Home Đam Mỹ Tu Tiên Chi Phế Sài – Chương 94

    Tu Tiên Chi Phế Sài – Chương 94

    Thuộc truyện: Tu Tiên Chi Phế Sài

    Nguyên Tu Vân nhìn mây đen đầy trời bên ngoài thành, biểu tình trên mặt vô cùng khó coi không kém những người khác là bao nhiêu. Cho dù là kẻ ngu cũng có thể nhìn ra tình huống trong thành Cự Mộc lúc này tuyệt đối không được lạc quan, lúc Nguyên Tu Vân đang suy tư muốn đi tra xét như thế nào một phen, vai đột nhiên bị người vỗ một cái.

    Quay đầu lại, cũng không thấy được cái gì, Nguyên Tu Vân trực tiếp giật giật khóe miệng: “Đã lúc nào rồi ngươi còn có tâm tình đùa giỡn? Minh Xá, hình như sau khi ngươi tìm được đệ đệ đã thật sự vui vẻ nha.”

    Minh Xá vốn còn vui vẻ chuẩn bị chê cười Nguyên Tu Vân, lúc này sau khi nghe được lời của y vội vàng từ bên phải chạy qua bên trái: “Ta chỉ là chào hỏi với ngươi mà thôi, thuận tiện mang bọn ngươi đi gặp Dịch lão đại.”

    Không biết bắt đầu từ khi nào thì, xưng hô của Minh Xá, Thạch Hâm và Thạch Lỗi ba người đối với Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên đã thống nhất, miệng trực tiếp gọi lão đại, Nguyên Tu Vân ngược lại cảm thấy gọi lão đại cũng thoải mái hơn so với gọi tiền bối, dù sao y cộng lại hai đời cũng còn chưa tới một trăm tuổi, được mấy người cũng hơn một trăm thậm chí vượt hơn năm trăm tuổi gọi tiền bối, thật sự là có chút tiếp thu không nổi.

    Nguyên Tu Vân và Thạch Lỗi rất nhanh thì theo Minh Xá đi tới bên trong một tòa trà bằng của phía tây thành Cự Mộc, ngồi ở chỗ này không ít người, mà Nguyên Tu Vân chỉ dùng liếc mắt cũng đã nhận ra kiếm tu mình muốn tìm —— cho dù hiện giờ không phải đầu trọc nữa, lông bàn chải nhỏ cũng vẫn bắt mắt.

    Dịch Nhiên cũng liếc mắt một cái đã nhận ra Nguyên Tu Vân, chân mày nâng lên khiến vẻ mặt của hắn có chút ngoài ý muốn: “Y phục này ai mua cho ngươi?” Chờ sau khi Nguyên Tu Vân đi tới, câu nói đầu tiên là chất vấn không thể nào hài lòng. “Ngươi cũng sẽ không mua trường sam chỉ có mẽ ngoài mới đúng.”

    Nguyên Tu Vân nghe vậy cười khẽ một tiếng, quả nhiên vừa thấy được người này, tâm tình của y đã trở nên không tệ: “Đây là Lâu Bách Vạn của Đa Bảo các tặng ta, nói là vô giá, hơn nữa còn có ẩn nấp và thêm bùa phòng ngự. Ta nhìn bộ y phục này mặc dù hoa lệ một tí, nhưng quả thực rất phù hợp định vị trí của ta ngay lúc đó nên đã mặc thôi.”

    Dịch Nhiên bĩu môi không thể nào hài lòng, mặc dù bộ y phục này xuyên qua trên người Nguyên Tu Vân thoáng cái khiến y có vẻ quý khí mà ngạo nghễ, là một kiện trường bào tuyệt đối hấp dẫn người, liền thấy xung quanh có thật nhiều người cũng không tự chủ đưa ánh mắt đặt vào trên người của y, Dịch Nhiên đã cảm thấy đủ loại mất hứng.

    “Sau này phải thay đổi đi.” Dịch Nhiên vỗ vỗ ghế để Nguyên Tu Vân ngồi bên cạnh hắn: “Miễn cho đến lúc đó hành động bất tiện.”

    Nguyên Tu Vân đứng tại chỗ hơi tỉ mỉ nhìn sắc mặt của Dịch Nhiên, bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười kia thoáng cái khiến người xung quanh nhìn y nhịn không được hít một hơi, lại làm cho Dịch Nhiên thẹn quá thành giận: “Cười cái gì mà cười! Mau ngồi đàng hoàng! Có việc chính muốn nói!”

    Nguyên Tu Vân cười ngồi xuống, sau đó vừa ăn linh thực đã chuẩn bị tốt vừa mở miệng: “Nghe nói ngươi tới nơi này đã gần nửa tháng rồi, phát hiện gì rồi?”

    “Có hai chuyện.” Dịch Nhiên mở miệng: “Ta thông qua cách thức ẩn nấp đặc thù đi bên trong thành dò xét qua vài lần, phát hiện Triệu Trung Thiên hẳn là đang ở trong thành Cự Mộc. Ngươi đừng kích động, còn có chuyện thứ hai so với chuyện đầu tiên quan trọng hơn.” Nguyên Tu Vân chậm rãi thở ra một hơi, “Ngươi nói.”

    “Bọn họ đang tế luyện huyết ma Phá Vân Thương.”

    Nguyên Tu Vân ở thời điểm nghe được câu này chậm rãi móc móc lỗ tai, trên mặt của y có loại vẻ mặt không thể tin: “Nếu như ngươi nói là Phá Vân Thương, như vậy ta biết đó là bảo vật gia truyền của Nguyên gia chúng ta, nhưng huyết ma Phá Vân Thương là vật gì? Có liên quan với món bảo vật của nhà chúng ta sao?”

    Dịch Nhiên không nói gì lẳng lặng nhìn Nguyên Tu Vân. Người sau rất nhanh thì đã hiểu ý tứ trong mắt của hắn.

    “Há… Triệu Trung Thiên, còn có chủ thành Cự Mộc!” Nguyên Tu Vân sau khi trầm mặc biểu tình trên mặt trở nên có chút âm trầm: “Bọn họ thật là có năng lực.”

    Minh Xá ở bên cạnh gật đầu: “Làm không tốt chính là từ vừa mới bắt đầu Triệu Trung Thiên đã đánh chủ ý, cho nên mới sẽ phải ở mười năm trước thiệt hại nặng Nguyên gia. Nếu quả như thật là nói như vậy, vậy lão có thể nói là đa mưu túc trí đến cực điểm rồi.”

    Thạch Hâm và Thạch Lỗi ở bên cạnh không nói lời nào, chẳng qua bọn họ nghĩ lại là thành chủ của bọn họ có đúng hay không cũng ở mười năm trước mà bắt đầu vạch kế hoạch chuyện này rồi? Chuyện này trọng đại như thế, ở nơi trong Nhiên Nguyên giới này, rốt cuộc còn có bao nhiêu người tham dự trong đó đây?

    “… Ngũ đại môn phái khẳng định không sạch sẽ.” Nguyên Tu Vân chậm rãi mở miệng: “Chuyện này chỉ sợ sau cùng sẽ ảnh hưởng bố cục của toàn bộ Nhiên Nguyên Giới, thời gian cấp bách, chúng ta trước phải lấy lại mũi kiếm của ngươi. Chuyện thành Cự Mộc, không đến ba tháng sẽ có đại biến.”

    Dịch Nhiên rất hiển nhiên cùng suy nghĩ giống Nguyên Tu Vân, ở thời điểm Ngũ đại môn phái, Tứ đại gia tộc và Ngũ đại thành trì đều có cấu kết, cùng với chuyện bọn họ nhìn chằm chằm thành Cự Mộc, không bằng trước đem chuyện quan trọng làm xong, sau đó sẽ lấy bất biến ứng vạn biến. Về phần mũi kiếm của Dịch Nhiên, chỉ cần chuyện của thành Cự Mộc nảy sinh, có lẽ Ngũ đại môn phái cũng sẽ không có bao nhiêu người đi quan tâm chuyện mũi kiếm trước. Dù sao, coi như là bảo bối và tính mạng lấy ra so sánh nào nặng hơn, mọi người đều biết cái nào quan trọng hơn.

    “Thạch Hâm Thạch Lỗi các ngươi đi thành Hải bên cạnh tìm một chỗ tu luyện, thỉnh thoảng quan tâm một chút biến hóa của thành Cự Mộc. Minh Xá Minh Hoặc và chúng ta đi một chuyến bên trong núi Vạn Nhận, sau ba tháng, chúng ta ở thành Cự Mộc hội hợp.” Nguyên Tu Vân nhẹ nhàng mở miệng, không ai phản đối.

    Ở lúc mấy người bọn họ muốn phân công nhau hành động trực tiếp rời đi, bên trong quán trà bỗng nhiên có mấy người co giật không thôi, kêu thảm lăn lộn trên mặt đất, sau đó cả người liền biến thành than cháy nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Biến cố bất thình lình khiến người bên trong quán trà nhất thời đều nhan sắc đại biến, bọn họ cùng nhau nhìn về phía lão bản quán trà, người sau ha ha phá lên cười: “Ta ở chỗ này làm chuẩn bị một tháng, đến hôm nay rốt cục bắt người bản thân có Hỏa linh căn và Kim linh căn cực phẩm! Chỉ cần đem bọn họ giao cho thành chủ thành Cự Mộc, là ta có thể theo nhị vị bọn họ cùng nhau phi thăng Trung thế giới! Các tiểu tử! Trách chỉ có thể trách các ngươi sơ suất quá, thứ gì có thể ăn thứ gì không thể ăn cũng không biết sao?!”

    Ở trước mắt bao người, lão bản quán trà này đã từ một người phổ phổ thông thông thoáng cái biến thành Ma tộc cả người đen kịt phân tán ma khí bốn phía, phần lớn người bên trong quán trà lúc này đã bất đắc dĩ bắt đầu co giật, mà trong đó có một tu giả Ngưng Mạch Hậu kỳ cũng cố nén cảm giác vô lực bên trong đan điền, trên tay rộng mở xuất hiện một nắm màu vàng, điểm như mưa hướng về phía ma tu điểm tới! Mang theo trận trận kim phong*. [phong: đỉnh, ngọn, chóp]

    “Ha ha, đến tốt! Thiên ma nuốt địa!” Ma tu kia đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, sau khi gã nói xong bốn chữ, dĩ nhiên từ bụng của gã bỗng nhiên nứt ra một miệng lớn màu đen, miệng lớn kia chợt bộc phát ra một trận lực hút, trong nháy mắt liền đem kim thương của tu giả Kim linh căn hút đến trong bụng của gã! Sau đó nắm cổ của tu giả

    Đến lúc này, toàn bộ bên trong quán trà vẫn không có người đang ngồi, ngoại trừ một bàn của bọn Nguyên Tu Vân.

    Ma tu vốn còn hết sức phấn khởi muốn biểu thị công khai một chút lợi hại của gã, kết quả dáng tươi cười của khuôn mặt nhất thời ngưng trệ khi thời điểm nhìn tới bọn Nguyên Tu Vân. Gã mang theo gương mặt khó tin trực tiếp gào lên: “Làm sao có thể! Các ngươi vì sao không trúng độc?”

    Nguyên Tu Vân suy nghĩ một chút đem tất cả quy công cho Tiểu Sỏa Đản trong đan điền của mình có thể nhìn gì không vừa mắt là có thể đốt.

    Dịch Nhiên trực tiếp hừ một tiếng, trong giọng nói tất cả đều là xem thường. Hắn có thiên hạ chí độc chảy ở trong người, độc gì có thể so với độc kia còn lợi hại hơn?

    Về phần Minh Xá, hắn biểu thị hắn vốn chính là độc xà, một chút độc nho nhỏ vẫn có thể hóa giải ăn hết. Không có gì kinh ngạc.

    Mà Thạch Hâm và Thạch Lỗi hai huynh đệ lúc này lại là vẻ mặt nghĩ mà sợ nhìn linh thực này, sau đó yên lặng liếc mắt nhìn nhau cảm giác mình khiêm nhường cứu bọn họ một mạng á —— rõ ràng Nguyên lão đại ăn nhiều cao hứng như vậy, bọn họ sẽ không đoạt, cho dù chính bọn họ sẽ làm.

    Cho nên, năm người một cũng không trúng chiêu.

    Nhưng ma tu này cũng tuyệt đối không cho phép phát sinh chuyện như vậy, bởi vì gã đã nhìn thấu Dịch Nhiên là Hỏa linh căn cực phẩm, hơn nữa tu vi còn là Ngưng Mạch, ơ?! “Tu vi của ngươi dĩ nhiên là kỳ Kim Đan?!” Điều này sao có thể chứ! Trước đó gã dùng thần thức quét qua, tu vi của người này rõ ràng chỉ có Ngưng Mạch Hậu kỳ!!

    Dịch Nhiên liếc mắt hướng về phía ma tu đang phát ngu, một giây kế tiếp trực tiếp xuất hiện ở trước mặt ma tu, giống như ma tu nắm tu giả Kim linh căn kia, trực tiếp đưa tay liền đem cổ ma tu bắt lấy, sau đó dùng sức cả người ma tu kia run lên giống như là bị điện giật toàn thân.

    “Ngươi, hự, ngươi yêu… Ma,” Ma tu kia hoảng sợ trừng lớn hai mắt tay chỉ Dịch Nhiên trong miệng đang giãy giụa muốn nói cái gì đó, nhưng ở trước khi hoàn toàn chưa hề biểu đạt ra toàn thân đã bị một đoàn hỏa diễm bao vây lấy, đốt thành tro bụi. Dịch Nhiên thu tay về nhìn bụi còn lại trong tay, nhẹ nhàng lắc lắc, “Tà ma ngoại đạo, đắc mà giết chi*.” [phải giết chết]

    Tám chữ này âm vang mạnh mẽ nói năng có khí phách, không riêng gì khiến những tu giả nhìn vốn đã vượt qua kia sinh lòng bội phục hai mắt tỏa ánh sáng, ngay cả các tu giả của Ngũ đại môn phái nghe tin chạy tới cũng bị thủ đoạn của Dịch Nhiên kinh ngạc, sinh lòng bội phục.

    “Đại sư huynh à, người này mặc dù là kiếm tu, nhưng Hỏa linh thuật của hắn thật sự lợi hại vô cùng á, người như vậy lại không phải trong Ngũ đại môn phái? Quả thực người của chúng ta phải bỏ đi rồi đó!”

    Nguyên Tu Vân nghe được một âm thanh quen thuộc, quay đầu vừa nhìn thật sự lại chính là một đám kiếm tu của Tứ Thủy Kiếm môn, bên cạnh còn có đệ tử trẻ tuổi của Đa Bảo các và mấy môn phái khác. Đại sư huynh của Tứ Thủy Kiếm môn đã từng gặp bọn Nguyên Tu Vân trước đây, không riêng gì gặp qua, vị này còn cùng Dịch Nhiên so qua một trận, mặc dù Dịch Nhiên chỉ dùng một kiếm đã đem hắn đánh bại, chẳng qua người này đúng là một kiếm tu rất lợi hại, chí ít ở bên trong Nhiên Nguyên giới.

    Lúc này vị đại sư huynh kia đang khẽ nhíu mày nhìn Dịch Nhiên, trên mặt hiện lên vài phần thần sắc không xác định, hiển nhiên dường như hắn nhận ra Dịch Nhiên, nhưng bởi vì Dịch Nhiên cũng không có sử dụng kiếm, cho nên có vài phần không xác định.

    “Đa tạ vị đạo hữu này xuất thủ giết ma.” Cuối cùng vẫn là một vị nữ tu của Vân Thuỷ Thiên tiến lên, cười duyên nhẹ cảm tạ Dịch Nhiên, lúc Dịch Nhiên gật đầu biểu thị không có gì. Nữ tu này đột nhiên liền lên tiếng: “Vị đạo hữu này đã có thực lực như vậy, tất nhiên cũng sẽ không nhìn thành Cự Mộc từng bước từng bước rơi vào bàn tay của ma tu phải không? Không dối gạt đạo hữu, mấy người chúng ta là đệ tử nội môn của Ngũ đại môn phái, lần này tới thành Cự Mộc là điều tra vấn đề, nhưng chúng ta ở chỗ này tới hồi lâu cũng không có tra được đầu mối, vị đạo hữu này nếu, “

    “Không đi.” Không đợi nữ tu của Vân Thuỷ Thiên nói xong, Dịch Nhiên trực tiếp không nhịn được cự tuyệt, sau đó kéo Nguyên Tu Vân liền trực tiếp đạp kiếm Bôn Lôi rời khỏi. Mãi đến lúc này, đại sư huynh của Tứ Thủy Kiếm môn mới xác định người này chính là vị tiền bối trước kia so kiếm với hắn, về phần một người khác… Có thể là người bọn họ muốn tìm kia sao?

    Lúc hắn còn không suy nghĩ cẩn thận, Thuỷ Tiêu Tiêu của Vân Thuỷ Thiên bên cạnh tức giận giậm chân, vậy mà không chút do dự đi theo!

    ———

    Thuỷ Tiêu Tiêu: nước mưa lất phất.

    /www.gո:c”

    Thuộc truyện: Tu Tiên Chi Phế Sài