TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN – Chương 29

    Thuộc truyện: TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN

    Chương 29: Truy nã của Thức Tỉnh chi thành…

    Trần Mộc cảm nhận được Kim Phán Nhi đã đến, Chu Dật Cẩn lại không phát hiện ra.

    Nhìn thấy Trần Mộc không đi cứu Nguyên Thăng, Chu Dật Cẩn đã cảm thấy vô cùng gấp gáp, nhưng bản thân y lại không có bản lĩnh đi cứu người. Gắt gao nhìn chằm chằm Trần Mộc, y đột nhiên nghĩ tới:

    “Anh che dấu dung mạo, trên người cũng không có bộ đàm cá nhân, không phải là tội phạm đang lẩn trốn chứ? Cho dù anh che dấu, nhưng thân hình tôi lại nhớ rõ ràng, còn dị năng và linh thú của anh nữa! Nếu anh không muốn bại lộ thân phận, tốt nhất đưa tôi đi cứu Nguyên Thăng.”

    Mặc dù ở một vài tiểu trấn di động và thành thị nhỏ, trấn trưởng hoặc thành chủ có thể lấy thúng úp voi, nhưng liên minh cũng không cho phép người dân phạm tội, quan thẩm tra tồn tại là vì lý do như vậy. Lại nói tiếp, tại thành thị cấp một, hầu như không có ai vi phạm luật pháp, thậm chí trị an so với trước khi mạt thế còn tốt hơn, nhưng tiểu trấn di động linh tinh sẽ không giống như vậy, mỗi ngày có thể phát sinh việc cường giả giết dân thường. Đối với tình huống đó, nhà nước sẽ phái cảnh sát bắt giữ, cuối cùng thông qua quan thẩm tra định tội. Trải qua tận thể, cho dù là quốc gia nào cũng phải biết rõ, người không tuân thủ luật pháp tự ý làm bậy đối với quốc gia đều là kẻ vô dụng. Mà những người trên tiểu trấn di động sau khi tố cáo Nguyên Thăng, Nguyên Thăng cũng không thể không đưa một khoản tiền bồi thường lớn cho họ.

    Trần Mộc không thích bị người khác uy hiếp, hơn nữa, muốn đuổi kịp người đã bắt Nguyên Thăng để cứu cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, hiện tại hắn còn đang vội vàng về Tinh Vân thành gặp mẹ. Mấy ngày hôm trước mẹ ly hôn, hắn vẫn chưa được biết kết quả đâu!

    “Trừ phi anh giết tôi, nếu không tôi nhất định sẽ tìm mọi cách tra ra thân phận của anh. Có điều chỉ cần anh giúp tôi cứu Nguyên Thăng, chúng ta có thể xóa bỏ.” Chu Dật Cẩn lại nói. Vừa mới nói xong, liền không nhịn được mà khụ ra một búng máu, lại mím chặt miệng. Chỉ cần một sợi tóc là có thể tra ra thân phận của đối phương, còn có hình dáng thân hình trước mắt, dị năng của hắn, linh thú của hắn đều là manh mối !

    Trần Mộc lười cùng Chu Dật Cẩn vô nghĩa, trực tiếp phang một chưởng vào cổ của y, Chu Dật Cẩn không kịp nói thêm tiếng nào liền hôn mê bất tỉnh.

    Chu Dật Cẩn biết một vài điều về hắn thì sao ? Chỉ cần khôi phục bộ đàm, hắn có thể trở về Tinh Vân thành làm một bé ngoan.

    Trần Mộc vừa đánh choáng Chu Dật Cẩn, Kim Phán Nhi đã một bước tới gần. Hắn mở cửa đi ra ngoài, liền thấy Kim Phán Nhi đang xem xét hoàn cảnh. Lúc này bộ dáng của Kim Phán Nhi rất khác so với trước đây, trên mặt tràn đầy tự tin, mặc một chiến giáp màu đỏ, nhìn qua xinh đẹp hơn rất nhiều.

    “Phán Nhi !” Trần Mộc mở miệng.

    “Trần lão đại !” Kim Phán Nhi nhận ra Trần Mộc:

    “Anh xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại trở thành bộ dạng này?”

    “Bộ đàm liên lạc bị mất, tôi không thể vào thành.” Trần Mộc mở miệng.

    Nếu chỉ là mất bộ đàm, muốn về thành sửa chữa cũng không khó. Có điều, Kim Phán Nhi sẽ không hỏi những điều này:

    “Trần lão đại, hiện giờ làm gì? Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”

    Trần Mộc đem tình huống vừa rồi nói một lượt, lại hỏi:

    “Cô tới nơi này làm gì?”

    “Thức tỉnh chi thành điều động không ít người để tìm kiếm một dị năng giả không khí, một khi tìm được manh mối có thể nhận được tiền thưởng một triệu. Trần lão đại, anh cũng biết tôi rất thiếu tiền, nên đi tới đây thử thời vận .” Kim Phán Nhi mở miệng. Cô là dị năng giả trung cấp, nhưng ở Thức Tỉnh chi thành lại không có chút nền móng nào, bởi vậy rất nhiều tin tức cũng không chiếm được.

    Trần Mộc cả kinh, chính là dị năng của hắn. Tại sao Thức Tỉnh chi thành lại có được tin tức nhanh như vậy? Còn có, dị năng không khí rất ít gặp?

    “Dị năng không khí ? Tôi chưa từng nghe qua?”

    “Trần lão đại, dị năng không khí là một loại hiếm có, hiện giờ cũng không còn một cái đăng kí nào trong hồ sơ nữa.” Kim Phán Nhi trả lời.

    Trần Mộc không nghĩ tới dị năng không khí lại hiếm gặp như vậy, càng không ngờ Thức Tỉnh chi thành đã gióng trống khua chiêng mà tìm mình. Bởi vậy, ý tưởng ban đầu của hắn cũng không thể thực hành, mệt hắn còn dự định qua mấy ngày sẽ làm bộ thức tỉnh dị năng để bại lộ thực lực của mình….. Về phần những người đã gặp qua dị năng của hắn, ngoại trừ Lưu Hải thì chính là Chu Dật Cẩn và Nguyên Thăng. Như vậy xem ra, hắn không thể thả Chu Dật Cẩn dễ dàng được……

    “Chúng ta về thành trước đi.” Trần Mộc biết nhất định là Lưu Hải để lại manh mối. Có điều, Thức Tỉnh chi thành lại không biết dung mạo của hắn.

    Mà đối với Kim Phán Nhi, Trần Mộc vẫn tin tưởng. Nếu thật sự một người cũng không thể tin, hắn sẽ phải làm dã nhân cả đời, có lẽ còn phải tìm dị thú làm sủng vật? Con lang thú kia thật sự cũng rất oai phong.

    Trần Mộc mặc cho Chu Dật Cẩn đang hôn mê một thân quần áo đơn giản. Sau đó để Kim Phán Nhi đốt trụi nơi bọn họ đã ở. Dù sao hắn cũng không thể cam đoan ngay cả tóc mình cũng không rụng một sợi.

    Lồng phòng ngự của tiểu trấn di động đã bị đánh hỏng, có điều vẫn có thể chuyển động. Trần Mộc dùng vệ tinh định vị, sau đó đưa tiểu trấn di động trở về. Tân thành cách nơi này cũng không gần, phải đi mất một ngày đường. Sau đó lại có mấy chiếc chiến xa ngăn cản phía trước tiểu trấn

    Trần Mộc dừng tiểu trấn di động lại, Kim Phán Nhi liền lập tức mở miệng:

    “Đây đề là người của Thức Tỉnh chi thành”

    Trần Mộc đã đem bản thân chỉnh lý sạch sẽ, Kim Phán Nhi thậm chí còn giúp hắn sửa sang lại, nhìn thấy người của Thức Tỉnh chi thành, hắn rất tự giác lui một bước đứng sau lưng Kim Phán Nhi.

    Trong một chiếc chiến xa, một người đàn ông trung niên đi xuống, sau khi nhìn thấy huy chương trên người Kim Phán Nhi, thần sắc dịu đi không ít:

    “Cô cũng là người của Thức tỉnh chi thành? Tại sao lại ở đây?”

    “Trưởng quan ! Tôi muốn đi tìm dị năng giả không khí. Hôm qua khi nhìn thấy dị động ở nơi này liền chạy tới xem thử, sau đó liền thấy tiểu trấn di động. Tiểu trấn này đã hỏng mất lồng phòng hộ, tôi định đưa họ về.” Kim Phán Nhi chỉ vào Trần Mộc mở miệng. Người đàn ông trung niên thực lực cũng bình thường, nhưng đối phương có quân hàm cao hơn cô, Kim Phán Nhi cũng chỉ có thể gọi đối phương là trưởng quan .

    Mỗi một dị năng giả đều có quân hàm, có điều quân hàm cao hay thấp còn nhìn vào người đó.

    “Ngài cũng là quan lớn của Thức Tỉnh chi thành?” Trần Mộc vẻ mặt hưng phấn và sùng bái, cúi đầu khom lưng.

    “Chuyện xảy ra ngày hôm qua mi có biết không ?” Người kia không có kiên nhẫn đáp lại Trần Mộc.

    “Đại nhân, ngày hôm qua tiểu trấn di động của chúng tôi bị tập kích! Đó là một người đàn ông cưỡi con sói lớn! Gã ta đập hỏng tiểu trấn của tôi, còn bắt một người bạn của tôi đi! Thật sự quá xui xẻo, mà sau khi gã đi khỏi lại có một con dị thú xông vào. Nếu không phải vị đại nhân này tới kịp, e rằng tôi sẽ gặp xui xẻo lớn !” Trần Mộc vội vàng mở miệng.

    Trải qua Kim Phán Nhi thiêu đốt, vốn tiểu trấn đã được tu sửa tốt, lại biến thành rách nát tung tóe. Người đàn ông trung niên kia nhìn thoáng qua, cũng không có hoài nghi.

    Lại nói tiếp, ngày hôm qua sau khi phát sinh dao động năng lượng cường đại, vệ tinh cũng bắt đầu giám thị khu vực kia, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhìn thấy một lang thú vác hai người chạy đi. Mà bọn họ ở phụ cận, đã bị phái đi bắt con lang thú kia và người khống chế lang thú. Cấp cao của Thức Tỉnh chi thành thậm chí đã hoài nghi sự kiện này cùng dị năng giả không khí kia có liên quan. Nói vậy, sau đó còn có thể có vài dị năng giả cường đại tới.

    Tiểu trấn di động này đương nhiên vệ tinh cũng chụp được, thậm chí đưa ra tư liệu. Đó là của một thiếu gia ở Nghiên Cứu chi thành mua, vừa mua được đã chọc người ta đến nỗi phải ra tòa.

    “Vệ tinh đã tìm được vị trí của lang thú kia, lần này chúng ta sẽ bắt giữ nó. Làm dị năng giả, cô phải chấp nhận điều động.” Người đàn ông trung niên kia quay đầu đới với Kim Phán Nhi mở miệng. Kim Phán Nhi là trung cấp dị năng giả, cũng là trợ lực hiếm có!

    “Nhưng là…… Tôi đã nhận tiền !” Kim Phán Nhi lập tức mở miệng, lại nhìn Trần Mộc.

    “Đại nhân! Không có lồng phòng hộ, tiểu trấn của tôi rất không an toàn!” Trần Mộc lập tức lớn tiếng mở miệng, khiến người đối diện nhíu mày.

    Nhưng năng lực lớn bao nhiêu thì sẽ đảm đương trách nhiệm lớn bấy nhiêu. Liên minh cho dị năng giả rất nhiều lợi ích, cũng yêu cầu dị năng giả bảo vệ người thường. Nếu hiện tại ông ta đem người trên tiểu trấn di động giữ lại ở nơi này, thì sau khi trở về có lẽ sẽ bị đám truyền thông linh tinh quấn quít không tha. Nếu đối phương xảy ra chuyện gì…. Người đàn ông nhíu mày.

    “Đại nhân, chúng tôi còn có một chiếc chiến xa đã được tân trang, nếu không để chúng tôi theo các ngài đi? Tôi tin tưởng năng lực của các vị đại nhân, hơn nữa tôi cũng là thợ săn dị thú cấp sáu!” Trần Mộc lại nói. Nguyên Thăng cũng là người biết tình huống của hắn, hiện giờ hắn không thể không cứu.

    Lại nói tiếp, vốn Trần Mộc định đi theo Kim Phán Nhi trở về thành, sau khi ném Chu Dật Cẩn liền rời đi. Nhưng hắn không nghĩ tới, Thức Tỉnh chi thành lại đang tìm mình, còn có manh mối xác thực. Một khi đã như vậy, hắn không thể không đi trước một bước.

    “Trên trấn có mấy người?” Người nọ lại hỏi. Để họ đi theo cũng không sao, trong chiến xa của bọn họ có không ít người thường, ngoại trừ thợ săn dị thú cường đại ở bên ngoài, cũng có không ít nhân viên hậu cần. Những người trên trấn dù có yếu nhược một chút, cùng lắm thời điểm chiến đấu không để họ tới gần là được.

    “Chúng ta chỉ có hai người, tự mang chiến xa !” Trần Mộc lập tức mở miệng. Đi theo những dị năng giả này, cũng có thể thử xem năng lực che dấu của chính mình. Nếu không sau này bị người ta phát hiện dị năng không khí, chỉ sợ không cần Lâm An Liệt trả thù, hắn đã bị người của Thức Tỉnh chi thành giết chết.

    Hơn nữa đi theo bọn họ một chuyến trở về sửa bộ đàm liên lạc cũng không ai tra xét hắn.

    Nói thật, Trần Mộc cũng không cảm thấy những người này có thể đối phó lang thú và dã nhân kia, bên trong nhóm người này cũng chỉ có hai người mạnh hơn một chút, cùng Kim Phán Nhi không khác biệt lắm, nhưng cũng không phải đối thủ của hắn, nếu họ chống lại lang thú tuyệt đối sẽ không chiếm được chỗ tốt. Tân thành , thành thị cấp hai này cũng có vài dị năng giả?

    “Đi, các người đi theo.” Người trung niên đáp ứng. Chiến xa của bọn họ vốn đã ngồi đầy người, nhiều thêm một chiếc xe cũng được, hơn nữa đối phương chủ động đi theo, cho dù xảy ra chuyện cũng không liên quan tới ông ta.

    Trần Mộc lại nịnh nọt khen tặng vài câu, sau đó trở về đem Chu Dật Cẩn ném vào chiến xa. Kim Phán Nhi ngồi vào chỗ điều khiển nhanh chóng đuổi theo đội dị năng giả.

    Thuộc truyện: TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN