Trọng sinh vị lai chi sinh bao tử – Chương 69-72

    Thuộc truyện: Trọng sinh vị lai chi sinh bao tử

    Chương 69: Leo sân thượng

    Lại qua một tháng, Lâm Hô rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm vì đã được đền bù mong muốn, tuy rằng còn muốn cày ruộng thêm vài lần nữa, thế nhưng đã được một bài học hắn tỏ vẻ đã biết ý tứ của cái thành ngữ một vừa hai phải này.

    Kỳ thực đã có năm đứa rồi, trong lòng Lâm Hô cũng không tính có thêm đứa nào nữa, nhiều lắm thật sự rất lao tâm, nhất là tiểu á thú.

    Này đây trời còn chưa sáng, trên sân thượng lại truyền đến tiếng động, đây cũng không phải là lần đầu tiên, Lâm Hô híp híp mắt, rất nhanh xoay người đi tới sân thượng.

    “Lại là cậu!” Nhìn đến người tới, Lâm Hô tiến lên cho một cước, đem cái người khó khăn lắm mới leo lên tới sân thượng kia đạp xuống, chính mình cũng nhảy xuống dưới.

    “Hự! Phì phì!” Bị đá người nọ từ trên mặt đất bò lên, phun cỏ dại khỏi miệng, “Đậu xanh rau má! Cậu cư nhiên dùng tới nguyên lực, muốn mưu sát sao?”

    Lâm Hô hừ nhẹ một tiếng, hắn vẫn luôn cho rằng đám người Triệu Nhân Long Dực da mặt đủ dày, người đủ vô sỉ, không nghĩ tới vẫn có người có thể nảy sinh cái mới khiến hắn mở rộng tầm nhìn.

    Nảy sinh cái mới khiến hắn mở rộng tầm nhìn không phải ai xa lạ, chính là giảng viên của Mông Hiểu Dương, cái tên cầm thú ra vẻ đạo mạo y quan này, Lâm Hô nghiến răng.

    “Nếu như có thể giết chết cậu càng tốt.” Ông đây liền không cần ở chỗ này nhiều lời.

    Giáo thụ bĩu môi một cái, sát khí nặng như vậy làm gì, không phải là trèo lên sân thượng nhà các cậu vài ngày thôi sao.

    “Chỉ vì tôi thấy chỗ của cậu phong cảnh thật đẹp, tưởng đến sớm một chút ngắm mặt trời mọc thôi mà.” Giáo thụ cười ha hả nói.

    “Đến phòng chiến đấu.” Lâm Hô không muốn cùng người nào đó nói nhảm nhiều, bay thẳng đến phòng chiến đấu. Tóm lại hôm nay không đập người này một trận, không đủ để giải toả tức giận trong lòng hắn.

    Nguyên lai nửa tháng trước, Lâm Hô còn bận đấu pháp với Mông Hiểu Dương vì chuyện cày ruộng, thế cho nên xem nhẹ sân thượng.

    Kỳ thực cũng không tính là xem nhẹ, trị an ở Đại học Hoa Hạ vốn rất tốt, hơn nữa ký túc xá bọn họ tăng thêm rất nhiều vòng phòng hộ, cho nên cũng không có gì phải lo lắng.

    Vấn đề là, tất cả mọi người quên một điểm, giáo thụ đặc biệt của Đại học Hoa Hạ sẽ có được giấy thông hành phù hợp với đẳng cấp của mình, mà giấy thông hành trong tay Tây Môn Quân Duyệt vừa lúc có thể thông qua vòng phòng hộ của ký túc xá chỗ Lâm Hô.

    Giáo thụ đặc biệt của Đại học Hoa Hạ tổng số không quá mười mấy người, ngoại trừ Tây Môn Quân Duyệt thì toàn bộ đều là giáo thụ trên trăm tuổi, thế cho nên hiệu trưởng và cả Lâm Hô đều quên, trong tay Tây Môn Quân Duyệt cũng có một cái.

    Cho nên khi Lâm Hô phát hiện tên tiểu nhân hèn hạ nào đó đã trốn ở sân thượng nhìn lén tiểu á thú hai ngày, có thể nghĩ, lúc ấy Lâm Hô tức giận đến mức nào.

    Tỉnh lại, Mông Hiểu Dương một tay dụi dụi mắt, một tay sờ sờ vị trí bên cạnh sớm đã lạnh lẽo, bĩu môi, xem ra người nào đó rời đi đã lâu rồi? Nghĩ đến tối hôm qua, kéo kéo khóe miệng, cho nên nói nam nhân là cần phải dạy dỗ mới được.

    Bất quá vì sao cảm thấy những lời này không được tự nhiên như vậy, Mông Hiểu Dương xoa đầu nghĩ, nửa ngày sau, “Đậu xanh rau má! Đây không phải là lời phụ nữ trên địa cầu nói sao.” Này tâm tính không đúng nha!

    Đứng lên rửa mặt xong, trước tiên đi xem mấy đứa bé, trứng lớn trứng hai còn có hai tiểu á thú đều không cần y quan tâm, chủ yếu là trứng lười, tên nhóc này thật sự rất phiền lòng.

    Nếu y không nhìn, nhóc con này tuyệt đối sẽ không đánh răng, y thật sự không hiểu, đánh răng nhiều nhất mất ba phút đồng hồ, vì sao ngay cả cái này đều phải lười biếng.

    Quả nhiên, khi Mông Hiểu Dương đi đến phòng trứng lười, tiểu tử này lại không đi đánh răng, mà người máy bảo mẫu thì ở một bên xoay quanh, không biết nên làm sao bây giờ?

    “Khụ hừ!” Dựa vào khung cửa, Mông Hiểu Dương nhắc nhở trứng lười mình đã đến rồi.

    “Ô ô…” Vì sao nhất định phải đánh răng, nó rất sạch sẽ mà. Bất đắc dĩ, trứng lười đành ngẩng đầu lên, nhếch môi để người máy đánh răng cho nó.

    Mông Hiểu Dương đều có loại ảo giác nhìn đến người máy thở phào nhẹ nhõm, phốc!

    Đánh răng xong rồi nhóc con này cuối cùng thanh tỉnh, đi theo Mông Hiểu Dương bình bịch xuống lầu, chạy quanh hai anh trai á thú vài vòng, mới nhảy đến trên ghế bắt đầu ăn điểm tâm.

    “Sớm như vậy đi đâu?” Việc học của Lâm Hô đã hoàn thành, kế tiếp chính là nhiệm vụ tốt nghiệp, đó là chuyện của tháng sau, cho nên sớm như vậy hắn đi ra ngoài để làm chi?

    “Rèn luyện.” Chuyện của Tây Môn Quân Duyệt Mông Hiểu Dương cũng không biết, Lâm Hô cũng không nhiều lời, dù sao người nọ cũng là thầy của Hiểu Dương.

    Rèn luyện? Được rồi, Mông Hiểu Dương cúi đầu ăn điểm tâm, nhân tiện vỗ vỗ đầu trứng lười, thằng bé này khi không đói bụng, ngay cả nhai đồ ăn đều lười nhai. Y vỗ một cái như vậy, mới bẹp bẹp nhai vài cái nuốt. Không có ai lười biếng như nó.

    “Một hồi em mang bọn nhỏ vào quang não chơi được không?” Y nhìn bọn nhỏ cả ngày chỉ được chạy chơi tại sân thượng, thật đáng thương.

    “Có thể.” Nói là hai tuổi mới có thể lên quang não, đó là bởi vì sợ linh hồn của đứa bé không ổn định sẽ làm nó bị thương, thế nhưng đứa bé có được thần thú huyết mạch thì không cần phải lo chuyện này.

    Những đứa trẻ này khi còn là thai nhi đã tiếp thu truyền thừa, lực lượng linh hồn tự nhiên sẽ không nhỏ, cho dù là tiểu á thú hoặc là tiểu giống cái cũng giống như nhau. Cho nên khi Mông Hiểu Dương mở miệng thì Lâm Hô liền đồng ý.

    “Anh đi cùng em và các con.” Từ sau lần gặp nhau ở siêu thị quang não trước đó, bọn họ vẫn chưa trở lại thế giới quang não đi dạo lần nào.

    Kêu người đưa đến mấy cái khoang thuyền quang não loại nhỏ, để bọn cục cưng nằm vào, bao gồm cả trứng lười vẫn không thể biến hình, nếu muốn đi chơi, cũng không thể bỏ một mình nó ở nhà.

    Vừa tiến vào quang não, xuất hiện địa phương tự nhiên chính là phòng nhỏ quang não của mình, trải qua lâu như vậy, nơi này sớm đã mở rộng đến phạm vi khoảng năm dặm.

    Mông Hiểu Dương điểm mở người nhà, bên trong quả nhiên lóe ra tên sáu người, trước gọi Lâm Hô, sau khi hai người tới cùng chỗ, có thể sử dụng quyền của gia trưởng, nháy mắt khiến bọn nhỏ đi tới bên cạnh mình.

    Thế giới quang não có thể thiết trí các loại ngoại hình bản thân muốn, cho nên Mông Hiểu Dương khiến trứng lớn thiết trí thành bộ dáng khoảng mười ba mười bốn tuổi, dù sao nó biến thành hình người cũng là một khuôn mặt than, người khác hoàn toàn nhìn không ra tuổi thật của nó.

    Trứng hai thì thiết trí thành năm sáu tuổi, hiện tại đứa nhỏ này rất hoạt bác, thiết trí tuổi quá lớn sẽ không giống, hơn nữa hai đứa tuổi giống nhau cũng không tốt lắm.

    Hai tiểu á thú càng là không thể giống, Vỏ Trứng dù sao văn tĩnh, thiết trí thành bộ dáng bảy tám tuổi, Trứng Cuộn liền vẫn là bộ dáng sắp hai tuổi, về phần trứng lười, trực tiếp biến nó thành gấu mèo nhỏ, Mông Hiểu Dương chớp hai mắt sáng như sao, thật là rất đáng yêu có biết không.

    “Kháng nghị, anh hai lớn hơn con coi như xong, sao em trai cũng lớn hơn con chứ?” Trứng hai nhảy lên ba thước, cái này là vấn đề rất nghiêm trọng.

    Mà Trứng Cuộn cũng nhỏ hơn anh trai song sinh, ôm một cái bánh gato gặm đến bất diệc nhạc hồ, nó chỉ cần có ăn là được rồi, mới mặc kệ những thứ này đó!

    Mông Hiểu Dương kéo trứng hai qua, “Con có phải anh trai của Vỏ Trứng Trứng Cuộn hay không?” Trứng hai gật đầu, “Vậy con phải bảo vệ các em đúng không?” Trứng hai lại gật đầu, “Ngoan, không thiết trí như vậy, người khác sẽ cướp em trai của con, cho nên con thân là anh, phải bảo vệ em trai đúng không? Hơn nữa chỉ một ngày hôm nay thôi.” Gật đầu.

    Trứng hai: “Ô… Anh đây trước hết làm em trai đi, nhưng ngày mai anh vẫn là anh trai.” Bộ dáng thực ủy khuất.

    Gật đầu, “Đương nhiên rồi.” Thu phục trứng hai xong, mọi người rốt cuộc xuất phát đi phố phồn hoa.

    Làm trạch nam, có thể một năm Mông Hiểu Dương cũng không ra khỏi cửa, chỉ ra ngoài ba phút đồng hồ. Nhưng khi đó internet rất đặc sắc, lên Q khoe khoang đánh game đọc tiểu thuyết tiết mục tống nghệ bao nhiêu là thứ, buổi tối nhàm chán còn có thể download chút AV xem, đó là những ngày tiêu sái cỡ nào nha!

    Nhìn lại hiện tại, đồng dạng không ra khỏi cửa, kêu con rời giường chơi cùng với nó, chạy đến quang não đi dạo một vòng, diễn đàn thảo luận đều là sinh con (má nó) mở TV nhìn một cái, ngay cả phim Quỳnh Dao cũng bị mất, chính là một ít câu chuyện bạch mã vương tử cùng xinh đẹp giống cái, chớ nói chi là tiết mục tống nghệ, y sắp chán đến phát điên rồi được không?

    Cho nên hiện tại tâm tình của Mông Hiểu Dương thực thư sướng, hơn nữa lúc này còn có vợ con cùng lên chơi với mình. (có vật gì kỳ quái trà trộn vào đây phải không?)

    Cho dù thiết trí tuổi ngoại hình, nhóm người Mông Hiểu Dương vẫn dẫn nhân chú mục, cộng thêm gấu mèo nhỏ béo ú nu trong ngực Mông Hiểu Dương.

    Ngoại trừ Lâm Hô, Mông Hiểu Dương cùng bọn nhỏ nhìn cái gì đều mới lạ, ngoại trừ khi vừa tới đây y nghèo tới không có cơm ăn nên muốn bán vài thứ đã tới phố này một hồi, sau này lại chưa đến đây, hiện tại lại tới nơi này lần nữa, y cuối cùng có thể nhìn xem thật kỹ.

    Lâm Hô theo tầm mắt Mông Hiểu Dương đi tới phố đối diện, trên mặt nháy mắt nhu hòa xuống, đi qua nắm tay y, “Chính là ở đó đụng vào anh?” Lâm Hô nhớ lại vài ký ức trong đầu, thật đúng là chỗ đó, xem ra Hiểu Dương khắc sâu ấn tượng, lần trước lúc y thổ lộ, không phải nói là ở đó đụng vào hắn, liền thích hắn sao.

    Đụng vào anh? Mông Hiểu Dương sửng sốt một chút, “Cái gì?”

    “Lúc em đụng vào anh, đối với anh nhất kiến chung tình.” Lâm Hô nhắc nhở.

    Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má! Đụng con bà nó chứ đụng, nhất kiến chung tình cái búa, ông đây khi đó mới không biết anh. 9717 cái đồ hố hàng, đều biên cái khỉ gì vậy hả?

    Nghĩ đến đoạn chuyện cũ nghĩ lại mà kinh kia, Mông Hiểu Dương tưởng đập đầu vào tường.

    “Không phải sao? Chính em nói đối với anh nhất kiến chung tình mà.” Lâm Hô cường điệu.

    Mông Hiểu Dương: Cầu không nói!

    Mấy đứa bé ở đó nhìn trái nhìn phải, “A, mẫu phụ đối với phụ thân nhất kiến chung tình!” Trứng lớn cười không nói, Vỏ Trứng thẹn thùng, Trứng Cuộn vẫn đang gặm bánh ngọt, chỉ có trứng hai, ở đó ồn ào, trứng lười cũng nhảy nhót theo trứng hai.

    “Bốp!” Vỗ đầu trứng hai, Mông Hiểu Dương dùng vũ lực trấn áp.

    Sau đó nói sang chuyện khác, “Chúng ta đi vườn thực vật, sau đó lại đi vườn bách thú.” Mấy đứa bé quả nhiên dời đi mục tiêu, một đám người lại chậm rãi hướng vườn thực vật mà đi.

    “Đó là?” Mấy người đi vào vườn thực vật, còn chưa kịp ngắm nghía Mông Hiểu Dương liền phát hiện một người quen.

    “Sao cậu ta lại ở đây?” Lâm Hô cũng đồng dạng kinh ngạc.

    Chương 70: Chơi không vui

    Khiến đám người Lâm Hô kinh ngạc không phải ai khác, chính là vốn nên ở biên quan xa xôi – Đông Phương Thanh.

    “Anh không đến chào hỏi một chút sao?” Mông Hiểu Dương đẩy Lâm Hô một cái, tò mò sao hắn không lại đó.

    Mím môi một cái, “Không cần.” Đổi Trứng Cuộn sang tay khác, “Chúng ta về thôi.” Cách xa như vậy, Mông Hiểu Dương chỉ có thể nhìn thấy thân hình của Đông Phương Thanh, nhưng Lâm Hô lại có thể thấy biểu tình trên mặt Đông Phương Thanh.

    Vừa rồi, khi ánh mắt Đông Phương Thanh chống lại tầm mắt của hắn, lại rất nhanh dời đi, thân là bạn thân của hắn, Lâm Hô biết lần này hắn lên quang não chỉ sợ không phải đơn giản như vậy, cho nên Lâm Hô lập tức mang theo Hiểu Dương cùng bọn nhỏ rời đi.

    Mông Hiểu Dương: Sao vậy sao vậy! Thật vất vả mới được đi dạo, sao liền đi về rồi?

    Cuối cùng, lần du hành này lấy đụng tới Đông Phương Thanh mà chấm dứt, không đề cập tới Mông Hiểu Dương trong lòng rốt cuộc có bao nhiêu căm tức, mấy đứa bé cũng không hài lòng ở đó nhảy nhót phản đối.

    Nắm lên trứng hai đang nhảy nhót khí thế nhất, Lâm Hô trực tiếp ném bé tới sân thượng, lại xoay người định bắt trứng lười, tên nhóc này tự mình nhảy ra ngoài.

    “Xảy ra chuyện gì?” Mông Hiểu Dương ôm Trứng Cuộn, nhóc con này ở thế giới quang não ăn còn không tính, lúc này mới đi ra lại cầm bánh bích quy gặm, tuyệt đối là một nhóc ăn hàng.

    “A Thanh hẳn là đang làm nhiệm vụ.” Lâm Hô cũng không xác định, trong giọng nói mang theo chần chờ.

    Được rồi, nghĩ đến chức nghiệp của Đông Phương Thanh, Mông Hiểu Dương cảm thấy cũng nên rút lui có trật tự cho an toàn, bất quá, “Quang não không phải sẽ không bị tổn thương sao?” Kỳ thực ở lại đó chơi cũng không có việc gì đi, đúng không?

    “Trứng lười còn quá nhỏ.” Vạn nhất Đông Phương Thanh ở vườn thực vật đánh nhau, nhất định sẽ có dao động, bọn họ đương nhiên không có việc gì, thế nhưng trứng lười còn quá nhỏ, có khả năng sẽ tổn thương linh hồn.

    Mông Hiểu Dương hiểu rõ gật đầu, không hề rối rắm vấn đề này, “Được rồi, vậy lần sau chúng ta lại đi chơi.” Thật sự là không tận hứng chút nào, còn thiết trí cho trứng lười một tạo hình đáng yêu như vậy, hiện tại lại bỏ phí rồi.

    Không thể mang con đi dạo quang não, Mông Hiểu Dương lười đi một mình, ngoại trừ gõ chữ, ngẫu nhiên nhàm chán liền đi phòng âm nhạc gào mấy bài hát.

    Nhắc mới nhớ, ca khúc kia vẫn chưa đưa cho Tiểu Cẩn! Mông Hiểu Dương có chút ưu thương thở dài, không biết lúc nào mới có thể song kiếm hợp bích đây.

    “Nhiệm vụ tiến triển thế nào?” Đông Phương gia chủ tay lật văn kiện, thản nhiên hỏi.

    “Mọi việc đều thuận lợi, những người bị ký sinh đều đã được tra ra.” Đông Phương Thanh lấy đồng dạng bình thản giọng điệu trả lời.

    Lâm Hô đoán không sai, lúc này Đông Phương Thanh lên quang não chính là đi làm nhiệm vụ, một khoảng thời gian trước, đột nhiên tra được trong quân có người bị ký sinh tộc nhân ký sinh, cho nên Đông Phương gia chủ mới phái Đông Phương Thanh đi thăm dò.

    Ký sinh tộc nhân cũng thuộc loại sinh mệnh có trí tuệ, chỉ là bọn họ phải ký sinh vào một sinh vật khác để phát triển, đồng thời thời gian lâu, sinh vật bị ký sinh sẽ bị ký sinh tộc nhân thay thế, cho nên những sinh mệnh trí tuệ khác đều không thích thậm chí chán ghét loại chủng tộc này, quả thực đạt tới trình người người đánh đuổi như chuột chạy qua đường.

    Ở thật lâu trước kia, chủng tộc này cơ hồ bị sinh mệnh trí tuệ khác liên thủ tiêu diệt một lần, chỉ là loại chủng tộc này phân bố rất rộng, hơn nữa rất khó phát hiện nên cũng không thể tiêu diệt sạch sẽ.

    Cách nhiều năm như vậy, cư nhiên lại xuất hiện lần nữa, vẫn là bị phát hiện ký sinh ở thú nhân trong quân đội, lúc này khiến cho cao tầng chú ý, liền chuyển đạt tới trung ương, đồng thời khiến Đông Phương Thanh phối hợp cùng đi kiểm tra.

    Lâm Hô cúp quang não, bóng người chợt lóe rồi biến mất, rõ ràng là quân trang phẳng phiu Đông Phương Thanh. Con ngươi loé loé, ký sinh tộc nhân cư nhiên lại xuất hiện, không biết lần này bọn họ tìm tới Thú nhân tộc, là vì cái gì?

    “Anh vẫn chưa ngủ sao?” Mông Hiểu Dương trở mình một cái, thấy Lâm Hô còn ngồi ở sô pha trầm tư, thanh âm khàn khàn hỏi.

    “Ngày mai em cùng bọn nhỏ trở về Lâm gia đi.” Mấy ngày nữa hắn phải đi hoàn thành nhiệm vụ tốt nghiệp, để Hiểu Dương cùng bọn nhỏ ở ký túc xá cũng không an toàn, hơn nữa có người không đáng tin ở đây.

    Giáo thụ đang ở trong phòng nhìn biểu tình đáng yêu của Trứng Cuộn hắt hơi một cái, sau đó run rẩy thân mình, tiếp tục nhìn, miệng nỉ non thật là đáng yêu.

    Trở về Lâm gia? Mông Hiểu Dương nhất thời thanh tỉnh không ít, lập tức nghĩ đến Lâm Hô sắp tốt nghiệp, không hề gì gật đầu, dù sao ở đây hay ở nhà đều là chơi, nếu không phải Lâm Hô ở trường học, y sớm cùng bọn nhỏ đi về rồi.

    Ở nhà tốt xấu còn có thể đi dạo hoa viên đi leo núi nhỏ, ở trường học ngoại trừ cái sân thượng, ngay cả ngoài cửa đều ra không được, y cùng trứng lười ngược lại không có gì, chỉ là bọn trứng hai, đừng để bọn nó nghẹn đến sinh bệnh là được.

    Ngày hôm sau, một đám người chậm rãi rời trường học về nhà, đồng học đầu tiên là hưng phấn vì có thể nhìn thấy tiểu á thú, kế tiếp là tiếc nuối, tuy rằng nhìn không tới bọn tiểu á thú, tốt xấu cùng ở dưới một mảnh trời xanh, hô hấp cùng một bầu không khí không phải sao.

    Trong đó khoa trương nhất chính là Long Dực cùng Phượng Vũ, còn có đám con cháu thế gia mới vừa chuyển tới.

    Con cháu thế gia: Đậu xanh rau má! Chúng ta vừa mới đến bảo địa, bảo trong bảo địa liền đi, đây thật là một việc ‘zô cùng thưng tâm’!

    “Chị dâu, này…” Một tháng trước Lâm Cẩn liền rời khỏi trường, hiện tại phần lớn thời gian đều ở Lâm gia, nghe Mông Hiểu Dương trở về, sáng sớm đã đứng ở cửa chờ.

    Đánh giá Lâm Cẩn một hồi, ngoại trừ mập ra một chút, những cái khác không có gì biến hóa, đi qua nắm tay cậu, “Sao em lại đứng đây chờ, Triệu Nhân đâu?” Hắn bỏ được sao.

    Bĩu môi, “Anh ấy đi làm nhiệm vụ rồi.” Sau đó cười, “Mặc kệ anh ta đi, em rất nhớ trứng lười, cho em ôm một cái nào.” Ngồi xổm xuống giơ hai tay nắm trứng lười, muốn ôm bé lên, còn không có thực hiện được trứng lười đã bị Lâm Hô bắt lại.

    “Nó nặng.” Trong giọng nói lộ ra một chút bất mãn.

    Mông Hiểu Dương ở một bên gật đầu, “Đúng vậy! Trứng lười hiện tại đã lớn rồi, em đang mang thai cũng không thể ôm.” Tuy rằng Mông Hiểu Dương cảm thấy không có chuyện gì lớn, bất quá chỉ sợ vạn nhất.

    Trứng lười giống như cái túi treo ở kia, ngoại trừ hai tròng mắt đen nháy đang chuyển động, tứ chi không nhúc nhích, Mông Hiểu Dương lắc đầu, đưa tay tiếp nhận để xuống đất, “Thần lười biếng, chúng ta vào nhà thôi.” Thằng nhóc này cư nhiên tình nguyện bị Lâm Hô túm đi, cũng không muốn chính mình chạy vài bước.

    Đối với đứa bé này, quả thật Lâm Hô cũng rất đau đầu, nếu nói nó quá yếu, thằng nhóc này tuyệt đối không thua gì trứng lớn và trứng hai, nếu nói nó không yếu, bình thường luôn là bộ dạng nửa chết nửa sống, dường như gió thổi qua liền gục.

    “Ha ha! Trêu chọc trứng lười nhà chúng ta vẫn là vui nhất.” Lâm Cẩn cười hai mắt cong cong, nhóc này tuy rằng lười biếng một chút, nhưng thật sự rất đáng yêu, “Nếu chú sinh tiểu á thú, liền cho làm chính quân của trứng lười được không?” Lâm Cẩn chọc bé.

    Ai ngờ trứng lười luôn luôn lười phản ứng hai mắt lại sáng ngời, hơi nghiêng đầu nhỏ, sau đó ngẩng đầu lên, ưỡn ưỡn ngực nhỏ, “Ngao ô…” Một tiếng.

    Mông Hiểu Dương cùng Lâm Cẩn liếc nhau, Lâm Hô không để ý tới bọn họ, nắm lên trứng lười bước đi, “Mỗ mụ đang chờ chúng ta.” Ở nơi Mông Hiểu Dương bọn họ nhìn không thấy một bàn tay chụp lên mông nhỏ của trứng lười, “Muốn có chính quân.”

    Mông Hiểu Dương bọn họ nghe không hiểu tiếng ngao ô kia, Lâm Hô làm cha đương nhiên có thể nghe hiểu, rõ ràng là ý tứ ‘được đó’, thằng nhóc này nhỏ như vậy, từ đâu học được chuyện này.

    Trứng lười lại giả chết…

    “Không muốn sao?” Lâm Hô nhíu mày.

    “Ngao ô! (muốn)” cha là người xấu.

    “Vậy đi theo các anh tu luyện cho tốt đi, nếu không sẽ không có.” Bất quá, thai này của Tiểu Cẩn là gì? quả thật hắn vẫn chưa hỏi.

    Lâm Cẩn sờ bụng, “Chọc trứng lười đúng là rất vui nha, thai này là thú nhân, ha ha ha!” Làm sao có thể cho làm chính quân của tiểu trứng lười được.

    Khóe miệng Mông Hiểu Dương co rút một cái, gần đây tính tình của Lâm Cẩn hay thay đổi thất thường, không biết trước kia có phải cũng như vậy hay không, nếu là cũng như thế, vậy một hồi làm bữa cơm khao Lâm Hô đi, anh ấy vất vả rồi.

    Vào chính sảnh, Lâm gia trưởng lão còn có Lâm phu nhân bọn họ quả nhiên đang đợi, đặc biệt là Lâm phu nhân, ôm đứa này một cái ôm đứa kia một cái, cao hứng cười toe toét.

    Bất quá, hai tiểu thú nhân phía sau Lâm phu nhân là ai?

    Chương 71: Hố cha (còn nhỏ đừng làm thân)

    Ngày hôm đó trời trong nắng ấm, không đi dạo vườn hoa sẽ thật có lỗi với thời tiết này nha, Mông Hiểu Dương vung tay lên, dẫn một bầy nhóc con lắc lư lắc lư đi đến vườn hoa.

    Mới tới vườn hoa liền thấy ba người một lớn hai nhỏ đều là thú nhân cười tươi như hoa.

    Nhìn thấy bọn họ, da mặt Mông Hiểu Dương không tự giác rút một chút, ngay cả khóe miệng đang cong lên đều cứng ngắt không ít.

    “Xin chào bá mẫu, thật là trùng hợp, ngài cũng tới ngắm hoa sao?” Thú nhân lớn kia tiến lên cung kính nói.

    “Thật trùng hợp!” Trùng hợp con bà nó chứ trùng hợp, tháng này đều trùng hợp bảy tám lần, còn trùng hợp cái rắm!

    “Hôm nay thời tiết rất đẹp, bá mẫu chúng ta cùng nhau đi dạo đi?” Đứa nhỏ lập tức thấu đi lên, cười giống như Phật Di Lặc, dường như đang nói ‘Thổ hào, chúng ta làm bạn đi ha’.

    Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má! Nhóc nhà tôi còn nhỏ như vậy, mấy đứa này đều đã muốn nhảy vô xí phần rồi, cút xa chút đê!

    “Không được, đột nhiên tôi nhớ tới trứng lười còn ở trong phòng, sao chúng ta có thể đi chơi mà không để ý tới trứng lười được, trứng lười sẽ buồn lắm.” Quay đầu nhíu mày hỏi Vỏ Trứng: “Đúng không?”

    Chu cái miệng nhỏ nhắn, “Em trai sẽ đau lòng lắm á, chúng ta đi về đi.” Thanh âm non nớt, không khó nghe ra bên trong quan tâm.

    Không hổ là con của mình, diễn xuất số một, một phen túm lấy Trứng Cuộn còn đang gặm bánh bích quy, Mông Hiểu Dương dẫn bọn nhỏ đi như gió trở lại trong phòng, chuyện thứ nhất chính là mở ra quang não.

    “Có thể ‘tiễn’ mấy người kia đi sao?” Y đã nhịn lâu rồi, trước đều chịu đựng đó là bởi vì bọn họ là bên nhà mẹ đẻ Lâm phu nhân, hiện tại thật sự nhịn không nổi nữa.

    Quang não bên kia, Lâm Hô đang ngồi dưới đất trong mảnh rừng rậm, quần áo có chút hỗn độn, không khó nhìn ra vừa rồi trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt.

    “Anh sẽ nói với mỗ mụ.” Chỉ cần nghĩ Lâm Hô liền biết Hiểu Dương nói tới ai.

    Ngày ấy khi hắn đưa Hiểu Dương về nhà, nhìn thấy bọn em họ đứng phía sau mỗ mụ liền biết mỗ mụ muốn làm gì rồi, rốt cuộc là bên nhà ngoại, cũng là em họ của hắn, lại đây làm khách vài ngày hắn cũng không thể nói cái gì.

    Bất quá hiện tại Hiểu Dương đánh quang não lại đây, vậy không cần phải bàn luận nữa. Hơn nữa bọn họ ở Lâm gia làm khách gần một tháng rồi, cũng không sai biệt lắm.

    Lâm Hô nhìn ảo ảnh của Mông Hiểu Dương biến mất, đáy mắt hiện lên một chút lưu luyến, hắn mới rời nhà hơn hai mươi ngày, chưa bao giờ biết sẽ tưởng niệm một người như vậy, bình ổn tâm thần, bấm quang não Lâm phu nhân.

    “Mỗ mụ! Vỏ Trứng Trứng Cuộn còn nhỏ.” Không đợi Lâm phu nhân mở miệng, Lâm Hô đã mở miệng trước.

    Thanh âm vừa vang lên, Lâm phu nhân mới hiểu được Lâm Hô muốn biểu đạt cái gì, nhanh chóng trả lời: “Mụ biết, mụ chỉ muốn bọn họ quen biết một chút, về phần mặt khác mụ sẽ không nhúng tay.”

    “Làm khách một thời gian như vậy cũng đủ rồi.” Nghe vậy, Lâm Hô trực tiếp trả lời một câu.

    Như vậy nói trắng ra, khiến Lâm phu nhân lại sửng sốt, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Được rồi, đã biết. Trong nhà không cần con lo lắng, con ở bên ngoài phải cẩn thận.”

    Lâm phu nhân đưa mấy đứa nhỏ ở nhà mẹ đẻ lại đây đương nhiên là có tư tâm, bất quá bọn Vỏ Trứng là cháu của ông, nếu bọn nó không thích, đương nhiên ông cũng sẽ không miễn cưỡng.

    Ngày hôm sau, Mông Hiểu Dương ra ngoài quả nhiên không có trùng hợp gặp ba thú nhân kia nữa, hỏi Viên Đồng mới biết mấy người kia đã rời đi, sáng sớm còn đến chào từ biệt y, chỉ là lúc đó y còn đang chơi cờ với Chu Công.

    Vừa lòng gật đầu, cho ba mươi hai cái tán vì Lâm Hô làm việc có hiệu quả.

    Vung tay lên, “Mấy nhóc con, cùng mẫu phụ đi bắt yêu nào.”

    “Ngao ngao ngao! Đi bắt yêu!” Trứng hai là cổ động vương, luôn là đứa hưởng ứng trước nhất.

    Mấy người vui vẻ chạy đến bãi cỏ rộng ở hoa viên, nơi đó hơn phân nửa bị vây lại, bên trong nuôi mấy con thỏ, gà rừng, còn có mấy dị thú có tính công kích hơi yếu.

    Hai tiểu thú nhân ngao ô một tiếng biến thành tiểu bạch hổ nhảy đi vào nhảy nhót rượt đuổi, trường hợp một mảnh hỗn loạn.

    Trứng lười sớm chạy đến dưới bóng cây nằm ở đó ngủ, ngược lại hai tiểu á thú nhìn hai anh trai đùa vui vẻ như vậy, có chút nóng lòng muốn thử.

    “Kí chủ, mau rời khỏi nơi đây.” Hồi lâu không xuất hiện 9717 đột nhiên ra tiếng nói.

    “Sao vậy?” Mông Hiểu Dương nhíu nhíu mày, hệ số an toàn của Lâm gia tuy không thể nói vô cùng khủng bố, nhưng xếp trong ba hạng đầu là khẳng định.

    “Trước không nói cái này, mau rời khỏi đây.” 9717 giọng điệu có chút dồn dập, lập tức còn nói, “Không còn kịp rồi, mau bảo bọn nhỏ lại đây, sau đó mở ra vòng tay phòng hộ.”

    Biết không là thời điểm truy vấn, Mông Hiểu Dương nhanh chóng kêu mấy đứa nhỏ đi tới bên cạnh mình, giọng điệu nghiêm túc khiến trứng lười cũng không dám nhàn hạ.

    Khởi động vòng tay phòng hộ, một vòng phòng hộ khoảng ba thước nhất thời bao phủ y cùng bọn nhỏ.

    Cùng lúc đó, vòng phòng hộ một chỗ nào đó kích khởi một đạo ánh sáng màu đỏ, chói đến Mông Hiểu Dương phải nheo mắt lại, nghĩ đến là vật gì đánh lại đây, vừa lúc bị hào quang của vòng phòng hộ mới vừa khởi động ngăn trở.

    Lúc này, cho dù là thần kinh thô Mông Hiểu Dương cũng hiểu được có chút không đúng.

    “9717, bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết là xảy ra chuyện gì sao?” Không dám triệt hạ vòng phòng hộ, cũng không dám tùy tiện di động, Mông Hiểu Dương ôm bọn nhỏ tại bên người, trong lòng hỏi.

    Qua một hồi lâu, 9717 mới trả lời, “Tôi mới vừa quét kiểm tra một chút, là thế giới này ký thân trùng tộc nhân.” Nói xong, trực tiếp đem tư liệu của ký thân tộc nhân gửi vào trong đầu Mông Hiểu Dương.

    Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má! Cư nhiên còn có loại đồ chơi này.

    “Phòng ngự của Lâm gia mạnh như vậy, bọn họ vào bằng cách nào?”

    9717: “Tôi còn đang xem xét, trước anh không cần đi ra ngoài, ký thân tộc nhân có một hạng kỹ năng chính là ẩn thân, xung quanh đây cỏ cây nhiều lắm, ngay cả tôi trong lúc nhất thời đều không phân hình được.”

    “Mẫu phụ?” Vỏ Trứng cầm tay Mông Hiểu Dương, ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo lo lắng.

    Sờ sờ đầu của bé, Mông Hiểu Dương ôn nhu nói, “Không có việc gì, con đi qua chơi với các anh được không?” Đứa bé sinh ra từ trứng quả nhiên đặc biệt, lúc này mới bao lớn liền biết lo lắng.

    Qua hồi lâu, thanh âm của 9717 lại vang lên lần nữa, “Đã tra được, ngay tại bên ngoài màn hào quang phòng hộ không xa, chính là cái cây nở hoa màu trắng kia.”

    Trên cây hoa màu trắng? Tầm mắt Mông Hiểu Dương chuyển dời đến chỗ kia, không nhìn ra chút khác thường nào.

    “Bây giờ nếu gọi người đến đây, có thể bị ký thân đến trên người người khác hay không?” Ký thân tộc nhân không thể so với ký thân sinh vật thông thường, sau khi những ký thân sinh vật khác ký thân, nhiều lắm là sinh bệnh thôi, ký thân tộc lại có trí tuệ, hơn nữa tuyệt đối không thua chỉ số thông minh của nhân loại.

    Một khi bị ký thân tộc nhân lựa chọn làm ký thân giả, rất khó tìm đến vị trí cụ thể ẩn thân của nó, thời gian lâu, còn sẽ huyết mạch tương liên, chẳng những càng khó tìm kiếm, còn rất khó bắt, phải nhanh chóng đông lạnh thân thể lại tiến hành chia lìa, để càng lâu, ký thân tộc nhân sẽ cắn nuốt linh hồn sạch sẽ, chính thức tu hú chiếm tổ, cướp lấy thân thể.

    Nếu thật sự tới lúc đó, ký thân tộc nhân có được ký thân giả ký ức, có thể giấu diếm được mọi người, trở thành bản thân người đó.

    “Trước tiên đánh quang não nói cho bọn họ biết, bọn họ sẽ có cách ứng đối.” 9717 trực tiếp xâm lấn đến hệ thống phòng hộ của Lâm gia, lại không thấy được bất luận cái gì về ký thân tộc nhân tin tức, duy nhất khả nghi chính là ba thú nhân nhà mẹ đẻ Lâm phu nhân. Bất quá hiện tại bọn hắn không ở đây, nó cũng phân hình không được.

    Đè xuống Lâm phu nhân quang não, không bao lâu liền chuyển được.

    “Hiểu Dương, các con làm sao vậy?” Lâm phu nhân nhíu mày, đối diện Mông Hiểu Dương cư nhiên ôm mấy đứa bé lui thành một đoàn, thoạt nhìn dáng vẻ rất khẩn trương.

    “Mỗ mụ…” Đậu xanh rau má! Phải giải thích làm sao mà anh biết ký thân tộc nhân, đồ chơi kia không có thiết bị đặc biệt, căn bản không thể phát hiện được biết không?

    Suy nghĩ một hồi, “Vừa rồi con cảm thấy tim đập rất nhanh, đã mở ra vòng phòng hộ, không nghĩ tới vòng phòng hộ cư nhiên lòe ra quang mang bị công kích, hơn nữa con có cảm giác xung quanh đây có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm chúng con, nhưng con lại không nhìn thấy gì cả, mỗ mụ, con rất sợ.” Mình thật sự là quá thông minh, mình cũng phục mình quá đê.

    “Đừng sợ, con ở trong vòng phòng hộ ngàn vạn đừng đi ra ngoài, mụ liền phái người đi qua.” Lâm phu nhân làm chính quân Lâm gia gia chủ, kiến thức đương nhiên sẽ không nông cạn, hơn nữa ngày hôm trước trung ương tinh phát hiện á thú bị ký thân tộc nhân ký thân, thậm chí còn có mấy giống cái, lập tức khiến ông nghĩ tới chuyện này.

    Không được mười phút, Lâm gia chủ tự mình dẫn theo người đến đây, mỗi người đều mặc đặc chế phòng hộ phục, có thể nói võ trang đầy đủ, Lâm gia chủ nhìn thấy Mông Hiểu Dương còn có bọn nhỏ an toàn đứng ở trong vòng phòng hộ, đầu tiên là thở phào một cái, lập tức liền giận tái mặt, phất tay khiến người đi thăm dò tìm chỗ ẩn nấp của ký thân tộc nhân.

    Ký thân tộc nhân sở dĩ khó có thể phòng bị, cũng bởi vì thủ đoạn ẩn nấp của hắn quá mức lợi hại, giống như hiện tại, hắn ẩn nấp ở trên cậy, cơ hồ liền cùng cây dung làm một thể, cho dù mười mấy người khắp nơi tìm tòi, vẫn khó có thể tìm được.

    Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má! Ở trên cây nở hoa màu trắng kìa, anh đồ ngu ngốc, cư nhiên đi qua luôn, thú nhân ngu ngốc ở phía sau kia, cư nhiên đảo qua cũng không phát hiện sao? Thật là sốt ruột quá đê!

    Khổ nổi không biết phải giải thích làm sao bản thân biết ký thân tộc nhân ở đâu, Mông Hiểu Dương chỉ có thể ở một bên lo lắng suông, qua gần nửa giờ, vòng phòng hộ của Mông Hiểu Dương sắp hết thời gian sử dụng, mà vòng phòng hộ quang não, Mông Hiểu Dương có loại ảo giác, vòng phòng hộ quang não không thể phòng hộ ký thân tộc nhân xâm nhập.

    “Đích đích đích!” Một trận tiếng đích đích truyền đến, biểu thị đã tìm được nơi ký thân tộc nhân ẩn thân, đúng là ở trên cây nở hoa màu trắng kia.

    Người phía sau nhanh chóng tiến lên phun một loại khí thể màu trắng, gốc cây kia lấy tốc độ mắt thường không thể nhận ra nháy mắt thành một gốc cây khắc băng. Sau đó lại rắc lên một loại thuốc phun sương màu đỏ, chỉ thấy một mảnh lá cây trên cây biến thành màu đen.

    Phiến lá cây màu đen kia còn đang hơi run run, thực rõ ràng, ký thân tộc nhân đang ẩn nấp ở trên này, lúc này đang liều mạng giãy dụa muốn chạy trốn.

    Mông Hiểu Dương: Hô! Cuối cùng cũng bắt được rồi, hù chết anh đây, mẹ nó!

    Thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời vòng phòng hộ y mở ra cũng hoàn toàn đóng lại, nếu không đúng lúc bắt được, nói không chừng liền ký thân đến trên người y hoặc là bọn nhỏ.

    “Hừ! Nếu không có tôi, anh cho là có thể nhanh như vậy tìm đến nơi ẩn thân của ký thân tộc nhân sao?” 9717 ngạo kiều hừ hừ, vừa rồi thế nhưng nó khống chế dụng cụ dò xét phát ra tiếng cảnh cáo.

    Mông Hiểu Dương bừng tỉnh đại ngộ, trách không được vang đúng lúc như vậy, y đã nói mà, người nọ máy móc đảo đi qua hai lần, cư nhiên cũng chưa tìm ra ký thân tộc nhân, sao lúc sắp rời đi liền tìm được.

    Những người này mang theo phiến lá cây kia rời đi, Mông Hiểu Dương cùng bọn nhỏ cũng bị đưa đến phòng chữa bệnh, bọn họ cần làm kiểm tra thân thể một lần, chỉ có ký thân tộc nhân đã xâm nhập thân thể của bọn họ, nhất là mấy đứa bé.

    Kỳ thực không cần bọn họ kiểm tra, trước đó Mông Hiểu Dương đã bảo 9717 kiểm tra qua, kết quả đương nhiên là đều không có, bất quá hiện tại lại kiểm tra một lần cũng không có việc gì, có thể an ủi tâm tình của Lâm phu nhân bọn họ.

    Chờ trở lại phòng, trong lòng Mông Hiểu Dương vẫn còn có chút sợ hãi, nếu không có 9717 nhắc nhở, hôm nay liền thật sự bị ký thân rồi, y có một loại mãnh liệt cảm giác, ký thân tộc nhân kia là hướng về phía y.

    Cảm giác của y không sai, trải qua hơn nửa tháng điều tra, bị điều tra ra ký thân tộc nhân, phần lớn ký thân ở trên người á thú, nhất là trên người á thú đã sinh con, về phần nguyên nhân, đang tiến hành ép hỏi ký thân tộc nhân, sẽ chờ kết quả.

    Ra chuyện như vậy, Lâm gia phòng ngự tăng mạnh không nói, toàn bộ Trung Ương Tinh cũng đồng loạt tiến hành dọn dẹp.

    “Tôi xem là an nhàn lâu lắm, mới có thể khiến ký thân tộc nhân tiến vào đến Trung Ương Tinh cũng không biết.” Long gia trưởng lão trầm giọng nói một câu, trong giọng nói lộ ra thản nhiên uy áp.

    Không giống ông, Phượng tộc trưởng lão vẫn tươi cười đầy mặt, bất quá hai mắt híp lại lộ ra nhè nhẹ ánh sáng lạnh, vẫn nói cho mọi người, ông cũng đang tức giận.

    Chẳng trách Phượng tộc trưởng lão căm tức như vậy, an nguy của Trung Ương Tinh là thập đại gia tộc thay phiên bảo hộ, trăm năm nay vừa lúc đến phiên Phượng gia, còn năm năm nữa là kết thúc, không nghĩ tới giờ phút then chốt này lại xảy ra chuyện như vậy, giống như bị người tát một cái vào mặt, Phượng tộc có thể không căm tức sao.

    Cho nên lần này dọn dẹp, Phượng tộc xuất lực nhiều nhất, có loại tư thế thề phải tiêu diệt ký thân tộc nhân.

    “Vô luận như thế nào, lần này phải toàn lực thanh trừ ký thân tộc, không buông tha bất luận một cái nào.” Cũng dám động người của Lâm gia ta, vẫn là Hiểu Dương, nó chính là đại công thần của Lâm gia.

    “Giống như lời của Lâm lão đệ, lần này cần toàn lực thanh trừ.” Tây Môn gia chủ mở miệng đồng ý.

    Lần này ký thân tộc xác thực lớn mật, trước tuy rằng phát hiện có ký thân tộc ở Trung Ương Tinh, nhưng đều là bình dân, hiện tại lại phát hiện người trong thập đại gia tộc đều bị ký thân tộc để mắt tới, hơn nữa sau khi ra chuyện ở Lâm gia, tất cả gia tộc đều tập hợp tộc nhân tra xét một lần, quả nhiên phát hiện có mấy á thú thậm chí một hai giống cái bị ký thân.

    Cho nên, các gia chủ đang ngồi đều không có suy nghĩ thiếu xuất lực, toàn bộ đều ra toàn lực, tính toán toàn lực thanh trừ.

    Mặc kệ bọn họ như thế nào thảo luận thanh trừ ký thân tộc nhân, bên này Mông Hiểu Dương cuối cùng cũng biết ký thân tộc nhân là làm sao xuất hiện ở Lâm gia.

    “Cho nên nói, ký thân tộc nhân kia là theo tiểu thú nhân nhà mẹ đẻ mỗ mụ vào?” Mông Hiểu Dương sờ sờ cằm, “Là có hai cái, hay vẫn là cái ngay tại trên người tiểu thú nhân, sau khi nhìn thấy tôi liền muốn chuyển dời đến trên người tôi?”

    “Chỉ có một, là sau khi nhìn thấy anh, mới muốn chuyển dời đến trên người anh.” 9717 dừng lại, “Hơn nữa tôi xâm nhập vào đại não của một ký thân tộc nhân, phát hiện một chuyện rất thú vị.”

    Híp mắt, ý bảo 9717 nói tiếp.

    “Bọn họ muốn ký thân ở trên người giống cái cùng á thú, sau đó thông qua cùng thú nhân kết hợp sinh ra đại vương đời tiếp theo nha! Chính là tộc trưởng của bọn họ cư nhiên chính là thú nhân cùng ký thân á thú kết hợp sinh ra, phát hiện vừa có được ký thân tộc nhân năng lực cũng có thể biến thành thú nhân.”

    Gật đầu, “Theo lời cậu nói thì hẳn là bọn họ đã lên kế hoạch lâu rồi, vậy không phải là rất nhiều người bị ký thân sao?”

    “Ngược lại còn không có, dù sao Trung Ương Tinh phòng ngự vẫn là rất mạnh, muốn tiến vào sẽ không dễ dàng như vậy, chính là tộc trưởng ký thân tộc là thú nhân, có thể mang ký thân tộc tiến vào, nhưng vẫn là số ít. Kỳ thực có thứ có thể khắc chế ký thân tộc, kí chủ anh có muốn xem không.” 9717 hỏi.

    Khắc chế sao? Mông Hiểu Dương nghe xong lập tức gật đầu đồng ý, ký thân tộc nhân này cũng không lợi hại lắm, cũng chỉ là không cách nào tra tìm khiến người đau đầu mà thôi, bản thân y ngược lại không sao cả, có 9717 ở trên người, thế nhưng mấy đứa bé lại khác, luôn luôn có lúc sơ sẩy.

    Chờ 9717 đem thứ đó lấy đến nhìn một cái, cư nhiên là túi hương bình thường nhất, xem qua giới thiệu sản phẩm mới biết được, đồ vật này thật đúng là khắc chế ký thân tộc, lại nhìn giá cả cũng không quý lắm, đổi mười mấy cái, trước mấy cái cho bọn nhỏ đeo lên, còn lại đưa cho Lâm phu nhân bọn họ, nói là y làm để phòng trùng.

    Dù sao đồ vật này, ngoại trừ y cùng 9717 thì người khác cũng không biết có tác dụng gì, đi thăm dò nhất thời cũng không tra được chuyện gì.

    Lại qua hơn nửa tháng, bên ngoài vẫn là gió êm sóng lặng, một chút đều nhìn không ra có phát hiện ký thân tộc nhân một chuyện như vậy, Mông Hiểu Dương vẫn tránh ở trong nhà làm trạch, Lâm Hô đã trở lại.

    “Anh đã trở về.” Đơn giản bốn chữ, lại lộ ra nồng đậm tưởng niệm.

    Mông Hiểu Dương hừ hừ ứng tiếng, chỉ có bản thân y tự biết, trong lòng y kỳ thực cũng rất nhớ Lâm Hô, trước giờ chưa từng nhớ một người như vậy.

    Hai người rúc vào trong phòng, mấy đứa bé chơi đùa ở một phòng khác, Lâm Hô ôm Mông Hiểu Dương, vùi đầu ở hõm vai y, “Anh rất nhớ em.” Cho nên vừa hoàn thành nhiệm vụ liền lập tức chạy trở về.

    Khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, thân thể mẫn cảm bởi vì Lâm Hô gần sát kèm theo khí tức, run nhè nhẹ, “Ừm, em cũng vậy.” Má nó! Khi nào thì học được nói lời như thế, anh đây thật đúng là không thích ứng.

    Đêm đó, đương nhiên là trâu cường tráng cày ruộng…

    “Anh đã nghe mỗ mụ nói rồi, em không cần sợ.” Lúc nhiệm vụ sắp chấm dứt Lâm Hô mới biết được trong nhà xảy ra chuyện như vậy, lúc ấy khi mỗ mụ nói cho hắn biết tin tức này, hắn chỉ cảm thấy trái tim co rút đau đớn, cũng may mỗ mụ nói Hiểu Dương không sao.

    Nghiêng đầu nhìn nhìn Lâm Hô, Mông Hiểu Dương cười cười, “Em không sao.”

    “Ừ.” Ánh mắt Lâm Hô trầm trầm, xoay người đè lên người Mông Hiểu Dương, “Lại đến một lần nữa.” Hôm nay chủ ruộng không tạc mao, hắn không tranh thủ cày thêm vài lần, như thế thật xin lỗi chính mình.

    “Đích đích!” Quang não Lâm Hô cùng Mông Hiểu Dương đồng thời vang lên.

    Lâm Hô thuận tay tắt quang não hai người, cúi đầu tiếp tục.

    “Đích đích!” Quang não tiếp tục vang lên.

    Mông Hiểu Dương đẩy Lâm Hô ra, nhìn số quang não gọi tới, nhanh ngồi dậy, kéo chăn gói kỹ lưỡng, nhanh chóng chuyển được quang não, “Mỗ mụ, xin hỏi có chuyện gì không?”

    “Khụ!” Lâm phu nhân là người từng trải, nhìn một cái hình ảnh quang não liền biết vừa rồi bọn họ vì cái gì tắt máy.

    “Tiểu Cẩn sắp sinh.” Lâm phu nhân vừa dứt lời liền nhanh chóng cúp quang não, để tránh cho Lâm Hô và Hiểu Dương xấu hổ.

    Tiểu Cẩn sắp sinh, Lâm Hô cùng Mông Hiểu Dương liếc nhau, lập tức đứng dậy mặc quần áo rửa mặt, chạy đến Triệu gia.

    Chương 72: Không thể nhẫn nhịn

    Lúc Lâm Hô và Mông Hiểu Dương đến nơi thì Lâm Cẩn đã sinh xong.

    Cho dù Mông Hiểu Dương đã sinh hai thai rồi vẫn cảm thán không thôi, thế giới này tuy rằng khó mang thai nhưng sinh con lại rất dễ dàng.

    Cũng đúng thôi, kiếp trước phụ nữ sinh ra đều là em bé có tay có chân, nơi này là sinh trứng, trứng nhỏ hơn em bé không nói, còn mượt mà bóng loáng, cho nên so với sinh em bé hình người đương nhiên là đơn giản hơn nhiều.

    Trước tiên đi xem Lâm Cẩn, tên nhóc này đang uống cháo, tinh thần rất tốt, lại đi nhìn trứng mới vừa sinh ra.

    Ngoại trừ lớn hơn bọn Trứng Hai lúc mới sinh ra một chút, ngược lại cũng không có gì khác nhau, hử? Mông Hiểu Dương cẩn thận nhìn nhìn, vỏ trứng cũng không trắng nõn như của bọn Trứng Hai, nhìn sao cũng thấy bé con nhà mình là đáng yêu.

    Nghĩ tới lúc trước, ba trứng tròn vo trắng nõn, còn mặc cho bạn muốn sờ thế nào thì sờ, thật sự rất đáng yêu! (này)

    “Em trai, muốn xem em trai!”

    Bị bên chân nhảy nhót Trứng Hai gọi hoàn hồn, Mông Hiểu Dương ghét bỏ liếc mắt một cái, nhìn hiện tại xem, một tiểu quỷ luôn gây sự, cũng không có đáng yêu nhu thuận như lúc còn là quả trứng.

    Khoan đã, “Con tới đây khi nào?” Xoay người nhìn nhìn, xác định chỉ có mình Trứng Hai, mấy bé khác đều ở trong nhà, Mông Hiểu Dương trừng mắt hỏi.

    Mông Hiểu Dương trừng mắt cũng không phải một lần hai lần, làm người bị trừng nhiều nhất kia, Trứng Hai tỏ vẻ sớm đã thành thói quen rồi, mẫu phụ chính là cọp giấy, nhìn có vẻ hung dữ vậy thôi hà. ╮(╯╰)╭

    “Cùng phụ thân với mẫu phụ tới đó.” Bé thế nhưng len lén đi theo bọn họ tới, hắc hắc hắc! <(︶)>

    Lâm Hô tay dài đưa tới chụp một phát, vòng qua bụng Trứng Hai ôm lấy bước đi, “Chúng ta trở về đi.” Trứng Hai cùng lại đây hắn đương nhiên biết, cho nên cũng không có kinh ngạc nhiều lắm, hơn nữa hắn liền chờ túm lấy nhược điểm của thằng nhóc này, sau đó về nhà phạt một trận.

    Trứng Hai mặt hướng ra ngoài, hai tay hai chân không ngừng giãy dụa, “Không muốn về, muốn xem em trai cơ.”

    “Bốp!” Lâm Hô trực tiếp một bàn tay chụp đến mông nhỏ của nó, quả nhiên, nhóc nào đó thấy mẫu phụ cũng không nói gì, liền không giãy giụa nữa.

    Mông Hiểu Dương ở một bên nhìn, trong lòng thực buồn cười, đứa nhỏ này cũng không biết học ai, cư nhiên biết xem sắc mặt, biết hai người bọn họ đều tức giận sẽ không giãy giụa nữa.

    Hai cha con Lâm Hô đi ra ngoài trước, Mông Hiểu Dương đi nói với Lâm Cẩn một tiếng, liền cùng nhau đi về, Lâm Cẩn mới sinh xong cần được nghỉ ngơi, chờ thêm vài ngày nữa cậu có thể đứng dậy hoạt động, y lại đến.

    Về đến nhà, Mông Hiểu Dương liền đi xem Trứng Lười còn đang ngủ ngon lành, lại đi sân thượng nhìn Trứng Lớn và bọn tiểu á thú đang chơi đùa, lúc này mới yên tâm trở lại trong phòng của mình.

    Mấy ngày nay không biết vì sao y có loại cảm giác bất an, hỏi 9717, nó cũng không phát hiện Lâm gia có cái gì không đúng, chỉ phải nhờ nó giúp đỡ nhiều cảnh giác một chút.

    “Sao vậy?” Mới từ chỗ Tiểu Cẩn trở về, quản gia liền nói có người muốn gặp Lâm Hô, bây giờ trở về sắc mặt không đúng nha!

    “Không có gì, A Thanh đã trở lại.” Lúc này trở về chỉ sợ không phải chuyện gì tốt, ngồi một hồi, Lâm Hô lại đứng dậy đi ra ngoài, “Anh đi ra ngoài gặp bạn, có chuyện gì đánh quang não cho anh.”

    Bĩu môi, “Biết rồi.” Nhất định là đi gặp Đông Phương Thanh chứ gì. (๑•́ ₃ •̀๑)

    Cùng hắn đính hôn lâu như vậy, bạn bè thân thiết của Lâm Hô y đều biết rất rõ, kỳ thực cũng không phải cố tình tìm hiểu gì, người này ngoại trừ Đông Phương Thanh cùng Hoa Nhiên, chính là cùng Phong Trạch Khiêm quen thuộc một chút, bạn bè khác thật đúng là không mấy người, thật sự là chẳng giống con em thế gia chút nào.

    Nếu y là vì quá đẹp trai mà không có bạn, vậy Lâm Hô chính là ít nói nên không có bạn, Mông Hiểu Dương sờ cằm nghĩ. ( Shoorin Yumi: Tiểu Dương, anh đu dây điện cóa mỏi tay hơm?! ⊙⊙)

    “Chuyện cậu vừa nói là thật.” Lâm Hô gấp khúc ngón trỏ nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn thủy tinh trong suốt.

    Đôi mi thanh tú của Đông Phương Thanh nhíu nhíu, đã lâu rồi không thấy được động tác này của cậu ta, chỉ có từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chỉ có hắn cùng Hoa Nhiên là thường xuyên ở chung với cậu ta mới biết, chỉ cần Lâm Hô làm ra động tác này, liền biểu thị hắn cực kỳ tức giận, tức giận đến nỗi đã không kìm nén được nữa.

    Lần trước thấy còn là chuyện của mười năm trước, có một giống cái cố ý dẫn Tiểu Cẩn đến khu hoan lạc, đồng thời thiếu chút nữa bị thú nhân mang đi, lúc đó Lâm Hô chính là làm động tác này, sau đó gia tộc của giống cái kia đã biến mất trong một đêm.

    “Đương nhiên là thật, đây là tin tức lấy được từ một ký thân tộc nhân.” Đông Phương Thanh lưng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nghiêm túc nói.

    “Ừ.” Lâm Hô nhự đáp một tiếng, thu hồi tay đang gõ mặt bàn, sau đó giương mắt nhìn Đông Phương Thanh, “Cám ơn.” Đông Phương Thanh hiện tại là quân nhân, để lộ ra tin tức này cho hắn, trở lại trong quân hẳn là sẽ bị nghiêm phạt.

    Cười mỉa một tiếng, Đông Phương Thanh bưng ly rượu lên uống cạn, “Sợ cái gì chứ, cùng lắm thì rời khỏi quân đội thôi, chẳng lẽ có thể giết tôi sao.”

    Đáy mắt Lâm Hô hiện lên một tia ý cười, vị thế gia công tử này lúc trước ngay cả ăn mặc đều vô cùng chú ý, hiện giờ hào khí vạn trượng, quả thay đổi rất nhiều, bất quá hắn thích.

    “Dù sao vẫn nên cám ơn cậu.” Nói xong, liền đứng dậy rời đi.

    Đông Phương gia chủ có thể ngồi vững vàng chức vị tướng quân ở quân đội đế đô, có thể thấy được là dũng mãnh thiện chiến, mà Đông Phương Thanh, chỉ cần cố gắng, không có gì bất ngờ xảy ra ngày sau địa vị cũng sẽ không quá thấp, nhưng hắn lại nói cho hắn biết tin tức vốn là tuyệt mật trong quân, vạn nhất bị điều tra ra, cũng không phải đơn giản như vậy.

    Cho dù như Đông Phương Thanh nói, cùng lắm thì rời quân đội, thế nhưng phần ân tình này chung quy không giống, Lâm Hô cũng không phải là người già mồm cãi láo, không biết nói gì khác, chỉ có thể đem phần cảm kích này giấu trong lòng.

    “Kí chủ, rốt cuộc tôi biết ký thân tộc nhân vì cái gì muốn đại quy mô tiến quân rồi.” 9717 vui vẻ nói.

    Này đó ký thân tộc nhân rất cứng cỏi, chỉ cần bị bắt liền lập tức tự sát, cho dù có bị đông lạnh, thì lúc tuyết tan cũng sẽ tự sát, căn bản là thúc thủ vô sách.

    “Thật không? Lý do gì?” Mông Hiểu Dương nhanh chóng truy vấn, lần trước tuy rằng 9717 xâm nhập vào đại não của ký thân tộc nhân, lại bởi vì tên ký thân tộc nhân kia chỉ là một tiểu lâu la cho nên cũng không có phát hiện nhiều lắm.

    “Khụ! Bọn họ làm như vậy, đều là bởi vì một người.” 9717 dừng một chút, mới nói tiếp: “Người kia chính là anh.”

    Tôi? Mông Hiểu Dương không dám tin trợn to mắt, “Vì sao?” Đậu xanh rau má! Ông đây mỗi ngày đều trạch ở nhà làm ‘bà nội trợ’, vì sao y thành mục tiêu.

    9717 lại ho khan vài tiếng, hồi lâu mới trả lời, “Bởi vì anh có thể sinh.” ╭(╯^╰)╮

    Mông Hiểu Dương: Má nó! Lý do con mẹ gì thế này, cái gì gọi là bởi vì ông đây có thể sinh.

    Mông Hiểu Dương thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cũng may còn có chút lý trí, lúc này mới kiềm chế, sau đó chạy vào WC tiến vào không gian hệ thống, đi vào liền tiến lên túm lấy áo 9717, “Đừng gián đoạn, nói rõ ràng đàng hoàng cho ông ngay.” Hành vi này, thấy thế nào đều giống như cường đạo tội ác tày trời.

    Đem áo từ trong tay Mông Hiểu Dương đoạt lại, 9717 chợt lách người, cách y rất xa, “Anh kích động như vậy làm gì? Không phải tôi đang nói với anh sao.” 9717 ủy khuất lầm bầm.

    Lại cách Mông Hiểu Dương xa một chút, 9717 ngồi xổm góc tường, “Vương của ký thân tộc nhân kia không phải có thể biến thân thành thú nhân sao? Hắn muốn làm gì hả? hắn phái thủ hạ ký thân trên người anh, sau đó chậm rãi cắn nuốt lại khống chế anh đi đến bên cạnh hắn, sinh con cho hắn.” Hơn nữa còn sinh hết đứa này tới đứa khác.

    Mông Hiểu Dương: Má nó! Không phải là sinh trứng sao? Muốn dùng thân thể của ông đây, sau đó sinh hết ổ này tới ổ khác, thật con mẹ nó đáng giận, thật sự là bà thím có thể nhẫn ông chú cũng không thể nhịn mà!

    “9717, cậu có thể tra ra ký thân thú nhân kia là người nào sao? Ông đây không cho người làm hắn ngoắc ngoải, ông sẽ không họ Mông.” Muốn biến tôi thành gà mái hả, ông đây liền biến chú mày thành vịt.

    Thuộc truyện: Trọng sinh vị lai chi sinh bao tử