Home Đam Mỹ Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu – Chương 52: Quá khứ đau thương

    Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu – Chương 52: Quá khứ đau thương

    Thuộc truyện: Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

    Đào Như Lý chậm rãi mở mắt, vừa thanh tỉnh liền cảm nhận được đau đớn trên cánh tay, Chung Như Thủy nằm ngủ bên cạnh hắn. “Tê……” Đào Như Lý nhìn về phía vết thương, có người giúp hắn băng bó, tuy chỉ cầm máu đơn giản, nhưng có còn hơn không.

    “Thủy Thủy? Thủy Thủy?” Đào Như Lý lay tỉnh Chung Như Thủy, Chung Như Thủy tỉnh lại, nhìn thấy địa phương lạ lẫm lập tức nhảy dựng lên, “A……” Chung Như Thủy chạm vào phần gáy đau nhức, lúc này mới nhớ hắn bị Phong Hàn Mộ đánh ngất xỉu. Không ngờ Đào Như Lý cũng bị bắt, không biết ám vệ đại ca kia có sao không, cũng không biết Phong Hàn Bích đã biết hắn và Tiểu Đào Nhi xảy ra chuyện chưa.

    “Không sao chứ? Có khỏe không?” Đào Như Lý bất chấp chính mình, lập tức giúp Chung Như Thủy kiểm tra thân thể.

    “Ta không sao, chỉ hơi đau.” Chung Như Thủy bắt lấy tay Đào Như Lý, đánh giá nơi giam giữ bọn hắn, “Đây là đâu? Tất cả đều là thạch bích ư?” Nơi này là thạch thất, ngoại trừ bốn phía là tường đá và nến được dắt trên đó thì cái gì cũng không có, kín mít chỉ để lại một ngọn nến chiếu sáng, cũng không biết bây giờ là đêm hay ngày.

    “Không biết, nhưng nơi này có gió, hẳn là mật thất ….” Đào Như Lý cũng đánh giá bốn phía, đáng tiếc không tìm được manh mối gì tại nơi trống không này.

    “Ai……” Chung Như Thủy buồn bực thở dài, ngồi xuống sàn nhà lạnh buốt, “Chúng ta bị giam ở đây, dù Phong Hàn Bích có bản lĩnh thông thiên cũng tìm không ra.” Đào Như Lý cũng thuận thế ngồi bên cạnh hắn, nhìn y phục đơn bạc của hắn, sợ thân thể hắn không tốt dễ dàng cảm lạnh, cởi ngoại y của mình khoác lên người hắn.

    “Không cần, ngươi mặc đi, ta không lạnh.” Chung Như Thủy từ chối. Đào Như Lý cười nhạt một tiếng:  “Mặc đi, ta có nội lực che chở, không sợ nhiễm hàn, ngươi không có, sinh bệnh trong này sẽ rất phiền toái.” Đào Như Lý biết Chung Như Thủy sợ gây phiền toái cho người khác, quả nhiên Chung Như Thủy vừa nghe liền ngoan ngoãn mặc vào. Thực tế hắn rất lạnh , trước khi bị bắt hắn chỉ mặc lý ý và ngoại sam, lại ở mật thất âm lãnh, sớm lạnh đến nổi da gà.

    “Tay của ngươi!” Chung Như Thủy kinh hô, cẩn thận nâng cánh tay Đào Như Lý, đau lòng nói, “Đáng giết ngàn đao! Chờ gia ra khỏi đây… Nhất định không buông tha hắn!”

    “Ta không sao, vết thương này không tính là gì, vết thương nghiêm trọng hơn ta đã từng chịu qua. Ở đây, một kiếm xuyên ngực, thiếu chút nữa không gặp được ngươi.” Đào Như Lý vỗ vỗ tay Chung Như Thủy an ủi, sau đó chỉ vào vị trí gần trái tim mình, năm đó hắn nhất thời xúc động, thiếu chút nữa mất mạng.

    “Cái gì?” Chung Như Thủy kinh hãi, “Ai dám ra tay ác độc với ngươi như vậy?”

    “Thủy Thủy, ngươi muốn nghe chuyện xưa của ta không?” Đào Như Lý cầm lấy tay Chung Như Thủy, cười nhạt hỏi.

    “Ngươi nguyện ý nói, ta sẽ nguyện ý nghe.” Chung Như Thủy nhìn hắn, ánh mắt chân thành tha thiết. Đào Như Lý cười cười, Thủy Thủy luôn quan tâm và khéo hiểu lòng người như vậy.

    Đó là một câu chuyện thật lâu thật lâu trước kia, khi đó ta mới chỉ là hài tử tám chín tuổi, cùng với điện hạ và Tiểu Thương không sai biệt lắm, chúng ta suốt ngày trốn học đánh nhau, trộm cống phẩm trên tế đàn ăn. Những năm tháng không biết trời cao đất dày, làm rất nhiều chuyện mà những hài tử vương công quý tộc cũng không dám làm.” Ánh mắt Đào Như Lý xa xăm, giọng điệu tràn đầy hoài niệm. Chung Như Thủy lẳng lặng nghe, không xen vào, chỉ có chút kinh ngạc, lúc Phong Hàn Bích còn là hài tử cũng làm loại chuyện phá phách này.

    “Đừng thấy điện hạ như giờ mà nhầm, tuy trước kia gương mặt y luôn lạnh lùng, nhưng so với Tiểu Thương nhỏ tuổi nhất còn nghịch ngợm hơn, có rất nhiều chuyện đều là chủ ý của y, ta và Tiểu Thương cũng chỉ theo y xông pha chiến đấu, thường khiến người lớn dở khóc dở cười.” Đào Như Lý buồn cười lắc đầu, Chung Như Thủy nghe, cũng nhịn không được mà nhếch  khóe miệng, trong tâm không có ghen ghét, chỉ tràn đầy hâm mộ, lúc nhỏ hồn nhiên vui vẻ là điều hắn luôn mơ ước.

    “Chúng ta luôn luôn khoái nhạc, hoàng cung, Đào gia, Thương gia, học đường, chúng ta đều náo loạn những nơi này, mà ngay cả Hoàng thượng cũng không có biện pháp, mỗi ngày đều cười khổ phạt đứng, nghe hắn thuyết giáo một chút, hoặc là đem tấu chương của những đại thần kia bày ra trước mặt chúng ta, một chồng cao cao, chúng ta mới an tĩnh, qua chuyện lại tiếp tục nháo. Lúc ấy chúng ta còn nhỏ, ỷ được người lớn cưng chiều chúng ta mới dám hồ thiên hồ nháo như vậy. Ngươi không biết a, phụ thân của ta và hoàng thượng là huynh đệ kết nghĩa, cùng hoàng hậu là biểu huynh muội.” Đào Như Lý nhàn nhạt nói, Chung Như Thủy giật mình nhìn hắn, hắn thực không biết, hóa ra còn có quan hệ này, Phong Hàn Bích chưa từng nói với hắn!

    “Năm đó Hoàng thượng đăng cơ không lâu, lúc cải trang vi hành gặp được phụ thân và Sương di, hắn và phụ thân mới quen đã thân, kết nghĩa huynh đệ. Sương di với Hoàng thượng…… Khi đó cha ta yêu thương Sương di, lại tôn trọng sự lựa chọn của Sương di, nên đành từ bỏ. Nửa năm sau phụ thân vào Thái y viện, mới biết được người ông gọi đại ca của nửa năm trước chính là đương kim thiên tử. Khi đó ông càng tin tưởng việc mình giao phó Sương di cho hắn là chính xác, chắc chắn Hoàng thượng sẽ làm Sương di hạnh phúc. Khi đó, Phụ thân vì muốn kỷ niệm đoạn tình cảm đơn thuần trong sáng của ba người mà chế ra Ngọc Liễu Sương Thần.” Đào Như Lý cười cười, Chung Như Thủy biết rõ loại dược này, Phong Hàn Bích đã từng nói với hắn. “Không lâu sau Hoàng thượng lập Sương di làm hậu, phụ thân thú nương ta. Tuy phụ thân không thương nương ta, nhưng ông thương tiếc nàng, cũng rất yêu ta. Đến năm ta năm tuổi, nàng qua đời, phụ thân vì ta mà không tái giá. Tất cả chuyện này thoạt nhìn đều rất hạnh phúc, rất hoàn mỹ. Chính là……” Đào Như Lý đột nhiên thống khổ nhắm mắt lại, đột nhiên nắm chặt tay Chung Như Thủy. Chung Như Thủy sững sờ, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, không nói xen vào.

    “Chuyện ngày đó ta vĩnh viễn quên không được……” Chuyện xảy ra mười một năm trước, không chỉ ám ảnh Phong Hàn Bích, mà Đào Như Lý cả đời đều không thể quên.

    Mười một năm trước, hoàng cung, Phủ Thủ các.

    Đào Liên Ngọc mang theo dược tương, một đầu mồ hôi chạy vào tẩm cung hoàng đế, hắn không thể không gấp, Lưu công công nói Hoàng thượng nhiễm phong hàn, bệnh này tuy nhỏ, nhưng không thể qua loa!

    “Hoàng thượng, ngươi cảm thấy thế nào?” Đào Liên Ngọc không kịp lau mồ hôi, lo lắng nhìn Phong Thần nằm trên long sàn. Phong Thần thấy hắn lo lắng cho mình mà khuôn mặt phiếm hồng, khẽ mĩm cười nói: “Lo lắng cho ta như vậy?” Đào Liên Ngọc sững sờ: “Đương nhiên a……” Phong Thần nghe được câu trả lời của hắn, lòng càng vui mừng, rời giường phủ thêm ngoại bào, Đào Liên Ngọc không kịp ngăn cản đã bị y kéo đi ra ngoài. Lưu công công vừa định đuổi theo, liền bị Phong Thần liếc một cái, Lưu công công thức thời không tiếp tục theo sau.

    “Hoàng thượng, ngươi bệnh, trước hết để thần giúp ngươi xem……” Đào Liên Ngọc vóc dáng không nhỏ nhưng so với Phong Thần thấp hơn nửa cái đầu, chân bước không ngừng, cơ hồ là bị y lôi chạy.

    “Trẫm không có việc gì, trẫm chỉ giả bộ bệnh.” Ngữ khí của Phong Thần khiến Đào Liên Ngọc sững sờ, Phong Thần cười cười nói: “Trẫm không muốn nghe mấy lão ngoan cố lải nhải nên nói mình bị bệnh, thuận tiện muốn ngươi tới gặp trẫm, hơn nửa tháng trẫm chưa gặp ngươi.”

    Đào Liên Ngọc nghe xong cũng bật cười, nghĩ đến mấy hôm trước Liễu Sương phàn nàn với hắn, Hàn Bích giả bệnh trốn học, hóa ra là cha nào con nấy a!

    Phong Thần kéo Đào Liên Ngọc đến trắc điện, đóng cửa lại, mục quang sáng quắc nhìn Đào Liên Ngọc. “Mấy hôm trước ngươi gặp Sương nhi?” Ngữ khí Phong Thần bình thản, nghe không ra tâm tình.

    “Đúng vậy, nàng nói buồn bực, muốn tìm ta tâm sự một chút, chúng ta không có gì!” Đào Liên Ngọc sợ Phong Thần hiểu lầm, nhanh chóng giải thích.

    “Ta biết rõ.” Phong Thần vuốt mái tóc có chút loạn của hắn.

    “Hoàng thượng……” Đào Liên Ngọc sững sờ nhìn Phong Thần, Phong Thần cười nói với hắn: “Không nên gọi ta là Hoàng thượng, như trước kia, gọi ta Thần ca, ta nhớ rõ trước kia ngươi và Sương nhi thích gọi ta như vậy.”

    “Thần, năm đó ta không hiểu chuyện……” Đào Liên Ngọc cúi đầu. Ánh mắt Phong Thần tối sầm lại, cẩn thận chạm vào khuôn mặt tuấn nhã của hắn: “Ta hy vọng ngươi vĩnh viễn không hiểu chuyện như vậy, thật tốt biết bao.”

    “Hoàng thượng, ngài nói đùa, con người lớn lên thành gia lập nghiệp, không thể không hiểu chuyện.” Đào Liên Ngọc thoáng rụt đầu, lại bị Phong Thần giữ trụ không cho hắn tránh đi.

    “Hối hận cả đời trẫm, là để ngươi thành thân cùng nữ nhân kia!” Phong Thần trầm giọng nói, trong mắt tràn ngập hối hận.

    “Cái gì……” Đào Liên Ngọc mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Phong Thần, Hoàng thượng đang nói cái gì?

    “Năm đó lúc gặp được ngươi và Sương nhi, người trẫm muốn vốn không phải là Sương nhi! Là các ngươi, vẫn cho rằng người trẫm yêu là Sương nhi, ngươi còn đem Sương nhi giao phó cho ta, sau đó thành thân cùng nữ nhân đoản mệnh kia!” Phong Thần có chút không cam lòng nói, hai tay giữ chặt hai cánh tay hắn không cho hắn tránh ra, “Trẫm đối với Sương nhi, cho tới giờ cũng có không tình yêu, nếu không phải vì ngươi hy vọng Sương nhi theo trẫm có thể hạnh phúc, ta căn bản sẽ không thú nàng! Vì sao ngươi không biết tâm ý của ta, vì sao trong ánh mắt ngươi chưa từng có ta! Ngươi vẫn cùng Sương nhi vụng trôm, vậy vì sao ngươi không thể yêu ta, Sương nhi có cái gì tốt, thậm chí nàng không thương ngươi! Trên thế giới này chỉ có ta mới là người yêu ngươi nhất, chỉ có ta!”

    “Cái gì…… Hoàng thượng, ngươi điên rồi! Ngươi điên rồi! Cái gì vụng trộm, ta không có! Hơn nữa ngươi lại, ngươi phụ lòng Sương nhi sao!” Đào Liên Ngọc giãy dụa muốn rời khỏi lồng ngực y, nhưng Phong Thần ôm hắn càng chặt, không cho hắn cơ hội thoát ra.

    “Ta điên rồi! Ta sắp bị ngươi bức điên rồi! Sương nhi Sương nhi, trong mắt ngươi chỉ có Sương nhi! Ta yêu ngươi a! Vì sao cho tới giờ ngươi cũng không để ý tới!” Trong mắt Phong Thần là tuyệt vọng điên cuồng, hung hăng cắn môi Đào Liên Ngọc, cuồng loạn xé rách y phục của hắn. “Ta không muốn thương tổn ngươi! Là ngươi bức ta! Tại sao phải gặp mặt Sương nhi, vì sao không phải là ta! Ta muốn ngươi! Ta muốn ngươi vĩnh viễn không ly khai ta! Ngươi là của ta!”

    “Hoàng thượng, ngươi dừng tay! Ngươi điên rồi….. Ư! Buông ra ân! Ư ân!” Đào Liên Ngọc tuyệt vọng giãy dụa, không ngăn cản được Phong Thần đã lâm vào điên cuồng, mặc y cuồng loạn cắn xé trên người mình.

    Đừng…… Đào Liên Ngọc thống khổ nhắm mắt lại, mặc tuyệt vọng xâm chiếm hắn.

    Phong Hàn Bích gắt gao bụm miệng Đào Như Lý, hoảng sợ nhìn hình ảnh trước mắt. Đào Như Lý trừng to mắt, mặc nước mắt chảy xuống. Chỉ vì ham chơi lôi kéo Phong Hàn Bích theo dõi hai vị phụ thân, muốn dọa bọn họ mà thôi, tại sao, tại sao phải chứng kiến cảnh tượng không chịu nổi như vậy, tại sao! Hắn muốn cứu cha mình lại không có một chút khí lực…… Toàn thân Đào Như Lý kịch liệt run rẩy, thân thể hư nhuyễn, té xỉu trong ngực Phong Hàn Bích. Phong Bàn Bích cắn môi dưới, ngăn nước mắt chảy xuống, cõng Đào Như Lý rời khỏi nơi không chịu nổi này. Phụ hoàng nó kính yêu nhất, nói không thương mẫu hậu! Phụ hoàng nó kính yêu nhất, cường bạo Đào thúc thúc ôn nhuận như ngọc!

    Sau ngày đó Đào Như Lý phát sốt hôn mê bất tỉnh, Đào Liên Ngọc như tượng gỗ không có linh hồn ngồi bên cạnh nó trông coi. Hắn không biết Đào Như Lý vì thấy được cảnh tượng kia mới phát bệnh.

    “Đừng, Đừng….. Buông cha ta ra, cha, buông hắn ra…… Người xấu! Hoàng thượng là người xấu, khi dễ cha ta…..” Đào Như Lý sốt sao mê sảng, Đào Liên Ngọc lại vì lời của nó mà hoảng sợ, cơ hồ quên cả hô hấp! Như Lý thấy được…… Nhi tử của mình tận mắt thấy phụ thân bị người khác cường bạo! Nồng đậm tuyệt vọng vây quanh Đào Liên Ngọc, hắn không biết mình làm gì, chỉ theo bản năng đem phấn hoa ngọc lan bỏ vào “Ngọc Liễu Sương Thần”, hắn biết rõ hôm nay Lưu công công sẽ đến lấy dược cho Hoàng thượng, đây là cái bình mấy ngày trước hắn đưa cho Sương nhi, nàng sẽ không lầm, chỉ cần Hoàng thượng ăn dược này, tất cả thống khổ đều biến mất, đều chấm dứt……

    Lưu công công đi rồi, Đào Liên Ngọc ôm Đào Như Lý đang mê man ngồi suốt một ngày, thẳng đến khi nội cung truyền đến tin tức nói Liễu Sương có ý đồ hạ độc Hoàng thượng, bị biếm lãnh cung, mới đột nhiên bừng tỉnh!

    Hoàng cung.

    “Thiếp! Không phải ta! Ta không làm! Sao ngươi không tin ta!” Liễu Sương một thân hồng y, uể oải nằm trên mặt đất, tuyệt vọng bao phủ dung nhan diễm lệ. Là nàng cố ý mặc, muốn vũ một khúc vì Phong Thần, là ‘Hồng Liễu’ nàng tự biên. Hàn Bích nói nàng vũ rất đẹp, nhất định Hoàng thượng sẽ thích. Nhưng, vũ còn chưa nâng, khúc đã kết thúc. Súp nàng tự tay nấu, Phượng quý phi nói muốn nếm thử, lòng nàng rất không muốn nhưng chỉ có thể hào phóng gật đầu. Phượng quý phi muốn thưởng thức kỹ thuật vũ của nàng, vì có thể làm y vui vẻ, nàng cũng cười đem cay đắng nuốt vào lòng. Vũ còn chưa nâng, Phượng quý phi gục ngã. Thái y nói, trong súp có độc. Y không tin nàng, nói nàng hạ độc trong đó.

    “Ngươi mang súp cho trẫm, trẫm không uống, là Phượng nhi thay trẫm uống! Lúc này Phượng nhi sinh tử chưa biết, súp là ngươi tự mình làm, cũng là ngươi tự đưa tới, không phải ngươi, còn ai vào đây?” Phong Thần thất vọng nhìn hoàng hậu kiều diễm, gian nan phất phất tay: “Mang hoàng hậu đến lãnh cung.”

    Liễu Sương mở to hai mắt, nước mắt nóng hổi chảy xuống gò má, làm lạnh lòng của nàng. Tránh khỏi tay thị vệ, Liễu Sương chậm rãi đứng lên, lau đi nước mắt trên mặt, bình tĩnh nói với Phong Thần: “Ta tự mình đi. Ta chỉ khẩn cầu ngươi một việc, Hành Chi còn nhỏ, ngươi bảo vệ tốt cho nó, để nó bình an lớn lên.”

    Phong Thần bi thương nhắm mắt lại, mỏi mệt nói: “Nó là hài tử của trẫm, là hoàng đế tương lai của Quỷ Tà, chắc chắn trẫm không bạc đãi nó.”

    “Cám ơn.” Liễu Sương không hề nhìn y, lướt qua người y, đi đến lãnh cung.

    “Mẫu hậu! Mẫu hậu!”Phong Hàn Bích mới mười tuổi vội vàng chạy đến bên Liễu Sương, lại bị Phong Thần giữ lại trong ngực. “Hành Chi, đừng đi! Nương ngươi phạm sai lầm, nên bị trừng phạt!”

    “Thả ta ra! Thả ta ra! Mẫu hậu! Mẫu hậu!” Phong Hàn Bích liều mạng giãy dụa, vươn tay hướng Liễu Sương. Liễu Sương không dừng bước, chỉ nghiêng đầu, mỉm cười, với Phong Hàn Bích, nụ cười đó là tuyệt diễm cùng tuyệt vọng.

    “Mẫu hậu!” Phong Hàn Bích vô lực rũ tay xuống, trơ mắt nhìn Liễu Sương bị mang đi. “Hành Chi, nghe lời phụ hoàng, nương ngươi, làm sai…..” Phong Thần muốn giải thích cho Phong Hàn Bích hiểu, Phong Hàn Bích xoay người hung hăng hất bàn tay đang đặt trên vai nó.

    “Hành Chi!” Phong Thần tức giận nhìn Phong Hàn Bích, Phong Hàn Bích không chút sợ hãi nhìn thẳng y, “Mẫu hậu không sai, ta tin tưởng mẫu hậu.”

    “Ai…..” Phong Thần bất đắc dĩ mà chán ghét thở dài, nhìn trưởng tử có tám phần giống mình, trầm giọng nói: “Hành Chi, lớn lên ngươi sẽ hiểu.”

    “Nhi thần hiểu hơn bất kì ai! Phụ hoàng, ngài cho là mình không sai?” Phong Hàn Bích băng lãnh nhìn phụ thân của mình, Phong Thần run lên, y lại, có chút sợ hãi ánh mắt của đứa nhỏ này.

    “Đêm đó, nhi thần thấy được, cùng với Như Lý, nhìn thấy rõ ràng.” Ngữ khí Phong Hàn Bích lạnh lùng bình tĩnh, không mang theo bất luận cảm tình gì, mắt nhìn phụ thân tràn đầy hận ý.

    Phong Thần cả kinh, lui ra sau, lảo đảo vài bước, run giọng nói: “Ngươi, nói cái gì……”

    “Nhi thần sẽ không nói ra, bởi vì nhi thần không muốn thương tổn Đào thúc thúc và Như Lý, lại càng không muốn thương tổn mẫu hậu. Nhi thần nói cho ngài chỉ muốn ngài biết rõ, nhi thần hiểu rõ mẫu hậu là người như thế nào, cũng hiểu rõ phụ hoàng của mình là người thế nào!” Phong Hàn Bích không nhìn Phong Thần, xoay người rời đi, trước khi đi còn nói thêm: “Cho nhi thần ba ngày, nhất định đem hung thủ quy án!”

    Phong Thần ngã ngồi trên ghế, mặt không còn chút máu.

    Thuộc truyện: Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu