Home Đam Mỹ Tu Tiên Chi Phế Sài – Chương 19

    Tu Tiên Chi Phế Sài – Chương 19

    Thuộc truyện: Tu Tiên Chi Phế Sài

    Hồ Bạch nhìn hai người ở phía xa kia cảm thấy bản thân có chút ngu dốt, hai người kia rõ ràng một người là gà yếu, một người hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng đến cuối cùng, chẳng những là nên yếu không yếu, nên chết cũng sống rất tốt.

    Hồ Bạch vốn muốn đem tất cả mọi người cùng đi hôm này một lưới bắt hết, chẳng qua giờ này khắc này, hắn cảm thấy mình thực sự là nghĩ quá nhiều —— đừng nói đem người khác một lưới bắt hết, vẫn là nhanh chóng thừa dịp lúc bọn họ không phản ứng kịp chuồn đi thôi, với thực lực của đầu trọc kỳ Ngưng Mạch sử dụng kiếm chém chết Lam Huyễn Đa Túc Thuỷ Yêu, cho dù hắn có huyết mạch gia hộ, phỏng chừng cũng không đủ làm thức ăn.

    Cho nên Hồ Bạch thấy sai sai đã bật người chạy ra, chờ Phó Tu Vân xoay người muốn tìm chuyện này, người kia đã không thấy bóng dáng rồi.

    “Chậc, người không thấy.”

    Trong tay Dịch Nhiên cầm yêu đan của con bạch tuột và vài đoạn xúc tua mà bơi tới, đầu tiên nhìn Phó Tu Vân từ trên xuống dưới một lần sau đó mới nói: “Tại sao ngươi đột nhiên bơi trở lại? Những con cá bạc trong hồ này lấy tu vi của ngươi vẫn rất nguy hiểm.”

    Phó Tu Vân nghe được hắn quan tâm trắng trợn, mới vừa rồi còn tức giận đầy bụng đã trút rớt phân nửa. Dừng một chút mới liếc mắt: “Không phải ta cho rằng ngươi bị bạch tuột ăn rồi sao?”

    Dịch Nhiên nghe Phó Tu Vân nói khóe miệng hơi nâng lên, sau đó lại rất nghiêm túc gật đầu nói: “Với thực lực của ta ở nơi này cũng sẽ không có nguy hiểm lớn, không cần lo lắng.” Suy nghĩ một chút hắn lại thêm một câu: “Nếu như ngươi có nguy hiểm gì, nhớ kêu ta, ta sẽ tới rất nhanh.”

    Phó Tu Vân nhìn Dịch Nhiên nói đến đây thì vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng hơi nhảy. Chẳng biết tại sao không được khỏe khi cùng người này đối diện, trực tiếp đem tầm mắt của mình dời sang hướng khác, sau đó phụt một tiếng.

    Dịch Nhiên cau mày: “Ta nhất định sẽ tới rất nhanh, ngươi không cần hoài nghi.”

    Phó Tu Vân vội vàng khoát khoát tay: “Không phải, ta chỉ là nhìn tóc người hình như dài ra, ngắn ngủn một tầng mao tra nhi.” Vô cùng giống như con nhím đầu trọc… [mao tra nhi: mao là lông; tra là gốc; nhi là trẻ con, nhỏ. Search baidu thì ra hình đầu tóc mới ra của con nít và đầu đinh:v]

    Khóe miệng Dịch Nhiên giật một cái, mặt đổi: “Buồn cười ư?”

    Phó Tu Vân nỗ lực bịt miệng của mình, lắc đầu: “Không không không, mặt ngươi giá trí quá cao, mao tra nhi mà cũng soái đến kinh thiên địa quỷ thần khiếp.”

    Lúc này Dịch Nhiên mới hừ một tiếng, đem yêu đan trong tay ném cho Phó Tu Vân: “Đây là sự thật. Cái này cho ngươi, tuy rằng tu vi bản thân của Lam Huyễn Đa Túc Thủy yêu không cao, chẳng qua nội đan Tị Thủy châu cũng là thứ tốt để chế tạo. Mấy xúc tua này ngươi cũng bỏ vào trong trữ vật đi, sau khi da trải qua luyện chế đặc biệt, có thể chế tạo áo giáp phòng vệ thuộc tính Thuỷ rất tốt.”

    Lúc này Phó Tu Vân mới biết được hai thứ đồ trong tay Dịch Nhiên cũng không phải muốn để lại cho mình, ngược lại là muốn cho y, loại cảm giác trong lòng hơi phát nhiệt vừa nãy lại tới rồi, vì vậy Phó Tu Vân lại đưa ánh mắt dời đi hướng khác, sau đó hơi nở nụ cười khôi phục tâm tình.

    “Cảm ơn, ta sẽ nghiêm túc tu luyện giúp ngươi giải độc.”

    Thấy Phó Tu Vân lại cười đẹp mắt như vậy còn nghiêm túc, trong lòng Dịch Nhiên căng thẳng, xoay người bơi vào trong động nước trước đó của Triệu Kiến Chương, hắn cảm thấy mình dường như có chút không đúng, thế nhưng không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào: “Không biết hiện giờ Triệu Kiến Chương có đi ra ngoài hay không? Đáy hồ này có chút bảo vật, hiện giờ ngươi thân vô trường vật* [thân không có vật dư thừa], sang tìm chút bảo bối vẫn tốt hơn.”

    Phó Tu Vân đi theo phía sau Dịch Nhiên, gật đầu. “Ngươi cũng có thể tìm ít bảo bối mang theo chứ? Chẳng qua hình như ngươi không thiếu?”

    “… Không, ta cũng muốn tìm vật liệu một lần nữa, mới có thể chữa trị kiếm bổn mạng. Chỉ là nơi đây sợ rằng không có thứ ta muốn, chờ tu vi ngươi đến Ngưng Mạch, chúng ta có thể đi sâu vào Thiên Nhận Sơn Mạch, nơi đó chắc chắn có thiên tài địa bảo ta muốn.”

    Phó Tu Vân suy nghĩ một chút tu vi bản thân mình hiện giờ mới Luyện Khí tầng năm, nhất thời cảm thấy mình là một cản trở, có chút bất đắc dĩ thở dài, sau khi trở về sẽ bế quan!

    Chẳng qua hiện giờ, vẫn là nhìn đường hầm huyệt động của đáy hồ này, rốt cuộc đi thông chỗ nào!

    Chờ hai người thuận thuận lợi lợi thông qua huyệt động của đáy hồ, sau khi đi ra phát hiện phía ngoài lại là một sơn cốc nhỏ! Bởi vì đã không có địa đồ chỉ dẫn, bọn họ cũng chỉ có thể bằng cảm giác tính ra hướng Đông ở trong này, nếu như muốn đi ra ngoài, ra khỏi sơn cốc đi hướng Tây là được.

    Mà bên trong sơn cốc này cũng không hề yên ổn, lúc hai người Dịch Nhiên và Phó Tu Vân từ sơn cốc trong tiểu đàm tử* [hồ nhỏ] đi ra, một đám người đang cách bọn họ không xa giằng co qua lại thoạt nhìn sắc mắc đều rất phẫn nộ.

    Trong đó ngược lại không có Triệu Kiến Chương, có lẽ là đã rời khỏi đây. Chẳng qua vẫn có một người khác, ngược lại cũng coi như người quen.

    Hồ Bạch thấy bọn Phó Tu Vân từ trong hàn đàm* [hồ lạnh] đi ra sắc mặt liền thay đổi, hắn đang suy nghĩ ngày hôm nay vì sao xui xẻo như vậy làm chuyện gì cũng không thuận? Chẳng qua đồng thời trong lòng hắn cũng có một chút may mắn, so với hắn đối mặt những người này, hai người Phó Tu Vân và Dịch Nhiên vẫn là thiện lương chút.

    Vì vậy lúc Phó Tu Vân dự định bày tốt biểu tình xem náo nhiệt, Hồ Bạch đã nói với năm người đang ngăn cản hắn: “Các ngươi còn không mau tản ra? Đạo hữu của ta đã tới, trong bọn họ có một cao nhân là kỳ Ngưng Mạch, lẽ nào vì một tin tức không điều tra, các ngươi thực sự muốn cùng ta đối nghịch?”

    Năm người đối diện nghe được lời nói của Hồ Bạch rất rõ ràng có vài phần do dự, chẳng qua bọn họ cũng không phải là kẻ ngu si, trong đó có một người len lén phóng ra thần thức tra xét Phó Tu Vân và Dịch Nhiên, lúc đang dò xét đến Dịch Nhiên, thần thức người này vẫn chưa đụng tới Dịch Nhiên đã bị hung hăng bắn ngược trở về, gã sợ hãi nhanh chóng thu hồi thần thức, chẳng qua một lát lại không cam lòng, len lén dò xét Phó Tu Vân.

    Sau đó, tên này thoáng cái phá lên cười ha ha: “Ai ôi ông trời của ta! May là ta phản ứng nhanh chưa có hoàn toàn tin tưởng lời của ngươi, ngươi là loại tiểu tiện nhân! Ngươi cho là tùy tùy tiện tiện tìm một Ngũ linh căn phế sài sang đây là có thể hù được chúng ta? Ngươi đúng thật là nằm mơ đó! Hắn là một phế vật Ngũ linh căn, ngươi dựa vào cái gì để chúng ta lui? Còn một Ngưng Mạch có gì đặc biệt hơn người? Đừng quên, bên này chúng ta cũng có Ngô ca! Ngô ca lại là đại năng Ngưng Mạch Trung kỳ!!”

    Lúc này một người khác cũng mở miệng nói: “Đúng đó, trò hề cỏn con còn muốn lừa gạt chúng ta? Nếu như ngươi không muốn chết thì nhanh đem bảo đồ Vạn Mộc Lâm giao ra đây, bằng không đến lúc rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, coi như muốn sống cũng không được!”

    Hồ Bạch nghe vậy hơi có chút không thể tin nhìn về phía Phó Tu Vân, nội tâm thiếu chút nữa thổ huyết —— phế vật này vậy mà không phải Tứ linh căn, mà là đổi thành phế Ngũ linh căn sao?! Lẽ nào hôm nay hắn ra cửa không quỳ lạy, cho nên nhất định phải chết thật nổi bật?! Hắn còn có việc muốn làm, không thể chết được á!

    Lúc này tâm tình càng không tốt hơn so với Hồ Bạch chính là Phó Tu Vân, ở trong lòng y nghĩ nếu như y nói với đám người giống như chó dại nhào tới, y căn bản cũng không nhận thức Hồ Bạch, thậm chí chính là cừu nhân, còn có kịp hay không?

    Đáp án tự nhiên là không kịp.

    Cho nên Phó Tu Vân chỉ có thể mặt đen lại hung hăng trừng Hồ Bạch một cái, quyết định đem đám người kia giải quyết hết sau đó nhất định phải từ chỗ Hồ Bạch lấy được chút chỗ tốt! Ừm, giống như bảo đồ Vạn Mộc Lâm gì gì đó, dường như là đồ tốt. Nếu đây là tự Hồ Bạch tìm tới, thì không thể trách y!

    Ba người phía trước nhào tới, hai người tu vi cao được một kiếm của Dịch Nhiên ngăn lại, tu giả còn lại tu vi ở kỳ Trúc Cơ nhe răng cười đi tới trước mặt của Phó Tu Vân.

    Gã nhìn mặt của Phó Tu Vân ha ha một tiếng: “Nhìn kỹ chính là một tiểu mỹ nhân nha, chẳng qua đáng tiếc, nếu không phải ta không có thời gian, ơ? A ——!! Đây là cái gì!!”

    Toàn bộ hành trình Phó Tu Vân một câu chưa từng nói, chỉ là chỉ huy Tiểu Sỏa Đản biến thành một con… Gà lôi lửa đỏ, cánh đập phình phịch cao ngạo mà xông về tu giả kỳ Trúc Cơ, tu giả ngay từ đầu còn không đáng lo, kết quả gà lôi cao ngạo này một cánh đã đốt rụi một cánh tay của gã, bỗng thét lên! Đây là có chuyện gì! Gã lại bị một người phế vật Ngũ linh căn phát ra hỏa diễm lừa bịp làm bị thương?!

    Rất hiển nhiên đó vẫn chưa phải kết cục, Tiểu Sỏa Đản biến thành gà lôi kích động thật như là bị đánh máu gà vậy, trên dưới trái phải vây quanh mổ tu giả, mà nơi bị Tiểu Sỏa Đản mổ rất nhanh đã cháy lên, đến cuối cùng, tu giả kỳ Trúc Cơ này vậy mà bị Tiểu Sỏa Đản mổ chết còn thêm chết cháy…

    Một loạt biến cố này cũng mới không được hai phút mà thôi, hai người tu giả trông giữ Hồ Bạch hoàn toàn không phản ứng kịp, khi bọn gã phản ứng kịp, lại bị tình huống bên kia của Dịch Nhiên làm sợ ngây người ——

    Dịch Nhiên này là một kiếm tu Ngưng Mạch Sơ kỳ, lại đang giáp công một tu giả Ngưng Mạch Trung kỳ và Trúc Cơ Hậu kỳ, còn sống thật tốt! Không chỉ sống được thật tốt, hắn lại càng đánh càng phấn chấn, càng đánh động tác càng nhanh, sau cùng nhìn cũng không nhìn quét quét hai kiếm, trực tiếp đem hai người đối diện chém thành bốn khúc.

    Ngay cả thần thức cũng không buông tha.

    Ba người còn lại bên trong sơn cốc nhất thời yên lặng như gà, chỉ còn gà lôi Tiểu Sỏa Đản còn đang diễu võ dương oai.

    Phó Tu Vân quay đầu, cười cười với ba người bọn họ, phản ứng ba người giống nhau như đúc: Nhanh chân bỏ chạy!

    Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trước cảm ơn các vị an ủi, tâm tình tốt nhiều rồi. Moah moah ~ ôm một cái

    Thổ tào tiểu kịch trường.

    1, mao tra nhi

    Phó Tu Vân nhìn mao tra nhi cười.

    Dịch Nhiên cau mày: Ta rất nhanh thì có thể mọc ra.

    Phó Tu Vân gật đầu, sau đó không khỏi nghĩ đến đầu đinh, lại không nhịn cười được.

    Dịch Nhiên:…

    Ngươi rốt cuộc suy nghĩ bao nhiêu?

    2, yên lặng như gà.

    Dịch Thổ Hào và phế sài ngũ linh căn quá lợi hại, Hồ Bạch ba người bị doạ sợ yên lặng như gà.

    Tiểu Sỏa Đản vui sướng đập phình phịch.

    Hồ Bạch ba người: Ngươi vì sao không yên lặng? Ngươi cũng là gà.

    Tiểu Sỏa Đản: Mị là gà lôi nha ~

    ———

    Tị Thuỷ Châu: tị là phòng ngừa, ngăn chặn.

    Vạn Mộc Lâm: rừng rậm vạn cây.

    Thuộc truyện: Tu Tiên Chi Phế Sài