Trọng sinh vị lai chi sinh bao tử – Chương 5-8

    1442

    Thuộc truyện: Trọng sinh vị lai chi sinh bao tử

    Chương 5: Oan gia ngõ hẹp

    Đi đến nơi hẹn, quả nhiên giống như đối phương nói, y liếc mắt một cái liền thấy bảng hiệu cửa hàng của bọn họ. Nhìn ngắm một chút, liền trực tiếp ôm hộp trang sức đi vào cửa hàng trang sức vô cùng lớn này.

    Vô luận thời đại nào, chỉ cần trong người tràn đầy hormone giống cái, tất nhiên sẽ không chống cự được sự mê hoặc của quần áo và đồ trang sức. Không biết có phải vì hormone giống cái trong thân thể này hay không, Mông Hiểu Dương thấy vô số đồ trang sức hoa lệ tinh xảo trong cửa hàng đều kích động muốn mua.

    Vỗ đầu, đi đến bắt chuyện với một người bán hàng thoạt nhìn tương đối dễ nói chuyện.

    “Xin chào, lúc nãy tôi có liên hệ với một á thú nhân họ Trương, không biết ông ấy có nói với anh chưa?”

    “Ngài là vị khách cửa hàng trưởng Trương đã nói sao? Cửa hàng trưởng hiện đang tiếp đãi mấy vị khách quý, mời ngài theo tôi đến phòng khách nghỉ ngơi một chút, không bao lâu cửa hàng trưởng sẽ đến ngay.” Người bán hàng ngọt ngào cười, dẫn Mông Hiểu Dương đi đến phòng khách bên trái phía sau nơi tiếp tân.

    Đi chưa được mấy bước, chợt xuất hiện hai nam tử dáng người tinh tế, người có tướng mạo ôn nhu ngăn y lại. Một người trong đó khá xinh đẹp, nhướng đôi mắt đào hoa giống hệt Mông Hiểu Dương, ghé sát lại gần châm chọc cười: “Tôi còn tưởng là ai? Hoá ra là đứa con riêng không biết xấu hổ này. Thế nào? Thời gian ngắn như vậy đã câu được vị thú nhân nào rồi sao, còn bỏ tiền cho anh đến Tinh thượng?”

    Làm sao có thể? Mẫu phụ đã nói cắt hết mọi nguồn tiền của đứa con riêng ti tiện này rồi mà, lẽ ra bây giờ y phải khốn cùng chán nản mới đúng, sao còn có tâm trạng đi bảo dưỡng da và đến Tinh thượng?

    Mông Hiểu Dương cúi đầu hít sâu một hơi, nỗ lực đè xuống phẫn nộ và bi thương nơi đáy lòng. Lúc ngẩng đầu, sắc mặt bình tĩnh nhìn giống cái ngăn cản mình, em của nguyên thân – Mông Yên. Sau đó ánh mắt lại quét về phía giống cái tướng mạo khả ái đứng bên cạnh Mông Yên, hình như gã là giống cái em của vị hôn phu Mông Yên, Phượng Trạch Ngọc.

    Thu hồi tầm mắt, Mông Hiểu Dương lướt qua bọn họ nhìn vào một á thú nhân phía sau hỏi: “Ngài là cửa hàng trưởng Trương phải không? Tôi là người lúc nãy liên hệ với ngài, tôi họ Mông, xin hỏi ngài hiện tại có thời gian sao?”

    “A, họ Mông à! Đương nhiên là có thời gian, Mông tiên sinh xin mời đi theo tôi.” Cửa hàng trưởng Trương thu hồi ánh mắt hứng thú, nghiêm trang nghiêng người chỉ dẫn.

    Mông Hiểu Dương dứt khoát cầm hộp trang sức trực tiếp vòng qua Mông Yên, coi như y cũng không phải tới bán đồ trang sức, mà là tới mua. Thế giới này đối giống cái rất thưa thớt mảnh mai vô cùng khoan dung và ưu đãi, nên y cũng không muốn cùng giống cái phát sinh mâu thuẫn, nếu không, lúc đó người chịu tội chỉ có y.

    Đáng tiếc, nếu như Mông Yên bị không nhìn mà buông tha cho y dễ dàng như vậy, lúc nãy đã không ngăn cản y lại để khi dễ.

    Quả nhiên, Mông Yên đột nhiên run rẩy, vẻ mặt ủy khuất nhìn Mông Hiểu Dương, nhỏ nhẹ nói: “Anh…anh à… Em không phải có ý đó. Chỉ vì em, chỉ vì em quá yêu anh Trạch Khiêm, anh muốn cái gì đều có thể, thế nhưng em thực sự không thể nhường anh Trạch Khiêm cho anh.”

    Ảo não vỗ trán, thấy bốn phía tụ tập ngày càng nhiều người, Mông Hiểu Dương chật vật mở miệng, “Tôi phải nhắc nhở cậu một câu, từ tháng trước tôi đã không còn là anh của cậu nữa rồi. Còn có điểm quan trọng nhất, tôi cũng không thích anh Trạch Khiêm của cậu, cho nên tôi đối với hắn không hề có ý tưởng gì. Hơn nữa bộ dạng cậu xinh đẹp như vậy, lại còn là giống cái, chỉ cần không phải mắt mù cũng sẽ không coi trọng tôi, nên cậu có thể yên tâm.”

    Nói xong Mông Hiểu Dương liền nhanh chóng bước đi, đợi người đi hết không nhịn được mới mắng một câu “Má nó! Ra ngoài một chuyến cư nhiên gặp được xà tinh bệnh, sau này nên ít đi ra ngoài thì tốt hơn.” Sau đó liền đi vào phòng tiếp khách.

    Trên lầu hai của Tinh thượng, một thú nhân có một đầu tóc đỏ, tướng mạo kiều diễm cầm ly rượu cười nghiêng ngả, làm cho người ta lo lắng thắt lưng gã có thể vì vậy mà gãy luôn không.

    Khó khăn lắm mới ngưng cười, gã uống một ngụm rượu trên tay, mỉm cười tà mị, “Phượng Trạch Khiêm, không ngờ có người ghét bỏ cậu, còn là một á thú nhân nữa chứ, thật thú vị.”

    Phượng Trạch Khiêm ngồi như núi bất động, thế nhưng đôi mắt thâm thúy loé sáng lại nói cho người khác biết hắn rất hiếu kỳ. Chỉ là cũng không phải hắn hiếu kỳ á thú nhân kia không thích hắn, mà hiếu kỳ tại sao nguyên lai vốn là một á thú nhân có chút nhát gan sợ sệt sẽ nói ra một câu như vậy.

    “Tôi cũng không phải Lâm Hô, đương nhiên cũng sẽ có người không thích tôi rồi.” Nhưng là á thú nhân lúc nãy sao? Lẽ nào lúc trước hắn nhìn thấy ái mộ trong đáy mắt y đều là giả?

    Ngồi bên trái Phượng Trạch Khiêm, là một thú nhân vẻ mặt cương nghị, chính là người Phượng Trạch Khiêm vừa nói đến – Lâm Hô. Hắn cũng không hề quan tâm Phượng Trạch Khiêm nói gì, nhưng cảm thấy có một chút hứng thú với á thú nhân vừa mới mắng giống cái xà tinh bệnh kia, chỉ là vẻ mặt vẫn bình tĩnh trước sau như một, khiến người nhìn không ra.

    Im lặng uống xong rượu trong ly, hồi lâu mới lạnh nhạt nói: “Nếu không có chuyện gì, tôi đi trước.” Nếu như biết ngày hôm nay ra ngoài để đi dạo phố cùng hai giống cái, hắn tuyệt đối sẽ không tới, có công phu này còn không bằng ở sân đấu đánh thêm mấy trận.

    Vị thú nhân tướng mạo kiều diễm bĩu môi, gã đương nhiên cũng biết Phượng gia có chủ ý gì, nghe được Lâm Hô nói, cũng đứng dậy theo: “Chờ một chút, vừa vặn tôi có chút việc tìm cậu, chúng ta cùng đi.”

    Phượng Trạch Khiêm rũ mắt, nên nhìn không thấy thần sắc của hắn, khẽ nhấp một ngụm rượu, ưu nhã để ly rượu xuống, nói: “Ừm, vừa lúc Tiểu Yên chắc cũng đi dạo đủ rồi, chúng ta cùng nhau đi xuống đi.” Hắn biết có nhiều chuyện không thể quá mức cường ngạnh, nếu không chỉ sẽ khiến phản hiệu quả.

    Mình bị thú nhân đem ra nghị luận, Mông Hiểu Dương đương nhiên không biết. Hiện tại y đang cùng cửa hàng trưởng Trương cò kè mặc cả, cuối cùng hai người lấy giá gốc 60% thu hồi, điều này làm cho Mông Hiểu Dương hưng phấn không thôi.

    “Mông tiên sinh, xin lấy quang não của ngài ra.” Có thể mua lại của Mông Hiểu Dương 60%, dĩ nhiên không phải do Mông Hiểu Dương giỏi nói chuyện làm ăn, mà là cửa hàng trưởng Trương đối với á thú nhân này cảm thấy hứng thú mới cho giá cao, nếu không ông hoàn toàn có thể ép giá thấp, dù sao đồ trang sức trên tay Mông Hiểu Dương đều mua từ Tinh thượng bọn họ, trong này có ký hiệu của Tinh thượng, cửa hàng khác không dám thu mua.

    Không thể không nói Mông Hiểu Dương vận khí thật tốt, y ở quang não tra cứu tin tức mua bán, cũng không có so sánh quá nhiều, mà trực tiếp tìm cửa hàng đứng đầu gọi điện thoại, nếu không ngày hôm nay y đến cửa hàng khác sẽ không có thu hoạch gì.

    Mông Hiểu Dương ngây ngốc không biết chuyện này, nghe cửa hàng trưởng Trương nói mới từ trong hưng phấn phục hồi tinh thần lại.

    “Quang não? A, được.” Bởi vì ký ức còn có chút hỗn loạn, nên tạm thời không nghĩ tới, cũng may y lập tức phản ứng kịp, giơ cổ tay lên, mặt trên có một đồng hồ khéo léo tinh xảo, là một hình thức khác của quang não.

    Chỉ thấy cửa hàng trưởng Trương giơ lên cổ tay mình, tay kia ấn mấy số, sau đó hướng đồng hồ hình tròn nhắm ngay đồng hồ hình trứng trên cổ tay Mông Hiểu Dương, lại khẽ nói hai chữ đồng ý, tất cả điểm tín dụng liền chuyển khoản thành công.

    Coi như còn chút lý trí, Mông Hiểu Dương cũng không làm ra vẻ mặt ham tiền, chỉ là thản nhiên tra số dư, sau đó trái tim nhỏ bé run rẩy, tạm biệt xong nhanh chóng rời khỏi.

    “Phát tài rồi, phát tài rồi, có hơn mười triệu điểm tín dụng.” Mông Hiểu Dương vừa nói vừa chạy về phòng nhỏ quang não, không ngờ vì quá mức hưng phấn mà đụng phải một người.

    “Ui da! Ngại quá, ngài không sao chứ?” Ngực người này làm bằng sắt sao? Hu hu… Mũi bị đụng đau quá đi, cảm giác muốn chảy nước mắt.

    “Ừm.” Một giọng nói lạnh nhạt lại đầy từ tính từ đỉnh đầu Mông Hiểu Dương vang lên, người nọ xoay người bỏ đi, “Lần sau nhớ nhìn đường cẩn thận.”

    Mông Hiểu Dương xoa mũi, tò mò nhìn nam nhân cao lớn chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt y, “Người này thật kỳ quái, chẳng lẽ lại là một xà tinh bệnh nữa sao?” Bĩu môi, Mông Hiểu Dương lại vô tư nhảy nhót quay về phòng nhỏ.

    “Lâm Hô? Không phải nói bỏ quên gì đó ở Tinh thượng sao, tại sao quay lại nhanh vậy?” Thú nhân tóc đỏ hiếu kỳ nhíu mày, trêu tức hỏi.

    “Không có việc gì cậu có thể đi về.” Lâm Hô nói xong lướt qua gã liền trực tiếp đi thẳng, thanh âm lạnh nhạt rõ ràng giống hệt với người vừa bị Mông Hiểu Dương đụng vào.

    “Này, cậu chờ tôi một chút, thật sự tôi tìm cậu có việc mà…”

    Chương 6: Phần thưởng nhiệm vụ

    Nhìn tới nhìn lui tài khoản, xác định bên trong có hơn mười triệu điểm tín dụng, Mông Hiểu Dương lại cười vui sướng. Khi y thấy Viên Đồng bưng cơm tới, vô cùng hào hứng nói rằng: “Viên Đồng, tối nay tôi không ăn cái này, tôi đi mua rau cải tươi, làm một bữa ăn ngon nha. Còn sạc đầy năng lượng cho cậu nữa.”

    Đôi mắt màu lam của Viên Đồng lấp lánh, “Thật sao? Nhưng số dư điểm tín dụng trong tài khoản của chủ nhân cũng không nhiều lắm, dự tính chỉ còn đủ nửa tháng sinh hoạt phí thôi, không có tiền mua rau cải tươi cũng không có tiền cho Viên Đồng bổ sung năng lượng đâu.” Thanh âm vẫn máy móc như cũ, nhưng càng về sau càng thấp xuống, nghe có vẻ ủ rũ.

    Gõ đầu Viên Đồng, “Cậu xem lại tài khoản của tôi đi, tôi không có lừa cậu.”

    Người máy bảo mẫu có thể kiểm tra tài khoản buộc định của chủ nhân, thậm chí có thể đút túi riêng nếu chi phí thấp hơn định mức chủ nhân thiết lập. Cười nhìn ánh mắt đang loé hồng quang của Viên Đồng, sau đó không để ý đến nó nữa, trực tiếp vào quang não tiến nhập siêu thị chọn thức ăn.

    Viên Đồng là người máy bảo mẫu của mẫu phụ Mông Hiểu Dương, ngoài căn nhà ra thì nó là tài sản duy nhất mà mẫu phụ để lại cho Mông Hiểu Dương sau khi qua đời. Dựa theo khoa học kỹ thuật bây giờ, Viên Đồng kỳ thực có thể đổi một thân thể mô phỏng cao cấp, có ngoại hình giống người như đúc.

    Nhưng thân thể mô phỏng cao cấp cần ít nhất năm trăm vạn điểm tín dụng trở lên, hơn nữa bảo dưỡng và cần dùng năng lượng cao cấp, không có gần mười triệu điểm tín dụng thì đừng mơ tới. Vả lại bản thân y còn phải học đại học, riêng học phí mỗi năm đã một trăm vạn, hơn nữa còn có chi phí sinh hoạt…

    “Đậu xanh rau má, tính toán một hồi, mười triệu điểm tín dụng chẳng khác gì tiền nước H ở Trái Đất bị lạm phát.”

    Sau khi thấy giá tiền ở khu bán rau cải, Mông Hiểu Dương càng muốn chửi má nó. Đó là cái gì? Không phải là cải thìa sao? Ở Đại Trung Hoa chỉ cần một đồng tiền thì có một cân, ở đây lại một vạn một cân hả trời! Mông Hiểu Dương kinh hoảng lật tới trang kế tiếp, kết quả càng kinh hoảng nhảy dựng lên, “Oát đờ lợn, nấm hương mà năm vạn một cân, đây là nấm hương hay là nấm linh chi hả?”

    Nhìn hồi lâu, trái tim bé nhỏ thật sự không chịu nổi nữa. Điểm tín dụng tương lai quả thực chẳng khác gì tiền nước H mười triệu chỉ mua được một ổ bánh mì, bây giờ Mông Hiểu Dương cảm thấy, có một trăm triệu điểm tín dụng y cũng sẽ không kích động nữa (←←)

    Cuối cùng, Mông Hiểu Dương nghèo rớt mồng tơi thực sự không mua nổi rau cải tươi giá mấy vạn, lại anh dũng hy sinh mà nuốt bộ dinh dưỡng.

    Nằm phịch trên giường, Mông Hiểu Dương xoa bụng ợ một cái. Đang nhắm mắt muốn ngủ, hệ thống một buổi chiều không xuất hiện đột nhiên trong đầu y đinh một tiếng đánh thức y.

    Có chút phiền táo mở thông báo, (Đinh! Văn ngài post ở tinh tế văn học đã thông qua xét duyệt, chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ viên mãn!)

    Mông Hiểu Dương: (⊙o⊙) Vậy thôi sao, phần thưởng nhiệm vụ đâu?

    Như là biết suy nghĩ của y, thanh âm 9717 hợp thời vang lên: “Cách thời gian hết hạn còn ba giờ, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ lần này. Phần thưởng nhiệm vụ đã phát, thỉnh kí chủ tự kiểm tra.” Thanh âm máy móc lại mang theo cảm giác ngạo kiều nói xong, 9717 lần nữa biến mất.

    Mông Hiểu Dương nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, vốn là đầu óc mơ màng cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, xoay người ngồi dậy, trực tiếp gọi ra giao diện kiểm tra.

    【 tính danh 】 Mông Hiểu Dương

    【 thiên phú 】 không

    【 thể chất 】9 (10) đánh giá: Cường tráng như trâu

    【 trí lực 】7 (10) đánh giá: Có chút thông minh

    【 sức quyến rũ 】8 (10) đánh giá: Mị lực bắn ra bốn phía

    【 dựng lực 】4 (10) đánh giá: Có thể có cơ hội

    Mông Hiểu Dương chăm chú nhìn ba lần, sau đó trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên, “9717, cậu ra đây cho tôi, có thể có cơ hội là cái quái gì, cậu nói thưởng cho lẽ nào là hai điểm dựng lực à con mẹ nó, ông đây yêu cầu đổi phần thưởng, phải đổi ngay lập tức, đổi ngay lập tức.”

    “Bởi năng lượng của hệ thống không đủ, cần tạm thời tiến hành ngủ đông, kí chủ có bất cứ vấn đề gì xin đợi hệ thống bổ sung năng lượng xong sẽ giải quyết.” Đích một tiếng, 9717 liền thực sự ẩn mất.

    “9717, 9717 cậu đi ra đây, 9717 tên khốn kiếp kia đi ra đây cho ông, 9717 ông đây muốn kiện, cho cấp trên đem tên khốn kiếp cậu về phá bỏ, 9717 tôi năn nỉ cậu mà, mau ra đây đi, tôi cũng không cần đổi phần thưởng nữa, xin cậu đem phần thưởng thu hồi đi, ông đây không muốn thưởng có nghe hay không.”

    Kết quả, đương nhiên là không có bất kỳ đáp lại. Mông Hiểu Dương tức tối vò đầu, nằm ngay đơ xuống giường. Không bao lâu, y lại nổi điên nhảy dựng lên, “Mẹ nó, 9717 làm tôi tức chết rồi, thêm dựng lực thì thế nào, chỉ cần không bị người đè thì sẽ không có chuyện gì (←←) ”

    Vừa nghĩ như thế Mông Hiểu Dương lại sinh long hoạt hổ như trước. Cũng có tâm tình nhìn tiểu thuyết đã thông qua xét duyệt, hào hứng mở ra, chỉ tiếc kết quả thường không như người mong muốn, bên trong hậu trường tác giả thảm đạm loe ngoe vài người đã đọc và lưu trữ, làm lòng tin của Mông Hiểu Dương bị đả kích nghiêm trọng.

    Bất quá văn mới người mới, số liệu không tốt đều là chuyện thường xảy ra, Mông Hiểu Dương hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, bắt đầu viết chương mới cho ngày mai.

    Một thiếu niên tuấn tú ngồi trước bàn, tiếc nuối đọc xong chương mới hôm nay của Đại Thần Thanh Phong, nhàm chán tuỳ tiện kéo topic, đột nhiên thấy danh sách tiểu thuyết post mới nhất, tò mò click vào.

    Liền thấy phía trên cùng một quyển tên là 《 Tiếu ngạo võ lâm 》, tên kỳ quái khiến cậu hiếu kỳ, vội vàng vào xem.

    [Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ! Nơi có giang hồ thì sẽ có truyền thuyết!

    Thú nhân, á thú nhân, giống cái, ở giang hồ không phân ra ai cường ai nhược! Có chăng chỉ là thiên tư và nỗ lực!

    Hãy xem thú nhân anh hùng khó vượt ải mỹ nhân ra sao…]

    “Gì! Giang hồ? Giang hồ là cái gì? Còn có á thú nhân và giống cái làm sao có thể cường đại như thú nhân được? Đầu óc tác giả Mao Trạch Tây này không phải có vấn đề đi?” Tuy nói như vậy, nhưng thiếu niên vẫn mở chương mới ra đọc.

    [La Húc Nghiêu đá bay tên hộ vệ cường tráng muốn ngăn cản hắn, kéo giống cái nhu nhược chạy trốn, thấy mấy tên hộ vệ của tên công tử nhà giàu kia vẫn đuổi theo phía sau không bỏ, ôm giống cái nhún chân một cái liền bay lên mái nhà, nhảy thêm vài cái liền biến mất trong tầm mắt mọi người.

    Tiểu giống cái kinh hô một tiếng, ôm chặt thắt lưng cứng rắn mạnh mẽ của La Húc Nghiêu. Bởi vì tốc độ quá nhanh, gió thổi bay mái tóc dài của hai người. Trong phút chốc, tất cả cảnh sắc xung quanh đều biến mất trong mắt tiểu giống cái, y chỉ thấy được thú nhân dũng cảm đang cẩn thận ôm lấy y.]

    “A! Sao lại hết rồi? Mao Trạch Tây này thật đáng ghét, thế nào mới viết có ba chương?” Lâm Cẩn cũng chính là thiếu niên tuấn tú, bất mãn trừng mắt màn hình quang não. Bất quá cậu cũng biết mỗi ngày tác giả chỉ post một chương, Mao Trạch Tây có thể viết ba chương một ngày đã rất lợi hại, sau đó cậu vui vẻ trực tiếp thưởng một trăm vạn văn học tệ, cũng để lại bình luận cổ vũ, lúc này mới hài lòng tắt màn hình.

    Ngày thứ hai khi Mông Hiểu Dương thức dậy, 9717 cũng đã tỉnh lại và hưng phấn nói cho y biết, “Kí chủ, hiện nay ngài có một trăm năm mươi chín fans, trong đó fan phổ thông là một trăm ba mươi lăm người, fan sơ cấp là hai mươi người, fan trung cấp là ba người, tuyệt nhất là trong thời gian rất ngắn ngài đã có một fan cao cấp, hiện nay trị số fans của ngài là 305.”

    Mơ mơ hồ hồ nghe xong một tràng dài, nói chung là tiểu thuyết của y có người đọc, và còn có fan. Lấy lại tinh thần Mông Hiểu Dương vội vàng mở thành tựu ra, chỉ thấy trị số fans phía trên quả nhiên biến thành 305, và đẳng cấp cũng biến thành F, phía dưới có thêm dòng giải thích.

    Đẳng cấp trị số fan: Một trăm điểm tương đương với cấp F, một nghìn điểm tương đương với cấp E, mỗi lần lên cấp cao hơn cần mười lần điểm cấp hiện tại.

    Fan chia làm năm đẳng cấp: phổ thông, sơ cấp, trung cấp, cao cấp và trung thành, fan phổ thông một người thì tương đương với một điểm trị số fan, mà sơ cấp một người tương đương với hai điểm, trung cấp một người tương đương với mười điểm, cao cấp một người tương đương với một trăm điểm, về phần trung thành, cư nhiên một người thì tương đương với một vạn điểm trị số fan.

    Thấy đến điểm của fan trung thành, Mông Hiểu Dương không nhịn được nghĩ nếu như y có một trăm fans trung thành, vậy thì có bao nhiêu trị số fan, chợt hai mắt tỏa sáng, chảy nước miếng. (¯﹃¯)

    “Hừ! Á thú nhân ngu ngốc, ngài cho là fan trung thành dễ có lắm sao?”

    Mông Hiểu Dương: 9717, cậu lại ngạo kiều rồi

    [Các bạn đang đọc truyện đam mỹ trọng sinh DMH]

    Chương 7: Gặp nhau lần nữa

    Mông Hiểu Dương lựa chọn không nghe 9717 nói gì, bắt đầu mở quang não xem fan cao cấp của y. Đây nhất định là một người rất tinh mắt, nếu không làm sao phát hiện được văn của y tuyệt vời như thế.

    Mở ra hậu trường tác giả, thấy có đến hơn năm trăm lần đọc và hơn bốn trăm lần lưu trữ, chợt hưng phấn không thôi, đây cơ hồ là tỷ số đọc và lưu trữ gần như 1: 1, điều này nói lên cái gì? Nói lên văn của y là hàng chất lượng cao nha.

    “Biết ngay mà! Là vàng sẽ luôn có một ngày tỏa sáng, đây chỉ mới một ngày đêm thôi mà mình đã có thành tích như vậy rồi.”

    Đắc ý một hồi, y lập tức mở văn, đọc bình luận bên dưới, Mông Hiểu Dương mới biết vì sao mới một ngày đêm mà văn của y đã được nhiều người biết đến như vậy, nguyên lai là có người trực tiếp thưởng một trăm vạn văn học tệ, tiểu thuyết của y nháy mắt trở thành đứng đầu danh sách khen thưởng hằng ngày.

    Nhìn màn hình bên phải tiểu thuyết một trăm vạn khen thưởng đỏ chói, Mông Hiểu Dương hít sâu một hơi, đè xuống tâm tình đang vạn phần kích động. Đây chính là một trăm vạn văn học tệ, nên biết rằng ở tương lai, văn học tệ và điểm tín dụng tỷ lệ chính là 1: 1.

    Không cần phải hỏi, bạn đọc Lưu Ly khen thưởng một trăm vạn văn học tệ chính là fan cao cấp hệ thống nói tới. Hơn nữa các bạn đọc khác cũng khen thưởng một vạn một vạn rất nhiều, thậm chí còn có vài bạn khen thưởng mười vạn, tối hôm qua mới phát sầu vì điểm tín dụng, hôm nay Mông Hiểu Dương đã cười miệng toét đến mang tai.

    Hạnh phúc đọc bình luận, cũng không ít đâu, tất cả đều là khen ngợi, điều này làm cho Mông Hiểu Dương hưng phấn quá mức, từ trước tuy rằng y cũng viết văn, thế nhưng chỉ là viết thay, viết xong gửi đi rồi thì chẳng còn liên quan gì với y nữa, y cũng sẽ không chạy đi nhìn thành tích ra sao hoặc là đọc bình luận.

    Dù sao người ta bỏ tiền ra thuê mình viết giùm, đây là chuyện ngươi tình ta nguyện, không có gì để oán trách. Chỉ là y chưa bao giờ biết, mình trở thành một tác giả chân chính, tiểu thuyết viết ra được người thích cảm giác sẽ tuyệt vời đến vậy.

    “Nhiều người đọc như vậy mà trị số fan mới 305 điểm, thỉnh kí chủ không nên kiêu ngạo.” 9717 hợp thời ở trong đầu Mông Hiểu Dương nói ra một câu, làm đầu óc của y thanh tỉnh không ít.

    Bĩu môi, ngày hôm qua bởi vì nhiệm vụ yêu cầu, phải nhanh chóng đào hố và post lên, hiện tại một chương tồn kho cũng không có, điều này làm cho Mông Hiểu Dương cảm thấy cứ như nước tới cổ mới nhảy, như vậy thật sự không tốt.

    Đành phải tắt đi màn hình tiểu thuyết trở lại hậu trường tác giả, mang theo tâm tình vạn phần kích động, Mông Hiểu Dương lại vùi đầu tiếp tục sáng tác, bởi vì viết là tiểu bạch võ hiệp văn, lại dùng âm thanh chuyển thành văn bản, mất một buổi sáng cuối cùng cũng viết được năm chương, ba chương trước là định ra mỗi ngày, hai chương sau là để cảm ơn fans ủng hộ đã khen thưởng.

    Tiểu thuyết có không ít thu nhập, Mông Hiểu Dương cũng quyết định hào phóng một tí, đặt thời gian post chương mới lên, đội mũ giáp, đến siêu thị mua mấy thứ rau cải tươi như được làm bằng vàng kia. Nghĩ đến trong nhà trống rỗng, chắc phải mua thêm vài món nữa.

    Bên phải cửa siêu thị có một loạt xe đẩy, Mông Hiểu Dương tiến lên dự định lấy một chiếc, chỉ là kéo thế nào đều không nhúc nhích, đột nhiên y nhớ lại cách sử dụng xe đẩy, ngay lúc này một bàn tay cốt cách rõ ràng lại xuất hiện trước mắt, hướng về phía tay cầm chiếc xe đẩy y muốn lấy nhẹ nhàng nhấn một cái nút màu đỏ, chiếc xe đẩy kia liền tự động trượt đến bên cạnh chủ nhân của cái tay kia.

    Từ kinh ngạc đến ngây người sau đó lấy lại tinh thần, Mông Hiểu Dương tò mò quay đầu lại nhìn chủ nhân của cái tay kia, là một nam nhân ngũ quan cương nghị, đường viền phân minh, rất có khí khái nam nhân, à không, phải là thú nhân mới đúng. Không nên hỏi y tại sao biết được, có một loại trực giác nói cho y biết, người trước mắt nhất định là một thú nhân cường đại.

    “Ha ha, cậu chưa từng mua đồ ở siêu thị sao? Ngay cả xe đẩy cũng không biết sử dụng?” Thanh âm đột ngột xuất hiện, đem đường nhìn của Mông Hiểu Dương từ trên người thú nhân dời đi.

    Một người thiếu niên dáng dấp rất tuấn tú, hẳn là á thú nhân hoặc là giống cái, nhưng dựa theo tính cách của giống cái thì tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở loại địa phương như siêu thị, như vậy cậu ta là á thú nhân.

    Theo Mông Hiểu Dương lý giải, thú nhân thì tương đương với yêu tộc biến thân, giống cái tương đương phụ nữ ở Trái Đất, mà á thú nhân là nam nhân Trái Đất, cứ như vậy, y đối với nam nhân Trái Đất bị đột biến gen có cảm giác đồng bệnh tương liên, hơn nữa á thú nhân này tuy cười nhạo y, thế nhưng trong lời nói cũng không có ác ý.

    “Ừ, hôm nay là lần đầu tiên tôi đến siêu thị, khiến cậu chê cười rồi.” Ngượng ngùng cười cười, chuyện đơn giản như vậy còn để người khác thấy, Mông Hiểu Dương nghĩ rất mất mặt, thầm hạ quyết tâm ăn cơm trưa xong nhất định phải ôn lại ký ức.

    “Không có gì, lần đầu đến đây tôi cũng như vậy. Đúng rồi, tôi là Lâm Cẩn, là á thú nhân, đây là anh trai tôi Lâm Hô, anh hai là thú nhân mạnh nhất ở toàn đế quốc đó nha.” Lâm Cẩn kéo cánh tay Lâm Hô, tự hào nói.

    Mông Hiểu Dương cười khẽ một tiếng, nhìn ra á thú nhân gọi Lâm Cẩn này được người nhà bảo vệ rất tốt, có thể nhìn ra từ trong mắt anh của cậu ta có bất đắc dĩ còn có sủng nịch.

    “Ừm, rất hân hạnh được biết hai người, tôi là Mông Hiểu Dương.” Nói xong, y cũng học Lâm Hô vừa nãy lấy chiếc xe đẩy, cười nói, “Tôi muốn đi mua đồ, chúng ta có cơ hội trò chuyện tiếp.”

    Nhìn bóng dáng Mông Hiểu Dương chẳng mấy chốc liền biến mất trong tầm mắt bọn họ, Lâm Cẩn đột nhiên la to, “Nguy rồi, cậu ta chưa cho chúng ta số quang não, cũng không có nick QQ của chúng ta, lần sau làm thế nào trò chuyện?”

    Lâm Hô bất đắc dĩ xoa xoa đầu em trai, “Không có việc gì, sẽ có cơ hội.” Hai ngày gặp được ba lần, cơ hội này cũng quá lớn đi? Bất quá hôm nay nếu Lâm Cẩn không cứng rắn lôi kéo, hắn tuyệt đối sẽ không tới siêu thị, thật sự là trùng hợp sao?

    “Cũng đúng, anh nổi tiếng như vậy, nhất định cậu ta sẽ lại tới tìm anh, đúng hay không, anh hai?” Nghe Lâm Cẩn ríu ra ríu rít, Lâm Hô lại xoa xoa tóc của cậu, thẳng đến Lâm Cẩn oán giận mới thả tay ra.

    Bên này Mông Hiểu Dương cũng không quan tâm đến bọn họ, bất quá là bình thủy tương phùng mà thôi, đi dạo một vòng lớn, cuối cùng chạy tới khu bán rau cải, tất nhiên y không quên mục đích chính hôm nay.

    Nhìn phía trước rau cải tươi ngon mọng nước, Mông Hiểu Dương thật muốn nhào tới trực tiếp cầm lấy cắn vài miếng. Má nó, mới ăn bột dinh dưỡng có hai ngày, y cũng sắp biến thành bột dinh dưỡng luôn rồi.

    Chọn một bó rau, mua thêm một củ cải giá tiền ngang với nhân sâm, lúc này mới lưu luyến không rời ly khai khu bán rau cải đến khu bán thịt, nhìn bảng giá, Mông Hiểu Dương thở phào nhẹ nhõm, may là giá thịt và rau cải không chênh lệch mấy, nếu như giá gấp mấy lần, thực sự y không dám mua.

    Nhìn kỹ, Mông Hiểu Dương phát hiện thịt còn phân đẳng cấp, thịt dị thú đẳng cấp càng cao, giá tiền cũng càng cao, suy nghĩ một chút ký ức trong đầu, y mới biết được thịt đẳng cấp càng cao, ăn vào đối với thân thể càng tốt, đương nhiên hương vị cũng không chê vào đâu được.

    Bởi vì không có nhiều tiền, y đành chọn thịt cấp F là đẳng cấp thấp nhất cũng là rẻ nhất. Đến quầy thu ngân thanh toán điểm tín dụng, Mông Hiểu Dương hài lòng rời khỏi quang não. Chỉ cần chờ ba phút, những vật phẩm y vừa chọn mua sẽ được đưa đến tận nhà.

    Hài lòng buông tô cơm, Mông Hiểu Dương mới có cảm giác mình là người. Má nó! Con người đơn giản chỉ có ăn uống vệ sinh ngủ, trong đó ăn và ngủ là quan trọng nhất, nếu ăn không ngon, làm sao sống vui vẻ được.

    Rau cải và thịt dù sao quá đắt, lấy tài lực bây giờ của Mông Hiểu Dương cũng không thể mỗi bữa đều ăn được, một ngày đêm chỉ ăn một bữa, cũng là nhờ ơn của fan cao cấp gọi Lưu Ly kia.

    Cũng không biết có phải hay không để Mông Hiểu Dương viết nhiều hơn, độc giả gọi Lưu Ly này mỗi ngày đều có khen thưởng, đương nhiên không phải một lúc vung tay liền trăm vạn, mà là một vạn hoặc mười vạn.

    Như thế đều đều, tổng khen thưởng của y chưa đầy nửa tháng đã có hơn ba trăm vạn, tuyệt đối là thổ hào. Cũng bởi vì vậy, Mông Hiểu Dương ở ngắn ngủi nửa tháng liền đạt tới tiêu chuẩn VIP của web văn học, ở ngày hôm qua thành công nhập V, mà thổ hào cũng không phụ kỳ vọng lại khen thưởng trăm vạn.

    Có thổ hào bao nuôi, gần đây hệ thống cũng không bố trí nhiệm vụ, Mông Hiểu Dương mỗi ngày sống thoải mái vô cùng, có thể nói là người người ước ao.

    Đang lúc y cho rằng sẽ càng ngày càng tốt, tiểu thuyết vốn đỏ hồng lại bất ngờ gặp phiền phức, phiền phức này làm 《 Tiếu ngạo võ lâm 》của Mông Hiểu Dương nháy mắt trở thành tiêu điểm toàn dân chú ý, số lần đọc nháy mắt nhảy đến vị trí đứng đầu tháng của toàn trang web.

    Đây vốn là chuyện tốt, nhưng khi nhìn đến bình luận vô số điểm kém, có thể tưởng tượng Mông Hiểu Dương lần này gặp được phiền phức lớn cỡ nào.

    “Đinh! Nhiệm vụ cứu lại hảo cảm của fan, thỉnh kí chủ trong vòng 3 ngày vãn hồi số fan đã có, nhiệm vụ thất bại: Bại lộ địa chỉ của kí chủ; nhiệm vụ thành công:???”

    Mông Hiểu Dương: “9717, cậu giỏi lắm!”

    Hiện tại toàn bộ đế quốc hận không thể mỗi người phun nước miếng cho y chết đuối luôn, một khi bại lộ địa chỉ hậu quả có thể nghĩ. Quan trọng hơn là, phần thưởng nhiệm vụ khả năng còn là thứ gạt người.

    9717: “Kí chủ cố lên nha! Tôi sẽ yên lặng ủng hộ ngài.”

    Mông Hiểu Dương: T^T ( Shoorin Yumi: tên xấu xa)

    Chương 8: Hai status đối lập nhau

    Chủ topic: Vốn là còn không tin, sau khi đọc ba chương, quả nhiên như nam thần Vân Nhi nói, tác giả cố tình sỉ nhục giống cái trân quý, cho nên làm thương tổn tâm hồn tốt đẹp lại yếu ớt của nam thần, thỉnh tác giả ngu ngốc lập tức xoá bài và công khai xin lỗi.

    Bình luận 1: Bạn mới đọc ba chương mà thôi, làm sao thấy được tác giả viết như thế nào (đính kèm các chương sau) trên đây đều là tác giả viết, bản thân tuyệt không nửa điểm thêm bớt nói xấu.

    Bình luận 2: Trời ạ, giống cái mảnh mai lại thuần khiết làm sao sẽ là ma giáo thiếu chủ? Làm sao có thể vì thống nhất giang hồ mà cố ý tiếp cận và mê hoặc thú nhân?

    Bình luận 3: Đúng, hơn nữa giống cái làm sao có thể hãm hại một á thú nhân chứ?

    Bình luận 4: Này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là vì sao trong này có nhiều giống cái như vậy, và đều thích cái thú nhân tên gọi La Húc Nghiêu? Tác giả đây là đang lấy cái chết để cầu nổi danh đúng không?!

    Bình luận 6: Tác giả bị hoang tưởng nghiêm trọng, miễn bình luận!

    Bình luận 7: Đó là bệnh nan y, phải trị!

    Bình luận 8: Phải trị +1

    Bình luận 9: Phải trị +2

    Bình luận 10: Phải trị +3

    Bình luận 110: Phải trị + số quang não

    Bình luận 1111: Phải trị + số quang não + số QQ + tất cả các số…

    Bình luận 2222: Là phải trị, nhưng mọi người không phát hiện sao? Tác giả là á thú nhân…

    Bình luận 2333: Nên viết phải trị…

    Tức giận tắt đi màn hình tiểu thuyết, sau đó lại chán nản nằm xuống giường. Muốn nói sự tình tại sao phải diễn biến thành như vậy, thì không thể không nói đến một người, cũng chính là khu bình luận đề cập tới nam thần Vân Nhi.

    Vân Nhi tên đầy đủ gọi Mộ Vân Nhi, là giống cái duy nhất thỉnh thoảng xuất hiện trong giới giải trí của đế quốc hiện nay. Bộ dạng tất nhiên là không cần phải nói, hơn nữa thân phận giống cái, chỉ cần gã xuất hiện trên TV hoặc là bất cứ tiết mục nào, tuyệt đối hấp dẫn vô số người xem. Lúc mới ra mắt phát hành một single, ở âm nhạc QQ luôn đứng đầu, đến nay không người vượt lên trước.

    Gã có lực ảnh hưởng khắp đế quốc, thậm chí toàn bộ tinh hệ. Cũng bởi vì như thế, một câu nói của gã thậm chí chỉ cần một ánh mắt, sẽ có vô số người tâng bốc hoặc là nghe theo, mà tiểu thuyết của Mông Hiểu Dương là bởi vì gã mới có kết quả như vậy.

    Nguyên nhân gây ra là Mộ Vân Nhi trong lúc vô tình thấy một quyển tiểu thuyết, sau khi nhấn vào đọc, cư nhiên viết là giống cái lại theo đuổi thú nhân, đây đủ để cho gã tức giận, tiếp theo còn viết giống cái là một ma giáo thiếu chủ quỷ kế đa đoan, đọc đến chương cuối cùng tác giả vừa đổi mới, giống cái cư nhiên bởi vì thân phận bại lộ mà bị cái gọi là võ lâm nhân sĩ truy sát và bị thương.

    Mộ Vân Nhi thật đúng là giận điên lên, lúc này liền lên tới thế giới nhỏ của mình ở quang não (cùng loại weibo) đăng status bất mãn, cũng yêu cầu tác giả tiểu thuyết Mao Trạch Tây hiện thân xin lỗi, status của gã vừa đăng lên, thế giới quang não chợt sôi trào.

    Các giống cái khác thi nhau đi đọc xong, đều noi theo Mộ Vân Nhi, ở thế giới nhỏ của mình đăng status bất mãn, cái này liền náo nhiệt hơn, khiến cho toàn dân chạy tới quyển tiểu thuyết đó chửi bới.

    Điều này làm cho trị số fan Mông Hiểu Dương tích luỹ được nháy mắt rơi xuống thảm hại. Y vốn là dự định trốn tránh, nhưng cư nhiên lúc này hệ thống lại phát một cái nhiệm vụ như vậy, Mông Hiểu Dương cảm giác mình thực sự rất muốn chết quách đi cho rồi.

    “Cách nhiệm vụ thời gian còn có mười bảy giờ, thỉnh kí chủ không nên nhụt chí, phải biết rằng bất luận thành công nào cũng đều trải qua nhấp nhô mới đi lên đỉnh vinh quang, cho nên kí chủ nhất định phải kiên trì tới cùng, cố lên! Cố lên!”

    Mông Hiểu Dương: “9717, có thể đổi một cọng mì sợi sao?”

    9717: “Kí chủ là nghĩ mình sắp tiêu rồi, cho nên muốn chết cũng phải làm quỷ no sao?”

    Mông Hiểu Dương: “…”

    Mông Hiểu Dương: “Tôi muốn mì sợi để trực tiếp treo cổ…”

    9717: “…”

    … Lâm gia…

    “Mông Hiểu Dương, á thú nhân, là con riêng của Mông gia gia chủ đương thời. Tháng trước bởi vì đố kị mà hãm hại giống cái em mình, bị Mông gia gia chủ trục xuất Mông gia. Sau đó y trở về ngôi nhà mẫu phụ lưu cho y ở, thẳng đến nửa tháng trước mới lại lộ diện. Với ngài vài lần gặp nhau, đúng là trùng hợp.”

    Một nam tử hắc y thân hình cao lớn, vẻ mặt cung kính vừa giải thích vừa đem tư liệu trong tay đưa cho người ngồi phía trước, chính là Lâm Hô mà Mông Hiểu Dương đã gặp ở siêu thị.

    Lâm Hô nghe vậy nhíu mày, tiện tay tiếp nhận tư liệu. Sau đó hất cằm, ý bảo nam nhân hắc y đi ra ngoài, lúc này mới mở ra nhìn. Đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, từ tư liệu đoán, Mông Hiểu Dương nên là một người có chút nhát gan tự ti, nhưng mấy lần xảo ngộ cho hắn biết Mông Hiểu Dương cũng không phải người như vậy. Tiểu á thú nhân này thật đúng là ngày càng thú vị!

    “Anh hai ~ anh có ở bên trong không?” Lâm Cẩn vừa gõ cửa vừa la to.

    “Vào đi!”

    “Anh hai, lần này anh nhất định phải giúp em một chút, có được hay không?” Gần như khẩn cầu kéo tay Lâm Hô lắc lắc, “Anh, giúp em một chút nha ~ ”

    Trong mắt Lâm Hô hiện lên một chút bất đắc dĩ, “Ít ra cũng phải nói cho anh biết là chuyện gì chứ.”

    “Hay quá! Em chỉ biết anh đối với em tốt nhất.” Tại chỗ nhảy vài cái, liền lôi kéo Lâm Hô vọt tới gian phòng của mình. Sau đó chỉ vào màn hình tiểu thuyết trên quang não nói: “Anh hai, anh đăng status liền đi, nói đây là tiểu thuyết hay nhất mà anh từng xem.”

    “Tiếu ngạo võ lâm?” Liếc Lâm Cẩn, “Đây là quyển tiểu thuyết bị giống cái nói làm tổn hại danh dự, em muốn anh giúp thế nào?” Tuy nói như vậy, nhưng vẫn nhấn vào đọc.

    Vốn là chu mỏ muốn phản bác, hai mắt Lâm Cẩn đảo quanh, dù trong lòng sốt ruột vẫn cố gắng bình tĩnh đứng ở một bên nhìn.

    Lâm Hô càng đọc càng mê muội, nhất là trong tiểu thuyết viết đến nội công và chiêu thức còn có khinh công, đương nhiên nội công và khinh công quá mức huyễn tưởng, thế nhưng các chiêu thức cũng viết thật cặn kẽ, Lâm Hô ở trong đầu bắt chước một lần, phát hiện đều có thể thực hiện được.

    Nghiệm chứng một vài chiêu thức, khiến hắn càng mê say đọc tiếp. Sau đó hắn lại bị các kế sách tác giả nhắc tới hấp dẫn, thứ nhất là mỹ nhân kế mà ma giáo thiếu chủ dùng để quyến rũ La Húc Nghiêu, sau đó khi trở lại là thiếu chủ cố ý ở trước mặt giống cái A nói La Húc Nghiêu thích giống cái B, để mượn đao giết người khiến giống cái A đi đối phó giống cái B. Còn có khi giống cái A và giống cái B đánh nhau, sử dụng điệu hổ ly sơn cố ý dẫn dắt La Húc Nghiêu rời đi.

    Các mưu kế này, làm Lâm Hô càng xem mắt càng sáng. Bỏ qua vấn đề giống cái, đây là một quyển tiểu thuyết rất hay, về phần em trai nói hỗ trợ, cũng không phải là không thể được, Lâm Hô chớp mắt nghĩ đến.

    “Kí chủ, cách nhiệm vụ thời gian còn lại tám giờ, xin hỏi ngài đã nghĩ ra phương pháp giải quyết chưa?”

    “Đừng nhắc tôi cái nhiệm vụ chết tiệt đó nữa, tôi đây không phải là đang suy nghĩ sao? Má nó, rõ ràng muốn bức tử ông đây mà!” Mông Hiểu Dương xoa loạn tóc, buồn bực nói.

    Y không phải không muốn dứt khoát xin lỗi xoá bài, nhưng mà tình huống càng lúc càng nghiêm trọng, căn bản không phải y xoá bài xin lỗi liền có thể giải quyết. Lại nói nếu là y thực sự xoá bài, trị số fan nhanh chóng về 0, nhiệm vụ cũng thất bại.

    Quan trọng nhất là, ở web văn học một số chứng minh thư chỉ có thể xin một bút danh, càng không thể thay đổi bút danh. Cho nên coi như lần này xoá bài, lần sau lại viết khẳng định sẽ bị người ta chỉ trích.

    Nhìn khu bình luận càng nói càng khó nghe, Mông Hiểu Dương thật muốn hỏi bọn họ một chút, ‘Các người anh hùng bàn phím như vậy, ba mẹ các người biết không?’

    “Đinh! Trị số fan tăng một trăm!”

    “Đinh! Trị số fan tăng năm trăm!”

    “Đinh! Trị số fan tăng năm nghìn!”

    “…”

    Liên tiếp đinh đinh thanh làm Mông Hiểu Dương ngẩn người, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? (⊙o⊙)

    Vội vã nhìn phía màn hình tiểu thuyết, phía dưới tất cả bình luận kém tựa như chưa từng xuất hiện, biến mất vô tung vô ảnh, mà khôi phục thành thuần một sắc khen ngợi.

    Trong đó còn có một bình luận được đính lên đầu tiên, nhìn người để lại bình luận, Mông Hiểu Dương thiếu chút nữa sợ ngất xỉu. Y thấy cái gì, bình luận khen ngợi này lại là của Mộ Vân Nhi, anh đổi tới đổi lui như vậy không cảm thấy kỳ cục sao?

    Chuyển biến tới quá nhanh, làm Mông Hiểu Dương nghĩ mình như đang nằm mơ, tắt đi màn hình tiểu thuyết, y nhanh chóng tìm tòi cái gì làm nam thần giống cái mảnh mai xinh đẹp đổi ý.

    Không tìm thì thôi, tìm ra rồi lại giật mình, nguyên lai là một người tên là Lâm Hô ở thế giới nhỏ đăng lên một tựa tiểu thuyết. Trong đó không nói vấn đề giống cái, chỉ nói là bởi vì hiếu kỳ đọc thoáng qua, không ngờ quyển tiểu thuyết này lại có nội hàm như vậy, võ công chiêu thức có đủ, mưu kế tầng tầng lớp lớp, khiến cho hắn vô cùng bội phục tác giả Mao Trạch Tây.

    Giật mình qua đi, Mông Hiểu Dương mở về màn hình tiểu thuyết, khu bình luận quả nhiên là nói văn của y viết rất có nội hàm, giống cái là vô cùng khôn ngoan khéo léo…

    9717: “Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng nhiệm vụ đã phát, thỉnh kí chủ tự kiểm tra.”

    Mông Hiểu Dương: “Vậy là xong rồi?” Y khổ ép lâu như vậy, người ta chỉ đăng một status liền giải quyết xong?

    Nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại Mông Hiểu Dương nội tâm tức giận không ngớt, chỉ là không bao lâu sau y liền như quả bóng xì hơi. Đây rõ ràng chỉ là một người xa lạ, cho dù y có tức giận cũng không làm được chuyện gì. Lại nói người gọi Lâm Hô kia chính là đang giúp y, y lấy gì để đố kị tức giận.

    Lâm Hô? Sẽ không phải là người lần trước gặp ở siêu thị chứ? Không có khả năng, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Mông Hiểu Dương lắc đầu, bác bỏ ý nghĩ của chính mình.

    Nếu sự tình giải quyết rồi, y đương nhiên cũng tiếp tục gõ chữ viết văn. Dù sao đây là đường sống duy nhất của y, không có khả năng vì một lúc tức giận mà không có cơm ăn.

    Hôm nay viết được ba chương post lên, Mông Hiểu Dương ở dòng tác giả có lời muốn nói chân thành cám ơn các bạn đọc còn đang ủng hộ y, và biểu thị mình không có ý sỉ nhục giống cái, chỉ là cho rằng giống cái xinh đẹp cũng có thể đồng thời sở hữu trí tuệ và vẻ đẹp, cũng có thể có thực lực cường đại không cần thú nhân bảo hộ.

    Vừa post lên, chợt có mấy cái giống cái bình luận tán thành, nhất thời phong ba của《 tiếu ngạo võ lâm 》triệt để đi qua. Bất quá cũng nhờ nó, quyển tiểu thuyết này mới được rất nhiều người biết đến. Những người này trong đó có cả giống cái bắt đầu khách quan đọc, phát hiện tiểu thuyết quả thật không tệ, cũng không phải như lúc đầu nghe nói kinh khủng như vậy, trị số fan của Mông Hiểu Dương chợt lại tăng gấp đôi.

    Ba ngày ba đêm chờ đợi lo lắng, cuối cùng cũng có thể để cho y nghỉ ngơi một hồi. Chỉ là trước khi nghỉ ngơi, Mông Hiểu Dương muốn xem một chút phần thưởng nhiệm vụ, dù sao y nghĩ nhiệm vụ lần này khá là khó (tuy cuối cùng người khác hỗ trợ giải quyết), phần thưởng nhiệm vụ hẳn là cũng không tệ lắm mới đúng.

    Gọi ra giao diện thông báo: Mấy cái khác vẫn là trước sau như một, chỉ có dựng lực lại trở thành 7.

    Mông Hiểu Dương: “9717…”

    Thuộc truyện: Trọng sinh vị lai chi sinh bao tử