Trọng sinh vị lai chi sinh bao tử – Chương 1-4

    2725

    Thuộc truyện: Trọng sinh vị lai chi sinh bao tử

    Chương 1: Sống lại ở tương lai

    Từ trong bóng tối dày đặc giãy giụa thoát ra, Mông Hiểu Dương vùng dậy thở hổn hển. Tay phải mạnh mẽ vỗ ngực, bộ dáng như vừa may mắn thoát chết.

    “Má nó, uống miếng nước cũng có thể bị sặc suýt chết, ngày mai mình nhất định phải đi mua vé số.” Lòng vẫn còn sợ hãi thở phào một hơi, thân thể mềm nhũn ngã xuống giường.

    Chờ một chút, giường? Nếu như y nhớ không lầm, hiện tại hẳn là y ở phòng khách mới đúng. Trong nhà lại không có ai, ai đem y lên giường? Lấy lại tinh thần, lần thứ hai Mông Hiểu Dương ngồi dậy, chỉ là chờ lúc y ngẩng đầu lên, y và các bạn nhỏ thân mến đều sợ ngây người (⊙_⊙)

    Ai có thể nói cho y biết, vì sao y từ cái ổ nhỏ bẩn loạn đến căn phòng sạch sẽ sáng sủa này? Khép lại miệng đang há hốc, xuống giường rón rén mở cửa, thăm dò cẩn thận quan sát xung quanh. Phát hiện cũng không có người, mới từ từ đi ra ngoài. Nhíu mày nhìn quanh cả phòng, chỉnh tề không giống có người ở qua.

    “Chủ nhân, ngài tỉnh?” Thanh âm đột nhiên xuất hiện dọa Mông Hiểu Dương nhảy dựng.

    Vuốt ngực xoay người, liền thấy một người máy tròn tròn, chỉ cao bằng hai phần ba người, hai mắt tròn xoe lóe ra lam quang nói cho y biết, vừa nói chuyện chính là người máy này.

    “Vì sao gọi tôi là chủ nhân?” Mông Hiểu Dương vừa nói, vừa cẩn thận lui về sau.

    Nhân tính hóa nghiêng đầu, “Viên Đồng vốn chính là bảo mẫu người máy của ngài, đương nhiên phải gọi ngài là chủ nhân.” Sau đó, ánh mắt vốn lóe ra lam quang biến thành hồng quang, “Khởi động tia hồng ngoại quét kiểm tra, quét kiểm tra bắt đầu, quét kiểm tra kết thúc. Kết quả kiểm tra: Sóng điện não tất cả đều bình thường. Thân thể hơi khuyết thiếu dinh dưỡng, cần lập tức bổ sung thức ăn.”

    Mông Hiểu Dương sững sờ hồi lâu, chờ đôi mắt của người máy tự xưng Viên Đồng biến trở về lam quang, mới ngây ngốc lẩm bẩm: “Dĩ nhiên thực sự có thể nói, tại sao mình lại ở chỗ này? Bên người thế nào đột nhiên lại có người máy? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

    “Chủ nhân, ngài đã quên rồi sao? Một tháng trước đây ngài bị gia chủ trục xuất khỏi Mông gia, nơi này là nhà của mẫu thân chủ nhân để lại cho ngài.” Ánh mắt của Viên Đồng lại loé lam quang, thanh âm máy móc trả lời.

    Trục xuất Mông gia? Nhà của mẫu thân để lại? Mông Hiểu Dương suy nghĩ, cả người cũng cảm thấy không tốt. Tại chỗ xoay vòng, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, té xỉu.

    Mông Hiểu Dương chỉ cảm thấy như y đang ở rạp chiếu phim, người lạc vào cảnh giới kỳ lạ xem một bộ phim thật dài. Đó là một cậu bé đáng yêu, cười lên còn có lúm đồng tiền nhỏ xinh ở hai khoé miệng. Thế nhưng không bao lâu, đứa bé kia khóc lớn ôm một nam tử thanh tú sắc mặt tái nhợt. Ngay sau đó đã bị một nam nhân khuôn mặt nghiêm túc, tướng mạo anh tuấn dắt vào một tòa biệt thự hoa lệ…

    Lần thứ hai tỉnh lại, đã là sáng hôm sau. Mông Hiểu Dương nhìn chằm chằm trần nhà khắc hoa trắng tinh, sau đó kéo chăn bọc hết người, tự nhủ, ‘Không có việc gì, đây không phải sự thực, ngủ một giấc mọi thứ sẽ như cũ.’ như vậy lẩm bẩm thật lâu, cũng giúp Mông Hiểu Dương ngủ lại.

    Thế nhưng lúc y tỉnh dậy, phát hiện cũng không trở lại căn phòng nhỏ bẩn thỉu của mình. Bật người ngồi dậy ôm mặt khóc lớn, “Tại sao có thể như vậy? Mình chỉ uống nước rồi bị sặc thôi mà, thế nào sống lại đến một ngàn năm sau?”

    Mông Hiểu Dương quê ở vùng nông thôn TZ, cha mẹ đều là nông dân hàm hậu. Sau khi tốt nghiệp đại học ở lại thành phố, đáng tiếc tìm việc làm nhiều lần vấp phải trắc trở. Lúc sắp chết đói, bạn ở đại học giới thiệu cho một công việc. Là được phát cho một bản tiểu thuyết đại cương, sau đó y viết thành tiểu thuyết hoàn chỉnh, nói trắng ra là viết thay.

    Mông Hiểu Dương vốn tốt nghiệp khoa văn, viết văn tất nhiên không tệ. Một tháng sau, từ mười lăm ngàn chữ thành hai mươi lăm ngàn chữ, cuộc sống mới khá hơn. Bởi vì viết văn, y cũng từ từ bắt đầu xem tiểu thuyết. Y cũng từ thanh niên thanh tú hăng hái biến thành trạch nam lôi thôi không lý tưởng.

    Ngày hôm qua y vừa vặn kết thúc một quyển sách, hưng phấn đứng dậy hoạt động một chút, sau đó cảm thấy khát nên lấy ly nước trên bàn uống một ngụm, sau đó thì bị sặc. Sau đó nữa… sau đó nữa thì y từ Mông Hiểu Dương năm 2014 biến thành Mông gia Mông Hiểu Dương năm 3014 mới vừa bị trục xuất.

    Hồi ức hoàn tất, Mông Hiểu Dương mở to hai mắt đỏ bừng xuống giường. Vừa lúc Viên Đồng đẩy cửa tiến đến, trong tay bưng một tô cơm. Nhìn thấy Mông Hiểu Dương tỉnh, lộc cộc trượt tới.

    “Chủ nhân cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi. Nếu như ngài không tỉnh, Viên Đồng liền gọi cấp cứu đưa ngài vào bệnh viện. Qua tia hồng ngoại quét kiểm tra, bởi vì thời gian dài ngài không ăn cơm nên mới té xỉu, Viên Đồng làm cơm cho ngài, chủ nhân mau ăn đi! Mau ăn đi!” Nói một tràng vừa dứt, tô cơm cũng đưa tới trước mặt Mông Hiểu Dương.

    Viên Đồng xuất hiện lần nữa, nhượng Mông Hiểu Dương càng thêm khẳng định y thực sự sống lại đến tương lai. Dạ dày co bóp đau nhói làm y bất chấp nghĩ ngợi lung tung, nhanh chóng tiếp nhận tô cơm.

    “Phi! Phi!” Ăn vào đều phun ra, Mông Hiểu Dương ngẩng đầu hỏi: “Đây là cái gì? Sao khó ăn như vậy?” Thứ này ngọt không ngọt, mặn không mặn, lại sền sệt dinh dính, có thể ăn được sao?

    “Chủ nhân sao vậy? Đây là món bột dinh dưỡng ngài thích nhất mà!” Viên Đồng ánh mắt lập loè, âm thanh máy móc lộ ra nhàn nhạt ủy khuất.

    Mông Hiểu Dương tiếp thu ký ức thân thể này, chỉ là bởi vì tâm tình bất ổn còn chưa tìm hiểu rõ. Nghe Viên Đồng nói, lập tức nhớ lại.

    Năm 2050, mâu thuẫn giữa các quốc gia càng lúc càng lớn, chiến tranh thế giới thứ III rốt cuộc nổ ra. Trái Đất vốn đã bị tàn phá, làm sao có thể chịu nổi vũ khí hạt nhân. Chỉ hai năm, vì chiến tranh mà vô số nơi không thể ở được nữa. Dân số giảm mạnh xuống hai mươi tỷ, trong đó chỉ có bốn mươi phần trăm là nam nữ trẻ tuổi và trẻ con. Hơn nữa, theo kết quả nghiên cứu của các nhà khoa học, ba mươi năm nữa tài nguyên trên Trái Đất đều sẽ cạn kiệt và tầng ozon sẽ biến mất.

    Ý thức được vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng, các quốc gia ký hiệp nghị đình chiến, cử chuyên gia nghiên cứu tìm hướng giải quyết.

    Rốt cuộc vào năm 2060, nước Z đầu tiên phát hiện hành tinh nhân loại có thể sinh sống, mệnh danh là Hoa Hạ tinh. Qua hiệp thương, nước Z di dân đầu tiên, qua tám năm, toàn bộ mọi người trên Trái Đất di dân đến Hoa Hạ tinh.

    Sau khi di dân đến tinh cầu mới, mọi người mới phát hiện hết thảy đều nghĩ quá mức đơn giản. Khí quyển Hoa Hạ tinh có chứa một loại nguyên tố Trái Đất không có, nhân loại hít thở sẽ dần dần bị suy kiệt, thậm chí tử vong.

    Nhưng không thể quay về Trái Đất, nhân loại chỉ có thể ở hành tinh này sinh tồn. Các nhà khoa học đang không ngừng tìm kiếm biện pháp, trong quá trình đó, phát hiện nữ nhân sau khi hấp thu nguyên tố này sẽ từ từ tử vong, mà nam nhân sau khi hấp thu nguyên tố này, từ lúc đầu suy yếu lại từ từ khoẻ lên.

    Không đợi các nhà khoa học tiến hành nghiên cứu, tai nạn lần thứ hai phủ xuống những người đang giãy giụa sống sót. Sinh vật có trí tuệ đẳng cấp cao phát hiện hành tinh này, đồng thời tấn công chiếm đóng. Chỉ một tháng sau đó, nhân loại đành phải đầu hàng. Trong quá trình này, nhân loại chỉ còn chưa tới năm mươi vạn người.

    Sau mười năm đầu hàng, nhân loại không hề có tân sinh mệnh mới được sinh ra, mà nữ nhân cũng từ từ biến mất trong lịch sử loài người. Trước đây các nhà khoa học không biết vì sao nam nhân có thể hấp thu nguyên tố trong khí quyển mà khoẻ lên, lúc này đây đã có lời giải.

    Bởi vì sinh vật công chiếm Hoa Hạ tinh, gọi các nam nhân sống sót là á thú. Bọn họ tự xưng là thú nhân, là có thể biến thân cường đại thú nhân. Mà được xưng là á thú nhân, là có tỷ lệ nhất định sinh hạ ấu tể. Ngoài ra còn có một loại sinh vật tương đối thưa thớt, gọi là giống cái, có tỷ lệ sinh hạ ấu tể rất cao, là mục tiêu tranh giành của các thú nhân.

    Nhân loại sống sót được gọi là á thú nhân chậm rãi dung hợp vào xã hội mới. Chỉ là bởi vì chiến tranh, vì sinh tồn, lại thêm di dân đến hành tinh xa xôi và đủ loại nguyên do khác, tinh hoa văn hoá nhân loại dần dần thất lạc rồi biến mất. Mà mỹ thực nước Z, chính là một trong số đó.

    Lấy lại tinh thần, Mông Hiểu Dương bất đắc dĩ lại cầm muỗng ăn ‘thứ gì đó’ không biết trong tô. Không có biện pháp, không ăn y sẽ bị chết đói.

    Chương 2: Quyết định viết văn

    Cẩn thận uống một ngụm nước (y cũng không muốn lại bị sặc chết), nghiêng đầu hỏi Viên Đồng, “Tôi nhớ hình như có thịt quay và rau cải tươi, thế nào…” Đang nói, Mông Hiểu Dương chợt im lặng.

    Thịt dị thú và rau cải tươi đắt như vậy, nghèo rớt mồng tơi như y làm sao ăn nổi.

    Nhắc đến gia thế Mông Hiểu Dương, có thể làm thành một bộ phim truyền hình dài tập đầy cẩu huyết.

    Mẫu phụ Mông Hiểu Dương là á thú nhân, lúc học đại học quen biết Mông gia thiếu chủ Mông Nghị, cũng chính là phụ thân của Mông Hiểu Dương. Sau hai người rơi vào bể tình, đáng tiếc khi mẫu phụ Mông Hiểu Dương mang thai, đột nhiên gặp một giống cái vô cùng xinh đẹp tự xưng là vị hôn thê của Mông Nghị.

    Á thú nhân xuất thân bình dân nhưng tướng mạo thanh tú lúc đó vô cùng sửng sốt, luống cuống gọi điện thoại cho Mông Nghị, chỉ nghe Mông Nghị thản nhiên đáp lại một câu ‘Em hiểu mà’.

    Chuyện sau đó thì càng thêm cẩu huyết, á thú nhân rời khỏi Mông Nghị sinh ra một tiểu á thú nhân, một thân một mình nuôi dưỡng. Hàng năm mệt nhọc dẫn đến suy kiệt, bất đắc dĩ, á thú nhân đành liên lạc với Mông Nghị lúc này đã là gia chủ. Mong muốn hắn có thể nể tình thân sinh cốt nhục, mà nuôi dưỡng Mông Hiểu Dương thật tốt.

    Ở thế giới tương lai, thú nhân muốn có con nối dòng vô cùng gian nan. Đột nhiên có thêm một đứa con, mặc dù là á thú nhân, Mông Nghị vẫn rất vui. Hắn đương nhiên không cự tuyệt, chờ mẫu phụ Mông Hiểu Dương qua đời, liền mang y về nhà chính.

    Giống cái trước đây gả cho Mông Nghị, cũng sinh cho Mông Nghị một thú nhân và một giống cái trân quý. Vốn nghĩ có thể được đến tình thương của cha, Mông Hiểu Dương phát hiện sau khi về Mông gia, chẳng những không được yêu thương, còn luôn bị tiểu thú nhân và tiểu giống cái nhỏ hơn mình khi dễ. Khi y nói chuyện này với Mông Nghị chẳng những không được giúp đỡ, còn cảnh cáo y không được khi dễ các em.

    Về phần Mông Hiểu Dương tại sao lại bị đuổi ra Mông gia thì không thể không nói đến giống cái em y càng lớn càng xinh đẹp. Nghe nói Mông Hiểu Dương bởi vì đố kị mưu hại giống cái, còn quyến rũ vị hôn phu của em là Phượng gia thiếu chủ, Phượng Trạch Khiêm. Nhưng Mông Hiểu Dương nghĩ nát óc, cũng không thấy nguyên thân có mưu hại em mình và quyến rũ vị hôn phu của nó.

    “Ôi!” Chỉ cần không phải não tàn, là biết ngay chuyện này có vấn đề.

    Nghĩ tới đây, Mông Hiểu Dương lại nhớ ba mẹ ở Trái Đất. Ba mẹ y tuy không giàu có, nhưng đối với đứa con trai độc nhất là y cực kì tốt. Đáng tiếc y bất hiếu, từ sau khi tốt nghiệp chỉ về thăm nhà một lần. Hiện tại nếu như ba mẹ biết y đã chết, chắc sẽ rất thương tâm. Cũng may còn một đứa em họ do ba mẹ nuôi lớn lại hiếu thuận, nếu không y thực sự không biết ba mẹ lúc tuổi già phải làm sao.

    Nếu đã sống lại đến tương lai, y phải tìm cách nuôi sống mình trước, còn lại tất cả đều là mây bay. Trước đây bị Mông gia trục xuất, ngoài quần áo và một ít tiền, không cho y thứ gì khác. Hơn nữa thân thể này năm nay mới mười tám tuổi, còn đang học đại học. Mông Hiểu Dương nghĩ, việc quan trọng nhất bây giờ là kiếm tiền.

    Thở dài, Mông Hiểu Dương đến phòng ngủ lục lọi một hồi, ngoài một cái tủ quần áo và bàn học với một phòng tắm ra không còn gì khác. Vò đầu, y lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra đi vào phòng tắm.

    “Viên Đồng!” Nhìn phòng tắm trống trơn, Mông Hiểu Dương thực sự không biết làm sao, đành phải gọi Viên Đồng.

    “Chủ nhân, ngài có gì phân phó?”

    “Vòi sen ở đâu?” Không phải Mông Hiểu Dương không muốn nhớ, thật sự bây giờ đầu của y còn đang đau âm ỉ, y cũng không dám lại té xỉu, cảm giác đó thật sự rất khó chịu.

    Viên Đồng ấn nhẹ lên tường cạnh cửa phòng tắm, trong phòng tắm nháy mắt xuất hiện đủ loại đồ dùng tắm rửa. Mông Hiểu Dương nghiêng đầu nhìn nơi Viên Đồng vừa ấn, phát hiện một chỗ có đóa hoa hồng màu hồng nhạt. Âm thầm ghi nhớ, Mông Hiểu Dương đi vào mở vòi sen, nhưng không tắm liền, mà nhìn chăm chú vào gương xem bộ dáng của mình lúc này.

    Đưa tay sờ từng đường nét trên mặt, sắc mặt hơi vàng, mũi không cao không thấp, môi không mỏng cũng không dày, cả khuôn mặt chỉ có cặp mắt đào hoa ngập nước là coi được. Cũng nhờ cặp mắt đào hoa thêm điểm, khuôn mặt y mới có thể xem là thanh tú.

    “Thật thần kỳ, ngoài việc so với mình trẻ hơn, còn lại giống y chang.” Nhìn hình dáng trong gương, Mông Hiểu Dương cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

    Tắm sơ qua, Mông Hiểu Dương thay đồ ngủ xong đi ra. Thân là trạch nam, máy vi tính tất nhiên không thể thiếu. Y đi ra chuyện thứ nhất, là đến bên bàn đọc sách cẩn thận nghiên cứu máy vi tính tương lai.

    Suy nghĩ một chút, y đẩy một nắp bật ngay chính giữa bàn lên. Phát hiện nắp bật cũng không phải màn hình vi tính, Mông Hiểu Dương xoa xoa huyệt Thái Dương, nhắm mắt lại lục tìm trong trí nhớ.

    Hồi lâu, y mới mở hai mắt ra lần nữa. Bật nắp ấn nút trên vòng đeo ở cổ tay, bỗng nhiên trong không khí vang lên một âm thanh máy móc, “Bíp! Người sử dụng Mông Hiểu Dương, đã hơn mười bốn tuổi, có thể độc lập dùng quang não.” Sau đó, trước mắt Mông Hiểu Dương hiện lên một luồng ánh sáng. Đột nhiên xuất hiện một mũ giáp màu xanh dương.

    Mông Hiểu Dương cầm lấy đội lên đầu, cảm giác nhẹ như lông chim, lúc này mới dựa vào trí nhớ điều khiển. Nhắm mắt nghĩ khởi động, lúc y mở mắt ra, liền phát hiện y xuất hiện ở trong một căn phòng tường trắng trống trải.

    “Bãi cỏ, bàn ghế.” Đơn giản nói hai từ, căn phòng nháy mắt thay đổi. Không gian mở rộng ra mười lần, y đang đứng trên bãi cỏ xanh mướt. Bên cạnh y là một bộ bàn ghế gỗ mộc mạc, trên bàn gỗ để một cái laptop thường thấy ở Trái Đất, chỉ là cái laptop này không phải đồ thật.

    Mông Hiểu Dương hưng phấn dạo qua một vòng, lại nói: “Dòng suối nhỏ.” Thế nhưng lần này cũng không hiện ra dòng suối nhỏ như y muốn, ngược lại đầu đau dữ dội.

    “Đích đích! Tinh thần lực của người sử dụng không đủ, thỉnh thu hồi yêu cầu! Tinh thần lực của người sử dụng không đủ, thỉnh thu hồi yêu cầu!”

    “Thu hồi.” Đưa tay lau đầu không phát hiện mồ hôi, Mông Hiểu Dương cảm thấy dễ chịu hơn. Y quá mức hưng phấn, quên mất trang trí cảnh sắc trong quang não cần tinh thần lực. Chỉ đành nghỉ ngơi dưỡng sức một lúc, mới từ từ trang trí tiếp.

    Ngả người dựa vào ghế, Mông Hiểu Dương dùng thanh âm điều khiển quang não. Đơn giản xem một vài tin tức mới nhất. Phát hiện đều là quân sự và giống cái nhà ai nhà ai ra sao.

    Bĩu môi, nói ‘giải trí’. Màn hình bỗng nhiên biến thành bảy sắc cầu vồng. Hiện lên tất cả đều là nam nhân, nhầm, là á thú nhân và thú nhân.

    Giống cái bởi vì khan hiếm mà trân quý, phần lớn không ai thấy được. Các á thú nhân tuấn mỹ, do vậy mà trở thành đối tượng được thú nhân quan tâm.

    Nghĩ tới đây, Mông Hiểu Dương bỗng nhíu mày. Kiếp trước mặc dù y là trạch nam, thỉnh thoảng cũng sẽ đọc đam mỹ, nhưng như vậy không có nghĩa y là đồng tính luyến ái. Thế nhưng thế giới này không hề có nữ nhân, y đi đâu để tìm bây giờ.

    “Mặc kệ, dù sao mình thế này cũng không ai thèm, coi như mình không có tiền cưới vợ, độc thân được rồi.” Chống cằm, Mông Hiểu Dương quyết định.

    Không để ý mấy cái này nữa, trực tiếp nói đến thứ y thích nhất ‘tiểu thuyết’. Quả nhiên xuất hiện rất nhiều trang web, đứng hạng nhất là tinh tế văn học. Hưng phấn click vào, trực tiếp chọn đọc tiểu thuyết đứng đầu. Liên tiếp mấy quyển, đều kể về thú nhân dũng mãnh vượt qua nguy hiểm trở ngại cứu giống cái, sau đó hai người hạnh phúc bên nhau suốt đời. Nếu không phải thì cũng là á thú nhân gặp được thú nhân dũng mãnh, nhưng bởi vì giống cái ôn nhu xinh đẹp xuất hiện, đành buồn bã ra đi thành toàn bọn họ hạnh phúc bên nhau. Đương nhiên cũng có thể loại chiến tranh, nhưng đều là quân sự đánh giặc.

    Vỗ trán, Mông Hiểu Dương chọn đọc một quyển thể loại chiến tranh. Quyển sách này viết về một thú nhân bình dân, bằng vào nghị lực bất khuất trở nên ngày càng cường đại, cuối cùng trở thành đế quốc chiến thần. Quyển sách này ngoài tình tiết hơi đơn giản một chút, hành văn lại không tệ, rất hấp dẫn lôi cuốn, đọc xong khiến người nhiệt huyết dâng trào, cũng muốn tòng quân lập công, cuối cùng ôm giống cái về. (= =)

    “Chủ nhân, cơm trưa xong rồi, ngài ăn cơm thôi.” Thanh âm Viên Đồng vang lên bên tai, làm Mông Hiểu Dương đang đắm chìm trong tiểu thuyết hồi thần lại. Sờ cái bụng lép xẹp, Mông Hiểu Dương ‘Ừ’ một tiếng liền rời khỏi quang não.

    Lần thứ hai thấy ‘thứ mà Viên Đồng gọi là bột dinh dưỡng’, Mông Hiểu Dương liền buồn nôn. Cố gắng ăn hết một tô, y càng thêm kiên định muốn kiếm tiền. Thế nhưng thế giới tương lai quét rác cũng cần bằng đại học, y mới vừa tốt nghiệp cấp ba ai mà mướn. Cũng không thể như ở Trái Đất, giúp tác gia viết thay?

    “Viết thay? Vì sao mình phải viết thay? Mình có tinh hoa văn hoá của nhân loại trong đầu, vì sao không thể tự sáng tác.” Mông Hiểu Dương càng tự nhủ mắt càng sáng, quyết định bắt tay vào làm ngay.

    Hào hứng về đến phòng, Mông Hiểu Dương lần thứ hai đột nhiên té xỉu trên đất.

    Chương 3: Hệ thống thành công

    “Đinh! Năng lượng đã đủ, có thể bắt đầu buộc định.”

    “Đinh! Hệ thống buộc định thành công, bắt đầu khởi động, 1%…. 5%…… 20%……100%, khởi động thành công!”

    “Đinh! Hoan nghênh ngài sử dụng hệ thống thành công. Bởi vì năng lượng không đủ nên tạm đóng công năng phụ trợ thành công cao cấp, chính thức khởi động hệ thống phụ trợ thành công cấp thấp. Đang quét kiểm tra não bộ, quét kiểm tra kết thúc! Kí chủ: Mông Hiểu Dương, giới tính: Á thú nhân, tuổi: 18, không có năng lực thiên phú, sở trường đặc biệt: Sáng tác!”

    “Đinh! Hệ thống tập trung sở trường đặc biệt, tự động tuyển chọn nghề chính: Tác gia, hệ thống thành công chính thức mở ra.”

    Âm thanh đinh đinh vang lên liên tiếp làm Mông Hiểu Dương đang hôn mê phải nhíu mày, y cảm giác hiện tại mình ngủ cũng không phải, mà tỉnh cũng không được, y như trước đây ba mẹ nói bị bóng đè. Hồi lâu sau, y chỉ cảm thấy một dòng điện xẹt qua người, tê tê dại dại cũng không khó chịu lắm, chỉ là đầu lại đột nhiên nặng rất nhiều, tựa như buổi sáng tinh thần lực sử dụng quá độ, vô cùng khó chịu.

    Lần thứ hai từ trên cái giường chưa xa cách bao lâu tỉnh lại, Mông Hiểu Dương chống tay ngồi dậy lắc đầu, khó chịu xoa bóp mũi, lúc này mới hai ngày y đã té xỉu ba lần, lần đầu tiên trực tiếp bất tỉnh đến một ngàn năm sau, lần thứ hai bất tỉnh tiếp nhận ký ức của nguyên thân, đây là lần thứ ba đột nhiên bất tỉnh như vậy, khẳng định cũng là có nguyên nhân.

    Quả nhiên, mới vừa suy tư xong, trước mắt bỗng xuất hiện một cái giao diện trò chơi, mặt trên chỉ có hai khung lựa chọn ‘Tiến nhập’, ‘Rời khỏi’ đỏ chói.

    Mông Hiểu Dương ngồi thẳng người, không hiểu đây là sao, muốn ẩn đi, thế nhưng cho dù y cố gắng tập trung suy nghĩ làm cho nó biến mất, nhưng nó vẫn còn lơ lửng y nguyên trước mắt y. Đơn giản đứng dậy không để ý tới nó, thế nhưng phòng ngủ phòng khách đi vài vòng, giao diện trò chơi này cũng di động theo y, thẳng tay chọn rời khỏi, chỉ là trước mắt hiện ra một hàng chữ, ‘Bởi vì hệ thống cùng não bộ của kí chủ trực tiếp buộc định, nếu như tuyển chọn rời khỏi, kí chủ sẽ trở thành người sống đời sống thực vật, xin hỏi kí chủ có xác định rời khỏi hay không?’

    ‘Má nó, đã uy hiếp vậy rồi, y còn dám rời khỏi sao?’ Mông Hiểu Dương mắng thầm, bất đắc dĩ chọn tiến nhập. Giao diện trước mắt y bỗng mờ dần rồi biến mất như khói.

    “Chúc mừng kí chủ thành công kết nối hệ thống thành công, đánh số 9717 vì ngài phục vụ.” Âm thanh máy móc vang lên trong đầu Mông Hiểu Dương, cũng để cho y đối chuyện vừa té xỉu lúc nãy chậm rãi có ấn tượng.

    Y vừa té xỉu quả thực nghe được tin tức hệ thống buộc định. Là một tử trạch còn yêu đọc tiểu thuyết, nếu như hiện tại y vẫn không rõ mình gặp cái gì, mấy năm nay lăn lộn trong giới văn học mạng xem như uổng phí rồi.

    Mông Hiểu Dương hưng phấn không thôi ngồi xếp bằng trên giường, kích động hỏi: “Cậu là hệ thống thành công? Vậy có thể giới thiệu công năng của hệ thống thành công sao? Có phải hệ thống là có cửa hàng hay không? Có phải là chỉ cần tôi có tiền hệ thống là có thể mua được đồ ở cửa hàng? Có phải là còn có nhiệm vụ, chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ được thưởng cho nhiều vật phẩm? Đúng rồi, thường hệ thống mới buộc định, có phải đều có tân thủ lễ bao đúng không?”

    “Kí chủ…”

    “Như vậy tân thủ lễ bao của tôi đâu? Là cái gì? Bí tịch võ công? Không được, cái kia cấp thấp quá, phải là tu chân bí tịch mới được? Hay là tẩy tủy đan? Uống một viên thải hết tạp chất trong cơ thể, còn có thể khơi thông kinh mạch, giúp ích rất nhiều cho luyện võ tu chân sau này? Hoặc là tăng trí nhớ, tỉnh dậy tôi có thể xem qua là nhớ?”

    “Kí chủ…”

    “Mấy yêu cầu này hình như hơi cao, nếu không phải thì… A..a…” Một dòng điện chạy qua người, làm Mông Hiểu Dương vốn đang nói huyên thuyên bỗng kêu một tiếng, đồng thời cũng từ ảo tưởng vô hạn trở về hiện thực.

    “Kí chủ, vô cùng tiếc nuối phải nói cho ngài biết, ngài suy nghĩ nhiều!” Trong thanh âm máy móc, mơ hồ lộ ra sự bất đắc dĩ.

    Mông Hiểu Dương trấn định lại cũng cảm giác mình hưng phấn quá mức, đằng hắng một cái, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Như vậy xin giới thiệu một chút công dụng của cậu, nếu không tôi không biết sử dụng thế nào.” 9717 cảm giác chương trình của mình đều muốn hỗn loạn, vì sao hệ thống sẽ chọn một người như vậy phụ trợ chứ?

    Hồi lâu sau, trong đầu Mông Hiểu Dương lần nữa vang lên âm thanh của 9717, “Bổn hệ thống là hệ thống phụ trợ thành công cao cấp, chỉ cần ngài định ra mục tiêu, hệ thống sẽ giúp ngài đạt được đỉnh cao nhất của mục tiêu đó.” Nói xong, giao diện lại lần nữa xuất hiện trước mắt Mông Hiểu Dương. Trên đó chỉ có thông tin nhân vật, nhiệm vụ và thành tựu.

    Y trực tiếp chọn nhân vật, trừ thông tin cơ bản của y, trong đó còn có nhiều thông tin y không biết!

    【 tính danh 】 Mông Hiểu Dương

    【 thiên phú 】 không

    【 thể chất 】4 (10) đánh giá: Tây Thi ốm yếu

    【 trí lực 】7 (10) đánh giá: Có chút thông minh

    【 sức quyến rũ 】3 (10) đánh giá: Ảm đạm không ánh sáng

    【 dựng lực 】2 (10) đánh giá: Cơ hội xa vời

    “Biết ngay mà! Hèn chi lúc sống lại cứ thấy khó chịu, ốm yếu như Tây Thi làm sao dễ chịu được! IQ của anh đây đương nhiên không thể chê nhá, hồi tiểu học thi toàn được một trăm điểm đó. Nhưng mà sức quyến rũ sao thấp vậy? 9717 cậu tính đúng không? Còn cái cuối cùng ‘Dựng lực’ là cái gì?” Mông Hiểu Dương thắc mắc.

    “Xin kí chủ yên tâm, số liệu của bổn hệ thống đều chính xác, có sai sót cũng không quá 0.0000000001%. Về phần dựng lực, giới tính kí chủ là á thú nhân, á thú nhân có năng lực dựng dục, đây là tỷ lệ mang thai của kí chủ, tương đương hai mươi phần trăm, kỳ thực ở tinh cầu của kí chủ, tỷ lệ này cũng không thấp.”

    Hiểu Dương trực tiếp đóng thông tin nhân vật, mở giao diện nhiệm vụ, tỏ vẻ không màng tới dựng lực, khi thấy nhiệm vụ, bỗng nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, rống to hơn: “Má nó! Tôi tuyển trở thành tác gia là nghề chính lúc nào? Còn nhiệm vụ tân thủ, trong vòng một ngày đăng ký acc post bài tôi không có ý kiến, nhưng mà hoàn thành nhiệm vụ thưởng cho không biết là sao, không hoàn thành nhiệm vụ còn nghiêm phạt múa thoát y up lên quang não?”

    Quả nhiên thiên hạ không có chuyện ăn không phải trả tiền, bánh trời cho đều có độc, nhìn nhiệm vụ tân thủ, Mông Hiểu Dương có thể tưởng tượng tương lai thế nào rồi.

    “Sở trường đặc biệt của kí chủ là sáng tác, hệ thống căn cứ điều kiện của kí chủ tự động tuyển chọn tối ưu.” Có lẽ biết đã đả kích lòng nhiệt tình của Mông Hiểu Dương, 9717 nói thêm: “Kí chủ vừa nói mấy thứ tẩy tủy đan vật phẩm các loại, bổn hệ thống mặc dù không có, thế nhưng chỉ cần kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, sẽ được thưởng cho các vật phẩm có giá trị ngang bằng.”

    Mắt Mông Hiểu Dương nhất thời sáng ngời, mặt lại giả vờ khinh thường bĩu môi, “Nói miệng không bằng chứng, cậu lấy gì chứng minh cậu có mấy thứ như tôi nói?”

    9717 trầm mặc, hệ thống tuyển chọn kí chủ vô lại như vậy có sao không?

    Ngay khi Mông Hiểu Dương nghĩ hệ thống bị hỏi á khẩu, một âm thanh hệ thống máy móc băng lãnh vang lên: “Bạn có muốn ứng trước trị số thành công đổi vật phẩm, ‘có, không?’ ”

    Mông Hiểu Dương nghe thế, vội vàng lại gọi ra giao diện mở thành tựu. Y mới vừa bị nghiêm phạt làm choáng váng không thấy mục này, nghĩ đến trị số thành công chắc là ở trong đây.

    Thành tựu: F (thành tựu phân chín đẳng cấp, từ thấp đến cao lần lượt là: F, E, D, C, B, A, S, SS, SSS)

    Nghề chính: Tác gia

    Nghề phụ: Không

    Trị số fan: 0 (hảo cảm độ của độc giả, từ thấp đến cao lần lượt là: F, E, D, C, B, A, S, SS, SSS)

    Trị số thành công: 0 (hoàn thành nhiệm vụ có được, cũng có thể đổi từ trị số fan.)

    Thu hồi giao diện, Mông Hiểu Dương trầm ngâm hồi lâu, “Tôi muốn biết trị số thành công có thể đổi cái gì?”

    Thanh âm máy móc của 9717 vang lên lần nữa, “Bởi vì năng lượng của hệ thống không đủ, hiện nay chỉ có thể đổi tiểu dược hoàn tăng thể chất, trí lực và sức quyến rũ vân vân, phải đợi sau khi kí chủ hoàn thành nhiệm vụ và thu được trị số thành công, hệ thống sẽ không ngừng thăng cấp đổi mới, vật phẩm đổi được cũng sẽ càng nhiều.”

    “Có thể đổi tiểu dược hoàn như vậy cũng không tệ, tiểu dược hoàn tăng cường thể chất đổi thế nào?” Chống cằm, Mông Hiểu Dương hỏi.

    “Mười trị số thành công có thể đổi một năng lượng hoàn tăng một điểm thể chất, xin hỏi có đổi hay không?”

    “9717? Tôi nghĩ cậu không thành thật nha! Tại sao không nói năng lượng hoàn này một lần có thể ăn mấy viên, có thể chồng điểm hay không?” Mông Hiểu Dương cười gian.

    “…”

    Chương 4: Thế giới quang não

    Quả thực 9717 không có nói thật, năng lượng hoàn này một lần chỉ có thể ăn một viên, thế nhưng ngày hôm sau có thể ăn thêm, có thể chồng điểm vô hạn. Năng lượng hoàn có hai loại là cấp thấp và cao cấp, một khi đã ăn năng lượng hoàn cấp thấp, sau đó nhất định phải đợi cho hệ thống thăng cấp rồi mới có thể đổi năng lượng hoàn cao cấp. Nhưng chỉ cần đã ăn năng lượng hoàn cao cấp, sẽ không có hạn chế này.

    9717 lại trầm mặc, làm Mông Hiểu Dương càng thêm hoài nghi trong đó có quỷ. Y nhàn nhã nằm xuống giường, nhắm mắt lại, ở trong đầu nghiên cứu về hệ thống thành công.

    “Được rồi, còn có một loại năng lượng hoàn cao cấp, bất quá cần một trăm điểm trị số thành công, ngài muốn đổi sao?”

    “Cậu nói xem, nếu thêm một năng lượng hoàn cao cấp thì thể chất có thể tăng bao nhiêu, so năng lượng hoàn sơ cấp tốt hơn chỗ nào?”

    “Một trăm điểm trị số thành công có thể đổi lấy một năng lượng hoàn chỉ có thể tăng 5 điểm thể chất, hơn nữa, một trăm điểm trị số thành công cần một vạn điểm trị số fan mới đổi được, cũng không tốt hơn so với năng lượng hoàn cấp thấp, kí chủ xác định muốn đổi năng lượng hoàn cao cấp sao?”

    “Xác định.” Mông Hiểu Dương không chút do dự gật đầu.

    Mười điểm trị số thành công có thể đổi lấy một năng lượng hoàn tăng thêm một điểm thể chất, nói cách khác, một trăm điểm trị số thành công có thể tăng mười điểm thể chất. Theo lý, năng lượng hoàn cao cấp hẳn là tăng thêm so năng lượng hoàn cấp thấp càng nhiều mới đúng, thế nhưng ở đây lại chỉ tăng năm điểm, y dám cá, trong này khẳng định còn có gì khác bị 9717 che giấu, dù sao thua cuộc cũng không có việc gì, năm điểm thể chất đủ cho thân thể y khỏe mạnh rồi.

    “Đinh! Kí chủ tiêu hao một trăm điểm trị số thành công đổi năng lượng hoàn cao cấp, ‘có, không?’ ”

    “Có!” Một tia sáng mắt thường có thể thấy được loé lên, một dược hoàn màu nâu nho nhỏ xuất hiện trước mắt Mông Hiểu Dương. Dược hoàn không lớn, y trực tiếp lấy tới liền nuốt.

    Không bao lâu, toàn thân Mông Hiểu Dương bắt đầu đau âm ỉ, càng ngày càng đau dữ dội, nhất là dạ dày, cảm giác ruột đều xoắn hết lại.

    “Chết tiệt, 9717 cậu không nói cho tôi biết ăn tiểu dược hoàn này sẽ đau như vậy!” Nói xong, Mông Hiểu Dương tay ấn dạ dày gập người lại, đến nói đều nói không nên lời.

    “Xem đi, cũng bởi vì vậy tôi mới kêu ngài chọn năng lượng hoàn sơ cấp, đáng tiếc có người không chịu nghe tôi nói hết liền chọn năng lượng hoàn cao cấp.” Nói xong 9717 còn ngạo kiều hừ một tiếng.

    Hiện tại đau đến muốn đập đầu vô tường, Mông Hiểu Dương cũng không có tâm tình để ý đến nó, cắn môi kêu rên, y chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ biến thành màu đen, tưởng ngất đi lại không ngất được, chỉ có thể thừa nhận cơn đau như lăng trì này, ngay khi y sắp không kiên trì nổi nữa, đau đớn rốt cuộc giảm bớt.

    Mông Hiểu Dương đầu đầy mồ hôi nằm thở phì phò, bởi vì đau đớn mà cơ bắp buộc chặt cũng từ từ thả lỏng, hồi lâu sau, ánh mắt của y mới từ từ khôi phục thanh minh, lỗ tai cũng không còn ù ù nữa, ngay sau đó, y chợt ngửi được một mùi hôi thối đâu đây, cúi đầu nhìn, mới phát hiện toàn thân bị mồ hôi nâu thấm ướt.

    “9717, đây có phải giống như tẩy tủy đan, ăn vào là có thể bài trừ tạp chất trong cơ thể đúng không?” Mông Hiểu Dương càng nghĩ càng hưng phấn, ngay cả vừa mới bị đau đớn như vậy cũng thấy đáng giá.

    “Đương nhiên, tôi sớm nói với ngài rồi mà, vật phẩm của bổn hệ thống không thể kém hơn mấy thứ ngài nói, hiện tại đã tin chưa!” 9717 lại ngạo kiều hừ một tiếng.

    Mông Hiểu Dương cũng không tính toán, hưng phấn một hồi liền vội vàng mở tinh lọc khí, sau đó đến toilet đại chiến ba trăm hiệp. Kì cọ ba lần, nước tắm mới trắng trong, nghiêng người nhìn vào gương, y chợt sửng sốt. Người trong gương thật là bản thân da vàng vọt, tướng mạo bình thường đó sao?

    Vuốt khuôn mặt trắng nõn mềm mại, trong ánh mắt đào hoa của Mông Hiểu Dương lóe lên không phải vui vẻ mà là phiền muộn.

    “9717, tôi chỉ muốn tăng thể chất để có một thân thể khỏe mạnh, cũng không phải muốn tăng trắng, cậu nhìn tôi hiện tại giống như nữ nhân này.” Nhìn toàn thân láng mịn trắng nõn, đôi môi sóng mũi khéo léo, hợp với đôi mắt đào hoa, quá sức câu nhân.

    “Nữ nhân? Kí chủ nói là giống cái đi! Kí chủ là á thú nhân, bản thân cũng có thể coi là gần như giống cái, trở nên hấp dẫn hơn không phải là mơ ước của giống cái hoặc gần như giống cái sao? Về phần trắng thêm, năng lượng hoàn cũng không có công hiệu này, bản thân kí chủ trắng sẵn rồi, chỉ vì thể chất không tốt nên sắc mặt mới ố vàng như vậy thôi.” 9717 rõ ràng rành mạch trả lời tất cả các vấn đề của Mông Hiểu Dương.

    Mông Hiểu Dương: “Con mẹ nó! Làm ơn đừng nói đến á thú nhân nữa, ông đây là nam nhân chân chính, một nam nhân chân chính có thể áp đảo cả thú nhân biết chưa!”

    9717: “…”

    Từ trong kích thích ‘gần như giống cái’ hoàn hồn lại, dùng sức lau mặt, dù sao thay đổi cũng thay đổi rồi, cũng không thể biến trở lại, y trực tiếp nhắm mắt ở trong đầu kiểm tra trị số sau khi ăn năng lượng hoàn.

    【 tính danh 】 Mông Hiểu Dương

    【 thiên phú 】 không

    【 thể chất 】9 (10) đánh giá: Cường tráng như trâu

    【 trí lực 】7 (10) đánh giá: Có chút thông minh

    【 sức quyến rũ 】8 (10) đánh giá: Mị lực bắn ra bốn phía

    【 dựng lực 】2 (10) đánh giá: Cơ hội xa vời

    “Vì sao sức quyến rũ lại thay đổi?” Mông Hiểu Dương thấy sức quyến rũ bỏ thêm năm điểm, tò mò hỏi.

    “Hừ, á thú nhân ngu ngốc, sức quyến rũ không thể nào dùng dược hoàn tăng thêm, chỉ có lần đầu tiên dùng năng lượng hoàn cao cấp mới có thể tăng. Mị lực không chỉ đơn thuần hấp dẫn người khác, còn có thể giúp ích cho ngài trong nhiều phương diện. Tỷ như ngài viết tiểu thuyết, cho dù hành văn nội dung bình thường, nếu sức quyến rũ của ngài đủ cũng sẽ hấp dẫn người đến xem.”

    “Đã tốt như vậy, sao cậu còn khuyên tôi ăn năng lượng hoàn cấp thấp làm gì?” Tổng thể mà nói, 9717 khẳng định mong muốn y có thể được đến nhiều trị số fan, nhưng mà tại sao không giúp y tăng điểm sức quyến rũ, Mông Hiểu Dương càng thêm nghi ngờ.

    “Đương nhiên là mong muốn ngài có thể thông qua nỗ lực đạt đến thành công! Phải biết rằng, chân chính thành công là cần từng chút từng chút một nỗ lực mới có giá trị, dựa vào sự giúp đỡ từ bên ngoài tăng thêm sẽ chỉ làm ngài đánh mất lòng kiên trì nỗ lực, dẫn đến ngài cách thành công càng ngày càng xa.”

    “Thật sao?” Mông Hiểu Dương biểu thị rất hoài nghi.

    “Đương nhiên.” 9717 vẫn máy móc trả lời, nhưng trong âm thanh lộ ra khẳng định.

    “Bất quá bây giờ có sức quyến rũ hỗ trợ, ngài làm nhiệm vụ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Và hiện tại đã là bốn giờ chiều, hạn chót hoàn thành nhiệm vụ chỉ còn lại có tám giờ, kí chủ xác định muốn ngày mai ở quang não thấy mình múa thoát y sao?”

    “A! Suýt chút đã quên, không nói với cậu nữa, tôi đi đăng kí viết văn ngay đây.”

    Trong không gian ở trung tâm hệ thống thành công, một đứa bé khoảng chừng năm sáu tuổi, bộ dạng vô cùng đáng yêu len lén lau mồ hôi, sau đó vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, “Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị phát hiện rồi.” Giọng nói này rõ ràng là hệ thống 9717 vừa nói chuyện với Mông Hiểu Dương.

    “Hừ, á thú nhân ngu ngốc, làm hại tôi tuyên bố ít đi bao nhiêu nhiệm vụ.” Kỳ thực điểm sức quyến rũ là có hạn, hệ thống thường sẽ để làm phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ. Thế nhưng lần đầu ăn năng lượng hoàn cao cấp, sẽ tăng thêm năm điểm sức quyến rũ. Thế nhưng, có thật nhiều nhiệm vụ không phát được nữa.

    Đột nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của 9717 lộ ra nụ cười gian, “Không phải ngài nói mình là nam nhân chân chính sao? Tôi đây sẽ thay đổi thứ khác đến thưởng cho ngài.”

    Mới từ phòng tắm ra ngoài, Mông Hiểu Dương không biết âm mưu của hệ thống, thấy Viên Đồng đã thay xong drap trải giường, liền vui vẻ trực tiếp cầm mũ giáp nhảy lên giường.

    Đội mũ giáp kết nối quang não, Mông Hiểu Dương quen thuộc đi vào tinh tế văn học bắt đầu đăng kí và xin trở thành tác gia. Nhưng khi chuẩn bị post bài mới, y lại sửng sốt.

    Y nhất định sẽ không viết văn thú nhân đánh bại tất cả địch nhân thắng được giống cái sùng bái, nhưng y nên viết gì đây? Tu tiên? Không được, cái này rất phức tạp, chắc chắn người của thế giới này sẽ không hiểu được. Huyền huyễn? Không được, lý do giống như trên. Võ hiệp? Cái này thì có thể, chỉ là thế giới này không có nữ nhân, ảo não một hồi lâu, y chỉ phải đem tất cả vai nữ chuyển hết thành giống cái.

    [La Húc Nghiêu là con trai trưởng của chưởng môn danh môn đại phái, từ nhỏ thiên tư thông tuệ, bất luận văn võ đều học một biết mười. Khi hắn tròn mười sáu tuổi, bị sư phụ phái đi Giang Nam truyền tin.

    Mới vừa xuống núi La Húc Nghiêu nhìn thấy cái gì cũng tò mò không ngớt, đúng vào lúc này, phía trước truyền đến một tiếng la thất thanh, La Húc Nghiêu liền chạy vội tới, chỉ thấy một giống cái nhu nhược bị một thú nhân thân thể mập mạp, tướng mạo hèn mọn đùa giỡn…]

    Vẫn không thể thích ứng hình thức viết văn tương lai, Mông Hiểu Dương yêu cầu quang não biến ảo một bàn phím. Nhanh chóng gõ ba chương, đặt thời gian post lên xét duyệt, y liền thoát ra tinh tế văn học.

    Một quyển tiểu thuyết võ hiệp vô cùng cẩu huyết, nhưng Mông Hiểu Dương lại dự định lấy thể loại văn này làm bước đi đầu tiên. Thứ nhất người tương lai khẳng định không thể lập tức tiếp thụ được phong cách tiểu thuyết hoàn toàn bất đồng, thứ hai buổi sáng y đọc cẩu huyết văn nhiều quá, hiện tại chỉ nghĩ được nội dung này.

    o(╯□╰)o

    Hoàn thành nhiệm vụ, Mông Hiểu Dương cũng liền thả lỏng rất nhiều. Trước khi có được năng lượng hoàn, y tin tưởng hệ thống có năng lực làm y múa thoát y up lên quang não. = =

    Nhìn đồng hồ, mới sáu giờ rưỡi, Mông Hiểu Dương dứt khoát vào quang não đi dạo.

    Tiến vào thế giới giả thuyết, y cảm giác như đang ở thế giới thực, Mông Hiểu Dương lại cảm thán khoa học kỹ thuật của thế giới tương lai quả nhiên rất cao. Trong quang não mỗi người đều có một phòng nhỏ, bên trong có đủ quần áo dụng cụ và vân vân, đương nhiên cũng phải dùng tiền mua.

    Thì ra Mông Hiểu Dương trước khi bị đuổi ra Mông gia, vẫn có rất nhiều tiền tiêu vặt. Nên khi Mông Hiểu Dương ở trong phòng nhỏ xem xét xung quanh, liền phát hiện trong thế giới quang não mình là thổ hào. Lấy một bộ đồ cao cấp mặc vào, y còn thử ngắm mình trong gương.

    Mở hộp trang sức, y phát hiện vật phẩm quý báu rất nhiều. Mông Hiểu Dương mắt sáng ngời, hiện tại y không có tiền, đây không phải là tiền sao? Hưng phấn bắt đầu tra cứu tin tức buôn bán, thật sự tra được không ít.

    Liên hệ nói rõ ràng xong, Mông Hiểu Dương ôm hộp trang sức kích động đi thẳng đến mục tiêu.

    Thật vui vẻ, rốt cuộc y không cần lo lắng ngày mai phải ăn món bột dinh dưỡng đó nữa rồi.

    Thuộc truyện: Trọng sinh vị lai chi sinh bao tử