Home Đam Mỹ Tu Tiên Chi Phế Sài – Chương 82

    Tu Tiên Chi Phế Sài – Chương 82

    Thuộc truyện: Tu Tiên Chi Phế Sài

    Đã nhiều ngày, toàn bộ Nhiên Nguyên giới đều đang thảo luận chuyện trọng bảo giáng thế của ánh sáng hoả lôi giống như ngôi sao trước đó.

    Về trọng bảo kia có mấy loại cách nói, trong đó một loại cách nói được mọi người tiếp nhận nhất chính là bảo vật này được Thiết Phong Thuật tu vi cao nhất Thiết gia luyện chế ra, không biết vị đại sư luyện khí này đã về cõi tiên rốt cuộc dùng thủ pháp như thế nào, nói chung ở trong nháy mắt trọng bảo xuất thế kia, trọng bảo đã đem Thiết gia phá huỷ sạch sẽ, đồng thời cũng đem Thiết Phong Thuật liên lụy đến mệt chết. Sau đó trọng bảo có linh, không muốn bị tu giả khống chế liền tự bay xa tít tắp, sau cùng rơi vào trong Vạn Độc Huyết Quật biến mất không thấy.

    Có người nói, trọng bảo này rất có thể là một món bảo khí thượng phẩm thậm chí là tiên khí. Vì vậy mặc dù rất nhiều người trong lòng cũng có một chút nghi ngờ với lai lịch của nó, nhưng vẫn như cũ mang theo nhiệt tình cực lớn chạy theo, do thành Bách Hối bên cạnh Vạn Độc Huyết Quật nên cũng chật ních tu giả, lúc này cách trọng bảo xuất thế trước đó đã qua ba bốn ngày, bởi không chịu nổi bên ngoài quấy nhiễu, Minh Xá đã đóng gói mang theo đệ đệ của mình và hai người đồng minh vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh từ Vạn Độc Huyết Quật đi thành Bách Hối.

    Mặc dù trong Vạn Độc Huyết Quật có hang ổ của hắn, thế nhưng cũng không chịu nổi người nhiều như vậy mỗi ngày đều ở bên cạnh hang ổ hắn đi qua, thỉnh thoảng sẽ cầm thần thức đến quét rồi quét hắn, thật tình không có cách nào để người ta trải qua thật tốt. Cũng may hắn trong thành Bách Hối cũng có một chỗ ở cố định, cho nên vì lo lắng mọi mặt hắn sẽ trú ở trong thành Bách Hối. Sau khi ở bên này, tin tức bên trong thành Thiết gia truyền tới Thạch Hâm cũng đem ra ngoài, giờ chỉ chờ Thạch Hâm quay về.

    Trừ cái đó ra Minh Xá còn có một chuyện khiến hắn cảm thấy tương đối sốt ruột, đó chính là thanh bảo kiếm đột phá chân trời đem trời cũng bị đâm giờ còn đang bên cạnh Dịch Nhiên ngây ngốc chưa trở lại trong đan điền Dịch Nhiên, đây còn có một chuyện rất khiến lòng người kinh hồn táng đảm, coi như đầu óc Minh Xá không dùng tốt như thế nào đi nữa cũng biết giờ bất kể là yêu ma quỷ quái bay trên trời hay chính nhân quân tử, trên cơ bản toàn bộ cũng là vì thanh bảo kiếm này mà đến, vật như vậy bản thân hắn một người như thế làm sao cũng không bảo vệ được, nói không chừng còn có thể đưa tới họa sát thân. Cho nên Minh Xá mỗi ngày phần lớn thời giờ cũng sẽ canh giữ ở bên cạnh thanh bảo kiếm này, cầu nguyện thanh kiếm này nhanh chóng đi trở lại nơi nó tới, hay hoặc là cầu khẩn thanh kiếm này nhanh chóng đem toàn bộ hơi thở xung quanh nó đều thu liễm bớt, miễn cho đưa tới một đại năng hay Kim Đan, nguyên cả phòng này bọn họ cũng không chịu nổi.

    Chẳng qua lại năm ngày trôi qua, bất kể Nguyên Tu Vân hay Dịch Nhiên hai người cũng không có một dấu hiệu tỉnh lại, Minh Xá chỉ có thể tiếp tục kinh hồn táng đảm mà đem bọn họ ném ở trên giường linh thạch nồng nặc linh khí, cắn răng nghiến lợi cho bọn họ bổ linh lực, để cho bọn họ nhanh chóng tỉnh lại.

    Ở thời điểm ngày thứ sáu, Thạch Hâm nhận được tin tức sắp đuổi chậm theo chạy tới thành Bách Hối, sau khi hắn vào thành cũng bị cảnh tượng gần như ai cũng sợ hết hồn, hắn lúc đầu cũng thấy được lôi hỏa xông thẳng tới chân trời, nhưng hắn thật sự không đem thứ này suy nghĩ hướng tới trên người bọn Dịch Nhiên, Nguyên Tu Vân. Khi đó bọn Dịch Nhiên cũng đã không có tin tức hơn mười ngày rồi, hắn căn bản cũng không dám suy nghĩ nhiều, chỉ hy vọng những người này có thể bình an từ Thiết gia đi ra cho hắn một tin tức là tốt rồi, cho nên, sau khi Minh Xá mặt đen lại đem chuyện này từ đầu tới đuôi nói cho Thạch Hâm, vẻ mặt Thạch Hâm cũng là ngươi nhất định đang trêu chọc ta.

    “Chậc, được rồi, ngươi sau khi đến ta cũng không cần tự mình một mình chịu đựng áp lực tâm lý lớn như vậy rồi. Giờ ta mang theo đệ đệ ta đi tản bộ thăm dò một chút tin tức nếu có khả năng, có lẽ ta sẽ trực tiếp tiến giai Kim Đan ta gần đây luôn cảm thấy bồn chồn, nếu như ta lại không tiến giai, chỉ sợ sự tình phía sau ta cũng ứng phó không được, cho nên chỉ có thể ngươi ở trong nhà nhìn hai người kia và thanh kiếm kia đi! Nghìn vạn lần nhớ kỹ nhất định phải sống chết coi chừng ở đây không nên đi ra ngoài, ai gọi ngươi mở cửa ngươi cũng không nên mở, nơi này có ba tầng che chắn của ta thiết trí, hôm nay ta đã là Ngưng Mạch Đại viên mãn, chỉ thiếu chút nữa có thể tiến giai Kim Đan rồi, cho nên nếu như người tới không phải là đại tu kỳ Kim Đan, ai cũng sẽ không thấy rõ che chắn.”

    Sau khi Thạch Hâm nghe xong lời này rất nghiêm túc nhận lấy nhiệm vụ gian khổ này, sau đó nhìn Minh Xá thở phào một cái mang theo con bạch xà không lớn bao nhiều coi như lớn bằng vòng tay đi ra ngoài. Sau đó Thạch Hâm nhịn không được có chút xoắn xuýt, hắn thật sự có chút không nghĩ ra —— có vẻ như nguyên hình Minh Xá là một con cự mãng xanh biếc vô cùng lớn nha, nhưng đệ đệ ruột của hắn, thế nào nhỏ như vậy chứ? Cho dù nó và đại ca nó cũng không cần không giống như vậy á.

    Chẳng qua rất nhanh Thạch Hâm đã không có ý nghĩ dư thừa đi xoắn xuýt việc này, ở ngày thứ bảy Minh Xá mang theo đệ đệ hắn đi tiến giai đàm tin tức, phía Vạn Độc Huyết Quật bên kia truyền đến vài tiếng sấm mơ hồ, động tĩnh này lớn ngay cả ở thành Bách Hối cũng có thể đủ nghe, có thể thấy được không phải là tiến giai Kim Đan chính là Ngưng Mạch rồi, Thạch Hâm suy đoán có thể sẽ là Minh Xá, nói như vậy hắn hoặc nhiều hoặc ít có thể an tâm một ít. Mà ở ban đêm cùng ngày tiếng sấm đi qua này, vốn động tĩnh gì cũng không có, bên ngoài chỗ ở của Minh Xá vô cùng an tĩnh lại đột nhiên truyền đến đối thoại nhỏ giọng.

    “Ngươi xác định là ở đây sao?”

    “Ta phân biệt hơi thở không sai, nơi này là nơi nồng nặc nhất. Mặc dù các ngươi hầu như không phát hiện được, chẳng qua với ta mà nói, ta có thể khẳng định, mặc dù bảo bối không ở nơi này, người nơi này cũng có liên hệ vô cùng sâu sắc với bảo bối kia.”

    “Ha ha! Nói như thế vậy coi như quá tốt rồi! Người khác nhất định nghĩ không ra bảo bối lợi hại như vậy cuối cùng sẽ bị ta ngươi hai người huynh đệ tìm được! Đến lúc đó chỉ cần chúng ta bắt được bảo bối, bất kể là bản thân sử dụng hay hiến cho Ngũ đại môn phái, tiền đồ sau này của chúng ta tuyệt đối đều bất khả hạn lượng!” [không hạn chế số lượng]

    “Đó còn cần phải nói sao? Chẳng qua vấn đề lớn nhất giờ là, tòa nhà này có phải của tu giả kỳ Ngưng Mạch rất lợi hại hay không, hắn còn bố trí ít nhất hai tầng che chắn, ta ngươi mặc dù cũng đều là tu giả kỳ Ngưng Mạch, chẳng qua chúng ta cũng chịu không nổi Ngưng Mạch Sơ kỳ, chỉ có ta ngươi hai người hành động, có thể phiêu lưu quá lớn hay không? Bị phát hiện chuyện nhỏ, mà nếu quả thật bị phát hiện sau đó hai người chúng ta còn bị bắt được, đến lúc đó nhưng chỉ có ăn không được còn bị túm, làm không tốt ngay cả mạng cũng sẽ bồi ở chỗ này.”

    “Ha ha, Khổng đạo hữu, nghĩ như ngươi vậy cũng có thể không đúng. Không nói tới hai chúng ta có thể tìm được người nào hợp tác, coi như thực sự tìm được tu giả Ngưng Mạch Hậu kỳ theo chúng ta cùng nhau hành động, vậy chờ sau khi chuyện thành công việc phân bảo vật lại phải nói như thế nào? Chỉ có ta ngươi hai người vì việc phân chia cũng tranh luận nhiều ngày như vậy mới có một kết quả miễn cưỡng, tìm thêm một người tu vi của hắn lại cao hơn chúng ta, đến lúc đó chúng ta làm không tốt chính là vì người khác làm quần áo rồi. Hơn nữa, ngươi có tuyệt kỹ của ngươi, ta tự nhiên có tuyệt kỹ của ta á! Thế nhưng ta là thần thâu số một số hai trong Nhiên Nguyên giới, mấy năm nay hai huynh đệ chúng ta hợp tác không phải được nhiều bảo bối như vậy sao? Lúc này đây coi như bảo vật lớn một chút, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, phối hợp tốt một chút vẫn có thể đem bảo bối vô thanh vô tức cầm tới tay.”

    Một người khác nghe được lời nói hợp tác như vậy, sau khi ở xoắn xuýt hồi lâu cũng liền gật đầu cắn răng đồng ý. Dù sao, càng là bảo bối quý trọng càng không muốn cùng người khác chia sẻ, tiền tài động nhân tâm, chính bọn họ còn cảm thấy thiếu đây.

    Vì vậy hai người ở buổi tối hôm đó xác định liền lén lét lút lút rời đi. Bọn họ tự cho là mình thần không biết quỷ không hay, nhưng không biết ở nơi cách bọn họ một bức tường, cả người Thạch Hâm ngụy trang thành đá cũng có chút không tốt, lúc này mới vài ngày đó! Thanh kiếm kia đã bị người phát hiện, giờ hắn mặc dù là kỳ Ngưng Mạch, nhưng cũng vừa mới tiến cấp thôi, bằng mình hắn làm sao bảo vệ cho hai người một kiếm này?! Thạch Hâm cau mày, cảm thấy tóc của mình cũng phải vì ưu sầu mà rụng.

    Ầm!!

    “Ôi mẹ nó!” Âm thanh thuộc về Nguyên Tu Vân ở ban đêm đặc biệt tỉnh thần, Thạch Hâm giật mình, không nói hai lời liền chạy vào trong phòng!

    Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Moah. Tâm tình hết sức không xong = = ngày hôm nay đổi mới ít một chút, thứ lỗi. Vì vậy, xin các vị nghìn vạn lần chú ý không nên tùy ý xúc động mà giúp bạn bè làm chuyện gì, sau cùng rất có thể đào hầm bẫy chết bản thân, tôi không có bị bẫy chết, thế nhưng ha ha, tôi ngủ không yên.

    Bà nội nó.

    ———

    U:O

    Thuộc truyện: Tu Tiên Chi Phế Sài