Trùng sinh chi lãnh quân noãn tâm – Chương 29-30

    Thuộc truyện: Trùng sinh chi lãnh quân noãn tâm

    Chương 29

    Tô Châu mấy ngày qua thời tiết vẫn luôn rất tốt, trời cao mây trắng, ánh nắng thẳng tắp chiếu vào trên người, chiếu đến mức sinh đau, ngày hôm nay đột nhiên lại thay đổi bất ngờ, trên trời từng tảng lớn mây đen bay tới, phủ kín lên bầu trời Tô Châu.

    “Gia gia, thật nhiều người a!” Một tiểu oa nhi chơi đùa ven đường nãi thanh nãi khí nói. Phía sau nó lão nhân gia vội vàng ôm lấy cháu của mình, che cái miệng của nó.

    Trên đường phố Tô Châu tuy rằng vẫn giống như ngày xưa phồn hoa, nhưng đã có chút cảm xúc khác thường bên trong. Trong lúc tụ tập nhiều môn phái giang hồ như vậy, dân chúng trong lòng hiển nhiên có chút bất an. Huống chi mấy ngày nay, trong thành Tô Châu trị an cũng không tốt bằng bình thường.

    Lúc này đi qua trước mặt hai ông cháu là bang chúng Hổ bang, đi tuốt ở đàng trước chính là Hổ bang Bang chủ, vị thứ hai là kẻ ngày đó cùng Tả Yển giao đấu, Phó Bang chủ Hoàng Trình Nguyên.

    Như thế đồng thời từ khắp các nơi Tô Châu, lục tục có giang hồ nhân sĩ từ nơi trú ngụ rời đi, đến lôi đài đã dựng lên từ trước.

    Tiêu Lạc Ngọc cũng mang theo Hoa Diệc Khê xuất môn, bốn người Thanh Thương cưỡi ngựa đuổi kịp. Một đường an nhàn tiêu sái đi đến Thái Hồ, Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê xuống xe ngựa.

    Đài cao được dựng lại lần nữa, so với trước vững chắc hơn rất nhiều, toàn bộ đài cao đều dùng đá cẩm thạch dựng nên. Lần này ở chung quanh bàn đã thiếu rất nhiều, chỉ môn phái có người được đề cử minh chủ mới có bàn, môn phái nào muốn tới xem cuộc chiến chỉ có thể đứng ở chung quanh.

    Có thể nói chỉ có vài đại môn phái mới có chỗ ngồi, vô hình trung cùng các tiểu môn phái tạo nên khoảng cách. Thời điểm Tiêu Lạc Ngọc đến, vẫn thu hút rất nhiều ánh mắt. Tò mò, khinh thường…

    Bọn họ tới trễ nhất, các môn phái khác đã chờ ở chỗ này. Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê đi đằng trước, phía sau là Thanh Thương và Tử Lạc, sau đó là tả hữu hộ pháp đã không còn mặc áo choàng nữa.

    Môn phái khác tuy rằng đã kết minh, nhưng dù sao vẫn là tách ra ngồi, chỉ có Thanh Thương trực tiếp an vị bên cạnh Tiêu Lạc Ngọc.

    Phượng Nhan đột nhiên cười nói “Bản tiên tử ở tại Tiêu gia bảo ở một đoạn thời gian, thế nhưng không biết Hoa các cùng Tiêu gia bảo quan hệ tốt đến thế.” Sau đó lại nhìn Thanh Thương nói “Bản tiên tử còn chưa từng thấy qua Hoa các Các chủ, không biết khi nào mới có cơ hội diện kiến?”

    Thanh Thương phe phẩy phiến quạt trong tay, Tử Lạc mở miệng “Muốn gặp Các chủ của chúng ta ngươi còn chưa đủ tư cách. Các chủ không thích độc phụ (người đàn bà độc ác).“

    “Ngươi…” Phượng Nhan tức giận, bị Thi Kỳ Nhi kế bên kéo lại, nén giận dữ nói “Cũng không biết Các chủ biết các ngươi giúp đỡ Tiêu gia bảo có thể hay không…”

    “Cái này ngươi cứ yên tâm… Các chủ tuy rằng không có danh tiên tử gì đó, nhưng đối với mọi người trong Các vô cùng tốt, ít nhất sẽ không âm thầm hạ độc thủ.” Thanh Thương chậm rãi mở miệng, biểu đạt ẩn ý. Phượng Nhan mặt cười trắng bệch, nàng vốn quen thói được mọi người phủng trong tay, nhưng gần đây mọi chuyện lại không thuận lợi chút nào.

    Hiện giờ người Hoa các ở trong này, ngay cả dung nhan kiêu ngạo đều bị người hạ thấp.

    Tiêu Lạc Ngọc đánh giá mọi người, Linh Lung các Các chủ Lung Mộc không đến, thay thế là trưởng lão râu dài hoa râm cùng một đám bang chúng. Tiêu Lạc Ngọc chú ý tới một người, khuôn mặt tuấn tú thần thái phi dương.

    Chú ý tới người này không phải bởi vì bộ dạng hắn xuất chúng, mà là vì người này ở đời trước là Linh Lung các Các chủ. Hiện giờ xem ra chỉ là trưởng lão hoặc là hộ pháp.

    Hoa Diệc Khê cũng không đánh giá những người này, dù sao họ trong mắt y đều không là gì, y nắm tay Tiêu Lạc Ngọc, có chút lo lắng.

    Thực nhanh tới thời gian luận võ, Chu Vân tiến lên nói quy tắc, hai mươi người hỗn chiến, một người cuối cùng sẽ thành minh chủ võ lâm.

    Có thể nói hai mươi người này đều là cao thủ võ lâm, bất luận ai làm minh chủ đều có tính thuyết phục nhất định, sau hỗn chiến, cho dù thắng cũng sẽ giảm đi thực lực rất nhiều.

    Quy tắc vừa ra, tất cả mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi, có người nói tốt, bởi vì có thể lưu đến cuối cùng khẳng định có chỗ hơn người. Có người bảo không tốt, bởi vì như vậy thương vong sẽ càng lớn hơn. Ngược lại không có người hoài nghi hai mươi người này đã lặng lẽ chia làm hai phái, quy tắc này chỉ là vì tiêu diệt Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa các mà định ra. Dù sao bọn họ đều là đại hiệp nổi danh võ lâm, không biết đại hiệp bất quá cũng chỉ là con người mà thôi.

    Tiêu Lạc Ngọc vỗ vỗ tay Hoa Diệc Khê, dẫn đầu nhảy lên đài cao. Góc áo tung bay, dáng vóc tiêu sái. Sau đó những người khác cũng sôi nổi nhảy lên đài.

    Hai mươi người đều là đại hiệp thành danh đã lâu, tự nhiên là khí độ phi phàm, chỉ đứng ở trên đài cũng đã khiến người trầm trồ khen ngợi. Chắp tay chào nhau, sau liền đứng ở trên đài chờ bắt đầu.

    Nhất thời toàn trường cực kỳ an tĩnh, không có một tiếng vang. Trên trời từ từ biến đầy mây đen, có một loại ảo giác mây đen đang muốn áp thành.

    Rất nhiều người bị khí thế hai mươi người này áp chế bắt đầu lui về phía sau, Phượng Nhan nhịn không được loại khí thế so đấu này, bắt đầu có chút trầy trật, Thẩm Khanh bên cạnh lặng lẽ giúp đỡ nàng một chút.

    Động tác Thẩm Khanh thực nhỏ, cơ hồ không có người nhìn thấy, nhưng Tiêu Vân lại trông rõ, nhịn không được thầm mắng một câu. Bàn tay Hoa Diệc Khê vỗ đầu Canh Tinh, nghe được Tiêu Vân nói nhỏ, quay đầu nhìn Tiêu Vân một cái.

    Mọi người ngừng thở, thời điểm đang hết sức căng thẳng, có người hô lên “Chờ một chút.”

    Thanh âm này rất lớn, tuy rằng nghe ra nội lực không thực cường đại. Nhiều người quay đầu nhìn về phía nơi phát ra tiếng, mà ngay cả trên đài hai mươi người cũng bắt đầu thu hồi khí thế của mình.

    Cất tiếng chính là một đại hán thoạt nhìn thực khôi ngô, hắn thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình, đầu tiên là có chút tự đắc, sau đó nói “Tại hạ Mâu Trường Thanh, chính là có mấy vấn đề muốn hỏi mọi người một chút?” Không chờ mọi người mở miệng, hắn liền nói tiếp. “Hiện tại hai mươi người trên đài này, có phải cao thủ lợi hại nhất võ lâm trung nguyên ta hay không, có phải trụ cột vững vàng trong chốn võ lâm trung nguyên hay không ?”

    Hắn lời này hỏi ra, mọi người đầu tiên là ngây ngẩn cả người, rồi sau đó có người cười nói “Đó là đương nhiên, bọn họ đều là nhất phái đứng đầu võ lâm, đương nhiên cũng coi như trụ cột vững vàng.”

    Mâu Trường Thanh gật gật đầu “Như vậy nếu bọn họ xảy ra chuyện, hoặc là tại đây so đấu không may bỏ mình trọng thương, lúc này võ lâm trung nguyên ta chẳng phải là không có người lãnh đạo quần hùng, lúc này nếu như ngoại tộc xâm lấn, chúng ta sẽ như thế nào.”

    Mâu Trường Thanh nói khiến mọi người ngẩn ra, sau đó bắt đầu tự nghĩ khả năng này, tuy rằng ngoại tộc xâm lấn đã có triều đình, nhưng võ lâm đều có võ lâm quy củ, nếu lúc này ngoại tộc tới nơi này khai tông lập phái, còn thật sự không biết ai có thể ngăn cản.

    “Cho nên ta mới nói, cái đề nghị này là ai đề ra, đây không phải là khiến võ lâm chúng ta tàn sát lẫn nhau sao? Ta đây gã đại quê mùa cũng cảm thấy không ổn.”

    Người trong võ lâm đối với việc này so với quan viên còn coi trọng hơn, bởi vì trong chốn võ lâm coi trọng nhất chính là thanh danh, một đại hiệp không chỉ võ công cao cường, thanh danh cũng phi thường quan trọng, nếu cùng ngoại tộc cấu kết, cho dù võ công của hắn cao tới đâu, cũng sẽ bị người phỉ nhổ.

    Mâu Trường Thanh lời vừa thốt ra, mọi người bắt đầu ngươi nhìn ta ta ta nhìn ngươi. Lúc này Chu Vân nói “Mâu huynh lời nói cực kỳ chuẩn xác, nhưng mà hiện tại quy tắc đã định…”

    Sắc mặt Phượng Nhan tái nhợt, vì quy tắc ngay từ đầu chính nàng đề xuất, lúc ấy nàng chỉ là muốn đối phó Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa các, nhưng không nghĩ tới sẽ bị người suy diễn đến tận đây.

    Nếu như bị người vu tội, nàng sẽ không thể bào chữa. Vừa định mở miệng, chợt nghe Tiêu Lạc Ngọc nói “Không bằng chúng ta đánh có mức độ, đều không cần binh khí, chỉ cần điểm huyệt là ngừng.”

    Thiết sa môn Môn chủ gật đầu nói “Như vậy rất tốt, chúng ta đều là không phải mao đầu tiểu tử mới vào giang hồ, hẳn là đều sẽ có chừng mực.”

    Những người khác hai mặt nhìn nhau, vốn là muốn đối phó Tiêu Lạc Ngọc, nhưng như vậy cho dù có thể đánh bại Tiêu Lạc Ngọc cũng không thể giết hoặc là đả thương hắn, chung quy là trị phần ngọn không trị được gốc.

    “Các vị, thỉnh.” Tiêu Lạc Ngọc không nói gì, mà là đối với bọn họ chắp tay mời, vài người Hoa các cũng tản ra bốn phía, mạnh ai nấy lo. “Thỉnh.”

    Cao thủ so chiêu, thắng bại cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, bất quá hai mươi người thắng thua sẽ rất khó nói. Ngay từ đầu Tiêu Lạc Ngọc giao đấu chính là Hổ bang Bang chủ cùng Thiết sa môn Môn chủ.

    Hổ bang Bang chủ công lực lớn vô cùng, mà Thiết sa môn Môn chủ một thân áo choàng kim thạch, Tiêu Lạc Ngọc không thể dùng kiếm, mà là hai tay không đối nghịch hai người.

    Ba người bóng dáng hoán đổi rất nhanh, dưới đài nhiều người đều không nhìn thấy chiêu thức bọn họ, chỉ có thể nhìn đến vài người lần lượt thay đổi, thỉnh thoảng có tiếng xé gió truyền đến.

    Phượng Nhan vốn định tham gia mà thôi, phương diện công phu này nàng kém cỏi nhất, nhưng không nghĩ tới Tử Lạc ngay từ đầu liền thẳng tắp nhắm nàng mà đánh, vừa lên liền dùng sát chiêu.

    Cái gì mà đánhc ó chừng mực, Tử Lạc mới mặc kệ những thứ đó, Thẩm Khanh đành phải nhúng tay vào, che chở Phượng Nhan cùng Tử Lạc đánh nhau. Vũ khí Phượng Nhan là roi da, hiện giờ vũ khí không thể dùng, nàng liền dùng dây lưng dài xem như vũ khí, nguyên bản bộ dáng xinh đẹp, lúc giao chiến cũng hiện ra dáng vẻ xinh đẹp như vậy. Nhiều người chỉ chú ý bộ dáng nàng, lại xem nhẹ trong ba người này, nàng là kẻ yếu nhất.

    “Thịch” Tiêu Lạc Ngọc một chưởng đánh vào người Thiết sa môn Môn chủ, thậm chí có một trận tiếng động kim thạch truyền đến. Năm thành công lực của hắn một chưởng thế nhưng không có nhiều tác dụng.

    Thấy chưởng Tiêu Lạc Ngọc đối với thân mình không tác dụng, Thiết sa môn Môn chủ thả người đánh tới, Hổ bang Bang chủ ngay tại phía sau hắn cũng đánh tới một chưởng.

    Hai người nhất tề một chưởng chạm nhau, Tiêu Lạc Ngọc lui ra phía sau vài bước, hai người bọn họ chỉ lui về phía sau một bước. Hai người liếc nhìn nhau, lần thứ hai tấn công lên. Tiêu Lạc Ngọc lần thứ hai tung chưởng đón nhận.

    Nếu là một đối một, hai người cũng không phải đối thủ Tiêu Lạc Ngọc, nhưng tình huống một chọi hai, Tiêu Lạc Ngọc rõ ràng khó địch lại. Loại đơn thuần so đấu nội lực này, nội lực Tiêu Lạc Ngọc thực nhanh liền tiêu hao rất nhiều.

    Hoa Diệc Khê mặt không đổi sắc, trên người khí tức lại càng ngày càng rét lạnh, Tiêu Vân đằng sau đều không làm được gì chỉ biết đứng ngốc.

    Lúc này Hữu Yển đấu với hộ pháp râu bạc của Linh Lung các, Tả Yển đấu với Chu Vân cùng Bang chủ Cái Bang Lý Thú lại thêm Đao khách tán, Thanh Thương đấu với vài tên khác, vài tên này cũng là người trong mấy đại môn phái.

    Mỗi người đều không dư lực đi xem chừng những người khác. Đúng lúc này dị biến nổi lên, hai kẻ cùng Thanh Thương đánh nhau đột nhiên phi người nhảy ra khỏi cuộc chiến, hướng Tiêu Lạc Ngọc đánh tới. Thanh Thương muốn ngăn trở lại bị vài tên dư lại ngăn cản.

    Thiết sa môn Môn chủ cùng Hổ bang Bang chủ vốn công phu số một số hai trong số hai mươi người, Tiêu Lạc Ngọc đối phó bọn họ nguyên bản cũng rất khó khăn, lúc này lại thêm hai người, không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí.

    May mắn Tiêu Lạc Ngọc vẫn luôn có tâm chú ý tình huống, thấy thế lập tức quay người, nháy mắt đá chân, đem hai kẻ kia bức trở về, hai kẻ này công phu không tính đặc biệt tốt, nhưng chỉ như vậy, Tiêu Lạc Ngọc vẫn bị lỡ một khắc.

    Một khắc này, đối với cao thủ mà nói chính là sống còn, Tiêu Lạc Ngọc trở lại nghênh địch, nhưng chưởng phong của Hổ bang Bang chủ đã đến, hắn vận nội lực toàn thân nghênh đón.

    “Oành” một tiếng, Hổ bang Bang chủ miệng phun máu tươi phun ra, Tiêu Lạc Ngọc cũng lui lại mấy bước, vừa mới thở ra. Nắm tay Thiết sa môn Môn chủ cũng đã ở trước mặt hắn.

    Chương 30

    Một quyền bổ xuống, Tiêu Lạc Ngọc lui về phía sau vài bước, ho khan một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra. Tùy tay lau vết máu, Tiêu Lạc Ngọc chú ý không phải Thiết sa môn Môn chủ, mà là Hoa Diệc Khê đã đứng lên.

    Lúc này Hoa Diệc Khê sát khí bốn phía, hiển nhiên đã nhẫn nại tới cực hạn. Nếu như hiện tại nội lực của y vẫn còn, phỏng chừng đã sớm nhảy lên đài cao giết người. Nhưng giờ y biết mình cái gì cũng không thể làm, cho nên mới cực lực áp chế cơn giận.

    Tiêu Lạc Ngọc sợ Hoa Diệc Khê sẽ lo lắng, lúc này Tiêu Vân cũng không dám tiến lên khuyên bảo Hoa Diệc Khê, đành phải làm vài cái thủ thế, ý bảo không có việc gì.

    Thiết sa môn Môn chủ sau một kích kia cũng không thừa thắng xông lên, đứng tại chỗ khôi phục nội lực. Mà Hổ bang Bang chủ đã ngã xuống đất không dậy nổi, xem ra bị thương không nhẹ.

    Tuy rằng định ra đánh đến chừng mực, nhưng tình huống vừa rồi Tiêu Lạc Ngọc phản kích cũng là bình thường. Hai kẻ đánh lén đứng ở phía sau Thiết sa môn Môn chủ, hai người kia vốn chính là cao thủ trong Thiết sa môn, ba người đứng chung một chỗ, đối đầu cùng Tiêu Lạc Ngọc.

    Các bạn đang đọc truyện đam mỹ trọng sinh DMH tại dammydmh.com

    Ngược lại thiếu hai tên này, Thanh Thương bên kia áp lực đột nhiên giảm bớt, Thanh Thương chân đạp mê tung bộ, biến thủ thành công, nhất thời mấy tên này không thể phản kích, chỉ có thể phòng thủ, không đến một khắc, một kẻ trong đó đã bị Thanh Thương một chưởng đánh trúng, tuy rằng không trọng thương, nhưng nhìn dáng vẻ tiếp tục luận võ là không có khả năng.

    Thiếu một người, thế công của Thanh Thương càng thêm sắc bén, tựa hồ thực nhanh có thể đem vài người khác đánh bại, như vậy có thể đi trợ giúp Tiêu Lạc Ngọc.

    Nhưng Thanh Thương chính mình cũng tự biết, tuy rằng mấy người tại đây công phu kém cỏi nhất, nhưng trên giang hồ cũng là cao thủ nhất đẳng, chính mình đánh vài hồi đã là dùng tẫn khí lực, vừa rồi liều mạng mới đả thương một tên, hiện tại muốn thắng, cũng thực khó.

    Lúc này Tử Lạc đột nhiên thét dài một tiếng, vốn là thế công sắc bén liền càng thêm làm cho người ta sợ hãi, công phu của hắn so với Thẩm Khanh cao hơn một ít, Thẩm Khanh không thể che chở Phượng Nhan, trên người Phượng Nhan nguyên bản váy dài phiêu dật bị chấn nát tảng lớn, lộ ra bả vai trắng nõn thanh thấu da thịt.

    Phượng Nhan giận dữ, rút trâm gài tóc trên đầu, hướng Tử Lạc tấn công. Trên đài nhẹ nhàng nhất ngược lại Tả Yển, Chu Vân bởi vì Chu Lam không dám dùng hết toàn lực, Đao khách tán cũng trung lập, Bang chủ Cái Bang Lý Thú nhận ân huệ Tiêu gia bảo cũng không dám xuất chiêu quá nhiều.

    Tiêu Vân ở dưới oán hận nói “Cái tên Bang chủ Cái Bang, sớm biết lúc trước không thèm cứu hắn, thế nhưng lấy oán trả ơn.” Lời này thanh âm không lớn, nhưng ở đây nhiều người đều nghe được nhất thanh nhị sở. Rất nhiều người cũng phát hiện không đúng, nghĩ cũng hiểu được nguyên nhân. Nhưng cũng chỉ có thể cảm thán một tiếng, cho dù thân tại giang hồ, cũng không thể bằng hai chữ danh lợi.

    Trong nhất thời, thế luận võ giằng co, không ai thắng ai.

    “Rất không công bằng, đều là võ lâm đại hiệp, thế nhưng lấy nhiều đánh ít.” Bắt đầu có người khe khẽ nói nhỏ, rồi sau đó càng ngày càng nhiều người lén lút thảo luận.

    Nguyên bản mấy đại môn phái muốn tốc chiến tốc thắng trên mặt có chút không dễ nhìn, bọn họ cũng thật không ngờ sẽ kéo dài thời gian như vậy. Hoa Diệc Khê bình tĩnh lại, chỉ là sắc mặt vẫn là lạnh đến dọa người, y nhìn Hổ bang Bang chủ được người nâng xuống dưới.

    Vị trí Hổ bang ngay tại bên cạnh Tiêu gia bảo, Hoa Diệc Khê cầm lấy ly trà trước mặt, nước trà trong chén trong suốt thấy đáy, là trà Long Tĩnh thượng hạng.

    Trà này là Tiêu Lạc Ngọc mang đến cho y uống, sát ý trong mắt Hoa Diệc Khê càng ngày càng nặng, sau đó vung tay, nước trong ly trà tung tóe hướng vị trí Hổ bang.

    Bang chúng Hổ bang lần này tới ước chừng có mười người, đều ngồi vây quanh bàn tròn, ai cũng không nghĩ tới Hoa Diệc Khê sẽ đột nhiên hất nước, nếu như là ám khí, phỏng chừng mười người này đều sẽ né tránh, nhưng mà nhìn thấy là nước, bọn họ ngược lại có chút ngây ngẩn cả người, không rõ làm cái gì vậy.

    Thời gian sửng sốt này, giọt nước tích lạc trên người bọn họ.

    “Không xong, mau tránh ra.” Phó Bang chủ Hoàng Trình Nguyên hô to, nhưng đã chậm — nước này chỉ vẩy hướng Bang chủ hôn mê, Hoàng Trình Nguyên cách xa nhất lại trốn nhanh nhất cho nên tránh thoát, nhưng những người khác hoặc nhiều hoặc ít bị nước trà đụng đến.

    “Đây là cái gì…” Một tên nghi hoặc, sau đó gã liền vĩnh viễn mất đi tri giác.

    Hơn mười người, trong nháy mắt còn nghi hoặc, ngay sau đó lập tức liền mang theo nghi hoặc gặp diêm vương. Hoàng Trình Nguyên kinh hãi, bất chấp có độc vội vàng tiến lên xem xét, tất cả mọi người mới rồi còn nói nói cười cười đã đoạn khí. Hổ bang Bang chủ cũng mất đi hô hấp.

    Các môn phái khác chấn kinh, mà ngay cả người quan sát từ xa đều kinh ngạc vạn phần, sau đó dùng một loại ánh mắt sợ hãi nhìn Hoa Diệc Khê. Người trong giang hồ còn không sợ chết, đâm đâm chém chém, giết bao nhiêu người tất cả mọi người sẽ không sợ hãi. Nhưng loại phương thức giết người của Hoa Diệc Khê quả thực là vô thanh vô tức.

    Tuy rằng không có cảm giác đau đớn, không có sợ hãi trước khi chết, nhưng lại chết không minh bạch.

    Hoa Diệc Khê lạnh lùng nhìn đám người chết, sau đó nhìn vài chưởng môn trên đài. Người mấy đại môn phái dưới đài đều không khỏi nuốt nước miếng.

    Hoa Diệc Khê rõ ràng là bởi vì Hổ bang Bang chủ đả thương Tiêu Lạc Ngọc mà tức giận, hiện tại tình huống này, hẳn là kẻ nào đả thương Tiêu Lạc Ngọc, Hoa Diệc Khê sẽ giết kẻ đó. Người của Thiết sa môn chợt cảm thấy sau lưng một trận mồ hôi lạnh, sẽ không phải giây tiếp theo Hoa Diệc Khê sẽ quay qua giết sạch bọn hắn đấy chứ ?

    Quả nhiên — nói là thần y, còn không bằng nói là độc y.

    Hoa Diệc Khê cứ như vậy quang minh chính đại trước mặt những người này giết mười người, thế nhưng không có một người ra mặt vì Hổ bang. Mà y nháo như vậy, trên đài vài người thế công đều chậm lại, Thanh Thương một cái lắc mình thối lui đến bên Tiêu Lạc Ngọc, ba người khác cũng sôi nổi về bên cạnh hắn, thành thế bảo hộ.

    “Hoa Diệc Khê, ta giết ngươi, báo thù cho Môn chủ.” Hoàng Trình Nguyên vốn đang ôm thi thể đột nhiên bùng nổ, cầm kiếm đánh tới hướng Hoa Diệc Khê.

    “Diệc Khê…” Tiêu Lạc Ngọc không quản gì hết, vội vàng phi thân cứu viện. Hoa Diệc Khê không có võ công, cho dù độc công lợi hại đến mấy, lúc này cũng không thể nhanh hơn Hoàng Trình Nguyên.

    “Các chủ…” Mấy người Thanh Thương cũng nóng nảy, lập tức bay khỏi đài.

    Tiêu Lạc Ngọc nhìn đến kiếm của Hoàng Trình Nguyên, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Sự tình hôm nay hắn đã cùng Hoa Diệc Khê nói qua, kế hoạch của hắn Hoa Diệc Khê cũng biết, nhưng không nghĩ tới hắn vẫn đánh giá thấp phân lượng của mình trong lòng Hoa Diệc Khê — hắn đã hiểu, bất cứ người nào thương tổn hắn, y đều sẽ không bỏ qua.

    Hoàng Trình Nguyên cách Hoa Diệc Khê chỉ có vài bước, Tiêu Lạc Ngọc lại xa vài thước, vô luận như thế nào, Tiêu Lạc Ngọc cũng không có khả năng kịp cứu Hoa Diệc Khê.

    Mắt thấy kiếm Hoàng Trình Nguyên đã đến trước ngực Hoa Diệc Khê, chỉ thấy một bóng đen đột nhiên vút lên, một phen cuốn lấy Hoàng Trình Nguyên, đem thân thể hắn gắt gao án trụ.

    Lúc này cứu Hoa Diệc Khê, lại là Canh Tinh. Hoàng Trình Nguyên bị Canh Tinh quấn một vòng, thân mình nghiêng ngã, cả người đổ xuống.

    Tiêu Lạc Ngọc lúc này cũng lao xuống đài cao, một chưởng đánh ngất Hoàng Trình Nguyên. Ôm lấy Hoa Diệc Khê, tim đập gia tốc. “Không có việc gì, không có việc gì..” Tiêu Lạc Ngọc thì thầm. Ôm chặt lấy Hoa Diệc Khê. Vừa rồi trong nháy mắt đó, tim của hắn cơ hồ đình chỉ, không cách nào hô hấp cũng không thể nhúc nhích.

    Mấy người Thanh Thương cũng chạy tới, vây quanh hai người.

    Vào lúc này ai cũng không có tâm tư tiếp tục luận võ, đều tự hỏi vừa rồi xảy ra chuyện gì. Hoa Diệc Khê giết người Hổ bang, ai cũng không ngờ tới, nhưng cũng tỏ rõ tầm quan trọng của Tiêu Lạc Ngọc trong lòng y.

    Hoàng Trình Nguyên muốn giết Hoa Diệc Khê, cũng hợp tình hợp lý, dù sao nhìn đồng môn của mình chết, phỏng chừng ai cũng sẽ như vậy, chính là… Thanh Thương, Phó các chủ Hoa các, vừa rồi gọi cái gì?

    Các chủ? Là gọi ai?

    Rất nhiều nghi hoặc trong lòng mọi người tháo gỡ…

    Vì sao mấy năm nay Hoa các luôn luôn âm thầm bang trợ Tiêu gia bảo, nhưng Tiêu gia bảo cùng Hoa các quan hệ không tốt… bởi vì thời điểm đó Tiêu Lạc Ngọc còn không giống bây giờ sủng ái Hoa Diệc Khê.

    Vì sao lần này Hoa các cùng Tiêu gia bảo thân mật như vậy… chủ tử quan hệ tốt, phía dưới quan hệ tự nhiên là tốt thôi.

    Vì cái gì Tiêu Lạc Ngọc nói hắn cùng Các chủ Hoa các giao tình không phải là ít… như vậy mà còn không tính sâu đậm thì cái gì mới gọi là sâu đậm nữa?

    Vì cái gì bốn người Thanh Thương sẽ kết hợp bảo hộ Tiêu Lạc Ngọc như vậy… hai chủ tử sớm thành người một nhà, không giúp hắn thì giúp ai ?

    Nghĩ đến Hoa các luôn nổi danh độc dược, mà Hoa Diệc Khê lại là thần y nổi danh trên giang hồ, nghĩ đến hai người tự nhiên cũng là xứng đôi. Hoa các thần bí, mà hiện tại Hoa Diệc Khê vô cùng đơn giản giết nhiều người như vậy, xem ra Hoa Diệc Khê với vị trí Các chủ này coi như là danh bất hư truyền.

    Vừa rồi Hoa Diệc Khê thoáng một cái, đã chấn trụ rất nhiều người, chỉ là bọn họ không biết, độc như vậy với Hoa Diệc Khê mà nói cũng khó chế tạo ra, hơn nữa sử dụng còn rất nhiều hạn chế.

    Rất nhiều nghi hoặc trong lòng mọi người được gỡ bỏ — đồng thời không tránh khỏi thầm cảm thán. Không biết Tiêu Lạc Ngọc thời điểm nào thì biết chuyện này, hắn hiện tại đối tốt với Hoa Diệc Khê, có phải hay không bởi vì biết thân phận của y?

    Mà lúc này trên đài cao mọi người lại thần sắc khác nhau.

    Phượng Nhan sắc mặt tái nhợt, Tiêu Lạc Ngọc giúp Hoa Diệc Khê đối phó mình đã làm cho nàng thực đau đầu, không nghĩ tới Hoa Diệc Khê thế nhưng là Hoa các Các chủ, điều này làm cho nàng không khỏi kinh hãi. Cước bộ có chút bất ổn, Thẩm Khanh ở phía sau vội đỡ nàng.

    Ngược lại Chu Vân tuy rằng ban đầu giật mình, nhưng trấn định cũng thực nhanh, chờ tất cả mọi người an tĩnh lại, mới nói “Không nghĩ tới Hoa thần y lại là Hoa các Các chủ, Chu mỗ có mắt như mù.”

    Hoa Diệc Khê không đáp lời, Tiêu Lạc Ngọc cũng không nói gì, một lúc sau hắn mới nói : “Tiêu mỗ bất tài, đã nhảy xuống lôi đài, không mặt mũi nào tranh đoạt vị trí minh chủ nữa.”

    Mọi người không ai nói gì, Tiêu Lạc Ngọc nhảy xuống lôi đài hoàn toàn là bởi vì Hoa Diệc Khê, một số người cho rằng Tiêu Lạc Ngọc hiện tại đối tốt với y là bởi vì thân phận của y, nhưng nhìn bộ dáng Tiêu Lạc Ngọc vừa rồi sốt ruột, thậm chí ngay cả chức minh chủ võ lâm cũng không để ý, lại bắt đầu hoài nghi suy tưởng của chính mình.

    Thanh Thương cũng chắp tay “Ta cũng là sốt ruột hộ chủ, nếu đã hạ lôi đài, đương nhiên sẽ không tiếp tục cùng chư vị tranh đoạt. Mong rằng các vị bao dung.”

    Vừa rồi chỉ bị thương hai người, trong đó một người là Hổ bang Bang chủ đã chết, hiện tại năm người Tiêu Lạc Ngọc thế nhưng đồng thời rời khỏi, điều này làm cho tất cả mọi người trở tay không kịp. Phải biết tình cảnh vừa rồi, đánh tiếp, thắng bại vẫn chưa biết được. Còn lại mười ba người hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.

    “Cho dù là Hoa các Các chủ thì thế nào? Thân phận như vậy thì có thể tùy ý giết người sao?” Chu Vân cả giận nói, nghĩ đến Chu Lam bị Tả Yển gây thương tích, mà chính mình lại đi cầu xin Hoa Diệc Khê, Chu Vân cảm thấy mình bị biến thành trò cười. “Luận võ khó tránh khỏi sẽ có tổn thương, chẳng lẽ chỉ bởi vì đả thương Tiêu Lạc Ngọc liền liên lụy môn nhân khác sao?” Lời này vừa nói ra, đưa tới rất nhiều kẻ phụ họa.

    Trong mắt Tiêu Lạc Ngọc hiện lên phẫn nộ, Hoa Diệc Khê thản nhiên nói “Ta giết Hổ bang không quan hệ gì với chuyện luận võ. Ta làm việc chưa bao giờ cần lý do. Chu chưởng môn không thích có thể thử xem.”

    Thuộc truyện: Trùng sinh chi lãnh quân noãn tâm