Home Đam Mỹ Tu Tiên Chi Phế Sài – Chương 122

    Tu Tiên Chi Phế Sài – Chương 122

    Thuộc truyện: Tu Tiên Chi Phế Sài

    Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên hai người cùng nhìn một già một trẻ đối diện, muốn từ trên mặt của bọn họ nhìn ra một chút vẻ trêu đùa, nhưng bọn họ lại phát hiện mình phí công, vẻ mặt của hai người kia đều vô cùng nghiêm túc.

    Vì vậy Nguyên Tu Vân hít một hơi thật sâu, nói với hai người: “Bởi vì năm nay là năm thứ sáu mươi bốn, cho nên hai người các người đã cho rằng chúng ta chính là người các người muốn tìm sao? Cho dù đúng là chúng ta muốn tìm đất Ngũ sắc, thời gian cũng không còn nhiều lắm, thế nhưng lỡ như hai chúng ta cũng không phải người các người muốn tìm, sau khi bọn ta đã biết dự định trực tiếp giết người cướp bảo, chẳng phải các người sẽ phí công nhọc sức, hơn nữa tin tức này thật sự là quá sức rồi, các người không cảm thấy như vậy có hơi có lệ quá mức ư?”

    Sau khi Bành bà bà nghe Nguyên Tu Vân nói xong, trên mặt toát ra một tia cười khổ, “Ta làm sao không biết dự định của nguy hiểm lại không thể khiến người ta cảm thấy an tâm, vậy ngươi có cách nào đây? Thời gian của ta không nhiều lắm, nếu như vận khí kém có lẽ lại trải qua một lần bí cảnh, ta sẽ nhịn không được trực tiếp chết đi, đến khi đó, ai tới chăm sóc cháu của ta? Ai mang nó rời đi nơi này? Thời gian của ta không nhiều, hai người các ngươi là người phù hợp nhất trong tình huống tiên đoán, cho nên, bất kể như thế nào ta cũng phải đánh cuộc một trận cuối cùng này, đánh cuộc các ngươi là người đúng đắn, là người có thể mang cháu của ta rời đi nơi này!!”

    Nguyên Tu Vân trầm mặc nghe xong lời của Bành bà bà, y có thể cảm giác được từ giọng và trong thần thái của Bành bà bà, cảm nhận được quyết tâm lớn lao của bà.

    Có lẽ cũng đúng, cháu trai bảo bối còn nhỏ như vậy, nếu như nó không thể rời đi nơi này, một mực ở đây chịu khổ, như vậy thứ học được của nó cũng sẽ tuyệt đối không quang minh chính đại mà còn dương cương giống như người thứa kề của những thế giới khác. Bành Bành học được sẽ là cách dùng thâm độc nhất làm sao tranh đoạt tất cả tài nguyên có ích với người khác, như vậy sau này đứa bé này trưởng thành, phẩm tính với nhân sinh của nó sẽ trở nên như thế nào đây? Chỉ sợ là bất kỳ ai làm trưởng bối cũng không muốn thấy.

    Thương xót tâm lòng phụ mẫu của thiên hạ á, mặc dù phụ mẫu này chỉ là phụ mẫu của phụ thân, ở trong đó còn thiếu một thế hệ, Nguyên Tu Vân nhìn Bành bà bà trong mắt mang theo vài phần vẻ mặt buồn bã và tiều tụy, cuối cùng nhịn không được thở dài: “Nếu ngài đã hạ quyết tâm lớn như vậy, vừa vặn chúng ta cũng thiếu đất Ngũ sắc này, vậy đánh cuộc một lần với các người đi, hy vọng chúng ta chính là người các người muốn tìm như vậy mặc kệ đối với các người hay là đối với chúng ta mà nói đều là một chuyện tốt.”

    [Phụ mẫu: phụ huynh, cha mẹ.]

    Bành bà bà nhìn thấy Nguyên Tu Vân gật đầu đáp ứng hiệp nghị giữa bọn họ, trên mặt lần thứ hai lộ ra nụ cười rõ ràng, chỉ có bà một mình vẫn chống đỡ tới giờ thật sự là rất khó khăn, đây gần như tất cả sức sống và tinh lực sau cùng của bà. Hiện giờ rốt cục có hai người cùng bà đối mặt, đây gần như là bí cảnh tù lung vĩnh viễn tận cùng, Bành bà bà càng cảm thấy lựa chọn của mình là chính xác. Vì vậy bà quay đầu lôi kéo cháu của mình nói với nó: “Bành Bành, bất kể như thế nào con cũng phải nhớ kỹ hai vị đại nhân này, hai người bọn họ chính là hy vọng của chúng ta!”

    Bành Bành ở trong bí cảnh bị ma luyện sáu mươi bốn năm, mặc dù ở bề ngoài nhỏ bé không thay đổi như thế nào đi nữa nhưng thần trí của nó cũng đủ để cho nó tiếp nhận nơi này đồng thời biết nên đi làm thế nào, nó gật đầu với Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên hai người họ, nói thẳng: “Hai vị đại nhân, sau này liền nhờ các người ta nhất định sẽ không cho các người thêm phiền phức.” Nói như thế, nó đưa tay từ bên hông cởi xuống một cái túi nhỏ màu xám tro, trực tiếp cho Nguyên Tu Vân: “Đất Ngũ sắc ở trong túi đựng đồ này, số lượng chúng ta chuẩn bị đầy đủ, hy vọng có thể giúp đỡ các người.”

    Nguyên Tu Vân cũng không do dự, trực tiếp mở ra đem tay vào trong túi trữ vật, rất nhanh y lấy ra một nắm đất có hơi phát lam. Nhìn dáng vẻ của đất trong tay y dường như cũng không có dáng vẻ của đất, nhưng Nguyên Tu Vân cũng hài lòng gật đầu. Đất Ngũ sắc sẽ ở trong hoàn cảnh khác nhau cho thấy thuộc tính khác nhau, lúc này bên trong nhà có chút mờ tối đồng thời ẩm ướt, đất Ngũ sắc ở trong hoàn cảnh như vậy, sẽ biến tối đồng thời sẽ tản mát ra quang mang u lam, ít ra ở bên phía sắc nước, nắm đất này là rất xuất sắc.

    Sau đó, Nguyên Tu Vân lại cùng Dịch Nhiên hai người chia nhau thí nghiệm màu đất, sắc Mộc, sắc Kim, sức nóng bốn loại màu sắc này, không cần hoài nghi, đất Ngũ sắc của túi trữ vật cũng là rất chân chính hơn nữa chất lượng vượt qua thử thách, đúng thật là đất Ngũ sắc rồi.

    Đến tận đây, Nguyên Tu Vân tâm tâm niệm niệm muốn luyện chế đá Khôn Minh có thể ở bất kỳ đâu ở bên trong không gian độc lập mở một bí cảnh không gian nhỏ, vật liệu cần rốt cuộc tụ tập đủ, cuối cùng Nguyên Tu Vân không nhịn được muốn lớn tiếng la vài tiếng biểu đạt vui sướng của mình, mặc dù y và Dịch Nhiên đi tới Hỗn Độn chi địa không đến hai tháng, nhưng chính là thời gian ngắn như vậy, cũng đủ để cho y biết được đó là một nơi nguy hiểm và mất đi nhân tính bao nhiêu, cho nên có thể một thân một mình mở ra được một bí cảnh nhỏ an ổn lại linh lực sung túc, thật sự là hết sức khó có được và quý trọng.

    “Ta đã lấy được đất Ngũ sắc rồi, như vậy kế tiếp sẽ làm chuyện chúng ta dự định. Chuyện này tương đối quan trọng, hiện giờ chúng ta không thể báo cho các người biết, đến khi chúng ta thương thảo xong sau đó quyết định chuyện này có nên nói cho các người biết hay không.”

    Bành bà bà đối với lời nói của Nguyên Tu Vân cũng không có cảm thấy bất mãn hoặc là phẫn nộ. Dù sao, bốn người bọn họ nói như thế nào đi nữa là lần đầu tiên gặp mặt, mặc dù lần đầu tiên gặp mặt mỗi người bọn họ đều bại lộ một ít thực lực. Nhưng bọn họ cũng là do ẩn giấu, nếu như ở lần đầu tiên gặp mặt cũng không chút che giấu đem tất cả mọi chuyện và lá bài tẩy của mình đều nói cho đối phương biết, như vậy không cần hoài nghi, người như thế tuyệt đối sẽ không ở Hỗn Độn chi thành sống quá ba ngày.

    Hai bên gặp mặt hòa bình lại ra đi rất hòa bình, Bành bà bà ôm cháu của mình, nhìn cửa phòng được đóng lại, vuốt tóc bạc của nó cảm thán: “Bành Bành, hy vọng lần này bà bà không đánh cuộc sai.”

    Bành Bành nhu thuận vùi ở trong lòng bà bà mình, nắm thật chặc tay bà nghiêm túc nói: “Bà bà sẽ không sai, bà bà là bà bà lợi hại nhất thiên hạ. Đợi sau khi đi qua ba năm, Bành Bành và bà bà cũng sẽ về đến cố hương, đến lúc đó phụ thân và mẫu thân nhất định sẽ làm đồ ăn ngon nhất, lấy bảo bối tốt nhất tới hoan nghênh con và bà bà.”

    Bành bà bà nhắm mắt lại hơi suy nghĩ hình ảnh kia, nghĩ trong lòng một trận ấm áp. Trong lòng vừa có chút phân tán tiều tụy tuôn ra vài phần hy vọng, đúng vậy, bà còn chưa chính mắt nhìn lại nhi tử và con dâu của mình đâu, bà một chút cũng không muốn chết ở nơi không hề nhân tính, xa xứ là chuyện các lão nhân không muốn đối mặt nhất, cho nên mặc dù là chết, bà cũng muốn chết ở trên thế giới mình sinh ra! “Bành Bành nói đúng, bà bà sẽ cùng với Bành Bành cùng nhau về nhà, đến lúc đó bà bà mỗi ngày đều làm cho Bành Bành rất nhiều đồ ăn ngon, Bành Bành lớn lên thật tốt, làm vẻ vang cho phụ thân và bà bà.”

    Ở thời điểm Bành bà bà và tổ tôn hai người ngồi chung một chỗ tham thảo tương lai, Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên hai người họ đã về tới bên trong phòng nhỏ bọn họ mướn, chuẩn bị luyện chế đá Khôn Minh vô cùng trân quý ở Hỗn Độn chi địa.

    “Vật liệu luyện chế Khôn Minh không gian rất trân quý, không biết lần sau chúng ta dùng bao nhiêu thời gian mới có thể tập hợp đủ năm loại đồ vật này, cho nên ngươi ở bên ngoài hộ pháp cho ta, bất kể như thế nào cũng đừng để người ta quấy rầy đến ta.” Nguyên Tu Vân rất nghiêm túc nhìn Dịch Nhiên, Dịch Nhiên cũng gật đầu trực tiếp đứng ở cửa. Trong đoạn thời gian này ở Hỗn Độn chi địa hiểu ngầm của hai người bọn họ đã luyện ra đủ, việc lớn trọng đại này không thể xảy ra chút xíu sai lầm.

    Sau khi ở một trận tĩnh tọa, Nguyên Tu Vân đã hít sâu một hơi, chậm rãi mở hai mắt ra, đem đá Khôn Minh và năm loại đồ vật khác nhau lấy ra. Đất Ngũ sắc, Ngọc Lưu ly kim, cỏ Linh Hư, nước Thanh Nguyên đứng yên lặng ở trên bàn đá luyện khí, thứ cuối cùng Tiểu Sỏa Đản đang ở xung quanh bọn nó lăn qua lăn lại lăn qua lăn lại một dáng vẻ ngu xuẩn manh, cho tới hôm nay cũng nhìn không ra có một chút dáng vẻ của vua Hoả Linh.

    Nguyên Tu Vân quay qua, vẫy vẫy tay Tiểu Sỏa Đản: “Không nên lộn xộn, giờ bắt đầu trong toàn bộ quá trình ngươi phải dùng năm loại linh khí ngang nhau vờn quanh lên năm loại bảo vật ở nơi này, từ đầu đến lúc cuối cũng không thể có sơ hở, chuẩn bị xong chưa?”

    Trả lời của Tiểu Sỏa Đản là ư, một ngọn lửa vọt lên, vô cùng vui vẻ.

    =====

    _t”

    Thuộc truyện: Tu Tiên Chi Phế Sài