Trọng sinh vị lai chi sinh bao tử – Chương 17-20

    1398

    Thuộc truyện: Trọng sinh vị lai chi sinh bao tử

    Chương 17: Mộng xuân

    Qua một hồi giãy giụa, kết quả sau cùng là hai người trần truồng mặt đối mặt, đương nhiên là có mặc quần lót, đây là Mông Hiểu Dương liều mạng bảo vệ được.

    Bọt nước từ bờ ngực cường tráng rắn chắc chảy xuống tới bụng dưới, cộng thêm làn da màu đồng cổ, chết tiệt gợi cảm, Mông Hiểu Dương đột nhiên có chút bối rối quay đầu sang chỗ khác.

    Kiếp trước cũng không phải chưa tắm cùng nam nhân, lúc học đại học, hằng ngày đều tắm ở nhà tắm chung. Khi đó nghĩ tất cả mọi người đều như nhau, không có gì xấu hổ hoặc là không được tự nhiên. Nhưng là hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, y cảm thấy không thoải mái.

    Lâm Hô giơ tay lên nắm cằm Mông Hiểu Dương, khiến mặt y đối diện với mình, “Lúc nãy tôi đã nói rồi, trước khi đính hôn sẽ không làm gì em, xấu hổ cái gì.”

    Mông Hiểu Dương: Anh con mẹ nó đã lột tôi sạch sẽ thế này, còn muốn thế nào nữa?

    Thấy y không trả lời, Lâm Hô trực tiếp kề sát vào liếm liếm cánh môi y. Mông Hiểu Dương giơ tay lên chặn trước ngực Lâm Hô, khiến hắn càng hôn sâu hơn đưa lưỡi vào trong miệng của y, cùng hắn quấn quít.

    “Ưm!” Bị ép tới không thở nổi khiến đầu óc Mông Hiểu Dương ngày càng mơ hồ, thân thể cũng càng ngày càng mềm nhũn.

    Cảm giác được thân thể Mông Hiểu Dương trượt xuống, tay Lâm Hô đang đặt trên lưng y siết chặt hơn, kéo y sát vào người mình, tứ chi hai người liền đan vào nhau, Mông Hiểu Dương vô ý thức tách ra hai chân ôm chặt thắt lưng cường tráng của Lâm Hô. ( Tiểu Nhiên: Tư thế này có vẻ khó =^=)

    Sau khi nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở hổn hển. Lâm Hô vẫn chưa buông y ra, mà ngậm môi dưới y nhẹ nhàng mút, tay thì đặt trên người y vuốt ve lên xuống.

    Chỉ là, “Tay anh hướng đi đâu đó!” Cố sức đẩy Lâm Hô một cái, Mông Hiểu Dương không vui nói.

    Bàn tay dừng lại giữa hai chân Mông Hiểu Dương vẫn chưa rời khỏi, tương phản được một tấc lại muốn tiến một thước sờ soạng đi lên, bất ngờ nắm chặt nơi mẫn cảm nhất cũng yếu ớt nhất của Mông Hiểu Dương, ác ý xoa nắn vài cái, “Cương rồi.”

    “Lâm Hô!” Mông Hiểu Dương thẹn quá thành giận kinh hô một tiếng, cả người đều cứng đờ không dám động. Đậu xanh rau má, y cũng không phải thánh nhân, bị người vừa hôn vừa sờ như vậy đương nhiên sẽ cương.

    Kỳ thực để cho y lo lắng sợ hãi, chính là thứ cực lớn đang để trên đùi y. Kích thước này không phải nhân loại nên có nha! Y đã quên, sinh vật trước mặt vốn cũng không phải nhân loại. Mà là thú nhân, có thể biến thân trở thành dã thú thú nhân. Nhưng thế này cũng quá mức đi, liếc mắt nhìn tiểu tiểu Dương của mình, Mông Hiểu Dương quyết định không quan tâm đến vấn đề này nữa.

    Nhưng mẹ nó, đồ chơi này hiện tại đang đối diện tầm nhìn của y, y có thể không quan tâm mới là lạ. Tuy chưa từng thấy nam nhân và nam nhân làm chuyện đó thế nào, thế nhưng y cũng biết một ít. Nhìn kích thước thứ này, nói không chừng mới vừa đi vào y liền mất mạng.

    Trong lúc Mông Hiểu Dương lo lắng sợ hãi, Lâm Hô cũng nhẫn rất cực khổ. Tiếp tục ngậm lấy đôi môi có chút sưng đỏ, tay bắt đầu chậm rãi vuốt ve tiểu tiểu Dương. Mông Hiểu Dương bị động tác của hắn làm kinh hãi trừng lớn đôi mắt, muốn ngăn cản, nhưng khoái cảm thấu tận xương từ bàn tay của đối phương chậm rãi truyền đến, khiến y không muốn cắt đứt.

    “Đừng… Ưm a ~~~” kinh hô một tiếng, Mông Hiểu Dương liền phóng thích trong tay Lâm Hô, cả người như không có xương xụi lơ ở trên người hắn.

    Đẩy ra Mông Hiểu Dương còn đang đắm chìm trong dư âm cao trào, Lâm Hô rất nhanh đứng dậy kéo qua một cái khăn tắm vây quanh nửa người dưới liền đi ra ngoài. Hành động này của hắn làm cho Mông Hiểu Dương mới vừa có chút phục hồi tinh thần lại bị bất ngờ.

    Y còn tưởng rằng tối nay Lâm Hô sẽ nói không giữ lời mà muốn y, không nghĩ tới hắn thật đúng là không đụng đến y.

    Trong phòng khách bên ngoài phòng tắm, Lâm Hô thở gấp hô hấp nặng nề, mồ hôi từ thái dương chảy xuống. Hắn ảo tưởng dáng vẻ kiều mị khi cao trào mới vừa rồi của Mông Hiểu Dương thật nhanh di động tay phải, đợi đến khi kết thúc, hắn nhìn thứ dính nhớp trên tay, trong mắt mang theo một chút không thể tin.

    Híp mắt một cái, xem ra cần tìm thời gian thích hợp mang tiểu á thú nhân về nhà, nếu không sớm muộn gì hắn cũng bị nghẹn chết.

    Đang nghĩ ngợi, quang não trên cổ tay đột nhiên loé sáng, quét mắt nhìn, là Đông Phương Thanhmới rời khỏi không bao lâu. Lâm Hô không để ý tới quang não loé sáng, trực tiếp trở về phòng của mình. Tiểu á thú nhân quả nhiên đã bỏ trốn mất dạng, có lẽ nghĩ đến bộ dáng thất kinh của Mông Hiểu Dương, Lâm Hô khóe miệng hơi cong lên, hôm nay tạm thời buông tha em vậy, đợi đến khi đính hôn rồi sẽ toàn bộ tính sổ.

    Thong thả mặc quần áo chỉnh tề, lúc này mới gọi lại cho Đông Phương Thanh, “Có chuyện gì?”

    “Không có việc thì không thể liên hệ với cậu sao, thật là đau lòng quá đi.” Đông Phương Thanh giả vờ thương tâm đè ngực, dư quang khoé mắt lại thấy Lâm Hô đang định tắt quang não, nhanh chóng ngăn cản, “Khoan khoan! Cậu chờ một chút, tôi có việc tìm cậu.”

    Thấy Lâm Hô không có ý định tắt nữa, lúc này mới tiếp tục nói: “Tôi muốn biết, cậu đối với á thú nhân Mông gia kia rốt cuộc có ý tưởng gì?” Trong giọng nói lộ ra nghiêm túc trước giờ không có.

    Liếc mắt nhìn Đông Phương Thanh, Lâm Hô lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là cưới về làm chính quân, nếu không còn có ý tưởng gì.”

    Lâm Hô nói khiến Đông Phương Thanh sửng sốt, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, “Cậu điên rồi, đó là á thú nhân, hơn nữa nếu như Mông gia không chút do dự đuổi y đi, giá trị dựng dục của y khẳng định rất thấp, cậu không muốn có hài tử của mình sao?”

    “Tiểu Cẩn cũng là á thú nhân.” Lâm Hô thản nhiên trả lời một câu, sau đó tựa ở đầu giường ung dung chờ câu trả lời của gã.

    Lâm Cẩn thích Đông Phương Thanh, đây là chuyện mà người có mắt đều nhìn thấy. Lẽ ra với trình độ yêu thương Lâm Cẩn của Lâm gia, nhất định sẽ ngăn cản bọn họ gặp nhau. Nhưng Lâm gia không làm như vậy, ngay cả Lâm Hô mặc dù sẽ cản trở vài cái hoặc là đâm Đông Phương Thanh vài câu, cũng không có chân chính ngăn cản bọn họ gặp mặt. Đây cũng là bởi vì Đông Phương Thanh cũng thích Lâm Cẩn, chuyện này thì ai quen với Đông Phương Thanh đều biết.

    Dù cho như vậy, Đông Phương Thanh cũng không biết giá trị dựng dục của Lâm Cẩn. Kỳ thực Lâm gia cũng là muốn dùng cái này để thử lòng Đông Phương Thanh, nếu gã vẫn mặc kệ cái này mà thích Lâm Cẩn, Lâm gia sẽ cho bọn họ ở bên nhau, ngược lại nếu Đông Phương Thanh cuối cùng lựa chọn cưới giống cái, Lâm gia quyết định sẽ không để cho bọn họ gặp mặt.

    Nên Đông Phương Thanh nghe xong lời này, sắc mặt trắng bệch. Vì chuyện Lâm Cẩn, mỗ mụ của gã không ít lần nói với gã. Gã là huyết mạch duy nhất của Đông Phương gia, áp lực đối với việc kéo dài đời kế tiếp với gã mà nói là rất lớn.

    Nhưng nếu muốn gã buông tha Lâm Cẩn mà gã đã thích từ lúc nhỏ, gã cũng không làm được, “Sao có thể như nhau, y làm sao có thể so sánh với Tiểu Cẩn được. Không nói cái khác, cửa Lâm mỗ mụ cậu liền không qua được.”

    Nhíu mày, “Tôi làm ra quyết định, còn không có người có thể thay đổi. Vả lại tôi tự có biện pháp thuyết phục mỗ mụ, cậu nên lo cho bản thân mình thì hơn.” Nói xong không đợi đối phương trả lời, trực tiếp tắt quang não.

    Đối với câu trả lời của Đông Phương Thanh, Lâm Hô có chút thất vọng. Hắn thấy, á thú nhân ngoài giá trị dựng dục thấp hơn giống cái một chút, còn lại đều tốt hơn giống cái rất nhiều.

    Sẽ có ý nghĩ này, chủ yếu vẫn là mỗ mụ của hắn và Lâm Cẩn là á thú nhân. Nhưng phụ thân để cho bọn họ gọi mỗ mụ, người ngoài cứ nghĩ Lâm chính quân sinh ra hai người con là giống cái.

    Không nghĩ chuyện này nữa, việc quan trọng bây giờ là làm thế nào để lừa mang tiểu á thú nhân kia về nhà.

    Mông Hiểu Dương còn không biết sắp bị người lừa mang về nhà, hiện đang trốn trong chăn miên man suy nghĩ. Kỳ thực là nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong phòng Lâm Hô, kiếp trước tốt xấu y cũng hai mươi mấy tuổi, mặc dù không có bạn gái, thế nhưng dùng tay là chuyện bình thường.

    Nhưng mà tay của mình và tay người khác, nhất là tay của nam nhân khác, làm sao giống nhau được? Nghĩ đến cảm giác đó, vốn tiểu tiểu Dương mềm mềm đang nằm úp sấp lại muốn ngẩng đầu, điều này làm cho Mông Hiểu Dương càng hoảng sợ.

    Mông Hiểu Dương: Con mẹ nó! Lẽ nào ông đây thực sự thích nam, còn thích bị nam đè? (⊙o⊙)

    “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, ông đây chính là một nam nhân chân chính, làm sao sẽ thích nam, không có khả năng.” Giống như niệm kinh lặp lại nhiều lần không có khả năng, sau đó lại chuyển sang niệm ‘Mình thích phụ nữ mềm mại, mình thích phụ nữ mềm mại…’ để thôi miên.

    Nhưng, “9717, lẽ nào tôi thực sự thích nam sao,” vô luận y niệm thế nào, trong đầu sẽ luôn không tự chủ được hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, còn có cái cảm giác tiêu hồn đến tận xương đó.

    9717: “Kí chủ, thỉnh nghe theo trái tim của ngài.”

    9717: Ha ha! Công năng hồi tưởng quả nhiên không sai, buổi tối lại thêm một hồi mộng xuân đi, he he.

    Mông Hiểu Dương: Mình nhớ mãi không quên như vậy, chẳng lẽ là thích thật sao?

    Chương 18: Phương thức sai

    Sáng sớm tỉnh lại, vừa nhìn thấy người ngồi ở bên giường, Mông Hiểu Dương nhanh chóng nhắm mắt lại lần nữa. Nhất định là y tỉnh lại phương thức không đúng, nếu không làm sao sẽ thấy đối tượng mộng xuân đêm qua.

    Lâm Hô kề sát vào Mông Hiểu Dương, thấy lông mi y rung rung nhiều hơn, đáy mắt hiện lên một chút ý cười, sau đó trực tiếp cúi đầu hôn y, thẳng đến Mông Hiểu Dương trợn mắt trừng hắn, mới không tình nguyện liếm liếm cánh môi y rời khỏi.

    “Không giả bộ ngủ nữa sao?” Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai Mông Hiểu Dương, khiến y không khỏi nghĩ đến mộng xuân tối hôm qua, Lâm Hô là dùng âm thanh này khiêu khích y.

    Chết tiệt, lại nghĩ đến nữa rồi, rốt cuộc là mình có bao nhiêu cơ khát, Mông Hiểu Dương thầm mắng một tiếng, xê dịch ra sau một chút, kéo xa khoảng cách của hai người.

    “Tại sao anh lại ở trong phòng tôi, không đúng, anh vào bằng cách nào? Anh nhìn lén tôi nhập mật mã?” Chẳng trách Mông Hiểu Dương sẽ nói như vậy, cửa ở thế giới tương lai không thể dùng bạo lực thông thường phá vỡ được.

    Mở cửa phải có vân tay và mật mã, hơn nữa mật mã nhập sai ba lần liền tự động khóa lại, phải đến văn phòng thế giới quang não xin đổi mật mã hoặc là lấy lại mật mã. Lâm Hô thân là người nắm giữ tạm thời của ký túc xá này, chỉ cần có mật mã của bạn cùng phòng là có thể vào phòng của người đó. Nên Mông Hiểu Dương mới cho rằng hắn nhìn lén mật mã của y.

    Lâm Hô nhíu mày lắc đầu, rõ ràng sáng sớm chính y nhắn tin mật mã cửa cho hắn, hiện tại lại không thừa nhận, thật là, sao lại dễ xấu hổ như vậy chứ!

    “Sáng nay em nhắn cho tôi mà.”

    Không thể nào, y tin tưởng mình chắc chắn không có nhắn tin cho Lâm Hô. Khổ sở suy nghĩ một hồi, Mông Hiểu Dương vẫn cảm thấy Lâm Hô nhất định nhìn lén y nhập mật mã, nếu không làm sao có thể vào phòng.

    “Tôi không có nhắn cho anh, còn nữa, tôi muốn thay đồ, anh đi ra ngoài nhanh đi.” Có lẽ là mấy ngày nay tiếp xúc thân mật rất nhiều, Mông Hiểu Dương nói chuyện cũng không khách khí, trực tiếp chỉ vào cửa kêu Lâm Hô rời đi.

    Không có cảm giác bị người đuổi đi, tương phản Lâm Hô nghĩ Mông Hiểu Dương hơi hơi hất cằm lên, mím nhẹ đôi môi có chút sưng đỏ giống như đang làm nũng với hắn vậy. Nhếch lên khóe miệng, hắn quyết định muốn bao dung vợ có chút không được tự nhiên và xấu hổ này.

    Vì sao lại vội vã kêu Lâm Hô đi ra ngoài như vậy, tất nhiên là bởi vì mộng xuân tối hôm qua, giữa hai chân y đã ướt hết. Thấy cửa đóng lại, y vội vàng bò dậy xông vào phòng tắm.

    Đợi tắm rửa xong đi ra, đứng đờ ra trước giường nhìn khăn trải giường mà Viên Đồng vừa thay xong. Làm mộng xuân phía trước sẽ ướt là chuyện đương nhiên, nhưng vì sao mông cũng sẽ…

    “Kí chủ bây giờ là á thú nhân, hơn nữa còn là á thú nhân có giá trị dựng lực 7, khi phát tình, phía sau sẽ ướt là chuyện rất bình thường.” trong lúc Mông Hiểu Dương xoắn xuýt không thôi, 9717 đột nhiên toát ra một câu như vậy khiến y xấu hổ và giận dữ muốn chết.

    “Câm miệng. Còn nữa, lần sau lại nhìn lén ý nghĩ của tôi, tôi thực sự sẽ gửi thư trách cứ cậu.” Mông Hiểu Dương tức giận uy hiếp.

    9717 ở trong hệ thống rung đùi đắc ý, chỉ biết dùng câu này uy hiếp tôi, đáng tiếc vô dụng.

    “Đừng cho là tôi đang nói giỡn, tôi nhìn thấy ở màn hình chủ dưới góc trái có một hàng chữ nhỏ, ‘Trí não hệ thống trừ chức nghiệp và nhiệm vụ ra không được can thiệp quá nhiều vào chuyện của kí chủ. Nếu có can thiệp, kí chủ có thể khiếu nại.’ nhưng không có nói trừng phạt cậu thế nào, chắc sẽ không nhẹ đi?”

    Những lời này của Mông Hiểu Dương thành công làm cho 9717 nhảy dựng, rõ ràng nó đã thu lại cỡ chữ nhỏ nhất, mắt nhân loại căn bản nhìn không thấy, làm sao kí chủ có thể biết được.

    Giống như biết 9717 đang suy nghĩ gì, Mông Hiểu Dương cười cười, “Cũng tại cậu mỗi lần phát nhiệm vụ quá gạt người, thưởng cho cũng quá gạt người, nên tôi mới đi xem xét tỉ mỉ toàn bộ màn hình, lúc này mới phát hiện ở màn hình chủ có một điểm đen nhỏ xíu, hệ thống cao đoan như vậy, đương nhiên không thể có tỳ vết gì rồi, tôi liền nhìn kỹ cái điểm đen nhỏ kia, không nghĩ tới lại thấy hàng chữ này.”

    Y đương nhiên biết hàng chữ này nhất định là 9717 ra tay, nghĩ vậy, tim của y đập mạnh, vừa nãy Lâm Hô nói sáng sớm y nhắn tin cho hắn, chẳng lẽ…

    “9717, tôi nghĩ, cậu cần phải cho tôi một lời giải thích.”

    Vốn là tức muốn giơ chân 9717 đột nhiên luống cuống không biết làm sao, ngay khi Mông Hiểu Dương cho rằng 9717 lại muốn giả chết, nó không hề báo trước mà xuất hiện ở trước mặt Mông Hiểu Dương.

    Một cậu bé tròn trịa trắng trẻo mặc áo ngắn màu vàng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt y, Mông Hiểu Dương thật sự giật mình. Quan sát cậu bé hồi lâu, y mới bình tĩnh lại.

    “Cậu chính là 9717?” Trong giọng nói có chút kinh ngạc.

    Cho dù là ai cũng sẽ không nghĩ tới 9717 thường ngày nói chuyện lạnh như băng, làm ra vẻ già dặn sẽ là một đứa bé đáng yêu nhìn chỉ có năm sáu tuổi đi!

    “Cậu có thể biến thành người xuất hiện trước mặt của tôi? Vì sao trước kia không được? Còn có chuyện hồi sáng…” Người xinh đẹp hoặc là đáng yêu, luôn luôn có thể chiếm được sự yêu thích của người khác. Cho dù đã làm sai chuyện, cũng có thể được người khác tha thứ. Tuy nói không đến mức chỉ nhìn bề ngoài, thế nhưng đối mặt với bé con đáng yêu như vậy, Mông Hiểu Dương nói chuyện cũng mềm xuống không ít.

    Mím cái miệng nhỏ nhắn, cắt đứt Mông Hiểu Dương hỏi không ngừng. Hai tay nhỏ bé của 9717 ở sau lưng xoắn xuýt vài vòng, sau đó mới dùng hai cái chân nhỏ leo lên giường, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói: “Tôi cũng không thể đi ra, chỉ có chờ đến giá trị năng lượng khoảng tám tuổi mới có thể xuất hiện. Vốn lần trước khi anh hoàn thành nhiệm vụ, mỗi ngày tôi có thể đi ra nửa giờ, hiện tại cũng chỉ có mười phút thôi.”

    Mông Hiểu Dương trừng mắt nhìn, “Ừ, còn gì nữa? Tôi muốn nghe lời thật.” Hắn luôn cảm thấy 9717 còn có chuyện rất quan trọng gạt mình.

    Do dự hồi lâu, 9717 rốt cuộc nói: “Anh là chuyển kiếp không phải sao, bởi vì xuyên qua thời không mà linh hồn của anh trở nên vô cùng suy yếu, nhu cầu cấp bách một cái thân thể dự trữ nuôi dưỡng, đúng lúc này, tôi tìm được Mông Hiểu Dương sắp chết, hắn không chỉ trùng tên trùng họ với anh, thân thể cũng cực kỳ phù hợp với linh hồn của anh.”

    “Sau đó cậu liền chọn hắn, và dùng điều kiện gì trao đổi?” Bị hệ thống gài bẫy nhiều lần khiến Mông Hiểu Dương có chút bán tín bán nghi, tiếp tục nheo mắt chờ 9717 trả lời.

    Vốn cũng chỉ là muốn hỏi chuyện nhắn tin hồi sáng có phải là nó giở trò quỷ hay không, không nghĩ tới trực tiếp làm cho 9717 bùng nổ, hiện tại còn nổ ra tin tức quan trọng như vậy, nhóc con xấu xa này rốt cuộc còn giấu giếm y cái gì nữa?

    “Không phải là do linh hồn của anh căn bản không kịp đợi Mông Hiểu Dương thế giới này tự nhiên chết đi sao? Không có cách nào khác nên tôi chỉ phải cùng hắn làm giao dịch. Hắn bảo tôi đáp ứng ba yêu cầu, hắn liền nhường thân thể cho anh.” 9717 bất chấp tất cả lớn tiếng nói.

    Mông Hiểu Dương: “Ba yêu cầu gì?”

    9717 cắn môi một cái, biết cũng không thể gạt được nữa, chỉ phải thành thật khai báo, “Yêu cầu thứ nhất là gả cho một thú nhân mạnh hơn Phượng Trạch Khiêm, yêu cầu thứ hai là sinh thật nhiều tiểu thú nhân tiểu á thú nhân hoặc là tiểu giống cái, yêu cầu thứ ba là muốn đi đến thế giới của anh sinh hoạt. Là vậy đó.”

    “9717!” Mông Hiểu Dương hét lớn một tiếng, “Cậu dĩ nhiên đáp ứng những yêu cầu này, má nó, muốn sinh con thì chính cậu sinh đi, mẹ!” Mông Hiểu Dương tức giận đi mấy bước, một cước đá bay cái ghế trên đất.

    Không đúng, hình như y bỏ quên cái gì?

    “Yêu cầu thứ ba của Mông Hiểu Dương kia là gì? Đến thế giới của tôi sinh hoạt? Vậy cậu hoàn thành yêu cầu này?” Thấy 9717 gật đầu, Mông Hiểu Dương triệt để bạo phát, “Con mẹ nó! Nếu cậu có thể để cho hắn đi đến thế giới của tôi, vì sao không mang tôi về thân thể của chính mình, má nó rốt cuộc cậu đang làm cái gì?”

    “Cũng tại linh hồn của anh chống đỡ không được, tôi cũng không có cách nào. Hơn nữa Mông Hiểu Dương kia đi Trái Đất, còn có thể thay anh hiếu thuận với ba mẹ của anh, chẳng lẽ không tốt sao? Oa hu hu… Lúc đó anh ngủ rất say, cho nên không thể thương lượng với anh được mà, hu hu…”

    Một người vốn mặt mày tỏ vẻ nghiêm túc nói chuyện, mặc dù là bé con, thế nhưng đột nhiên giống như đứa trẻ chân chính oa oa khóc lớn, cũng làm cho Mông Hiểu Dương có chút luống cuống tay chân không biết làm sao.

    “Này! Cậu đừng khóc nữa, chỉ là tôi… Đột nhiên biết mình vốn có thể trở về, nhưng lại không về được, không thấy được ba mẹ còn có bạn bè, cho nên mới phát giận như vậy, cậu đừng khóc.” Đưa ngón trỏ ra chọt chọt gương mặt mập mạp tròn vo khóc đến đỏ bừng của 9717, giọng nói cứng ngắc.

    “Oa hu hu hu… Tôi cũng không có cách nào mà, linh hồn của anh căn bản là không thể chống đỡ vượt qua thời không một lần nữa, oa… Anh mắng tôi, còn muốn khiển trách tôi, oa hu hu hu hu…”

    Che hai lỗ tai ngồi xổm xuống làm dáng đầu hàng, y thực sự không biết cách dỗ trẻ con nha! Nhìn 9717 càng khóc càng dữ, Mông Hiểu Dương khóc không ra nước mắt, rõ ràng y mới là người nên khóc mà. Mệt quá không yêu nữa QAQ.

    Chương 19: Kịch bản phong vân

    Ngay khi Mông Hiểu Dương nghĩ sắp bị ma âm chấn động chết, âm thanh đột nhiên ngừng lại. Y ngẩng đầu lên nhìn, ở đó đâu còn bé con oa oa khóc lớn nữa.

    Nghĩ đến vừa nãy 9717 nói chỉ có thể đi ra mười phút, chắc chắn là đã đến giờ. Giơ tay lên lau mồ hôi không tồn tại, hoàn hảo có thời gian hạn chế, nếu không y thật sự không biết làm thế nào mới tốt.

    “Má nó! Bị nó khóc nháo, mình quên mất có vấn đề cần hỏi nó luôn.” Vốn định gọi 9717, ngẫm lại ma âm nên đành thôi.

    “Hức…” Nấc một tiếng, âm thanh hơi nghẹn ngào xuất hiện trong đầu Mông Hiểu Dương, “Trao đổi với Mông Hiểu Dương kia, là hệ thống trao đổi. Tương đương với ba nhiệm vụ cao cấp, nếu anh không hoàn thành…” 9717 không nói tiếp, thế nhưng Mông Hiểu Dương đã có thể hiểu rõ ý tứ trong đó, nhất định là có trừng phạt.

    “Nếu anh không thích Lâm Hô, cũng có thể đổi người khác, nhưng mà phải hoàn thành nhiệm vụ cho yêu cầu đổi người, nếu không, anh thật sự sẽ mất mạng.” 9717 lần này nói rất khẳng định, làm cho Mông Hiểu Dương nhịn không được cũng phải suy nghĩ kĩ và nghiêm túc hơn.

    Nếu hỏi có thích Lâm Hô hay không, đáp án nhất định là không. Hai người mới gặp mặt vài lần, nếu không phải bởi vì nhiệm vụ, khả năng đến hiện tại cũng không có nhiều tiếp xúc. Thế nhưng muốn nói một chút cảm giác cũng không có, đó cũng là gạt người.

    Vuốt môi mình, nghĩ đến nụ hôn làm người ta hít thở không thông kia, nhịn không được nóng hết cả mặt, nhất là mộng xuân tối hôm qua như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, làm cho cả vành tai của y đều đỏ lên.

    Nhưng mà nghĩ đến hai nhiệm vụ gạt người, y lại do dự khá nhiều. Không nói đến việc y còn không xác định mình có phải thích nam hay không, chỉ nói đến nhiệm vụ liên luỵ chuyện tình cảm, đã làm cho y cảm thấy khó chịu rồi.

    9717: “Kỳ thực, trước đây lúc tôi trao đổi với Mông Hiểu Dương kia, có len lén chui lỗ hổng, chính là không có nói rõ thời gian hạn chế, nói cách khác, anh có thời gian vô hạn để hoàn thành nhiệm vụ.”

    Tin tức này đối với Mông Hiểu Dương mà nói quả thật không tệ, xoa xoa huyệt Thái Dương, “Như vậy tốt nhất. Có điều này tôi đã muốn hỏi cậu từ rất lâu rồi, mỗi lần tuyên bố nhiệm vụ, vì sao tôi lại không có quyền cự tuyệt?”

    Khi nhiệm vụ tuyên bố, tuy đều có hai lựa chọn đồng ý hoặc không, thế nhưng căn bản là y không nhấn được nút không. Tương đương cưỡng chế y tiếp nhận nhiệm vụ, đây là điều y đã muốn hỏi từ rất lâu.

    “Đẳng cấp của anh không đủ, chỉ có chờ trị số thành công của anh đạt được cấp C, lựa chọn cự tuyệt mới có thể sử dụng. Tôi mới vừa xem trị số fan của anh, còn hơn một vạn nữa có thể lên cấp C. Trước khi đạt được cấp C, tôi tận lực ít phát nhiệm vụ cho anh thì tốt rồi.”

    “Không thể không phát nhiệm vụ sao?” Đối với trừng phạt gạt người này, Mông Hiểu Dương thật sự thấy quá đủ rồi, nếu như lại phạt một lần thổ lộ với thú nhân nữa, trời ơi! Y không dám nghĩ đến cảnh tượng đó.

    “Xin lỗi, cái này tôi làm không được, chỉ có chờ đến khi tôi thành niên mới có thể hoàn toàn tùy tâm khống chế hệ thống, hiện nay tôi có thể giúp anh chỉ có bấy nhiêu thôi.” Giọng nói càng ngày càng thấp, trong giọng nói lộ ra một chút ủy khuất.

    Mông Hiểu Dương cũng không bất mãn, ngược lại an ủi 9717 vài câu. Chỉ cần bé con xấu xa này không gây sự là tốt rồi, hiện tại y thật sự sợ cái hệ thống gạt người này.

    Nếu 9717 nói mấy cái nhiệm vụ kia có thể kéo dài vô hạn, Mông Hiểu Dương cũng liền thả lỏng không ít. Không phải y không phát hiện lời nói của 9717 trước sau mâu thuẫn, nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ mất mạng, vì sao còn nói có thể kéo dài vô hạn? Bất quá y chỉ coi 9717 đột nhiên có lương tâm mà thôi.

    Đi xuống lầu, y liền thấy hai anh em họ Lâm đều ngồi ở bàn cơm chờ bữa sáng của mình. Không nhìn ánh mắt hai người trực tiếp đi phòng bếp làm bữa sáng, cuối cùng vẫn làm ba phần, y chỉ coi là đời trước nợ bọn họ.

    Chậm rãi ăn bữa sáng, Mông Hiểu Dương dùng dư quang liếc Lâm Hô ngồi đối diện. Hai ngày nay hai người tiếp xúc cũng không ít, chỉ còn thiếu đao thật súng thật làm một trận. Bất quá thật đúng là y chưa từng xem kĩ bộ dạng của hắn ra sao?

    Một đầu tóc ngắn gọn gàng, làn da màu đồng cổ, dưới đôi mày kiếm đậm là ánh mắt thâm thúy hữu thần, mũi cao thẳng, môi không mỏng không dày, “Hôn lên cảm giác cũng không tệ.”

    “Chỉ không tệ thôi sao?” Lâm Hô để đũa xuống, bất mãn hỏi.

    Mông Hiểu Dương: Chết mợ! Con mẹ nó mình lại nói ra suy nghĩ trong đầu?

    “Khụ! Tôi và Tiểu Cẩn bị muộn rồi. Chúng tôi đi trước đây, anh từ từ ăn đi.” Nói xong, không nói lời nào kéo Lâm Cẩn còn la hét chưa ăn no bỏ chạy.

    Thật mất thể diện, ông đây cư nhiên sẽ nói bị một người nam nhân hôn không tệ, mẹ nó nam nhân kia còn ở tại đó, Mông Hiểu Dương hiện tại tưởng muốn chết đều có.

    Vội vàng ăn xong trứng luộc trong tay, Lâm Cẩn rốt cuộc có thể mở miệng nói chuyện, “Chị dâu, anh hai tớ hôn thật sự rất tốt sao?”

    Trừng mắt nhìn Lâm Cẩn, Mông Hiểu Dương trực tiếp bước nhanh rời đi. Trên mặt nghiêm trang, kỳ thực trong lòng nước mắt đã chảy ngược thành sông, thuận tiện ở trong lòng lại tát mình mấy cái, ai bảo miệng tiện hả.

    Mông Hiểu Dương vào phòng học, vốn đồng học đang tốp năm tốp ba vây bên nhau nói chuyện chợt tán đi, đều tự trở lại chỗ ngồi của mình, thế nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc qua đây, đều này nói cho Mông Hiểu Dương biết, khẳng định đã xảy ra chuyện gì rồi, hơn nữa là có liên quan đến y.

    Kề sát vào á thú nhân ngồi ở bên phải y, “Này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lẽ nào chuyện y thổ lộ với Lâm Hô bị người khác biết? Vậy cũng không có khả năng. Lâm Cẩn tuy đơn thuần, thế nhưng tuyệt đối sẽ không lén đem chuyện này ra khoe khoang, Lâm Hô thì là tên muộn tao, sẽ không nói chuyện này ra, rốt cuộc là sao đây?

    “Cậu phải kiên cường lên.” Một câu không đầu không đuôi, cộng thêm ánh mắt đồng tình, làm cho Mông Hiểu Dương không hiểu ra sao.

    Đang lúc y khó hiểu vô cùng, giảng viên chậm rãi đi tới, Mông Hiểu Dương điều chỉnh tư thế ngồi lại đàng hoàng.

    “Mông đồng học, kịch bản ngắn ngày hôm qua em viết, là chuyện thật sao?”

    “Hả? À, không phải.” Sao vậy? Lẽ nào kịch bản ngày hôm qua y viết có chỗ nào bôi đen giống cái sao? Không có nha, y đã kiểm tra tới lui ba lần rồi mà, chỉ sợ giống như tiểu thuyết “Tiếu ngạo” bị người phun.

    Nghe trả lời xong giảng viên có vẻ thở phào, “Không có việc gì, em viết rất tốt, cũng rất có sức sáng tạo, tiếp tục cố gắng.” Thay đổi nhanh chóng, làm cho Mông Hiểu Dương xoay mòng mòng, rốt cuộc là sao hả trời.

    Khi quay đầu qua muốn hỏi tiếp á thú nhân kia, lại phát hiện hai mắt cậu ta rưng rưng đang nhìn mình. Sau đó Mông Hiểu Dương phát hiện, không riêng gì á thú nhân này, phần lớn đồng học trong lớp đều dùng loại ánh mắt vừa đồng tình lại thương hại này nhìn y.

    Mông Hiểu Dương: Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?

    Chịu đựng sống trong những ánh mắt như thế tròn một ngày, Mông Hiểu Dương thấy đã đến giờ tan học, liền như chạy trốn ra khỏi cửa phòng học. Nhưng hình như y nghĩ quá đơn giản rồi, trên đường quay về ký túc xá gặp phải mọi người, toàn bộ đều đối với y lộ ra ánh mắt đồng tình.

    Tối khoa trương là, còn có mấy giống cái hình như đặc biệt đứng chờ ở bên đường, chỉ để liếc nhìn y một cái, sau đó còn nhỏ giọng nghị luận.

    Mông Hiểu Dương nhìn trời, mẹ nó! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bất quá y dám khẳng định, mấu chốt nằm trong kịch bản y viết hôm qua. Nhưng y thật sự nghĩ không ra đã viết chỗ nào để cho bọn họ đồng tình. Đúng rồi, nội dung kịch bản…

    Rất nhanh chạy về ký túc xá, lúc này Mông Hiểu Dương mới hồi tưởng nội dung kịch bản. Chỉ là một đôi phu thê bình thường, sau đó thú nhân vì một giống cái phản bội á thú nhân, sau đó á thú nhân khổ sở đợi không được thú nhân, thiên lý tầm phu, kết quả tìm được thú nhân không chỉ không tiếp thu hắn, còn sai người giết hắn. Được một giống cái cứu, sau đó phát hiện giống cái này hiện là chính quân của thú nhân, sau đó nữa là giống cái phát hiện bị gạt, cùng với á thú nhân trừng trị thú nhân, một câu chuyện đầy cẩu huyết.

    “Trong này chỗ nào có vấn đề, làm cho nhiều người nhìn mình với ánh mắt đồng tình như vậy.” Vừa đi vừa nghĩ Mông Hiểu Dương lại đụng vào người Lâm Hô.

    Xin lỗi còn chưa nói ra khỏi miệng, Lâm Hô đã ôm chặt lấy y, “Chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa, hơn nữa ở trong mắt tôi, em tốt hơn giống cái rất nhiều.”

    Lại một câu nói khó hiểu, vừa định hỏi, Lâm Cẩn đã nhảy vào, “Chị dâu, cậu nói cho tớ biết thú nhân đối với cậu nhẫn tâm như vậy là tên nào, nói anh hai đánh chết hắn luôn.”

    Nếu như vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra nữa, Mông Hiểu Dương cảm thấy mình không khác gì heo. Tránh khỏi tay Lâm Hô, y có chút vô lực nói: “Đây chẳng qua là câu chuyện do tôi sáng tác mà thôi.”

    “Không phải, cậu mở quang não đến trang web trường nhìn một cái đi, cậu đã tự thừa nhận rồi mà.” Lâm Cẩn bĩu môi nói.

    Sau khi xem xong trang web trường, Mông Hiểu Dương thật là không biết nói gì chỉ có thể hỏi trời xanh. Y thật sự không biết kịch bản sẽ được chuyển thể thành phim ngắn, càng không biết phim ngắn này sẽ có nhiều người xem như vậy.

    Đây vốn là chuyện tốt, nhưng mà trên trang web trường truyền lưu y là á thú nhân kia. Quan trọng nhất là, buổi trưa hôm nay, có người tự xưng là bạn cùng lớp của y nói Mông Hiểu Dương chính miệng thừa nhận mình chính là á thú nhân kia.

    Mông Hiểu Dương: Con mẹ nó! Tôi thừa nhận hồi nào, rõ ràng tôi nói là không phải mà đậu má.

    “Hai người cũng tin mấy lời này?”

    Lâm Cẩn ánh mắt tràn đầy mờ mịt, tỏ vẻ cũng không biết có nên tin hay không, còn Lâm Hô thì kéo Mông Hiểu Dương lại ôm chặt, “Không tin, tôi chỉ muốn nói cho em biết, tôi không phải là người như vậy.” Hôn Mông Hiểu Dương một ngụm, rất ngầu mà buông tay trở về phòng, “Buổi tối ăn thịt quay.”

    Lâm Hô nói như vậy làm cho tâm tình phiền muộn của Mông Hiểu Dương rốt cuộc đỡ hơn, nhưng mà nghe tới câu phía sau, nhịn không được đầu đầy hắc tuyến, tên này yêu thịt quay đến thế sao, đến bây giờ còn nhớ.

    Đến bữa cơm tối, Lâm Hô hài lòng ăn thịt quay yêu quý mà mình tâm niệm bấy lâu, còn rất tự luyến hôn Mông Hiểu Dương nụ hôn dài mười phút tỏ vẻ thưởng cho, làm cho Mông Hiểu Dương lại không biết nói gì. Kỳ thực chính y đều phát hiện, y đã càng ngày càng không mâu thuẫn Lâm Hô thân mật và hôn.

    Vốn cho là không để ý tới, tất cả lời đồn liền sẽ từ từ biến mất. Nhưng Mông Hiểu Dương lại không nghĩ rằng càng lúc càng nghiêm trọng hơn, đến ngày thứ ba, còn có người chỉ ra thú nhân kia họ Phượng, mà giống cái thì họ Mông. Mặc dù không có xác định rõ cụ thể là ai, nhưng chỉ cần là xã hội thượng lưu, ai không biết là nói đến Phượng Trạch Khiêm và Mông Yên còn có Mông Hiểu Dương.

    Y híp mắt một cái, bắt đầu có chút hoài nghi phương diện này có âm mưu, đặc biệt là ngòi nổ ngày hôm nay, tuyệt đối là nhằm vào y, chỉ là, rốt cuộc là ai?

    Chương 20: Đánh trả

    Trước khi tan học, Mông Hiểu Dương nhắn tin cho Lâm Cẩn, bảo cậu đi về trước, y luôn cảm thấy lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì đó.

    Quả nhiên, y mới xuống lầu liền thấy một đám người ngăn cản y trên con đường về ký túc xá, hơn nữa đều là á thú nhân.

    Không nhìn những á thú nhân này, Mông Hiểu Dương trực tiếp vòng qua bọn họ, lại bị một á thú nhân trong đó nắm tay kéo trở về, Mông Hiểu Dương bị lôi kéo đến lảo đảo.

    Ổn định thân thể, Mông Hiểu Dương quay đầu lại híp mắt nhìn những á thú nhân này, những người này rõ ràng lai giả bất thiện, “Cậu làm gì vậy?”

    “Làm gì? Chúng tôi muốn nhìn một chút, người bị Phượng Điện hạ vứt bỏ bộ dạng ra sao thôi?” Người nói chuyện chính là á thú vừa nãy kéo Mông Hiểu Dương lại, vừa nói còn vừa xoi mói đánh giá Mông Hiểu Dương, sau đó lộ ra biểu tình rất khinh miệt, “Hạng bần tiện như cậu, có tặng không thì Phượng Điện hạ cũng không thèm, vậy mà dám đặt điều bịa chuyện vu tội cho Phượng Điện hạ.”

    Mắt lạnh nhìn bọn họ, giờ y mới hiểu được dụng ý của kẻ đứng sau màn. Nhất định là muốn kích khởi địch ý của những người ủng hộ Phượng Trạch Khiêm và Mông Yên đi đối phó y.

    Trầm tư suy nghĩ, y thật sự nghĩ không ra là đã từng đắc tội ai. Nếu nói là Mông Yên, vậy cũng không có khả năng, Mông Yên tuy rất ghét y, thế nhưng tuyệt đối sẽ không để cho danh dự của mình và Phượng Trạch Khiêm gặp vấn đề, rốt cuộc là người nào?

    Bất quá bây giờ cũng không phải lúc nghĩ những thứ này, Mông Hiểu Dương thản nhiên trả lời: “Nếu nhìn đủ rồi thì tôi đi đây.” Nói xong xoay người liền rời đi.

    Đương nhiên bọn họ sẽ không để Mông Hiểu Dương rời đi dễ dàng như vậy, trong trường không thể đánh tay đôi, nhưng có thể khiêu chiến.

    “Tôi muốn khiêu chiến với cậu, nếu cậu thua, phải đi dập đầu xin lỗi Phượng Điện hạ” lời của gã làm cho á thú nhân bên cạnh đều gật đầu hùa theo, hiển nhiên hôm nay bọn họ đến là có chuẩn bị.

    Đi chưa được mấy bước Mông Hiểu Dương dừng lại, cũng không quay đầu lại trực tiếp phun ra bốn chữ, “Không có hứng thú.”

    Á thú nhân đưa ra khiêu chiến chế nhạo cười một tiếng, càng thêm khinh miệt nói, “Chỉ bằng lá gan chẳng khác gì bát bát thú của cậu, đưa ra khiêu chiến với cậu đã là vũ nhục với tôi rồi.”

    Bát bát thú là một loài động vật màu đen xấu xí, hơn nữa rất nhát gan, bởi vì mỗi khi bị hù dọa hoặc là cảm thấy nguy hiểm sẽ nằm xuống bất động, nên mới bị gọi là bát bát thú. (bát bát = nằm sấp)

    Mà bị người khác gọi là bát bát thú, là đối với thú nhân và á thú nhân vũ nhục lớn nhất.

    Mông Hiểu Dương hơi mím môi, nếu hiện tại y không chấp nhận khiêu chiến, phỏng chừng không cần chờ tới ngày mai, y cũng sẽ bị mọi người khinh thường, và sẽ bị cho rằng kịch bản là muốn vu hãm Phượng Trạch Khiêm và Mông Yên.

    Người chung quanh càng ngày càng nhiều, làm thành một vòng tròn, mà Mông Hiểu Dương đang đứng chính giữa vòng tròn. Giương mắt nhìn quét những người này, ánh mắt bọn họ có hiếu kỳ, có hoài nghi, có khinh miệt còn có đồng tình nhìn y.

    Không giải thích, đó là bởi vì y nghĩ không cần thiết. Vừa nãy không so đo sự vô lý của bọn họ, là bởi vì y nghĩ bất quá bọn họ cũng là bị người lợi dụng mà thôi. Nhưng hiện tại bọn họ lại hành động như vậy, không thể nghi ngờ là muốn đẩy y vào tuyệt lộ. Muốn kích y, tốt thôi, như cậu mong muốn.

    “Tôi chấp nhận lời khiêu chiến của cậu, đấu văn hay đấu võ, tôi phụng bồi tới cùng.” Vừa dứt lời, người bên ngoài liền truyền đến một trận xôn xao. Mấy người nhìn về phía đó, chỉ thấy Lâm Hô và Lâm Cẩn đang bước nhanh về phía này.

    Lâm Hô xuất hiện làm cho người vây xem càng thêm hiếu kỳ, càng thêm hưng phấn. Ngay cả mấy á thú nhân vốn đang cùng Mông Hiểu Dương giằng co, thần sắc cũng thay đổi không ít.

    Một bóng đen xẹt qua, Lâm Hô đã xuất hiện bên cạnh Mông Hiểu Dương, xác định y không bị người khi dễ, lúc này vẻ mặt mới dịu đi, nhìn chung quanh một vòng, lạnh lùng nói: “Em ấy là của tôi.”

    Đơn giản mấy chữ, làm cho tất cả mọi người ở đây, bất kể là á thú nhân hay là thú nhân hoặc là giống cái vì nghe tiếng gió mà chạy tới xem náo nhiệt đều hoá đá tại chỗ.

    ‘Không có khả năng!’ đây là ý nghĩ trong lòng mọi người, thế nhưng đứng giữa đám người, Lâm Hô quả thật ôm chặt á thú nhân bình thường kia.

    “Chị dâu, cậu không sao chứ?” Lâm Cẩn thở hồng hộc xuyên qua đám người, hỏi.

    Một tiếng chị dâu này của Lâm Cẩn, không thể nghi ngờ làm cho một điểm hoài nghi cuối cùng của mọi người đều tan vỡ.

    Mông Hiểu Dương cũng ngây người, khi bị Lâm Cẩn gọi một tiếng chị dâu mới tỉnh lại, nhìn chăm chú vào Lâm Hô, dùng giọng điệu trước giờ chưa từng có nói: “Lâm Hô, đây là chuyện riêng của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết. Còn nữa, tôi là của bản thân mình.”

    Lâm Hô chống lại ánh mắt nghiêm túc của Mông Hiểu Dương, yên lặng lui ra phía sau một bước. Từ trong ánh mắt của Mông Hiểu Dương, hắn cảm nhận được sự kiên nghị và bất khuất giống như thú nhân vậy. Khiến hắn nghĩ, hắn nên tôn trọng quyết định của y. Hơn nữa lý trí nói cho hắn biết, hiện tại hắn nên làm như vậy, nếu không sau đó sẽ rất phiền phức.

    Thoả mãn vì được Lâm Hô tôn trọng, Mông Hiểu Dương quay đầu lại nhìn thẳng vào á thú nhân khiêu chiến kia, “Nói đi, cậu muốn khiêu chiến cái gì?”

    Kỳ thực lúc Lâm Hô xuất hiện thì á thú nhân cũng có chút hoài nghi, nhưng nếu đã đi tới bước này rồi, gã đã không thể rút lui được nữa. Bọn họ đều là á thú nhân, đấu võ đương nhiên không được, nhưng mà đấu văn, Mông Hiểu Dương học là biên kịch, cái này loại ngay từ đầu, nên chọn cái gì đây?

    “Hạng Minh, so âm nhạc đi.” Hạng Minh, cũng chính là á thú nhân đưa ra khiêu chiến kia, bên cạnh gã truyền tới một giọng nói thật thấp.

    Hạng Minh là sinh viên ngành âm nhạc, tự nhiên đối với phương diện này rất sở trường. Nhưng đem lĩnh vực mình mạnh nhất ra thi đấu với đối phương, thắng được cũng không vẻ vang gì.

    “Được, vậy thi đấu âm nhạc đi.” Mông Hiểu Dương đứng cách bọn họ không xa nghe được người kia kiến nghị, trực tiếp đáp ứng.

    Hạng Minh đột nhiên trợn to mắt, không hiểu vì sao đối phương sẽ đồng ý với đề nghị này, lẽ nào về lĩnh vực âm nhạc y rất lợi hại. Lập tức gã nhìn Lâm Hô đang đứng sau lưng Mông Hiểu Dương, lộ ra ánh mắt hiểu rõ. Chỉ cần Lâm Hô nói một câu, tất cả mọi người sẽ nói y làm tốt.

    “Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta nặc danh post ca khúc trên trang QQ, một tháng sau, của người nào lượt download nhiều hơn thì thắng, thế nào?” Nhìn ra ý tứ lộ ra trên mặt Hạng Minh, Mông Hiểu Dương suy nghĩ biện pháp nói.

    “Được.” Hạng Minh suy nghĩ một hồi, nghĩ phương pháp này khá tốt, liền đồng ý.

    “Được rồi, ở đây tôi cũng muốn nói rõ một chút. Kịch bản giống như là tiểu thuyết vậy, đều là do người sáng tác ra, mà kịch bản ngắn kia của tôi cũng là nghĩ ra mà thôi. Lúc đó giảng viên có hỏi tôi, rõ ràng tôi trả lời với giảng viên đây không phải là chuyện thật, nhưng lại bị người ta nói tôi trả lời là ‘phải’. Đặc biệt ngày hôm qua, còn có người tung tin giả dối.” Khóe miệng cong lên một tia châm biếm.

    “Hôm nay, tôi tiếp thu khiêu chiến của cậu, chính là muốn nói cho người nào đó, tôi, Mông Hiểu Dương, mặc dù là một á thú nhân bình thường không thể bình thường hơn, thế nhưng, tôi tuyệt đối không sợ phiền phức. Hơn nữa tôi ghét nhất bị tiểu nhân núp trong bóng tối tính kế như thế này, nếu như bị tôi biết là ai bịa đặt gây chuyện, tuyệt đối sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần.”

    Nghe được tuyên ngôn của y, tất cả mọi người giật mình. Đợi lấy lại tinh thần, mọi người mới phát hiện đã không thấy bóng dáng của Mông Hiểu Dương và Lâm Hô đâu nữa. Sau đó bọn họ đều đang suy nghĩ có phải thật sự có người bịa đặt hay không. Nhưng để cho người chú ý, chính là Lâm Hô xuất hiện và lời hắn nói. Tức thì, mọi người lại nghị luận ầm ĩ.

    Trong ký túc xá, Mông Hiểu Dương có chút không vui ngồi trên sô pha, từ hôm nay, vô luận như thế nào giải thích, y đều bị đóng dấu của Lâm Hô, muốn xoá cũng xoá không được.

    “Xin lỗi.” Mông Hiểu Dương kinh ngạc nhìn Lâm Hô, nam nhân này lại có thể giải thích, thật khó tin, nhưng Lâm Hô lại nhanh chóng nói tiếp một câu, “Đáng lẽ tôi nên tới sớm một chút.”

    Mông Hiểu Dương cố sức nhắm chặt mắt, “Anh vẫn không hiểu, Lâm Hô, tôi thừa nhận mình có hảo cảm với anh, thế nhưng tôi cũng không phải vật sở hữu của anh, tôi có ý nghĩ của chính mình, nên xin anh lần sau làm chuyện gì có liên quan đến tôi, tốt nhất nên có sự đồng ý của tôi trước đã. Tôi hơi mệt, tôi về phòng nghỉ ngơi trước.”

    Lâm Hô cau mày nhìn Mông Hiểu Dương lên lầu, “Thấy người khác nói em thích họ Phượng, tôi rất tức giận.” Cũng rất đố kị. Hắn biết trước kia Mông Hiểu Dương từng thích Phượng Trạch Khiêm, cũng nhịn không được cứ nghĩ mãi về chuyện đó, hắn mới muốn nói cho mọi người, y là của mình.

    Tay đẩy cửa dừng một chút, lại nhanh chóng nghiêng mình đi vào đóng cửa lại. Nghe xong những lời này của Lâm Hô, không biết vì sao, vốn lòng còn đang tức giận cũng thoải mái không ít.

    Nhưng nếu đã tiếp nhận khiêu chiến rồi, vậy thì nhất định phải thắng, ánh mắt Mông Hiểu Dương phát ra một loại thần thái quyết thắng,

    Chỉ là, ở phương diện âm nhạc này quả thật y không có tài hoa gì, ca hát cũng bình thường, xem ra, chỉ có thể mượn tạm. ( ﹁ ﹁)

    “Đinh! Nhiệm vụ khiêu chiến, thỉnh kí chủ trong vòng một tháng đánh bại đối thủ, nhiệm vụ hoàn thành, thưởng cho một phiếu đổi hồng sắc, nhiệm vụ thất bại, trừng phạt kí chủ lập tức cùng một vị thú nhân hôn nồng nhiệt mười phút. ‘Đồng ý / cự tuyệt.’ ”

    “9717, cậu lại ngựa quen đường cũ hả, không phải nói sẽ tận lực áp chế nhiệm vụ sao, cũng sẽ tận lực sửa chữa những trừng phạt gạt người này nữa mà?” Mông Hiểu Dương giận dữ.

    “Trước tiên không nói đến việc kí chủ có thất bại hay không, cho dù thất bại, ngày nhiệm vụ kết thúc anh trốn ở nhà là được rồi.” từ khi bị bại lộ, 9717 đều dùng giọng nói thật. Nhưng mà giọng nói trẻ con non nớt này, làm cho người ta càng muốn bắt lấy nhóc con xấu xa này hung hăng đánh mông nó một trận.

    Biết rõ tính xấu xa của 9717, Mông Hiểu Dương chắc chắn sự tình tuyệt đối không phải trốn ở nhà liền xong, quả nhiên, “Trong nhà không phải có Lâm Hô sao, đến lúc đó hôn nồng nhiệt mười phút là được rồi, ha ha ha, tôi rất thông minh đúng không nè.”

    Mông Hiểu Dương: Thông minh mẹ cậu, 9717 cái tên chuyên hố đồng đội.

    Hiện tại y biết rõ một chuyện, tin tưởng 9717 y liền thua.

    Thuộc truyện: Trọng sinh vị lai chi sinh bao tử