Tức phụ cùng thương – Chương 11-15

    Thuộc truyện: Tức phụ cùng thương

    Chương 11

    Người trước mắt vừa quen vừa lạ, ánh mắt so với năm năm trước thâm thúy hơn nhiều, lại lãnh đạm hơn, trong mắt bắn ra ánh sáng như muốn đem Trình Cố mạnh mẽ mà trói lại.

    Trình Cố mờ mịt nhận ra – cuộc sống yên bình của mình sắp mất rồi.

    “Ba ơi!” Đang lúc bối rối, Trình Mộc Qua giơ diều từ đằng xa “bay” đến, “Ba ơi ba à, đi thả diều với con đi!”

    Trình Cố quay người muốn đi.

    Tạ Chinh giữ anh lại, tóm được ý đồ của anh mà hỏi, “Không nghe rõ lời em vừa nói à?”

    “Con tôi gọi kìa.” Trình Cố theo bản năng rút tay về, lại phát hiện không có cách nào trốn được.

    Năm năm không gặp, so về thể lực thì anh đã không phải là đối thủ củaTạ Chinh nữa.

    “Con anh tên gì ấy nhỉ?” Tạ Chinh nhân thể đem Trình Cố kéo đến trước mặt, “Qua Qua?”

    Trình Cố bị kéo đến lảo đảo một cái, suýt nữa đâm sầm vào ngực Tạ Chinh, cuống lên: “Cậu đừng như vậy! Đang ở bên ngoài đấy!”

    Tạ Chinh cười khẽ, “Em hỏi anh rồi, bây giờ anh đang một mình à, tuy anh lấy nhãi con kia làm bia đỡ đạn nhưng trên thực tế cũng thừa nhận. Vậy em với anh bây giờ đều độc thân, em cũng chẳng làm gì anh, mỗi nắm cái tay tí thôi mà sao anh gay gắt thế? Nắm tay thì nắm ở ngoài với nắm trong nhà thì khác nhau à? Nếu anh cảm thấy ở ngoài em không thể cầm tay anh vậy chúng ta vào nhà nhé?. Tốt lắm, chúng ta…”

    “Trình đẹp trai!” Trình Mộc Qua thở hồng hộc chạy tới, đại nhân nhỏ tận tình nói: “Trình Suất Suất, ba sao thế? Con gọi là ba ơi còn không thèm nghe, cứ phải gọi là Trình đẹp trai! Ba sao có thể như vậy á? Nơi này của Qua Qua rất đau a!”

    Tạ Chinh đang hơi bực mình vì bị chen ngang, nhưng vừa nhìn thấy thằng bé đang chọt chọt chính mình lại thấy buồn cười.

    Chắc vì nó là con của Trình Cố cho nên nhìn đặc biệt vừa mắt.

    Nghĩ như vậy cũng cảm thấy bất đắc dĩ, đứa trẻ này, là con của Trình Cố và một người phụ nữ khác.

    Hắn chưa xấu tính đến mức trút giận lên một thằng bé, năm năm này hắn không phải chưa từng nghĩ tới Trình Cố có phải đã cưới vợ sinh con rồi không, hoặc là có bạn trai rồi, mỗi khi nghĩ đến cứ như bị đốt cháy tâm can.

    Tạ Chinh cảm thấy nên duy trì phong độ, đối xử với con của Trình Cố cũng cần phải chú ý. Nhưng cái nhũ danh là Qua Qua của nó lại mang cho hắn một cảm giác thân cận kỳ diệu.

    Giải thích duy nhất là hắn yêu Trình Cố, sâu đậm đến mức yêu ai yêu cả đường đi lối về, bao dung luôn cả con của Trình Cố cùng một người phụ nữ khác.

    Trình Cố vẫn bị Tạ Chinh nắm tay, Trình Mộc Qua miễn cưỡng đẩy ra nhưng không được, đành nắm cái tay kia của Trình Cố: “Trình đẹp trai ơi, thả diều với Qua Qua được không, em gái không chơi với Qua Qua kìa.”

    Trình Cố thấy Tạ Chinh không có ý buông tay, đành phải cứng rắn nói với con: “Ba cùng chú đây còn có việc chưa nói xong, điện thoại và tai nghe con cầm nhé, giúp ba qua màn được không?”

    “Không được!” Trình Mộc Qua nói xong chuyển sang Tạ Chinh: “Chú đẹp trai à, chú đã là bạn trai của Trình đẹp trai thì cũng là bạn trai của Qua Qua, Trình đẹp trai lười lắm, lớn như vậy rồi suốt ngày chỉ biết chơi game, chú đi thả diều với Qua Qua nhé!”

    “Bạn trai” hai chữ này làm Trình Cố và Tạ Chinh cùng thay đổi sắc mặt.

    Trình Cố nói: “Đừng nói lung tung!”

    Tạ Chinh buông Trình Cố ra, ngồi xổm trước mặt Trình Mộc Qua, khóe miệng cười mang theo vài phần thâm ý cùng thăm dò: “Bạn trai à?”

    “Qua Qua!” Trình Cố gọi.

    “Là bạn trai a.” Trình Mộc Qua nghiêm trang nói: “Bạn bè chia nam nữ, chú đẹp trai à, chú không phải con gái, thế chẳng lẽ gọi chú là bạn gái sao?”

    Tạ Chinh thừa nhận, hắn thích thằng nhỏ luôn miệng nói linh tinh này rồi đấy.

    Hắn sờ sờ đầu Trình Mộc Qua, cười nói: “Đúng đấy, chú là bạn-trai-của-ba- cháu.”

    Trình Cố cũng ngồi xuống, vội vàng nói: “Không phải!”

    Trình Mộc Qua đã không để ý tới anh, nắm tay Tạ Chinh: “Bạn trai của ba à, chú có thể đi thả diều với cháu không?”

    Trình Cố: “Không được!”

    Tạ Chinh: “Được mà.”

    Trình Mộc Qua quay đầu nhếch môi cười với Trình Cố một cách tự nhiên.

    Tạ Chinh lại hỏi: “Chú còn chưa biết tên của Qua Qua, nói cho chú được không?”

    “Cháu tên là Trình Mộc Qua!”

    Tạ Chinh còn tưởng mình nghe nhầm.

    Đặt cho con tên cúng cơm là “Qua Qua” còn có thể hiểu được, tên thật gọi là “Mộc Qua” lại hơi ngạc nhiên đó nha.

    Nếu đổi thành người khác, Tạ Chinh sẽ nghĩ thằng bố nó chắc không được thông minh lắm.

    “Bạn trai à, chú muốn biết lai lịch của tên cháu không?” Trình Mộc Qua dương dương đắc ý hỏi, cái giọng kia đến là kiêu ngạo, chỉ thiếu viết ba chữ to đùng “Khen cháu đi” lên mặt.

    “Có.” Tạ Chinh tự nhiên tò mò: “Lai lịch thế nào?”

    Trình Cố muốn ngăn cản thằng con ngốc thì đã muộn, càng ảo não trước đây sao lại đem chuyện đó thành câu chuyện trước giờ đi ngủ mà kể cho nó chứ. Thằng nhãi này vô cùng tự hào về cái tên, mỗi khi có ai hỏi là nó sẽ vui vẻ giải thích một phen: “Trình đẹp trai nói, hi vọng cháu sau khi lớn lên giống như mẹ vậy, là một Mộc Qua.”

    Tạ Chinh nghi hoặc: “Cái gì? Mẹ của cháu…”

    “Mẹ cháu là Mộc Qua.” Trình Mộc Qua nghiêm túc nói: “Không phải quả dưa gỗ (mộc qua), Trình đẹp trai nói, đây là từ để hình dung, hình dung người vừa như gỗ lại vừa như dưa!”

    Tạ Chinh ngẩng đầu nhìn Trình Cố, Trình Cố đã quay lưng lại.

    Như gỗ như dưa, theo như Tạ Chinh biết, câu này tuyệt đối không phải lời ca ngợi hay ho gì.

    Trình Cố dùng cái này để hình dung người vợ vì khó đẻ mà chết, quá bất ngờ rồi.

    “Mộc có nghĩa là ngốc, cũng có nghĩa là nghiêm túc chân thật, Trình Suất Suất nói, lúc mẹ cháu ngốc rất đáng yêu, lúc nghiêm túc cũng rất có mị lực, đặc biệt chân thật, rất đáng tin cậy.” Trình Mộc Qua tiếp tục giải thích: “Còn dưa, lúc mới nghe thật giống rất dốt nát, thực ra không phải, dưa cũng có nghĩa là đáng yêu, hơn nữa dưa rất ngọt.”

    Tạ Chinh híp mắt lại, bắt đầu cảm thấy khó chịu.

    “Trình đẹp trai hi vọng cháu sau này trưởng thành sẽ giống mẹ, tuy bình thường nhưng nghiêm túc chân thật, có hơi ngốc nghếch một chút, nhưng lại rất đáng yêu, và ngọt ngào nữa.” Trình Mộc Qua ưỡn ngực ngẩng đầu: “Bạn trai, chú nói xem tên cháu có phải rất hay không?”

    “Có.” Tạ Chinh trả lời có chút trái lương tâm, bỗng nảy ra một ý, vì vậy hỏi: “Nhưng cháu là con trai đấy, ba cháu sao lại không lấy phẩm chất của hắn để đặt tên cho cháu chứ?”

    Nghe thấy thế, cả người Trình Cố cứng đờ, ngắt lời nói: “Hay là hai người đi thả diều đi.”

    “Trình đẹp trai ba vội gì vậy? Con còn chưa tự giới thiệu xong với bạn trai đây này.” Trình Mộc Qua nói xong lại nói với Tạ Chinh: “Bởi vì ba cháu quá ưu tú, ba nói không hy vọng cháu giống ba khác người, bình thường là tốt nhất.”

    “Khác người?” Tạ Chinh nhíu mày, ánh mắt rất sâu mà nhìn phía Trình Cố. Trình Cố kéo con về, giữa chân mày là lo lắng: “Con không phải muốn thả diều à? Được rồi, ba thả cùng con.”

    Tạ Chinh nhặt diều lên, đang muốn nói “Hay là em đi với Qua Qua”, thì thấy Trình Mộc Qua lôi quần áo Trình Cố, dùng giọng điệu gia trưởng mà nói: “Trình đẹp trai, hay là ba cởi áo đi đã, trời nóng rồi, chạy hai vòng lại mướt mát mồ hôi cho mà xem.”

    Trình Cố nhéo mặt của con một cái: “Còn dám dạy bảo cả ba cơ đấy?”

    “Cởi đi!” Trình Mộc Qua không buông tay: “Bên trong ba còn mặc áo sơmi mà!”

    Trình Cố không cưỡng được, đành cởi áo khoác liền mũ ra.

    Đó là một cái áo thể thao chui đầu, Trình Cố kéo lên trên một cái, không chú ý tới áo sơmi bị vén lên, một tí bụng bị lộ ra ngoài.

    Ngắn ngủi 2 giây đó, Tạ Chinh nhìn thấy dưới rốn Trình Cố có hình xăm một khẩu súng trường.

    Nơi đó trước kia bóng loáng bằng phẳng, là nơi mẫn cảm của Trình Cố.

    Cũng là chỗ hắn thường xuyên hôn lên

    Chương 12

    Trình Cố lộ ra hình xăm nhỏ ở bụng dưới, bây giờ không cẩn thận vén áo lên, cũng sẽ rất nhanh đem vạt áo kéo xuống. Hình xăm kia tinh xảo sinh động, nằm ngang, người bình thường đừng nói nhìn liếc qua một chút, kể cả tỉ mỉ nhìn kỹ, cũng chưa chắc sẽ phát hiện hình xăm che lên cái gì, chỉ có thể cảm thán một câu “xăm tinh xảo như thật ấy”.

    Mà Tạ Chinh ở đơn vị đặc biệt đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc về thị lực và tầm quan sát, trình độ quan sát đã đến mức người bình thường không thể so được.

    Nhìn qua hình xăm kia thì giống như đang biểu lộ cá tính, nhìn kỹ thì đó là một vết sẹo ngang.

    Như cảm thấy ánh mắt săm soi mãnh liệt của Tạ Chinh, Trình Cố chưa đem áo khoác từ trên đầu kéo xuống, tầm mắt có hạn, liền lung tung sửa lại một chút vạt áo sơmi, tròng lên hình xăm cái súng ngắm kia, sau khi cởi áo ra còn cố ý liếc nhìn Tạ Chinh một cái, thấy Tạ Chinh vẫn chưa nhìn mình, lo lắng trong mắt mới nhẹ nhàng tan ra.

    Trình Mộc Qua để Trình Cố giơ diều, nó thì cầm dây chạy, chạy được mấy chục mét trên sân cỏ, đột nhiên la lớn: “Trình đẹp trai! Ném!”

    Trình Cố đem diều giơ lên cao, lúc ném lên dùng ba phần mười lực, Trình Mộc Qua kêu liên tiếp “Ồ ồ ồ”, không ngờ diều sau khi rời khỏi tay Trình Cố chỉ bay trên không được đúng một giây, liền thảm hề hề mà rơi xuống đất.

    Tạ Chinh ở một bên nhìn, vừa muốn cười, lại không cười nổi.

    Nghĩ đến vết sẹo ngang kia, năm năm trước trên Trình Cố không có vết thương loại đó. Theo như giải thích thì Trình Cố đột nhiên rời đi vì xuất ngũ. Điểm này rất lạ, nếu không tiếp tục làm nhiệm vụ, vì sao trên bụng lại có vết thương? Hơn nữa Trình Cố bị thương không ít, chưa bao giờ dùng hình xăm để che vết sẹo.

    Tóm lại là vết thương kiểu gì mà Trình Cố phải xăm súng trường để che đi?

    Ở tổ hành động đặc biệt có bác sỹ riêng phụ trách chữa bệnh cho đội viên, Tạ Chinh đối với việc chữa bệnh không biết nhiều lắm, chỉ biết vài thao tác cứu hộ đơn giản trên chiến trường và các thường thức y học được học qua, vết sẹo lạ kia lọt vào tầm mắt hắn, càng nghĩ càng thấy khó mà tin nổi.

    Vết thương kiểu đó, tựa hồ chỉ có một khả năng.

    Cơ mà khả năng như vậy cũng quá mức hoang đường rồi, Tạ Chinh nhíu nhíu lông mày, càng là phương án loại trừ thì càng nên lưu ý.

    Cách đó không xa, Trình Cố cùng Trình Mộc Qua thử mấy lần, tóm lại là diều không bay lên được, xét đến cùng là do Trình Mộc Qua quá thấp, chân quá ngắn, chạy không nhanh, còn nếu là Trình Cố chạy thì Trình Mộc Qua lại không tung diều lên độ cao thích hợp được.

    Lần thành công duy nhất, Trình Mộc Qua kích động đến té lộn mèo một cái, đầu gối trầy da, đau đến đỏ cả mắt con muốn bò dậy tiếp tục chạy.

    Tạ Chinh thở dài, ôm Trình Mộc Qua lên, nhẹ giọng động viên: “Chú với ba cháu thả diều, Qua Qua ngồi xem được không?”

    Trình Mộc Qua nín nước mắt suýt nữa thì rơi ra, cướp lời Trình Cố “Không được!” nói thành “Được ạ!”

    Tạ Chinh cầm lấy diều, lí do là quần áo không hợp chạy nhảy nên để cho Trình Cố cầm dây chạy.

    Dáng chạy của Trình Cố vẫn như năm ấy, nhẹ nhàng linh hoạt, chỉ là vạt áo thỉnh thoảng bị gió thổi bay lên, Trình Cố một tay lôi dây, một cái tay kia đè áo xuống.

    Người ra thường sẽ không làm thế. Lúc chạy lộ bụng cũng quá bình thường rồi, lại mấy lần vạt áo cũng có bay lên đâu mà tay Trình Cố vẫn cứ đè lên đó.

    Giải thích duy nhất là Trình Cố rất rất bận lòng về hình xăm đó.

    Hoặc nên nói là để ý vết thương kia.

    Nhưng nếu nhìn bộ đồ hôm nay Trình Cố mặc, rõ ràng là muốn cùng Trình Mộc Qua thả diều, vừa nãy lúc cởi áo khoác cũng không do dự. Tạ Chinh nghĩ, Trình Cố có lẽ cũng không sợ người khác nhìn thấy hình xăm súng trường đó, chỉ sợ hắn phát hiện ra mà thôi.

    Bởi vì người khác chỉ sẽ thấy hình xăm, mà hắn, thấy rõ bên dưới hình xăm là một vết sẹo.

    Cái ý nghĩ kia hoang đường đó như tàu ngầm ở biển xa, càng ngày càng hiện rõ đường viền.

    Trình Mộc Qua chạy điên cuồng đuổi theo Trình Cố, diều bay lên sau đó hưng phấn kêu to, Tạ Chinh nhận dây diều từ tay Trình Cố, Trình Mộc Qua liền chuyển tới chạy vòng quanh hắn. Trình Cố không tiện nói gì với con mình, chỉ theo dõi nó chặt chẽ hơn vì sợ nó lại nói ra câu gì kinh thiên động địa thì chết.

    Chơi hơn một tiếng đồng hồ, Trình Mộc Qua mệt mỏi, ôm chân Trình Cố nói muốn về nhà ngủ.

    Tạ Chinh ra mồ hôi, cũng không có ý muốn trả diều cho Trình Cố.

    Trình Mộc Qua ngửa đầu vọng Trình Cố: “Trình đẹp trai, Qua Qua muốn ôm một cái.”

    Tạ Chinh giành trước một bước, đem Trình Mộc Qua ôm vào trong ngực.

    Trình Cố duỗi ra tay cứng đờ, có chút khó khăn: “Tạ Chinh cậu…”

    “Trình đẹp trai, chúng ta có thể mời bạn trai về nhà uống một cốc Coca không?.” Trình Mộc Qua vùi đầu trong lồng ngực Tạ Chinh, ngáp một cái: “Bạn trai chơi với chúng ta lâu như vậy, chúng ta cần phải mời bạn trai về nhà ngồi một chút.”

    Tạ Chinh nhìn về phía Trình Cố, nhìn như dò hỏi, kì thực không cho người khác một chút từ chối: “Em có thể lên nhà anh chứ?”

    Trình Cố hé miệng, còn chưa nói ra lời, Trình Mộc Qua nói tiếp: “Trình đẹp trai à, chúng ta không thể không lễ phép.”

    Trình Cố chợt cảm thấy đau đầu, Tạ Chinh cười cười với anh, hỏi Trình Mộc Qua: “Qua Qua, nhà cháu ở lầu mấy?”

    Sau khi về nhà, Trình Mộc Qua rửa mặt rửa tay, lấy Coca cola ướp lạnh ra uống một cốc, rồi lại rót cho Tạ Chinh cùng Trình Cố mỗi người một cốc, sau đó về phòng đi ngủ. Tạ Chinh cầm cái cốc đi lại, đi thong thả vài bước trong phòng khách rồi nhẹ giọng nói: “Anh sống tốt thật đấy.”

    Trình Cố có chút khó khăn, nói qua loa: “Ừ, lúc xuất ngũ được rất nhiều tiền.”

    Tạ Chinh cởi áo khoác, treo ở trên ghế dựa, từng bước từng bước đem Trình Cố bức đến chân tường, một tay đẩy một cái, đem Trình Cố nhốt lại. (Kabe-don trong truyền thuyết)

    Cũng không hẳn là “Nhốt lại”, một bên tay kia hắn vẫn để xuống, nếu Trình Cố muốn tránh thoát thì có thể từ bên đó ra ngoài.

    Mà Tạ Chinh nghĩ, Trình Cố sẽ không phản kháng quá kịch liệt vì Trình Mộc Qua vẫn còn ở trong phòng ngủ mà.

    Phải lợi dụng thằng nhóc kia, hắn cũng tự thấy mình hèn hạ lắm rồi đấy. Tạ Chinh hiểu rõ chứ, nhưng không làm thế thì không được. Không phải hắn rất muốn Trình Cố sẽ lại nhìn mình, không trốn tránh nữa à?

    Tạ Chinh ở rất gần, nhìn thẳng vào mắt Trình Cố. Trình Cố cũng không muốn nhìn thẳng hắn, cứ như kiểu sẽ bị tiết lộ quá nhiều bí mật.

    Đối với Trình Cố, Tạ Chinh từ trước đến giờ vẫn luôn rất kiên trì. Năm đó sợ sẽ làm đau Trình Cố, hắn nín nhịn dục vọng của mình, nghiêm túc làm mở rộng, ôn nhu hôn toàn thân Trình Cố. Lòng kiên trì dành cho anh chưa bao giờ ít đi, chỉ là đến hôm nay, nó bị xen lẫn vài sợi cường thế cùng ý tứ uy hiếp rất hàm súc mà thôi.

    Nhấc cằm Trình Cố lên, Tạ Chinh nói: “Nhìn em.”

    Trình Cố ánh mắt hoảng hốt, khóe môi mím lại.

    Người trước mắt rốt cuộc cũng không giống năm năm trước. Năm năm trước Trình Cố yếu thế là tình thú, nhưng bây giờ, Tạ Chinh rõ ràng cảm giác được, Trình Cố thật sự hoảng rồi.

    Cho rằng anh ấy hiểu ý mình, càng làm tăng ham muốn khống chế của hắn, ngón tay Tạ Chinh siết chặt, bất ngờ hôn lên.

    Trình Cố mở mắt, ngón tay dùng sức trên giấy dán tường phía sau.

    Nụ hôn này chẳng dịu dàng chút nào, năm năm nhớ nhung cùng lửa giận một khi bộc phát, Tạ Chinh cướp đoạt mỗi tấc hô hấp của Trình Cố, tham lam thô bạo, không nghe được tiếng rên trong họng Trình Cố, cũng không nhìn thấy Trình Cố toàn thân run rẩy, tay chống trên tường chẳng biết lúc nào đã vòng lấy ôm eo Trình Cố, đem anh mạnh mẽ ôm chặt vào ngực mình.

    Đầu lưỡi bị cắn lan ra mùi máu tanh, Trình Cố đẩy vai Tạ Chinh, bàn tay lại bị hắn nắm chặt.

    Mùi máu tanh nhàn nhạt yên lặng khuếch tán trong miệng, vừa xua tan lý trí lại còn kích thích ham muốn đã vắng lặng năm năm.

    Hai người đều ham muốn.

    Chương 13

    Cúc áo sơmi bị cởi ra, bên eo được bàn tay quen thuộc âu yếm, lúc hôn môi Trình Cố rốt cục nhỏ giọng kêu một câu “Không muốn”. Tạ Chinh không dừng lại, ngón tay cái không nhẹ không nặng lướt qua vết sẹo kia, lập tức cảm giác được Trình Cố cả người cứng ngắc, ngay cả giãy dụa nhỏ nhất cũng thôi luôn.

    Đó là một vết thương gọn gàng do dao rạch, chỉ cần xoa nhẹ vết sẹo ấy có thể tưởng tượng ra người dùng dao có kỹ thuật vô cùng chuyên nghiệp.

    Tạ Chinh dời ngón tay cái, hai tay đặt trên eo Trình Cố, sự nghi ngờ trong lòng lại càng lúc càng lớn nhưng hắn diễn rất sâu, trên mặt chưa để lộ nửa phần.

    Hắn thả nhẹ lực trên tay, hôn lên môi Trình Cố, cảm nhận ngay được Trình Cố sau cái khoảnh khắc cứng đờ kia thì nhịp tim và hô hấp càng ngày càng gấp rút.

    Hắn không vội.

    Không thể gấp.

    Trình Cố chậm lại, một nửa là khuất phục, nửa kia đã bị tình dục thiêu đốt, đuôi mày khóe mắt ửng đỏ, ánh mắt né tránh mang chút mời gọi, buồn bực nói: “Không nên ở chỗ này.”

    Từ “không muốn” thành “không nên ở chỗ này”, là anh tự biết không có cách nào chống cự nữa.

    Tạ Chinh đột nhiên ôm ngang Trình Cố lên, bước nhanh qua phòng khách đến một một gian phòng chưa đóng cửa.

    Đó là phòng âm thanh hình ảnh, có một TV, trên thảm trải sàn bày lung tung hai máy chơi game, hai tay cầm, còn có một cái laptop, gối ôm loạn xạ trên sàn, trên ghế salon duy nhất lại có một con gấu bông to đùng. Cửa sổ sát đất kéo kín rèm, bên ngoài ban công còn có một con ngựa gỗ thủ công tinh xảo.

    Có thể tưởng tượng ra, đây là nơi mà Trình Cố và Trình Mộc Qua thường chơi đùa ở chỗ này.

    Vừa nghĩ tới Trình Cố ngồi ở trên thảm trải sàn chuyên chú chơi game, Trình Mộc Qua kéo con gấu chạy tới chạy lui, luôn miệng “Ba ơi ba” với cả “Trình đẹp trai”, Tạ Chinh cảm thấy cái thứ “phẫn nộ” của mình sắp bạo phát.

    Nhưng chẳng biết lý trí hay là cái gì khác đã đem cái phẫn nộ ấy miễn cưỡng ép xuống.

    Trong nháy mắt lúc đem Trình Cố thả lên ghế sa lon, hắn lại thấy được hình xăm bị góc áo và cạp quần lót che mất một nửa.

    Cái kia ý tưởng hoang đường kia rốt cục đâm một vết chí mạng trên mặt băng kiên cố làm nó dần rạn ra như mạng nhện.

    Làm sao sẽ như như thế được?

    Phòng âm thanh đã khóa, Trình Mộc Qua phòng ngủ trên lầu hai, Trình Cố mất công tốn sức giãy dụa, tóc tai rối loạn, trên trán chảy ra mồ hôi, khóe miệng phát ra tiếng rên trầm thấp.

    Anh giãy dụa không phải vì trốn tránh, chỉ vì muốn quay lưng lại với Tạ Chinh thôi.

    Tạ Chinh dễ dàng nhìn thấu tâm tư của Trình Cố, vốn định giữ chặt Trình Cố, muốn hỏi hỏi vết sẹo kia vì sao mà có, nhưng nhìn thấy lo lắng và luống cuống trong mắt Trình Cố thì cuối cùng hắn thả lỏng tay, để cho Trình Cố xoay người lại.

    Ngày tháng còn dài, gặp lại đã là không dễ.

    Gặp lại không dễ dàng, như vậy cứ quấn quanh anh, chưa tìm được câu trả lời ngay thì chờ từ từ vậy.

    Nói đi nói lại, chỉ là hắn không nỡ ép Trình Cố khó xử.

    Trình Cố vùi mặt vào gối, eo mông cong lên một cách tự nhiên.

    Tạ Chinh cởi quần của anh ra, tim nhẹ nhàng căng thẳng.

    Trước đây, lúc Trình Cố chủ động câu dẫn hắn, thường xuyên biến đổi các kiểu khiêu khích, có khi là cưỡi trên eo hắn, dùng cái ấy đã đứng thẳng từ lâu cọ hắn, mắt chứa đầy tình dục; hoặc là thẳng thắn cách quần lót của hắn hôn lên chỗ đó, khóe mắt liếc một cái thôi, dịu dàng như nước mà nhìn hắn, thậm chí đem hai má dán lên cậu nhóc nhà Tạ Chinh, như câu hồn từ nhìn hắn; hoặc giống như bây giờ, trực tiếp đem nơi riêng tư đưa tới trước mặt hắn.

    Hắn còn nhớ, lần trước lúc Trình Cố làm tư thế này, lưu manh mà dâm đãng, nói —— “Làm tôi”.

    Còn bây giờ Trình Cố đang sợ hãi rất rõ ràng.

    Sợ bại lộ cái gì sao? Hay sợ phải làm tình với hắn? Hoặc là sợ cửu biệt trùng phùng?

    Tạ Chinh nhắc chính mình phải tỉnh táo, thế nhưng gặp Trình Cố, hắn không thể bình tĩnh được như lúc xử lý công việc. Dục vọng đã ngầm chiếm lý trí, hắn đưa tay về giữa mông Trình Cố, đầu ngón tay đặt ngay chỗ mà hắn quen thuộc nhất kia.

    Cơ thể Trình Cố lần thứ hai căng thẳng, hai chân run rẩy, áo sơ mi đơn bạc đã sớm ướt đẫm mồ hôi.

    Tạ Chinh nghe được một tiếng kêu ngắn ngủi “A”.

    Ngón tay ở chỗ ấy hơi lùi lại, Tạ Chinh nằm trên lưng Trình Cố, nhẹ nhàng hôn môi và hôn vành tai Trình Cố như trước đây, thấp giọng nói: “Đừng sợ.”

    Trình Cố dường như vẫn chưa cảm nhận được an ủi, không tự chủ được lại run rẩy, Tạ Chinh hơi kinh ngạc, tay trái sờ sờ phía trước, phát hiện cậu bé của anh đang run rẩy đứng lên.

    Tạ Chinh nhíu mày lại.

    Phản ứng bây giờ của Trình Cố cực kỳ giống thiếu niên chưa trải sự đời, bị trêu chọc, không kìm được khát vọng an ủi, thân thể lại khẩn trương đến không thể khống chế.

    Tạ Chinh thử thăm dò đưa ngón tay cắm vào, động tác vô cùng cẩn thận, Trình Cố vẫn khó chịu mà “A” một tiếng, trên đầu mồ hôi đầm đìa.

    Tạ Chinh hỏi: “Sao thế?”

    Trình Cố thở gấp nói: “Đau…”

    Trước kia làm nhiều lần như vậy, nếu mà Trình Cố kêu đau, cũng là tình thú, mà cái lần đau đầu tiên đó cũng không thấy Trình Cố căng thẳng thế này.

    Nỗi nghi ngờ càng tăng trong lòng Tạ Chinh, hắn nghĩ Trình Cố có lẽ là rất lâu chưa từng làm, không quen, nên hỏi: “Trong nhà có gel bôi trơn và bao không?”

    Hỏi xong, hắn lại thấy không đúng.

    Bọn họ chưa từng dùng gel, dùng qua bao vài lần, sau đấy Trình Cố ngại dùng bao phiền phức, sau đấy thì không dùng nữa.

    Tạ Chinh từng hỏi: “Anh không thích dùng thứ này à, anh thật sự không đau chứ?”

    “Sẽ không đâu.” Trình Cố nói: “Lần đầu tiên chúng ta cũng có dùng đâu mà? Cậu yên tâm, Trình đội của cậu đặc biệt lợi hại, cậu không làm tôi đau được đâu.”

    Bởi vì Trình Cố không muốn dùng gel, lúc Tạ Chinh làm mở rộng luôn đặc biệt nghiêm túc, không ngại phiền phức, ngược lại là Trình Cố luôn vội vã, vừa rên rỉ vừa giục hắn.

    Tạ Chinh thực sự không chịu được anh cứ giục, lúc tiến vào đều rất cẩn thận, nhưng đến lúc làm rồi, lại làm anh đến kiệt sức luôn.

    Trình Cố lắc đầu, khàn khàn giọng nói: “Không có chuẩn bị.”

    Tạ Chinh dừng lại hai giây, lòng rối như tơ vò rồi.

    Không có gel cũng chẳng có bao, nghĩa là anh chưa bao giờ cùng đàn ông khác làm? Hay là vẫn luôn làm mà chẳng cần bao?

    Cái ý nghĩ phía sau kia không thể nghi ngờ có thể khiến người ta bị lòng đố kị của mình bức điên.

    Tạ Chinh ổn định tinh thần, đem dương vật đặt ở kẽ mông Trình Cố, không lập tức chen vào, chỉ là chầm chậm mang theo một chút uy hiếp mà cọ xát.

    Mới có như vậy thôi mà hai chân Trình Cố đang quỳ đã mềm nhũn, Tạ Chinh tay trái nắm chặt, cảm giác được cậu bé của anh lớn thêm một chút.

    Tạ Chinh nghĩ tiếp, cái vấn đề mà hắn vừa đưa ra thì đáp án hẳn là vế trước rồi.

    Trình Cố hít thở càng ngày càng gấp, mông nhúc nhích hai lần, không biết là muốn thoát khỏi cây súng nóng bỏng kia, hay là vẫn muốn liều mạng mà va vào nòng súng.

    Tạ Chinh tạm thời không dám tùy tiện tiến vào vì có thể làm bị thương Trình Cố, vì vậy dùng hết khả năng khắc chế, chỉ là nằm ở trên lưng Trình Cố, vừa hôn lên gáy anh, vừa cố gắng ra vào.

    Dương vật cứ đưa đi đưa lại ở nơi đó, cảm giác thực khó có thể chịu đựng, Trình Cố cảm giác rõ ràng phía dưới của mình đang mở rộng, cúi đầu còn có thể nhìn thấy dương vật của Tạ Chinh đưa qua lại giữa hai chân mình.

    Loại trải nghiệm này tươi đẹp mà dày vò, miệng huyệt chặt chẽ co rút muốn nòng súng tiến vào nghiền nát đỉnh lộng, chỉ cần Tạ Chinh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra nơi đó, tiến quân thần tốc, làm cho anh mất hồn như bao giấc mơ trong quá khứ, mà Tạ Chinh chỉ làm khe đùi, chưa tiến vào bên trong thân thể anh.

    Hơi thở Tạ Chinh gần bên tai, Trình Cố liền không kìm được mà trầm luân.

    Tuy rằng quyết định không tiến vào, mà chỉ làm khe đùi, Tạ Chinh cũng có chút không kiềm chế được. Người đang nằm dưới thân hắn đã cất công tìm năm năm, bây giờ rốt cục cũng tìm được, hắn còn giả vờ làm quân tử làm gì nữa?

    Thế nhưng trên người Trình Cố có quá nhiều điểm đáng nghi, vừa nãy chính xác cũng bởi vì sợ nên mới run rẩy, chỉ một chữ “đau” thôi đã như cái đinh đâm vào lòng hắn, làm cho hắn không thể không duy trì chút tỉnh táo cuối cùng.

    Hao hết tâm sức tìm kiếm Trình Cố, không phải vì muốn dằn vặt trả thù, chỉ muốn giữ lấy anh đồng thời dành cho anh tất cả yêu thương và chiều chuộng mà hắn có.

    Trình Cố cắn chặt răng, không muốn lại để cho tiếng rên rỉ phát ra, Tạ Chinh tăng nhanh tốc độ, dương vật để giữa mông anh mà làm, lúc nó sượt qua miệng huyệt, anh thậm chí có thể cảm nhận được các đường gân nổi lên.

    Hơi thở của Tạ Chinh càng ngày càng nặng, vành tai Trình Cố đỏ đến mức như thấm máu, phía dưới được Tạ Chinh chăm sóc khẽ run phun ra chất lỏng màu trắng, một luồng lại một luồng, làm ướt bụng dưới và cả lông mu. Chất lỏng nhỏ xuống ghế sa lon, là hình ảnh dâm mỹ đã lâu không thấy

    Tạ Chinh hừ nhẹ chạy nước rút, cuối cùng thực sự nhịn không được, vỗ mông bên phải Trình Cố hai cái, tàn nhẫn nói: “Kẹp chặt!”

    Trình Cố tê rần xương cụt, dùng sức khép chân lại, bắp đùi lại run rẩy càng dữ dội.

    Phản ứng của anh kích thích Tạ Chinh, ánh mắt Tạ Chinh như lửa thiêu đốt sau gáy, anh ngừng thở, sắp không chịu nổi.

    Tạ Chinh làm mấy chục lần giữa hai chân run rẩy của anh, sau đó nắm tay anh, bắt anh nắm chặt cái của hắn từ phía trước, ra vào rồi bắn trong tay anh.

    Lông mu vốn đã ướt đẫm rồi lại dính thêm tinh dịch của Tạ Chinh, càng trở nên thêm dâm mỹ không chịu nổi.

    Tạ Chinh không nhúc nhích, nằm trên lưng Trình Cố hồi sức, hai tay để trên bụng dưới của Trình Cố, dưới bàn tay hắn, là hình xăm súng trường dính đầy tinh dịch.

    Trình Cố nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng.

    Chương 14

    Tạ Chinh lại một lần nữa thất thần lúc đang họp, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cấp dưới đang báo cáo, mặt mày lạnh lùng, nhìn như đang không hài lòng với đối phương.

    Bầu không khí nhất thời khẩn trương lên, mỗi người đều ngồi nghiêm chỉnh, mãi đến tận lúc một vị trợ lý đẩy cửa vào, đem một chén trà đặt vào tay Tạ Chinh. Đĩa sứ phát ra tiếng nho nhỏ mang hồn vía Tạ Chinh bay về, hắn nhấp ngụm trà, lần thứ hai nhìn về phía cấp dưới đang bất an kia, nghiêm khắc trong mắt tản đi mấy phần, trầm giọng nói: “Tiếp tục.”

    Tan họp, Tạ Chinh trở lại văn phòng, ngồi ở ghế dựa xoa nhẹ mi tâm. Trên bàn có hai máy tính xách tay đều đã tiến vào trạng thái chờ, hắn mở mắt ra, ngón tay để lên chỗ chuột cảm ứng.

    Màn hình sáng lên, trên đó là là hai chàng trai trẻ tuổi mặc quần áo ngụy trang. Mặt mày sắc bén, nghiêm mặt chính là hắn, còn người ôm vai hắn, cười đến lộ cả răng trắng chính là Trình Cố.

    Đây là tấm hình chụp chung duy nhất của bọn họ, Tạ Chinh từ khi đem nó để làm hình nền thì cũng không đổi lại nữa.

    Nhưng mà cũng có thể đổi hình nền mới.

    Tạ Chinh cầm điện thoại di động lên, tìm trong album một tấm hình chỉ có mình Trình Cố. Trong hình Trình Cố vẫn chưa nhìn vào camera, mà là nghiêng người lên ghế dựa lấy áo khoác. Tạ Chinh zoom bức ảnh to ra, ngón tay mơn trớn trên mặt Trình Cố, khóe môi hiện lên một nụ cười rất nhẹ. Trình Cố tướng mạo xuất chúng, sáng rực rỡ động lòng người, gò má lại nhiều hơn mấy phần vừa đủ mạnh mẽ. Bức ảnh này là Tạ Chinh chụp, ngay cả âm thanh màn trập cũng không tắt. Lúc tiếng chụp ảnh “Răng rắc” vang lên, Trình Cố lập tức lộn lại, còn chưa kịp bắt hắn xóa thì hắn đã cất điện thoại rồi nói: “Tối mai em lại đến thăm anh.”

    Ở trên cái ghế salông bị chà đạp lộn xộn kia, Tạ Chinh ôm Trình Cố vào trong ngực mà hôn, bàn tay chưa từng dời khỏi hình xăm súng trường ấy, nửa dụ dỗ nửa uy hiếp hỏi vết thương này là thế nào, Trình Cố như bị động vào chỗ đau, mi mắt run lên một cái, chỉ nói đó là vết thương do lần làm nhiệm vụ cuối cùng mà có.

    Tạ Chinh biết anh lại đang nói dối.

    Không có vết thương trong nhiệm vụ nào sẽ gây ra vết sẹo kiểu này, vết sẹo kia quá thẳng, tuyệt đối không thể xuất phát từ tay kẻ địch, hơn nữa cái lý do này mâu thuẫn với cái cớ “Xuất ngũ lấy vợ”.

    Tạ Chinh vẫn chưa vạch trần anh ngay, Trình Cố vẫn còn đang chìm trong dư vị sau cao trào, đầu óc chưa tỉnh táo lắm nên mới có thể phạm phải sai lầm này. Theo lý thuyết, hắn phải ép anh ấy cứng hơn, ép Trình Cố nói thật, mà cuối cùng là hắn mềm lòng, ôm Trình Cố đến buồng tắm ở lầu một, hắn cũng chạy vào tắm luôn, chỉ hứa với Trình Cố —— “Em không đi đâu cả”.

    Ngày đó hắn mặc áo sơ mi của Trình Cố mua sai số, sau khi rời đi mới nhớ áo khoác của mình còn trên ghế dựa nên trở về nhờ Trình Cố lấy giúp rồi hắn đứng ở cửa chụp tấm hình kia.

    Mấy ngày nay công vụ ở công ty rất bận rộn, ban ngày Tạ Chinh không thể phân thân, chỉ có buổi tối đến nhà Trình Cố ngồi một lát, sáng sớm và buổi trưa tranh thủ gọi vài cuộc điện thoại. Dường như Trình Cố đối với việc hắn đến thăm cùng mỗi ngày nhận hai cuộc “điện thoại quấy rầy” cũng không thấy phiền, thậm chí đôi khi còn phần hắn cơm hoặc chuẩn bị một đĩa hoa quả. Còn Trình Mộc Qua đặc biệt thích hắn, thường xuyên ôm chân hắn, vui quên trời đất đòi hắn ôm nữa cơ.

    Chỉ là bên dưới cái hòa thuận vui vẻ này còn giấu đi những bí mật sâu xa.

    Tạ Chinh đã sai người điều tra tình hình sinh hoạt và quan hệ xã hội của Trình Cố và Trình Mộc Qua trong năm năm qua. Cái này điều tra rất khó, Trình Cố có thân phận đặc biệt, được quân đội bảo vệ, lượng lớn thông tin hoặc là bị giấu kín, hoặc là bị làm giả, muốn kéo tơ bóc kén tra ra được sự thật thì không phải chuyện dễ dàng. Tạ Chinh dùng cách đặc biệt, nhờ người trong nội bộ quân đội, tuy đối phương đồng ý nhưng lại không bảo đảm có thể tìm được tất cả tư liệu.

    Trước mắt cũng biết thông tin duy nhất là, lúc Trình Cố rời khỏi tổ hành động đặc biệt thì sử dụng tiền trợ cấp xuất ngũ đi đầu tư, bây giờ mặc dù không đến mức là rất giàu, nhưng cũng gọi là cơm áo không cần lo.

    Cái này thì Tạ Chinh đã biết được từ chỗ Trình Cố rồi.

    Lúc rảnh rỗi, Tạ Chinh chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện ra vết thương kia, đầu ngón tay vẫn còn nguyên cảm giác ấy.

    Rõ ràng đó là bí mật mà Trình Cố gồng mình muốn che giấu.

    Tạ Chinh chưa đem vết sẹo và hình xăm súng trường nói cho bất cứ ai, mình hắn lại như điên rồ mà mỗi ngày lên mạng tra tài liệu.

    Kết quả hắn tra được lại thống nhất một cách kỳ lạ —— đây là vết sẹo rạch ngang do sinh mổ (c-section).

    Tạ Chinh che trán cười khổ, quá hoang đường!

    Ngày ấy lúc mới vừa nhìn thấy bụng dưới của Trình Cố, hắn nghĩ ngay như vậy, nhưng làm sao có thể chứ? Trình Cố là đàn ông, sao có thể làm giải phẫu sinh mổ chứ?

    Kinh ngạc cùng đau lòng tạo nên hai loại cảm xúc hoàn toàn mâu thuẫn. Một mặt, hắn không tin Trình Cố sẽ sinh con, mặt khác, hắn vì Trình Cố trải qua sinh mổ mà tim như dao cắt.

    Hắn có chút không khống chế được tâm tình, lúc gõ vào ô tìm kiếm “đàn ông có sinh con được không”, ngay cả hắn cũng thấy buồn cười.

    Về vết sẹo đó thì có nhiều lời giải đáp bất đồng, có nhiều câu trả lời, có người nói đương nhiên có thể sinh, anh hàng xóm của tôi mới vừa mang thai, có người nói làm sao có khả năng, đọc tiểu thuyết ảo tưởng quá nhiều, có người nói đàn ông có thể sinh con nhưng mà xác suất cực nhỏ…

    Tạ Chinh đóng trang web, thấp giọng thở dài.

    Chính là vì chuyện này làm hắn hết lần này tới lần khác ngây người lúc làm việc.

    Điện thoại nội bộ vang lên, một trợ lý nói, Tần tiên sinh đến.

    Tạ Chinh đứng dậy, thở dài một hơi, đi đến phòng trà chuyên dụng.

    Tần tiên sinh một bác sỹ rất có danh tiếng, giao tình với Tạ thị rất sâu, mấy năm nay đều làm việc ở nước ngoài, nửa tháng trước mới về nước nghỉ ngơi an dưỡng. Tạ Chinh suy nghĩ mãi, cuối cùng mời ông đến Kỳ thành, hy vọng ông có thể giải đáp khúc mắc trong lòng mình.

    Sau khi hàn huyên, Tần tiên sinh cầm hình mà Tạ Chinh vẽ lại, ngón tay trỏ gõ gõ trên giấy, “Nếu như sự miêu tả của cậu và hình vẽ này không sai sót gì, vậy tôi có thể kết luận, đây đúng là vết sẹo do sinh mổ, nhưng…”

    Ý nghĩ hoang đường trong đầu hắn được chuyên gia đầu ngành xác nhận, tim Tạ Chinh đập nhanh hơn, ánh mắt trở nên sâu không thấy đáy, “Nhưng?”

    “Nhưng khả năng đây không phải vết sẹo do sinh mổ thường. Cậu nhìn đi, dựa vào vị trí này, sinh mổ chia ra làm mổ ngang và mổ dọc, nếu mổ ngang thì trong trường hợp bình thường sẽ thấp hơn một chút.”

    “Vậy việc này có nghĩa là?”

    Tần tiên sinh lắc đầu: “Tình trạng của mỗi người khác nhau, chỉ dựa vào hình vẽ này thì không thể nói chắc điều gì cả.”

    Tạ Chinh trầm mặc chốc lát, “Vậy bây giờ, ngài có thể chắc chắn đây chính là sẹo do sinh mổ không?”

    “Chính xác trăm phần trăm.”

    Nghe vậy, Tạ Chinh nắm chặt tay, lông mày nhíu mạnh.

    Tần tiên sinh nhiều lần đi tới chiến địa, đối với quân đội có hiểu biết rõ ràng, hơn nữa quan hệ với Tạ Chinh từ trước đến giờ rất thân thiết, thấy Tạ Chinh muốn nói lại thôi, ông nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, cậu có ý kiến gì, cậu không ngại thì nói với tôi, cậu mời tôi đến đây, chẳng phải là có vấn đề quan trọng gấp gáp muốn hỏi tôi sao?”

    Tạ Chinh hầu kết giật giật, lấy ra một điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay, một lát sau lại vứt lên bàn, thận trọng mà nhìn về phía Tần tiên sinh, “Nếu như cháu nói cho ngài, vết thương này xuất hiện trên một người đàn ông thì sao?”

    Tần tiên sinh ngẩn ra, tay cầm chén trà dừng lại một chút.

    Lát sau, Tần tiên sinh cười nhẹ nói: “Như vậy thì dựa vào vị trí vết sẹo đó thì có thể giải thích hợp lý.”

    Tạ Chinh không khỏi nghiêng người về phía trước: “Sao ạ?”

    “Thiếu gia, theo quan điểm y học mà nói thì có cực ít đàn ông bị ảnh hưởng của hoóc-môn, có nghĩa là có thể mang thai sinh con.” Tần tiên sinh nói: “Nhưng bởi vì cơ thể đàn ông có cấu tạo khác với phụ nữ, nên khi bác sỹ tiến hành sinh mổ cho bọn họ sẽ chọn vị trí mổ tương tự như phụ nữ, hơn nữa chỉ có thể mổ ngang. Mặt khác, đàn ông sinh mổ (c-section) so với phụ nữ sinh mổ (c-section) thì nguy hiểm và đau đớn còn tăng gấp đôi.”

    Các bạn đang đọc truyện đam mỹ sinh tử văn DMH

    Chương 15

    Không thể nghi ngờ đẩy là một lời giải thích khó có thể tiếp thu ngay.

    Tạ Chinh dường như có thể cảm giác được máu với sấm sét mang theo tia lửa đang sôi trào trong cơ thể.

    Hắn đứng dậy, gấp gáp đi lại trong phòng trà vài bước, lại quay người lấy thuốc lá và bật lửa trên bàn, cố gắng trấn định nói: “Tần tiên sinh, ngài không ngại…”

    Tần tiên sinh cười lắc đầu, “Đi đi, tôi chờ cậu, việc này nên bình tĩnh tiếp thu một chút.”

    Tạ Chinh bước nhanh khỏi phòng trà, “Ầm” một tiếng đóng cánh cửa phòng nghỉ bên cạnh, bật lửa châm thuốc, mạnh mẽ rít vào một hơi, ngón tay run rẩy, một chút tàn nhẹ nhàng bay xuống.

    Trình Cố cố gắng che giấu vết sẹo, đó là sẹo sinh mổ có căn cứ chính xác rõ ràng!

    Tạ Chinh tay trái nắm chặt, chốc chốc lại đấm lên trán. Hắn không rảnh suy nghĩ vì sao người mình yêu lại có thể sinh con khác với người khác, càng chẳng có sức đâu mà nghĩ Trình Mộc Qua là con ai, thậm chí cũng lười suy nghĩ xem cái Trình Cố gọi là “xuất ngũ kết hôn” có phải là nói dối không. Lúc này, bên tai của hắn không ngừng quanh quẩn lời Tần tiên sinh vừa nói–

    “Đàn ông sinh mổ so với phụ nữ sinh mổ thì nguy hiểm và đau đớn còn tăng gấp đôi.”

    Tạ Chinh phát ra một tiếng rống ngột ngạt, đem điếu thuốc lá chưa dập nắm chặt vào lòng bàn tay.

    Vừa nghĩ tới đằng sau vết thương kia là bao đau đớn cùng nguy hiểm, hắn liền đau lòng đến cả hơi thở cũng lạnh lẽo.

    Lúc vẫn còn ở tổ hành động đặc biệt, một khi Trình Cố bị thương, hắn hận không thể một tấc không rời mà chăm sóc, thậm chí vì muốn giành làm nhiệm vụ một mình có độ nguy hiểm cao nhất, hắn hăng hái khổ luyện, liều mạng đạt thành tích như Trình Cố.

    Hắn dùng hết tâm sức bảo vệ một người, vậy mà ở một lúc nào đó hắn không biết, ở một nơi nào đó hắn không thấy, một mình anh đau đớn thai nghén một sinh mệnh, vì che giấu vết sẹo ấy còn xăm lên đó hình súng trường bắn tỉa.

    Tạ Chinh che trán, khó chịu đến mức mọi thứ trước mắt đều biến thành màu đen.

    Chẳng trách ngày đó Trình Cố nói đau, hắn chỉ là lấy ngón tay đè lên nơi đó, Trình Cố liền khẩn trương đến run rẩy.

    Người như Trình Cố, dĩ nhiên cũng sẽ sợ đau.

    Vành mắt Tạ Chinh nóng rực, nhớ tới trước đây khi còn ở đơn vị, sau khi bị thương Trình Cố sẽ ít khi kêu đau, chỉ trắng bệch mặt, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi như mưa, vẫn còn cười được mà nói: “Không có chuyện gì, ông trời đối xử tốt với tôi lắm, cho tôi phản ứng nhanh hơn so với người thường, lại cho tôi cảm thấy đau chậm hơn các cậu, thật sự không đau lắm, khà khà khà.”

    Toàn bộ đơn vị đều biết Trình Cố đang nói láo. Anh mẫn cảm hơn bất cứ ai, sợ ngứa hơn bất cứ người nào, nên cảm giác đau càng mạnh hơn người khác. Chỉ là bản thân anh là đội phó, không muốn để cho đội viên lo lắng, nên mới dùng chuyện cười để che giấu đau đớn của mình.

    Lúc sinh con phải đau đến thế nào mới có thể làm cho Trình Cố sợ ngay cả cái đau nhỏ nhất?

    Tạ Chinh nhìn tay mình, lúc đó hắn vuốt ve cơ thể Trình Cố, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay đều có thể cảm thấy sự sợ hãi của Trình Cố.

    Người hắn yêu nhất, vậy mà phải chịu sự đau đớn nhường ấy.

    Còn nhớ lúc Trình Mộc Qua giải thích cái tên “Mộc Qua”, nói rằng Trình Cố nói mình là một thứ “khác người”– hi vọng con trai bình thường, không giống mình.

    Nghĩ đến đây, chắc lúc đó Trình Cố rất hận thân thể đặc thù của mình cho nên mới cật lực che giấu, chẳng muốn nói cho ai, lúc nói với con một vài câu trong lòng thì tự xếp mình vào thứ “khác người”.

    Khổ cực che giấu, chẳng qua chỉ là anh mơ ước một cuộc sống bình thường như ai khác, muốn có con thì cũng là người bình thường sinh.

    Phòng nghỉ lượn lờ khói thuốc, Tạ Chinh hút hết điếu cuối cùng, mở cửa đi đến phòng trà.

    Tần tiên sinh thấy trong mắt hắn có tơ máu hồng, lại không nói gì, chỉ chờ hắn mở miệng.

    Tâm lý Tạ Chinh đã rất loạn, đã không còn vẻ lạnh lùng phong độ như lúc đầu nữa, giọng nói cũng run rẩy, có chuyện vừa hỏi, lúc sau lại hỏi lại lần nữa. Mà Tần tiên sinh rất kiên nhẫn, cẩn thận trả lời hắn từng câu một —

    “Bởi vì có quá ít mẫu, giai đoạn nguy hiểm làm đàn ông có thể mang thai trước mắt chưa có kết luận, có người một tháng một lần, có người nửa năm một lần, không quy luật cũng có. Vị bằng hữu này của cậu ba tháng có ba ngày là giai đoạn nguy hiểm, chuyện này rất bình thường, hoặc nên nói là rất may mắn, dù sao có những người đàn ông cơ bản còn không biết giai đoạn nguy hiểm của mình là lúc nào.”

    “Song tính? Không không, tuy rằng tôi chưa thấy vị bằng hữu này của cậu, nhưng theo như cậu miêu tả, tôi cảm thấy cậu ấy không phải người song tính. Tình huống của cậu ấy so với người song tính hiếm thấy hơn nhiều, cũng phức tạp hơn nữa, mang thai chủ yếu do ảnh hưởng của hooc môn sinh dục, lúc sinh nở chỉ có thể sinh mổ, mà người song tính thì có thể sinh thường.”

    Tạ Chinh cẩn thận lắng nghe, kiềm chế đau lòng, dần dần tỉnh táo lại.

    Cuối cùng, Tần tiên sinh nói: “Thiếu gia, đừng trách tôi quản việc không đâu. Cậu hỏi nhiều như vậy, bây giờ tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi cậu.”

    “Ngài mời nói.”

    “Vị bằng hữu này của cậu, chính là người mà cậu tìm mấy năm nay, đúng không?”

    “Đúng vậy.” Tạ Chinh chẳng hề tránh né. Việc hắn tìm Trình Cố, toàn bộ Tạ gia đều biết.

    “Vậy tôi lấy thân phận bác sĩ, xin cậu đồng ý một chuyện.” Tần tiên sinh nói: “Từ nhỏ, cậu chính là đứa nhỏ có ý muốn khống chế và dục vọng chiếm hữu cực lớn, nếu cậu vì người ấy dám ngả bài với Tạ lão tiên sinh, cũng tìm người ta lâu như vậy rồi, tôi nghĩ, cậu yêu người đó nhất định rất sâu.”

    “Cho nên, dục vọng chiếm hữu của cậu với người kia đương nhiên vô cùng mạnh.”

    “Bây giờ cậu đã biết cậu ấy khác người thường, còn sinh con rồi. Tôi hi vọng cậu đối xử thật tốt với cậu ấy, không nên tùy ý phát tiết sự phẫn nộ và sự đố kị của cậu. Cậu ấy bị ảnh hưởng bởi hoóc môn sinh dục, khắp thế giới cũng không ghi nhận được nhiều trường hợp như cậu ấy. Bọn họ sinh hoạt rất khổ cực, đặc biệt là quá trình mang thai và sinh nở. Theo tôi được biết, có người lên được bàn mổ nhưng không xuống được, có người tỉnh lại sau gây mê không chịu nổi đau đớn, bỏ lại con tự sát. Cậu ấy đã gắng gượng vượt qua, không quan trọng đứa bé là con ai, cậu ấy đã chịu đau đớn quá nhiều rồi, thiếu gia, nếu như cậu không thể nào chấp nhận được, xin hãy buông tha cậu ấy đi, nếu như cậu không nỡ, nhất định muốn giữ cậu ấy ở bên, xin cậu không nên dằn vặt cậu ấy.”

    Tiễn Tần tiên sinh đi rồi, Tạ Chinh ngòi ở phòng trà rất lâu.

    Hắn nghĩ, Tần tiên sinh nhất định đã hiểu lầm rồi.

    Hắn chưa nói tuổi của Trình Mộc Qua, Tần tiên sinh cho là Trình Cố sau khi xuất ngũ mới mang thai.

    Tần tiên sinh phân tích không sai, hắn đúng là có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, khoan nói đến chuyện Trình Cố sinh con cho thằng đàn ông nào khác, chỉ là ngày ấy gặp lại, hắn vừa nghĩ đến Trình Cố có thể đã cùng người khác làm, hắn đã đố kị đến mức như đứng đống lửa như ngồi đống than rồi.

    Nhưng nếu Trình Mộc Qua đúng là con của người khác, hắn cũng không có cách nào tàn nhẫn với Trình Cố. Nghĩ tới việc Trình Cố chịu nhiều đau đớn như vậy, hắn chỉ muốn đối xử tốt với Trình Cố thêm hàng ngàn lần.

    Hơn nữa khả năng rất lớn là Trình Mộc Qua là con của Tạ Chinh hắn.

    Trước kia hắn không nghĩ ra tại sao Trình Cố cứ mỗi ba tháng lại có ba ngày cấm dục, bây giờ thì hắn rõ rồi, ba ngày đó là giai đoạn nguy hiểm dễ thụ thai của Trình Cố, nếu làm thì có khả năng mang thai. Năm năm trước, Trình Cố làm nhiệm vụ trở về, cái lần mà hắn bắn ở bên trong, vừa đúng vào ngày thứ hai của giai đoạn nguy hiểm.

    Trình Cố đột nhiên biến mất, rất có thể anh đã biết trong cơ thể mình có một sinh mệnh mới.

    Xem xét kỹ lại thì tuổi của Trình Mộc Qua vừa khớp.

    Tạ Chinh nhắm mắt lại, nắm chặt tay vịn ghế tựa.

    Nếu như Trình Mộc Qua đúng là con hắn, vậy thì bao nhiêu đau đớn mà Trình Cố từng trải qua đều là tự tay hắn dành tặng.

    Điện thoại di động vang lên, tên Trình Cố ở trên màn hình nhấp nháy.

    Mới qua lại có mấy ngày, Trình Cố vẫn chưa nói chuyện tình cảm với hắn, cũng chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại tới.

    Tạ Chinh sững sờ, nhận điện thoại, âm thanh so với lúc thường trầm thấp hơn rất nhiều: “Làm sao vậy?”

    “Cậu đang bận à?” Trình Cố hỏi.

    “Không.” Tạ Chinh đau lòng, muốn lập tức ôm Trình Cố vào ngực, ép hỏi chân tướng năm ấy.

    “Sáng sớm nay Qua Qua nói với tôi là muốn ăn cơm dứa tôi tự làm, tôi cứ tưởng dễ lắm nên đồng ý luôn.” Trình Cố nói: “Thế nhưng nguyên cả một buổi trưa vẫn chưa làm xong, lúc nữa là nhà trẻ tan học rồi, tôi…”

    Trình Cố dừng hai giây, “Tạ Chinh, tôi nhớ là trước đây cậu từng làm cơm dứa rồi nhỉ, tối nay nếu như cậu còn muốn tới nhà tôi.”

    “Em làm.” Không chờ Trình Cố nói xong, Tạ Chinh lên đường luôn: “Trong nhà có còn quả dứa nào không?”

    “Tôi mua nhiều, còn ba quả cơ.”

    “Được rồi, anh để đấy, em đến làm.”

    Cúp điện thoại, Tạ Chinh liếc mắt nhìn đồng hồ, còn lát nữa mới đến giờ tan sở, nhưng hắn không ngại vì Trình Cố mà về sớm.

    Mà vừa trở lại văn phòng, điện thoại di động lại vang lên, người nhận uỷ thác điều tra Trình Cố trong quân đội nói: “Tôi đã gửi một phần tư liệu mã hóa tới hòm thư của cậu. Liên quan đến Trình Cố thì những thông tin tôi có thể tiếp xúc chỉ có vậy thôi.”

    Thuộc truyện: Tức phụ cùng thương