìn Quân Ly Uyên, lập tức xuống ngựa đi tới, cười nói: “Ca.”

    Quân Ly Uyên đánh giá Quân Ly Xuân, thấy tinh thần không tồi, cũng không có bị thương, liền dùng sức vỗ vỗ vai y, “Lần này vất vả đệ. Trở về là tốt rồi.”

    “Để ca ca lo lắng.” Quân Ly Xuân ôm quyền nói.

    “Ta lo lắng cho đệ còn không phải tất nhiên.” Quân Ly Uyên cười nhìn lại phía sau y, một chiếc xe ngựa ở trong đại quân rất bắt mắt.

    Đợi xe ngựa dừng lại trước hai người, Lăng Kì Ương mới từ trên xe xuống, hành lễ với Quân Ly Uyên nói: “Tam ca bình an.”

    “Kì Ương theo quân không quen? Sao lại gầy không ít vậy?” Quân Ly Uyên đánh giá Lăng Kì Ương, cảm thấy đệ đệ của mình hẳn là không nên càng nuôi người càng gầy chứ.

    “Ta không sao, Tam ca xin yên tâm, “Lăng Kì Ương cười nói.

    Quân Ly Xuân tiến lên một bước, nhỏ giọng nói bên tai Quân Ly Uyên: “Kì Ương có thai. Nôn oẹ có chút nghiêm trọng, mới gầy yếu không ít.”

    “Thật sao?!” Quân Ly Uyên mở to hai mắt nhìn, lộ ra ý cười vui sướng, “Vậy thật sự là quá tốt!”

    “Ca ca trước đừng để lộ ra, đợi cho Phụ hoàng cùng Hoàng nương biết đã.” Quân Ly Xuân nói.

    “Ừ, ta hiểu. Đệ cũng phải cẩn thận trông chừng đệ khanh.” Hắn hiểu dụng ý của Quân Ly Xuân, nếu là hắn, cũng sẽ như thế. Dù sao mắt nhìn bọn hắn chằm chằm thật sự rất nhiều, trong bụng Lăng Kì Ương lại là trưởng tôn, tất nhiên phải cực kỳ cẩn thận, đề phòng bất trắc.

    “Phụ hoàng nói cho các đệ về nghỉ ngơi trước, sáng mai đến yết kiến.” Quân Ly Uyên cười nói. Không ngờ đệ đệ lần này xuất chinh trở về, lại còn mang cho bọn hắn kinh hỉ lớn như vậy, Hoàng nương mà biết cũng sẽ cao hứng đến mức cười toe toét.

    “Được. Thỉnh ca ca lát nữa hồi bẩm Phụ hoàng, nói chuyện của Kì Ương.” 玹 nói.

    “Tất nhiên.” Quân Ly Uyên cười gật gật đầu, “Chúc mừng đệ, cũng chúc mừng đệ khanh.”

    “Đa tạ Tam ca.” Hai người cười.

    Sau đó Quân Ly Xuân tuyên đọc thánh chỉ của Hoàng Thượng, ca ngợi các vị tướng sĩ, cũng nói rõ ngày khác sẽ phong thưởng.

    Các tướng sĩ nhất tề tạ ân, rồi theo phó tướng các đội an bài về nhà nghỉ ngơi hoặc là quay về doanh đóng trại.

    Cáo biệt Quân Ly Uyên hồi cung phục mệnh, Quân Ly Xuân định đưa Lăng Kì Ương đến phủ Vọng Dương Bá, cùng lúc Lăng Kì Ương rất nhớ Lăng đa đa, để hắn gặp một lần, cũng an tâm chút. Mặt khác cũng muốn cho Lăng đa đa biết chuyện Lăng Kì Ương có thai.

    Hai người đến Phủ Vọng Dương Bá không sai người báo trước, cho nên chờ hai người đi vào đại môn rồi, quản gia mới vội vội vàng vàng đi vào thỉnh Vọng Dương Bá cùng đại phu nhân.

    “Thần bái kiến Lân Vương gia, Lân Vương phi. Không biết Vương gia Vương phi đến, không có tiếp đón từ xa, mong được thứ tội.” Vọng Dương Bá cúi đầu nói.

    “Đứng lên đi. Bổn vương đến chỉ là muốn thăm cha, không có việc gì.” Quân Ly Xuân lạnh giọng nói.

    Vọng Dương Bá đứng dậy, có chút do dự nói: “Vương gia Vương phi chiến thắng trở về, theo lý nên đến yết kiến Hoàng Thượng trước. Đến phủ như vậy, thật sự không hợp quy củ.” Vọng Dương Bá chắn cửa, không có ý thỉnh hai người vào cửa.

    Quân Ly Xuân nhăn lại mày, nói: “Quy củ bổn vương hiểu hơn so với ngươi. Vọng Dương Bá đây là muốn cản tâm tẫn hiếu của bổn vương?”

    “Không dám, không dám……” Vọng Dương Bá ngoài miệng nói không dám, nhưng cũng không hề cử động.

    Đại phu nhân sắc mặt không tốt lắm bước lên quỳ xuống mặt đất, nói: “Trắc quân mấy ngày trước đây ngẫu nhiên bị cảm phong hàn, thật sự không nên gặp Vương gia Vương phi, để tránh lây bệnh.”

    “Cha bị bệnh?” Lời Lăng Kì Ương trong tâm nảy ra, giọng cũng không nhịn được cao hơn chút.

    “Vâng, bất quá chỉ là phong hàn, không có gì trở ngại. Chờ thêm vài ngày hết bệnh rồi, thần ở tự mình thỉnh Vương gia Vương phi đến ngồi chơi.” Vọng Dương Bá cười nói. Tuy cười, nhưng trong ý cười hình như lại lẫn thêm chút gì đó khác.

    “Vô liêm sỉ!” Quân Ly Xuân lạnh lùng nói: “Nghĩ bổn vương dễ lừa có phải hay không? Hiện tại là mùa hạ, đâu ra dễ dàng bị phong hàn như vậy?!” Tuy nói mùa hạ cũng có người mắc phong hàn, nhưng so sánh với mùa đông, tất nhiên là ít hơn nhiều. Huống chi gần đây thời tiết nóng như vậy, sao có thể cảm lạnh?

    “Thần không dám!” Vọng Dương Bá quỳ xuống nói.

    “Nếu cha nhiễm phong hàn, vậy càng nên để Kì Ương đến thăm, Kì Ương là đại phu, tất nhiên sẽ khai một ít dược thích hợp với thể chất của cha. Cũng khiến cha mau khoẻ hơn.” Quân Ly Xuân tiến lên một bước, định vào cửa.

    Đại phu nhân ngăn trước người y, nói: “Vương gia thứ tội, Vương gia xông vào thật sự không ổn, dù sao trong nhà còn có nữ quyến, trắc quân lại ở hậu viện. Vương gia thật sự không nên tự ý vào.”

    “A……” Quân Ly Xuân cười lạnh một tiếng, “Nếu cha không sao, ta chắc chắn sẽ không tự ý vào. Hiện tại cha bị bệnh, bổn vương đến thăm, là đúng với bổn phận làm con. Ngươi nếu ngăn cản như vậy, bổn vương sẽ không thể không nghi ngờ cha có phải đã xảy ra cái gì bất ngờ không, các ngươi có tật giật mình, mới không cho bổn vương cùng Vương phi gặp mặt.”

    Nói xong, Quân Ly Xuân liền che chở Lăng Kì Ương đi vào trong. đại phu nhân nháy mắt, gia đinh bên cạnh liền tiến đến ngăn trở. Mính Lễ lập tức đưa thị vệ xông lên, ném gia đinh sang một bên, bảo hộ Vương gia cùng Vương phi nhà mình.

    Nhất thời ở cửa rối loạn thành một đoàn.

    Đợi hai người đi vào viện của Lăng đa đa, trong viện một người cũng không có. Quân Ly Xuân nhíu mày, theo lý cho dù Lăng đa đa bị bệnh, Lạc Tố cũng có thể đi ra mới đúng.

    Lăng Kì Ương cũng phát hiện có chút không đúng, tránh khỏi tay Quân Ly Xuân, chạy tới mấy bước, đẩy cửa phòng ra.

    Trong phòng toả khắp mùi thuốc đông y nồng nặc, Chu di nương ngồi ở bên giường giương mắt nhìn Lăng Kì Ương cùng Quân Ly Xuân theo vào, lập tức quỳ trên mặt đất, nước mắt xoan xoát chảy xuống, khóc ròng nói: “Kì Ương, mau đến cứu cha con!”

    Lăng Kì Ương nhanh chạy tới, lập tức quỳ bên giường —— trên giường Lăng đa đa hôn mê bất tỉnh, trên mặt xanh xanh tím tím, hiển nhiên là bị đánh.

    “Cha!” Lăng Kì Ương trong lòng hung hăng tê rần, lệ thoáng chốc ướt hốc mắt.

    Quân Ly Xuân thấy thế, lập tức nổi cơn giận dữ, lạnh giọng nói: “Chuyện này các ngươi nhất định phải cho bổn vương một cái công đạo, nếu không bổn vương tuyệt đối không buông tha cho các ngươi!”

    Vọng Dương Bá cùng đại phu nhân sắc mặt tái nhợt đứng ở trong viện, hộ vệ của Quân Ly Xuân đã bao vây hai người, chờ Vương gia xử lý……

    Chương 46: Hại hỉ vi ưu

    Trong tiểu viện một mảnh xơ xác tiêu điều, lúc này, Lạc Tố bưng dược từ cửa sau đi vào. Sau khi Vương gia cùng Vương phi nhà mình, lập tức buông chén thuốc, quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: “Vương gia, tiểu nhân đáng chết, không có chiếu cố được Nhạc Khanh phu nhân.”

    Nhìn trên mặt Lạc Tố cũng là một mảnh xanh tím, đi đường còn cà nhắc, Quân Ly Xuân hỏi: “Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”

    “Hồi bẩm Vương gia, đêm hôm qua, Vọng Dương Bá uống rượu, đến muốn cùng Nhạc trắc phu nhân thân cận. Nhạc Khanh phu nhân bởi vì lo lắng cho an nguy của Vương phi, ưu tư quá độ, thân mình không thoải mái, liền cự tuyệt Vọng Dương Bá. Ai bngờ Vọng Dương Bá say rượu phát điên, ra sức đánh Nhạc Khanh phu nhân, đánh cho toàn thân thương tích không nói, còn đá vào bụng vài cái, đến nỗi Nhạc Khanh phu nhân ói ra mấy ngụm máu. Tiểu nhân đi ngăn cản, nhưng thật sự là sức đơn lực yếu, cũng bị đánh trúng.” Nói xong, Lạc Tố cũng ủy khuất khóc lên, “Sau đó là Chu trắc phu nhân gọi người tới, lôi Vọng Dương Bá đi. đại phu nhân sợ phiền phức lộ ra, tổn hại thanh danh Vọng Dương Bá, ngay cả một đại phu cũng chưa mời, chỉ sai người cầm chút dược thương đến cho Nhạc Khanh phu nhân dùng. Sáng nay tiểu nhân thấy Nhạc Khanh phu nhân bắt đầu phát sốt, không thể không tự mình dùng tiền mua chuộc thủ vệ cửa sau, đi kiếm một phần dược hạ sốt về.”

    Trong phòng sắc mặt Lăng Kì Ương tái nhợt nghe hết thảy, hắn xưa nay không thân cận với phụ thân, phụ thân với hắn cũng chỉ nhàn nhạt. Hắn trăm triệu không ngờ, phụ thân sẽ làm ra loại sự tình này với cha.

    “Được! Hay lắm!” Nghe xong lời Lạc Tố nói, Quân Ly Xuân cũng nổi trận lôi đình, “Cha của Vương phi tất nhiên cũng là cha của bổn vương, cho dù chỉ là một tiểu thiếp, thân phận cũng vô cùng tôn quý. Các ngươi không chỉ không lấy lễ đối đãi, còn dám đánh cha của bổn vương. Khoản này bổn vương nếu không hảo hảo tính cùng các ngươi, thật giống như bổn vương làm con bất hiếu, làm người vô năng!”

    “Vương gia, tiểu thiếp hầu hạ Bá gia vốn là hiển nhiên, là hắn cự tuyệt trước, Bá gia lại uống rượu, chỉ là không khống chế được. Nếu Vương gia so đo, chẳng phải là Vương gia hẹp hòi sao?” Đại phu nhân mặt không chút thay đổi nói.

    “Độ lượng cũng nên độ cho kẻ xứng làm người.” Quân Ly Xuân không muốn nhiều lời cùng nàng.

    “Ngươi……” Đại phu nhân bị nghẹn nói không ra lời.

    “Người đâu! Chuẩn bị xe ngựa, đưa cha quay về vương phủ!” Quân Ly Xuân khí phách nói.

    “Vâng!” Mính Lễ lập tức ứng với.

    “Ngươi đứng lên đi.” Quân Ly Xuân nói với Lạc Tố: “Ngươi làm rất tốt, bổn vương sẽ nhớ công của ngươi.”

    “Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không chiếu cố tốt Nhạc Khanh phu nhân.” Lạc Tố lau lau nước mắt, cúi đầu nói.

    “Không liên quan đến ngươi. Là có kẻ căn bản không coi bổn vương ra gì.” Nói xong, Quân Ly Xuân vào lại phòng, nâng Lăng Kì Ương dậy, “Nào, đừng để cha đang bệnh còn không an tâm.”

    Lăng Kì Ương gật gật đầu, đứng lên.

    Quân Ly Xuân kiểm tra chăn một chút, chắc chắn bao bọc kỹ rồi, một tay ôm lấy Lăng đa đa, đưa Lăng Kì Ương đi về hướng đại môn.

    Vọng Dương Bá muốn ngăn, lại bị thị vệ của Quân Ly Xuân chắn tại chỗ, chỉ có thể nhìn Quân Ly Xuân ôm Lăng đa đa đi.

    Đưa Lăng đa đa an trí trên xe ngựa xong, Quân Ly Xuân nói với Chu di nương cùng đi ra: “Đa tạ ngươi chiếu cố cha.”

    “Nói gì vậy, hắn cũng là người đáng thương.” Chu di nương lau lau nước mắt, “Có Kì Ương chiếu cố hắn, ta cũng yên tâm.”

    Quân Ly Xuân gật gật đầu, “Lăng Hồng Chi còn đang trong quân an bài công việc liên quan, tối mới có thể về. Ngươi nếu không muốn đợi ở đây, cũng có thể theo bổn vương đến vương phủ.”

    Chu di nương lắc đầu, “Đa tạ hảo ý của Vương gia. Ta có người ở đây, không sao.”

    “Được.” Quân Ly Xuân cũng không nói thêm gì nữa.

    Lăng Kì Ương từ trên xe ngựa xuống, định quỳ xuống đất hành lễ, bị Chu di nương một phen đỡ lấy, “Làm cái gì vậy, muốn giết ta phải không?”

    “Đa tạ di nương chiếu cố cha.”

    “Ta làm tất cả đều là việc nên làm, không cần phải nói tạ ơn. Mau trở về đi, hảo hảo chiếu cố cha ngươi.” Chu di nương dừng một chút, lại nói tiếp: “Nếu có thể, cũng đừng để hắn trở về nữa.”

    Lăng Kì Ương hiện tại suy nghĩ rất loạn, chỉ có thể gật gật đầu.

    “Yên tâm, bổn vương sẽ xử lý thỏa đáng.”

    “Được. Đi nhanh đi, đừng trì hoãn thương thế của hắn.” Chu di nương khoát tay, để hai người mau trở về.

    Hai người gật gật đầu, lập tức lên xe ngựa. Mính Lễ vội vàng đánh xe, dùng tốc độ nhanh chạy đến vương phủ.

    Sau khi đến vương phủ, Quân Ly Xuân an trí Lăng đa đa ở trong viện bên cạnh dược phòng của Lăng Kì Ương, cũng tiện cho Lăng Kì Ương dùng dược. Dàn xếp xong cho Lăng đa đa, Quân Ly Xuân sai Lạc Tố cùng Lăng Kì Ương xem bệnh, còn mình ra khỏi phòng, phân phó Mính Lễ đến chỗ Cô Diệu báo trước rồi mời người đến đây một chuyến.

    Cha được Quân Ly Xuân đưa vào phủ, Lăng Kì Ương cũng an tâm chút. Thu hồi khổ sở trước đó, cẩn thận xem mạch cho cha, lại kiểm tra toàn thân. Trên người tuy rằng nhiều chỗ bầm tím, nhưng cũng may không có thương tổn đến xương cốt. Theo lời Lạc Tố nói, cha phun ra máu, chứng tỏ có nội thương, phải cực kỳ chú ý.

    Khai xong phương thuốc, Lăng Kì Ương xoay người đến dược phòng bắt đầu bốc thuốc. Lạc Tố bồi bên người hắn, im lặng nghe phân phó.

    Sau khi gói xong thuốc, Lăng Kì Ương tìm ra một cái bình nhỏ, nói với Lạc Tố: “Đến đây.”

    Lạc Tố nhìn nhìn hắn, mơ hồ đi qua.

    Lăng Kì Ương mở bình ra, lấy ra một ít dược du, tinh tế bôi lên trên mặt Lạc Tố. Lạc Tố hoảng sợ, nhanh chóng lùi về phía sau nói: “Tiểu nhân không dám……”

    Lăng Kì Ương tiến lên một bước, nói: “Lần này ít nhiều cũng là ngươi che chở cha, nếu không có thể sẽ còn bị thương quá nặng.”

    Lạc Tố hút hít mũi, nói: “Là tiểu nhân vô dụng, không thể bảo hộ Nhạc Khanh phu nhân chu toàn.”

    “Không liên quan đến ngươi, là….. Vọng Dương Bá quá mức ngoan độc.” Lăng Kì Ương ngay cả tiếng phụ thân cũng không muốn gọi, “Ngươi bảo hộ cha ta, ta không có gì để tạ ơn, thì bôi cho ngươi chút dược cũng là đương nhiên.”

    “Vương phi trăm triệu lần đừng nên khách khí với tiểu nhân như thế, đây đều là việc tiểu nhân phải làm.” Lạc Tố vội vàng quỳ xuống.

    Lăng Kì Ương nâng hắn dậy, tỉ mỉ bôi dược. Đôi mắt Lạc Tố hồng hồng nhìn hắn, thấp giọng nói: “Tạ ơn Vương phi.”

    Lăng Kì Ương cười khẽ cười, đưa cái bình trong tay cho Lạc Tố, “Thuốc này sáng và tối bôi một lần, ba ngày sau sẽ bớt sưng bầm, bảy ngày sẽ khỏi hẳn.”

    “Vâng, tạ ơn Vương phi.” Lạc Tố nhận lấy dược bình, lại nói lời cảm tạ. Sau đó lại nói: “Vương phi đến cùng Nhạc Khanh phu nhân đi, tiểu nhân đi sắc dược trước.”

    “Được, ba chén nước sắc thành một chén là được rồi.”

    “Vâng.” Lạc Tố ôm dược đi ra ngoài.

    Khi Lăng Kì Ương ra khỏi dược phòng, Mính Lễ vừa lúc đi ra ngoài trở về, hành lễ với Quân Ly Xuân ở cửa chờ hắn cùng Lăng Kì Ương đứng ở cạnh cửa, nói: “Hồi bẩm Vương gia, Cô Diệu tiền bối ba ngày này đến Lân thành, nói là đồng ý với một vị thầy thuốc mời đến xem bệnh. Ngày mốt mới có thể trở về.”

    Quân Ly Xuân gật gật đầu, “Đã biết, ngươi đi sai phòng bếp làm chút cháo loãng, canh giờ này Vương phi cũng nên ăn cái gì đó.”

    “Vâng, tiểu nhân đi.” Mính Lễ nói xong, chạy đến phòng bếp.

    Quân Ly Xuân đi tới, giữ chặt Tay Lăng Kì Ương, hỏi: “Có khỏe không? Có chỗ nào khó chịu hay không?”

    Lăng Kì Ương lắc đầu, “Ta không sao. Cám ơn ngươi đưa cha về.”

    “Đây đều là hiển nhiên, để cha ở lại Phủ Vọng Dương Bá, ta cũng không yên tâm. Chuyện này ta sẽ có tính toán, ngươi không cần lo lắng. An tâm chăm sóc tốt cho mình và cha là được.” Quân Ly Xuân nhẹ giọng nói.

    “Ừm.” Lăng Kì Ương ôm lấy Quân Ly Xuân, vai Quân Ly Xuân luôn khiến hắn cảm thấy cực kỳ kiên định, “Ngươi sai Mính Lễ đi mời sư phụ?”

    “Ừ. Ta sợ ngươi quan tâm quá sẽ bị loạn, ưu tư quá độ, muốn cho sư phụ ngươi tới chiếu cố cha, tiện thể cũng xem cho ngươi. Không ngờ tiền bối lại không ở trong kinh.” Nghĩ nếu Cô Diệu ở đây, thương thế của Lăng đa đa cũng sẽ không trở nên nghiêm trọng như vậy.

    “Ừ, ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo chiếu cố chính mình cùng hài tử.” Lăng Kì Ương đảm bảo nói.

    “Được. Lát nữa cháo nấu xong, ngươi ăn chút.”

    “Ừ. Ngươi đi cùng ta.”

    “Được.” Quân Ly Xuân ôm lấy Lăng Kì Ương đi đến tiểu viện sát cạnh.

    Ngày kế sáng sớm, hai người tiến cung diện thánh. Lăng Kì Ương tuy rằng rất muốn hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng tình hình của cha đang khiến hắn rất lo lắng, cho nên ngủ không an ổn lắm, đến nỗi hôm nay sắc mặt có chút tái nhợt.

    “Nhi thần tham kiến Phụ hoàng, Phụ hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.” Hai người cùng quỳ xuống, hành lễ.

    “Mau đứng lên.” Duyên Hi đế nhanh chóng miễn lễ cho hai người, “Ngồi.”

    “Tạ ơn Phụ hoàng.” Hai người ngồi vào ghế một bên.

    “Con lần này thắng trận trở về, trẫm thật cao hứng. Lại nghe Lân Vương phi có thai, trẫm thật sự cao hứng đến mức cả đêm không ngủ ngon.” Duyên Hi đế mặt mang ý cười, trong đôi mắt lộ ra vui sướng, xem ra là thật sự cao hứng.

    “Phiền Phụ hoàng quan tâm.” Lăng Kì Ương đứng dậy hành lễ.

    “Ngồi ngồi ngồi đi, bây giờ là thời điểm chưa chắc chắn, phải cực kỳ để ý.” Duyên Hi đế lập tức để hắn ngồi xuống.

    “Vâng.” Lăng Kì Ương đáp lời ngồi trở về.

    Duyên Hi đế cẩn thận đánh giá Lăng Kì Ương một chút, hỏi: “Trẫm nhìn con sắc mặt không tốt lắm, có phải Xuân Nhi không chiếu cố tốt cho con hay không?”

    “Không có, chỉ là đêm qua không ngủ đủ, nhi thần thất lễ.” Lăng Kì Ương nói.

    “Không sao cả. Sao lại không ngủ đủ? Chính con cũng thông thạo y thuật, cũng biết hẳn nên chú ý cái gì. Bất quá nhìn con như vậy, trẫm có chút lo lắng, không bằng để thái y trong cung xem cho con một chút.” Nói xong, Duyên Hi đế sai đãi tòng bên người đi gọi thái y.

    “Đa tạ Phụ hoàng.” Lăng Kì Ương cũng không phản đối.

    “Có cái gì muốn ăn cứ nói, trong cung cái gì cũng có, sẽ không để con thiệt thòi.” Duyên Hi đế cười.

    “Phụ hoàng, nhi thần có một chuyện thỉnh cầu.” Quân Ly Xuân lúc này đứng dậy.

    “Nói đi.” Duyên Hi đế gật gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục.

    “Kì Ương là lần đầu có thai, có một số việc khó tránh khỏi suy nghĩ không chu toàn, nhi thần xin Phụ hoàng đáp ứng, đón cha Kì Ương nhập phủ để chiếu cố hắn, một mặt Lăng đa đa hiểu biết sở thích của Kì Ương, mặt khác, cũng có thể an ủi tưởng niệm của Kì Ương với cha trong thời kỳ mang thai.”

    Duyên Hi đế nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không có gì quá đáng, nói: “Được, chỉ cần có thể khiến Kì Ương an tâm, tự con lo đi.”

    “Tạ ơn Phụ hoàng.” Quân Ly Xuân nói.

    Đang nói, thái y đã chờ bên ngoài. Tuyên người tiến vào, thái y đến sau khi hành lễ, bắt đầu bắt mạch cho Lăng Kì Ương.

    Một lát sau khi, hồi bẩm nói: “Lân Vương phi có bầu đã hai tháng, vẫn phải cực kỳ chú ý. Thứ thần nói thẳng, Vương phi hình như cảm xúc dao động quá lớn, cứ thế thai tượng có chút không ổn. Còn thỉnh Vương phi thả tâm, hảo hảo dưỡng thai mới được a.”

    “Đa tạ thái y, ta sẽ chú ý.” Lăng Kì Ương gật đầu nói.

    “Ngươi lui xuống trước.” Nghe xong hồi bẩm, Duyên Hi đế hơi hơi nhăn lại mày, sau khi đuổi thái y đi, hỏi: “Có phải Xuân Nhi chọc con tức giận hay không? Nói cho trẫm, trẫm làm chủ cho con.”

    Lăng Kì Ương nhấp hé khoé miệng, lắc đầu, “Không liên quan đến Vương gia.”

    “Vậy vì sao đang yên đang lành, cảm xúc lại dao động quá lớn?” Ở trong mắt Duyên Hi đế, Lăng Kì Ương từ trước đến nay là một hài tử hiền lành, trừ phi thực sự giận dữ, nếu không luôn là bộ dáng thản nhiên. Một người như thế, tại sao cảm xúc lại dao động quá lớn?

    Lăng Kì Ương cúi đầu, không muốn nhiều lời.

    Duyên Hi đế nhìn về phía Quân Ly Xuân, “Con nói, sao lại thế này?”

    Quân Ly Xuân do dự một chút, đứng dậy nói: “Hôm qua nhi thần hồi kinh, đi ngang qua Phủ Vọng Dương Bá khi, nghĩ Kì Ương mấy ngày trước đây nói nhớ cha, người mang thai cần có tâm tình tốt là rất quan trọng, liền đưa hắn đến Phủ Vọng Dương Bá vấn an cha hắn. Ai ngờ Vọng Dương Bá ngăn cản không cho vào cửa, lại biên các loại lý do lừa bịp nhi thần. Nhi thần cảm thấy có điều kỳ lạ, không để ý tới Vọng Dương Bá cùng người nhà ngăn trở, vào viện của Lăng đa đa……” Sau đó, Quân Ly Xuân kể lại tình cảnh ngay lúc đó cùng chuyện Lăng đa đa bị đánh, cũng nói mình vì muốn Lăng Kì Ương an tâm, đưa Lăng đa đa trở về phủ.

    Nghe xong chuyện, Duyên Hi đế cả giận nói: “Buồn cười!”

    Ở Nghiệp quốc, tuy rằng cũng có chuyện nam tử đánh thê tử, nhưng tuyệt đối sẽ bị khinh thường trong triều, Duyên Hi đế cũng nhiều lần đề cập, người trị trong nhà tốt, đối xử tử tế với thê tử hài tử của chính mình, như vậy mới có thể dùng tài cán vì quốc phân ưu, đối xử tử tế với dân chúng.

    Huống hồ, ở Nghiệp quốc, Khanh tử là được ưu đãi, luật pháp Đại Nghiệp cũng có quy định rõ ràng, không được vũ nhục ngược đãi Khanh tử không làm sai.

    “Lăng đa đa đến nay vẫn đang hôn mê, cho nên Kì Ương khó tránh khỏi lo lắng.” Quân Ly Xuân nói: “Nhi thần ngày đó lưu tiểu tòng bên người Kì Ương ở lại phủ Vọng Dương Bá, chính là để Kì Ương xuất chinh có thể an tâm, phủ Vọng Dương Bá tốt xấu gì cũng vì thể diện của Hoàng gia, có kiêng kị, không làm khó Lăng đa đa. Ai ngờ chẳng những không khiến Vọng Dương Bá bận tâm thể diện Hoàng gia, ngay cả tiểu thị của Kì Ương cũng bị đánh cho đầy người toàn thương.”

    Duyên Hi đế nhăn mày càng sâu, “Vọng Dương Bá uổng thân trượngphu, cũng uổng thân thần tử.” Cha Vương phi của trưởng tử nhà mình, nói đánh là đánh, hoàn toàn không nể mặt hắn cùng trưởng tử, khiến Duyên Hi đế rất tức giận. Hơn nữa uống rượu làm chuyện thất đức, kẻ như thế, hắn cũng không dám trọng dụng.

    “May mắn nhi thần đúng lúc đến Phủ Vọng Dương Bá, nếu không sự tình còn không biết sẽ thế nào.” Quân Ly Xuân thấp giọng nói.

    Duyên Hi đế ngồi ở ghế trên, trầm tư.

    Lăng Kì Ương thấy tình thế, đứng dậy quỳ trên mặt đất, nói: “Kì Ương cầu Phụ hoàng giúp cha thoát khỏi khổ hải. Bất luận hành vi lần này của phụ thân là cố ý hay vô tình, đều đã làm cha bị thương. Kì Ương từ nhỏ cùng cha sống nương tựa lẫn nhau, Phụ hoàng tuy rằng vẫn cường điệu không cần quá mức để ý trưởng thứ, nhưng ở trong nhà Kì Ương lại phân chia rõ ràng. Kì Ương từ nhỏ nhìn cha một mình chịu đựng ngày tháng cô đơn dài lâu, bớt ăn may y phục cho Kì Ương, hoặc là mua thêm chút gì đó bên ngoài. Hiện giờ nhi thần đã là Vương phi, càng sống hạnh phúc, càng đau lòng cha giờ tịch mịch.”

    Duyên Hi đế nhìn hắn, cẩn thận nghe hắn lời nói.

    “Vốn chuyện của trưởng bối nhi thần làm hài tử không nên quản, nhưng cha lần này trọng thương khiến nhi thần đau lòng không thôi. Nhưng nhi thần vô dụng, không cứu được cha ra khỏi viện kia, cho nên chỉ biết cầu Phụ hoàng, thương xót cho cha, thành toàn hiếu tâm của Kì Ương.” Lăng Kì Ương dập đầu một cái rất vang trên mặt đất, giọng cũng có chút nghẹn ngào.

    Quân Ly Xuân cũng quỳ xuống theo hắn, “Nhi thần nghe Tam ca nói, Phụ hoàng muốn ngợi khen công nhi thần bình Sí Trạch. Nhi thần không cần phong thưởng gì, chỉ cầu Phụ Hoàng thành toàn hiếu tâm của Kì Ương.”

    Duyên Hi đế trầm mặc một lát, gật đầu nói, “Trẫm cũng không hy vọng tôn tử của mình có ngoại công như vậy. Cha ngươi là thiếp thất, chỉ cần hắn đồng ý, trẫm có thể hạ lệnh khiến bọn họ ly hôn.”

    Nếu là chính thất, thì khó làm hơn, cũng có điềm ngại huỷ hôn. Nhưng nếu là thiếp thất, sẽ không chú ý nhiều như vậy. Hơn nữa là Vọng Dương Bá ngược đãi Khanh tử trước, hắn hoàn toàn có thể dựa theo luật pháp xử trí.

    “Kì Ương đa tạ Phụ hoàng đại ân!” Lăng Kì Ương nặng nề mà dập đầu lạy ba cái.

    Quân Ly Xuân cũng cười nói: “Đa tạ Phụ Hoàng thành toàn.”

    “Mau đứng lên đi.” Duyên Hi đế cười để hai người đứng lên, Vọng Dương Bá cho dù có địa vị, so ra cũng kém tôn tử của mình. Cha của tôn tử an ổn, hài tử mới có thể an ổn. Huống hồ quyết định lần này cũng là thành toàn hiếu tâm của hai người con, cớ gì không làm.

    “Tạ ơn Phụ hoàng.” Hai người đứng lên.

    “Được rồi, Kì Ương hiện tại có thể buông tâm sự, trở về hảo hảo ngủ một giấc. Chuyện gì cũng có trẫm làm chủ cho con, an tâm dưỡng thai là được.”

    “Vâng.” Lăng Kì Ương đáp.

    “Tốt lắm, các con trở về đi.” Duyên Hi đế nói.

    “Nhi thần cùng Kì Ương đến gặp Hoàng nương trước, sau khi thỉnh an sẽ trở về. Kì Ương nói có hài tử mới biết công ơn phụ mẫu, nhi thần không dám quên trọng trách làm con.” Quân Ly Xuân nói.

    “Con ngoan, đi đi. Nếu mệt thì ngủ một hồi ở chỗ Hoàng nương con rồi hãy trở về.” Nghe hài tử của mình nói như vậy, Duyên Hi đế vô cùng vui mừng.

    “Vâng, nhi thần cáo lui.” Hai người sau khi hành lễ, đi ra khỏi ngự thư phòng.

    Duyên Hi đế nhìn hai người rời đi, ý cười không giảm nhấc bút, viết một đạo thánh chỉ……

    Chương 47: Họa phúc vi nghi

    Ra khỏi ngự thư phòng, hai người đến Nhã Khôn cung. Mặc Ngọc Nhi đang trong viện lăn lộn thấy thân ảnh Lăng Kì Ương, nhất thời ngọt ngào kêu một tiếng, hướng bên này chạy như điên đến. Quân Ly Xuân đuổi chắn trước người Lăng Kì Ương, sợ Mặc Ngọc Nhi đụng vào bụng Lăng Kì Ương.

    Lăng Kì Ương lại cười nói: “Không sao.”

    Chỉ thấy Mặc Ngọc Nhi chạy đến chỗ cách Lăng Kì Ương một bước, cũng không có nhảy dựng phóng lên người hắn, mà đột ngột ngừng lại, nghi hoặc nhìn Lăng Kì Ương, sau đó lại đi đến bên chân hắn, cái mũi nhỏ tiến đến bên người hắn ngửi ngửi, sau đó ngẩng đầu lấy lòng kêu meo một tiếng.

    Lăng Kì Ương cười ngồi xổm xuống, điểm điểm cái đầu thích làm loạn của nó, nói: “Ngươi phát hiện rồi phải không? Thật thông minh, ta lúc ấy cũng không biết đâu.”

    Mặc Ngọc Nhi cũng không biết nghe hiểu không, chỉ là đứng dùng hai chân trước gác lên trên đùi Lăng Kì Ương. Lăng Kì Ương cười ôm lấy nó, nói: “Hoàng nương nuôi ngươi mập như vậy, về sau chạy không được làm sao bây giờ?”

    Mặc Ngọc Nhi kêu một tiếng, cái đầu nhỏ dụi dụi trên y phục Lăng Kì Ương.

    “Nó……” Quân Ly Xuân rất ngạc nhiên với phản ứng của Mặc Ngọc Nhi, hỏi: “Nó biết ngươi có thai?”

    “Dược miêu đều có linh tính, hắn chưa chắc biết ta mang thai, nhưng có thể ngửi ra mùi thuốc dưỡng thai trên người ta. Loại thuốc dưỡng thai này là đơn thuốc sư phụ nghĩ ra, so với đại phu bình thường khai càng thích hợp với thể chất của Khanh tử. Lúc nó ở cùng sư phụ đã ngửi thấy mùi loại thuốc này, cho nên có thể nhận ra.” Mặc Ngọc Nhi tuy rằng chỉ là mèo, nhưng Lăng Kì Ương tin tưởng nó sẽ không thương tổn mình.

    Quân Ly Xuân cười nhìn Lăng Kì Ương bụng, nói: “Chờ hài tử xuất thế, ngươi cũng cho nó nuôi một con đi.”

    “Loại dược miêu này là khả ngộ bất khả cầu.” Bất quá vì hài tử, hắn vẫn sẽ tận tâm đi tìm.

    Vào chính điện, hai người hành lễ với Hoàng hậu, Hoàng hậu nhanh chóng nâng Lăng Kì Ương dậy, cười nói: “Con ngoan, con ngoan, lần này xuất chinh vất vả con cùng Xuân Nhi, về còn mang kinh hỉ lớn như vậy cho Hoàng nương, Hoàng nương cao hứng đến mức nhìn thấy trời hôm nay xanh hơn so với bình thường kìa.”

    “Phiền Hoàng nương quan tâm.” Lăng Kì Ương nói.

    Quân Ly Xuân nhìn ánh mắt Hoàng nương mình toàn bộ đặt trên người Lăng Kì Ương, đánh giá tới lui như thể làm sao cũng không đủ, cảm thấy có chút buồn cười. Dĩ vãng nếu y chinh chiến trở về, Hoàng nương sẽ đau lòng hỏi mấy câu, giờ thì hay rồi, một câu cũng không có, toàn bộ tâm tư để trên người Kì Ương cùng hài tử.

    “Con là lần đầu có thai, bản cung sợ Xuân Nhi sẽ không chiếu cố được, nếu không con tiến cung dọn vào đây đi, bản cung tự mình chiếu cố con.” Hoàng hậu kéo Tay Lăng Kì Ương, thấy thế nào cũng cao hứng.

    “Đa tạ hảo ý của Hoàng nương, Hoàng nương phải quan tâm chuyện hậu cung, đã đủ bận, nhi thần không muốn khiến Hoàng nương lo lắng thêm. Ly Xuân chiếu cố nhi thần tốt lắm, hơn nữa, cha nhi thần bị thương ở tạm ở trong vương phủ, nhi thần cũng phải chiếu cố hắn.” Lăng Kì Ương nói, dù sao chuyện này Hoàng hậu sớm muộn gì cũng sẽ biết, không bằng sớm đến nói còn tốt hơn.

    Hoàng hậu hơi hơi nhăn lại mày, hỏi: “Cha ngươi sao lại bị thương? Hiện tại đỡ chưa?”

    “Còn đang hôn mê……” Lăng Kì Ương kể lại quá trình cha bị thương cho Hoàng hậu.

    Hoàng hậu nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, “Vọng Dương Bá thật to gan, hắn không nể mặt Xuân Nhi chính là không nể mặt Hoàng Thượng, quả thật là vô pháp vô thiên!”

    “Hoàng nương bớt giận. Nhi thần đã cầu Phụ hoàng, thỉnh người cho phép cha ly hôn với phụ thân. Phụ hoàng đồng ý, về sau cha cũng sẽ sống đỡ hơn.” Nghĩ vậy, Lăng Kì Ương thoải mái hơn không ít.

    “Con ngoan, chuyện này bản cung cũng sẽ thay con chu toàn, con yên tâm là được.” Hoàng hậu vỗ vỗ tay Lăng Kì Ương, an ủi nói.

    “Đa tạ Hoàng nương.” Lăng Kì Ương gật đầu

    Hoàng hậu lại quay đầu nói với Quân Ly Xuân: “Chuyện này chờ Phụ hoàng con hạ ý chỉ xuống, con liền cho xử lý sạch sẽ, không cần liên can gì đến phủ Vọng Dương Bá nữa, để tránh ngày sau dây dưa không rõ, thêm phiền toái.”

    Quân Ly Xuân cảm thấy Hoàng nương hình như ý tại ngôn ngoại, liền hỏi: “Hoàng nương có phải nghe được cái gì hay không? Có liên quan đến phủ Vọng Dương Bá?”

    Hoàng hậu suy nghĩ một lát, nói: “Đợt trước, ta nghe nói đại tiểu thư Lăng Giải Ngữ của phủ Vọng Dương Bá định thân cùng thế tử La Đỉnh Thăng của Cung Liêm Hầu, ít ngày nữa sẽ thành hôn.”

    Nghe tin, Quân Ly Xuân cùng Lăng Kì Ương đều cảm thấy rất bất ngờ. Không ngờ Vọng Dương Bá lại tạo quan hệ cùng Cung Liêm Hầu. Hôm qua bọn họ đến phủ Vọng Dương Bá, Vọng Dương Bá cùng đại phu nhân chỉ lo ngăn cản bọn họ, chuyện này tất nhiên không rảnh đề cập. Nếu không phải hôm nay Hoàng hậu nói, có lẽ hai người đến khi bọn họ thành thân mới biết.

    Nói đến La Đỉnh Thăng này, khoản hắn tổn thương Mạc Thanh Ca, Quân Ly Triệt còn chưa tính, chỉ sợ ngày sau cũng sẽ đối địch.

    “Con cưới Kì Ương, theo lý Vọng Dương Bá hẳn nên hướng về con. Nhưng phu nhân Vọng Dương Bá là tỷ tỷ của Hoàng Quý phi, Hoàng Quý phi cùng bản cung không hoà thuận, tất nhiên sẽ không để Vọng Dương Bá hướng về các con. Hiện giờ nữ nhi của tỷ tỷ nàng muốn thành thân cùng biểu ca lão Tứ, phủ Vọng Dương Bá xem như dứt khoát về phe Hoàng Quý phi.” Hoàng hậu bình tĩnh nói ra quan hệ, “Ngày sau vì ngôi vị Hoàng đế, lão Tứ nếu không an phận, chắc chắn không thể lưu. Cũng có thể mượn cái này loại bỏ thế lực phía sau hắn, phủ Vọng Dương Bá nếu cuốn vào, tất nhiên cũng là phải bỏ. Vốn nể mặt Kì Ương, còn có thể lưu một đường sống. Nhưng chuyện tới hiện giờ, hình như cũng không cần nhân từ nương tay.”

    Nàng thấy được Lăng Kì Ương quan tâm tới cha hắn cỡ nào, nếu không thần là hài tử, sao lại muốn cha mình ly hôn với phụ thân? Có thể thấy được là yêu thương đến nửa phần tình cảm cũng không để lại.

    “Hài tử, con đừng trách bản cung nhẫn tâm. Ngồi ở vị trí này, bản cung không thể không lo lắng cho hài tử của mình.” Hoàng hậu cũng hiểu, tuy rằng Lăng Kì Ương hận phụ thân mình, nhưng nghe người khác nói muốn giết, trong lòng nhiều ít vẫn có chút không thoải mái.

    Lăng Kì Ương lắc đầu, nói: “Nhi thần hiểu, cũng thống hận hành động của phụ thân. Phụ thân tự làm bậy, nếu hắn không để đại muội muội thành thân cùng Cung Liêm Hầu thế tử, cũng sẽ không hoàn toàn bị cuốn vào.”

    “Con hiểu là tốt rồi. Hết thảy đều có bản cung, con cứ an tâm. Bản cung cũng sẽ không khiến việc này ô uế tai con.” Hoàng hậu cười nói.

    “Vâng, tạ ơn Hoàng nương quan tâm.” Lăng Kì Ương gật gật đầu.

    “Bản cung thấy sắc mặt con không tốt lắm, mệt sao?” Từ khi tiến vào nàng đã cảm thấy Lăng Kì Ương sắc mặt không tốt lắm, hiện giờ nói chuyện, lại hiện ra nét mệt mỏi.

    “Tối hôm qua lo lắng cho cha, không có ngủ đủ.” Lăng Kì Ương thẳng thắn nói.

    “Mau ngủ một hồi ở chỗ bản cung, con có tinh thần mới có thể chiếu cố tốt cho cha con.” Nói xong, Hoàng hậu kéo Lăng Kì Ương vào buồng sưởi, để hắn ở nằm trên nhuyễn tháp.

    Lăng Kì Ương có chút do dự nói: “Hoàng nương, thế này thật sự không hợp quy củ.” Sao có thể để hắn ngủ, Hoàng hậu nhìn chứ? Còn là ở trong cung Hoàng hậu.

    “Quy củ đều là người định ra, con hiện tại có thai trong người, quy củ này làm sao có thể áp dụng cho con. Mau ngủ đi, con ngủ ngon, bản cung cũng an tâm.” Hoàng hậu cười nói.

    Quân Ly Xuân đi tới, cởi áo ngoài cùng giầy của Lăng Kì Ương, nói: “Ngủ đi, ta ở đây cùng ngươi, tiện thể cùng Hoàng nương nói chuyện một lát. Ngươi phải ngủ không được nghe.”

    Quân Ly Xuân cũng nói như vậy, Lăng Kì Ương cũng không thể phản đối nữa, liền ngoan ngoãn nằm xuống. Hắn đúng là có chút mệt nhọc, nhưng nghĩ đến cha còn đang hôn mê, chung quy vẫn khó an.

    Quân Ly Xuân đắp chăn cho Lăng Kì Ương xong, cùng Hoàng hậu ngồi sang một bên, nhỏ giọng nói chuyện, “Khi con còn ở Du quốc, Lục ca sai người đến đưa thư cho con, nói Hoàng Quý phi có thai. Nhưng lần này con trở về, Phụ hoàng trừ có chút quan tâm đối với chuyện Kì Ương có thai ra, cũng không đề cập một câu nào liên quan đến chuyện Hoàng Quý phi có thai.” Y không thể để Phụ hoàng biết Quân Ly Triệt lén cho y biết chuyện này, cho nên Duyên Hi đế chưa nói, Quân Ly Xuân cũng không hỏi.

    Nói đến Hoàng Quý phi có thai, Hoàng hậu nhíu nhíu mày, nói: “Hoàng Thượng hẳn là đã tính toán, ngài không nói, không phải chuyện chúng ta có thể hỏi. Từ khi hoài hài tử, Hoàng Quý phi lại càng bá đạo. Một chút không hài lòng sẽ phát giận, mặc kệ Hoàng Thượng đến ở trong cung của ai, đến tối đều sẽ bị nàng lấy các loại lý do mời qua.” Làm Hoàng hậu, nàng đã nghe rất nhiều oán giận của hậu cung, nhưng tình thế hiện tại này, nàng cũng không có cách nào nói thêm gì. Nói nhẹ vô dụng, nói nặng, Hoàng Quý phi vạn nhất tức giận đến động thai khí, đều sẽ đổ lên đầu nàng, vô cớ chọc thị phi.

    “Phụ hoàng không nói gì sao?” Quân Ly Xuân hỏi. Y hiểu thân là đế vương luôn luôn tự cân nhắc, nhưng nếu nháo loạn đến mức hậu cung oán giận, cũng thật sự không phải cử chỉ sáng suốt.

    “Không nói gì cả. Hoàng Quý phi thỉnh ngài, ngài liền qua. Khiến nàng càng ngày càng cực kỳ kiêu căng.” Hoàng cung khẽ thở dài, “Ngay cả mẫu gia của Hoàng Quý phi cũng ỷ Hoàng Quý phi có thai, cực kỳ kiêu ngạo, khiến dân chúng trong thành cũng oán than dậy đất.”

    “Phụ hoàng không phải người vô độ kiêu căng.” Quân Ly Xuân cảm thấy Duyên Hi đế như thế, hẳn là có quyết định của chính mình.

    “Ừ, điểm ấy bản cung cũng hiểu. Hoàng Thượng càng như vậy, Hoàng Quý phi lại càng không có được nhân tâm, sài lầm cũng sẽ bại lộ càng nhiều. Nhưng nàng hoài thai dù sao cũng là cốt nhục của Hoàng Thượng, cho dù có sai lầm, nể mặt hài tử, cũng không xử tử.” Hoàng hậu cảm thấy mình càng ngày càng nhìn không thấu Hoàng Thượng.

    “Hài tử này có lẽ là bùa bảo mệnh của Hoàng Quý phi, nhưng ai biết không phải nguyền lấy mạng chứ?” Quân Ly Xuân khẽ cười nói: “Nếu Hoàng Quý phi sinh hạ nam hài, vậy nàng sẽ giống ngài, có hai hài tử cùng một con nuôi. Với tính tình nàng ta, nhất định sẽ cảm thấy chính mình làm hoàng thái hậu cũng hoàn toàn xứng đáng, cũng cực lực giúp lão Ngũ hoặc là hài tử mới sinh này tranh giành ngôi vị Hoàng đế. Đến lúc đó, nàng nếu can thiệp quá nhiều đến việc triều chính, quần thần tất sẽ có ý kiến, hơn nữa mẫu gia của Hoàng Quý phi nhiều năm hoành hành, trong triều người bất mãn yêu cầu thanh lọc cũng không phải không có khả năng. Đến lúc đó, Phụ hoàng cũng không giữ được nàng.”

    Ngôi vị Hoàng đế có thể muốn, nhưng thường thường lấy tĩnh chế động mới là tốt nhất. Tích cực quá mức, ngược lại sẽ dẫn tới kiêng kị cùng kết tội.

    Hoàng hậu nghe vậy gật gật đầu, “Con nói đúng.”

    “Huống hồ…… Kì Ương nói qua, lão Ngũ có thể chấp nhận hài tử này hay không còn phải bàn lại.” Quân Ly Xuân nhìn đã ngủ Lăng Kì Ương, ý cười càng sâu.

    Hoàng hậu lập tức hiểu ý, cười gật gật đầu, “Xem ra thật là ta ưu tư quá độ rồi.”

    “Hoàng nương có thể suy nghĩ cẩn thận, về sau an tâm là được.” Quân Ly Xuân cười nói: “Nghe nói Hoàng nương một mực giả bệnh, vậy cứ tiếp tục. Có thể rời xa thị phi là chuyện không thể tốt hơn.”

    “Ừm, bản cung hiểu.” Hoàng hậu gật gật đầu, không quản chuyện Hoàng Quý phi nữa.

    Lăng Kì Ương ở Nhã Khôn cung ngủ một canh giờ mới tỉnh lại, sau đó hai người cáo biệt Hoàng hậu, về phủ.

    Lăng đa đa đã bớt sốt không ít, nhưng vẫn còn đang hôn mê, Lăng Kì Ương cũng không thể không có chút lo lắng, sợ cha sẽ không tỉnh lại.

    Chạng vạng, Mính Lễ vội vàng chạy vào, thở gấp nói: “Vương gia, Vương phi, Cô Diệu tiền bối đến.”

    “Sư phụ đã trở lại?!” Lăng Kì Ương lập tức đứng lên, sư phụ trở về rất đúng lúc.

    “Còn không mau mời vào!” Quân Ly Xuân lớn tiếng nói.

    “Vâng, vâng!” Mính Lễ phóng ra cửa, mời Cô Diệu đứng ở cửa vào, “Tiền bối thỉnh.”

    “Sư phụ!” Thấy sư phụ mình, Lăng Kì Ương đỏ mắt giống hài tử vậy, nói: “Người nhanh đến cứu cha, đồ nhi vô dụng, cha đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.”

    “Cái gì? Người đâu?!” Cô Diệu lạnh giọng nói, hắn mới vừa trở về nhà, chợt nghe nói Lân Vương phủ có người đến thỉnh hắn. Hắn tưởng Lăng Kì Ương xảy ra chuyện, liền vội vàng chạy lại đây, ai ngờ gặp chuyện không may lại là Lăng đa đa.

    Lăng Kì Ương nhanh chóng dẫn sư phụ đến phòng cha. Cô Diệu vừa thấy Lăng đa đa trên giường, sắc mặt nhất thời đen đến mức muốn bùng nổ, “Nói! Có chuyện gì!”

    “Là Vọng Dương Bá. Cha không chịu động phòng cùng Vọng Dương Bá, Vọng Dương Bá mượn men rượu đánh cha đến ói ra máu. May mắn Ly Xuân mang con đến thăm cha, mới kịp thời đưa cha trở về.” Lăng Kì Ương nhìn cha hôn mê, trong lòng khó chịu đến mức giống như bị ai dùng sức nghiền nén. Một tiếng “phụ thân” cũng sớm bị hắn nghiền nát theo người Vọng Dương Bá, không chừa chút cặn —— Vọng Dương Bá căn bản không xứng để hắn xưng hô như vậy.

    Cô Diệu nghe vậy, xoay người đi ra ngoài, trong mắt lộ sát khí.

    “Sư phụ.” Lăng Kì Ương cũng bị Cô Diệu như vậy dọa, hắn chưa bao giờ thấy sư phụ như thế.

    Cô Diệu căn bản không để ý tới hắn, trực tiếp đi ra ngoài cửa. Khi sắp đi ra khỏi tiểu viện, bị Quân Ly Xuân ngăn cản lại. Quân Ly Xuân thấp giọng nói: “Ta hiểu tiền bối phẫn nộ, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc động thủ. Vọng Dương Bá nếu hiện tại mà chết, cha cũng chỉ có thể lấy danh vị tiểu thiếp thủ tiết, cả đời không thể sẽ tìm ai phó thác, còn phải theo quy củ Hầu môn trở lại phủ Vọng Dương Bá, cả đời ẩn cư ở tiểu viện. Kì Ương đã cầu Phụ hoàng cho cha ly hôn cùng Vọng Dương Bá, Phụ hoàng đã đồng ý, hai ngày nữa sẽ sai quan phủ chuyển hộ tịch của cha ra khỏi phủ Vọng Dương Bá. Đến lúc đó Vọng Dương Bá chết sống gì không liên quan đến cha, cha muốn tự lập môn hộ cũng được, gả cho khác người khác cũng được, đều là tự do của cha. Thỉnh tiền bối tạm thời kìm nén lửa giận, mưu tính một phần vì cha.”

    Y làm sao chưa nghĩ lén sai người giết chết Vọng Dương Bá, dẹp an phẫn nộ của Lăng Kì Ương chứ, nhưng vì Lăng đa đa, y không thể không nhẫn nại. Dù sao khoản này sớm muộn gì cũng phải đòi, vậy chọn một thời cơ có lợi nhất đối với bọn họ, để tránh thương tổn bản thân.

    Sau khi Cô Diệu đứng tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng thở dài, “Ngươi nói đúng. Lần này nhờ có ngươi.”

    “Tiền bối khách khí, đây đều là ta phải làm.” Quân Ly Xuân nói.

    Cô Diệu gật gật đầu, xoay người trở về phòng ——hai người bên trong trước giờ vẫn luôn là người hắn quan tâm nhất, hắn không thể không nhịn mối hận nhất thời, bảo đảm bọn họ một đời an bình.

    Chương 48: Thánh chỉ vi phong

    Cô Diệu miễn cưỡng kiềm chế tức giận trở lại phòng, Lăng Kì Ương đang ngồi ở bên giường, dùng khăn ướt lau mặt cùng tay cho cha, để trở lên một lần dược. Cô Diệu đứng ở phía sau Lăng Kì Ương, sau khi nhìn một lát, ánh mắt trầm xuống, đi qua nắm lấy cổ tay Lăng Kì Ương.

    Lăng Kì Ương hơi hơi sửng sốt, lập tức phản ứng sư phụ chắc chắn là đã nhìn ra, cúi đầu không nói.

    Sau khi Cô Diệu xác nhận suy đoán của mình, buông Lăng Kì Ương ra, hỏi: “Khi nào thì phát hiện?” Gương mặt không biểu cảm khiến Lăng Kì Ương cũng không biết sư phụ là đang cao hứng hay mất hứng.

    “Lúc mới được một tháng.” Lăng Kì Ương nói.

    “Phương thuốc an thai thì sao?” Cô Diệu hỏi. Trước đó tâm tư của hắn toàn bộ đặt trên người Lăng đa đa, mới không lập tức phát hiện chuyện Lăng Kì Ương mang thai. Vừa nãy ở sau lưng nhìn Lăng Kì Ương, phát hiện có chút khác thường, là một y giả, kinh nghiệm tích lũy hành nghề y nhiều năm khiến hắn có một loại trực giác đặc biệt, Lăng Kì Ương nếu có chút khác thường, tất nhiên không thể gạt được hắn.

    “Làm theo phương thuốc sư phụ điều chế cho Khanh tử dùng.” Lăng Kì Ương nói.

    Cô Diệu gật gật đầu, “Lát nữa ta sửa cho con mấy vị dược, nôn oẹ có nghiêm trọng không?”

    “Trước đó có chút, ngày hôm qua vì chuyện của cha, cũng không nghiêm chỉnh ăn cơm, nên không ói. Chỉ là có chút buồn ngủ.” Lăng Kì Ương nói chi tiết. Tuy rằng y thuật của hắn đã đạt đến chân truyền của sư phụ, nhưng ở trước mặt sư phụ, hắn vĩnh viễn chỉ là đồ đệ, không phải y giả, cho nên chỉ có ngoan ngoãn nghe mà đáp lời.

    “Con hôm qua không có nghỉ ngơi tốt, thai tượng có chút bất ổn. Nhưng cũng không nghiêm trọng, lát nữa ăn một chút gì đó rồi đi ngủ. Cha con đã có ta.” Cô Diệu nói.

    Lăng Kì Ương gật gật đầu, “Vậy phiền sư phụ.”

    Cô Diệu nhìn nhìn Lăng đa đa trên giường, nói: “Hắn nếu biết tin con có thai, hẳn là sẽ cao hứng.”

    Lăng Kì Ương cười, “Con cũng không ngờ nhanh như vậy đã có hài tử. Kỳ thật con hẳn là nên cám ơn sư phụ, mấy năm qua vẫn điều dưỡng thân mình cho con.” Hắn cảm thấy chính mình sở dĩ có thể hoài thai hài tử, chắc chắn là vì dược Khanh tử sư phụ làm, cùng với mấ năm qua cẩn thận điều dưỡng.

    “Chỉ cần con tốt đẹp là được.” Cô Diệu thật cũng không cần hắn tạ ơn, dù sao cũng là đồ đệ của mình, mình mà mặc kệ thì còn ai sẽ quan tâm nữa?

    Lăng Kì Ương cười gật gật đầu, “Phòng bên cạnh trống, sư phụ nếu mệt mỏi có thể đến đó nghỉ ngơi. Viện bên cạnh là dược phòng của con, muốn dùng dược gì, cứ đến đó lấy. Có chuyện gì cũng cứ phân phó bọn họ đi làm.”

    Cô Diệu nhìn hắn một bộ dáng chủ nhân, nghiễm nhiên là ở trong phủ quá thuận ý, cảm thấy càng yên tâm, “Được rồi, ăn cơm rồi đi ngủ đi.”

    “Vâng, lát nữa con sai tiểu thị đưa thức ăn đến.”

    “Ừm.” Cô Diệu lên tiếng, mở hòm thuốc của mình ra, chuẩn bị châm cứu trị nội thương cho Lăng đa đa.

    Lăng Kì Ương nhìn sư phụ chọn châm, lại nhìn nhìn Lăng đa đa trên giường, yên tâm rời khỏi phòng.

    Ngoài phòng, Quân Ly Xuân đang phân phó Mính Lễ nói phòng bếp thêm thức ăn, thấy hắn đi ra, liền vẫy vẫy tay, nói: “Tiền bối thích ăn cái gì? Để Mính Lễ đi làm.”

    Lăng Kì Ương nghĩ nghĩ, nói: “Sư phụ không bắt bẻ về dô ăn. Nhưng ăn thật sự thanh đạm, thêm một ít thức ăn chay đậu hủ các loại, cũng có thể thanh nóng hàng hỏa.”

    “Vâng, tiểu nhân lập tức đi làm.” Mính Lễ đáp, sau đó ra khỏi viện. Cho dù là thức ăn chay cũng phải làm tinh xảo ngon miệng, kia chính là sư phụ của Vương phi, tuyệt đối không thể chậm trễ.

    Quân Ly Xuân nắm Tay Lăng Kì Ương, nói: “Tiền bối bắt mạch cho ngươi?”

    Lăng Kì Ương gật gật đầu, “Ta không nói cho người, là sư phụ tự phát hiện.” Nghĩ đến sự mẫn tuệ của sư phụ, Lăng Kì Ương liền cảm thấy y thuật của mình nếu muốn đạt tới đẳng cấp như sư phụ, còn có một đoạn đường rất dài phải đi. Hắn là đệ tử duy nhất của sư phụ, nói sao cũng không thể khiến sư phụ thất vọng, càng không thể khiến y thuật của sư phụ thất truyền.

    “Tiền bối dù sao cũng là Y thánh, danh xưng nào tất nhiên không phải tự nhiên có.” Quân Ly Xuân cười nói: “Có tiền bối chiếu cố cha, ngươi hiện giờ có thể an tâm.”

    “Ừm.” Lăng Kì Ương gật gật đầu, “Sư phụ nói ta trở về ngủ.”

    “Được.” Quân Ly Xuân cười dắt hắn đi ra ngoài, “Ngươi chăm sóc mình tốt, tiền bối mới có thể dành toàn bộ tâm sức chiếu cố cha.”

    “Ta biết.”

    Hai người nói chuyện, chậm rãi đi hướng chủ viện……

    Sau khi ăn cơm xong, Lăng Kì Ương phải đi ngủ. Nhưng không biết có phải vì hôm nay đã ngủ ở Nhã Khôn cung hay không, sau hai canh giờ, Lăng Kì Ương tỉnh lại. Quân Ly Xuân cũng không ở trong phòng, chăn còn hảo hảo gấp để trên giường. Lăng Kì Ương đứng dậy khoác áo, uống chén nước. Canh giờ này Quân Ly Xuân hẳn là ở thư phòng, mấy tháng hai người đi bình loạn, triều đình cùng trong phủ cũng dồn nén không ít chuyện, Quân Ly Xuân phải xử lý thỏa đáng.

    Lạc Tố lưu lại chỗ Lăng đa đa nghe Cô Diệu phân phó, Lăng Kì Ương đi ra khỏi phòng, nửa bóng người cũng không thấy. Hắn biết nếu trong viện không có ai, nhất định có ảnh vệ thủ, nơi này lại là vương phủ, cũng không có gì không an toàn.

    Nghĩ nghĩ, Lăng Kì Ương quyết định đến chỗ cha xem thử, tuy rằng biết cha sẽ không lập tức khỏi, nhưng luôn chờ mong một phần.

    Trong viện Lăng đa đa ở có hai tiểu thị đứng, thấy Lăng Kì Ương liền hành lễ. Lăng Kì Ương gật gật đầu, vào phòng. Trong phòng ánh nến có chút u ám, trên bàn đặt mấy bình sứ, nhưng không thấy sư phụ. Hắn nhớ rõ lúc vào viện, phòng bên cạnh cũng không có thắp nến, hiển nhiên sư phụ không ở đó.

    Lấy tính cách sư phụ không có khả năng đi dạo thăm thú vương phủ. Huống hồ đã trễ thế này, người rốt cuộc đã đi đâu?

    Đang có chút nghi hoặc, Lạc Tố bưng khay đi đến, sau khi thấy Lăng Kì Ương, hành lễ nói: “Vương phi sao không nghỉ ngơi?”

    “Đến thăm cha rồi trở về. Sư phụ đâu?” Lăng Kì Ương hỏi.

    “Y thánh đại nhân nói đến tìm đồ cho Nhạc Khanh phu nhân, lập tức trở lại. Phân phó tiểu nhân hâm nóng dược trước.” Lạc Tố chi tiết đáp.

    Lăng Kì Ương bật cười, “Cái gì mà ‘Y thánh đại nhân’? Gọi tiền bối là được rồi.” Xưng hô của Lạc Tố thật sự rất kỳ quái, Lăng Kì Ương cũng không biết hài tử này nghĩ sao ra được xưng vị này.

    Lạc Tố lắc đầu, “Thật sự là ‘đại nhân’ a. Y thánh đại nhân trước khi đi đâm hai châm trên đùi cho tiểu nhân, chân tiểu nhân liền hết đau, thật là lợi hại.”

    Vừa mới nãy Lạc Tố vào cửa khi, đi đường đúng là không hề cà nhắc nữa. Lăng Kì Ương cười nói: “Tùy ngươi.”

    Lạc Tố cười hắc hắc, không nói gì nữa.

    Lăng Kì Ương đi đến bên giường, nhìn cha ngủ an ổn, giơ tay dò xét trán một chút, đã hết sốt. Lăng Kì Ương không thể không bội phục y thuật của sư phụ, chuyện hắn phát sầu một ngày một đêm sư phụ đến chưa bao lâu, liền giải quyết.

    Một lát sau, cửa phòng ngủ đẩy ra từ bên ngoài, Cô Diệu đi vào, cầm trong tay một cái hộp gấm, chỉ nhìn chất liệu hòm, cũng biết không phải bình thường.

    “Sư phụ.” Lăng Kì Ương đứng lên.

    “Không phải nói con đi ngủ sao?” Cô Diệu hơi hơi nhíu mày.

    “Ngủ rồi, nhưng lại tỉnh.” Lăng Kì Ương mỉm cười nói: “Sư phụ đi đâu vậy?”

    “Không có gì, trở về tìm nhân sâm núi tới hầm canh cho cha con.” Nói xong, Cô Diệu để hộp gấm trên bàn.

    Lăng Kì Ương đi qua mở hòm ra, bên trong có một củ nhân sâm ngàn năm, vô cùng quý báu. Lăng Kì Ương nhất thời có chút không nói nổi, củ sâm này cực kỳ hiếm, bình thường chỉ dùng để giữ mệnh. Mà cha hiện tại đã bớt sốt, chỉ đợi tỉnh lại là tốt rồi, không cần dùng nhân sân núi quý báu như vậy.

    Nhìn ra suy nghĩ của hắn, Cô Diệu nói: “Thứ này chỉ để đó cũng vô dụng, vừa lúc cho cha con bồi bổ thân thể. Ngày mai sai người nấu canh gà sâm, cho cha con tỉnh rồi uống.”

    Nếu sư phụ muốn dùng, Lăng Kì Ương cũng không có gì phản đối, dù sao đều là vì cha, “Đa tạ sư phụ.”

    Cô Diệu nhìn nhìn hắn, lại từ hòm thuốc lấy ra phương thuốc, nói: “Thuốc dưỡng thai bốc theo đơn thuốc này, thích hợp với con hơn. Trở về hảo hảo nghỉ ngơi, chờ ngày mai cha con tỉnh, ta sai người đến gọi con.”

    “Được.” Lăng Kì Ương nhận lấy đơn thuốc.

    Quân Ly Xuân xử lý xong công sự từ ảnh vệ biết được Lăng Kì Ương đến viện của cha, liền đến đón người. Từ khi Cô Diệu đến, không khí trong phủ liền dịu đi rất nhiều, Lăng Kì Ương cũng không cần khẩn trương như vậy nữa.

    Thấy Quân Ly Xuân tiến vào, Cô Diệu nói với y: “Mang Kì Ương đi nghỉ ngơi.”

    Quân Ly Xuân gật gật đầu, mắt sắc thấy được hộp gấm trên bàn, cảm thấy có chút nghi hoặc. Này hòm y vô cùng quen mắt, hình như đã thấy trước đây ở trong cung, nhưng lại không thể chắc chắn. Do dự một lát, Quân Ly Xuân vẫn không có hỏi nhiều, nghĩ hòm như vậy cũng không phải chỉ có một cái, hỏi nhiều ngược lại có vẻ đa nghi.

    “Chúng ta về trước.” Quân Ly Xuân giữ chặt Tay Lăng Kì Ương, nói.

    Cô Diệu gật gật đầu, có vẻ còn không định nghỉ ngơi. Quân Ly Xuân suy nghĩ một chút, phân phó Lạc Tố phủ chăn lên nhuyễn tháp đối diện giường, cho Cô Diệu mệt mỏi có thể nghỉ ngơi. An bài xong, mới đưa Lăng Kì Ương trở về viện của mình.

    Đêm nay Lăng Kì Ương ngủ rất khá, tựa vào người Quân Ly Xuân một giấc mộng cũng không có, trực tiếp ngủ thẳng đến hừng đông. Rời giường ăn sáng, Mính Lễ liền vội vội vàng vàng chạy vào, có chút nói lắp: “Vương…… Vương gia, Vương phi, trong cung người tới, nói, nói…… nói là Hoàng Thượng có thưởng, chúc mừng Vương phi có thai.”

    Quân Ly Xuân cùng Lăng Kì Ương liếc nhìn nhau, việc này bọn họ còn chưa nói với người trong phủ, lại bận rộn chuyện của cha, Mính Lễ không biết chân tướng có chút vô thố cũng là bình thường, dù sao có thai cũng là đại sự.

    “Mời vào đi.” Quân Ly Xuân nói.

    Mính Lễ gặp nhà mình chủ tử không có biểu cảm bất ngờ, còn có ý cười, lập tức phản ứng lại, quỳ xuống đất nói: “Tiểu nhân chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương phi!”

    “Được rồi, trước mời người ta vào đi đã.” Quân Ly Xuân cười nói.

    “Vâng, vâng tiểu nhân đi.” Mính Lễ đứng lên, chạy ra ngoài.

    Không bao lâu, người hầu bên người Duyên Hi đế đưa một hàng đi vào, hành lễ nói: “Lân Vương gia vạn an, Lân Vương phi vạn an.”

    “Đứng lên đi.” Quân Ly Xuân khiến hắn đứng dậy.

    Người hầu cười nói: “Đây đều là Hoàng Thượng Hoàng hậu thưởng cho Lân Vương phi. Tiểu nhân cũng chúc mừng Lân Vương gia, Lân Vương phi.”

    “Làm phiền.” Lăng Kì Ương cười nói.

    “Đây đều là chuyện tiểu nhân phải làm.” Nói xong người hầu vẫy tay một cái, các tiểu hầu từ phía sau liền bưng các thứ tiến vào, có trang sức kim khí, hoạ quyển túi hương, cũng như vải vóc vân vân, từng thứ tổng lại cũng đầy nguyên cả cái bàn.

    Tặng xong, người hầu lại nói: “Hoàng Thượng có chỉ, nếu Nhạc Khanh phu nhân đã tỉnh, thỉnh tiến đến tiếp chỉ.”

    Lăng Kì Ương cả kinh, nói: “Cha còn chưa tỉnh lại.”

    Người hầu gật gật đầu, nói: “Hoàng Thượng nói, nếu Nhạc Khanh phu nhân còn chưa tỉnh, để cho Vương phi thay tiếp chỉ.”

    “Vâng.” Lăng Kì Ương quỳ tiếp chỉ, Quân Ly Xuân cũng quỳ gối bên hắn.

    Người hầu tiếp nhận thánh chỉ được tiểu hầu phía sau bưng đến, mở ra đọc: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: chi phụ Lân Vương phi là Đường Khê Nhan Nặc, ôn cung cẩn thận, có cách dạy con, đặc biệt phong làm Nhất phẩm Cáo Mệnh Khanh quân. Khâm thử.”

    Lăng Kì Ương sửng sốt, có chút bất ngờ với phong thưởng này, lập tức phục hồi tinh thần lại, khấu tạ nói: “Tạ ơn long ân Hoàng Thượng.”

    Người hầu cuốn thánh chỉ lại, giao cho Lăng Kì Ương, lại nhanh chóng giúp Quân Ly Xuân nâng Lăng Kì Ương dậy, “Vương phi mang thai, không thể quỳ lâu.” Nói xong, lại từ cổ tay áo lấy ra một cuộn công văn, nói: “Đây là hộ tịch của Cáo Mệnh Khanh quân, Hoàng Thượng đã suốt đêm sai quan phủ lấy ra. Hiện giờ giao đến tay cho Vương phi, tiểu nhân cũng coi như hoàn thành thánh mệnh.”

    Nắm hộ tịch của cha, trong lòng Lăng Kì Ương cảm thấy vô cùng thoải mái, “Đa tạ.”

    Người hầu cười nói: “Vương phi quá khách khí. Tiểu nhân còn phải trở về phục mệnh, cáo từ trước.”

    Lăng Kì Ương gật gật đầu.

    Quân Ly Xuân lấy ra một túi tiền không nhẹ đưa cho người hầu, nói: “Cầm lấy uống trà.”

    “Đa tạ Vương gia, tiểu nhân cáo lui.” Người hầu nhận bạc, đưa tiểu hầu rời đi. Thật ra không phải hắn tham tiền, mà vì phần thưởng phong Cáo Mệnh bọn họ chắc chắn phải nhận, thứ nhất là hưởng chút không khí vui mừng, thứ hai cũng là tôn trọng với người được phong thưởng. Dù sao đây cũng là chuyện vui, người ta cao hứng mới thưởng không phải sao?

    Người hầu rời đi rồi, Lăng Kì Ương nhìn thánh chỉ, thật sự cao hứng cho cha. Nghiệp triều bởi vì có Khanh tử tồn tại, mới cho thêm một danh vị Cáo Mệnh Khanh quân cùng Cáo Mệnh Phu nhân bình tọa. Phong vị trí này, chẳng những là ngợi khen với Khanh tử, cũng là ngợi khen với hài tử này.

    “Đi nào, đến chỗ cha. Chờ cha tỉnh, nói cho cha tin tốt này.” Quân Ly Xuân cười nói.

    Lăng Kì Ương cười gật gật đầu, cùng Quân Ly Xuân đến hậu viện. Có đạo thánh chỉ cùng hộ tịch, cha sẽ có thể tự lập môn hộ.

    Chương 49: Thác tống vi phục

    Hai người mới vừa đi đến cửa viện, thấy Lạc Tố từ bên trong chạy ra, trên mặt có ý cười. Thấy Lăng Kì Ương cùng Quân Ly Xuân ở cửa, cười hành lễ nói: “Vương gia, Vương phi, Nhạc Khanh phu nhân tỉnh rồi.”

    Lăng Kì Ương vừa nghe, nhanh chóng bước nhanh vào. Quân Ly Xuân nói với Lạc Tố: “Phân phó xuống, về sau đổi lại gọi Nhạc Khanh quân.”

    Hiện giờ Lăng đa đa đã ly hôn với Vọng Dương Bá, cũng không còn là tiểu thiếp, xưng hô nên sữa chửa.

    “Vâng, tiểu nhân đi phân phó.” Lạc Tố cười đáp lời lui ra ngoài.

    Quân Ly Xuân cũng theo vào phòng.

    Phòng trong, Lăng đa đa nằm trên giường, Cô Diệu ngồi bên giường, từng muỗng từng muỗng đút hắn uống dược. Tuy rằng đã tỉnh, nhưng còn chưa tiện đứng dậy.

    “Cha.” Lăng Kì Ương đến bên giường, nắm tay cha, hỏi: “Ngài cuối cùng cũng tỉnh, có chỗ nào không thoải mái không?”

    Lăng đa đa lắc đầu, giọng khàn khàn nói: “Không sao.” Sau đó nhìn Quân Ly Xuân đứng ở phía sau, thấp giọng nói: “Phiền Vương gia.”

    “Cha không cần khách khí, là ta suy nghĩ không chu toàn, mới khiến cha bị thương.” Quân Ly Xuân nói.

    Lăng đa đa lắc đầu, “Không phải Vương gia sơ hở, mà là Vọng Dương Bá sớm đã bất mãn với ta.”

    Hắn lời nói khiến Lăng Kì Ương cùng Quân Ly Xuân đều rất bất ngờ, nhưng sự tình đã qua, cũng không cần gợi lại chỗ đau.

    Cô Diệu múc một muỗng dược đút đến miệng hắn, Lăng đa đa lại quay đầu, không có ý uống dược, trên mặt cũng thản nhiên không có biểu cảm.

    Lăng Kì Ương nghĩ cha là ngượng ngùng, liền nhận chén thuốc trong tay Cô Diệu, nói: “Sư phụ, con làm cho.”

    Cô Diệu cũng không nói gì, trực tiếp cầm chén thuốc đưa cho Lăng Kì Ương, lúc này Lăng đa đa không cự tuyệt nữa, từng ngụm từng ngụm uống dược. Lăng Kì Ương nói: “Cha, Hoàng Thượng đã sai người lấy hộ tịch của ngài từ phủ Vọng Dương Bá ra, về sau chúng ta cùng phủ Vọng Dương Bá không còn quan hệ. Hơn nữa Hoàng Thượng còn phong cho ngài làm Cáo Mệnh Khanh quân, nếu cha đồng ý, vẫn có thể ở lại trong vương phủ.”

    Nghe được lời Lăng Kì Ương nói, Lăng đa đa có chút bất ngờ, nhíu mày nói: “Vọng Dương Bá đồng ý?”

    “Dù sao cũng là hắn sai trước, cha là tiểu thiếp, ly hôn không sao cả.” Lăng Kì Ương cười nói. Hiện giờ cha đã ra khỏi chỗ kia, hắn cũng gả tới Lân Vương phủ, có thể nói thật sự là không còn liên quan đến người nhà bên đó.

    Cô Diệu ở một bên nghe, trên mặt không lộ ra nửa phần kinh ngạc. Lăng Kì Ương cũng không cảm thấy gì không đúng, dù sao sư phụ vẫn luôn chỉ có biểu cảm này.

    Biết mình đã tự do, Lăng đa đa cũng lộ ra một chút ý cười, nói: “Ta đã nghĩ mình cả kiếp này không rời khỏi chỗ đó.”

    Lăng Kì Ương cười nói: “Tuy rằng Vọng Dương Bá tổn thương ngài, nhưng hài tử cũng muốn cám ơn lỗ mãng đó, ngược lại thành toàn tự do cho ngài.”

    Lăng đa đa gật gật đầu, “Con nói đúng.” Hắn cũng không sợ bị thương, nhưng thương cũng phải thương có giá trị.

    “Cha hiện tại an tâm là được, hảo hảo dưỡng tốt thân thể. Có sư phụ ở đây, ngài nhất định sẽ rất nhanh khỏi.” Lăng Kì Ương cười thay cha lau dược nước trên khóe miệng, “Có chuyện gì, có cái gì muốn cứ phân phó. Chờ thêm vài ngày nữa, con sai người thu thập viện lớn một chút ra, chờ cha khỏi liền dọn đến. Về sau sẽ ở trong phủ.”

    “Điều nầy sao được……” Lăng đa đa hiển nhiên không đồng ý, nơi này là Lân Vương phủ, con của hắn chính là Vương phi, hắn làm nhạc phụ, không nên ở chỗ này lâu.

    “Sao lại không được? Chờ cha khỏi rồi, con còn muốn phiền cha tới chiếu cố con cùng hài tử của con.” Lăng Kì Ương cười nói.

    Lăng đa đa bất ngờ nhìn bụng hắn, “Con……”

    Lăng Kì Ương gật gật đầu.

    Lăng đa đa cười, “Đây là lên trời chiếu cố con, hảo hảo chăm sóc bản thân.”

    “Con biết. Vậy cha có lưu lại không?” Lăng Kì Ương hỏi.

    Lăng đa đa gật gật đầu, “Con lần đầu có thai, ta cũng chưa thể yên tâm cách con quá xa. Hết thảy đợi hài tử sinh ra rồi tính.”

    “Thật tốt quá.” Lăng Kì Ương cao hứng gật gật đầu, lại nói với Cô Diệu: “Sư phụ cũng lưu lại đi, trong phủ còn có rất nhiều viện có thể ở.”

    “Ta có chỗ ở.” Cô Diệu nói.

    “Đúng rồi, sư phụ có chỗ ở mà không có nói cho con biết, nếu không phải Ly Xuân phái người đến tìm, con cũng không biết.” Lăng Kì Ương có chút oán giận nói.

    Quân Ly Xuân cười nhìn Lăng Kì Ương oán giận giống như đang làm nũng, cười mà không nói.

    “Hiện tại không phải con đã biết?” Cô Diệu cũng không định giải thích nhiều, câu đầu tiên đã đuổi Lăng Kì Ương đi rồi.

    Quân Ly Xuân cười giảng hòa: “Nơi tiền bối ở vẫn là càng ít người biết càng an toàn.”

    Lăng Kì Ương nghe cũng có vài phần đạo lý, liền gật đầu, “Lần sau sư phụ nhất định phải nói cho con biết trước.”

    “Được.” Cô Diệu đáp ứng.

    Lăng đa đa tuy rằng đã tỉnh, nhưng còn cần nghỉ ngơi. Đợi cha uống xong canh gà sâm Cô Diệu tối hôm qua lấy tới kia, hai người liền rời đi trước. Cô Diệu như trước ở lại trong phòng, Lăng đa đa cũng chưa nói cái gì.

    Hai người nhàn rỗi, liền đến thư phòng.

    “Cha đối với tiền bối hình như rất lãnh đạm.” Y trước đây đã nghe Lăng Kì Ương nói qua thái độ Lăng đa đa đối với sư phụ luôn thản nhiên, hôm nay tận mắt thấy, cũng thấy thật sự quá mức lãnh đạm.

    “Vẫn là như thế.” Lăng Kì Ương cũng có chút bất đắc dĩ, “Cũng may sư phụ chưa bao giờ tức giận.”

    “Tiền bối cũng là người tính tình cao ngạo, có thể nhân nhượng cha như thế, có lẽ cũng giiống với câu nói kia —— vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Quân Ly Xuân cười nói.

    “Nói lung tung.” Lăng Kì Ương trừng mắt liếc y một cái, “Cha tuy rằng lãnh đạm, nhưng người không tệ.”

    “Ta biết, chỉ là tò mò mà thôi.” Suy nghĩ một lát, Quân Ly Xuân lại nói: “Bất quá ta vẫn có chút nghi hoặc, lấy tính tình cùng tài văn chương của cha, sao lại ở cùng Vọng Dương Bá?”

    Lăng Kì Ương thật ra chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, “Ta cũng không hiểu. Chờ thương thế của cha hỏi, ta hỏi thử xem.”

    “Hay thôi đi, chờ đến lúc cha muốn nói tự nhiên sẽ nói cho ngươi.” Nếu là một đoạn ký ức không tốt lắm, vẫn không cần đề cập đến thì tốt hơn, để tránh ảnh hưởng đến tâm tình của cha, Lăng Kì Ương cũng áy náy theo.

    “Ừm, có lẽ có thể hỏi sư phụ xem?” Lăng Kì Ương nghĩ đến sư phụ là trưởng bối, hẳn là biết nhiều hơn so với hắn. Nhưng nghĩ lại, cảm thấy không ổn, “Không thể nào, cha không để ý sư phụ lắm, sao lại nói cho người được?”

    “Được rồi, đừng nghĩ nữa. Ngươi chăm chính ngươi cho tốt trước, đừng khiến cha cùng tiền bối lo lắnm.” Quân Ly Xuân kéo Lăng Kì Ương ngồi vào trên đùi mình, vuốt cái bụng bằng phẳng của hắn, mới hai tháng, còn chưa đến thời điểm lộ rõ.

    “Ừm, đã biết.” Lăng Kì Ương dựa trên tay Quân Ly Xuân, cười gật đầu.

    “Vương gia, thuốc dưỡng thai của Vương phi sắc xong rồi.” Mính Lễ đến cửa nói.

    Lăng Kì Ương đứng dậy ngồi trở lại trên ghế bên cạnh, loại chuyện vô cùng thân thiết này vẫn là hai người lén làm thì tốt hơn, bằng không hắn luôn cảm thấy xấu hổ.

    “Vào đi.” Quân Ly Xuân nói. Cho dù y không muốn buông Lăng Kì Ương ra, cũng không thể không để hắn uống dược trước.

    Mính Lễ cười đi vào, còn bưng một cái đĩa mứt hoa quả. Sau khi Lăng Kì Ương uống cạn dược, cũng không dùng mứt hoa quả, chỉ nói: “Ta muốn ăn chút ô mai.”

    “Vâng, tiểu nhân đi mua!” Vừa nghe Vương phi muốn ăn, Mính Lễ lập tức đáp.

    Quân Ly Xuân nói: “Mua thêm mấy thứ khác, để Vương phi đổi món.”

    “Vâng, tiểu nhân hiểu.” Mính Lễ thu chén thuốc, lui ra ngoài. Nhưng chưa bao lâu, lại đi ngược về, nói: “Vương gia, Dịch Vương gia cùng Sùng Vương gia đến.”

    “Mau mời vào.” Quân Ly Xuân lập tức nói. Y vốn nghĩ ngày mai đến chỗ hai vị ca ca thăm, không ngờ bọn họ hôm nay đã tới rồi.

    Mính Lễ thỉnh người vào thư phòng, Quân Ly Uyên còn đưa Mạc Thanh Ca đến.

    Quân Ly Triệt vừa thấy hai người đến, liền cười nói: “Chúc mừng chúc mừng. Vốn ngày hôm qua nên đến, nhưng nghĩ phủ đệ có việc, cho nên cùng Tam ca hẹn hôm nay lại.”

    “Đa tạ Lục ca.” Lăng Kì Ương cười nói.

    “Hẳn là ta đến mới đúng.” Quân Ly Xuân cười mời mọi người ngồi, sai người dâng trà.

    Lăng Kì Ương nhìn Mạc Thanh Ca ngồi bên người hắn, hỏi: “Trên tay không có gì không khoẻ chứ?”

    Mạc Thanh Ca gật gật đầu, “Đã khỏi toàn bộ.”

    “Vậy là tốt rồi. Ngày khác mời ngươi đến đánh đàn phẩm trà.” Lăng Kì Ương cười nói.

    “Được.” Mạc Thanh Ca cười ứng với, lại nói: “Chúc mừng ngươi.”

    Lăng Kì Ương nói tạ ơn, nói: “Đợi hài tử xuất thế, nhận ngươi làm thúc thúc được không?”

    Mạc Thanh Ca cười lý ý cười càng đậm, gật đầu nói: “Hảo.”

    Lăng Kì Ương nhìn nhìn Mạc Thanh Ca cùng Quân Ly Uyên, lại nói với Quân Ly Triệt: “Tiểu Ảnh đâu?”

    Quân Ly Triệt cười nói: “Hắn đi mua quà cho đệ, lát nữa đến.”

    Lăng Kì Ương cũng chú ý tới đồng tâm kết cá chép cẩm của Quân Ly Triệt, nghĩ Tiểu Ảnh hẳn là tiếp nhận rồi.

    Uống trà, Quân Ly Uyên cùng Quân Ly Triệt lại hỏi chút tình hình của Lăng Kì Ương, mới nói đến chuyện khác.

    “Đệ lần này chiến thắng trở về, Phụ hoàng tuy rằng không phong thêm vị, nhưng nghe nói đã nghĩ đến không ít phần thưởng, ít ngày nữa sẽ đưa đến.” Quân Ly Triệt nói.

    “Ta thật không để ý, hiện tại chỉ cần Kì Ương có thể bình an sinh hạ hài tử là tốt rồi.” Bọn họ trước đó đã cùng Hoàng Thượng nói dùng quân công của mình đổi lấy tự do của Lăng đa đa, hiện giờ đã đạt được mong muốn, cũng không cầu thêm.

    “Ừ, Kì Ương bên này phải gia tăng phòng bị, tuy rằng đệ khanh thông thạo y thuật, nhưng có đôi lúc cũng khó lòng phòng bị.” Quân Ly Triệt nói.

    “Ta hiểu.” Lăng Kì Ương gật gật đầu, “Cũng may sư phụ ta hiện tại ở phủ chiếu cố ta, cũng nhiều thêm một tầng bảo hộ.”

    Chuyện Y thánh theo quân Tiểu Ảnh trở về đã nói cho họ, bọn họ nhiều ít cũng đã nghe qua danh tiếng của Y thánh, Quân Ly Triệt nói: “Có tiền bối ở đây, thật có thể an tâm.”

    “Đệ sau này có tính toán gì không?” Quân Ly Uyên cũng an tâm nói: “Hiện tại đệ đangnổi bật, Kì Ương lại có thai, bao nhiêu ánh mắt theo dõi đệ đấy.”

    “Ta biết.” Quân Ly Xuân đối này cũng vô cùng cẩn thận, “Bây giờ vẫn nên kín tiếng thì tốt hơn, Phụ hoàng không phong vị cho ta, nhưng thật ra vậy lại cho Kì Ương cùng hài tử bảo hộ tốt nhất. Ta chuẩn bị điều Lăng Hồng Chi đến quân của ta, nhiều người thân tín, về sau làm việc cũng tiện hơn. Lăng Hồng Chi tuy rằng là hài tử cả của Vọng Dương Bá, nhưng không giống cha hắn. Đối với Kì Ương cũng vẫn có chút chiếu cố, tính cách cũng ổn trọng, là người khả dụng.”

    Quân Ly Uyên suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Đệ biết là tốt rồi.” Hắn tin tưởng đệ đệ nhà mình nhìn người rất chuẩn, hơn nữa cá tính Quân Ly Xuân cũng sẽ không dễ dàng tín nhiệm ai, trừ phi là y thật sự cẩn thận khảo nghiệm.

    Nói xong quyết định của mình, Quân Ly Xuân lại hỏi: “Đại Hoàng huynh gần đây sao rồi?”

    Quân Ly Triệt cười nói: “Đừng nói nữa, hắn hiện tại cả ngày thần kinh, nhìn ai cũng đều như là muốn hại hắn.”

    Quân Ly Xuân bất đắc dĩ lắc đầu, người này nếu đa nghi, sẽ càng nghiêm trọng.

    “Ta theo như lời đệ trong thư, cho hắn biết chút chuyện cổ sư. Hắn hiện tại đã theo dõi lão Ngũ. Bất quá triệu chứng của hắn từ lúc hồi kinh không còn phát tác, sợ là sẽ có hoài nghi đến?” Quân Ly Triệt nói.

    Lăng Kì Ương cười nói: “Không sao cả. Chỉ cần hắn chống lại Ngũ Hoàng tử, lại hạ dược cho hắn, khiến hắn cảm thấy Ngũ Hoàng tử là chó cùng rứt giậu, lại không dám trắng trợn trực tiếp giết chết hắn, cho nên phải chậm rãi giày vò chết hắn.”

    Quân Ly Uyên gật gật đầu, “Đệ khanh nói rất đúng. Trờ về chúng ta lại đi châm hoả cho Đại Hoàng huynh, lấy tính tình hắn không sợ nháo không nổi.”

    Quân Ly Triệt gật gật đầu, “Việc này giao cho ta làm.”

    “Được.” Quân Ly Uyên gật gật đầu.

    Mạc Thanh Ca ngồi ở một bên, có chút muốn nói lại thôi.

    Lăng Kì Ương nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ nói đến cổ sư, Mạc Thanh Ca cũng ngập ngừng. Hình như là biết cái gì, nhưng lại có chút do dự có nên nói hay không, liền hỏi: “Thanh Ca, ngươi muốn nói cái gì?”

    Mạc Thanh Ca cúi đầu, mím khóe miệng, không nói.

    Lăng Kì Ương nói: “Nơi này không có người ngoài, ngươi nếu biết cái gì cứ việc nói.”

    Mạc Thanh Ca trầm mặc, mọi người cũng không giục hắn. Một lát sau, Mạc Thanh Ca mới mở miệng nói: “Cổ sư các ngươi nói kia ta hẳn là gặp qua ở phủ Cung Liêm Hầu.”

    Quân Ly Uyên nhíu mày, hỏi: “Ngươi sao lại gặp được?”

    Mạc Thanh Ca nhẹ nhàng nói: “Ngày ấy La Đỉnh Thăng ép ta ở lại trong phủ, buổi tối ta vốn định đến nói cùng hắn, nếu phủ đã mất đồ, ta sẽ trực tiếp bồi thường, nói hắn thả ta đi. Nhưng mới vừa đi đến viện ngoài thư phòng hắn, ta từ xa thấy La Đỉnh Thăng cùng Ngũ Hoàng tử, còn có một người bao bọc kín mít nói chuyện ở cửa thư phòng. Ta không nghe được bọn họ đang nói cái gì, nhưng chung quanh không có thị vệ trông coi, chắc là bị đuổi đi. Mà cái người bọc vô cùng kín kia trên thân có một mùi rất quái lạ, hình như rất thơm, nhưng lại giống như rất thối.”

    Lăng Kì Ương gật gật đầu, “Có những cổ sư trên người đúng xác có mùi lạ, dù sao tiếp cận với thi thể, lại dùng chính mình nuôi cổ. Có mùi thi thối là rất bình thường. Để che giấu mùi này, bọn họ tất nhiên cũng phải nghĩ biện pháp, cho nên liền sinh ra loại mùi lạ chẳng ra sao này.”

    “La Đỉnh Thăng không cho bọn họ tiến vào thư phòng, có lẽ cũng là sợ mùi này lưu lại thư phòng không tán, khiến người hoài nghi.” Quân Ly Xuân nói.

    “Ừm, như vậy có thể kết luận cổ sư kia đúng thật có liên quan đến lão Ngũ. Hơn nữa La Đỉnh Thăng cũng tham dự trong đó, hợp tác vậy đến khi nhổ ra cũng tiện. Chúng ta cứ mượn tay Đại Hoàng huynh, còn bớt việc.” Quân Ly Triệt cười nói.

    Quân Ly Xuân gật gật đầu, “Phủ Vọng Dương Bá cũng sắp kết thân gia cùng phủ Cung Liêm Hầu, đến lúc đó cũng thoát không được liên can.” Có thể cho Vọng Dương Bá thêm một cái tội thì cứ thêm một cái, tội có hơn mới không tính uổng mạng.

    “Ta thật không ngờ, Hoàng Quý phi cư nhiên sẽ giật sợi dây này.” Quân Ly Triệt cười nói.

    “Giật dây càng nhiều, hiềm nghi kết đảng càng lớn. Phụ hoàng hận nhất chuyện kéo bè kết cánh.” Quân Ly Uyên nói.

    “Cũng phải.” Quân Ly Triệt gật gật đầu.

    Mạc Thanh Ca nhìn nhìn Lăng Kì Ương, hỏi: “Ngươi cùng muội muội ngươi quan hệ như thế nào?”

    “Ngươi nếu nghe nói qua chuyện nàng đêm ấy vào phòng mà ta cùng Vương gia nghỉ ngơi, liền biết nàng cùng ta quan hệ như thế nào.” Lăng Kì Ương còn nhớ rõ chuyện xảy ra lần đầu tiên hắn đến thăm Dương Bá phủ sau khi thành thân.

    Mạc Thanh Ca hiểu rõ gật gật đầu, “Một khi đã như vậy, cũng không còn cách nào.”

    “Làm sao vậy?” Lăng Kì Ương hỏi,

    Mạc Thanh Ca nghĩ nghĩ, dù sao chuyện cổ sư cũng đã nói, cũng không cần giấu thêm, nhân tiện nói: “La Đỉnh Thăng hắn…… Có chút sở thích kỳ quái……”

    “Hả?” Lăng Kì Ương khó hiểu.

    “Ta ngày ấy sợ bọn họ phát hiện, cũng không dám ở lâu, lặng lẽ từ cửa viện rời đi. Nhưng cảm thấy có chút kích động, đến nhầm chỗ. Ngẫu nhiên nhìn thấy……” Mạc Thanh Ca mặt phiếm ra ửng đỏ, “Thấy một gian phòng treo mấy nữ tử, đang bị một ma ma dạy dỗ. Miệng ma ma kia còn nói thế tử thích nhất là như thế, các nàng là nha hoàn thông phòng, nếu thỏa mãn ham mê của thế tử, nói không chừng có thể thăng lên thị thiếp. Thế tử tra tấn các nàng càng thảm, đánh càng lợi hại, chứng tỏ càng cao hứng, khiến các nàng mau chóng thích ứng. Còn nói hiện tại thiếp thất của thế tử chính là bò lên như vậy. Muốn làm chủ tử, trên người phải lưu chút ký hiệu……”

    Mạc Thanh Ca càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng cũng nói không được nữa.

    Nhưng ý hắn mọi người đang ngồi đều hiểu, trong lòng khinh thường, cũng biết ngày sau muốn chuyện ồn ào còn nhiều. Bọn họ chỉ cần chờ xem kịch vui cũng được.

    Thuộc truyện: Trọng sinh chi quy linh