Trùng sinh chi hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện – Chương 55

    Thuộc truyện: Trùng sinh chi hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện

    CHƯƠNG 55: KHUYNH HƯỚNG M
    Edit: Sút
    Beta: Bee

    Lạc Băng Hà nhạy cảm dữ dội.

    Y bước lên trước từng bước.

    “Sư tôn cho rằng, ta sẽ làm gì với ngươi?”

    Thẩm Thanh Thu thật lòng nói: “Ta đoán không ra.”

    Hắn cũng không dám tùy tiện đoán tâm tư nam chính nữa. Sự thật chứng minh, mỗi lần đều sai một vạn tám ngàn dặm!

    Lạc Băng Hà vươn tay phải, Thẩm Thanh Thu bất động thanh sắc, tầm mắt lại không nhịn được dán vào đầu ngón tay y, theo một đường nhìn lên.

    Những ngón tay kia thon dài thuần khiết, không giống như thuộc về một ma đầu đã đoạt đi vô số tính mạng, mà giống một bàn tay từ nhỏ đã gảy dây đàn. Hư hư lướt qua hai má hắn, như có như không vuốt qua làn da.

    Sau đó dừng ở trên yết hầu hắn.

    Không biết có phải ảo giác hay không, ngón tay kia vừa hay đặt tại một huyết mạch quan trọng trên cổ Thẩm Thanh Thu.

    Thẩm Thanh Thu nhìn thẳng phía trước, hầu kết âm thầm giật giật.

    Lạc Băng Hà lại rút tay về.

    “Máu của ta.” Khi y nói chuyện, không nhìn ra hỉ nộ ái ố: “Không chịu nghe lệnh.”

    Thì ra vừa rồi y tiếp xúc da thịt là để tra xét máu Thiên ma đã bị áp chế trong cơ thể Thẩm Thanh Thu.

    Lạc Băng Hà nói: “Xem ra trong vài ngày ngắn ngủi này, sư tôn đã có kỳ ngộ khác.”

    Thẩm Thanh Thu nói: “Ngươi muốn làm thế nào? Lại cho ta uống lần nữa?”

    Lạc Băng Hà nói: “Uống cũng chạy, không uống cũng chạy, trái phải đều giống nhau, vẫn là không nên khiến trong lòng sư tôn thêm chán ghét ta.”

    Ở trước mặt người ngoài, y một chút mặt mũi cũng không giữ cho Thẩm Thanh Thu, khi ở riêng một chỗ, lại bỗng nhiên khách khí nhã nhặn, Thẩm Thanh Thu cũng thật sự là say. Càng như vậy, càng cảm thấy không thể bất cẩn.

    “Sư tôn xin mời tạm thời ở tại chỗ này. Nếu đồng ý, có thể tùy ý đi lại trong địa cung.” Lạc Băng Hà nói: “Nhân thủ ta để lại bên ngoài, họ sẽ không vào trong phòng, nếu có gì cần, cứ gọi là được.”

    Thẩm Thanh Thu nói: “Rất chu đáo.”

    Lạc Băng Hà chăm chú nhìn hắn một lát, nói: “Có cái gì muốn không.”

    Thẩm Thanh Thu nói: “Cái gì cũng được?”

    Lạc Băng Hà gật đầu.

    Thẩm Thanh Thu liền nói thẳng: “Ta muốn tận lực bớt nhìn thấy ngươi. Không thấy là tốt nhất.”

    Lạc Băng Hà có vẻ như hoàn toàn không dự đoán được Thẩm Thanh Thu sẽ nói ra những lời này, mặt trắng bệch.

    Thẩm Thanh Thu thấy thế, thống khoái thì thống khoái, nhưng cũng giống như bị cây kim đâm một chút. Dù sao, trước giờ hắn chưa từng gay gắt không lưu tình nói với người ta như vậy.

    Quá trình huyết sắc quay về trên mặt Lạc Băng Hà cực kỳ thong thả, y nói: “Sư tôn từng hỏi qua ta, có muốn trở nên mạnh hơn không.”

    Thẩm Thanh Thu nói: “Khi ta hỏi những lời này, hình như cũng đã nói với ngươi, trở nên mạnh hơn là để bảo hộ, chứ không phải để chiếm đoạt giết chóc.”

    Lạc Băng Hà hờ hững nói: “Không. Trở thành người mạnh nhất, mới có thể giữ chặt người mình muốn trong lòng bàn tay. Rốt cuộc ta đã biết, chờ sư tôn ngươi bước qua, là không thể.”

    Y nắm tay thành quyền, miễn cưỡng nhả ra một nụ cười hung ác. “Cho nên, lần này bắt được, cũng đừng hòng chạy nữa!”

    Sau khi hỗn thế ma vương hết đất diễn, Thẩm Thanh Thu gõ hệ thống: “2. 0, có đó không?”

    Hệ thống: 【24 giờ vì ngài cung cấp toàn bộ hướng dẫn, dịch vụ online nhân tính hóa. 】

    Thẩm Thanh Thu: “Ấy, hướng dẫn là đủ rồi, nhân tính hóa coi như miễn đi. Hiện tại các chỉ số là bao nhiêu?”

    Hệ thống: 【 chỉ số ngầu 1330, 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》 thành công bỏ đi tag “thiên lôi cuồn cuộn”, nhận huân chương “điểm bựa hơi nhiều”, xin tiếp tục phấn đấu, chờ mong công bố huân chương thần bí tiếp theo của ngài. Độ sướng 3840, độ tức giận 1500, độ tan nát cõi lòng 4500. Còn cần cố gắng. 】

    Rất tốt. Trải qua hắn một phen nỗ lực (tìm chết), chỉ số ngầu của bản văn ngựa đực chợ búa tệ hại này rốt cuộc cũng có chút thăng, tuy rằng “điểm bựa hơi nhiều” cũng không phải lời bình tốt đẹp gì, nhưng so với “thiên lôi cuồn cuộn” vẫn mạnh hơn nửa xu. Độ tan nát cõi lòng thật cao, Lạc Băng Hà cư nhiên còn là trái tim thủy tinh, độ tức giận ngược lại không nghịch thiên như tưởng tượng. Thật sự là càng ngày càng xem không hiểu.

    Thẩm Thanh Thu: “Độ sướng cao như vậy, có thể đổi cái gì không?”

    Hệ thống: 【 có thể thăng cấp công cụ hệ thống. 】

    Thẩm Thanh Thu mừng rỡ: “Được được được, thăng cấp đi thăng cấp đi.”

    Hệ thống “Ưm” một tiếng, bắt đầu thẹn thùng tải gói thăng cấp.

    Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, công cụ hệ thống này tên là gì?”

    Hệ thống: 【 tiểu thủ thúc đẩy tình cảnh phiên bản deluxe. 】

    Thẩm Thanh Thu quyết đoán đóng rớt cửa sổ thăng cấp.

    Đệch, thế mà đã tải xong rồi, độ sướng còn trừ cmn 3000! ! ! Hắn cho 1 sao! ! !

    Đau trứng gửi cho hệ thống một đống trách cứ với tin rác, Thẩm Thanh Thu bắt đầu cuộc sống giam lỏng của hắn.

    Lạc Băng Hà vội vàng liên hợp với Ma tộc Bắc Cương trên lãnh thổ của Mạc Bắc Quân, Sa Hoa Linh tựa hồ cũng đang bắt đầu nghiệp lớn troll cha — nghĩa đen. Tóm lại, sắp tới đối tượng Lạc Băng Hà phải xóa bỏ với lôi kéo rất nhiều, chỉ sợ sự vụ phức tạp, không thể dứt ra, cho nên vẫn không có xuất hiện.

    Hoặc là ngày đó bị Thẩm Thanh Thu nói một câu nặng lời, trái tim thủy tinh rơi vỡ đầy đất, không dám xuất hiện.

    Bất luận là loại nào, Thẩm Thanh Thu đều cám ơn trời đất.

    Nếu Lạc Băng Hà vẫn cứ không đến tìm hắn, cuộc sống như thế, không phải chính là những ngày tháng nằm ăn chờ chết bảo dưỡng tuổi thọ mà hắn vẫn theo đuổi sao?

    Hơn nữa Lạc Băng Hà cũng không có dùng xiềng xích các thứ khóa hắn lại.

    Cờ hó!

    Thẩm Thanh Thu mà tự an ủi mình như vậy, chính là đầu óc thăng luôn rồi. Hắn cũng không phải người mắc chứng Stockholm (*), nuôi béo một chút thì sẽ mang ơn. Cuộc sống hạnh phúc phải dựa vào chính mình sáng tạo không thể dựa vào người khác bố thí hiểu không?!

    (*) Hội chứng Stockholm: người bị bắt cóc nảy sinh tình cảm với kẻ đã bắt cóc mình.

    Thẩm Thanh Thu dùng sức trên tay, trang sách xoẹt rách ra, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng trúc nứt còn vang dội hơn. Hắn vén rèm lên, thấy là một đám sai vặt Ma tộc đang bận việc, “Các người đang làm gì đó?”

    “Thẩm tiên sư, sao ngài lại ra đây?”

    Thái độ gã sai vặt kia thập phần nhiệt tình lại cung kính, không giống như nói với một người bị giam lỏng. Gã cười nói: “Bên này đang trồng cây trúc.”

    Thẩm Thanh Thu ngẩn ra: “Cây trúc?”

    “Ừ. Chắc ngài biết loại thực vật của nhân giới này. Nó ở ma giới không dễ trồng, không lớn được, nhưng quân thượng nhất định muốn trồng ở chỗ này, mọi người cũng chỉ đành nghĩ cách thôi.”

    Thẩm Thanh Thu quan sát độ mạnh và phương thức gã vận sức, tuyệt đối không phải một tạp dịch bình thường. Những Ma tộc Lạc Băng Hà tìm tới này chỉ sợ đều là từ võ tướng giáp đen chọn ra. Để những cao thủ này đến làm tạp dịch cho hắn, thật sự là phí của trời.

    Không chỉ thế thôi đâu.

    Hai ngày đầu Thẩm Thanh Thu không có tâm tư không có khẩu vị, còn ngày thứ ba hắn liền mất đi hứng thú chán ăn, thăm hỏi (thả thính) vài câu với thị nữ Ma tộc da trắng ngực to, gọi một bữa cơm.

    Động chưa được hai đũa, hắn liền ăn không vô nữa.

    Thị nữ kia nghiêng đầu, cười hì hì hỏi: “Sao vậy Thẩm tiên sư, mùi vị không tốt sao?”

    Mùi vị rất tốt, vô cùng tốt. Chính là bởi vì quá tốt, tốt đến cực kỳ quen thuộc, rất nhiều năm Thẩm Thanh Thu không được nếm lại, lúc này mới ăn không vô nữa.

    Hắn để đũa xuống: “Là cô nương làm sao?”

    Thị nữ cười khanh khách nói: “Làm sao có thể nha, ta chỉ biết giết, chỉ biết ăn sống, hoặc là chờ thịt thối mới ăn, không biết cách làm của nhân giới, vừa lửa vừa một đống củi gạo dầu muối, phiền chết đi được.”

    … Đệch, thì ra là người thích ăn thịt thối, Thẩm Thanh Thu càng ăn không vô.

    Thẩm Thanh Thu sớm nhìn ra, cô nương này mỗi ngày lau bàn quét rác, rất ủy khuất nàng. Thẩm Thanh Thu cho rằng, phong cách và thực lực của nàng càng thích hợp vác một cái đao to ra trận giết địch như bổ dưa thái rau. Rất có thể nàng vốn là ở cương vị này.

    Thẩm Thanh Thu nhàm thanh bất động sắc: “Vậy là ai làm?”

    Thị nữ kia nói: “Ai dà, cái này ta không dám nói. Nói ra quân thượng sẽ giết ta.”

    Không nói? Không nói hắn liền nếm không ra?

    Thẩm Thanh Thu đảo mắt trắng, nói không rõ là bực mình hay là phiền toái.

    Lạc Băng Hà thật sự là… phiền chết!

    Ngươi cho là y hắc hóa hoàn toàn, trong chốc lát y lại tội nghiệp tỏ vẻ yếu thế đáng thương; ngươi coi y là một tiểu bạch hoa điềm đạm đáng yêu, chốc nữa y lập tức tát chan chát vào mặt ngươi; trước mặt là hung thần ác sát ngoan độc cuồng bá, sau lưng lại len lén làm mấy trò vặt này. Thần kinh a! Y thật sự là một kẻ thần kinh sờ sờ ra đó!

    Thị nữ kia thu lại đồ ăn, lả lướt rời đi. Sau khi nàng rời khỏi không bao lâu, rèm được vén lên, một người lảo đà lảo đảo đi tới.

    Thẩm Thanh Thu vừa nhìn rõ khuôn mặt kia, buồn nôn dâng lên bụng, ném một cái bạo kích nghênh đón: “Đâm Máy Bay Lên Giời ta thao cái l– ngươi”

    Thượng Thanh Hoa vội vàng nhấc tay, một thanh kiếm còn nguyên vỏ vạch ngang vào giữa, giải hóa thế công. Hắn nói: “Ấy ấy ấy, ngàn vạn lần đừng. Thẩm đại thần, ngươi hiện tại cũng không thể tùy tiện thao người. Ngươi nếu thao ta, ta cố nhiên không có kết cục gì tốt, ngươi cũng đừng nghĩ vị kia có thể để ngươi sống tốt.”

    Thẩm Thanh Thu rít gào: “Ngươi cư nhiên bán ta! Hữu nghị đâu?! Tình cảm đồng hương đâu?!”

    Thượng Thanh Hoa nói: “Không bán có thể làm sao đây. Đây chính là Lạc đại thần, cho dù ta không bán ngươi, hắn cũng gần như đoán được. Tại sao ta bỗng dưng phải chịu đòn chịu trận, cũng không phải thiểu năng, ta lựa chọn thẳng thắn sẽ được khoan hồng.”

    Hắn nói rất hùng hồn hợp lý không biết xấu hổ, Thẩm Thanh Thu lâm vào khiếp sợ, trong lúc không để ý, Thượng Thanh Hoa đã đã cất bước dài, ngồi xuống cạnh bàn, hắn cầm trường kiếm trong tay thả “cạch” một cái lên trên bàn: “Đừng nói cái này nữa. Ta là phụng mệnh đến đưa đồ.”

    Thẩm Thanh Thu nhìn chăm chú, tay phủ lên trên.

    Là bội kiếm đã bị gãy thành nhiều mảnh nhỏ theo linh lực tán loạn khi hắn tự bạo. Tu Nhã Kiếm.

    Thẩm Thanh Thu vẫn rất có tình cảm với nó, kiếm cũ vào tay, lúc này không ẩu đả Thượng Thanh Hoa nữa. Rút ra thân kiếm, như trước trong sáng như tuyết, mảnh mai tiêm nhã, hàn lại đến mức không có kẽ hở, linh khí dạt dào, không thấy một vết xước nào.

    Đầu kia, Thượng Thanh Hoa xoèn xoẹt chà xát tay, chậc chậc thở dài: “Ai nha, ta thật sự là… sao cũng không ngờ… tình tiết sẽ lệch thành cái dạng này.”

    Thẩm Thanh Thu: “Nam chính văn ngựa đực ngươi viết biến thành gay, chẳng lẽ ngươi không phẫn nộ sao?”

    Thượng Thanh Hoa chân thành mà nói: “Vô tư a. Dù sao nhìn trúng cũng đâu phải ta.”

    Thẩm Thanh Thu giơ lên ngón giữa thân thiết với hắn, cúi đầu lau kiếm. Thượng Thanh Hoa giơ ngón tay cái lên: “Kỳ thật cũng không cần bi quan như vậy. Ngươi khá có tiền đồ, khá có tiền đồ. Chân vàng này, tráng kiện, bền chắc!”

    Thẩm Thanh Thu nói: “Chân vàng cái mợ ngươi. Tốt xấu thì cũng phải là chân, ông đây ôm đến nơi nào rồi?! Chân giữa!”

    Thượng Thanh Hoa: “Chân giữa rất tốt a. Chân giữa mới là bộ vị mấu chốt của nam nhân.”

    Nếu không phải Tu Nhã Kiếm vừa mới trở lại trong tay, không nỡ lấy ra làm chuyện xấu, Thẩm Thanh Thu thật muốn chém cái bộ vị chân giữa của hắn xuống để giẫm lên. Hắn nhớ tới chuyện gấp, nghiêm sắc mặt, hỏi: “Nếu đã thẳng thắn được khoan hồng, vậy ta hỏi ngươi, nhân vật Thiên Lang Quân, ngươi có định hình cái gì không?”

    Thượng Thanh Hoa: “Ngươi hỏi Lạc Băng Hà cha y làm gì?”

    Thẩm Thanh Thu nói: “Không làm gì cả, chỉ là cảm thấy kỳ lạ, nam chính cha y cư nhiên không có nhiều lượng văn. Phải biết rằng thêm một lão bà ngươi cũng có thể viết 500 ngàn chữ, thêm một người cha khẳng định còn có thể update 2 năm”.

    Thượng Thanh Hoa tinh thần chấn động: “Ngươi thực tinh mắt, quả nhiên là độc giả trung thành của ta. Ta nói với ngươi a, vốn là ta ấy, tính toán triển khai đại cương dàn bài để viết, đặt ra Băng ca cha y là BOSS, kết quả viết viết, máy tính sập một cái, mất luôn đại cương, rất nhiều chi tiết đều không rõ ràng lắm.”

    … Thẩm Thanh Thu cuối cùng biết bao nhiêu cái hố của hắn là từ đâu ra: “Cho nên cứ chỗ lồi chỗ lõm vậy hả?”

    Thượng Thanh Hoa nói: “Kỳ thật chỗ lồi chỗ lõm cũng đâu có gì, đúng không, chủ yếu là mọi người xem thấy đã là được. Em gái cần đẩy đều đẩy, tiện nhân đáng chết đều giết, cũng không nhất định phải an bài thêm một BOSS.”

    Đâm Máy Bay Lên Giời chém đại cương là chém vào độ sướng, nhưng hệ thống lại nghiêm chỉnh giao trọng trách lấp hết hố của thế giới này!

    Thượng Thanh Hoa tiếp tục nói: “Kỳ thật còn có nguyên nhân quan trọng hơn. Chủ yếu là ta cũng không biết nên bịa thế nào. Máu Thiên Lang Quân tinh khiết hơn con hắn, võ lực cao hơn con hắn, thành danh sớm hơn con hắn, mặc định cũng ngầu lòi hơn con hắn, ta nghĩ nửa ngày, cư nhiên không nghĩ ra được làm thế nào để nam chính đánh bại hắn!”

    Thẩm Thanh Thu đỡ trán.

    Cái đệch.

    Thế nếu Thiên Lang Quân thật sự được thả ra, rốt cuộc Lạc Băng Hà có thể đánh bại hắn hay không?!

    Nói không chừng, lợi dụng cái này thì có thể chế trụ Lạc Băng Hà?

    Thẩm Thanh Thu bật người bóp tắt ý tưởng nguy hiểm này.

    Với đối tượng căn bản không biết nặng bao nhiêu phân lượng, vọng tưởng lợi dụng, nói không chừng cuối cùng chết như thế nào cũng không biết.

    Kết luận vẫn là vạn năm không thay đổi: Đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời thật sự biết cách khiến cho người ta an lòng ghê!

    Thẩm Thanh Thu vỗ bàn: “Ngươi thành thật khai ra, ngươi còn có thứ gì có đặt ra nhưng không viết ra không. Nói cái quan trọng thôi!”

    Thượng Thanh Hoa: “Quan trọng không ta không biết, có điều có một cái liên quan đến ngươi, nói đúng ra là Thẩm Cửu.”

    Thẩm Thanh Thu vừa nghe, lông tơ đều dựng thẳng lên.

    Dựa vào cái tính khắm khú của Đâm Máy Bay Lên Giời, thêm mặc định cho hắn mà nó bình thường mới là lạ!

    Thẩm Thanh Thu ôm đầu nói: “Ngươi… Ngươi nói đi. Ta có thể đỡ được.”

    Thượng Thanh Hoa bắt đầu dõng dạc mà kể ý tưởng sáng tác của hắn: “Nhân vật Thẩm Thanh Thu này ta có rất nhiều ý tưởng. Ta hy vọng có thể đắp nặn hắn thành một nhân vật đa chiều, hắn cặn bã, hắn đáng khinh, nhưng hắn cũng có nguyên nhân và phương diện không cặn bã. Có điều độc giả không đớp thính cho lắm, ta vừa bắt đầu viết manh mối kia, họ đã dập tắt nó ở khu bình luận sách, cho nên ta thấy hướng gió không đúng, lập tức biến hắn trở thành một tiện nhân đáng khinh chỉ có một mặt. Nhưng kỳ thật hắn…”

    Thẩm Thanh Thu đang tập trung tinh thần, bỗng nhiên, ngoài phòng mấy thị nữ nhất tề đồng thanh nói: “Quân thượng!”

    Tới rất không phải lúc!

    Một tiếng này truyền đến, Thượng Thanh Hoa sắc mặt đại biến, như có ngọn lửa cao ba tấc hun dưới mông, xông về phía cửa sau: “Vị kia của ngươi đến rồi, sau này nói tiếp!”

    Chớ đi a! Thẩm Thanh Thu giơ tay kiểu Nhĩ Khang. (*)

    (*) Một động tác nổi tiếng của Nhĩ Khang trong Hoàn Châu Cách Cách, chuyên được chế thành meme.

    “Sau này nói tiếp” cái mợ ngươi á! Cắt tại chỗ này càng không thể chấp nhận hơn cả 【 nhân chứng mục kích nói “Hung thủ kỳ thật là…” sau đó phun ra một ngụm máu bỏ mình tại chỗ 】! ! !

    Lúc Thẩm Thanh Thu xoay người quay loại, rèm xanh vén lên, Lạc Băng Hà đang cúi đầu đi vào phòng.

    Hắn lập tức thay một gương mặt không một gợn sóng sợ hãi.

    Bởi vì bị ngắt cuộc nói chuyện nghiêm túc vô cùng quan trọng (tầm đó), sắc mặt cũng không tốt. Ánh mắt y đầu tiên là dừng ở Tu Nhã Kiếm ở trong tay hắn, rồi mới dời lên.

    Trầm mặc một lúc, vẫn là Lạc Băng Hà mở miệng trước.

    “Mấy ngày nay sống như thế nào.”

    “Rất tốt.” Không thấy y, đúng là rất tốt.

    Lạc Băng Hà nói: “Sư tôn tựa hồ vẫn chưa từng nghỉ ngơi.”

    Thẩm Thanh Thu nói: “Nếu có thể không nằm mơ, nghỉ ngơi cũng tốt.”

    Ý của hắn vô cùng rõ ràng. Lạc Băng Hà cư nhiên cũng không tức giận.

    Mí mắt của hắn buông xuống, đứng trong chốc lát, như là hạ quyết tâm rất lớn, mới thấp giọng nói: “Tuy rằng mộng cảnh khi đó có điều giấu giếm sư tôn, nhưng những lời lúc ấy ta nói ra, lại không phải là giả.”

    Mợ ngươi còn dám nói!

    Nhắc tới cái này, Thẩm Thanh Thu liền bốc khói, hận không thể vung tay tát hắn hơn trăm cái bạt tai.

    Lạc Băng Hà trong mộng đúng là đáng yêu hơn nhiều, tuy rằng nam chính vẫn là nam chính, nhưng khổ khổ sở sở mềm mỏng lay động, cho dù trai thẳng như Thẩm Thanh Thu, cũng không nhịn được lòng sinh thương tiếc. Chỉ là lúc ấy càng thương tiếc, về sau mặt càng đau. Té nát mặt, chẳng trách hắn thẹn quá hóa giận.

    Thẩm Thanh Thu nói: “Ta bây giờ thật không biết ngươi câu nào thực, câu nào giả.”

    Y còn từng nói việc ở Kim Lan Thành không phải y làm, Thẩm Thanh Thu ban đầu có chín phần tin, hiện tại đến một phần cũng không dám tin.

    Lạc Băng Hà huyết khí dâng lên, sắc mặt hơi đỏ, nâng lên mí mắt, lạnh lùng mà nói: “Sư tôn cứ tức giận ta lừa ngươi, nhưng nếu ta không làm như vậy, chỉ sợ hiện tại ta vẫn không thể cùng ngươi nói hơn một câu.”

    Đúng vậy, Thẩm Thanh Thu luôn là nhìn thấy y liền xoay người bỏ chạy. Mặc dù là có nói chuyện, không biết tại sao, cũng giống như bây giờ, hai ba câu liền giằng co, mùi thuốc súng mười phần.

    Ngón tay Lạc Băng Hà vô ý thức giữ chặt chuôi kiếm Tâm Ma, đầu ngón dùng sức đến trắng toát. Không chỉ đồng tử đỏ lên, hốc mắt cũng hơi hơi đỏ lên: “Chẳng nhẽ sư tôn chưa từng lừa ta? Ngươi nói không tán đồng phân biệt ma tộc nhân giới, nhưng đảo mắt liền không thừa nhận. Hoa Nguyệt Thành bỏ mình, trong năm năm ta chiêu hồn hơn vạn lần, thử rồi lại bại, bại rồi lại thử, chưa bao giờ nản lòng thoái chí, dù vậy, ta cũng chưa từng nghi ngờ sư tôn chán ghét mà vứt bỏ ta tới mức này, thà rằng bỏ mình cũng không muốn nhìn thấy ta.”

    Y nói xong lời cuối cùng, âm cuối có chút bất ổn, âm điệu cũng dần dần cao lên, vừa như phẫn nộ vừa như giận dỗi: “Hiện giờ sư tôn đương nhiên có lý do chỉ trích ta là hỗn thế ma vương, ta hại đời hại dân. Nhưng tại sao khi ta chưa làm gì cả, cũng bị kỳ thị như rắn rết? Ngươi gạt ta hai lần, ta cũng lừa ngươi hai lần, không phải rất công bằng sao?”

    … Y tính cũng quá rõ ràng đi!

    Một việc bù một việc, quả nhiên là loại hình có thù tất báo!

    Cho dù cảm thấy y tính không có sai, Thẩm Thanh Thu vẫn không nhịn được nói từ đáy lòng: “Ngươi thật ghi thù.”

    Lạc Băng Hà cười nhạo, “Sư tôn chỉ sợ là chưa từng thấy dáng vẻ ghi thù thực sự của ta.”

    Y cười cười, vẻ mặt dần dần tối đi, thản nhiên nói: “Nếu ta nói, với sư tôn, ta chỉ ghi, không thù. Chắc hơn nửa cũng không được tin.”

    Thẩm Thanh Thu âm thầm kinh hãi: “Ngươi bình tĩnh.” Có lời cứ nói là được, không cần biến sắc mặt!

    Lạc Băng Hà trầm giọng nói: “Sư tôn ngươi từ trước đến nay đều có thể bình tĩnh, nhưng ta bình tĩnh không nổi nữa.”

    Thẩm Thanh Thu còn chưa có kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, chỉ nghe rầm một tiếng, phía sau lưng đau xót. Đến khi tỉnh ra, hai người đã song song lăn trên ván giường.

    … Đã lâu không ngủ giường trúc, thật mợ nó cộm quá đi!

    Thẩm Thanh Thu mắng người: “Ngươi phản rồi hả?!”

    Lạc Băng Hà hé miệng không nói lời nào, Thẩm Thanh Thu đang muốn một cước đá văng y, đột nhiên lông tơ dựng đứng.

    Một bàn tay phút chốc từ dưới dò xét vào trong nội sam của hắn.

    Ta *lật bàn*!

    Đầu gối Thẩm Thanh Thu hướng mạnh lên trên, bị Lạc Băng Hà một tay cầm đầu gối, tiện thể đè xuống.

    Thẩm Thanh Thu trong lòng chửi bậy một trăm lần, hắn cũng không muốn ở tư thế bị tách ra hai chân nằm ở dưới thân người khác! Lúc này vọt thân lên, dùng tốc độ nhạy bén, phần eo chuyển đồng, vật đổi sao dời lật người, đặt ngược Lạc Băng Hà ở dưới thân.

    Tu Nhã ra khỏi vỏ ba tấc, lạnh băng đặt trên cổ họng Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu cũng bị kích thích cơn tức, nhe răng cười nói: “Chơi trò Bá vương ngạnh thượng cung? Hử?”

    Chịu để kẻ khác chế trụ là thật, nhưng đừng nghĩ hắn sẽ bày ra tư thái ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!

    Lạc Băng Hà trên dưới ba đường thêm mạch môn trên cổ đều bị chế trụ, ánh mắt vẫn sáng, không hề sợ hãi lưỡi kiếm sắc bén nơi cần cổ, một phen cầm cổ tay Thẩm Thanh Thu, một tay kia chống trên mặt đất, tình thế lại sắp đảo ngược, Thẩm Thanh Thu sao có thể để y được như ý, chuôi Tu Nhã Kiếm đâm vào huyệt vị y, ngươi tới ta đi vài hiệp, đánh thành một đoàn nhanh như chớp lăn xuống giường, Thẩm Thanh Thu đột nhiên kịp phản ứng.

    Không đúng, đây chính là văn tu chân, vật lộn cái rắm! Có pháo không dùng, dở hơi à!?

    Hắn lập tức giương tay, ném ra linh lực, một quyền long trời lở đất tấp vào bụng Lạc Băng Hà.

    Một quyền này đánh thống khoái cực kỳ, căm tức nghẹn khuất mấy ngày liên tiếp của Thẩm Thanh Thu giống như cũng bị đập ra theo, đang sướng tung trời, đột nhiên hệ thống ding ding dang dang tán hoa thông báo:

    【*★,°*:. ☆\( ̄▽ ̄)/$:*. °★* . Chúc mừng ~ độ sướng +500! 】

    Thẩm Thanh Thu: “…”

    Dờ phắc, người này thật sự biến thái! Thật sự! Hoàn toàn không hổ cuồng chịu ngược! Không ngược khó chịu! Đánh hắn một quyền cư nhiên có thể có 500 sướng! Ngay cả thông báo của hệ thống đều trở nên loè loẹt xuân tâm nhộn nhạo còn phá lệ kèm theo băng-rôn tung bay, sống bao nhiêu năm cũng không thấy nó dở hơi mức đến đó!

    Thẩm Thanh Thu còn đợi để đập thêm một cái bạo kích nữa, Lạc Băng Hà lại không chơi với hắn, tay phải liền xoay, Thẩm Thanh Thu mất thăng bằng, bạo kích đánh lệch, nóc nhà oàng một cái lộ ra một cái lỗ có hình dáng cụ thể. Nhưng Thẩm Thanh Thu lần này là liên hoàn, cái thứ nhất đánh lệch, cái thứ hai thứ ba linh lực nối gót tới. Lạc Băng Hà chỉ đẩy ra, không đánh trả, thỉnh thoảng bị đánh trúng, cố gắng trụ vững, hừ cũng không hừ một tiếng, hết lật lại lăn, những chỗ đã lướt qua đều nổ mạnh tia lửa bốn phía, linh khí ma khí cuồn cuộn hỗn độn, bạo kích bay loạn.

    Giả ngầu giả rõ lâu, Thẩm Thanh Thu không biết bao lâu không hung tàn thô lỗ như vậy rồi. Một trận sao bõ tức cho được! Thình lình một bàn tay xé mở nội sam, da thịt tiếp xúc sờ thắt lưng hắn.

    Thẩm Thanh Thu mềm nhũn trong nháy mắt, lập tức loảng xoảng chuôi kiếm đập vào gáy Lạc Băng Hà, mắng: “Súc sinh!”

    Thời điểm này còn có thể làm chuyện như vậy, không phải súc sinh thì là gì? !

    Hành hung y một hồi, hệ thống nêu lên hơn năm mươi cái thông báo, độ sướng thêm ít nhất hơn 4000!

    Lạc Băng Hà cam chịu nói: “Dù sao trong mắt sư tôn ta chính là súc sinh không bằng, còn không bằng làm thật.”

    Thẩm Thanh Thu tức giận đến muốn cười, tìm ngược đúng không? Cho ngươi sướng! Một chữ “Cút!” kết hợp hai tay liên thủ bạo kích còn chưa kịp phát ra, đột nhiên thấy hoa mắt, thân thể nghiêng đi.

    Tu Nhã Kiếm rớt trên mặt đất. Một loại cảm giác toàn bộ hồn phách sắp bị rút ra khỏi cơ thể ập tới.

    Hắn chỉ cứng người lại, Lạc Băng Hà liền ngừng động tác, ngạc nhiên nghi ngờ, cảnh giác vô cùng. Ngay lập tức, Thẩm Thanh Thu đau đầu đến mức muốn nổ tung.

    Trước mắt nhanh chóng hiện ra vô số mảnh vỡ hình ảnh, có đôi khi một mảng trống rỗng, có đôi khi đen ngòm, có khi giống như nhìn thấy bóng người lờ mờ. Tiếng ong tai bén nhọn đâm vào màng nhĩ gây đau nhức.

    Lúc này mới Lạc Băng Hà mới cảm giác không ổn, xoay người ngồi dậy, vươn tay ấn ấn hắn. Thẩm Thanh Thu không để y ấn xuống, phảng phất có một đôi tay khổng lồ bên ngoài thô lỗ túm lấy linh hồn và đầu óc của hắn, Thẩm Thanh Thu ôm đầu quay cuồng giãy dụa trên mặt đất.

    Có cái gì đang kêu, từ bốn phương tám hướng vươn tay vừa gào thét vừa xé rách hồn phách của hắn.

    Cho dù là lúc bị máu Thiên ma thúc giục hung mãnh nhất, Thẩm Thanh Thu cũng không có ý muốn kêu gào thảm thiết như vậy.

    Lạc Băng Hà hốt hoảng nói: “Sư tôn, ta… ta vừa rồi chỉ là hù dọa ngươi. Ngươi đừng coi là thật. Ngươi làm sao vậy?”

    Thân hình Thẩm Thanh Thu cuộn lại giữa khuỷu tay hắn, Lạc Băng Hà nửa ôm hắn, nhanh như bay dùng linh lưu do thám một vòng trong cơ thể Thẩm Thanh Thu, rõ ràng không có dị thường, nhưng Thẩm Thanh Thu kêu gào thê lương đáng sợ đến không nói nên lời, như là bị gậy sắt hun nóng trực tiếp dí vào trong não.

    Nhịp tim của Thẩm Thanh Thu đập càng ngày càng yếu, Lạc Băng Hà bắt đầu phát run, đầu tiên là run lên rất khẽ, sau đó càng ngày càng lợi hại, chống đỡ không được thân thể, từ nửa quỳ ngã thành quỳ hai gối xuống đất.

    Y dùng hết tất cả biện pháp, vẫn không thấy khởi sắc, chỉ có thể quát: “Người đâu! Cút hết tới đây!”

    Thuộc truyện: Trùng sinh chi hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện