Home Đam Mỹ Tự Sát Thực Lục – Chương 19

    Tự Sát Thực Lục – Chương 19

    Thuộc truyện: Tự Sát Thực Lục

    Tôi chết rồi à?

    Tất nhiên là chưa.

    Tôi đã nói là tôi muốn chết bao nhiêu lần rồi, có lần nào ông trời thực sự đến lôi tôi về đâu?

    Vitamin E và thuốc ngủ y hệt như nhau, thế nên tất nhiên là tôi với đứa bé đều uống vitamin E hết.

    Có điều để đảm bảo giấc ngủ sâu của cả hai, tôi vẫn cho tôi và đứa bé uống thuốc ngủ mạnh.

    Tôi cố ý rải một phần vitamin E ra sàn nhà, rồi nhét một phần vào miệng mình đầy ự, giống như một người đã tuyệt vọng còn chưa kịp nuốt xuống thì đã mất hết tất cả sức lực rồi ấy.

    Cái vị vitamin chưa kịp tan hết đã khiến tôi khó chịu lắm rồi, nhưng tôi biết, tôi tuyệt đối không thể nôn ra.

    Tôi phải để Châu Kim Trạch đang xem camera tin hoàn toàn, rằng số tôi nuốt vào bụng nhiều hơn số rơi rớt bên ngoài rất nhiều.

    Bởi vì chỉ có như thế thì tôi mới có thể “chết” hoàn toàn được.

    Có điều tôi làm thế này hoàn toàn chưa thương lượng với ai, xong chuyện tỉnh lại kiểu gì cũng bị ăn mắng to đầu.

    “Thuốc gì cũng không được uống nhiều, cậu tưởng cậu nhét mấy chục viên vitamin E thì không có ảnh hưởng gì hết à? Nếu cậu ngủ hẳn rồi mà còn vô thức nuốt tiếp nữa thì tôi thực sự sẽ phải đi rửa ruột cho cậu đấy!”

    Bao nhiêu năm không gặp rồi, không tài nào ngờ được rằng ông anh khóa trên có phần lạnh lẽo ngày xưa, bây giờ lại hóa thành một tên lắm mồm.

    Người học y hiểu dược lý tất nhiên là to nhất, tôi ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh, ngoan như cún, không hó hé gì mà nghe người ta sai bảo, chỉ có ánh mắt là mất tập trung thấy rõ.

    Thường Mạnh Đức hình như bị tôi chọc cười, xắn tay áo lên định tiếp tục công việc đang làm thì bị một bàn tay sơn đỏ xinh đẹp ngăn lại.

    Đã lâu không gặp, hai chị em họ Đường đều có mặt, thế là tôi lười nhác hỏi: “Hôm nay ngọn gió nào thổi tất cả mọi người đến thế này?”

    Đường Liễu Nhi tiểu thư không thèm để ý đến ánh mắt của Đường Phi Phi, không chút thương tình: “Bớt giả vờ giả vịt đi, tôi đến không phải để hỏi thăm anh đâu. Cái khác chưa nói vội, sao lại giữ đứa trẻ kia lại?”

    Vì câu nói này, hai người còn lại trong phòng cũng đổi hướng nhìn, trên chiếc giường bên cạnh tôi là cô bé con đã cùng tôi uống thuốc.

    Bé con có tỉnh lại giữa chừng một lần, có điều lại nhanh chóng bị chúng tôi tiêm thuốc mê, bây giờ đang ngủ muốn nhểu cả nước miếng.

    “Đừng bảo với chúng tôi mấy câu rách việc kiểu trẻ con vô tội nhé. Con ngoài giá thú vô tội thế con trong giá thú thì ai chịu trách nhiệm? Với cả người đẻ ra nó đã làm những gì với anh, chắc anh vẫn chưa quên chứ?” Đường Liễu Nhi tự ngồi xuống gọt táo, Đường Phi Phi im lặng mãi bên cạnh không kìm được mà kéo áo chị gái.

    Đường Liễu Nhi có sức sát thương quá lớn, đến Thường Mạnh Đức ban nãy còn càm ràm cũng bắt đầu ra mặt dàn hòa: “Được rồi được rồi, cậu ấy mới tỉnh lại chưa được bao lâu, cho cậu ấy chút thời gian nghỉ ngơi đã.”

    “Anh ta có làm cái gì đâu, chỉ nằm đó ngủ một ngày một đêm thôi, nghỉ cái con khỉ gì nữa!” Tuy Đường Liễu Nhi chửi vậy nhưng vẫn nhét quả táo mới gọt xong vào miệng tôi.

    Tôi nhìn kỹ lại, trong mắt đối phương vẫn có vẻ quan tâm.

    Còn Thường Mạnh Đức thì vội vàng bỏ quả táo ra trước khi tôi chết nghẹn.

    “Nói chung là, chúc mừng anh, thế giới ngoài kia hoan nghênh anh.”

    Tôi chép miệng, vị thanh ngọt của táo vẫn chưa tan hết, cuối cùng tôi cũng có cảm giác thoát khỏi lồng thực sự.

    Hiện giờ thì tạm thời tôi chưa muốn nói nhiều về đứa bé, thế nên tôi nghĩ ngợi rồi bảo với Thường Mạnh Đức, “Thầy anh chưa nói gì chứ.”

    Lần này thoát được phải kể đến một trong những nhân vật quan trọng, giáo viên hướng dẫn của Thường Mạnh Đức ở nước C, lão tiên sinh Charles.

    Nhờ có lão tiên sinh Charles làm chứng cho tôi nên tôi mới có thể dễ dàng “chết thực sự”.

    Thường Mạnh Đức ngoài cười nhưng trong chẳng cười: “Thầy tôi cũng chỉ tốn công nhếch mép thôi, cậu mới là có bản lĩnh ấy, rốt cuộc trước đó đã làm những gì rồi hả? Đến mức Châu Kim Trạch không dám động vào “thi thể” của cậu luôn.”

    Là thế này, cách thoát thân thực ra rất là thô bỉ, đầu tiên là đi tìm một bệnh nhân nam mới qua đời vì bệnh, có vóc dáng tầm tầm tôi để thay thế tôi. Đường Phi Phi lăn lộn trong giới giải trí đã lâu, tất nhiên là quen được rất nhiều nhân viên hóa trang có thể đạt đến mức “thay đầu”.

    “Thay đầu” này tất nhiên không phải thay đầu thật, nhưng không đơn giản chỉ mỗi hóa trang không, giống như khuôn khi làm kỹ xảo trong phim, chuẩn bị sẵn khuôn từ trước rồi đắp một cái mặt y hệt như của tôi lên mặt người khác, tôi nhìn cứ thấy kỳ kỳ.

    Có điều đạo cụ thì vẫn là đạo cụ. Nếu người nhà nhìn thấy thi thể xong rồi kích động ôm chặt lấy mà khóc lóc thì rất dễ lộ.

    Thế nên còn một điều quan trọng nữa chính là làm thế nào để Châu Kim Trạch “nhìn thấy tôi” chết mà lại không dám thò tay ra chạm vào tôi.

    Tôi nghe Thường Mạnh Đức nói vậy bèn bĩu môi, nghĩ bụng cái đó có gì mà khó, nhưng thấy anh ta tò mò như vậy, tôi còn lâu mới thèm nói cho anh ta biết.

    Ban đầu, khi tôi được đưa đến bệnh viện, tất nhiên là hoàn toàn không có nguy hiểm gì. Nhưng chủ nhiệm bắt đầu nói dối từ lúc đó, nói với bác Vương là tôi bị nghẹt thở, thậm chí con ngươi còn bắt đầu giãn ra rồi.

    Người không chuyên nào dám nghi ngờ những chẩn đoán đó, thế là tôi được vội vàng đẩy vào phòng cấp cứu, cách ly tầm mắt cái là tôi bắt đầu triệt để ngáy khò khò luôn, còn đống lộn xộn ngoài kia thì tất nhiên là không cần tôi phải lo.

    Muốn thực hiện kế hoạch này, điểm quan trọng nhất chính là tôi phải để Châu Kim Trạch biết rằng, lần này tôi đã thực sự quyết tâm muốn chết.

    Tôi muốn để cái chết của tôi xuất hiện trong cuộc sống của hắn ta không hề đột ngột, đảo tung hết tất cả kế hoạch của hắn ta, thế nên ngay từ khi tôi đang mang thai rồi ăn một cái tát, tất cả những lần tôi dọa dẫm tự sát đều là giả vờ cả.

    Tôi muốn để Châu Kim Trạch nhận ra từng chút một cách đau đớn rằng, hắn ta không còn cách nào giữ tôi lại nữa.

    Giống như nước lạnh luộc ếch, nước chuyển từ lạnh sang ấm, ếch không thể không nhận ra chút gì được, nhưng nó chỉ có thể tự lừa mình dối người mà nằm yên trong nước, chờ đến khi nước sôi sùng sục lên rồi cũng vẫn không hiểu ra làm sao.

    Có điều, cái lần cứa cổ tay tự sát trong bồn tắm do trầm cảm sau sinh, đó là lần duy nhất tôi thực sự muốn chết.

    Từ lần đầu tiên tôi ngất xỉu rồi được đưa vào bệnh viện, tôi đã bắt đầu để ý, giống như những gì tôi từng nói với cô bác sĩ tóc vàng, tôi thường mất ngủ cả đêm, toát mồ hôi trộm, còn trước đó tôi không hề có bất cứ triệu chứng gì tương tự cả, thế nên bắt đầu từ lúc đó, tôi đã nghi ngờ sức khỏe mình có vấn đề.

    Tôi không tin được bọn họ, nhưng khi đó tôi thực sự không biết mình nên tin ai. Thế là, vào buổi đêm khuya vắng người, tôi chỉ có thể lén chạy đến nơi đổ rác ở sau nhà, dùng tay moi nửa hộp cherry ăn dở trước đó ra rồi nhặt lên mà không hề chê bẩn. Sau đó tôi gửi chuyển phát nhanh nặc danh đến một phòng xét nghiệm tư nhân.

    Cuối cùng trên tờ kết quả xét nghiệm có ghi, trong số cherry ngọt đến phát ngấy đó, có chứa một lượng nhụy hoa nghệ tây cực cao.

    Tôi chuyển hướng nhìn, trông thấy chỗ người xét nghiệm đóng dấu ghi:

    Thường Mạnh Đức.

    Ngay lúc đó, cách bao nhiêu năm, tôi đã liên lạc lại với Thường Mạnh Đức một cách tình cờ.

    Anh ta học hành đỗ đạt, về nước mới có một tuần, chỉ hỗ trợ cho phòng xét nghiệm tư nhân của đàn anh, không ngờ ông trời giúp tôi, để tôi gặp lại anh ta lần nữa.

    Sau khi bí mật liên lạc được, anh ta kiên nhẫn nghe tôi kể hết, khi đó anh ta đã lo lắng bảo với tôi rằng, tôi đã dùng nhụy hoa nghệ tây quá nhiều, không dám chắc là có ảnh hưởng gì đến thai nhi hay không, khuyên tôi vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào.

    Thế là tôi bảo với anh ta, bệnh viện đã kiểm tra rồi, đứa trẻ không có vấn đề gì, bác sĩ bảo tôi chỉ là tôi thể trạng yếu, lại thêm phơi nắng nên bị sau nắng nhẹ thôi.

    Đến đây thì tôi đã biết rồi, nữ bác sĩ tóc vàng phụ trách tôi đã nói dối tôi.

    Cô ta hoàn toàn không đáng tin.

    Có điều khi đó tôi không chắc chắn được là cô ta làm vậy là theo ý của Châu Kim Trạch, hay là ý của bản thân cô ta, thế nên sau đó tôi đã thăm dò nữ bác sĩ lần hai:

    Tôi nói với cô ta rằng tôi đang chuẩn bị để ly hôn với Châu Kim Trạch.

    Nhưng tận mấy tuần sau mà Châu Kim Trạch vẫn chẳng phát hiện ra điều gì, thế nên tôi biết được rằng nữ bác sĩ này không phải người của Châu Kim Trạch.

    Thế thì là người của ai được? Là ai không muốn tôi sống yên ổn?

    Mẹ kế của tôi tuy là một nhân vật rất ghét tôi, nhưng tôi đã lấy chồng rồi, không còn tranh chấp gia sản gì với con trai bà ta nữa, thế nên rất là yên tâm. Ông bà Châu thì tuy không thích tôi nhưng cũng không thể ghét lây sang cả cháu nội được chứ?

    Tôi thực sự không biết là ai đã cho tôi dùng nhụy hoa nghệ tây, là ai cài cắm nữ bác sĩ tóc vàng vào bên cạnh tôi.

    Tôi khi đó thân cô thế cô, khi đó Đường Liễu Nhi đã gặp tôi rồi, nhưng bản thân cô ấy chỉ là một người lạ đối với tôi.

    Thế nên tất nhiên là chỉ còn Thường Mạnh Đức là có thể kể những chuyện này được, không ngờ đối phương không hề khó chịu mà còn nghiêm túc nghe tôi kể, sau đó nhắc đến một nhân vật mà tôi đã hoàn toàn ngó lơ.

    ——Người phụ nữ khi Châu Kim Trạch bị tôi phát hiện ngoại tình lần đầu tiên, cái người phụ nữ để lại vết son môi đỏ trên áo sơ mi của hắn ta.

    Nếu Đường Phi Phi thực sự trong sáng như Đường Liễu Nhi nói, vậy thì chuyện cố ý để lại dấu son chắc chắn không phải do cô ấy làm, chắc chắn là còn người khác nữa.

    Vậy thì cái người không hề xuất hiện từ đầu đến cuối đó, rốt cuộc là ai?

    Thuộc truyện: Tự Sát Thực Lục