Trọng sinh vị lai chi sinh bao tử – Chương 49-52

    1215

    Thuộc truyện: Trọng sinh vị lai chi sinh bao tử

    Chương 49: Không phải họ Mông

    Vỏ Trứng muốn phá xác? Sau khi Mông Hiểu Dương nghe được lập tức liền chạy tới, khi y đến bên cạnh Vỏ Trứng, vỏ ngoài của Vỏ Trứng đã muốn xuất hiện rất nhiều khe nứt nhỏ.

    Không biết có phải bởi vì là hình người hay không, Vỏ Trứng phá xác nhanh hơn nhiều so với bọn nhóc Trứng Sống, mới mười mấy phút đồng hồ, vỏ trứng đã bị phá không sai biệt lắm. Bất quá cũng bởi vì là hình người, cho nên Vỏ Trứng không mạnh bằng bọn nhóc Trứng Sống, không phải trực tiếp phá một cái động lớn đi ra, mà là chọt nơi này một chút, đá nơi đó một chút, biến thành vỏ trứng giống như trứng luộc trong nước trà bán trên địa cầu. (º﹃º)

    Lại qua gần mười phút, Vỏ Trứng rốt cuộc dùng sức đá một cước, lộ ra một cái chân nhỏ trắng nõn tròn trịa, chân nhỏ lung lay trước mắt mọi người, sau đó liền rụt trở về, lại là một cước, liền lộ ra chân nhỏ.

    “Đứa nhỏ này, sao lại không dùng tay?” Mông Hiểu Dương chạy vòng vòng quanh Vỏ Trứng, sốt ruột không thôi.

    Mông Hiểu Dương: Con bà nó! Xảy ra chuyện gì? Sao lại có ba cái chân? Chẳng lẽ ông đây sinh ra quái vật ba chân?

    Ngoại trừ Mông Hiểu Dương, sắc mặt bọn người Lâm phu nhân cũng khẩn trương, tiểu á thú khoẻ mạnh, tại sao lại có ba cái chân? Chẳng lẽ bởi vì cùng một thai với tiểu thú nhân nên mới như vậy?

    Lâm gia chủ vội vàng đuổi tới, thấy một màn như vậy, sắc mặt cũng trầm xuống, “Xảy ra chuyện gì?”

    Lâm phu nhân lắc lắc đầu, sau đó điều chỉnh lại sắc mặt, “Tiểu á thú của chúng ta vẫn luôn thực khỏe mạnh.” Đứa nhỏ này cho dù thật sự là ba chân cũng không có việc gì, hiện tại y học rất phát triển, còn một hơi thở đều có biện pháp cứu trở về, còn sợ này ba chân sao.

    “Đúng, đúng, Vỏ Trứng của con vẫn luôn thực khỏe mạnh.” Tại sao có thể như vậy, 9717 không phải nói nhóc Vỏ Trứng thực khỏe mạnh sao.

    Gật đầu, “Đúng vậy.” Sắc mặt Lâm Hô vẫn luôn không thay đổi, chỉ là khi nhìn đến cái chân thứ ba, hắn liền quay đầu lại nhìn chằm chằm Mông Hiểu Dương, chỉ sợ y không chịu nổi đả kích sẽ xảy ra chuyện. Hiện tại nhìn y không có việc gì, lập tức gật đầu.

    Vô luận như thế nào, đây đều là con của hắn, là con của hắn cùng Hiểu Dương, người trong thiên hạ có thể ghét bỏ nó, nhưng hắn cùng Hiểu Dương không thể cũng sẽ không ghét bỏ con của mình. ( Shoorin Yumi: đọc đoạn này tự nhiên muốn khóc, tấm lòng của cha mẹ thật vĩ đại (༼☯﹏☯༽)ノ)

    Ba cái chân nhỏ lung lay hồi lâu thì rụt trở về, sau đó quả trứng lay động một trận kịch liệt, rốt cuộc chịu không nổi mà vỡ nát. Cảnh tượng sau khi phá xác liền khiến cho mọi người sợ ngây người, bao quát Mông Hiểu Dương.

    Vỏ Trứng căn bản không phải một đứa, mà là hai đứa, hai tiểu á thú.

    “Trời… Trời ạ! Mình nhìn thấy gì?” Này kinh hỉ thật sự tới quá nhanh, mới vừa rồi còn đang lo lắng vì có thể Vỏ Trứng có ba chân, hiện tại lại phát hiện không cần lo cái này, còn lập tức có hai tiểu á thú cục cưng, chuyện này trùng kích rất lớn vào nội tâm của ông. Lâm phu nhân ôm ngực, tựa vào trên người Lâm gia chủ đang đứng bên cạnh.

    Mông Hiểu Dương: Con bà nó, con bà nó, con bà nó, trời đất ơi, ông đây cư nhiên sinh một trứng có hai lòng đỏ, ông đây tuyệt bức là máy bay chiến đấu giỏi nhất trong bọn gà trống. A bậy quá, không phải! T^T

    “Ô oa…”

    “Oa oa…”

    Hai bé cưng trần truồng ngồi trên một đống vỏ trứng vỡ, tròng mắt chuyển một vòng nhìn đám người đang vây quanh bọn nó, thấy những người này đều không để ý đến mình, liền mở miệng oa oa khóc lớn lên.

    “Ngao ô…”

    “Ngao ô…”

    Nghe được tiếng khóc, tiểu thú nhân đang ngủ ở trên giường nhất thời tỉnh lại, tựa như trận gió chạy ào lại đây, đến bên cạnh hai em trai chuyển vài vòng, vươn ra đầu lưỡi liếm liếm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của bọn nó, hai bé con lập tức ngừng khóc, bắt lấy lỗ tai của anh trai tiểu thú nhân, cười khanh khách.

    Những người lớn đang ngẩn ngơ cuối cùng phục hồi tinh thần lại, vội vàng ôm đi tắm rửa mới để cho bác sĩ mang hai tiểu á thú nhân đi kiểm tra thân thể.

    Mọi người đi tới phòng khách, trầm mặc hồi lâu Lâm Hô nói: “Ba mẹ ở đây để làm chi?” Bọn nhóc cũng đã phá xác rồi, không phải hai người nên đi rồi sao?

    Đừng quấy rầy con cùng vợ và con trai thân thiết, hai tiểu á thú nhân, Hiểu Dương thật lợi hại, đương nhiên, mình cũng rất lợi hại.

    Lâm phu nhân bắn một ánh mắt sắc như đao qua, “Mỗ mụ có thêm hai đứa cháu, còn là tiểu á thú, đương nhiên phải ở lại.” Thằng nhóc không có lương tâm này, quên vừa rồi là ai giúp con nói dối vợ con sao? Lần sau nhất định phải nói thật nhiều chuyện xấu hồi nhỏ của nó với Hiểu Dương mới được.

    Năm vị trưởng lão Lâm gia đều không mở miệng, chỉ là toét miệng ra cười, chòm râu rung rung, bọn họ thật sự là rất vui có biết không, cư nhiên là một trứng hai phôi, còn là hai tiểu thú nhân, đó là bốn bào thai nha! Đây là chuyện chưa từng có, cư nhiên xuất hiện tại Lâm gia bọn họ.

    Đây là lần mang thai đầu tiên của cháu dâu, ngẫm lại về sau, một năm một thai, cũng không cần giống như thai này, bốn bào thai, chỉ cần một thai ba bào, không, hai bào là được rồi, nếu sinh đến năm mươi tuổi, thì phải là sáu mươi bốn đứa, Thần Thú ở trên cao, Lâm gia bọn họ sắp thành thế gia thịnh vượng rồi. (Tiểu Nhiên: muốn giết người sao? OTL)

    Tưởng tượng đến hình ảnh một đống bạch hổ con vây quanh bọn họ nghịch ngợm, các vị trưởng lão cười thấy răng không thấy mắt, đầy mặt nếp nhăn.

    Mông Hiểu Dương: Vì sao mình cảm thấy trên lưng thật lạnh? Lỗ chân lông đều dựng lên. Mí mắt giật lợi hại nha, còn là hai mắt đều giật, này rốt cuộc là phúc hay là họa? Thực khó hiểu.

    Lâm Cẩn ngồi xổm trước mặt hai Vỏ Trứng, trong lòng tràn đầy sợ hãi than, cậu chỉ nghe trứng gà trứng vịt có một trứng hai phôi thôi, không nghĩ tới á thú nhân cũng có thể sinh ra một trứng hai phôi, chị dâu thật sự là rất vĩ đại.

    Khi Mông Hiểu Dương trở về liền nhìn đến hai mắt Lâm Cẩn sáng lấp lánh nhìn y, khiến người nổi da gà.

    Đi qua nhìn xem hai tiểu á thú đang ngủ say, Mông Hiểu Dương không khỏi lần thứ hai cảm thán, y thật sự không nghĩ tới, trứng ba cư nhiên là một trứng hai phôi.

    “Tôi cũng không nghĩ tới, trách không được tôi không điều tra được tin tức của bọn họ, nguyên lai là song bào thai nha.” 9717 đột nhiên xuất hiện cảm thán một câu, cũng may Mông Hiểu Dương đã muốn bị nó xuất quỷ nhập thần rèn luyện, nếu không sớm muộn gì cũng bị hù chết.

    ‘Sao đột nhiên cậu lại xuất hiện hả? Cậu vừa ra tới, nhất định là không có chuyện gì tốt.’ Mông Hiểu Dương tại trong đầu không khách khí quăng cho 9717 một câu. Sau đó rất nhanh đi vào toilet, để ngừa biểu tình chính mình tiết lộ ra ngoài.

    Bĩu môi, “Kí chủ cái gì, ghét nhất.” Hừ hừ vài cái, 9717 tiếp tục nói, “Được rồi, kỳ thực là có nhiệm vụ.”

    9717 nghiêm mặt nói với Mông Hiểu Dương: “Kí chủ, từ sau khi anh được đến hệ thống thành công, anh vẫn cảm thấy hệ thống luôn hố anh, hoặc là bản hệ thống thực rác rưởi, không thể cho anh nhập trang mạng XX tiểu thuyết viết những truyện truyền kỳ, như vậy, kế tiếp sẽ không còn như vậy.”

    Mông Hiểu Dương: Mẹ! Biểu hiện nghiêm túc như vậy để làm chi? Chẳng lẽ cậu không phải là hệ thống hố hàng sao? Dù sao anh đây tuyệt đối không tin hệ thống đồ bỏ có thể có đồ gì tốt cho anh.

    “Anh không tin sao?” 9717 tức giận hỏi.

    Mông Hiểu Dương: Ừ, anh đây không tin.

    9717 cúi đầu, giống như hạ quyết tâm thật lớn, nói: “Được rồi, trước tiên tôi sẽ cho anh một phần thưởng, anh sẽ hiểu.”

    Liếc mắt, “Phần thưởng?”

    Vỗ vỗ tay, “Xong rồi.” 9717 nâng cằm lên, chờ Mông Hiểu Dương khen ngợi.

    Nhìn chằm chằm số liệu trên đó, hai mắt Mông Hiểu Dương bốc hỏa, nghiến răng nghiến lợi, ” 9717

    Chỉ thấy trên màn hình biểu hiện, rõ ràng là số liệu của hai tiểu á thú mới vừa sinh ra, trong đó phần giá trị dựng dục kia, nguyên bản là bốn, hiện tại cư nhiên toàn bộ thành tám.

    Mông Hiểu Dương tức phát run nhìn 9717, “Má nó, gài bẫy ông đây còn không tính, hiện tại cư nhiên hãm hại đến trên người con trai của ông, ông đây không tha cho cậu.”

    Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má! Ông đây không đập chết 9717, sẽ không họ Mông

    Chương 50: Không có thịt ăn

    Lâm Hô trở lại phòng, liền nhìn thấy Mông Hiểu Dương nằm vật xuống giường, thần tình ưu thương.

    “Sao vậy?” Chẳng lẽ là tiểu á thú xảy ra chuyện gì? Nghiêng đầu nhìn hai tiểu á thú đang ngủ say, khuôn mặt Lâm Hô không khỏi nhu hòa xuống.

    Quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Hô một cái, Mông Hiểu Dương tiếp tục nhìn chằm chằm hoa văn trên trần nhà mà ưu thương.

    Rất ‘thưng tâm’ có biết không, y đã muốn thành heo, không, là gà mái sinh một ổ, hai đứa con trai cũng thành gà sinh một ổ.

    “Anh nghĩ giá trị dựng dục của tiểu á thú cao sẽ tốt hay là không cao sẽ tốt hơn?”

    Gợi lên khóe miệng, còn tưởng là chuyện gì, nguyên lai là lo lắng tiểu á thú. Lâm Hô ngồi vào mép giường, nắm lấy tay Mông Hiểu Dương, “Giá trị dựng dục của bọn nhỏ cao hay không cao đối với chúng ta mà nói kỳ thực đều giống nhau. Thế nhưng, giá trị dựng dục cao đối với tiểu á thú sẽ tốt hơn.”

    Kỳ thực trong lòng Mông Hiểu Dương cũng có chút hiểu được, tại xã hội tương lai, tiểu á thú có giá trị dựng dục cao, đối với bọn họ mới là tốt nhất, chỉ là trong lòng y vẫn không vượt qua được chỗ ngoặt này.

    “Giống như Tiểu Cẩn, nếu nó công bố giá trị dựng dục, Đông Phương phu nhân tuyệt đối sẽ cao hứng phấn chấn mà cưới nó vào cửa.” Kỳ thực mỗ mụ có khi cũng hoài nghi lúc trước mình quyết định rốt cuộc là đúng hay sai.

    Bất quá theo Lâm Hô, bất cứ chuyện gì đều có hai mặt của nó, như vậy tuy rằng sẽ làm mất đi một ít đào hoa của Tiểu Cẩn, nhưng cũng có thể thử ra ai mới là người có trách nhiệm, thật lòng thích Tiểu Cẩn. Liền giống như Đông Phương Thanh, trước đây Lâm Hô đã cảm thấy hắn quá mềm lòng, tính tình của Tiểu Cẩn thì lại ngay thẳng như thế, sau này chắc chắn sẽ bị Đông Phương phu nhân khi dễ.

    Lâm Hô nghĩ, cũng chính là suy nghĩ của Mông Hiểu Dương. Nếu như là lúc trước, 9717 cộng thêm giá trị dựng dục cho bọn tiểu á thú cao như vậy, y tuyệt đối cùng nó liều mạng già, đâu chỉ mắng hai câu như thế này liền xong.

    Thế nhưng trải qua chuyện của Lâm Cẩn, y phát hiện xã hội tương lai thật sự rất chú trọng đến giá trị dựng dục, có đôi khi y suy nghĩ, nói không chừng Lâm gia là bởi vì biết giá trị dựng dục của y mới vội cưới y vào cửa như vậy.

    Ngồi dậy, quay đầu lại, “Lâm Hô, có phải anh trộm lấy máu của em không?”

    Không thể trách đến bây giờ Mông Hiểu Dương mới phát hiện, ngày đó y đến Lâm gia, chưa kịp hiểu chuyện gì đã đính hôn, vừa mới trở về trường học liền phát hiện là mình mang thai – tin tức kinh khủng như vậy, sau đó là mang thai sinh trứng, chuyện sau càng kích thích trái tim nhỏ bé hơn chuyện trước, y làm gì còn có thời gian nghĩ đến chi tiết này.

    Hôm nay cũng là ngẫu nhiên nhớ đến chuyện này, y hiện tại tỏ vẻ thực hoài nghi, người Lâm gia vì cái gì đối y nhiệt tình như vậy? Thích y như vậy? Điều này hoàn toàn nghĩ không thông.

    “Không có.” Lâm Hô nói chắc như đinh đóng cột.

    “Không có?” Không có khả năng, ở cùng một chỗ với Lâm Hô lâu như vậy, hiện tại Mông Hiểu Dương có thể ở trên gương mặt không đổi sắc phân biệt ra rất nhiều tin tức, tỷ như sắc mặt hắn như thường, nhưng ánh mắt nháy hai cái, giọng điệu cũng so trước kia khẳng định một chút, vậy là có hiềm nghi nói dối.

    “Em muốn nghe lời nói thật, Lâm Hô.” Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, nếu không ở tù chung thân.

    Lâm Hô dừng một chút, “Cầm một ít chất dịch của em mà thôi, xét nghiệm kết quả, giá trị dựng dục của em là tám.” Nói xong không đợi Mông Hiểu Dương bão nổi, đã nắm tay y đặt lên trên ngực của mình, “Anh thực kinh ngạc, không thể phủ nhận cũng có kinh hỉ, nhưng cho dù giá trị là không, anh vẫn sẽ cưới em. Đừng quên, khi yêu em, anh cũng không biết giá trị dựng dục của em.” (Tiểu Nhiên: xin lỗi nhưng edit mà cảm thấy buồn nôn quá OTL)Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má, đang êm đẹp nói lời buồn nôn làm chi.

    Nhăn nhó một chút, được rồi, con đều đã sinh, cũng không có gì xấu hổ, “Chất dịch? Là chất dịch gì?”

    “Tinh dịch.” Lâm Hô thực tự nhiên nói.

    Má nó! Mông Hiểu Dương mãnh liệt nhảy dựng lên bổ nhào vào trên người Lâm Hô, “Anh dám đem thứ đó đưa cho mỗ mụ, Lâm Hô anh là đồ con mèo thối tha, ông đây liều mạng với anh.” Mông Hiểu Dương thực tức giận, dùng cả tay chân đánh Lâm Hô.

    Lâm Hô bắt lấy tay Mông Hiểu Dương, một tay kia ôm thắt lưng y, “Không sao đâu, chỉ có mỗ mụ biết.” Nhìn chằm chằm ánh mắt Mông Hiểu Dương, “Anh rất hối hận.” vì đã đem tinh dịch của em cho người khác nhìn, cho dù là mỗ mụ cũng không được, sớm biết vậy nên lấy tóc.

    Đi chết đê! Hiện tại hối hận có ích giề, mặt của ông đây, mất hết rầu, sau này làm sao đối mặt mỗ mụ đây, a~ a~ a~! ( Shoorin Yumi: nhìu chỗ hem phải sai chính tả đâu nhe, ta để thế cho nó zui nhộn để hợp tính cách em Dương thâu ^_^)

    Mông Hiểu Dương thực xấu hổ và giận dữ, Lâm Hô nhìn thấy khuôn mặt y hồng hồng như vậy thực đáng yêu, hơn nữa y vừa rồi tại trên người mình cọ lung tung, Lâm Hô sớm đã có chút khắc chế không được, dù sao bị hai tiểu thú nhân làm cho nghẹn vài ngày.

    Ngày hôm sau, Mông Hiểu Dương nằm úp sấp ở trên giường nghiến răng nghiến lợi, Lâm Hô chết tiệt, đều nói không muốn không muốn, cư nhiên đè nặng y sống chết làm, làm làm làm, muốn chết đúng không.

    “Áo~!” Thắt lưng già cỗi của tui!

    Nguyên lai Trứng Trứng tỉnh lại nhảy đến trên lưng Mông Hiểu Dương, muốn chơi với y, nhưng thắt lưng trải qua một đêm tàn phá, làm sao chịu được thân hình bảy tám kilograms của Trứng Trứng.

    “Má ơi~…” Cho dù Trứng Trứng có thông minh, nhưng dù sao nó cũng còn nhỏ, Mông Hiểu Dương kêu một tiếng, nó còn tưởng rằng đang chơi đùa với nó, nên càng hưng phấn chạy qua chạy lại hai vòng trên lưng y.

    “Ặc ặc…” Thằng nhóc nghịch ngợm này, thắt lưng già cỗi của y sắp gãy rầu.

    Rốt cuộc, Lâm Hô đi xem tiểu á thú trở về, giải cứu Mông Hiểu Dương, túm cái gáy mềm mại tròn trịa của Trứng Trứng, nghiêm khắc nói: “Không được tìm mẫu phụ con chơi, nếu không sẽ không có thịt ăn.”

    Tứ chi trên không trung đạp lung tung, nghe được không có thịt ăn nhất thời mềm nhũn xuống, cúi đầu đối với Mông Hiểu Dương phát ra tiếng ô ô, bộ dáng hơi có chút đáng thương.

    Đè thắt lưng xoa xoa vài cái, “Đừng có mà suốt ngày uy hiếp con của anh, xét đến cùng đều là lỗi của anh.” Mông Hiểu Dương sẽ không quên thủ phạm khởi xướng, chỉ vào Lâm Hô, “Anh, một tuần không được chạm vào em.”

    Độ ấm toàn bộ phòng nhất thời hạ thấp tám độ, “Anh mang Trứng Hai đi ăn cơm.”

    Trứng Trứng đang cười xấu xa, nghe được hai chữ ‘ Trứng Hai ‘, chỉ biết có lẽ phụ thân đang tức giận, quay đầu lại cố gắng nhào về phía manh Tiểu Dương, nhưng cái gáy lại không thể thoát khỏi tay Lâm Hô, cuối cùng chỉ phải buông tha giãy giụa, giống như bị treo trên móc treo, buông xuống tứ chi cùng đầu, bị Lâm Hô xách đi.

    Dư quang khóe mắt nhìn đến mẫu phụ quay đầu lại nhìn nó, nhất thời tứ chi liền quơ lung tung, còn ngao ô ngao ô thực đáng thương kêu lên tiếng, hấp dẫn sự chú ý của Mông Hiểu Dương.

    Quả nhiên, “Lâm Hô, sao anh lại xách như vậy, đó là con trai của anh, cũng không phải mèo con hay chó con.” Mông Hiểu Dương đỡ thắt lưng xuống giường, nhanh tay đoạt lấy Trứng Trứng, yêu thương sờ sờ gáy nó, đây chính là con trai y sinh, qua mấy ngày nữa cục cưng sẽ kêu mẫu phụ, sao có thể xách đi như vậy.

    Hướng Lâm Hô hừ một tiếng, ôm Trứng Trứng leo lên trên giường, Trứng Trứng nằm ở trên vai Mông Hiểu Dương, cái miệng nhỏ nhắn hướng về phía Lâm Hô nhe ra, để lộ một hàm răng nhỏ như hạt gạo trắng bóc, cộng thêm hai cái răng nanh nhỏ xíu giống như đang lóe sáng, cái này cũng chưa tính, một cái móng vuốt nhỏ khoát lên trên vai Mông Hiểu Dương còn hướng Lâm Hô quơ quơ, bộ dáng kia, miễn bàn có bao nhiêu thiếu đánh.

    “Trứng Trứng ngoan nha!” Đau lòng sờ sờ lưng Trứng Trứng, ôm vào trong ngực ngủ say.

    Mà Lâm Hô, nghiến răng ở trong lòng ghi sổ Trứng Trứng, chờ cơ hội sẽ ‘xử tội’ nó.

    Ngủ thật ngon tỉnh dậy, Mông Hiểu Dương trước xem qua Trứng Sống còn có hai anh em Vỏ Trứng, thấy bọn nhỏ còn đang ngủ say, liền nhón gót nhẹ nhàng rời đi, trẻ con phải ngủ thật nhiều, như vậy mới mau lớn khoẻ mạnh.

    Trở lại phòng, nhớ tới nhiệm vụ ngày hôm qua 9717 nói, Mông Hiểu Dương nhanh chóng mở ra giao diện nhiệm vụ, nơi đó quả nhiên đã muốn xuất hiện một nhiệm vụ đã nhận.

    Nhiệm vụ: Trong vòng ba tháng đem giá trị thành tựu thăng cấp đến cấp B, nhiệm vụ hoàn thành: Thưởng cho một trữ vật nhẫn, hai phiếu đổi màu cam, một phiếu giá trị tám điểm vô thuộc tính, một bảo rương. Nhiệm vụ thất bại:

    Trừng phạt toàn thuộc tính trừ năm điểm, không thể tránh thai một năm.

    Mông Hiểu Dương: Con bà nó! Thuộc tính cái giề, kia đều không hề gì, cái gì gọi là không thể tránh thai một năm hả, kia tuyệt bức một năm hai thai có biết không, cái này trừng phạt thật sự là quá độc ác.

    Mông Hiểu Dương nhanh chóng nhìn giá trị fan một chút, phát hiện còn cần hơn hai mươi vạn, mới có thể thăng đến cấp B. Vốn là hơn hai mươi vạn này, lúc trước có thể dễ dàng kiếm được, nhưng gần đây y làm biếng không đổi mới văn cũng không đi quản phòng âm nhạc, dẫn đến hiện giờ không trâu bắt chó đi cày.

    Lại nhìn phần trừng phạt, thân mình Mông Hiểu Dương run run rẩy rẩy, đau đớn hạ quyết tâm, trong vòng ba tháng phải thăng lên cấp B.

    Rời khỏi hệ thống, y nhìn thấy Trứng Sống đã thức dậy đang chạy vòng vòng bên cạnh y, nhanh chóng ôm lấy nó sờ sờ, lúc này mới đem nó đặt ở bên cạnh Trứng Trứng.

    Hai anh em Vỏ Trứng đặc biệt ngoan, ăn no liền ngủ, ngủ xong lại ăn, mắc tiểu còn sẽ hừ hừ gợi ý bạn, nhưng là như thế này, Mông Hiểu Dương cũng lo lắng, bọn nhỏ này tuyệt không ồn ào không quậy phá, tổng không có sức sống.

    Hỏi bác sĩ mới biết được, bởi vì là song thai, tại trong trứng dinh dưỡng sẽ có chút không đủ, cho nên tiểu á thú hơi bị suy yếu, chăm sóc thật tốt sẽ không có chuyện gì.

    Nhớ tới lần trước y được một phiếu vô thuộc tính, Mông Hiểu Dương lại mua một điểm, trực tiếp bỏ thêm hai điểm cho thể lực của hai tiểu á thú, quả nhiên hai bé cưng có tinh thần hơn rất nhiều.

    Mỗi lần bạn đi qua, sẽ đối với bạn lộ ra nụ cười không có cái răng nào, hai mắt cũng ướt sũng mở to nhìn bạn, vô cùng đáng yêu.

    So với tiểu thú nhân, Lâm Hô đối với tiểu á thú rõ ràng ôn nhu hơn rất nhiều, bởi vì con trai quá nhỏ, ngay cả ôm cũng không dám, chỉ sợ lực tay chính mình quá lớn sẽ làm bị thương đến bọn nhóc.

    “Này có cái gì phải sợ.” Liếc mắt nhìn Lâm Hô một cái, Mông Hiểu Dương ôm lấy Vỏ Trứng anh đặt vào trong lòng của hắn, chính mình thì ôm lấy Vỏ Trứng em lắc lư.

    Hai anh em Vỏ Trứng đã sinh ra được ba ngày, thêm việc Mông Hiểu Dương bỏ thêm hai điểm thể chất cho bọn nó, bọn nhỏ trở nên tròn trịa trắng trẻo rất nhiều, “Lâm Hô, ai đặt tên cho bọn nhóc? Không thể cứ kêu Vỏ Trứng anh, Vỏ Trứng em đi.”

    “Mỗ mụ bọn họ đang tranh nhau.” Cho nên em còn phải chờ.

    Được rồi! Mông Hiểu Dương bĩu môi, y không tính toán tham dự vào, những á thú nhân thật sự là rất khủng bố, điều này làm cho y nghĩ đến những bà mẹ chồng trên địa cầu, sức chiến đấu không phải bình thường nha.

    Lâm gia còn đang vì nhũ danh của bọn tiểu á thú mà buồn rầu, bên ngoài cũng đã long trời lở đất.

    Bởi vì Lâm gia phá xác không phải một tiểu á thú, mà là hai, tin tức này là tại bọn tiểu á thú đi ra ngày thứ ba mới bị người bên ngoài biết được, nhất thời một thiên lôi giáng xuống, chấn trụ mọi người.

    Chuyện này thật sự là gọi người sợ hãi than, bốn bào thai nha, một trứng hai phôi nha, hai tiểu á thú nhân nha.

    Kinh hỉ nhất không ai bằng hai nhà Long – Phượng, bọn họ lúc trước đã thành lập cách mạng hữu nghị, mấy ngày nay nguyên bản cũng bởi vì muốn tranh giành tiểu á thú mà trở mặt thành thù, hiện tại hoàn toàn không cần nữa, hai tiểu á thú nha! Một người một tiểu á thú, quá tốt rồi. ( Shoorin Yumi: tốt cái púa, 2 ông zẫn chưa chịu thôi hả? -_-!!)

    Ngay tức thì trở lại trong tộc, chuẩn bị lễ vật long trọng, lần thứ hai đi đến Lâm gia.

    Tại Lâm gia, Lâm Hô quét mắt nhìn đám người trong phòng khách, Long gia, Phượng gia, Nam Cung gia, Tây Môn gia, Bắc Thần gia, Tôn gia, Lý gia, Triệu gia, Phong gia, Mông gia, tốt lắm, ngoại trừ Đông Phương gia, thì già trẻ lớn bé của thập đại gia tộc đều tới góp vui.

    Hình như lần trước thế gia giao lưu hội cũng chưa tề tụ mấy đại gia tộc này đi, hôm nay ngược lại khó có được.

    Lâm Hô: Tưởng muốn con tôi, hừ… Bằng mấy người..

    Chương 51: Đều đập chết

    Ngoại trừ Đông Phương gia, già trẻ lớn bé của thập đại thế gia đều tề tụ ở Lâm gia là vì cái gì, không cần nói cũng biết.

    Cho nên từ trên xuống dưới Lâm gia, không có một người đối bọn họ lộ ra sắc mặt hoà nhã, để làm chi! Tiểu á thú mới phá xác bốn ngày đã bị nhiều người dòm ngó như vậy, không đuổi bọn họ ra ngoài đã xem như tu dưỡng tốt lắm rồi.

    Bởi vậy, mấy vị tộc trưởng và thiếu tộc trưởng của mấy đại gia tộc ở bên ngoài hô phong hoán vũ, tại Lâm gia ngay cả miếng nước cũng không ai rót cho, nhưng bọn họ lại vui tươi hớn hở ngồi ở đây, chỉ cần không đuổi bọn họ ra ngoài là tốt rồi.

    Rốt cuộc không đủ kiên nhẫn, tâm tính Mông gia chủ so ra vẫn kém mấy vị thế gia khác, lại nghĩ Mông Hiểu Dương chung quy là ông ta sinh, trước tiên liền mở miệng hỏi: “Hiểu Dương đâu rồi? Nó gần đây thế nào? Có khỏe không?” Liên tiếp mấy vấn đề, biểu đạt sự quan tâm của ông.

    Đáng tiếc, ở đây ai mà không biết chuyện xấu này của Mông gia. Lại nói Mông gia chủ là người không nên mở miệng nhất ở đây, cho dù mở miệng, cũng không nên lấy tư thái trưởng bối như thế này tới hỏi.

    Mông Hiểu Dương hiện giờ là thiếu phu nhân Lâm gia, là mẫu phụ của bọn tiểu á thú, trước kia thế nhưng bị ông trục xuất khỏi gia môn, hiện tại tưởng nhận trở về, cũng phải nhìn xem Lâm gia có nguyện ý hay không.

    Quả nhiên, Lâm Hô liếc mắt nhìn Mông gia chủ, “Thân thể Hiểu Dương thế nào không cần Mông gia chủ quan tâm, tự có Lâm gia chúng tôi chiếu cố.”

    Ngụ ý chính là, Hiểu Dương là người của Lâm gia chúng tôi, không liên quan đến ông.

    Tất cả gia chủ nghe vậy, ở trong lòng đều cười to vài tiếng, nếu Mông gia lúc trước không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, hiện tại sớm dùng đứa con trai Mông Hiểu Dương này thành công ngồi vững vàng vị trí thập đại thế gia rồi, còn có thể lúc y sinh ra tiểu á thú, vì tôn tử tương lai của mình hoặc là đời kế tiếp định ra hôn ước. Thế nhưng hiện tại thì sao! Mông gia có lẽ trước tiên đã bị knock out rồi.

    Lại nói tiếp thật đúng là cần phải cám ơn Mông gia, nếu Mông Hiểu Dương có mẫu gia, hiện tại bọn họ làm gì có cơ hội giành được tiểu á thú, ít nhất sẽ không dễ dàng như vậy.

    Mông gia chủ bị Lâm Hô nói như vậy khiến cho có chút lúng túng không biết làm sao, trước khi ông tới, chỉ biết ở Lâm gia sẽ không có kết quả tốt, nhưng không nghĩ tới mới vừa ra tràng đã bị làm cho xấu hổ như vậy.

    Vô nghĩa, người Lâm gia thực sự rất ghét người của Mông gia, Đông Phương phu nhân cũng biết không nên đến, Mông gia ông đã có mặt dày đến đây, tất nhiên phải chuẩn bị tốt bị chê cười.

    Mông gia chủ xấu hổ, ở đây không ai giúp ông ta giải vây, nói giỡn, người nọ có xích mích với mẫu phụ của tiểu á thú, nếu như giúp ông ta mà đắc tội thiếu phu nhân Lâm gia, thật không có lời nha.Đương nhiên, cũng có người không thể không giúp, đó chính là Phượng gia, có thể nói là Phong gia, con trai lớn của ông ta cùng giống cái Mông gia kết thân, không muốn giúp cũng không được.

    “Ha ha, Mông gia chủ cũng là có lòng quan tâm thôi, thiếu phu nhân thân thể khoẻ mạnh là tốt rồi.”

    Nhưng ông hỗ trợ không những không để cho Mông gia xuống đài, còn đưa tới ánh mắt của Phượng gia.

    “Ông chính là gia chủ của Phượng gia?” Phượng gia chủ có ba phần giống Phượng Vũ, quần áo hoa lệ, nghiễm nhiên là bộ dáng của một thiếu niên hoạt bát, không thể nhìn ra ông ta đã sắp sáu bảy mươi tuổi.

    Phong gia chủ sắc mặt chưa biến, “Đúng vậy, xin chào Phượng gia chủ.”

    Trong lúc nhất thời, mọi người đem tầm mắt chuyển tới trên người hai vị Phượng gia chủ này.

    Phượng gia chủ gợi lên khóe miệng, gật đầu, “Ông trở về thông báo với thái thượng trưởng lão nhà các ông một tiếng, ngày mai người quen cũ Phượng tộc trưởng đến Phong gia, thu hồi vật của bổn gia thất lạc năm mươi năm trước.”

    Lời này vừa nói ra, sắc mặt Phong gia chủ nhất thời đại biến, Phong gia bọn họ có thể trở thành một trong thập đại thế gia là dựa vào một kiện thánh khí, chính là lão tổ tông ngẫu nhiên được đến, ông vẫn không biết dĩ nhiên là của Phượng gia.

    Quan hệ đến đại sự trong tộc, Phong gia chủ cũng vô tâm lưu lại, dù sao cháu trai tiểu thú nhân của ông ta còn không biết khi nào mới sinh ra! Nếu gia tộc khó giữ được, cháu trai cũng đồng dạng không có.

    Thấy Phong gia chủ rời đi, Lâm Hô đem ánh mắt chuyển hướng Mông gia chủ, “Hiểu Dương nói, em ấy đã đem tiền Mông gia mấy năm nay chi tiêu cho em ấy trả lại gấp đôi. Hôm nay thừa dịp có chư vị gia chủ ở đây, Lâm gia tôi tuyên bố hoàn trả gấp trăm lần.” Như vậy, Mông gia ông còn có lời gì để nói nữa.

    Mông gia chủ sắc mặt trắng bệch, thằng nhóc họ Lâm này thật đúng là tàn nhẫn, tại trước mặt gia chủ thập đại thế gia tuyên bố tin tức như vậy, là hoàn toàn chặt đứt quan hệ của Mông gia cùng Mông Hiểu Dương.

    Mông gia Phong gia dễ đuổi, đó là bởi vì một người cùng Hiểu Dương quan hệ không tốt, một người trong nhà không có thú nhân thích hợp lập gia đình, còn lại mấy nhà, đều có thú nhân chưa đính hôn.

    Tuổi thọ của thú nhân rất dài, chờ tiểu á thú vài chục năm hoàn toàn không thành vấn đề, vấn đề ở đây là, Lâm Hô sẽ đồng ý đem con trai bảo bối của mình gả cho những người cùng tuổi với chính mình sao? Đương nhiên là sẽ không.

    “Quá già không được, quá nhỏ cũng không được.” Lâm Hô lạnh lùng nói ra hai điều kiện, lập tức loại hơn phân nửa.

    Lâm Hô mới hai mươi tuổi đầu, tuổi này vốn là tính còn nhỏ, nhưng hắn gặp vận may, mới đính hôn liền có con trai, cho nên cùng tuổi với hắn cơ hồ toàn bộ tính đến đám người già. Cũng không thể nói thú nhân cùng tuổi phụ thân tiểu á thú là còn nhỏ đi. Cho dù mấy gia chủ ở đây kinh nghiệm lão luyện, lúc này cũng không cãi lại được những lời này.

    Về phần quá nhỏ, cũng lập tức đánh mất ý tưởng muốn định ra hôn ước trước. Tiểu á thú mới phá xác bốn ngày, vạn nhất sau khi định ra hôn ước, tiểu thú nhân nhà bạn mười mấy năm sau mới sinh ra, chẳng lẽ còn phải chờ mười mấy năm? Đạo lý này mọi người đều biết, cho nên càng không thể phản bác.Hai điều kiện nói ra xong, lập tức chỉ còn lại đứa cháu trai nhỏ của Tôn gia mới hai tuổi.

    Không để ý tới sắc mặt khó coi của những người khác, Tôn gia chủ đầy mặt tươi cười đứng dậy, kéo đứa cháu biến thân vẫn chưa ổn định, hiện tại đang là hình thú khỉ macaque con, đang ngồi ở phía sau đứng dậy, vô cùng tự tin hỏi, “Đứa cháu trai này của tôi thế nào?”

    Lâm Hô lạnh lùng liếc mắt một cái, “Khỉ con?” Nửa ngày sau, “Rất xấu.”

    Một câu nói nghẹn chết Tôn gia chủ, ngay cả tiểu thú nhân tỉnh tỉnh mê mê thân thể cũng cứng lại rồi, không biết là có phải nghe hiểu hay không, nó nháy mắt biến trở về bộ dáng bé trai.

    Trong nháy mắt, “Em trai, con muốn!”

    Lâm Hô nghe xong nhất thời hai mắt bốc hoả, “Rất xấu, quá yếu, không được.”

    Bĩu môi, “Muốn.”

    Lâm Hô: “…”

    Ngửa đầu, “Muốn.”

    Mọi người:….. Nhóc biết cái gì mà muốn.

    Tôn gia chủ miệng cười đều sắp trẹo quai hàm, không hổ là mang dòng máu Tôn gia chúng ta, quả nhiên là tốt nhất.

    Lâm Hô trực tiếp đứng dậy, “Các vị đi thong thả, không tiễn.” Tiểu á thú là của tôi, mấy người không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có. (︺︹︺)

    Chủ nhà trực tiếp đuổi khách như vậy, vẫn là lần đầu tiên, bất quá……

    những gia chủ này đều là thành tinh, hiểu được hôm nay có nói nữa cũng không có kết quả, toàn bộ đều cười đứng dậy rời đi.

    Về phần tiểu á thú, bọn họ cũng chưa nói từ bỏ mà, không thấy được cách làm của thú nhân hai nhà Long Phượng sao? Làm theo họ không phải là xong rồi sao, tóm lại hiện tại chính là xem ai da mặt dày hơn, ai có thể kiên trì đến cuối cùng thôi.

    Lâm Hô trở lại phòng nếu biết bọn họ nghĩ như vậy, nói không chừng trước hết sẽ đập chết bọn họ, sau đó lại đi chém Long Dực cùng Phượng Vũ, đáng tiếc hắn không biết.

    “Anh về rồi?” Mông Hiểu Dương ngủ đến mơ mơ màng màng lầm bầm vài câu, chống tay ngồi dậy, hai mắt mơ màng, khóe mắt còn dính một ít ghèn, một đầu tóc giống như ổ gà, bộ dáng vô cùng nhếch nhác, ở trong mắt Lâm Hô lại thấy vô cùng đáng yêu.

    Đi qua hôn môi y, “Ừ, tiểu á thú có quấy rầy em nữa không?”

    Mấy ngày nay bọn tiểu á thú càng ngày càng hoạt bát, lại thêm hai tiểu thú nhân, trong phòng này quả thực còn náo nhiệt hơn cái chợ, hơn nữa hai tiểu á thú ban ngày ngủ đến ngon lành, buổi tối liền ngủ không được, tinh thần hăng hái gây sức ép.

    Mông Hiểu Dương nguyên bản tính toán ban ngày chơi với bọn nhỏ, để cho buổi tối bọn nhỏ ngủ say, nhưng Lâm Hô còn có Lâm phu nhân bọn họ lại luyến tiếc, được rồi, kỳ thực bản thân y cũng luyến tiếc, liền dẫn đến bọn họ cũng đi theo cùng đảo thời gian, ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối cùng bọn nhỏ gây sức ép.

    Mông Hiểu Dương: Bọn nhỏ gây sức ép còn đỡ, con mèo bự nào đó mới là gây sức ép người nhất có biết không?

    Nghĩ đến con mèo bự, y đột nhiên nhớ tới hai ngày gần đây bọn họ đều nháo đến khuya, phòng hộ tráo kia một giờ qua đi, Lâm Hô còn đến làm một phát, sẽ không tai nạn chết người đi?Ý tưởng kinh khủng này chấn Mông Hiểu Dương ngây ra như phỗng, đừng nói giỡn, mấy đứa này vừa mới phá xác nhá? Làm sao có thể lại có nữa!

    “9717, mau nhìn xem tôi có mang thai không?” Thần Thú ở trên, phù hộ con không có.

    9717: “Nhìn không ra nha!” Lúc này mới vài ngày, nó làm sao có thể nhìn ra, “Nhiệm vụ kia anh làm tới đâu rồi? Lén nói cho anh biết nà, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, anh có thể khai thông khu đổi màu vàng, nơi đó tuyệt đối có đồ vật anh luôn muốn.”

    Mình luôn muốn? Hai mắt Mông Hiểu Dương sáng ngời, “Vật phẩm tránh thai?” Vốn ở khu đổi màu cam hẳn là có vật phẩm tránh thai mới đúng, đáng tiếc hệ thống cũng không cho thứ đó là vật phẩm cần đổi, mới không có trong đó.

    Liếc mắt xem thường, “Chỉ biết anh tưởng muốn thứ này, được rồi được rồi, khu đổi màu vàng có thể đổi vật phẩm có linh khí, trong đó liền có một loại thuốc, sau khi dùng có thể dưỡng nhan, tác dụng phụ chính là không có con ba năm, tác dụng phụ này không phải là anh muốn hay sao.”

    Nghe đến đây, Mông Hiểu Dương cảm thấy lòng nhiệt tình muốn hoàn thành nhiệm vụ của y đều đề cao mấy độ, lập tức bỏ rơi 9717 đi vào quang não, bắt đầu mở tân văn, thậm chí bắt đầu nhận yêu cầu viết ca khúc.

    Mông Hiểu Dương: Rốt cuộc đồ vật ông đây luôn mong muốn cũng xuất hiện rầu, má nó, cái phòng hộ tráo này vẫn không quá hữu dụng, có bốn đứa con trai, thực sự quá đủ rồi.

    Đúng thật là đủ rồi, lúc Mông Hiểu Dương còn ở địa cầu, cũng chỉ muốn có hai đứa con, một trai một gái, hình thành một chữ ‘tốt’ (Tiểu Nhiên: con trai (子) con gái (女) hai chữ đứng chung ~> ( 好 ‘hảo’) ~> nghĩa là tốt), nhìn hiện tại xem, một thai bốn đứa nha con bà nó, thật là hết cmn hồn, cho nên thật lòng y không muốn lại có con nữa.

    “Ngao ô…” Nhìn đê, mấy thằng nhóc thức rồi, lại tới làm ầm ĩ cho coi.

    Mông Hiểu Dương đỡ trán, ôm lấy Trứng Trứng đang chạy vòng vòng bên chân y, lại ôm lấy Trứng Sống đang ngồi xổm bên cạnh, đứa nhỏ Trứng Sống này ngoan hơn Trứng Trứng rất nhiều, bình thường không ồn ào không gây chuyện, rất có phong phạm làm anh hai.

    Điều này nếu như bị Trứng Trứng nghe được, nếu như Trứng Trứng có thể nói, nó nhất định sẽ nhảy dựng lên kháng nghị, Trứng Sống mới là đứa nghịch ngợm nhất trong bọn nó, chuyên môn chờ lúc không có ai lại đi khi dễ nó, hừ!

    Đem bốn đứa nhỏ đặt cùng một chỗ ở trên giường, chấn động này còn hơn cả chuyện có ba quả trứng lúc trước, nếu như bị người ở bên ngoài nhìn thấy, thật sự muốn ghen tị hâm mộ hận nha!

    Mà Mông Hiểu Dương tìm đường chết, vì muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, đem hình chụp bốn cục cưng siu đáng iu làm mờ đi, sau đó post lên phòng âm nhạc, nháy mắt chọt mù ánh mắt mọi người có biết không.

    Tuy rằng nhìn không rõ mặt cùng biểu tình của bọn nhỏ, nhưng ảnh chụp bốn bé con ngồi thành hàng kia, vẫn trở thành đầu đề cùng trọng tâm câu chuyện trong ngày hôm đó, thậm chí là một tuần sau đó.

    Mông Hiểu Dương thân là mẫu phụ, cũng nháy mắt hoàn thành nhiệm vụ.

    Mông Hiểu Dương tỏ vẻ, nhiệm vụ lên tới cấp B như vậy, thật sự là quá dễ hoàn thành.

    Mông Hiểu Dương: Ông đây có thể đi mua thuốc tránh thai zòi, oh yeah!

    Thật không dễ dàng mà!

    Chương 52: Đều đến đây

    Giống như Mông Hiểu Dương sở liệu, một tấm ảnh chụp mơ hồ khiến cho tất cả mọi người chú ý. Phòng âm nhạc của y cũng náo nhiệt giống như chợ vậy, bình luận lũ lượt kéo tới, hết lầu này tới lầu khác.

    Lầu 1: “Trời ạ! Đây là bốn bào thai sao? Thật là đáng yêu, rất muốn ôm một cái…” o

    Lầu 2: “Tuy rằng nhìn không thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của mấy cục cưng, nhưng vẫn rất muốn hôn tiểu á thú nhân nha!”

    Lầu 3: “Các bạn không chú ý hai tiểu thú nhân bên cạnh sao? Bộ dạng giống nhau như đúc kìa, ôi chao, thật là đáng iu.”

    Lầu 4: “Tôi đã kích động nói không ra lời, thật sự là quá thần kỳ, làm cho chúng ta cúng bái Mông điện hạ đi.”

    Lầu 5: “Cùng cúng bái, chỉ là khi nào thì Mông điện hạ có thể thả ra ảnh chụp rõ ràng của mấy nhóc con vậy, thật sự rất muốn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo đáng yêu của bọn nhóc, còn có bộ dáng nhỏ bé ngây ngô của tiểu thú nhân nữa.”

    Lầu 6: “Cùng cầu.”

    Phía dưới là một mảnh cùng cầu, nhìn những bình luận này Mông Hiểu Dương dở khóc dở cười. Phòng âm nhạc này lúc trước ở trường học liền công khai là của y, chỉ là không biết xảy ra chuyện gì, cũng không có hoàn toàn bị người khác biết.

    Thẳng đến y truyền lên một tấm ảnh chụp bốn cục cưng ngồi thành hàng, người toàn đế quốc mới bắt đầu chú ý, giá trị fan cũng tăng vọt giống như ngồi hoả tiễn vậy.

    Nghiêm khắc mà nói, những giá trị fan này cũng không thuần túy, đại bộ phận người bên trong là hướng về phía bọn nhóc mà đến, nhìn xem mặt trên kia giá trị tuổi của fan từ vài tuổi cho tới mấy trăm là biết.

    Cũng may hệ thống cũng không có ghi chú rõ giá trị miến phải thông qua tài hoa đạt được, những giá trị fan này bởi vì bọn nhóc mà được đến, tuy rằng sẽ giảm một phần, lại vẫn tính đến trong giá trị thành tựu của y, cho nên sau khi y thăng đến cấp B, liền bay lên hơn phân nửa, tin tưởng một thời gian nữa liền có thể đột phá cấp B, thăng đến cấp A.

    “Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ thăng đến cấp B, thưởng cho một trữ vật nhẫn, hai tờ phiếu đổi màu cam, một tờ phiếu vô thuộc tính giá trị tám điểm, một bảo rương.”

    “Đinh! Phiếu vô thuộc tính đã sử dụng trước.”

    “Đinh! Mở ra khu đổi màu vàng, kí chủ có thể vào đổi.”Mông Hiểu Dương: Oh yeah! Có thể đi vào đổi đồ vật mình muốn rồi.

    Nhanh chóng nhắm mắt đi vào hệ thống, Mông Hiểu Dương đi thẳng đến khu đổi, phát hiện 9717 đã sớm đứng chờ ở khu đổi màu vàng.

    9717: “Tôi biết thế nào anh cũng đến đây mà.” Nói xong lấy ra một viên thuốc đưa cho Mông Hiểu Dương, “Nè! Đây chính là viên thuốc tôi đã nói, chỉ cần anh ăn xong, có thể tránh thai ba năm.”

    Hưng phấn tiếp nhận viên thuốc, thứ này tuyệt bức là y hiện tại cần nhất, xem qua giá cả đổi, cái này y có thể thanh toán, lập tức liền dùng tốc độ nhanh nhất, đổi viên thuốc này ăn vào.

    9717:… Đậu xanh rau má! Ông đây còn chưa nói tác dụng của viên thuốc này mà, anh nha liền gấp gáp ăn như vậy. (Shoorin Yumi: giọng điệu nhóc ngày càng giống Tiểu Dương nha ^ ^)

    Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má! Ông đây rốt cuộc có thể an tâm rồi. Đêm nay ông không ép khô Lâm Hô, ông đây không họ Mông.

    Kết quả, đương nhiên là Mông Hiểu Dương nằm úp sấp không xuống giường được. -_-

    Một á thú nhân, cho dù thể chất của bạn có tốt đến đâu cũng không phải là đối thủ của thú nhân, huống chi là một cường thú nhân như Lâm Hô. Mông Hiểu Dương hàng này tuyệt đối là tự làm tự chịu, đốt cho y ba mươi hai cây nến đê.

    “Chị dâu, chị dâu, không ổn rồi, ngoại trừ rắn con gà con, hiện tại ngay cả chim con khỉ con chó con cái gì đều đến đây.” Lâm Cẩn vào cửa rống to.

    Vừa rồi khi cậu xuống lầu tiếp tục ứng đối với bọn người Long Dực thì phát hiện phòng khách cư nhiên tụ tập bảy tám thú nhân, kéo quản gia qua hỏi một chút mới biết được những người này đều giống như bọn người Long Dực, là người kế thừa của các gia tộc.

    Ngay tức thì, Lâm Cẩn liền đến chỗ Mông Hiểu Dương, nói cho y biết tin tức này.

    “Thật sao?” Không phải Lâm Hô đã nói đều bị hắn đuổi đi rồi sao, sao hôm nay còn đến nữa?

    “Thật.” Lâm Cẩn dùng sức gật gật đầu, “Đều tại con gà con cùng con rắn con kia, những người đó nhất định là học bộ dáng vô sỉ của bọn họ.” Nắm tay, đều là đồ vô sỉ. Hừ.╭(╯^╰)╮

    Mông Hiểu Dương ngẩn người, lập tức nói: “Cứ mặc kệ bọn họ đi, bọn họ thích đến mấy lần liền mấy lần, thích ngồi bao lâu thì ngồi bao lâu đi.”

    Hướng Lâm Cẩn ngoắc ngoắc ngón tay, khiến cậu lại gần chính mình, “Anh hai em chưa nói sao? Mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi Hải Lam Tinh, đến lúc đó liền không thấy bọn họ nữa.”

    Hải Lam Tinh? Lâm Cẩn nghe được quả nhiên hai mắt sáng lên, trước giờ cậu luôn muốn đến chỗ kia du ngoạn, nhưng vẫn chưa có cơ hội đi.

    Thế nhưng… “Vậy bọn nhóc thì sao?”

    “Đương nhiên là cùng đi rồi, Hải Lam Tinh là nơi du lịch đẹp nhất cũng là an toàn nhất, không sao đâu. Anh em đều nói như vậy, vậy nhất định là không có vấn đề gì.” Mông Hiểu Dương mỉm cười, nói.

    Kỳ thực y thật sự mệt muốn chết, Lâm Hô còn chưa cầu hôn với y mà đã bị hắn thu vào tay rồi, mới đính hôn thôi mà đã có ba bốn đứa con rồi con bà nó, cư nhiên còn chưa kết hôn, càng không có hưởng tuần trăng mật gì gì đó, ngẫm lại đều bi thôi.

    Vừa lúc mấy ngày nay trong nhà bị gia chủ này gia chủ kia phiền không chịu được, Lâm Hô cũng hiểu được vẫn luôn không mang Hiểu Dương đi ra ngoài chơi, liền quyết định người một nhà đi Hải Lam Tinh chơi một chuyến đi.

    Hải Lam Tinh có chi nhánh của Lâm gia, mấy ngày nay Lâm Hô lại an bài một chút, đi đến nơi đó tuyệt đối an toàn, cũng có thể khuây khoả một chút.

    Rốt cuộc có thể đứng lên được đã là thời gian cơm trưa, lại nói tiếp, Lâm gia mời một đầu bếp, tay nghề càng ngày càng tốt, Mông Hiểu Dương đều cảm thấy mình đang lên cân.

    Dùng cơm xong, Mông Hiểu Dương lấy ra chiếc nhẫn trữ vật mà hệ thống thưởng cho y, tuy rằng chỉ có mười mét vuông, nhưng dùng để đựng đồ vật cũng không tồi.

    Lại nói tiếp, y còn có một cái bảo rương chưa mở, lần trước là một đoản kiếm, lần này không biết sẽ mở ra cái gì, thừa dịp trong phòng không có ai, đương nhiên, Trứng Trứng đang ngồi bên cạnh hai mắt trừng đến tròn xoe còn là một đứa bé, cho nên Mông Hiểu Dương liền trực tiếp ở trên giường mở ra bảo rương.

    “Bảo rương ơi bảo rương, hy vọng có thể mở ra một thần khí.” Nhẹ nhàng vuốt ve bảo rương, sau đó nhắm mắt mở ra, “Bà nó! Thứ này là cái gì vậy hả!”

    Bên trong bảo rương, cư nhiên lại là một đoản kiếm, Mông Hiểu Dương thật sự sắp hộc máu, vận khí của y thật sự kém như vậy sao? Cư nhiên mở ra hai lần đều là đoản kiếm.

    Lấy ra thanh đoản kiếm kia, lần trước thanh kia là màu đen, thanh này lại là màu trắng, hiện tại tốt lắm, thư hùng song sát, y đã tập hợp đủ nha con bà nó.

    Đang lúc y muốn đem đoản kiếm thu hồi, Trứng Sống vẫn luôn nằm úp sấp bất động bên cạnh nháy mắt nhảy lại đây, há mồm liền tha đi đoản kiếm trong tay Mông Hiểu Dương, dọa Mông Hiểu Dương suýt bộc phát bệnh tim.

    “Trứng Sống, mau trả lại thanh đoản kiếm cho mẫu phụ, đó không phải là đồ chơi của con.” Tưởng muốn lấy lại đoản kiếm, lại sợ đoản kiếm quá bén sẽ làm bị thương đến Trứng Sống, Mông Hiểu Dương quả thực lo lắng muốn chết.

    Bạn nói xem sao tay y lại tiện thế chứ, nếu mở ra bảo rương bên trong hệ thống thì làm gì có chuyện này.

    Trứng Sống không có nghe Mông Hiểu Dương nói, ngược lại hưng phấn nhảy tới nhảy lui, như là thực thích thanh đoản kiếm kia, trái tim nhỏ bé của Mông Hiểu Dương cũng nhảy lên nhảy xuống theo bước nhảy của nhóc con.

    Ngay sau đó, một màn thần kỳ xuất hiện, miệng Trứng Sống phun ra một đoàn màu trắng bên trong bốc lên ngọn lửa màu lam đốt thanh đoản kiếm kia, chỉ chốc lát, thanh đoản kiếm kia giống như bị rèn luyện, phát ra một tiếng nổ vang, sau đó bay múa trên không.

    Mông Hiểu Dương trừng lớn mắt, một hồi lâu sau mới phát hiện là Trứng Sống khống chế được thanh đoản kiếm này, lúc này mới yên lòng lại, “Trứng Sống, thanh đoản kiếm này là bị con luyện hóa rồi sao?” Đậu xanh rau má! Càng ngày càng giống yêu tu có biết không.

    Trứng Sống ngẩng đầu lên, khẽ kêu một tiếng, “Ngao ô…” Đáng tiếc lại không có chút nào gọi là uy nghiêm.

    Giống như biết mình không uy vũ, Trứng Sống lại ngao ô một tiếng, sau đó ảo não gục đầu xuống, thu hồi đoản kiếm, cũng không biết bị nó giấu đi đâu rồi, Mông Hiểu Dương tìm khắp nơi nhưng lại không nhìn thấy nó nữa.

    Nghĩ thanh đoản kiếm này Trứng Sống có thể sử dụng, vậy thanh đoản kiếm màu đen lúc trước thì sao?

    Nói xong, đã đem đoản kiếm lấy ra đưa tới trước mặt Trứng Trứng, quả nhiên, hai mắt Trứng Trứng sáng ngời, cũng đem đoản kiếm luyện hóa giống như Trứng Sống, chỉ là Trứng Trứng phun ra lửa là màu đen.

    Mở ra đến hai thanh đoản kiếm đều hữu dụng với tiểu thú nhân, Mông Hiểu Dương cũng không có gì oán giận nữa, thậm chí còn cảm thấy chính mình vận khí không tồi, cuối cùng hệ thống cũng có một lần đáng tin.

    “Đoản kiếm này, trước mặt người khác không thể lấy ra, có biết không?” Hai con trai còn nhỏ, vạn nhất lấy ra chơi thì làm sao bây giờ? Tóm lại không thể bị người khác biết, hiện tại Lâm Hô cũng không thể, bởi vì y căn bản không biết giải thích về xuất xứ của đoản kiếm này thế nào.

    Hai tiểu thú nhân nhìn bộ dáng nghiêm túc của mẫu phụ, nhanh chóng gật đầu, sau đó vui vẻ chạy đi lên liếm mặt của y, phải gọi là vô cùng nhiệt tình.

    Liền qua hai ngày, tiểu á thú đã có thể ngồi vững không ngã sấp xuống, tiểu thú nhân thì càng không cần phải nói, từ trên cao ba thước nhảy xuống cũng không có việc gì, lần nữa lại khiến Mông Hiểu Dương cảm thán, con nít tương lai thật đúng là mau lớn.

    “Tối hôm nay chúng ta sẽ đi Hải Lam Tinh.” Lâm Hô trở lại phòng, nói với Mông Hiểu Dương như vậy.

    Không phải là không muốn đi ban ngày, thật sự là cửa lớn của Lâm gia đều bị người ngăn chặn, căn bản ra không được.

    Mấy ngày nay Lâm Hô sắp bị phiền chết rồi, đám lão già kia còn muốn lớn hơn hắn, một đám ông bác già lại muốn cưới con của hắn, nằm mơ đi, sớm muộn gì ông đây cũng xử lý mấy người, Lâm Hô nắm chặt nắm tay, âm trầm tưởng.

    “Không thành vấn đề.” Dù sao khi nào thì đi đều không hề gì. Về phần đám thú nhân bên ngoài kia, không phải có Lâm Hô đối phó sao?

    Xoay người lăn một vòng, Mông Hiểu Dương lộ ra cái bụng trắng nõn nà, Lâm Hô nhìn thấy ánh mắt nóng lên. Không biết vì sao gần đây luôn cảm thấy Hiểu Dương thay đổi rất nhiều.

    Kỳ thực không nói Lâm Hô, ngay cả bản thân Mông Hiểu Dương soi gương đều cảm thấy có chút không giống, cảm giác ngũ quan càng thêm tinh xảo, làn da càng trắng nõn mượt mà, hơn nữa khóe mắt đuôi lông mày còn mang theo nhè nhẹ quyến rũ, quả thực đang phát triển theo hướng nhân yêu ( gay).

    Bị ánh mắt cực nóng của Lâm Hô nhìn chằm chằm trên mặt nóng lên, Mông Hiểu Dương kéo chăn qua bao lấy thân thể, đừng nói giỡn, đêm nay còn muốn lên phi thuyền đi Hải Lam Tinh đó nha.

    Bất quá, gần đây thật sự có chút không đúng rồi. “9717, tôi ăn viên thuốc kia thật sự chỉ có hiệu quả mỹ nhan sao?.” Đây cũng quá rõ ràng, mấy ngày nay khi Lâm Hô trở về nhìn đến y tựa như sói đói muốn nhào lại đây.

    Đỡ trán, “Kí chủ, anh ăn đúng là thuốc dưỡng nhan, thế nhưng anh không đọc công hiệu sao?” Kêu cũng không kịp, quả nhiên trâu thì khó dạy mà.

    Mở ra giới thiệu, thuốc dưỡng nhan: Phụ nữ sau khi dùng dung mạo tăng lên năm phần trăm, nhất cử nhất động đều quyến rũ tự nhiên, nam tử dùng, dung mạo tăng lên năm phần trăm, khi giơ tay nhấc chân đều mang mị hoặc, khác: Nam tử dùng có một tác dụng phụ, trong thời gian thuốc công hiệu, dễ động tình, và mỗi thời mỗi khắc đều khơi gợi tình dục của người yêu. ( Shoorin Yumi: cúi cùng em zẫn pị hệ thống hố)

    Mông Hiểu Dương mặt ngẩn ngơ, cho nên ông đây là dùng xuân dược cộng thêm thuốc quyến rũ người sao? Đậu xanh rau má, trách không được mấy ngày nay ông đây luôn cảm thấy không ổn, Lâm Hô cũng đặc biệt không lý trí, nguyên lai là đồ vật này gây họa, chẳng lẽ ba năm sau này, mỗi ngày đều…. hự hự hự!

    Mông Hiểu Dương: Sản phẩm của hệ thống quả nhiên đều hố hàng, mình đây quả là heo không biết tiếp thu giáo huấn.

    Thuộc truyện: Trọng sinh vị lai chi sinh bao tử