Tử lam – Chương 23

    Thuộc truyện: Tử lam

    Chương 23: “hắn là người đàn ông của tôi” (2)

    Eden nhìn nụ cười ngả ngớn đầy vị âm mưu của Lanorio mà chỉ muốn đập cho anh ta một phát.

    – Dẫn đường đi Đường chủ đại nhân!

    – Hắc, được, tôi sẽ cho cậu ngồi ở vị trí có tầm nhìn tốt nhất!

    Eden theo chân Lanorio xuống tầng hầm, bên trong đã vô cùng ồn ào trong không khí nóng hầm hập, chờ đợi những gì bất ngờ sắp diễn ra. Trên một sân khấu thật to giữa khán phòng, MC đang lưu loát làm cho không khí sôi động hẳn lên.

    Eden ngồi vào một chiếc ghế trên tầng hai, cố gắng bỏ qua sự quấy rối từ tên xấu xa bên cạnh, đảo mắt nhìn quanh một chút. Cậu không thấy Adam xuất hiện ở đây nên có chút khó hiểu.

    – Adam đâu rồi? Chẳng phải anh ta ở đây từ sớm với anh sao?

    – Adam à? Có lẽ đang bận gì đó! Mà cậu cũng biết tôi sao dám quản lý hành tung của cậu ta chứ!

    Eden gật đầu, lúc này MC đã bắt đầu buổi đấu giá. Trên sân khấu xuất hiện hai thiếu niên vô cùng xinh đẹp, mềm mại. Họ là một trong số những vật phẩm đấu giá trong ngày hôm nay và tất nhiên còn rất nhiều người xinh đẹp như thế nữa.

    – Hôm nay bọn tôi chỉ đấu giá 10 người và thêm một vật phẩm đặc biệt, có lẽ cậu sẽ hứng thú với món cuối cùng a!

    Lanorio cười đầy ý vị, Eden cũng chẳng thèm quan tâm, cậu cầm cốc rượu Brandy thơm nồng trước mặt uống cạn, nơi đây thật nhàm chán!

    Hai cậu thiếu niên xinh đẹp được hai người đàn ông ngồi cùng bàn đấu giá mua được, vừa xuống sân khấu họ đã bị hai người đó túm lấy rồi hôn hít lung tung, chẳng một chút e ngại bày ra bộ dáng “phong tình mị chủng” câu dẫn hai vị khách của mình, càng về sau lại càng quá đáng hơn, chẳng phân biệt đây là đâu mà cứ dán lên nhau, lửa dục cháy hừng hực. Eden mắt cùng không chớp nhìn nơi đó, mặc kệ không khí xung quanh vì hành động của bọn họ mà trở nên sôi trào.

    – Chậc, thật không biết kiềm chế a! – Lanorio cảm thán.

    – Chẳng phải đây là điều anh muốn hay sao? – Eden liếc mắt nhìn hắn, khinh thường nói.

    – Chà, cậu cũng biết tôi kinh doanh loại hình gì mà? Khách càng “high” thì tiền tôi kiếm được càng nhiều! Bọn họ đều được huấn luyện chuyên nghiệp cả nên sẽ tự biết bảo vệ mình thôi!

    – Cũng đúng! – Eden lại uống rượu.

    Mười thiếu niên xinh đẹp có, dũng mãnh có, yếu ớt cũng có… rất nhanh đều được đấu giá xong. Lúc này cả tầng hầm như lâm vào một bầu không khí chờ mong nóng cháy, vật phẩm cuối cùng là gì? Ai cũng muốn biết nhưng lại một chút thông tin cũng không có càng khiến người ta tò mò.

    – Tôi đi xuống dưới một chút, cậu cứ từ từ thưởng thức nhé!

    Eden nhíu mày nhìn Lanorio chạy đi còn nhanh hơn thỏ, trong lòng run lên một chút, có khi nào… Cậu không dám nghĩ, cũng không tin Adam sẽ làm đến mức đó. Hận thù giữa Adam và Nick không đáng để Adam làm đến như vậy, dù sao Nick cũng là một người mặc dù không quá nổi bật cũng hơn rất nhiều người, nếu bị đối xử như những thiếu niên kia, hắn ta sẽ như thế nào? Eden rùng mình, cảm thấy lạnh run, hi vọng cậu chỉ đang nghĩ lung tung.

    Và lúc này giọng MC đầy hứng khởi vang lên:

    – Chắc mọi người đã mong chờ giây phút này lâu lắm rồi! Đây là vật phẩm đấu giá cuối cùng của ngày hôm nay, một “con ngựa hoang” chưa được thuần hóa, nhưng sẽ đem đến cho mọi người sự trải nghiệm độc đáo trong đêm nay. Mời xem trên sân khấu!

    Tấm màn che phía sau MC cuối cùng trước ánh mắt chờ đợi của mọi người cũng được mở ra. Ngay khi thấy hoàn toàn khung cảnh trên sân khấu, Eden không biết mình đã bóp nát cốc rượu trên tay như thế nào, vị khách bên cạnh cậu nhìn cậu bằng ánh mắt kinh dị lẫn hoảng sợ bởi vì khí tức đang tỏa ra từ người cậu khiến người khác hoảng sợ tột độ.

    Eden vẫn cứ ngồi cứng ngắt nơi đấy, ánh mắt đỏ ngầu nhìn lên sân khấu. Ở đấy có một người đang bị trói ở giữa, đầu gục xuống bị tóc che phủ chẳng thể nhìn rõ biểu tình nhưng Eden biết, hắn ta đã tới cực hạn rồi. Eden hạ mắt, cố gắng đè nén cái vị chua lét đang dâng lên như vũ bão trong lòng. Bên dưới đã bắt đầu đấu giá, giá càng ngày càng cao nhưng vào tai Eden cứ như lời châm chọc, cậu cũng chẳng biết bọn họ đang tranh nhau cái gì, đôi mắt Eden lại bị dán chặt vào người kia, lần này hắn chịu khổ rồi.

    – Lanorio, lần này anh chết chắc! – Eden dám đảm bảo nếu không có Adam đồng ý, tên màu mè kia cũng không dám đem người ra đây đấu giá đâu, hèn chi lúc nãy hắn chạy còn nhanh hơn thỏ.

    Lúc này giọng MC lại vang lên:

    – Ba trăm ngàn đô, vật phẩm này thuộc về ngài, thưa quý khách!

    Vị khách được MC nhắc tới vô cùng hớn hở, đi lên sân khấu trong ánh mắt ghen tị của mọi người, hắn muốn thẩm định món hàng mình vừa mua được ah. Ngay khi bàn tay mập mạp của hắn sắp chạm vào được người kia, một viên đạn xẹt qua tay hắn, trong tiếng la hét của mọi người, hắn thấy tay mình trống rỗng một lỗ máu.

    – Hắn là người đàn ông của tôi! – Giọng nói như sát thần của Eden vang lên từ bên trên khiến tâm mọi người hoảng sợ.

    – Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………

    Xung quanh bắt đầu hỗn loạn, mọi người đua nhau tìm đường thoát thân. Còn vị khách đã trả tiền mua một đêm của Nick thì đang đau đớn ngồi bệch trên sân khấu, gương mặt cắt không còn hột máu nhìn Eden như ma vương đang từng bước chậm rãi bước tới trước mặt mình.

    – Hừ! Sau này nhớ tìm hiểu trước hãy trả tiền mua một thứ gì đó! – Eden lạnh lẽo nói.

    Cậu đem tầm mắt nhìn qua người kia, dường như hắn bị ồn ào làm tỉnh, có chút ngọ nguậy ngẩng đầu nhìn. Bốn mắt họ chạm nhau, Eden đau lòng nhìn ánh mắt đã mất đi sự kiên định trong mắt người nọ, chỉ còn sự ảm đạm bao la. Cậu đến gần Nick, cởi dây trói cho hắn, ngay khi đỡ được người liền nghe được tiếng rên đau đớn của hắn.

    – Sao thế?

    Nick không trả lời, chỉ là ngay lập tức đổ gục xuống người cậu, Eden hoảng sợ đỡ lấy, đôi mắt càng thêm sắc lạnh. Đem người đưa đến chỗ có thể ngồi, cậu bắn rớt tấm màn che, lấy nó bao phủ lấy thân người không một mảnh vải của Nick, sau đó âm trầm đi tìm Lanorio.

    Lanorio lúc này đang trốn trong chốn an toàn nhất mà hắn tìm được, có chút buồn bực mắng bản thân tại sao lại nghe lời tên khốn Adam khiến cho câu lạc bộ hắn bị sứt mẻ danh tiếng như vậy.

    – Adam chết tiệt! Tôi bị anh hại chết rồi!

    – “Sao? Eden đã làm gì?” – Bên kia Adam vui vẻ cười đầy ác ý.

    – Cậu ta dám lấy súng bắn khách hàng của tôi! Lần này danh tiếng tôi sụp đổ, anh bồi thường đi, chắc lúc này cậu ta đang muốn xé xác tôi ra đây này!

    – “Chà, mà cũng chẳng phải Bố sắp cho anh sang Nam Phi công tác sao? Một câu lạc bộ nho nhỏ có đáng là gì!”

    – Hừ! Tôi không biết, cậu mau tìm cách đem kẻ điên kia đi đi, tôi mà chết, làm ma cũng không tha cho cậu.

    Adam cười khẽ, chỉ đáp một câu: – “Chúc anh may mắn!” rồi cúp máy. Lanorio ngẩn ra nhìn chiếc điện thoại chỉ còn vang lên tiếng tút thật dài, lần này bị lừa rồi. Khỉ thật!

    “Rầm” – Cánh cửa phòng bị một lực mạnh mẽ đạp ngã, Eden lạnh mặt nhìn Lanorio đang hoảng hốt tìm chỗ trốn, mắt cũng không chớp một cái đưa súng lên nhắm ngay anh ta bắn một tràn.

    Lanorio khó khăn né, cmn anh đụng phải thứ gì thế này?

    – Eden! Bình tĩnh, cậu nghe tôi giải thích!

    – Không cần! – Eden bỏ băng đạn trong súng ra, lấy từ túi quần ra một băng đạn mới lấp vào, mắt chưa từng rời khỏi nơi trốn của Lanorio.

    – Nghe tôi giải thích đi mà! Là Adam nhờ tôi làm vậy, cậu muốn tính sổ cũng phải tìm anh ta chứ? – Lanorio sốt ruột nói.

    – Anh ta tôi nhất định tìm, nhưng anh cũng không thoát được!

    Lại một tràn đấu súng và lẫn trốn diễn ra, cho đến khi điện thoại trong túi Eden vang lên, cậu mới tạm dừng cho Lanorio có thời gian thở. Người của hắn ở ngoài cửa chẳng dám xông vào, vì lúc này xông vào khác gì tìm chết.

    – Nói đi!

    – “Eden, nếu cậu không mau cứu Nick của cậu, hắn ta sẽ chết không thể nghi ngờ!” – Giọng nói lạnh nhạt của Adam vang lên bên kia.

    – Lần này coi như hắn đã trả hết nợ, hi vọng sau này hắn ta và anh sẽ không còn liên quan gì nhau! Người tôi sẽ đem đi, không chướng mắt anh! – Eden nhíu mày nói hết câu rồi cúp máy, cậu rất sợ mình sẽ không kìm chế được mà ngay lập tức đi tìm Adam đánh một trận.

    Eden cất điện thoại vào túi, liếc mắt nhìn Lanorio đang chật vật ở nơi kia, tốt bụng nói một câu đầy thâm ý rồi bỏ đi:

    – Quản cho tốt chuyện của anh, nếu không David cũng cứu không nổi anh đâu!

    Lanorio sửng sốt:

    – Này, cậu có ý gì? David thì liên quan gì ở đây? – Nhưng chẳng có ai đáp lại hắn. Hắn ngồi một mình lẩm bẩm: – Chẳng lẽ Eden biết? không thể nào… (Hy: có gian tình đấy! =))))))))))

    Eden trở lại nơi Nick đang nằm, nhìn hắn lúc này trong lòng cậu ngoài đau lòng ra còn có rất nhiều giận dữ không thể phát tiết được. Eden đem người vác ra ngoài, trên đường xốc nảy khiến không ít lần Nick bị đau mà phát ra tiếng. Đôi mắt Eden đỏ ửng đem hắn bỏ lên xe, chở đến khách sạn gần nhất.

    Eden thuê một phòng khách sạn khá tiện nghi nhưng không quá sang trọng, đem người vào phòng dưới ánh mắt tò mò của nhân viên khách sạn, cậu đặt người trên giường, Nick vẫn mê man bất tỉnh. Eden lại trở ra ngoài, viết một số thứ cần mua rồi nhờ nhân viên khách sạn đi mua giúp, sau đó trở lại giường, xử lí vết thương của Nick.

    Thật sự trong lòng cậu vẫn không có bao nhiêu đau lòng cho đến khi nhìn thấy thảm cảnh trên người Nick – Cả người hắn chi chít vết roi, sưng tấy lên, trên cánh tay có rất nhiều vết tiêm, hậu huyệt thì sưng đỏ… không cần nghĩ cũng biết quãng thời gian kia hắn đã chịu đựng những gì. Nick tuy hôn mê vẫn không yên ổn, cả cơ thể lâu lâu lại co giật khiến Eden như ngồi trên đống lửa.

    Cậu vào phòng tắm dùng khăn ấm chà lau thân thể hắn, sau đó lấy thuốc nhờ nhân viên khách sạn mua được thoa cho hắn, vết thương trên vai tuy rất tệ nhưng không chảy máu nữa. Làm đâu ra đấy rồi Eden mới nhìn lại bản thân mình, cả người ướt đẫm mồ hôi, bàn tay còn rướm máu do không kiềm chế được bóp nát cái cốc. Cậu lại nhìn Nick một cái, thấy hắn yên ổn trên giường nên cũng đi vào phòng tắm xử lí bản thân.

    Hôm nay đối với Eden là một ngày thần kinh chịu tra tấn, cậu biết mình không thể trốn tránh được nữa, tình cảm nơi cậu đã thay đổi, không may lại đi yêu kẻ thù của mình, nhìn Nick yếu ớt bị trói nơi sân khấu đầy dục vọng kia, Eden thật sự rất giận dữ, cậu đã rất muốn bắn chết tên mập kia nhưng lại không muốn gây rắc rối cho Adam nên đã dằn lòng xuống, có lẽ làm việc phải suy nghĩ đến cảm nhận của Adam đã thành thói quen rồi, lúc này vừa lúc nên thay đổi, chỉ cần nghĩ đến người ngoài kia thôi…

    Thuộc truyện: Tử lam