Tướng quân ghẹo quốc cữu – Chương 9

    Thuộc truyện: Tướng quân ghẹo quốc cữu

    Chương 9.

    Cận Hải Đường đứng dậy, thân thể lung lay miễn cưỡng đứng vững, Trần Tra muốn giang tay giữ chặt lại bị y dùng lực đẩy ra. Trên mặt y buồn bã cười nhẹ nói: “Ngươi cái tên đê tiểu nhân tiện… Lúc trước bắt ta là vì hiếp bức Tây Tề, bây giờ còn là vì điều này. Ngươi là Đại tướng quân thân kinh bách chiến, ta là một thư sinh vô dụng, ngươi muốn bắt được ta dễ như trở bàn tay, cần gì phải phí công diễn trò.” Y dừng lại một chút, ý cười trên mặt biến mất, nói: “… Hay là nói trong mắt ngươi ta đê tiện như thế, để ngươi lặp đi lặp lại nhục nhã nhiều lần tìm niềm vui?”

    Trần Tra có trăm miệng cũng không biện bạch được, nâng Cận Hải Đường lên đi vào phòng ngủ, đi ngang qua tiểu Giang bất đắc dĩ nói: “Ta bị ngươi hại chết.”

    Trần Tra khiêng Cận Hải Đường tiến vào nội đường, thề với trời nói: “Em đừng nghe tiểu Giang nói, đây chỉ là lý do ta lập, nếu không có lí do này, ta thân là đại tướng của Nam Việt có thể nào một mình đến Tây Tề tới tìm em?” Trần Tra nói xong, nhìn Cận Hải Đường không nói được một lời nào, sắc mặt vẫn tái nhợt, đành phải lôi kéo tay y nói: “Nếu em không tin lời của ta, ta cũng không cách nào, em cứ trói ta lại tiến cung giao ta cho hoàng đế tỷ phu của em, bắt giữ tướng địch em chính là lập công lớn.” Hắn nhìn bốn phía, xích sắt vẫn còn đặt trên bàn, xiêm y bị cởi gần hết lộ ra lồng ngực cường tráng, giơ xiềng xích nói với Cận Hải Đường: “Ta tuyệt đối không phản kháng, em làm đi.”

    Hắn cởi xiêm y, đóa Hải Đường xăm trước lộ ra, Cận Hải Đường nhìn thấy, bỗng dưng, nước mắt không tiếng động chảy xuống, cúi đầu thở dài một hơi, đứng dậy nói: “Ngươi đi đi.” Y càng như vậy, Trần Tra lại càng luống cuống chân tay, nhìn y không tiếng động rơi lệ trong lòng thương yêu, liền kéo lấy tay y.

    Cận Hải Đường không thể giãy giụa cũng không quay đầu lại, chỉ ảm đạm nói một câu: “Phụ thân không cho ta vào triều làm quan, nói con đường làm quan hiểm ác lục đục với nhau, nào có vui vẻ như cuộc sống bình dân, kỳ thật… Bất kể là nơi nào đều là lòng người khó lường.” Trần Tra nghe ngữ khí của y cảm thấy càng cấp.

    Cận Hải Đường vẫn thấp giọng nói: “Ta là con trai độc nhất của Cận gia, từ nhỏ được nuông chiều sủng ái, dây dưa cùng ngươi đã là tùy hứng quá giới hạn rồi. Cẩn thận suy nghĩ, bị ngươi khinh thường cũng là ta gieo gió gặt bão chẳng thể trách ngươi. Thôi, ta sẽ không lại bị ngươi lừa, cũng sẽ không buộc ngươi đi, chúng ta ân oán chấm dứt, từ nay cáo biệt.” Tay y đặt lên cánh cửa, ngón tay nhỏ thon dài như ngọc run nhè nhẹ tiết lộ cảm xúc, nản lòng thoái chí thương tâm muốn chết. Trần Tra không tự chủ được buông tay ra.

    Đợi cho tinh thần phục hồi lại, Trần Tra vừa chạy vừa mặc thêm xiêm y, tới tiền sảnh rồi lại không nhìn thấy bóng dáng Cận Hải Đường đâu, túm lấy Mãn nhi đang ủ rũ hỏi: “Công tử nhà ngươi đâu?”

    Mãn nhi bất mãn nói: “Công tử cưỡi ngựa hồi phủ rồi.”

    “Quay về Cận phủ ? Mau, mau lấy cho ta con ngựa, ta muốn đi tìm y.” Trần Tra vội la lên, tiểu Giang cũng đuổi theo.

    “Ngươi đi tìm công tử?” Mãn nhi tức giận trứng mắt nhìn Trần Tra, tức giận nói: “Ngươi biết không? Công tử kháng hôn, bị lão gia dùng gia pháp đánh gảy hai cái xương sườn đuổi đến chỗ này suy ngẫm! Lão gia nói, khi nào đáp ứng việc hôn nhân thì mới cho phép trở về. Công tử lần này trở về chính là muốn thành thân, ngươi đi tìm y có phải muốn khiến cho công tử của chúng ta gãy thêm hai cái xương sườn nữa hay không?”

    Trần Tra vừa nghe đến, trong lòng một mảnh hối hận. Nghĩ thầm, rằng, nếu y không phải thương thấu tâm, sao có thể về nhà thành thân, y rõ ràng… rõ ràng trong lòng có ta.

    Tiểu Giang băn khoăn, thật cẩn thận tiến lên nói: “Tra Tra, có phải là do đệ nói nói bậy làm Hải Đường chạy mất?”

    Trần Tra lắc đầu nói: “Không liên quan đến chuyện của đệ, là lỗi của huynh, nếu không phải huynh vẫn trêu chọc y, y cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng lời của đệ, bây giờ dù nói gì cũng không có tác dụng.” Trần Tra không ngừng hối hận, tiểu Giang không biết phải làm sao an ủi hắn. Sau một lúc lâu, Trần Tra cắn răng nói: “Được, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng.”

    “Ngươi muốn làm gì?” Mãn nhi kinh hô. Trần Tra ôm lấy Mãn nhi chạy nhanh đến chuồng ngựa, không thèm lắp yên, mang theo Mãn nhi buộc hắn dẫn đường đuổi theo Cận Hải Đường, tiểu Giang thi triển khinh công bay lên mái hiên một đường đi theo. Trần Tra dùng roi đánh mạnh vào con ngựa, con ngựa bị đau vung bốn vó chạy vội, phố xá sáng sớm vừa mới có người, hắn hung dữ phi nhanh tới hù dọa nhiều người trốn tránh không ngừng.

    Sáng sớm cửa lớn Cận phủ rộng mở, gia đinh đang trực đang dọn dẹp cầu thang, giương mắt liền nhìn thấy Cận Hải Đường cưỡi ngựa chạy tới, bước lên phía trước nghênh đón.

    Cận Hải Đường ghìm chặt dây cương xoay người nhảy xuống, gia đinh quỳ xuống hành lễ, nhận lấy dây cương, nịnh bợ nói: “Công tử ngài đã trở lại, trách không được sáng sớm nghe thấy chim khách kêu…” Còn muốn nói thên, nhưng nhìn sắc mặt Cận Hải Đường không tốt, gã vội đóng chặt miệng.

    Vào cửa phủ, dọc theo đường đi, gia đinh, nha hoàn nhìn thấy Cận Hải Đường đều giật mình không thôi, sớm có người chạy vội đi bẩm báo Cận lão gia cùng phu nhân. Vào sảnh chính, nha hoàn tiến lên nghênh đón, Cận Hải Đường yên lặng đi vào, sững sờ, ngẩn người đứng. Một lát sau, tiếng bước chân rối loạn truyền đến, nha hoàn đang đỡ lấy phụ thân của Cận Hải Đường Cận Hiền, phu nhân cùng vài vị thiếp thất tiến vào sảnh.

    Cận Hiền trợn mắt nhìn thấy Cận Hải Đường đang khoanh tay mà đứng, hừ lạnh một tiếng bước nhanh đi đến ghế trên ngồi xuống. “Đường nhi!” Cận phu nhân giọng run rẩy kêu một câu, vừa muốn đến gần y, lại bị Cận Hiền khiển trách.

    Cận Hiền vỗ bàn: “Nghiệt tử! Quỳ xuống!” Cận Hải Đường vén lên vạt áo quỳ rạp xuống tiền sảnh.

    Mãn nhi chỉ vào không xa phía trước, Trần Tra đã thấy được tường viện cao cao cùng cửa lớn. Tấm biển trên cửa lớn đề bốn chữ “Hậu đức gia truyền” do tiên hoàng Tây Tề đích thân ngự bút.

    Hai gã gia đinh đang trực ngăn Trần Tra lại, nói: “Này, ngươi là người nơi nào mà dám cưỡi ngựa đi ngang qua cửa phủ?” Trần Tra không kìm lại dây cương, cúi người trực tiếp phi ngựa vọt vào Cận phủ.

    Phía sau gia đinh đang hô hoán, Trần Tra bay nhanh qua, Mãn nhi chỉ về phía trước nói: “Phía trước chính là nơi lão gia ở, ngươi không thể cữa ngựa xông vào.” Vừa dứt lời, có mấy thân ảnh đuổi theo, trong tay nắm chặt cương đao, đúng là hộ vệ của Cận phủ, miệng quát: “Lớn mật, người nào làm càn như thế, dám xông vào Cận phủ!”

    “Tránh ra!” Trần Tra xoay người xuống ngựa nghênh đón, né một tên đang cầm cương đao, dễ dàng vặn chặt cổ tay gã. Hắn thân kinh bách chiến, mấy hộ vệ này không phải là đối thủ của hắn, thấy hắn lợi hại đều thoái nhượng. Trần Tra đoạt lấy một cây đao bay lên nhảy xuống từng bước ép sát. Hắn phóng người lên, đá bay một tên hộ vệ, đao trong tay dễ dàng bổ về phía cổ một hộ vệ khác.

    Tên hộ vệ kinh hô một tiếng cảm giác cổ chợt lạnh, rùng mình một cái lại phát hiện mình không có việc gì, chém vào cổ gã chính là sống dao. Nói thì chậm, làm thì nhanh, hai tên hộ vệ phía sau mắt thấy Trần Tra giơ tay chém xuống đồng bạn của mình, đều phóng người lên, đao trong tay bổ tới phía sau lưng Trần Tra, sau lưng Trần Tra không phòng bị.

    “Tra Tra cẩn thận!” Tiểu Giang cũng ở phía nhìn thấy, thầm vận nội kình chưởng phong đẩy ra. Hai tên hộ vệ bị chưởng phong đánh bay vào tường, nửa ngày không đứng lên.

    Trần Tra chạy qua bức tường được xây làm bình phong, đã thấy được Cận Hải Đường đang quỳ gối trong sảnh. Lúc này, hộ vệ hô lên lại tràn vào mười mấy người bao vây hắn.

    Tiểu Giang vừa định tiến lên giúp đỡ, Trần Tra ném cương đao về phía trước, bàn tay trần mà đứng, nói: “Tiểu Giang đệ đừng ra tay.”

    Hắn từng bước một đi lên phía trước, bọn hộ vệ tay cầm cương đao đi theo hắn không muốn lui về phía sau. Trần Tra thống lĩnh đại quân tiếu ngạo sa trường, khí thế uy mãnh trên người đè ép đám hộ vệ không dám vọng động, không biết phải làm sao.

    Cận Hiền mắt thấy cảnh này, tức giận đến mức râu mép loạn chiến, lấy lại bình tĩnh, đưa tay chỉ về Trần Tra đang đứng trong đình viện hỏi Cận Hải Đường: “Người kia là ai?”

    “Ta là Nam… ( Nam Việt )” Trần Tra đã bất chấp tất cả, lớn tiếng nói.

    Không nghĩ tới Cận Hải Đường lại chặn đứng lời hắn nói: “Người này chẳng qua chỉ là người mà Đường nhi ngẫu nhiên kết bạn lúc Nam du.”

    Trần Tra biết Cận Hải Đường tới lúc này rồi vẫn muốn bảo vệ chính mình, không muốn hắn để lộ thân phận, cảm thấy ý định càng thêm kiên định, ngược lại không hề sợ hãi ngẩng đầu nói: “Cận lão gia thất lễ, thứ cho tại hạ mạo muội nhập phủ, tại hạ là Nam Việt Bình… (dưới trướng Bình vương) “

    “Xưa nay cũng không cùng Đường nhi qua lại, hắn chỉ là một thường dân của Nam Việt.” Cận Hải Đường đánh gảy lời nói của Trần Tra, quỳ gối bước tới trước người Cận Hiền, cúi đầu nói: “Phụ thân thứ tội, Đường nhi biết sai rồi, hết thảy đều nghe theo sự sắp đặt của phụ thân.”

    Cận Hải Đường bỗng đề cao thanh âm nói: “Người trong viện nghe xong, lúc này ngươi rời đi liền sẽ không truy cứu ngươi cái gì, nếu còn không đi, liền báo quan tố cáo ngươi tự ý xông vào nhà dân, giống bọn trộm cướp.”

    Mọi người trong đại sảnh nhìn thấy nam nhân trong viện lúc này thân hình cao lớn cả người tỏa ra sát khí. Trần Tra không nhìn những ánh mắt này, trong mắt hắn thấy được bóng lưng Cận Hải Đường, cắn răng lớn tiếng nói: “Hải Đường, em tin ta cũng được, không tin cũng được, cho dù hoàng đế Tây Tề có tới trước mặt ta ta vẫn sẽ nói câu nói kia, ta thích em, trừ em ra ai ta cũng không cần. Nếu em không đáp ứng, ta liền mang em đi!”

    Cận Hải Đường thân mình run lên, đầu cúi thấp hơn.

    Mọi người trong viện bị lời nói can đảm của Trần Tra làm cho kinh sợ, khuôn mặt Cận Hiền tức giận đến xanh tím, giận tới cực điểm ngược lại cười rộ lên, sau một lúc lâu gật đầu nói: “Được, được, trong nhà này ta không làm chủ được nữa phải không? Người đâu, gia pháp tới!”

    “Lão gia!” Cận phu nhân cùng vài vị phu nhân kinh hô cầu xin. Cận phu nhân mắt hàm chứa lệ nói: “Lão gia, lần trước động gia pháp, thương tích của đường nhi chữa mấy tháng mới tốt, ngài tha cho y đi, thiếp sẽ khuyên bảo y thật tốt, lão gia.”

    Trần Tra vừa nghe thấy gia pháp, trong lòng khẩn trương, nổi giận gầm lên một tiếng vọt tiến lên.

    “Đừng tới đây!” Cận Hải Đường nghe được thanh âm hắn liền hô một câu, vẫn không quay đầu lại. Trần Tra thật nghe lời, cứng nhắc dừng lại thân hình. Cận Hải Đường nói: “Phụ thân, mẫu thân ta ở đây, ngươi không được xằng bậy. Ta làm sai bị phạt là đúng.”

    Trần Tra cẩn thận đánh giá người trong phòng. Phụ thân Cận Hải Đường Cận Hiền có một khuôn mặt dài, mặc áo nho sam màu xanh nhạt, tao nhã nho nhã, thần thái cao ngạo giống với Cận Hải Đường. Mẫu thân của y đầu đầy châu ngọc ung dung đẹp đẽ quý giá, mặc dù có chút tuổi vẫn có thể nhìn ra lúc tuổi còn trẻ nhất định là một mỹ nhân. Trần Tra nghĩ thầm, bộ dáng của Cận Hải Đường chắc chắn là di truyền từ mẫu thân, mấy vị thiếp thất cũng đều là tư sắc xuất chúng, khó trách những hài tử của Cận nhà đều diễm lệ danh tiếng lan xa.

    “Lão gia, gia pháp đã tới.” Một lão gia đinh bước tới. Trần Tra tập trung nhìn vào, thiếu chút nữa ngất đi, cây gậy gộc bằng gỗ lim thô to như cánh tay mải phẳng sáng bóng, nước sơn sắp bong sạch, cũng không biết đã truyền mấy đời. Đánh gảy hai cây xương sườn kia vẫn là tốt lắm rồi, đây rõ ràng là hung khí giết người.

    Cận Hiền đứng dậy, mang theo gia pháp đứng phía trước Cận Hải Đường nói: “Nghiệp chướng, ngươi cũng biết sai?”

    “Đường nhi biết sai.” Cận Hải Đường cúi đầu bình tĩnh nói.

    Bàn tay đang nắm gia pháp run rẩy, Cận Hiền nghiêm mặt nói: “Nghiệp chướng, ngươi lưu luyến làng chơi không đọc sách nơi nơi lang thang, ta đều tha thứ cho ngươi, chỉ nói ngươi tuổi trẻ cuồng dại rồi cũng sẽ hối cải. Hoàng hậu nương nương tự mình chọn lựa thiên kim dòng họ Tư Mã, tri thư đạt lễ ôn nhu đôn hậu, đủ để xứng với ngươi, không nghĩ tới sự mai mối của cha mẹ, hoàng đế chỉ hôn ngươi cũng dám lấy cái chết chống đỡ, khiến Hoàng hậu nương nương vì ngươi ngày đêm rơi lệ không nói, lại còn dám trêu chọc loại người vô sỉ điên cuồng này chạy tới cửa nhục nhã. Cũng được, ta Cận Hiền hôm nay liền chặt đứt hương khói của Cận nhà!”

    Cận Hiền càng nói càng tức giận, hai tay giơ tay lên gia pháp, đánh mạnh vào lưng Cận Hải Đường, bùm một tiếng, Cận Hải Đường gục ở sảnh tiền.

    “Hải Đường!” Trần Tra đau đớn hô ra tiếng.

    “Đường nhi!” Cận phu nhân hét lên một tiếng, dùng khăn lụa che miệng khóc ra thành tiếng, chính là Cận Hiền xưa nay nghiêm khắc, nàng tuy rằng đau lòng cũng không dám tiến lên ngăn cản, bên người mấy vị thiếp thất cũng đều buồn bã thê thảm rơi lệ.

    Cận Hải Đường chỉ cảm thấy nửa người đau đớn giống như rơi vào trong nồi dầu nóng đang đun trên lửa, miễn cưỡng đứng lên một lần nữa quỳ lại. Cận Hiền nhìn Trần Tra liếc mắt một cái, thấy trên mặt hắn thất sắc cuồng loạn, cảm thấy càng tức, giơ gia pháp lên, lại đánh mạnh xuống.

    Cận Hải Đường lại ngã vào tiền sảnh, cái trán đập mạnh lên sàn, hai tay chống đỡ mới miễn cưỡng quỳ được.

    “Hải Đường!” Trần Tra cắn chặt răng, ngửa mặt lên trời thở dài, nói với Cận Hiền: “Cận lão gia, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tại hạ, là ta trêu chọc Hải Đường, là ta bức bách y, ngươi muốn đánh liền đánh ta!”

    Hắn mở miệng một tiếng Hải Đường, càng chọc giận Cận Hiền, vung tay đánh từng gậy từng gậy lên người Cận Hải Đường, khiến y ngã lên sàn. Cận Hải Đường vô lực trốn tránh dần dần không thể nhúc nhích, Cận phu nhân khóc đến ngất xỉu, mấy vị thiếp thất chạy nhanh tới kêu nha hoàn đỡ nàng mang đến nội đường nghỉ tạm.

    Cận Hải Đường trong mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng rống giận của Trần Tra, hắn đã đánh nhau với mấy hộ vệ trong tiền sảnh. Trần Tra liên tiếp đánh ngã hộ vệ, chạy bước lớn xông vào sảnh, nâng Cận Hải Đường dậy ôm vào trong ngực kêu tên của y. Cận Hải Đường chậm rãi mở to mắt, nhìn người nam nhân này, trong mắt lại có lệ quang.

    Cận Hiền giận dữ, nói: “Làm càn, làm càn! Người đâu, bắt hắn ném ra ngoài cho ta!”

    Cận Hải Đường đẩy tay Trần Tra ra, chịu đựng đau nhức hướng Mãn nhi vẫy tay. Mãn nhi bước lên phía trước nâng y dậy, khóc đến nước mũi nước mắt tùm lum. Cận Hải Đường giãy dụa đứng lên, Trần Tra vội vàng kéo tay y thấp giọng nói: “Hải Đường, theo ta đi, theo ta đi đi.” Nắm tay y như vậy, hắn cảm thấy được tay y thực lạnh lẻo, một chút ấm áp đều không có.

    Cận Hải Đường mím môi, chậm rãi lắc lắc đầu, nhẹ nói: “Ta ở trên có cha mẹ, ngươi, ngươi lưu lại cho ta chút thể diện đi, coi như là ta cầu ngươi có được không? Ngươi đi đi.” Y vừa mới dứt lời, người đã ngất đi, được Mãn nhi gọi người nâng dậy. Cận Hiền tức giận chưa tiêu phất tay áo bỏ đi, người trong đình viện nháy mắt tản đi.

    Câu nói sau cùng của Cận Hải Đường ngữ khí thê lương, Trần Tra không thể tiếp tục bức bách y, bất đắc dĩ chỉ có thể rời khỏi Cận phủ, tiểu Giang một đường yên lặng đi theo. Hoảng hốt đến trưa, thái dương chói lọi chiếu, bóng dáng ở dưới chân lui thành một đoàn. Tiểu Giang đi đến miệng đắng lưỡi khô, thấy Trần Tra dưới chân vẫn không ngừng, nghĩ nghĩ liến tiến lên túm hắn nói: “Tra Tra đừng đi, mệt mỏi quá, đệ khát nước bụng cũng đã đói rồi.”

    Trần Tra cười khổ, mang theo y trở về khách điếm, chuẩn bị cơm canh cho y ăn, chính mình gọi một vò rượu, ngồi ở phía trước cửa sổ tự rót uống một mình, lần đầu tiên trong đời lại bó tay không cách nào như vậy.

    Mấy ngày qua hắn say như chết, trong miệng thì thào tự nói : “Mùng tám tháng giêng… Hải Đường sẽ thành thân .”

    Chú chó nhỏ liếm ngón tay tiểu Giang, tiểu Giang cắn một miếng hoa quế đường đút cho nó, nghiêng đầu nhìn Trần Tra, tiến lên đỡ hắn dậy, làm cho hắn thanh tỉnh nói: “Tra Tra, huynh đừng uống rượu nữa, uống rượu vô ích. Huynh nói thích Hải Đường, vậy chúng ta tối nay đến nhà y huynh đánh y ngất xỉu khiêng đi, không có chú rể y cũng không cần thành thân .”

    Trần Tra ánh mắt sáng lên, cao giọng cười to nói: “Tiểu Giang, cám ơn đệ.”

    Mặt trời lớn treo ở trên cao, một chút dấu hiệu sắp lặn cũng không có. Trần Tra chờ bầu trời tối đen để đi cướp người ở trong phòng khách xoay quanh chửi loạn: “Cái quả trứng vàng này, ngày bình thường không chú ý nó liền chậm chạp lười biếng chạy, hôm nay như thế nào đứng vững ở trên trời không chuyển động?” Nói xong, lại lầm bầm lầu bầu: “Ngây ngốc chờ cũng không phải biện pháp, trước đi dò thám tin tức.” Nói với tiểu Giang: “Tiểu Giang, ngoại trừ quán trà ở cách vách cùng hai cửa tiệm ăn ở hai bên, đệ ở đây đừng đi, huynh lập tức sẽ trở lại.”

    Trần Tra đứng canh cho đến khi mặt trời ngả về Tây, chợt nghe thấy loáng thoáng có tiếng kèn trống. Lúc này trên phố lớn ngõ nhỏ chật ních người xem náo nhiệt, đều trông mong ngón nhìn phượng nghi. Không bao lâu, đoàn người chậm rãi đi đến, dây tua của mui xe* khẽ phiêu động, ẩn giữa tiếng đinh đương của châu báo. Cung nữ sau tấm màn che, thân ảnh đám nội thị vây quanh hoàng hậu xe phượng tiến về phía trước. Mùi thơm lạ lùng do di chuyển mà xông vào mũi, cảm thấy lòng người như muốn say.

    *mui xe:

    Trần Tra một đường đi theo đám người đi tới Cận phủ phố ngoại, Hoàng hậu nương nương bộ dáng ra sao cũng không thấy, Cận phủ ai đi ra nghênh đón cũng không thấy rõ ràng, chỉ thấy trước cửa phủ một dòng người y phục đen quỳ dài. Hắn lo lắng Cận Hải Đường thương thế chưa lành, quỳ như vậy làm như thế nào có thể chịu được.

    Hoàng hậu nương nương tuy là nữ nhi thân sinh của Cận Hiền, nhưng lễ nghi quân thượng thần hạ phiền phức cũng không có thể bỏ qua. Bận việc đến khi sắc trời bắt đầu tối, Cận Hiền lúc này mới có cơ hội một mình gặp mặt hoàng hậu. Cách một bức rèm che, Cận Hiền quỳ xuống bồ đoàn* dập đầu, miệng nói nương nương thiên tuế. Hoàng hậu vội nói: “Phụ thân đại nhân không cần đa lễ, mau mau ban thưởng ghế ngồi.”

    Hoàng hậu chỉ cho mấy cung nữ tâm phúc của chính mình ở lại hầu hạ, Cận Hiền liền đem chuyện tình mấy ngày trước nói một lần, trong lời nói vẫn chưa hết giận, nói: “Cái tên nghiệp chướng kia, kêu y thử hỉ phục, y liền kêu lớn đau đớn không động đậy được, còn nằm ở trên giường rên rỉ cố làm ra vẻ. Không còn cách nào khác, y có ý muốn hủy bỏ ngày đại hôn, chính là y náo loạn như vậy, dư luận xôn xao, ai cũng không phải kẻ điếc, thảo dân cũng chẳng thể nào đi mở miệng, ai! Liên lụy đến người… Liên lụy Hoàng hậu nương nương cũng vì cái tên nghiệp chướng kia lo lắng, nói với y Hoàng hậu nương nương muốn đích thân đến xem lễ, y ngay cả mí mắt cũng không nâng không nhấc, nếu không không phải ngày mai là đại hôn phải hành lễ, gia pháp lại tặng y một chút!”

    Tây Tề hoàng hậu ung dung xinh đẹp quý giá cũng thở dài nói: “Phụ thân đại nhân nói lo lắng gì chứ, Bổn cung cùng Hải Đường là tỷ đệ đồng bào, y tuổi còn nhỏ, lại là con trai độc nhất trong nhà, thật sự là quen được nuông chiều. Việc này huyên náo truyền khắp nội viện hoàng cung, mấy ngày trước Bổn cung xin Hoàng Thượng dò xét ý tứ nhà Tư Mã, hoàn hảo hắn làm bộ như không biết. Hơn nữa, chỉ cần Hải Đường cứ thành thân, y nguyện ý nuôi luyến đồng đi theo y, cũng đỡ phải đến nơi bướm hoa trêu hoa ghẹo nguyệt.”

    “Hừ! Y…” Cận Hiền hung hăng dậm chân nói: “Luyến đồng? Hoàng hậu nương nương, y, y mới là… Mới là bị người…” Đối mặt hoàng hậu, Cận Hiền rốt cuộc có chút nói không nên lời, nhớ tới cái tên nam tử ngang tàng bạo ngược tự tiện xông vào phủ kia mà lão còn tức.

    Từ sau ngày Trần Tra tới cửa gây huyên náo, Cận Hiền cẩn thận tra hỏi mấy gã sai vặt bên người Cận Hải Đường mới biết được, bảo bối của Cận gia mấy đời con một được nâng trong lòng bàn tay lại dây dưa nam tử trung niên, nhưng lại để cho cái tên lỗ mãng kia coi như nữ nhân mà đối xử. Nghĩ đến đây, tay Cận Hiền bắt đầu run run.

    Hoàng hậu vừa nghe cũng hiểu ra vài phần, nói muốn gặp Cận Hải Đường. Cận Hiền lên tiếng gọi người nói, kêu người mang tên nghiệp chướng đến. Hoàng hậu ngăn lại nói muốn tự đi gặp y, tuy rằng Cận Hiền miệng nói lễ nghi không hợp, nhưng mà không lay chuyển được hoàng hậu.

    Đầu vai khoác chiếc áo choàng hơi cũ, Cận Hải Đường đang cầm bút viết chữ, ngọc đỉnh trên bàn đang đốt mùi thơm ngát lượn lờ. Mãn nhi tiến lên thêm trà nóng nói: “Công tử, nương nương xưa nay yêu thương ngài, ngài nếu không đi gặp, lão gia chỉ sợ là không thể nào chống đỡ nổi đi?” Thấy Cận Hải Đường không nói gì, Mãn nhi đứng ở bên cạnh y nhỏ giọng nói: “Công tử, hai ngày trước ta, ta ở cửa phủ… thấy người kia .”

    Tay run lên, trên giấy bị điểm vài vết mực, Cận Hải Đường nói: “Hắn… Còn chưa đi sao?”

    Mãn nhi gật gật đầu nói: “Hai ngày trước ta xuất môn mua đồ, bị hắn ở đầu ngõ kéo lấy, hỏi ta ngài trên người đã tốt chưa, có đau hay không. Hắn hình như là vẫn canh giữ ở cửa nhà chúng ta, một thân râu ria xồm xàm, tròng mắt đỏ bừng, mới mấy ngày mà đã thật gầy quá.”

    Cây bút trong tay ngừng lại giữa không trung, sau một lúc lâu, Cận Hải Đường lại cúi người viết chữ, nói: “Ngươi trả lời hắn thế nào?”

    Mãn nhi ưỡn ngực nói: “Ta vừa đá vừa mắng hắn một trận, khiến cho hắn đến từ chỗ nào về trở lại chỗ đó, ta nói ngài mùng tám tháng giêng sẽ thành hôn, nếu hắn còn dám đến làm phiền liền không khách khí với hắn.”

    Cận Hải Đường đặt bút xuống, đem chữ mới viết trên bàn vò thành một cục, nói: “Hắn nói cái gì?”

    Mãn nhi lắc đầu nói: “Hắn cái gì cũng không nói liền sững sờ đứng im, ta liền nhân cơ hội chạy trốn.”

    Đương lúc đang nói chuyện, một cái gã sai vặt chạy tới cửa nhỏ giọng nói: “Công tử, Phượng giá của Hoàng hậu nương nương sắp đến .”

    “Mau!” Cận Hải Đường vội nói một tiếng, vùng thoát khỏi áo choàng trên vai chạy vào phòng ngủ, rút trâm làm cho mái tóc rối bù nằm ở trên giường, lấy chăn đắp lên, Mãn nhi vội vắt cái khăn tay đặt lên trên trán y, mấy gã sai vặt đều bày ra bộ dáng thương tâm mày nhăn mặt khổ.

    Sáu cung nữ cẩm y hoa phục tóc mây quấn cao tùy thị, Hoàng hậu nương nương tiến vào mang theo làn gió thơm mát. Trong phòng người người đồng loạt quỳ xuống. Hoàng hậu đuổi hết những người không phận sự ra, đóng cửa phòng ngủ lập tức đi đến trước giường, đưa tay xốc chăn lên, cười khẽ nói: “Tỷ tỷ đến đây đệ còn giả bộ sao? Ta thật vất vả về nhà một lần, đệ liền dùng vẻ mặt cầu xin nghênh đón ta nha.”

    Cận Hải Đường hữu khí vô lực, một câu thở gấp nói: “Hoàng hậu nương nương ở trên, thứ cho thảo dân không thể hành lễ .”

    Hoàng hậu nương nương ngồi ở bên trên giường, cười nói: “Ai, nhớ tới ngày ta phải tiến cung đệ còn khóc ôm lấy chân của ta luôn mồm muốn cùng với Hoàng Thượng quyết trận tử chiến, sau đó còn một ngày tiến cung vấn an ta ba lần, từ hoàng thái hậu đến Hoàng Thượng đều không có cách với đệ. Mấy năm này ngươi đi chơi bên ngoài liền xa cách với ta, uổng phí ta ở trước mặt hoàng đế tỷ phu của đệ khóc sướt mướt cầu mấy ngày, hắn mới đồng ý cho ta về nhà dự lễ cưới.” Cận Hải Đường không lên tiếng, hoàng hậu vuốt ve tóc của y thấp giọng nói: “Đường nhi, đệ giận ta sao?”

    Hoàng hậu nói như thế Cận Hải Đường rốt cuộc mềm lòng, thở dài nói: “Không dám.”

    “Vậy là tốt rồi.” Hoàng hậu kéo y đứng dậy nói: “Ta chờ ngày này đã chờ ba mươi mấy năm, đệ coi như để cho ta vui vẻ, mặc vào hỉ phục cho ta coi, nếu có chỗ nào không hợp, tỷ tỷ tự mình thay đệ sửa chữa.”

    Cận Hải Đường không cách nào, chỉ đành phải thay hỉ phục để cho hoàng hậu nhìn đủ phía trước phía sau, hoàng hậu lúc này mới vừa lòng, dặn y ngủ sớm, thản nhiên đi rồi. Hoàng hậu đi rồi, Cận Hải Đường mặc một thân hỉ phục đứng ở phía trước cửa sổ nhìn lên chân trời, đã đến giờ tý, hết thảy kết cục đã định.

    Canh mõ giờ tý đến, tiểu Giang túm lấy vạt áo Trần Tra phi thân lên, thoắt như làn gió một đường thi triển khinh công xông vào Cận phủ.

    Lặng yên không một tiếng động dừng lại ở khoảng tối trên mái nhà, tiểu Giang thấp giọng hỏi: “Tra Tra, Hải Đường đang ở nơi nào?” Trần Tra từ trên cao nhìn xuống phân biệt phòng ở và sân, bỗng nhiên thấy đoàn người từ trong trong viện đi ra, bóng dáng quần áo mái tóc mang hương thơm, là hoàng hậu cùng cung nữ, đi về hướng sân có thị vệ canh gác.

    Trần Tra biết nơi hoàng hậu đi ra nhất định là nơi Cận Hải Đường ở, không cần phải nói, hoàng hậu là tới làm thuyết khách.

    “Tra Tra mau nhìn, người ra tiễn mấy phụ nhân kia là Mãn nhi.” Tiểu Giang thị lực tốt, nhận ra Mãn nhi, hai người đến đúng nơi của Cận Hải Đường.

    Trần Tra vung tay lên, nói với tiểu Giang: “Giang hiệu úy nghe lệnh, điểm mấy huyệt đạo của mấy gã sai vặt kia, tuyệt đối đừng làm cho bọn họ kinh hãi, hộ tống bản tướng quân tiến thẳng phủ Hoàng Long*!”

    (* đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Sau dùng để chỉ sự hiểm yếu của địch)

    “Tuân lệnh!” Tiểu Giang ưỡn bộ ngực hành lễ. Hai người xác định mục tiêu, phi thân nhảy xuống.

    Tiểu Giang đánh ngã một đám sai vặt gác ở cửa. Trần Tra vài bước chui vào nội đường, đẩy cửa ra, phía trước cửa sổ là thân ảnh gầy yếu, hỉ phục trên người, Cận Hải Đường trong đêm yên tĩnh cô đơn tinh thần chán nản. Hắn không khỏi đi lên, đúng lúc này Cận Hải Đường bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt hai người tựa như đã xa cách mấy đời.

    Hỉ phục đỏ thẫm hoa gấm, kim tuyến đầy người thêu “Chi lan hòa hợp”, cắt vừa người. Hai cánh mũ đội trên đầu cắm bông hoa, mái tóc đen nhánh như mực, càng để lệ đôi lông mày tinh tế cùng con mắt sáng như nước. Trần Tra nhìn chằm chằm vài lần, nhào tới ôm mạnh Cận Hải Đường chống đỡ ở bên tường hôn môi.

    Hô hấp nóng hổi cùng thân thể tráng kiện cơ hồ bao lấy hoàn toàn Cận Hải Đường, lần hôn này triền miên liều chết, cường thế bá đạo, không lưu một chút khe hở nào. Cận Hải Đường giãy dụa, nhưng làm sao Trần Tra cũng không chịu buông tay.

    Tiểu Giang ở một bên nhìn thấy, dùng ngón tay chọc chọc Trần Tra: “Tra Tra, sắc mặt Hải Đường không tốt lắm, huynh mau buông y ra.” Trần Tra nghe xong vội buông Cận Hải Đường ra, vừa thấy, sắc mặt y quả nhiên ửng hồng, mồm mở to thở dốc.

    Thật vất vả hô hấp thông thuận, Cận Hải Đường dựa vào tường nói: “Ngươi cái tên tiểu nhân đê tiện còn tới làm cái gì? Còn muốn hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt ta, ta… Ta sẽ không mắc mưu.”

    “Ta mặc kệ, em đã là người của ta, không thể cùng người khác thành thân.” Trần Tra đúng lý hợp tình nói.

    “Ngươi…” Sắc mặt Cận Hải Đường càng đỏ.

    Tiểu Giang tiến đếnkéo ống tay áo của y nói: “Hải Đường, Tra Tra mấy ngày nay cả ngày tỉnh say, say tỉnh, tỉnh thì không nói lời nào, say liền kêu tên của ngươi, ngươi thương thương hắn đi.”

    Cận Hải Đường đối mặt với tiểu Giang, mặt mày ôn nhu, thở dài nói: “Tiểu Giang, ngươi bị hắn lừa, hắn có bao nhiêu bại hoại ta rất hiểu, hắn chẳng qua chỉ là nghĩ muốn lừa gạt ta để đi lập công.”

    Trần Tra thấy y vừa nói vừa cười với tiểu Giang, thật muốn đánh y ngất xỉu khiêng đi, chính là hắn sợ y không thể chịu được một chưởng của mình, chỉ đành kêu tiểu Giang điểm huyệt đạo y, phát hiện tiểu Giang ngửa mặt sững sờ nhìn xà nhà, đẩy y nói: “Tiểu Giang đệ làm cái gì? Chảy máu mũi? Nơi này không thể ở lâu, đi mau!”

    Tiểu Giang nghi ngờ nói: “Tra Tra, trên nóc nhà có mười mấy người đến đây, khinh công cũng không kém, là tới bảo hộ Hải Đường sao? Nếu vậy chạy trốn có thể có chút khó khăn.”

    Trần Tra vội hỏi: “Đến cùng một hướng sao?”

    “Không phải.” Tiểu Giang lắc đầu, chỉ một ngón tay nói: “Theo vài phương hướng, đều hướng về nơi đó.”

    Trần Tra nhẹ nhàng đẩy ra cửa sổ, từ xa nhìn không có bất kỳ khác thường, hắn kêu tiểu Giang đi thăm dò xem thị vệ bên ngoài phủ, một lát sau tiểu Giang lặng yên tiến vào, nói thị vệ ở cửa đều không thấy. Ba người đang nghi hoặc, Trần Tra đột nhiên nhận ra nói: “Hải Đường, hướng kia hình như là hoàng hậu tỷ tỷ của em ở, chẳng lẽ là thích khách?”

    Cận Hải Đường chấn động, đột nhiên đi đến trước mặt Trần Tra trợn mắt tròn xoe, nói: “Ngươi, nhất định là ngươi phái tới có phải hay không? Trần Tra, nếu tỷ tỷ của ta thiếu một cọng tóc gáy, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, ta Cận Hải Đường tuyệt đối không buông tha cho ngươi!” Y đẩy Trần Tra ra, nắm lấy bảo kiếm treo trên tường chạy ra ngoài.

    “Hải Đường!” Trần Tra đuổi theo, trong nội tâm qua trong giây lát suy nghĩ, Bình vương ở giữa các quốc gia cũng hiểu biết, chẳng lẽ hắn biết được hoàng hậu thăm viếng dự lễ, chuẩn bị người đến bắt người? Nếu thật như thế vậy phải làm thế nào cho phải. Trần Tra khó xử, ba bước như hai bước đuổi theo Cận Hải Đường nói: “Hải Đường em đừng sợ, đám người áo đen đó võ công cao cường, em đi ra ngoài căn bản không thể ngăn cản, còn làm cản trở.”

    “Cút ngay!” Cận Hải Đường xoạt một tiếng rút ra bảo kiếm chĩa về hắn: “Ta nhìn lầm ngươi!” Trong lòng của y đã nhận định đám người áo đen là theo Trần Tra tiến vào đánh lén, trong lòng tức giận không để cho Trần Tra biện bạch.

    Mắt thấy sắp đến chỗ hoàng hậu ở, quả nhiên đám thủ vệ đã bị đánh ngã.

    Trần Tra ôm lấy Cận Hải Đường bịt chặt cái miệng của y, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: “Những người này không phải ta phái tới, nếu như có nửa phần lời nói dối, trời giáng ngũ lôi đánh!”

    Trốn từ một nơi bí mật gần đó, Trần Tra phát hiện đám người áo đen mai phục trên nóc nhà, có mấy người đến bên cửa sổ thấp người lén lút. Trần Tra sáng tỏ, nói: “Bọn họ muốn dùng mê hương.” Hắn nhìn số người, nói: “Nơi này tổng cộng không đến mười người, còn có vài tên nữa đâu rồi?”

    Hắn một suy nghĩ, nói: “Tiểu Giang, nơi này giao cho đệ, vô luận như thế nào không thể để cho bọn họ thương tổn đến tỷ tỷ của Hải Đường.”

    Tiểu Giang gật đầu nói: “Huynh thì sao?”

    Càng là nguy cấp Trần Tra ngược lại càng lãnh tĩnh, nhỏ giọng nói: “Nếu ta không đoán sai, mấy tên khác tới rồi nơi ở của phụ mẫu Hải Đường, xem ra bọn họ phải bắt gọn. Hải Đường, võ công tiểu Giang có thể bảo vệ tỷ tỷ em, chúng ta hiện tại đi cứu phụ mẫu em.”

    Hắn kéo Cận Hải Đường ẩn thân chạy đi, Cận Hải Đường mặc dù không muốn lại sợ phụ mẫu thực sự có chuyện, đành phải theo hắn rón ra rón rén đi. Núi giả dọc theo đường đi, dưới tàng cây, liên tục phát hiện thi thể thị vệ trong cung cùng hộ vệ trong phủ. Nhìn sắc mặt y trắng bệch, Trần Tra trong lòng vô cùng bồn chồn, sợ vạn nhất là người của Hàn Trọng phái đến, chính mình cả đời này đều không nói rõ ràng được.

    Chạy tới trước phòng Cận Hiền, quả nhiên hơn nửa đám người áo đen đã lấy ra binh khí, Cận Hải Đường nhịn không được rút kiếm vọt vào, hét lớn một tiếng: ” Kẻ cắp lớn mật, dám nhân lúc ban đêm xông vào hành hung!”

    Đánh người áo đen quay đầu lại phi thân đến, Cận Hải Đường chẳng qua học ba, năm chiêu khoa chân múa tay, vô lực chống đỡ, bị đao của người bịt mặt đập vào, cánh tay run lên, lòng bàn tay suýt nữa nứt vỡ, bảo kiếm trong tay bay khỏi.

    Bỗng dưng, Trần Tra xông về phía trước phóng người lên giương tay tiếp nhận bảo kiếm giữa không trung, vừa đáp xuống đất, xoạt xoạt vung hai đường kiếm bức đám người á đen lui bước, túm lấy Cận Hải Đường kéo ra phía sau dùng thân thể ngăn trở. Người bịt mặt đều xúm lại, xách đao tiến lên. Trần Tra trong lòng vừa động, nghĩ thầm, nếu như là người Nam Việt, nhất định sẽ không thấy ta còn liều mạng đánh tới như thế. Hắn nghĩ như vậy dưới tay không hề lưu tình, quyết định rồi, hắn lôi kéo Cận Hải Đường chạy ngược về phía cửa phòng.

    Mấy gã áo đen võ công không kém, chiêu thức sắc bén, Trần Tra bận tâm Cận Hải Đường khó khăn chống trả. Thối lui đến cửa phòng, Trần Tra đẩy then cửa, đẩy mạnh Cận Hải Đường vào trong phòng, nói: “Mau đi xem phụ mẫu em.”

    Cận Hải Đường thấy cảnh đao kiếm ở trước mắt hiện lên nguy hiểm như vậy, cảm thấy được người bịt mặt không giống như là quen biết Trần Tra, liền không khỏi lo lắng an nguy của hắn, đứng ở nơi đó, dáng vẻ thư sinh phát tác nói: “Ta sẽ không bỏ trốn, có nạn cùng chịu!”

    Trần Tra vừa vui vừa tức, dậm chân nói: “Em cái đồ ngốc nghếch, em ở đây ta còn phải bảo vệ em, em đi vào ta mới có thể buông tay buông chân!” Cận Hải Đường lúc này mới chạy nhanh lắc mình vào cửa, từ khe cửa lén nhìn Trần Tra cùng mấy tên bịt mặt đánh nhau.

    Cận Hiền cùng phu nhân nghe thấy tiếng hô quát ngoài cửa, khoác xiêm y đứng dậy nhìn xung quanh, đột nhiên thấy Cận Hải Đường mặc hỉ phục đứng ở trước cửa. Cận Hải Đường chạy nhanh nói cho bọn lão biết, Cận Hiền kinh hãi, phu nhân sợ tới mức mặt như màu đất liên tiếp niệm Phật, phù hộ cả nhà bình an vượt qua.

    Trần Tra lấy một chống bảy, bảy người này mỗi người võ công cao cường cũng không hạng người bình thường, hắn dần dần có chút chống đỡ không nổi, một chút không đề phòng liền bị chém một đao vào cánh tay trái. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn đụng vào cửa phòng, chặn ngang đao nói: “Các ngươi rốt cuộc là người nào?” Trần Tra đến lúc này đã biết những người này không phải đến từ Nam Việt.

    Mắt thấy hắn bị thương, Cận Hải Đường trong lòng căng thẳng, đẩy cửa phòng ra nói: “Trần Tra ngươi bị thương?” Chưa kịp nói câu thứ hai liền bị Trần Tra lại đẩy vào trong.

    Mũi chân Trần Tra, trở lại dùng cương đao giữ cửa đừng ở, Cận Hải Đường mở cửa không được, đập vào ván cửa lớn tiếng kêu to: “Trần Tra, ngươi làm cái gì vậy? Mở cửa! Ta không cần ngươi như thế, ta không muốn thiếu ngươi phần ân tình này!”

    “Ta không sao em ngoan ngoãn chờ! Chờ ta đánh đuổi những người này tự nhiên sẽ thả em ra!” Trần Tra bảo hộ ở ngoài cửa trả lời một câu.

    Cận Hải Đường dùng sức đẩy cửa ra đưa ánh mắt nhìn vào khe cửa, kinh hãi nhìn thấy Trần Tra máu từ đầu ngón tay trái của hắn nhỏ xuống tí tách. Trên mặt đất có ba tên bị hắn giết chết đang nằm vật xuống, còn lại bốn tên vẫn vây quanh hắn, không chịu lui về phía sau. Trần Tra mặt không đổi sắc, lạnh lùng cười, trong tay bảo kiếm tấn công không ngừng. Theo chuyển động kiếm của hắn, tâm Cận Hải Đường thình thịch nhảy loạn, treo ở giữa không trung. Chỉ thấy một tên bịt mặt trong tay cầm đao nhảy lên, đánh thẳng vào sau lưng Trần Tra, Cận Hải Đường không khỏi hô to: “Cẩn thận!”

    Thuộc truyện: Tướng quân ghẹo quốc cữu