Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự – Chương 112-114

    Thuộc truyện: Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự

    Chương 112: tự thực ác quả ( chịu quả báo)

    Khuyết Y đã hơi sợ hãi.

    Khuyết Vũ nắm chặt tay Khuyết Hữu, “Tiểu Hữu, đệ nhìn ta, nhìn ta!”

    “Đại… Đại ca…” Ánh mắt Khuyết Hữu tan rã, đã không còn tụ vào một chỗ.

    “Đáng chết!” Khuyết Vũ nhìn màu da hắn đang biến đen, rơi nước mắt xuống, “Đã sớm nói đệ đừng có nuôi mấy thứ này, đệ toàn không chịu nghe lời của ta…” Cuối cùng hại người hại mình.
    Khuyết Hữu khó khăn thở hổn hển, “Đại… Ca, đệ không…Không nên…dùng…dùng nhiếp hồn…với huynh…Huynh có thể… Có thể… tha… tha…” thứ…

    Hắn cực kỳ vất vẻ nói ra từng chữ một, rất muốn nói xong một câu này, nhưng vẫn không nói hết lời được.

    Lúc Khuyết Hữu tắt thở, vẫn cố gắng mở to đôi mắt, nhìn dáng vẻ này có hơi doạ người.

    “Tiểu Hữu!”

    “Nhị ca!”

    Lăng Huyền Sương đem mặt vùi vào ngực Thiệu Dục Tân.

    Thiệu Dục Tân khẽ vuốt sống lưng của hắn, “Sợ?”

    Lăng Huyền Sương buồn buồn ừ một tiếng.

    Lăng Huyền Kỳ từ chỗ Bạch Giám Tâm lấy được thuốc giải chạy về chia cho mọi người, nói: “Bạch đại ca nói hắn cần mang A Tịch ca về Tử Trúc Lâm tĩnh dưỡng, bảo chúng ta mau mau giải quyết chuyện bên này cho tốt rồi xuống núi.”

    Lăng Huyền Thư hỏi: “Tình trạng A Tịch không tốt?”

    “Không có gì đáng ngại, ” Lăng Huyền Kỳ nói, “Bạch đại ca nói vài câu, đệ chỉ nghe hiểu câu này.”

    Lăng Huyền Uyên nhìn kỹ tay Lăng Kha, thấy màu da cha mình không bị đổi màu như Khuyết Hữu mới thoáng yên lòng, nói: “Cha, con biết cha cũng không muốn làm khó huynh đệ bọn họ, thế nhưng ở đây có rất nhiều người nhìn, chúng ta phải làm thế nào?”

    Lăng Kha nhìn thi thể Khuyết Hữu, tiếc hận thở dài.

    Vẻ mặt Hoắc Tư Quy trở nên quái dị, phun ra một hơi, muốn cười nhưng không cười nổi.

    Đào Tâm Duyệt nựng nựng mặt hắn, “Muốn khóc?”

    Hoắc Tư Quy bị nàng kéo nhếch cả miệng, nói: “Ta chỉ cao hứng vì mình đã nhìn thấy kẻ thù chết ở trước mặt của ta, cha mẹ dưới suối vàng có biết, chắc sẽ an tâm đi.”

    “Vậy ngươi…” Đào Tâm Duyệt đang muốn khuyên giải an ủi hắn hai câu, lại cảm thấy sau lưng thoáng qua một cơn lạnh.

    Hoắc Tư Quy vội vàng kéo nàng ra phía sau, cảnh giác nhìn Khuyết Vũ.

    Khuyết Vũ đỏ mắt lên nhìn chằm chằm hai người, cực kỳ giống dã thú nhìn chằm chằm con mồi tùy thời mà động.

    Liễu Nương bị nội lực của hắn chấn thương, cố hết sức từ dưới đất bò dậy, “Giáo chủ, đừng… Đừng tiếp tục giết người. Ngươi van cầu bọn họ, bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi, chúng ta rời khỏi nơi này, tìm một chỗ dàn xếp lại, hãy quên tất cả những thứ này đi.”

    Khuyết Vũ không trả lời nàng, quay đầu nhìn sang Lưu Chưởng Môn đối diện.

    Cùng Khuyết Y đối đầu một chưởng, đã để Lưu Chưởng Môn từ đầu đã bị thương không đứng dậy nổi, lão nhận ra tầm mắt lạnh lẽo của Khuyết Vũ, nắm chặt cánh tay Hách bang chủ.

    “Ta cũng không muốn đại khai sát giới, ” Khuyết Vũ giúp Khuyết Hữu nhắm mắt lại, thả thi thể hắn xuống, đứng lên nói, “Nhưng lão ta, phải chết.”

    Liễu Nương nhào tới trước người hắn, “Chỉ cần lão chết, ngươi sẽ đồng ý ngừng tay sao?”

    Khuyết Vũ không cam tâm, cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Khuyết Y, gật đầu, “Chỉ cần lão ta chết, ta sẽ đồng ý ngừng tay. Ngươi ở đây giúp ta chăm nom Tiểu Y, ta đi rồi trở lại ngay.”

    “Không, ” Liễu Nương đẩy hắn về phía sau, “Ngươi đừng tới bên đó, những người đó sẽ giết ngươi.”

    Khuyết Vũ cau mày, “Ngươi không ngăn được ta.”

    “Nhưng ta có thể đi thay ngươi.” Liễu Nương nói xong, xoay người nhảy lên cầu cây, nhắm thẳng tới chỗ Lưu Chưởng Môn, không nói hai lời, nâng đao chém tới.

    Lấy võ công của nàng, một mình nàng sẽ khó mà đắc thủ, Khuyết Vũ lúc này cũng phải vọt tới.

    Lăng Kha ngăn cản đường đi của hắn, “Khuyết nhi, dừng tay đi, nếu còn tiếp tục chỉ tăng thương vong mà thôi.”

    Tào Nghĩa tiến lên ngăn cản Liễu Nương, “Liễu hạp chủ, ngươi còn chưa biết hối cải hay sao?”

    “Hối cải có ích lợi gì, có thể đền bù cho ta được như mong muốn hay sao?” Liễu Nương bị thương không nhẹ, quá mấy chiêu với hắn đã có vẻ cực kỳ cật lực.

    Tào Nghĩa nói: “Ta vốn nên thay Vạn phong chủ báo thù, nhưng xem ngươi là giới nữ lưu, tha cho ngươi khỏi chết, ngươi mau mau dừng tay đi.”

    “Ta dừng tay, ” Liễu Nương thoáng trì hoãn chiêu thức, quả thấy Tào Nghĩa cũng có ý thu chiêu, lập tức biến chiêu đâm tới Lưu Chưởng Môn phía sau hắn, “Giết được lão xong thì sẽ dừng tay!”

    Tào Nghĩa mới đầu còn hạ thủ lưu tình với nàng, giờ lùi tới bên người Lưu Chưởng Môn, mà một đao nàng chém tới này mắt thấy gần đâm vào ngực bụng Lưu Chưởng Môn.

    Mà Lưu Chưởng Môn cũng chẳng còn lại mấy hơi thở, nhận mệnh nhắm mắt lại.

    Hách bang chủ kéo lão về phía sau, rồi nhấc chân đá văng đao Liễu Nương ra.

    Tào Nghĩa cũng bắt được cánh tay Liễu Nương, hơi dùng lực vặn nó sang hướng khác.

    Liễu diệp đao xoay chuyển thành vòng cung theo cổ tay nàng, cuối cùng cắt ngang vào chính bụng mình.

    Liễu Nương ngã xuống đất, nỗ lực quay đầu lại nhìn về phía Khuyết Vũ.

    Khuyết Vũ cũng không hề nhìn sang.

    Liễu Nương nhẹ giọng nở nụ cười, cười hai tiếng lại biến thành khóc, trong lúc đang khóc khóc cười cười thì đứt hơi mà chết.

    Tào Nghĩa than thở: “Vạn phong chủ, từng là bằng hữu, ta đã báo thù cho ngươi, ngươi ngủ yên đi.”

    Sắc mặt Khuyết Vũ lạnh lùng nhìn Lăng Kha không chịu nhường đường.

    Lăng Kha tiếp tục khuyên nhủ: “Tiểu Y nhìn qua không được tốt lắm, giờ phải tìm một nơi để nó nghỉ ngơi chữa thương trước đã, không nên ghi nhớ chuyện báo thù nữa.”

    Khuyết Vũ nói: “Lăng thúc phụ, chuyện năm đó ta không trách ngươi, ngươi tránh ra. Hôm nay ta chỉ cần mạng lão già kia, những người còn lại ta sẽ không tính toán.”

    “Đại ca, huynh thật là ngu!” Khuyết Y gian nan ngồi dậy, “Huynh không tính toán với họ, lẽ nào họ cũng không tính toán với chúng ta sao? Còn có, Nhị ca cũng đã chết rồi, huynh lại còn nói chuyện năm đó huynh không trách ông ta, làm sao huynh xứng đáng được với cha với mẹ?”

    Lông mày Khuyết Vũ nhíu lại, “Tiểu Y, mạch tượng của đệ hôm nay đã đi ngược chiều một lần, hãy cố gắng đừng để cho tâm trạng lên xuống quá lớn.”

    “Huynh còn nói thế được à, sao còn muốn quản đệ!” Khuyết Y run rẩy đứng lên, “Huynh mau đi ra, huynh không ra tay, thì đệ ra tay! Dù đệ không đủ khí lực giết hết người ở đây, cũng phải giết chết Lăng Kha lão tặc đầu tiên!”

    Khuyết Vũ kéo hắn, “Tại sao hai đệ mãi mãi cũng không chịu nghe lời của ta! Ta đã mất đi Tiểu Hữu, ta không muốn lại mất thêm đệ nữa!”

    Khuyết Y giơ tay chỉ vào Lăng Kha, “Vậy huynh giết ông ta đi, nếu không đệ cũng không nhận huynh làm đại ca !”

    Khuyết Vũ vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, một lát sau mới gật gật đầu, “Được.”

    “Khuyết…” Lăng Kha đang muốn khuyên bảo, trong chớp mắt đã thấy Khuyết Vũ tới gần.

    Khuyết Vũ ra chiêu cực nhanh, lộ rõ vẻ không muốn, “Lăng thúc phụ, đắc tội rồi.”

    Lăng Kha vẫn từng bước thoái nhượng, nhưng công phu Khuyết Vũ hiển nhiên cao minh nhiều hơn so với Khuyết Hữu, ông cũng không dám bất cẩn quá mức.

    Hai người vẫn tranh đấu ở rìa khe, nhìn ra huynh đệ nhà họ Lăng đều đang lo lắng.

    Khuyết Y nhìn một vòng, tầm mắt mọi người đều tập trung ở trận đấu này, nên không có ai để ý tới mình.

    Đây thực sự là một cơ hội rất tốt, Khuyết Y nghĩ.

    Hắn nỗ lực bình phục chân khí hỗn loạn trong cơ thể, đợi đến khi cảm thấy chân khí đã hơi ổn định, liền vọt thẳng tới Yến Thanh Tiêu đứng cách mình gần nhất, duỗi bàn tay vận mười phần lực.

    Khinh công hắn xuất sắc, lại thêm không có ai để ý tới hắn nãy giờ đứng còn không vững, đợi đến khi Yến Thanh Tiêu nhìn thấy hắn, hắn đã ở trước mặt.

    Không chờ Yến Thanh Tiêu phản ứng, Lăng Huyền Thư đã dịch bước chân đến trước người y.

    Vốn định lấy chưởng lực bức lui Khuyết Y, Lăng Huyền Thư lại nhớ tới lời Lăng Kha căn dặn, không được hại người, liền quay người ôm lấy Yến Thanh Tiêu.

    Cảm giác được bàn tay Khuyết Y áp sát lưng mình, Lăng Huyền Thư dẫn nội lực toàn thân chuyển đến chỗ tay đối phương, bảo vệ tâm mạch, cùng lúc lấy một phần chân khí cực nhỏ hất hắn ra.

    “Ai kêu ngươi chắn hả!” Yến Thanh Tiêu đẩy Lăng Huyền Thư ra, nhìn chằm chằm sắc mặt của hắn, “Ngươi thế nào rồi, không có sao chứ?”

    “Không có chuyện gì, trên người hắn có thương tích, không đủ để thương tổn được ta.” Lăng Huyền Thư cầm tay y, “Đúng là doạ ngươi rồi, mặt trắng cả lên.”

    Yến Thanh Tiêu mạnh miệng, “Ai sợ chứ! Ta lớn lên vốn đã trắng!”

    Lăng Huyền Thư cười, “Không sai, Thanh Tiêu vốn đã trắng sẵn, rất ưa nhìn.”

    Yến Thanh Tiêu: “…” Rất muốn vả miệng mình với cả có nên đấm cả hắn không?

    Một bên khác, tuy chỉ chịu đựng nội lực Lăng Huyền Thư khuấy động nhẹ vô cùng, Khuyết Y đã ngã ra đi thật xa, một lúc lâu còn chưa đứng lên được.

    Khuyết Vũ nghe thấy tiếng vang, quay đầu lại nhìn sang, vội vàng chạy về bên cạnh hắn.

    Lăng Kha không tránh khỏi lại trách cứ Lăng Huyền Thư, “Thế này không phải lại biến mọi chuyện càng ngày càng nguy rồi sao, thật không giúp được cái gì!”

    Lăng Huyền Thư cười khổ, “Con rất vô tội, ai biết hắn lại yếu đuối mong manh thế chứ? Còn không bằng để hắn đánh một lúc cho xong, con cũng không chết được, mà còn có thể lấy lòng cha con, cha thấy con nói đúng hay không?”

    Lăng Kha đi tới, “Nói hưu nói vượn!”

    Trên trán Khuyết Y lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhìn qua còn hung hiểm hơn cả lần trước.

    “Ngươi đã làm gì hắn!” Khuyết Vũ gào thét với Lăng Huyền Thư.

    Lăng Huyền Thư: “…” Chẳng hề làm gì cả.

    Khuyết Y cầm lấy tay Khuyết Vũ, “Đại ca, ta… Đệ đau quá…”

    “Đừng sợ, cố nhịn, rất nhanh sẽ không sao rồi.” Khuyết Vũ nói xong, dìu hắn ngồi dậy, muốn giúp hắn sắp xếp khí tức lần hai.

    Khuyết Y lại sống chết cầm lấy tay hắn không buông, “Không, đệ… Đệ sợ là… Phải đi gặp Nhị ca, đại ca…”

    “Sẽ không!” Khuyết Vũ đẩy ngón tay của hắn ra, “Đệ sẽ không sao, ta sẽ không để cho đệ gặp chuyện!”

    Khuyết Y va vào ngực hắn, máu từ miệng mũi tuôn ra, “Không… Không xong rồi…”

    “Tiểu Y!” Khuyết Vũ ôm hắn, đau lòng đến không thể thở nổi.

    Khuyết Y cầm lấy ống tay áo của hắn, từ từ nhắm mắt lại, “Muốn… Báo… Thù…”

    Tuy đã sớm biết luyện môn công phu này sẽ tới một ngày có kết cục như vậy, nhưng đến khi thời điểm đó đến, Khuyết Vũ vẫn không cách nào tiếp thu nổi.

    Hết thảy quyến luyến của hắn trên cõi đời này, một ngày thành không.

    Đau xót to lớn khiến hắn nghẹt thở, hắn không muốn thừa nhận đây chính là báo ứng kéo tới, có thể làm lúc này, chính là thiên nộ.( phẫn nộ giận chó đánh mèo)

    Khuyết Vũ thả Khuyết Y đã dừng hô hấp xuống, đứng dậy lạnh lùng nhìn Lăng Huyền Thư, “Ngươi giết hắn, ta muốn ngươi phải đền mạng.”

    . . .

    Chương 113: Khuyết Vũ

    Lăng Huyền Thư duỗi ra một ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, “Giờ đến phiên ngươi nhập ma?”

    Hai mắt Khuyết Vũ đỏ đậm, đánh thẳng tới.

    Nếu nói lúc so chiêu với Lăng Kha thì Khuyết Vũ vẫn tính thủ lễ, nhưng so chiêu cùng Lăng Huyền Thư thì hắn giống như đổi thành một người khác vậy, chiêu nào chiêu nấy đều tấn công vào chỗ yếu của Lăng Huyền Thư, cực kỳ tàn nhẫn.

    Lăng Huyền Thư chỉ kịp trong lúc hắn xông tới đẩy Yến Thanh Tiêu ra, nên cả thời gian rút kiếm cũng không có, mà ngay từ đầu hắn đã vô tâm đánh đấu, chỉ không ngờ người này cuồng lên lại khó đối phó đến vậy. Hắn bị đánh cho trở tay không kịp, lúc phục hồi tinh thần lại có thời gian bận tâm đến cái khác thì đã lui ra thật xa.

    Yến Thanh Tiêu vẫn lo lắng đứng ở phía sau.

    Lăng Kha cũng mang theo những người còn lại theo sau, nhìn kỹ hai người đối chiêu, trong lòng nghĩ nếu một trong hai người có thương tích, ông sẽ lập tức ra tay.

    Lăng Huyền Uyên hỏi: “Không ngăn bọn họ lại sao?”

    Lăng Kha nói: “Hữu nhi cùng Y nhi trước sau rời hắn mà đi, trong lòng hắn sẽ không dễ chịu, thêm vào hắn luyện môn công phu này có mấy phần tà tính, làm cho lệ khí trong hắn còn nặng hơn so với người khác, nếu không cho hắn cơ hội phát tiết, chỉ sợ hắn sẽ gây ra chuyện càng kinh người hơn.”

    Hai mắt Yến Thanh Tiêu vẫn theo sát Lăng Huyền Thư, cũng không quay đầu lại nói: “Vậy tại sao phải để Huyền Thư đến cho hắn phát tiết? Sao ngài không tự mình đến?”

    Lăng Kha: “…”

    Lăng Huyền Sương cười nói: “Cha đừng nghĩ mà phiền lòng, do em dâu Thanh Tiêu đang lo lắng cho Huyền Thư quá thôi.”

    “…” Khóe miệng Lăng Kha giật giật, “Em dâu?”

    Mặt Lăng Huyền Uyên không biến sắc nói: “Cha, nói chính sự đi.”

    Lăng Kha: “…” Già đầu còn bị nhi tử giáo huấn, nói ra nhất định vô cùng mất mặt.

    Lăng Huyền Dạ nói: “Nếu không ta tới thay Tam ca, để huynh ấy xuất kiếm.”

    “Trong các con ngoại trừ Huyền Thư ra không ai là đối thủ của hắn.” Lăng Kha nói, “Còn nữa đối phương người ta tay không, nó cầm kiếm thành thì ra cái gì?”

    Lăng Huyền Thư am hiểu kiếm pháp, Khuyết Vũ lại giỏi về công phu quyền cước, lại có khinh công tuyệt diệu, nếu không phải Lăng Huyền Thư có nội lực hơn hắn một bậc, chỉ sợ đã sớm thất bại.

    Nghe thấy bọn họ nói chuyện, Lăng Huyền Thư cất giọng nói: “Thanh Tiêu đừng lo lắng, ta còn chịu đựng được, huống hồ có cha ở đây, sẽ không để cho ta có chuyện.”

    “Ai lo lắng cho ngươi?” Ngoài miệng tuy nói vậy, Yến Thanh Tiêu lại không chịu dời tầm mắt tí nào, “Ta đang nghĩ sao ngươi đánh mãi chưa xong, ta đã sớm đói bụng, muốn xuống núi!”

    Dư Diệu nghe thấy tiếng, ở trong đình nhô đầu ra, “Các ngươi tới đón chúng ta xuống núi hả?”

    “…” Lăng Huyền Thư không dám dừng tay, “Ngươi chờ một chút.”

    Khuyết Vũ thấy hắn so chiêu với mình bề ngoài nhìn như đang ở thế hạ phong, thế mà còn có thể phân tâm nói chuyện cùng người khác, không khỏi tức giận hơn. Hắn đánh mạnh Lăng Huyền Thư ba chiêu, chờ đối phương lui về phía sau thì nhanh chóng bật người lên, giẫm cây cối trên vách đá chạy gấp về nơi ở, giữa không trung để lại một câu nói, theo bóng người của hắn đi xa, giọng nói không hề giảm.

    Hắn nói: “Hôm nay một mình ta đánh không lại nhiều người các ngươi, nhưng sẽ có lúc ta tìm tới các ngươi báo thù, lúc đó các ngươi đừng mơ có ai sống được!”

    Lăng Huyền Thư hơi run, cũng không chào hỏi với những người khác, dùng hết toàn lực đuổi theo.

    “Này!” Yến Thanh Tiêu tức giận đá loạn thân cây, “Lại như vậy!”

    “Khuyết Vũ muốn trốn đi, trong phòng của hắn nhất định còn có cơ quan, đi vào chúng ta sẽ không tìm được.” Lăng Huyền Uyên nói.

    Lăng Huyền Kỳ bĩu môi, “Vậy không phải sẽ tốt hơn đó sao?”

    “Đệ không nghe hắn vừa nói gì sao, ” Lăng Huyền Dạ gõ đầu Lăng Huyền Kỳ, “Chờ chúng ta đi rồi, hắn lại lẻn ra, rồi đại sát tứ phương.”

    Lăng Huyền Sương nói: “Cho nên không phải Huyền Thư đang đi cản hắn đó sao, sao các ngươi còn không mau đi hỗ trợ?”

    “Nếu nó cố ý đi theo con đường giống phụ thân nó, ta sẽ không nể mặt nữa.” Lăng Kha chạy theo, “Chúng ta đi!”

    Khinh công của Lăng Huyền Thư không sánh được với Khuyết Vũ, cuối cùng chậm hơn hắn một bước, đến lúc chạy tới trước lầu các, thấy bóng lưng Khuyết Vũ vào cửa, sau đó đóng chặt cửa lại, thì không có một tiếng động nào khác.

    Lăng Kha đuổi theo, nói: “Người đâu?”

    Lăng Huyền Thư chỉ tay qua, “Bên trong.”

    “Tại sao không vào?” Lăng Kha hỏi.

    Lăng Huyền Uyên nói: “Nếu hắn muốn trốn, nói rõ cơ quan trong đó đủ vững chắc đủ phức tạp, chắc chắc chúng ta không vào được, hoặc là dù có đi vào cũng không tìm được hắn.”

    Bối Cẩn Du ngẩng đầu nhìn, nói: “Không thì ngươi đưa ta vào, để ta tìm thử cơ quan mở cửa chỗ nào?”

    “Không được, ” Lăng Huyền Uyên quả đoán phủ quyết, “Hôm nay ngươi đã quá mệt mỏi.”

    Lăng Kha nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, lại dời tầm mắt về lầu các, một lát sau lại nhìn về phía Lăng Huyền Uyên tay đang ôm bên hông Bối Cẩn Du.

    Mặt Lăng Huyền Uyên không hề cảm xúc hỏi: “Có việc gì thế?”

    “…” Lăng Kha lắc đầu, “Không có.”

    Yến Thanh Tiêu nhịn đến nửa ngày, cuối cùng nhịn không được nữa, nhéo hông Lăng Huyền Thư một cái.

    Lăng Huyền Thư hô khẽ một tiếng, vẻ mặt đau khổ nhìn hắn, “Thanh Tiêu…”

    “Có ý kiến?” Yến Thanh Tiêu trừng hắn.

    Lăng Huyền Thư thành khẩn nói: “Không có.”

    Lăng Kha: “…”

    Yến Thanh Tiêu nhận thấy ánh mắt Lăng Kha nhìn sang, mặt không khỏi nóng lên.

    Lăng Huyền Thư bước lên ngăn Yến Thanh Tiêu ở phía sau, ho khan hai tiếng nói: “Ta có cách để hắn đi ra, có điều…”

    “Điều gì?” Lăng Huyền Kỳ hiếu kỳ nói.

    Lăng Huyền Thư nói: “Có điều hơi đê tiện một tí.”

    “Giờ cũng không cố được nhiều chuyện, mà nhiều người bị thương còn đang chờ cứu trị nữa, ” Lăng Huyền Sương ngồi ở trên cánh tay Thiệu Dục Tân, “Quan trọng nhất chính là, ta vừa mệt vừa đói.”

    “…” Lăng Huyền Dạ buồn cười nói, “Tại sao vế sau lại quan trọng hơn?”

    Thiệu Dục Tân chỉnh lại tóc mai bị gió thổi tán loạn cho Lăng Huyền Sương, “Ừm, vế sau tương đối quan trọng.”

    Lăng Huyền Dạ: “…”

    “Mặc kệ là cách gì, cứ thử đi, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Cẩn Du không thể chờ thêm nữa.”

    Lăng Huyền Thư đáp một tiếng, nhìn Lăng Kha một cái, vận nội lực gia tăng giọng nói, “Khuyết giáo chủ, ngươi không để ý đến thi thể lệnh đệ sao, vậy chúng ta nên xử trí thế nào?”

    Lăng Kha: “…” Ngự Kiếm sơn trang chẳng lẽ không phải là danh môn chính phái hay sao?

    Quả nhiên Khuyết Vũ nhanh chóng vọt ra ở giữa cửa, mặt lạnh nhìn Lăng Huyền Thư, “Đê tiện.”

    Lăng Huyền Thư gật đầu, “Ta biết.”

    Lăng Kha lời nói thành khẩn nói: “Khuyết nhi, cháu nghe ta nói một câu, đừng nhớ chuyện báo thù nữa, chung quy sẽ hại đến cháu. Cháu có thể thả xuống cừu hận năm đó, chứng minh tâm địa cháu không xấu, cho nên chuyện hôm nay, ta tin chắc cháu sẽ nghĩ thông suốt. Từ bỏ những ý nghĩ trả thù kia, theo ta đến Ngự Kiếm sơn trang đi, nếu có ai còn muốn tìm cháu để gây sự, ra sẽ liều cái mạng già này bảo vệ cháu.”

    Khuyết Vũ nở nụ cười, nụ cười thê thảm, “Ta không cần, tất cả những gì ta quan tâm đều đã không còn tồn tại nữa, sống chui nhủi ở thế gian còn có nghĩa gì? Chẳng bằng giết nhiều thêm một toán, đỡ cho có một ngày chết ở trong tay kẻ thù, cũng có mặt mũi đi gặp cha mẹ ta.”

    “Ngươi không sợ ta tiên thi*?” Lăng Huyền Thư từ tốn nói. ( dùng roi đánh xác chết)

    Khuyết Vũ tàn nhẫn trừng mắt hắn, hơi nheo đôi mắt lộ ra âm lãnh.

    Yến Thanh Tiêu giật nhẹ y phục Lăng Huyền Thư, “Được rồi, không nên nói nữa.”

    “Không nói hắn sẽ còn quay trở lại.” Lăng Huyền Thư thấp giọng nói.

    Khuyết Vũ nói: “Các ngươi tránh ra, ta muốn đi mang Tiểu Hữu cùng Tiểu Y về.”

    “Để ngươi mang về ngươi sẽ đi theo chúng ta sao?” Lăng Huyền Uyên hỏi.

    Khuyết Vũ kiên quyết nói: “Không biết.”

    “Đã vậy thì, ” Lăng Huyền Uyên rút kiếm nhảy lên lầu các, “Đắc tội rồi!”

    Lăng Huyền Thư nắm lấy tay Yến Thanh Tiêu, rồi lại buông ra, “Chắc là đại ca nhớ thương Nhị tẩu, nóng ruột, ta đi giúp huynh ấy. Lần này nói cho ngươi, ngươi đừng giận ta.”

    Yến Thanh Tiêu lườm hắn một cái, “Đi đi.”

    Lăng Huyền Thư cười cười, “Được.”

    Thấy Lăng Huyền Thư phải đi, Yến Thanh Tiêu lại dặn dò: “Cẩn thận.”

    “Tất nhiên.” Lăng Huyền Thư vốn định đến gần hôn nhẹ y một cái, lại thoáng nhìn qua Lăng Kha đang nhìn mình chằm chằm, đành phải tạm thời bỏ qua, nâng kiếm gia nhập với Lăng Huyền Uyên cùng Khuyết Vũ.

    Khuyết Vũ đối phó một người còn không dễ, huống chi là hai huynh đệ nhà họ liên thủ, bị bức ép tới chỉ còn dùng được khinh công nhảy qua từng lầu các.

    Lăng Huyền Thư cùng Lăng Huyền Uyên không có ý tổn thương hắn, bởi vậy chưa từng ra sát chiêu, chỉ muốn bắt hắn, mang về Ngự Kiếm sơn trang, rồi để Lăng Kha từ từ cảm hóa.

    Khuyết Vũ dần cảm thấy chống đỡ không nổi nữa. Hôm nay hắn đã vận công tổn thương chính mình, tâm trạng vẫn không bình tĩnh, nội tức từ lâu đã rối loạn. Vào lúc này lại phải cùng hai người họ so chiêu, Khuyết Vũ cảm thấy, hướng đi kinh mạch trong người mình đang chầm chậm thay đổi.

    Nhìn ra sắc mặt hắn biến hóa, Lăng Huyền Thư không áp sát tới nữa mà lui lại một bên.

    Lăng Huyền Uyên nhớ Bối Cẩn Du, không muốn trì hoãn, mũi kiếm lại đưa về phía trước.

    Kiếm chiêu của hắn vẫn không quá nhanh, nhưng Khuyết Vũ lúc này dường như tránh thoát không được, bước chân lảo đảo, mũi kiếm sắp chạm gần tới ngực.

    Lăng Huyền Uyên hơi kinh hãi, vội vã thu kiếm.

    Ba người đã đánh lên tận nóc nhà, gió núi lạnh lẽo, thổi qua y phục vang lên rì rào.

    Lăng Huyền Thư nhìn phía sau lầu các, sơn vụ mênh mông, phía dưới cái gì cũng không nhìn thấy.

    Khuyết Vũ đứng tại chỗ thở hổn hển, thỉnh thoảng lại ho vài tiếng.

    Lăng Huyền Uyên thu hồi kiếm, nói: “Ngươi đã vô lực thì đừng đấu với chúng ta nữa, đi theo chúng ta đi.”

    Kinh mạch đi ngược chiều mang đến thống khổ to lớn giống như muốn nuốt chửng thần trí Khuyết Vũ, hắn vẫn miễn cưỡng đứng vững không để cho mình ngã xuống, muốn nói gì đó, mới hé miệng máu lại chảy ra.

    “Khuyết nhi!” Lăng Kha lúc này cũng nhảy tới, muốn nhìn tình trạng của hắn.

    Khuyết Vũ lùi về sau hai bước đạp xuống mái hiên bên cạnh, nhấc tụ áo lau máu bên môi, “Ta thà… Chết, cũng không… Sẽ không luồn cúi với… Kẻ thù của ta.”

    “Khuyết…” Lăng Kha lại tiến lên một bước.

    Khuyết Vũ khẽ mỉm cười, nhắm hai mắt lại ngửa về đằng sau.

    Lăng Huyền Uyên cách hắn gần nhất muốn đưa tay kéo hắn, lại chỉ kéo rách được nửa đoạn ống tay áo của hắn.

    Lăng Huyền Thư nhìn sang, mây mù lượn lờ, nào còn có bóng dáng của hắn?

    . . .

    Chương 114: Kết thúc

    Lăng Kha rất là tiếc hận, nhưng cũng không còn cách nào, đứng trên mái hiên nhìn sâu xuống dưới vực, thở dài nói: “Về nhà đi, mẹ các con ở nhà ầm ĩ lắm rồi, ngày ngày đều nhắc tới các con.”

    Mọi người ai cũng không lên tiếng, ngoan ngoãn đi theo ông.

    Đi tới đình, nhìn thấy chỉ có Bạch Giám Tâm đang cùng Phong Tích còn chưa tỉnh táo lắm ở đó, Yến Thanh Tiêu hỏi: “Phó Nam đâu?”

    Bạch Giám Tâm xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán thỉnh thoảng chảy ra giúp Phong Tích, nói: “Đệ tử theo phía sau ta lại đưa không ít thuốc tới, ta kêu mọi người uống thuốc, rồi dọn dẹp sơ nơi này, Dư Diệu cùng Phó Nam đi hỗ trợ rồi.”

    Lăng Huyền Thư nói với Lăng Huyền Kỳ: “Đệ đi dặn dò người của chúng ta, bảo bọn họ tìm một chỗ chôn hai huynh đệ Khuyết Hữu Khuyết Y, thuận tiện lập một mộ bia đơn giản.”

    Lăng Huyền Kỳ đáp ứng, đang muốn đi lại bị Lăng Kha gọi lại.

    Lăng Kha nói: “Nói cho mọi người, không nên làm khó dễ đệ tử Ẩm Huyết Giáo quá mức, không biết hối cải thì phế bỏ võ công phái đến nông gia lân cận giúp công, có lòng sửa đổi thì sắp xếp mỗi người vào mấy môn phái, bảo các môn phái đồng ý tiếp nhận bọn họ, cho bọn họ một cơ hội hướng thiện đi.”

    “Vâng.” Lăng Huyền Kỳ đáp lời, gọi Hạ Tĩnh Hiên đi cùng.

    Lăng Huyền Thư lại hỏi dò lại tình trạng Phong Tích, nghe Bạch Giám Tâm nói tạm thời không có gì đáng ngại, thế nhưng phải cần tĩnh dưỡng một thời gian mới yên lòng, giúp hắn đỡ người lên, đi tới cầu cây.

    Đi tới rìa khe, Lăng Huyền Sương bịt mũi nói: “Bạch công tử, ngươi có thuốc gì không, giết mấy thứ dưới đó luôn đi, bớt để cho bọn họ hại người nữa.”

    “Những thứ này tồn tại cũng không có gì sai, chỉ sai ở chỗ người sử dụng gom chúng nó lại để lợi dụng.” Bạch Giám Tâm nói, “Nơi này chắc sau này cũng không có ai đến đây, qua một thời gian ngắn không có đồ ăn, những độc vật này sẽ tự giết lẫn nhau rồi tản đi, không đáng để lo.”

    Lăng Huyền Sương rất tự giác đưa tay muốn Thiệu Dục Tân ôm sang cầu, “Ừm, đừng kéo dài là được rồi.”

    Đi sang cầu, thấy Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa ngồi ở một bên nghỉ ngơi, Lưu Chưởng Môn thì được đặt nằm ở một núi đá gần đó, Lăng Kha còn đang định hỏi lão bị thương thế nào, thì nghe Hách bang chủ nói: “Lăng trang chủ, lần này đa tạ ngài trượng nghĩa cứu viện, chúng ta mới có thể hoàn toàn thắng lợi. Chỉ tiếc Lưu Chưởng Môn không thể chống đỡ, đã từ thế.”

    Lăng Kha há miệng, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu thở dài.

    “Thôi thì tốt xấu gì ông ấy cũng báo thù xong, dưới suối vàng có biết, hẳn sẽ an tâm đi.” Tào Nghĩa nói, “Ta cùng Hách bang chủ sẽ hỗ trợ đem di thể Lưu Chưởng Môn về Túy Tiên Sơn, chúng ta chia tay ở đây đi.”

    Lăng Kha cùng họ nói vài câu sau này còn gặp lại, nhìn theo bọn họ xuống núi.

    Yến Thanh Tiêu quay đầu lại, nhìn lên Hỏa Vân đỉnh.

    “Sao vậy, ” Lăng Huyền Thư xoa bóp mặt y, ” Lúc này ngươi mới cảm thấy ở đó có người đang nhìn chằm chằm?”

    Yến Thanh Tiêu vỗ bỏ tay hắn, “Ta đang suy nghĩ chuyện này kết thúc xong lại khiến người ta buồn phiền phát hoảng, Khuyết Vũ kia cũng không tính quá xấu, thật ra cũng không phải đi đến nước này.”

    Lăng Huyền Thư thay đổi đi sờ ngực y, “Vậy ta xoa xoa cho ngươi nè, xoa xong sẽ hết buồn phiền.”

    Yến Thanh Tiêu vừa bực mình vừa buồn cười, “Ngươi cách xa ta ra!”

    Lăng Huyền Thư lại ôm lấy y, “Thanh Tiêu, theo ta về nhà đi.”

    Lần này Yến Thanh Tiêu hiếm thấy lại không có từ chối, hơi đẩy hắn ra, cầm lấy tay hắn đuổi theo mọi người, “Đi thôi.”

    Ánh chiều tà le lói.

    …..

    ______________________________________________________

    Mình nghĩ tác giả làm cái kết này cũng quá đẹp rồi, nếu ai cảm thấy cái kết chưa thỏa đáng, nên đọc bộ 2 của hệ liệt Giang hồ hiểm ác:

    Phương thốn tồn thiên địa: nói về giáo chủ Úc Tử Hoành x giáo chủ Khuyết Vũ.

    Bộ này mình sẽ không edit, nhưng có mấy chương xuất hiện huynh đệ Lăng gia sau này nên mình sẽ edit những chương đó và tóm tắt bộ PTTTĐ này.

    Mình nghĩ nếu ai chịu đọc tóm tắt hay cả bộ truyện, sẽ thấy Khuyết Vũ buông bỏ cừu hận thế nào, huynh đệ Lăng gia bù đắp cho Khuyết Vũ ra sao.

    Thuộc truyện: Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự