Home Đam Mỹ Vẫn Luôn Cướp Nam Chủ Cũng Được Rồi – Quyển 3 – Chương 3: Vương gia (tam)

    Vẫn Luôn Cướp Nam Chủ Cũng Được Rồi – Quyển 3 – Chương 3: Vương gia (tam)

    Thuộc truyện: Vẫn Luôn Cướp Nam Chủ Cũng Được Rồi

    Thời Viễn vẫn là chết kéo ngạnh (*cứng gắng) túm đem Trình Mộ đi dự tiệc tối, nếu không hoàng thượng khẳng định sẽ coi hắn như tình địch, hắn thật sự chịu không nổi a.

    Bất quá Trình Mộ một mặt không cao hứng.

    “Tại sao không hồi phủ a, bản vương không muốn ở đây…”

    Đang nói Trình Mộ đột nhiên ngừng lại, một mặt nghi hoặc nhìn Thời Viễn.

    “Vương, Vương gia làm sao vậy?”

    Tuy rằng Trình Mộ là một người ngu si, nhưng bóng tối y trước đây mang cho Thời Viễn nhượng Thời Viễn nhìn thấy cái biểu tình này trong lòng vẫn là có chút sợ hãi.

    “Thời Viễn a, ngươi là thị vệ của bản vương, bản vương tại sao phải nghe lời ngươi bị ngươi lôi kéo tới a?”

    May là âm thanh Trình Mộ nhỏ, không thôi Thời Viễn liền xong. Lời này dù là ai nghe đều là hắn phạm thượng a.

    Hắn càng là nhỏ giọng hơn.

    “Vương gia, ta ngày mai cùng ngươi tán gẫu, tán gẫu mười lạng, không, không cần tiền, muốn tán gẫu bao lâu thì tán gẫu bấy lâu.”

    Thời Viễn cũng không biết mình tại sao cứ như vậy nữa không giải thích được.

    “Không!”

    Thời Viễn cảm giác muốn chết.

    “Đêm nay liền tán gẫu.”

    “… Hảo.”

    Thời Viễn luôn cảm thấy tại sao Trình Mộ biến thành kẻ ngu si, thì người bị bẫy vẫn luôn là mình, kịch tình này sợ là có chút không đúng a.

    Bất quá, hắn có thể nói cái gì a.

    Cùng những người khác đến vườn bách hoa, đồ ăn đã bày xong.

    Thời Viễn đang phát sầu Trình Mộ phải ngồi nơi nào, hoàng thượng lên tiếng.

    “Tam ca, đến, ngồi bên cạnh trẫm.”

    Cái chỗ ngồi này… Hi vọng sẽ không xảy ra chuyện.

    Trình Mộ cũng không nói gì liền đi ngồi.

    Thời Viễn yên lặng đứng ở phía sau hắn.

    Nhưng mà Thời Viễn muốn nói, hoàng thượng a, ngươi không nhìn thấy mặt Hoàng hậu nương nương đã thành đáy nồi sao?

    Cảm giác chua này sao lại sảng khoái như vậy.

    Lúc hắn từ trong suy nghĩ tỉnh hồn lại lập tức nhìn thấy Trình Mộ liên tục nhìn chằm chằm vào một người bên cạnh mình.

    Không khéo, là Hoắc Tri Quang.

    Này nhất thời không chú ý lại là làm sao.

    Thời Viễn một bộ mặt Đường Tăng sinh không thể luyến.

    “Ngươi tránh ra, thị vệ nhà ta không có chỗ ngồi.”

    Trình Mộ nói chuyện, Thời Viễn hít vào một ngụm khí lạnh, Hoắc tặc sắp nổi giận.

    “Vương, Vương gia, ta đứng rất thoải mái.”

    Thời Viễn có chút bội phục năng lực vô nghĩa của mình.

    “Cũng đúng, cái ghế này quá cứng, bản vương cũng đứng.”

    Trình Mộ một bộ rất tán đồng, liền đẩy cái ghế ra đứng.

    Thời Viễn: “…”

    Tất cả mọi người đều nhìn về phía này, người cười nhạo không phải số ít, chỉ là không dám biểu lộ ra quá rõ ràng.

    Ngồi ở ghế trên hoàng thượng lại nhìn Thời Viễn liếc mắt một cái.

    “Nếu Vương gia không ngồi, tất cả mọi người cũng đứng đi.”

    Sau đó, Thời Viễn đã được nhìn thấy so với thời đại sơ trung không ai trả lời vấn đề bị lão sư phạt đứng cả lớp mang cảm giác còn muốn rầm rộ hơn.

    Đó là ở hiện đại, còn đây là cổ đại, lúc đó là đứng nghe giảng bài, bây giờ là đứng ăn cơm.

    Thời Viễn so sánh hai cái, cảm thấy vẫn là đứng nghe giảng bài tương đối thoải mái hơn một chút a.

    Tha thứ trọng điểm của hắn đặc biệt mà thần kỳ.

    Ngồi trên xe ngựa hồi vương phủ, trong lòng Thời Viễn vẫn chưa ân tâm lại

    Lần tiến cung này thật con mẹ nhà hắn kích thích, hơn nữa hoàng thượng sợ là đối với hắn có “Ấn tượng” đặc thù.

    Nghĩ tới đây, Thời Viễn không tự chủ cười khổ một cái.

    “Không tiền đồ, không phải chỉ là chưa ăn cơm sao. Một hồi trở lại bản vương gọi người làm cho ngươi ăn ngon. Bất quá, ngươi nên ăn nhanh lên một chút, không thôi bị các nô tài kia đoạt đi rồi.”

    Thời Viễn dở khóc dở cười.

    “Bọn họ không dám cướp.”

    Có giá trị vũ lực của thị vệ, thừa sức đối phó mấy cái nô tài. Lại nói, có người ở, bọn họ sợ rằng cũng không dám càn rỡ như thế.

    Trình Mộ đáng thương a.

    Phủ Vương gia.

    Bị Trình Mộ kéo vào phòng mình ăn cơm cộng thêm tán gẫu, Thời Viễn trong lòng là ngọa tào ngọa tào, lại kẹt nổi là thân phận như vầy như vậy, hắn không dám từ chối a.

    “Vương gia, ngài trở lại rồi, thiếp chờ thật là khổ.”

    Vào cửa liền thấy một mỹ nhân mới từ bàn tròn đứng lên, trong tay trà không có một tia nhiệt khí.

    Thời Viễn lập tức muốn xoay người đi, nhưng Trình Mộ không tha a.

    Thời Viễn xác định, Trình Mộ chính là đang hãm hại hắn. Trêu đến hoàng thượng coi hắn thành tình địch thì không nói, lần này ngay cả mỹ nhân cũng muốn đắc tội tới cùng.

    Hắn vẫn cứ nặn ra một nự cười ngay cả hắn cũng cảm thấy rất miễn cưỡng.

    “Phu nhân mạnh khỏe.”

    Kết quả mỹ nhân tức giận liếc mắt nhìn hắn, liền nhu nhu nhược nhược nhắm vào người Trình Mộ nhào tới.

    Sau đó… Sau đó…

    Trình Mộ cũng không chớp mắt xoay người liền nhào vào trong lồng ngực Thời Viễn.

    Tay y vững vàng ôm lấy eo Thời Viễn, cái miệng cũng không nghỉ ngơi.

    “Ha ha ha, bản vương động tác so với ngươi nhanh hơn.”

    Thời Viễn im lặng.

    Nhân gia muốn ôm chính là ngươi không phải ta a uy!

    “Phu, phu nhân, Vương gia hắn đầu óc… Ngài đừng tính toán…”

    “Ngươi cái nô tài so với hồ mị tử còn lợi hại hơn a, ngay cả Vương gia kẻ ngu si như vậy đều bị ngươi mê hoặc. Ngươi, chờ cho ta, bổn phu nhân có một vạn loại thủ đoạn khiến ngươi tại phủ Vương gia không thể tiếp tục chờ được nữa! Có bổn phu nhân ở đây ngươi liền không một ngày sống yên! Hừ!”

    Mỹ nhân giận đùng đùng xoay người đi, thị nữ đi theo phía sau một mặt lúng túng, nha, còn có mặt mũi đỏ.

    Này đều là chuyện gì a! Ngày tốt đều đi ra cả rồi!

    Thời Viễn lần này thật không nhịn được, chết thì chết đi.

    “Ngươi thả ra!”

    Hắn đột nhiên đẩy Trình Mộ ra.

    Vốn tưởng lần này khẳng định mất mạng, dù sao Vương gia muốn một người chết dễ dàng như ăn cháo.

    Nhưng mà luôn có nhưng mà.

    Trình Mộ bỗng nhiên ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nước mắt xạch một cái liền rơi xuống ngay cả lau cũng không lau một cái khóc không thành tiếng, rất giống chó hoang bị người vứt bỏ.

    Thời Viễn ngay lập tức liền mềm lòng.

    Y đều đáng thương thành như vậy, chính mình sao lại có thể đối với y như thế.

    “Thời Viễn ngươi đừng đi. Đều không người bồi bản vương chơi, Trương tổng quản giáo huấn bản vương, nô tài cướp thức ăn của bản vương, đánh bản vương, bản vương sợ sệt.”

    Trình Mộ ngẩng đầu lệ uông uông nhìn Thời Viễn.

    Thời Viễn ngẩng mặt lên mới không làm nước mắt trong hốc mắt rơi xuống.

    “Đừng sợ, ta ở đây.”

    Hắn đem Trình Mộ đỡ dậy hai người ngồi cạnh bàn tròn.

    “Ngươi muốn chơi cái gì? Ta cùng ngươi.”

    Thời Viễn cũng không để ý cái lễ nghi lộn xộn gì nữa.

    Hai người chỉnh chỉnh chơi đến nửa đêm, người hầu hạ ngay cả nửa cái đều không có.

    Trình Mộ chung quy chơi mệt rồi, đang nằm nhoài trên bàn ngủ.

    Thời Viễn rón rén cầm qua một bộ y phục trên giường che lên cho y, chính mình cũng nằm nhoài bên cạnh y ngủ.

    Thời Viễn thời điểm chuẩn bị mở mắt luôn cảm thấy có gì đó không đúng, như là bị cái gì theo dõi.

    “A…”

    Hắn vuốt ve trái tim nhỏ nhảy đến thật nhanh.

    Này không quản ai vừa mở mắt liền nhìn thấy một gương mặt cách mình ngay cả 5 cm đều không được nhất định sẽ kêu thành tiếng.

    Thời Viễn muốn nói, chính mình vẫn còn rất bình tĩnh, dù sao tiếng kêu vẫn không tính là lớn.

    “Khà khà.”

    Cố tình người kia còn không có cảm giác được, cười đến như hoa.

    Thời Viễn thực sự là chào thua với y.

    Bất quá, cùng Trình Mộ như thế “Ngủ” một đêm, bên ngoài có thể sẽ truyền phiên thiên.

    Cái gì cũng nói.

    Không ngoài Vương gia là cái đoạn tụ, Trình Mộ câu dẫn Vương gia, kẻ ngu si cư nhiên sẽ làm ra chuyện như vậy vân vân.

    Thời Viễn thời điểm tuần tra liền chịu ánh mắt dị dạng đến từ các nơi.

    “U, Thời Viễn ngươi thật biết làm việc a, đều ngủ thẳng vào phòng Vương gia a.”

    Dám trắng trợn nói ra như thế không có mấy người.

    Thời Viễn bĩu môi: “Không phục thì ngươi lên a.”

    “Ngươi! Hừ, ta cũng không phải người không biết xấu hổ như ngươi, một đại nam nhân cũng có thể làm ra chuyện như vậy.”

    “A. Muốn mặt làm gì, mặt có thể ăn sao?”

    Một người cổ đại có thể nói hơn Thời Viễn? Đó mới là lạ.

    Dù sao trinh tiết và vân vân, Thời Viễn không cần vật kia.

    Người kia, bị tức tới sắp hộc máu.

    “Như Chí, ngươi làm gì đây! Có thời gian rỗi rãnh thì lăn đi làm việc, không thì rời khỏi phủ Vương gia!”

    Người được gọi là Như Chí xoay người rời đi.

    “Keng! Hệ thống nhắc nhở, trợ công hữu ái trợ giúp ngoạn gia, tích phân +100.”

    “Đại ca.”

    Thời Viễn chân thành kêu một tiếng.

    “Ngươi lớn như vậy mà lại lớn người không lớn trí, lời ta lúc thường nói đều nghe đi đâu. Làm việc cẩn trọng hơn một chút.”

    Đại ca đi được hai bước đầu cũng không quay lại mà nói một câu: “Thân thể chú ý một chút, đừng quá mức.”

    Lời này nghe… tại sao khiến người liên tưởng đến như vậy đau.

    Thời Viễn lắc đầu một cái, không muốn vấy bẩn phải tao nhã, dù gì mình cũng là người có ăn học từng trải qua lễ rửa tội của đại học.

    Không quản, trước tiên để ta vui vẻ xem ba lô một chút.

    Hệ thống người sử dụng: Thời Viễn

    Giới tính: Nam (có thể sửa chữa)

    Trí lực: 31(100 mãn cấp)

    Dung mạo: 80(100 mãn cấp)

    Thể lực: 60(150 mãn cấp)

    Vũ lực: 11(100 mãn cấp)

    Kỹ năng: Chưa mở ra (tạm chưa tập được)

    Nhiệm vụ Full độ: 40%

    Tích phân: 2400

    Nắm giữ vật phẩm: 1327 nhà lá (có thể sửa chữa)

    Thâm tình ôm ấp thuốc nước (ps: Vật ấy tên như ý nghĩa, đương ngoạn gia sử dụng nên thuốc nước sau ôm ấp người khác, người kia sẽ cảm nhận được ngoạn gia đối với hắn thâm tình cũng rất được cảm động)

    Thần thâu thuốc nước (đã dùng)

    Nhỏ đi viên thuốc con nhộng (sử dụng hậu thân thể liền có thể nhỏ đi)

    Xem xong ba lô Thời Viễc càng không vui hơn.

    Tiến độ nhiệm vụ này căn bản là không có động a.

    Hắn dưới bàn chân chậm rãi dịch, mất tập trung, không chú ý tới xung quanh có cái gì không đúng.

    Bất tri bất giác đi tới hậu hoa viên phủ Vương gia, vừa vặn, có thể giải sầu.

    Hậu hoa viên nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, hòn non mấy tòa, trúc cây mấy cây, hoa tươi mấy đóa, hồ một mảnh.

    Thời Viễn ngồi trên một tảng đá bên hồ, nhặt hòn đá nhỏ ném vào trong nước.

    “Phù phù”.

    Thời Viễn bị người đẩy xuống nước.

    Thời Viễn là vịt cạn phương bắc, căn bản sẽ không bơi lội. Hắn trồi lên mấy cái, không thở được. Trước khi mất đi ý thức, hắn muốn nói, đừng để ta tóm được là ai đẩy ta, không thôi thành quỷ cũng không buông tha ngươi.

    Vương phủ một nơi khác.

    “Việc này là ngươi phái người làm.”

    Mặc dù là câu hỏi nhưng lại bằng giọng trần thuật, hiển nhiên người hỏi sớm đã biết chân tướng.

    “Tổng, tổng quản, ta sai rồi, ta sai rồi.”

    Tiếng trả lời mang theo tiếng khóc, cơ thể mỹ thân run lẩy bẩy, xem ra rất sợ tổng quản này.

    “Phu nhân đây là làm gì, lão nô không chịu nổi.”

    Tổng quản vỗ vỗ vai mỹ nhân, giống như an ủi.

    “Chết thì chết thôi, vừa vặn. Nếu bên cạnh Vương gia nhiều hơn hắn trợ giúp, đối chúng ta chính là bất lợi.”

    Mỹ nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười theo.

    Không phải chỉ chết một người thị vệ sao, chuyện này không ai hỏi liền qua, sẽ không dính dấp đến người nàng, huống hồ người làm việc cũng đã cấm khẩu.

    Bất quá, làm chuyện xấu sớm muộn sẽ có báo ứng.

    “Khụ khụ khụ.”

    “Ngươi đã tỉnh.”

    Thời Viễn lần thứ hai mở mắt ra trước mặt nhiều hơn một cái mặt than.

    Này là chết liền xuyên? Không nên hồn phi phách tán sao?

    Không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, bởi vì hắn cả người ướt đẫm, cứ việc có mặt trời vẫn là lạnh run lên.

    Ướt đẫm? Xem ra hắn chưa chết, tám phần mười là được người cứu.

    Bất quá, đây là người nào?

    Hắn nhìn chằm chằm người ngồi xổm ở trước mặt hắn, khẳng định đây là một người xa lạ.

    “Ngươi là?”

    “Đi thôi.”

    Thời Viễn còn chưa kịp nói nữa liền bị người này khiêng trên vai bay đi.

    Đúng, là bay đi.

    Này khinh công, rất trâu bò a.

    Thời Viễn rốt cục thể hội cảm giác phi thiên một hồi, nhưng mà, này cũng mang theo tư thế thật mẹ nó hoảng loạn.

    Thuộc truyện: Vẫn Luôn Cướp Nam Chủ Cũng Được Rồi