TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN – Chương 63

    Thuộc truyện: TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN

    Chương 63: Theo đuổi

    Sinh nhật của Trần Mộc vào tháng ba, liên minh vẫn tính tuổi theo âm lịch, cho nên vừa sang năm mới không bao lâu, hắn đã tròn hai mươi bảy tuổi. Thời điểm hai mươi bảy tuổi ở đời trước, hắn gặp được Lâm An Liệt, đời này thì sao……

    Ngồi trước máy tính, Trần Mộc liếc mắt, nghiêm túc mở một trang web lên, sao đó liên tục di chuyển chuột.

    “SS vấn đề: Một người đàn ông muốn theo đuổi một người đàn ông khác phải làm thế nào?

    Đáp án 1: Người anh em, có phải cậu cũng giống tôi, cảm giác mình đã bị sinh sai giới tính đúng không ? Theo đuổi đàn ông, phải nhanh, độc, chuẩn! Ở thế đạo hiện giờ, nếu không mau chóng ra tay sẽ phải ăn cơm thừa rượu cặn, ra tay không đủ độc thì hai tay sẽ trống trơn, ra tay không đủ chuẩn thì sẽ phải hối hận nửa đời còn lại ! phụ kiện:[bí tịch theo đuổi đàn ông một ngàn bản]

    Đáp án 2: Trực tiếp thượng, trực tiếp thượng, tốt nhất là thượng !

    Đáp án 3: Có ý muốn kết bạn không ? Liên lạc nick xxxxx trên mạng.

    ……”

    Ngón tay ấn nhẹ tải xuống phụ kiện.

    Lại nói tiếp, lúc trước người chủ động là Lâm An Liệt, đan khăn cho hắn, giặt quần áo nấu cơm…… Có điều, nếu muốn hắn đi đan khăn quàng cổ…… Cả đời này cũng đừng nghĩ.

    Một đống tư liệu thật dày được bỏ vào trong thiết bị ghi chép, có điều, phần lớn đều không thích hợp để sử dụng, chẳng hạn như sắc dụ linh tinh ……

    Cuối cùng nguyên tập tài liệu đó hắn lại chẳng tin được cái nào, chẳng lẽ bản thân không thể thoát khỏi cảnh độc thân.

    Trên tiểu trấn di động lúc này được trang bị nhân viên hậu cần vô cùng đầy đủ, hơn nữa, những người đó đều rất tài giỏi, tựa như Thẩm Lâm.

    Cho nên, việc cơm nước cũng có đầu bếp siêu quần đảm nhiệm, dựa vào những con mồi mà bọn họ đi săn được và thức ăn lúc trước được mang đi từ Nghiên cứu chi thành, mỗi một lần ăn cơm, đều có thể nấu ra cả một bàn lớn mỹ vị, so với mỹ vị mà Thẩm Lâm làm còn muốn mỹ vị hơn, cũng rất phù hợp dinh dưỡng.

    Trần Mộc vẫn rất thích những món ăn này, nhưng hôm nay, hắn lại không tới căn tin để ăn cơm.

    “Đợi vài ngày nữa sẽ đi tới Nghiên cứu chi thành, có phải anh có chút không muốn tới đó ?” Chu Dật Cẩn nghĩ mấy ngày nay Trần Mộc có chút khác thường, hỏi. Dù như thế nào thì Trần Mộc đối với y cũng không tồi, thời điểm giúp y gia tăng thực lực cũng đều tận lực hết sức.

    “Không có gì không muốn,” Dù sao nhất định hắn cũng phải đầu nhập vào nơi nào đó, Thức tỉnh chi thành không có khả năng, cũng chỉ có thể là Nghiên cứu chi thành:

    “Đây là cậu quan tâm tới tôi?”

    “Đúng vậy, buổi trưa anh còn không tới căn tin ăn cơm?” Chu Dật Cẩn lại hỏi.

    “Tôi nấu cơm cho cậu ăn nhá?”

    “Cơm anh nấu cũng không ngon bằng đầu bếp làm.” Chu Dật Cẩn trực tiếp mở miệng. Tài nghệ nấu ăn của Trần Mộc có thể chấp nhận, nhưng tuyệt đối không thể so được với Thẩm Lâm và đầu bếp.

    “Cậu không muốn nếm thử thịt dị thú mà cậu săn được?” Hương vị của dị thú mà Chu Dật Cẩn săn bắt cũng giống như cấp bậc của nó, hiện giờ vẫn còn bị ném trong hầm băng để tích trữ.

    “Anh có yêu cầu gì đúng không?” Chu Dật Cẩn hoài nghi nhìn về phía Trần Mộc. Lúc trước Trần Mộc đối tốt với y là vì muốn y đi thu thập chứng cứ người của U Minh thành và Vương Lập Công cấu kết, lần này…… Có lẽ là muốn hỏi tin tức của Nghiên cứu chi thành?

    “ Tôi không có yêu cầu gì cả” Trần Mộc vỗ vỗ bả vai đối phương:

    “Thứ cậu săn được nhiều nhất là thỏ, vậy làm tiệc thỏ cho cậu đi.”

    Con thỏ được cạo lông, cắt bỏ nội tạng rồi rửa sạch, dùng nước sạch nấu một nồi thịt thỏ kho tàu.

    Ruột thỏ rửa sạch, xát muối, bên trong ruột nhét đầy tim gan, thịt thỏ trộn với một vài loại gia vị, bởi vì bên trong bị nhồi đầy, sau khi nấu chín còn có thể cắt thành từng khối, trực tiếp ăn sẽ nguyên nước nguyên vị, chấm chút tương ăn càng thêm mỹ vị.

    Thịt thỏ một phần kho tàu, một phần dùng nồi áp suất hầm nhừ, một phần khác dùng ớt xanh xào lăn cùng.

    Đương nhiên rau dưa cũng không thể thiếu, cùng với những đồ mang tới từ Nghiên cứu chi thành và một ít rau rưa mà người của U Minh thành tìm được ngoài dã ngoại dùng để thay đổi, Trần Mộc đem cả hai thứ xào với nhau.

    “Tuy rằng không ngon bằng đầu bếp làm, nhưng thật sự cũng rất không tồi!” Chu Dật Cẩn ăn thực vừa lòng. Có điều, bữa cơm này vừa nhìn đã biết là phải chuẩn bị từ rất lâu, Trần Mộc thật sự không có việc gì cần nhờ vả chứ?

    “Cậu thích là được rồi.” Trần Mộc cân nhắc một chút, lại nói:

    “Trong nhà cậu có bao nhiêu người ? Hiện giờ tôi mới biết mỗi Chu Dật Minh.”

    “Cha mẹ ông bà nội ông bà ngoại của tôi đều còn, còn có anh họ mà anh đã biết.” Vấn đề này ngược lại mình có trả lời, Chu Dật Cẩn ngồi nghiêm chỉnh.

    “Theo như cậu nói, hẳn là cậu phải có bác chứ ?” Trần Mộc cảm thấy có chút kỳ quái.

    “Bác của tôi đã mất rồi.” Đã mất được ba mươi năm rồi.

    “Thì ra là như vậy, cha mẹ cậu có yêu thích gì đặc biệt không ?” Trần Mộc không đi rối rắm cha mẹ của Chu Dật Minh nữa, những người này cũng không có quan hệ gì với mình, có điều cha mẹ của Chu Dật Cẩn lại khác……

    “Mẹ tôi thích giải phẫu, cha tôi thích thi thể.” Chu Dật Cẩn âm trầm cười. Khi y còn nhỏ đã cảm thấy những phòng thí nghiệm này rất khủng bố, mới quyết định đi nghiên cứu máy móc. Không phải ngày nào cha mẹ y cũng giải phẫu, nhưng vẫn có rất nhiều thời điểm vung lên dao nhỏ

    “Yêu thích thật kì quái……” Nhân viên nghiên cứu…… Nếu đem bản thân đưa lên cửa, khẳng định bọn họ sẽ rất cao hứng, đương nhiên, không phải đưa lên làm con rể mà đưa lên làm thi thể.

    “Những điều anh hỏi không đủ chuyên nghiệp, tôi với anh nên nói một cách cẩn thận về tình huống của Nghiên cứu chi thành thì hơn.” Chu Dật Cẩn trầm tĩnh lại, bưng lên một chén trà. Lý Quân nơi đó khẳng định đã có Nguyên Thăng xoá nạn mù chữ, Trần Mộc nơi này, chính mình cũng nên nói cho hắn hiểu rõ.

    Cách một cái bàn hỗn độn đầy đồ ăn, Chu Dật Cẩn giảng cho Trần Mộc một khóa học về thường thức cơ bản.

    Tiểu trấn di động hiện giờ đều không phân biệt ngày đêm mà tức tốc di chuyển, cho nên chẳng bao lâu nữa sẽ tới được Nghiên cứu chi thành.

    Ngoại trừ Lý Mục Tùng và một vài người già khác, tất cả mọi người đều có thể đi vào Nghiên cứu chi thành. Thời điểm buổi sáng muốn đi vào thành, Lý Mục Tùng đứng ở ven đường, ánh mắt phức tạp nhìn Lý Quân.

    Mấy ngày nay, Trần Mộc làm đủ mọi cách lấy lòng Chu Dật Cẩn, mà Lý Mục Tùng, cũng làm đủ mọi cách lấy lòng Lý Quân, rất khó tưởng tượng, một người đàn ông bốn năm mươi tuổi như ông, vừa đem tất cả mọi thứ Lý Quân có khả năng sẽ dùng đến sửa sang lại, vừa bữa lớn bữa nhỏ chăm sóc lang thú, tất cả đều là bao bọc.

    Lý Quân đứng bên cạnh Lý Mục Tùng, tình cảm này của Lý Mục Tùng anh cũng cảm nhận được. Mấy ngày nay, cũng không thiếu lần nghe Lý Mục Tùng cảm thán những chuyện khi anh còn nhỏ.

    Phần lớn những người làm cha làm mẹ đều đem con mình đặt ở phía trước. Lý Quân trầm mặc trong chốc lát, đi tới trước mặt Lý Mục Tùng:

    “Cha”

    “Quân quân !” Lý Mục Tùng muốn ôm con trai của mình, nhưng người trước mắt đã không còn là đứa bé vì lười mà cứ liếm sàn lê đi nữa rồi, đây đã là người so với mình càng cao to hơn, cũng trẻ tuổi hơn, cuối cùng, ông chỉ vỗ vỗ bờ vai của anh.

    Trần Mộc liếc mắt nhìn Lý Quân một cái, tuy rằng lúc trước Lý Quân phải chịu khổ rất nhiều, nhưng có một người cha như vậy thì quả thật không tồi chút nào.

    Vợ của Lý Mục Tùng đã qua đời, nếu không phải đối phương không thể vào thành, ngược lại hắn sẽ không ngần ngại mà đem mẹ mình giới thiệu cho đối phương.

    “Cuối ngày tôi sẽ đi đón anh, đi gặp anh trai tôi.” Chu Dật Cẩn mở cửa xe của Tề Chích, vừa quay đầu mở miệng với Trần Mộc.

    “Được.” Trần Mộc đồng ý, hai ngày này, hắn phải ở bên mẹ.

    Lưu Chân Chân sống ở Nghiên cứu chi thành quả thực không tồi. Đây là một thành thị khiến cho người ta phải mơ ước, cho dù nhìn thứ gì cũng đều rất bình thường, thậm chí, cái người ở trên đường cầm cờ lê sửa ô tô cũng có thể là một nhà thiết kế xe nổi tiếng, đương nhiên, cũng có thể là một kẻ xấu đang muốn phá hoại xe của người khác.

    Bằng cấp của Lưu Chân Chân ở Nghiên cứu chi thành không đáng để mắt, nhưng bà không thiếu tiền, cũng giống như lúc trước, thi thoảng làm việc trên mạng cũng không tồi, nếu rảnh thì có thể đi dạo ở công viên phụ cận, cảnh sắc nơi này cũng không hề kém hơn so với thành thị du lịch cấp hai kia.

    Chu Dật Minh an bài phòng ở cho bà, thậm chí còn có một hoa viên nhỏ, mấy ngày nay bà cũng trồng một ít cà chua dưa chuột rau cỏ linh tinh, cho dù có kết quả hay không, có việc làm đã là không tồi rồi.

    Thời điểm Trần Mộc đến nơi, bà đang lau sàn nhà, vừa lau sàn nhà vừa vặn vẹo thân thể theo bài nhạc, như vậy có thể làm được việc nhà còn có thể giữ vóc dáng của mình, hiệu quả vô cùng tốt.

    “Mẹ !” Trần Mộc kêu một tiếng, liền nhìn thấy Lưu Chân Chân nhanh chóng ném bay giẻ lau nhà, đứng thẳng thân mình:

    “Con đã về rồi à ?”

    Lúc trước ở trên tiểu trấn di động, bị yêu cầu tận lực không liên lạc với bên ngoài, Trần Mộc không thể ngày nào cũng nói chuyện được với Lưu Chân Chân, vừa rồi cũng tự ấn vân tay của mình để mở cửa……

    “Mẹ, mẹ ngóng trông tối nay con về đúng không?”

    “Không có !” Nét xấu hổ trên mặt Lưu Chân Chân chợt lóe rồi biến mất, lại nhặt giẻ lau lên:

    “Mỗi ngày mẹ đều đợi con về.”

    “Mẹ, vừa rồi trông mẹ rất có sức sống !” Trần Mộc khích lệ tận đáy lòng.

    “Thằng nhóc thối!” Lưu Chân Chân đem giẻ lau ném đi, mặt đỏ lên, phải dạy dỗ lại tên nhóc trong mắt không có trưởng bối này .

    “Mẹ yêu tha mạng ! Lần này con còn mang về thứ tốt cho mẹ đấy !” Trần Mộc nhảy vào trong viện, nơi đó có một cái bao rất lớn.

    “Hơn phân nửa là thịt dị thú, thứ này cũng có gì hiếm lạ?” Lưu Chân Chân không để ý chút nào.

    “Lần này không phải là thịt dị thú” Trần Mộc đem cái bao mở ra, bên trong là một vài loại rau cỏ ở ngoài dã ngoại có thể ăn. Hiện nay, biết được những thực vật có thể ăn, ngoại trừ người của U Minh thành, cũng chỉ có vài người bọn họ, có điều, về sau mọi người đều có thể biết được, bởi vì sau khi Chu Dật Minh biết được tin tức này, liền muốn bọn họ lấy một bao lớn đem về, những thứ này cũng là hắn lấy từ trong cái bao lớn đó, để mẹ nếm thử trước tiên.

    Trần Mộc tự tay xuống bếp nấu cơm cho mẹ mình, Chu Dật Cẩn lại đắm chìm trong sự quan tâm của cả nhà.

    Tuy rằng người trong nhà luôn vội vàng đủ lọai chuyện, thời điểm Chu Dật Cẩn còn học đại học ở Nghiên cứu chi thành, một hai tháng không gặp người nhà là rất bình thường, nhưng tách ra hẳn một năm như lần này thì vẫn là lần đầu tiên.

    Chậm rãi kể hết tất cả những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, miệng thì ăn các loại thức ăn vặt mà người nhà đưa cho, cảm giác gia đình thật đúng là rất tuyệt.

    “Cái tên Trần Mộc kia, cũng quá đáng giận !” Chu gia lão cha là người thứ nhất phát biểu ý kiến.

    “Điều hắn làm lúc đó cũng rất bình thường, dù sao khi đó Thức tỉnh chi thành cũng đang truy nã hắn.” Chu Dật Minh đã đem những hành động của Trần Mộc đều nói ra, ấn tượng ban đầu rất quan trọng, không ngờ cha mẹ vẫn có ý kiến.

    “Xét đến việc khi con rơi vào tay người của U Minh thành đều là hắn cứu con, cha sẽ không so đo .” Chu gia lão ba tiếp tục mở miệng.

    Chu Dật Cẩn giật giật môi, không dám nói Trần Mộc đã sớm biết việc này, còn rất biết thời biết thế. Xét đến việc Trần Mộc đối với y không tồi, y cũng không khiến người nhà có ấn tượng xấu về hắn nữa.

    Đối với Trần Mộc mà nói, Nghiên cứu chi thành vô cùng mới mẻ, nhưng đối với Chu Dật Cẩn mà nói, tất cả nơi này y đều đã biết rất rõ.

    Sáng sớm, Chu Dật Cẩn liền lái ô tô của mình tới nhà Trần Mộc, vừa lúc đối phương đang ăn điểm tâm.

    Trong nhà chỉ có hai người, ăn cũng đơn giản, Trần Mộc hai ba miếng liền giải quyết xong bữa sáng của mình, an vị trên vị trí phó lái.

    “Còn phải đi gặp Lý Quân và Lý Triết Tâm.” Chu Dật Cẩn mở miệng. Theo ý tưởng của Chu Dật Minh, hôm nay sẽ có một chương trình, cho nên muốn mọi người đều tụ tập ở phủ thành chủ.

    Ở Nghiên cứu chi thành, Tề Chích làm thành chủ luôn luôn chỉ phụ trách với sự vụ ở bên ngoài, mà nội vụ, hoàn toàn là do Chu Dật Minh phụ trách .

    “Thí sinh dự bị của chúng ta lúc này mới có sáu người An Bình Chí, U Minh thành bốn người, còn có ba người các cậu và Tiểu Cẩn, đương nhiên, Tiểu Cẩn có cần tham gia thi hay không còn tùy vào tình huống, nếu đuổi kịp ở hạng mục đấu đoàn đội, mang thêm một cơ giới sư sẽ linh hoạt hơn.” Chu Dật Minh mở miệng, còn nói không ít nội dung tương quan về trận đấu.

    “Khẳng định chúng tôi đề đồng ý dự thi, có điều, huấn luyện kế tiếp phải làm thế nào?” Trần Mộc hỏi. Hắn còn phải giúp Chu Dật Cẩn tăng thực lực lên một chút nữa.

    “Tiếp theo, Tề Chích sẽ chỉ đạo việc huấn luyện của mọi người, tuy rằng thực lực của mọi người có thể mạnh hơn anh ta, nhưng có thể cùng học tập lẫn nhau.” Chu Dật Minh mở miệng:

    “Anh ta có thể sẽ mang mọi người đi đặc huấn ở dã ngoại, cũng có thể mang mọi người đi học tập ở trong thành thị, tất cả việc này sẽ do anh ta quyết định, đồng thời, anh ta cũng sẽ loại một vài người không đủ tư cách.”

    “Không thành vấn đề.” Trần Mộc nhìn nhìn Lý Quân và Lý Triết Tâm, đồng ý.

    “Chúng ta tới đây kí một hiệp nghị đi, còn có một ít tư liệu đưa cho mọi người xem.” Mấy người An Bình Chí đã biết tương quan về tình huống của đối thủ, những người này lại không rõ ràng, hơn nữa, tình huống của Lý Quân và Trần Mộc cũng rất đặc thù.

    Nhìn qua cũng không có nhiều chuyện cần giải quyết lắm, thế nhưng lúc đi ra khỏi phòng của thành chủ, trời đã sắp tối, cơm trưa của bọn họ giống Chu Dật Minh là cơm công sở, cũng may hương vị không tồi.

    “Đúng rồi, vì sao mấy ngày nay đều không nhìn thấy thành chủ?” Trần Mộc vẫn rất tò mò đối với Tề Chích.

    “Anh ta đi Thức tỉnh chi thành .” Tề Chích hôm qua đã đi tới Thức tỉnh chi thành, Chu Dật Cẩn biết đây là một ván cược lớn của anh trai, lần này phụ thuộc liên minh lựa chọn thế nào, Nghiên cứu chi thành có thể phát ra hào quang của mình, nếu Nghiên cứu chi thành không thể áp được Thức tỉnh chi thành, chỉ sợ……

    “Thả lỏng đi, tôi mời cậu ăn cơm?” Trần Mộc đem cánh tay đặt lên bả vai Chu Dật Cẩn, giữ lấy đối phương, đây là tư thế mà hắn thích nhất, cũng giống như đang ôm Chu Dật Cẩn.

    Chu Dật Cẩn đã thành thói quen với động tác này của Trần Mộc, có điều địa điểm hiện tại không thích hợp, y lập tức vung thoát khỏi tay đối phương:

    “Trước mắt mọi người không nên động tay động chân.”

    “vậy tôi đây sẽ ngầm động tay động chân.” Trần Mộc cười cười, giành trước vị trí lái xe.

    “Tôi muốn tới Thời Đại Kim Cương ăn cơm.” Chu Dật Cẩn mở miệng.

    “Đi !” Trần Mộc khởi động, bắt đầu đi về phía mục tiêu, rất nhanh, Thời Đại Kim Cương bốn chữ đã xuất hiện trước mắt hắn.

    “Tiên sinh, mời ngài đưa thẻ hội viên.” Đi vào Thời Đại Kim Cương liền nhìn thấy nhân viên phục vụ đang khéo léo mỉm cười.

    Thẻ hội viên của nhà hàng ? Chỉ sợ không đủ thân phận sẽ không thể lấy được chiếc thẻ hội viên kia, Trần Mộc biết Chu Dật Cẩn khẳng định là cố ý , lập tức cười rộ lên:

    “Tôi không có thì phải làm thế nào?”

    “Tiên sinh, nhà hàng của chúng tôi chỉ có hội viên hoặc nhân tài đi cùng hội viên mới có thể vào.” Tươi cười trên mặt nhân viên phục vụ cũng chưa hề suy giảm, dám đi tới nơi của bọn họ đều là không phú tức quý, cho nên mỗi một người nhân viên phục vụ đều có tố chất rất cao.

    Trần Mộc xoay người, vừa định để Chu Dật Cẩn lấy ra thẻ hội viên, thì nghe được một giọng nói gọi tên của mình.

    “Trần Mộc, cậu là Trần Mộc đúng không ?” Một người trẻ tuổi có chút kinh ngạc nhìn Trần Mộc.

    “Cậu là……” Trần Mộc cảm thấy đối phương có chút quen mắt, nhưng lại không thể nhớ được là ai.

    “Tôi là Ôn Lâm Đào, là bạn cùng phòng với cậu hồi đại học.” Người nọ nhìn thấy Trần Mộc vẻ mặt nghi hoặc, có chút khó chịu.

    Ôn Lâm Đào tên này Trần Mộc đã quên, có điều đối phương vừa nói, ngược lại hắn đã nhớ ra người này. Phòng ngủ lúc trước có tám người, đây là người sinh động nhất trong số đó, bởi vì cậu ta có thân thích ở thành thị cấp một, trong nhà lại có tiền, thường thường tiêu tiền như nước để mời người ăn cơm. Bởi vậy bên cạnh cậu ta cũng vây không ít người, Trần Mộc lại không liệt trong đám này.

    Cũng không phải do Trần Mộc không quần chúng, mà là phí sinh hoạt Trần Khải cho quá ít, giá hàng ở thành thị cấp hai lại cao, tiêu dùng phung phí như vậy hắn không thể gánh được, mà ăn không trả tiền lại rất ngại ngùng, hơn nữa, lúc ấy hắn đi học năm hai đã đi làm công, quả thật quá mức bận rộn.

    “Đã lâu không gặp.” Trần Mộc cười cười. Đời này hắn sống lại, đã không còn ở trường học, đời trước hắn chết lúc ba mươi tám tuổi, mười sáu năm sau khi tốt nghiệp, hơn nữa tính cả đời này, cũng đã sắp hai mươi năm, nhớ được nới ấy quả thật cũng không dễ dàng.

    “Đã lâu không gặp, sao cậu không tham gia họp lớp?” Ôn Lâm Đào lộ vẻ kỳ thị:

    “Tôi đều đã quên, nhà của cậu ở thành thị cấp ba, đi ra ngoài cũng không tiện.” Lúc trước, hầu như tất cả mọi người đều nịnh hót cậu ta, chính là cái tên Trần Mộc này, lại giống như không hề đem cậu ta để vào mắt, cũng chỉ là một thành thị cấp ba!

    Trần Mộc trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, Ôn Lâm Đào lại nói:

    “lần này cậu tới Nghiên cứu chi thành để du lịch ? Muốn ăn cơm cũng nên hỏi thăm cẩn thận, căn bản cậu không nên tới những nơi như thế này, người bình thường, đều không thể lấy được thẻ hội viên từ nơi này.”

    “Lâm Đào, chúng ta mau vào đi thôi, đừng cùng người khác nhiều lời.” Bên cạnh Ôn Lâm Đào là một người phụ nữ trung niên, bộ dáng của Ôn Lâm Đào thầm nghĩ còn muốn khoe khoang một chút, người phụ nữ này lại hoàn toàn khinh thường.

    Trần Mộc biết những người ở thành thị cấp một luôn kinh thường những người ở thành thị cấp thấp hơn, nhưng tình huống như vậy…….

    “Đúng vậy, cần gì phải nghe người khác nói lời vô nghĩa, chúng ta mau vào thôi.” Trần Mộc còn chưa nói gì, Chu Dật Cẩn đã đem một tấm thẻ hội viên ném vào tay nhân viên phục vụ.

    “Hai vị tiên sinh, xin mời đi theo tôi, tôi mang các ngài vào ghế lô.” Người nhân viên phục vụ hai tay đem thẻ hội viên đưa cho Chu Dật Cẩn, còn vô cùng cung kính.

    “Ghế lô của y ? Kia không phải là thẻ kim cương của Thời Đại Kim Cương chứ?” Ôn Lâm Đào mở miệng.

    “Tiên sinh, đó là thẻ kim cương của chúng tôi, tổng cộng chỉ phát ra mười cái.” Một người phục vụ khác nghênh đón Ôn Lâm Đào và người phụ nữ trung niên bên cạnh.

    Ôn Lâm Đào trầm mặc , đột nhiên lại nhớ đến cái gì, nhìn về phía Trần Mộc và Chu Dật Cẩn, vừa vặn nhìn thấy Trần Mộc cười tủm tỉm ghé vào tai Chu Dật Cẩn, trên mặt cậu ta lập tức có biểu tình sáng tỏ.

    Thật sự là vận cứt chó, ôm được đại thụ!

    “Vừa rồi cậu bênh vực cho tôi ?” Trần Mộc ghé vào tai Chu Dật Cẩn mở miệng.

    Chu Dật Cẩn nhíu mày, y tâm cao khí ngạo, không thể chịu được việc bị người khinh thị, mà vừa rồi, Trần Mộc đã không đơn giản là bị khinh thị, mà là bị khinh bỉ miệt thị:

    “Anh thật đúng là tốt tính.”

    “Tôi chỉ cảm thấy, phải để ý lời nói của mỗi người, tôi đã chết từ lâu rồi!” phản ứng của Ôn Lâm Đào thực bình thường, hơn nữa, đời trước lưu lạc ở Tinh Vân thành hơn mười năm, có thứ gì hắn chưa từng thấy qua? Nếu ngay cả bị người ta khinh bỉ hắn cũng không thể chịu nổi, đã sớm tự vẫn từ lâu rồi.

    “Nói cứ như anh đã chịu qua bao nhiêu tang thương vậy !” Chu Dật Cẩn lắc lắc thẻ kim cương trong tay:

    “ Đây là Tề Chích lấy lòng đưa thẻ cho tôi, có thể đi vào ghế lô chuyên dụng của anh ta, hưởng thụ cấp bậc của thành chủ, tiện nghi cho anh!”

    “Tề Chích với anh cậu……” Trần Mộc cảm thấy hai người này có chút không thích hợp, Tề Chích rõ ràng đối Chu Dật Cẩn cũng không có ý gì, không nhất thiết phải lấy lòng? ngược lại Tề Chích và Chu Dật Minh……

    “Bọn họ là một đôi.” Chu Dật Cẩn mở miệng, nếu không phải anh trai y có khúc mắc, Tề Chích đã sớm ôm được mỹ nhân về .

    Tề Chích và Chu Dật Minh là một đôi ? thật đúng là không tồi !

    Đi vào ghê lô, Trần Mộc hỏi:

    “Tiểu Cẩn, cậu cảm thấy đồng tính thế nào?”

    Thuộc truyện: TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN