Trọng sinh chi thú hồn – Chương 43-45

    Thuộc truyện: Trọng sinh chi thú hồn – Chương 43-45

    Chương 43

    “Ngao ô~” Cự lang dùng đôi ngươi xám tro chăm chú nhìn thiếu niên mặc áo blu trắng trước mắt, quần áo khá lớn làm đối phương có chút gầy yếu, bất quá bóng dáng thẳng tắp lại làm cự lang không thể dời mắt.

    “Ngu ngốc, tôi không cần bất cứ ai bảo hộ.” Âm thanh trầm thấp của La Tố vang lên.

    “Ngao ô~” Cự lang lại kêu một tiếng, nó không chắn trước người La Tố nữa mà khai mở tứ chi đứng cạnh La Tố, một người một lang cứ vậy sóng vai mà đứng.

    La Tố thấy cự lang thành thật đứng bên người mình, gương mặt hiếm có biểu tình khẽ vẽ thành một nụ cười, cảm giác như đang quay về quá khứ này là sao đây? Cậu cùng A Lại sóng vai chiến đấu, cậu giao sau lưng mình cho đối phương…… đã bao lâu rồi cậu không có cảm giác nhiệt huyết sôi trào như thế này? Giống như linh hồn mình cũng đang bị thiêu đốt…..

    La Tố dùng lực tinh thần câu thông với huyễn nhãn thú, để nó sự dụng ảo giác với Tu Lôi cùng thiết bị giám sát, sau đó hỏi: “Thương thế có thể chịu đựng được không?”

    Cự lang không thể mở miệng nói chuyện, bất quá nó hơi điểm điểm đầu, La Tố hiểu được, sau đó cậu dùng băng vải cùng thuốc cầm máu làm xử lý khẩn cấp cho cự lang.

    Bởi vì Tu Lôi mở công kích phạm vi lớn với khán đài nên trường hợp khá hỗn loạn, điều này cũng giúp La Tố tranh thủ được không ít thời gian. Hiện tại xung đột trực diện với Tu Lôi tuyệt đối không phải hành động sáng suốt, mặc kệ Tu Lôi mạnh thế nào, nhưng đã gây ra hành động nguy hiểm như vậy, người phụ trách của học viện sẽ nhanh chóng ra mặt, vì thế việc khẩn cấp bây giờ là rời khỏi nơi này.

    La Tố nhận định xong, tính toán lập tức rời khỏi đây, bất quá cậu không thể nhanh chóng di chuyển khế ước thú, mà cự lang lại đang bị thương…..

    Ngay lúc La Tố đang do dự, cự lang cũng nghĩ giống như La Tố, nó dùng miệng ngậm lấy bọn Đại Ngốc, sau đó ném lên lưng mình, tiếp đó nó nằm úp sấp xuống dùng ánh mắt bảo La Tố mau leo lên.

    “Thương thế của anh không sao chứ?” La Tố không leo lên mà kéo Phân Địch lên lưng cự lang, tuy bị Phân Địch ngồi trên lưng nhưng cự lang vẫn uy phong lẫm lẫm như cũ, bất quá La Tố thân là bác sĩ thú y, cậu vẫn tinh mắt phát hiện vết thương của cự lang bị tét trào máu tươi.

    Tình huống thực không xong, cự lang trước mắt chỉ có thể cõng một người, nếu thêm nữa vết thương lại nặng thêm, phân tích hoàn cảnh xong, La Tố không leo lên người cự lang mà nhanh chóng quyết định: “Anh đưa Phân Địch tới bệnh xá gần nhất đi, tôi tự mình nghĩ biện pháp rời đi.”

    “A Tố, cậu không đi với bọn mình sao?” Phân Địch hiện tại cũng không truy vấn quan hệ của La Tố và cự lang, bởi vì cậu biết tình thế hiện tại rất khẩn trương.

    “Đừng lo, tôi có biện pháp rời đi, tôi chỉ cần tìm được nhóm anh cả là an toàn. Tóm lại phải đưa Tiểu Ngốc tới bệnh xá để phẫu thuật, tôi chỉ mới xử lý khẩn cấp mà thôi.” La Tố nói xong liền đưa tay mang huyễn nhãn thú cùng Tiểu Hoàng xuống khỏi người cự lang.

    Cự lang không rời đi, nó dùng đôi ngươi xám tro chăm chú nhìn La Tố, tuy không thể nói chuyện, nhưng La Tố vẫn hiểu được ý tứ của cự lang, nhưng cậu vẫn nhìn nó, kiên quyết lắc đầu.

    Một người một lang, hai đôi ngươi đồng dạng kiên định giao nhau trong không khí, La Tố không lùi bước, bởi vì cậu biết mình phải làm gì, cự lang cứ vậy chăm chú nhìn La Tố, cuối cùng nó vẫn chậm rãi đứng lên, nó tôn trọng quyết định của La Tố, bởi vì Phân Địch là người bằng hữu rất quan trọng của La Tố, nó không thể vi phạm sự bảo hộ cùng kiên trị của một giống đực dành cho bằng hữu.

    Cự lang biết thời gian cấp bách vì thế nó cúi đầu kêu một tiếng, sau đó lao về phía bệnh xá gần nhất, tuy nó tôn trọng quyết định của La Tố, bất quá nó sẽ đưa Phân Địch tới bệnh xá xong sẽ quay lại đón La Tố.

    La Tố không lưu lại ở sân đấu thêm nữa, Khuê Đế đã khiêng Hải Nhân Tư ly khai, bởi vì lực chú ý của Tu Lôi không đặt trên người bọn họ nên bọn Khuê Đế chạy trốn cũng khá thuận lợi.

    Tu Lôi phát động đợt công kích thứ ba, sau đó không tiếp tục nữa, tuy Tu Lôi sử dụng năng lực công kích phạm vi rộng, bất quá đại đa số người xem chỉ bị thương nhẹ mà thôi, dù sao khán giả cũng không phải dân trói gà không chặt, phần lớn đều là học viên trong trường, không nói tới á thú, khế thú cùng hồn thú là người phản ứng trước tiên, năng lực phòng ngự có phạm vi đủ lớn để bảo vệ các học trò khác, vì thế tình huống bị thương cũng không quá nghiêm trọng.

    Trong ba học viện cũng có các thú nhân rất mạnh, những người này sau khi bị công kích thì rất phẫn nộ, vì thế tập trung lại khiêu chiến Tu Lôi, nói thế nào thì bọn họ cũng đang phòng vệ, nhân lúc bọn họ chế trụ Tu Lôi, những người khác có thể tranh thủ chạy trốn.

    “Khuyên nhóm các ngươi thu tay lại đi, ta vốn không có hứng thú với kẻ yếu.” Tu Lôi vẫn như trước một tay đút trong túi quần, không hề có chút ý tứ nghiêm túc.

    “Đừng khinh người quá đáng, Thao Thiết thì sao chứ? Huống chi ai biết cậu có phải thực sự là Thao Thiết hay không!” Tuy chỉ là đội ngũ mới thành lập, bất quá vì nhất trí bảo vệ quyền lợi mọi người nên thoạt nhìn vô cùng khí thế.

    “Thế nào?” Tu Lôi không để ý đám người đang khiêu khích, quay đầu lại nhìn Mễ Nhĩ Gia.

    Mễ Nhĩ Gia vịn vào cổ A Mã Tạp, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có, quỹ tích vận mệnh bị ngắt đứt, hơn nữa…. xung quanh chúng ta có niệm lực dao động.”

    “Niệm lực?” Tu Lôi nhắm mắt lại cảm thụ một chút, sau đó khóe môi cậu ta không ngừng nhếch lên: “Thực sự là ảo thuật cao minh, ngay cả ta suýt chút nữa cũng bị lừa, trong đám các người có ảo thuật sư?”

    Mọi người quay mặt nhìn nhau, bởi vì là đội nhóm mới thành lập nên bọn họ cũng không rõ người khác có năng lực gì, tất cả mọi người đều lắc đầu, mọi chuyện có chút rối loạn.

    “Thực đáng tiếc, ta còn tưởng trong đám các ngươi có tên thú vị.” Tu Lôi hiển nhiên không muốn nhiều lời nữa, cậu ta lắc mình một cái sau đó đột nhiên xuất hiện sau lưng một đội viên, trong nụ cười trào phúng của Tu Lôi mọi người kinh hoảng nhìn đội viên kia chậm rãi ngã xuống.

    Quá nhanh! Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Chỉ trong nháy mắt đã…… nhóm đội viên còn lại còn chưa kịp phản ứng đã bị A Mã Tạp đánh ngã xuống đất, không phải bọn họ không muốn né mà cơ thể đột nhiên nặng nề, cơ bản không thể di động nổi.

    “Thật là, lại cướp lạc thú của ta.” Tu Lôi tuy ngoài miệng nói vậy nhưng gương mặt không có ý tứ tiếc nuối nào.

    Cùng thời gian này, La Tố cũng nhận được hình ảnh phản hồi của huyễn nhãn thú, cậu nguyên bản chỉ sử dụng ảo ảnh để chuyển dời vị trí mà thôi, nói cách khác cậu đã thay đổi hình ảnh trước mắt Tu Lôi, để cậu ta tấn công vào khoảng không người, như vậy sẽ hạn chế thương tích tới mức thấp nhất, bất quá Tu Lôi chỉ công kích một trận sau đó liền ngừng lại vì thế cậu ta cũng không phát hiện ra.

    Bên cạnh La Tố bây giờ chỉ có huyễn nhãn thú cùng Tiểu Hoàng, bởi vì Đại Ngốc đang sử dụng niệm lực dao động để trợ giúp thương thế của Tiểu Ngốc, vì thế La Tố để Đại Ngốc đi cùng Tư Lôi Tạp và Phân Địch.

    Tuy năng lực của huyễn nhãn thú đã bị phát hiện, bất quá đối với La Tố cũng không ảnh hưởng quá lớn, bởi vì cậu dùng lực tinh thần cảm ứng được vị trí kim đản đản của Milan, thuận lợi hội họp với nhóm Ngải Địch, Lô Tạp.

    “Có bị thương không?” Ngải Địch vẫn không biến đổi sắc mặt, rõ ràng là câu hỏi nhưng vì ngữ điệu không hề phập phồng nên nghe cứ như câu trần thuật.

    “Không có.” La Tố lau tro bụi trên mặt, bởi vì lượng người đang túa ra nên bọn họ nhất thời không thể rời đi.

    “Em trai đồng học, Tư Lôi Tạp đâu? Cậu ta không phải ở cùng một chỗ với cậu sao?” Lô Tạp chờ hết nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng Tư Lôi Tạp, anh có chút nghi hoặc.

    “Tôi để anh ấy đưa Phân Địch tới bệnh xá trước.” La Tố bình tĩnh nói.

    “Ách——” Lô Tạp sửng sốt nửa ngày, sau đó khâm phục nói: “Cậu gan thực!” Cư nhiên dám sai biểu Tư Lôi Tạp, sao anh chưa bao giờ được đối đãi như vậy a? Quả nhiên bằng hữu chỉ dùng làm cu li?

    Có thể vì chỗ La Tố có Ngải Địch làm đại thần trấn giữ nên mọi người cũng không quá hoảng loạn, trừ bỏ tốp 5 tốp 3 túm tụm lại oán giận, thì mở màn hình ánh sáng tiếp tục xem tình huống trên sân đấu.

    Màn hình vốn có thể thấy được toàn cảnh, bất quá vì lúc nãy đánh đấm nên bị hư không ít thiết bị, vì thế bây giờ chỉ xem được vài góc mà thôi, tuy có chút mơ hồ nhưng đoạn đối loại lại phát rất rõ.

    “Tu Lôi Đặc Nạp, cậu đã phạm vào điều luật 《bảo hộ thú nhân của liên minh》 cùng 《điều lệ an toàn cá nhân》 , chúng tôi đã nhận được lệnh bắt giữ từ cấp trên, mặc khác tòng phạm Mễ Nhĩ Gia cùng A Mã Tạp cũng phải bắt giam.”

    Người của quân đội khoan thai tiến tới, đi đầu là một nam nhân mặc đồng phục có quân hàm đại tá, sau lưng có hơn mười binh lính, ngoài ra còn có mấy lão sư lục đục chạy tới, bởi vì sợ đối phương phản kháng nên bọn họ vừa tiến tới đã bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.

    “Không cần khẩn trương như vậy, ta sẽ không chống cự.” Tu Lôi ngoan ngoãn đưa hai tay lên, làm ra bộ dáng đầu hàng.

    Mễ Nhĩ Gia mở miệng: “Các vị bằng hữu đến từ quân đội, xin đừng lo lắng, tôi lấy tư cách của tiên đoán sư cam đoan cậu ta sẽ không phản kháng để các vị bắt.”

    “Mễ Nhĩ Gia? Chính là bạch trạch Mễ Nhĩ Gia sao? Không phải cậu ta…….” Một binh sĩ kinh ngạc kêu lớn.

    “Ngu ngốc! Thực mất mặt.” Nam nhân có quân hàm đại tá lớn tiếng quát, binh sĩ kia mới vội im bặt.

    Tuy Tu Lôi tỏ ra rất phối hợp, bất quá đại tá cùng nhóm lão sư vẫn có chút lo lắng, vì thế bọn họ không hề thả lỏng cảnh giác, dùng còng tay đặc chế có thể hạn chế sức mạnh của hồn thú còng tay Tu Lôi, nhưng thời gian cũng không thể kéo dài, đặc biệt là đối với hồn thú đặc biệt cường đại, tác dụng của nó lại càng nhỏ.

    Trong suốt quá trình, ba người Tu Lôi không hề phản kháng, thái độ ngoan ngoãn hệt như học trò phạm lỗi, điều này làm nhóm quân đội và lão sư thở phào.

    “Còng tay này có tác dụng với cậu không?” Tu Lôi đột nhiên mở miệng hỏi.

    “Có, ảnh hưởng năng lực tôi khoảng 0,01%.” Âm thanh Mễ Nhĩ Gia vẫn lạnh lùng như trước.

    Đoạn đối thoại của hai người làm quân sĩ áp giải căng cứng cơ thể, sợ sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, Tu Lôi không hề để ý tới bọn họ chỉ hỏi tiếp: “Đáp án không tồi, thế nào?”

    “Người quấy nhiễu rất mạnh, tôi chỉ có thể xác định được chút quỹ tích vận mệnh mơ hồ, bất quá tôi xác định, cậu ta…. nhất định ở ngay đây thôi.”

    “Ha hả.” Tu Lôi cúi đầu, cười khẽ, tuy hai tay bị còng nhưng cậu ta thoạt nhìn không hề có cảm giác bị quản chế, lại thong dong như trước: “Tạm thời tái tin tưởng cậu một lần, tập trung tinh thần đi…….”

    Tu Lôi nói xong thì ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rống dài của dã thú, âm thanh cắt cả bầu trời, đại đa số mọi người ở đây đều bịt tai, tiếng hô cơ hồ sắp phá vỡ màng tai người ta, ngay cả linh hồn sâu trong cơ thể cũng hoảng hốt run rẩy.

    Nhiều người trên sân vì không thể chịu nổi mà ngất đi, chỗ La Tố cũng vậy, La Tố cảm thấy rất khó chịu, linh hồn như đang kháng nghị làm cậu có cảm giác choáng đầu hoa mắt.

    “A Tố, cậu không sao chứ? A Tố!” Milan khẩn trương gọi tên La Tố, cậu không cảm thấy ảnh hưởng gì từ âm thanh kia, Khảm Tư cùng bọn Ngải Địch cũng vậy.

    “Không sao.” La Tố dùng lực tinh thần cưỡng chế cảm giác choáng váng, tuy sắc mặt có chút tái nhợt nhưng so với nhóm người té xỉu trên mặt đất vẫn đỡ hơn.

    “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải sự tình đã được giải quyết sao? Quân đội rốt cuộc đang làm gì?”

    “Xuất động nhiều người như vậy còn không thể áp chế Thao Thiết sao?” Người xung quanh oán giận.

    Đúng lúc này, thiết bị giao thông của nhà trường đã đáp xuống, mọi người nhanh chóng tản đi, bọn La Tố cũng được phân tới một thiết bị, nhanh chóng rời khỏi sân đấu.

    ***

    “Tên khốn này! Chẳng lẽ không có chút ăn năn nào hay sao?” Một lão sư phụ trách áp giải phẫn nộ đấm Tu Lôi một quyền.

    Tu Lôi bị đấm hơi nghiêng mặt, cậu ta bảo trì tư thế này, mái tóc dài xổ qua lộ ra đôi mắt đỏ như máu, khóe môi nhếch lên thật cao: “Thú vị, ta sẽ nhớ kỹ cú đấm này, học viện Thú Hoàng….. không biết lão sư tên gì?”

    Tu Lôi nghiêng mặt về vị trí cũ, đôi mắt đỏ au chăm chú nhìn lão sư đã đấm mình, biểu tình hưng phấn làm ánh mắt kia lại càng đỏ tới dị thường.

    “Cậu….. cậu là tên biến thái à?” Vị lão sư hoảng sợ lui về sau, đây căn bản không phải ánh mắt của người bình thường…. ngược lại hệt như kẻ điên trên chiến trường.

    “Hình dung thực chính xác, ta không chán ghét.” Tu Lôi xoa xoa gò má hơi sưng, quay đầu hỏi: “Có kết quả không?”

    “……..” Mễ Nhĩ Gia lần đầu tiên trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng: “Cậu ta…. đã rời đi rồi, vừa nãy trong nháy mắt đó tinh thần của tôi dường như đã chạm tới quỹ tích vận mệnh của cậu ta, chính là nó đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.”

    “‘Cậu ta’ mà các cậu nói rốt cuộc là ai?” Quân lính áp giải bọn Tu Lôi rốt cuộc nhịn không được, theo băng ghi hình thì Tu Lôi đột nhiên công kích khán giả cũng vì ‘cậu ta’.

    Bạn đang đọc truyện tại dammydmh.com

    Tu Lôi nghe vậy thì đột nhiên ngừng lại, khóe môi cong lên thành một nụ cười hiểm ác: “Ta nghĩ ra một ý hay, nếu chúng ta tìm không thấy thì sao không để đám người này tìm phụ?”

    “Tu Lôi, đừng quên lúc trước cậu đã đáp…….” Mễ Nhĩ Gia còn chưa kịp ngăn cản, Tu Lôi đã nói ra đáp án: “Cậu ta chính là Kì Lân.”

    “Kì Lân? !” Người của quân bộ cùng các lão sư đều kinh hoảng kêu lớn: “Sao có thể, Kì Lân là……..”

    “Ta có thể cảm giác được, từ ngày ta thức tỉnh, Kì Lân cũng vậy, đã tới thế giới này, cậu ta ngay ở đây, trong trường này, ngay trong khán đài.”

    “Này……..” Quân bộ cùng các lão sư đều xoay mặt nhìn nhau, nếu lời này do người khác nói bọn họ tuyệt đối sẽ không tin, nhưng nó lại nói ra từ miệng Thao Thiết, giả thuyết nếu trên đời này thực sự có người có thể tìm được Kì Lân thì đó nhất định là Thao Thiết!

    Mặc kệ thế nào thì đây cũng là đại tin tức, bọn họ phải lập tức truyền lên lên!

    Chương 44

    Bọn La Tố sau khi xuống phương tiện phi hành xong thì lập tức chạy tới bệnh xá, trên đường đi Milan đã liên hệ với bọn Hải Nhân Tư, hẹn gặp ở đó.

    Bệnh xá gần sân đấu nhất chính là nơi chữa trị cho khế ước thú, bất quá vì trận đấu làm khá nhiều học trò bị thương nên trường học phái không ít bác sĩ niệm lực tới, vì thế lúc bọn La Tố chạy tới nơi, cả bệnh xá đã chật kín người.

    Phần lớn học trò chỉ bị thương nhẹ, vì thế xếp hàng chờ một lát cũng không sao, bọn La Tố vì không có người bị thương nên lập tức chạy vào bên trong.

    La Tố liếc mắt đã thấy bóng cự lang bên trong phòng khám, bởi vì ngoại hình cự lang quả thực rất bắt mắt.

    “Tư Lôi Tạp, sao cậu lại bị thương?” Lô Tạp có chút lờ mờ nhìn băng vải quấn trên người cự lang, người này mạnh tới mức khó tin, cư nhiên cũng bị thương sao, đúng là không thể tin nổi mà.

    Cự lang không trả lời, bởi vì hình thái hồn thú không thể mở miệng nói chuyện, bất quá cho dù là hình người chỉ sợ anh cũng không thèm trả lời, vì thế cự lang bảo trì trầm mặc, chỉ dùng đôi lam mâu sáng ngời chăm chú nhìn La Tố.

    “Vì bảo hộ tôi và Phân Địch.” La Tố mở miệng.

    “Ạc?” Lô Tạp cùng đám Ngải Địch đều nhìn về phía La Tố, bất quá La Tố không nói thêm gì mà đi về phía cự lang, lưu loát mở thùng dụng cụ của mình.

    La Tố tháo lớp băng vải xử lý khẩn cấp lúc nãy, nghiêm túc kiểm tra miệng vết thương của cự lang, nói thế nào đi nữa thì cự lang cũng vì cậu mới bị thương, cậu không thể mặc kệ nó được.

    La Tố cũng không quên chuyện Tiểu Ngốc, vì thế vừa sát trùng cho cự lang vừa hỏi: “Tiểu Ngốc không sao chứ?”

    “Không biết…… bác sĩ đang phẫu thuật……” Sắc mặt Phân Địch tái nhợt, cậu rất sợ sẽ mất đi Tiểu Ngốc.

    “Tiểu Ngốc hẳn không nguy hiểm tới tính mạng, cậu không cần lo lắng.” La Tố dùng lực tinh thần cảm ứng tình hình Tiểu Ngốc trong phòng phẫu thuật một chút, có thể vì biểu tình của La Tố rất bình tĩnh nên Phân Địch cũng thấy an tâm không ít.

    “Cái kia….. em trai đồng học, khả năng sơ cứu của cậu không thành vấn đề chứ?” Lô Tạp không thể không lo lắng, tuy thấy La Tố mặc áo blu trắng có thể phán đoán đối phương hẳn học trò của hệ chữa bệnh, bất quá chỉ mới là tân sinh năm nhất đi? Như vậy thực sự không có vấn đề gì sao?

    “Không thành vấn đề, bất quá tôi tôn trọng ý kiến người bệnh.” Bởi vì miệng vết thương chỉ cần khâu lại nên độ khó không lớn, kiếp trước La Tố đã xử lý không biết bao nhiêu miệng vết thương động vật như vậy, chút tiểu phẫu này không có gì áp lực.

    Cự lang đồ sộ bất động ngồi xổm bên cạnh La Tố, anh thực hưởng thụ động tác La Tố giúp mình sát trùng, tuy mặt vẫn còn chút hung hãn, bất quá đôi ngươi kiên nghị lại thực nhu hòa, vì thế nghe thấy lời La Tố, cự lang trầm mặc gật gật đầu.

    “Ách——” Lô Tạp bụm mặt, tuy anh đã sớm nhìn ra thái độ kì lạ của Tư Lôi Tạp dành cho em trai Ngải Địch, bất quá dùng cơ thể của mình làm vật thí nghiệm thật sự không có vấn đề gì sao? Lô Tạp thực cảm thán, bất quá nếu đương sự nói không thành vấn đề thì anh có tư cách gì phản đối.

    Khâu vết thương kị nhất là xung quanh có vi khuẩn, vì thế La Tố đuổi mọi người ra ngoài, bởi vì trên người có rất nhiều vi khuẩn, trừ phi tất cả mọi người đểu tiêu độc, bất quá thế giới này có khoa học kĩ thuật phát triển rất cao nên mỗi người chỉ cần phun một chút thuốc là tiêu hết vi khuẩn.

    La Tố trưng cầu ý kiến của mọi người, Milan cùng Khảm Tư sợ La Tố phân tâm nên định ra ngoài chờ, hơn nữa bọn họ cũng vừa nhận được tin từ bọn Hải Nhân Tư, vì thế ra ngoài chờ sẵn đón bọn họ.

    Lô Tạp cùng Ngải Địch và Phân Địch quyết định lưu lại phòng, Lô Tạp không đi vì Tư Lôi Tạp tốt xấu gì cũng là bằng hữu của anh, nếu tay nghề La Tố thực không xong thì ít nhất anh cũng có thể ‘lụm xác’ cộng thêm cười nhạo một phen. Ngải Địch thì không tìm ra lí do để rời đi, bởi vì anh có nghĩa vụ phải quan sát em trai. Về phần Phân Địch, cậu ta đang chìm trong bi thương nên căn bản không nghe thấy La Tố nói gì.

    La Tố phun thuốc khử trùng lên người mọi người, sau đó cậu bật đèn phẫu thuật, chỉnh ánh sáng, vì đèn có thể lơ lửng nên không cần người cầm.

    Chuẩn bị xong hết, La Tố xử lý phần lông bên miệng vết thương, cũng tiến hành gây tê cục bộ, tiếp đó cậu xỏ chỉ y tế vào kim khâu, tiếp đó bắt đầu khâu miệng vết thương.

    Có thể vì cơ thể này so với kiếp trước có nhiều tố chất, cộng thêm khoảng thời gian này chăm chỉ luyện tập nên động tác của La Tố vô cùng thuần thục, tốc độ nhanh đến mức làm Lô Tạp nhìn mà trợn mắt há hốc, này cũng quá siêu đi? Rõ ràng chỉ là những thao tác tay nhưng hiệu suất còn cao hơn bác sĩ niệm lực? Ngón tay có thể linh hoạt như vậy sao, quả thực làm người ta mở rộng tầm mắt! Em trai Ngải Địch tuyệt đối là thiên tài của hệ chữa bệnh niệm lực! Không sai!

    Lô Tạp đã không còn chút nghi ngờ nào nữa, Ngải Địch cũng có chút ngoài ý muốn, bất quá gương mặt anh vẫn bất biến, bởi vì trong mắt anh này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

    “Tốt lắm, tôi dùng chỉ tổng hợp, nó sẽ tự động dung hợp với da người bệnh vì thế không cần cắt chỉ.” La Tố chỉnh lí lại dụng cụ, phải nói hôm nay mang theo thùng dụng cụ là quyết định sáng suốt a.

    “Ngao ô~” Cự lang không nhìn được động tác của La Tố, bất quá theo biểu tình kinh ngạc của Lô Tạp có thể đoán được vài phần, trước kia lúc ở quân bộ anh từng bị thương không ít, vì thế anh có thể phán đoán tiểu phẩu này tiến hành nhanh như vậy chứng minh tay nghề La Tố không thấp chút nào.

    La Tố sắp xếp xong liền thấy cự lang dùng đôi mắt xám tro kia chăm chú nhìn mình, tuy biết trước mặt không phải cự lang chân chính nhưng La Tố vẫn theo bản năng xoa xoa đầu đối phương, mãi tới lúc làm xong cậu mới kịp phản ứng.

    La Tố thu hồi tay, khôi phục ngữ khí bình thường: “Anh có thể biến về hình người, chú ý đừng vận động mạnh là được.”

    Cự lang bất động, vẫn như trước trước ngồi xổm bên người La Tố, thoạt nhìn như một con khuyển canh cửa.

    “Khụ khụ.” Lô Tạp ho khan vài tiếng, anh cảm thấy tới lúc mình lên sân khấu: “Em trai đồng học, có thể cậu không biết, đối với hồn thú mà nói lúc bị thương, hình thái hồn thú có thể đẩy nhanh tốc độ khép miệng vết thương.”

    “Vậy sao?” Nếu Lô Tạp đã nói vậy, La Tố tự nhiên không cưỡng cầu Tư Lôi Tạp hóa về hình người nữa, hơn nữa đối với cậu…. so với hình người, cậu càng nguyện ý ở cùng hình lang của Tư Lôi Tạp.

    “Tôi gọi bọn họ vào.” Bởi vì phẫu thuật xong nên La Tố định gọi bọn Milan, cậu vừa mở cửa đã thấy Hải Nhân Tư và Khuê Đế đã tới, ngoài ra còn có cả Ôn Tư Đặc.

    “Nghe nói cậu phẫu thuật cho một con đại lang đáng yêu, thuận lợi không?” Ôn Tư Đặc là người đầu tiên lách mình vào phòng, anh vừa vào Lô Tạp đã kinh hô: “Ôn Tư Đặc?”

    “Chào mọi người.” Ôn Tư Đặc lễ phép chào hỏi, ánh mắt anh lướt một vòng quanh phòng sau đó dừng lại trên người cự lang, bất quá anh không nói gì, chỉ cười cười.

    Hải Nhân Tư cùng bọn Khuê Đế cũng vào phòng, Lô Tạp dù sao cũng có gia thế không tồi, nhìn thấy Ôn Tư Đặc tuy có kinh ngạc nhưng rất nhanh có thể lấy lại tinh thần.

    “Thật không ngờ lại gặp được tình nhân đại chúng Ôn Tư Đặc ở đây, dung mạo chói mắt cùng khí chất tao nhã của cậu còn động lòng người hơn trên phim.” Lô Tạp nâng tay Ôn Tư Đặc, thuần thục đặt một nụ hôn nên mu bàn tay.

    “Cám ơn anh đã phóng đại như vậy.” Ôn Tư Đặc không có biểu tình phản cảm, nụ cười vẫn ôn hòa như trước, đúng là một ngôi sao hoàn mỹ.

    Hải Nhân Tư cùng bọn Milan đều trợn mắt há hốc, hóa ra làm vậy cũng được sao? Sao lúc trước bọn họ không nghĩ tới chiêu này? Đây chính là mu bàn tay của Ôn Tư Đặc đại nhân a!

    “Cái kia…… chủ nhân của ngốc ngốc thú là ai?” Một bác sĩ mặc áo blu trắng mở cửa hỏi.

    “Đây, là tôi!” Phân Địch là người đầu tiên vọt tới.

    “Ngốc ngốc thú đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, bất quá vẫn cần lưu lại quan sát, nếu có tình huống gì chúng tôi sẽ liên lạc, cậu có muốn xem nó một chút không?” Bác sĩ hỏi.

    “Có, tôi muốn!” Phân Địch lập tức đi theo bác sĩ, bọn họ cách một lớp kính nhìn Tiểu Ngốc, cả người nó quấn đầy băng vải, một chút cũng không thấy được bộ dáng vốn có. Phân Địch nhìn ngốc ngốc thú như vậy, nhịn không được lại muốn khóc, bất quá cuối cùng cậu cũng nhịn xuống.

    “Tiểu Ngốc nó….. nhất định rất đau, mình thực vô dụng, lúc nào cũng chỉ biết dựa vào năng lực của Tiểu Ngốc, kết quả, kết quả không có Tiểu Ngốc, mình chỉ là một tên chủ nhân vô dụng, mình không muốn như vậy nữa.” Tuy sắc mặt Phân Địch vẫn còn tái nhợt, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.

    “Mình cũng vậy.” Hải Nhân Tư cũng nói ra lời trong lòng: “Kỳ thực không chỉ cậu, ngay cả mình với Khuê Đế cũng bất tri bất giác đặt hết hi vọng lên người ngốc ngốc thú, kì thực mình chưa bao giờ không cam lòng như vậy, trước kia mình bị người ta nói là phế vật, là ngu xuẩn, mình đều có thể mỉm cười bỏ qua, chính là hôm nay thua rồi mình mới phát hiện, mình khao khát trở nên mạnh hơn, đủ mạnh để trả hết khuất nhục ngày hôm nay cho tên Tu Lôi kia!” Hải Nhân Tư tuy cố gắng làm bình tỏ ra bình tĩnh, nhưng hai nắm tay siết chặt vẫn bán đứng tâm tình của cậu.

    “Yêm, yêm cũng sẽ cố gắng mạnh hơn!” Khuê Đế ở phía sau hô lớn.

    Không khí nhất thời trở nên nghiêm trọng, Lô Tạp cùng Ngải Địch đều bảo trì im lặng, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhóm Hải Nhân Tư, còn không tính là bằng hữu nên không thể đề nghị gì, mà La Tố thì không am hiểu an ủi người khác, vì thế cuối cùng cũng do Ôn Tư Đặc đánh vỡ trầm mặc.

    “Cậu thấy thế nào? Người tên Tu Lôi ấy.” Ôn Tư Đặc nhìn La Tố hỏi.

    “Rất nguy hiểm.” La Tố ăn ngay nói thật.

    “Có Thao Thiết trong cơ thể thì đương nhiên nguy hiểm rồi.” Lô Tạp thả lỏng tay.

    “Không phải thực lực mà là tính cách.” La Tố khẽ cụp mi, người như Tu Lôi cậu từng gặp ở thời tận thế, lúc đó phần lớn mọi người đều bất an hoảng sợ, nhưng cũng có vài tên lại cao hứng như Tu Lôi vậy. Bởi vì thế giới này, chỉ có lúc giết chóc bọn họ mới cảm thấy vui sướng cùng rung động. Gông xiềng của xã hội cũ đã áp chế con dã thú trong cơ thể, mà tang thi bùng nổ làm đám dã thú này phá gông xiềng lao ra, bọn họ không cần cố kỵ pháp luật cùng đạo đức, có thể tận tình phá hoại, giết chóc, có thể nói tận thế chính là thiên đường của những người này.

    “Quả thực, ánh mắt nam nhân kia rất nguy hiểm.” Lô Tạp phụ họa nói.

    La Tố cùng nhóm Ôn Tư Đặc cũng không tán gẫu lâu, bởi vì bác sĩ mở miệng đuổi người, bất quá cũng không thể trách, gian bệnh xá này đã chật kín chỗ rồi.

    Lúc ra ngoài, Tư Lôi Tạp vẫn như trước bảo trì hình lang, anh gắt gao bám sát phía sau La Tố, thoạt nhìn hệt như khế ước thú của cậu vậy. Ôn Tư Đặc mang Khuê Đế ly khai trước, lúc đi anh còn liếc nhìn cự lang một chút, bất quá vẫn không nói gì cả.

    Lô Tạp vốn cũng định cáo từ, chuẩn bị cùng Ngải Địch và Tư Lôi Tạp rời đi thì anh phát hiện Tư Lôi Tạp đang trong hình lang vẫn ngồi xổm bên chân La Tố, không có ý tứ muốn rời đi. Lô Tạp đau đầu, hình ảnh trung khuyển lưu luyến không muốn rời chủ nhân trước mắt là sao đây? Nói lại thì Tư Lôi Tạp rốt cuộc đã bị phục tùng thế nào a? Sao lại dễ bảo như vậy, đây thực sự là tên bằng hữu buồn tao của anh sao?

    “Em trai đồng học……..” Lô Tạp tuy trong lòng rất muốn phun tào, nhưng vì bằng hữu anh chỉ có thể cố gắng: “Kỳ thực là vầy, tôi gần đây không rãnh để chăm sóc Tư Lôi Tạp, vì thế có thể phiền cậu chăm sóc cậu ta vài ngày không? Cậu xem…. cậu ta cũng vì cậu mới bị thương a.”

    Cự lang tuy vẫn trầm mặc như trước, bất quá hai tai kích động run run, hơn nữa đôi mắt nhìn về phía Lô Tạp hiếm có dịp lộ ra vẻ cám ơn chân thành như vậy.

    “……” La Tố liếc mắt nhìn cự lang một chút, cậu không có biện pháp cự tuyệt đối phương, bởi vì giống như lời Lô Tạp, Tư Lôi Tạp vì bảo vệ cậu mới bị thương, vì thế cậu nên có nghĩa vụ chăm sóc đối phương, nhưng mà……

    “Nếu em trai đồng học không phản đối, tôi coi như cậu đồng ý nha, như vậy trước khi vết thương lành, Tư Lôi Tạp đành làm phiền cậu!” Lô Tạp nói xong liền vội vàng kéo Ngải Địch phóng đi như chớp, thoáng cái đã không thấy thân ảnh làm La Tố ngay cả chút cơ hội lấy cớ cũng không có.

    Quên đi, chỉ giúp cự lang đổi thuốc vài ngày thôi mà, La Tố bất đắc dĩ nghĩ. Bất quá vẫn quá La Tố cũng tính sai một bước, cậu vốn tưởng Lô Tạp nói chăm sóc là mỗi ngày nhín chút thời gian tới phòng bọn họ đổi thuốc, vì thế lúc thấy Tư Lôi Tạp duy trì hình lang tính toán cư ngụ lâu dài ở ký túc xá, La Tố chìm sâu vào trầm mặc.

    Đuổi không xong, mắng không được, đánh cũng không ổn, không chỉ như vậy còn phải chăm sóc, điều này làm La Tố lần đầu tiên nảy sinh tâm tình bứt rứt oan ức.

    Bọn Hải Nhân Tư cũng hiếu kì, La Tố làm sao quen biết với Tư Lôi Tạp, đáp án là ‘Uy Nặc lão sư giới thiệu’, bọn Hải Nhân Tư cũng không miệt mài truy hỏi, bởi vì bọn họ bị trận đấu đả kích khá lớn. Phân Địch quay về nhà một chuyến để thay đổi tâm tình, còn Hải Nhân Tư thì chạy tới chỗ Khuê Đế, lí do là cùng nhau huấn luyện. Có đôi khi vì cường độ huấn luyện quá lớn, quá mệt không về phòng nổi nên ngủ luôn trong phòng tập. Hải Nhân Tư cùng Khuê Đế quyết tâm muốn trở nên mạnh hơn, sau đó đả bại Tu Lôi, trả lại thù xưa. Vì thế phòng ngủ 4 người bây giờ chỉ còn La Tố cùng Milan, đương nhiên còn có thêm cự lang nữa.

    Cự lang vào ký túc xá La Tố đã được vài ngày, cuộc sống của La Tố đã biến hóa tới long trời lỡ đất, nguyên nhân chính là cái ‘đuôi lang’ phía sau.

    La Tố đi, cự lang đi cùng; La Tố đi WC, cự lang canh chừng; La Tố nuôi nấng khế ước thú, cự lang chủ động hiến thân chơi cùng; La Tố tắm rửa cho nhóm khế ước thú, cự lang cũng cầu được tắm chung; La Tố tra tư liệu, cự lang tiếp tục canh chừng, La Tố ngủ……

    “A Tố, dù sao Hải Nhân Tư cũng không về phòng, cậu để lang ca vào phòng ngủ cùng đi.” Milan thấy cự lang mấy ngày nay đều ngồi xổm ngoài phòng La Tố mà ngủ, có chút không đành lòng.

    “Lang ca…….” La Tố rất muốn biết xưng hô này rốt cuộc làm sao xuất hiện a.

    “Bởi vì Tư Lôi Tạp đại nhân lớn tuổi hơn mình, hơn nữa anh ấy còn đang ở hình thái cự lang, thế nào, gọi lang ca rất kỳ quái sao?” Milan sờ sờ ót hỏi.

    “Không có.” La Tố đóng màn hình ánh sáng, tính toán đi nghỉ, tuy mấy ngày nay cự lang vẫn đi theo nhưng lúc cậu nghỉ ngơi, Tư Lôi Tạp tuyệt đối không theo vào phòng, chỉ tự giác ngồi xổm ngoài cửa, giống như đang giúp cậu trông coi.

    “Mình về phòng trước, lang ca còn đang bị thương cậu đừng khi dễ anh a.” Milan ngáp một cái, sau đó xoay người về phòng.

    La Tố dựa lưng trên giường hơi giật mình, cậu khi dễ cự lang? Lúc nào a? La Tố khẽ thở dài, cậu nhìn cự lang thành thật đóng đô ở cửa, khoảng khắc ánh mắt chạm phải đôi bụi mâu xám tro kiên nghị kia, trái tim đột nhiên mềm nhũn…..

    “Vào đi.” Ma xui quỷ khiến thế nào La Tố lại nói như vậy, đợi đến lúc muốn thu hồi thì cự lang đã phóng vào phòng, hơn nữa còn nhảy lên giường La Tố.

    La Tố đỡ trán, cậu thực hối hận vì mình nhất thời mềm lòng, bởi vì cự lang rất giống A Lại nên cậu bất tri mất giác mất sức đề phòng sao……..?

    La Tố nhìn cự lang, chỉ về phía giường bên cạnh của Hải Nhân Tư: “Giường của anh bên kia.”

    Cự lang không di động, nó vẫn như trước dùng đôi mâu xám tro chăm chú nhìn La Tố, tuy biểu tình có chút hung hãn nhưng lại làm người ta có cảm giác thành khẩn cùng kiên trì.

    La Tố biết mình không nên mềm lòng nửa, chính là lúc nhìn gương mặt giống hệt A Lại, cậu không đành lòng nói cự tuyệt, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, kéo chăn: “Lần sau không được viện lí lẽ này nữa.”

    Cự lang nghe vậy lập tức nằm vào ổ chăn, La Tố cũng nghiêng người nằm lên giường, sau đó kéo chăn, tắt đèn. Có thể vì cự lang nằm bên cạnh nên La Tố cảm thấy thực an tâm, giống như trở về quá khứ, lúc ở cùng A Lại…..

    Sống cùng nhau, cùng trốn, cùng chiến đấu…..

    Những ngày như vậy, đã không bao giờ…. xảy ra nữa…..

    Buổi tối, La Tố nằm mộng, trong mộng là hình ảnh A Lại chắn trước mặt cậu, đây là cảnh tượng cậu đã thấy qua vô số lần, bất quá kết cục của giấc mộng đã thay đổi, A Lại không chết mà kiên cường sống tiếp, lúc La Tố muốn ôm chặt nó lại phát hiện A Lại lại biến thành cự lang.

    La Tố bừng tỉnh, lúc tỉnh lại cậu cảm thấy bụng mình thực ấm áp, xốc chăn lên mới phát hiện cái đuôi của cự lang đang khoát lên bụng mình, giống như một tấm thảm lông xù vậy, làm người ta có chút cười khổ, chẳng lẽ nó sợ cậu bị cảm lạnh?

    Cự lang lúc La Tố xốc chăn thì liền tỉnh lại, nó nhảy xuống giường chừa lại không gian rộng rãi cho La Tố, nhưng cậu không lập tức ngồi dậy mà chăm chú nhìn cự lang một chốc.

    Hai ánh mắt giao nhau trong không khí, tuy không ai mở miệng bất quá bọn họ biết có vài thứ trong im lặng đã bắt đầu biến đổi từng chút một.

    “A Tố! Cậu rốt cuộc cũng dậy! Bọn Hải Nhân Tư mới gửi tin nói người Tu Lôi tìm ngày đó chính là Kì Lân!” Milan lú đầu vào phòng vệ sinh hô to.

    La Tố đang đánh răng, cự lang như trước ở ngoài canh chừng, bất quá hai người nghe thấy tin tức thì đều có chút bất ngờ, bất quá từ biểu cảm trên mặt La Tố cùng cự lang thì hơi khó nhìn ra.

    La Tố phun nước trong miệng, sau đó mới mở miệng: “Tin tức chính xác không?”

    “Tuyệt đối chính xác, người cấp trên cũng bị chấn động, nghe nói hôm nay sẽ tuyên bố tin tức lên mạng, tính toán tập hợp mọi người tìm kiếm Kì Lân, mặc khác tiên đoán sư của trường mình cũng thử một lần, kết quả giống như Mễ Nhĩ Gia.” Milan có chút kích động.

    “Kết quả gì?” La Tố dùng khăn mặt lau lau, sau đó cậu giặt khăn lau mặt cho cự lang, cự lang vô cùng phối hợp ngẩng mặt lên.

    “Mình cảm thấy hai người ở cùng nhau thực hòa hợp a?” Milan không diễn tả được cảm giác của mình, tuy mấy ngày nay La Tố vẫn chăm sóc lang ca như vậy nhưng hôm nay cảm giác đặc biệt tự nhiên.

    Cự lang vẫn trầm mặc như trước, bị lau mặt xong nó tiếp tục như thần giữ của ngồi xổm bên cạnh La Tố, nhưng La Tố lại hỏi: “Tiếp tục nói chuyện lúc nãy.”

    “Nga…….” Milan đi qua nói: “Tiên đoán sư nói Kì Lân thực sự xuất hiện trong trận đấu đó, hơn nữa còn là hướng Tu Lôi công kích, nhóm đại sư tiên tri đã liên hợp lại để tìm kiếm quỹ tích vận mệnh, sau đó sẽ suy ra các điều kiện hạn chế để mọi người tìm kiếm Kì Lân.”

    “Hạn chế gì?” La Tố bắt đầu uy thực cho nhóm Tiểu Hoàng, cự lang như lệ thường tới ngồi bồi bên cạnh, kỳ thực nói là bồi chứ nó chỉ ngồi bất động một chỗ mà thôi.

    “Trừ bỏ hai điểm mình nói lúc nãy thì Kì Lân ngày đó hẳn là bị thương, Kì Lân nghe thấy tiếng rống của Tu Lôi ngày đó sẽ bị xỉu hoặc khó chịu, Kì Lân bị vựng huyết, còn có lực tương tác đặc biệt đối với nhóm khế ước thú, nếu phù hợp với cả 6 điểm này thì tỷ lệ là Kì Lân rất cao.” Milan kể lại.

    Đúng lúc này màn hình ánh sáng trên tay La Tố đột nhiên bùng sáng, đọc nội dung xong, La Tố khẽ nhíu mày.

    “Sao vậy?” Milan tiến tới hỏi.

    “Trường học gửi thông báo, tất cả á thú có xem trận đấu đó phải tới bệnh viện kiểm tra.” La Tố không muốn lãng phí thời gian tới bệnh viện, bất quá là lệnh của trường nên không thể làm trái.

    “Lang ca cũng đi cùng sao?” Milan nói xong mới phát hiện mình vừa hỏi một chuyện thực ngu xuẩn, bởi vì lang ca đã ngồi xổm ở cạnh cửa, tính toán xuất môn với La Tố, bất quá……hình ảnh trung khuyển đang chờ đợi chủ nhân này là sao? Hơn nữa mấy ngày nay cậu cũng để ý vấn đề này, chỉ là vẫn chưa hỏi mà thôi.

    “Cái kia……” Milan quyết định hỏi thẳng: “Lang ca thực là Tư Lôi Tạp đại nhân sao? Mình cảm thấy ảnh không giống Tư Lôi Tạp đại nhân trong tưởng tượng.”

    La Tố quay đầu lại nhìn cự lang, cự lang đồ sộ bất động, không có chút xấu hổ nào khi bị hoài nghi thân phận. Bởi thế có thể đoán được da lang rất dày a……

    Chương 45

    La Tố kỳ thực không định mang cự lang đi cùng, nguyên nhân rất đơn giản, hình lang của Tư Lôi Tạp rất nổi bật, bất quá cự lang mấy ngày nay đều đi theo bên người, cậu rất khó thuyết phục cự lang, phải nói là mỗi lần cự lang dùng ánh mắt xám tro kia chăm chú nhìn cậu, La Tố lại cảm thấy vô lực.

    May mà hình thái cự lang của Tư Lôi Tạp cũng không quá khác thường, theo bề ngoài chỉ giống một con Lang Vương mà thôi, vì thế cho dù đi trong sân trường người có thể nhận ra Tư Lôi Tạp rất ít, trừ phi anh tự biến thân hoặc bật ra màn hình ánh sáng để chứng minh thân phận.

    Nếu không thể khuyên cự lang, La Tố chỉ đành thay áo blu trắng, mặc một bộ đồ bình thường rồi ra ngoài, dù sao hệ chữa trị là học viện á thú, mà á thú không thể có khế ước thú, nếu cứ mặc vậy lại có cự lang theo sau sẽ có vẻ rất kì quái.

    La Tố suy nghĩ khá chu đáo bất quá cho dù cậu đổi quần áo, lúc đi ngang qua sân trường, ánh mắt mọi người tập trung vào cự lang cũng không giảm bớt bao nhiêu, cũng chịu thôi, ngoại hình cự lang quả thực rất nổi bật, không ít học trò bắn ánh mắt yêu thích cũng ngưỡng mộ qua đây.

    Ký túc xá của La Tố cách bệnh viện chỉ định có hơi xa, đi bộ phải mất chút thời gian nên La Tố chọn phương tiện giao thông trong trường, có thể gọi là xe bus trong trường. Lúc La Tố leo lên, trong xe có rất nhiều á thú đang trò chuyện, bởi vì họ đều mặc quần áo của hệ chữa trị nên La Tố dễ dàng nhận ra, bất quá lúc nhìn thấy cự lang theo sau La Tố, không ít người hâm mộ kêu lên.

    “Trời ạ, đây là Lang Vương sao?”

    “Khế ước thú của cậu thực lớn, mình có thể sờ một chút không?”

    Vài á thú vây tới bên người La Tố, hi vọng mình có thể sờ cự lang nhìn có vẻ hung hãn kia một chút, La Tố không thể quyết định thay cho cự lang, vì thế cậu quay đầu nhìn nó, cự lang lúc này cũng quay đầu nhìn La Tố, vì thế cậu trầm mặc, cậu thấy ảo giác sao? Ánh mắt như đang trưng cầu ý kiến của chủ nhân kia là sao……

    “Cậu không nói gì tụi này xem là đồng ý đó nha, hắc hắc~” Nhóm á thú hưng phấn đưa tay lên người cự lang, La Tố cảm thấy mình nên mở miệng, dù sao thì cự lang hẳn cũng không thích bị xem là sủng vật của cậu.

    “Mọi người……” La Tố còn chưa nói xong, trên xe đã vang lên một âm thanh quen thuộc: “Ngải Tố, là cậu sao? Thật là trùng hợp, cậu cũng tới bệnh viện kiểm tra à?”

    “Tạp Kì Ân……” La Tố nhận ra người vừa tới, Tạp Kì Ân là học trò chung hệ dưỡng khế ước thú với cậu, bất quá vì cuộc thi tam học viện nên đã khá lâu không gặp.

    “Kiểm tra? Chẳng lẽ cậu là á thú? Vậy con cự lang này…….” Nhóm á thú đang định chà đạp mớ lông của cự lang lập tức thu tay lại, bọn họ tưởng nó là khế ước thú của La Tố mới dám làm càn a, nếu không phải lỡ con Lang Vương này tức lên thì….. nhóm á thú rùng mình, tản đi.

    La Tố nhìn số lông mao hơi vểnh lên của cự lang, khẽ thở dài, bởi vì Tạp Kì Ân đột nhiên gọi nên cậu không kịp cản đám á thú kia lại.

    Cự lang đối với chuyện mới bị sờ loạn vẫn tỏ ra bình tĩnh, vẫn như trước tuân thủ quy tắc ‘địch bất động ta bất động, địch động ta vẫn bất động’, ngay cả ánh mắt cũng không mảy may thay đổi.

    La Tố nhớ rõ lần đầu tiên cự lang thấy nhóm la mật khâu cũng hệt như vậy, có vẻ nó rất ít để ý tới sự việc xung quanh, bất quá cậu cũng không có tư cách nói người ta, vì tính tình cậu cũng vậy.

    “Con này không phải là Lang Vương đi? Cậu mang nó ra từ rừng nhân tạo à?” Tạp Kì Ân không kinh ngạc như nhóm á thú lúc nãy, bọn họ vốn là học trò của hệ dưỡng khế ước thú, bình thường tiếp túc rất nhiều với khế ước thú.

    “Có thể nói vậy.” La Tố vừa trả lời vừa nhận mệnh vuốt vuốt bộ lông của cự lang, mặc kệ nói sao thì cậu cũng phải chịu trách nhiệm, cự lang hiện tại không thể mở miệng, đáng ra cậu phải cự tuyệt giúp mới đúng.

    Cự lang dúi đầu qua một chút để La Tố vuốt lông nó dễ hơn, hai lỗ tai cũng khẽ run run, tựa hồ đang biểu đạt cám ơn cùng cao hứng.

    “Cậu thực lợi hại!” Tạp Kì Ân hâm mộ không thôi, tuy ở cùng một hệ, nhưng lực tương tác của cậu đối với khế ước thú không bao giờ bằng La Tố.

    La Tố cùng Tạp Kì Ân trò chuyện một lát, tuy bình thường không nói chuyện nhiều, bất quá tốt xấu gì cũng gặp mặt trên xe, La Tố cũng không thể làm như không quen. Theo lời Tạp Kì Ân, La Tố cũng biết được không ít tin tức, nhất là một ít truyền thuyết về Kì Lân.

    “Cậu nói Kì Lân có năng lực mang tới điềm lành?” La Tố hơi nhíu mi.

    “Ừ, tuy là năng lực không sờ không thấy được, bất quá căn cứ theo lịch sử ngàn năm ghi lại, năng lực này rất mạnh.” Tạp Kì Ân tựa hồ đã tra rất nhiều tư liệu về chuyện này, vì thế giải thích khá chi tiết: “Cái gọi là điềm lành là một dạng ‘số mệnh’ thời xưa, không phải có câu là ‘xu hướng chung’ sao? Kì Lân đại biểu cho một loại ‘xu thế’, phàm là nơi có Kì Lân, vận thế sẽ rất may mắn. Ngàn năm trước quốc gia kia có được Kì Lân, tuy đánh giặc cũng có lúc thua, nhưng đều là thua nhỏ thắng lớn, hơn nữa bất luận là kinh tế hay các mặc khác đều phát triển hơn các quốc gia khác.”

    “Thực thần kỳ.” La Tố không phủ định năng lực này, có thể nói nó là năng lực phóng đại của ngốc ngốc thú.

    “Không chỉ vậy thôi đâu!” Tạp Kì Ân có chút kích động: “Cậu biết đối với văn minh thú nhân mà nói, vấn đề nghiêm trọng nhất là gì?”

    “Giống cái?” La Tố nhanh chóng đoán ra đáp án, bởi vì giống cái rất thưa thớt nên liên minh đối đãi với họ rất ưu đãi, dù sao đối với nền văn minh, sinh sản là điều kiện tiên quyết nhất.

    “Đúng vậy, nói đơn giản thì năng lực điềm lành của Kì Lân có phạm vi ảnh hưởng rất rộng, vì thế ở niên kỉ Kì Lân, tỉ lệ giống cái sinh dục cũng cao hơn, không chỉ như vậy, số lần cùng số lượng giống cái mang thai cùng hạ sinh cũng tăng.”

    “Hóa ra là vậy.” La Tố cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân cả liên minh điên cuồng tìm kiếm Kì Lân, nếu sự thật đúng như lời của Tạp Kì Ân, Kì Lân có thể xem là hồn thú trân quý nhất trong các thời đại. Có thể xem là bảo vật trấn thủ số mệnh trong thần thoại thượng cổ.

    “Ngoài ra Kì Lân còn có sức mạnh rất lớn, có năng lực thống lĩnh vạn thú. Nhất là các loại khế ước thú có lông mao, Kì Lân có quyền thống trị tuyệt đối, vì thế nếu kiểm tra ra trong cơ thể có Kì Lân đúng là chết cũng nhắm mắt a.” Tạp Kì Ân kì vọng nói.

    “……..” La Tố không phát biểu ý kiến, truyền thuyết về Kì Lân ở nơi này cùng trong quá khứ của cậu cũng không khác biệt là bao, tóm lại ấn tượng của Kì Lân trong lòng cậu giống hệt như Đường Tăng bị nhóm yêu tinh tranh giành bắt về thành thân, ăn thịt, tóm lại dù là để chưng hay mần thịt thì đều vô cùng nổi tiếng, có thể nói là một hồn thú quý giá đầy bi kịch.

    La Tố trò chuyện với Tạp Kì Ân một hồi rốt cuộc cũng tới bệnh viện. Khu vực kiểm tra của La Tố khác Tạp Kì Ân, vì thế hai người mỗi người một ngả.

    Quá trình kiểm tra cũng khá đơn giản, chỉ bị lấy chút máu. La Tố khoảng thời gian này đã không còn vựng huyết nữa, có thể vì cậu dùng lực tinh thần cường đại áp chế cơ thể Ngải Tố nên lúc phẫu thuật cho cự lang cũng không phát sinh bất cứ phản ứng khó chịu gì, vì thế cậu mới nhận ra điểm này.

    Lấy máu xong, La Tố được thông báo có thể trở về, kết quả sẽ công bố vào hôm sau. Lúc ở bệnh viện cự lang lại bị một nhóm á thú hoan nghênh, á thú mặc dù xếp hàng cuối trong ba tộc, nhưng số lượng giống cái lại nhiều nhất, vì thế trong số á thú tới kiểm tra, có không ít giống cái có hứng thú với cự lang.

    Vì thế lúc La Tố cùng cự lang rời đi cũng gặp không ít phiền toái, nguyên nhân là có rất nhiều giống cái vây quanh cự lang, xem nó là sủng vật mà giở trò, La Tố tuy rất muốn cứu cự lang, bất quá thấy bộ lông đối phương bị xoa tới rối bù nhưng chủ nhân của nó vẫn bảo trì tư thế sừng sững bất động, La Tố nhịn không được cảm thấy có chút buồn cười.

    “Anh rất được hoan nghênh a.” La Tố nhìn bộ lông rối bù của cự lang nói.

    Cự lang vốn đồ sộ bất động nghe vậy, hai lỗ tai run mạnh một chút sau đó nó nhanh chóng đừng lên, lanh lẹ thả người nhảy tới thoát khỏi nhóm á thú vây quanh, chỉ chốc lát sau cự lang đã biết mất khỏi tầm mắt mọi người.

    “Cự lang……..” Nhóm giống cái lưu luyến nhìn theo bóng dáng cự lang, tựa hồ vẫn còn nuối tiếc.

    La Tố tuy có chút khó hiểu, nhưng cậu vẫn tiếp tục đi ra cửa bệnh viện, quả nhiên không ngoài dự đoán, cự lang đang ngồi xổm chờ cậu bên ngoài, bộ dáng nghiễm nhiên như một bảo tiêu gương mẫu.

    “Sao tự nhiên lại bỏ chạy?” La Tố hỏi, nếu cự lang cảm thấy chán ghét hay tức giận, như vậy ngay từ đầu đã bỏ đi, vì thế La Tố đoán cự lang không có cảm giác nhiều lắm, chỉ vì bị bu dữ quá mới chạy ra đây ngoan ngoãn chờ cậu.

    “Ngao ô~” Cự lang cúi đầu kêu một tiếng, tựa hồ đang trả lời vấn đề của La Tố, chỉ tiếc La Tố không hiểu ngôn ngữ của lang vì thế chỉ đành từ bỏ, nếu bằng hữu tốt Lô Tạp của Tư Lôi Tạp có mặt ở đây, nhất định anh sẽ ra sức giải thích cho Tư Lôi Tạp, kỳ thực ý tứ của lang ca rất đơn giản, anh muốn nói với La Tố lang là một loại động vật rất trung thành.

    Vì thế mới nói…. phương thức biểu đạt hàm xúc kì thật cũng là một loại bi kịch!

    Trở về kí túc xá, bọn Hải Nhân Tư cùng Khuê Đế đã có mặt, mọi người đang thảo luận chuyện Kì Lân, vì thế lúc thấy La Tố trở về bọn họ lập tức kích động hỏi: “A Tố, thế nào? Có kết quả kiểm tra chưa?”

    “Ngày mai mới biết.” La Tông trực tiếp tiến vào phòng khách mà lấy khăn mặt lau vuốt cho cự lang, cự lang thực phối hợp vươn móng ra, vì thế La Tố làm vệ sinh thực thuận lợi.

    Làm xong hết thảy, La Tố mới đổi dép cùng cự lang tiến vào phòng, cự lang vẫn bám sát sau lưng La Tố. La Tố ngồi xuống sô pha, cự lang liền ngồi xổm trước mặt. Hải Nhân Tư cùng Khuê Đế há hốc mồm nhìn hình ảnh này, chỉ có Milan khá bình tĩnh vì cậu nhìn suốt vài ngày nay cũng khá quen rồi.

    “Bạn thân, lang này….. hình như là Tư Lôi Tạp đại nhân đúng không? Hẳn là không phải đi?” Hải Nhân Tư khó tin hỏi.

    “Là anh ta.” La Tố trả lời ngắn gọn.

    “Không không không, tuyệt đối không phải?” Hải Nhân Tư thực muốn khóc, Tư Lôi Tạp đại nhân, vị thủ tịch của học viện hồn thú trong suy nghĩ của cậu không phải một con trung khuyển thế này! Cậu chỉ mới đi vài ngày sao đã biến thành như vậy?

    Cự lang nghe vậy, trầm mặt nghiêng đầu nhìn về phía Hải Nhân Tư, tuy cự lang không di động bất quá bị đôi mắt xám tro kia nhìn chăm chú, Hải Nhân Tư nhất thời có cảm giác rợn da gà, giống như cậu là con mồi trong miệng đối phương vậy.

    Vì thế Hải Nhân Tư lập tức giơ chân chó sửa lời: “Ân, là anh ấy, tuyệt đối là anh ấy!”

    La Tố: “………”

    Mọi người lại tiếp tục thảo luận, Milan ôm kim đản thú nói: “Bây giờ cả trường đều nhốn nháo đoán xem Kì Lân rốt cuộc là ai.”

    “Có kết quả không?” La Tố vừa về, nhóm Tiểu Hoàng lập tức nhào lên đùi La Tố, quấn quít lấy cậu bồi chúng chơi đùa, lang ca sợ La Tố mệt mỏi nên chủ động ngậm lấy một con hất lên lưng mình, vì thế Đại Ngốc may mắn được chọn lại tiếp tục ngồi trên lưng lang ca mà dại ra.

    “Ách–” Milan định trả lời vấn đề của La Tố, bất quá một màn như một cặp vợ chồng chia sẻ chăm những đứa con trước mắt là sao? Chẳng lẽ cậu lại thấy ảo giác? Thật sự chỉ là ảo giác thôi sao?

    Hải Nhân Tư không để ý nhiều như Milan, cậu nhóc vẫn còn đang rối rắm suy nghĩ xem cự lang trước mặt có phải Tư Lôi Tạp không, Khuê Đế thì đang uể oải cúi đầu, bất quá vẫn thường liếc mắt nhìn La Tố.

    “Sao vậy?” La Tố thấy mọi người đột nhiên im lặng, kì quái ngẩng đầu hỏi.

    “Không, không có gì.” Milan lập tức nói: “Đúng rồi, nói tới chuyện Kì Lân thì mọi người đoán là Tạp Kì Ân của hệ dưỡng khế ước thú! Người này hình như là đồng học của A Tố? Cậu có nghe cậu ta nói gì không?”

    La Tố nghe vậy, khẽ nhíu mi: “Hôm nay lúc tới bệnh viện có gặp Tạp Kì Ân, cậu ta nói khá nhiều về truyền thuyết Kì Lân, chuyện khác thì không nghe nói gì, nhưng vì sao lại đoán là cậu ta?”

    “Rất đơn giản, ngày đó Tạp Kì Ân chẳng những tới xem trận đấu còn ngồi ngay hướng bị Tu Lôi công kích, còn bị thương nữa, tuy chỉ là trầy da mà thôi. Mặc khác thì cậu ta té xỉu lúc nghe thấy tiếng kêu của Thao Thiết, cậu ta bị vựng huyết và còn là học trò của khoa dưỡng khế ước thú, tóm lại cậu ta thỏa mãn cả 6 điều kiện của các đại sư tiên tri đưa ra, vì thế tỷ lệ cậu ta là Kì Lân lên tới 90%.” Milan đáp.

    “Nói vậy thì lúc A Tố nghe thấy tiếng kêu của Thao Thiết cũng thấy khó chịu mà.” Hải Nhân Tư nhớ lại chuyện ngày đó.

    “Kỳ thực nó có nguyên nhân.” Milan làm ra bộ dáng biết chuyện: “Căn cứ theo nguồn tin đáng tin cậy, ngày đó phàm là á thú cơ bản đều té xỉu.”

    “Nói cách khác thì sóng âm kia có tác dụng công kích á thú?” Hải Nhân Tư vuốt tóc hỏi.

    “Rất có thể.” Milan nói xong, quay đầu nhìn La Tố: “A Tố, cậu nghĩ thế nào?”

    “…….” sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, La Tố mở miệng: “Bất luận ai là Kì Lân cũng không liên quan tới chúng ta, vì thế đừng để ý chuyện này nữa.”

    “Cũng đúng……” Milan ngửa đầu nhìn trần nhà một chốc, sau đó đột nhiên hỏi: “A Tố, cậu có vựng huyết không?”

    “Không.” Ít nhất thì hiện tại không bị.

    “Vậy à…. mình còn nghĩ cậu có thể là Kì Lân.” Milan làm ra bộ dáng thực đáng tiếc: “Nhớ rõ lúc mình mới gặp nhau không? Đó là lần đầu tiên cậu gặp kim đản thú nhưng kim đản thú nhà mình lại rất thân thiết với cậu, phải biết bình thường nó rất nhát, trừ mình ra chẳng chịu để ý tới ai cả, lúc đó mình cảm thấy cậu thực sự rất giỏi.”

    Milan sờ sờ đầu kim đản thú nhà mình, nói tiếp: “Sau đó còn có Tiểu Hoàng, bọn Đại Ngốc, dường như tất cả khế ước thú đều thực thích cậu, cậu còn giúp bọn Hải Nhân Tư ký khế ước, phải biết là trước đó bọn họ luôn thất bại, vì thế mình nghĩ trên thế giới này nếu còn một người được khế ước thú hoan nghênh hơn cậu, thì nhất định chỉ có Kì Lân mà thôi.”

    Cự lang lần đầu tiên nghe được chuyện của La Tố, vì thế anh vô thức nhìn về phía La Tố, phòng khách nhất thời chìm trong im lặng, sau một lúc lâu La Tố mới mở miệng: “Tôi có rất nhiều điều kiện không phù hợp.”

    “Cũng phải……. sao Kì Lân mang tới điềm lành lại ở ngay bên người tụi mình như vậy chứ?” Milan cũng hiểu mình đã nghĩ quá nhiều, cậu cười cảm thán: “Nếu thực sự là Kì Lân thì phát đạt, cả đời không lo ăn lo mặc rồi!”

    “Tên khốn nhà cậu vốn đã không lo ăn lo mặc rồi! Đừng kích thích đám người nghèo tụi mình nữa!” Hải Nhân Tư quơ quơ nắm tay nói.

    La Tố không nói gì nữa, bởi vì cậu có chút để ý tới lời Milan, quả thực cậu có rất nhiều điều kiện không phù hợp, nhưng nghiêm khắc mà nói những điểm đó cũng có chỉ hơi kém một chút mà thôi, ngay cả vựng huyết cũng có, có lẽ cậu đã nghĩ quá nhiều rồi…….? Ngay lúc La Tố vẫn còn trầm tư, Milan đột nhiên kêu lên.

    “A Tố, cậu phát ngốc gì đó? Chúng ta đang thảo luận nếu trong cơ thể có hồn thú Kì Lân thì nên dùng thế nào kìa! Hải Nhân Tư nói cậu ta muốn thành hoàng đế như thời cổ, cười chết mình rồi, Khuê Đế nói cậu ta sẽ trợ giúp những người khó khăn, còn cậu?” Milan nhìn La Tố hỏi.

    “Tôi không muốn làm Kì Lân.” La Tố suy nghĩ một lát đáp.

    “Sao vậy?” Milan cùng bọn Hải Nhân Tư đều thực nghi hoặc, nhìn về phía La Tố.

    “Các cậu không thấy rất đáng sợ sao? Đeo trên người nhiều trách nhiệm như vậy.” La Tố vẫn không lộ ra nhiều biểu tình, bình thản giống như đang kể một câu chuyện.

    Hải Nhân Tư cùng bọn Milan đều trợn to mắt, bọn họ lần đầu tiên nghe người khác bàn luận như vậy, không thể không nói, lời La Tố không sai, Kì Lân không đơn giản chỉ là hồn thú, nó gánh rất nhiều trọng trách, chỉ nội lăng lực thống lĩnh vạn thú đã đủ làm Kì Lân gánh vác trên lưng rất nhiều sinh mệnh.

    “Tôi không biết người khác nghĩ thế nào, bất quá tôi cảm thấy thực đáng sợ.” La Tố nói một câu tổng kết, bọn Hải Nhân Tư không thể hiểu nổi, chính là cậu đã từng sống trong thời tận thế nên cậu hiểu rất rõ, trên lưng cậu là sinh mệnh của nhóm thú sinh hóa, chúng nó vốn là động vật nhưng cuối cùng lại trở thành vũ khí vì sự sống sót của con người. Cậu không có can đảm lựa chọn một lần nữa, lúc trước cậu vì bảo hộ căn cứ mà hi sinh bọn chúng, nếu thời gian quay lại, cậu cũng không biết mình nên làm thế nào. Có đôi khi La Tố còn nghĩ, có lẽ nếu bọn nó không ở cạnh cậu sẽ hạnh phúc hơn, vì bọn nó có thể sống vì chính mình.

    Cả phòng khách im lặng, mọi người đều trầm mặc, cự lang dùng đôi bụi mâu chăm chú nhìn La Tố, còn bọn Hải Nhân Tư thì nhíu mày suy nghĩ, trong mắt cự lang tràn ngập lo lắng.

    Cuối cùng là Milan đánh vỡ im lặng: “A Tố nói cũng có lý, bất quá trong tụi mình đâu có ai là Kì Lân, nghĩ nhiều như vậy làm gì?”

    “Đúng vậy! Thảo, lão tử suýt chút nữa đã bị kéo vào rồi!” Hải Nhân Tư cảm thấy đầu mình vẫn còn đau.

    Cuối cùng mọi người không thảo luận vấn đề này nữa.

    Buổi tối, bởi vì Hải Nhân Tư đã trở lại nên cự lang chỉ có thể ngủ ở phòng khách, La Tố vốn đã trải giường lên sô pha nhưng không biết vì sao cự lang kiên trì muốn vào phòng.

    “Cái kia….. không cần để ý tới mình, cậu cứ để lang ca vào đi.” Hải Nhân Tư xoa ót nói.

    La Tố đỡ trán, cậu bắt đầu tự hỏi xưng hô ‘lang ca’ này được mọi người tiếp nhận từ khi nào a?

    Cuối cùng La Tố cũng để cự lang vào phòng, có một số việc có lần một sẽ có lần hai, cự lang nằm trên giường La Tố, hơn nữa còn lấy cái đuôi làm thảm cho cậu, tuy La Tố thật sự cảm thấy mình không cần cái thảm đó tẹo nào.

    Kỳ thực trong lòng La Tố cũng hiểu, có lẽ cự lang lo lắng cho cậu nên mới kiên trì như vậy……

    Sáng sớm hôm sau La Tố nhận được kết quả kiểm tra của bệnh viện, đồng thời còn có tin nhắn dồn dập của Lô Tạp.

    Kết quả cơ thể cậu hoàn toàn không có dị trạng, hơn nữa cậu chỉ đạt 3/6 điều kiện nên bệnh viện báo cậu chỉ phù hợp 20% điều kiện làm Kì Lân, tóm lại là chuyện này không liên quan gì tới cậu, còn tin nhắn của Lô Tạp gửi tới cũng khá thú vị.

    【Em trai đồng học, cậu có thể chuyển lời với Tư Lôi Tạp được không, nếu dưỡng thương tốt rồi thì mau về thi đấu, đội sau cũng rất khó nhai, nếu không đủ thành viên cũng khó đối phó! Nói thế nào đi nữa thì tôi cùng Ngải Địch đã giúp cậu ta đấu hai trận rồi, cậu ta đừng lười biếng nữa a? By: Gấp gấp! Lô Tạp 】

    La Tố quay đầu nhìn cự lang: “Anh chặn tin nhắn tới sao?”

    Cự lang như trước đồ sộ bất động, bất quá chỉ cần cẩn thận quan sát có thể phát hiện cơ thể nó hơi cứng đờ.

    “Thương thế của anh đã tốt lắm rồi, không còn lí do tiếp tục lưu lại.” La Tố hạ lệnh đuổi khách, tuy cự lang vẫn dùng đôi lang mâu sáng ngời chăm chú nhìn cậu, nhưng La Tố nhất quyết không mềm lòng.

    Buổi chiều, cự lang khôi phục hình người, Tư Lôi Tạp một thân quân trang quả nhiên làm người ta bị áp bức, nhất là bản thân anh vốn đã rất trầm mặc.

    “Cám ơn.” Trước lúc đi, Tư Lôi Tạp đứng bên cạnh cửa nói.

    “Không khách khí.”

    “Phiền toái em chăm sóc.” Tư Lôi Tạp lại nói.

    “Đây vốn là trách nhiệm của tôi, anh không cần để ý, tôi nên cám ơn anh đã bảo hộ mới đúng.” Ngữ khí La Tố thực bình thản, gương mặt cũng không có bao nhiêu cảm xúc, hoàn toàn bất đồng với lúc đối mặt với cự lang.

    “…….” Tư Lôi Tạp còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh vẫn trầm mặc ly khai, bởi vì anh thấy cuộc sống được chăm sóc mấy ngày nay có lẽ chỉ là ảo giác của anh, không, là ảo giác của một con lang. Tóm lại, Tư Lôi Tạp cho ra kết luận cuối cùng….. hình người của anh không được La Tố hoan nghênh.

    ***

    Tư Lôi Tạp về tới ký túc xá, Lô Tạp ngồi trên sô pha ngẩng đầu hỏi: “Cậu rốt cuộc cũng chịu về? Thế nào? Mấy ngày nay thực hạnh phúc đi?”

    Tư Lôi Tạp: “……..”

    “Được rồi, hỏi cái khác, hai người tiến triển tới mức nào rồi?” Lô Tạp tò mò hỏi.

    Tư Lôi Tạp: “……..”

    Lô Tạp đau đầu, anh đè huyệt thái dương: “Tư Lôi Tạp, anh không nói đã tiến được tới đâu thì tôi cũng không có biện pháp đề nghị cho cậu a.”

    Vì thế Tư Lôi Tạp rốt cuộc mở miệng, dùng đôi bụi mâu chăm chú nhìn Lô Tạp, hàng mi nhíu lại: “Băng hỏa lưỡng trọng thiên.”

    “Ách?” Lô Tạp hoàn toàn không ngờ lại như vậy, anh còn định truy hỏi tiếp nhưng Tư Lôi Tạp đã xoay người trở về phòng.

    Lô Tạp gãi gãi cằm, băng hỏa lưỡng trọng thiên là ý gì? Tuy Tư Lôi Tạp khá trầm mặc nhưng chỉ cần đối phương chịu mở miệng thì cũng nói những lời ngắn gọn dễ hiểu mà, sao lại đi ra ngoài một chuyến, trở về chẳng những trầm mặc hơn, ngay cả lời nói cũng khó hiểu như vậy?

    Thật lâu về sau, Lô Tạp mới hiểu được ý của Tư Lôi Tạp, cái gọi là băng hỏa lưỡng trọng thiên chính là lúc là lang thì thật hạnh phúc, còn lúc làm người lại vô cùng đau khổ, hoàn cảnh của lang ca….. thực đáng thương.

    Thuộc truyện: Trọng sinh chi thú hồn – Chương 43-45