TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN – Chương 31

    Thuộc truyện: TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN

    Chương 31: trở về thành…

    Tin tức toàn bộ dị năng giả và thợ săn dị thú tử vong đã được truyền về thông qua bộ đàm liên lạc. Trần Mộc ngốc trên chiến xa, dừng ở một góc hẻo lánh. Những người ở lại khác trên chiến xa cũng đã tụ lại một chỗ, mỗi người đều vô cùng lo lắng, khi nhìn thấy Kim Phán Nhi chạy nhanh tới thì lập tức nghênh đón.
    Kim Phán Nhi không quan tâm những người đó, vẻ mặt hoảng loạn nôn nóng, lại đem Nguyên Thăng với những miệng vết thương và cả người đầy máu vứt vào ghế sau chiến xa của mình, sau đó hô:
    “Mọi người chạy mau” Vừa ngồi vào vị trí điều khiển liền lái xe chạy về phía Tân thành.
    Những nhân viên hậu cần khác thấy vậy cũng cuống quít chui vào xe của mình rồi khởi động chiến xa chạy theo. Để giúp dị năng giả có thể nghỉ ngơi tốt, những nhân viên hậu cần này đều có bằng lái xe, ngược lại cũng không cần lo lắng không thể quay trở về.
    Thấy Nguyên Thăng toàn thân là máu được ném vào, Chu Dật Cẩn lập tức tiến tới xem xét, lại hỏi Trần Mộc:
    “Cậu ấy làm sao vậy ?” Chu Dật Cẩn không có một chút hảo cảm nào với dã nhân kia, vừa thấy tình trạng của Nguyên Thăng liền cảm thấy đối phương phải chịu khổ.
    “Không có việc gì.” Chẳng qua chỉ để chảy nhiều máu hơn một chút mà thôi, một chưởng lúc sau của hắn cũng không nặng. Trần Mộc biết Nguyên Thăng tám phần đã tỉnh rồi.
    “Tôi không sao” Nguyên Thăng cũng mở mắt.
    “Cho tôi một chút nước uống, chảy nhiều máu như vậy, tôi cần bổ sung lại nước.” Nguyên Thăng môi trắng bệch, anh chảy một chút máu cũng không sao, nhưng máu chảy nhiều như vậy không phải là không tổn hại.
    Chu Dật Cẩn mang nước đút cho Nguyên Thăng, đợi anh uống nước xong, lại cho uống thuốc cầm máu. Chu Dật Cẩn còn đưa thuốc mỡ cho anh, nhưng vết thương cũng đã khôi phục:
    “Dật Dật, hai ngày nay tôi khó chịu muốn chết. Lúc trước nghe người ta nhắc tới phóng xạ tôi cũng chưa từng để ý, hai ngày nay da của tôi lại bị phóng xạ làm cho vô cùng thô ráp, nếu tôi mà là con gái chắc không dám gặp người khác mất.” Anh ta vừa nói, vừa ôm linh thú của mình. Nếu tiểu cẩu của anh cũng bị bắt cóc với anh thì anh đã không chịu khổ nhiều như vậy. Con người sau khi hợp thể sức chống cự với phóng xạ tăng lên rất nhiều. Lần này anh không có linh thú ở bên cạnh, còn không có cả dầu chống phóng xạ, thảm hại hơn là còn không có quần áo! Tuy da của dị thú có thể chống đỡ một phần phóng xạ, nhưng kém quần áo chống phóng xạ rất nhiều lần!
    Được rồi, kỳ thật còn có một chuyện đáng ăn mừng, tên cướp kia ít nhất cũng không cởi quần lót của anh! Mà quần áo của anh cái nào cũng có công năng chống phóng xạ. Cho nên, cuối cùng cũng không gây ra bi kịch không thể cứu vãn! ( ý anh là quần lót của anh cũng có công năng chống phóng xạ, nên không gây ra bi kịch không thể cứu vãn :)))) đọc ba lần mới hiểu đoạn này ).
    “Dã nhân kia không đối xử tệ với cậu chứ?” Chu Dật Cẩn lại hỏi.
    “Không có, anh ta ngược lại cũng không làm gì tôi.” Nguyên Thăng mở miệng. Dã nhân kia cũng chỉ bắt anh ngồi cả ngày để nói về bố cục của đại lục, lịch sử cận đại, tình huống sinh hoạt của người dân hiện nay mà thôi.
    “Đương nhiên không làm gì cậu rồi, không phải hai người đều khỏe mạnh trở về đó sao ?” Trần Mộc cười cười:
    “Tôi đã dùng điện thoại chụp được ảnh hai người ở chung với nhau rồi, hiện tại đúng lúc làm giao dịch, chỉ cần các cậu giúp tôi che dấu, tôi sẽ coi như những ảnh chụp đó không tồn tại.” Di động hiện nay có rất nhiều công năng, không ít người cảm thấy bộ đàm liên lạc quá nhỏ, vì vậy sẽ mua một vài chiếc di động mang theo, vừa có thể lên mạng, chơi trò chơi hay xem phim cũng khá tốt, nếu muốn chụp ảnh còn có thể điều chỉnh tiêu cự.
    “Anh !” Nguyên Thăng nhìn tay của Trần Mộc đang cầm một chiếc di động màu hồng tinh xảo, vừa thấy đã biết là của con gái, lập tức hô to với Kim Phán Nhi đang ở phía trước:
    “Cô gái! Sao cô có thể tin tưởng một kẻ mặt người dạ thú như vậy?”
    Kim Phán Nhi không quay đầu lại, đáp:
    “Chẳng lẽ tôi phải tin tưởng anh?” Trần lão đại làm chuyện gì, khẳng định là có nguyên nhân. Kim Phán Nhi đối với Trần Mộc luôn có một sự tin tưởng tới khó hiểu. Nếu không có Trần Mộc, có lẽ bây giờ cô đã bị chết đói !
    “Không có thiên lý !” Nguyên Thăng nhìn ảnh chụp trong di động. Tiêu cự của di động có thể điều chỉnh rất xa, trong đó còn có ảnh chụp Thái Sơn đang khiêng anh, càng đừng nói tới ảnh chụp anh đang đứng khỏe mạnh bên cạnh bọn họ.
    Trần Mộc nhìn sắc mặt anh ta thay đổi liên tục, lại bật một đoạn ghi âm. Đúng là cuộc nói chuyện của bọn họ lúc sau, bên trong còn có giọng nói của Nguyên Thăng rất dễ dàng nhận ra được.
    “Tôi đã đồng ý giữ bí mật cho anh, không có những thứ này cũng sẽ giữ bí mật .” Chu Dật Cẩn trực tiếp mở miệng. Y không nghĩ tới Nguyên Thăng lại có quan hệ với dã nhân kia.
    “Tôi không thể giữ bí mật có được không ?” Nguyên Thăng có chút khó chịu không vui. Vốn lúc đầu nếu Trần Mộc không mang những thứ này ra, anh cũng hiểu được mình và đối phương có chung bí mật, đương nhiên sẽ không bán đứng hắn. Nhưng lúc này lại bị uy hiếp, anh ngược lại rất không vui.
    Trần Mộc khá vừa lòng với tình trạng hiện giờ:
    “Một khi đã như vậy, ba tháng trước tôi được cậu cứu, bởi vì bị thương nên ở lại tiểu trấn di động của cậu. Về phần những người ở lúc trước, chắc các cậu có thể thu phục chứ?” Người sống trên tiểu trấn di động, hầu như đều nghe lời của trấn trưởng.
    Nguyên Thăng sửng sốt…… Người khác có thể thu phục tiểu trấn di động của mình, nhưng anh lại không thể.
    Từ trước tới giờ anh cũng không bạc đãi những người đó, bởi vì chuyện lúc trước mà để bọn họ vào trong thành, còn cho không ít tiền. Anh định sau khi tu sửa tốt tiểu trấn sẽ trở về, nhưng những người đó thì sao ? Vậy mà yên lặng tố cáo sau lưng anh, khiến anh không những phải bồi thường một khoản tiền lớn, mà bọn họ còn không đồng ý trở về tiểu trấn di động nữa.
    “Làm sao vậy ?” Trần Mộc đột nhiên nghĩ tới Lâm An Liệt cũng sống ở tiểu trấn này, nhất thời sắc mặt trở nên khó coi.
    “Những người đó đều ở trong thành, chờ chúng tôi trở về sẽ xử lí. Với cả, tôi mua tiểu trấn này cũng chưa lâu nên rất ít tiếp xúc với người dân ở đây. Nếu tôi nói tôi đưa anh vào trấn, bọn họ sẽ không nghi ngờ cũng không có chứng cứ đâu.”

    Thời điểm Nguyên Thăng mua tiểu trấn di động, không ít người liền lập tức bán đi. Bởi vì bọn họ không tin tưởng vào trấn trưởng có thực lực thấp kém, hơn nữa cũng biết tình trạng thực tế của tiểu trấn lúc ấy đi? Có điều cũng vì vậy, những phòng ở xa hoa ở phía đông tiểu trấn của Nguyên Thăng vẫn để không, phòng chữa bệnh và phòng chăm sóc cũng không có ai. Về phần lúc sửa chữa, tiểu trấn di động đều dừng ở ngoài thành nhờ người đến sửa, chủ yếu là sửa chữa hệ thống điều khiển trung tâm nên những nhân viên này cũng không vào nhà dân.
    Hiện giờ mỗi lần nhớ tới hành vi ngu xuẩn của mình lúc đó, Nguyên Thăng liền không nhịn được mà muốn kêu rên. Có điều hiện giờ, ngược lại có thể nói Trần Mộc dưỡng thương ở phòng bên cạnh. Còn có…… Nguyên Thăng đột nhiên nghĩ tới, lang thú khi đi săn thì vệ tinh sẽ dễ dàng giám sát nó, nhưng Thái Sơn lại không giống vậy. Không phải mình còn có một tiểu trấn di động sao ? Thái Sơn không thể vào thành nhưng có thể vào tiểu trấn di động mà !
    Nghĩ như vậy, cái tiểu trấn phải tốn rất nhiều tiền mua này ngược lại cũng có chút giá trị. Chỉ là lúc này, Nguyên Thăng còn không biết trên tiểu trấn di động của anh đã bị Lý Quân làm hỏng hệ thống phòng ngự, còn bị Trần Mộc ném lại giữa đường, không biết sẽ có bao nhiêu dị thú vào tàn sát bừa bãi đâu !
    “Vậy là tốt rồi, cụ thể chúng ta sẽ thương lượng sau.” Trần Mộc lại nói. Đợi lát nữa vào thành, bọn họ có lẽ sẽ bị tra hỏi rất nhiều, vậy cứ thương lượng tốt trước đã
    Ba người nghiên cứu một vài lý do thoái thác. Thân phận lúc trước của Trần Mộc không có một chút đáng ngờ nào, ngược lại không cần lo lắng sẽ bị lộ. Sau khi thương lượng tốt, Nguyên Thăng dùng bộ đàm liên lạc của Chu Dật Cẩn để liên lạc với một cụ già sống trên trấn lúc trước. Cụ già này đã hơn một trăm tuổi, vẫn sống một mình. Nguyên Thăng đối với cụ cũng không tồi, mà cụ là người biết cảm ơn, lúc trước những người đó tố cáo Nguyên Thăng cũng là cụ nói với anh, bản thân cụ cũng không tham gia vào. Có điều, sau này Nguyên Thăng vẫn cho cụ già đó một khoản tiền bồi thường, bởi vì anh đối với những người khác trên trấn đã lạnh nhạt đi rất nhiều, càng không định liên hệ lại, ngược lại Chu Dật Cẩn vẫn lưu lại số của cụ già này. Mặt khác Nguyên Thăng dùng bộ đàm liên lạc của Chu Dật Cẩn để liên lạc là do bộ đàm của anh đã bị Trần Mộc hủy đi rồi. Mà đợi tới lúc hai người đi mua cái mới, cũng vẫn sẽ chọn loại chói mắt như trước.
    Vừa tiếp được bộ đàm liên lạc, một cụ già tóc xám trắng đã hiện lên trên màn hình:
    “Văn lão tiên sinh !” Nguyên Thăng lập tức mở miệng.
    “Là trấn trưởng à ? Có chuyện gì vậy, sao nhiều ngày như vậy còn chưa trở về ?” Cụ già đối diện liền hỏi. Nguyên Thăng đi thí nghiệm tiểu trấn di động đáng lẽ đã phải sớm trở về rồi .
    “Xảy ra chút chuyện, trong thành thế nào ?” Nguyên Thăng hỏi. Muốn để cụ già này giúp tạo chứng cứ giả, anh lại có chút không biết mở miệng thế nào.
    “Trong thành không sao. Có điều đứa trẻ Lâm gia kia rất khiến cho người ta tức giận !” Khuôn mặt của cụ già lập tức hiện lên vẻ tức giận
    “Đứa trẻ Lâm gia…… Lâm An Liệt ?” Nguyên Thăng còn nhớ rõ đối phương, dù sao lúc mình tới tiểu trấn, người nhà của cậu ta cũng đều qua đời.
    “Đúng vậy, hôm trước tôi mới biết được người dân tố cáo ngài là do cậu ta xúi giục, nếu không người khác cũng không biết được có chuyện như vậy. Mẹ của cậu ta từng ở trong thành, khi tỉnh táo cũng không thiếu lần nhắc tới chuyện trong thành với cậu ta……” Cụ già cau mày nói. Cụ vẫn sống một mình, không can thiệp vào chuyện của người khác, cho nên tin tức gì cũng biết sau cùng.
    Nguyên Thăng và Chu Dật Cẩn đều nhíu mày. Lúc đầu bọn họ còn cảm thấy Lâm An Liệt rất đáng thương, lại không nghĩ rằng gã sẽ làm ra chuyện như vậy. Ban đầu anh đã cho người trên trấn tiền an ủi, nhưng sau đó bọn họ vẫn tố cáo, lại còn đòi nhiều tiền bồi thường hơn. Hơn nữa, những người đó lâm trận lại bỏ chạy khiến anh thấy rất khó hiểu. Khi xảy ra chuyện, anh cũng đã liên lạc với Chu Dật Cẩn, sau đó nhanh chóng đi đón, cũng báo cáo cho thành thị bên cạnh. Nhưng chuyện như vậy, thành chủ đều thống nhất để trấn trưởng tự mình giải quyết. Mặt khác, anh cũng không có người quen nào ở Tân thành, tốc độ để người khác đưa Chu Dật Cẩn tới còn chậm hơn so với tự anh đi đón.
    Hơn nữa, khi đó tiểu trấn di động đang ở khu vực an toàn, chuột thú đã là loại dị thú mạnh nhất chỗ ấy. Cho dù chuột thú có vào trấn ngay từ đầu, chỉ cần trốn tốt thì sẽ chống đỡ được tới lúc anh về.
    Trần Mộc ngồi một bên, khi nghe được tin tức về Lâm An Liệt liền dựng lỗ tai, trên mặt cũng không còn ý cười.
    “Không phải cậu ta không lấy tiền của tôi sao ?” Nguyên Thăng cảm thấy bản thân rất xui xẻo .
    “Trấn trưởng, sao cậu ta có thể không lấy tiền của ngài, ngài đã để Chu tiên sinh chuyển giao, cậu ta vẫn lấy đó thôi? Mà hôm trước cậu ta đã đi tìm thân thích để nương tựa, lúc đi còn vô cùng rạng rỡ.” Cụ già kia dường như rất không thích Lâm An Liệt.
    “Sao lúc trước cậu ta còn không chịu đi một người ?” Nguyên Thăng nghĩ đến Lâm An Liệt lúc trước quấn quít lấy Chu Dật Cẩn, có chút ngoài ý muốn.
    “Hôm trước cậu ta nói với chúng tôi ngài muốn chạy. Mà cậu ta, nghe đâu có tin tức về thân thích ở Tinh Vân thành .” Văn lão tiên sinh có chút khinh thường. Người Lâm gia mỗi lần xem tivi đều rất chú trọng tới tin tức ở Tinh Vân thành, đây là việc những người trên trấn đều biết. Nói không chừng, chính là tin tức về tình nhân của con gái Lâm gia kia .
    Nguyên Thăng lại hỏi mấy câu, đề tài lại chuyển từ trên người Lâm An Liệt đến chỗ khác, đối với chuyện Nguyên Thăng đã nhờ, một câu liền đồng ý. Có điều, cụ cũng đưa ra nguyện vọng được về ở trên tiểu trấn di động.
    Vốn Nguyên Thăng đã thất vọng tới cực độ đối với người dân trên trấn, nhưng lại đồng ý với cụ già. Có người nguyện ý ở trên trấn của anh, cũng là do đã tin tưởng anh.
    Lấy lí do “Không có chứng minh”, Trần Mộc ngược lại thoải mái không ít, mà cùng lúc đó, một phi thuyền hướng về Tân thành được cất cánh. Trên phi thuyền, một người đàn ông trung niên khuôn mặt lạnh lùng đang cầm khối kim loại, trên khối kim loại, bốn chữ rõ ràng vô cùng –“ dị năng không khí ”.
    Lưu Hải là con trai độc nhất của ông ta, đương nhiên được ông ta vạn phần sủng ái. Cũng nhờ chuyên gia tìm một khối kim loại vô cùng cứng rắn thích hợp với dị năng của Lưu Hải trở về cho con mình. Khối kim loại này thậm chí còn quý hiếm hơn so với cái mà ông ta luôn mang theo. Lần này Lưu Hải đi ra ngoài làm nhiệm vụ, mọi người đều trông cậy vào Lưu Hải sẽ dùng khối kim loại này để mở cửa của sở nghiên cứu, lại không ngờ rằng, con của mình sẽ chết, chỉ để lại khối kim loại này, mà mặt trên còn có manh mối lúc còn sống của đứa con.
    Con của ông ta chết trong bụng cá voi thú, cũng đã sớm biến thành phân ở trong biển, nhưng khối kim loại này vẫn không bị ăn mòn hoàn toàn, để lại manh mối khiến ông ta căm hận ngút trời muốn tìm đối tượng để phát tiết.
    Manh mối đứa con để lại trước khi chết, không hề nghi ngờ đúng là đã nói rõ kẻ trộm đi thiên thạch là một dị năng giả không khí!
    Thông qua khối kim loại được tìm thấy trong bao định vị, tìm được kẻ đầu sỏ, mà ông ta đương nhiên cũng muốn dùng khối kim loại này báo thù cho con trai!
    Sắc mặt của người đàn ông trung niên càng ngày càng lạnh lùng, những sản phẩm bằng kim loại ở bên cạnh đều run rẩy. Khi ông ta đứng lên, cái ghế làm bằng kim loại đã hoàn toàn biến mất, biến thành một bộ phận của sàn hợp kim.

    Thuộc truyện: TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN