Tương tư hữu hại – Chương 3-5

    Thuộc truyện: Tương tư hữu hại

    Chương 3

    Bạch Húc nhìn đến ngẩn ngơ, giống như là đang si mê, thật vất vả mới lấy lại được tinh thần, nghĩ thầm vị dâm y kia trốn ở trong phòng, không biết sẽ làm bao nhiêu chuyện xấu xa, khổ nỗi y không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể mở miệng mắng chửi.

    Chu Tư Kỳ ở trong phòng mắt điếc tai ngơ, nhấc chân, lập tức ôm Diệp Tĩnh Hồng lên, đi vài bước đến bên giường, rồi nhẹ nhàng đặt hắn lên. Y vốn là một người biết thương hương tiếc ngọc, động tác như thế này không biết đã làm bao nhiêu lần, từ lâu đã rất thành thục, nhưng vào giờ phút này, ngón tay không khỏi khẽ run rẩy.

    Một lúc lâu, y mới từ từ trấn định lại, nắm lấy tay Diệp Tĩnh Hồng để bắt mạch.

    Chu Tư Kỳ mang danh thần y, y thuật tất nhiên vô cùng cao minh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã biết Diệp Tĩnh Hồng mang loại độc gì. Có điều thời gian kéo dài quá lâu, kịch độc đã vào tâm mạch, mặc dù có thể giữ được tính mạng, nhưng vẫn cần chậm rãi điều trị mới có thể quét sạch dư độc.

    Y hiểu được việc này không phải chuyện nhỏ, lập tức tập trung suy nghĩ, đến tận khi cây nến trên bàn đốt cháy được một nửa, trong đầu đã nghĩ ra được một số phương thuốc. Sau đó y đưa tay điểm mấy huyệt đạo trên người Diệp Tĩnh Hồng, lấy kim châm ra giúp hắn bức độc.

    Bận rộn như vậy đến nửa đêm, Diệp Tĩnh Hồng mới chậm rãi tỉnh lại, há mồm phun ra một ngụm lớn máu đen.

    Chu Tư Kỳ thở phào nhẹ nhõm, đưa tay tính bắt mạch cho hắn một lần nữa, lại bị Diệp Tĩnh Hồng trở tay nắm chặt, vững vàng nắm trong lòng bàn tay.

    Lúc này Diệp Tĩnh Hồng đã tỉnh lại, nhưng thần trí vẫn còn hỗn loạn, tầm mắt mơ mơ hồ hồ không có tiêu điểm, tập trung nhìn Chu Tư Kỳ hồi lâu, mở miệng phun ra vài chữ: “Chu huynh đệ. . .”

    Chu Tư Kỳ bỗng nhiên nghe danh xưng này, chỉ cảm thấy bên tai ong ong, trái tim gần như muốn nổ tung, lập tức đáp: “Đại ca, là ta.”

    Nhưng Diệp Tĩnh Hồng hiển nhiên không nghe thấy, chỉ mờ mịt mở to hai mắt, tiếp tục nói: “Bên kia nguy hiểm cực kì, ngươi đừng có đi ra.”

    Thanh âm hắn thực sự quá nhẹ, Chu Tư Kỳ cúi người ghé bên miệng hắn, mới miễn cưỡng nghe thấy rõ ràng, trong lòng nhất thời dao động lớn, kêu lên: “Đại ca, đại ca…”

    Đáng tiếc Diệp Tĩnh Hồng đang nhắm mắt, rất nhanh lại ngất đi, cũng không còn đáp lại y.

    Chu Tư Kỳ ngơ ngác ngồi ở đầu giường, trong lòng bỗng chốc như bị đâm đến đau nhói, không thể phân biệt rõ ràng tất cả những gì vừa xảy ra là thật hay chỉ là ảo giác của mình. Y thậm chí không dám cử động, trước sau chờ Diệp Tĩnh Hồng gọi mình lần thứ hai.

    Nhưng chờ đến chờ đi, chỉ nghe “xì” một tiếng, cây nến trong phòng không ngờ đã tắt.

    Chu Tư Kỳ cả người chấn động, bấy giờ mới hiểu được chính mình mơ mộng hão huyền, chậm chạp ngồi thẳng người trong bóng tối, lại cúi đầu nhìn dung nhan tuấn tú của người kia ở trên giường.

    Dưới ánh trăng nhòa nhạt, Diệp Tĩnh Hồng mày kiếm hơi nghiêng, môi mỏng nhếch lên, giữa lông mày mười phần anh khí, ngoại trừ bởi vì trúng độc mà bên ngoài có chút tiều tụy, thì so với ba năm trước vẫn giống nhau như đúc.

    A, cả ngày lẫn đêm cũng đã hơn một ngàn ngày trôi qua.

    Sáng nhớ chiều mong người kia, hiện giờ lại đang ở trước mắt.

    Chu Tư Kỳ duỗi tay, tỉ mỉ miêu tả ngũ quan tinh tế của người trước mặt một lần, sau đó đứng lên khỏi giường, nhặt lấy Thu Thủy kiếm lúc nãy bị rơi trên đất — dù cho trong đêm tối, nhưng mũi kiếm sáng loáng vẫn hiện ra ánh sáng lạnh, quanh thân hàn ý bức người, vừa nhìn đã biết là vũ khí sắc bén không gì phá vỡ nổi.

    Ngón tay của Chu Tư Kỳ ở lưỡi kiếm di chuyển vài dòng, khe khẽ thở dài: “Thu Thủy kiếm ơi Thu Thủy kiếm, có ngươi làm bạn ở bên cạnh, tại sao hắn vẫn bị trọng thương?”

    Dứt lời, đột nhiên nhẹ nhàng mỉm cười, vung kiếm hướng về bàn tay vạch tới.

    Thu Thủy kiếm sắc bén đến mức nào, vạch lên một đường như thế, máu lập tức đầm đìa tuôn ra.

    Chu Tư Kỳ cũng không kêu đau, cứ như vậy trở lại trước giường, đưa tay tiến đến bên miệng Diệp Tĩnh Hồng, mặc cho máu đỏ sẫm chảy xuống, từng giọt rót vào trong miệng hắn.

    Diệp Tĩnh Hồng sau khi uống máu, lần thứ hai tỉnh lại, không chỉ thế lần này lại triệt để thanh tỉnh, lập tức gạt tay Chu Tư Kỳ ra, tức giận nói: “Họ Chu kia, ngươi đang làm cái gì?”

    Giọng Chu Tư Kỳ khàn khàn, thời gian như ngừng lại, nhưng trên mặt vẫn một mực nở nụ cười yếu ớt, nói: “Ta đã giải đi độc trên người Diệp đại hiệp, bây giờ đang muốn tìm ngươi đòi nợ. Đêm xuân ngắn ngủi, bây giờ đã qua hơn nửa đêm, chúng ta nên tranh thủ thời gian mới được.”

    Diệp Tĩnh Hồng không thể nghe được ngữ khí khinh bạc như vậy, hơi nhướn mày, muốn hướng Chu Tư Kỳ đánh tới. Nhưng công lực của hắn chưa hồi phục, chiêu thức tuy rằng thuần thục nhưng lại không có chút sức mạnh nào, mới ra ba chiêu đã bị chế trụ.

    “Diệp đại hiệp nóng ruột như vậy sao?” Chu Tư Kỳ mang người trở lại giường, thuận tay điểm huyệt đạo của hắn, cười nói, “Thân thể của ngươi còn chưa trở lại bình thường đã vội vã theo ta tìm khoái hoạt, thực sự khiến ta khâm phục. Không vội không vội, ta đây sẽ lập tức lên giường bồi ngươi.”

    Diệp Tĩnh Hồng nghe y đổi trắng thay đen, tự nhiên mà đụng chạm vào người hắn, tức giận đến không nói nên lời.

    Chu Tư Kỳ thì lại tùy tiện băng bó vết thương, quả nhiên xoay người cởi giày, trong miệng nhẹ nhàng ngâm nga một tiểu khúc. Y quanh năm trà trộn thanh lâu, giờ khắc này khúc hát tự nhiên mang theo ý phóng đãng, khiến người nghe không khỏi tai nóng tim đập.

    Diệp Tĩnh Hồng không thể nhịn được nữa, nghiến răng nói: “Chu Tư Kỳ, rốt cuộc ngươi muốn gì?”

    Chu Tư Kỳ không để ý chút nào, cởi xong giày, lại đi cởi ngoại sam, động tác chậm rãi, xướng “nhuyễn ngọc ôn hương” tràn đầy cõi lòng, được một lúc, bỗng nhiên ngừng lại, quay đầu nói rằng: “Đại ca, ta cứ nghĩ rằng đời này kiếp này, ngươi sẽ không đặt chân đến Dương Châu thêm một lần nào nữa.”

    Diệp Tĩnh Hồng im lặng một lúc, lạnh lùng nói: “Nếu chân ta tự đi được thì đời nào lại đến gặp ngươi.”

    Dừng một chút, lại nói: “Ai cho phép ngươi kêu ta là đại ca ?”

    “Có gì không đúng sao? Ngươi vốn chính là đại ca ta.” Chu Tư Kỳ lúc này đã cởi xiêm y, hất chăn lên, chậm rãi nằm bên người Diệp Tĩnh Hồng, “Thời điểm lúc trước khi chúng ta kết thành huynh đệ, từng nói có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng…”

    Diệp Tĩnh Hồng hừ một tiếng, nói: “Diệp mỗ có tài cán gì, dám cùng người Tu La cốc kết bái? Vị huynh đệ họ Chu kia của ta… Đã sớm chết rồi.”

    Lúc hắn nói ra mấy lời này, âm thanh hơi run rẩy, không biết là hận đến mức nào.

    Chu Tư Kỳ hồi tưởng lại trước kia, trong lòng đau như dao cắt, nói: “Đại ca vẫn còn giận ta sao? Ta khi đó cũng không phải là có ý định lừa ngươi.”

    “Ừ, ngươi không phải có ý định che giấu thân phận, cũng không phải có ý định cùng ta kết bái, cũng không phải có ý định câu dẫn vị hôn thê của ta, cũng không phải là… Ha ha, thủ đoạn của Tu La Cốc thật là cay độc, ta làm sao thấu hiểu được ngươi đang che giấu tâm tư gì?”

    Nghe vậy, Chu Tư Kỳ nhất thời yên lặng không lên tiếng.

    Qua rất lâu, lâu đến mức Diệp Tĩnh Hồng cho rằng y đã ngủ, lại chợt nghe y ở bên tai nhẹ giọng nói: “Rõ ràng là đại ca hiểu được tâm ý của ta, nếu như lúc này ta thật sự muốn thỏa mãn tâm nguyện, thực sự là dễ như trở bàn tay.”

    Dứt lời, liền ma sát bên tai Diệp Tĩnh Hồng, hô hấp không khỏi hỗn loạn.

    Diệp Tĩnh Hồng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt Chu Tư Kỳ hơi toả sáng, trong con ngươi như có sóng ngầm chuyển động, bên môi là một nụ cười câu người. Lúc này hắn mới hiểu ý tứ trong lời nói của y, trong lòng vừa khiếp sợ lại vừa tức giận, tương tự như lúc trước khi biết được thân phận của Chu Tư Kỳ, tay chân đều một mảng lạnh lẽo, bật thốt lên: “Ngươi dám?”

    Chu Tư Kỳ cười cợt, đưa tay mò mẫm khuôn mặt Diệp Tĩnh Hồng, nhưng sau khi chạm đến ánh mắt của hắn lại rụt trở về, ánh sáng trong đôi mắt không khỏi ảm đạm đi mấy phần, dùng sức siết chặt nắm tay, thấp giọng nói: “… Đúng thật là không dám.”

    Chương 4

    Đêm đó, hai người sóng vai nằm ở trên một cái giường, nhưng không người nào chợp mắt.

    Mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng, Diệp Tĩnh Hồng vốn bị thương nặng lúc này không chống đỡ nổi nữa, liền nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Còn Chu Tư Kỳ vẫn không có vẻ gì là mệt mỏi, chỉ ngơ ngác nhìn nóc giường đến xuất thần, đến tận khi mắt nhìn thấy ánh mặt trời phả lên khuôn mặt, mới chậm chạp đứng dậy mặc quần áo.

    Sắc mặt của y so với bình thường thì tái nhợt hơn một chút, nhưng tinh thần cũng coi như không tệ, sau khi rửa mặt xong, vừa mới mở cửa phòng ra, liền bắt gặp Bạch Húc đứng ngoài cửa.

    Thì ra Bạch Húc vì bị điểm huyệt đạo nên phải đứng bất động ở đó cả một đêm, hai mắt lúc này đã sớm đỏ lên, ngay cả giọng dùng để mắng chửi người cũng trở nên khàn khàn: “Dâm tặc! Ngươi đã làm gì Diệp đại hiệp rồi? Ngươi, ngươi… Có phải đã…”

    “Có có có.” Tính tình Chu Tư Kỳ từ nhỏ đã luôn phấn chấn, cho dù có trăm mối lo, trên mặt vẫn luôn lộ ra nụ cười quen thuộc, vỗ vỗ bả vai Bạch Húc, nói, “Cái gì nên làm, cái gì không nên làm, ta đều đã làm rồi. Có điều Diệp đại hiệp bị thương đặc biệt nhiều, e rằng còn phải theo ta ngủ mấy đêm nữa.”

    Lúc này nói những lời ngả ngớn như thế, hiển nhiên làm Bạch Húc tức giận không nhẹ, y cũng không biết Chu Tư Kỳ vừa nãy vỗ xuống một cái, đã giải khai huyệt đạo của y, cả người không bị khống chế liền nhào về phía trước, “Ầm” một tiếng ngã xuống đất.

    Âm thanh này vô cùng vang dội, khiến cho Chu Tư Kỳ bật cười lớn.

    Bạch Húc phẫn nộ trong lòng, mặt xám mày tro đứng dậy, tiếp tục cùng y liều mạng.

    Chu Tư Kỳ cũng không chống đối, chỉ nhấc ống tay áo, nhẹ nhàng vứt ra một tờ giấy trắng, nói: “Đây là toa thuốc của Diệp đại hiệp, vậy bây giờ muốn đánh với ta hay là đi bốc thuốc, ngươi tự quyết định đi.”

    Bạch Húc bỗng chốc bình tĩnh, nhìn toa thuốc, rồi lại trừng mắt với Chu Tư Kỳ, cuối cùng vẫn là đoạt lấy toa thuốc rồi đi xuống lầu. Chỉ là một đường đi đều phát ra âm thanh rầm rầm rầm, dẫm cầu thang đến chấn động.

    Chu Tư Kỳ thấy đứa nhỏ này hành động như vậy khi tức giận, không nhịn được bật cười to một lúc, sau đó mới trở lại phòng chăm sóc Diệp Tĩnh Hồng.

    Trong mấy ngày kế tiếp, Diệp Tĩnh Hồng vẫn mê man bất tỉnh.

    Cho dù tình cờ mở mắt ra cũng là thần trí không rõ ràng, có lúc thì trợn mắt nhìn Chu Tư Kỳ, có lúc lại nắm chặt tay y, đứt quãng nói vài lời mê sảng.

    Chu Tư Kỳ tâm tư ngơ ngẩn, không nỡ rời đi mà canh giữ ở bên giường, nhàm chán thì lợi dụng đùa giỡn Bạch Húc làm thú vui tiêu khiển.

    Bạch Húc cũng không biết trúng tà gì, rõ ràng cực hận tên dâm tặc ác danh này, nhưng chuyện gì cũng nghe theo y dặn dò, bình thường chỉ cần một cái nhíu mày hay một nụ cười đã có thể khiến y đầu óc mê man đến choáng váng. Y vốn cũng là công tử thế gia, trong mấy ngày này bị Chu Tư Kỳ hô tới quát lui, bốc thuốc làm việc vặt, sau đó lại còn bị đùa giỡn.

    Cứ thế trải qua mấy ngày, thân thể Diệp Tĩnh Hồng cũng coi như dần dần chuyển biến tốt lên, miễn cưỡng có thể dựa vào giường mà ngồi. Chỉ là hắn cùng Chu Tư Kỳ ân oán khó giải, hai người đều là đối lập không nói gì.

    Cho đến buổi trưa ngày nào đó, giữa lúc hai người còn đang mắt to trừng mắt nhỏ, Bạch Húc bỗng nhiên hoang mang hoảng loạn mà chạy vào, há mồm kêu lên: “Diệp đại hiệp, không tốt! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

    “Xảy ra chuyện gì? Chả lẽ lúc ngươi ra khỏi cửa đối đầu với kẻ thù?”

    “Không phải, cái này tính ra còn gay go hơn nhiều.” Bạch Húc vì quá mức khiếp sợ, nói chuyện có chút lắp bắp, “Mười lăm tháng này là kỳ hạn ba năm một lần tổ chức đại hội võ lâm, anh hùng hảo hán trong thiên hạ đều hẹn gặp mặt ở Lạc Dương…”

    “Không sai, nếu không phải trên người ta có thương tích thì đã đến Lạc Dương từ sớm.”

    “Nhưng mà đại hội võ lâm mới vừa mở ra được một nửa, tất cả giang hồ nhân sĩ đều bị người của Vô Song Thành bắt đi.”

    “Cái gì?” Diệp Tĩnh Hồng do kinh hãi mà tác động đến vết thương, lập tức ho khan, “Làm sao có thể…”

    “Làm sao không thể?” Chu Tư Kỳ ngồi ở ngay bên cạnh, vội vã nhét vào trong miệng hắn một viên thuốc, lười biếng nói, “Tà ma ngoại đạo chúng ta thích dùng nhất là âm mưu quỷ kế, chắc hẳn đã nghĩ ra biện pháp hạ mê dược, đem những vị đại hiệp tiểu hiệp kia trói lại rồi ném lên giường… Hì hì.”

    Y chỉ cần hé miệng nói chuyện là không bao giờ nói được một câu nào đó nghiêm chỉnh, Diệp Tĩnh Hồng giả điếc, quay sang Bạch Húc nói: “Ngươi nói tiếp đi.”

    Bạch Húc rất lúng túng, cúi đầu nói: “Đối phương đúng là đã hạ mê dược, ngoại trừ các vị tiền bối cao nhân ở ngoài, tất cả các giang hồ hào kiệt khác đều bị trúng kế mà bị bắt đi.”

    Diệp Tĩnh Hồng nhíu nhíu mày, đánh một chưởng vào đầu giường, nói: “Vô Song Thành hung hăng vậy à, thật là khinh người quá đáng!”

    Dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Chu Tư Kỳ, rốt cuộc cũng chạm vào tầm mắt nhau, hỏi: “Vết thương của ta thế nào rồi?”

    “Dư độc chưa hết, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng công lực không thể lập tức trở lại bình thường.”

    “Có thể khôi phục nhiều nhất bao nhiêu?”

    “Ba phần.”

    Diệp Tĩnh Hồng gật gù, chậm rãi nói ra một chữ “Tốt”.

    Chu Tư Kỳ nhìn hắn một lúc, cũng gật gật đầu theo, đứng dậy đi tới một bên.

    Bạch Húc thấy y lục tung từng thứ một, tựa như đang thu dọn đồ đạc, không khỏi ngạc nhiên nói: “Chu thần y, ngươi phải đi xa nhà sao?”

    “Đúng vậy, ” Chu Tư Kỳ khẽ mỉm cười, nói, “Diệp đại hiệp nhà ngươi muốn chạy đến Lạc Dương cứu người, ta đây thân làm đại phu không thể làm gì khác hơn là liều mình hỗ trợ.”

    “Diệp đại hiệp bị thương nặng, làm sao có khả năng chạy đi cứu người?”

    “À, tính tình của hắn giống hệt khúc gỗ, mọi chuyện đều lấy đại nghĩa làm trọng, vào lúc này đương nhiên sẽ vội vã đi theo các bằng hữu giang hồ kia mà đồng sinh cộng tử, làm sao còn có thể nhớ đến thương thế của chính mình?”

    Bạch Húc ngơ ngẩn, trong lòng vô cùng kinh ngạc, liếc mắt một chút, chỉ thấy Diệp Tĩnh Hồng rũ mắt, không có vẻ gì là phản bác ý tứ của y, chỉ nói: “Bạch huynh đệ, ngươi cũng dọn dẹp một chút, chúng ta đêm nay sẽ lên đường. Có điều… Đừng có đi cùng đường với họ Chu kia.”

    Chu Tư Kỳ cười “hắc” một tiếng, nói: “Đường đi Lạc Dương cũng không phải do Diệp đại hiệp mua, lẽ nào có thể cản không cho ta đi sao?”

    Diệp Tĩnh Hồng trừng mắt, quay đầu không để ý đến y nữa.

    Chu Tư Kỳ cũng không nói nhiều, sau khi thu dọn tốt mọi thứ, liền ung dung thong thả ngồi trên bàn uống trà.

    Chỉ còn Bạch Húc đứng ngơ ngác ở đó, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, Chu Diệp hai người này rõ ràng cực kỳ giống đối thủ một mất một còn, thế nhưng trong lòng Diệp Tĩnh Hồng đang nghĩ gì, Chu Tư Kỳ làm sao có thể biết tất cả như vậy?

    Y tuy rằng không tìm ra được manh mối, nhưng trước sau vẫn rất nghe theo lời của Diệp Tĩnh Hồng, ngoan ngoãn thu thập xong đồ vật, lên xe cưỡi ngựa suốt đêm trên đường. Y bởi vì lo lắng thương thế của Diệp Tĩnh Hồng nên không dám đi quá nhanh, đôi khi quay đầu lại nhìn, lập tức thấy Chu Tư Kỳ cưỡi ngựa trắng, không xa không gần đi theo phía sau.

    Diệp Tĩnh Hồng đương nhiên cũng biết rất rõ, nhưng chỉ mặt lạnh không nói lời nào.

    Ngày hôm đó đang đi trên đường, giữa không trung bỗng nhiên truyền đến tiếng ầm ầm ầm, tựa hồ mưa to sắp tới. Bạch Húc thấy không có chỗ tránh mưa, nôn nóng suốt một đoạn đường, sau đó chỉ vào một tòa miếu đổ nát bên đường, nói: “Diệp đại hiệp, chúng ta vào chỗ này tránh mưa đi.”

    Diệp Tĩnh Hồng vén rèm lên, vừa nhìn thấy ngôi miếu đổ nát kia, liền lập tức ngây ngẩn cả người.

    Vừa vặn Chu Tư Kỳ cũng cưỡi ngựa đuổi tới, hai người liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều đổi sắc mặt.

    Chỉ có điều một bên khóe miệng mỉm cười, bên kia lông mày liền nhíu chặt lại, lạnh lùng nói: “Ta không vào.”

    “A? Tại sao?”

    “Ta…”

    Diệp Tĩnh Hồng há miệng, còn chưa trả lời, Chu Tư Kỳ đã bước xuống ngựa, đảo mắt, dịu dàng cười nói: “Diệp đại hiệp không chịu đi vào, tự nhiên là bởi vì có quỷ. Chỉ là không biết trong miếu này có quỷ? Hay là trong lòng hắn có quỷ?”

    Chương 5

    Diệp Tĩnh Hồng biến sắc, mạnh mẽ trừng mắt với y, tâm tình chập chùng bất định. Biết rõ là kế khích tướng, nhưng hắn vẫn xuống xe ngựa, bước từng bước tiến vào ngôi miếu kia.

    Ngôi miếu đổ nát nhiều năm không được tu sửa, khắp nơi đều bị mạng nhện che kín.

    Bạch Húc dọn dẹp một chút, ôm cỏ khô trải trên mặt đất, sau đó mới đỡ Diệp Tĩnh Hồng ngồi xuống.

    Chu Tư Kỳ cũng không bước vào miếu, tiện tay đem dây ngựa vắt lên thân cây, bản thân thì đứng bên cạnh, đôi mắt phượng hơi chếch mắt nhìn sang, đảo quanh người Diệp Tĩnh Hồng.

    Diệp Tĩnh Hồng chỉ xem như không thấy.

    Bạch Húc tự nhiên cảm thấy quái lạ, hỏi: “Chu thần y, ngươi không vào trong miếu ngồi sao? Nhìn sắc trời như thế này, một lát nữa có lẽ sẽ mưa đấy.”

    Đang lúc nói chuyện, tai liền nghe thấy tiếng sấm rền rĩ, chân trời mây đen giăng kín.

    Chu Tư Kỳ giương mắt nhìn về phía chân trời, nhưng cười không nói.

    Bạch Húc bị mất mặt, phẫn nộ xoay người ngồi trở lại, róm lửa, lấy lương khô ra rồi chia cho Diệp Tĩnh Hồng.

    Cũng không lâu lắm, liền nghe thấy một tiếng “rầm”, ngay sau đó trời quả nhiên bắt đầu mưa.

    Mưa rơi xuống mỗi lúc một nhanh, hắt lên trên mặt tạo cảm giác đau rát, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, quần áo trên người Chu Tư Kỳ liền bị dính ướt. Nhưng y tựa như không hề hay biết, mặc cho nước mưa theo gương mặt chảy xuống, ánh mắt thản nhiên ẩn tình, trước sau vẫn tập trung trên người Diệp Tĩnh Hồng.

    Diệp Tĩnh Hồng rõ ràng cảm nhận được tầm mắt của y, nhưng bản thân chỉ cụp mắt nhìn đống lửa, cũng không liếc nhìn y lấy một lần.

    Tiếng mưa rơi ào ào.

    Trong miếu ánh lửa bập bùng, ngoài miếu khắp nơi một màu trắng xoá, xung quanh đều là hơi nước.

    Bạch Húc thỉnh thoảng lại liếc nhìn xung quanh, mắt thấy Chu Tư Kỳ vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng khi y còn đang nghi hoặc, chợt nghe thấy Diệp Tĩnh Hồng mở miệng nói rằng: “Gọi hắn đi vào.”

    “A?” Bạch Húc ngẩn ngơ, nhất thời thấy khó hiểu.

    Diệp Tĩnh Hồng liền ngẩng đầu lên, cắn răng nghiến lợi lặp lại một lần: “Gọi họ Chu kia vào trong trú mưa.”

    Câu nói này nói vô cùng vang dội, Chu Tư Kỳ ở bên ngoài nghe thấy rõ ràng, ý cười trong mắt không khỏi sâu thêm mấy phần, cũng không chờ Bạch Húc gọi, liền chủ động cất bước đi vào trong miếu.

    Trên người y từ lâu đã bị nước mưa xối làm cho ướt đẫm, trên mặt đều là nước mưa, thế nhưng dáng vẻ lại không chật vật một chút nào, dung mạo tuấn tú ẩn hiện dưới lớp nước, trái lại càng tăng thêm vài phần khí khái phong lưu.

    Trong lòng Bạch Húc đập thình thịch, bất tri bất giác tiến lên đón, nói: “Chu thần y, tại sao lúc nãy ngươi không vào trong tránh mưa?”

    “Chính là ta muốn bị mưa xối một chút, làm cho Diệp đại hiệp phải đau lòng.”

    “Vì sao?”

    Chu Tư Kỳ nháy mắt một cái, nhếch môi cười nhạt, đắc ý nói: “Nếu Diệp đại hiệp đau lòng, tự nhiên sẽ cởi xiêm y giúp ta sưởi ấm.”

    Dứt lời, chỉ nghe “rắc” một tiếng, Diệp Tĩnh Hồng bẻ gãy nhánh cây trên tay.

    Còn Bạch Húc thì cả hai lỗ tai đều bỏ bừng, mắng: “Ngươi, ngươi… Đúng là không biết xấu hổ!”

    “Ừ,” Chu Tư Kỳ không có vẻ gì là nổi giận, tiếp tục mỉm cười, “Về mặt này ta đây đã luyện thành thạo hơn mấy năm nay, đã sớm đao thương bất nhập, vô địch thiên hạ, ngươi có muốn học không?”

    Bạch Húc nói không lại y, trực tiếp nhấc chân lên đá.

    Chu Tư Kỳ nhanh nhẹn tránh sang một bên, bàn tay vung lên, bột phấn nhỏ vụn từ khe móng tay bắn ra ngoài.

    Bạch Húc chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, chưa kịp kêu lên, đã ngay lập tức ngã trên mặt đất.

    Người ngã xuống ngay bên cạnh, mà Diệp Tĩnh Hồng lại không kịp ngăn cản, liền cau mày nói: “Ngươi lại bày trò gì?”

    “Không có gì, ” Chu Tư Kỳ đá Bạch Húc một cước, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Diệp Tĩnh Hồng, nói, “Tên mặt trắng này con mắt mở lớn như vậy, lại làm phiền chúng ta nói chuyện.”

    “Ta với ngươi không có lời nào để nói.”

    “Hiếm khi trở lại chốn cũ, đại ca thật sự không có chút nào hồi tưởng lại chuyện xưa?” Chu Tư Kỳ nắm lấy bên tóc mai bị ướt, mà đôi mắt cũng đã sớm ướt nhẹp, mềm giọng nói, “Nhớ tới ta ngày ấy ngồi tại chỗ này, nhìn thấy ngươi từ cửa bước vào. Trên người ngươi mặc áo choàng đen, ống tay áo thêu vài chiếc lá trúc nhỏ, vấn tóc đai lưng đều là màu xanh sẫm, trên chân mang đôi giày…”

    Diệp Tĩnh Hồng yên lặng nghe, tuy rằng cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không cách nào nhớ được trang phục mà mình mặc lúc đó. Vậy mà khi nghe Chu Tư Kỳ từng chút từng chút một kể những chi tiết vụn vặt như thế, dường như ngày hôm ấy lại một lần nữa quay về.

    “Ngươi vừa bước vào, hai cái tên Vô Song Thành tầm thường kia liền trừng mắt ngang mắt dọc, la hét nói ngươi đừng có xen vào việc của người khác. Kết quả ngươi không để ý tới bọn họ, trực tiếp rút kiếm lao đến… Công phu của ngươi tuy rằng tốt, thế nhưng sau khi giết hai tên kia xong, trên người vẫn không tránh khỏi bị thương, vậy mà ngươi lại chẳng một chút để tâm, chỉ hỏi ta có lạnh hay không, còn cởi đi xiêm y…”

    Diệp Tĩnh Hồng nghe đến đó, rốt cục không thể nhịn được nữa, liền đánh gãy lời y: “Khi đó ta thấy ngươi bị người của Vô Song Thành truy sát, nghĩ rằng ngươi cũng là chính đạo nhân sĩ, đương nhiên phải ra tay cứu giúp. Không thể ngờ rằng Tu La Cốc cùng Vô Song Thành chính là đối thủ một mất một còn, bọn họ đuổi cùng giết tận như vậy, chỉ vì ngươi là người của Tu La Cốc.”

    “Ừ, đại ca ngươi là cực kì căm hận Tu La Cốc, phải không?”

    “Người của Tu La Cốc hại chết sư phụ ta, ta chỉ hận đến nay vẫn không thể báo thù, càng hận hơn lúc trước không điều tra rõ ràng thân phận của ngươi, còn bị ngươi lừa lâu như vậy.”

    Diệp Tĩnh Hồng nói đến đây, sắc mặt từ từ trầm xuống, vẻ mặt lạnh lùng.

    Chu Tư Kỳ đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.

    Y nghiêng đầu, dùng hai tay ôm lấy chính mình, lại hỏi: “Đại ca nếu sớm biết rõ thân phận của ta, có phải lúc đó nhất định sẽ không cứu ta?”

    Diệp Tĩnh Hồng ngẩn ra, trong lòng nhất thời hoảng sợ.

    Hắn xưa nay bất cần, không thể nhớ nổi dáng vẻ của Chu Tư Kỳ ngày ấy, nhưng lại nhớ rõ ràng y lúc đó ngồi dưới đất, máu me khắp người, dù cho đao kiếm xung quanh, trên mặt vẫn biểu hiện vô cùng tự nhiên, không hề tỏ ra dáng vẻ sợ hãi.

    Thời điểm đó Diệp Tĩnh Hồng liền có ý nghĩ muốn kết giao với người này, sau đó hai người ngàn dặm đồng hành, chí hướng giống nhau, liền kết bái thành huynh đệ. Ai biết tất cả đều chỉ là âm mưu? Huynh đệ tốt mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm, thực tế lại là kẻ thù lớn nhất của hắn.

    Nếu sớm biết Chu Tư Kỳ là người Tu La Cốc, hắn thừa dịp báo thù còn không kịp, làm sao sẽ còn rút kiếm tương trợ?

    Nghĩ như vậy, rồi lại hướng Chu Tư Kỳ liếc mắt một cái.

    Ánh lửa nhảy múa, chỉ thấy y nửa khép con mắt, bên môi mang theo ý cười nhàn nhạt, dung mạo lại anh tuấn. Một người như vậy, khắp thiên hạ sợ không thể tìm được người thứ hai.

    Diệp Tĩnh Hồng hít sâu một hơi, trong lòng đột nhiên đau nhói như bi kim đâm, mơ hồ nghĩ chả lẽ hắn thật sự có thể đứng nhìn y bị người ta đâm chết?

    Hắn thật ra đã sớm biết đáp án.

    Chỉ là không dám suy nghĩ quá nhiều, thần sắc trên mặt biến đổi không ngừng, trước sau không cách nào lên tiếng đáp lại.

    Chu Tư Kỳ thấy hắn do dự, đáy mắt vội hiện lên thần sắc vui mừng, chậm rãi đưa tay ra, nắm lấy tay hắn, cố ý kéo dài âm thanh, nói: “Đại ca, ta thực sự rất lạnh.”

    Thuộc truyện: Tương tư hữu hại