TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN – Chương 83

    Thuộc truyện: TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN

    Chương 83: Cuộc sống ở thảo nguyên.

    Thảo nguyên Châu Phi, có đủ loại dị thú. Bọn họ vừa đến nơi này, tìm một cứ điểm thích hợp sẽ giúp cho hoạt động sau này thuận lợi hơn rất nhiều.

    Bình thường đội ngũ đều cùng nhau hành động, thời điểm ban đầu, bọn họ không dám xâm nhập quá sâu vào khu không người này, chỉ săn bắt một số dị thú ăn ở ở xung quanh mà thôi, chặng hạn như ngựa vằn thú, linh dương thú, trâu rừng thú linh tinh. Tuy rằng đây đều là những loại dị thú ăn cỏ, nhưng lại có thực lực cấp bảy cấp tám. Đến ngày thứ năm, thậm chí bọn họ đã gặp được một con hươu cao cổ cấp chín.

    Hình thể của hươu cao cổ to lớn, cho dù là cuồng sư thú cũng nhỏ hơn nó rất nhiều. Lực chân của nó lại lớn, nếu chẳng may bị nó đạp một cái, cho dù là cuồng sư thú cũng bị thương. Bình thường nếu không tụ tập được bảy tám con cuồng sư thú, chúng nó cũng không dám đi đánh chủ ý với con hươu cao cổ to lớn này.

    Ba chiếc chiến xa dừng cách đó không xa liền nhìn thấy hươu cao cổ to lớn đang nhàn nhã ăn lá non trên ngọn cây, chỉ sợ một người đứng thẳng còn chẳng cao bằng một chân của nó.

    “Hy vọng nó có thể trở thành bữa tối hôm nay của chúng ta .” Trần Mộc mở miệng. Bữa tối ngày hôm qua của bọn họ là một con trâu rừng cấp tám, là một con trâu lạc đàn, cuối cùng, bị mấy người dị năng giả hệ phụ trợ trong đội ngũ giết chết. Trần Mộc và Lý Quân còn có tiểu lang đều không giúp đỡ, mà ngày hôm nay, nếu không đến lúc cuối cùng bọn họ cũng sẽ không ta tay.

    “Dị năng của con hươu cao cổ này sẽ là gì nhỉ?” Trần Mộc xoay người hỏi.

    “Phải thử mới biết được, có điều dị thú ăn cỏ cấp chín, có rất nhiều loại đều là dị năng hệ thực vật.” ánh mắt của Chu Dật Cẩn rất sáng. Lúc trước, cũng bởi vì tinh hạch của mãnh tượng thú nên y mới có thể đạt được dị năng hệ thực vật. Hiện giờ tuy chưa xác định được dị năng của đối phương nhưng y cũng đã có phán đoán của mình.

    Trần Mộc phân phối mọi người, ngoại trừ hắn và Lý Quân ở bên ngoài, tất cả mọi người đều phải lên sân khấu . Hươu cao cổ khó đối phó, huống chi còn là hươu cao cổ có dị năng, bởi vậy nên ngày đầu tiên bọn họ đối diện đàn linh cẩu thú mới không dám ra tay với hươu cao cổ thú này. Có điều, linh cẩu thú có số lượng rất nhiều nên không xác định được mục tiêu cụ thể, hươu cao cổ lại chỉ có một mục tiêu rất rõ ràng, đối với bọn họ mà nói, hươu cao cổ dễ đối phó hơn.

    Bởi vì thực lực của bản thân cường đại, hươu cao cổ cũng không hề phòng vệ với mấy con người đang tiến lại gần, vẫn thảnh thơi ăn cỏ như trước, mãi đến khi Trương Viêm dùng dị năng hệ hỏa để dò xét mới khiến nó bạo phát. Đá một cước, đem Trương Viêm đá bay ra xa, đợi đến khi Trương Viêm rơi xuống đất còn phun ra một búng máu.

    “Cậu cảm thấy bọn họ có thể đối phó được con hươu cao cổ này không ?” Mấy ngày nay vẫn chưa từng nói câu gì– Đệ nhị tiên sinh đột nhiên xuống xe, đi đến bên cạnh Trần Mộc.

    “Hươu cao cổ là dị thú ăn cỏ, dù sao lực công kích cũng không thể mạnh mẽ như dị thú ăn thịt, bọn họ có tám người, nếu phối hợp tốt hơn nữa còn có các loại trang bị, khẳng định có thể giết đối phương. Có điều……” Con người luôn thông minh hơn các loại động vật khác, cũng sẽ lợi dụng các loại công cụ, đây cũng là nguyên nhân mà con người có thể sống tốt trên địa cầu bị các loại dị thú tàn sát bừa bãi. Có điều trong chốc lát, còn cũng có người bị thương, tình huống lúc sau còn nguy hiểm hơn một chút.

    “Có điều, bọn họ còn không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của mình, giống như Cao Viện Viện, tuy rằng cô là dị năng giả hệ phòng ngự, nhưng vòng phòng ngự của cô lại không nhất định có thể bảo vệ cho cô, ở thời điểm hươu cao cổ thú công kích, cô ấy hoàn toàn có thể dùng vòng bảo hộ của mình để chắn lại……” Đệ nhị bắt đầu nói những cách thức chiến đấu giống nhau. Giọng nói của ông không hề vang dội nhưng lại có thể truyền đi rất xa. Nhìn tình hình chiến đấu ở xa xa, Trần Mộc đã biết, tất cả mọi người đều nghe được lời nói của Đệ nhị– Vào thời điểm hươu cao cổ sắp đá An Bình Chí, Cao Viện Viện liền phóng một lồng phòng hộ ở phía trước. Tuy là lồng phòng hộ cấp tám nhanh chóng bị phá vỡ, nhưng An Bình Chí cũng đã né được.

    Đệ nhị nói rất nhiều, sự phối hợp cũng càng ngày càng tốt, con thú trưởng thành đã trúng vài công kích, vô cùng khó chịu, rốt cuộc cũng dùng tới dị năng của mình, quả thực là dị năng hệ thực vật.

    Có thể nhìn ra được con hươu cao cổ này rất ít khi dùng tới dị năng, nó không giống cuồng sư thú phải vất vả đi săn mới kiếm được thức ăn, với nó, trên mảnh thảo nguyên này tràn ngập thực vật. Dị năng này nó cũng chỉ dùng khi đối mặt với một vài loài đi săn không có mắt muốn chọc tới nó. Chẳng hạn như mấy ngày hôm trước, nó đã dùng một nhánh dây leo trưởng thành cuốn lấy con báo hoa muốn trêu chọc nó, còn đá cho đối phương một cước.

    Dị năng của Chu Dật Cẩn đã dùng lâu nên cũng thuần thục hơn rất nhiều, vô số cành cây lẫn dây leo, cả hai dị năng hệ thực vật đều tranh nhau quyền khống chế thực vật. Vốn dị năng của Chu Dật Cẩn yếu hơn so với đối phương, nhưng con hươu cao cổ này lại không sử dụng thuần thục, còn có những đội viên khác quầy rầy, ngược lại lực chiến thành ngang nhau.

    Dị năng sắp dùng hết, nhưng con hươu cao cổ vẫn còn thần thái sáng láng, công kích của những người khác cũng không thể đột phá được phòng ngự của nó, Chu Dật Cẩn chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

    Có cách nào có thể đối phó với hươu cao cổ ? Chu Dật Cẩn nhìn những loại thực vật dây dưa một chỗ trước mắt. Mỗi lần y muốn phát động công kích, đều sẽ bị đối phó lại, mà chỉ cần y hơi không chú ý một chút, quyền khống chế thực vật sẽ rơi vào tay đối phương.

    Mấy ngày hôm trước, bởi vì chuyện trên giường mà y muốn liều mạng một phen, cuối cùng tổn thất thảm trọng, nhưng ở thời điểm này, không liều mạng sẽ không có cơ hội.

    Đột nhiên, bỏ qua những thực vật mà mình có thể khống chế, để cho hươu cao cổ có quyền khống chế, sau đó trong chớp mắt đối phương còn đang ngây người, Chu Dật Cẩn lấy ra một sợi dây leo duy nhất do mình khống chế, nương theo cây đại thụ bên cạnh, dưới sự che dấu của thực vật mà trườn lên lưng của hươu cao cổ.

    Thời điểm Chu Dật Cẩn tới gần con hươu cao cổ, đương nhiên cũng khiến cho nó chú ý, nhưng Cao Viện Viện đã thêm cho y một lồng bảo hộ, giúp cho y có thể chặn được một lần công kích của đối phương, đợi đến khi leo tới lưng của con hươu cao cổ, dùng đồng phục tác chiến có công dụng hấp thụ năng lượng, lại leo về phía cổ của nó.

    Quả nhiên khi móng vuốt sắc nhọn đâm vào cổ mình khiến cho con hươu cao cổ không dám tùy ý công kích. Chu Dật Cẩn có thể né tránh, nhưng cổ của nó lại không tránh được, hơn nữa, phối hợp với Chu Dật Cẩn, những người khác cũng dồn sức công kích. Nó cứ đá lại đá nhưng có cảm giác chân mình không đủ dùng, có điều, lúc này đã không có ai ngăn cản dị năng của nó, ngược lại nó dùng dị năng khống chế những cây cối tán loạn bên cạnh, vừa định quấn lấy bọn họ một cước đạp chết thì lại cảm giác vô cùng choáng váng.

    Dị năng giả hệ thực vật, trên cơ bản đều là những kẻ dùng thuốc rất lành nghề, Chu Dật Cẩn đã thu thập không ít thực vật có độc, lúc này, thuốc độc đó đã được rải vào miệng vết thương mà y tạo ra, thông qua máu tiến vào thân thể của đối phương……

    “Tinh hạch của dị thú cấp chín ! Đáng tiếc, chỉ có em có thể sử dụng !” Trần Mộc đào từ trong đầu con hươu cao cổ một miếng tinh hạch đưa cho Chu Dật Cẩn. Những tinh hạch mà bọn họ đánh được, trên cơ bản đều phân phối đồng thời suy xét đến mức độ cần dùng của cá nhân. Hiện giờ, miếng tinh hạch này cũng chỉ có Chu Dật Cẩn mới có thể dùng, mà những tinh hạch của dị thú cấp tám mấy ngày hôm nay đánh được hầu như đều đã chia mỗi người một viên.

    Trần Mộc cũng muốn tích trữ một viên tinh hạch, nhưng cuối cùng không chịu nổi A Hổ cố ý bán manh làm nũng lăn lộn nên vẫn cống hiến cho nó.

    Chu Dật Cẩn nhận tinh hạch, vừa đụng tới liền cảm thấy thân thiết vạn phần. Y biết dị năng của mình lúc trước nếu không liên qua tới Trần Mộc thì sẽ liên quan tới A Hổ, hiện tại, ngược lại hi vọng miếng tinh hạch này có thể giúp mình thăng cấp. Có điều, trung cấp và cao cấp kém nhau nhiều lắm, vô số người tiêu phí vài thập niên cũng không thể từ một dị năng giả trung cấp tiến hóa thành dị năng giả cao cấp. Vốn dị năng của y tới một cách kỳ quặc, muốn tiến hóa hẳn cũng không dễ dàng .

    Giết chết hươu cao cổ thú, bởi vì phần lớn mọi người đều bị thương, bọn họ nghỉ ngơi hồi phục một ngày, đồng thời, ăn một bữa thật ngon– đây chính là thịt của dị thú cấp chín! hơn nữa, chất thịt của hươu cao cổ cũng không tồi, trải qua xử lí của Cao Viện Viện thì càng mỹ vị .

    Bắt đầu từ lúc giết xong hươu cao cổ, mọi người phối hợp càng ngày càng ăn ý, đồng thời, đối với mảnh đất đầy nguy hiểm này cũng có thêm không ít hiểu biết.

    Chẳng mấy chốc một tháng đã qua đi, cách ngày trận đấu chính thức bắt đầu còn không tới một tháng. Mấy ngày nay bọn họ phối hợp giết không ít dị thú, dường như cũng thưởng thức được gần hết hương vị của các loài dị thú ở vùng đất không người này, thậm chí A Hổ còn thu dưỡng hai con liệp báo con.

    Đó là ngày thứ ba sau khi giết hươu cao cổ, thời điểm mọi người ra ngoài tìm dị thú tôi luyện, đột nhiên nghe được tiếng kêu của tiểu lang, không giống như tiếng tru bình thường khi gặp phải mãnh thú, mà giống như đụng phải món đồ chơi nào đó rồi kêu lên vui sướng. Sau đó A Hổ lúc nào cũng thích góp vui liền nhảy ra từ trong chiến xa, không bao lâu, nó lại kéo theo một con liệp báo con còn lớn hơn bản thân nó trở lại, trong miệng của tiểu lang là một con khác, cuối cùng, hai con non này đều bị bỏ vào trong xe của Trần Mộc.

    “Dị thú ăn thịt luôn là những kẻ săn mồi hung ác nhất, trên thực tế là không có cách nào thuần dưỡng.” Hai con liệp báo con này còn chưa mở mắt, Chu Dật Cẩn đã lấy một ít sữa còn sót lại trong chiến xa để đút cho chúng nó. Trần Mộc lại cảm thấy có chút chờ mong, nếu nuôi ra cảm tình mà bị hai nhóc con này cắn ngược……

    “Không phải tiểu lang và Lý Quân tình cảm rất tốt đó sao? Đợi nuôi lớn, anh một con em một con làm tọa kị không phải tốt lắm sao?” Chu Dật Cẩn hưng trí bừng bừng.

    Bản thân và Chu Dật Cẩn, cưỡi hai con liệp báo to lớn đi ra ngoài săn thú…… Cái ý tưởng này đúng là không tồi, Trần Mộc gật đầu đồng ý, lại nhìn Chu Dật Cẩn đang chà lau cho hai nhóc con liệp báo, cảm thấy dường như trên người đối phương đang tỏa ra một vầng hào quang mẫu tính.

    “Hơn nữa, nếu thật sự không thể thuần dưỡng, đưa cho anh trai em làm thí nghiệm cũng tốt.” Mấy năm nay, cho dù là quốc gia nào cũng sẽ bắt giữ dị thú để làm thí nghiệm. Tuy rằng Chu Dật Cẩn rất thích hai ấu tể này, nhưng nếu chúng nó không nghe lời của chủ nhân, như vậy cũng không nhất thiết phải giữ lại.

    Trần Mộc cười rộ lên, mẫu tính cái gì, quả nhiên chỉ là ảo tưởng mà thôi. Cũng phải, ấu tể của liệp báo còn lớn hơn cả A Hổ,nếu muốn nói tới dễ thương các kiểu thì dị thú vẫn dễ thương hơn, hơn nữa, nếu thật sự con người thương tiếc ấu tể của dị thú, sẽ chỉ càng khiến cho không gian sinh sống của con người bị nhỏ lại.

    Kỳ thật, nếu trước khi xảy ra mạt thế, con người có thể ý thức được hậu quả khi hoàn cảnh chuyển biến xấu, sau đó không đi phá hủy các cây cối nguyên thủy, hoàn cảnh cũng sẽ không trở nên xấu tới mức này. Tuy rằng phóng xạ cường đại là do thiên thạch mang lại, cũng khiến cho dị năng xuất hiện, nhưng nếu như không có thiên thạch xuất hiện làm cho con người đạt được dị năng, khẳng định tình huống sau này còn hỏng bét hơn — Trước khi thiên thạch xuất hiện, hầu như thực vật và động vật đều bị hoàn cảnh ác liệt mà tuyệt diệt, nếu cứ như vậy, con người sẽ chết đói.

    Phát hiện hai ấu tể của liệp báo, đương nhiên không có khả năng không đi điều tra một chút, Trần Mộc cùng Lý Quân đi vào nơi đó liền thấy được một con liệp báo và một con ấu tể khác đã chết.

    Liệp báo chết như thế nào Trần Mộc không có hứng thú biết, có điều một con dị thú cấp chín đã chết, trên người cũng có không ít thứ còn hữu dụng .

    “Con liệp báo này bị đạp chết, miệng vết thương giống như của Trương Viêm, nói không chừng chính là kết quả của việc không có mắt chọc tới con hươu cao cổ kia.” Dư Giai là dị năng giả chữa bệnh, có điều cậu ta lại càng thích những thứ liên quan tới giải phẫu, lúc này đang giải phẫu con liệp báo kia, tinh hạch của liệp báo là hệ thủy, tiện nghi cho Đỗ Trọng.

    Mặc kệ liệp báo thú chết như thế nào, hai con ấu tể còn sống đã trở thành một phần tử của tiểu đội bọn họ, sau khi chứng kiến bản lĩnh của lang thú, bên trong đội ngũ cho dù là Cao Viện Viện lá gan của một cô gái cũng rất đỏ mắt.

    Một tháng trôi qua, hai con ấu tể của liệp báo đã mở mắt, còn có thể đi, chúng nó đối với con người cũng không thể nào hữu hảo được, nhưng lại rất nghe lời A Hổ, đồng thời còn thích lấy lòng tiểu lang. Có điều tiểu lang đối với hai đứa nhóc này cũng không có hảo cảm, thường dùng móng vuốt tát hai đứa nhóc bay ra xa. Có điều, với hắn mà nói, khi hai nhóc con liệp báo đứng cạnh A Hổ, đã trở thành một quái vật to lớn.

    Trần Mộc cảm giác được, A Hổ rất bất mãn với điều này, nhưng hắn không muốn để A Hổ bại lộ, chỉ có thể ủy khuất nó. Vì thế, Trần Mộc không thể không lấy ra tinh hạch mà mình có được để lấy lòng A Hổ, Chu Dật Cẩn cũng cống hiến mấy miếng.

    Chiếm được tinh hạch, ngược lại A Hổ đã yên tĩnh. Có điều tuy rằng hình thể của nó nhỏ, nó lại vẫn như trước làm lão đại của hai tiểu liệp báo, cái biểu tình đắc ý kia…… Cũng chỉ có Tiểu Bảo, mới có thể thi thoảng đối nghịch không nghe lời của nó, đương nhiên, phần lớn thời điểm Tiểu Bảo là đứa chân chó nhất.

    “Trần Mộc.” Buổi tối hôm nay theo thường lệ là Trần Mộc và Chu Dật Cẩn trực đêm, Đệ nhị tiên sinh đột nhiên rời khỏi huyệt động kia, gọi hắn lại:

    “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

    “Đệ nhị tiên sinh.” Trần Mộc đối với lão nhân này rất cung kính. Tuy rằng thực lực của Đệ nhị rất mạnh, nhưng lại rất bình dị gần gũi, mấy ngày nay cũng chỉ điểm cho bọn họ rất nhiều.

    “Ngồi đi.” Đệ nhị ngồi ở trên, chỉ vào chỗ đối diện mở miệng, đợi Trần Mộc ngồi xuống, lại hỏi:

    “Cậu đã ngốc ở trên biển rất lâu đúng không, có thể nói cảm giác lúc đó không ?”

    Trần Mộc ngẩn người:

    “Đúng là tôi có ở trên biển một thời gian, nhưng cũng không có cảm giác gì đặc biệt.” Khi đó hắn trôi dạt trên mặt biển, dùng một cái phao lớn bằng không khí, coi như để ngăn cách hơi thở của bản thân, ngược lại cũng không có con dị thú hải dương hung ác như trong truyền thuyết nào đánh chủ ý lên hắn.

    “Không khí dị năng, quả thật dùng rất được. Bởi vì dị năng như vậy, cậu cũng biết được tình huống ở dưới đáy đại dương đúng không……” Đệ nhị thở dài. Ông còn nhớ rõ ngày đó, ông tâm cao khí ngạo bị người kia ném tới đảo Hải Nam lộ ra khỏi mặt biển, tuy rằng nơi đó đã không còn nước biển, nhưng vẫn là lãnh địa của các loài dị thú hải dương hung mãnh. Đối với những loài dị thú hải dương này, cho dù ông có là cao thủ cấp mười cũng chỉ có thể tránh được công kích của chúng:

    “Bởi vì trên đất liền có con người tồn tại, dù sao dị thú cũng bị áp chế. Hiện nay tốc độ sinh sôi nảy nở của dị thú rất nhanh, quốc gia cũng tổ chức lực lượng tiến đến tiêu diệt, nhưng trong đại dương lại không giống như vậy. Lúc này con người đã không thể dò xét đại dương được nữa, bởi vậy cũng khiến cho số lượng dị thú trong đại dương tăng lên rất nhiều, trong quá trình chém giết lẫn nhau, thực lực của chúng cũng trở nên cường đại…… Có điều, phần lớn chúng đều không thể rời khỏi đại dương, vốn cũng không có ảnh hưởng quá lớn đối với con người, cố tình, sau khi nước biển rút đi, các phiến đất liền lộ ra khỏi mặt biển, nhưng cũng khiến cho lãnh địa của dị thú hải dương giảm đi……”

    Sắc mặt Trần Mộc ngưng trọng. Hắn nhớ tới tình huống mà bản thân gặp được khi đi tới S thị, còn có con cá voi thú có thể công kích lên cả đất liền.

    “Hiện tại, một phần đất liền đã dần lộ ra khỏi mặt biển, nhưng cũng không có con người dám ở đó, hơn nữa, cũng không có quốc gia nào dám khai phá một nơi như vậy. Dị thú đại dương rất trân quý, cũng có khá nhiều thợ săn dị thú đi tới những nơi đã lộ ra khỏi mặt nước biển này, muốn săn bắt một ít dị thú hiếm thấy để kiếm tiền, nhưng cho tới nay đã có rất nhiều thợ săn dị thú chết ở đó. Đương nhiên, nếu chỉ như vậy thì không nói làm gì, cùng lắm cũng chỉ khiến cho lãnh thổ con người sinh sống ít đi một chút thôi, nhưng cố tình, trong biển có một con dị thú hải dương cấp mười siêu việt, là một con cá mập thú.”

    Cấp mười siêu việt ? ! Trần Mộc khiếp sợ vạn phần, nhưng không đánh gãy lời nói của Đệ nhị, cấp mười siêu việt, nếu như có một ngày hắn có thể đạt tới cấp bậc này……

    “Cùng là dị thú cấp chín, sự hơn kém nhau đã rất lớn, nhưng nếu là cấp mười, sơ giai cấp mười và cao giai cấp mười hơn kém nhau cũng cực kỳ lớn, nhưng con dị thú này là cấp mười siêu việt, là độ cao khiến cho tất cả mọi người phải ngước nhìn. Đến cấp bậc ấy, đại dương và đất liền, đối với nó mà nói cũng không có gì khác nhau nữa. Hiện tại, vẫn chưa có người nào chú ý đến tình hình của đại dương, những cũng có rất nhiều người biết, một khi sinh vật biển đổ bộ vào đất liền, thời đại của con người cũng sẽ chấm dứt.”

    “Cho dù diện tích sinh sống của chúng giảm bớt…… Nhưng đất liền……” Trần Mộc có chút chần chờ. Trong biển và đất liền khác nhau hoàn toàn, cho dù có vài con dị thú hải dương theo xông ngòi tiến vào đất liền, nhưng chúng vẫn ở trong nước.

    “ Dị năng hệ thủy có thể đưa nước lên bờ, dị năng của phần lớn dị thú hải dương cấp chín là hệ thủy, mà có vài sinh vật biển, chẳng hạn như rùa, tôm, cua, sau khi rời khỏi đại dương chúng vẫn có thể sống rất lâu .” Đệ nhị mở miệng. Lúc trước ông cũng hiểu được những lời nói này là vô căn cứ, nhưng sau khi quan sát nhiều mặt, lại phát hiện chuyện này có thể sẽ thành sự thật, hơn nữa, con cá mập thú cấp mười siêu việt kia, trí lực đã không thua kém gì con người, đương nhiên nó cũng sẽ có dã tâm……

    Dã tâm, đây là thứ trước kia chỉ có con người mới có, nhưng hiện tại, một con dị thú có dã tâm, cho nên nó muốn diệt tuyệt nhân loại. Điều này nghe qua thì đúng thật là rất buồn cười, có điều, con cá mập kia rất hận con người, có lẽ cũng có liên quan đến những điều nó đã trải qua. Cá mập là loại đã tồn tại trước khi mạt thế, cho tới nay đều vô cùng chán ghét con người.

    “Chúng tôi đều là cao thủ cấp mười, sau khi phát hiện tình huống này đã từng phỏng đoán những chuyện tiếp theo. Căn cứ theo phỏng đoán của chúng tôi, nhiều nhất là mười năm nữa, con cá mập thú kia sẽ động thủ. Hiện nay nó đã nghĩ cách thống nhất dị thú trong đại dương, đợi đến khi nó tập hợp đủ lực lượng thì con người sẽ vô cùng nguy hiểm . Hơn nữa, năng lực thích ứng của dị thú rất cường đại, ngay cả mạt thế đều đã trải qua, muốn sống sót trên đất bằng cũng không khó, dù sao, trên đất liền cũng có ao hồ sông ngòi tồn tại.”

    Trần Mộc cảm thấy những điều mà mình nghe được có chút khó tin, giống như liên minh phía bắc của lang thú, chiếm cứ một vùng đất làm lãnh địa dị thú của mình đều rất bình thường, nhưng đây là dị thú cấp mười siêu việt……

    “Thật sự nó sẽ tấn công đất liền?”

    “Rất nhiều người cũng không tin tin tức này, nhưng có lẽ cậu không biết, trên những quần đảo nhỏ kia, tại sau khi nước biển rút đều có rất nhiều các loại dị thú hải dương, trong đó có vài con đã tiến hóa, cho dù không có con cá mập thú kia tồn tại, chúng nó cũng sẽ sống trên đất liền.” Đệ nhị mở miệng. Trước đó không lâu, liên minh đã phái người tiêu diệt những con dị thú hải dương còn ở lại trên đất liền, nhưng số người hiện giờ dám tiến vào trong biển, thật đúng là không tới vài người. Giống như lúc trước, rất nhiều người không đồng ý Lưu Tần Thiên vì con mình mà tiêu tốn vật tư muốn tiến vào đáy biển, cũng may, ông ta tìm được vài thứ trong phân của cá voi thú, phân của dị thú cấp mười cũng là uy hiếp của rất nhiều dị thú, nơi đó lại gần đất liền, không có quá nhiều dị thú cao cấp.

    “Đệ nhị tiên sinh, ngài nói với tôi những việc này để làm gì ?” Trần Mộc lại hỏi. Chuyện lớn như vậy không phải là thứ hắn có thể giải quyết.

    “Chủ trương của liên minh người Hoa là tiên hạ thủ vi cường, nhưng Bắc Mĩ và Châu Âu lại không đồng ý. Kết quả cuối cùng là, dựa vào giải đấu thế giới để định thắng thua.” Đệ nhị mở miệng. Nếu không phải vì nguyên nhân như vậy, Trần Mộc lấy thiên thạch, A Hổ biểu hiện quỷ dị, nhất định bọn họ sẽ truy cứu.

    Thuộc truyện: TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN