Vẫn luôn cướp được nam chủ cũng được rồi – Chương 1-6

    3563

    Thuộc truyện: Vẫn luôn cướp được nam chủ cũng được rồi

    Chương 1: Hệ thống quân Bắc Bắc

    Thời điểm Thời Viễn mở mắt ra, đầu óc vẫn còn mơ màng. Chờ khi phản ứng lại, cậu nghĩ tới một chuyện.

    Cậu đã —— chết rồi.

    Vậy bây giờ… Là ở thiên đường? Vậy thiên sứ đâu? Trước mắt ngoại trừ một mảnh trắng xóa thì không có thứ gì.

    Yên lặng ở trong lòng phun tào vài câu, cậu ngồi thẳng thân thể.

    Nhưng là ai tới nói cho cậu biết trước mắt tại sao có thêm một con 2B? Tự mang cao su và vân vân thì khỏi nói, nhưng là tại sao lại phiêu trên không trung? Hơn nữa còn suýt chút nữa chọc vào mắt cậu!

    Hệ thống: “Khụ khụ, thật không tiện thật không tiện, nhìn thấy người chơi mới nên có chút kích động, huống hồ còn là người trẻ tuổi đẹp như vậy, khà khà khà…”

    2B cư nhiên có thể nói chuyện!

    Tuy rằng Thời Viễn cảm thấy chính mình khi còn sống là người rất bình tĩnh, vẫn ngạc nhiên mà trợn to hai mắt.

    Bất quá, nó vừa nãy dùng từ gì hình dung mình? Đẹp? Hơn nữa khẩu khí cùng một bộ dạng hèn mọn kia là cái quỷ gì?

    Nhất thời Thời Viễn có một loại kích động muốn bẻ gẫy 2B.

    2B chỉ cảm thấy trên eo mát lạnh.

    “Ha ha, tôi vừa nãy có nói cái gì sao? Không có chứ, ân, khẳng định không có. Hảo, chúng tôi tiến vào đề tài chính đi.”

    Hệ thống: “Cậu là cẩu độc thân… Phi, uông độc thân sao?”

    “…” Thời Viễn xạm mặt lại.

    Hệ thống: “Một phút đã qua, hệ thống tự động hiểu thành ngầm thừa nhận.”

    “…”

    Hệ thống: “Hảo, nhiệt liệt hoan nghênh người chơi số 1327 nam độc thân mở ra hệ thống 【 truy phu 】, tôi là hệ thống quân Bắc Bắc đáng yêu, cậu cũng có thể gọi tôi là tiểu Bắc Bắc nha.”

    “Truy ‘Phu’?” Thời Viễn cảm giác có một vạn con thảo nê từ đỉnh đầu gào thét chạy qua, “Cậu rất xác định không phải đang đùa tôi? Tôi một nam nhân làm sao truy phu!”

    Bắc Bắc Quân: “Ái chà chà, cậu hiểu. Nha, đúng rồi, cậu vừa nãy là không phải mắng tôi đi? Không có chuyện gì, sau đó tôi sẽ dùng cách thức khác trả lại cho cậu.”

    “…”

    Chờ Thời Viễn triệt để minh bạch hệ thống và vân vân là cái quỷ gì xong, cậu thật lòng muốn cho 2B một lạy.

    Bất quá, chỉ là muốn, tuyệt đối sẽ không làm.

    “Đó chính là nói, chỉ cần tôi thu được 3 vạn tích phân là có thể sống lại?”

    Bắc Bắc Quân: “Không, ngoại trừ thu được 3 vạn tích phân, cậu còn phải tại trong mỗi thế giới giả lập thành công theo đuổi nam nhân mới được, cũng chính là chồng cậu. Nếu có một thế giới không theo đuổi được, như vậy nhiệm vụ thất bại, cậu sẽ hoàn toàn biến mất.”

    “… Hảo, tôi hiểu được. Bất quá, có nhiều nam nhân như vậy, tôi truy cái nào?” Thời điểm Thời Viễn nói lời này rõ ràng cho thấy nghiến răng nghiến lợi.

    “ Ân, cậu phải theo đuổi chính là… Ân, chính mình lĩnh hội. Ai u, bản quân nói tiếng anh câu này không tồi, oa ha ha.”

    Thời Viễn sắp nổi giận.

    “… Vậy cậu nói ba lô gì đó làm sao kiểm tra?”

    “Cậu chỉ cần trong đầu nghĩ tới nó, nó sẽ xuất hiện.”

    Thời Viễn thử một chút, trong đầu quả nhiên xuất hiện một cái ba lô.

    Chỉ thấy mặt trên:

    Người chơi số: 1327

    Người sử dụng hệ thống: Thời Viễn

    Giới tính: Nam (có thể sửa chữa)

    Trí lực: 30 (100 mãn cấp)

    Dung mạo: 80 (100 mãn cấp)

    Thể lực: 60 (150 mãn cấp)

    Vũ lực: 10 (100 mãn cấp)

    Kỹ năng: Chưa mở ra (tạm thời chưa tập được)

    Nhiệm vụ hoàn thành: 0

    Tích phân: 0

    Vật phẩm đang nắm giữ: Nhà lá 1327 (có thể sửa chữa)

    Tra xét xong ba lô xong, Thời Viễn chỉ muốn nói, có cần phải bắt nạt người mới như vậy hay không! Phòng ở nắm giữ cư nhiên là nhà lá! Nói là có thể sửa chữa, nhưng thay đổi đến thay đổi đi có ích lợi gì!

    Thời Viễn nhà lá, suất ca nhà lá, tiểu gia nhà lá, nhà lá cả nhà mi …

    Cuối cùng…

    Thời Viễn hít sâu một hơi, đem nó đổi trở lại 1327 nhà lá như cũ, cũng ở trong lòng đọc thầm, này không phải tôi, này không phải tôi, này không phải tôi.

    Chờ trong lòng cậu bình tĩnh lại, 2B rốt cục nói cho cậu một câu từ đầu đến giờ là một câu nói dễ nghe nhất—— nhiệm vụ bắt đầu.

    Bởi vậy cậu cảm giác được mình bị hút tới nơi nào đó.

    Chương 2: Học bá ôm chặt tôi (một)

    Ánh mặt trời, bảng đen, chữ phấn, thời khoá biểu.

    Thời Viễn thời điểm lần thứ hai mở mắt ra lọt vào trong tầm mắt chính là cảnh tượng như vậy.

    Cậu mấp máy môi.

    “Thời Viễn, đề tài này cậu làm được không? Cậu đã đứng hai phút, có muốn bạn học phía dưới giúp cậu một chút hay không?”

    Nghe thấy âm thanh quen tai này, Thời Viễn chuyển hướng về phía về phía kia. Thầy Phùng vẫn là dáng dấp ôn nhu mỉm cười hòa ái năm đó.

    “Để cho em đi, thầy.”

    Phía dưới có một Mao Toại tự tiến cử * mình, một câu nói đơn giản lại cứ mang theo ngạo mạn không giấu được.

    (* câu chuyện Mao Toại tự tiến cử )

    Trương Thành, đệ nhất lớp.

    Mắt thấy hắn từ chỗ ngồi từ từ đứng lên, từng bước một hướng về phía tới bục giảng, nội tâm Thời Viễn chán ghét y hệt năm đó, tư tâm không muốn để cho hắn hỗ trợ.

    Kết quả, ông trời còn thật mở mắt.

    Thời điểm hắn đi tới hàng thứ hai cư nhiên ngã sấp xuống.

    “Ha ha ha, ha ha ha…”

    Trong phòng học tất cả đều là tiếng cười.

    Trương Thành mất mặt, mặt đỏ lên từ dưới đất bò dậy, trừng mắt bên trái một cái, giận đùng đùng về chỗ ngồi.

    “Hừ.” Chỗ ngồi hàng thứ hai bên trái phía ngoài vang lên một tiếng hừ nhẹ, chỉ có người bên cạnh nghe được.

    Sau đó, một người đứng lên.

    Trình Mộ, ngàn năm lão nhị, mỗi lần thi thố đều có thể vững vàng khống chế thành tích cách biệt với Trương Thành trong vòng năm điểm.

    “Thầy, em tới.”

    “A, Trình Mộ Trình Mộ, y cư nhiên lên bảng đen làm bài, thực sự là chuyện hoang đường. Bất quá thanh âm vẫn là dễ nghe như vậy, ngay cả bóng lưng đều soái như vậy…”

    Hiển nhiên, Trình Mộ là loại nam thần đại chúng kia, bất quá, rất cao lãnh.

    Thời Viễn nhìn Trình Mộ, nhất thời nói không ra lời, trong lòng chỉ có cảm động.

    Bởi vì, trước khi cậu chết, cuối cùng nhìn thấy chính là Trình Mộ đỏ bừng hai mắt.

    “Sững sờ làm gì, đưa phấn cho tôi.”

    Thời Viễn lập tức phục hồi tinh thần, liền nhìn thấy một bàn tay thon dài hướng về phía mình.

    Cậu lập tức từ trong hộp phấn vuông vức lấy ra một cục phấn đưa tới.

    “Trên tay phải cậu.” Trình Mộ không có nhận.

    “A?”

    Trình Mộ trực tiếp cầm cục phấn từ trên tay phải cậu, thời điểm quay đầu làm bài tựa hồ dùng một loại ánh mắt rất bất đắc dĩ liếc nhìn cậu.

    Lần này, Thời Viễn bối rối.

    Trên tay phải của tôi thời điểm nào có phấn? Tại sao vẫn luôn không cảm giác được?

    “Lúc cậu tới, Thời Viễn đã tay cầm phấn như kẻ ngu si đứng hai phút. Nhất định là cậu vừa tới không thích ứng.” 2B đột nhiên nói xen vào.

    Thời Viễn miệng muốn văng tục. Thật, 2B nợ này, lão tử sớm muộn gọt mi.

    Nhưng cậu cũng chỉ có thể ở trong lòng mắng mắng, dù sao 2B có thể sẽ trả thù lại, hà tất tự mình chịu khổ đâu?

    12: 00.

    Tiếng chuông đúng giờ vang lên.

    Tất cả mọi người kế thừa tôn chỉ thần thánh “Ăn cơm không tích cực, đầu óc có vấn đề”, dùng vận tốc ánh sáng phóng ra ngoài.

    Hiển nhiên, bọn họ đối với đại sự ăn cơm này, thái độ rất là tích cực, đồng thời dùng hành động biểu lộ ra bọn họ đối với tôn chỉ thành kính và làm theo.

    Nha, ngoại trừ Thời Viễn cùng Trình Mộ.

    Người trước là trở lại cấp ba có chút kích động, một chốc không phản ứng kịp, người sau thì…

    “Trình Mộ, cậu tại sao còn chưa đi?”

    Nhưng mà, không có hồi đáp gì.

    Hàng thứ hai, Trình Mộ đem sách giáo khoa thu vào cặp sách màu tím, từ từ đứng dậy, tiện tay đem dây lưng bên phải cặp sách đeo lên vai, tay trái nhợt nhạt đút vào túi quần.

    Sau đó, y không nhanh không chậm đi đến cửa. Để lại cho Thời Viễn, chỉ là một bóng lưng thon dài duyên dáng tôio nhã.

    Áo sơ mi trắng, quần bò, dương quang thiếu niên.

    Bất quá, dương quang này cũng quá âm u đi! Cũng không phản ứng với người tôi.

    Thời Viễn nghĩ thầm, đã từng có thời kỳ cùng mình kề vai sát cánh, không có gì giấu nhau, Trình Mộ thâm tình đối diện mình trước khi chết đi nơi nào?

    Đột nhiên, cậu vỗ vỗ đầu, phản ứng lại.

    Đó là Trình Mộ về sau.

    Đang nghĩ ngợi, Trình Mộ quay đầu.

    “Ngớ ngẩn, sau này đề toán khó nhớ tới tìm tôi.”

    Nói xong, y cũng không quay đầu lại bước đi.

    Thời Viễn cũng biết mình không phải là bị coi thường, nghe thấy xưng hô đã từng khịt mũi coi thường này, cư nhiên khó giải thích được muốn khóc.

    Khi đi, cậu ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.

    Cấp 3.

    Thật tốt.

    Nghĩ lúc này ba ba còn chưa vì uống rượu say thất thủ đánh chết người mà bị bỏ tù, mẹ không có rời nhà trốn đi, bà nội cũng khỏe mạnh sống trên đời, Thời Viễn trong lòng ấm áp, dưới chân bước nhanh, vội vàng đi về nhà.

    Ngôi nhà đã từng hạnh phúc.

    Lúc sắp về đến nhà, cậu nhìn thấy phía trước có mấy người.

    Trình Mộ, Trương Thành, còn có một cái, ân, quỷ nhát gan cùng bàn với Trình Mộ—— Lưu Dương.

    Trương Thành giống như lôi kéo Lưu Dương hướng về phía Trình Mộ ở đối diện nói gì đó. Nhìn dáng dấp này, luôn cảm thấy không phải là chuyện tốt.

    Cậu đi nhanh vài bước.

    Còn không đợi đuổi tới bọn họ, Trương Thành liền bỏ qua Lưu Dương, đột nhiên vòng qua Trình Mộ đi nhanh khỏi. Lưu Dương ở bên cạnh Trình Mộ dừng hai giây, sỉ sỉ sách sách đi theo.

    Trong hai giây này, Trình Mộ giống như nói gì đó.

    Nhưng mà, không biết được.

    “Trình Mộ…”

    “Đi thôi.”

    Không chờ cậu nói xong, Trình Mộ liền ngắt lời cậu, quay người tiếp tục đi.

    Hết cách rồi, cậu chỉ có thể không hỏi, yên lặng mà đi theo.

    Cửa sắt đỏ thẩm, sư tử đá, cây hòe nhật bản.

    Đứng trước cửa nhà, Thời Viễn cảm khái vạn ngàn.

    “Mẹ, con đã trở về!” Cậu hô to một tiếng đẩy cửa đi vào, như rất nhiều năm trước, bất quá thanh âm trước đây không có run rẩy.

    “A Viễn, đã về rồi.”

    Thời Viễn khóc, cậu nhịn không được.

    Trong sân, bà nội ngồi ở trên xích đu, trong tay cầm quạt chốc chốc quạt mát, đôi mắt khép hờ.

    “Bà nội!” Thời Viễn bước tới liền cho bà nội một cái ôm con gấu.

    “Ai u, đứa nhỏ này. Đã về rồi, khẩn trương rửa tay ăn cơm, mẹ con làm cơm xong đang chờ con đó.” Bà nội cười dùng tay không vỗ vỗ lưng Thời Viễn.

    Thời Viễn tức thì liền cảm thấy cái tay trên lưng kia khiến cả người cậu đều ấm.

    “Bà nội, con dìu ngài đi vào ăn cơm.”

    “Được.”

    Một nhà bốn người lần thứ hai vây quanh một cái bàn ăn ăn cơm, Thời Viễn cảm thấy tư vị này tốt đến không nói thành lời.

    Trở lại căn phòng của mình.

    Trên bàn xếp chồng đĩa hát rực rỡ cao tới nửa mét, tranh ảnh cầu thủ bóng rỗ dán đầy tường, bên trong góc đặt cây đàn ghi tôi bằng gỗ của dì hàng xóm đưa, vừa mở ra máy thu âm là giọng Đặng Lệ Quân chen lẫn tạp âm.

    Quay đầu vừa nhìn về phía trên giường, Thời Viễn liền nhịn không được cười lên.

    Ráp trải giường là cái Thời Viễn năm đó vẫn luôn rất ghét bỏ. Khắp giường đều có bé gái bím tóc bánh quai chèo, đỏ mặt, bĩu môi, mặt áo nhỏ đỏ thẫm.

    Năm đó Thời Viễn rất ghét bỏ đem nó kéo xuống, nhiều lần suýt chút nữa vứt vào trong lò nhóm lửa.

    Nhưng mẹ luôn có các loại giải thích. Cái gì bé gái rất đáng yêu a, nhìn tâm tình tốt a, ngủ sẽ có giấc mơ đẹp a.

    Thời Viễn nhìn dáng vẻ đó của mẹ không có cách nào từ chối, vì vậy liền tràn đầy ghét bỏ trải ráp trải giường này thật nhiều lần.

    Bất quá cậu muốn nói, ngủ ở phía trên vẫn luôn bị ác mộng.

    Buổi tối đầu tiên trở lại cấp ba, Thời Viễn mất ngủ.

    Vốn là yên lặng nằm nhìn ánh trăng ở ngoài cửa sổ thủy tinh là tốt rồi, nhưng lại có người, phi, 2B làm rối.

    “Người chơi số 1327 nam độc thân Thời Viễn, bởi vì ngày hôm nay đều không tiến triển chút nào, nên tích phân giảm một.”

    Vì vậy, Thời Viễn trơ mắt nhìn một cột tích phân trên ba lô kia lắc lư từ màu xám tro 0 biến thành đỏ -1.

    Thời Viễn cảm giác nội tâm hỏng mất. Ai tới nói cho cậu biết, tích phân cư nhiên còn có thể giảm thành âm.

    Vậy liền coi là có, 2B liền đâm dao.

    “Bắc Bắc Quân nhiệt tình nhắc nhở, nếu như tích phân giảm đến -10, cậu sẽ dùng vận tốc ánh sáng triệt để biến mất. Nha, thiếu chút nữa đã quên rồi, đối với Bắc Bắc Quân hữu ái nhắc nhở, thỉnh người chơi chấm điểm.”

    Sau đó, giới thay đổi.

    Chỉ thấy phía trên:

    Bảng đánh giá của hệ thống

    Ps: Hệ thống Bắc Bắc quân này đã thu được năm sao khen ngợi lần 1326, khen ngợi 100%, so với hệ thống đồng hành khác, danh tiếng tốt tăng cao. Hi vọng người chơi mới dùng nó làm tham khảo, đưa ra đánh giá từ lương tâm của ngài, đánh giá của ngài là mong đợi của cộng đồng chúng tôi. Nếu như ngài đánh giá tán thành (tức năm sao khen ngợi), liền có thể thu được 1000 tích phân hệ thống đưa ra, cảm tạ hợp tác.

    Nhìn thấy 1000 tích phân, Thời Viễn động lòng. Bất quá cậu nghĩ đến một vấn đề càng mấu chốt.

    Đánh giá tốt 100% này thật sự là xoát ra sao, dùng bộ dáng gợi đòn này của 2B làm sao có khả năng sẽ có danh tiếng tốt như vậy.

    Thời Viễn tức giận nghĩ, kiên quyết muốn cùng 2B bất lương đấu tranh đến cùng.

    Vì vậy cậu đánh hai sao.

    Lập tức, có thêm ba điểm.

    Nếu không vì 1000 tích phân mà làm chuyện trái lương tâm như thế thì thật xin lỗi chính mình.

    Thời Viễn ở trong bóng tối vuốt mặt, lấy ra công lực lúc đi học viết thư tình, tại cột bình luận mạnh mẽ viết:

    Hệ thống quân Bắc Bắc thân hình mạnh mẽ, ngọc thụ lâm phong, xử sự hòa ái, cử chỉ văn minh, không hổ là một đóa kỳ ba giới hệ thống. Hi vọng cố gắng tiến lên một bước, hiện đưa ra năm sao khen ngợi lấy đó tán dương.

    Đăng xong bình luận, trên đó xuất hiện hai câu —— cảm tạ người chơi bình luận từ lương tâm, 3 giây sau 1000 tích phân sẽ tồn vào ba lô, xin kiểm tra đúng lúc. Hiện tại, ngài cũng có thể kiểm tra bình luận của người khác, có tiếp tục hay không: Được, xin nhấn 1; không, xin nhấn 2.

    Thời Viễn quỷ thần xui khiến liền ấn 1.

    Vì vậy…

    Bắc Bắc manh manh, nếu như tôi ngày nào đó biến thành bút chì, khẳng định theo cậu 【 mặt thẹn thùng 】.

    Bắc Bắc thật là hệ thống quân tốt khó được, trên trời dưới đất, chỉ một cái này!

    Không nói, Bắc Bắc Quân tôi phải sinh bút chì cho cậu! ! !

    Bắc Bắc a Bắc Bắc, nếu như cậu vẫn luôn muốn hướng về phía bắc, coi như tôi đang ở phía nam, cũng phải quay lại đến làm tuỳ tùng cậu.

    Nhìn nhiều bình luận lương tâm như vậy, Thời Viễn cảm thấy lương tâm bất an.

    Nếu như mỗi câu bình luận đều giống như người máy, vậy khẳng định là xoát. Thế nhưng, cảm giác từng câu từng câu đều như là cảm khái phát ra từ nội tâm là cái quỷ gì? Chẳng lẽ là tôi nhìn lầm? Kì thật 2B này thật sự rất tốt?

    Lòng oán niệm của Thời Viễn đối với 2B có chút dao động.

    Nhưng vào lúc này: “Thời Viễn a, Bắc Bắc đại biểu giới hệ thống cám ơn cậu đánh giá theo lương tâm, hết sức trung thành phục vụ cậu. Bất quá, trước cậu thật giống như tồn hành vi mắng tôi, xét thấy cậu đạt được 1000 tích phân, hiện khấu trừ 500, u ~ “

    Vì vậy, Thời Viễn còn chưa có đem 999 tích phân ủ ấm lập tức liền thấy nó biến thành 499.

    Thời Viễn chỉ muốn nói: Cả nhà mi!

    Bất quá, chỉ là muốn nói, cậu không dám hô lên tiếng.

    Lần này, oán niệm của Thời Viễn đối với 2B liền hoa hoa lệ lệ tăng lên một cấp bậc

    .

    Cậu nhất thời cảm thấy tâm tình không tốt. Vì vậy cậu lập tức vén chăn xuống giường, thừa dịp ánh trăng đủ sáng, lấy ra 2B trong hộp văn phòng phẩm chặn ngang gập lại. Bất quá, này 2B không mang cao su, chưa hết hứng.

    Thế nhưng, 2B quấy nhiễu người kia trong nháy mắt liền biến mất.

    Thời Viễn cười lớn một tiếng, nhào trở về giường.

    “A Viễn?”

    Hiển nhiên trong đêm tối thanh âm hiện ra so với ban ngày phải lớn hơn, mẹ bị đánh thức.

    “Không có chuyện gì không có chuyện gì, mẹ, mẹ ngủ đi.”

    Thời Viễn mím môi một cái, nhắm hai mắt lại.

    Đêm hôm ấy, cậu thấy ác mộng.

    Trong mộng có một đề toán học làm sao cũng không giải được cùng ánh mắt bất đắc dĩ hận thiết bất thành cương kia của Trình Mộ.

    Chương 3: Học bá ôm chặt tôi (nhị)

    Sáng sớm, Thời Viễn tỉnh lại.

    Thời điểm đến phòng học trong lớp còn chưa có ai.

    Cậu muốn nói, lần đầu đến trường học sớm như vậy cảm giác… Cũng không có gì.

    Sau này vẫn giống như vậy cố không đi trể đi.

    Hắn liếc mắt nhìn thời khoá biểu viết phía bên phải bảng đen hôm nay một cái, nhàm chán lấy ra nội dung chính của một trích đoạn trên sách giáo khoa ngữ văn, sau đó miễn cưỡng nhìn danh ngôn danh nhân treo trên tường phòng học.

    Câu kia của Edison vẫn ở chỗ cũ ——

    Thiên tài là một phần trăm linh cảm thêm vào chín mươi chín phần trăm mồ hôi.

    Nhìn thấy câu nói này, Thời Viễn đột nhiên nhớ tới một câu không biết từ đâu nghe được, nói là ——

    Nhưng một phần trăm linh cảm này là trọng yếu nhất, thậm chí so với chín mươi chín phần trăm mồ hôi kia còn trọng yếu hơn.

    Cậu cười cười, cảm giác biết quá nhiều trái lại quá mệt mỏi.

    Yên lặng nhìn phòng học đã từng quen thuộc này, Thời Viễn cảm thấy trong lòng rất bình tĩnh, không có phiền não khác, không có việc vặt khác.

    “Miền Bắc Trung quốc phong quang, ngàn dặm đóng băng, vạn dặm tuyết bay…”

    Nghe tiếng phổ thông không đúng tiêu chuẩn của thầy ngữ Văn đọc chầm chậm, Thời Viễn không cảm thấy có gì không tốt. Bởi vì đây là bài văn cậu thích nhất, bàn bạc tích cực. Nó không cần phải đọc bao nhiêu tiêu chuẩn, cần chỉ có phần khí thế kia. Hiển nhiên, thầy ngữ Văn đã làm được.

    Một tiết ngữ văn liền như vậy trôi qua nhanh chóng.

    Thời Viễn nghĩ thầm, trở lại lớp học cảm giác lại không còn.

    “Thời Viễn, cậu cùng Trình Mộ quan hệ không tệ, biết Trình Mộ đi đâu không?”

    Thư Dư, hoa khôi lớp, người xinh đẹp học tập cũng không tồi, thế nhưng trong trí nhớ Thời Viễn tính cách của cô tôi tựa hồ không ra sao.

    Nghe nói như thế, Thời Viễn không khỏi nhìn về phía hàng thứ hai chỗ ngồi của Trình Mộ. Quả nhiên, trống không.

    “Tôi không biết.” Thời Viễn bĩu môi.

    “Ồ.” Không có được đáp án thoả mãn, Thư Dư quay người đi.

    Thời Viễn lại liếc mắt nhìn chỗ ngồi trống kia, suy tư.

    Giờ nghĩ giải lao tiết 2, nghỉ ngơi 20 phút, tất cả mọi người đang đùa nháo.

    Đột nhiên, một nữ sinh thắt bím tóc bánh quai chèo có tóc mái thưa xuất hiện ở cửa.

    “Trình Điềm, anh của em ngày hôm nay không có tới, em là đến tìm chị Thư sao?” Thư Dư vốn ở một bên chơi đùa làm vẻ mặt tươi cười hướng về phía nữ sinh đi tới.

    Trình Điềm, em gái Trình Mộ, đáng yêu thẳng thắn.

    “Ha, chị Thư, em không phải tới tìm chị.” Trình Điềm vừa nói vừa vòng qua Thư Dư trực tiếp đi vào bên trong.

    Trên mặt Thư Dư nhịn không được, còn không thu hồi ý cười thấy thế nào cũng rất lúng túng.

    “Anh Viến, em có lời muốn nói với anh.” Trình Điềm cười đi tới hàng cuối cùng, kéo Thời Viễn đi.

    Thời điểm đi ngang qua Thư Dư còn đứng ở cửa, liền nói một câu: “Chị Thư, phiền nhường một chút, bọn em muốn đi ra ngoài.”

    Sau đó Trình Điềm kéo tay Thời Viễn đi ra ngoài, căn bản không chú ý Thư Dư ở phía sau vẻ mặt ám trầm từ lâu.

    “Nha đầu, làm sao vậy?” Trình Mộ nhìn bé gái trước mặt vẫn đáng yêu xinh đẹp như trong trí nhớ, bên miệng mang theo ý cười rõ ràng.

    “Anh Viến, anh cười lên thật soái. Em lén nói cho anh một chuyện, kỳ thực, anh của em không soái bằng anh đâu, thật sự.” Thời điểm nói lời này, em ấy hơi che miệng, như là sợ bị ai nghe thấy, “Anh ấy a mặt gạch, aiz.” Trình Điềm một bộ dáng rất bất đắc dĩ, mũi đều sắp nhăn.

    “Ha ha, em nha đầu này.” Thời Viễn sờ sờ đầu của em ấy, “Không sợ anh cho anh em biết?”

    “Anh Viến sẽ không nói ra. Lại nói, mau nhìn ánh mắt đáng thương của em nè, anh cam lòng nhìn bé gái đáng yêu như vậy bị cục gạch tập kích sao?”

    Trình Điềm vừa nói vừa nháy mắt một cái, đôi mắt chó con tham ăn chọc cho Thời Viễn cười ra tiếng.

    “Đúng rồi, anh của em đâu? Ngày hôm nay sao không tới?”

    “Há, tôi đến chính là muốn cùng cậu nói chuyện này.”

    Thời Viễn muốn nói, vậy nãy giờ mất cả nửa ngày để nói cái gì…

    “Anh của em tối hôm qua bị cảm lạnh, sáng sớm hôm nay vừa nóng sốt vừa ho khan, bộ dáng sắp chết, bây giờ còn nằm bẹp ở trên giường. Bất quá, ngã bệnh như vậy, anh của em hư nhược không ít, cái mặt gạch miếng nhìn thoải mái hơn, cũng không khiêu khích người.” Trình Điềm sinh động nói, dáng vẻ rất cao hứng.

    Thời Viễn cảm giác mình phát hiện tân đại lục.

    Khi Trình Mộ cưỡi hạc bay về tây thiêm, Trình Điềm nhất định sẽ đốt pháo vui vẻ đưa tiễn, chắc sẽ dùng hết tiền tiêu vặt cả năm luôn.

    “Anh (em) đi xem ảnh (cậu ấy) một chút đi.” Hai người đồng thời nói.

    “Ha ha, Anh Viến, chúng tôi thật hiểu ngầm. Đúng rồi, lúc anh đi nhớ chỉnh trang bản thân một chút.” Trình Điềm tề mi lộng nhãn nói.

    “Bắc Bắc quân nhiệt tình nhắc nhở, xin người chơi tích cực phối hợp hỗ trợ sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ u.”

    “…” Thời Viễn ngơ luôn.

    Chẳng lẽ người phải theo đuổi là Trình Mộ…

    Biết chuyện này làm nội tâm Thời Viễn lại hỏng mất.

    Người tôi thường nói, không thể lừa gạt vợ bạn, nhưng lại muốn cậu ra tay với bạn mình.

    Chuyện này… Còn phải hạ thủ được.

    Vì vậy, buổi trưa sau khi tan học Thời Viễn về nhà ngay cả cơm cũng không ăn trốn trong phòng. Sau đó, thẳng đến nhà Trình Mộ cách nhà không xa.

    Khi Thời Viễn đứng ở cửa phòng Trình Mộ, đôi mắt đều sáng.

    Trên tủ sách cao ngất tất cả đều là sách, cái gì (văn xuôi Chu Tự Thanh) chẹp, (hò hét) chẹp, (Ông già và biển cả) chặc.

    Trên bàn học vuông vức treo mấy mô hình máy bay, người tinh tường vừa nhìn đã biết là tự mình làm.

    Trên tường trắng đối diện cửa phòng dán một bức tranh chữ —— thiên đạo thù cần, phỏng chừng tám phần mười cũng là Trình Mộ tự mình viết.

    Thật là cao thượng a. Thời Viễn thật lòng muốn cho Trình Mộ một lạy.

    Trình Mộ nằm ở trên giường có chút hắc tuyến. Người này đến đứng ở cửa không tiến vào là có ý gì? Hai mắt tỏa ánh sáng là muốn làm sao?

    Thời Viễn đứng ở cửa rốt cục cảm giác có gì đó không đúng. Cậu đem tầm mắt dịch đến giường, quả nhiên, Trình Mộ đang nhìn mình chằm chằm, bộ dáng còn giống như không phải mới vừa nhìn.

    Lẽ nào mình chỉnh trang tạo nên tác dụng? Y bị suất khí của mình mê hoặc? Nên y muốn theo đuổi mình sao? Mình hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?

    Nghĩ như vậy, Thời Viễn thiếu chút nữa cười ra tiếng.

    Bất quá… Hiển nhiên là cậu nghĩ nhiều.

    “Ngớ ngẩn, cậu muốn đứng ở cửa làm thành môn thần hả?”

    “…” Thời Viễn phảng phất bị cảnh tỉnh, mộng đẹp tức thì tan vỡ. Cậu nhíu nhíu mày kéo chân xê dịch về phía Trình Mộ.

    “Cậu có khỏe không?” Kỳ thực cậu muốn nói, có tinh thần chỉnh người khác như vậy, khẳng định vẫn còn rất tốt.

    “Tôi vốn vô cùng tốt, thế nhưng hành vi ngu xuẩn vừa nãy của cậu ảnh hưởng tới tâm tình khôi phục của tôi, nên hiện tại tình trạng của tôi lại trở về nguyên trạng, cám ơn cậu.” Trình Mộ nói xong phối hợp ho khan vài tiếng không nhỏ.

    Thời Viễn cảm thấy mình không nên tới, đây là tự mình tìm ngược cho mình phải không a.

    “Tôi muốn uống nước.”

    “A? Úc, được, mình đi rót cho cậu.” Trước khi Trình Mộ lộ ra biểu tình ghét bỏ Thời Viễn tự cho là cơ trí xoay người mở ấm nước ra.

    Ngày hôm nay y là bệnh nhân, không tính toán với y.

    Thời Viễn nghĩ như vậy tâm tình tốt hơn nhiều. Bất quá, cậu không có ý thức được một chuyện, coi như cậu so đo cũng không có tác dụng gì, kết cục cười đến cuối cùng nhất định sẽ là Trình Mộ.

    Vì vậy…

    “Tôi muốn đọc sách.”
    “Tôi đói.”

    “Tôi muốn xuống giường.”

    “Cậu!” Thời Viễn sắp không nhịn được.

    “Làm sao vậy?”

    “Không có chuyện gì.” Thời Viễn nói chuyện có chút nghiến răng nghiến lợi, “Cậu bệnh nên tốt nhất phải ngoan ngoãn nằm ở trên giường nghỉ ngơi đi, đừng đi xuống.”

    “Ồ.” Trình Mộ nằm trở lại.

    Cái gì! Còn tưởng rằng y xuống giường là có chuyện gì, kết quả, kết quả là một chữ, ồ. Chỉ như vậy? Thời Viễn đứng ở bên giường nhanh chóng nhắm mắt lại bình tỉnh một chút, không thì cậu sợ mình sẽ không nhịn được mà nhào tới bóp chết Trình Mộ muốn ăn đòn kia.

    Nhưng mà thời điểm nhắm mắt, cậu lại bỏ lỡ ý cười nhẫn cũng không nhịn được trên mặt tái nhợt kia của Trình Mộ.

    Thời điểm buổi chiều ở trường học, Thời Viễn tâm tình bởi vì người nào đó mà trở nên gay go.

    Kết quả, còn có người nhào lên họng súng.

    “Thời Viễn, cậu đi ra một chút.”

    Thời Viễn không nhịn được liếc Trương Thành một cái, chậm rì rì theo sát hắn đi ra ngoài.

    Nhà vệ sinh.

    Lưu Dương rất quẫn bách mà đứng ở góc.

    Nhìn thấy Trương Thành cùng Thời Viễn tiến vào, cả người hắn càng hướng vào góc co lại.

    Thời Viễn đang phiền lòng, nhìn thấy bộ dáng uất ức này của Lưu Dương, thực sự không nhịn được: “Cậu có thể không sợ hãi như vậy hay không!”

    Kết quả Lưu Dương càng giống như là bị cậu lớn tiếng hù, thân thể run dữ dội hơn.

    “Có chuyện gì sao?” Thời Viễn tức giận hướng Trương Thành nói.

    Trương Thành bị Thời Viễn lớn tiếng làm sức lực có chút không đủ, hắn nhún vai một cái cho chính mình thêm khí thế, “Trình Mộ cậu ta ngày hôm qua vì cậu, làm tôi té lộn mèo một cái trước mặt cả lớp mất mặt mũi, cậu nói làm sao bây giờ?” Nói một bên đá đá Lưu Dương, “Cậu nói, có phải là cậu nhìn thấy không?”

    “Ừ, phải” Lưu Dương run cầm cập mà nói.

    “Ha ha.”

    “Cậu cười cái gì?” Trương Thành thấy Thời Viễn cười, lửa giận lập tức trào lên. Nhưng đôi mắt heo kia của hắn không nhìn thấy Thời Viễn tâm tình không tốt à.

    “Cậu con mẹ nó, Trình Mộ y làm cậu ngã sấp xuống thì cậu tìm y đi a! Tìm tôi làm gì! Có phải là rãnh đến hoảng rồi không!”

    Đột nhiên, cậu nghĩ tới một chuyện.

    “Ồ… Ở trên đường chất vấn Trình Mộ kết quả thảm bại, trong lòng nuốt không trôi cơn giận này, lần này là muốn ở chỗ tôi tìm kiếm độ tồn tại sao? Còn thừa dịp Trình Mộ không có ở đây?” Thời Viễn trong lòng chỉ muốn ha ha.

    “Cậu!” Trương Thành lần này bị vạch trần mưu mẹo thật sự nổi giận, liền muốn đấm Thời Viễn một quyền lên mặt.

    Hiển nhiên, hắn thất bại.

    Thời Viễn một tay bắt lấy quả đấm của hắn, một tay kia trực tiếp đem hắn đẩy ra.

    “Tôi đây, tuy rằng không quan tâm giá trị khuôn mặt lắm, nha, thế nhưng cũng không muốn mặt mày hốc hác. Cảm ơn hợp tác, không quấy rầy.” Thời Viễn xoay người rời đi, lười nhìn sắc mặt xui xẻo kia của Trương Thành thêm.

    “Bắc Bắc quân nhiệt tình nhắc nhở, người chơi dùng vũ lực xinh đẹp mà chiến thắng người qua đường Giáp, tích phân thêm mười, giá trị vũ lực thêm một.”

    Thời Viễn nghe đến tin tức này, tâm tình mới khôi phục một chút nhỏ. Dù sao, cũng thêm ít như vậy.

    Trên đường trở về phòng học, Thời Viễn lại gặp Thư Dư. Vốn là gặp thoáng qua không có việc gì, kết quả, Thời Viễn bị ngăn lại.

    “Thời Viễn, em gái Trình Mộ giờ nghỉ trưa hôm nay tìm cậu làm gì?” Thư Dư một bộ dạng chán ghét cậu song vẫn cứ đóng giả không có chuyện gì hỏi.

    Thời Viễn nhìn bộ dáng cô ả giả bộ thật cực khổ, sắp bị kỹ xảo của cô ả cảm động khóc. Bất quá, cậu hoàn toàn không muốn cùng một người nữ sinh tính toán, dù sao mình cũng là con trai. Vì vậy cậu không nói gì đi vòng qua Thư Dư.

    Hiển nhiên, không dễ dàng như vậy.

    Chưa đi được hai bước, cậu lại bị ngăn cản.

    Lần này, cậu triệt để không nhịn được, lôi kéo Thư Dư đến một góc không người.

    “Bạn học Thư, tôi không chịu nổi được không? Rất mệt được không a? Cậu không ưa tôi cứ việc nói thẳng được chứ? Về phần Trình Điềm tìm tôi, đó là chuyện của tôi với em ấy, cậu không cần xen vào, trừ phi cậu muốn cùng tôi có chút quan hệ, tỷ như bạn gái các loại. Thế nhưng, bản thân tôi tạm thời còn không có ý nghĩ này.”

    Nói một trận cảm giác tâm tình tốt hơn nhiều, Thời Viễn ngay cả nhìn cũng không tiếp tục nhìn Thư Dư liền đi.

    “Thời Viễn, cậu khốn nạn!”

    “A, khốn nạn? Khốn nạn sẽ không ở chỗ này cùng cậu nói chuyện, mà là ở trước mặt mọi người.”

    Thời Viễn cảm thấy là cậu vẫn giữ chút mặt mũi, còn cô ta nghĩ như thế nào, cậu không có tâm tình quản.

    Thực sự là một ngày xui xẻo.

    Chương 4: Học bá ôm chặt tôi (tam)

    Buổi tối.

    Thời Viễn mở ra ba lô giới.

    Người chơi số: 1327

    Người sử dụng hệ thống: Thời Viễn

    Giới tính: Nam (có thể sửa chữa)

    Trí lực: 30 (100 mãn cấp)

    Dung mạo: 80 (100 mãn cấp)

    Thể lực: 60 (150 mãn cấp)
    Vũ lực: 11 (100 mãn cấp)

    Kỹ năng: Chưa mở ra (tạm thời chưa tập được)

    Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 3%

    Tích phân: 509

    Vật phẩm đang có: 1327 nhà lá (có thể sửa chữa)

    “Tiến độ nhiệm vụ rốt cục tiến tới 3%, nhất định là hôm nay tôi dốc lòng chăm sóc có tác dụng.” Thời Viễn vừa nói vừa nghĩ có nên cho Trình Mộ thêm nhiều cơ hội sinh bệnh hơn hay không, để cho mình chăm sóc y tăng cường tiến độ, 2B lên tiếng.

    “Bắc Bắc quân nhiệt tình nhắc nhở, do người chơi tự cao tự đại không để mắt đến tác dụng trợ công, tích phân -4.”

    Đây thực sự không phải người mà.

    Đối với điều này Thời Viễn chỉ có một câu ngọa tào, nhưng mà vẫn nói thầm ở trong lòng thôi.

    Cậu cảm thấy mình quá nghẹn khuất.

    Buổi trưa cậu dựa theo lời Trình Điềm nói mà sửa soạn một phen mới đi xem Trình Mộ, kết quả ngược lại tốt…

    Thời điểm Trình Mộ uống nước trực tiếp phun lên y phục của cậu, xong nói một câu —— y phục này chất liệu không tốt.

    Nguyên lai, sau khi nước phun trên y phục, màu sắc quần áo trực tiếp loang ra…

    Cậu rất muốm muốn hỏi Trình Mộ có phải bị bệnh hay không. Thời Viễn sắp điên rồi.

    Oán niệm mà nhìn tích phân lại biến thành 505, Thời Viễn muốn biết tiếp tục như vậy thì bao giờ mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

    Buồn ngủ đột kích, thời điểm Thời Viễn sắp nhắm mắt, cậu lại nghĩ tới hồi ban ngày Trương Thành đã nói.

    Không nghĩ tới, chuyện muốn ăn đòn này Trình Mộ còn chọn người làm.

    “Trình Mộ, xế chiều hôm nay tan học đi đánh bóng bàn đi.”

    Trình Mộ ở nhà nằm ba ngày rốt cục khỏe, Thời Viễn đã không kịp đợi. Bởi vì tiến độ nhiệm vụ từ khi tăng 3% sau đó liền bất động, cậu cảm thấy cứ như vậy là không được, nhất định phải chủ động súc tiến.

    “Bộ dáng chân chó của cậu đây là muốn làm gì.” Trình Mộ tay cắm ở trong túi nhàn nhàn mà trả lời một câu.

    Chân chó? Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi chân chó? Thời Viễn yên lặng ở trong lòng thâm tình thăm hỏi từ người nhà đến mộ tổ của Trình Mộ.

    Thế nhưng hiện tại cậu còn chưa biết, tương lai đây cũng là người nhà cùng mộ tổ của mình.

    “Đi thôi, không có chuyện gì.” Thời Viễn chịu đựng quyết tâm lại nói một câu.

    “Năm giờ, sân luyện tập.”

    “Trình Mộ, cậu sao rồi? Thân thể khỏe chưa?” Trình Mộ mới vừa nói xong, Thư Dư đi tới trước bàn y liếc mắt nhìn Thời Viễn.

    “Cảm tạ, tôi rất khỏe.” Nói xong Trình Mộ liền cúi đầu đọc sách.

    Thư Dư thấy Trình Mộ không có ý tứ muốn nói nữa, chỉ có thể phẫn nộ định rời đi, bất quá nhìn Thời Viễn bên cạnh còn chưa đi, nàng không vui. Bất quá, còn phải ra vẻ cao hứng, dù sao Trình Mộ còn đang ở đây.

    “Thời Viễn, không đi sao? Trình Mộ muốn xem sách.”

    “Thời Viễn, đi lấy sách toán học của cậu, tôi dạy cậu làm bài.”

    “A? Nha.” Thời Viễn nghe đến Trình Mộ đột nhiên cho ra một câu, suýt chút nữa không kịp phản ứng.

    “Keng! Nam chủ trợ giúp người chơi đả kích nguyên nữ chủ, tích phân +20, người chơi tiếp tục châm dầu, không nên khinh thường mà phải nỗ lực xoát độ tồn tại tăng cường độ hảo cảm của nam chủ đối với cậu u~.”

    Thời Viễn ngơ luôn, nữ chủ cư nhiên là Thư Dư? Cái quỷ gì? Ánh mắt Trình Mộ cũng có thời điểm kém như vậy?

    Sau khi Thời Viễn đem một đề bài nhìn đầy đủ ba lần lại không có nửa điểm phản ứng, Trình Mộ thật sự là không nhịn được. Không tự chủ được, y khoát tay liền đem tóc Thời Viễn xoa loạn một nùi.

    Nhìn bộ dáng Thời Viễn tức giận, trên mặt y không lộ ra vẻ gì, kỳ thực trong lòng rất vui vẻ.

    Y tự xưng là thông minh, cho là Thời Viễn không biết tâm tư mình.

    Nhưng mà, lần này y nghĩ lầm rồi…

    “Keng! Độ thiện cảm của nam chủ đối với người chơi lần thứ hai tăng cường, tích phân +25, người chơi tiếp tục phấn đấu đi!”

    Thời Viễn: “…”

    Độ thiện cảm này tới như thế nào ha… Chẳng lẽ là bán xuẩn mà có…

    “Đề tài này phỏng chừng bên trong lớp chúng ta chỉ có một người biết, những người khác đều không thể?” Phùng thầy khẳng định nói.

    “Ân, quá khó!” Tất cả mọi người trăm miệng một lời nói.

    Thời Viễn cũng ở trong “mọi người”, tuy rằng cậu hoàn toàn không nghe rõ là đề bài nào, nhưng theo phần lớn trong tình huống bình thường chắc sẽ không sai.

    Bất quá, chờ cậu hỏi người bên cạnh là đề bài nào, cả người đều không tốt.

    Thật! Chẳng trách lão tử nhìn ba lần cũng không hiểu! Tất cả mọi người đều không hiểu mà! Không phải vấn đề dao cậu thiếu thông minh! Mà do gia hỏa Trình Mộ kia muốn ăn đòn, chờ cho cậu! Tóc của lão tử dễ vò như vậy sao!

    5 giờ. Chuông tan học vừa mới vang, Thời Viễn liền lôi kéo Trình Mộ đến sân luyện tập.

    Đi tới đi tới, cậu cảm giác có chút không được bình thường. Tại sao tất cả mọi người nhìn cậu như vậy. Tuy rằng cậu biết mình lớn lên đẹp trai, nhưng trước đây cũng không có như vậy a.

    Cậu nhìn chính mình một chút, lại nhìn Trình Mộ đi phía sau một chút, cảm thấy không có gì không đúng.

    Cậu lắc đầu một cái, một bộ dáng mọi người đều là bệnh thần kinh cậu tiếp tục đi.

    Giữa hè, nhiệt độ rất cao.

    Không đi được năm mươi mét, Thời Viễn cảm giác trên mặt toát mồ hôi, cậu chuẩn bị lau một chút.

    Kết quả…

    Giơ tay, cậu sửng sốt.

    Cậu tại sao lại cùng người khác nắm tay? Đầu óc nhất thời không phản ứng kịp, nhìn theo tay mình đang nắm liền thấy bộ mặt vĩnh viễn không hề cảm xúc như ai thiếu y 80 ngàn của Trình Mộ. Có phải có cái gì không đúng hay không?

    “A!” Thời Viễn trong nháy mắt vứt tay Trình Mộ ra, ngửa mặt lên trời hô to: “Lão tử không phải gay!”

    Nhưng mà chung quanh không ai phản ứng cậu, đều là một loạt ánh mắt chúng tôi hiểu.

    Thời Viễn không biết làm sao dù da mặt có dày hơn nữa, cũng ở trong loại ánh mắt như lễ rửa tội này bùng một cái mặt đỏ thẫm, nhanh chân chạy về phía sân luyện tập, ngay cả Trình Mộ sau lưng cũng không quản.

    Trái lại Trình mỗ, quả nhiên bình tĩnh hơn nhiều. Không nhanh không chậm theo sát phương hướng Thời Viễn đi tới.

    Nhưng chỉ có y tự mình biết, trong lòng bàn tay từ lâu đều là mồ hôi. Không phải khô.

    Nhìn Trình Mộ vẫn là bộ dáng vĩnh viễn bình tĩnh mà chậm rãi đi tới, Thời Viễn ở trong lòng chửi má nó. Dựa vào cái gì y vẫn cứ làm như việc không liên quan tới mình như vậy, còn chính mình lại như chó cùng rứt giậu hỏa cấp hỏa liệu (lửa cháy sém mông), thực sự là được rồi.

    “Ai, cậu ban đầu vì sao không hất tay tôi ra nha, còn có vừa nãy vì sao không giải thích a, làm cho tôi giống như thực sự là gay.”

    “Đầu tiên, đối với vấn đề ban đầu tôi không bỏ tay cậu ra, tôi chỉ muốn nói một câu ——tu dưỡng của tôi không cho phép tôi làm chuyện không lễ phép như thế. Thứ hai, là cậu lôi kéo tay của tôi trước, sau đó, cậu lôi kéo tay của tôi tôi cũng sẽ không mất hai cân thịt, tôi làm gì phải làm chuyện dư thừa như thế đâu?”

    Trình Mộ một bên trả lời một bên tới gần Thời Viễn, mãi đến khi làm cho sau lưng Thời Viễn dán lên đài bóng bàn mới không thể không dừng lại.

    Nhìn biểu tình cục xúc (*băn khoăn không yên) kia của Thời Viễn, Trình Mộ đột nhiên liền muốn đùa cợt cậu.

    Y cúi đầu sát vào lỗ tai Thời Viễn nói tiếp: “Vừa nãy tôi không giải thích? Lẽ nào cậu là muốn tôi giống như cậu hô to một tiếng ‘Tôi không phải gay’ sao? Hai người đồng thời kêu, cậu cảm thấy như vậy không đủ vang sao?”

    Cảm giác được thân thể Thời Viễn đang không ngừng trốn về phía sau, cả nửa người đều sắp nằm lên đài bóng bàn, y hảo tâm cuốn lại eo Thời Viễn, môi mỏng càng dán lên lỗ tai Thời Viễn, giống như trò đùa dai mà nói: “Lẽ nào cậu thật muốn chúng ta có chút quan hệ?”

    “Cậu… Cậu…” Thời Viễn cảm nhận được hô hấp của Trình Mộ gần ở bên tai, lỗ tai đều hồng thấu, nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

    “Ha ha.” Trình Mộ đột nhiên buông lỏng vòng tay ôm Thời Viễn, thân thể lui về phía sau, không thể tin bật cười, cười rất lớn tiếng.

    Thời Viễn sửng sốt.

    Lại nói, lần trước thấy Trình Mộ cười chính là lúc cậu đưa cho y một bức chân dung bản thân trong lúc buồn chán tiện tay vẽ y, y nở nụ cười, nhớ tới lúc đó y cười đến thật rất vui vẻ.

    Bất quá, đó cũng là đời trước.

    Đột nhiên, Thời Viễn liền cảm thấy trong lòng chát chúa, nhìn Trình Mộ cười ra tiếng, cậu liền lẵng lặng nhìn mặt y.

    Khi Trình Mộ dừng cười, liền nhìn thấy thần sắc Thời Viễn như là đau lòng lại mang chút đắng chát phức tạp.

    Trong lòng y bỗng nhiên hơi ngưng lại, động tác so với đầu óc càng nhanh hơn mà tiến lên ôm chặt lấy cậu.

    Hai người cái gì đều không nghĩ, chỉ là lẳng lặng mà ôm nhau như thế, cho nên Thời Viễn đều quên trong đầu 2B thêm tích phân, chỉ mơ hồ nghe thấy 30 gì đó.

    Sau đó hai người làm sao tách ra cũng không ai biết, chỉ biết là bọn họ không có như hẹn mà đánh bóng bàn.

    Chú định đêm nay —— là đêm hai người mất ngủ.

    Thời Viễn, Trình Mộ. Học tra, học bá.

    “Bắc Bắc quân nhiệt tình nhắc nhở, ngày hôm nay người chơi biểu hiện rất tốt, tích phân rõ ràng tăng nhanh, tiến độ nhiệm vụ cũng có tăng cường, hơn nữa còn thu được vật phẩm tưởng thưởng bất ngờ, xin đem hết toàn lực tiếp tục cố gắng đi.”

    Thời Viễn tiện thể liền nhìn ba lô một chút.

    Người sử dụng hệ thống: Thời Viễn

    Giới tính: Nam (có thể sửa chữa)

    Trí lực: 30(100 mãn cấp)

    Dung mạo: 80(100 mãn cấp)

    Thể lực: 60(150 mãn cấp)

    Vũ lực: 11(100 mãn cấp)

    Kỹ năng: Chưa mở ra (tạm thời chưa tập được)

    Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 10%

    Tích phân: 550

    Vật phẩm đang có: 1327 nhà lá (có thể sửa chữa)

    Thuốc nước thâm tình ôm ấp (ps: Vật ấy ý nghĩa như tên, người chơi nên sử dụng thuốc sau đó ôm ấp người khác, người kia sẽ cảm nhận được người chơi đối với hắn thâm tình cũng rất cảm động)

    Xem xong ba lô, đối mặt với tích phân gia tăng, tiến độ gia tăng, vật phẩm gia tăng, Thời Viễn cư nhiên không cảm thấy đặc biệt cao hứng giống như bình thường.

    Trong lòng cậu nhớ chỉ có cái ôm ấp ban ngày kia, cậu cũng không thể nói là tại sao, nhưng chính là không quên được.

    Vì đánh đuổi ý nghĩ chính mình cũng cảm thấy không được bình thường này, cậu nghĩ tới một chuyện muốn hỏi 2B để dời đi lực chú ý ——

    Nếu như cậu không trọng sinh, trong thế giới này giữa Thư Dư cùng Trình Mộ là chuyện gì xảy ra.

    Chờ Thời Viễn nghe xong từ đầu tới đuôi câu truyện, cậu cho ra một kết luận: Trình Mộ bị gạt.

    Cứ việc trong truyện đó cẩu huyết cũng có, lừa dối cũng có, trùng hợp cũng có, tóm lại cuối cùng Thư Dư cùng Trình Mộ là ở bên nhau.

    Nghĩ Thư Dư kia dối trá làm sao có thể xứng với Trình Mộ, hơn nữa nhiệm vụ của mình là phải theo đuổi nam chủ, Thời Viễn ở trong lòng chân chính làm một cái quyết định: Cậu muốn trước khi truyện còn chưa kết thúc thay đổi quỹ tích của nó, chia rẽ bọn họ, miễn cho Trình Mộ bị lừa.

    Thời Viễn nghĩ, Trình Mộ tuy rằng cao lãnh, độc miệng, phúc hắc, nhưng y đáng giá gặp được người càng tốt hơn.

    Bởi vì, y là một người tốt.

    Chương 5: Học bá ôm chặt tôi (tứ)

    Tại trong vòng năm phút Thư Dư tìm y nói chuyện, Thời Viễn đã tới tới lui lui ít nhất bốn lần.

    Trình Mộ không nhịn được.

    “Thời Viễn, có muốn ngồi xuống nghỉ một lát hay không?”

    “Được.” Thời Viễn lập tức kéo ra cái ghế bên cạnh ngồi xuống.

    “…” Trình Mộ lần đầu tiên cảm thấy không có gì để nói. Y cho là Thời Viễn có thể nghe hiểu hàm ý trong lời của mình, hiển nhiên y vẫn là đánh giá cao trí thông minh của Thời Viễn.

    Nhưng mà y không biết Thời Viễn là cố ý làm như vậy, dù sao cậu là người đang có nhiệm vụ.

    “Keng! Hệ thống nhắc nhở, nam chủ không thể nhìn thấu ý đồ chân chính của người chơi, người chơi trí lực +1.”

    Thời Viễn nhìn cột thông minh kia biến thành 31, trong lòng mừng thầm. Bởi vì cậu lúc trước cả đời từ lúc bắt đầu vẫn luôn là bại tướng dưới tay Trình Mộ, ngày hôm nay rốt cục vãn hồi 1 trận.

    Có thể vãn hồi nữa ha?

    Cậu đem cằm để lên bàn, quay đầu nhàm chán nhìn hai người bọn họ tiếp tục nói, đơn giản chính là Thư Dư đang hỏi một chút đề tài mà cô ả làm bộ không biết.

    Thời Viễn cảm thấy Trình Mộ người này thật sự rất quái lạ. Nói y cao lãnh, y liền sẽ ở một số chuyện nhiệt tình giúp người ta, nói y không cao lãnh, y liền luôn luôn độc lai độc vãng.

    Nhìn nhìn nghe nghe một chút, Thời Viễn liền buồn ngủ, cơn buồn ngủ này vừa đến cả Thiên vương lão tử cũng không ngăn nổi. Cho nên, cậu nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.

    Chờ thời điểm Trình Mộ quay đầu nhìn sang, Thời Viễn nhắm hai mắt, đầu hướng về bên y, đối diện y là nửa bên mặt bị nút trên tay áo in ra một cái vòng tròn, không biết cậu mơ tới cái gì, cứ như đang cãi nhau.

    Trình Mộ không biết sao, đột nhiên nghĩ gì cũng không muốn nghĩ, chỉ lẳng lặng mà nhìn mặt của cậu. Trên thực tế, y quả thật cũng đã làm như vậy rồi.

    Làm như thế đánh đổi là —— thời điểm thầy số học bảo y trả lời vấn đề y đứng đầy đủ hai phút mà một lời cũng không nói ra được. Bởi vì hắn hỏi đề tài nào y cũng không biết.

    Mọi người kinh ngạc có, cười nhạo có, không thèm để ý cũng có, duy chỉ không có giúp y.

    Mà y vẫn là bộ dáng lạnh nhạt kia, khóe miệng hơi giật giật, như đang nhìn một đám hề.

    Thư Dư ngồi không yên, cô nghĩ cô trả lời vấn đề giúp Trình Mộ, y có phải sẽ đối với cô và những người khác bất đồng không.

    Trong lòng cô cười trộm liền muốn đứng lên.

    Nhưng là ——

    “30.” Mọi người kinh ngạc nhìn người nói ra câu trả lời —— Thời Viễn. Lần này, ngay cả Trình Mộ cũng kinh ngạc, y quay đầu nhìn chằm chằm Thời Viễn bằng đôi mắt thật sâu.

    Thời Viễn đối diện với ánh mắt Trình Mộ có chút chột dạ, dù sao cậu tỉnh lại đã mấy phút. Mà này cũng không trách cậu a, ai bảo thời điểm cậu mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy Trình Mộ giống như nhập định một tay chống đầu thẳng tắp nhìn cậu. Cậu cảm thấy nhất thời tỉnh lại bầu không khí giữa hai người sẽ có chút là lạ, cho nên mới làm bộ không tỉnh, thuận tiện lắng nghe thầy giảng. Này khó đúng dịp vừa vặn có thể giúp đỡ được việc.

    Vừa nghĩ như thế, Thời Viễn liền có niềm tin hơn nhiều. Cậu đem đôi mắt hướng lại trừng trừng, như là nói, tôi vừa nãy giúp cậu, cậu không cảm tạ tôi còn muốn thế nào?

    Trình Mộ đột nhiên nở nụ cười.

    Thời điểm kéo Thời Viễn đồng thời ngồi xuống, y dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy nói một chữ —— ngốc.

    Thời Viễn vì một chữ này, ở trong lòng mắng Trình Mộ có tới năm phút đồng hồ.

    Rõ ràng giúp y còn phải chịu mắng thực sự là được rồi.

    “Keng! Nam chủ đối người chơi độ thiện cảm tăng cường, tích phân 50, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ tăng cường đến 15%. Nhắc nhở thêm, khi tiến độ hoàn thành nhiệm vụ đến 20% thế giới sẽ kết thúc. Người chơi tiếp tục cố gắng u~.”

    Thời Viễn muốn nói, Trình Mộ cậu thật thích giả vờ, độ thiện cảm cũng đều gia tăng rồi. Cậu nhất thời nhớ lại từ chỗ Trình Điềm nghe qua một câu nói —— ngươi đồ tiểu yêu tinh chọc người. Đúng, chính là câu này, thật thích hợp với Trình Mộ, hừ.

    Song những ngày sau đó, vô luận Thời Viễn bán xuẩn thế nào, phi, ra sức ở trước mặt Trình Mộ xoát độ tồn tại, tiến độ nhiệm vụ chính là bất động, chỉ có tích phân xoát xoát xoát mà vẫn luôn tăng, nhất thời không quan sát, cư nhiên đến 1000. Cậu suýt chút nữa tưởng 2B xảy ra vấn đề, sự thực là, hết thảy bình thường. Đó chính là nói, vấn đề xuất hiện ở trên người mình. Đến cùng vấn đề này là ở chỗ nào?

    Ba tháng cứ như vậy đi qua, Thời Viễn mao mao táo táo mà nhìn tiến độ nhiệm vụ vẫn luôn đứng ở 15%, trong lòng luôn cảm thấy không yên.

    Hôm nay, hội thao mùa thu ba năm một lần bắt đầu, trường học rất coi trọng phương diện này, trước lúc bắt đầu một tháng đã sớm chuẩn bị xong các phương diện cần thiết, hết thảy đều không cho phép có sai lệch.

    Bởi vì sức chịu đựng của Thời Viễn cũng không tệ lắm, cậu cùng Trình Mộ báo danh tham gia chạy 1500 mét nam. Thời điểm đăng kí cậu còn đang suy nghĩ, Trình Mộ lúc này cư nhiên nguyện ý tham gia loại hoạt động này, nhớ tới đời trước y chính là thần phiền của các loại hoạt động. (chắc nói anh công phiền chán tham gia các hđ ấy)

    “Tuyển thủ tổ thứ nhất của lớp 12 chạy cự li dài 1500 mét nam chuẩn bị tiến vào đường chạy, tuyển thủ tổ thứ nhất của lớp 12 chạy cự li dài 1500 mét nam chuẩn bị tiến vào đường chạy…” Âm thanh trong phát thanh truyền đến rất xa, được xếp trong tổ thứ nhất Thời Viễn cùng Trình Mộ liếc mắt nhìn nhau, đi về đường chạy.

    “Các, vị, liền…” Trọng tài phát ra hiệu lệnh.

    “Hệ thống nhắc nhở, hệ thống nhắc nhở, cha của người chơi không lâu nữa sẽ xảy ra chuyện, người chơi có chạy đi hay không…” Phía sau Thời Viễn không nghe thấy, cậu quay người muốn kết thúc.

    Trình Mộ kéo cậu lại: “Thời Viễn, thi đấu…”

    “Buông tay!” Thời Viễn ngắt lời y, cánh tay ra sức muốn tránh khỏi tay y.

    Trình Mộ không buông: “Trường học sẽ xử phạt…”

    “Cậu / mẹ / nó / buông tay!” Thời Viễn hai mắt đỏ chót, liều mạng tránh khỏi nên đánh Trình Mộ một đấm, xoay người chạy, không để ý người phía sau la lên cùng ánh mắt bị thương kia của Trình Mộ.

    Thời Viễn dựa vào ký ức đời trước lưu lại không ngừng chạy, tìm kiếm địa phương lúc trước cha say rượu đánh chết người.

    Cậu cái gì đều không nghe thấy, chỉ là chạy, cậu không thể dừng.

    “Thời Dũng, mày / mẹ / nó / nổi điên làm gì!” Trong ngõ hẻm mấy người đang đẩy xô đẩy táng, một người trong đó giơ bình rượu trên không trung xoay vòng, hắn như là uống say đứng không vững, chai rượu trong tay cũng không đập trúng người.

    Thời Viễn nhanh chóng hướng về mấy người kia chạy tới, mới vừa dừng lại cậu liền nhìn thấy cách một bình rượu hướng về sau gáy một người mà đánh. Cậu cái gì cũng không nghĩ liền xông lên.

    “Bốp!” Bình rượu nát, âm thanh lớn đến khiến mấy người trong nháy mắt đều tỉnh táo lại.

    “A Viễn? A Viễn con làm sao vậy!” Nhìn tay Thời Viễn đầy máu, Thời Dũng cuống lên, hắn ôm lấy cánh tay Thời Viễn.

    “Ba, con không sao, chúng ta về nhà đi.” Thời Viễn đau đến mặt đều trắng bệch, vẫn nở một nụ cười. Cậu dùng một tay khác không bị thương kéo cha rời đi, ánh mắt nửa điểm cũng không để ý những người khác. Bất quá, cậu vẫn không chịu đựng nổi, hôn mê bất tỉnh.

    Thời Viễn cảm thấy lần này nhắm mắt lại ngủ đã rất lâu đã rất lâu, thời điểm mở mắt nằm ở trên giường bệnh có người vây quanh cậu. Cha, mẹ, bà nội, còn có, Trình Mộ.

    “A Viễn a, không có sao chứ.” Bà nội ngồi ở bên giường nhìn tay Thời Viễn đeo băng, đau lòng nước mắt không ngừng rơi xuống.

    Vừa quay đầu, nắm đấm không lưu tình mà nện trên người cha Thời Viễn, “Sống rất tốt, đây không phải là làm bậy ni, Thời Dũng, cậu nhìn một chút cậu dằn vặt A Viễn thành dạng gì… Tôi đánh chết cậu… Cậu đứa con vô dụng này, sống mấy chục năm, làm sao cũng không sống ra hình người…”

    Bà nội khóc không thành tiếng, Thời Viễn thấy cũng khóc.

    Thời Dũng ở một bên cũng khóc lên, tự đánh lên người mình “Mẹ, là con bất hiếu, con sau này tuyệt đối không uống rượu nữa, mẹ…”

    Nhất thời, mọi người khóc thành một đoàn.

    Chờ mọi người tâm tình tỉnh táo lại, Thời Dũng đỡ bà nội về nhà, mẹ Thời Viễn vốn dự định lưu lại chăm nom Thời Viễn lại bị Thời Viễn dùng Trình Mộ bên cạnh còn chưa đi sẽ chăm sóc cậu cự tuyệt. Hơn nữa bác sĩ nói, Thời Viễn cần ở bệnh viện quan sát hai ngày, hai ngày sau nếu như không có chuyện gì là có thể về nhà nghỉ ngơi. Mẹ Thời Viễn yên lòng, cũng về theo.

    Lần này, tất cả đều yên lặng.

    Trong phòng bệnh chỉ còn Trình Mộ cùng Thời Viễn vẫn luôn im lặng.

    “Xin lỗi.” Hai người đồng thời nói.

    “Mình vừa nãy đánh cậu, là mình không đúng. Cậu vết thương… Không có sao chứ?” Thời Viễn nhìn Trình Mộ má trái sưng đỏ ngượng ngùng nói.

    “Nên nói xin lỗi chính là tôi, tôi cái gì cũng không biết liền ngăn cản cậu, xin lỗi.” Trình Mộ thấp giọng nói, nhìn tay Thời Viễn bị thương y không tiếng động mà nắm thật chặt nắm đấm. Trời mới biết y nhìn thấy vết thương đều sắp đau lòng muốn chết.

    Nói xong mấy câu này, hai người như là thương lượng xong bèn nhìn nhau cười, không nói thêm câu nào nữa.

    Thời Viễn lặng yên nhắm mắt nghỉ ngơi, Trình Mộ lặng yên nhìn thụy nhan của cậu.

    Thời Viễn lần này bị thương, Trình Mộ bận tíu tít làm nhiều việc, Thời Viễn đều nhìn ở trong mắt.

    Trường học bên kia vốn là muốn trừng phạt Thời Viễn, cân nhắc đến Thời Viễn có nguyên nhân đặc thù, cũng liền không truy cứu nữa.

    Sinh hoạt liền trở về hình dáng ban đầu.

    Nhưng là, sự kiện kia vẫn không có động tĩnh. Nếu không phải 2B lại đột nhiên xuất hiện, Thời Viễn thiếu chút nữa đã quên cậu còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành.

    5% còn thiếu đến cùng như thế nào mới có thể đạt đến na?

    Chương 6: Học bá ôm chặt tôi (năm)

    “Nhanh đi xem, nhanh đi xem, Trình Mộ bị giáo viên chủ nhiệm phạt quét hành lang lầu ba bọn mình nửa tháng, ngày hôm nay vừa mới bắt đầu!” Sáng sớm trong lớp liền náo nhiệt.

    Trên hành lang, Trình Mộ khom người một tay cầm chổi một tay cầm cái gầu nghiêm túc quét. Mặc dù tư thế nhìn có chút không đẹp, thế nhưng cho người ta một loại cảm giác rất thánh khiết, phảng phất như chuyện y đang làm là chuyện đáng giá nhất cõi đời này.

    Tên tuổi “ngàn năm lão nhị”, đưa tới cho y không ít “Khán giả”, ở ngoài hàng lang tầng trệt cùng các hàng hiên chứa không ít người.

    Y đầu cũng không ngẩng.

    Mãi đến tận…

    Trước mặt có một cái chân chặn lại chổi y.

    “Phiền bạn học tránh một chút.” Y ngẩng đầu liền thấy giương mặt cười nhạo của Trương Thành.

    “Úc, khỏe.”

    Y không nói thêm với Trương Thành, lại tiếp tục quét.

    Mới vừa đem rác thải quét vào cái gầu còn chưa kịp giơ tay lên, một cái chân lại trực tiếp đá cái gầu chứa đầy rác thải qua một bên.

    “A!”

    “Trương Thành cậu ta làm gì…”

    “Có bị bệnh không!”

    “Úc, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Nghe lời mọi người đàm tiếu, hắn làm bộ xin lỗi xin lỗi, khóe miệng tùy ý nhếch lên.

    “Trương Thành, cậu / mẹ / nó / làm gì!” Phía sau đột nhiên vọt tới một người vừa đi lên liền kéo cổ áo của Trương Thành.

    Thời Viễn, mới ra viện trở lại trường.

    Thời Viễn còn đang nghĩ Trình Mộ mấy ngày nay trên căn bản luôn luôn ở bệnh viện, ngày hôm nay cậu xuất viện tại sao không thấy người, nguyên lai đến trường học. Cậu ta nói đến thì đến đi, mẹ / nó / đến trường học là chịu bắt nạt.

    “Keng…” Chuông vào học vang lên, người xem náo nhiệt chậm rãi trở về phòng học, có người hiếu kỳ, thừa dịp thầy chưa tới nằm nhoài cạnh cửa lén lút nhìn ra ngoài.

    Bầu không khí liền trở nên giằng co, Thời Viễn không buông tay, Trương Thành phẫn nộ nhìn cậu chằm chằm, Trình Mộ trong tay cầm chổi ngồi xổm ở một bên, chung quanh đều là rác thải tứ tung, xa hơn một mét là cái gầu cô đơn.

    “Các cậu làm gì đó!” Giáo viên chủ nhiệm của bọn họ tới lầu ba, nhìn thấy toàn bộ hành lang lầu ba chỉ có ba người bọn họ, cô còn đứng cách thật xa hô một câu.

    “Thời Viễn, buông tay.” Vẫn luôn ngồi xổm không lên tiếng Trình Mộ đột nhiên lên tiếng.

    “Trình Mộ, cậu nói cái gì!”

    Thời Viễn vô pháp lý giải, cậu có chút không dám tin Trình Mộ sẽ nói như vậy. Cậu tình nguyện Trình Mộ vẫn luôn ngồi xổm ở nơi đó không nói tiếng nào.

    “Ha ha, quét đất cũng gọi cậu buông ra, cậu còn không thả.”

    Thời Viễn trên tay dùng sức càng lớn, trong lòng cậu đau đến hoảng loạn. Không phải bởi vì Trương Thành trào phúng, mà là vì Trình Mộ.

    Kết quả, Trình Mộ trực tiếp đứng lên đột nhiên kéo tay cầm lấy cổ áo Trương Thành xuống.

    Thời Viễn trợn to hai mắt, hung tợn nhìn chằm chằm Trình Mộ, cậu cảm giác trong lòng có thứ gì chìm một chút, ngã vào vực sâu vạn trượng.

    “Trình Mộ, coi như tôi nhiều chuyện, coi như tôi nhiều chuyện…” Cậu thấp giọng lầm bầm lặp lại nói, quay người tiến vào phòng học.

    Giáo viên chủ nhiệm đi tới bên cạnh bọn họ, “Các cậu vừa nãy làm gì?”

    “Không có chuyện gì, cô.” Trương Thành cười chủ động nói một câu. Ngược lại hắn mới vừa mới xem “Trò hay”, hiện tại tâm tình tốt lắm, lại nói, hà tất ở trước mặt giáo viên lưu lại ấn tượng xấu.

    “Vậy sao, vậy thì đi vào học đi.” Giáo viên nhìn người đứng đầu lớp làm vẻ vang cho cô, không tính toán làm cái gì.

    Bất quá, “Trình Mộ a, cậu còn chưa quét xong? Cậu đứng thứ hai trong lớp, giờ của tôi không nghe cũng được, cứ tiếp tục quét đi.”

    Trình Mộ ở trong lớp luôn luôn không thế nào xoát độ tồn tại, giáo viên chủ nhiệm đối với y cũng không có phản ứng, mặc dù thành tích của y đứng thứ hai.

    Cô ta nói xong cũng dẫm giày cao gót đi vào, Trương Thành theo ở phía sau.

    Y không nói gì, cầm lấy chổi đem rác thải gom lại một chỗ lùa vào trong cái gầu rơi trên mặt đất, lại bắt đầu quét tiếp.

    Nhưng cũng không ai biết, trong lòng y rất khó chịu, xoắn đến khó chịu.

    Bởi vì y vừa nãy tổn thương lòng Thời Viễn, rõ ràng y không muốn vậy.

    Trong thời gian sau đó, Thời Viễn không để ý Trình Mộ, mặc dù 2B mỗi đêm trước khi cậu ngủ đều sẽ hữu ái mà nhắc nhở chuyện nhiệm vụ một lần.

    Cậu không muốn đụng chạm Trình Mộ, trong lòng cậu không thoải mái.

    Trình Mộ bị trừng phạt một mình quét hành lang nửa tháng, chuyện này là truyền kỳ tại buổi sáng.

    Trong nửa tháng này, Trình Mộ đi trong sân trường một lần sẽ nghe bạn học nghị luận chuyện này. Cái gì cũng nói, càng nhiều hơn chính là đồng tình.

    Đồng tình? Thông thường người được cho là cần đồng tình là người bọn họ không cần đồng tình nhất.

    Đồng tình có ích lợi gì.

    Trình Mộ xưa nay không phải là người nhọc lòng loại chuyện này, y không thèm để ý.

    Nhưng là —— Thời Viễn cậu nhịn không được.

    Mặc dù trong lòng cậu có giận Trình Mộ như thế nào đi nữa, cũng nhịn không được người khác nghị luận Trình Mộ, cho nên hết lần này tới lần khác cùng người khác huyên náo không vui.

    Những việc này, Trình Mộ sau đó mới biết. Nhưng thời điểm y đi tìm Thời Viễn, Thời Viễn căn bản tránh né, không để ý tới y.

    Loại bầu không khí đông lạnh này mãi đến tận ngày nào đó một tháng sau mới có thay đổi. Ngày ấy, Trình Điềm cũng giống như lần đầu tiên lôi kéo Thời Viễn đi ra ngoài.

    Cũng không ai biết em ấy nói cái gì, ngược lại Thời Viễn từ ngày đó lại bắt đầu ở trước mặt Trình Mộ tỏ thái độ, vẫn là loại phẫn nộ đó.

    Đúng rồi, cậu cũng rất ra sức bóp chết vô số kế hoạch tiếp cận Trình Mộ của Thư Dư.

    Thứ bảy, nhà Trình Mộ.

    “Thời Viễn, đầu bút sắp rụng mất.”

    Thời Viễn đột nhiên từ trong sách toán học ngẩng đầu lên, “Làm sao làm sao?”

    “Cậu dùng răng nửa ngày, không biết?” Trình Mộ một bộ cậu ngu xuẩn đến đâu, cố tình khóe miệng lại không cầm được giương lên.

    “Tiểu yêu tinh.” Thời Viễn bĩu môi, nhỏ giọng nói một câu.

    Trình Mộ không nghe thấy ba chữ này, y thả sách trong tay mình xuống đứng dậy đi tới bên cạnh Thời Viễn, một tay đặt ở bên cạnh cánh tay trái Thời Viễn, một tay kia vừa vặn muốn chỉ vào một đề bài trên sách phía bên phải tay trái Thời Viễn.

    Lần này xem ra, giống như Trình Mộ ở phía sau ôm Thời Viễn. Cố tình hai người đang học tập đều không phản ứng lại cái tư thế ám muội này.

    “Ai u, em không nhìn thấy bất cứ thứ gì, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.” Người tiến vào phòng một bộ tôi thật sự cái gì cũng không biết, hai tay che mắt chậm rãi lui ra bên ngoài. Nhưng là, ngón tay che mắt tách ra lớn như vậy, xác định là che mà không phải bưng sao?

    Thời Viễn nghe thấy thanh âm, vừa quay đầu lại liền đánh vào lồng ngực Trình Mộ. Lần này, thật đúng là không còn gì để nói.

    “Trình Điềm, em làm bài tập xong chưa?” Trình Mộ cảm giác được nhiệt độ người trong lòng ngực, cảm thấy trên mặt có chút phát sốt, y chỉ có thể nói để tán nhiệt.

    “Xong xong, em đi.” Lời nói chưa xong người đã không thấy thân ảnh. (* không hiểu gì luôn ) (* chém)

    Trình Điềm cũng không ngốc.

    Lần trước mình không làm xong bài tập, bị mẫu thân đại nhân buộc cùng gạch miếng làm, cảm nhận thực sự là…

    Lúc đó mình ngồi ở đàng kia cả người khó chịu, kết quả vừa nhìn gạch miếng… Cũng vẫn là gạch miếng. Cầm sách đọc vẫn luôn không động đậy. Mình lúc đó ngay lập tức chỉ có thể nghĩ đến một vật —— tượng binh mã Tần Thủy Hoàng.

    Coi như vậy đi, mà ít nhất tượng binh mã người ta có đạo đức nghề nghiệp a người ta sẽ không nói lời nào, nhưng gạch miếng này sẽ nói a.

    “Trình Điềm, không làm xong đừng nghĩ chuồn.” Trình Mộ đầu cũng không ngẩng.

    Trình Điềm phát thệ, cô nhấc chân một chút, còn không có đứng dậy đâu? Tại sao tích cực như thế chứ!

    Lắc đầu một cái xóa đi ác mộng trong đầu, Trình Điềm vừa đi vừa oán thầm, Anh Viễn, anh nhất định phải hảo hảo ức hiếp bắt nạt gạch miếng, thay em đòi lại!

    “Hệ thống hữu ái nhắc nhở, Trình Mộ là công u~.”

    Trình Điềm nghe thấy tiếng nói chuyện xong chỉ muốn biết một chuyện —— “Công” là có ý gì?

    Cường công?

    Cô nãi nãi tôi còn dùng trí đây!

    Bất quá, cô đột nhiên cảm thấy giống như chỗ nào có chút không đúng, vừa nãy là ai đang nói chuyện? Lẽ nào mình nghe nhầm rồi?

    Úc… mình biết rồi. Nhất định là gạch miếng dọa mình, mình nghe nhầm rồi, đúng, nhất định là như vậy.

    Vì vậy cô lại tiếp tục đi.

    Trong phòng, Thời Viễn lập tức từ trong lồng ngực Trình Mộ rời đi, kết quả gấp quá, đụng phải cằm Trình Mộ.

    Bộ dáng Trình Mộ ôm cằm… Nhìn thật muốn cười.

    Thời Viễn trong lòng nghĩ như thế, kết quả cũng thật sự cười ra tiếng.

    Có thể tưởng tượng được, cậu nhận được ánh mắt thế nào.

    Chạng vạng, Trình Mộ cùng Thời Viễn ngồi tán gẫu ở sườn núi nhỏ thoáng mát cách nhà không xa, đột nhiên liền nhắc tới trước.

    “Thời Viễn.”

    “A?”

    “Trước… Trình Điềm tìm cậu nói cái gì?” trong lòng Trình Mộ có chút bồn chồn, lần đầu tiên trong đời cảm thấy căng thẳng, y sợ lại phá hư sự hòa hợp lúc này, dù sao một tháng trước Thời Viễn đều không để ý đến y. Nếu không hỏi, trong lòng y luôn cảm thấy không yên tâm.

    “…” Thời Viễn nửa ngày không trả lời, chỉ là yên lặng nhìn mặt trời sắp xuống núi. Mà Trình Mộ yên lặng nhìn mặt trời đỏ trong mắt cậu, đột nhiên cảm thấy tà dương kia thực sự là đẹp vô hạn.

    Y nhìn đôi mắt Thời Viễn tim đều sắp lõm vào, bỗng nhiên cảm thấy có được đáp án hay không cũng không sao.

    Lúc này, Thời Viễn lại lên tiếng.

    “Trình Mộ, tôi có nói qua hay chưa, cậu là người nhiều chuyện.”

    Thời Viễn như là không muốn cho y trả lời, nói tiếp “Cậu vẫn luôn làm ‘Ngàn năm lão nhị’ không uất ức sao? Trương Thành hắn xem thường tôi thì làm sao? Thời Viễn tôi học tra thì học tra a không cảm thấy có gì không tốt, cậu cố tình muốn thay tôi xả giận, vẫn luôn đứng thứ hai kém hắn năm điểm, làm cho hắn vẫn luôn lo lắng đề phòng mà làm đệ nhất. Nên Trình Mộ mình cho cậu biết, mình hi vọng cậu làm đệ nhất. Đừng nói cậu làm đệ nhất trong lòng mình bực đến hoảng, cậu làm đệ nhị mình cũng không thoải mái qua, nhưng mình không phải là cùng cậu càng gần sao? Thời Viễn mình không nhiều tật xấu như vậy, thoạt nhìn là một cực phẩm. Trương Thành coi như là học tra giống mình, có người cực phẩm như vậy mình cũng sẽ không cùng hắn lăn lộn chung.”

    Thời Viễn dừng một chút, “Mình không làm bài cậu giúp mình làm, mình chán ghét Trương Thành một bộ cao cao tại thượng, thật lòng không muốn để cho hắn giúp mình. Nhưng mình càng không muốn cậu bởi vì mình gây phiền toái cho bản thân, càng không muốn cậu bởi vì mình nói xin lỗi với người khác.”

    “Làm sao cậu biết tôi…”

    “Trương Thành sau đó thừa dịp cậu không có mặt tìm tôi gây chuyện, sau đó mình đi hỏi Lưu Dương. Lần kia cậu ngừng hai giây ở bên người hắn, cậu nói với hắn ‘Xin lỗi’.”

    “Trình Mộ, cậu nói cậu sao lại nhiều chuyện như vậy.” Thời Viễn liếc mắt nhìn Trình Mộ một cái, “Một mình tôi rời thi đấu trường học muốn phạt thì để hắn phạt đi, tiểu gia tôi thời điểm nào sợ qua. Cậu thì sao? Nhiều chuyện chạy đi đem tình huống của tôi nói cho trường học vì tôi cầu xin, kết quả trường học vì tạo mặt mũi khoan dung không phạt tôi, lén lút khấu trừ lương giáo viên chủ nhiệm. Lần này ngược lại tốt, giáo viên chủ nhiệm chỉ trách trên đầu cậu. Quét hành lang nửa tháng thoải mái đi? Nhìn ánh mắt giễu cợt dễ chịu đi? Nghe lời đàm tiếu nghị luận thật vui đi?”

    Thời Viễn không nhịn được càng nói càng mù quáng.

    “Càng làm cho tôi không vui chính là, cậu cư nhiên vì không cho giáo viên chủ nhiệm phạt tôi, ở trong hành lang cúi đầu trước Trương Thành. Cậu biết trong lòng tôi lúc đó có bao nhiêu khó chịu không? Trong lòng tôi Trình Mộ vĩnh viễn là người sẽ không cúi đầu trước người khác, y thanh cao, y có quyết đoán, y có phong độ của mình. Nếu như biết như vậy, tôi tình nguyện lúc trước giáo viên chủ nhiệm phạt tôi một trận, bắt tôi quét trường học đều được, ít nhất trong lòng tôi không uất ức như vậy.”

    “Trình Mộ, cậu nói cậu sao lại nhiều chuyện như vậy, làm gì… Đối với tôi tốt như vậy…”

    Thời Viễn nói không được nữa, cậu khóc.

    Trình Mộ nhìn cậu, nhẹ nhàng đem cậu ôm vào trong ngực, y muốn nói —— Thời Viễn, đó là bởi vì

    Tôi yêu cậu.

    Nhưng y không dám nói, y sợ Thời Viễn sẽ buồn nôn phần tình cảm này của mình, từ đây cùng y sẽ không liên quan nữa. Y sợ.

    Trình Mộ y sống mấy năm nay, rốt cục có ngày sợ.

    “Trình Mộ, lần sau, cậu làm đệ nhất đi.” tiếng Thời Viễn trầm ở trong lồng ngực của y nói.

    “Ừm.”

    Thành tích thi giữa học kỳ ra, người đứng nhất lớp —— Trình Mộ.

    Người đứng nhất lớp—— Trình Mộ.

    “Bắc Bắc quân nhiệt tình nhắc nhở, tiến độ nhiệm vụ đạt đến 20%, người chơi thành công hoàn thành nhiệm vụ thế giới, 10 giây sau sẽ tiến vào thế giới tiếp theo.”

    Thời điểm 2B nhắc nhở, Thời Viễn còn chưa có phản ứng lại.

    A, này liền xong?

    Cậu đột nhiên cuống lên, cậu còn chưa nói với Trình Mộ lời từ biệt đâu!

    Trước khi bị hút tới một thế giới khác, cậu dùng hết toàn lực nói một câu —— Trình Mộ, tôi thích cậu.

    Nhưng mà cậu không biết, Trình Mộ bên này chỉ nghe được —— Trình Mộ, tôi…

    Về phần phía sau “Tôi” là cái gì, Trình Mộ não bổ không ra.

    Sau đó thời điểm biết được chân tướng, Trình Mộ nở nụ cười, nhưng còn Thời Viễn thì cảm thấy mình thực sự là tìm đường chết.

    Thuộc truyện: Vẫn luôn cướp được nam chủ cũng được rồi