Trọng sinh chi thú hồn – Chương 34-36

    Thuộc truyện: Trọng sinh chi thú hồn

    Chương 34

    Cuộc thi lại tiếp tục tiến hành trong không khí hừng hực khí thế, La Tố cũng làm hết phận sự của mình, bất quá mấy ngày này cậu vẫn cảm thấy cơ thể có chút khó chịu, cậu không thể làm việc một thời gian dài trong hoàn cảnh có đầy máu, tuy không tới mức thấy máu là choáng nhưng cơ thể quả thực có cảm giác bài xích máu.

    “Bạn thân, cậu không sao chứ? Mấy ngày nay sắc mặt cậu khó coi quá.” Hải Nhân Tư và bọn Phân Địch có chút lo lắng, ít khi thấy sắc mặt La Tố tái nhợt như vậy.

    “Không sao.” La Tố nằm trên sô pha, suy nghĩ xem có nên xin nghỉ phép không? Bất quá vòng loại đã xong, công tác kế tiếp không cần cậu và Uy Nặc phụ trách nữa. Vì tiến vào vòng bán kết số lượng khế thú đã giảm rất nhiều, lúc đó trường sẽ sắp xếp để các bác sĩ chuyên nghiệp tiến hành trị liệu, dưỡng viên như cậu và Uy Nặc có thể xem là hoàn thành nhiệm vụ rồi.

    “Thu thu~~” Tiểu Hoàng nằm trên vai La Tố, không ngừng dùng gương mặt nhỏ nhắn cọ cọ cậu, tựa hồ hi vọng chủ nhân của mình sớm lấy lại tinh thần.

    A Phấn cũng leo lên bụng La Tố, vì cơ thể bé vô cùng co dãn hệt như một quả bóng nên nó cứ lăn qua lăn lại, hệt như đang mát xa cho cậu.

    Về phần Tiểu Ngốc, nó cũng rất quan tâm tới tình huống của La Tố, bình thường nó luôn nhìn trần nhà ngẩn người nhưng lần này nó phá lệ nhắm thẳng vào La Tố, tuy đôi mắt dại ra kia làm người ta không nhìn ra chút cảm xúc lo lắng nào, nhưng mọi người tin tưởng đi, đối với loại khế ước thú ngoại trừ ăn cùng ngủ chỉ biết ngẩn người mà nói, có thể chuyển đầu mình qua một hướng khác đã rất cố sức.

    “Bạn thân, cậu quả thực rất được khế ước thú hoan nghênh, A Phấn nhà mình mấy hôm trước thấy mình bị thương cũng không tốt với mình như vậy a.” Hải Nhân Tư hâm mộ.

    “Bởi vì khế ước thú nhớ rõ người uy nó ăn cơm là ai.” La Tố hiếm có dịp phun tào một câu.

    “Không phải chứ, bạn thân, cậu vẫn còn giận chuyện lần trước sao?” Hải Nhân Tư cào cào mái tóc đỏ au của mình.

    “Tôi không thể thay các cậu chăm sóc khế ước thú cả đời, cậu nên thử ở chung với khế ước thú nhiều một chút.” La Tố ngày đó kỳ thực cũng không phải thực sự tức giận, cậu chỉ hi vọng bọn Hải Nhân Tư hiểu ra điều này mà thôi.

    “Biết mà, bạn thân, mình với A Phấn hiện giờ rất tốt.” Hải Nhân Tư xoa xoa đầu A Phấn.

    Phân Địch lúc này cũng mở miệng: “Mình với Tiểu Ngốc cũng tốt lắm, Tiểu Ngốc rất nghe lời.”

    Được chủ nhân khích lệ, Tiểu Ngốc dường như không hề nghe thấy, nó vẫn duy trì tư thế ngẩn người đầy ‘thâm trầm’ như trước, làm người ta dở khóc dở cười.

    Buổi chiều, Hải Nhân Tư cùng Phân Địch đều ra ngoài, vì lão sư phụ trách sẽ huấn luyện bọn họ cách chiến đấu theo đội nhóm, vì thế ký túc xá chỉ còn La Tố và Milan.

    Nói tiếp thì cũng kỳ lạ, Hải Nhân Tư cùng Phân Địch không biết vì sao cứ gặp phải vận cứt chó, rõ ràng thực lực không có bao nhiêu lại đi tới tận vòng bán kết. Đoàn đội còn chưa tính bởi vì còn có Khuê Đế, ngay cả giải cá nhân cũng không thể tin nổi. Nhất là Phân Địch, cậu ta đấu 5 ván, trong đó hết 4 ván là đối thủ không thể tham gia với đủ lí do, cứ vậy không chiến mà thắng.

    Còn một trận thì đặc biệt thú vị, đối phương cũng có khế ước thú không có sức chiến đấu, kết quả hai người lao vào vật lộn để phân thắng bại, trong ván này Tiểu Ngốc cũng có công. Tiểu Ngốc tuy vẫn ngẩn người như bình thường nhưng khế ước thú của đối phương không chịu buông tha nó, tuy không có sức chiến đấu nhưng bum người ta một cái cái vẫn được, kết quả bé khế ước thú kia lao vút tới, Tiểu Ngốc thì vẫn tiếp tục ngẩn người, nhưng ngay lúc đó một chuyện không thể tin nổi đã xảy ra, bé khế ước thú kia vì lao tới quá mạnh kết quả bị ngã ụp mặt! Nhưng ngã thôi thì không nói, chuyện kì quái nhất chính là không biết sân thi đấu làm bằng loại gỗ gì, bé khế ước thú bị đập đầu đến chảy máu, vì thế chủ nhân của bé vô cùng hoảng hốt, bật người tuyên bố bỏ quyền thi đấu rồi ôm khế ước thú nhà mình chạy đi trị liệu. Phân Địch cứ thế mà ù ù cạc cạc tiến vào vòng bán kết.

    Phân Địch cũng vì các trận đấu luôn phát sinh đủ loại tình huống mà bắt đầu nổi tiếng, đám xưng hô ‘nhóc thối may mắn’ ‘cậu bé được thần may mắn chiếu rọi’ bắt đầu trở thành biệt danh của Phân Địch.

    La Tố cũng suy đoán được một chút năng lực của Tiểu Ngốc, trước khi ký khế ước, vận may của Phân Địch không được tốt cho lắm, như vậy năng lực của Tiểu Ngốc kỳ thực chính là mang lại vận may cho chủ nhân sao?

    La Tố cũng tra qua một ít tư liệu, tỷ như các thú nhân trước kia từng ký khế ước với Ngốc Ngốc thú, kết quả cậu phát hiện những thú nhân này thực lực tuy không mạnh nhưng vận may lại rất tốt, tuy không liên tục trúng giải thưởng lớn như Phân Địch, bất quá cuộc sống của họ cũng rất hạnh phúc cũng đủ chứng minh phán đoán của cậu.

    “Chiều nay cậu không tới bệnh xá sao?” Milan định đi xem bọn Hải Nhân Tư huấn luyện, bất quá vì sắc mặt La Tố quá kém nên lưu lại chăm sóc cậu, nói là chăm sóc chứ cậu cũng làm gì đâu, chỉ ngồi nói chuyện với La Tố mà thôi.

    “Không, tôi xin phép nghỉ rồi.” La Tố biết với tình trạng hiện tại của mình, nếu còn cậy mạnh đi trị liệu cho khế ước thú căn bản là hại người hại mình, không bằng dưỡng khỏe rồi tính sau, tựa như lúc trước học trị liệu với Uy Nặc vậy.

    “Ngày mai là vòng bán kết, không biết bọn Hải Nhân Tư có làm nên chuyện không nữa.” Milan cũng đang có cảm giác lâng lâng, phòng bọn họ trước đây luôn bị khinh thường, kết quả lần này Hải Nhân Tư cùng Phân Địch lại cố gắng vượt mức như vậy, đánh một phát liền vào tận bán kết, điều này làm đám người xung quanh mở rộng tầm mắt.

    “Có lẽ kết quả sẽ ngoài dự đoán của mọi người.” La Tố lẩm bẩm.

    “Ngoài dự đoán? Ý cậu là bọn họ có thể tiến vào trận chung kết sao?” Milan kinh ngạc, cậu rất tin lời La Tố, vì trên vấn đề khế ước thú La Tố thường nói rất chuẩn xác.

    “Có lẽ.” La Tố cũng không thể xác định, bởi vì cậu không biết vận may của Tiểu Ngốc có thể phát huy tới mức nào, thứ ‘may mắn’ này dù sao cũng không nhìn thấy không sờ tới được, nó giống như ‘vận khí’ vậy, vì thế cậu không nắm chắc lắm.

    “Đúng là dự đoán đáng kinh ngạc.” Mi Lan không ngờ La Tố lại xem trọng bọn Hải Nhân Tư đến vậy, cậu đi rót nước uống, vừa rót xong còn chưa kịp cầm về sô pha đã thấy bên chân có một sinh vật vàng chóe cản đường.

    “Thu thu~~” Tiểu Hoàng nhảy lên bả vai Milan, vươn móng vuốt bé xíu của mình chụp lấy ly nước trong tay cậu.

    “Ách, mày muốn uống nước à?” Milan đưa ly nước cho Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng bắt được, hưng phấn kêu một tiếng sau đó đặt ly nước lên đầu, cẩn thận bò từ trên người Milan xuống, Milan thấy vậy trực tiếp bế bé xuống đất.

    “Thu thu~~” Tiểu Hoàng đứng vững xong thì liền dùng móng vuốt bé xíu của mình cầm ly nước, loạng choạng chạy tới sô pha, sau đó đưa ly nước cho La Tố, còn giống như tranh công mà run run hai lỗ tai thật dài của mình.

    Milan trợn mắt há hốc: “Tiểu Hoàng nhà cậu sắp thành tinh rồi, cư nhiên cướp nước của mình cho cậu!”

    La Tố cười khanh khách, cậu cầm ly nước, xoa xoa đầu Tiểu Hoàng: “Cám ơn.”

    “Thu thu thu thu~~” Tiểu Hoàng ưỡn ngực, bộ dáng như đang nói ‘đừng khách sáo’.

    La Tố uống ngụm nước, cảm thấy cơ thể đỡ hơn một chút, cậu đứng dậy định trở về phòng nằm nghỉ, kết quả thấy Milan chỉ ra cửa sổ nói: “Cậu nhìn kìa, ngoài cửa ký túc xá bọn mình có một con lang đang ngồi chồm hổm! Là khế ước thú hình lang sao? Nhìn thế nào thì cơ thể nó cũng quá lớn, chẳng lẽ là Lang Vương?”

    La Tố nghe vậy lập tức ló đầu ra cửa sổ xem thử, giống như lời Milan, một cự lang xám tro đang ngồi xổm trước ký túc xá, đầu khẽ ngẩng, đôi mâu thâm thúy dường như đang tìm kiếm gì đó, lúc nó nhìn thấy thân ảnh La Tố thì hai lỗ tai đang dựng đứng vô thức run run.

    “A Tố, nó là khế ước thú gì?” Milan tò mò, không thể trách được, bộ dáng cự lang quả thực rất phong cách, có được một khế ước thú như vậy là giấc mộng của tất cả thú nhân.

    “Tôi xuống lầu một chút.” La Tố không trả lời vấn đề Milan hỏi mà trực tiếp đi xuống, bất quá lúc cậu xuống tới nơi thì không thấy cự lang đâu nữa, chỉ thấy nơi nó ngồi lúc nãy có một hộp thuốc bổ.

    Tới đưa thuốc sao? Chính là vì sao cự lang biết hôm nay cậu xin phép nghỉ bệnh? Chẳng lẽ Uy Nặc nói? La Tố nhíu mày, lúc trở về ký túc xá, Milan lập tức nhào tới truy hỏi: “A Tố, cậu quen con khế ước thú hồi nãy à?”

    “Có thể nói vậy, tôi về phòng nghỉ chút.” La tố nói xong thì đi thẳng về phòng mình.

    “Nga, có gì thì cứ gọi mình.” Milan không quấy rầy La Tố, bởi vì sắc mặt cậu ta quả thực rất kém.

    Trở về phòng xong, chuyện đầu tiên La Tố làm là gọi cho Uy Nặc, bất quá Uy Nặc không bắt máy, có thể vì công việc quá bận rộn, hoặc thầy ấy cố tình không nghe máy.

    Rơi vào đường cùng La Tố chỉ có thể gửi tin nhắn hỏi về chuyện cự lang, nếu cậu không đoán nhầm thì tỷ lệ cự lang kia chính là Tư Lôi Tạp lên tới 90%, tuy cậu có thể trực tiếp hỏi bọn Milan, bất quá vẫn chưa biết mục đích đối phương thì không nên làm lớn chuyện.

    Uy Nặc nhận được tin xong, lập tức gọi qua Tư Lôi Tạp: “Trò sắp làm lộ chuyện rồi.”

    “Vô phương.”

    “Trò lại tới thăm học trò của tôi sao?”

    “……..”

    “Ngu xuẩn, làm vậy không phải nói thẳng vào mặt người ta là trò biết cậu ta hôm nay không khỏe mới chạy tới thăm sao?” Uy Nặc khẽ đẩy gọng kính.

    “………”

    Uy Nặc trầm mặc, ngay cả người nhanh mồm nhanh miệng như anh mà còn không tìm được đề tài để nói chuyện, như vậy Tư Lôi Tạp thực sự không có vấn đề gì sao?

    “Quên đi, tùy cậu vậy, bất quá dù thất bại hay thành công thì cũng không được quên đã nợ nhân tình của tôi.” Uy Nặc nói tới đây thì nhớ ra một chuyện, nhíu mày: “Có chuyện quên nói cho cậu biết.”

    “Chuyện gì?”

    “Học trò của tôi có năng lực cảm nhận tâm tình khế ước thú, vì thế chuyện cậu bị lộ từ sớm cũng rất có thể.” Uy Nặc rốt cuộc cũng nhớ ra chuyện quan trọng nhất.

    “……..” Tư Lôi Tạp không nói nữa, anh nghĩ tới ngày đầu tiên gặp La Tố, đối phương bị vây giữa bầy la mật khâu, bộ dáng kia…. giống như có thể nghe thấy lời nhóm khế ước thú vậy.

    “Đúng rồi, người dẫn đầu học viện kia có năng lực đồng dạng, cậu định thế nào?” Uy Nặc có chút tò mò hỏi.

    “Đánh bại cậu ta.”

    “Được sao? Cậu nghĩ mình có phần thắng?” Uy Nặc cảm thấy mình không thể bắt kịp lối suy nghĩ của Tư Lôi Tạp.

    “Không ai chiến đầu mà lại hi vọng thất bại.”

    “A? Đúng là làm người ta không nắm bắt được.” Uy Nặc không nói chuyện phiếm với Tư Lôi Tạp nữa, chủ động ngắt liên lạc.

    “Lão sư, thầy gọi điện thoại xong chưa ạ? Tụi em bận sắp chết rồi đây!” Nhóm học trò hỗ trợ gào to.

    “Đến đây.” Uy Nặc khẽ thở dài, học trò không có tố chất, anh làm lão sư áp lực rất lớn a…..

    ***

    Buổi huấn luyện của Hải Nhân Tư cùng Phân Địch diễn ra khá thuận lợi, Phân Địch tuy không có thực lực cao, nhưng chỉ cần có Ngốc Ngốc thú bên cạnh, tỷ lệ chiêu thức tổ hợp của Hải Nhân Tư và Khuê Đế thành công lên rất cao, điều này làm lão sư chỉ đạo cũng phải tấm tắc khen ngợi, thuận tiện nhắc tới thì, tên chiêu kết hợp kia là ‘Đại pháo kim cương’. [Song trọng kim cương đại pháo]

    “Bạn thân, có muốn đi ăn tối chung không?” Hải Nhân Tư hợp tác với Khuê Đế khá lâu nên đã sớm quên chuyện Khuê Đế và La Tố, vì thế lúc Khuê Đế xoa xoa bàn tay to, dùng âm thanh như muỗi hỏi: “Cậu ta….. cậu ta cũng đi hả?”, Hải Nhân Tư có chút sững sờ.

    “Bạn thân! Không phải chứ? Cậu vẫn còn thích…….” Hải Nhân Tư có chút không nói nên lời, cậu nghĩ Khuê Đế lâu như vậy không liên lạc với La Tố, hẳn là đã quên đi mối tình này.

    Khuê Đế lập tức gật gù, vì ngại ngùng, đầu cậu ta suýt chút nữa đã cúi thấp tới mức chạm vào lồng ngực. Hải Nhân Tư và Phân Địch nhìn Khuê Đế như vậy, cảm thấy có chút khó xử, theo lương tâm thì Khuê Đế tuyệt đối là người tốt, nhưng vấn đề là La Tố đã cự tuyệt thẳng thừng, nếu bọn họ dám an bài mấy bữa tiệc linh tinh, La Tố còn không giết bọn họ sao? ! Hơn nữa khế ước thú của bọn họ đều nằm trong tay La Tố, nếu đắc tội thì bọn họ không dám nghĩ tới hậu quả đâu.

    “Khụ khụ, bạn thân, không phải tụi này không giúp, cậu không thấy hai người không phải không có duyên phận sao? Vì thế làm bạn bè được không? Nếu làm bạn bè mình nhất định ủng hộ.” Hải Nhân Tư cố dụ dỗ Khuê Đế, nhưng cậu không ngờ bộ dáng Khuê Đế dũng mãnh như thế nhưng nội tâm lại mong manh như thủy tinh.

    “Yêm……. Yêm thực sự không có hy vọng sao?” Bộ dáng Khuê Đế hệt như sắp khóc tới nơi.

    Hải Nhân Tư cảm thấy mình giống như một tên khốn khiếp vô cùng hung ác, lương tâm cứ như bị chém một đao, áy náy vô cùng……

    “Bạn thân, đừng khổ sở, mình không…. không phải……” Hải Nhân Tư cùng từ, bên nào cũng là bạn, làm thế nào cũng không xong a! Làm người, không đúng, làm thú nhân sao khó tới vậy a!

    Đương lúc Hải Nhân Tư cùng Phân Địch không biết nên an ủi Khuê Đế thế nào thì màn hình ánh sáng trên tay Khuê Đế đột nhiên lóe sáng, bóng người xuất hiện làm trái tim Hải Nhân Tư cùng Phân Địch suýt chút nữa đã ngừng đập, đây không phải….. đây không phải……

    “Ngày tốt tôi sẽ tới trường, nhớ tới đón tôi.” Trên màn hình là một người có mái tóc màu tro, đôi mắt cũng màu tro, diện mạo hoa lệ có phần kiêu ngạo làm người ta choáng váng, đặc biệt là nốt ruồi bên khóe mắt, phong tình tới mức làm người ta đắm chìm.

    Ôn Tư Đặc Ôn Tư Đặc Ôn Tư Đặc Ôn Tư Đặc Ôn Tư Đặc, đại não Hải Nhân Tư cùng Phân Địch đã hoàn toàn tê liệt.

    “Không phải trận chung kết mới tới sao?” Khuê Đế tựa hồ không hề bị ảnh hưởng bởi sự hấp dẫn của Ôn Tư Đặc, cậu ta xoa xoa ót hỏi cộc lốc.

    “Phim mới quay xong rồi, có chút nhàm chán, thế nào? Không chào đón tôi tới?” Ôn Tư Đặc hơi nheo mắt, tuy khóe môi đang mỉm cười nhưng lại làm người ta có cảm giác nguy hiểm.

    “Không có!” Khuê Đế lập tức căng cứng nói, nếu không chiêu đãi anh họ đàng hoàn, cậu nhất định sẽ bị ba ba và phụ thân giết chết!

    “Tốt lắm, vậy ngày mốt gặp.” Ôn Tư Đặc nói xong liền ngắt liên lạc, Khuê Đế bên này cũng lau mồ hôi lạnh, từ nhỏ cậu đã rất sợ người anh họ này, tuy người xung quanh đều thích ảnh, nhưng cậu luôn có cảm giác anh họ rất đáng sợ.

    Hải Nhân Tư cùng Phân Địch lúc này cũng hồi phục tinh thần, Hải Nhân Tư vừa tỉnh táo đã không ngừng lay bả vai Khuê Đế: “Cậu chính là phản đồ! Nói! Ôn Tư Đặc là gì của cậu? Sao cậu lại quen Ôn Tư Đặc! Còn nữa, biết người ta sao không chịu giới thiệu cho bọn này!”

    Biểu tình Hải Nhân Tư vô cùng hung hãn, cứ như nếu Khuê Đế không chịu thẳng thắng thì biết tay. Khuê Đế cũng bị cậu dọa, ấp a ấp úng nói: “Bởi vì….. bởi vì đâu có ai hỏi yêm, kỳ thực Ôn Tư Đặc là anh họ của yêm.”

    “Anh…….. họ…….” Hải Nhân Tư nghe thấy đáp án ngoài ý muốn, nhất thời không thể tiêu hóa, bất quá cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Bạn thân, nếu cậu còn xem mình là anh em, vậy giới thiệu anh họ cho mình đi! Cậu đâu nỡ nhìn mình ngày nhớ đêm mong đúng không?”

    “Yêm….. Yêm không làm chủ được.” Khuê Đế có chút khó xử cào tóc.

    Hải Nhân Tư nghe vậy khẽ nhíu mày một chút, sau đó lập tức quay đầu lại nói với Phân Địch: “Phân Địch, mau gọi điện cho A Tố, bảo cậu ta lập tức ra ngoài ăn cơm tối với tụi mình.”

    “Chính là…..”

    “Không có chính là gì hết.”

    “Nhưng mà…..”

    “Không có nhưng mà.”

    Hải Nhân Tư làm xong, ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn Khuê Đế: “Bạn thân, như vậy cậu nên giới thiệu anh họ cho mình đi?”

    “Yêm…. Yêm sẽ cố hết sức.” Khuê Đế nghĩ tới La Tố sẽ cùng ăn cơm với mình, gương mặt cậu ta lập tức đỏ bừng.

    Phân Địch lúc này cũng vừa gọi điện cho La Tố xong, Phân Địch nhìn Hải Nhân Tư đã hoàn toàn chìm vào ảo tưởng, thở dài, bọn họ bán đứng La Tố như vậy, thực sự không có vấn đề gì sao?

    Chương 35

    La Tố nhận được điện thoại của Phân Địch, mặc dù có chút kỳ quái nhưng vẫn cùng Milan xuống căn tin 2, bất quá lúc nhìn thấy Khuê Đế, cậu có chút đăm chiêu liếc mắt về phía Hải Nhân Tư.

    Hải Nhân Tư giật mình, bất quá liền cười ha ha nói: “Các cậu tới rồi, đây là bữa ăn chúc mừng nhóm chúng ta lọt vào vòng bán kết, đừng khách sáo, ăn nhiều một chút, Milan mời khách!”

    Hải Nhân Tư vì chột dạ nên không dám nhìn về phía La Tố, tuy lúc trước lừa La Tố tới đây cậu ta đã ăn đủ gan hùm mật gấu, nhưng lúc đối phương thực sự ngồi trước mặt, Hải Nhân Tư đồng học không chút tiền đồ của chúng ta xanh mét mặt mày.

    “Sao lại là mình?” Milan tức tối, đây đúng là nằm cũng trúng đạn.

    “Vô nghĩa, nơi này chỉ có mình cậu có tiền, chẳng lẽ cậu nỡ để bọn nghèo này trả à?” Hải Nhân Tư không chút khách khí nói.

    “Này……” Milan quẫn, quả thực cậu không để ý chút tiền này, vì kim đản thú nhà cậu vốn là khế ước thú kiếm ra tiền, chính là cảm giác hoàn toàn không đúng a! Rõ ràng cậu bị gọi ra ngoài ăn cơm, vì cái gì người trả tiền lại biến thành cậu?

    La tố bảo trì trầm mặc, vấn đề này trước giờ cậu không phát biểu ý kiến, bởi vì cãi một hồi Milan nhất định sẽ ngoan ngoãn móc túi trả tiền, nói trắng ra là da mặt Milan không dày bằng Hải Nhân Tư a.

    Khuê Đế không biết phương thức ở chung của đám người này, vì thế thân là người hiền lành liền thành thật nói: “Yêm có thể mời khách, tiền sinh hoạt tháng này của yêm vẫn còn một ít.”

    Hải Nhân Tư cùng Milan nghe vậy, không hẹn mà cùng cười phá lên, Hải Nhân Tư vừa cười vừa ôm lấy bả vai Khuê Đế nói: “Người anh em, không cần khách khí với tên này, cậu ta có kim đản thú, đừng cướp phần trả tiền, cậu ta rất hào phóng. Đúng không, Milan?”

    “Cậu thắng.” Milan cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, nói đúng hơn là không có lần nào cậu không chịu thỏa chịu.

    Tuy nói Milan có kim đản thú sẽ không lo tiền, nhưng mọi người rất tiết chế, không chọn mấy món đắt tiền, La Tố vẫn chọn một phần salad và nước trái cây. Nhóm Hải Nhân Tư nhìn riết quen rồi, nhưng Khuê Đế lại không biết, bất quá cậu ta không có can đảm nói chuyện với La Tố, vì thế chỉ có thể không ngừng xoa xoa bàn tay to của mình, gương mặt trướng lên đỏ bừng.

    “Bạn thân, cậu sao vậy? Bụng khó chịu à?” Không thể trách Hải Nhân Tư hiểu lầm, bộ dáng của Khuê Đế hiện tại thực sự giống hệt người bị táo bón.

    “Không phải…….. yêm…… yêm…….” Khuê Đế yêm hết nửa ngày, cuối cùng phát hiện ánh mắt mọi người, đặc biệt là La Tố đều dồn lên người mình, chàng ngốc luống cuống tay chân bưng đĩa thịt của mình đặt trước mặt La Tố, lớn giọng gào lên: “Yêm cho cậu thịt!”

    Giờ phút này cả căn tin chìm trong yên tĩnh, vô số ánh mắt tập trung về phía Khuê Đế, sau đó chuyển qua nhóm bạn xung quanh. Hải Nhân tư, Phân Địch cùng Milan đều ước lúc này có cái lổ để mình chui xuống, chỉ có mình La Tố vẫn bình tĩnh như thường.

    Khuê Đế nói xong câu đó, đầu cũng sắp bốc hơi nước, La Tố nhìn dĩa thịt trước mặt, lại nhìn thoát qua biểu tình luống cuống của chàng ngốc, chỉ có thể thở dài: “Cám ơn.”

    “Không không không không khách khí.” Khuê Đế vẫn còn chìm trong trạng thái choáng váng, vì thế lắp bắp nói.

    Tiếp đó bữa ăn có chút kì lạ, vì ngay cả tên ngốc cũng nhìn ra trên người Khuê Đế đang bập bùng mớ bong bóng hồng phấn, Milan không biết mục đích của Hải Nhân Tư gọi La Tố ra là gì, vì thế không hề lên tiến, còn Hải Nhân Tư và Phân Địch thì đang chột dạ nên đâu dám nhiều lời, sợ lộ ra chuyện bọn họ bán đứng La Tố. Về phần La Tố, cậu vốn là người ít nói, nhất là lúc ăn cơm, vì thế trên bàn cơm chỉ còn tiếng cười ngây ngô của Khuê Đế.

    La Tố cho dù trì độn cỡ nào cũng cảm giác được có chút không thích hợp, bất quá cậu không nói gì, thẳng tới khi bữa cơm chấm dứt, mọi người chuẩn bị giải tán, Hải Nhân Tư cùng Phân Địch chuẩn bị thở phào một hơi, thì chàng thành thật Khuê Đế đột nhiên mở miệng: “Hải Nhân Tư, cái kia…… hôm nay cám ơn cậu, yêm thực vui, yêm nhất định sẽ thuyết phục anh họ tới gặp các cậu.”

    Hải Nhân Tư vừa thấy Khuê Đế mở miệng đã biết hỏng bét rồi, nhưng cậu không ngờ lại thảm tới mức này, anh chàng này phải thành thật tới mức nào mới chịu a! Thực sự là hại chết người rồi!

    “Anh họ?” La Tố nhíu mày, cậu vừa nãy không lên tiếng vì cậu biết bọn Hải Nhân Tư không có khả năng hại mình, nên cậu mới nhắm một con mở một con mắt.

    “Không có anh họ, làm gì có anh họ nào chứ, ân nhất định là bạn thân nghe lầm rồi.” Hải Nhân Tư cố gắng cứu chữa câu nói của Khuê Đế để tránh một kiếp nạn.

    “Đúng vậy, Khuê Đế nói bảng mà, lão sư chỉ đạo có đưa bọn mình một bảng phân tích.” Phân Địch lần đầu tiên nói dối, âm thanh không khác chi muỗi kêu.[anh họ tiếng hán là biểu ca- còn bảng là bảng biểu, vì dịch ra Việt nên nó k còn trùng vần >_<] “Không phải a, yêm quả thực nói là anh họ, không phải cậu muốn gặp anh họ Ôn Tư Đặc của yêm sao? Hải Nhân Tư không phải lúc nãy cậu nói cậu ngày nhớ đêm mong anh họ yêm sao.” Chàng thành thật Khuê Đế không hiểu gì cả, cào cào đầu nói. Hải Nhân Tư cùng Phân Địch nghe Khuê Đế nói vậy, thiếu chút nữa đã quỳ xuống xin lỗi La Tố, Hải Nhân Tư đau đớn chỉ vào mặt Khuê Đế kêu rên: “Bạn thân a, mình với cậu rốt cuộc có thâm thù đại hận gì, cậu phải phản bội mình như vậy!” Khuê Đế bị Hải Nhân Tư chỉ trích, có chút kích động hô: “Yêm, yêm không phản bội a, lời này không thể nói lung tung!” Hải Nhân Tư nghe vậy lại rưng rưng nước mắt, tục ngữ nói không sai, đối thủ là lang cũng không sợ, chỉ sợ có đồng đội là heo a! Sao cậu nhất thời để quỷ ám thế này? La Tố lúc này đã biết hết chân tướng, hiếm có khi mỉm cười nói: “Anh họ? Ôn Tư Đặc? Vì thế hai người bảo tôi đi ăn cơm để yêu cầu Khuê Đế giới thiệu tình nhân trong mộng?” Hải Nhân Tư nhìn nụ cười lạ lẫm ngày thường không bao giờ xuất hiện trên mặt La Tố, nhất thời nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, run rẩy nói: “Bạn thân, cậu đừng cười được không? Thực làm người ta hoảng sợ.” Hải Nhân Tư đột nhiên cảm thấy bình thường La Tố luôn nghiêm mặt quả là quyết định chính xác. Phân Địch cũng sắp khóc tới nơi, cậu ôm Ngốc Ngốc thú, cúi đầu liều mạng giải thích: “Thật xin lỗi, tụi mình không phải cố ý, tụi mình chỉ là rất muốn gặp Ôn Tư Đặc, cậu tha lỗi cho tụi mình đi!” “…….” La Tố suy nghĩ, trong lòng bằng hữu cậu rốt cuộc có hình tượng gì. Milan từ đầu tới giờ vẫn bảo trì tư thế xem kịch vui, áp dụng nguyên tắc người có hại thì mình có lợi tới cảnh giới cao nhất. Khuê Đế lúc này cũng nhận ra hình như mình đã nói sai gì đó, cậu áy náy cúi thấp đầu: “Hải Nhân Tư, thật có lỗi, yêm….. yêm là thô nhân, yêm không biết nói thế nào.” “Đủ rồi, bạn thân, xin cậu đừng mở miệng nữa!” Hải Nhân Tư đau đớn, sao cậu lại đàm điều kiện với một người thành thật như Khuê Đế a? Ngoài dự kiến của mọi người, La Tố cũng không truy cứu mà cứ như không có việc gì trở về ký túc xá, điều này làm Hải Nhân Tư và Phân Địch thở phào một hơi, nhưng lại cảm thấy có chút kỳ quái. Chính là đêm đó, Hải Nhân Tư mới biết thế nào là trả thù, bởi vì bắt đầu từ hôm nay tới tận tuần sau, cậu phải tắm cho A Phấn, chua xót trong đó người ngoài không thể nào hiểu nổi. Đáng nói tới nhất là, Phân Địch tuy cũng bị xử phạt như vậy, nhưng Tiểu Ngốc quả thực rất ngoan ngoãn nên lúc tắm cho bé rất thoải mái, điều này làm Hải Nhân Tư suýt chút buồn bực tới phát điên. Chuyện này nói cho chúng ta biết, trọng sắc khinh bạn là không được! Mặc khác xử phạt thủ phạm và tòng phạm cũng là một vấn đề rất đáng suy nghĩ. *** Sau khi Hải Nhân Tư cùng Phân Địch tiến vào vòng bán kết, công tác của La Tố giảm bớt không ít, nghỉ ngơi vài ngày cơ thể cậu đã khôi phục, có thể tiếp tục tới bệnh xá, nhưng bệnh xá lại được thông báo có thể nghỉ, lí do là những trận đấu kế tiếp sẽ có bác sĩ chuyên nghiệp tiếp nhận công việc của bọn họ. Uy Nặc đương nhiên ước gì mình được nghỉ, dù sao thì làm nhiều hay ít cũng nhận một mức lương, anh đâu có hứng làm không công chứ. La Tố tuy không có suy nghĩ như Uy Nặc nhưng nếu được nghỉ, cậu có thể tới xem trận đấu của Hải Nhân Tư và Phân Địch, hơn nữa cậu cũng có nhiều thời gian để tới rừng rậm nhân tạo tiến hóa nhiều khế ước thú hơn. Vài ngày sau, tin tức Ôn Tư Đặc tới làm toàn bộ trường học nhốn nháo, là người biết rõ tin tức nhất, mấy ngày nay Hải Nhân Tư đi đường luôn thẳng lưng, cậu không quên chuyện ngày đó Khuê Đế đã hứa, vì thế mấy hôm nay cậu cứ chạy tới thúc giục, sợ chuyện này thất bại. May mà người thành thật tuy không biết nói dối, nhưng năng lực làm việc tuyệt đối có thể tin tưởng, vì thế Hải Nhân Tư cùng Phân Địch sắp có cơ hội gặp mặt Ôn Tư Đặc, bọn họ cũng còn chút tình nghĩa, không quên La Tố và Milan, lôi kéo hai người họ cùng đi. Địa điểm gặp mặt là một phòng VIP ở nhà ăn quân bộ, đây không phải lần đầu La Tố tới nơi này, hai lần trước đều lưu lại ấn thượng không tốt, bất quá có vài điểm La Tố không thể không thừa nhận, nơi này cách âm rất hiệu quả, đối với người nổi tiếng như Ôn Tư Đặc, nơi này quả thực là lựa chọn an toàn nhất. “Thật xin lỗi, yêm tới muộn.” Khuê Đế vừa vào phòng liền thấy La Tố, làn da ngăm đen của cậu có chút phiếm hồng, nói chuyện cũng bắt đầu ấp úng. “Ha hả.” Ôn Tư Đặc đi phía sau Khuê Đế phát hiện đứa em họ khác thường, anh nhìn theo ánh nhìn của Khuê Đế, lúc thấy La Tố, con ngươi xám tro hơi híp lại, bất quá không nói gì mà trực tiếp bước vào phòng. La Tố tưởng bọn Hải Nhân Tư nhìn thấy Ôn Tư Đặc sẽ kích động tới mức quên hết mọi thứ, lập tức nhào tới xin chữ ký, kết quả cậu phát hiện mình sai rồi, vì cả bọn Hải Nhân Tư đều cứng đờ, không thể tin mà nhìn Ôn Tư Đặc, cứ như không tin người trước mắt chính là Ôn Tư Đặc hàng thật giá thật. Phân Địch: “Mình có cảm giác đang nằm mơ.” Milan: “Mình cũng có cảm giác đang nằm mơ.” Hải Nhân Tư: “Mình đang chìm trong giấc mơ không muốn tỉnh lại nữa.” La Tố sớm đã dự đoán được bọn Hải Nhân Tư thấy thần tượng nhất định sẽ thất lễ, nhưng không ngờ lại tới mức này, Ôn Tư Đặc lại không cảm thấy kỳ quái, cậu ta dường như đã quen với trường hợp này. Là ngôi sao điện ảnh, Ôn Tư Đặc chủ động chào hỏi: “Chào mọi người, tôi là Ôn Tư Đặc, vì Khuê Đế nói vài người bằng hữu rất quan trọng của nó muốn gặp tôi, nên tôi tới đây.” Lời nói thực giản dị, không hề có sự cao ngạo của ngôi sao nổi tiếng, có thể nói nó không hề phù hợp với diện mạo hoa lệ kiêu ngạo của cậu, sự tương phản này làm bọn Hải Nhân Tư có chút giật mình. “Ôn Tư Đặc đại nhân……. thực thân thiết.” Đây là suy nghĩ của Phân Địch đơn thuần. “Có cảm giác như gió xuân vậy.” Đây là suy nghĩ của Milan mê gái. “Ôn Tư Đặc đại nhân, có thể chụp một tấm hình không?” Đây là Hải Nhân Tư đang tranh thủ kiếm phúc lợi. “Được a.” Ôn Tư Đặc mỉm cười, diện mạo của anh vốn đã cực kỳ hoa lệ, mỉm cười lại càng làm bọn Hải Nhân Tư mất hồn, quả nhiên xem trên phim cùng người thật rất khác biệt! Trải qua một trận luống cuống tay chân, Ôn Tư Đặc cùng mọi người chụp ảnh, anh hành động theo đúng tiêu chuẩn của ngôi sao, từ đầu tới đuôi luôn bảo trì nụ cười, không hề lộ ra biểu tình mất kiên nhẫn, La Tố cũng chụp hình với Ôn Tư Đặc, thời điểm này không nên cự tuyệt, phải nhất trí với mọi người. Bởi vì không phải giờ cơm nên mọi người không gọi cơm, chỉ gọi chút điểm tâm ngọt, sau khi chụp ảnh xong, Hải Nhân Tư cùng bọn Phân địch ít nhiều gì cũng lấy lại chút tinh thần, không còn luống cuống tay chân như lúc đầu. “Cái kia…… Ôn Tư Đặc đại nhân, có thể hỏi một chuyện được không? Vì sao ngài lại tham gia lãnh vực phim điện ảnh?” Phân Địch tò mò hỏi. “Ngu ngốc! Cậu hỏi gì vậy!” Hải Nhân Tư hung hăng quát Phân Địch, mặc dù cậu cũng rất muốn biết đáp án bất quá mới lần đầu tiên gặp mặt đã hỏi vậy rất mất lễ phép. “Không sao, dù sao cũng không phải bí mật.” Ôn Tư Đặc nhấp một ngụm cà phê, nhẹ nhàng hạ mi mắt nói: “Kỳ thực tôi có một người anh trai, anh ấy là giống đực, vì mấy năm trước đi đánh giặc nên bất hạnh chết ở trận tuyến.” “A…… thật xin lỗi.” Hải Nhân Tư cùng Phân Địch không ngừng giải thích, bọn họ đúng là ngu xuẩn, làm Ôn Tư Đặc nhớ lại quá khứ đau thương. “Đừng để ý, chuyện đã qua rất lâu rồi, tôi không còn buồn nữa.” Ôn Tư Đặc nói tiếp: “Anh tôi trước lúc chết có một nguyện vọng, anh ấy hi vọng được thấy cơ thể giống cái một lần. Lúc tôi biết chuyện này anh ấy đã sớm qua đời, là phụ thân nói lại cho tôi biết, tôi nghe xong cảm thấy rất đau xót, bởi vì giống cái rất thưa thớt nên trên thế giới này có biết bao nhiêu giống đực không có cơ hội tiếp xúc với giống cái, tựa như anh trai đáng thương của tôi vậy, bọn họ chiến đấu oanh liệt trên tiền tuyến vì liên minh, kết quả ngay cả một tâm nguyện nhỏ nhoi như vậy cũng không thể thực hiện, thực bi ai, đúng không?” “Vì thế tôi nghĩ……. nếu cần một người đứng ra, như vậy tôi không ngại từ bỏ kiêu ngạo của giống cái, tôi cũng không cảm thấy công việc của mình có gì không tốt, có lẽ có người không hiểu, nhưng ít ra thế giới này không còn giống đực phải chết đi trong tiếc nuối như anh trai tôi, như vậy là đủ rồi.” Ôn Tư Đặc cười nói. “Ô ô ô~~~ Ôn Tư Đặc đại nhân, ngài…. ngài thực vĩ đại…….” Phân Địch đã khóc nấc. Milan cùng Hải Nhân Tư cũng không tốt hơn bao nhiêu, tuy không khoa trương như Phân Địch nhưng hốc mắt cũng đỏ ửng, nếu nói vừa nãy bọn họ chỉ xem Ôn Tư Đặc là ngôi sao bình thường thì giờ phút này, Ôn Tư Đặc đã trở thành thần tượng tôn quý nhất trong lòng họ! Tuy vẫn cảm thấy có chút gì đó kỳ quái, bất quá La Tố cũng bội phục giống cái trước mắt, không phải người nào có địa vị cao cũng có dũng khí hi sinh như vậy, Ôn Tư Đặc thực sự xứng đáng nhận được sự yêu thích của tất cả các thú nhân giống đực, bởi vì cho dù là cậu, chỉ sợ cũng không làm được như Ôn Tư Đặc. “Cái kia, yêm không biết có nên nói hay không…….” Khuê Đế thấy tất cả mọi người đều chìm đắm trong câu chuyện bi thương của anh họ, cậu rối rắm chà chà bàn tay: “Yêm nhớ….. anh họ hình như là con độc nhất trong nhà, anh ấy không có anh trai.” Im lặng, im lặng tuyệt đối, đám Hải Nhân Tư vốn đang đắm chìm trong câu chuyện bi thương có chút ì ạch, chàng ngốc Khuê Đế mới nói gì ấy nhỉ? Ôn Tư Đặc đại nhân không có anh trai? Sao có thể a! Ôn Tư Đặc đại nhân thiện lương như vậy sao lừa bọn họ chứ, chính là Khuê Đế là người thành thật, cậu ta căn bản không biết nói dối, chẳng lẽ là thật……? “……..” La Tố cũng có chút trầm mặc, khó trách lúc nãy cậu cứ có cảm giác kỳ quái, lúc Ôn Tư Đặc kể chuyện, ánh mắt không có chút bi thương nào, tuy sự tình đã qua khá lâu, nhưng chỉ cần là con người, lúc nhớ lại quá khứ ít nhiều gì cũng phải có cảm xúc. “Ôn Tư Đặc đại nhân, chẳng lẽ câu chuyện vừa nãy đều là gạt người?” Phân Địch nhỏ giọng hỏi. “Ai biết được, nếu cậu tin thì nó là thật, nếu không tin thì nó là giả.” Ôn Tư Đặc uống hết ngụm cà phê cuối cùng, sau đó anh đứng dậy, mỉm cười nói: “Thời gian không còn sớm, tôi có việc, lần sau gặp lại.” “……..” Nhóm Hải Nhân Tư ngơ ngác nhìn nụ cười tươi rói trên mặt Ôn Tư Đặc, lúc này bọn họ mới phát hiện, tính tình Ôn Tư Đặc thoạt nhìn rất thân thiết, giản dị, nhưng bọn họ trò chuyện lâu như vậy mà ngay cả chút chuyện nhỏ nhất của đối phương cũng không biết, cứ như…… từ đầu đến giờ bọn họ đều bị đối phương nắm mũi kéo đi. Khuê Đế ly khai cùng Ôn Tư Đặc, tuy cậu ta rất muốn ở lại nói chuyện với La Tố một chút, nhưng lúc nhìn thấy nụ cười ôn nhu của anh họ, cậu giật mình, bật người ngoãn ngoãn theo anh rời đi. *** Lúc ra tới vườn trường, Ôn Tư Đặc làm vài biện pháp cải trang đơn giản, anh không có hứng thú bị người ta vây quanh, lúc đi ngang qua bể phun nước, Ôn Tư Đặc đột nhiên mở miệng: “Em thích người kia?” Ôn Tư Đặc không nói rõ là ai, nhưng đại não Khuê Đế đã đông cứng lại, chàng trai thành thật lúng túng không ngừng xoa xoa bàn tay to để che dấu sự quẫn bách của mình: “Yêm….. yêm……..” “Không cần nói, anh hiểu.” Ôn Tư Đặc dùng ngón tay quấn sợi tóc xám thành lọn, đây là động tác anh thường làm lúc đang tập trung suy nghĩ, một lát sau, anh lại mở miệng: “Từ bỏ đi.” “Tại sao chứ?” Khuê Đế có chút nóng nảy. “Bởi vì em không có hi vọng.” Ôn Tư Đặc đối với người thân của mình, từ trước tới nay luôn nói thật: “Chỉ cần liếc mắt một cái anh đã biết, cậu ta cùng loại như anh.” “Yêm…… yêm không hiểu.” Đầu Khuê Đế đã sắp loạn thành một đoàn: “Yêm không biết anh họ là dạng người gì, yêm cũng không biết cậu ta ra sao, yêm chỉ biết, yêm sẽ không từ bỏ đâu!” Ôn Tư Đặc nhìn ánh mắt kiên định của Khuê Đế, khóe môi cong lên có chút bất đắc dĩ: “Tùy em, tôi chỉ khuyên em một điều, nếu cậu ta đã nói cự tuyệt thì em nên từ bỏ đi, đừng tiếp tục.” Khuê Đế nghe vậy, cơ thể khổng lồ như ngọn núi nhỏ hoàn toàn cứng đờ, cậu hình như….. đã bị cự tuyệt một lần rồi. Chương 36 Từ lúc gặp mặt Ôn Tư Đặc, nhóm ba người Hải Nhân Tư ngày nào cũng nhét ảnh chụp chung vào túi áo, theo lời Hải Nhân Tư, nếu đặt tấm hình ở vị trí gần trái tim nhất, nó sẽ mang đến may mắn trong trận đấu, bất quá La Tố cảm thấy người này chỉ muốn thỉnh thoảng lấy ra xem cho đã mắt mà thôi. Bọn Hải Nhân Tư cũng không nói chuyện gặp Ôn Tư Đặc cho người khác biết, thứ nhất bọn họ sợ mang rắc rối tới cho Khuê Đế, thứ hai Hải Nhân Tư nghĩ vinh quang này chỉ có bọn họ được là đủ rồi, không cần thêm mấy tên nhóc may mắn nữa. Phân Địch cùng Milan răm rắp nghe theo, từ khi gặp được Ôn Tư Đặc, hai người ngày cứ xem Hải Nhân Tư là Thiên Lôi sai đâu đánh đó, tuy trước kia cậu ta cũng đóng vai đại ca rồi, bất quá gần đây địa vị lại lên như diều gặp gió, bất quá trong phòng này, người có địa vị cao nhất vẫn là La Tố, ai bảo cậu là dưỡng viên của bốn tiểu thú cơ chứ? Hải Nhân Tư cùng bọn Phân Địch nào dám đắc tội vị tổ tông này. Đội Hải Nhân Tư và Phân Địch sẽ thi vào buổi chiều trong tuần này, La Tố đã hết việc ở bệnh xá nên có thể đi xem trận đấu với Milan. “Cậu nói……… Tiểu Ngốc nhà mình có năng lực may mắn sao?” Trước lúc thi đấu, Phân Địch biết được năng lực của khế ước thú nhà mình, không khỏi kinh hô. “Đúng vậy, vì thế lúc thi đấu, nếu gặp đối thủ quá mạnh, cứ dựa vào Tiểu Ngốc.” La Tố không quên nói chuyện này cho bọn Phân Địch, thân là bạn bè, La Tố đương nhiên hi vọng Hải Nhân Tư và Phân Địch thắng trận. “Này….. này cũng khó tin quá đi.” Phân Địch cúi đầu nhìn Ngốc Ngốc thú đang dại ra trong lòng mình, cậu còn tưởng năng lực của bé là ngẩn người chứ, nghĩ kỹ lại thì từ khi có Tiểu Ngốc, vận may của cậu quả thực tốt hơn hẳn. “Bạn thân, thực giỏi a! Trận đấu chiều nay phải dựa vào cậu rồi!” Hải Nhân Tư tuy không rõ tình huống lắm, nhưng cậu biết Phân Địch rất lo lắng về trận đấu hôm nay, nếu La Tố nói năng lực của Tiểu Ngốc là vận may, cậu đương nhiên phải nhân cơ hội này cổ vũ Phân Địch. “Năng lực cụ thể mình vẫn đang nghiên cứu, nếu có phát hiện mới sẽ báo cho các cậu.” La Tố nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: “Thời gian không còn sớm, hai cậu đi trước đi.” “Biết rồi, bạn thân, ơn này không lời nào cảm tạ hết! Lần này nếu thắng trận, nhất định phải bảo Milan mời chúng ta một bữa no!” Hải Nhân Tư hào phóng nói. “Sao lại là mình? !” Milan bi phẫn, quả thực cậu chính là chứng minh chân thật nhất cho câu nói nằm cũng trúng đạn. Chỉ tiếc Milan kêu rên thế nào cũng không có ai thèm để ý, Hải Nhân Tư cùng Phân Địch đã chạy đi trước, bọn họ là tuyển thủ phải tới sân đấu sớm hơn người xem, lão sư chỉ đạo sẽ bố trí một ít chiến thuật và kế sách. La Tố cùng Milan canh trước giờ thi khoảng 30p mới bắt đầu đi, Hải Nhân Tư cùng Phân Địch đấu ở sân 7, bởi vì không phải đội đứng đầu nên người xem ở sân này cũng không nhiều. “Thực trùng hợp, cư nhiên lại gặp các cậu.” Giọng nói ôn hòa vang lên bên tai La Tố và Milan, làm người ta có cảm giác như đang đắm mình trong cơn gió xuân tươi mát, Ôn Tư Đặc đứng sau lưng hai người, đội nón lưỡi trai che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, bất quá vì đứng rất gần nên hai người vẫn nhận ra. “Ôn Tư…….” Milan nhịn không được muốn hét lên, bất quá La Tố nhanh tay lẹ mắt bịt miệng cậu lại, thời điểm này nếu để mọi người biết Ôn Tư Đặc đang ở sát bên cạnh nhất định sẽ rối loạn. “Phản ứng không tồi, cám ơn.” Ôn Tư Đặc kéo thấp vành nón, mỉm cười với La Tố. La Tố không có nhiều biểu tình lắm, chỉ chậm rãi gật đầu theo lễ với anh, sau đó chậm rãi thả bàn tay đang bịt miệng Milan. Milan lúc này cũng nhận ra mình mới thất thố, vì trước mắt là thần tượng nên Milan có chút luống cuống: “Thực xin lỗi, mình mình…. quá kích động.” “Không sao, chuyện bình thường mà.” Ngữ khí dịu dàng, Ôn Tư Đặc đút tay vào túi tiền, dùng ánh mắt chỉ một vị trí khá ít người: “Chỗ đó thế nào?” “Đương đương đương…. nhiên có thể……” Milan vẫn còn lắp bắp, La Tố khẽ nhíu mi: “Sao anh lại ở đây?” “Sao? Xem em họ thi đấu cũng cần lí do sao?” Ôn Tư Đặc cười như chuyện đương nhiên. “Không phải làm giáo khảo sao?” “Trận chung kết mới thi, vòng bán kết không cần giám khảo, chỉ cần trọng tài.” Ôn Tư Đặc trả lời một mạch suông sẻ. La Tố biết hỏi không được gì, vì thế cùng Milan và Ôn Tư Đặc đi tới chỗ ít người bên kia. Vòng bán kết cũng tiến hành đồng loạt nên phần lớn mọi người đều tới xem trận đấu của các đội hạt giống, vì thế lúc đội mạnh nhất học viện Kim Bài diễn ra, không ít tuyển thủ chạy tới quan sát phạm vi công kích của tiếng ca mỹ nhân ngư. “Cám ơn các vị đồng học đã tới xem trận đấu ở sân 7, trận đấu đầu tiên của buổi chiều, cả hai đội đều tới từ học viện Thú Hoàng, bây giờ tôi xin giới thiệu thành viên của hai đội.” Theo lời giới thiệu của người chủ trì, bầu không khí trong sân cũng náo nhiệt hơn, lực chú ý của La Tố và Ôn Tư Đặc cũng dồn vào sân đấu, không nói nữa. “Đội đỏ là đội Đại Pháo Kim Cương, thành viên đều là khế thú, tên của bọn họ lần lượt là Hải Nhân Tư, Khuê Đế cùng cậu nhóc may mắn Phân Địch, đúng vậy! Các bạn không nghe nhầm! Tôi tin có không ít người đã nghe tới danh tiếng của cậu nhóc may mắn Phân Địch, rõ ràng thực lực không mạnh, nhưng trong giải cá nhân đã giành thắng lợi trong rất nhiều trận đầu, vì thế hãy hi vọng đội Đại Pháo Kim Cương sẽ cho chúng ta xem những biểu hiện kinh người trong cuộc thi này!” Lời người chủ trì vừa chấm dứt, La Tố cùng Ôn Tư Đặc đều lâm vào trầm mặc, về phần Milan thì cậu ta vẫn còn đang chìm trong sự thật, Ôn Tư Đặc đang cùng bọn họ xem thi đấu. “Tôi không biết….. đội bọn Khuê Đế lấy tên là Đại Pháo Kim Cương.” Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, Ôn Tư Đặc rốt cuộc cũng phát biểu ý kiến của mình. “……..” La Tố cũng lâm vào trầm mặc, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy cái tên này, cậu không muốn phát biểu ý kiến nhưng đáng tiếc Ôn Tư Đặc không chịu buông tha: “Sao cậu không ngăn cản bọn nó?” “Bởi vì bọn họ đâu có hỏi ý tôi.” La Tố đáp. “Hóa ra là vậy.” Ôn Tư Đặc một lần nữa tập trung vào sân đấu, không nói thêm gì nữa. Đối thủ của bọn Hải Nhân Tư cũng là học trò của học viện khế thú, phân biệt là Hắc Cầu thú, La Mật Khâu và Liệt Hùng, lúc bắt đầu trận đấu mọi người vẫn chưa bắt đầu hợp thể, bởi vì thời gian hợp thể có hạn chế, nên lúc đầu bọn họ thường vật lộn thử sức nhau trước. Lúc này Phân Địch vẫn ôn Ngốc Ngốc thú tránh trong góc, kỳ lạ là đối thủ căn bản không nghĩ tới cậu nên cậu tránh được một kiếp. Đối phương thử không bao lâu thì bắt đầu hợp thể, thân thể sau khi hợp thể sẽ biến thành bộ dạng khế ước thú, sức mạnh gia tăng mấy lần, đồng thời còn có một ít năng lực đặc biệt của khế ước thú, Hải Nhân Tư và Khuê Đế vẫn chưa hợp thể, tuy tình thế khá bất lợi cho bọn họ, nhưng bọn họ thà chết không hợp thể, mặc dù lão sư chỉ đạo đứng dưới sân đã bắt đầu rít gào nhưng bọn họ vẫn còn chút do dự. “Hợp thể cho tôi! Dùng đại pháo! Có nghe không? Dùng đại pháo cho tôi!” Lão sư chỉ đạo hận không thể tự mình ra tay, biết sao được, ông cũng không phải tuyển thủ, chỉ có thể đứng ngoài vòng mà nhe răng trợn mắt. Milan lúc này cũng nhận ra tình thế đang rất trẩn trương, là bạn bè, cậu cũng nghĩa khí hét lớn: “Hải Nhân Tư! Khuê Đế! Phân Địch! Cố lên! Đội đỏ cố lên!” Milan hét lớn làm không ít ánh mắt tập trung về phía này, ngay cả Hải Nhân Tư và Khuê Đế trên sân cũng nhìn lên, may mà Ôn Tư Đặc cải trang không tồi vì thế không ai nhận ra, tất cả mọi người chỉ tò mò nhìn thoáng qua rồi thôi, chỉ có hai người trên sân lại lâm vào trầm mặc. “Hải Nhân Tư, làm sao bây giờ, A Tố ở đó, yêm….. yêm không muốn hợp thể.” Bình thường đã ngại bây giờ còn kinh hơn, Khuê Đế tuy muốn thắng, nhưng cậu lại càng không muốn mất mặt với người trong lòng. “Sợ cái gì, bạn thân của mình chuyên nghiên cứu khế ước thú, hình thái của cậu nói không chừng cậu ta đã sớm xem qua hơn 800 lần, hợp thể đi, không thì chúng ta thua chắc rồi.” Hải Nhân Tư bất chấp hô lớn. “Chính là anh họ yêm cũng ở đó……” Khuê Đế bày ra bộ dáng khóc không ra nước mắt, người ta nhận không ra anh họ lúc hóa trang, nhưng cậu ngày nào cũng ở bên cạnh anh, còn không nhận ra sao? “Cái gì? !” Vì thế lúc này ngay cả Hải Nhân Tư cũng do dự, hai người vất vả tráng né đòn công kích của đối thủ, tình huống vô cùng nguy hiểm, đột nhiên Hải Nhân Tư nhớ ra lời La Tố nói ban sáng. “Bạn thân, chạy lại dựa vào Ngốc Ngốc thú của Phân Địch, mau!” Hải Nhân Tư vừa nói vừa xông về phía Phân Địch. Phân Địch thấy Hải Nhân Tư mang bộ mặt hung thần ác sát lao tới, dây thần kinh đang sợ hãi nhất thời đứt đoạn, Phân Địch hoảng sợ ôm Ngốc Ngốc thú, theo phản xạ có điều kiện bắt đầu chạy trốn. “Chết tiệt! Phân Địch! Mau dừng lại cho lão tử, cậu chạy cái gì hả!” Hải Nhân Tư thấy Phân Địch chạy, nhất thời luống cuống, nếu không thể dựa vào Ngốc Ngốc thú, cậu cùng Khuê Đế sẽ không chống đỡ nổi! “Khuê Đế, bọc bên hông, mau!” Hải Nhân Tư trong đầu bây giờ chỉ có suy nghĩ phải có +100 may mắn mới thắng được, vì thế liều mạng rống lên. “Yêm…… yêm đuổi theo ngay!” Trong trận đấu Khuê Đế luôn phục tục mệnh mệnh tuyệt đối. Vì thế trên sân đấu xảy ra một màn làm người ta trợn mắt há hốc, vốn là hai đội mỗi bên 3 người, nhưng vì nội bộ xảy ra tranh chấp nên hai tuyển thủ cường tráng bắt đầu truy đuổi tuyển thủ gầy yếu, tuyển thủ gầy yếu còn lộ ra vẻ mặt sợ hãi làm người ta đau lòng không thôi, mà sau lưng cậu là hai tuyển thủ cường tráng mang bộ mặt hung thần ác sát, đặc biệt là tuyển thủ tóc đỏ, biểu tình hệt như nếu túm được đối phưng sẽ lập tức xé nhỏ cậu ta ra. Trò khôi hài này làm đội đối thủ đang công kích đều ngân ngẩn, không riêng gì họ, ngay cả người chủ trì và khán giả cũng cảm thấy thật vớ vẩn. “Cậu dạy bọn họ à?” Ôn Tư Đặc có chút buồn cười hỏi La Tố, anh vốn chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, nhưng không ngờ đối phương lại im lặng. “Thật là cậu chỉ?” Ôn Tư Đặc có chút kinh ngạc. “Tôi đã đánh giá quá cao chỉ số thông minh của họ.” La Tố bắt đầu kiểm điểm, có lẽ cậu không nên nói chuyện Tiểu Ngốc có thể gia tăng may mắn cho bọn Hải Nhân Tư. Ngay lúc Ôn Tư Đặc và La Tố nói chuyện phiếm, trên sân đấu đã xảy ra một loạt biến hóa kinh người, đối thủ của nhóm Hải Nhân Tư không có khả năng cứ ngẩn người một chỗ, vì thế chỉ run sợ một lát liền bật người bắt đầu vây đánh nhóm Hải Nhân Tư. Chính là Hải Nhân Tư cùng Khuê Đế quyết tâm phải bắt cho được Phân Địch, phải nói là muốn dựa Ngốc Ngốc thú, mà Phân Địch cũng quyết tâm bỏ trốn, vì thế tốc độ cả ba đều rất nhanh. Cho nên đối thủ của bọn họ phải dồn hết sức lực mới mong đuổi kịp, nhưng quyết định này lại là một sai lầm, một đội viên trong nhóm vì truy đuổi sít sao, kết quả xui xẻo vấp té ụp mặt xuống đất. Hai đội viên khác thấy vậy, không chạy lại đỡ mà tiếp tục truy bọn Hải Nhân Tư, mãi tới khi thấy đội viên bị ngã sao mãi không ngồi dậy, bọn họ mới nhận ra có điểm không đúng, một người dừng lại nâng đội viên kia lên, lúc gương mặt đội viên bị ngã được lật lên, mọi người, tính cả người chủ trì đều lâm vào trầm mặc. Rốt cuộc đã ngã thế nào a? Làm thế nào mà cả gương mặt bị lõm vào như vậy? Sàn thi đấu quả thực cứng đến vậy sao? Người chủ trì thực sự muốn phun tào, nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn xuống, thời điểm người ta bị ngã mà phun tào có chút không phúc hậu. Bất đồng với mọi người đang trầm mặc, Hải Nhân Tư quả thực sướng như điên, cậu gào to: “Khuê Đế, tiếp tục bọc sườn Ngốc Ngốc thú, bạn thân nói rất đúng, may mắn +100 rất tuyệt! Xông lên!” “Yêm đã biết!” Khuê Đế lớn giọng trả lời, nhưng còn chưa kịp chạy đã phát hiện Hải Nhân Tư cũng ngã ụp xuống. “Hải Nhân Tư! ! !” Khuê Đế quên mất lời Hải Nhân Tư vừa dặn, quay lại muốn đỡ cậu dậy, kết quả dưới chân trợt một cái, thân hình như tòa núi nhỏ cũng ngã lăn quay trên mặt đất. Hai tuyển thủ đội kia thấy vậy, nghĩ đây là cơ hội tốt, vì thế vội vàng phóng về hướng Phân Địch, chỉ cần xử lý Phân Địch là thắng rồi, thế nhưng một màn làm người ta mở rộng tầm mắt lại xảy ra, có thể vì quá vội nên cả hai người tông thẳng vào nhau, sau đó cùng ngã lăn quay, đến bây giờ, trên sàn thi chỉ còn mình Phân Địch đang đứng. Phân Địch hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt mờ mịt, mà Ngốc Ngốc thú trong lòng cậu vẫn còn nhìn lên không trung, đôi mắt dại ra kêu lên ‘a ngốc~ a ngốc’, giống như đang thông báo trận đấu này kết thúc. Im lặng, im lặng tuyệt đối, một màn thi đấu như hài kịch làm tất cả mọi người chấn kinh, cú ngã liên hoàn kia là sao? Thật sự không phải đã an bài sẵn từ trước chứ? Thực là con mẹ nó khôi hài. Người chủ trì lấy lại tinh thần đầu tiên, bởi vì vẫn đang trong thời gian thi đấu, người chủ trì không dám đụng vào đám người té xỉu, trực tiếp bấm đồng hồ, mười giây sau, trên sân vẫn không có ai đứng lên. “Chiến thắng thuộc về đội Đại Pháo Kim Cương! Cậu nhóc may mắn Phân Địch lại sáng tạo thêm một kỳ tích!” Người chủ trì vừa tuyên bố kết quả, bên dưới khán đài lập tức vang lên một tràng hoan hô vang dội, trận đấu này so với trận thi của đội mầm móng còn kích thích hơn, thực sự rất thú vị! Bên kia, Milan há to miệng tới bây giờ vẫn chưa khép lại, tuy đã sớm nghe La Tố nói Tiểu Ngốc có năng lực may mắn, nhưng cậu thực không ngờ năng lực này lại hung tợn tới vậy, địch ta đều không tha? Hải Nhân Tư cùng Khuê Đế té đau cỡ nào a? Mình nghe thấy âm thanh thôi cũng đủ thấy ê người. “Cậu đang nghĩ gì?” Ôn Tư Đặc thấy La Tố vẫn bảo trì biểu tình trầm mặc, có chút hứng thú. “Tôi đang tính toán.” “Sao cơ?” “Tính toán xem phạm vi may mắn của Ngốc Ngốc thú lớn cỡ nào.” La Tố nghiêm túc nói. “Phốc——” Ôn Tư Đặc nhịn không được bật cười, đối phương quả là người thú vị…..? *** La Tố cùng Ôn Tư Đặc, còn có Milan sau khi trận đấu kết thúc lập tức tới bệnh xá, Hải Nhân Tư và Khuê Đế bị thương cũng không nặng, trừ bỏ trên đầu bị thủng thành cái bánh bao bự thì hoàn toàn khỏe mạnh. Còn kết quả bên đối thủ bọn họ không xem, bởi vì người nào cũng dập mũi bụp mắt, chắc chắn phải nằm trên giường không 10 ngày cũng nửa tháng. Đồng dạng là ngã, nhưng chênh lệch quá lớn làm người ta không khỏi hiếu kì, sàn thi đấu rốt cuộc làm từ loại gỗ gì mà làm người ta bị thương tới mức biến dị như vậy? Nhưng theo các nguồn thông tin thì chuyện đó không liên quan tới sàn nhà, mà là vận khí. Trải qua trận này, phàm là đội tuyển gặp phải đội Hải Nhân Tư đều vô cùng khẩn trương, sợ lại bị ngã liên hoàn, chỉ đạo sư đối với chuyện này chỉ có thể đưa ra đều nghị, nếu gặp phải cậu nhóc may mắn Phân Địch, ngàn vạn lần đừng chạy, nếu không không ai dám đảm bảo có bị ngã tới biến dị hay không.

    Thuộc truyện: Trọng sinh chi thú hồn