Home Đam Mỹ Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân – Chương 28: Phệ Thiên Mãng

    Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân – Chương 28: Phệ Thiên Mãng

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân

    Edit: Dĩm Dĩm

    ◇♥◇

    Ở trên một mảnh thảo nguyên mênh mông, một con tiểu Kỳ Lân đang chạy như điên, nhưng mà nó chạy không được vài bước liền té ngã, lại bò dậy chạy, lại té ngã. Đột nhiên, Phệ Thiên Mãng chạy ở phía sau nó bay lên không trung, không trung lập tức trở nên đen nghìn nghịt, không một chút ánh sáng, cuối cùng tiểu Kỳ Lân bị Phệ Thiên Mãng a ô một ngụm nuốt vào trong bụng.

    Chung quanh đen như mực, duỗi trảo nhìn không thấy đệm thịt. Hình ảnh đột nhiên biến đổi, tiểu Kỳ Lân nhìn thấy ánh sáng, lại phát hiện móng vuốt của mình từng chút từng chút bị hòa tan.

    Dung An bị doạ tỉnh, đưa tay muốn dụi mắt, nhìn thấy lại là móng vuốt. Lại nhìn về phía bên người, di, đại đế như thế nào ở chỗ này?

    “Tỉnh.” Mặc Sĩ Phong có chút ủy khuất, cơ hội tốt tự triển lãm mình lại biến thành trường hợp dọa xỉu bạn lữ mệnh định.

    ‘Đương nhiên!’ Lời nói ra khỏi miệng, Dung An mới ý thức được mình chưa có biến thành hình người, đối phương nghe không hiểu mình nói cái gì.

    Nhảy xuống giường, Dung An biến về hình người, “Sắc trời đã khuya?”

    “Vừa lúc ở trong cung ngủ một đêm.” Tuy rằng nói đem người dọa xỉu, đây cũng xem là một loại phương thức giữ lại, nhưng Mặc Sĩ Phong một chút cũng không hy vọng phát sinh loại chuyện này.

    “Vừa mới……” Dung An nghĩ đến tình cảnh trong mộng, lại nhớ hình ảnh trước khi mình té xỉu, “Cái kia đại…… Phệ Thiên Mãng là ngài?”

    “Ân.” Mặc Sĩ Phong gật đầu, có chút buồn.

    Tuy rằng nội tâm vẫn có chút sợ hãi rắn lớn, Dung An vẫn cố ý hỏi, “Có cánh?”

    “Có.” Mặc Sĩ Phong phi thường vui trả lời vấn đề của Dung An, “Có thể mang em bay lên bầu trời, Kỳ Lân không có cánh.”

    Đại đế có thể không nói một câu cuối cùng không, Dung An đương nhiên biết mình không có cánh, nhưng thật ra nếu thú nhân sinh ra có cánh, điều này có lợi cho bọn họ tác chiến ở không trung, hơn nữa cánh này còn có thể thu phóng tự nhiên. Linh hồn đến từ địa cầu tỏ vẻ cái này trái với khoa học, thời gian dài, Dung An chỉ có thể xem đây thuộc về khoa học của thú nhân.

    “Tạm thời không cần bay.” Dung An thật cẩn thận mà nhìn đại đế vài lần, hình thái Phệ Thiên Mãng của đại đế thật sự quá lớn, một giây đã có thể nghiền áp mình thành bánh Kỳ Lân, “Đã trễ thế này, ngài có phải nên trở về nghỉ ngơi hay không?”

    “Không phải ‘ngài’.” Cả ngày ‘ngài’ tới ‘ngài’ đi làm cái gì, hay là bởi vì hôm nay mình không có nhắc đối phương, Mặc Sĩ Phong đi đến trước mặt Dung An, tự nhiên mà kéo tay đối phương, “Nếu em quen gọi Phong ca thì Phong ca đi.”

    “Phong ca, anh nên trở về nghỉ ngơi.” Này còn muốn mình lại nhắc nhở lần nữa sao, liền tính mình vừa mới tỉnh ngủ, đối phương cũng không thể cường ngạnh lưu lại nơi này, Dung An nhíu mày.

    “Chờ một lát ngự trù đem đồ ăn làm xong lại đây.” Mặc Sĩ Phong lôi kéo người ngồi vào một bên sô pha, “Chúng ta vừa lúc có thể tâm sự, trước kia làm thế nào để quản lý linh thực trong không gian, nếu không mang mấy người máy vào, lại xây một đống phòng nhỏ thế nào?”

    “Linh thực trong không gian trên cơ bản đều không cần tôi trông nom, chúng nó sẽ tự mình sinh trưởng, có lẽ là do tinh thần lực còn chưa đủ mạnh, cho nên cũng không phải linh thực nào được gieo đều có thể nẩy mầm trưởng thành.” Dung An dùng sức muốn rút tay mình về, nề hà đối phương vẫn cứ liều mạng nắm.

    Luận Kỳ Lân lực lượng kém hơn thú nhân, luận đại đế vì sao có thể mặt không đỏ khí không suyễn như thế mà nắm Kỳ Lân, Dung An đến cuối cùng chỉ có thể tùy ý Mặc Sĩ Phong nắm.

    Mặc Sĩ Phong thập phần vui sướng mà nói cho Dung An làm thế nào để xử lý không gian, tuy rằng đại đế không có không gian, nhưng không ăn qua Thầm Thì gà cũng xem qua Thầm Thì gà chạy, đã từng còn có điển tích ghi chép về không gian của Kỳ Lân.

    “Tôi uống dinh dưỡng tề!” Sau khi cùng đại đế hàn huyên năm phút đồng hồ, Dung An thật sự không chịu nổi phong cách học bá của đại đế, đối phương không cảm thấy sau khi mình bị hình thú của đối phương dọa xỉu, hiện giờ còn ngồi ở chỗ này nghe đối phương nói chuyện đã thập phần khó chịu, vì sao cứ muốn nói nhiều lý luận buồn tẻ như vậy, đây là đang châm chọc mình là học tra cái gì cũng không hiểu sao, bi thương nghịch lưu thành sông, đừng hỏi cậu làm thế nào nghịch.

    “Dinh dưỡng tề uống nhiều đối với dạ dày không tốt, cũng không có ích cho trưởng thành.” Khi Dung An lấy ra dinh dưỡng tề, Mặc Sĩ Phong liền trực tiếp đoạt đi, “Qua hai phút thì xong rồi, đừng có gấp.”

    “Đây là bữa ăn khuya sao?” Dung An hắc tuyến.

    “Không, là bữa tối, tiểu vương hậu em không tỉnh lại, ta sao có thể ăn cơm ngon.” Mặc Sĩ Phong cho rằng mình trả lời rất tuyệt, làm một người thú nhân nên quan tâm bạn lữ, bạn lữ hôn mê bất tỉnh, mình sao có thể ăn uống thỏa thích.

    Cuối cùng Dung An vẫn dùng cơm cùng đại đế, cơm nước xong, Dung An tưởng đại đế sẽ về phòng nghỉ ngơi.

    “Đây là phòng ngủ của ta.” Mặc Sĩ Phong ho nhẹ, “An, em bây giờ còn nhỏ, cần người chiếu cố.”

    Cho nên cái người chiếu cố tôi chính là đại đế ngài đi, Dung An khóe miệng co rút, sau đó bình tĩnh biến trở về hình thái Kỳ Lân.

    Đại đế vốn đang nghĩ có thể ôm hình người của tiểu vương hậu, không nghĩ tới tiểu vương hậu thế nhưng trực tiếp ở trước mặt hắn biến thành Kỳ Lân. Vốn tưởng rằng tiểu vương hậu sẽ cự tuyệt, lại không nghĩ rằng biến thành kết quả này. Không có việc gì, tiểu Kỳ Lân cũng là hoàng hậu, có ôm đã không tồi rồi. Đại đế cân nhắc mình có phải nên biến thành Phệ Thiên Mãng vòng tiểu Kỳ Lân hay không, nhưng nghĩ đến mình ban ngày vừa mới đem bạn lữ mệnh định dọa ngất, như vậy hiện tại vẫn không cần biến thành Phệ Thiên Mãng.

    Hôm nay, Dung An không có lên mạng tìm Bạch Lão Đầu, bởi vậy, Bạch Lão Đầu không thấy Mặt Hệ Thống xuất hiện, rất muốn gào khóc mắng to hai câu, “Nhất định mang mặt hệ thống ra ngoài lêu lổng đi, hiện tại người trẻ tuổi thật sự quá không hiểu chuyện.”

    Bạch Lão Đầu không nghĩ Mặt Hệ Thống ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cũng không nghĩ Mặt Hệ Thống đang theo đuổi tác nghiệp, chỉ nghĩ hiện tại người trẻ tuổi không đáng tin cậy.

    Trong lúc ngủ mơ tiểu Kỳ Lân hắt xì một cái, ôm cái đuôi, liếm liếm khóe miệng lại tiếp tục ngủ. Nhưng đại đế lại mở mắt, bạn lữ mệnh định ngủ ở bên người mình, Mặc Sĩ Phong có chút kích động, một chút kích động này làm tinh thần phấn khởi, bởi vậy, cũng ngủ không được.

    Tiểu Kỳ Lân hình như rất thích ôm cái đuôi, Mặc Sĩ Phong nhẹ nhàng lấy cái đuôi từ trong lòng ngực đối phương ra, liền thấy tiểu Kỳ Lân chân trước gãi gãi, chỉ chốc lát sau lại ôm cái đuôi. Tiểu Kỳ Lân còn thích đem đầu tận lực chôn vào trên bụng, phảng phất như không muốn cho người nhìn thấy mặt cậu. Cúi đầu, môi hôn cái trán tiểu Kỳ Lân một cái, Mặc Sĩ Phong cười cười, lúc này mới nhắm mắt lại.

    Sáng sớm, khi Dung An mơ mơ màng màng mở to mắt thì phát hiện mình bị người gắt gao ôm vào trong ngực, vươn móng vuốt đẩy đẩy, khó trách vừa mới nãy cậu cảm thấy không thể hô hấp.

    Mặc Sĩ Phong bị móng vuốt nhỏ của tiểu Kỳ Lân trảo đến ngứa, thân thủ bế tiểu Kỳ lân Lên, cùng đối phương đối diện, “Ngủ ngon không?”

    Dung An chỉ biết là thân thể của mình treo trên không, phải hiểu rằng bản thân bị Dung nhị thiếu đá bay rất nhiều lần, cậu có chút sợ cao được chứ, đừng tùy tùy tiện tiện đem người ôm lên cao như vậy, dưới chân không dẫm lên đồ vật, làm cậu không có nửa phần cảm giác an toàn.

    ‘Ngu xuẩn!’ Dung An tỏ vẻ đối phương nghe không hiểu mình nói cái gì, khi mình ở hình thái Kỳ Lân liền có thể tùy tiện nói, ‘Mau buông bổn đại gia ra.’

    Tiểu Kỳ Lân duỗi trảo muốn bắt mặt đại đế, nhưng mà da mặt đại đế so với đường kính Đế Tinh còn muốn dày hơn sao có thể không cao hứng, ngược lại còn cho rằng tiểu vương hậu muốn sờ sờ mặt mình, giúp mình phủi mấy thứ dơ bẩn.

    Tưởng không cẩn thận trảo hư mặt đại đế Dung An phát hiện cậu trảo không hư, đúng, chính là trảo không hư, nguyên lai đại đế không chỉ là làn da trên khoang bụng cứng rắn, mà da mặt cũng vậy, có lẽ là móng vuốt của mình quá không sắc bén.

    Rõ ràng khi mình nhìn những cái tên thú nhân kia đánh nhau, bọn họ cũng có thương tích trên gương mặt mà. Dung An không khỏi hoài nghi nghĩ đến cảnh tượng những năm đó mình cùng thú nhân đấu tranh, ra vẻ mỗi lần bị thương đến gương mặt đều là cậu, mà cậu lại không có thành công xúc phạm tới gương mặt của những tên thú nhân đó. Ngọa tào, cậu trước kia sao không nghĩ vậy nha, còn cho rằng có thể làm cho bọn họ chịu một chút thương tổn. Trên thực tế, những cái thương tổn đó cũng là dùng dị năng mới xúc phạm được. Không đúng, cậu trước kia cũng không có biến về hình thái Kỳ Lân đấu với mấy tên thú nhân đó.

    Không thành công hủy dung đại đế Dung An bỗng nhiên có chút bi thương, đại đế vẫn soái khí như cũ, mà mình lại không soái bằng đối phương.

    “Đi, đi rửa mặt.” Mặc Sĩ Phong rất vui trợ giúp tiểu vương hậu.

    Chỉ là đại đế cuối cùng cũng không có thành công giúp Dung An rửa mặt, bởi vì ở thời khắc đại đế buông Dung An, Dung An liền nhảy ra rời xa đại đế vài bước, sau đó ở trước mặt đại đế biến về hình người.

    Cũng may mắn thời đại tinh tế khoa học kỹ thuật rất phát đạt, không cần lo lắng khi từ hình thái Kỳ Lân biến về hình người không có mặc quần áo, cho nên muốn ở đâu biến đều có thể, sẽ không bị nhìn thấy hết.

    Ăn xong bữa sáng, hai người đến hoa viên tản bộ, thật ra đại đế muốn làm chút chuyện khác, tỷ như ôm một chút, thân một chút, chỉ là tiểu vương hậu cũng không muốn hắn tới quá gần.

    “Có cảm thấy tứ chi vô lực hay không?” Mặc Sĩ Phong ho nhẹ.

    “Ân?” Dung An nghi hoặc, vừa mới ăn cơm no, sao có thể tứ chi vô lực, nhưng thật ra có chút mệt.

    “Em ngày hôm qua không phải biến thành Kỳ Lân sao, sợ em nhất thời không ổn định được hình thái.” Mặc Sĩ Phong ánh mắt lập loè, mình tuyệt đối không có suy nghĩ muốn ôm công chúa gì đó, “Chúng ta có thể qua một bên ngồi ngồi xuống.”

    “Có thể ổn định!” Cũng không phải bị người đánh trọng thương, Dung An tỏ vẻ nếu bởi vì một xíu xiu kinh hách đã không duy trì được hình thái, cái này cũng quá mất mặt, mình lại không phải tiểu bạch thỏ.

    Lại nói, ngày hôm qua bị đại đế dọa, hôm nay mình không phải là nên biểu hiện nhu nhược một chút, rồi ầm ĩ đòi về Dung gia sao. Chính là Dung An thật sự không làm được chuyện như vậy, cậu là nam nhân địa cầu, cũng không phải những giống cái, á thú nhân nhu nhược ở thế giới thú nhân.

    Tiểu vương hậu trả lời thật dứt khoát, Mặc Sĩ Phong vì tiểu vương hậu điểm like đồng thời vì mình châm nến, “Nếu không được, em có thể biến thành hình thái Kỳ Lân, ta lại ôm em đi cũng giống nhau.”

    Vừa mới ngồi ở ghế dài Dung An nghe nói như thế, thiếu chút nữa trực tiếp dùng sức chụp tay đại đế, muốn mình lập tức trưởng thành, lại nói em lập tức biến thành Kỳ Lân đi, cái quỷ gì vợi.

    “Không cần bồi tôi, để tôi……” Lẳng lặng, chỉ là lời nói đến bên miệng, Dung An lại sửa miệng, “Làm tôi cảm thụ một chút cảm giác gió nhẹ nhẹ phẩy.”

    “Gió có chút lớn, ta giúp em chắn gió, đây mới là gió nhẹ.” Mặc Sĩ Phong tất nhiên không muốn bồi những tên thú nhân thô ráp xử lý mấy cái sự vụ trên thực tế cũng không phải là chuyện quan trọng gì, bằng không tinh hệ mỗi năm tiêu phí nhiều tiền mướn những người đó như vậy làm cái gì.

    “Như vậy…… Lần trước biến về kia…… Khụ,” Dung An có chút xấu hổ, ai bảo cậu đối với thế giới này không hiểu biết, còn bị nguyên hình Phệ Thiên Mãng dọa xỉu, “Có thể đem tư liệu ghi lại về Phệ Thiên Mãng cho tôi xem không?”

    Tư liệu trên mạng cũng không đúng hoàn toàn, Dung An suy nghĩ nhiều giải pháp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu sẽ phải cùng Phệ Thiên Mãng này sinh hoạt cả đời.

    Mặc Sĩ Phong nghe xong lời này ánh mắt sáng lên, cái này thuyết minh tiểu vương hậu muốn tìm hiểu mình a.

    Thuộc truyện: Trọng Sinh Vị Lai Chi Vương Đích Kỳ Lân