Trọng sinh vị lai chi sinh bao tử – Chương 45-48

    1173

    Thuộc truyện: Trọng sinh vị lai chi sinh bao tử

    Chương 45: Thần khí tránh thai

    Nghe được âm thanh của 9717, Mông Hiểu Dương nhẹ nhàng thở phào một hơi, mặc kệ thế nào, y đều không hy vọng 9717 bị cách thức hóa.

    Lấy cớ mệt khiến Lâm Hô coi chừng Trứng Sống, chính mình thì đi đến trên giường ôm Vỏ Trứng nhắm mắt lại.

    “9717, Trứng Trứng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Nếu cùng một thai sinh ra nhưng thiên phú của huynh đệ không giống nhau, Mông Hiểu Dương lo lắng sau này trong lòng Trứng Trứng sẽ không thoải mái thậm chí oán giận.

    Hồi lâu, 9717 cũng không trả lời, lúc Mông Hiểu Dương đang muốn hỏi lại thì một trận mê muội truyền đến, y liền xuất hiện trong một gian phòng trống trải.

    Đang định kêu lên sợ hãi thì 9717 đã xuất hiện trước mặt Mông Hiểu Dương.

    “Kí chủ, nơi này là trung tâm hệ thống, sau khi hệ thống thăng cấp, anh có thể dùng ý niệm đi vào bên trong hệ thống.” 9717 phiên bản thiếu niên cười nói với Mông Hiểu Dương.

    9717 mang gương mặt của học trưởng đứng trước mặt y, bộ dáng cười hì hì thật sự khiến Mông Hiểu Dương không được tự nhiên.

    “Bên trong hệ thống?” Kỳ thực đối với việc hệ thống có thăng cấp hay không Mông Hiểu Dương cũng không có chờ mong nhiều lắm, dù sao đều là hố hàng, “Trước tiên mặc kệ cái này đi, tôi muốn biết Trứng Trứng là xảy ra chuyện gì? Lúc trước hệ thống đều tinh lọc huyết mạch của hai tiểu thú nhân, không thể nào có chuyện thiên phú của Trứng Trứng lại kém hơn Trứng Sống được.”

    9717 cũng không vội trả lời, mà là nhẹ nhàng vung tay lên, nguyên bản bên trong căn phòng trống trải nhất thời giống bộ dáng một phòng khách, dẫn Mông Hiểu Dương ngồi xuống đối mặt với mình.

    Lúc này mới không vội không nóng nảy nói: “Quả nhiên là phàm nhân ngu xuẩn, nhìn đến đẳng cấp màu đen liền kích động như vậy rồi, cũng không nhìn kỹ vỏ trứng của Trứng Trứng cũng có một tầng ánh sáng.”

    “Không phải nói phân chín đẳng cấp sao, phía trên màu đen chính là thánh quang, bên ngoài Trứng Trứng sao lại có một tầng ánh sáng?” Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại gặp được nhiều chuyện huyền huyễn như thế, quả thực Mông Hiểu Dương sắp bị làm hồ đồ rồi.

    “Ai nói với anh thánh quang thì nhất định phải là màu trắng, là màu đen không được sao? Túm lại anh cứ yên tâm đê, Trứng Trứng tuyệt đối không hề thua kém Trứng Sống đâu mà lo.” 9717 khẳng định xong, lập tức hỏi: “Tôi nói nè, anh không hiếu kỳ tôi trưởng thành sao? Không hiếu kỳ sau khi hệ thống thăng cấp có công năng gì sao?”Có thể có công năng gì, còn không phải đều là hố tôi? Mông Hiểu Dương liếc mắt xem thường, “Sau khi hệ thống thăng cấp thì đương nhiên cậu sẽ trưởng thành thôi, không phải trước kia cậu đã nói rồi sao, về phần sau khi thăng cấp có công năng gì hả, một hồi tôi tự xem cũng được, chúng ta nên nói chuyện của bọn nhỏ đi.”

    Từ chỗ ngồi của mình dịch đến bên người 9717, lôi kéo nó bắt đầu nói về bọn nhóc Trứng Trứng nghịch ngợm, sau đó lại hỏi: “Trứng Trứng thật sự không kém hơn Trứng Sống thật sao?”

    9717 bất đắc dĩ gật đầu.

    “Vậy Vỏ Trứng thì sao, giá trị dựng dục của nó là bao nhiêu?” Ngàn vạn lần đừng nói cho tôi biết là di truyền giá trị dựng dục hiện tại của tôi nhá, nếu vậy anh đây thật sự sẽ điên mất.

    “Cái này phải đợi sau khi Vỏ Trứng sinh ra mới có thể biết được, hiện nay tôi cũng không biết. Bất quá nói đến giá trị dựng dục, sao anh vẫn chưa mang thai hả?” Không thể nào nha? Cường thú nhân dục niệm đều là rất mạnh, không có khả năng để kí chủ ở một bên chỉ nhìn mà không ăn, nếu ăn rồi, lấy giá trị dựng dục của y một kích tất trúng được không? Như thế nào sẽ không có động tĩnh gì vậy.

    Cười đắc ý, Mông Hiểu Dương nhướng nhướng mày với 9717, “Đương nhiên là bởi vì ông đây thông minh chứ sao, về phần như thế nào tránh thai ý hả, còn ‘phia’ mí nói với cậu há há há”

    Mông Hiểu Dương: Nếu ông đây không thông minh, hiện tại chắc chắn đã ôm một ổ rồi nhá con bà nó.

    9717 không có tiếp tục truy vấn, mà là trực tiếp phân hình thân thể Mông Hiểu Dương, sau đó đỉnh đầu bay qua một đám quạ đen, kí chủ thật là……

    Thật khiến người hết chỗ nói rồi, y cư nhiên đem phòng hộ thủ trạc mở ra, bảo hộ tại bên ngoài dựng túi.

    Kỳ thực đây là trong lúc vô tình Mông Hiểu Dương phát hiện được, y thật sự là sợ giá trị dựng dục này, bách phát bách trúng nha có biết không, ban đầu y lên quang não sưu tầm dụng cụ tránh thai thậm chí thuốc tránh thai, thế nhưng thú nhân cùng á thú còn có giống cái ước gì một ngày sinh vài đứa, làm gì sẽ có mấy thứ này chứ.

    Cuối cùng y đã nghĩ đến trên địa cầu có một loại tránh thai vĩnh cửu, thì phải là thắt ống dẫn trứng, đừng đùa, đó là phải mổ bụng, chẳng lẽ chính mình lấy dao trực tiếp cắt sao? (Editor không biết cấu tạo của á thú nhân nên không biết là thắt cái gì nữa, tác giả chỉ để buộc ga rô QAQ, thôi để đỡ ống dẫn trứng của nữ đi, dù không biết á thú nhân có ống dẫn trứng không OTL)

    Thế nhưng thân thể của y đã dưỡng gần một tháng rồi, cho dù ở cữ đều đã xong orz, cũng không thể vẫn luôn không cho Lâm Hô gần người đi. Tránh được nhất thời trốn không được nhất thế đúng không.

    Đúng lúc này, Mông Hiểu Dương không cẩn thận khởi động vòng tay phòng hộ, sau đó y nhớ tới đồ vật này một ngày có thể mở ra một lần, sau khi mở ra sẽ hình thành ba thước phòng hộ tráo, có thể ngăn cản công kích cấp S, vậy phòng hộ tráo này có thể thu nhỏ lại hay không?

    Y thử một lần, phòng hộ tráo cư nhiên thật sự có thể theo ý niệm của y mà thu nhỏ lại, sau đó… Sau đó đậu bỉ Mông Hiểu Dương đã đem phòng hộ tráo thu nhỏ lại rồi dùng ý niệm chuyển qua lối vào dựng túi, rồi chậm rãi tăng lớn lên, thẳng đến hoàn toàn ngăn chặn.

    Sau khi tiến thêm một bước nghiên cứu, phòng hộ tráo có thể gọi về trong nháy mắt, một lần có thể sử dụng một giờ. Cho nên, gần đây Mông Hiểu Dương đều lấy cớ quá mệt mỏi, thân thể nguyên khí đại thương, chỉ cùng Lâm Hô làm một lần.

    Nhìn Mông Hiểu Dương ở một bên đắc ý dào dạt, 9717 quả thực vô cùng bi thương không biết nói gì nữa, phòng hộ tráo nha! Tuy rằng không coi là thánh khí, nhưng cũng là một kiện vũ khí phòng ngự không tồi, thế nhưng bị y dùng để ngăn cản tinh dịch.

    “Kí chủ, anh như vậy thật sự được không?” Lâm Hô biết sẽ khóc đó.

    Bĩu môi, chỉ biết không thể gạt được 9717, “Sao lại không được chứ, thứ đó liền không thể chồng số lần, một ngày không mở ra tôi liền thiệt một lần, còn không bằng lợi dụng làm chuyện khác, cậu không thấy là tôi thông minh vượt tầm vũ trụ sao?” Xua tay, “Cậu không cần sùng bái anh làm giề, bởi vì anh đây, sớm đã là truyền thuyết!” A ha ha ha!

    “Đúng rồi, hệ thống sẽ không can thiệp chuyện này chứ?” Đột nhiên nhớ tới thói xấu của hệ thống, Mông Hiểu Dương nhanh chóng truy vấn.

    Đỡ trán, 9717 đã không muốn nói chuyện với y nữa, vẫn luôn cảm thấy sau khi kí chủ sinh con xong, cả người đều thay đổi, trước kia là hiện thực trạch nam internet tao nam, bây giờ là hiện thực đậu bỉ internet…

    Khoan đã, internet, “Kí chủ, đã bao lâu rồi anh không đổi mới tiểu thuyết?” Phải biết chủ chức nghiệp của Mông Hiểu Dương là tác gia, nếu danh tiếng rơi xuống, nói cách khác giá trị fan sẽ biến thiếu, biến thiếu hệ thống cũng sẽ rụng cấp nha con bà nó.

    Nụ cười đắc ý dào dạt nháy mắt cứng ngắt ở trên mặt, ho khan một tiếng, tròng mắt chuyển vài vòng, “Tôi có tồn kho.” Chỉ là đã muốn phát xong lâu rồi.

    “Anh mau nói cho tôi biết anh ngừng đổi mới đã bao lâu rồi?” 9717 đã không muốn cùng y nói nhảm gì nữa.

    “Không phải nói hệ thống thăng cấp sao, tôi rất tò mò nha, tôi phải đi xem ngay bây giờ.” Sau đó 9717 mắt mở trừng trừng nhìn y nháy mắt biến mất, đậu xanh rau má, không nói thì tôi tự đi thăm dò.

    Bao lâu không đổi mới văn? Chính bản thân Mông Hiểu Dương cũng không nhớ rõ, dù sao lúc trước khi bắt đầu mang thai y cũng rất ít đánh chữ, tồn kho có thể kiên trì đến lúc bọn Trứng Trứng sinh ra hay không đều không nhất định, sau này lại không tiến vào hậu trường xem.

    Bởi vì người nào đó sợ nhìn đến mọi người ném dép. ←_←

    Đi vào màn hình chủ, đập vào mắt không phải thuộc tính cơ bản quen thuộc, mà là một hàng chữ bự chảng, ‘Hệ thống đã thăng cấp, xin hỏi kí chủ có muốn mở ra hay không, đồng ý / cự tuyệt’ trước sau như một, cái ‘cự tuyệt’ kia vẫn không thể sử dụng.

    Bĩu môi, Mông Hiểu Dương chọn đồng ý. Màn hình trước mắt nháy mắt giống như gương đồng vỡ tan, sau đó xuất hiện một giao diện thuộc tính quen thuộc.

    【 tính danh 】 Mông Hiểu Dương

    【 thiên phú 】 sinh tử (bởi vì dựng lực giá trị mãn điểm)

    【 thể chất 】10 (10) đánh giá: Cường tráng như trâu

    【 trí lực 】8 (10) đánh giá: Thông minh tuyệt đỉnh【 sức quyến rũ 】9 (10) đánh giá: Mị lực phi phàm

    【 dựng lực 】10 (10) đánh giá: Bách phát bách trúng

    Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má! Cái gì gọi thiên phú là sinh tử, nào có loại thiên phú như vậy hả má nó!

    “Đinh! Hệ thống đã thành công thăng cấp kết hợp khởi động lại, cảm tạ ngài sử dụng.”

    “Đinh! Hệ thống mở ra giao diện đổi vật, ba ngày sau có thể dùng.”

    Mông Hiểu Dương chỉ cảm thấy trên người một trận run lên, liền bị đá trở lại phòng khách của 9717, sau đó nháy mắt nhìn 9717.

    “Thiên phú rốt cuộc là cái thứ gì, chẳng lẽ giống như thiên phú của bọn Trứng Trứng sao?” Mông Hiểu Dương cảm thấy nhân sinh thật sự là rất ưu thương.

    “Anh mở ra rồi?” 9717 liếc nhìn Mông Hiểu Dương, “Thiên phú chính là năng lực hạng nhất, tỷ như xem qua là nhớ, tỷ như có sức mạnh như siêu nhân, tỷ như có thể sinh con như anh vậy.” Nhìn ánh mắt Mông Hiểu Dương bắt đầu bốc hỏa, 9717 hừ một tiếng, “Không phải đã mở giao diện đổi vật rồi sao, bên trong có thể đổi bất cứ thứ gì, đến lúc đó anh đổi thứ bản thân muốn không phải được rồi sao.”

    Đứng dậy đi đến bên cạnh Mông Hiểu Dương, “Đáng tiếc người nào đó hố hơn ba tháng, giá trị fan đều nhanh từ C cấp rụng về D cấp, nhìn anh đổi như thế nào.”

    Nói đến đây, khí thế của Mông Hiểu Dương rõ ràng xẹp xuống không ít, lẩm bẩm, “Biết rồi, biết rồi, chờ ngày mai liền đi đổi mới, hơn nữa không phải còn có ca khúc sao? Tôi lại viết mấy bài, giá trị fan không phải sẽ trở lại. Bất quá, cái giao diện đổi vật kia, thật sự cái gì đều có thể đổi?” Sinh mệnh cũng có thể sao?

    “Đương nhiên, tất cả mọi thứ, bao gồm những năng lực và sinh mệnh mà anh không thể tưởng tượng được.” 9717 lời nói lộ ra nhè nhẹ mê hoặc.

    Mông Hiểu Dương nhìn chằm chằm 9717, không nói chuyện nữa.

    Mở mắt ra, quả nhiên thấy Lâm Hô đang ở bên cạnh, “Em ngủ bao lâu?”

    Không biết nơi này tiến vào hệ thống có sai biệt thời gian hay không.

    “Hơn một giờ, nếu mệt cứ ngủ tiếp đi.” Lâm Hô sờ sờ tóc Mông Hiểu Dương, dịu dàng nói.

    Cho đến bây giờ tâm tình của hắn vẫn chưa bình phục lại, nguyên bản tưởng rằng sau khi cưới Mông Hiểu Dương, đời này của hắn cũng không thể có con, không nghĩ tới mới đính hôn liền truyền ra tin vui, thật là một thai ba bào, hiện tại càng kinh hỉ hơn khi đứa lớn và đứa giữa đều là năng lực thiên phú trong truyền thuyết, chỉ đợi sau này bồi dưỡng thật tốt, nhất định có thể trở thành thú nhân mạnh nhất toàn tinh tế.

    Mông Hiểu Dương ngồi dậy, dựa vào trên người Lâm Hô, “Tên nhóc Trứng Trứng kia tự chôn mình trong đất rồi, Trứng Sống sao lại không chôn.” Chọt chọt vỏ trứng của Trứng Sống, “Có phải là Trứng Sống rất lười không? Chúng ta chôn giùm nó đi.” Nói xong, thật đúng là tính toán đem Trứng Sống chôn đến bên cạnh Trứng Trứng.

    Kéo Mông Hiểu Dương lại, Lâm Hô có chút bất đắc dĩ nói, “Không cần, nếu nó thật sự cần ánh sáng mặt trời và đất đai tẩm bổ, chính nó sẽ đi qua.”Nói đến chuyện đi qua, cho đến bây giờ Mông Hiểu Dương vẫn không hiểu rốt cuộc là Trứng Trứng làm sao đi qua đó được, rồi làm sao chôn mình thành một cục đen thui như đất đen luôn, khiến người khó có thể phân biệt.

    “Bắt đầu tiếp thu truyền thừa tiểu thú nhân đều có năng lực nhất định, bay ở cự ly ngắn trong thời gian ngắn cũng không coi là chuyện gì khó.” Ôm lấy Vỏ Trứng sờ sờ, rồi đem Trứng Sống đổi lại đây, hiện tại tiểu thú nhân cần càng nhiều năng lượng, hắn phải truyền năng lượng liên tục.

    Được rồi, những quả trứng thần kỳ, Mông Hiểu Dương lại một lần nữa thán phục.

    Chương 46: Phá xác

    Tin tức tiểu thú nhân của Lâm gia chưa phá xác bị mất tích đã bị phong tỏa, nhưng Lâm gia vẫn sợ bị người biết được, ngoại trừ cho người âm thầm bảo hộ, mọi việc vẫn không khác thường ngày. Nếu khẩn trương, người ngoài sẽ càng nghi ngờ.

    Trứng Trứng chôn trong đất ba ngày sau thì tự mình chạy trở về trong phòng, Mông Hiểu Dương ôm qua nhìn một cái, cảm giác xác ngoài đen không ít, ngược lại không có dính bùn đất, vẫn là một tiểu thú nhân sạch sẽ, điểm ấy thật đáng khen.

    Nhưng không đợi ba quả trứng đoàn viên bao lâu, Trứng Sống lại chạy đi ra ngoài, nó không giống Trứng Trứng, Trứng Trứng là tự chôn mình, mà nó thì treo mình lên cây.

    Mông Hiểu Dương nhìn trên một gốc cây cao hơn hai thước, Trứng Sống giống như quả táo treo trên nhánh cây, đầu đầy hắc tuyến, “Nó như vậy sẽ không rơi xuống sao?” Dạo quanh gốc cây một vòng, không có sợi dây cũng không có keo dán sắt, lại dính vào nhánh cây như vậy, tuy biết nó sẽ không bị rơi xuống, nhưng Mông Hiểu Dương vẫn có chút lo lắng.

    Đây cũng không phải chuyện đùa, vỏ trứng có cứng rắn bao nhiêu đi chăng nữa thì từ độ cao như vậy rơi xuống cũng sẽ vỡ đi.

    “Không có việc gì, con không biết đâu, lúc trước Lâm Hô còn nghịch ngợm hơn thế này nữa, một hồi bay lên cây, một hồi nhảy vào trong nước, làm mỗ mụ lo lắng muốn chết!” Lâm phu nhân ở một bên không ngừng kể lể chuyện xấu khi còn bé của Lâm Hô. Khiến Lâm Hô xấu hổ không thôi, còn Mông Hiểu Dương và Lâm Cẩn thì cười to không ngừng.

    Có Lâm phu nhân kinh nghiệm khuyên nhủ, cuối cùng Mông Hiểu Dương cũng yên tâm trở lại trong phòng mà không hề tử thủ dưới tàng cây nhìn chằm chằm Trứng Sống.

    Ôm Trứng Trứng màu đen sáng bóng, Mông Hiểu Dương đều có chút lo lắng phá xác không phải tiểu bạch hổ, mà là tiểu hắc hổ. Lập tức bị ý tưởng của chính mình chọc bật cười, vậy vỏ trứng của Lâm Hô là màu xanh lá cây, phá xác sau chẳng phải là thành tiểu lão hổ màu xanh sao.

    “Đinh! Giao diện đổi vật phẩm chính thức mở ra, có thể sử dụng.”

    Hệ thống thình lình một câu, khiến hai mắt Mông Hiểu Dương sáng lên, hôm nay là ngày giao diện đổi vật phẩm mở ra, y còn có vài phiếu đổi, không biết có thể đổi những thứ gì?Ôm hai nhóc Trứng Trứng vào trong lòng, Mông Hiểu Dương liền nhắm mắt dùng ý thức đi vào bên trong hệ thống. Quả nhiên nhìn thấy bên cạnh giao diện nhiệm vụ xuất hiện một cái giao diện đổi vật phẩm, không chút do dự điểm đi vào, chỉ thấy một thương phẩm rực rỡ muôn màu hiện ra tại trước mắt y.

    Chính là thương phẩm phía trước đều là ăn mặc dùng, hơn nữa toàn thuộc loại đồ dùng phổ thông, khiến Mông Hiểu Dương vốn đang hưng trí bừng bừng hơi có chút mất hứng, y còn tưởng rằng có thể nhìn thấy bí tịch võ công linh tinh gì đó, không nghĩ tới chỉ là mấy thứ này.

    “Kí chủ, đây chính là khu đổi vô sắc, làm sao có thể xuất hiện thứ tốt.” 9717 nhẹ nhàng đi tới, hôm nay nó giả dạng thành một vị công tử cổ đại, trường bào màu trắng thêm một cây quạt xếp, thật là có một cỗ vị đạo phong lưu phóng khoáng.

    “Thật sao? Hèn chi, khắp nơi đều là chút mặt hàng phổ thông, vậy chúng ta đi đến chỗ đẳng cấp cao nhất nhìn thử xem.” Mông Hiểu Dương nghe vậy tinh thần chấn động, lôi kéo 9717 liền tính đi hướng khu vực cao nhất.

    Liếc mắt xem thường, nháy mắt phá hủy hình tượng quân tử khiêm tốn của nó, “Kí chủ, không nói đến việc anh không mua nổi đồ vật ở khu đổi màu đen hay không, cho dù anh mua nổi anh cũng không vào được.”

    Vào không được? Mông Hiểu Dương khó hiểu hỏi, “Sao lại như vậy?”

    “Đẳng cấp phiếu đổi cùng giao diện thành tựu anh cũng biết, là đồng dạng, đẳng cấp khu đổi cùng phiếu đổi còn có giao diện thành tựu phân chia đều là ngang bằng, hiện nay anh là cấp C, nói cách khác, anh chỉ có thể đến khu đổi màu vàng.”

    Kỳ thực rất đơn giản, sở hữu đồ vật đều yêu cầu phiếu đổi đến đổi, mà cách để thu hoạch được phiếu đổi là, ngoại trừ nhiệm vụ chính là giá trị thành công, xét đến cùng, chính là yêu cầu đại lượng giá trị thành công, sau khi bạn có được giá trị thành công, bạn có thể đổi được hết thảy những đồ vật bạn không tưởng được.

    Mông Hiểu Dương đương nhiên biết ý tứ của 9717, cho nên y cũng không hỏi thêm nữa, chính là kêu nó chuyển hoán đến khu đổi màu đỏ, nơi này cấp bậc vật phẩm quả nhiên cao hơn nhiều, thế nhưng tương đối mà nói, còn là thuộc loại phàm vật, duy nhất nhìn đến một đồ vật cảm thấy hứng thú, chính là một quyển công pháp dưỡng khí.

    Lại đến khu đổi màu cam, tiến đến nơi đây, toàn bộ vật phẩm cũng không giống trước đó, nơi này quả thực có thể trở thành địa phương mà võ lâm nhân sĩ tha thiết ước mơ, vật phẩm đổi cao nhất khu vực này chính là một quyển bí tịch tên là 《 Bí quyết trường sinh 》, Mông Hiểu Dương thân là trạch nam địa cầu, sao lại không biết đến bí quyết trường sinh, bản này được xưng là một trong những bí tịch võ công cao thâm nhất trong tiểu thuyết võ hiệp, lực hấp dẫn của nó với Mông Hiểu Dương có thể nói là không nhỏ tí tẹo nào.

    Khắc chế tâm tư đang rục rịch, Mông Hiểu Dương tiếp tục nhìn xuống, phát hiện cư nhiên còn có Bắc Minh thần công, Cửu âm chân kinh mấy loại nữa, thật sự là rất toẹt vời có hay không.

    Ngoại trừ bí tịch này đó, trong này cũng có cùng loại với thần binh Ỷ thiên kiếm, còn có Thiếu Lâm đại hoàn đan linh tinh các loại. Tóm lại, chỉ có Mông Hiểu Dương chưa từng nghe qua, không có trong này không có.Cầm ra phiếu đổi, y có hai phiếu đổi vô sắc, một phiếu đổi màu đỏ cùng hai phiếu đổi màu cam.

    Mông Hiểu Dương hưng phấn cầm ra một phiếu đổi màu cam, muốn đổi một quyển Cửu âm chân kinh, nhưng trước mắt lại nhảy ra ‘không thể đổi’.

    Có vấn đề thì tìm 9717, y mới nhìn hướng 9717, 9717 quả nhiên liền hiểu ý giải thích: “Không phải phiếu đổi màu cam là có thể đổi tất cả vật phẩm ở khu đổi màu cam, phiếu đổi cùng nhan sắc cũng phân đẳng cấp, anh nhìn xem ở dưới cùng phiếu đổi trên tay anh, có phải có một vạch màu khác hay không.”

    Mông Hiểu Dương cúi đầu nhìn một cái, quả nhiên có một vạch mỏng như sợi tóc màu xanh lá cây, cầm lấy một phiếu khác, phía dưới cũng có một vạch màu xanh lá cây.

    Mông Hiểu Dương: Hố cha nha! Nhỏ xíu như vậy, ý đồ là không muốn tôi thấy chứ giề.

    Không nói gì xem xét đến vật phẩm đẳng cấp màu xanh lá ở khu màu cam, đồ vật y vừa nhìn trúng quả nhiên đều biến mất không thấy.

    Lại nhìn đồ vật lưu lại trong đó, duy nhất một cái nổi bật loé sáng chính là Kim cương tráo Thiết bố sam ( áo lót kim cương), chẳng lẽ muốn luyện cái này? Mông Hiểu Dương tự hỏi không có nghị lực cùng dũng khí đi luyện.

    9717: “Kí chủ, phiếu đổi này cũng có thể xác nhập sử dụng, giống hai phiếu đẳng cấp màu xanh lá trên tay anh, có thể xác nhập trở thành một phiếu màu xanh, như vậy có thể đổi được vật phẩm tốt hơn.”

    Bảo hệ thống hiện ra vật phẩm đẳng cấp màu xanh có thể đổi, quả nhiên đồ vật xuất hiện cấp bậc cao không ít, chính là nhìn hồi lâu đều không có vừa lòng, đang tưởng muốn rời đi, trong lúc vô ý thấy được một quyển bí tịch tên là “Hổ trảo công”, mở ra nhìn xem, mới biết là công pháp thượng đẳng của phái Võ Đang.

    Trứng Sống còn có Trứng Trứng đều là tiểu bạch hổ, nói không chừng có thể dùng tới. Lại nhìn một lần, không có gì có thể đổi, Mông Hiểu Dương đã đem bản “Hổ trảo công” này đổi tới, tính toán chờ Trứng Sống bọn nó lớn một chút đưa cho bọn nó làm lễ vật cũng rất tốt.

    Về phần khu vô sắc cùng màu đỏ, Mông Hiểu Dương không tính toán đi dạo nữa, con bà nó chờ ngày nào đó sắp đói chết lại đi khu vô sắc đổi bánh mì vậy.

    Bởi vì 9717 đốc xúc, mà bản thân Mông Hiểu Dương cũng quả thật cảm thấy thực xin lỗi các độc giả thân mến vẫn luôn ngồi chờ.

    Những ngày sau đó ngoại trừ y ngồi quan sát ngắm nghía Trứng Trứng, chính là đi gõ chữ đổi mới.

    Mao Trạch Tây trở về, khiến rất nhiều rất nhiều độc giả nằm trong hố nước mắt giàn giụa, tác giả này thật sự rất không có nhân đạo, ngay từ đầu một ngày ba chương, về sau là một ngày một chương, này coi như xong đi tất cả mọi người nhịn, thế nhưng sau đó rõ ràng ngừng đổi mới, hơn nữa ngừng một cái hơn ba tháng có hay không.

    Ban đầu rất nhiều độc giả còn tại an ủi chính mình và người khác, chắc là tác giả bị bệnh hoặc là có việc gì đó thôi, nhưng theo thời gian càng ngày càng dài, những người này cũng đều chuyển thành anti-fan.Mông Hiểu Dương vừa mở ra hậu trường, như y suy nghĩ, phô thiên cái địa điểm trừ cùng mắng chửi.

    Yên lặng mà đem ba chương ngày hôm qua đã gõ phát lên, thuận tiện ở phía sau đơn giản viết lên một câu ‘Tác giả mang thai, thật có lỗi.’

    Một á thú ngồi trước máy vi tính nhàm chán lướt web, thói quen đi vào chuyên mục Mao Trạch Tây, hai mắt sáng ngời, hắn nhìn thấy gì, Mao Trạch Tây hố hàng này cư nhiên đổi mới.

    Ngay sau đó, rất nhiều rất nhiều người có đồng dạng thói quen đều phát hiện đổi mới mới nhất.

    Mọi người đọc xong lúc đang định cho điểm trừ đồng thời mắng chửi, nhìn đến tác giả cuối cùng đơn giản một câu, hai mắt mọi người lập tức sáng ngời, yên lặng mà xoá bỏ điểm trừ và bình luận, đổi thành chúc phúc, hoặc là hỏi tình huống mấy nhóc con.

    Người quả nhiên sẽ thay đổi, lúc trước khi Mông Hiểu Dương mang thai hoặc là trong lúc mang thai bị người hỏi về bọn nhỏ chắc chắn y sẽ lập tức đen mặt, vô cùng tức giận, nhưng hiện tại, không biết vì cái gì, y thậm chí có một loại cảm giác hạnh phúc và vô cùng thỏa mãn.

    Ma xui quỷ khiến thế nào y lại trả lời các vấn đề của độc giả, cũng nói cho bọn họ biết mấy nhóc vô cùng nghịch ngợm, nhưng giữa những hàng chữ lại không che giấu được tự hào cùng hạnh phúc.

    Đương nhiên, độc giả hồi phục cũng đều là hâm mộ, phải biết rằng muốn có một đứa con, cho dù là tiểu thú nhân thì đều vô cùng gian nan, nhưng từ trước kia giao lưu đến xem, tác giả nhiều lắm không quá ba mươi tuổi, tuổi như vậy đã có con, chẳng trách bọn họ lại hâm mộ như vậy.

    Bị người thổi phồng, Mông Hiểu Dương lại càng có một loại cảm giác kiêu ngạo quỷ dị, cảm thấy hẳn là còn muốn sinh têm một đứa, nếu không đều thực xin lỗi các độc giả có hay không.

    Ho nhẹ một tiếng, Mông Hiểu Dương nhanh chóng đem ý tưởng bất khả tư nghị kia ném đi, sau đó rời khỏi quang não.

    Ngày như vậy không mặn không nhạt tiếp tục trôi qua, Mông Hiểu Dương cùng Lâm Hô vẫn ở trong phòng ấp trứng, Lâm Cẩn vẫn cùng Long Dực còn có Phượng Vũ đấu tới đấu lui.

    Chút bất tri bất giác, liền đã qua hơn hai tháng.

    Mấy ngày nay, Lâm gia thậm chí toàn tinh tế đều đang quan tâm vấn đề bọn Trứng Trứng phá xác.

    Thậm chí có phóng viên không biết sống chết chạy đến bên ngoài đại trạch Lâm gia ngồi xổm chờ thời, vì được đến tin tức trực tiếp bọn Trứng Trứng phá xác.

    Nhưng mấy tên nhóc cứng đầu Trứng Trứng lại thích chống lại bạn, cũng đã qua ngày bác sĩ nói phá xác, vẫn không chịu ra.

    Mông Hiểu Dương ôm Vỏ Trứng ngồi ở trên ban công, nhìn chằm chằm một Trứng Trứng đem mình chôn trở về trong đất cùng một Trứng Sống treo trên nhánh cây.

    Hôm nay thời tiết là loại ấm áp ôn hoà vừa đủ, ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng ấm áp trên người, thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ thổi qua, làm Mông Hiểu Dương mơ màng đi vào giấc ngủ.

    Đầu chậm rãi nghiêng qua một bên, khi sắp ngủ say, Mông Hiểu Dương đột nhiên nghe được ‘bịch’ một tiếng, Mông Hiểu Dương bị doạ sợ mãnh liệt giật mình tỉnh lại, theo tiếng nhìn lại, cả người lập tức nhảy dựng lên.”Lâm Hô, mỗ mụ, chết rồi, Trứng Sống từ trên nhánh cây rơi xuống.” Kích động chạy tới, cũng không dám cầm lấy Trứng Sống, chỉ sợ họa vô đơn chí.

    “Xảy ra chuyện gì?” Nghe được tiếng kêu, Lâm Hô nháy mắt xuất hiện bên cạnh Mông Hiểu Dương.

    Hắn vẫn luôn canh giữ ở bên người hai đứa nhỏ, vừa rồi bất quá là muốn đi vào nhà lấy chăn đắp cho Mông Hiểu Dương, chợt nghe đến tiếng kêu của Mông Hiểu Dương.

    Để sát lại nhìn vào Trứng Sống, Lâm Hô cũng không dám có động tác, gắt gao mà nhìn chằm chằm Trứng Sống, Lâm phu nhân lập tức mang bác sĩ lại đây, cẩn thận đem Trứng Sống lật lại, chỉ thấy nơi đó có một cái khe nứt nhỏ.

    Bắt lấy cánh tay Lâm Hô, “Làm sao bây giờ? Trứng Sống không có việc gì đi?

    Đều là em không tốt, sao lại ngủ gục chứ.” Mông Hiểu Dương nghẹn ngào nói, đưa tay lên muốn đánh chính mình một cái, bất quá bị Lâm Hô giữ lại.

    “Không cần lo lắng, tiểu thú nhân sắp phá xác vỏ ngoài đều đặc biệt cứng rắn, cho dù từ năm thước cao ngã xuống cũng không có việc gì, sở dĩ sinh ra khe nứt, đó là bởi vì tiểu thú nhân đã bắt đầu phá xác, muốn đi ra.” Bác sĩ cầm dụng cụ cao thấp nhìn một chút, hai mắt sáng lên nói.

    Phá xác? Tất cả mọi người trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Trứng Sống,

    không nghĩ tới, dĩ nhiên là muốn phá xác.

    Chương 47: Hai lão hổ

    Ánh mắt mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm cái khe trên xác ngoài của Trứng Sống.

    Không bao lâu, Trứng Sống bắt đầu lung lay, cái khe nứt nhỏ kia lớn ra một ít, sau đó một trận rung chuyển, truyền đến âm thanh răng rắc răng rắc, nhưng không biết có phải bởi vì vỏ trứng quá cứng hay là sao, cái khe nứt kia vẫn không có tăng lớn thêm bao nhiêu.

    Mông Hiểu Dương ở một bên lo lắng nhìn, hận không thể nằm lại gần nhìn xem tình huống bên trong khe nứt, nếu có thể, y rất muốn giúp đỡ Trứng Sống phá xác. Thế nhưng không được, Trứng Sống phải phá xác bằng lực lượng của chính mình mới có thể nhận được đầy đủ truyền thừa cùng thân thể cường tráng.

    Lại một trận tiếng răng rắc răng rắc truyền đến, mấy người hai mắt trừng hết cỡ, chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm.

    “Sao rồi?” Lâm gia chủ cùng các trưởng lão Lâm gia vừa nhận được tin tức lập tức chạy lại đây.

    Trong lúc nhất thời, chung quanh Trứng Sống đứng đầy người, cũng may đất đai của Lâm gia rộng, phòng ngủ Lâm Hô cũng lớn, ngay cả ban công đều giống như một hoa viên nhỏ, cho nên nhiều người như vậy đứng cũng không có vẻ chật chội.

    Mấy người Lâm Hô vẫn đang nhìn chằm chằm Trứng Sống, ngay cả cái liếc mắt cũng chưa cho các trưởng lão, vẫn là bác sĩ ở một bên tương đối chuyên nghiệp.”Theo tình huống trước mắt thì tiểu thú nhân rất khỏe mạnh, tin tưởng một hồi sẽ phá xác thành công.”

    Người Lâm gia đương nhiên biết Trứng Sống sẽ phá xác thành công, chỉ bởi vì Trứng Sống là người thừa kế của Lâm gia bọn họ, đương nhiên sẽ lo lắng.

    Không biết có phải bởi vì vỏ trứng quá cứng hay không, đã qua hơn mười mấy phút đồng hồ mà khe hở kia cơ hồ đều không có tăng thêm chút nào.

    Bất quá bọn người Mông Hiểu Dương vẫn nhìn chằm chằm Trứng Sống, không hề có ý định rời đi.

    “Răng rắc!” Một tiếng vang thanh thúy truyền đến, cũng không phải xuất phát từ Trứng Sống, mà là từ sau lưng mọi người truyền đến.

    Cơ hồ là nháy mắt, Lâm Hô đã xuất hiện tại bên cạnh Trứng Trứng, quả nhiên, trên xác ngoài của Trứng Trứng xuất hiện một cái khe còn lớn hơn cái khe trên vỏ ngoài của Trứng Sống.

    Mông Hiểu Dương: (⊙o⊙), chẳng lẽ Trứng Trứng muốn phá xác ra trước Trứng Sống sao?

    Giống như hưởng ứng lời của Mông Hiểu Dương, xác ngoài Trứng Trứng xuất hiện càng ngày càng nhiều cái khe nhỏ, tỏ rõ nó sắp đi ra.

    “Trứng Sống, nếu con không đi ra nhanh lên, có thể vị trí lão đại khó mà giữ được đó nha, sau này con sẽ thành trứng thứ hai rồi.” Mông Hiểu Dương quay đầu lại nhìn xem Trứng Trứng, lại quay đầu nói đùa với Trứng Sống.

    Răng rắc răng rắc, xác ngoài Trứng Sống nháy mắt xuất hiện rất nhiều cái khe, cái khe sớm nhất kia cũng rất nhanh tăng lớn, chỗ khe hở còn lưu lại một chút dịch nhầy trong suốt, hiển nhiên Trứng Sống đã hoàn toàn đả thông xác ngoài.

    Nhìn một màn này Mông Hiểu Dương cùng với Lâm Cẩn trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ vừa nãy không phải là ra không được, mà là lười động sao?

    Cho nên y vừa mới uy hiếp, nó liền răng rắc răng rắc xong ra?

    “Trứng Sống, móng vuốt của Trứng Trứng cũng ra rồi kìa.” Mông Hiểu Dương tưởng nghiệm chứng một chút cho nên cố ý kêu lên.

    Kết quả: Tên nhóc Trứng Sống lung lay lợi hại hơn, cái khe cũng càng lúc càng lớn, không bao lâu liền vươn ra một cái móng vuốt nho nhỏ màu trắng dính đầy dịch nhầy. Sau đó móng vuốt nhỏ kia liền dùng sức đâm một cái, phá ra một cái lỗ nhỏ, một cái móng vuốt khác cũng không nhàn rỗi, cũng chọt một cái, cái động bị phá một lỗ lớn hơn nữa, tin tưởng lại thêm một móng vuốt nữa tên nhóc hư này có thể đi ra rồi.

    Mông Hiểu Dương: Con bà nó! Thật đúng là bởi vì bị kích thích.

    “Trứng Trứng, nửa người của Trứng Sống đều sắp đi ra rồi kìa, chẳng lẽ con không nghĩ phản công thành lão đại sao?” Cảm thấy thú vị Lâm Cẩn cũng chạy đến bên người Trứng Trứng, học Mông Hiểu Dương nói.

    Quả nhiên, thằng nhóc Trứng Trứng cũng lung lay lợi hại hơn.

    Hai nhóc con đây là? Vài vị tộc lão Lâm gia có mặt ở đây đều sửng sốt, lập tức kích động không thôi, hai tiểu thú nhân có thể hiểu ý của bọn người Mông Hiểu Dương, thuyết minh việc tiếp thu đến truyền thừa vô cùng tốt, đã muốn mở thiên trí.Kế tiếp, Mông Hiểu Dương bọn họ đều không cần phải lo lắng gì, thong thả nhìn xem hai anh em đấu xem ai ra xác trước.

    Trứng Sống chung quy là bắt đầu phá xác sớm hơn Trứng Trứng, cho nên đi ra sớm hơn Trứng Trứng hai phút.

    “Răng rắc!” Một tiếng, Trứng Sống đã hoàn toàn xuất hiện dưới tầm mắt của mọi người.

    Bởi vì mới phá xác, toàn thân Trứng Sống vẫn còn dính nhớt, nó cũng không giống như hổ con mới sinh ra trên địa cầu, hiện tại nhìn liền giống như hổ con đã được một tháng.

    Trứng Sống nhìn giống y như cha của nó, từ đầu tới đuôi đều trắng như tuyết, không một cọng lông khác màu. Hai mắt tròn xoe linh động mở thật to, con ngươi màu xám chuyển trái phải, sau đó run rẩy đứng lên.

    Dù sao mới phá xác, Trứng Sống đứng lên lắc lư một cái, liền xiêu vẹo đặt mông ngồi xổm trở lại, sau đó lại đứng lên, lặp lại ba lần, rốt cuộc có thể đứng an ổn không bị té nữa mới đứng tại chỗ lúc lắc đầu nhỏ kêu ô ô.

    “Trứng Sống?” Mông Hiểu Dương có chút chần chờ kêu một tiếng.

    Mông Hiểu Dương: Đây là ông đây sinh, má nó thật sự là rất khó tin.

    Lâm Hô không biết khi nào đã đổi thành hình hổ, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống đinh tai nhức óc. Trong thanh âm mang theo tràn đầy vui sướng và kích động khi trở thành phụ thân.

    Tiếng rống to này của hắn cũng làm cho mấy người thấy được Trứng Trứng run rẩy một chút, cùng Trứng Sống giống nhau như đúc, bất quá giữa trán của nó có một nhúm lông màu đen, rất đáng yêu, quan trọng hơn chính là, trên đầu của nó còn đội một mảnh vỏ trứng, hơi hơi nghiêng đầu ngơ ngác đứng đằng kia khiến người nhìn thấy thật sự là rất ngốc manh. ( Shoorin Yumi: ngao~ manh chết tui gòy)

    Lâm Hô dùng miệng ngậm Trứng Trứng, nhảy một cái liền đến bên này, đem Trứng Trứng đặt bên cạnh Trứng Sống làm cho hai anh em bọn nó ở cùng nhau.

    Mông Hiểu Dương: Không cần liếm, liếm sao? Sao mình nhớ hình như ở địa cầu cọp con vừa sinh ra cọp mẹ đều sẽ liếm cho cọp con mà. Đậu xanh rau má! Chẳng lẽ muốn mình liếm?

    Mới nghĩ như vậy liền nhìn thấy các bác sĩ mang đến một cái thùng cùng rất nhiều dụng cụ y không biết đi đến bên cạnh bọn nhóc Trứng Sống.

    “Ô ô… Ngao ô…” Hổ con ngao ô ngao ô kêu chạy ra khỏi tay bác sĩ, núp vào dưới bụng lông xù của Lâm Hô, tưởng phải trốn đi.

    Lâm Hô giơ móng vuốt đẩy bọn nó ra, sau đó bị bác sĩ bắt lấy ôm đi, tầm mắt mấy người vây xem cũng đều theo hai bé bạch hổ di động.

    Một lúc sau, hai nhóc bạch hổ con đã được tắm rửa sạch sẽ trở về trong tầm mắt của mọi người.

    Phá xác mới mười mấy phút đồng hồ, hai tiểu thú nhân đi đứng đã bắt đầu hữu lực, có thể chạy chậm vài bước, tập tễnh đi tới trước mặt Mông Hiểu Dương, một nhóc bạch hổ chiếm lấy một chân y, ghé vào trên đó dùng sức hoạt động, hai chân trước nhỏ xíu bắt lấy ống quần y, giống như muốn trèo lên trên.

    Cả người Mông Hiểu Dương đều cứng lại rồi, lăng lăng nhìn bọn nó chằm chằm, cũng không dám cử động, chỉ sợ làm bọn nhỏ té xuống.

    Mông Hiểu Dương: Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bây giờ phải làm gì đây?

    “Không sao đâu, bọn nhỏ muốn mỗ mụ ôm một cái thôi, con ôm bọn nó một chút đi.” Lâm phu nhân cười giải vây cho Mông Hiểu Dương.

    Tiểu thú nhân ở trong trứng phải được cha mẹ ôm mới có thể phá xác, cũng bởi vì vậy mà quen thuộc mùi của cha mẹ, sau khi phá xác trong vòng bảy ngày, tiểu thú nhân sẽ không để cho người khác ôm và đút ăn, cho dù là trực hệ hoặc là giống như Lâm Cẩn khi bọn nó còn trong trứng đã từng ôm cũng sẽ không để cho bọn họ ôm nữa.

    Nếu như cường ngạnh ôm chúng nó thì tiểu thú nhân sẽ kích phát lực lượng vẫn chưa quen thuộc trong cơ thể để chống cự lại, cứ như vậy, thân thể tiểu thú nhân còn nhỏ non nớt cũng không thể thừa nhận sẽ hình thành rất nhiều thương tổn. Cho nên nãy giờ mấy người Lâm phu nhân cũng không ôm bọn nó, cũng bởi vì nguyên nhân này.

    “A!” Cẩn thận cúi người xuống, ngón tay có chút run rẩy ôm lấy Trứng Sống đặt trong khuỷu tay, rồi qua ôm Trứng Trứng, mỗi tay ôm một đứa.

    Hai tên nhóc kia dùng móng vuốt bắt lấy y phục của y, sau đó dùng ánh mắt ướt sũng vô tội nhìn y, Mông Hiểu Dương chỉ cảm thấy toàn thế giới đều yên lặng, chỉ nghe được tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của hai nhóc con trong ngực kia. Trong lòng cảm thấy ấm áp chưa từng có, cũng nói không nên lời vui sướng.

    Chỉ là, ngay sau đó Mông Hiểu Dương xấu hổ hoá đá tại chỗ, bởi vì hai tiểu thú nhân nghịch ngợm kia đang dùng đầu lưỡi ướt sũng liếm ngực y.

    Mông Hiểu Dương: Con bà nó! Con bà nó! Đang làm cái gì vậy hả, tuy ông đây sinh hai tên nhóc các con, thế nhưng không có sữa nha!

    “Ô ô… Ô ô…” Hai nhóc tiểu bạch hổ liếm liếm, lại không có gì cả, có chút bất mãn kêu.

    Vài vị trưởng lão Lâm gia còn có Lâm gia chủ xấu hổ quay đầu, sau đó đều nói mình còn có việc, sau này sẽ lại đến thăm tiểu thú nhân.

    Lâm phu nhân thì không sao, chỉ là khóe miệng nhếch lên mấy độ, biểu hiện cũng không rõ ràng, thế nhưng Lâm Cẩn, Mông Hiểu Dương nghiến nghiến răng, đừng tưởng rằng em cúi đầu thì anh không nhìn được em đang cười nhá, bả vai em giống như rút gân kia đã sớm bán đứng em rồi.

    “Phốc ha ha!” Rốt cuộc nhịn không được nữa Lâm Cẩn ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt hung ác của Mông Hiểu Dương, lập tức đình chỉ, “Khụ khụ! Hai tiểu thú nhân sinh ra, thật sự là rất vui, em muốn trở về phòng chuẩn bị lễ vật.”

    Sau đó gật đầu khẳng định rồi nhanh chóng chạy lấy người.

    “Được rồi, chắc bọn nhỏ cũng đã đói bụng, mẹ kêu người đem sữa lên.” Tuy rằng biểu tình của Lâm phu nhân không thay đổi, nhưng trong giọng nói rõ ràng lộ ra ý cười, khiến Mông Hiểu Dương sắp bi thương chết.

    Lắc lắc bọn nhỏ trong ngực còn đang liếm nhiệt tình kia, Mông Hiểu Dương trừng mắt, “Hại mẫu phụ các con mất mặt muốn chết luôn, một hồi sẽ xử lý các con sau.”Bọn tiểu bạch hổ còn tưởng rằng Mông Hiểu Dương đang chơi cùng bọn nó, ở trong ngực của y bắt đầu vặn vẹo, thậm chí đi đến trên vai y kéo tóc của y rồi cắn cắn lỗ tai.

    Mông Hiểu Dương: Má nó, nếu không phải ông đây sinh, ông đây còn tưởng rằng từ đâu ôm tới con chó nhỏ.

    Lâm Hô biến trở về hình người, trong ngực ôm Vỏ Trứng lại đây, ôm lấy Trứng Trứng ở trên vai Mông Hiểu Dương, “Ngoan nào.” Thuận tiện liếc mắt nhìn Trứng Sống đang vùi ở trong ngực y, không có bắt nó ra.

    “Bác sĩ nói có lẽ Vỏ Trứng sẽ chậm vài ngày, bất quá nó thực khỏe mạnh.”

    Lâm Hô đưa Vỏ Trứng cho Mông Hiểu Dương, cúi người mỗi tay nắm gáy một tiểu bạch hổ xách vào trong, “Anh dẫn bọn nó đi ăn cơm.”

    Vừa rồi cảm giác kích động khi trở thành phụ thân chẳng lẽ là giả, vì sao y lại thấy Lâm Hô đối với hai nhóc con kia thô bạo như vậy? Mông Hiểu Dương đi theo đi vào trong phòng, để Vỏ Trứng xuống, đi đến bên cạnh phòng nhỏ.

    “Dám ăn đậu hủ của mẫu phụ mấy đứa sao? Hử? Hai đứa ngoan ngoãn đứng ở đó cho ta, nếu không sẽ không có cơm ăn.”

    Mông Hiểu Dương đi tới cửa, liền thấy Lâm Hô hai tay ôm ngực đứng ở kia, dưới chân đứng hai nhóc bạch hổ cao không đến mười centimet, chân sau run lên vài cái, đứng lắc lư lung lay, có cảm giác gió thổi qua sẽ gục.

    “Anh làm cái gì vậy? Bọn nhỏ mới sinh ra anh đã phạt đứng, có ai làm cha như anh không hả?” Mông Hiểu Dương đau lòng không thôi đi qua ôm lấy hai tiểu thú nhân.

    Nhẹ nhàng hôn lên trán hai tiểu thú nhân một chút, “Sữa mang đến chưa? Bọn nhỏ chắc đói lắm rồi.” Mông Hiểu Dương liếc Lâm Hô, cẩn thận ôm bọn nhỏ đi vào trước ghế sô pha.

    Lâm Hô mím môi, nhìn Trứng Trứng ghé vào trên vai Mông Hiểu Dương trừng mắt nhìn hắn, đừng tưởng rằng là hổ hình thì hắn sẽ không nhìn ra là nó đang cười.

    “Còn không mau đi lấy sữa đến đây.” Mông Hiểu Dương lần thứ hai trừng mắt nhìn Lâm Hô liếc mắt một cái, khi cúi đầu nhìn về phía tiểu bạch hổ lại đầy mặt ấm áp.

    Thử thử độ ấm, đem hai bình sữa đút cho bọn nhỏ, nhìn bọn nhỏ uống sữa ừng ực ừng ực, thật sự là rất đáng yêu. Nhất là Trứng Trứng, thường thường ngẩng đầu nhìn Lâm Hô một cái, sau đó cúi đầu càng dùng sức hút sữa, dường như sợ Lâm Hô cướp đi.

    “Uống từ từ thôi, phụ thân sẽ không giành của các con, nếu hắn dám, mẫu phụ giúp các con đánh hắn nha.” Vuốt bộ lông mềm mại của hai nhóc hổ con, nhẹ nhàng vuốt ve, ngay cả giọng nói cũng phóng nhu rất nhiều.

    Lâm Hô nhìn hết thảy, đột nhiên cảm thấy có tiểu thú nhân thật không tốt, nhất là hai tiểu thú nhân thành tinh, Lâm Hô nhìn Trứng Trứng ngẩng đầu đối với hắn lộ ra ánh mắt thị uy, cắn răng nghĩ.

    “Ngoan!” Nhìn bọn tiểu bạch hổ uống sữa ngon lành, Mông Hiểu Dương cảm thấy bụng chính mình đều no rồi, y đột nhiên cảm thấy mang thai sinh con cũng không tính cái gì, ít nhất giờ khắc này, y cảm thấy thực đáng giá.

    Tiểu thú nhân ăn no cũng giống như trẻ con, bắt đầu lim dim muốn ngủ, Mông Hiểu Dương cũng không có đặt bọn nó vào giường nhỏ đã chuẩn bị sẵn, mà là ôm đến trên giường của mình, để cho bọn nó ngủ bên cạnh y.”Mệt mỏi nhiều ngày rồi, chúng ta ngủ một giấc đi.” Bởi vì không biết khi nào thì tiểu thú nhân sẽ phá xác, cho nên mấy ngày nay Lâm Hô và Mông Hiểu Dương vẫn thường xuyên chú ý, quả thực chưa có giấc ngủ ngon.

    Lâm Hô nằm đến bên cạnh Mông Hiểu Dương, lại bị Mông Hiểu Dương đẩy qua bên kia, “Anh nằm ở bên kia đi, để bọn nhỏ nằm ở giữa.”

    Lâm Hô bất đắc dĩ đi đến bên kia, Trứng Sống đã nằm ở đó ngủ say, Trứng Trứng nhóc con xấu xa kia lại còn hé nửa mắt, nhìn đến Lâm Hô, thế nhưng xoay xoay thân mình, quay cái mông nhỏ về phía Lâm Hô, cái đuôi màu trắng sữa nhỏ xíu còn quơ qua quơ lại, Mông Hiểu Dương nhìn không khỏi cười ra tiếng.

    “Đáng lắm! Ai bảo anh phạt bọn nó làm gì.” Thật sự là con ngoan của mình. Mông Hiểu Dương ôm Trứng Trứng, để nó vùi vào ngực mình ngủ say.

    Không bao lâu, cả nhà đều đang ngủ.

    Chỉ là bên ngoài Lâm gia cũng đã nháo tới trời long đất lở

    Chương 48: Không tính phúc

    Buổi chiều Lâm Hô rống một tiếng kia, thế nhưng chấn đến phạm vi mười dặm bên ngoài, hiện tại tất cả mọi người đều biết bọn nhỏ của Lâm gia đã phá xác vào hôm nay, nhưng lại không biết phá xác là đứa nào thôi.

    Phóng viên ngồi xổm ngoài cửa Lâm gia, có người còn liều mạng leo lên một cây đại thụ, gắt gao nhìn chằm chằm vào bên trong sân Lâm gia, muốn biết là nhóc con nào phá xác.

    Đáng tiếc nơi này là Lâm gia tổ trạch, đừng nói nội viện, cho dù là ngoại viện bạn cũng nhìn không thấy. Bất quá không cần phóng viên lấy mạng đi thăm dò, đích thân lão quản gia Lâm gia đi ra nói cho bọn họ biết, là hai tiểu thú nhân, tiểu á thú còn phải chờ mấy ngày nữa.

    Được tin tức phóng viên lập tức rở về đăng báo, mọi người nhìn đến tin tức mới nhất đều thở dài một hơi.

    Tiểu thú nhân là truyền thừa huyết mạch, người ngoài tuy rằng ghen tỵ Lâm gia nhanh như vậy liền có người kế thừa, nhưng cũng sẽ không để ý lắm, đương nhiên là dưới tình huống không biết thiên phú của bọn nhóc.

    Nhưng tiểu á thú thì khác, nó có thể đến nhà mình làm dâu, sinh một ổ tiểu thú nhân mang huyết mạch nhà mình.

    Cho nên khi biết được là hai tiểu thú nhân phá xác, ngoại trừ nói thầm vài câu cũng không có động tác gì, chỉ chờ sau khi tiểu á thú phá xác sẽ mang chính quân đi chúc mừng cũng thuận tiện tìm hiểu tình huống.

    Nhưng cũng có người phẫn hận, như là Mộ Vân Nhi – người đã được vào Đông Phương gia, kế hoạch của gã cùng Đông Phương phu nhân thực hiện rất thuận lợi, lại không nghĩ rằng sau khi Đông Phương gia chủ trở về sẽ không cho Đông Phương phu nhân cùng Mộ gia chút mặt mũi nào.Nguyên bản nói sau một tháng, Đông Phương phu nhân cứng rắn kéo dài tới hai tháng sau mới kiểm tra, nhưng vẫn không có mang thai, cho nên hiện tại Mộ Vân Nhi chỉ có thể là trắc quân của Đông Phương Thanh.

    Thế nhưng ngoại trừ một đêm kia, Đông Phương Thanh cơ hồ cũng không về tổ trạch, cho dù có trở về cũng không chạm vào gã, như thế thì làm sao gã mang thai. Ngồi ở bên cạnh Đông Phương phu nhân, Mộ Vân Nhi không có ngạo khí như lúc trước, gục đầu xuống, mặt bị che lại vô cùng âm trầm.

    “Con cũng không cần sốt ruột, chờ Tiểu Thanh trở về cô sẽ khuyên nó, để nó ở cùng con nhiều một chút, chỉ cần con có huyết mạch của Đông Phương gia, cô lập tức cho con làm chính quân.” Đông Phương phu nhân híp mắt, nói.

    “Dạ, cám ơn cô, Vân Nhi sẽ cố gắng.”

    Đông Phương phu nhân vừa lòng gật đầu, Vân Nhi đứa nhỏ này nhìn thế nào đều tốt hơn á thú Lâm gia kia rất nhiều, cũng không biết trượng phu bọn họ nghĩ như thế nào.

    Đáng tiếc chủ ý của Đông Phương phu nhân nhất định sẽ thất bại, lúc này Đông Phương Thanh đang đứng trước mặt Đông Phương gia chủ làm quyết định.

    “Tích tích!” Lâm Hô vừa nhìn quang não, có chút do dự có nên tiếp hay không.

    “Nghe đi! Em không để ý đâu.” Trên mặt Lâm Hô tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng Lâm Cẩn lại biết hắn vì cái gì do dự không tiếp quang não, nhất định là Đông Phương Thanh gọi tới.

    Cười vui vẻ, “Em thật sự không sao mà, kỳ thực như vậy cũng tốt, nếu chờ sau khi kết hôn mới xảy ra chuyện như vậy, đó mới gọi là bi thôi!” đúng vậy, chính là bi thôi, cái từ này là do Mao Trạch Tây đại đại phát minh, dùng tại đây thực thích hợp, “Hơn nữa, em cũng phát hiện kỳ thực mình cũng không thích Đông Phương Thanh.”

    Gương mặt Lâm Cẩn rạng rỡ, hai mắt trong suốt, xem bộ dáng là thật sự buông xuống.

    Lâm Hô do dự một chút, lại quét mắt nhìn Lâm Cẩn, đè xuống quang não tiếp nhận, “Có việc gì?”

    Đông Phương Thanh xuất hiện trên màn hình, nguyên bản màu tóc đỏ tươi đã tối đi rất nhiều, làn da cũng đen không ít, hơn nữa trên mặt cũng đầy râu, nhìn qua có vẻ mấy ngày này hắn cũng không được tốt lắm.

    “Tôi muốn cùng phụ thân đi quân đội.” Đông Phương Thanh thấy Lâm Hô bất vi sở động, cười khổ một tiếng, “Lần này ra đi, không biết khi nào mới có thể trở về. Đi ra gặp mặt một chút đi, lâu rồi ba người chúng ta cũng không có ngồi xuống tâm sự.”

    Này ba người, đương nhiên là chỉ bản thân hắn cùng Lâm Hô còn có Hoa Nhiên, Phượng Trạch Khiêm vẫn chưa được thừa nhận trong vòng luẩn quẩn của bọn họ.

    Lâm Hô nhìn chằm chằm Đông Phương Thanh, hồi lâu sau hắn mới nhẹ gật đầu, “Được.”

    Ba người rất nhanh tụ tập tại trong quang não, Đông Phương Thanh cúi thấp đầu, nhìn không tới biểu tình của hắn, Lâm Hô từ lúc đến đây liền không nói một câu, trên mặt không có chút biểu tình, Hoa Nhiên vẫn ôn nhuận như trước.

    “Đã xác định?” Hoa Nhiên cầm ly rượu ở trong tay, chậm rãi lắc.

    Ngẩng đầu, khóe miệng xả ra một nụ cười chua xót, “Ừ, xác định. Chưa từng có như vậy xác định quá chính mình muốn làm cái gì.” Giống như cảm thán phun ra những lời này, tiếp đó trên mặt thay cà lơ phất phơ cười, để sát vào Hoa Nhiên, “Lần này tôi đi quân đội, nhất định sẽ trở thành tướng quân còn lợi hại hơn phụ thân tôi, đến lúc đó trở về, nhất định sẽ đánh thắng cậu.”

    Đưa tay đẩy ra Đông Phương Thanh, “Tôi chờ.” Sau đó nhìn quét hắn từ trên xuống dưới, “Với bộ dạng gà bệnh này của cậu, đừng đi ba ngày rồi khóc chạy về là tốt rồi.”

    “Không phải ba ngày.” Vẫn luôn không nói chuyện Lâm Hô đột nhiên nói.

    Hai người đang đấu võ mồm đều quay đầu lại nhìn hắn, Lâm Hô cong lên khóe miệng, “Nhiều lắm là một ngày sẽ khóc bò trở về.”

    “Con bà nó! Con mèo thúi kia, tôi muốn quyết đấu với cậu.” Đông Phương Thanh mạnh nhảy dựng lên, đầu đầy tóc đỏ đều nhanh muốn dựng thẳng lên. Đáy mắt hắn ướt át, bởi vì hắn biết, Lâm Hô đã tha thứ hắn.

    Lâm Hô không nói lời nào, cũng theo hắn đứng lên, trong nháy mắt hai người đều nhằm phía đối phương, cậu một quyền tôi một cước bắt đầu đánh nhau.

    Hoa Nhiên nhẹ hớp một ngụm rượu, ngậm trong miệng nhắm mắt thưởng thức, chậm rãi nuốt vào, “Trò chơi vui như vậy, sao có thể thiếu tôi chứ.”

    Ném ly rượu, nháy mắt xông lên, đá mỗi người một cước sau đó thối lui.

    Trong lúc nhất thời, ba người không có chưởng pháp gì đánh thành một đoàn loạn xà ngầu, thẳng đến không còn khí lực nữa mới buông ra, từng người nằm thẳng, thở dốc cười vui sướng.

    Nhất là Đông Phương Thanh, trong mấy tháng qua thì hôm nay là ngày khiến hắn vui vẻ nhất.

    Mấy người đứng lên, Đông Phương Thanh do dự hồi lâu mới cười nói: “Chiều nay tôi đi, các cậu không cần tiễn tôi.”

    Lâm Hô: “Hừ!” Quay đầu đi.

    Hoa Nhiên: “Tôi chưa nói muốn tiễn cậu mà.” Khóe miệng cong lên mấy độ.

    Gật đầu, Đông Phương Thanh xoay người rời đi, “Giúp tôi nói với Tiểu Cẩn tiếng thực xin lỗi, xét đến cùng đều là bởi vì tôi quá yếu đuối, là Đông Phương Thanh tôi không xứng với em ấy.” Không đợi Lâm Hô trả lời, ngay lập tức rời khỏi quang não.

    ……

    “Mẹ không đồng ý.” Đông Phương phu nhân đứng lên, chỉ vào Đông Phương Thanh tức giận quát, “Ai cho phép con đi quân đội hả, nếu con dám đi quân đội, mẹ sẽ coi như không có đứa con trai này.” Trượng phu đã muốn đi quân đội, mấy chục năm cũng không về nhà, ông tuyệt đối không cho phép con trai cũng đi quân đội.

    “Rầm!” Đông Phương gia chủ vỗ mạnh xuống bàn, một đạo ánh sáng lạnh sắc bén đảo qua, “Tôi cho phép. Mặt khác, nó là con trai của nhà Đông Phương, có mỗ mụ như ông hay không đều không hề gì. Đừng cho là mấy năm nay tôi không trở về thì sẽ không biết ông làm những gì.”

    Đông Phương phu nhân thất kinh nhìn Đông Phương gia chủ, ông không nghĩ rằng trượng phu sẽ nói như vậy, cái gì gọi là có ông cái này mỗ mụ hay không đều không hề gì? Đột nhiên nhớ tới, bởi vì ông có Đông Phương Thanh mới có thể ngồi vững như thái sơn ở Đông Phương gia. Nếu không có Đông Phương Thanh, ông sẽ như thế nào?

    “Mỗ mụ.” Đông Phương Thanh vẫn luôn không hé răng, đột nhiên đứng dậy quỳ xuống trước mặt Đông Phương phu nhân, “Mẹ sinh con dưỡng con, con muốn đi quân đội không thể ở bên cạnh mẹ, xin nhận của con một lạy.” Cái trán đập xuống đất thật mạnh, khi ngẩng đầu lên cái trán đều có chút phiếm hồng.Đông Phương phu nhân kích động lại đây muốn đỡ Đông Phương Thanh dậy, không nói được lời nào.

    Thú nhân cho tới bây giờ quỳ với trời quỳ với đất quỳ với thần thú, tuyệt đối không thể quỳ trước người khác, hiện giờ Đông Phương Thanh như vậy quỳ xuống, Đông Phương phu nhân sao lại không hoảng hốt, đây quả thực là ý tứ muốn đem công ơn nuôi dưỡng trả cho ông.

    “Có một số việc trong lòng chúng ta biết rõ, người là mỗ mụ của con, con không nói, cho nên mỗ mụ cũng đừng cho là con thật sự không biết gì. Lần này con nhất định phải đi quân đội, nếu mỗ mụ còn muốn đứa con trai này, thì đừng nói gì nữa.” Đông Phương Thanh trực tiếp đem câu cuối cùng kia trả lại cho Đông Phương phu nhân, hiển nhiên cũng đã rất tức giận.

    Ôm ngực lui ra phía sau vài bước, Đông Phương phu nhân không dám tin nhìn Đông Phương Thanh, “Tiểu Thanh.”

    “Đã đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.” Đông Phương gia chủ là quân nhân, vẫn luôn thói quen phong cách quân sự, là một người rất đúng giờ. Thời gian vừa đến, liền đứng dậy mang theo Đông Phương Thanh không chút do dự rời đi.

    Đông Phương phu nhân quỳ rạp xuống đất, mắt mở trừng trừng nhìn chằm chằm bọn họ rời đi. Lúc trước bò lên giường Đông Phương thiếu gia, ông không hề hối hận, bởi vì thiết kế trượng phu lập ông làm chính quân mà bị trượng phu chán ghét vứt bỏ, ông cũng không hối hận, thế nhưng hiện tại con trai không để ý tới ông, ông hối hận.

    Không có trượng phu, không có con trai, một mình thủ căn nhà lớn trống rỗng này, có ý nghĩa gì nữa?

    Mộ Vân Nhi vẫn luôn đứng ở phía sau không lên tiếng, đáy mắt che kín oán hận.

    Đông Phương Thanh cứ như vậy ra đi đi vào quân đội, ngoại trừ Đông Phương phu nhân cùng Mộ Vân Nhi, mấy người bạn bao gồm Lâm Cẩn đều cho rằng như vậy rất tốt.

    Mông Hiểu Dương cảm thấy mấy ngày nay mình thực hạnh phúc, hai tiểu thú nhân giống như thổi khí cầu, ba ngày liền cao đến hai mươi mấy centimet, sẽ làm nũng bán manh với y, nhất là Trứng Trứng, thích nhất dính lấy y, đi đâu cũng đi theo, thường thường đối với y ô ô hai tiếng, miễn bàn nhiều đáng yêu.

    Lâm Hô cảm thấy chính mình hiện tại tuyệt không hạnh phúc, à, là không tính phúc.

    Đã ba ngày rồi, hai thằng nhóc chết tiệt này cứ bám lấy Hiểu Dương không tha, nhất là buổi tối, còn đi đến trong ngực Hiểu Dương không chịu ra, nghĩ vậy, Lâm Hô lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

    “Ngao ô… Ngao ô…” Nếu như là Lâm Hô kêu lên, sẽ là uy mãnh khí phách, thế nhưng bọn nhỏ dùng âm thanh non nớt kêu lên, nghe được Mông Hiểu Dương tâm đều hòa tan.

    “Trứng Trứng làm sao vậy? Có phải đói bụng hay không?” Ôm lấy Trứng Trứng ở bên chân, Mông Hiểu Dương xoa bóp đầu nhỏ lông xù của nó, yêu thương hỏi.

    Hai móng vuốt nhỏ xíu để ở trên vai Mông Hiểu Dương, nâng lên đầu nhỏ, con ngươi màu xám nhìn chằm chằm Mông Hiểu Dương, vô cùng ngốc nghếch đáng yêu.

    Sau đó ô ô kêu hai tiếng, thấu đi lên liếm liếm mặt của y, sau đó nằm trên vai y liền ngủ mất.

    Nguyên bản Trứng Sống đang nằm trên mặt đất, cũng loạng choạng loạng choạng chạy tới, cố gắng leo lên đầu gối Mông Hiểu Dương, dịch vài cái, tìm được vị trí thoải mái nhất mới nằm úp sấp ngủ.Nghiến răng, “Đặt bọn nó vào giường nhỏ đi, nơi đó ấm áp, sẽ không bị lạnh.” Hiểu Dương thương con, nếu trực tiếp xách hai tên nhóc này đi, nhất định sẽ không đồng ý.

    “Thật sao?” Mông Hiểu Dương cũng chưa từng chăm sóc trẻ con, nhất là tiểu thú nhân, trước đây cũng chưa từng thấy qua.

    Bất quá trên quang não nói, tiểu thú nhân không giống tiểu á thú và tiểu giống cái, chúng rất dễ nuôi, phá xác một tháng sau là có thể ăn thịt, chỉ cần cho ăn no rồi, bạn cũng không cần bận tâm gì nữa.

    “Đương nhiên.” Lâm Hô mặt không đổi sắc ôm hai tiểu thú nhân đi, nếu không phải Mông Hiểu Dương đang nhìn chằm chằm, hắn trực tiếp xách lại đây ném tới trên giường nhỏ rồi.

    Tiểu thú nhân phá xác ba ngày là có thể chạy nhảy rồi, độ cao hơn hai thước đối bọn nhóc mà nói đều là chuyện nhỏ, làm sao có thể cần dốc lòng chăm sóc như vậy.

    Cho dù hiện tại con nối dòng không dễ dàng, đối với giáo dưỡng tiểu thú nhân, vẫn là dưỡng thô bạo, té ngã đánh đau mà lớn lên, thú nhân mới có thể càng thêm cường tráng và mạnh mẽ.

    Lâm phu nhân vào cửa liền thấy một màn như vậy, cười cười, thằng nhóc Lâm Hô này cùng một dạng với phụ thân nó mà, lúc trước không phải trượng phu cũng nói với ông như vậy sao, sau đó bắt lấy Tiểu Lâm Hô đang dính trên người ông, quay đầu lại liền ném vào trong hoa viên.

    Phun thuốc lên người, Lâm phu nhân đến gần tiểu thú nhân, nhẹ nhàng sờ sờ bọn nhỏ, “Phải cho ngủ trên giường nhỏ, nếu không sẽ dưỡng thành thói quen ỷ lại con, vậy cũng không tốt.” Tha thứ ông giúp con trai nói dối, ông cũng muốn Hiểu Dương có thể mang thai sinh con lần nữa.

    Nếu Lâm phu nhân đều nói như vậy, Mông Hiểu Dương cũng không có gì hoài nghi, để cho Lâm Hô cùng Lâm phu nhân ôm hai đứa đi.

    Lâm phu nhân vui vẻ tiếp nhận cục cưng, cẩn thận sờ soạng vài cái, mới đặt bọn nhóc lên giường nhỏ. Mùi thuốc trên người ông sắp tan hết, cho nên không dám ôm tiểu thú nhân lâu, đợi vài ngày nữa là có thể ôm cháu cả ngày rồi.

    Yêu thương nhìn hai tiểu bạch hổ, Lâm phu nhân lại đi xem Vỏ Trứng, này vừa nhìn liền thấy được vấn đề.

    “Hiểu Dương, mau đến xem, đây… Đây có phải có vài cái khe nhỏ hay không?” Lâm phu nhân ngoắc hai người tới, để sát vào cẩn thận nhìn, “Đúng vậy, chính là cái khe nhỏ, có lẽ hôm nay Vỏ Trứng sẽ phá xác.”

    Đem tin tức này nói với Lâm Cẩn, trong nháy mắt, toàn bộ Lâm gia đều biết, hoàn toàn không cần Lâm phu nhân đi thông tri nữa.

    Thuộc truyện: Trọng sinh vị lai chi sinh bao tử