Tương tư hữu hại – Chương 6-7

    Thuộc truyện: Tương tư hữu hại

    Chương 6

    Y sau khi bị dầm mưa, quần áo vẫn chưa hoàn toàn khô, mặc dù ngồi trước đống lửa, nhưng nước dưới đuôi tóc vẫn thỉnh thoảng tí tách chảy xuống nền đất, mà hai bàn tay lại càng lạnh đến thấu xương.

    Diệp Tĩnh Hồng nắm chặt ngón tay hơi lạnh của y, trong lòng khẽ động, nhất thời có chút mơ hồ. Hoàn toàn quên mất thiếu niên tuấn tú trước mắt chính là kẻ địch của mình, dù sao y cũng từng là huynh đệ tốt cùng hắn nâng chén nói chuyện vui vẻ, nên không tự chủ được mà nhẹ nhàng nắm lấy tay y, ôn nhu nói: “Ai bảo ngươi đi dầm mưa?”

    “Ừ, ta lần sau cũng không dám làm thế nữa.” Chu Tư Kỳ mở miệng nhận sai, ánh mắt lại thẳng tắp tập trung trên người Diệp Tĩnh Hồng, tiến một chút đến trước mặt hắn, trầm thấp gọi, “Đại ca…”

    Y cả người đều ướt đẫm, áo mỏng dính sát lên người, ánh mắt ôn nhu đa tình, lại không giấu được vẻ ngọt ngào, tựa hồ như muốn trêu chọc lòng người.

    Dù cho Diệp Tĩnh Hồng luôn cố gắng giữ bình tĩnh, lúc này cũng không khống chế nổi nữa, liền đem người ôm vào trong lòng.

    Tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên ngay bên tai.

    Khoảng cách môi hai người rất gần, tựa hồ chỉ cần khẽ cúi đầu liền có thể chạm vào.

    Chu Tư Kỳ nhắm mắt, hôn lên, trong thanh âm mang theo tia run rẩy: “Đại ca, đại ca, cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng muốn làm huynh đệ của ngươi. Ta… Vẫn luôn thích ngươi.”

    Nghe vậy, thân thể Diệp Tĩnh Hồng cứng đờ, giống như từ trong mộng tỉnh lại, liền vung chưởng đẩy Chu Tư Kỳ ra.

    Dù cho không đề cập đến thân phận bọn họ đối lập, ân oán nan giải, chỉ cần tính đến việc cả hai đều là nam nhân, làm sao có thể nói chuyện yêu đương?

    Diệp Tĩnh Hồng tuy rằng mơ hồ biết được tâm ý của Chu Tư Kỳ, nhưng đây vẫn là lần đầu nghe y trực tiếp mở miệng nói ra, thoáng chốc chỉ cảm thấy trong lòng nhảy lên, loạn thành một đống.

    Trên môi vẫn còn lưu lại cảm xúc mềm mại ban nãy.

    Hắn giơ tay mạnh mẽ chà xát mấy lần, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, đột nhiên đứng dậy, lao thật nhanh ra cửa miếu.

    “Đại ca?” Chu Tư Kỳ sau khi bị đẩy ra, dù sao vẫn còn ý loạn tình mê, đến bây giờ mới hoàn toàn tỉnh táo, cũng lập tức đuổi theo, “Đại ca, dư độc trên người ngươi chưa sạch, không thể động chân khí!”

    Lúc này mưa rào mới tạnh, trong gió vẫn còn mang theo mùi bùn đất.

    Diệp Tĩnh Hồng đối với tiếng gọi của Chu Tư Kỳ chỉ như không nghe thấy, sau khi lao nhanh ra ngoài, liền ngừng lại ở bên trong rừng cây, rút kiếm ra vung liên tục — tuy những chiêu kiếm này không mang theo nội lực, nhưng bởi vì Thu Thủy kiếm vô cùng sắc bén, liền chém ra một đạo vết nứt thật sâu trên thân cây.

    Hắn hổn hển thở dốc, trong lòng chỉ càng cảm thấy mờ mịt, không biết rốt cuộc ba năm qua hắn luôn tận lực tránh né Chu Tư Kỳ, đến tột cùng là vì thân phận hai người đối lập, hay là vì mối nghiệt duyên không thể tồn tại đó?

    Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy tiếng cười vang lên trên đỉnh đầu, lại có tiếng vỗ tay, đơn giản khen: “Kiếm tốt.”

    Diệp Tĩnh Hồng lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người chân trần ngồi trên thân cây, thân thể nhẹ nhàng treo trên cây mà lắc lư. Chu Tư Kỳ từ phía sau chạy tới, sau khi nhìn thấy người kia, lập tức đứng lại, dường như không nói thành lời.

    Kỳ thực tướng mạo người kia cũng không khó nhìn, nếu thân là nữ tử, quả thực có thể xưng tụng là quốc sắc thiên hương, nhưng một bộ dung mạo như vậy, lại sinh ra trên người nam nhân, phong tình vạn chủng, quá mức xinh đẹp, trái lại khiến lòng người sinh ra cảm giác sợ hãi.

    Chu Tư Kỳ lấy lại bình tĩnh, động tác đầu tiên chính là che ở trước người Diệp Tĩnh Hồng, sau đó bày ra dáng vẻ cợt nhả trước đây, cười nói: “Đây không phải là Triệu đại mỹ nhân sao? Thế mà lại có thể gặp gỡ ở nơi rừng núi hoang vắng này, duyên phận của chúng ta thực sự không tệ.”

    Nam nhân họ Triệu kia hừ một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo, hoàn toàn không để ý đến lời nói của y, chỉ hờ hững liếc nhìn thanh bảo kiếm trong tay Diệp Tĩnh Hồng.

    Diệp Tĩnh Hồng nhíu mày, hạ thấp giọng hỏi: “Tên yêu nhân bất nam bất nữ kia là ai?”

    Chu Tư Kỳ khóe miệng co giật, cười khổ nói: “Đại ca ngươi không biết sao? Vô Song Thành Triệu Văn Triệu thành chủ hận nhất người khác nói hắn bất nam bất nữ.”

    Vừa dứt lời, Triệu Văn liền nhảy xuống từ đầu cành cây, dễ dàng né tránh ngăn cản của Chu Tư Kỳ, một chưởng hướng Diệp Tĩnh Hồng đánh tới. Mười ngón tay của hắn vô cùng dài, lúc xuất chưởng mang theo từng đợt máu tanh, hiển nhiên bên trong toàn là độc dược.

    Diệp Tĩnh Hồng không dám liều mạng, không thể làm gì khác hơn là vung kiếm chống đối.

    Võ công của hắn nguyên bản không yếu, nếu là lúc bình thường, cũng không hẳn không phải đối thủ của Triệu Văn, chỉ là giờ khắc này trọng thương chưa lành, nội lực không đủ, dĩ nhiên một chiêu liền bị hạ, bị sức mạnh trong lòng bàn tay Triệu Văn đánh xuống, trường kiếm đột nhiên tuột khỏi tay, bay ra ngoài.

    Triệu Văn dưới chân điểm nhẹ, ở giữa không trung trở mình ngã nhào, tiện tay liền lấy đi thanh Thu Thủy kiếm.

    Chu Tư Kỳ ở bên cạnh nhìn đến hãi hùng khiếp vía, xác định người trong lòng không bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm, cười ha ha nói: “Triệu mỹ nhân thân phận như vậy, không cảm thấy ngại việc đoạt binh khí của người khác sao?”

    Triệu Văn vẫn như cũ không để ý tới y, ngón tay ở trên mũi kiếm gảy một hồi, nói: “Đây chính là Thu Thủy kiếm? Nghe nói ngươi đơn độc mạo hiểm, đào mấy ngôi mộ cổ của tiền triều, mới từ bên trong cung điện dưới lòng đất trộm ra thanh thần binh lợi khí này, kết quả lại là cho khối gỗ ngốc kia?”

    Chu Tư Kỳ trong lòng tức giận, thầm nghĩ có là gỗ, cũng là ta thích khối gỗ đó, nhưng trên mặt vẫn tủm tỉm cười, nói: “Sớm biết Triệu mỹ nhân yêu thích, ban đầu ta liền đưa cho ngươi, có gì trở ngại đâu?”

    Y vốn là phong lưu thành tính, ngôn ngữ lúc này lại ngả ngớn, mặt mày ẩn tình, phảng phất như thật sự bị sắc đẹp mê hoặc, thế nhưng lời còn chưa dứt, dĩ nhiên ra tay nhanh như chớp, bay thẳng đến chỗ Triệu Văn.

    Triệu Văn đã sớm chuẩn bị, hé mắt, cùng y đấu một hồi.

    Thời điểm vừa mới bắt đầu, hai người cũng có thể xem như đánh ngang tay.

    Nhưng dù sao trình độ võ công của Chu Tư Kỳ cũng có chút chênh lệch, đấu đến lúc ngoài trăm chiêu, đã cảm thấy không chống đỡ nổi nữa. Y thấy Diệp Tĩnh Hồng vẻ mặt lo lắng đứng ở bên cạnh, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng định tiến lên giúp đỡ, trong lòng càng căng thẳng hơn, đột nhiên thân thể nghiêng sang bên cạnh, ra sức tìm sở hở, há miệng kêu lên: “Sư huynh, ngươi làm sao cũng tới đây?”

    Bên trong giọng nói kia sự ngạc nhiên vô cùng chân thực, Triệu Văn vừa nghe xong, lập tức quay đầu nhìn.

    Nháy mắt bị trì hoãn, Chu Tư Kỳ lập tức tìm được sơ hở mà lao tới, ống tay áo cuốn lấy thanh bảo kiếm, nhanh chóng đoạt trở về. Một chiêu này của y thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng trên thực tế lại mạo hiểm rất lớn, nếu như Triệu Văn không tin y, hoặc là trước tiên đâm y một kiếm rồi mới quay đầu lại, vậy y tất nhiên khó có thể giữ được tính mạng.

    Nhưng y vì muốn cướp lại Thu Thủy kiếm, không chút nào cân nhắc đến việc này, sau khi thuận lợi đắc thủ, liền không để ý đến phong độ mà xoay người bỏ chạy.

    “Đại ca, mau trở lại miếu!”

    Chu Tư Kỳ biết Triệu Văn tính tình kiêu ngạo, chính mình lại lấy danh nghĩa sư huynh lừa hắn, chắc chắn kích cho hắn giận tím mặt, vì lẽ đó liền kéo tay Diệp Tĩnh Hồng bỏ chạy.

    Dọc theo đường đi chỉ cảm thấy tiếng gió rít gào, thật vất vả mới trở lại ngôi miếu đổ nát, y cũng không kịp giải thích, chỉ đem Bạch Húc đang hôn mê bất tỉnh khiêng lên trên vai, sau đó vòng ra sau lưng tượng phật, xuất chưởng tấn công liên tục ba lần.

    “Cọt kẹt –”

    Theo sau tiếng vang kỳ quái, một khối gỗ dưới lòng đất đột nhiên bắn lên không trung, hiện ra một lối vào tối đen, sâu không thấy đáy, hiển nhiên là đường đi vào mật đạo.

    Diệp Tĩnh Hồng ngớ ra, ngạc nhiên nói: “Nơi này tại sao lại có mật đạo?”

    Chu Tư Kỳ cười cười, cất bước đi xuống thềm đá, hời hợt nói: “Nếu như ngươi thường xuyên đi dạo đến ngôi miếu đổ nát này, dù cho có trăm nghìn cái cơ quan cũng sẽ phát hiện ra.”

    Ý tứ tất nhiên là y một mình ở đây, không biết đã trở lại chốn cũ này bao nhiêu lần, mới có thể phát hiện ra địa đạo bí mật này.

    Diệp Tĩnh Hồng nghe giọng điệu y ung dung, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót, không khỏi dừng bước.

    Chu Tư Kỳ quay đầu lại nhìn hắn, tiện tay đem Bạch Húc ném qua một bên, nâng lên thanh Thu Thủy Kiếm.”Đại ca, vũ khí của ngươi.”

    Diệp Tĩnh Hồng nhận lấy, xoay qua xoay lại, đột nhiên nói: “Kiếm này là ngươi đi tìm?”

    Hắn lúc trước sau khi cắt đứt với Chu Tư Kỳ, đã từ một vị giang hồ bằng hữu mua được thanh bảo kiếm này, lúc đó cũng cảm thấy kỳ lạ nói bảo vật như vậy, người bên ngoài sao có thể bỏ đi như thế? Hiện tại mới biết, hóa ra là do Chu Tư Kỳ giở trò.

    Chu Tư Kỳ chỉ mỉm cười, thong thả nói: “Thu Thủy kiếm không gì không xuyên thủng, có nó bên cạnh giúp đỡ đại ca, ta mới có thể yên tâm một ít.”

    Diệp Tĩnh Hồng nghe được lời đó, trong lòng nhất thời khó chịu, tay cầm kiếm run run, đột nhiên nhấc kiếm lên —

    Chu Tư Kỳ hiểu hắn rất rõ, lập tức đoán được ý đồ của hắn, sắc mặt nhất thời đại biến, không chút nghĩ ngợi đưa tay ra, vững vàng nắm lấy mũi kiếm.

    Lưỡi kiếm sắc bén cắt qua ngón tay của y, lập tức máu tươi chảy ròng ròng.

    Thế nhưng y lại tựa như không hề hay biết, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng đau xót, mặc cho máu tươi chảy ròng ròng, run giọng nói: “Đại ca nếu không thích thanh kiếm này, liền có thể ném nó đi, hà tất gì nhất định phải huỷ nó? Thần binh lợi khí như vậy, e rằng dù cho trăm năm sau cũng không tìm được thanh thứ hai.”

    Chương 7

    Trong miệng y tuy nói về kiếm, nhưng thực tế, lại như đang nói về sự say mê của chính mình.

    Y toàn tâm toàn ý thích Diệp Tĩnh Hồng, nhiều năm qua một mình cô độc nếm trải nỗi khổ tương tư, người kia cũng không một chút để ý, nhất định phải tự tay mình phá hủy trái tim của y.

    Thật sự buồn cười.

    Chu Tư Kỳ nghĩ đến đây, khóe miệng cong lên, khẽ mỉm cười, tay cầm kiếm càng thêm siết chặt.

    Diệp Tĩnh Hồng thấy nụ cười này của y, ngực bất giác cảm thấy đau đớn như bị ai đó đánh một quyền, nhíu mày hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

    “Cười bản thân ta mơ mộng hão huyền.”

    Vài chữ ngắn ngủn, y lại nói đến khàn cả giọng, hệt như đã dùng hết sức lực toàn thân, rốt cuộc chán nản mà buông lỏng tay cầm kiếm. Vết thương trên tay sâu đến mức thấy cả xương, nhưng y lại không thèm để ý đến, chỉ đơn giản dùng tay áo che đi.

    Diệp Tĩnh Hồng nhất thời kích động, vốn là muốn bẻ gãy thanh Thu Thủy kiếm, thế nhưng vào giờ khắc này, làm sao còn có thể tàn nhẫn làm như thế? Cổ tay run rẩy, trường kiếm liền vì thế mà tuột khỏi tay, “Keng” một tiếng rơi xuống trên nền đất.

    Bốn phía yên lặng.

    Khoảng cách hai người rõ ràng gần như vậy, nhưng lại “chỉ xích thiên nhai” [1], đối lập không nói gì.

    Cách rất lâu sau, mãi đến tận khi trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh kì quái, Diệp Tĩnh Hồng mới đột nhiên giật mình tỉnh lại, dự đoán Triệu Văn đã đuổi tới ngôi miếu, chắc chắn đang đi tìm tung tích của bọn họ, vội hỏi: “Mật đạo này còn có lối ra nào khác hay không?”

    Chu Tư Kỳ dựa vào bên tường, ngẩn ngơ không có phản ứng, Diệp Tĩnh Hồng hỏi liên tiếp mấy lần, y mới dần tỉnh lại, lười biếng đáp: “Đi vài bước là đến.”

    Dứt lời, lấp tức mò mẫm cất bước.

    Diệp Tĩnh Hồng bước theo sau, quả nhiên cuối cùng tìm thấy một gian nhà đá nhỏ — bên trong bụi bặm dày đặc, cũng không trang trí bất kì thứ gì, chỉ có bốn góc nạm minh châu giúp chiếu sáng, còn giá trên tường thì lại bày đầy những bình sứ màu xanh biếc.

    Chu Tư Kỳ phủi bụi trên những chiếc lọ kia, trên mặt đột nhiên biến sắc, ôm lấy hòm thuốc trên mặt đất, đem toàn bộ bình sứ xếp vào. Tay phải y bị thương, chỉ còn tay trái có thể dùng lực, cho nên động tác vô cùng bất tiện, phí rất nhiều sức lực, mới đem đồ vật thu thập xong, một lần nữa đóng lại hòm thuốc.

    Diệp Tĩnh Hồng cảm thấy kỳ quái, không khỏi hỏi: “Trong bình là gì?”

    Cả người Chu Tư Kỳ cứng đờ, trên mặt lại lộ ra nụ cười, nhàn nhạt trả lời: “Độc dược.”

    Diệp Tĩnh Hồng tất nhiên không tin tưởng, chỉ là không tiện mở miệng hỏi lại, ánh mắt không ngừng hướng tay phải Chu Tư Kỳ liếc qua, mắt thấy cái tay kia vẫn ủ trong ống tay áo, mà ống tay cũng đang dần nhiễm đỏ, trong lòng hắn giống như bị một kiếm cứa qua, dù cho thế nào cũng không yên ổn.

    Cuối cùng không thể nhịn được nữa, rốt cục hô lớn: “Chu Tư Kỳ!”

    Thanh âm này vô cùng vang dội, Chu Tư Kỳ không khỏi giật mình, suýt chút nữa làm rơi hòm thuốc.

    Diệp Tĩnh Hồng cũng không giải thích, cứ như vậy tiến lên nắm tay y, lông mày nhíu chặt, vô cùng tức giận nói: “Tại sao không trị thương? Ngươi tưởng mình là thần y thì ghê gớm lắm sao? Cứ để mặc máu chảy như thế này, muốn chết sao!”

    Hắn liên tục mắng, thế nhưng tay chân lại rất thành thục, hai ba lần xé vạt áo giúp Chu Tư Kỳ băng bó vết thương.

    Chu Tư Kỳ ngơ ngác mặc hắn bài bố, đến lúc này mới phát giác được đau đớn, mà cái đau đớn này lại từ tận sâu trong thân thể tràn ra, làm cho y không thể không mở to hai mắt, gần như tham lam nhìn chăm chú khuôn mặt Diệp Tĩnh Hồng.

    “Đại ca. . . . . .”

    “Ừ.”

    Diệp Tĩnh Hồng thuận miệng đáp một tiếng, ngay sau đó khựng lại, dường như nhớ ra bản thân đang làm một chuyện cực kì ngu xuẩn, lập tức buông tay Chu Tư Kỳ, xoay người rời đi.

    Chu Tư Kỳ giật mình, vội vã kêu lên: “Đại ca!”

    Nhưng y nói càng lớn, Diệp Tĩnh Hồng liền bước càng nhanh, ngay sau đó chỉ nghe “ầm” một tiếng, dĩ nhiên đầu va vào trên tường.

    Chu Tư Kỳ cười khổ không thôi, nói: “Đại ca, ta vừa nãy là muốn nhắc nhở ngươi, bên kia không có đường .”

    “Ta biết.” Diệp Tĩnh Hồng khoát tay một cái, cố giữ cho âm điệu vững vàng, thế nhưng vừa quay đầu, lập tức lại đụng phải một bức tường khác.

    Chu Tư Kỳ nghe một lúc mấy tiếng vang ầm ầm, thực sự nhịn không được cười lên: “Đại ca, ngươi đỏ mặt sao? Ngươi trước đây mỗi lần đỏ mặt tai hồng, liền không nhận rõ được phương hướng.”

    “Nói hưu nói vượn.” Diệp Tĩnh Hồng đưa lưng về phía y, có chút chật vật xoa xoa thái dương, thế nhưng trong miệng vẫn không khỏi nhắc nhở, “Tay phải của ngươi đừng có mà nhúc nhích.”

    Ngữ khí oán hận, cũng không biết là bực bội với Chu Tư Kỳ, hay là đang bực bội với chính mình.

    Chu Tư Kỳ gật gù, ánh mắt thoáng chốc trở nên nhu hòa.

    Diệp Tĩnh Hồng cuối cùng cũng chịu quay đầu lại nhìn y. Dù cho tâm địa có sắt đá, cũng không kìm được mà bị y làm cho rung động .

    Đáng tiếc đúng vào lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng hét to, thanh âm của Triệu Văn truyền vào trong mật thất: “Chu Tư Kỳ, nếu như ngươi không hiện thân, ta nhất định phóng hỏa đốt miếu. Hừ, đến lúc đó cho dù ngươi có bất tử, cũng có thể đem ngươi bức chết.”

    Chu Tư Kỳ ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ tới Triệu Văn nhĩ lực hơn người, e rằng hắn đã sớm biết được bọn họ trốn ở nơi nào. Nếu như hắn phóng hỏa ở lối vào mật thất, khiến cho bụi mù bay ngược trở vào, xác thực có thể khiến bọn họ nghẹt thở mà chết.

    Diệp Tĩnh Hồng hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, quay đầu hỏi: “Họ Triệu kia xảy ra chuyện gì? Lẽ nào không thể không giết ngươi?”

    “Cũng không phải nhất định phải giết ta, thực ra cũng chẳng có gì quan trọng, nhưng nếu ta nhắc đến sư huynh, hắn nhất định muốn lấy cho bằng được tính mạng của ta”

    “Tại sao?”

    “Triệu mỹ nhân đến chết vẫn sĩ diện, rõ ràng trong lòng tâm niệm, nhưng lại không muốn người khác nhắc đến.”

    Diệp Tĩnh Hồng ngơ ngác, hoàn toàn không biết trong lòng Triệu Văn rốt cuộc là nghĩ cái gì, thế nhưng lúc này tình huống nguy cấp, hắn đương nhiên cũng không tiện truy hỏi, chỉ nhanh chân đi về phía trước.

    Nhưng Chu Tư Kỳ tốc độ càng nhanh hơn, lập tức liền chắn trước người hắn.

    Hai người nhìn nhau một lúc, đồng thời ra tay điểm huyệt đạo đối phương.

    Diệp Tĩnh Hồng nội lực chưa hồi phục, chung quy không phải đối thủ của Chu Tư Kỳ, chỉ một chiêu liền bị chế trụ, nhất thời không thể động đậy.

    “Chu Tư Kỳ, ngươi làm cái gì?”

    “Đại ca và ta ý nghĩ giống nhau, sao lại không biết trong lòng ta nghĩ gì?” Chu Tư Kỳ thở dài, nói, “Chúng ta hiện tại không có đường để trốn, chỉ có thể đi ra ngoài liều mạng. Chung quy công phu của ta cũng không đến nỗi quá kém, tốt xấu gì cũng có thể chống đỡ một lúc, đại ca nhân cơ hội đó dẫn theo tiểu Bạch lao ra…”

    “Không được! Vô Song thành với Tu La cốc đối đầu sống chết, họ Triệu kia chắc chắn sẽ không thủ hạ lưu tình, ngươi… Ngươi không thể đi!” Hắn lập tức biểu lộ tâm tình, đem tất cả suy nghĩ trong lòng nói ra.

    Chu Tư Kỳ nghe lời ấy thì chỉ cười cười, đáy mắt vẫn phong tình.

    Lối vào mật đạo mơ hồ có khói trắng bay vào.

    Trong tình huống khẩn cấp, Chu Tư Kỳ vẫn không một chút sợ sệt, trái lại còn vươn tay trái ra, ung dung thong thả sửa sang lại xiêm y của Diệp Tĩnh Hồng, cười nói: “Đại ca, có nhớ lúc trước kết bái ta đã nói câu nào hay không? Ta nói, không cầu cùng chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ cầu cùng sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm.”

    Y nói năng lộn xộn, Diệp Tĩnh Hồng càng thêm mất kiên nhẫn: “Chỉ có ngươi mới hồ đồ như vậy.”

    “A, ta cũng cực kì tin tưởng điều đó.” Chu Tư Kỳ chỉ mỉm cười, “Thời điểm ta sống, luôn muốn có thể đi cùng với ngươi, nhưng nếu ta chết rồi, cũng không cần phải kéo ngươi theo làm bạn.”

    Dứt lời, bàn tay nhấc lên, chậm rãi che đi đôi mắt của Diệp Tĩnh Hồng.

    Sau đó nghiêng người về phía trước, rất nhẹ nhàng… hôn lên môi của hắn.

    [1] Chỉ xích thiên nhai: gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.

    Thuộc truyện: Tương tư hữu hại