Trùng sinh chi hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện – Chương 38

    Thuộc truyện: Trùng sinh chi hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện

    CHƯƠNG 38: THỦY LAO 2.0

    Lạc Băng Hà sắc mặt tối sầm, khoanh tay ở trước mặt hắn bước qua lại vài vòng.

    Thẩm Thanh Thu đang nghĩ, y có lẽ đang cân nhắc bào chế mình thế nào, liền thấy Lạc Băng Hà quay đầu lại thật mạnh.

    Y lạnh lùng nói: “Xin hỏi sư tôn, có phải trên đời này toàn bộ Ma tộc giết người, đồ thành, những tội nghiệt này, đều muốn tính trên đầu ta?”

    Thẩm Thanh Thu nhíu mày.

    Thấy hắn không đáp, Lạc Băng Hà chầm chậm nắm tay thành quyền, lại nói: “Ngày trước rõ ràng tín nhiệm ta như vậy, hiện giờ lại nơi chốn hoài nghi ta bụng dạ khó lường. Khác biệt giới tộc, thực sự quan trọng như vậy, có thể làm cho thái độ của sư tôn với một người chuyển biến từ đầu đến chân?”

    Không, ngươi không get đến trọng điểm. Mấu chốt không ở khác biệt giới tộc, mà là khác biệt giữa nam chính và phản diện cặn bã!

    Lạc Băng Hà nguyên chủ chưa từng có sở thích vạch trần bộ mặt che giấu của phản diện cặn bã khi hắn cận kề cái chế. Xem tình hình này, không giống tiết tấu muốn xử chết hắn.

    Thẩm Thanh Thu trong lòng có đáy, mở miệng lá gan lại phì.

    Thẩm Thanh Thu nói: “Một khi đã như vậy, ta cũng có lời muốn hỏi ngươi.”

    Lạc Băng Hà nghiêng đầu nói: “Đệ tử cung kính lắng nghe.”

    Thẩm Thanh Thu nói: “Ngươi lẻn vào bên trong Huyễn Hoa Cung, nếu không phải khó lường, vậy rốt cuộc rắp tâm ở đâu?”

    Đây thật sự là vấn đề trong lòng hắn đặc biệt muốn hỏi.

    Đến tột cùng là tại sao?! Nam chính cư nhiên lại không ấn theo lối suy nghĩ của bản thân và tình tiết vốn có?

    Nghe thế, Lạc Băng Hà tựa hồ ngơ ngẩn, giật giật môi, lại chưa nói ra lời.

    Nói không nên lời, không nên trách người ta hoài nghi ngươi bụng dạ khó lường… Thế nhưng nam chính ngươi đây không thích hợp a!

    Miệng lưỡi liên hoa bên mép có pháo một mình cân cả Thương Khung Sơn trong nguyên tác đâu?!

    Thẩm Thanh Thu nói: “Đáp không được?”

    Sớm nói với ngươi rồi, đây là cái giá phải trả khi không chịu tu luyện tử tế ở phó bản Vô Gian. Ngươi xem, kỹ năng không luyện đủ điểm đi!?

    Lạc Băng Hà cúi đầu. Trong địa lao mờ tối, màu nước và ánh lửa rung động, thấy không rõ trên mặt biểu cảm như thế nào.

    Im lặng một lúc lâu, Lạc Băng Hà bỗng nhiên nói: “Ta hy vọng sư tôn thật lòng trả lời ta một câu.”

    Hấp háy miệng, y cứng ngắc mà bổ sung: “Chỉ một câu.”

    Thẩm Thanh Thu nói: “Nói.”

    Lạc Băng Hà dừng một chút, hít nhẹ một hơi.

    Y thấp giọng nói: “Có từng hối hận?”

    Thẩm Thanh Thu cho là mình nghe lầm.

    Hắn ngậm miệng không nói, đồng tử chuyển động, đem Lạc Băng Hà từ đầu đến chân đánh giá một phen.

    “Có từng hối hận” này, đương nhiên chỉ hỏi có một việc. Toàn bộ văn không viết tắt chính là hỏi hắn đá Lạc Băng Hà vào vực thẳm Vô Gian có từng hối hận.

    Lạc Băng Hà tại sao hỏi hắn vấn đề này?

    Vô nghĩa. Hắn đương nhiên hối hận đến xanh cả ruột. Thế nhưng hỏi vấn đề này có ý nghĩa sao?!

    Thẩm Thanh Thu đang giật giật huyệt thái dương, bỗng nhiên trước mắt nhảy ra một cửa sổ cực lớn.

    Hệ thống: 【 thỉnh xem đề mục lựa chọn:

    Lựa chọn A: Hối. Vi sư đã sớm hối, vài năm nay không giây phút nào không hối tiếc không kịp.

    Lựa chọn B: ( cười lạnh ) nhìn thấy dáng vẻ ngươi hiện giờ, liền biết không cần hối hận!

    Lựa chọn C: Bảo trì trầm mặc. 】

    Có thể chết xa chút không —

    Mày thăng cmn cấp update thì ra là cái thứ này sao —

    Bên trong dấu ngoặc là cái quỷ gì?! Ngay cả ngữ khí cùng biểu cảm đều thiết kế cho tao rồi, mày cho là đang chơi GALGAME sao —

    Còn không bằng cái cấp thấp ban đầu, ai đó mau tới cho ta một gói cài đặt hệ thống 1.0 — ta cám ơn cả nhà của hắn!

    Thẩm Thanh Thu vẻ mặt hắc tuyến: “A cũng quá giả! Tao là Lạc Băng Hà tao cũng không tin, hơn nữa còn buồn nôn nữa chứ! B tính chuyện gì thế này?! Mày là coi thường y lần trước không bóp chết tao? Dở hơi mới nói như vậy!”

    Hệ thống: 【 thỉnh lựa chọn. 】

    Thẩm Thanh Thu: “CCC!”

    Hệ thống: 【 độ sâu hình tượng triết học +10. 】

    Thẩm Thanh Thu: “Ai có thể nói cho ta biết, ‘độ sâu hình tượng triết học’ đến tột cùng là tính kiểu gì?”

    Hắn liền như vậy không chớp mắt, bảo trì trầm mặc.

    Lạc Băng Hà đợi không được trả lời, bàn tay nắm chặt chầm chậm buông ra, tự giễu nói: “Biết rõ đáp án, còn hỏi sư tôn vấn đề này, ta cũng đủ ngu.”

    Thẩm Thanh Thu hạ quyết tâm, từ giờ trở đi, một câu cũng không cùng y đối đáp.

    Đây rất không thích hợp đi.

    Nếu không phải biết Lạc Băng Hà là tổng nguồn sinh lực của toàn bộ hệ thống thế giới này, Thẩm Thanh Thu tuyệt đối sẽ hoài nghi y bị xuyên.

    Nếu không phải thị giác thượng đế hiểu rõ tình tiết, Thẩm Thanh Thu cũng tuyệt đối sẽ hoài nghi… Lạc Băng Hà đại khái thật sự có một chút đau buồn.

    Im lặng là vàng, nhiều lời nhiều sai. Thẩm Thanh Thu nhắm mắt lại, khoanh chân tĩnh tọa.

    Đối diện một trận yên lặng, âm thanh vừa lạnh vừa nhẹ của Lạc Băng Hà truyền đến.

    “Sư tôn ngươi luôn kiệm lời ít nói, trước kia đối với ta còn có thể nói nhiều vài câu, hiện giờ cũng không chịu.”

    Dừng một chút, ngữ khí đột nhiên biến đổi, y nhoẻn miệng cười nói: “Có điều không sao, ta có biện pháp, khiến ngươi mở miệng.”

    Nói chuyện ngươi không vui, không nói lời nào ngươi cũng không vui, tội gì!

    Câu cuối cùng vừa mới nói xong, Thẩm Thanh Thu bỗng dưng mở mắt.

    Từ chỗ sâu trong bụng truyền đến một trận đau đớn rất nhỏ.

    Sau một lát, đau đớn biến mất, đổi đến thứ càng lớn, là một cảm giác khác thường có thứ gì đó bò sát trong mạch máu.

    Máu Thiên ma ngủ đông nhiều ngày, đã hoàn toàn thích ứng hoàn cảnh của cơ thể kí chủ, lúc này đã bị nguyên chủ tác động, ngưng hóa thành trùng, bắt đầu thăm dò bốn phía trong thân thể nội tạng.

    Lạc Băng Hà chậm rãi nói: “Tì tạng, thận, tâm can, đáy ruột.”

    Y nói từng chỗ, nơi đó liền truyền đến đau nhức quỷ dị đến cực điểm. Thật là vừa ngứa vừa đau, tựa như những cái răng nanh nhỏ vụn rục rịch gặm nhấm, còn đem theo một ít cảm giác thiêu đốt.

    Tuy rằng không đến mức đau thấu tâm can, nhưng cũng đủ sức chịu đựng con người.

    Thẩm Thanh Thu ngồi không yên, không tự chủ được cong thắt lưng, có xúc động muốn co lại thành một vòng, mồ hôi lạnh theo bọt nước chưa khô rơi xuống cằm.

    Hình ảnh nam chính cuối cùng cũng đúng, nhưng mà đến phiên hắn không tốt. Mẹ nó bụng đau quá, em gái khi bà dì đến có phải là cảm giác này không?!

    Lạc Băng Hà ôn thanh nói: “Sư tôn, ngươi muốn cho nó hạ khẩu ở nơi nào?”

    Chỗ nào cũng không muốn!!! Không đúng thì ra nó còn chưa có hạ khẩu sao?! Vậy khi nó hạ khẩu là cái cảm giác gì!!!

    Thẩm Thanh Thu hô hệ thống một chưởng: “Nghĩ chút biện pháp được không? Tốt xấu tao coi như là khách hàng của mày đúng không?!”

    Hệ thống: 【 có phải bắt đầu dùng đạo cụ mấu chốt: Ngọc Quan Âm giả? Ấm áp nhắc nhở: Đạo cụ này chỉ có quyền hạn sử dụng một lần. 】

    Thẩm Thanh Thu: “Hiện tại giá trị tức giận của Lạc Băng Hà là bao nhiêu?”

    Hệ thống: 【30 điểm. 】

    Thẩm Thanh Thu: “Tại sao thấp như vậy? Mày xác định không tính sai?! Hoàn toàn không khoa học!”

    Thần khí có thể tiêu trừ 5000 điểm đối phó 30 điểm, tuyệt đối không được!

    Thẩm Thanh Thu: “Còn có lựa chọn khác không? Phương án thứ hai trong bảng khen ngợi của ngành hàng là gì?”

    Hệ thống: 【 có phải bắt đầu dùng tiểu thủ thúc đẩy tình cảnh? 】

    … Tên này nghe giống như không quá cao cấp. Thế nhưng nếu đã là phương án đứng hàng thứ hai từ trên xuống trong ngành hàng, liền lấy nó!

    Thẩm Thanh Thu quyết đoán click chọn!

    Lạc Băng Hà cười lạnh: “Vừa không muốn nhìn ta, cũng không cùng ta nói chuyện, là ngại không sạch sẽ sao?”

    Nói xong, phút chốc tiến lên từng bước, hừ nói: “Một khi đã như vậy, không như ý của ngươi!” Vươn tay đi túm vai Thẩm Thanh Thu.

    Thấy động tác của y, Thẩm Thanh Thu theo bản năng nghiêng mình tránh đi. Lạc Băng Hà nắm phải khoảng không, chỉ bắt được một mảnh vải áo. Nguyên bản cái áo ngoài này đã bị roi của tiểu cung chủ rạch đến mức loạn xì ngầu, kéo một cái như vậy, xoẹt một tiếng, trực tiếp hơn phân nửa đều từ trên vai rớt ra.

    Phát triển kiểu này hai người đều chuẩn bị không kịp, đương trường song song sửng sốt, hóa đá tại chỗ.

    Thẩm Thanh Thu vừa mới bị hất một đầu nước đá, đến bây giờ, quần áo cùng tóc dán vào da thịt trắng nõn, Khốn Tiên Tác mảnh như tơ hồng ở trên người trói từng vòng, mặc dù biểu cảm trên mặt lộ vẻ kinh ngạc chính trực đến mức không thể chính trực hơn, nhưng cả người xem ra, vẫn là đang cực kỳ… không đoan trang.

    Lạc Băng Hà ánh mắt lập tức mở to.

    Ngây người trong chốc lát, y mới kịp phản ứng, như là bị bàn là ủi bỏng, lập tức phủi tay xoay người!

    Y quay đi như vậy, máu cổ ban đầu rục rịch ở bên trong ruột giống như cũng bị khiếp sợ, như chim sợ thú săn, cảm giác bế tắc rõ ràng trong mạch máu vừa rồi nhất thời tiêu tán.

    Thẩm Thanh Thu thở phào một hơi, trong lòng rít gào: Bà dì không đau rồi!

    Cho nên nói tiểu thủ thúc đẩy tình cảnh này rốt cuộc là vận hành ra sao?! Còn không bằng kêu là tiểu thủ xé áo, chính là kêu hắn xé tí áo a?! Nguyên lý dựa trên cái gì? Lợi dụng Lạc Băng Hà nhìn thấy nam nhân nửa lõa thể sinh ra sinh lý chán ghét sao?!

    Lạc Băng Hà đưa lưng về hắn cứng ngắc mà đứng trong chốc lát, như là tứ chi cũng không biết đặt đâu. Bỗng nhiên nhanh như bay cởi áo ngoài ra, ném ra sau.

    Áo khoác rơi trùm lên mặt Thẩm Thanh Thu.

    Thẩm Thanh Thu: “…”

    Đây tính là ý gì?

    Cảnh tượng này, tại sao quen thuộc lạ kỳ, làm cho người ta cả người không được tự nhiên đến lạ kỳ?

    Tại sao làm người liên tưởng đến kiều đoạn kinh điển buồn nôn “thiếu nữ bị tàn phá được cứu vớt xong, giai đẹp phủ thêm áo khoác ấm áp cho nàng”?!

    Thẩm Thanh Thu sởn tóc gáy, không thể chấp nhận, cánh tay nhún lên, để ngoại bào màu mực trượt xuống từ trên bả vai hắn.

    Ngoại bào mềm mại trơn tru rơi xuống đất, hoa văn chìm giọt nước viền sáng nhỏ lóe qua. Lạc Băng Hà nghe được tiếng động sột soạt, nhìn lại, áo khoác ở trên mặt đất. Thẩm Thanh Thu cẩn thận mà đẩy nó hai cái về bên này, kỳ thật hắn còn cân nhắc, có cần gấp gấp lại cho Lạc Băng Hà hay không, ai biết chỉ là cân nhắc, còn không có động thủ, vừa nhấc đầu, Lạc Băng Hà đã xoay người lại, trong mắt phản xạ ánh lửa sáng chói mắt, tựa hồ nộ khí đại phát. Mu bàn tay gân xanh chợt hiện, những ngón tay dài vươn ra, như phát tiết đánh ra mấy bạo kích.

    Vài cái kỳ thật là liên kích, căn bản là không nhắm, mấy phát đánh trên mặt hồ, xa xa nổ lên bọt nước, còn có một loạt đánh vào trên vách động, trực tiếp đào ra một cái hố to, hòn đá cuồn cuộn rớt xuống, cây đuốc chấn động, rơi vào trong hồ, cư nhiên không chìm, ngược lại nổi trên mặt nước tiếp tục hừng hực thiêu đốt, ánh lửa chiếu sáng sắc mặt Lạc Băng Hà lúc sáng lúc tối, quỷ khí tận trời.

    Y chầm chậm thu tay lại, nói: “Thiếu chút nữa đã quên, đồ vật Ma tộc chạm tay vào, sư tôn nhất định là không thích.”

    Đường đường nam chính, đệ nhất đại BOSS của tác phẩm, cư nhiên ở chỗ này không để ý hình tượng loạn phát giận. Đây cùng tiểu hài tử không được chiều ý tức giận đá đồ chơi xếp gỗ có khác gì nhau.

    Rớt giá, rất rớt giá!

    Ngươi không có việc gì đánh tảng đá làm gì, ngươi có bản lĩnh thì đánh lên đầu ấy! Đánh đây này — ơ không đúng, đã quên hiện tại chém chính là bản thân hắn.

    Thuộc truyện: Trùng sinh chi hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện