Trùng sinh chi hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện – Chương 80

    Thuộc truyện: Trùng sinh chi hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện

    Bên trong Mai Cốt Lĩnh sụp xuống rối tinh rối mù, vốn là trong đó có hàng trăm hàng ngàn hang động, bốn phương thông suốt, nhưng hiện tại gần như bị động đất sụp một nửa, chỗ nào cũng bị đá lấp kín.

    Thẩm Thanh Thu ở trong đó gian nan chọn đường đi qua.

    Bỗng nhiên, trong một đống đá cực lớn, lộ ra một ít ma khí mỏng manh.

    Thẩm Thanh Thu theo bản năng kêu: “Lạc Băng Hà?”

    Không phải Lạc Băng Hà bị Nhạc Thanh Nguyên dùng thuật cấm chế nên vừa vặn bị đè bẹp rồi chứ?

    Hắn nhảy tới, nhấc lên phiến đá trên cùng. Lộ ra là lớp vảy màu xanh tan nát.

    Theo lớp da xanh mỏng manh phập phồng, đá lớn đá nhỏ lăn xuống cuồn cuộn.

    Trúc Chi Lang hình rắn co thành một vòng bảo vệ, Thiên Lang Quân nằm ở bên trong, được bao bọc rất cẩn thận.

    Thân thể của gã bị ăn mòn càng nghiêm trọng hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể rớt cả cái đầu xuống, trợn mắt nhìn nhìn Thẩm Thanh Thu, lên tiếng: “Thẩm phong chủ.”

    Thẩm Thanh Thu nói: “Hai vị tình huống như thế nào?”

    Thiên Lang Quân nói: “Trúc Chi Lang không tốt lắm.”

    Đích thực là không tốt lắm.

    Hai con mắt màu vàng vốn sáng như đèn lồng đã bắt đầu tan rã, nhưng cũng còn có thần trí. Vảy xanh trên thân rắn tróc ra không ít, chỗ đỏ chỗ đen, thương tật tàn tạ.

    Thẩm Thanh Thu hỗ trợ đẩy ra phiến đá đè lên đuôi nó, phát hiện Chính Dương còn cắm ở trên thân rắn. Hắn duỗi tay, cầm chuôi kiếm rút ra. Mất chút máu với Ma tộc thì chẳng đáng là gì, nhưng Chính Dương kiếm linh lực tuyệt phẩm cắm trên người nó, thương tổn càng nghiêm trọng.

    Thiên Lang Quân vươn tay che miệng vết thương của Trúc Chi Lang, nói: “Thẩm phong chủ chẳng phải không muốn để ý tới y sao?”

    Thẩm Thanh Thu nói: “Ai nói ta không để ý tới y, chỉ là đôi lúc giao tiếp khó thông thôi. Y… thế nào rồi.”

    Thiên Lang Quân sờ sờ đầu rắn tam giác, không trả lời, hỏi ngược lại: “Cục diện trước mắt, Thẩm phong chủ định làm như thế nào?”

    Thẩm Thanh Thu nói: “Đương nhiên là hủy kiếm.”

    Thiên Lang Quân nói: “Tâm Ma Kiếm đã ăn mòn vào thần hồn của Lạc Băng Hà, liền mệnh với y, hiện tại ngươi muốn hủy kiếm, khác nào giết y?”

    Thẩm Thanh Thu quyết đoán nói: “Vậy thì lại nghĩ cách khác.”

    Thiên Lang Quân nói: “Cho dù không kịp ngăn cản hai giới xác nhập?”

    Thẩm Thanh Thu hít vào một hơi, phiền toái nói: “… Không kịp thì không kịp đi! Làm hết sức, cái khác nói sau.”

    Thiên Lang Quân cuối cùng lại cười một cái.

    Gã nói: “Thẩm phong chủ, con người ngươi thật kỳ lạ. Dùng cách nói của các người, thì chính là tưởng vô tình mà lại hữu tình. Với Trúc Chi Lang như thế, với con trai ta cũng vậy.”

    Thế nhưng, căn cứ vào đánh giá của người tiêu dùng đã trải nghiệm một lần, nó hình như —— tương đối hữu dụng!

    Thẩm Thanh Thu cắn răng nói: “… Quất luôn!”

    Để ông đây trải nghiệm một chút bá khí sung sướng của bản deluxe nào, tới đi!

    Hắn vừa mới click “Chắc chắn”, mặt đất lại sụp.

    Trong lúc rớt xuống, Thẩm Thanh Thu chỉ có một ý niệm trong đầu:

    Đùa bố à, tiểu thủ cái gì —— mày là cái máy đào đất thì có!

    Nhưng mà, lăn một trận, phía trên đầu đá rơi cuồn cuộn, hắn lại không hề bị đá núi đè phải.

    Có người chắn trên người hắn.

    Cho dù Lạc Băng Hà thần trí không rõ, đầu óc hồ đồ, nhưng vào thời điểm thế này, vẫn theo bản năng dùng thân thể giúp hắn đỡ đá rơi.

    Y trở tay đẩy, bỏ ra tảng đá lớn nện trên lưng mình, bỗng dưng không cảm thấy áp lực gì nữa, cúi đầu ngơ ngác nhìn đối diện Thẩm Thanh Thu, trong con ngươi tựa hồ có khoảnh khắc tỉnh táo lướt qua, chớp mắt mơ màng, chợt mông lung hỗn độn.

    Văn ấn đỏ sẫm lan tràn trên trán y, lần ra cả khuôn mặt tuyết trắng, còn đang lan dần xuống cổ.

    Tâm Ma Kiếm rơi ở bên cạnh giống như kết nối với văn ấn trên người y, lúc ẩn lúc mờ, khói tím lưu chuyển.

    Lạc Băng Hà lẩm bẩm nói: “Sư tôn… ?”

    Thẩm Thanh Thu “Ừ” một tiếng, thấy có máu tươi chảy xuống trán Lạc Băng Hà, cổ họng có chút run rẩy.

    Lạc Băng Hà nói: “Sư tôn, là ngươi thật là sao?”

    “… Ừ.”

    Lạc Băng Hà nói: “Lần này là thật sự? Không phải ngươi mới vừa đi với họ rồi sao?”

    Thẩm Thanh Thu nói: “Ta không đi.”

    Lạc Băng Hà chầm chậm cúi người, chôn mặt xuống cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Sư tôn, ta đau. Đầu ta đau.”

    Ngữ khí này, vừa giống làm nũng, vừa giống đau thật. Thẩm Thanh Thu chầm chậm mở hai cánh tay, ôm vai y, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Ngoan nào. Rất nhanh sẽ không đau nữa.”

    Lạc Băng Hà nói: “Ta ngoan, sẽ không đau, sư tôn cũng sẽ không bỏ ta một mình nữa?”

    Thẩm Thanh Thu nói: “Lập tức sẽ không đau.”

    Lạc Băng Hà thấp giọng nói: “Ta không tin.”

    Y đột nhiên phát rồ, giận dữ hét: “Ta không tin! Ta không tin!”

    Thấy y lại phát tác, Thẩm Thanh Thu chống vai của y, ngóc đầu thật mạnh.

    Góc độ xảy ra chút vấn đề, răng va vào răng, đụng tới đau điếng.

    Lạc Băng Hà bị ngăn chặn đôi môi, ánh mắt còn mở trừng trừng. Chớp một cái, hai cái.

    Thẩm Thanh Thu cũng mở to mắt, như vậy mắt to trừng mắt bự, trong lòng cảm thấy quỷ dị đến cực điểm. Sau một hồi trừng mắt nhau, đành phải lui một bước, mình nhắm mắt lại trước. Lông mi một trận rung động, dùng sức hôn sâu.

    Nói thực ra, cái kiểu đụng răng làm miệng bây giờ vẫn còn đau thế này, căn bản không thể gọi là hôn, chỉ có thể kêu là gặm.

    Nhưng rõ ràng, Lạc Băng Hà gặm rất vui vẻ, cắn tới tấp trên cánh môi của Thẩm Thanh Thu, hô hấp càng ngày càng dồn dập. Đột nhiên đè lại Thẩm Thanh Thu, ấn trên mặt đất.

    Xoèn xoẹt vài tiếng, áo ngoài của Thẩm Thanh Thu bị xé thành mấy mảnh.

    Quần áo còn lại, đều bị Thẩm Thanh Thu tự mình cởi ra. Xé xé kéo kéo, quần tụt xuống đầu gối, áo chỉ còn một kiện trung y lỏng là lỏng lẻo che đậy, trượt xuống đầu vai trơn mịn.

    Tay của Lạc Băng Hà xuôi theo áo sờ vào trong.

    Toàn thân y đều nóng lên, còn lợi hại hơn cả lần bị sốt trong Thánh Lăng, tay ra sức vuốt ve làn da Thẩm Thanh Thu.

    Vừa bỏng, vừa đau, vừa hoảng hốt.

    Thẩm Thanh Thu biết kế tiếp sẽ là cái gì. Hắn sớm quyết định, chuẩn bị kỹ càng, lúc này tự giác trở mình, đưa lưng về phía Lạc Băng Hà.

    Tuy rằng hắn không hề có kinh nghiệm với việc này, nhưng cũng đã nghe nói lần đầu tiên thì tiến vào từ đằng sau sẽ dễ hơn. Tuy rằng trong lòng cảm thấy tư thế này có điểm đáng xấu hổ, nhưng chẳng chấp nhặt được nhiều vậy. Vốn là để cho tiện Lạc Băng Hà muốn làm gì thì làm, ai biết, lại bị lật mạnh về.

    Lạc Băng Hà chèn ở giữa hai chân hắn, hết sức chăm chú nhìn vào mặt của hắn, cách nhau chỉ có vài tấc, hô hấp cực nóng đan xen dây dưa.

    Huyệt khẩu khô khốc dưới thân bị đặt tới một thứ nóng như ngọn đuốc, đường kính hơi khủng bố, giống một quả bóng dài thổi căng.

    Bởi vì phần đầu đã hơi ẩm ướt, huyệt khẩu đóng chặt đã hơi nuốt vào được một chút.

    Lạc Băng Hà không xông vào tức khắc, y mơ mơ màng màng, lại kiên trì nhất định phải nhìn chằm chằm mặt của Thẩm Thanh Thu, từng chút từng chút, hôn nhỏ nhặt tới tấp lên hai gò má của hắn. Thần kinh của Thẩm Thanh Thu vốn căng chặt, vì hành động vô ý thức này của y mà hơi chút thả lỏng.

    Hắn thả lỏng quá sớm.

    Thẩm Thanh Thu rốt cuộc cảm nhận được, thế nào là cảm giác “bị sờ sờ chém ở giữa thành hai nửa”.

    Hắn đau đến phát điên, chân đang duỗi ra muốn co về sau. Lạc Băng Hà giữ chặt eo của hắn, mạnh mẽ kéo về, lưng ma sát trên nền đá thô ráp, da thịt đau tê dại.

    Đau nhức trong nháy mắt khiến Thẩm Thanh Thu vứt bỏ mọi thứ qua phía sau não.

    Hắn giống như con cá mất nước, kịch liệt giãy dụa. Nhưng hắn càng giãy dụa, Lạc Băng Hà càng bất ổn cảm xúc, hai mắt đỏ đậm, hơi thở hỗn độn, đầu óc hỗn loạn, chỉ muốn mạnh mẽ xuyên vào Thẩm Thanh Thu, cắm xuống tới cùng!

    Phần đầu thô nhất đã chôn vào, tiếp đó là trụ thể rất dài, nặng nề đè vào nội tạng của hắn. Thẩm Thanh Thu lấy tay để trên ngực Lạc Băng Hà, thắt lưng lại bị giữ chặt không thể cử động, hai chân càng bị ấn đến trước ngực, cái mông cao cao vểnh lên, căn bản không thể ngăn được tràng thịt bị khuếch rộng lối.

    Hắn nuốt về tiếng kêu thảm, tận lực thả lỏng, mở rộng hạ thể, tùy ý để Lạc Băng Hà cắm đến chỗ sâu nhất.
    Cả căn chôn vào xong, giống một cái đinh sắt nung nóng đâm vào, cắm chốt ở trên tảng đá. Lạc Băng Hà như là tìm được một chút cảm giác an toàn, nắm tóc của Thẩm Thanh Thu, kéo lên để hôn.
    Nỗi đau trên da đầu có thể bỏ qua không tính, biến hóa của tư thế khiến Thẩm Thanh Thu có ảo giác nội tạng bị lệch vị trí, hậu huyệt bị khống chế, ngọ nguậy dao động. Lạc Băng Hà không có ý thức, không biết giữ chừng mực, cảm thấy sảng khoái, liền không chút lưu tình bắt đầu trừu sáp.
    Động tác của y vừa nhanh vừa ác, hơn trăm lần nông sâu không đồng nhất, sau màn trừu sáp từ tốn luân phiên, rốt cuộc Lạc Băng Hà cũng có thể liên tiếp chôn cả căn vào huyệt nội của hắn.
    Tiếng va chạm ba ba ba cùng tiếng nước róc rách không dứt bên tai.
    Thẩm Thanh Thu lệ nóng doanh tròng.
    Đau.
    Đau a.
    Hắn đau đến run người, lại không quên hiện tại nên làm gì, vận chuyển linh lực, dẫn ma khí mãnh liệt trên người Lạc Băng Hà qua bên mình.
    Biện pháp này ngu xuẩn cùng cực, nhưng vô cùng hữu hiệu. Cung cấp ma khí cho Tâm Ma Kiếm là Lạc Băng Hà, nếu chia năng lượng trong cơ thể y qua, động lực không đủ, tất nhiên không thể tiếp tục làm Mai Cốt Lĩnh sa xuống nữa.
    Nhục huyệt run rẩy ngậm thứ hung ác cắm ra rút vào kia, nơi đó chưa bao giờ có người đến thăm, thịt non nội bích bị ma sát đến vừa tê vừa sưng. Lúc đầu ra vào còn hơi khó khăn tắc nghẽn, sau từng đợt thiêu đốt, tràng thịt từ từ ướt át, máu tươi và dịch tràng tiết ra khiến màn giao hợp này trở nên thuận lợi.
    Trong bóng tối, mùi máu tươi đàm đạm tỏa khắp. Âm thanh thở dốc kiềm chế thống khổ và tiếng thân thể chạm vào nhau cực kỳ rõ ràng.
    Lạc Băng Hà làm rất sung sướng, ôm Thẩm Thanh Thu không chịu buông tay, hai má cọ vào trán của Thẩm Thanh Thu, dáng vẻ vừa ngoan vừa ủy khuất, nhưng hạ thân hoàn toàn là phong cách không đồng dạng, gần như có thể nói là tàn bạo.
    Thẩm Thanh Thu bị y ôm đến khó thở, năm ngón tay phải nắm đá trên mặt đất đến ứa máu, ngay cả một hơi thở cũng bị gián đoạn thành nhiều lần mới hô hấp xong.
    Chống đỡ không nổi nữa.
    Thực sự sắp chống đỡ không nổi.
    Ngay khi hắn choáng váng, trước mắt càng ngày càng đen. Một luồng sáng trắng mỏng manh xẹt qua.
    Đinh một tiếng, rơi xuống đất nghe giòn tan. Đáp xuống cạnh bả vai trần trụi của Thẩm Thanh Thu.
    Lạc Băng Hà vô cùng cảnh giác, giương mắt nhìn một cái, trong phút chốc, hoảng hốt một lát.
    Sau đó, đồng tử mạnh mẽ co thành một chấm.
    Cảnh tượng mơ hồ trước đó từ từ hợp lại, càng ngày càng rõ ràng.
    Y chầm chậm cúi đầu, sắc mặt lập tức trắng bệch.
    Thẩm Thanh Thu nằm ở dưới thân y, quần áo đều xé rách, hai chân lạnh run, khép cũng chẳng khép nổi, hốc mắt đỏ cùng cực, dáng vẻ như sắp đứt hơi.
    Lạc Băng Hà không dám tin, vươn tay muốn đụng vào hắn, lại không dám, cứng ở giữa không trung, lẩm bẩm nói: “… Sư… tôn?”
    Rốt cuộc nghe được Lạc Băng Hà bình thường kêu một tiếng sư tôn, Thẩm Thanh Thu như là được sống lại, thở hổn hển lấy hơi.
    Một hơi này thở rất gian khổ, nghe như là đang khóc nức nở.
    Lạc Băng Hà kinh ngạc nói: “Sư tôn… Ta… Ta đã làm cái gì?”
    Thẩm Thanh Thu vốn định hắng giọng, nói không làm gì, chỉ làm sư phụ ngươi mà thôi. Kết quả, chẳng thông được cổ họng, còn ho ra một ngụm máu.
    Hai người đều đơ luôn.
    Nước mắt của Thẩm Thanh Thu còn chưa rớt, nước mắt của Lạc Băng Hà đã rớt xuống trước.
    Tí tách rơi trên khuôn mặt Thẩm Thanh Thu, thuận thế trôi xuống.
    Trước kia Thẩm Thanh Thu sợ nhất là con gái khóc, hiện tại sợ nhất là Lạc Băng Hà khóc, bất chấp mông đau, lau mặt cho y, trấn an như nịnh trẻ con: “Đừng khóc ha.”
    Nước mắt của Lạc Băng Hà giống như vòng ngọc trai bị đứt dây, trôi xuống bả vai hắn, y vừa chân tay luống cuống ôm Thẩm Thanh Thu, vừa nức nở nói: “Sư tôn ngươi đừng hận ta… Ta không biết… Ta không muốn tổn thương ngươi… Tại sao ngươi không đẩy ta ra, tại sao ngươi không giết ta.”
    Thẩm Thanh Thu đặt tay trên lưng y khi có khi không vuốt vuốt lông: “Vi sư biết. Vi sư nguyện ý.”
    Một mặt nịnh, một mặt trong lòng vô hạn thê lương.
    Người bị bạo là hắn được không!
    Tại sao cái kẻ bạo người lại khóc còn lợi hại hơn cả hắn…
    Bị thông còn phải quay ngược lại an ủi kẻ thông.
    Lạc Băng Hà khai bao, quả thực còn khó hầu hạ hơn cả tiểu cô nương khai bao!
    Thẩm Thanh Thu bất đắc dĩ nói: “… Ngươi đi ra trước…”
    Nước mắt Lạc Băng Hà còn vương trên lông mi, thật cẩn thận lui ra. Y lăng lăng nhìn một mảnh vô cùng thê thảm giữa hai chân Thẩm Thanh Thu, sắc mặt càng ngày càng trắng.
    Mặc dù như thế, vẫn cẩn thận chỉnh lại trung y cho Thẩm Thanh Thu, lấy áo ngoài của mình đắp lên người hắn.
    Thẩm Thanh Thu cũng không dám nhìn xuống hạ thân mình, từ từ khép lại hai chân, trong quá trình đó cơ mặt luôn ẩn ẩn co rút.
    Hắn tận lực khiến vẻ mặt của mình nhìn qua không có cảm giác đau.
    Vì dời đi tầm mắt và lực chú ý của Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu vươn tay đi nhặt Ngọc Quan Âm ở một bên, ra dấu cho Lạc Băng Hà cúi đầu.
    Trong lòng hắn đang chửi rủa hệ thống một vạn lần.
    Hệ thống cái đệch mợ! ! ! Tiện nhân! ! !
    Sớm một chút cho rớt đạo cụ mấu chốt không được sao? !
    Sớm một chút không được sao? !
    Nhất định phải thông xong mới rớt xuống!

    Có tác dụng cái rắm!
    Hay là không rớt thì sẽ thông mãi không xong? ! ? !
    Lạc Băng Hà lắp bắp nói: “Ta tưởng rằng… Ta tưởng rằng nó đã sớm mất… Ta tưởng rằng không bao giờ tìm được nữa…”
    Thẩm Thanh Thu buộc sợi dây đỏ vào cổ y, nói: “Sau này cất kỹ. Đừng đánh mất nữa.”
    Lạc Băng Hà lúng ta lúng túng nói: “Khi đó là sư tôn giúp ta giải vây, chẳng lẽ từ đó về sau, sư tôn vẫn, mang nó trong người?”
    Nó vẫn luôn ở trong không gian hệ thống, nói là vẫn mang ở trên người, cũng không tính là nói sai đúng không.
    Thẩm Thanh Thu hữu khí vô lực gật đầu một cái.
    Cánh tay ôm hắn của Lạc Băng Hà chầm chậm siết lại. Nước mắt giàn giụa, bỗng nhiên thấy văn ấn trên cánh tay, đang nhanh chóng biến mất. Cái trán nóng bỏng và hai má nhanh chóng hạ nhiệt độ.
    Lạc Băng Hà ngạc nhiên nói: “Ngươi đang làm gì đó?”
    Thẩm Thanh Thu chặt chẽ ôm lấy y, mạnh mẽ khóa Lạc Băng Hà trong vòng tay, không cho y lộn xộn, trầm giọng nói: “Không làm gì. Ta đã nói với ngươi rồi, rất nhanh sẽ không đau. Ngoan một chút, đừng lộn xộn.”
    Lạc Băng Hà thất thanh nói: “… Sư tôn ngươi lại muốn giống lần trước, dùng bản thân dẫn đi ma khí của Tâm Ma Kiếm sao?”
    Thẩm Thanh Thu nói: “Không giống lần trước.”
    Nắm tay của Lạc Băng Hà chầm chậm siết lại, run giọng nói: “Chỗ nào không giống? Sư tôn ngươi tại sao có thể đối với ta như vậy? Vì người khác, ngươi cư nhiên có thể đem sự việc đồng dạng làm lại một lần! Ngươi là cảm thấy, ta còn có thể hứng chịu thêm lần nữa sao?”
    Thẩm Thanh Thu nghiêm khắc mà nói: “Lạc Băng Hà ngươi nghe đây!”
    Lạc Băng Hà quả nhiên rưng rưng ngoan ngoãn nghe.
    Thẩm Thanh Thu nói: “Lần trước như vậy, là vì trốn tránh, cái đó không sai.”
    “Nhưng lúc này đây, ta làm như vậy, không phải vì bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì.”
    Hắn gằn từng tiếng mà nói: “Chỉ vì ngươi.”
    Lạc Băng Hà nói: “… Chỉ vì ta?”
    Thẩm Thanh Thu gật đầu: “Cho nên, đừng bao giờ nói những lời như không ai cần ngươi, không ai chọn ngươi nữa.”
    “Mẫu thân ngươi là liều mạng mới sinh ra ngươi, nếu nàng không muốn để lại cho ngươi đường sống, vào ngày đông, trời rét tuyết rơi, ngươi trôi trên Lạc Xuyên, căn bản không đợi được người khác tới cứu, đã sớm đông chết. Sao nàng lại không cần ngươi.”
    Thẩm Thanh Thu nhẹ giọng nói: “… Sư tôn cũng sẽ không bao giờ không cần ngươi. Hiện giờ chắc ngươi cũng tin rồi chứ.”
    Lạc Băng Hà lo sợ không yên mà nói: “Ta biết rồi, ta tin. Sư tôn, ngươi dừng lại. Ngươi dừng lại trước đi. Thân thể của ngươi căn bản không hứng chịu nổi nhiều ma khí như thế!”
    Thẩm Thanh Thu lắc đầu: “Hết cách dừng rồi.”
    Lạc Băng Hà nhìn hắn, bỗng nhiên đứng dậy: “Ta đi hủy Tâm Ma Kiếm.”
    Thẩm Thanh Thu giữ chặt y: “Là ngươi nói, cơ thể của ta căn bản không hứng chịu nổi nhiều ma khí như vậy. Nhưng nó đã được dẫn qua một nửa. Chuyện tới nước này, còn đi hủy kiếm, cũng vô dụng.”
    Lạc Băng Hà quỳ xuống.
    Y nói: “Không phải do sư tôn, là ta lại làm hỏng chuyện. Đều là ta không tốt.”
    “Nếu sớm biết trong lòng sư tôn cũng có ta, nếu sớm tỉnh táo một chút, cũng sẽ không đến nước này…”
    Thẩm Thanh Thu thở dài trong lòng.
    Sớm nói rồi mà, trên thế gian chưa từng có cái gọi là “Sớm biết như thế” .
    Có ai thông minh hơn ai đâu.
    Hắn nói: “Ai bảo ngươi là đồ đệ của ta, dạy không nghiêm là lỗi của thầy, có nhiều điểm không tốt đi chăng nữa, vi sư cũng không thể để ngươi gánh vác một mình.”
    Lạc Băng Hà cầm lấy tay của Thẩm Thanh Thu đặt lên trên mặt, bỗng nhiên cười trong nước mắt.
    Y nói: “Sư tôn, chúng ta cùng nhau.”
    Thẩm Thanh Thu sửng sốt: “Cùng nhau?”
    Lạc Băng Hà ôn nhu nói: “Sư tôn ngươi là vật chứa của ta, ta là vật chứa của Tâm Ma Kiếm Đợi lát nữa ta đi hủy kiếm. Sư tôn không thích cho người khác thêm phiền toái, chúng ta sẽ không cho người ta thêm phiền toái. Không hợp nhất nữa, cái gì cũng không quản. Ngay tại Mai Cốt Lĩnh này, cùng nhau tan thành mây khói. Ngươi cùng ta, ta cũng cùng ngươi.”

    Nam chính với phản diện vừa mới chịch xong liền cùng xuống Hoàng Tuyền sao?
    Được hoy.
    Bee: =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))
    Má nó chớ, kết cục dở người kiểu này, nhất định là thần tác ngàn năm khó gặp, nhất định sẽ được ghi vào sử sách tiểu thuyết ngựa đực, lưu danh thiên cổ!
    Thẩm Thanh Thu cười gượng hai tiếng.
    Nhiệt độ của Lạc Băng Hà có vẻ lây bệnh cho hắn, đầu có điểm choáng.
    Trong lúc gần ngất, hắn sắp không nghe rõ tiếng nói chuyện của Lạc Băng Hà nữa.
    Hốt hoảng cảm thấy, y hình như thực sự cầm lên Tâm Ma Kiếm.
    Cứ như vậy đi.
    Hình như cũng không có gì không tốt. Nhưng có một thanh âm, còn có thể nghe được rõ ràng.
    【 Chúc mừng, chỉ số các mục đạt tiêu chuẩn, quý khách thăng cấp làm người sử dụng VIP. Xin hỏi, có muốn bắt đầu dùng công năng cao cấp “Tự cứu” không? 】

    Thuộc truyện: Trùng sinh chi hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện