Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự – Chương 108-111

    Thuộc truyện: Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự

    Chương 108: con của cố nhân

    Song phương tranh đấu đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.

    “Ồ?” Lăng Huyền Sương kiễng chân nhìn về phía phát ra giọng nói.

    Bối Cẩn Du nói: “Không nhìn thấy, người nói chuyện chắc còn cách ở chỗ này rất xa, ta từng nghe nói qua loại công phu thiên lý truyền âm này, xem ra nội lực người này cực cao. Có điều, hắn đang ra lệnh với ai?”

    Lăng Huyền Sương chỉ vào Lăng Huyền Uyên nói: “Nam nhân của ngươi.”

    Bối Cẩn Du: “…”

    Lăng Huyền Uyên quát một tiếng dừng, lui ra khỏi vòng chiến.

    Yến Thanh Tiêu lập tức rút về, lại để ý tới Lăng Huyền Thư.

    Lăng Huyền Thư cũng đang nhìn sang chỗ y.

    Mâu sắc Đại Hỏa Phong hơi trầm xuống, nhảy lệch sang bên cầu đá, bay lên một cước đá vào eo Lăng Huyền Thư.

    “Cẩn thận!” Trái tim Yến Thanh Tiêu muốn co lại, y nhìn ra sức mạnh một cước Đại Hỏa Phong xuất ra này rất nặng, nếu nhân lúc phân tâm bị hắn đá trúng, nhất định sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng kia.

    Lăng Huyền Thư thế mà lại cười với Yến Thanh Tiêu.

    Yến Thanh Tiêu: “…”

    Cành cây trong tay lắc hai lần, Lăng Huyền Thư thuận thế ném nó ra ngoài, cành cây nhắm ngay con mắt Đại Hỏa Phong.

    Đại Hỏa Phong hơi kinh hãi, trong tình huống không chỗ đạp chân mạnh mẽ xoay chuyển thân thể, trượt tới bên dưới cầu đá, nhẹ nhàng đẩy một chưởng ở dưới gầm cầu, mượn lực rơi xuống bên người Nhị Hỏa Phong cùng Tiểu Hỏa Phong.

    Lăng Huyền Thư nhanh nhẹn nhảy xuống, khen: “Khinh công rất tốt!”

    Đại Hỏa Phong gật đầu, “Kiếm pháp rất tốt.”

    Mộ Phi Hàn đi tới trả Huyền Thiết Kiếm.

    Lăng Huyền Thư tiếp nhận kiếm, nhìn về phía Lăng Huyền Uyên, “Là cha?”

    Lăng Huyền Uyên gật đầu, “Chúng ta…”

    Không chờ hắn nói hết lời, Nhị Hỏa Phong bỗng nhiên vọt ra ngoài theo con đường xuống núi, Tiểu Hỏa Phong theo sát phía sau.

    “Tiểu Hữu!” Đại Hỏa Phong khẽ nhíu mày, vội vàng đuổi theo.

    Lăng Huyền Sương hỏi Hoắc Tư Quy: “Hắn nói cái gì?”

    Hoắc Tư Quy lắc đầu, “Không biết.”

    Lăng Huyền Dạ nói: “Có phải ba huynh đệ họ muốn đi đối phó cha không, chúng ta có nên…”

    “Nguy rồi!” Lăng Huyền Thư không để ý tới những người còn lại, nhanh chóng đuổi theo ba người bọn họ.

    “Này!” Yến Thanh Tiêu tức giận tới đỉnh đầu cũng sắp bốc khói, “Công phu cha ngươi luôn được lưu truyền đến mức thần thánh, chỗ nào cần phải ngươi đi cứu!”

    Lăng Huyền Uyên ôm lấy Bối Cẩn Du, “Không phải là nó lo lắng cho cha ta, mà lo lắng cho Phong công tử cùng Dư công tử.” Nói xong cũng vận khinh công chạy gấp ra ngoài.

    Yến Thanh Tiêu vỗ bàn tay một cái, “Phó Nam!”

    Nếu Phó Nam nghe được lâu chủ nhà mình gọi một tiếng này, nhất định sẽ cảm động đến khóc ròng ròng, dù cho vị lâu chủ đáng yêu chỉ đang hậu tri hậu giác gọi hắn.

    Đáng tiếc hắn không nghe được, hơn nữa hắn đã bắt đầu cho rằng, đời này cũng sẽ không còn cơ hội nghe lâu chủ hô gọi.

    Hắn nhìn Nhị Hỏa Phong cùng Tiểu Hỏa Phong lay động trong gió quay trở về, thật sự có kích động muốn rơi nước mắt.

    Dư Diệu nuốt nước miếng một cái, “Sao lại… Một tí âm thanh cũng không có?” Hắn tự phụ khinh công đã có thể khinh thường thiên hạ, lại không ngờ hôm nay để cho hắn gặp được người đi tới không một tiếng gió, hơn nữa còn là hai người.

    Không đúng… Ba người.

    “Tên khốn Lăng Huyền Thư kia, lại để ba người bọn chúng chạy.” Dư Diệu một bên ngăn Phong Tích đã rơi vào hôn mê ở phía sau, một bên kéo Phó Nam qua nói, “Tiểu Nam, chờ sau đó ta ngăn cản ba người bọn chúng, ngươi phải chạy mau, đến bên trên hội hợp với bọn họ.”

    Phó Nam nói: “Ta không chạy.”

    Dư Diệu cảm động, “Tiểu Nam, ngươi… Ngươi đồng ý cùng ta cộng sinh cộng tử?”

    Phó Nam khịt khịt mũi, “Ý ta nói ngươi không giữ chân được ba người bọn chúng.”

    Dư Diệu: “…”

    “Ba người các ngươi là ai, vì sao lại ở đây?” Nhị Hỏa Phong lạnh giọng hỏi.

    Dư Diệu chầm chậm về tiến về phía trước hai bước, “Nghỉ chân.”

    Nhị Hỏa Phong: “…”

    Tiểu Hỏa Phong cũng không nói nhiều, tiến lên chỉ muốn giết người.

    Đại Hỏa Phong nhanh tay nhanh mắt túm được hắn, “Bọn họ không phải kẻ thù của chúng ta, đừng tiếp tục lạm sát kẻ vô tội.”

    “Hôm nay đến Ẩm Huyết phong, không có một ai là vô tội!” Nhị Hỏa Phong nói xong, liền nhấc chưởng đối phó Dư Diệu.

    Đại Hỏa Phong vốn muốn cản hắn, lại bị Tiểu Hỏa Phong phản tay bắt lại, “Chờ…”

    Chưởng phong ác liệt kéo tới, Dư Diệu không dám có nửa phần thất lễ, ở trong lòng âm thầm tính toán nếu như mình tránh thoát một chưởng này, Phong Tích có thể bị thương ở dưới chưởng của hắn hay không.

    Không bằng liều mạng ngăn cản, có lẽ sẽ kéo dài được đến lúc đám Lăng Huyền Thư chạy tới, nếu thế hai người phía sau mình có thể sẽnđược cứu.

    Dư Diệu quyết tâm liều mạng, dồn nội lực toàn thân tập trung vào cánh tay trái không bị thương, chuẩn bị vững vàng đón đỡ một chưởng từ Nhị Hỏa Phong.

    Một đạo nội lực nhu hòa nhưng bá đạo đột nhiên xuất hiện ở giữa hai người, trong khoảnh khắc biến tình hình căng thẳng cùng sát khí hóa thành vô hình.

    Nhị Hỏa Phong lùi lại vài bước, mãi đến tận khi bả vai bị Đại Hỏa Phong đỡ lấy mới miễn cưỡng đứng lại. Hắn phẫn hận mà nhìn nam tử phong thần tuấn lãng không biết từ đâu nhảy ra, nghiến lợi nói: “Lăng Kha lão tặc.”

    Lăng Kha không cho là ngỗ nghịch, ánh mắt tinh tế lướt qua trên mặt ba huynh đệ bọn họ, một lát sau gật đầu nói: “Giống, thật giống.”

    Lăng Huyền Thư chạy như điên tới.

    Đã lâu không thấy con trai, Lăng Kha nhìn thấy hắn, nụ cười lập tức kéo tới đuôi lông mày, đi hai bước về phía trước đón, nói: “Huyền Thư, để cha nhìn một cái…”

    Lăng Huyền Thư như gió lướt qua bên cạnh ông, đi tới trước mặt Dư Diệu, “Các ngươi thế nào rồi, không có sao chứ? A Tịch sao rồi?”

    Lăng Kha: “…”

    Dư Diệu buồn cười nói: “A Tịch chỉ không chịu nổi độc tố dằn vặt mà ngất đi, ta cũng không có chuyện gì, đang muốn cảm tạ Lăng bá phụ tới kịp thời.”

    “A…” Lăng Huyền Thư lúc này mới xoay người, “Cha, sao cha đến đây?”

    “…” Lăng Kha lườm hắn một cái, “Xem như con còn nhìn thấy người cha này.”

    “Sao lại là cha này cha nọ?” Lăng Huyền Sương từ trong lòng Thiệu Dục Tân nhảy xuống, tiến lên phía trước nói, “Chẳng lẽ còn có những cha khác?”

    Lăng Kha: “…” Người nhớ nhung con trai mình nhất định sẽ bị hóa điên.

    Lăng Huyền Kỳ cũng đi tới, “Thật ra cha cũng không cần đặc biệt tới đây đón chúng con về nhà, dù sao chẳng mấy chốc chúng con sẽ trở về.”

    “Ai tới đón chúng mày?” Lăng Kha hất cằm chỉ chỉ ba huynh đệ Hỏa Phong, “Ta là tới thăm viếng con của cố nhân.”

    Lăng Huyền Kỳ: “…”

    Hòa nhau một ván Lăng Kha vui vẻ vô cùng.

    Yến Thanh Tiêu cười nhẹ một tiếng, đi tới bên cạnh Lăng Huyền Thư nhỏ giọng nói: “Giờ ta đã biết tại sao ngươi lại ấu trĩ đến thế.”

    Ánh mắt Lăng Kha sắc bén nhìn sang.

    Yến Thanh Tiêu: “…”

    Nhưng Lăng Kha chỉ liếc mắt nhìn y, liền nhìn về phía Thiệu Dục Tân, “Sao ngươi lại ôm con trai của ta?”

    Thiệu Dục Tân: “…”

    “Lão tặc!” Nhị Hỏa Phong nhìn đám người đó ở ngay trước mặt mình làm như không có chuyện gì xảy ra mà tán dóc việc nhà mà cảm thấy vạn phần căm tức, “Ngươi làm ra chuyện thiên lý khó dung, còn dám xưng chúng ta là con của cố nhân? Mặt già nua của ngươi còn xứng?”

    Lăng Huyền Sương kéo ống tay áo Lăng Kha, “Cha, vị ‘Cố nhân’ đó, là mẹ bọn họ à?”

    Lăng Kha: “…” Có phải là có chỗ nào đó không đúng?

    Lăng Huyền Dạ nói: “Ngươi tôn trọng một tí cho ta!”

    Nhị Hỏa Phong khinh bỉ hừ một tiếng, “Ta cứ thích gọi thế đó!”

    Lăng Huyền Uyên đặt Bối Cẩn Du ở ghế dài trong đình, nói: “Cha nhận biết giáo chủ tiền nhậm Ẩm Huyết Giáo?”

    “Không biết.” Lăng Kha hơi xoay chuyển thân nhìn Bối Cẩn Du, “Con trai của ta sao lại ôm ngươi?”

    Bối Cẩn Du: “…”

    Nhị Hỏa Phong giận đến sôi lên, “Các ngươi… Đều đáng chết!”

    Sống lưng Lăng Kha cứng đờ, tiện đà thở ra một hơi, “Ta nên sớm thông qua những chưởng môn đã chết kia đoán được là ba huynh đệ các ngươi, nếu vậy sẽ không xảy ra thảm sự thế này.”

    Tiểu Hỏa Phong khinh bỉ nhìn ông, “Sớm đoán được thì sao nào, ông sẽ giết hết chúng ta, nhổ cỏ tận gốc, trừ hậu hoạn vĩnh viễn đúng không?”

    “Sao ta phải giết các ngươi?” Trong mắt Lăng Kha có hối hận, “Sau chuyện năm đó, ta từng phái người tìm kiếm các ngươi khắp nơi, đáng tiếc vẫn không tìm được, ta còn tưởng các ngươi đã… Đã…”

    “Tất nhiên ngươi còn ước gì chúng ta đều chết sạch sẽ, mới không có ai đến tìm ngươi báo thù!” Nhị Hỏa Phong quát.

    Lăng Huyền Kỳ nói: “Cha ta đã nói sẽ nuôi ngươi, ngươi còn nói cha muốn giết ngươi, ngươi có phiền không hả?”

    Lăng Kha nhìn hắn, cảm thấy lời này có hơi khó chịu.

    Lăng Huyền Thư hỏi: “Sao cha qua đây được?”

    “Cái gì mà sao với qua, ” Lăng Kha nói, “Tất nhiên là nhảy qua.”

    Nhị Hỏa Phong cùng Tiểu Hỏa Phong âm thầm cắn răng, trong lòng đều mắng lão tặc quả nhiên thật tài tình.

    “Khói độc thì sao, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Có ảnh hưởng gì không?”

    Lăng Kha nói: “Ở bên kia ta gặp phải công tử họ Bạch, nói là bằng hữu Huyền Thư, cho ta một viên thuốc giải độc, nói đi qua sẽ không sao. Có điều thuốc giải độc này không thể kéo dài quá lâu, nên hắn dặn ta phải đi nhanh về nhanh.”

    “Giám Tâm đến rồi?” Dư Diệu vui vẻ nói, vội vàng xoay người lại đập đập Phong Tích, “Ngươi mau tỉnh lại, ngươi được cứu rồi!”

    Phong Tích khẽ cau mày, vẫn chưa mở mắt ra.

    Phó Nam nói: “Cứ để hắn nghỉ ngơi đi, ngươi đừng làm ồn hắn.”

    “Ta chỉ vui quá thôi.” Dư Diệu nói, “Nhưng mà tại sao Giám Tâm không cho bá phụ hai viên thuốc giải độc?”

    “…” Lăng Kha chăm chú suy nghĩ, “Đúng vậy, tại sao vậy chứ?”

    Mọi người: “…”

    Nhị Hỏa Phong cùng Tiểu Hỏa Phong trao đổi ánh mắt.

    Điểm này có thể lợi dụng, chỉ cần thành công kéo dài thời gian, dẫn ông ta tới bên cạnh khe đó, không sợ không thể lấy được mạng ổng!

    Đại Hỏa Phong nhìn vẻ mặt hai người ở trong mắt, nỗi lòng phức tạp.

    “Vũ nhi, ” Lăng Kha đến gần ba người, nhìn Đại Hỏa Phong nói, “Cháu là Vũ nhi đúng chứ? Cũng đã lớn như vậy, cực kỳ giống cha cháu năm đó.”

    Môi Đại Hỏa Phong run rẩy, một lát mới nói: “Lăng thúc phụ, nhiều năm không gặp.”

    Nhị Hỏa Phong tức giận nói: “Huynh còn gọi ổng là thúc phụ?”

    Lăng Kha thở dài, “Ta biết các ngươi hận ta, nhưng việc năm đó, đúng là không thể làm gì.”

    “Ông nói một câu ‘không thể làm gì’ để từ chối sạch sẽ mọi chuyện?” Tiểu Hỏa Phong nói, “Ông nợ chúng ta, còn thì sẽ kéo dài, không bằng thoải mái để mạng lại mà chống đỡ đi!”

    “Y nhi đúng không?” Lăng Kha cười khổ, “Khi đó cháu vẫn còn là em bé bọc trong tã lót, đối với chuyện năm đó hiểu được bao nhiêu?”

    Tiểu Hỏa Phong nói: “Ta chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng các huynh trưởng ta thì nhìn thấy. Đại ca không muốn nói, nhưng Nhị ca đều nói chân tướng năm đó cho ta biết, ông không dám thừa nhận cha ta chết có liên quan tới ông sao?”

    Sắc mặt Lăng Kha rốt cục trầm trọng hạ xuống, “Ta… Nhận.”

    Chương 109: Khuyết Trường Không

    Lăng Huyền Uyên không thể tin được mà nhìn Lăng Kha, “Cha?”

    Lăng Kha làm người khoan hậu, từ trước đến giờ không thích phân tranh, nghe ông nói như vậy, ngũ tử Lăng gia không khỏi cảm thấy bất ngờ.

    Nhị Hỏa Phong khinh bỉ mà cười hai tiếng, “Ông thừa nhận là được, vậy ta cũng nên báo thù cho cha ta, ông không dị nghị gì chứ?”

    Lăng Huyền Thư ngăn Lăng Kha ở phía sau, “Muốn báo thù, ngươi phải bước qua xác ta trước.”

    “Huyền Thư, con lui ra.” Lăng Kha thở dài, “Hữu nhi, xin lỗi, ta không thể để cho cháu giết ta. Một là ta sẽ không để cho người nhà vì ta mà thương tâm, hai là cha ngươi cũng không phải là tự tay ta giết chết, ta sẽ không đem mạng đền cho hắn. Còn nữa, các ngươi đã giết quá nhiều người, bất luận cừu hận năm đó sâu bao nhiêu, cũng nên thả xuống.”

    “Ông nói nhẹ quá!” Hai mắt Nhị Hỏa Phong ửng hồng, “Năm đó các ngươi nhiều người hợp lại đi tới buộc cha ta, mỗi người đều là huynh đệ tốt nhất của ngài, các ngươi phản bội ngài, hại chết ngài, làm sao ta có thể thả xuống được!”

    Lăng Kha lắc đầu, “Ta chưa từng nghĩ tới sẽ phản bội hắn, cũng chưa bao giờ phản bội hắn.”

    “Còn có cha của ngươi!” Nhị Hỏa Phong chỉ vào Thiệu Dục Tân, “Cha ta thật tâm xem hắn là huynh đệ, hắn thế mà lại dễ dàng tin tưởng người khác rồi cũng những kẻ đó đến buộc ta cha. Hắn chết sớm, ta không kịp báo thù, nên đành phải lấy trên người ngươi!”

    Thiệu Dục Tân như có điều suy nghĩ nói: “Khó trách các ngươi biết rõ chuyện Lạc Trần Nguyên.”

    “…” Lăng Huyền Sương giật nhẹ ống tay áo của hắn, “Vấn đề ngươi quan tâm có phải hơi lệch?”

    Thiệu Dục Tân quay đầu lại nhìn hắn, “Hả?”

    Đào Tâm Duyệt cũng trợn mắt nhìn Thiệu Dục Tân, nói với Nhị Hỏa Phong: “Sư phụ ta mới không phải loại người như ngươi nói, ngươi ít nói xấu ngài!”

    Nhị Hỏa Phong hừ nói: “Dù sao hắn cũng không sống lại được để đối chất với ta, tùy ý các ngươi nói.”

    Lăng Kha nhìn Thiệu Dục Tân, “Ngươi là hậu nhân Thiệu huynh?”

    Thiệu Dục Tân cung kính thi lễ, “Lăng trang chủ nhận biết gia phụ?”

    “Từng có gặp mặt một lần, không coi là quen biết, ” Lăng Kha nói, “Có điều ta rất là kính phục thái độ làm người của hắn.”

    Tiểu Hỏa Phong bĩu môi, “Quả nhiên đều là kẻ giống nhau.”

    Lăng Kha tiếc hận nói: “Không quan tâm ba huynh đệ các ngươi có tin hay không, ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ giết hại Khuyết huynh, mà chỉ muốn khuyên nhủ hắn không nên rơi nhập ma đạo. Không ngờ hắn không chịu nghe khuyên giải, động tay với chúng ta, càng không ngờ được, những người kia đã sớm có suy nghĩ muốn giết hắn.”

    “Ông bớt ở chỗ này giả vô tội!” Nhị Hỏa Phong nhìn về phía Mộ Phi Hàn, “Nếu nói một trong những người bạn tốt tri kỉ của cha ta năm đó, có ai xứng đáng được với ngài, vậy cũng chỉ có họ Mộ. Nếu không phải do hắn sớm tránh trở về Quy Tuyết Môn, chuyện gì cũng không để ý, sao con trai hắn ta lại không giết, mà chỉ trộm một cái Thiên Tàm tuyết y?”

    Mộ Phi Hàn nhíu mày, “Có liên quan gì tới phụ thân ta hả?”

    Lăng Kha nói: “Mộ lão môn chủ vốn cũng là bạn tốt Khuyết huynh, sau đó vì không ưa hắn càng ngày càng tàn bạo, nên tránh mà không gặp hắn.”

    Vậy cũng khó trách ba huynh đệ lại biết rõ chuyện Thiên Tà m tuyết y, Mộ Phi Hàn nghĩ.

    “Chờ đã, ” Lăng Huyền Uyên cắt ngang lời bọn họ, hỏi, ” ‘Khuyết huynh’ trong miệng cha, sẽ không phải là Khuyết Trường Không năm đó muốn nhất thống giang hồ mà lạm sát kẻ vô tội đó chứ?”

    “Không được khinh miệt cha ta!” Nhị Hỏa Phong cùng Tiểu Hỏa Phong nói.

    Lăng Kha nói: “Không sai.”

    “Chẳng trách cha vừa gọi ‘Khuyết nhi’, ‘Y nhi’, ” Lăng Huyền Sương nói, “Đó mới là tên bọn họ?”

    Lăng Kha đang muốn trả lời, Đại Hỏa Phong cướp trước một bước nói: “Đúng vậy, chúng ta chính là con trai Khuyết Trường Không năm đó người người đều muốn đuổi tận giết tuyệt; tên của ta, gọi Khuyết Vũ.”

    Nhị Hỏa Phong nói: “Ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ không dùng tới cái tên Khuyết Hữu này.”

    Tiểu Hỏa Phong nói: “Là Khuyết Y hay là Hỏa Phong đều không sao cả, chỉ cần có thể báo thù.”

    Lăng Kha khuyên nhủ: “Thả xuống những việc này đi, các ngươi cùng ta về Ngự Kiếm sơn trang đi, ta sẽ đối xử tử tế với các ngươi.”

    “Chúng ta không cần một ác tặc hại chết người thân chúng ta đến đối xử tử tế!” Khuyết Hữu nắm chặt nắm tay nổi đầy gân xanh, “Danh tiếng cùng địa vị Ngự Kiếm sơn trang rõ ràng phải là Khuyết gia chúng ta, nhưng lại bị ông đoạt đi! Ông trơ mắt nhìn bạn thân ngày xưa bị người ta cắt mất thủ cấp, thờ ơ không chút động lòng, làm sao ông xứng đáng với ngài!”

    “Là phụ thân ngươi chấp nhất với danh lợi, dần thành tà niệm…”

    Khuyết Y gào thét: “Ông câm miệng!”

    Khuyết Vũ nhắm mắt, không hề nói gì.

    “Đại ca, huynh nói chuyện đi!” Khuyết Hữu cầm lấy cánh tay của hắn, “Lẽ nào huynh đã quên hình ảnh chúng ta tận mắt nhìn thấy cha bị người giết chết đó sao? Lẽ nào huynh đã quên vẻ mặt khi mẹ giao Tiểu Y cho chúng ta hay sao? Lẽ nào huynh đã quên mẹ tự sát ở trước mặt chúng ta đã căn dặn chúng ta nhất định phải báo thù hay sao?”

    Hai mắt Khuyết Vũ trở nên ẩm ướt, “Ta chưa quên.”

    “Vậy thì báo thù!” Khuyết Hữu Khuyết Y cùng kêu lên.

    “Cắt thủ cấp mà chết?” Mộ Phi Hàn nói, “Đây cũng chính là nguyên nhân các ngươi lấy đầu những chưởng môn nhân đó xuống?”

    Khuyết Hữu nói: “Không sai, bọn chúng đều từng tham dự chuyện năm đó, ta muốn để bọn chúng phải chết giống như cha ta!”

    “Lợi khí xuyên tim thì là vì sao?” Yến Thanh Tiêu hỏi.

    Khuyết Hữu nhìn về phía Khuyết Vũ.

    Khuyết Vũ đem mặt lệch qua bên, “Đó là do ta gây nên, không có tại sao.”

    Trong mắt Khuyết Hữu loé ra một tia vẻ xấu hổ, rồi lại biến mất không còn tăm hơi.

    “Các ngươi…” Lăng Kha không ngừng lắc đầu, “Hồ đồ, hồ đồ a…”

    Khuyết Y nói: “Là do ông già rồi hồ đồ đi, chúng ta đều rất tỉnh táo!”

    Lăng Kha thương tiếc nói: “Các ngươi tạo rất nhiều sát nghiệt, ta phải làm gì mới bảo toàn được các ngươi?”

    “Lão tặc, ông vẫn chưa hiểu rõ tình hình trước mắt à?” Khuyết Hữu tính toán thời gian gần như đủ rồi, chuẩn bị bất cứ lúc nào động thủ, “Chúng ta không cần ông bảo toàn, mà là muốn tính mạng của ông.”

    Lăng Kha nói: “Giết ta rồi sẽ thế nào? Các ngươi cũng không cách nào sống sót rời khỏi Ẩm Huyết Sơn này.”

    “Có sống hay không cũng chẳng sao cả, ” Khuyết Hữu nói, “Từ ngày cha ta bị các ngươi hại chết, Khuyết gia cũng chỉ có lấy mạng cô hồn dã quỷ du đãng ở thế gian này mà thôi.”

    Lăng Huyền Sương không nhịn được run lên.

    Thiệu Dục Tân mở rộng ôm ấp.

    Lăng Huyền Sương tự giác chui vào.

    Thiệu Dục Tân hỏi: “Lạnh?”

    “Không lạnh.” Lăng Huyền Sương đem mặt chôn ở trong lồng ngực của hắn, “Hắn nói có hơi doạ người, mà nhìn ba huynh đệ bọn họ lớn lên lại trắng đến vậy, ta sợ sẽ xem họ thành quỷ.”

    Thiệu Dục Tân cười cười, nhéo nhéo eo hắn hai lần, “Ngươi cũng trắng, tiểu quỷ.”

    Lăng Huyền Sương vừa cười vừa uốn éo người, “Dám bắt nạt ta ta sẽ cắn ngươi, ta là quỷ, sẽ cũng cắn ngươi thành quỷ!”

    Lăng Kha hơi nhếch miệng nhìn hai người họ, một câu cũng không nói được.

    “Cha, ” Lăng Huyền Kỳ ho khan hai tiếng, “Đại ca đã thực hiện được chí hướng lớn lao nhất đời huynh ấy, cha nên cao hứng thay huynh ấy.”

    Lăng Kha: “…”

    Thiệu Dục Tân đè lại Lăng Huyền Sương, “Được rồi, đừng náo loạn, Lăng trang chủ đang nhìn.”

    “Không cần để ý đến cha.” Lăng Huyền Sương thuận miệng nói.

    Lăng Kha: “…” Con trai lớn không thể giữ a…

    Thấy bọn họ đều quan tâm tới những chuyện tẻ nhạt, Khuyết Hữu bỗng nhiên công tới, tay phải duỗi ra hai ngón, nhắm ngay trái tim Lăng Kha.

    Hắn động, Khuyết Y cũng di chuyển theo, nhưng không công kích trực tiếp Lăng Kha, mà là phối hợp với Khuyết Hữu, che hết thảy đường lui của Lăng Kha trừ cái khe phía bên kia.

    Lăng Kha quả nhiên thối lui đến bên đó.

    Đám người Lăng Huyền Uyên nâng kiếm muốn lên.

    “Lăng gia không được động thủ nữa!” Lăng Kha nói.

    Khuyết Hữu ra một chiêu so với một chiêu càng nhanh hơn, một chiêu so với một chiêu càng ác hơn, “Không động thủ là tốt nhất, ta giải quyết cũng thoải mái hơn rất nhiều.”

    Lăng Kha khắp nơi tránh lui nhường nhịn, “Ngươi giết ta, chẳng lẽ còn không bỏ qua các con của ta sao?”

    “Cha!” Ngũ tử Lăng gia cùng kêu lên kêu. Tuy không được cho phép động thủ, năm huynh đệ vẫn theo sát ở phía sau.

    Khuyết Vũ không đi cùng làm khó dễ Lăng Kha, chỉ ở phía sau nhìn chằm chằm năm. huynh đệ Lăng gia, để phòng ngừa bọn họ sẽ đột nhiên ra tay với Khuyết Hữu cùng Khuyết Y.

    Lăng Huyền Dạ gấp gáp, kéo Mộ Phi Hàn, “Cha ta không cho chúng ta động thủ, ngươi không phải Lăng gia, nhanh đi hỗ trợ!”

    Mộ Phi Hàn đưa tay muốn mượn Huyền Thiết Kiếm của gã.

    Thiệu Dục Tân nghe vậy cũng muốn tiến lên giúp đỡ, lại bị Lăng Huyền Sương một phát bắt được.

    “Sao vậy?” Thiệu Dục Tân nghi hoặc nhìn hắn.

    Lăng Huyền Sương vô cùng nghiêm túc nói: “Ngươi cũng là người Lăng gia, phải nghe cha.”

    Yến Thanh Tiêu đang muốn bước thì chân dừng lại, do dự mình rốt cuộc có nên hỗ trợ hay không.

    Lăng Huyền Thư nhìn ra suy nghĩ trong lòng y, một bên lưu ý tình hình tranh đấu bên kia, một bên nắm chặt tay y, “Rất vui khi ngươi đồng ý thừa nhận mình là người Lăng gia.”

    Yến Thanh Tiêu ghét bỏ hất tay của hắn ra, “Ai thừa nhận!”

    Mộ Phi Hàn xách Huyền Thiết Kiếm nhìn Lăng Huyền Dạ, “Ta nên đi không?”

    Lăng Huyền Dạ: “…”

    Cuối cùng vẫn là Hoắc Tư Quy xông lên, đáng tiếc có Khuyết Vũ ngăn, khiến hắn không thể tới gần.

    Đào Tâm Duyệt lau mồ hôi giúp hắn, “Sư huynh, huynh… Huynh có thể giúp hắn được không?”

    “Yên tâm, ” Thiệu Dục Tân nói, “Khuyết Vũ không có ý giết hắn, nếu không hắn đã mất mạng từ lâu.”

    Đối diện bỗng nhiên chạy tới một người.

    Khuyết Hữu không chút nghĩ ngợi ra sức vung tới một chưởng.

    Lăng Kha sẽ không để hắn tiếp tục tùy ý hại người, lập tức tiến lên vài bước nhấc người đó lên, quăng tới bên phía Lăng Huyền Thư, “Tiếp người!”

    Người kia sợ tới quát to một tiếng.

    “Giám Tâm?” Lăng Huyền Thư nhảy lên giữa không trung đỡ lấy người, “Sao ngươi sang đây được?”

    Bạch Giám Tâm nào có thời gian giải thích vấn đề của hắn, nói: “A Tịch đâu, hắn ở đâu? Hắn không có sao chứ?”

    “Giám Tâm!” Không chờ Lăng Huyền Thư trả lời, Dư Diệu đứng ở đình bên này đã phát hiện ra hắn, “Ngươi mau tới đây, A Tịch trúng độc!”

    Bạch Giám Tâm kinh hãi, vội vàng chạy qua.

    Không lâu sau, Phó Nam chạy vội tới, đem một bình sứ màu trắng đưa tới trước mặt Lăng Huyền Thư, “Tam Thiếu, đây là viên thuốc để Lăng trang chủ lúc trở lại vượt qua khe đó. Bạch công tử nói lúc trước quá sốt ruột, đã quên lúc đi lúc về cần tới hai viên.”

    Lăng Huyền Thư: “…”

    Hoắc Tư Quy lúc này lui về, “Phải nhanh lên, hai người bọn họ đang có ý định bức Lăng trang chủ đến đó!”

    Chương 110: báo thù

    Mọi người vừa nghe, cùng nhau chạy sang bên đó.

    “Đừng quên ăn viên thuốc đó!” Hoắc Tư Quy ở phía sau gọi.

    Đào Tâm Duyệt lấy viên thuốc ra ăn vào, hỏi: “Tại sao ba huynh đệ Khuyết gia không sợ khói độc?”

    Hoắc Tư Quy nói: “Bởi vì người Ẩm Huyết Giáo nhiều năm dùng giải vật ** bỏ thêm vào rượu để uống, có thể bảo đảm độc bất xâm thể.”

    “Chẳng trách.” Đào Tâm Duyệt gật gật đầu, “Ngươi đã lâu không uống tới loại rượu đó, cho nên mặc dù ngươi xuất thân Ẩm Huyết Giáo, vẫn không tránh được độc vật.”

    Hoắc Tư Quy bắt được tay nàng, lại buông ra mau chóng, “Ta chỉ cần báo thù được cho cha mẹ, thế nhưng khinh công ba người này cực cao, cũng khó mà bắt, khiến họ cuống lên sợ lại gây thêm chuyện, thương tổn đến ngươi sẽ không hay. Chờ chút nữa ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi đến bên khe kia, ngươi qua được thì xuống núi hội hợp cùng Tiểu vương gia, vậy sẽ an toàn hơn.”

    Nghe hắn nói giống như là đang bàn giao di ngôn, Đào Tâm Duyệt nhất thời nóng ruột, đổi lại nắm lấy tay hắn, “Vậy còn ngươi? Bọn họ khinh công tuyệt đỉnh, nếu thật sự không bắt được người, ngươi định làm gì?”

    “Không bắt được ba cũng bắt được một, ” Hoắc Tư Quy nói, “Cha ta do Khuyết Hữu giết chết, mẹ ta cũng vì hắn mà chết, ta không giết được hắn, cũng phải tìm được cơ hội cùng hắn đồng quy vu tận!”

    “Không được!” Vành mắt Đào Tâm Duyệt ửng hồng, cắn môi nhìn hắn, đáy mắt có chút giãy dụa.

    Hoắc Tư Quy quay đầu nhìn lại hướng mọi người rời đi, nhẹ nhàng tránh tay nàng, “Đào cô nương, ta phải đi rồi.”

    Đào Tâm Duyệt càng nắm chặt tay hắn hơn, “Ta muốn ngươi đáp ứng ta một chuyện.”

    “Cái gì?” Hoắc Tư Quy mất tập trung hỏi.

    Đào Tâm Duyệt nói: “Mặc kệ có báo thù được hay không, ngươi phải lấy bản thân làm trọng, không được bị thương.”

    Hoắc Tư Quy rốt cục tránh nàng ra, “Ta không thể đáp ứng ngươi.”

    “Không phải ngươi thích ta sao?” Đào Tâm Duyệt lấy dũng khí nói, “Nếu ngươi làm được, ta sẽ gả cho ngươi!”

    Hoắc Tư Quy ngớ người, “Ngươi…”

    “Ngươi có nguyện ý hay không!” Đào Tâm Duyệt giậm chân.

    “Tất nhiên ta sẽ đồng ý…” Hoắc Tư Quy vẫn chưa lấy lại tinh thần.

    Đào Tâm Duyệt một lần nữa kéo tay hắn, “Vậy thì đi thôi.”

    “Đi bái đường sao?”

    “…” Đào Tâm Duyệt lườm hắn một cái, “Đi giúp ngươi báo thù!”

    Hoắc Tư Quy cầm ngược lại tay nàng, “Chuyện ngươi đã đáp ứng ta, cũng phải ngàn vạn làm được.”

    Lăng Kha vừa đánh vừa lui, chỉ cầu tự vệ, thấy đám người Lăng Huyền Uyên bỗng nhiên đều xông tới, vội hỏi: “Không phải đã nói các ngươi không được động thủ hay sao? Tất cả lui ra!”

    Lăng Huyền Thư nói: “Bọn con không có động thủ, đến đây chỉ muốn đưa thuốc giải độc cho cha.”

    Lăng Kha lúc này mới nhớ ra còn có việc này, tránh thoát một chưởng từ Khuyết Hữu, mượn cơ hội quay đầu lại nhìn sang, khe đã ở ngay đó.

    Lăng Huyền Uyên cùng Thiệu Dục Tân tiến lên cuốn lấy Khuyết Vũ, Lăng Huyền Thư nhân cơ hội ném thuốc qua cho Lăng Kha, “Cha, nhanh ăn vào!”

    Khuyết Y đằng trước bỗng nhiên lui về, thân thể ở giữa không trung hối hả vụt tới, lấy tay chộp bình sứ.

    “Sao có thể có chuyện đó!” Yến Thanh Tiêu kinh dị với thân pháp khinh công quỷ dị của Khuyết Y.

    Lăng Huyền Thư cũng cả kinh, vội vàng nhảy lên lấy bình thuốc.

    Khuyết Y ra động tác càng nhanh hơn, mắt thấy bình sứ sắp rơi vào trong tay hắn, Lăng Huyền Thư lo lắng trong lòng, theo bản năng muốn xuất chưởng.

    “Không được!” Lăng Kha lớn tiếng nói.

    Lăng Huyền Thư không thể làm gì khác hơn là thu hồi nửa chưởng lực vừa mới phát ra, rút kiếm nhẹ nhàng hất một cái vào dưới bình sứ khi Khuyết Y vừa bắt được.

    Bình sứ bị đánh bay, làm một đường vòng cung rơi xuống trong tay Lăng Huyền Dạ.

    Lăng Huyền Dạ không dám chần chờ, nhanh chóng vọt tới bên cạnh Lăng Kha, chặn lại công kích từ Khuyết Hữu thay ông, nhét thuốc cho ông, “Nhanh ăn vào!”

    Lăng Huyền Thư trở xuống mặt đất, mũi kiếm cắm xuống đất, mượn lực miễn cưỡng đứng vững, thân hình hơi lung lay.

    Yến Thanh Tiêu tiến lên đỡ lấy hắn, “Ngươi sao vậy? Hắn làm ngươi bị thương?”

    Lăng Huyền Thư vuốt ngực một cái, “Không có, cha bảo ta thu chưởng, khí tức có hơi loạn.”

    “…” Yến Thanh Tiêu không biết nói gì nói tiếp, “Có sao không?”

    Lăng Huyền Thư cười cười, “Không sao.”

    Khuyết Y rơi cùng lúc với hắn lại có gì đó không đúng.

    Ánh mắt Khuyết Vũ căng thẳng, vội vã thoát khỏi Lăng Huyền Uyên cùng Thiệu Dục Tân chạy qua chỗ Khuyết Y.

    “Thật sự không thể gây tổn thương tới hắn?” Thiệu Dục Tân đứng tại chỗ chờ Lăng Huyền Sương chạy tới, “Cứ một mực nhường như thế, bằng khinh công của hắn, chúng ta vĩnh viễn không thể bắt hắn được.”

    Lăng Huyền Uyên đưa tay tới Bối Cẩn Du, “Cha ta không cho chúng ta hại người.”

    Lăng Huyền Sương nhào vào trong lòng Thiệu Dục Tân, “Không cho hại người lại không được bắt người, chẳng phải là để yên không được làm gì, vậy phải làm sao?”

    Lăng Huyền Uyên nắm eo Bối Cẩn Du, để cả người y dựa vào hết vào người mình, “Cha đang chờ dùng tình cảm từ từ cảm hóa bọn họ đi.”

    Lăng Huyền Sương, Thiệu Dục Tân, Bối Cẩn Du: “…”

    Khuyết Y quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh từ trên đầu nhỏ xuống từng giọt, thân thể run rẩy dữ dội.

    Khuyết Vũ tới đỡ hắn ngồi xuống, “Tiểu Y, đệ thế nào rồi?”

    Yến Thanh Tiêu hỏi Lăng Huyền Thư: “Ngươi đã đả thương hắn?”

    “Không có, ” Lăng Huyền Thư điều hoà hô hấp, “Ta không động tới hắn tí nào, ta cũng không biết hắn bị làm sao.”

    Khuyết Vũ giơ một bàn tay Khuyết Y lên áp với tay mình, đưa nội lực qua, “Tập trung tinh thần, sắp xếp khí tức bị loạn, dẫn vào một chỗ là được.”

    Khuyết Y nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch.

    Hoắc Tư Quy chạy tới.

    Lăng Huyền Thư nhìn thấy hắn, hỏi: “Nhìn huynh đệ bọn họ giống như từng trải qua tình trạng này, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?”

    Hoắc Tư Quy nhìn qua, “Không biết.” Nói xong, lại chạy qua chỗ Khuyết Hữu.

    Khuyết Hữu nhận ra được động tĩnh phía sau, phân tâm từ lâu.

    Lăng Kha đuổi Lăng Huyền Dạ trở lại, đã bị Khuyết Hữu bức đến sát khe.

    Trên khe nằm ngang một cây đại thụ không tính là to nhưng lại rất cao, nối liền hai bên với nhau.

    “Thì ra Bạch công tử tới được là do vậy.” Lăng Huyền Dạ nói.

    Mộ Phi Hàn nhìn người mình đứng đầy bên khe đối diện, nói: “Nhìn tình trạng này có lẽ đệ tử Ẩm Huyết Giáo đã bị khống chế rồi, bọn họ cũng đã có thuốc từ Bạch công tử, sao lại không có ai qua đây?”

    Lăng Huyền Dạ suy nghĩ, nói: “Nhất định là cha do phân phó. Nhị ca nói có người sẽ không nghe, nhưng là cha nói thì hiệu quả hơn.”

    Khuyết Hữu từ lâu đã vì Lăng Huyền Dạ phá hoại kế hoạch muốn độc chết Lăng Kha mà tức giận, lại thoáng nhìn tình trạng của Khuyết Y, trong lòng táo bạo điên cuồng, từ bỏ Lăng Kha, quay đầu nhìn về phía Lăng Huyền Dạ đánh tới.

    Lăng Huyền Dạ không ngờ hắn lại đột nhiên gây khó dễ, ý thức được thì đối phương đã ở tới sát, mới muốn chặn, lại có người ra tay còn nhanh hơn.

    Mộ Phi Hàn chặt chẽ vững vàng đối đầu hai chưởng cùng Khuyết Hữu, cánh tay tê dại từng trận, thầm than người này không chỉ khinh công ghê gớm, mà nội lực cũng có lề lối.

    Lăng Kha quay lại bảo hộ hai người ở phía sau, “Không có sao chứ?”

    Lăng Huyền Dạ cầm lấy tay Mộ Phi Hàn nhìn, “Ngươi không sao chứ?”

    Mộ Phi Hàn một lần trả lời hai người, “Không có chuyện gì.”

    Khuyết Hữu muốn đi xem Khuyết Y, lại bị Hoắc Tư Quy cùng Đào Tâm Duyệt ngăn cản đường đi, lúc này cười lạnh một tiếng, “Rất tốt, giết không được Lăng gia, ít nhất hôm nay ta cũng phải giết được một tên phản đồ!”

    Lăng Huyền Kỳ ở phía sau nhìn, rút kiếm gác ở trên cổ Khuyết Y muốn động cũng không được, nói: “Ngươi dám đả thương người, ta cũng muốn giết người!”

    Sắc mặt Khuyết Hữu đột nhiên thay đổi, bỏ lại Hoắc Tư Quy thèm không để ý tới, phi thân qua bên này.

    Hoắc Tư Quy muốn cuốn lấy hắn, lại vì khinh công đối phương quá tốt, không phải là người mà hắn ứng phó được.

    Khuyết Vũ còn đang chữa thương cho Khuyết Y, liếc nhìn Huyền Thiết Kiếm trên cổ Khuyết Y, giơ cái tay đang rảnh dùng sức vung ra ngoài.

    Lăng Huyền Kỳ nhất thời cảm thấy có một nguồn sức mạnh kéo tới đập vào mặt, đẩy hắn về đằng sau, hắn muốn dùng nội lực chống đỡ, lại bị người lôi ra.

    Lăng Huyền Thư ném hắn đến phía sau mình, “Đệ không phải đối thủ của hắn, cẩn thận bị thương.”

    Hạ Tĩnh Hiên chỉ vào hai người đó nói: “Muốn bắt người, giờ không phải là thời cơ tốt đó sao?”

    Khuyết Hữu đã chạy tới gần đó, cẩn thận mà che chở hai người, tàn nhẫn đầy mắt, “Ai dám?”

    Mắt thấy Lăng Kha cùng Khuyết Hữu sắp tới cầu cây, nhưng lại đột nhiên trở lại, Lưu Chưởng Môn không khỏi sốt ruột. Lão đi vòng vòng bên phía kia, xong cũng chờ không nổi nữa, cất giọng nói: “Lăng trang chủ, thứ cho ta khó mà tòng mệnh hơn nữa, ta đi qua cũng vì muốn báo thù cho con trai!” Nói xong thả người lên cây cầu.

    Đám người Lăng Tiểu Phong vốn đang canh gác trước cầu, lại bị lão vung tay mở.

    Tào Nghĩa giơ tay muốn bắt lại không với tới, cũng lười quản lão, còn có Hách bang chủ cùng các môn phái thấy thế cũng muốn xông người qua.

    Lưu Chưởng Môn giơ chưởng đến thẳng vào lưng Khuyết Vũ, “Chịu chết đi!”

    Khuyết Hữu sao có thể để lão có cơ hội làm vậy, bay lên đá một cước tàn nhẫn vào ngực Lưu Chưởng Môn, “Cút!”

    Một cước này, cũng chưa đủ lấy mạng Lưu Chưởng Môn, Lăng Kha không thể không để ý, vội vã tách hai người ra.

    Khuyết Y mở mắt ra.

    Khuyết Vũ không dám ngừng chân khí, “Đệ tốt hơn tí nào chưa?”

    “Đại ca, huynh cần gì để ý đến ta, chẳng lẽ không biết làm vậy nguy hiểm cỡ nào hay sao?” Khuyết Y khẽ cười, “Mà đám người kia cũng thật buồn cười, lại bỏ mặc ngươi và ta ở đây chữa thương, không ai lại đây bắt chúng ta.”

    Ánh mắt Khuyết Vũ ảm đạm, “Trong lòng bọn họ mang nhân niệm*, chung quy khác với huynh đệ chúng ta.”
    *nhân niệm: suy nghĩ nhân từ

    Sắc mặt Khuyết Y trầm xuống, “Nhị ca nói đúng, sớm biết rõ huynh không hề để việc báo thù ở trong lòng! Nếu không phải huynh ấy trước khi đi Tây bắc đã sớm dặn dò Ẩm Huyết Sử hạ nhiếp hồn tán trong thức ăn của huynh, có khi huynh cũng sẽ không nghe lời của đệ đi giết những tên chưởng môn nhân chó má kia đúng không?”

    Khuyết Vũ mím mím môi, hơi quay mặt đi, “Giờ có nói tới thì có ích lợi gì, người chung quy cũng là ta giết chết, trên tay nhiễm máu tươi, rửa cũng không sạch. Ta hối hận chính là mình đã luyện môn công phu này, lại còn đồng ý để hai đệ luyện cùng, chung quy là hại các đệ.”

    “Nhưng đệ không hối hận, chỉ cần có thể báo thù, thống khổ cỡ nào đệ cũng nhịn được, cho dù công phu tà môn này thường xuyên khiến đệ sống không bằng chết.” Khóe miệng Khuyết Y hiện lên một vệt thê lương cười, “Hồi đệ cái gì cũng không hiểu, tính mạng của đệ cũng chỉ để báo thù, cho nên dù lấy tính mạng ra cược, đệ cũng phải đưa nó hoàn thành.”

    Khuyết Vũ có dự cảm không tốt, “Tiểu Y…”

    Khuyết Y làm nội lực chảy trở về, ép Khuyết Vũ ra, người như chim ưng vọt ra ngoài.

    “Tiểu Y!”

    . . .

    Chương 111: nhập ma

    Khuyết Y lao thẳng đến phía Lăng Kha cùng Lưu Chưởng Môn, liên thủ với Khuyết Hữu đối phó hai người.

    Khuyết Vũ lập tức muốn hỗ trợ, lại bị bốn huynh đệ Lăng Huyền Uyên ngăn cản.

    Lăng Kha phải bảo vệ Lưu Chưởng Môn, lại vô tâm cùng hai huynh đệ họ giao thủ, nên cứ thế lùi về sau, nên cứ thế đã đến gần cầu cây.

    Khuyết Vũ liếc mắt nhìn, thấy Lăng Kha có ý định nhường, tâm thả xuống một nửa —— còn một nửa, bởi vì một thân tà công này tổn hại quá nặng tới cơ thể, không biết khi nào sẽ xuất hiện tình trạng khó chịu, mà Khuyết Vũ cũng không thể ra hết sức.

    “Ta nhìn ra ngươi vô tâm tiếp tục trận chiến này, ” Lăng Huyền Thư để ý cử chỉ của hắn, khuyên nhủ, “Không bằng ngươi gọi hai đệ đệ về, chúng ta ngồi xuống thương lượng tìm cách giải quyết vấn đề.”

    Khuyết Vũ cười khổ, “Nếu bọn nó chịu nghe lời của ta, cũng không đến nỗi đi tới ngày hôm nay.”

    Lăng Huyền Dạ nói, “Vậy không bằng ngươi phối hợp với bọn ta, để chúng ta bắt ngươi làm con tin, uy ép hai người bọn họ ngừng tay?”

    Lăng Huyền Kỳ oán giận nói: “Cha cũng thật là, không thể bắt người lại trước rồi nghĩ tiếp chuyện phía sau được à.”

    Khuyết Vũ nhìn về phía Lăng Huyền Uyên, “Ngươi sẽ thương tổn tính mạng bọn nó?”

    Lăng Huyền Uyên lắc đầu, “Ngươi thấy thái độ cha ta rồi đấy, có ông ở đây, sẽ không để ai thương tổn huynh đệ các ngươi.”

    Khuyết Vũ than thở: “Nhưng dù sao trên tay chúng ta đã vấy máu nhiều người.”

    “Trả giá không thể tránh khỏi, nhưng cũng là một cách không thể tốt hơn.” Lăng Huyền Thư nói, “Hơn nữa các ngươi còn gặp sự cố khi luyện công đúng không? Vẫn không giải quyết, sẽ không sao chứ?”

    Khuyết Vũ nhíu nhíu mày, một lát sau mới thở dài ra một hơi, “Tư vị mất đi người thân quá không dễ chịu, ta không muốn trải qua thêm lần nào nữa.”

    Lăng Huyền Uyên nói: “Vậy hãy thu tay lại đi.”

    Khuyết Vũ trầm tư giây lát, nói: “Ngươi nhân lúc hai đứa nó nhìn sang bên này, đánh ta một chưởng.”

    Lăng Huyền Uyên không rõ.

    “Nếu ta không bị thương ở trên tay các ngươi, bọn nó sẽ không tin tưởng và cũng sẽ không ngừng tay.” Giữa hai lông mày Khuyết Vũ khó nén sầu lo, “Chúng ta luyện môn công phu này quá mức nham hiểm, không cẩn thận thì sẽ rơi vào ma đạo, đặc biệt là người có chấp niệm quá sâu. Hiện giờ hai đứa nó đã ở ranh giới ma đạo, hoặc phải nói, Tiểu Hữu nó đã rơi vào ma đạo. Ta không muốn nhìn thấy sẽ có một ngày, bọn nó cũng sẽ rơi vào kết cục như phụ thân năm đó, nếu như có thể, ta hi vọng các ngươi có thể nghĩ cách cứu bọn nó.”

    Lăng Huyền Thư nghi hoặc, “Chỉ cứu bọn họ?”

    Khuyết Vũ khẽ mỉm cười, “Một mạng đổi hai mạng, ta vẫn kiếm lời.”

    “Ngươi…” Lăng Huyền Uyên muốn nói chuyện này còn có thể thương lượng, mới mở miệng lại nghe thấy Khuyết Vũ một tiếng gầm nhẹ.

    Khuyết Vũ nói: “Bây giờ, ra tay đi!”

    Lăng Huyền Uyên đành phải giơ bàn tay lên đánh một chưởng vào bả vai hắn.

    Thân thể Khuyết Vũ bay chéo ra ngoài, bay về phía Thiệu Dục Tân.

    Thiệu Dục Tân đẩy Lăng Huyền Sương ra, đỡ được người lại, còn chưa rõ là chuyện gì, liền nghe thấy hắn thấp giọng nói: “Trói ta lại!”

    Thiệu Dục Tân nghe mà đầu óc mơ hồ.

    “Đại ca!” Khuyết Hữu hô to một tiếng rồi muốn vọt qua.

    “Đừng tới đây!” Khuyết Vũ giơ tay ngăn cản hắn, sau đó thân hình hơi chấn động, đột nhiên ói ra một ngụm máu lớn.

    Khuyết Hữu không dám cử động nữa, cả giận nói: “Các ngươi lại dám tổn thương đại ca ta, hôm nay ai cũng đừng nghĩ sống sót rời khỏi nơi này!”

    Lăng Huyền Thư nhìn Lăng Huyền Uyên, “Nhị ca, chuyện này…”

    Lăng Huyền Uyên nhìn tay mình, “Ta hoàn toàn không dùng tí sức nào, nhưng ta nhận thấy khi tay ta chạm vào bả vai hắn thì kinh mạch trong người hắn truyền đến rung động.”

    Lăng Huyền Thư kinh ngạc, “Chính hắn tự vận công chấn thương mình?”

    Lăng Huyền Uyên đi tới chỗ Khuyết Vũ, “Người này thật khó hiểu.”

    Khuyết Y cũng ngừng tay, phẫn nộ chỉ Thiệu Dục Tân, “Ngươi mau thả đại ca ta ra!”

    Thiệu Dục Tân thấy mình vô cùng vô tội, thật ra ta đây cũng không muốn giữ đại ca ngươi được chứ?

    Lăng Huyền Uyên bước tới bên cạnh Khuyết Vũ thì dừng, rút kiếm ở tay, đặt ngang ở trước người Khuyết Vũ, nói với Khuyết Hữu Khuyết Y: “Ngừng tay, không thì hắn khó mà giữ được tính mạng.”

    Hai huynh đệ họ còn chưa nói cái gì, Lăng Kha đã quặm mặt lại nói: “Không phải đã bảo các ngươi không được hại người hay sao!”

    Anh em nhà họ Lăng: “…”

    Khuyết Hữu trừng Lăng Kha, rồi nhìn chằm chằm Khuyết Vũ, nói: “Đại ca, chúng ta luyện công phu đó chung quy cũng khó mà thoát khỏi cái chết, huynh an tâm đi đi. Huynh yên tâm, đệ và Tiểu Y sẽ báo thù cho huynh, huynh ở dưới cửu tuyền, nhớ nói cho cha mẹ một tiếng, một nhà chúng ta, chẳng mấy chốc sẽ đoàn tụ.”

    “Nhị ca!” Khuyết Y không thể tin vào tai của mình, “Huynh muốn vứt bỏ đại ca?”

    Khuyết Hữu nói: “Huynh ấy vô tâm báo thù, không giúp được huynh và đệ tí nào.”

    “Nhưng mà…”

    Khuyết Vũ không nhịn được cười lớn, khí tức trong cơ thể rối loạn cực đỉnh, hắn phải khom người để cố hết sức đè xuống khi huyết đang muốn bốc lên.

    Thiệu Dục Tân mặc hắn ngã quỵ xuống đất.

    Khuyết Vũ thật vất vả mới dừng cười được, khóe mắt vẫn còn mang lệ, “Tiểu Hữu, đệ nhập ma đạo, nhẫn tâm đến mức vứt bỏ cả ta, vì để báo thù, thật sự đáng giá sao?”

    Thống khổ trong mắt Khuyết Hữu chợt lóe lên, kiên định nói: “Đáng giá!”

    Khuyết Vũ cực kỳ bi thương, duỗi tay nắm lấy vạt áo Lăng Huyền Uyên, “Nhớ kỹ lời ngươi đáp ứng ta.”

    Lăng Huyền Uyên gật đầu.

    “Thừa lúc hiện giờ đi bắt bọn nó lại, ” Khuyết Vũ thấp giọng nói, “Sau đó ngươi sẽ báo thù một chưởng đó cho phu nhân của ngươi.”

    “Được rồi!” Lăng Kha đạp lên cành cây mọc ra từ cầu cây, “Các ngươi đều lui hết lại, không được làm khó dễ hắn!”

    Ông vừa mới động, Lưu Chưởng Môn vốn bị ông ngăn ở phía sau cũng di chuyển theo, nhắm ngay Khuyết Y đứng khá gần ông, đột ngột ra sát chiêu.

    “Tiểu Y!” Khuyết Vũ kinh hãi, như gió lướt tới.

    Lăng Huyền Uyên vội vã cất kiếm, trên mũi kiếm còn bị dính một vệt máu.

    Khuyết Y nghe thấy tiếng gió cũng không tránh không né, còn bày ra tư thế cùng lão đối chưởng.

    Khuyết Hữu đã quay người lại, “Tiểu Y không được!”

    Song chưởng đối nhau.

    Lưu Chưởng Môn có thương tích trong người, Khuyết Y vốn định nhân cơ hội này giết chết lão dưới chưởng, lại quên bản thân cũng mới vừa trọng thương còn đang khôi phục, nội lực không thể dồi dào so với bình thường, xem như lực lượng ngang nhau với lão.

    Lực lượng ngang nhau dồn hết vào một đòn này, tất nhiên sẽ là lưỡng bại câu thương.

    Chân khí khuấy động, thân thể hai người đều không thể ức chế được mà lùi về sau.

    Mà độ rộng của cầu cây cũng chỉ vừa vừa, hai người bị chân khí của nhau phản phệ đẩy lên giữa không trung, cùng rơi xuống dưới khe độc.

    Lăng Kha muốn đi cứu Khuyết Y, lại bị Khuyết Hữu xông lại chặn, thời gian lửa xém lông mày, làm ông không kịp do dự suy nghĩ nhiều, đành phải thả người nhảy tới cứu Lưu Chưởng Môn giữa không trung túm được đai lưng của lão, thuận thế nhảy đến khe bên kia.

    Khuyết Vũ chậm hơn Khuyết Hữu một bước, trơ mắt nhìn hắn phi thân nhảy ra ngoài để cứu Kuyết Y.

    Thần trí Khuyết Y đã không rõ ràng.

    Khuyết Hữu dù có khinh công tuyệt thế, trong tình huống không chỗ mượn lực đạp chân, còn phải mang theo Khuyết Y gần như mất đi tri giác trở về mặt đất. Hắn nhìn thấy Khuyết Vũ chạy vội tới rìa khe, cắn răng, vận kình đẩy Khuyết Y lên trên.

    Cứ như vậy, thân thể Khuyết Hữu do mất cân bằng, rơi xuống bên dưới.

    “Không!” Khuyết Vũ lớn tiếng hô.

    Khuyết Hữu nhắm mắt lại.

    Đại ca, huynh nói đệ nhập ma đạo, nhưng huynh nhìn đi, tâm của đệ cũng không tàn nhẫn đến mức như huynh nghĩ.

    Thân thể của hắn nhanh chóng bị khói độc tràn ngập che lấp.

    Khuyết Vũ tiếp nhận Khuyết Y, để hắn ở một bên, trong miệng yên lặng thì thầm: “Tiểu Hữu, mau lên, đệ có thể mà!”

    Phía dưới cũng không truyền đến tiếng vật dày nặng rơi xuống đất, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng độc vật hưng phấn.

    “Tiểu Hữu, đệ mau…” Khuyết Vũ cảm thấy, Khuyết Hữu nếu dựa vào một thân khinh công thoát thân khỏi phía dưới cũng không khó.

    Bên khe đối diện vào lúc này lại bay xuống vô số binh khí, tất cả đều rơi vào chỗ Khuyết Hữu ngã xuống.

    Khuyết Vũ nổi giận: “Dừng tay! Các ngươi dừng tay!”

    Khuyết Y ho hai tiếng, phun ra mấy búng máu, cuối cùng cũng xem như tỉnh táo lại.

    Hắn kéo lấy ống tay áo Khuyết Vũ, “Đại ca, xảy ra chuyện gì?”

    Hai mắt Khuyết Vũ đỏ chót, “Nhị ca đệ ở dưới…”

    Khuyết Y chỉnh lý hỗn loạn đầy đầu, trợn hai mắt lên, giẫy giụa bò đến rìa khe, lớn tiếng nhiều lần hô gọi Khuyết Hữu.

    Phía dưới truyền lên một tiếng thống khổ khàn khàn, Khuyết Hữu vẫn chưa đi lên.

    “Tiểu Hữu!” Khuyết Vũ đứng lên, lúc này chỉ muốn nhảy xuống.

    “Đại ca không được!” Khuyết Y ôm lấy chân hắn, “Đừng để đệ lại một mình…”

    Khuyết Vũ cúi người gỡ tay hắn ra, “Ta sẽ không bỏ đệ lại, ta phải đi cứu nhị ca đệ dưới đó, đệ thả ta ra, không đi là không kịp.”

    Khuyết Y chần chờ thả hắn ra.

    Bên này trì hoãn trong giây lát, đã có người chạy qua cầu cây, kéo Khuyết Vũ xa khỏi rìa khe.

    Liễu Nương ôm chặt hắn, “Ngươi không thể đi, xuống đó sẽ khó mà sống được, ta không cho ngươi đi!”

    “Ngươi thả ta ra!” Khuyết Vũ nhận thấy được dấu hiệu một cách rõ ràng tâm tình nôn nóng khiến dòng máu trong thân thể nghịch lưu, nếu còn tiếp tục như vậy, không cần tới nhiếp hồn tán hắn cũng biến thành một tên ma quỷ điên cuồng giết người.

    Liễu Nương dùng hai tay ôm chặt hắn, giọng điệu nghẹn ngào, “Không buông!”

    “Ta sẽ giết ngươi!”

    “Ngươi sẽ không!” Liễu Nương rơi lệ thành hàng, “Năm đó ta bị thương nặng tới nguy cấp ngươi cũng đã cứu ta, thì bây giờ cũng không giết ta.”

    “Cha!”

    Khuyết Vũ còn đang cố tránh, bỗng dưng nghe thấy một tiếng gọi, ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Lăng Kha ở trên cầu nhảy xuống chỗ Khuyết Hữu vừa rơi xuống.

    Huynh đệ nhà họ Lăng mỗi người đều rơi một tầng mồ hôi lạnh.

    Cũng may Lăng Kha đã nhanh chóng trở lên lại, lần này vọt thẳng đến trước mặt Khuyết Vũ, trên tay còn man theo Khuyết Hữu thoi thóp.

    “Huyền Kỳ, ” Lăng Huyền Thư nói, “Đi tìm Giám Tâm xin thuốc giải độc tới đây.”

    Lăng Huyền Kỳ nghe lời đi tìm.

    Thời gian thuốc giải độc chống đỡ cũng sắp hết, hơn nữa Lăng Kha còn trực tiếp chạm vào Khuyết Hữu vừa rơi xuống, điều này cũng làm cho Lăng Huyền Thư không yên lòng.

    Thân thể Khuyết Hữu bất giác cuộn lại, hơi co giật.

    Đùi phải của hắn, bị một thanh trường kiếm xuyên thấu sườn trái, lộ ra da thịt màu tím đen đầy khủng bố, mắt thấy đã không sống được.

    “Tiểu Hữu!” Khuyết Vũ muốn vồ tới.

    Liễu Nương vẫn không chịu thả hắn ra, “Đừng đụng vào hắn, cả người hắn toàn là độc!”

    “Ngươi thả ta ra!” Khuyết Vũ cường vận nội lực, đánh văng nàng ra, chạy đến bên cạnh Khuyết Hữu.

    . . .

    Thuộc truyện: Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự