Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư – Chương 11-17

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư

    Chương 11

    Ôm tảng đá như quả bóng rổ, Kỳ Bạch tâm tình khoái trá đi theo Vương Lạc ra ngoài.

    “A, ca ca!” Giải thạch là cậu nhóc bộ dạng trắng trẻo mập mạp kia, nhìn thấy Kỳ Bạch, lập tức đứng dậy giơ tay dùng sức vẫy hắn chào hỏi.

    Trước kia sao lại không phát hiện mình còn có duyên với trẻ con ha?

    Kỳ Bạch đi qua, nhìn cậu trẻ trên mặt chảy mồ hôi, cười tủm tỉm nói, “Chào cậu!”

    Cậu nhóc trên mặt có hai lúm đồng tiền, cười rộ lên lộ ra hai cái răng khểnh, rất khả ái. Thấy đá trên tay Kỳ Bạch, lập tức hưng phấn nói, “Ca ca, anh muốn giải thạch sao? Em giúp anh giải nhé!”

    Nói rồi, cũng không đợi Kỳ Bạch đáp, tự mình giơ tay muốn nhận đá trên tay hắn.

    Kỳ Bạch vội vàng ngăn lại động tác cậu, chỉ vào mấy tảng đá Vương Lạc cầm trên tay nói, “Khối này không giải, muốn giải là mấy khối kia cơ!” Giỡn hả, một khối Dương Chi Bạch Ngọc lớn như vậy, nếu giải ra, còn có phần hắn sao?

    Sao?

    Tuy rằng khó hiểu, thế nhưng cậu trẻ vẫn gật đầu. Bộ dáng kia trắng trắng mềm mềm vô cùng đáng bắt nạt, Kỳ Bạch nhịn không được giơ tay niết trên mặt cậu một phen.

    Ui, non nớt, trơn bóng ~

    Xúc cảm quả nhiên tốt a, Kỳ Bạch thầm than, thật giống một cái bánh màn thầu a! Nhịn không được hai tay lên luôn, niết lại niết khuôn mặt trắng mũm mĩm của cậu trẻ, lên tiếng hỏi, “Đúng rồi, tiểu màn thầu, tôi còn không biết tên cậu là gì đâu?”

    “Tiểu màn thầu?” Cậu trẻ quay đầu hỏi, “Ca ca, cái gì là màn thầu a?”

    Màn thầu là cái gì? Chẳng lẽ nơi này không có màn thầu sao?

    Kỳ Bạch âm thầm cân nhắc, ngoài miệng cười nói, “Màn thầu a, đó là một loại thức ăn ngon, đợi có cơ hội ca ca làm cho cậu ăn!”

    “Thật sao? Cám ơn ca ca! Ca ca, em tên Bạch Ngọc, mọi người đều gọi em Tiểu Ngọc!” Bạch Ngọc thật vui vẻ nói.

    “Tiểu Ngọc, thế sao! Đại ca ca nhớ rồi!”

    Cầm hai khối Phỉ Thúy tính chất bình thường Vương Lạc giải ra đổi đồ ăn hôm nay, còn lại đều bị Kỳ Bạch giữ lại, bọn họ hiện tại chính yếu phải gom góp Phỉ Thúy.

    Một tháng qua rất nhanh, trong thời gian một tháng, Kỳ Bạch cùng Vương Lạc hai người gần như tìm được trên trăm khối Phỉ Thúy, trong đó Phỉ Thúy cực phẩm bị hắn giữ lại, những khối chất lượng thượng đẳng thì bị hắn dùng đổi lấy thời gian cư trụ tại khu Nhị, hiện tại Phỉ Thúy của bọn họ đã đủ để cho bọn họ sinh sống tại khu Nhị hai năm, còn lại thì dùng đổi lấy đồ ăn bình thường.

    Hơn nữa, chút thành quả ấy đã là tình huống bọn hắn cố ý kiềm nén. Không khác mấy so với Kỳ Bạch suy đoán, dưới đáy huyệt động kia đích thực có một hầm nhỏ, Kỳ Bạch đoán bên trong đại khái chỉ có mấy trăm khối Phỉ Thúy, đã bị bọn họ thủ đi hơn một nửa. Bất quá, Phỉ Thúy tuy thiếu, thế nhưng thượng phẩm lại rất nhiều, ngay cả Phỉ Thúy cực phẩm cũng có mấy khối.

    Trừ khối Mặc Phỉ ngay từ đầu, còn có khối Dương Chi Bạch Ngọc kia, Kỳ Bạch hiện tại lại thêm mấy khối Phỉ Thúy cực phẩm, trong đó có diễm lệ như Huyết Mỹ Nhân cực phẩm, thần bí cao quý như Tử La Lan, ngoại trừ không có Phỉ Thúy Đế Vương Lục ra, mấy khối Phỉ Thúy hiếm thấy hắn đã chiếm được, không có ngoại lệ, mấy khối Phỉ Thúy này đều vẫn còn trong mao liêu, chưa được giải ra.

    Vừa nghĩ đến khối Kê Du Hoàng Phỉ kia, Kỳ Bạch gần như đau lòng muốn chết. So với mấy người si mê Phỉ Thúy, hắn tuy rằng còn kém cỏi vài phần, thế nhưng hắn cũng cực thích Phỉ Thúy, đặc biệt là loại Phỉ Thúy cực phẩm hiếm thấy.

    “Hừ!” Dùng sức lắc đầu, Kỳ Bạch gạt phăng đi khối Kê Du Hoàng Phỉ kia, nếu đã không còn thì không cần nghĩ đến nữa. Sờ sờ túi vải của mình, bên trong đó là khối Phỉ Thúy Tử La Lan hôm nay hắn tìm được.

    Quẹo tới quẹo lui, Kỳ Bạch đột nhiên dừng chân, hai mắt liếc về phía sau một cái, không khỏi nhíu mày một chút.

    Trong khoảng thời gian này, hắn luôn có một loại ảo giác bị theo dõi.

    Chân bước chân nhanh hơn, Kỳ Bạch làm bộ như không có việc gì đi về phía trước. Hắn vốn nghĩ đi đến nơi người nhiều đối phương sẽ từ bỏ, thế nhưng hắn vẫn đánh giá sai tình thế. Không! Phải nói, hắn còn chưa hoàn toàn hiểu biết thế giới này.

    “Các người, muốn làm gì?” Kỳ Bạch nhìn nhóm người trước mắt mặc trang phục rách nát, thân thể cường tráng hơn nhiều so với hắn gầy yếu, tâm liền treo lên.

    Hắn quay đầu nhìn bốn phía, nơi này tuy rằng không tính là nhiều người, nhưng cũng không thiếu, nhưng mọi người ánh mắt nhìn chỗ bọn họ, lại là cực kỳ vô cảm. Không, thay vì nói là vô cảm, chi bằng nói là không để ý. Trong mắt bọn họ, ngay cả khát vọng sống, cũng là cực thấp.

    Nhìn thấy thế, Kỳ Bạch lạnh cả tâm.

    Người nơi này, so với người thế kỷ 21 còn lạnh lùng hơn!

    Chương 12

    Từng bước lui về phía sau, Kỳ Bạch đề phòng nhìn nhóm người, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

    “Các người muốn cái gì?” Không quanh co lòng vòng, hắn trực tiếp lên tiếng hỏi, sắc mặt bình tĩnh, đại não đã bắt đầu nhanh chóng tự vấn.

    Hắn tự nhận là mình không có chọc tới người nào, hơn nữa trừ Vương Lạc, hắn cùng với những người khác ngay cả nói cũng không nhiều lời, lý do có thể khiến đối phương đến bao vây mình cũng chỉ còn lại một, đó chính là trên trăm khối Phỉ Thúy một tháng qua hắn cùng Vương Lạc tìm được kia!

    Kỳ Bạch thầm than một hơi, ngày này hắn đã sớm liệu đến, chỉ là đến sớm hơn nhiều so với hắn tưởng tượng. Trên trăm khối Phỉ Thúy, tại một quặng ngọc cũng không hiếm, thế nhưng tại hầm bỏ đi liền đáng chú ý, bình thường một tháng cả thảy cũng không vượt qua mười khối, trên trăm khối có thể khiến bao nhiêu người nóng mắt, Kỳ Bạch đã sớm liệu đến.

    Mình vẫn là nóng vội!

    Trong một tháng qua, Kỳ Bạch đã chứng kiến quá nhiều tàn nhẫn. Ở trong này, sinh mệnh như cỏ rác, căn bản không đáng tiền, mỗi ngày đều có người chết. Nơi này không có pháp luật, không có đạo đức trói buộc, dục vọng giống như mở ra chiếc hộp Pandora, ở trong này sinh trưởng không kiêng nể gì. Khi nhìn một nam nhân thanh tú bị vào trong con hẻm, ngày hôm sau, Kỳ Bạch thấy thi thể xanh tím của người kia, cảm thấy cả người rét run. Khi đó, hắn liền biết, hắn không thể ở nơi này. Bởi vậy, dù cho biết hành động của mình quá mức gây chú ý, Kỳ Bạch cũng chỉ do dự một giây.

    Nhìn nhìn thân thể nhỏ yếu của mình, cân nhắc chênh lệch thực lực hai bên, trong đầu Kỳ Bạch chỉ có một ý niệm: Lấy trứng chọi đá! Thân thể này chỉ sợ còn chịu không nổi đối phương tùy tay động một cái.

    “Ha ha, tên này xem ra là người thông minh a, tôi thích nhất nói chuyện cùng người thông minh!” Trong đám người, một nam nhân đi ra, dáng người cũng không cao lớn, thậm chí có chút gầy yếu, thế nhưng trên mặt những người khác thấy hắn đều lộ ra một loại tôn kính.

    “Nghe nói, gần đây người anh em kiếm được không ít Phỉ Thúy a!” Người này cười tủm tỉm lên tiếng, hắn mặc trang phục tẩy trắng bệch, rất bắt mắt trong một đám người bẩn thỉu, khuôn mặt sạch sẽ thoạt nhìn vô hại, rất dễ dàng tạo hảo cảm cho người khác, làm ngoại giao rất thích hợp.

    “Vậy thì sao nào?” Mặt Kỳ Bạch lộ ra nghi hoặc vừa đủ, sau đó ‘Bừng tỉnh đại ngộ’ nói, “Anh muốn chúng sao? Hay chỉ là muốn biết, bọn tôi tìm được chúng ở đâu?”

    Hắn nói rõ ràng, làm lời Vương Nho muốn nói nghẹt trở về. Vương Nho nghẹn, lên tiếng, “Người anh em vận khí thật sự khiến người khác nóng mắt, không chỉ có chúng ta, còn rất nhiều người cảm thấy hứng thú với người anh em đó a!“

    Kỳ Bạch bĩu môi, nói thẳng, “Tôi biết, anh muốn tôi nói cho anh tìm đá ở đâu! Thật là, một câu thôi cũng lòng và lòng vòng, nếu không phải tôi thông minh, còn nghe không hiểu đó!”

    Vương Nho hiểu ra, người này thẳng tính, đi thẳng đến thẳng. Rõ ràng điểm ấy, hắn cũng không vòng vo nữa, nói thẳng, “Không sai, bọn tôi muốn biết chuyện này, chỉ là không biết người anh em có nguyện ý nói hay không!”

    Kỳ Bạch híp mắt, cười giống một con hồ ly, “Nói cho mấy người, thì tôi được lợi gì đây?”

    Vương Nho cười khẽ, “Người anh em lời này thật thú vị, bọn tôi cũng không phải người tốt gì, cậu nói điều kiện, có phải tìm lầm người rồi không?” Trong giọng nói, mang theo khinh miệt cùng trào phúng.

    Kỳ Bạch cắn môi, hắn quên mất, lúc này hắn không phải Đại thiếu gia Kỳ gia, chỉ là một thiếu niên tay trói gà không chặt. Nơi này không có giết người phạm pháp, bọn họ muốn giết mình, mình cũng không có biện pháp.

    Tuy rằng nghĩ như vậy, Kỳ Bạch lại có chút không cam tâm. Nếu mình có sức lực, những người này còn có thể khinh thường mình như thế sao?

    Đột nhiên, ánh mắt Kỳ Bạch rơi xuống một chỗ, hai mắt sáng quắc lên.

    “Thân ái! Sao anh lại tới đây?”

    Mặt Kỳ Bạch tràn ra một nụ cười giống đóa hoa tươi, giọng ngọt ngào đến dọa người, mọi người còn chưa phản ứng kịp, hắn liền lao ra phía sau bọn họ. Kỳ Bạch mở rộng hai tay phóng về hướng người kia, người kia khẽ nhúc nhích tựa như nghiêng người né tránh, chỉ là khi đối diện đôi mắt đáng thương chứa cầu xin của Kỳ Bạch Khả, nhất thời trong lòng khẽ động, cước bộ cũng có chút chần chờ.

    Kỳ Bạch tuy rằng trên người bẩn thỉu, ngay cả mặt cũng lem luốc thấy không rõ màu da, thế nhưng đôi mắt kia lại lấp lánh ánh nước, cực kỳ chói mắt. Nam nhân nhìn cặp mắt đáng thương hàm chứ ánh nước, nhất thời cảm giác đôi mắt ấy hình như vươn ra một cọng lông vũ, gảy gảy trong lòng y, ngứa.

    Nhân lúc chần chừ này, Kỳ Bạch đã chặt chẽ ôm lấy cổ y, cả người đều treo trên người y.

    Chương 13

    Kỳ Bạch gần như giống gấu túi đu trên người nam nhân, hắn cảm giác tay nam nhân cử động, kinh hoảng đối phương sẽ kéo mình xuống, lập tức chặt chẽ ôm cổ đối phương, cho thấy quyết tâm mình tuyệt đối không xuống. Nếu đổi sang thân thể yếu đuối một chút, nói không chừng đã bị hắn siết cho chết rồi.

    Bất quá không như Kỳ Bạch đoán, đối phương không có kéo hắn từ trên người xuống, ngược lại dùng tay ôm lấy hắn. Chỉ là, đại ca à chỗ anh ôm có thể đổi hay không a? Mông chỗ đó, thật sự là rất ấy ấy!

    Dù bình tĩnh như Kỳ Bạch, cũng không khỏi đỏ mặt.

    “Ấy ấy” vặn vẹo thân thể, Kỳ Bạch đỏ mặt rất không được tự nhiên.

    “Đừng cử động!” Tiếng hơi lãnh đạm vang bên tai, có lẽ là ở trên cao lâu ngày rồi, hai chữ bình thản cũng mang theo một chút mùi mệnh lệnh. Đối phương giống bế đứa trẻ ấn Kỳ Bạch vào trong lòng y một chút, khiến cả đầu hắn đều dựa vào vai y.

    Anh cho rằng tôi là gì của anh a? Còn ra lệnh cho tôi?

    Kỳ Bạch cau mũi, tràn đầy khó chịu tựa vào người Việt Kha.

    Ờ thôi, kệ đi, hắn đại nhân đại lượng, nển tình y đang giúp mình, không so đo với y! Nghĩ vậy, Kỳ Bạch an tâm tựa trên người đối phương.

    Việt Kha cũng không biết Kỳ Bạch suy nghĩ gì, y cảm thấy người trong lòng không có chút sức nặng nào, sờ lên tất cả đều là xương cốt, còn nhẹ hơn so với con mèo trắng mà em gái y nuôi trong nhà.

    Quá yếu! Quá nhỏ!

    Trong lòng không lưu tình chút nào dán nhãn cho Kỳ Bạch, hai tay Việt Kha ôm Kỳ Bạch càng thêm thật cẩn thận, sợ y không cẩn thận sẽ siết chết người ta. Phải biết, con mèo của em gái y kia đã là con thứ chín, tám con trước đều là bị y không cẩn thận bóp chết!

    Bên này Việt Kha nhíu mày đối với thân thể quá yếu của Kỳ Bạch, ánh mắt nhìn về phía nhóm người Vương Nho càng lạnh hơn. Đôi đồng tử đen không mang theo bất cứ cảm xúc gì, không nói một câu, vỏn vẹn một ánh mắt, cứ thế khiến người ta cảm giác hàn khí từ lòng bàn chân toát lên tới đỉnh đầu, không khỏi rùng mình một cái.

    Sức mạnh thật đáng sợ! Thực lực này, chỉ sợ đã đạt tới cấp 6!

    Vương Nho thu hồi ánh mắt thấp đầu, đây là tư thế tỏ vẻ thần phục đối với cường giả, vô cùng tôn kính. Cúi đầu, Vương Nho lại bắt đầu tự vấn.

    Vị này hắn cũng chỉ thấy qua vài lần từ xa, đám người họ nghe nói là Đại thiếu gia khu Nhất, thân phận tất nhiên là vô cùng tôn quý. Vị này không biết thân phận ra sao, thế nhưng hắn đoán thân phận cũng không thấp, thậm chí còn là thủ lĩnh của nhóm Đại thiếu gia kia. Vương Nho cũng gặp qua một vài dị năng giả cùng năng lực giả, thế nhưng cùng tuổi lại không một ai có khí thế có thể so sánh được với vị này, ánh mắt kia giống như dao có thể cắt thương người.

    Chỉ là, người này có quan hệ với tên kia từ khi nào?

    Thân ái, chẳng lẽ là quan hệ tình nhân? Nếu bọn họ có quan hệ như vậy, sao bao lâu nay không thấy bọn họ tiếp xúc?

    Bất quá mặc kệ giữa hai ngươi đó là quan hệ gì, tên này hắn không thể động tới! Cho dù hai người bọn họ không có liên quan, cũng không thể động! Bởi vì không ai biết được, vị Đại thiếu gia này có đột nhiên nghĩ tới người này hay không. Cho dù xác suất chỉ có một phần vạn, Vương Nho cũng không muốn mạo hiểm. Phải biết, cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng.

    Nhóm người họ đây có thể sống lâu như vậy, nguyên nhân lớn nhất là Vương Nho coi trọng tính mạng hơn bất cứ thứ gì.

    “Hiểu lầm thôi, thiếu gia!” Trên mặt nhoẻn cười, Vương Nho vội vàng lên tiếng giải thích, “Nếu biết người anh em này là người của thiếu gia, bọn tôi sao dám động thủ chứ!”

    Kỳ Bạch nghe vậy, trong lòng nói thầm có ô dù có khác nha! Đồng thời, lại hơi khó chịu, hắn đường đường một nam tử hán đại trượng phu, hiện tại lại phải dựa vào nam nhân khác cho hắn ‘Chỗ dựa’, điều này nghĩ thế nào cũng không được tự nhiên.

    Vương Nho tuy rằng cười nịnh nọt, thế nhưng khuôn mặt kia lại khiến người ta không nổi sinh ác cảm. Không thể không nói, có được một khuôn mặt dễ nhìn, vẫn hữu dụng.

    Ít nhất Kỳ Bạch đối diện với khuôn mặt này trong lòng không nổi giận, hắn bị Việt Kha mặt đối mặt ôm, quay đầu nhìn khiến cổ rất mỏi, mệt muốn chết. Hơn nữa, bị một nam nhân ôm hắn cũng tháy không được tự nhiên. Vì thế giơ tay vỗ vỗ Việt Kha, ý bảo đối phương thả hắn xuống.

    Việt Kha vẫn không nhiều lời, buông người. Chỉ là lúc buông Kỳ Bạch xuống, y như là luyến tiếc vậy, gắt gao ôm lấy người kia trong một chớp mắt, bộ dáng như là muốn khảm Kỳ Bạch vào trong thân thể của mình vậy.

    Kỳ Bạch không biết vì sao, cảm giác trên mặt có chút phát sốt, đồng thời trong lòng cũng đang tán thưởng kỹ xảo biểu diễn thật giỏi của Việt Kha hảo. Động tác như vậy, những người này chỉ sợ càng tin tưởng bọn họ là một đôi!

    Quăng đi tâm tư dư thừa, Kỳ Bạch thong thả bước đi đến trước người Vương Nho, trên mặt gợi lên một nụ cười trêu tức, “Mấy người, muốn Phỉ Thúy?”

    “Không! Chúng ta sao lại muốn thứ của người anh em chứ?” Vương Nho liên tục xua tay.

    Kỳ Bạch tiếc nuối đầy mặt, làm như không muốn nghe người kia cự tuyệt, tự mình nói, “Đáng tiếc, những Phỉ Thúy đều là của thân ái nhà tôi đó, mấy người sợ là không lấy được đâu!”

    Nói rồi, tươi cười trên mặt hắn đột nhiên biến mất, ghé sát vào Vương Nho, thần sắc băng lãnh nói, “Tôi đời này, ghét nhất là có người mơ tưởng đến thứ của mình, như vậy tôi sẽ rất không thoải mái! Tôi một khi không thoải mái, người khác cũng đừng mong dễ chịu! Hiểu chứ?”

    Mặt Vương Nho sắp cứng ngắc, vội vàng gật đầu, “Hiểu, hiểu!”

    Kỳ Bạch nghe vậy, vừa lòng đứng thẳng lại, xoay thân bổ nhào vào người Việt Kha. Động tác này hắn hiện tại đã làm nhuần nhuyễn, trên mặt nửa điểm mất tự nhiên cũng không có.

    Quay đầu nhìn một đám người còn ngốc ngốc đứng ở kia, nhíu mày nói, “Vậy mấy người sao còn đứng đây? Là luyến tiếc tôi sao?”

    “Không, không có! Bọn tôi đi liền, đi liền!” Vương Nho liên thanh phủ nhận, đưa đám người kia hộc hộc chạy mất, giống như đằng sau có chó dữ đang truy đuổi vậy.

    Mãi đến khi cả đám người kia chạy biến Kỳ Bạch mới buông cánh tay đang ôm Việt Kha ra, hắn đầu tiên là nhếch miệng đắc ý cười một chút, lúc này mới xoay người làm như bạn bè thân quen mà vỗ vỗ vai Việt Kha, “Cám ơn anh, Việt Đại thiếu gia!” Hôm nay nếu không có người này hắn thật đúng là không biết giải quyết làm sao.

    Việt Kha trên mặt không thay đổi, nói, “Một mình, thì đừng có đi lung tung!”

    Nghe ra ý quan tâm trong lời y, lòng Kỳ Bạch ấm lại, cười nói, “Yên tâm, tôi không sao!”

    “Về sau đừng như vậy nữa!” Việt Kha vẫn là bộ mặt nghiêm túc.

    “Biết rồi, về sau cũng sẽ không xảy ra chuyện thế này nữa!” Bởi vì hắn sắp cùng Vương Lạc đến khu Nhị.

    “Ế, đây là cái gì?” Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một mạt màu vàng, Kỳ Bạch ghé sát vào Việt Kha, thấy trên cổ y đeo một khối Phỉ Thúy màu vàng. Màu sắc gần như Kê Du Hoàng, thế nước mười phần, khối Phỉ Thúy này đúng là thủy tinh chủng Kê Du Hoàng Phỉ hiếm có.

    Nhìn khối Kê Du Hoàng Phỉ này, Kỳ Bạch lại nhớ đến khối của mình kia, đau lòng. Mà chỉ lo đau lòng hắn căn bản không phát hiện tư thế hai người ái muội cỡ nào, Phỉ Thúy được Việt Kha đeo trên cổ, hắn gần như là dán mặt sát trên cổ y, từ xa nhìn lại giống như là hắn đang hôn cổ Việt Kha vậy.

    “Hai người đang làm cái gì?”

    Chương 14

    Giọng tràn ngập phẫn nộ cùng ghen tị vang lên, Kỳ Bạch quay đầu, thấy Quý Tuyết sải bước đi đến. Bộ dáng phẫn nộ kia giống như vợ bắt gặp chồng ngoại tình vậy, khuôn mặt vốn mĩ lệ quyến rũ động lòng người bởi vì ghen tị mà trở nên vặn vẹo.

    Bất luận người mĩ lệ cỡ nào chỉ cần bị ghen tị bao phủ, đều thành xấu xí. Bất quá, nếu là giữa hai người yêu nhau, đó cũng có thể coi như tình thú.

    Kỳ Bạch nghĩ miên man, suy nghĩ giống xe lửa chạy đã không biết bay đến nơi nào rồi. Bởi vậy khi Quý Tuyết đi đến trước mặt, hắn vẫn còn chút ngốc lăng.

    Quý Tuyết lộ vẻ khinh thường trên dưới đánh giá hắn, trong mắt đều là xoi mói, “Ngươi cho rằng chỉ bằng bộ dáng thế này, đã có thể thu hút chú ý của anh ấy? Đừng đùa! Cùng lắm chỉ là một đồ chơi mà thôi, cuối cùng người làm vợ anh ấy chỉ có thể là ta!” Tư thái cao quý, thế nhưng lại không giấu được ghen tị.

    Đây chỉ là một nữ nhân bị làm hư, loại người này, Kỳ Bạch thấy nhiều rồi.

    “À, Việt Kha! Anh có thể giúp tôi một việc không?” Kỳ Bạch cười tủm tỉm nhìn Việt Kha, “Lần trước nước anh lấy cho bọn tôi dùng hết mất rồi!” Cho nên, anh lại lấy giúp tôi một bình đi!

    Nhìn ánh mắt hắn chờ mong, câu cự tuyệt Việt Kha tính nói chuyển tới bên miệng biến thành, “Ừ!”

    Thái độ của hai người họ không để ý chút nào, như là coi Quý Tuyết căn bản không tồn tại, không them bận tâm, so với bất cứ ngôn từ nào còn khiến cô phẫn nộ hơn.

    “Việt Kha!” Quý Tuyết hô to, “Anh đừng quên, Việt lão gia đã bảo anh chăm sóc em, em là vợ tương lai của anh đấy!” Nói đến đây, lệ trong mắt cô bắt đầu rớt xuống, tư thái lê hoa đái vũ, vô cùng khiến người ta thương tiếc.

    “Anh sao có thể vì một gã đồ chơi mà đối xử với em như vậy? Nếu để Việt lão gia biết, anh cho rằng hắn còn có thể sống sót sao?”

    “Cô đây là đang uy hiếp ta ư?” Trong mắt Việt Kha chợt lóe một tia hàn quang, thân ảnh vụt lên, Quý Tuyết còn chưa kịp phản ứng, cảm thấy hô hấp trong nháy mắt bị ngừng lại, một bàn tay lớn nắm lấy cần cổ trắng nõn như ngọc của cô.

    Trên mặt Việt Kha lúc này không mang theo một chút cảm xúc, nhìn Quý Tuyết như không phải nhìn một mỹ nhân, mà là một vật thể không có sinh mệnh, trong mắt tràn đầy quang mang khiến người khác kinh khiếp, “Đời này, ta ghét nhất là những ai uy hiếp ta!”

    Quý Tuyết hoàn toàn kinh hoàng, cô phí công dùng hai tay nắm lấy bàn tay đặt trên cổ mình, trên mặt chỉ còn lại sợ hãi. Người này, là Việt Kha sao? Thật xa lạ, thật đáng sợ! Trong đầu Quý Tuyết không khỏi nhớ lời tới đồn ở khu Nhất kia.

    Đại thiếu gia Việt gia, là ma quỷ! Ma quỷ không có bất cứ tình cảm gì!

    “Ma quỷ.”

    Trong miệng phun ra hai chữ này, Quý Tuyết sợ hãi nước mắt bắt đầu tràn ra. Vì sợ nên cô hoàn toàn không phát hiện sau khi nghe cô nói ra hai chữ‘Ma quỷ’, trong mắt Việt Kha ảm đạm quang mang, cùng sức mạnh xung quanh càng thêm cuồng bạo.

    “A! Việt Đại thiếu gia!” Mọi người thấy một màn này trong lòng thầm kêu không ổn, mấy người giữ lại tay Việt Kha, giải cứu Quý Tuyết từ trong tay y ra, “Anh nhìn cho rõ, đây không phải là kẻ thù của anh mà?” Quý Tuyết nếu xảy ra chuyện gì, đương gia Quý gia còn không giết bọn họ a!

    “Ấy, ấy, Việt Đại thiếu gia, bình tĩnh a!”

    Mấy người trực tiếp đối mặt với ánh mắt rét lạnh của Việt Kha, không khỏi kinh khiếp. Nếu Việt Đại thiếu gia hiện tại nổi điên, bọn họ nên làm sao ngăn cản a?

    Trị liệu sư, trị liệu sư ở đâu a?

    Đúng rồi! Quý Tuyết, Quý Tuyết không phải trị liệu sư sao? Ánh mắt mọi người rơi xuống Quý Tuyết đang lạnh run, nháy mắt thất vọng, người này căn bản không thể trông cậy!

    “Ê, Việt Kha, anh không phải hứa lấy nước cho tôi sao?”

    Đột nhiên, một cánh tay quấn lên cánh tay Việt Kha, khuôn mặt lem luốc tươi cười xuất hiện trong mắt Việt Kha.

    A? Người đó là…

    Không chỉ Việt Kha, ngay cả những người còn lại cũng sửng sốt.

    “A? Chẳng lẽ anh định đổi ý!” Kỳ Bạch nhíu chặt mày, không tán đồng vỗ vai Việt Kha, “Người anh em, nói không giữ lời không phải việc một nam nhân nên làm a!”

    Sau một lúc lâu, Việt Kha chỉ nhìn chằm chằm Kỳ Bạch không nói lời nào, nụ cười của Kỳ Bạch dưới ánh mắt sáng quắc của y không khỏi trở nên cứng đơ, Việt Kha mới giật giật mắt, “Ừ!”

    Theo chữ ‘ừ’ vừa dứt, một cánh tay cứng như sắt thép vòng bên hông Kỳ Bạch, một tay ôm ngang cả người hắn lên.

    “A! Anh đang làm gì?” Kỳ Bạch cả kinh, theo bản năng ôm lấy cổ y.

    Việt Kha ôm người đi về sau, ánh mắt trước sau như một không gợn sóng, “Lấy nước!”

    Ờ, Kỳ Bạch gật đầu, “Việt Kha anh quả nhiên là người tốt!” Cười tủm tỉm phát thẻ người tốt, chỉ có điều, “Anh có thể buông tôi xuống trước không? Tôi có thể tự mình đi!” Bị bế xấu hổ lắm.

    “Không!” Ngữ khí không hề cho thương lượng, lực đạo tay ôm lấy Kỳ Bạch càng lớn.

    “Vậy anh có thể nhẹ tay một chút không?” Eo tôi sắp đứt ra rồi đây này?

    Có câu, nếu không thể phản kháng, vậy hãy hưởng thụ! Kỳ Bạch tựa đầu trên vai Việt Kha, thoải mái thở dài một hơi. Trách không được bọn trẻ đều thích được bế như vậy, thật sự là rất thư thái. Không cần đi đường, ngày trôi qua không phải quá mỹ hảo a!

    “A! Đúng rồi, phải đi lấy bình trước!”

    Chỉ huy Việt Kha đi lấy bình chứa nước xong hai người lúc này mới chậm rì rì đi đến chỗ lấy nước, trong lúc này, Kỳ Bạch vẫn ở trên người Việt Kha, đợi đến nơi, hắn đã có chút buồn ngủ.

    “A, đến rồi!” Kỳ Bạch từ Việt Kha trên người nhảy xuống, lúc này Việt Kha ngược lại không ngăn cản.

    Kỳ Bạch nhìn nhìn trai phải, thấy không có ai lúc này mới thần bí đi đến dưới một thân cây. Đó là một cái cây cao tới ba mét, lá như lá chuối tây, cành lá xum xuê. Dưới tàng cây, để hỗn độn mấy tảng đá. Nhìn thấy mấy tảng đá này, hai mắt Kỳ Bạch liền sáng rực.

    “A!” Kỳ Bạch sờ sờ khối này, lại sờ sờ khối kia, trên mặt là giấu không được vui sướng. Sau đó từ trong túi áo cầm ra một khối đá bằng nắm tay ra, đặt ở đó.

    Mấy khối đá này, đều là mấy khối cực phẩm Phỉ Thúy còn có khối Dương Chi Bạch Ngọc mà hắn cất chứa.

    Việt Kha vẫn đứng bên người hắn, nhìn hắn đùa nghịch mấy khối đá kia không nảy sinh bất cứ nghi vấn gì. Kỳ Bạch có chút cảm động, giơ tay hái một cái lá cây lớn trên một cành cây buông xuống, quấn thành hình dạng cái chén.

    “Đợi cho anh nếm thử một chút cái gì gọi là quỳnh chi ngọc dịch!”

    Kỳ Bạch thò tay bẻ ngang cành cây buông xuống kia, chỗ cành bị bẻ lộ ra bên trong rỗng ruột. Từ chỗ rỗng ruột, đầu tiên là một giọt chất lỏng màu lục chậm rãi nhỏ giọt.

    Kỳ Bạch không chút hoang mang dùng lá cây quấn thành cái chén đón lấy, dần dần giọt chất lỏng đó chậm rãi biến lớn bằng ngón trỏ.

    “Này, cho anh!” Hứng đầy một chén, Kỳ Bạch lấy tay lau chỗ chảy ra chất lỏng, đưa chén cho Việt Kha.

    Việt Kha sửng sốt, thế nhưng lại không có chút do dự nhận đến.

    Kỳ Bạch không biết, hành động này của đối phương hiện tại là đại tín nhiệm với hắn đến cỡ nào.

    Chương 15

    Chất lỏng vào miệng nhảy nhót trên đầu lưỡi, mang đến một loại cảm thụ cực hạn, chảy vào thân thể lập tức có một cảm giác rất kỳ lạ lan tràn toàn thân, mang đến cho thân thể một cỗ sảng khoái, như khí xấu toàn thân đều bị đẩy ra.

    Việt Kha mở mắt ra kinh ngạc nhìn Kỳ Bạch, hai mắt hiếm khi có chút tỏa sáng.

    “Uống ngon ha!” Chắp tay sau lưng, Kỳ Bạch cười ngốc.

    Việt Kha trầm mặc, mặt không chút thay đổi như trước, nhưng Kỳ Bạch vẫn nhìn ra được người này hiện tại rất cao hứng. Ê, loại này người gọi là gì nhỉ?

    “Đúng rồi, chính là hũ nút!”

    Nghĩ vậy, Kỳ Bạch không khỏi lén cười.

    Đột nhiên, một đôi tay ôm lấy mặt hắn, Việt Kha cúi đầu nheo mắt nhìn hắn, “Cười cái gì?”

    Kỳ Bạch giật nhẹ khóe miệng, xấu hổ gãi gãi đầu, “Không cười cái gì! Ha ha~”

    “Đây là cái gì?” Việt Kha chỉ vào cái cây đó hỏi. Ttrước kia, chưa từng nghe nói chất lỏng bên trong cây này lại có thể uống, hơn nữa mùi vị còn ngon như vậy.

    “Tôi đặt tên cho nó là, cây Dừa Rỗng!”

    “Đặt tên?”

    “Đúng vậy! Bởi vì tôi không biết nó tên là gì a. Thế nào, anh thấy không hay?” Nghiêng mắt nhìn y, Kỳ Bạch đầy mặt khó chịu, một bộ anh nếu dám nói phải liền cho anh biết tay.

    “Không có!” Việt Kha phủ nhận.

    “Không có là ý gì?” Kỳ Bạch cau mày, đột nhiên lại gần giơ tay nắm hai bên má y kéo ra, “Anh sao lại không thích cười nhỉ? Nào, cười một cái coi. Phụt, ha ha ~” Nhìn mặt y bị mình kéo mà biến hình, Kỳ Bạch nhịn không được cười ra tiếng.

    Không biết vì sao, tuy rằng bộ dáng Việt Kha lạnh mặt cự tuyệt người ngoài cả ngàn dặm, thế nhưng Kỳ Bạch nhưng lại không sợ y. Từ khi tiếp xúc với y đã biết, người này, không giống bề ngoài lãnh ngạnh, mà có một trái tim dịu dàng.

    Trong lúc Kỳ Bạch đang vui vẻ, người nọ lại đột nhiên hành động, một tay kéo hắn vào trong lòng, trong ánh mắt kinh ngạc của Kỳ Bạch nắm cằm hắn, cúi đầu cùng hắn đối mặt.

    Khuôn mặt Việt Kha cực có tính xâm lược, bị đôi mắt như vậy nhìn, mặt Kỳ Bạch đột nhiên đỏ,“Anh… anh làm gì?”

    “Ta không thích người khác chạm vào mặt ta!”

    Giọng nói lạnh băng nhất thời khiến mặt đang có chút nóng thành đông cứng, Kỳ Bạch ngừng cười, trong mắt toát ra hai ngọn lửa. Tức giận khiến đại não nóng lên, hắn giơ tay kéo lấy áo Việt Kha, chụt một cái hôn lên.

    “!” Đôi mắt hẹp dài của Việt Kha trong nháy mắt mở to, lập tức híp lại, bên trong cảm xúc tối đen không rõ.

    Không chỉ hôn một cái, khi tách ra, Kỳ Bạch còn như khiêu khích liếm một đường trên môi.

    “Hừ, tôi không chỉ chạm vào mặt anh, tôi còn hôn đó! Anh làm gì nào?” Kỳ Bạch nhướn mày, một bộ đắc ý.

    “Ha ha ~” Trầm thấp tiếng cười từ Việt Kha dật ra từ giữa yết hầu, y lên tiếng, “Hôn không phải giống như cậu!” Người nọ liền hai tay nâng mặt hắn, cúi đầu hôn lên.

    Cái gì?

    Kỳ Bạch sửng sốt, trước mắt tối sầm lại, một cái gì đó mềm mềm dán lên. Khí tức đối phương giống y hệt người cực có tính xâm lược, Kỳ Bạch cảm thấy trong mũi tràn đầy mùi vị người kia. Trong lúc hắn ngẩn ra, đối phương đột nhiên niết cằm hắn, đang đau, một thứ gì đó mềm ướt tận dụng triệt để len vào.

    “Ưm!”

    Kỳ Bạch đột nhiên lấy lại tinh thần, nhất thời giãy dụa. Thế nhưng không biết từ khi nào, hai tay Việt Kha nâng mặt hắn đã đổi nơi, một tay giam cầm cả người hắn trong lòng, một tay đỡ ót hắn, hoàn toàn khống chế hắn trong lòng. Giống một con rùa lật ngửa, Kỳ Bạch vô lực lật người, lại không động đậy được mảy may.

    Giãy dụa bất thành, ngược lại khiến mình càng không thở nổi.

    “Ưm!”

    Khí lực dần mất, hai chân Kỳ Bạch không khỏi mềm nhũn, nếu không phải cánh tay sắt vắt ngang trên thắt lưng kia, hắn lúc này chỉ sợ đã mất mặt ngồi bệt xuống đất rồi.

    Nụ hôn qua đi, đôi mắt Kỳ Bạch vốn rất đẹp lúc này càng ướt át, khóe mắt mang theo màu đỏ mị nhân, khuôn mặt lem luốc giờ phút này thoạt nhìn đúng là ẩ chứa sự dụ hoặc kinh người.

    “Anh…” Hiện tại thân thể Kỳ Bạch hoàn toàn là do Việt Kha đỡ, cả người hắn gần như là dán trên người y.

    “Cậu thích ta?” Kỳ Bạch còn đắm chìm trong nụ hôn kia chưa lấy lại tinh thần, một câu giống như sấm sét ghé vào tai hắn, khiến hắn cả người trở nên vô cùng thanh tỉnh.

    “Đừng, đừng đùa! Tôi thích nữ nhân!” Đỏ mặt, Kỳ Bạch quát.

    “Thích nữ nhân?” Việt Kha nheo lại mắt, trong thoáng chốc khí tức cả người y đột nhiên trở nên khiến người ta sợ hãi, ngón cái chà đạp đôi môi Kỳ Bạch bị hôn đến sưng, trong ánh mắt lóe ra hàn quang nhiếp người, “Cậu phải nhớ cho rõ, cậu là người của ta!”

    Cậu là người của ta, người của ta?!

    “Gì? Tôi là người của anh từ lúc nào chứ?”

    “Vừa rồi!”

    “Vừa rồi?”

    “Cậu hôn ta, thế nào, chẳng lẽ cậu định phủ nhận?” Việt Kha lạnh giọng.

    “Không, không! Ha ha, sao thế được!” Kỳ Bạch không hề nghi ngờ, nếu mình dám nói phải, tuyệt đối sẽ bị giết trong chớp mắt.

    “Được!” Việt Kha đứng thẳng lên, giơ tay xoa mặt Kỳ Bạch, nói, “Đợi lần này trở lại, ta sẽ mang cậu về khu Nhất!”

    Ngữ khí y ôn hòa hiếm có, tuy rằng mặt vẫn không chút thay đổi, nhưng là Kỳ Bạch biết tâm tình của y rất tốt. Đột nhiên, hắn cảm giác, trở thành người của Việt Kha, cũng không phải khó chấp nhận như vậy. Ít nhất, hắn có thể đến khu Nhất, về sau hắn tuyệt đối là sống vô tư!

    Ôi, sống chuỗi ngày vô ưu, ngẫm lại là thấy tốt đẹp a!

    Chương 16

    Đưa đá tìm được trong động cho lão giải thạch sư, Kỳ Bạch ngồi xổm trên mặt đất nhìn giải thạch. Động tác của lão giải thạch sư thuần thục, hiển nhiên là kinh nghiệm có thừa, nhưng Kỳ Bạch lại nhớ tới Bạch Ngọc động tác ngốc nhưng nghiêm túc, thiếu niên bộ dạng khả ái tâm tư đơn thuần ấy.

    Bạch Ngọc mấy ngày trước đã trở về khu Nhất, lúc đi còn ôm Kỳ Bạch khóc um sùm, rất là không nỡ. Không biết hiện tại cậu ấy thế nào, Kỳ Bạch có chút ngẩn ngơ nghĩ.

    “Nghe nói cậu theo Việt Đại thiếu gia?” Tưởng Tân Quốc không biết từ khi nào đứng bên cạnh hắn, đột nhiên lên tiếng.

    Kỳ Bạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn, lười biếng ‘ừm’ một tiếng, sau đó lại thêm một câu, “Tin tức của anh nhanh dễ sợ!” Hôm qua mới xảy ra, hôm nay gã đã biết.

    Ánh mắt Tưởng Tân Quốc nhìn chằm chằm Kỳ Bạch có chút quái dị, Kỳ Bạch mặc vẫn là bộ trang phục rách nát kia, trên mặt cũng lem luốc, dáng người càng gầy nhom nho nhỏ, trừ một đôi mắt vô cùng sáng ra, thật sự nhìn không ra hắn có nào điểm hấp dẫn người, Việt Đại thiếu gia sao lại coi trọng hắn? Chẳng lẽ là ánh mắt Việt Đại thiếu gia kỳ lạ? Bất quá…

    Tưởng Tân Quốc nhíu mày, có chút không tán đồng nói, “Tuy rằng theo Việt Đại thiếu gia cuộc sống của cậu sẽ tốt hơn, thế nhưng, nói thật, tôi không tán đồng cậu làm như vậy!”

    “Cậu có từng nghĩ, về sau trong mắt mọi người, cậu đã bị dán nhãn của Việt Đại thiếu gia, chỉ là một món đồ chơi, còn ai sẽ xem trọng cậu?”

    “Tôi không cần ai để mắt đến tôi a!”

    Tưởng Tân Quốc đang nói đến hưng phấn, một câu Kỳ Bạch không chút bận tâm mà nói nháy mắt liền khiến cả bụng lý luận của gã nghẹn họng, “Cậu cậu!”

    Kỳ Bạch ôm đầu gối, bộ dáng thoạt nhìn có chút buồn ngủ, ngay cả đáp cũng là miễn cưỡng , “Nguyện vọng lớn nhất đời này của tôi chính là không cần làm bất cứ chuyện gì, để người khác nuôi! Muốn ngủ liền ngủ, muốn ăn liền ăn. Ây, hiện tại Việt Kha đã thỏa mãn nguyện vọng của tôi!” Nói đến đây, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười vừa lòng.

    “Nam tử hán đại trượng phu, nên đỉnh thiên lập địa, sao có thể dựa vào người khác nuôi?” Loại tư tưởng kỳ quặc này của Kỳ Bạch nhất thời khiến Tưởng Tân Quốc hết chỗ nói nổi.

    Kỳ Bạch khoát tay, không thèm để ý nói, “Tôi không cần đỉnh thiên lập địa, có thể ăn no ngủ đã là được!”

    Một loạt triết lý của Tưởng Tân Quốc, nhất thời biến thành axit dạ dày hết.

    Kỳ Bạch người này đích thực không có bao nhiêu dã tâm lớn, khi những nam nhân khác đều nghĩ phải làm ra một kỳ tích đỉnh thiên lập địa, hắn lại muốn sống an an ổn ổn tại Kỳ gia đến già, tốt nhất là Kỳ gia lại mọc ra thêm một đứa con riêng đi, khiến hắn có thể không cần phải làm người cái gì thừa kế mệt mỏi.

    Đối với hắn mà nói, suy nghĩ về ánh mắt của người khác còn không bằng ngủ một giấc, có thể tìm được một phiếu cơm trường kỳ là nguyện vọng cả đời của hắn, lúc trước ở thế kỷ 21 không tìm được, không ngờ ở trong này lại tìm được!

    Nghĩ vậy, Kỳ Bạch nhịn không nổi ngây ngô cười lên. Không cần làm cái gì cũng có thể ngủ tốt đến ăn ngon, cuộc sống thật sự là quá tốt đẹp!

    Ban đêm.

    Ánh trăng tròn treo giữa bầu trời, chiếu rọi cho bên dưới sáng rõ. Kỳ Bạch với năng lực thích ứng siêu cường đã hoàn toàn thích ứng với nơi này, hiện tại đã có thể một giấc ngủ thẳng đến sáng. Bởi vậy khi một cánh tay đại lực nhấc hắn lên, hắn vẫn còn mơ hồ.

    “Đi theo ta!” Giọng khàn khàn cùng với mùi máu tươi nồng nặc tràn vào xoang mũi truyền đến trong tai hắn, người kia căn bản không cho hắn cơ hội cự tuyệt, kéo hắn đi ra ngoài.

    “Làm gì vậy? Muốn dẫn Thạch Đầu đi đâu?” Vương Lạc ngay từ đầu cũng bị người này làm mơ hồ, lấy lại tinh thần thấy Kỳ Bạch bị hắn bắt đi, vội vàng bám trụ người kia.

    “Buông tay!” Người nọ vung tay về phía sau giãy Vương Lạc văng ra, sau đó cũng không thèm nhìn bắt lấy Kỳ Bạch mang đi.

    Người kia có lẽ đang vôik, đi gần như chạy. Kỳ Bạch lúc này cũng tỉnh táo, bị người kia bắt tha đi thất tha thất thểu, không khỏi nhăn lại mày. Nhớ tới giọng nghe ban đầu, cảm giác có chút quen tai.

    “Anh, là bạn của Việt Kha?”

    Người nọ không đáp lại hắn, chỉ kéo hắn đi. Ra khỏi cửa khu Tam, đi về phía trước, Kỳ Bạch Mẫn cảm ngửi thấy được mùi máu tươi càng ngày càng đậm, mày nhíu chặt.

    Phía trước là một loạt phòng gỗ nhỏ, người kia kéo Kỳ Bạch vọt vào.

    “Người đến rồi!” Đi vào hắn liền rống to.

    Đi vào, ánh mắt Kỳ Bạch rơi xuống một người người đầy máu nằm trên một chiếc giường lớn trong phòng, lúc này biến sắc, không chút suy nghĩ vọt tới bên giường.

    Khuôn mặt tái nhợt, vốn tuấn tú góc cạnh lúc này thoạt nhìn suy yếu đến cực điểm, toàn thân đầy máu. Ở bụng y, có một miệng vết thương lớn bằng nắm tay. Lúc này, Quý Tuyết đang thi triển dị năng chữa trị của cô, ánh sáng trắng lập lòe phủ trên miệng vết thương, thế nhưng miệng vết thương vẫn không ngừng chảy máu tươi. Nhìn ra được, tình huống của y thật sự không tốt, thật sự nếu không cầm máu, mạng của y, chắc chắn không đảm bảo.

    “Không, không được!” Ánh sáng trắng trên tay Quý Tuyết từ đậm chuyển sang nhạt, cuối cùng biến mất, lúc này đầy mặt cô toàn mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, nước mắt nhòe nhoẹt, thoạt nhìn vô cùng chật vật. Mà không có dị năng của cô, tốc độ đổ máu miệng vết thương trên bụng của Việt Kha lại nhanh hơn vài phần.

    “Cô nói cái gì?” Nghe vậy, Tề Thất nhịn không được vọt qua, cũng không cố kỵ cái gì thương hương tiếc ngọc, một phen nắm lấy áo nhấc cô lên, trên mặt đầy âm trầm, “Cô đừng quên, Việt Đại thiếu gia biến thành như vậy hoàn toàn là vì cô! Nếu anh ấy gặp chuyện gì, Quý Tuyết! Cô cũng đi cùng đi!”

    Giọng tràn đầy sát ý khiến Quý Tuyết không khỏi run rẩy.

    “Cậu…” Việt Kha vốn đang từ từ nhắm hai mắt lại mở ra, ánh mắt y trực tiếp lược qua mọi người rơi xuống người Kỳ Bạch, nhấc khóe miệng nói, “Cậu tên là gì?”

    Kỳ Bạch hơi hơi sửng sốt, có chút không hiểu, nhưng vẫn đáp, “Tôi tên Kỳ Bạch!”

    Việt Kha khẽ cười lên, y rất ít cười, thế nhưng hiện tại lại không ai chú ý tới điểm này.

    “Kỳ Bạch” Nhắc đi nhắc lại hai chữ này, trong ánh mắt y đột nhiên phát ra ánh sáng, “Kỳ Bạch, ta nói rồi, cậu là người của ta! Cho dù ta chết, cậu cũng phải nhớ, cậu là người của Việt Kha ta!”

    Tuy rằng y nằm ở trên giường, một bộ dáng sắp qua đời, thế nhưng lúc này khí thế trên người y lại khiến người ta không thở nổi.

    “Việt Đại thiếu gia, anh bớt lời đi! Tình huống của anh thật sự không nên nói nhiều!” Vương Mặc Bạch là một bác sĩ, nhìn ra tình huống Việt Kha không tốt, sắc mặt có chút khó coi.

    Việt Kha lại không để ý chút nào, thái độ càng thản nhiên, nói thẳng, “Ta biết, ta sắp chết!”

    “Ai nói anh sắp chết!” Nghe được từ chết, Kỳ Bạch không biết vì sao cảm giác có chút khó chịu, không tự hỏi bất cứ gì liền quát.

    Trong ánh mắt mọi người kinh ngạc, hắn mất kiên nhẫn bĩu môi, trên mặt hiếm khi xuất hiện một tia khó chịu, “Mấy người, đi ra ngoài hết!” Hắn tay chỉ ra cửa.

    Sao cơ?

    “Dựa vào cái gì?” Tề Thất là người đầu tiên không nghe.

    Kỳ Bạch cũng không để ý thái độ hắn, chỉ cười lạnh nói, “Nếu anh muốn để y chết, vậy cứ đứng ở đây đi!”

    Tề Thất nghẹn khí, thế nhưng lại không thể làm gì khác. Bọn họ không biết hắn có thể cứu Việt Kha hay không, thế nhưng hiện tại bọn họ không còn đường chọn.

    Sau khi đợi mọi người rời đi hết, Kỳ Bạch đột nhiên lên tiếng, “Về sau anh phải chăm sóc tôi cả đời!”

    Việt Kha sửng sốt, nhưng vẫn đáp, “Được!”

    Kỳ Bạch hít sâu một hơi, đột nhiên từ trong túi áo lấy ra một cái bình.

    Đó là một bình thủy tinh trong suốt, bên trong là chất lỏng màu lục chứa điểm nâu, Kỳ Bạch mở nắp bình, đổ hết thứ chất lỏng này lên miệng vết thương của Việt Kha. Rất thần kỳ, chất lỏng đổ lên trên, miệng vết thương của Việt Kha lập tức cầm máu. Tuy rằng miệng vết thương chưa khỏi, thế nhưng có thể chắc chắn, Việt Kha tạm thời không nguy hiểm tính mạng.

    Nhìn thấy vậy, Kỳ Bạch không khỏi thở dài một hơi. Tuy rằng hắn biết loại chất lỏng này công hiệu đối với trị thương siêu mạnh, thế nhưng miệng vết thương của Việt Kha lớn như vậy hắn cũng không chắc chắn, hiện tại hắn đã trút được gánh nặng.

    Chương 17

    Vốn ngay cả trị liệu sư cũng không thể cầm máu, chỉ là một bình chất lỏng không biết tên đã cầm được, chuyện này quả thực chưa nghe bao giờ! Mà Việt Kha chứng kiến này hết thảy ánh mắt nhìn Kỳ Bạch hơi hơi thay đổi.

    Bất quá chỉ là cầm máu, miệng vết thương lại vẫn thật sự làm cho người ta sợ hãi, Kỳ Bạch hỏi, “Hiện tại nữ nhân kia có thể chữa trị miệng vết thương này rồi chứ?”

    Việt Kha lắc đầu, sắc mặt chỉ vì đổ máu quá nhiều mà hơi hơi trắng bệch, biểu cảm lại lạnh nhạt, như là nói vết thương chẳng liên quan gì đến mình vậy, “Miệng vết thương quá lớn, năng lực chữa trị của cô ta vô dụng đối với ta! Hự, cậu đang làm cái gì?” Trên mặt Việt Kha lộ ra biểu cảm đau đớn.

    Kỳ Bạch thu hồi ngón tay vừa chọc miệng vết thương, vô tội nói, “Tôi chỉ là muốn thử xem miệng vết thương của anh có đau hay không thôi!” Dược thủy của hắn không giảm đau, miệng vết thương lớn như vậy nam nhân ngay cả lông mi cũng không chớp một cái, nếu không phải vết thương bằng nắm tay rõ ràng ở đó, Kỳ Bạch thậm chí còn cho rằng y căn bản không thụ thương.

    Việt Kha nhịn xuống kích động muốn đánh hắn, “Thế, cậu có kết luận chưa?”

    Kỳ Bạch thành thật gật gật đầu, cười nói, “Ra là cũng đau a?”

    Việt Kha không nói nổi, dời đề tài, “Vậy hiện tại miệng vết thương này nên làm gì?” Tuy rằng cầm máu, nhưng còn chưa khép lại.

    “Tôi cũng không biết!” Kỳ Bạch ngồi vào bên giường, khoanh hai chân nói, “Trên người tôi căn bản không có dược chữa trị miệng vết thương, chờ trời sáng tôi sẽ đi tìm dược!” Nói rồi, hắn ngáp một cái thật dài.

    Quay đầu nhìn Việt Kha nằm trên giường bộ dáng thật ‘thoải mái’, hắn khó chịu chu môi, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Việt Kha chen đến bên người y nằm xuống.

    “Cậu…”

    “A! Vẫn là trên giường thoải mái a!” Như một con mèo ma sát mấy cái ở trên gối, hắn mở mắt ra thấy Việt Kha kinh ngạc nhìn mình, hai người gần như chóp mũi đụng chóp mũi, khí tức hoàn toàn lẫn lộn cùng nhau, phân không rõ.

    Đang ngủ thì bị người làm tỉnh Kỳ Bạch vừa nằm xuống mắt liền không mở ra được, hắn nheo mắt nhìn người trước mặt, nhịn không được lại ngáp một cái, hơi nước trong mắt vọt lên.

    “Oáp, chúng ta ngủ đi!” Mơ hồ hắn trực tiếp giơ tay ôm lấy cổ Việt Kha, như là đời trước ôm con gấu bông to trên giường hắn vậy. Đương nhiên, hiện tại con gấu này thoải mái hơn bao nhiêu so với trước kia, còn có độ ấm a!

    Dụi dụi!

    Việt Kha nhìn người ban đầu chỉ ôm cổ y hiện tại đã thành gối đầu nằm trên lồng ngực y, có chút ngẩn người. Cả đời y chưa hề thân mật cùng ai như thế, nhiệt độ của đối phương ấm áp, cùng nhiệt độ của mình, nhịn không được khí tức của đối phương, Việt Kha giơ tay ôm chặt vai người kia, tránh không chạm đến miệng vết thương của mình để ôm lấy.

    Nhắm mắt lại, khí tức nơi chóp mũi làm người ta bình yên, cho dù là huyết mạch xao động trong cơ thể y giờ phút này cũng có vẻ dịu ngoan hơn nhiều. Người này đối với mình rõ ràng chỉ là một người xa lạ, thế nhưng y lại nhịn không được thân cận hắn. Chỉ cần có người này ở bên, luồng máu cuồng bạo trong cơ thể y sẽ bình tĩnh trở lại.

    Người này, có đặc chất hấp dẫn y, y còn nhớ rõ mùi vị trên môi đối phương, rất tuyệt! Nghĩ vậy, màu mắt Việt Kha đột ngột đậm lên, y đột nhiên cúi đầu, chuẩn xác dán lên môi đối phương.

    Nhẹ giọng cười cười, vô số đêm, Việt Kha đều bị dòng máu cuồng bạo trong thân thể khiến mất ngủ. Mà lúc này, lần đầu tiên, y chậm rãi chìm vào giấc mộng, ôm người trong lòng.

    Khi Việt Kha mở mắt ra lại, sắc trời đã sáng, y theo bản năng nắm thật chặt hai tay, lại phát hiện người vốn nằm trong lòng y không còn tung tích. Mà bụng y vốn có vết thương to bằng bàn tay không biết từ khi nào đã khỏi hẳn!

    Trang phục vốn dính đầy vết máu cũng đã được thay, Việt Kha trở mình xuống giường. Đi ra bên ngoài, vừa vặn gặp Tề Thất đi vào.

    “A! Việt Đại thiếu gia, anh tỉnh rồi?” Thấy Việt Kha, Tề Thất yên lòng, đồng thời nhỏ giọng nói, “Không ngờ tiểu tử kia thật sự có chút tài năng!”

    “Thương của ta, là hắn chữa trị?” Hắn kia, không cần nhiều lời cũng biết là ai.

    Tề Thất gật đầu, trên mặt biểu cảm rất kỳ lạ, “Tôi vẫn luôn không ngờ, cái loại cây như cỏ dại đó mà còn có thể trị thương! Còn hữu hiệu hơn so với dị năng trị liệu sư!”

    Nói đến đây, trên mặt hắn nhìn Việt Kha lộ ra biểu cảm sùng bái, “Không hổ là Việt Đại thiếu gia, anh chắc chắn cũng biết tiểu tử này không phải người thường mới đối xử với hắn khác biệt! Quả nhiên, mắt Việt Đại thiếu gia là tốt nhất!” Ánh mắt nhìn chăm chú vào Việt Kha sáng long lanh, không hề nghi ngờ, là sùng bái!

    “Không!” Việt Kha phủ nhận, “Ta không biết năng lực của hắn!” Chỉ là, ở bên hắn cảm giác thật bình yên mà thôi.

    “Hắn ở đâu?” Việt Kha hỏi.

    Tề Thất chỉ bên ngoài, “Hắn ở sườn núi nhỏ bên ngoài phơi nắng!” Phơi nắng là lời Kỳ Bạch nói.

    Việt Kha ‘Ừm’ một tiếng, đi ra ngoài.

    Triền núi nhỏ Tề Thất nói kia ở đằng sau phòng, trên đó mọc đầy cỏ màu lục mềm mại. Ánh mặt trời vừa đủ, nằm trên đây ngủ trưa quả thực là hưởng thụ.

    Kỳ Bạch vươn mình nằm, hai mắt nhắm, khóe miệng mang ý cười, biểu cảm trên mặt an nhàn mà hạnh phúc.

    Việt Kha vốn đưa tay về phía hắn đột nhiên ngừng lại, biểu cảm như vậy, y chưa từng gặp qua. Phải nói là, người nơi này không nên có biểu cảm như vậy, cực kỳ hưởng thụ, như thể không nhận thấy thế giới này tàn khốc ô nhiễm.

    Nghĩ vậy, ánh mắt Việt Kha nhìn về phía Kỳ Bạch trở nên sâu xa.

    Ngồi vào bên cạnh, nhìn Kỳ Bạch ngủ say sưa, y không khỏi có chút buồn cười.

    Thế giới này, khắp nơi đều là nguy hiểm, nhưng có thể ở nơi dã ngoại ngủ vui vẻ như vậy, chắc trên đời cũng chỉ có người này thôi!

    Tuy nghĩ vậy, thế nhưng khí tức thuộc cường giả cấp 5 trên người y không hề che giấu lan tràn ra ngoài, khiến mấy thứ đang rục rịch lui trở về.

    “Ưm!” Một bàn tay vươn lại, đột nhiên ôm lấy đùi y.

    Việt Kha bị tiếp xúc đột ngột giật mình suýt nữa bổ một chưởng qua, nếu không phải ý thức được người kia là Kỳ Bạch, chỉ sợ hắn đã thành vong hồn dưới tay y.

    “Quả nhiên là ngốc!”

    Tiếng nói hàm chứa ý cười ý khiến Kỳ Bạch ngủ càng ngon, tươi cười nơi khóe miệng không khỏi nới rộng thêm.

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Vị Lai Chi Dược Thảo Sư