TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN – Chương 84

    Thuộc truyện: TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN

    Chương 84: Cá sấu thú

    Tình huống ở đáy biển làm người nghe có chút kinh sợ, có điều, quan trọng nhất hiện giờ vẫn là giải đấu thế giới gần ngay trước mắt.

    Từ lúc Đệ nhị tìm Trần Mộc nói những điều đó, vốn cũng không nói mấy nhưng sau lại nói nhiều hơn. Có điều, yêu cầu đối với mọi người vẫn rất cao. Trần Mộc cũng nghiêm khắc yêu cầu bản thân, nếu sau này thật sự những dị thú hải dương đó đổ bộ…… Trước mạt thế, diện tích của đại dương gấp hai lần diện tích của đất liền, khi mực nước biển dâng lên, khiến cho lục địa chỉ chiếm có 20% diện tích trái đất, có thể nghĩ, ở nơi đó có bao nhiêu dị thú ! Đột nhiên Trần Mộc cảm thấy lúc trước bản thân thật sự rất may mắn, có thể trôi dạt một tháng trên mặt biển mà không gặp phải nguy hiểm gì, đương nhiên, không thể không kể công đến dị năng của hắn, vừa có thể ngăn cách hơi thở cũng khiến hắn không bị chìm vào đáy biển.

    Có điều…… Đệ nhị đem chuyện này nói cho hắn, nhưng lại không nói cho người khác, có phải còn có nguyên nhân khác hay không?

    Mặc kệ Đệ nhị có nguyên nhân gì, gặp phải nguy hiểm với toàn nhân loại, Trần Mộc vẫn hy vọng có thể đóng góp chút sức lực. Dù sao khi tai nạn ập đến cũng cần mọi người phải chung sức, điểm này trước mạt thế đã từng được nghiệm ra một lần.

    Cách trận đấu còn hai mươi ngày, qua mười lăm ngày nữa sẽ có người đến đón bọn họ rời khỏi vùng đất không người này. Trần Mộc cũng không muốn tiếp tục đi xung quanh nữa, cho nên sáng sớm hôm nay, ba chiếc chiến xa liền phi nhanh về phía trung tâm của vùng đất.

    Ở thảo nguyên Châu Phi, có lẽ cuồng sư thú không phải là loại dị thú cường đại nhất, nhưng sư đàn là thứ tuyệt đối không thể động tới. Mấy ngày nay, bọn họ đã chiến đấu với báo gấm, giết một con mãnh tượng thú lạc đàn, cũng săn bắt rất nhiều dị thú ăn cỏ, nhưng cũng không dám đi trêu chọc cuồng sư thú. Có điều hiện giờ, Trần Mộc dự định sẽ chiến đấu với cuồng sư thú một trận, bởi vì nhiệm vụ của giải đấu thế giới có khả năng sẽ liên quan tới cuồng sư thú, điểm này, trong buổi tối mà Đệ nhị tiên sinh nói chuyện với hắn đã có ám chỉ.

    Vùng đất không người này có ba sư đàn, Trần Mộc định đối phó với sư đàn ít cuồng sư thú nhất, những tình báo này đều là tiểu lang tìm được. Có lẽ đi săn và bị săn là điều quá mức thông thường, luôn có thể nhìn thấy những đàn trâu hoặc đàn tê giác không xa bị dị thú ăn thịt săn mồi, mà những con cuồng sư thú đã an no cũng sẽ không tùy tiện công kích người khác, điều này giúp ích cho tiểu lang rất nhiều. Mấy ngày nay, nó thường hành động một mình, đem tình huống chung quanh hiểu biết rất rõ ràng.

    A Hổ lại khác hoàn toàn, mấy ngày này có đôi khi ngay cả mấy người Trần Mộc đi săn bắn nó cũng không đi theo, vì ở lại huyệt động chăm sóc hai đứa nhóc liệp báo kia — nó đã hoàn toàn đem bản thân trở thành người giám hộ của chúng, mấy ngày nay đem hai con ấu tể hình thể còn lớn hơn nó hầu hạ rất tốt.

    Lần này toàn bộ mọi người đều xuất động, A Hổ và hai ấu tể liệp báo thú cũng không thể ở lại trong huyệt động, lúc này, bọn nó đang chen chúc phía sau chiến xa của Trần Mộc. Lần này Trương Viêm ngồi ở ghế phó lái, Lý Quân và Chu Dật Cẩn ngồi phía sau, nhỏ giọng thảo luận về hai ấu tể của liệp báo thú, khiến cho Trần Mộc có chút khó chịu. Nhưng nếu đem xe giao cho Trương Viêm hoặc Lý Quân lái, hắn lại không yên lòng, nếu chẳng may gặp phải nguy hiểm gì, hai người kia cũng không thể lái xe tránh thoát.

    “Cách đó không xa chính là lãnh thổ của sư đàn.” Lý Quân mở miệng. Anh và tiểu lang đều có cách thức trao đổi của mình, đối với điều này Chu Dật Cẩn vô cùng hâm mộ, cũng đang cố gắng học tập ngôn ngữ của liệp báo, mà mỗi lần nhìn thấy hành vi này của y, A Hổ sẽ vô cùng khinh bỉ. Ngồi một bên mất tự nhiên nghiên đầu nhìn y, loại hành vi này lại khiến cho Tiểu Bảo gần đây lá gan trở nên rất lớn, phẫn nộ không thôi, vì chủ nhân của mình, Tiểu Bảo quyết định đi khiêu khích A Hổ, sau đó, còn bị A Hổ đè xuống cắn mấy miếng. Có điều, cho dù có cắn cũng không đau, cho nên, Tiểu Bảo cứ lần lượt xông lên trước khiêu khích.

    Sư đàn này có mười con sư tử, đều vừa mới trưởng thành. Trong mười con này có ba con sư tử đực, ngay cả lông mao trên cổ cũng chưa phát triển hết, nhìn rất giống sư tử cái, cũng vì vậy, chúng nó chưa vì quyền sinh sôi nảy nở mà chiến đấu với nhau. Có điều, tuy rằng đều vừa trưởng thành những thực lực của chúng nó cũng không kém, nếu không cũng không thể sinh sống vô cùng dễ chịu như vậy. Dù sao trên mảnh đất thảo nguyên rộng lớn này, dị thú ăn cỏ cũng không hề nhỏ yếu, chúng nó có thể vồ một ít loại hình thể lớn, bình thường đều là những con cuồng sư thú cùng nhau cố gắng.

    Mười con cuồng sư thú cấp chín, cho dù cấp chín nhưng bởi vì vẫn đang ở tuổi thành niên nên chỉ được xếp vào sơ giai, nhưng cũng không kém hơn một đám người phần lớn là thực lực cấp tám.

    Cho nên, lần chiến đấu này vô cùng thảm thiết.

    Mười đối mười, hầu như tất cả mọi người đều đem toàn bộ thực lực của mình phát huy, Trần Mộc cũng đem dị năng dùng đến cực hạn, Lý Quân càng vung đại đao, cùng một con hùng sư chém giết……

    “Chúng ta thắng ! thắng !” Sau khi An Bình Chí đem con cuồng sư thú cuối cùng định chạy thoát đóng băng rồi lại để Trương Viêm dùng lửa thiêu cháy, Cao Viện Viện vừa khóc vừa hô.

    Cô vẫn luôn là người phụ trợ nên không tham gia chiến đấu, nhưng hôm nay, cô hợp thể với linh thú của mình, sau đó vừa tránh né công kích của cuồng sư, vừa tạo lồng phòng hộ giúp cho những người sắp gặp nguy hiểm. Dường như không bao lâu cô đã dùng hết dị năng, nếu không có tinh hạch bổ sung dị năng, nhất định cô sẽ ngã xuống.

    Những người khác cũng rất cao hứng, lần này chiến đấu hầu như ai cũng bị thương, Trần Mộc và Chu Dật Cẩn cũng không ngoại lệ. Tuy rằng dị năng của hắn dùng rất tốt, nhưng sau khi cuồng sư thú kéo giãn khoảng cách với hắn rồi dùng dị năng công kích hắn, cũng khiến cho hắn rất khó ứng phó.

    Ôm cổ Chu Dật Cẩn xoay một vòng, sau đó trong lúc Chu Dật Cẩn kháng nghị đã buông đối phương ra. Trần Mộc tìm thuốc mỡ đến cho đối phương bôi. Lần này ngay từ đầu Chu Dật Cẩn đã dùng dị năng giữ lấy hai con sư tử cái, các loại thủ đoạn tấn công đều ùn ùn kéo tới, cuối cùng giết chết một con trong số đó, lại bị một con khác cắn bị thương bả vai, cào bị thương phần bụng.

    Mùi tử vong của sư đàn là loại uy hiếp rất lớn tới những loại dị thú muốn chiếm tiện nghi, nói cách khác, nơi này tạm thời an toàn. Tuy rằng mùi hương của cuồng sư thú rất không tốt, nhưng mọi người đều xử lí vết thương tại chỗ, còn hứng thú bừng bừng bắt đầu nướng thịt. Ở liên minh người Hoa, thời điểm mạt thế, những loại mãnh thú hoang dại như hổ bào hầu như đều đã tuyệt diệt, ngược lại trong vườn bách thú vẫn còn, nhưng với tình trạng khuyết thiếu thức ăn lúc đó, căn bản không có khả năng còn nuôi dưỡng những loại động vật này. Một vài loại vô hại còn có thể để chạy thoát, sư tử hay hổ thì chỉ có thể ở trong lồng chờ chết mà thôi. Điều này cũng tạo thành kết quả liên minh người Hoa không hề có những loại dị thú cường đại như cuồng sư thú. Lúc này bọn họ có thể giết chết cuồng sư thú còn có thể ăn thịt của nó, cho dù khi về già cũng có thể ôm cháu mà kể cho chúng nghe những truyền kì của mình.

    “Biểu hiện của mọi người không tồi, thời điểm mọi người có thể săn bắt mười con cá sấu thú là có thể rời khỏi nơi này.” Đệ nhị đột nhiên mở miệng. Lúc này trong tay ông đang cầm một miếng thịt cuồng sư thú nướng– ông chủ động tỏ vẻ, bản thân đang ăn thịt cuồng sư thú, nói thêm một chút thông tin cũng tốt.

    “Cá sấu thú ?” An Bình Chí kinh ngạc phải hỏi lại, trong tay vẫn đang cầm một bát canh. Đây là canh nấu từ vài loại rau dưa và trứng chim, trứng chim là do mấy hôm trước bọn họ tìm được, vì mấy quả trứng chim này, thậm chí khi An Bình Chí không kịp đề phòng đã bị mổ mất một bó tóc, nếu anh không tránh nhanh, có khi cũng không chỉ mất một nắm tóc đơn giản như vậy.

    An Bình Chí vẫn rất sùng bái Đệ nhị, đương nhiên cũng sẽ tận lực lấy lòng, mấy ngày nay cũng đem đối phương hầu hạ thoải mái.

    “Đúng vậy, cá sấu thú, ở thảo nguyên Châu Phi, cuồng sư thú rất cường đại, đó là bởi vì chúng nó kết thành đàn, còn có thể có cuồng sư thú cấp mười. Nhưng cá sấu thú cũng không hề yếu kém hơn cuồng sư thú, có đôi khi, chúng nó còn có thể cắn chết một con sư tử tới bờ sông uống nước.” Đệ nhị mở miệng. Cá sấu da thú da dày thịt béo, có thể trốn dưới nước, đây mới là điều khó đối phó nhất. Hơn nữa, nếu là dị thú hải dương đi lên từ dưới sông…… Dù sao cũng sẽ có một ngày như vậy, bọn họ phải đối mặt với dị thú hải dương còn cường đại hơn cả cá sấu thú.

    Con người hiện giờ, cũng không còn là đỉnh của chuỗi thức ăn nữa rồi, mà chỉ là một mắt xích trong chuỗi thức ăn mà thôi. Hàng năm những thợ săn dị thú chết ở bên ngoài nhiều vô số kể, hàng năm những tiểu trấn di động bị dị thú công chiếm cũng không thiếu, duy nhất đáng được ăn mừng chính là vị trí của liên minh vẫn được an toàn, không giống ở Châu Phi, ngay cả thành thị cấp ba cũng bị dị thú công chiếm.

    “Khẳng định chúng ta có thể tranh thủ trở về sớm !” Trần Mộc kiên định mở miệng. Nếu trở về sớm một chút, có lẽ bọn họ có thể nghỉ ngơi hai ngày, nếu thật sự phải đợi hơn mười ngày sau mới trở về, chỉ sợ bọn họ sẽ bị đưa lên trận đấu trước tiên. Hiện giờ đã qua hơn một tháng, cũng không biết bụng mẹ đã lớn hơn chưa nhỉ, còn có Chu Dật Cẩn, ở ngoài dã ngoại, nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể ôm ôm hôn hôn đối phương một chút, hiện giờ chuyện muốn làm nhất chính là áp y.

    Mặc dù Trần Mộc có tự tin, nhưng khi tới gần bờ sông, nhìn thấy cá sấu thú một miếng cắn chết một con linh dương đang uống vẫn cảm thấy khó giải quyết.

    Con sông này rất lớn, ở vùng đất không người này, có lẽ là nguồn nước lớn nhất, liếc mắt nhìn một cái, không hề thiếu cá sấu thú lộ ra hai cái lỗ mũi trên mặt sông.

    Trần Mộc vừa ẩn nấp vừa tiến lại gần, khống chế không khí mà con cá sấu gần bờ hít vào nổ tung, nhưng con cá sấu kia chỉ vặn vẹo toàn thân, phẫn nộ dùng cái đuôi đập lên mặt đất, sau đó nhảy vào sông, dường như không hề bị ảnh hưởng.

    Trong lúc Trần Mộc làm thí nghiệm, An Bình Chí cũng đem một cái chùy băng đập lên da của cáu sấu thú, kết quả, ngay cả một vết bầm cũng không có.

    “Cái loại phòng ngự này……” Cao Viện Viện hâm mộ không thôi, nếu lồng phòng hộ của cô mà có thể vững chắc được như vậy, nhất định cô sẽ cười to ba tiếng .

    “Lúc trước mọi người đã gặp được cuồng sư thú, dị năng đa dạng, nhưng cá sấu thú này lại không có thêm dị năng gì, chỉ là các phương diện tố chất của thân thể cũng giống như Lý Quân đều được tăng cường, trên cơ bản chỉ cần chúng nó trưởng thành, cũng sẽ chỉ chết già.” Đệ nhị mở miệng, chết già, đối với dị thú mà nói dường như là không có khả năng, nhưng với cá sấu thú mà nói, chỉ cần không bị chết non thì nhất định sẽ không bị các loài dị thú khác giết.

    “Trách không được, giá của trang phục tác chiến làm từ da cá sấu là cao nhất.” ánh mắt của Chu Dật Cẩn phát sáng.

    “Đánh được mười con cá sấu thú, lại có mấy ngày đẩy nhanh tốc độ, đủ để làm cho mỗi người một chiếc áo giáp, lực phòng ngự của cá sấu thú còn có thể vượt qua một vài loại dị thú cấp mười.” Đệ nhị cười tủm tỉm mở miệng.

    “Liều mạng !” Nhìn nhau, dường như tất cả mọi người cùng mở miệng.

    Dùng băng đóng băng mặt sông, dùng lửa thiêu rụi mặt sông, rút không khí ở trên mặt sông…… Đủ loại dị năng ùn ùn kéo tới, mọi người chung sức hợp tác, sau một ngày, con cá sấu thú đang lên bờ há miệng phơi nắng thị bị vô số công kích bắn trúng đã ngã xuống, tuy rằng nó đã chết nhưng da trên người lại không tổn hại chút nào.

    Có một sẽ có hai, bọn họ chuyển địa điểm, đối phó với những con cá sấu thú rời khỏi mặt sông, qua bốn ngày đã giết được tám con.

    Trong bốn ngày này, bọn họ ăn không ngon ngủ không yên, nhưng mỗi lần đánh thêm được một con, cách mục tiêu của bọn họ gần thêm một bước, thì không có ai oán giận cả.

    Cách thành công chỉ còn một bước, nhưng hiện giờ, bọn họ đã trở thành mục tiêu đề phòng của cá sấu thú. Cho dù chúng nó lên bờ cũng sẽ chọn một nơi hết sức trống trải, cái đuôi cũng không rời khỏi mặt sông, một khi có gió thổi co lay là sẽ quay người nhảy vào sông.

    Cá sấu thú là một đối thủ rất không tồi, Trần Mộc vẫn luôn hi vọng có thể tìm một con đánh đến vui sướng nhễ nhại một hồi, mà nay……

    “Anh muốn đi làm gì ?” Chu Dật Cẩn kéo Trần Mộc muốn khởi động chiến xa lại. Mấy ngày hôm nay bọn họ đều ở lại lãnh địa của đàn cuồng sư thú lúc trước, mùi của nơi này vẫn chưa tán đi hết, trên cơ bản sẽ không có dị thú nguy hiểm gì tới đây.

    Buổi tối hôm nay hai người bọn họ không cần trực đêm nên đều nằm ngủ ở phía sau chiến xa. Vốn Chu Dật Cẩn đang ngủ ngon, nhưng khi Trần Mộc vừa động, y liền tỉnh. Chiến ý trong mắt Trần Mộc mấy ngày hôm nay, y cũng thấy được, nhưng y không hy vọng Trần Mộc gặp phải nguy hiểm, mà cá sấu thú này cũng không phải thứ dễ đối phó.

    “Anh đi luyện luyện tập.”

    “Anh không sợ mình sẽ gặp phải chuyện không may ?” Chu Dật Cẩn nhíu mày, đây cũng không phải lời nói đùa.

    “Anh đã cấp chín, cá sấu thú cũng cấp chín. Anh không tin anh không đối phó được với chúng nó, hơn nữa anh còn có A Hổ, em biết mà .” Trần Mộc mở miệng.

    Chu Dật Cẩn đương nhiên biết tình huống của A Hổ, thậm chí y và anh trai của y còn làm thí nghiệm vì dị năng của A Hổ, nhưng tuy rằng A Hổ đã ăn thiên thạch, thực lực lại chỉ ở sơ giai cấp chín, còn kém hơn cả tiểu lang:

    “Em cũng đi.”

    Trần Mộc nghĩ nghĩ, nếu Chu Dật Cẩn đứng ở trên cây bên bờ sông, vừa không có việc gì, lại có thể trợ giúp không ít, lập tức gật đầu đồng ý.

    Hai người vừa rời khỏi, vốn Đệ nhị đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong lều lại mở mắt, mỉm cười, trở người rồi ngủ tiếp.

    Trần Mộc và Chu Dật Cẩn rời đi, An Bình Chí và Dư Giai đang gác đêm đều lộ ra biểu tình ái muội. Chuyện bọn họ là một đôi chỉ cần là người đều có thể nhìn ra, lúc này, có lẽ đang tìm một nơi để hẹn hò.

    Đi vào bờ sông, Trần Mộc liền nhìn thấy mấy con cá sấu thú xoay người chui vào trong sông, nhiệt độ không khí ban đêm rất thấp, sông ngòi đều đóng băng, nhưng đối với cá sấu thú mà nói, muốn đập vỡ những mảnh băng này cũng không có gì khó khăn.

    Ôm lấy Chu Dật Cẩn hôn một cái, để y đứng trên cây chú ý tình huống của mình, một khi mình xảy ra chuyện y sẽ dùng cành cây kéo mình lên, sau đó Trần Mộc đi tới mặt sông.

    Quả thật là đi, tầng băng dày trên mặt sông vẫn có thể thừa nhận sức nặng của hắn.

    Trần Mộc đi không quá vài bước liền nhảy một cái, đồng thời dùng không khí nâng mình lên, mà phía dưới của hắn là một con cá sấu thú phá băng mà ra, cái miệng cực lớp đợp một cái, nếu lúc ấy hắn dừng bên trong cái miệng này, chỉ sợ lập tức sẽ bị chia làm hai nửa.

    Hắn chỉ có một người, đương nhiên cá sấu thú sẽ không vừa thấy đã bỏ chạy. Không bao lâu sau, chung quanh lại tới thêm hai con nữa, hình thể của những con cá sấu này rất lớn, Trần Mộc không đến một trăm sáu mươi cân, chỉ sợ một ngụm là có thể nuốt vào. ( 2 cân = 1 kg)

    Có điều, chúng nó có thể ở trong nước, Trần Mộc cũng có thể bay trên không trung, dị năng không khí cao cấp có thể nâng bản thân bay trên không trung. Có điều, lơ lửng trên không tốc độ không nhanh hành động lại bất tiện, nếu không phải cá sấu thú là loại dị thú như vậy, chỉ sợ sẽ trở thành bia ngắm.

    Có điều, sau khi thấy bản thân không thể tấn công Trần Mộc, những con cá sấu thú này đều chìm vào trong nước, bởi vậy, ngược lại khiến cho dị năng của Trần Mộc hoàn toàn không thể tấn công được chúng nó .

    Vỗ vỗ A Hổ trong lòng, vốn A Hổ còn đang nhỏ xinh lập tức biến lớn, há miệng một cái, một đoàn hỏa diễm đã thiêu về phía mặt sông. Trần Mộc dùng không khí dung nhập với hỏa diễm, được dưỡng khí trợ uy, khối băng trên mặt biển lập tức bị hòa tan, thậm chí có vài nơi nước bị đốt bốc hơi rất nhanh, vô số hơi nước bay vào không trung, lưng của một con cá sấu thú cũng bị lộ ra, nó đang định trốn xuống.

    Trần Mộc nhảy một cái, cùng với A Hổ nhảy lên lưng của cá sấu thú, đồng thời tạo ra một bọt khí cực lớn.

    Có A Hổ trợ uy, bốn phía đều trở nên nóng bỏng, ngược lại không có con cá sấu thú khác tới gần, có điều, A Hổ cũng không trực tiếp nướng chín con cá sấu thú mà bọn họ đã chọn, nếu nướng hỏng tấm da trân quý sẽ không tốt lắm.

    Một quyền của Trần Mộc đánh lên đầu cá sấu thú, nhưng rõ ràng cá sấu thú không đem công kích này để trong mắt, sau khi phát hiện A Hổ không đối phó với mình, nó quay cuồng trong nước, ý đồ khiến cho Trần Mộc rời khỏi lưng của nó.

    Trần Mộc bám chặt vào lưng của cá sấu thú, chậm rãi di chuyển tới phần đầu của nó. Hiện giờ cá sấu thú ở trong nước, hắn không thể dùng dị năng không khí của mình, nhưng nếu bọt khí bao trùm quanh đầu của đối phương, hắn cũng không tin cá sấu thú có thể không hô hấp.

    Quả nhiên, cá sấu thú không thể không hô hấp, Trần Mộc chiếm cứ vị trí tốt, liên tục khống chế không khí mà đối phương hít vào tự bạo, nhưng hắn đã quên, bọt khí lúc này rất nhỏ, bị khó chịu như vậy cũng không chỉ có cá sấu thú.

    Dùng dị năng ổn định không khí bên cạnh mình và A Hổ, Trần Mộc chỉ hận bản thân không có ba đầu sáu tay, vừa muốn công kích còn muốn phòng ngự lại muốn trợ giúp cho A Hổ, khảo nghiệm không chỉ có dị năng.

    Phòng ngự của cá sấu thú có thể xưng đệ nhất, tuy rằng trong thân thể cũng không kém nhưng vẫn kém bên ngoài. Trần Mộc trực tiếp dùng không khí, liên tiếp công kích bên trong đối phương, rốt cuộc cũng khiến cho cá sấu thú không chịu nổi mà phát cuồng. Vốn Trần Mộc muốn làm nhiều việc, nhất thời không để ý đã bị cá sấu thú quăng xuống dưới. Trong lỗ mũi của cá sấu thú chảy máu càng khiến cho nó phát cuồng liền cắn Trần Mộc một miếng.

    Ở trong nước cũng không tiện như trên đất liền, trong lúc nhất thời Trần Mộc cũng không thể thoát ra được, A Hổ lại ở ngay bên cạnh, chỉ có thể bắt lấy A Hổ ném lên, nương theo bọt khí bay ra bên ngoài, bản thân lại co rụt người lăn vào trong miệng cá sấu thú.

    Không khí ở trong nước bởi vì phải dùng để ném A Hổ ra, nên không còn lại bao nhiêu, miệng của cá sấu thú lại quá lớn, quả thật Trần Mộc có thể trực tiếp lăn thẳng vào trong dạ dày của đối phương. Có điều, tình huống hiện giờ khác với khi ở trong bụng của cá voi thú, khi đó hắn vừa mới có được dị năng, bản thân lại bị thương nặng, dường như không hề có sức lực đánh trả, hiện tại……

    Tránh khỏi răng nanh của đối phương, Trần Mộc cầm lấy một cây đao chém xuống những chỗ thịt mềm xung quanh. Cá sấu thú cảm thấy hối hận không thôi, nhưng lại không thể nôn Trần Mộc ra được, rốt cuộc không thể chống đỡ mà quay cuồng trên mặt sông.

    Chu Dật Cẩn chờ ở bờ sông đã vô cùng nóng lòng, nhìn cá sấu thú quay cuồng tạo ra vô số bọt nước trên sông rồi lẩn trốn khắp nơi, cảm thấy tim của mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Đợi đến khi có động tĩnh, thời điểm y theo bản năng phóng ra một sợ dây leo, lại phát thứ mình kéo về không phải Trần Mộc mà là A Hổ !

    A Hổ nhỏ bé ngồi xổm trên một nhánh cây, Chu Dật Cẩn cũng không rảnh quan tâm, lực chú ý của y đều đặt trên mặt sông.

    Thời điểm con cá sấu thú kia ngừng quay cuồng, sắc mặt của Chu Dật Cẩn đại biến, hận không thể nhảy vào trong sông, nhưng lại nghĩ đến thực lực của bản thân và những con cá sấu thú đang lộ hai lỗ mũi trên sông cũng không dám vọng động, chỉ sợ không thể hỗ trợ còn làm phiền cho người khác.

    Vốn đã không còn A Hổ trợ uy, những con cá sấu thú ở chung quanh lại bắt đầu tới gần, nhưng khi nhìn thấy con cá sấu thú đang cuồng loạn vặn vẹo lại khiến cho đám đồng loại không dám tới gần nữa, cuối cùng nó cũng bất động, lộ ra nửa đầu, chậm rãi bơi về phía bờ sông.

    Con cá sấu thú này rõ ràng không thích hợp…… Nhờ ánh đèn trên trang phục tác chiến, Chu Dật Cẩn có thể nhìn thấy lỗ mũi của con cá sấu thú này chảy máu, đột nhiên giật mình, dùng dây leo cuốn lấy cá sấu thú, quả nhiên không có phản kháng.

    Đợi đến cuối cùng khi con cá sấu thú này bơi vào bờ, miệng mở ra, Trần Mộc một thân đầy máu đi ra từ trong cái miệng cực đại của nó.

    Trên người hắn còn dính đầy vết máu.

    Chu Dật Cẩn nhảy xuống từ trên cây, lập tức ôm lấy Trần Mộc, chủ động hôn đối phương, Trần Mộc nhanh chóng né tránh:

    “Anh đang như thế này em còn muốn hôn à?”

    “Trở về, để Đỗ Trọng lấy nước cho anh tắm rửa.” Chu Dật Cẩn mở miệng. Nếu hiện giờ Trần Mộc dám xuống nước, tuyệt đối sẽ bị đuổi giết, không đúng, cho dù hắn không ở dưới nước cũng có khả năng bị đuổi giết:

    “Chạy mau, phía sau có cá sấu thú đuổi theo !”

    Ở phía sau Trần Mộc có rất nhiều con cá sấu thú đang tập kết một chỗ, đi đến bờ bên này.

    Trần Mộc tha xác của cá sấu thú, lái xe chạy về phía doanh địa, nếu không có tình huống đặc biệt, cá sấu thú sẽ không rời khỏi sông ngòi quá xa, có điều, con cá sấu này nặng quá đi mất !

    Thuộc truyện: TRÙNG SINH CHI DỊ THÚ LIỆP NHÂN