Home Đam Mỹ Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân – Chương 15: Chỉ có thể nhìn, không thể ôm

    Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân – Chương 15: Chỉ có thể nhìn, không thể ôm

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân

    Edit: Dĩm Dĩm

    ◇♥◇

    Dung Duệ buồn cười nhìn Dung An, rõ ràng nội tâm phi thường 囧, nhưng mặt ngoài lại làm ra biểu tình nghiêm túc, tuổi còn trẻ học lão thành cái gì, chẳng ra cái gì cả, ngốc manh ngốc manh. Cũng may tiểu đường đệ là Kỳ Lân, nếu thật sự là thú nhân, phỏng chừng chỉ có bị đánh.

    “Tự nhiên điểm, đừng banh mặt.” Nói, Dung Duệ lại tiếp tục niết mặt Dung An.

    “Buông…… Buông ra.” Dung An bắt lấy tay Dung Duệ, cậu tình nguyện nhóm đường ca giống với khi mình vừa tới Đế Tinh, lãnh đạm và nghiêm khắc, hiện giờ sau khi biết được mình là Kỳ Lân, họ chỉ trong một đêm liền thay đổi, giống y như kẻ điên.

    “Buông ra làm cái gì.” Dung Duệ còn không đem điểm lực độ này của Dung An đặt ở trong mắt, “Làn da thật không sai, ân, Kỳ Lân đều là dạng này sao? Ca của em còn chưa chạm qua Kỳ Lân.”

    Bởi vì chưa chạm qua, cho nên hiện tại phải niết mặt mình sao, này là cái lý do thiếu muối gì vậy hả. Dung An xem thường, “Lại niết sẽ rớt hư, phải bồi thường tiền!”

    “Tiền?” Dung Duệ rõ ràng không nghĩ tới Dung An sẽ nói như vậy, ôm bụng cười to, Dung gia khi nào thiếu tiền na.

    Dung An bị Dung Duệ cười đến càng thêm ngốc lăng, mình chưa nói sai cái gì nha, Dung Duệ không phải thương nhân sao, trên tay nhất định có không ít điểm thông dụng, coi như để đối phương trả mình phí tổn thất tế bào da mặt cũng có gì sai đâu.

    “Ăn cơm!” Không có tiền thì không có tiền, Dung An tỏ vẻ mình không có khả năng cùng đường ca tính toán chi li.

    Một đống biệt thự này cũng không tồi, không có những người khác ở, bên trong còn có người máy bảo mẫu. Đây chính là tiết tấu nhân sinh ngươi thắng, Dung An sao có thể cô phụ cảnh đẹp này nha.

    Khi Dung An ăn cơm, Dung Duệ còn quang minh chính đại chụp ảnh Dung An, sau khi biên tập thì bóp cò đưa đi. Đương nhiên không phải gửi cho người nhà, mà là gửi cho người hiện tại đang ở hoàng cung cô đơn một mình ăn cơm trưa đại đế Mặc Sĩ Phong.

    Mặc Sĩ Phong vốn tưởng là tiểu vương hậu gửi tin đến, buổi sáng hắn đã cho Dung An số quang não của mình, còn cố ý nói cho đối phương tùy thời đều có thể liên hệ với hắn. Nhưng mà đợi một buổi sáng, cũng chưa thấy đối phương liên hệ với mình. Hắn chỉ có thể tự an ủi, đó là vì buổi sáng Dung An phải đi học, hiện tại đã tan học, Mặc Sĩ Phong nghĩ tiểu vương hậu hẳn là liên hệ với mình đi.

    Mở ra quang não lại nhìn thấy ảnh chụp Dung An đang ăn cơm, góc độ này hiển nhiên không phải tự chụp, mà người gửi đi ‘Dung Duệ’ hai chữ cũng chói lọi nói cho hắn, kia không phải tiểu vương hậu của mình. Mặc Sĩ Phong chua xót, lúc tiểu vương hậu ăn cơm thật giống sóc con, nhớ lại ngày đó một con tiểu Kỳ Lân dùng móng vuốt đẩy Kỳ Lân quả bất động, rồi thêm bộ dáng dùng cái đuôi quét Kỳ Lân quả. Chính là bạch mao có điểm dài, nhìn không ra biểu tình của Kỳ Lân, nhưng Mặc Sĩ Phong có thể khẳng định tiểu Kỳ Lân nhất định tức giận banh quai hàm nhìn chằm chằm Kỳ Lân quả, muốn ném trái cây xuống đất.

    Buông chén đũa, Mặc Sĩ Phong có một cổ xúc động, thật muốn chạy đến bên người tiểu vương hậu.

    Chụp đến xinh đẹp, đây là Mặc Sĩ Phong trả lời cho Dung Duệ.

    Chỉ có thể nhìn, không thể ôm! Dung Duệ híp mắt lại, lại phát một cái tin như vậy, còn cố ý gửi ảnh mình chụp chung với Dung An.

    Dung An hoàn toàn không thèm để ý tới Dung Duệ động kinh, tiếp tục chụp ảnh cũng không thể chụp ra một đóa hoa. Đối phương cũng không có khả năng đem ảnh chụp của mình ra ngoài bán lấy tiền, thế giới này mọi người một đám đều lớn lên cực kỳ không tồi, làm sao có khả năng tiêu tiền đi mua mấy thứ ảnh chụp này.

    Khi Mặc Sĩ Phong nhìn thấy tin ngắn như đang khiêu khích kia của Dung Duệ, sắc mặt lạnh xuống mấy phần, đường ca của tiểu vương hậu gì gì đó thật chán ghét, một đám đều đang khiêu chiến với quyền lực của mình. Tiểu vương hậu là người mà bọn họ có thể tùy tiện đụng vào sao. Dấm đại đế quyết định tự mình đi nhìn một cái, trời sập xuống cũng không lớn bằng vấn đề bạn lữ của mình bị người khác ôm vào trong ngực.

    Quản gia yên lặng nhìn đại đế ném chén đũa xuống rồi bước nhanh ra cửa, lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, đại đế tìm được bạn lữ mệnh định chính là không giống như trước.

    Chờ khi Mặc Sĩ Phong đi đến biệt thự, Dung An đã cơm nước xong, còn được Dung Duệ gọi đi nghỉ ngơi, vì vậy, hiện tại Dung An còn đang ngủ trưa.

    “Tiểu An ngủ.” Dung Duệ đã sớm dự cảm được Mặc Sĩ Phong sẽ đến, tuy rằng Mặc Sĩ Phong cùng đại ca là bạn bè, nhưng bọn hắn quan hệ cũng không kém, “Kỳ Lân nghỉ ngơi không tốt, có khả năng sẽ lùi lại thời kỳ thành niên.”

    Đại đế đang cất bước đi lên thang lầu sau khi nghe câu đó, dừng một chút, lại bước thêm một bước.

    “Giấc ngủ của Tiểu An thường không sâu.” Dung Duệ lại nói.

    Lúc này, Mặc Sĩ Phong đã khẳng định Dung Duệ là cố ý phát những tấm ảnh chụp đó, rồi chờ mình tới, Dung An lại đang nghỉ ngơi. Đại đế rối rắm giữa việc tiếp tục đi lên hay là không đi lên, hắn cũng chỉ đứng ở bên cạnh nhìn xem thôi, chắc không có vấn đề lớn gì đi. Vạn nhất tiểu vương hậu thật sự lùi lại kỳ thành niên, điều đó đồng nghĩa với việc mình lại phải đợi lâu một chút.

    Dung Duệ khẳng định hiện tại đại đế mặt than nhất định đang rối rắm giữa việc nên đi tìm bạn lữ mệnh định hay không, “Cơm trưa đã đưa xong, ta đây liền đi về trước, nhớ rõ nhắc Tiểu An buổi chiều đúng giờ đi đi học.”

    Đúng giờ hay không cũng không trọng yếu, không phải còn có người máy bảo mẫu nhắc nhở sao, căn bản không cần đại đế đi gọi người. Dung Duệ bất quá là đang tìm cho đại đế một cái cớ, đại đế hẳn là hiểu được nên làm như thế nào.

    Dung Duệ đi rồi, Mặc Sĩ Phong thật đúng là đi lên lầu, phòng có mấy gian, nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra Dung An ngủ ở gian phòng nào. Mật mã khóa cửa phòng biệt thự trong trường học đối với hắn không phải là vấn đề, mở ra quyền hạn, thì có thể nhẹ nhàng tiến vào phòng.

    Vốn tưởng rằng đẩy cửa ra sẽ nhìn thấy một con tiểu Kỳ Lân ôm cái đuôi co người lại ngủ, lại không nghĩ tới nhìn thấy vẫn là hình người của Dung An. Mặc Sĩ Phong có điểm kích động nhỏ, hắn lúc trước vẫn chưa nhìn thấy bộ dáng khi ngủ ở hình người của tiểu vương hậu.

    Thả nhẹ bước chân để không đánh thức Dung An, Mặc Sĩ Phong phát hiện gian phòng này bài trí cực kỳ đơn giản, hắn trước kia cũng từng trọ ở trường, tự nhiên biết trường học chỉ cung cấp nơi dừng chân cơ bản, Kỳ Lân cùng thú nhân không giống nhau, thú nhân yêu cầu tích phân mới có thể đổi lấy ký túc xá tốt, mà điều kiện nơi ở của Kỳ Lân lại là nơi tốt nhất trong trường, nhưng trường học cũng sẽ không tùy tiện vì học sinh bố trí phòng ngủ, đỡ phải bị học sinh bất mãn.

    Nhìn gương mặt khi ngủ của Dung An, Mặc Sĩ Phong cười khẽ, biểu tình hiện tại của tiểu vương hậu ngoan ngoãn rất nhiều, cũng không có ra vẻ thanh lãnh. Rốt cuộc vẫn là một học sinh trẻ tuổi, dùng biểu tình thanh lãnh đối mặt với mình, phỏng chừng cũng là vì thân phận đại đế tinh hệ của mình đi.

    Ngủ một giấc tỉnh lại liền nhìn thấy đại đế, Dung An khiếp sợ, thiếu chút nữa cho rằng mình vẫn còn trong mộng, chưa kịp thanh tỉnh.

    “Ngài…… Đại đế.” Dung An theo bản năng co lại khuôn mặt, làm một trạch nam, Dung An tỏ vẻ muốn bảo trì một bộ biểu tình như vậy thật sự rất khó.

    “Cái gì?” Mặc Sĩ Phong rõ ràng không thích nghe tiểu vương hậu gọi mình như vậy.

    “Phong ca.” Dung An nghĩ đến chuyện buổi sáng đối phương nói với mình, lập tức sửa miệng, “Tôi trước đi thay quần áo?”

    “Đi thôi.” Mặc Sĩ Phong thấy Dung An đi vào phòng tắm thay quần áo, tâm có chút đau, tiểu vương hậu không phải nên ở trước mặt mình thay quần áo sao.

    Sau khi đổi xong quần áo, Dung An thấy Mặc Sĩ Phong còn ngồi ở phòng ngủ, biểu tình của cậu có chút vi diệu, cầu đại đế không cần luôn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, làm mình sợ tới mức chỉ nghĩ đến việc trốn vào không gian.

    “Đi học?” Tiểu vương hậu mặc một thân giáo phục này vẫn rất có khí chất, chính là khuôn mặt kia lớn lên quá mức xinh đẹp, có điểm yêu, Mặc Sĩ Phong gật đầu, dù sao mình lại không phải thích phong cách tiểu tươi mát cho lắm, mà khi tiểu vương hậu biến thành tiểu Kỳ Lân cũng đã đủ tươi mát rồi.

    “Đúng.” Dung An nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, lại nhìn nhìn thời gian trên quang não, “Ngài có phải hay không……”

    “Đi.” Mặc Sĩ Phong tự nhiên mà kéo tay Dung An, “Tiện đường!”

    Lại tiện đường, Dung An không biết bọn họ đến khi nào mới không tiện đường.

    Học sinh hệ cơ giáp lại gặp được đại đế đưa Dung An tới phòng học, cũng không còn khiếp sợ như buổi sáng nữa. Từ sau khi lão sư nói Dung An là Kỳ Lân, bọn họ liền ẩn ẩn cảm giác Dung An có khả năng đã bị đại đế nhìn trúng, lần đầu tiên không xác định, lần thứ hai cũng nên xác định rồi. Tự giác rời xa bọn họ vài bước, cho bọn hắn một khoảng không gian.

    Nhìn đồng học nhích nhích ra bên ngoài, Dung An câm nín, những người này đều làm sao vậy, chẳng lẽ là sợ hãi đại đế, cũng giống với mình không muốn cùng Mặc Sĩ Phong dựa vào quá thân cận? Nhất định là như vậy! Dung An không nghĩ tới tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ là một đôi, còn lén lút mà nghĩ có nên thúc đẩy bọn họ một phen hay không nữa kìa.

    “Buổi tối, chờ ta.” Mặc Sĩ Phong trước khi rời đi cũng không quên cường điệu, “Đừng đi cùng những người khác.”

    Vài vị đường ca kia của tiểu vương hậu không chừng lại muốn cùng mình đoạt người, Mặc Sĩ Phong cho rằng vẫn nên cùng Dung An cường điệu một tiếng, đỡ phải để đối phương cùng những người khác rời khỏi, kia mình tới đón không khí sao.

    “Chờ ngài.” Dung An khóc không ra nước mắt, người xung quanh lớp lớp nhiều như vậy, đại đế nói lời này làm cái gì, một giây đã làm người khác hiểu lầm.

    Tất cả mọi người đều biết bọn họ không phải người cùng dòng họ, lớn lên không giống nhau, không thể suy đoán là huynh đệ, vậy chỉ có thể đoán là tình lữ. Dung An không muốn bị mọi người hiểu lầm, cậu không có ý nghĩ muốn leo lên đại đế.

    Vì thế chờ Mặc Sĩ Phong đi khỏi, Dung An sắc mặt lãnh đạm nói với mọi người, “Đại đường ca Dung Khải cùng đại đế là bạn bè.”

    Nếu không phải sợ mang tội danh bôi nhọ hoàng tộc, Dung An thật muốn nói đại đường ca cùng đại đế trúc mã trúc mã vốn là một đôi, đại đế chỉ là yêu ai yêu cả đường đi mà thôi.

    Các vị ở hệ cơ giáp ‘nga’ một tiếng, bọn họ tin tưởng Dung Khải cùng đại đế là bạn bè, nhưng bọn y cũng cho rằng giữa Dung An và đại đế nhất định có quan hệ không thể nói.

    Giải thích chính là che dấu, Dung An cho rằng mình không cần thiết giải thích quá nhiều, thời gian lâu rồi, tất cả mọi người đều minh bạch. Cậu cũng không nghĩ tới thời gian lâu rồi, cậu cũng đã bị đại đế a ô một ngụm ăn hết.

    Cơ giáp đối với người điều khiển yêu cầu tinh thần lực tương đối cao, tinh thần lực càng cao thì độ dung hợp cùng cơ giáp cũng càng tốt, cũng có thể điều khiển cơ giáp càng cao cấp. Bản thân Kỳ Lân có tinh thần lực tương đối cao, nhưng ở tình hình chung, không có Kỳ Lân tới học cơ giáp, có không gian là bàn tay vàng lớn như vậy để dựa vào, ngồi ở trong nhà chơi cũng có thể rồi.

    Hệ có vài giống cái, họ đều tương đối cường thế, cũng không xem mình là giống cái, thậm chí còn cùng những thú nhân đối chiến cơ giáp. Này cũng là lý do làm các thú nhân hệ cơ giáp nói hệ cơ giáp không có giống cái, những giống cái hung mãnh đó so với thú nhân còn thú nhân hơn.

    Dung An trước kia vẫn luôn xem mình như thú nhân, muốn cậu hiện tại lập tức thân cận những giống cái đó là việc tương đối khó, nhưng thật ra có vài giống cái đã đến trước mặt Dung An.

    Nội tâm mỗi cái giống cái đều có một tiểu Kỳ Lân, luôn thích xem Kỳ Lân bên người như con trai / đệ đệ mà chiếu cố.

    Mà vài giống cái này lại đang từ ái nhìn Dung An, đây là Kỳ Lân đệ đệ mà trời cao đưa cho bọn họ, bọn họ nhất định sẽ phi thường quan ái vị đệ đệ này, quyết không cho phép những người khác khi dễ đệ đệ, hôm nào lại tìm bạn bè / ca ca đi đem cái tên thú nhân cách vách không biết xấu hổ kia đánh cho một trận đi.

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân