Home Đam Mỹ Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu – Chương 79: Chuyện sau đó

    Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu – Chương 79: Chuyện sau đó

    Thuộc truyện: Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

    Chung Như Thủy ngồi ở tẩm cung thuộc về hoàng hậu đích – Phi Hà điện, buồn bực nhìn chính mình trong gương đồng trổ phượng, mắt ẩn ẩn tức giận. Năm cung nữ quỳ sau lưng, trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ.

    Chung Như Thủy bị tiếng khóc của bọn họ làm bực mình, tức giận nói: “Bảo các ngươi đứng lên, đừng khóc, có nghe thấy không? Các ngươi muốn ta thế nào?”

    “Hoàng hậu nương nương, xin người để chúng nô tỳ chải đầu mặc y phục cho người a, trang sức y phục này, trước khi vào triều, hoàng thượng đã dặn, nhất định phải để người thử một lần, ba ngày sau sắc phong đại điển, không thể xảy ra sai sót, nếu không đầu chúng nô tỳ khó giữ được! Thỉnh nương nương khai ân!” Một cung nữ khóc sướt mướt nói, nghe xong, Chung Như Thủy thực muốn cầm vợt ruồi chụp nàng!

    Phong Hàn Bích hỗn đản! Chung Như Thủy nhìn trang sức y phục chồng chất như núi nhỏ, nha, còn yên chi thủy phấn! Cho hắn là gì? Nữ nhân hay gay a! Bọn họ về Mị thành đã năm ngày, ngoại trừ vào triều, Phong Hàn Bích còn tìm một đống người dạy hắn cái này dạy hắn cái kia! Ngay cả Tiểu Trùng cũng phải học, Lâm công công nói, nơi này khác phủ thái tử, hết thảy đều phải quy củ. A phi! Lúc Phong Hàn Bích hống bọn họ trở về, cũng không nói qua cái này!

    “Hoàng thượng giá lâm!” Thái giám ngoài cửa hô lớn o, người trong phòng quỳ trên đất, hô to: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

    “Bình thân.” Phong Hàn Bích thản nhiên nói, mọi người trong phòng run rẩy đứng dậy, cẩn cẩn dực dực nhìn hoàng hậu nương nương, cái này, cái này, sao hoàng hậu nương nương thấy hoàng thượng cũng không hành lễ a? Còn cười đến âm hiểm như vậy?

    “Đều ra ngoài đi.” Phong Hàn Bích phân phó, một đám thái giám cung nữ như được đại xá, tất cả đều nhanh chóng chạy đi, trước khi ra vẫn không quên đóng cửa, có một số việc đóng cửa giải quyết tốt hơn!

    “Ngươi xem, nguyên một đám chạy so với thỏ còn nhanh hơn, sao vậy, ngươi hù dọa bọn họ?” Phong Hàn Bích cười cười tới sau lưng Chung Như Thủy, cúi người nhìn Chung Như Thủy trong gương đồng.

    “Hừ hừ, bản thân ta muốn biết câu ‘Đầu khó giữ được’ hù dọa ai!” Chung Như Thủy liếc xéo y, cười lạnh nói.

    Lông mày Phong Hàn Bích nhảy lên, nghiêng đầu ghé vào tai hắn nói: “Tuyệt đối không phải hù dọa ngươi.”

    “Ngươi!” Chung Như Thủy vừa định giáo huấn y, Chung Tiểu Trùng đột nhiên đẩy cửa tiến đến, vẻ mặt ủ rũ, rầu rĩ nói: “Cha, Phong Hàn Bích, ta học xong……” Trở về cung, lão sư của Tiểu Trùng dạy nó chuyện đầu tiên là phụ phụ tử tử, quân quân thần thần chi đạo, rõ ràng cấm nó gọi thẳng tên phụ hoàng của mình, dạy suốt hai ngày đều không khởi sắc, lão sư xách Chung Tiểu Trùng tới trước mặt Phong Hàn Bích, lão lệ tung hoành, nói cái gì “Cựu thần tội đáng chết vạn lần, phụ sự phó thác của hoàng thượng”, rồi “Thái tử thiên tư thật sự rất cao, cựu thần dạy không nổi”,… Phong Hàn Bích đỡ trán, lời này, “Cựu thần” cũng đã từng nói với phụ hoàng của y hai mươi mấy năm trước, chỉ cải biến vài chữ mà thôi. Không thể ngờ Phong Hàn Bích y cũng có hôm nay a! Sau đó y suy nghĩ biện pháp, chính là lúc không có người thì Tiểu Trùng gọi y là “Phong Hàn Bích”, có người ngoài thì gọi “Phụ hoàng”. Chung Tiểu Trùng vui vẻ tiếp nhận.

    Phong Hàn Bích đứng người lên lên, cười khổ ôm lấy nó, nói: “Ai! Ngươi tới thực không phải lúc a!” Thiếu chút nữa y có thể khiến Chung Như Thủy tức giận xù lông, đến lúc đó lại có đậu hủ ăn! Đáng tiếc, nhi tử của y quá không nể mặt y!

    “Phong Hàn Bích, ta có thể không làm thái tử chứ?” Chung Tiểu Trùng ôm cổ Phong Hàn Bích, môi vểnh lên, giọng điệu ủy khuất. Chung Như Thủy chơi đùa trâm phượng trên tay, lạnh lùng nói với Phong Hàn Bích: “Phong Hàn Bích, ta có thể không cần đeo cái quỷ này chứ?”

    “Làm sao vậy? Thái phó dạy không tốt?” Phong Hàn Bích không nhìn Chung Như Thủy, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Chung Tiểu Trùng, hỏi.

    “Không phải……” Chung Tiểu Trùng có chút buồn bực thở dài, sau đó ghé vào ngực Phong Hàn Bích, bất động.

    “Phong Hàn Bích, ta có thể không mặc bộ y phục gay trên bình phong kia chứ?” Chung Như Thủy dùng ngón tay cái chỉ chỉ phượng trang hoa lệ, nụ cười càng lạnh.

    “Trước kia ta cũng nghĩ như Tiểu Trùng, lúc ấy ta còn là một hài tử, độ tuổi như ngươi. Vì không muốn làm thái tử, suốt ngày trốn học, đánh nhau với hoàng tôn công tử, khiến lão sư giận tới mức mỗi ngày đều cáo trạng ta trước mặt phụ hoàng. Khi ta náo loạn từ nội cung ra ngoài cung đều không hiệu quả, ta bắt đầu nhận mệnh . Nhưng dần dần, ta phát hiện, làm thái tử có thể làm rất nhiều chuyện cho bách tính. Cuối cùng, làm thái tử không hề trở thành gánh nặng của ta, mà là một loại trách nhiệm. Một loại trách nhiệm phải đảm đương.” Phong Hàn Bích nói khẽ, “Chờ ngươi lớn lên một chút, ngươi sẽ hiểu.”

    Chung Tiểu Trùng cái hiểu cái không gật đầu, nhưng lông mày nhíu chặt vẫn vạch trần phiền muộn và chán ghét của nó. Phong Hàn Bích vỗ nhẹ nhẹ lưng nó, nó cần thời gian, lúc đó đến, nó sẽ hiểu.

    “Phong Hàn Bích, nếu ngày đại điển ngươi bắt ta đeo cái quỷ này và mặc bộ y phục gay kia, ta cam đoan ngươi sẽ trình diễn Thiên Lý Tầm Phu Ký! Hơn nữa dù ngươi tìm ngàn năm vạn năm cũng không ra!” Chung Như Thủy xiết chặt nắm tay, nụ cười có chút méo mó, ném xuống quả bom nặng ngàn cân.

    “Ai ~” Phong Hàn Bích và Tiểu Trùng liếc nhau, hỏi: “Từ trước tới nay cha ngươi đều không hiểu chuyện như vậy a?”

    “Theo ta nhớ, chuyện cần hiểu không thấy hắn hiểu qua.” Chung Tiểu Trùng bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ vẻ nó cũng bất lực.

    “Phong Hàn Bích ~ Chung Tiểu Trùng ~ các ngươi nói xem, ngày đại điển ta nên mặc cái gì mới tốt?” Nụ cười của Chung Như Thủy vặn vẹo dọa người, nhe răng nhọn lóe ra bạch quang, hai ngón tay đong đưa, giọng điệu ôn nhu có thể nhấn chìm một con sư tử.

    Trong lòng Phong Hàn Bích và Tiểu Trùng “Lộp bộp” một tiếng, đổ mồ hôi lạnh, Phong Hàn Bích ôm Tiểu Trùng, xoay người rời đi, vẫn không quên phân phó: “Chuẩn bị y phục đơn giản cao nhã cho nương nương, giản lược tới mức có thể!”

    Cung nữ thái giám hai mặt nhìn nhau, cùng đáp: “Vâng! Cung tiến hoàng thượng, cung tiễn thái tử.”

    “Hứ! Dám đấu với ta!” Chung Như Thủy khinh thường cong khóe miệng, ném trâm phượng trong tay lên bàn, hướng phía thị nữ hô: “Thu lại những vàng bạc châu báu này, tương lai bán lấy tiền!”

    Tiểu thị nữ run lên, giả vờ không nghe câu nói cuối cùng của hắn, khom người: “Vâng, nương nương.”

    Phi! Còn nương nương! Chung Như Thủy bĩu môi, quy củ chết tiệt trong nội cung!

    Tiểu Trùng ngồi ở ngự hoa viên, chống cằm ngẩng đầu nhìn trời đêm lốm đa lốm đốm. Phong Hàn Bích cùng cha nó thương lượng “Quốc gia đại sự”, vứt nó ở đây tự hỏi nhân sinh.

    “Ai ~” Chung Tiểu Trùng u oán thở dài, kỳ thật nó nói với Phong Hàn Bích không muốn làm thái tử, không phải vì chán ghét……

    “Tiểu Trùng, mới nửa ngày không thấy, ngươi liền biến thành khuê phòng oán phu a? Ai u!” Hồ Đồ ôm đầu, tức giận xoay người nhìn Chung Như Phong, cao thì giỏi lắm sao! Cao có thể tùy tiện cốc đầu người ta?

    “Tiểu Trùng.” Chung Như Phong đi qua, ngồi bên cạnh Tiểu Trùng, “Không thích ở đây?”

    “Không phải……” Chung Tiểu Trùng vẫn ngẩng đầu nhìn trời, đại bá của nó trở thành thị vệ của Phong Hàn Bích, quan bái ngũ phẩm. Hồ Đồ trực tiếp bị Đào Như Lý kéo vào thái y viện, chính lục phẩm.

    “Vậy tưởng niệm tiểu cô nương nào?” Hồ Đồ cũng ngồi xuống cạnh nó, không đếm xỉa ánh mắt như đao sắc của Chung Như Phong, hỏi.

    “Cũng không phải……” Chung Tiểu Trùng buồn bực liếc Hồ Đồ. Hồ Đồ học bộ dáng của Chung Tiểu Trùng, chống đầu nhìn trời, Chung Như Phong nhịn không được cong khóe miệng, còn đáng yêu hơn Tiểu Trùng.

    “Ai ~ kỳ thật ngươi không cần nghĩ quá nhiều.” Hồ Đồ bỗng nhiên nói, Chung Tiểu Trùng ngạc nhiên nhìn hắn, Đồ thúc thúc biết nó đang phiền não điều gì? Chung Như Phong cũng tò mò nhìn hắn, người thích nháo giống Như Thủy như Hồ Đồ sẽ biết tâm sự của Tiểu Trùng?

    “Ta đương nhiên biết rõ, vì ta là Đồ thúc thúc của ngươi, ta và ngươi như nhau a……” Hồ Đồ thở dài, nhìn bầu trời đêm, ánh mắt trở nên xa xăm, Như Thủy bảo người chết sẽ biến thành sao trên trời che chở thân nhân của mình, có thật không? Chung Như Phong căng thẳng, vì sao hắn cảm thấy Hồ Đồ có loại ưu thương khó nói lên lời như vậy?

    “Ân?” Tiểu Trùng ngây thơ nhìn Hồ Đồ, như nhau?

    “Tiểu tử, ngươi cho rằng trở thành thái tử thì không phải là hài tử của cha ngươi?” Hồ Đồ tự tiếu phi tiếu liếc Tiểu Trùng, “Ngươi sai rồi, ngươi cũng là hài tử của cha ngươi, không phải nhặt không phải trộm, là cốt nhục của hắn a……”

    “Nhưng, bọn họ đều nói Phong Hàn Bích mới là cha ruột của ta, cha chỉ là, dưỡng phụ……” Chung Tiểu Trùng nói tới đây, mắt có chút ẩm ướt, giọng mũi dày đặc. Từ lúc trở lại nội cung, người nào cũng nói với nó như vậy, nó thương tâm muốn chết.

    “Ai nói, cha ngươi nói, hay Phong Hàn Bích nói?” Hồ Đồ liếc Tiểu Trùng, tiếp tục nói: “Ngươi là hài tử của ai, ta còn không rõ ràng sao? Ta chính tay đỡ đẻ ra ngươi.” Hắn còn nhớ rõ, một khắc nghênh đón Tiểu Trùng, hắn cao hứng rơi lệ, bởi vì hài tử này có vận mệnh như hắn.

    “Thật sự? Vậy ngươi đã gặp nương ta?” Tiểu Trùng nghe đến đó liền kích động lên, ngồi thẳng, khẩn trương nhìn Hồ Đồ. Chung Như Phong cũng có chút khẩn trương, chẳng lẽ Hồ Đồ nói, giống Tiểu Trùng, là chỉ……

    “Đương nhiên, đại bá của ngươi đã gặp, ngươi cũng đã gặp, chẳng những gặp qua, còn mỗi ngày gặp!” Hồ Đồ cười cười.

    “Cái gì? Sao ta không biết?” Chung Tiểu Trùng dùng cái đầu nhỏ trầm tư suy nghĩ, nữ nhân nào nó thường gặp mỗi ngày? “Nhưng nhà chúng ta đều là nam!”

    “Thiết, ai nói cho ngươi, sinh con thì nhất định là nữ nhân, cha không phải là nương?” Hồ Đồ ngáp một cái.

    Chung Tiểu Trùng nhíu chặt lông mày, rốt cục có ý gì? Hồ Đồ vỗ vỗ đầu nó, nói: “Tiểu tử ngốc, Phong Hàn Bích là cha ruột của ngươi, Như Thủy cũng là cha ruột của ngươi, ngươi có hai người cha, vậy ngươi cẩn thận ngẫm lại, người sinh ngươi là vị cha nào.” Chung Tiểu Trùng khổ tư một hồi, sau đó khiếp sợ bừng tỉnh đại ngộ! Hóa ra cha chính là nương!

    “Ở trong rừng ngươi từng nói qua, nếu chúng ta có thể bình an thoát hiểm, sẽ nói cho ta biết thân thế của ngươi, còn giữ lời?” Hai mắt Chung Như Phong sáng quắc nhìn Hồ Đồ. Hồ Đồ sững sờ, chột dạ liếc Chung Như Phong: “Nếu ta không nói?”

    “Ngươi có thể thử xem.” Chung Như Phong diện vô biểu tình, thản nhiên nói. Hồ Đồ kéo khóe miệng, không muốn nói cũng phải nói……

    “Ba mươi năm trước, ở một tiểu quốc gia, xuất hiện một quốc sư năng lực cực kỳ cao. Quốc sư nghiên cứu chế tạo ra rất nhiều dược vật hiếm có, gồm một số cổ độc có hiệu quả thần bí. Hắn có ái nhân, vì y, hắn nghiên cứu chế tạo một loại cổ độc có thể giúp nam nhân nghịch thiên sinh con, nhưng dược chưa dùng tới, quan hệ của hai người đã bị phát hiện. Thân nhân của người kia buộc hai người chặt đứt tình cảm, nhưng hai người yêu nhau sâu đậm, không thể rời khỏi đối phương, bởi vậy, thân nhân của người kia hại chết quốc sư. Nhưng, bọn họ tưởng hắn đã chết, thật ra là người kia giấu quốc sư đi, giấu trong phần mộ người kia kiến tạo cho mình. Có một ngày, tiểu quốc này bị một đại quốc diệt. Quốc sư không muốn thấy người kia cùng diệt vong với quốc gia, lén chạy ra ngoài đưa người kia đã bị trọng thương trở về. Quốc sư dùng hết mọi biện pháp cứu hắn, nhưng chỉ có thể kéo dài hơi tàn. Bốn năm sau, người kia vẫn vì thương thế quá nặng mà chết. Lúc y chết y vẫn không hề biết, quốc sư vì y mà ăn khỏa cổ độc đó, mang thai con của y. Mười tháng sau hài tử xuất thế, quốc sư đem sở học suốt đời dạy cho nó. Mười lăm năm trước, quốc sư cũng chết đi, hài tử kia bò ra khỏi hầm mộ, đã trở thành Hồ Đồ hôm nay.” Hồ Đồ nói mấy câu ngắn ngủi đã khái quát xong thân thế của mình, ngoại trừ Tiểu Trùng tuổi nhỏ không hiểu, ba người khác đều nghe rành mạch. Không sai, là ba người.

    “Cha, Phong Hàn Bích!” Mắt Tiểu Trùng sáng lên, nó thấy lưỡng phu phu trốn sau trụ tử! Chung Như Thủy và Phong Hàn Bích thật sự giấu không nổi nữa, đành phải phẫn nộ đi ra. Kỳ thật lúc Tiểu Trùng than thở thì bọn họ đã đến, nhưng Hồ Đồ và Chung Như Phong nhanh hơn bọn họ một bước, bọn họ thật sự không có ý nghe bí mật của hắn!

    “Cáp, ha ha, cái gì, chúng ta thấy sắc trời không còn sớm nên tới mang Tiểu Trùng về nghỉ ngơi, kỳ thật cũng vừa đến!” Chung Như Thủy đi qua, ôm lấy Tiểu Trùng rồi trốn sau lưng Phong Hàn Bích, thề thốt với Hồ Đồ: “Chúng ta tuyệt đối không nghe được hóa ra ngươi chính là nhi tử của hoàng đế và quốc sư Ngộ quốc!” Phong Hàn Bích đầu đầy hắc tuyến lúc hắn nói xong chữ cuối cùng, vội vàng ôm Chung Như Thủy và Tiểu Trùng, dùng khinh công chuồn mất.

    Đây mới là gia đình thực sự a! Hồ Đồ nhìn bóng lưng bọn họ, cảm thán. Chung Như Phong dịch sang bên cạnh Hồ Đồ, sau đó vươn tay kéo Hồ Đồ vào lòng mình, tứ chi có chút cứng ngắc, mặt phiếm hồng, lắp bắp: “Ta, ta, từ nay về sau, sẽ, sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi.” Mặt Hồ Đồ đỏ lên, toàn thân cũng cứng ngắc, đụng đầu vào ngực Chung Như Phong, ứng thanh: “Ân……”

    Ba ngày sau, đại điển sắc phong.

    Nghi thức vừa xong, Phong Hàn Bích liền vứt vương công đại thần sang một bên, kéo Chung Như Thủy tới thẳng tẩm cung của y, sau đó “Phanh” một tiếng, cửa đóng, trực tiếp đem Chung Như Thủy bổ nhào xuống long sàng xa hoa.

    “Phong Hàn Bích! Phong, ân Hàn Bích!” Chung Như Thủy quay đầu sang chỗ khác, mặt đỏ lên, giãy dụa: “Con mẹ nó, ngươi trực tiếp bỏ qua rượu giao bôi vạch khăn voan liền đi thẳng vào vấn đề a!”

    Phong Hàn Bích đang hôn lên cổ hắn thoáng dừng lại, sau đó vừa tiếp tục “Công việc” của mình vừa nói: “Bảy năm trước đã làm! Chúng ta trực tiếp làm chuyện bảy năm qua không làm!” Từ lúc hai người gặp lại tới nay, ngoại trừ Phong Hàn Bích ngẫu nhiên ăn chút đậu hủ thì luôn kiềm chế dục vọng, không làm cái gì! Là vì chờ một đêm hoàn mỹ a!!

    “Ngươi! Ân…….” Phong Hàn Bích chặn môi hắn, hoàng hậu của ta, cả đêm ngươi sẽ không thể phát ra thanh âm, a không, phải nói là ngoại trừ “Ân a a” thì không có âm thanh dư thừa nào.

    Canh ba.

    “Ngừng……. Ân!”

    “Như nhi……”

    Thanh âm khàn khàn thanh âm đột nhiên vang lên, lại đột nhiên rơi xuống. Sau đó, trên long sàn dưới ánh nến đỏ chập chờn, chỉ còn thanh âm hoàn mỹ của đế hậu hai người.

    Canh năm.

    “Như nhi……” Thanh âm khêu gợi rất nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh lại đặc biệt rõ ràng khiến người ta mặt đỏ tim đập. Nhưng, lần này cũng chỉ có hoàng đế anh minh thần võ độc tấu.

    Phương đông hiện ra màu trắng bạc, tiếng chuông lâm triều vang lên. Hoàng đế bệ hạ hưởng cả đêm mỹ diệu trong tẩm cung mới chịu dừng lại, rửa mặt xong, uống một chén cháo tổ yến rồi vô cùng phấn chấn thượng triều! Mọi người thấy mà trợn mắt há mồm.

    Nằm sấp trên long sàng, chỉ đầu ngón tay mới có thể khẽ nhúc nhích, hai mắt Chung Như Thủy hàm nhiệt lệ, nghiến răng nghiến lợi thề, chờ hắn động được liền mang Tiểu Trùng chạy trốn, lần này còn ngốc ngếch trở về, đáng kiếp hắn bị Phong Hàn Bích áp cả đời, thoát thân không được!

    Lục trọng cung khuyết, lão tẩu râu tóc bạc trắng, một thân bạch sam hồng tuyến ôm bầu rượu ngáy o o. Tiểu tiên đồng ngồi bên cạnh lo lắng tháo nút hồng tuyến, nhưng hai sợi hồng tuyến như trời sinh đã dính liền một khối, càng tháo càng rối, cuối cùng tạo thành hồng tuyến cầu. Tiểu đồng xoa mồ hôi, miệng lẩm bẩm: “Không xong a, lần này ngoạn quá đáng, tuyến không tháo được, làm sao bây giờ? Thật không nên thuận tay cột chúng lại, ai nha, càng tháo càng loạn a! Thôi, hai người kia, một người tên là Phong Hàn Bích một người tên là Chung Như Thủy, vừa nghe tên cũng biết là một nam một nữ, trăm phần trăm ông trời tác hợp cho, nhất định là nhân duyên tốt! Gia mặc kệ! Tìm Tiểu Tiểu đi uống rượu!” Tiểu đồng đứng lên, nhét hồng tuyến rối tinh trong tay vào góc, vỗ vỗ cái mông rời đi.

    Cho nên nói, số mệnh a! Chung Như Thủy, cả đời này không thể xoay người.

    Toàn văn hoàn!

    Thuộc truyện: Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu