Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự – Chương 123

    Thuộc truyện: Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự

    Chương 123: Phiên ngoại chín • thoải mái tràn trề. ( Mấy cái ** là của tác giả, mọi người hãy tự tưởng tượng.)

    Lăng Huyền Thư cởi đai lưng trên người Yến Thanh Tiêu ra, rồi thò tay vào lần mò.

    Yến Thanh Tiêu đè tay hắn lại, “Ta… Ngày mai còn bận việc…”

    “Ngươi mới nói ngày mai sẽ không bận gì hết, ” Lăng Huyền Thư ép ngã y xuống giường, “Sao lại để ta đồng ý với ngươi không về nhà nữa, yên lòng rồi xong giờ tiếp tục phớt lờ ta?”

    Yến Thanh Tiêu vẫn giãy dụa, “Nhưng ta không muốn!”

    Lăng Huyền Thư dừng tay, sau đó thả y ra rồi ngồi dậy, “Vậy ngươi về phòng đi, ta cũng phải ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm lên đường.”

    Yến Thanh Tiêu ngồi ở trên giường tức giận nhìn hắn, “Ngươi đã đồng ý không về rồi! Dám đổi ý?”

    “Ngươi cho ta ta sẽ không về.” Lăng Huyền Thư nói. ( anh còn hạ lưu được hơn nữa không)

    “Ngươi uy hiếp ta!” Yến Thanh Tiêu nổi giận, leo xuống giường đi ra bên ngoài, hoàn toàn không để ý tới y phục xốc xếch trên người, “Muốn đi thì cứ việc đi, không ai cầu ngươi ở lại.”

    Lăng Huyền Thư thở dài ở trong lòng, ở phía sau đuổi theo ôm lấy y, “Được rồi, đừng tức giận, không làm thì thôi, ta không ép ngươi.”

    “Ngươi thả ta ra!” Yến Thanh Tiêu chưa tan cơn giận, ra sức không hề nương tay.

    Cằm bị vai Yến Thanh Tiêu đụng vào, làm răng cắn phải đầu lưỡi khiến cho Lăng Huyền Thư đau đớn, nhưng vẫn không buông tay. Hắn ôn nhu nói: “Đừng náo loạn được không? Thấy ngươi bận rộn lâu như vậy, nên ta muốn ngươi nghỉ ngơi một hai ngày, mà dù việc trong lâu quan trọng cỡ nào, ngươi cũng phải chú ý tới sức khỏe của mình chứ, đúng không?”

    Yến Thanh Tiêu từ từ ngừng giãy dụa, ảo não nói: “Ta cũng chưa từng nói những việc đó quan trọng hơn ngươi.”

    “Ngươi thà bận rộn ngày đêm cũng không chịu thõa mãn ta, ” Lăng Huyền Thư thả y ra, đi tới trước mặt y dùng vẻ mặt vạn phần đáng thương nhìn y, “Ba năm một lần, ngay cả chính ta cũng thấy mình không phải người bình thường.”

    Yến Thanh Tiêu bị hắn đùa cười, nhướn mày nói: “Ta không tin ba năm nay ngươi chưa từng…từng…”

    Lăng Huyền Thư cười đến ám muội, “Từng gì cơ?”

    Yến Thanh Tiêu tóm chặt vạt áo của hắn, “Nói, có đi tìm người khác không hả?”

    Lăng Huyền Thư quơ quơ tay phải, “Nó có được tính không?” (/m/./m/)

    Yến Thanh Tiêu cười ra tiếng, “Ngươi…”

    Lăng Huyền Thư sáp tới hôn môi y, không quá mãnh liệt, nhưng đủ triền miên. Bàn tay của hắn trượt theo sống lưng Yến Thanh Tiêu, có ý đồ châm lửa xung quanh. Khi đã cảm nhận được hạ thể bắt đầu xuất hiện biến hóa, Lăng Huyền Thư nói nhỏ bên tai Yến Thanh Tiêu: “Thanh Tiêu, được không?”

    Yến Thanh Tiêu được hắn hôn, được hắn sờ rất là thoải mái, thấy hắn hơi lui lại, bất mãn cắn vai hắn một cái, “Nói nhảm nhiều vậy, nhanh lên cái đi!”

    Khóe miệng Lăng Huyền Thư cong lên, ôm lấy người ném tới giường.

    Quần áo cũng chẳng biết bị cởi sạch lúc nào, Yến Thanh Tiêu ngả người vào ngực Lăng Huyền Thư, khát cầu mãnh liệt nảy sinh trong người. Hai gò má nóng tới lợi hại, Yến Thanh Tiêu vòng lấy gáy Lăng Huyền Thư, chôn đầu vào hõm vai hắn, giọng khẽ run nói: “Ngươi… Tắt đèn đi…”

    Thấy toàn thân y ửng hồng mê người, Lăng Huyền Thư yêu thích chết đi được, mút gáy của y rồi nói: “Để vậy mới nhìn rõ được.”

    “Rõ cái quỷ nhà ngươi!” Yến Thanh Tiêu cong một chân đạp vào bụng hắn.

    Động tác ở nửa đường lại cứng đờ.

    Lăng Huyền Thư dùng một tay nắm chặt tiểu Yến Thanh Tiêu, không nhanh không chậm **.

    “Ô…” Yến Thanh Tiêu sơ ý thở ra một hơi thoải mái, sau đó xấu hổ cắn chặt môi lại.

    Lăng Huyền Thư xấu xa gảy vật nhỏ trong tay đang cứng dần, cúi đầu ghé vào lỗ tai y nói: “Muốn kêu thì kêu ra, sợ cái gì.”

    “Ngươi còn… Còn không tắt đèn đi!” Yến Thanh Tiêu vốn định quát hắn, lời vừa ra khỏi miệng còn đi kèm thở dốc, chẳng khác gì làm nũng.

    Lăng Huyền Thư ngứa ngáy khó nhịn trong lòng, hôn xuống tới tấp, vung tay tắt đèn.

    Yến Thanh Tiêu lừa mình dối người mà nghĩ, quả nhiên thế này sẽ tốt hơn.

    Lăng Huyền Thư gia tăng động tác trên tay, “Thanh Tiêu, tiểu Thanh Tiêu rất có tinh thần.”

    “Khốn… Nạn…” Giọng của Yến Thanh Tiêu đã trở nên mềm nhẹ ngắt quãng.

    Dưới sự chăm sóc nhiệt tình từ Lăng Huyền Thư, Yến Thanh Tiêu đã bắn ra, cảm giác thoải mái truyền khắp toàn thân, làm y vui sướng thở ra một hơi.

    Dựa vào ánh trăng nhìn rõ dáng vẻ thoả mãn của y, Lăng Huyền Thư đã không khống chế được nữa, đưa bàn tay dính thứ kia lần tới phía sau y.

    Yến Thanh Tiêu không thoải mái giãy giụa hai lần, “Hay hôm nay tới đây được không?”

    Lăng Huyền Thư: “…”

    Yến Thanh Tiêu khoát tay lên bả vai hắn, vẻ mặt nghiêm túc.

    Lăng Huyền Thư vừa bực mình vừa buồn cười, “Giờ có muốn chạy cũng không kịp rồi.”

    “Ta muốn…” Yến Thanh Tiêu nói xong muốn đẩy hắn ra, mới đẩy một cái, thì đơ cả người.

    Vật cứng nóng hổi đặt giữa hai chân, làm Yến Thanh Tiêu không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

    “Ngoan, ” Lăng Huyền Thư ôm chặt y, “Sẽ làm ngươi thoải mái.”

    “Sẽ thoải mái mới có ma!” Yến Thanh Tiêu cũng ôm lại hắn.

    Cơ thể này Lăng Huyền Thư đã khát vọng quá lâu, bởi vậy vào một khắc chân chính tiến vào kia đã làm hắn cuống lên.

    Cho dù nơi đó đã được xoa bóp mở rộng, Yến Thanh Tiêu vẫn chưa thể thích ứng cái thứ vừa đỉnh vào thân thể mình, đau đến nỗi làm y nắm chặt lưng Lăng Huyền Thư.

    Lăng Huyền Thư động viên hôn môi y, “Thả lỏng, đừng sợ.”

    Yến Thanh Tiêu theo thói quen cãi lại: “Ai sợ?”

    Lăng Huyền Thư cười nhẹ, “Không sợ vậy thì dễ làm hơn nhiều.” Nói xong, hắn thử cử động.

    “Ưm…” Yến Thanh Tiêu không tự chủ được ưỡn ngực, ngửa đầu ra sau, eo cũng cong lên, muốn lấy tư thế đó nhằm giảm bớt đau đớn.

    Lăng Huyền Thư dùng lưỡi vuốt ve hai điểm trước ngực y, nói: “Thanh Tiêu của ta bổng cực kỳ.”

    Cảm giác đau đớn nhanh chóng được sung sướng thay thế, Yến Thanh Tiêu cũng dần thả lỏng, lên xuống trập trùng theo va chạm mà Lăng Huyền Thư gây ra, cảm thấy cả người nhẹ nhàng, giống như đạp trên đám mây.

    Lăng Huyền Thư thưởng thức vẻ mặt mê say của y, khẽ vuốt mồ hôi chảy ra, thỏa mãn nói: “Thanh Tiêu quả nhiên vẫn ** thực cốt* như ba năm trước.”

    Yến Thanh Tiêu rất không có khí thế mà hừ một tiếng, “Tại sao vào lúc này ngươi lại nhắc tới Thái Cẩm?”

    “…” Bầu không khí tốt đẹp bị một câu nói phá hoại sạch sẽ, Lăng Huyền Thư bật cười, “Ta nhắc tới hắn lúc nào?”

    Yến Thanh Tiêu cãi chày cãi cối, “Ngươi làm ta nghĩ tới hắn.”

    Lăng Huyền Thư nặng nề đội lên hắn một hồi, “Không được nghĩ tới hắn, chỉ cho phép nghĩ về ta.”

    Yến Thanh Tiêu không kịp chuẩn bị, kêu ra tiếng.

    Lăng Huyền Thư nghe thấy thì thích, càng ra sức hơn, “Ngoan, kêu thêm mấy tiếng.”

    Hai mắt Yến Thanh Tiêu mông lung, âm thanh phát ra vừa run rẩy vừa mềm nhẹ, “Kêu cái… Đầu ngươi…, ngươi… Mau đi ra!”

    Buổi tối hôm đó, Lăng Huyền Thư tham lam đòi một lần lại thêm một lần, làm cho Yến Thanh Tiêu mệt không động nổi một ngón tay.

    Được Lăng Huyền Thư ôm đi tắm rửa, Yến Thanh Tiêu vẫn nhắm mắt tựa ở trước ngực hắn, mãi đến tận khi Lăng Huyền Thư rửa sạch nơi mềm mại phía sau cho y.

    Thấy y ngơ ngác nhìn mình, Lăng Huyền Thư hôn y một cái, cười trêu nói: “Ngươi không biết ánh mắt hiện giờ của ngươi dụ người cỡ nào, nếu không muốn làm tiếp, thì đừng nhìn ta như thế.”

    Yến Thanh Tiêu lười biếng nhúc nhích người, xương quai xanh ở trong nước lộ ra, “Tay ngươi đang để chỗ nào?”

    Lăng Huyền Thư không khách khí gặm cắn trên xương quai xinh đẹp của y, “Trong cái mông ngươi.”

    Yến Thanh Tiêu: “…”

    “Tuy ngươi cố gắng câu dẫn ta như thế, nhưng mà đêm nay không thể tiếp tục nữa.” Lăng Huyền Thư thay đổi tư thế, để thân thể của hắn đều không vào nước bên trong, “Nhân cơ hội này ngươi hãy cẩn thận nghỉ ngơi mấy ngày, có chuyện gì thì ta sẽ làm thay ngươi, mặc dù ngươi nói thế với ta, nhưng cứ để ta đi hỗ trợ Phó Nam cũng được.”

    Yến Thanh Tiêu hoàn toàn không nghe lọt tai nửa câu sau hắn đang nói cái gì, cả giận nói: “Ngươi nói ai câu dẫn ngươi?”

    “Ngươi hi vọng ta sẽ nói người khác câu dẫn ta à?”

    “…”

    Biết hắn đang đau lòng vì mình, Yến Thanh Tiêu không kiên trì nữa, “Vậy hãy để cho Phó Nam vất vẻ hai ngày nữa đi, ngày mai ngươi nói với hắn giúp ta, mấy tên đó nếu không chịu nghe theo thì cứ để họ đi.”

    Lăng Huyền Thư nói: “Ta sẽ quản lý giúp ngươi.”

    Yến Thanh Tiêu lấy bàn tay của hắn đang đặt trên mông mình ra.

    Lăng Huyền Thư muốn rút tay về, “Được rồi được rồi, rửa sạch sẽ, ta sẽ không làm nữa.”

    Yến Thanh Tiêu vẫn không thả.

    “Sao vậy?” Lăng Huyền Thư hỏi.

    Yến Thanh Tiêu dùng ngón tay vuốt nhẹ vết sẹo trong lòng bàn tay hắn, vừa đau lòng vừa thấy vạn phần ấm áp, cứ nhìn nhìn, viền mắt cũng ướt lên.

    Lăng Huyền Thư biết rõ suy nghĩ trong lòng y, hôn nhẹ lên khóe mắt y, “Chuyện cũng qua lâu rồi, đã không đau nữa, đừng buồn.”

    Yến Thanh Tiêu chủ động ôm lấy hắn, vào đúng lúc này y tự nhận ra, có thể gặp được người này là may mắn nhất đời mình.

    Lăng Huyền Thư vuốt ve lưng hắn, “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta đi ngủ đi.”

    Yến Thanh Tiêu gật đầu, dùng thanh âm cực nhỏ nói: “Chờ hết đợt bận này, chúng ta lại về Ngự Kiếm sơn trang đi, ngươi nghĩ lại xem mẹ thích cái gì giúp ta, để ta còn chuẩn bị.”

    Lăng Huyền Thư hơi run, “Ngươi gọi mẹ là ‘Mẹ’?”

    “Không được à?” Yến Thanh Tiêu hừ nói.

    Lăng Huyền Thư ôm chặt người y, “Làm sao bây giờ, các lúc càng thích ngươi, thế nào cũng thấy không đủ.”

    Yến Thanh Tiêu cong khóe môi, an tâm nhắm mắt tựa vào ngực hắn.

    Cũng qua gần một tháng, hai người mới trở lại Ngự Kiếm sơn trang.

    Bà hai chạy vội từ trong nhà ra đón, nước mắt lưng tròng nhào vào người Lăng Huyền Thư, nức nở nói: “Mẹ cũng chỉ hà khắc có tí thôi, sao lại nói đi là đi? Mẹ còn tưởng con đến ở Phi Vũ lâu luôn không trở về nữa! Con đi không lâu thì Nhị ca con cũng đi, làm mẹ cả ngày phải nhìn mẹ cả con cùng bà ba vây quanh con trai con dâu…con rể, con biết mẹ cô quạnh thế nào không!”

    Lăng Huyền Thư, Yến Thanh Tiêu: “…”

    Bà hai oan ức nhìn hắn.

    Lăng Huyền Thư buồn cười vỗ vỗ lưng bà, “Mẹ, Thanh Tiêu mang quà về cho mẹ.”

    Yến Thanh Tiêu còn có chút eo hẹp, từ từ đưa tới một hộp gỗ đen, “Cái này là Tuyết Liên cháu sai người mang về từ núi sâu Bắc Cương, nghe nói thường dùng để cường thân kiện thể, còn có hiệu quả dưỡng nhan, phu nhân…”

    Bà hai vội vã nhận đồ, kéo tay y đi vào trong, “Về nhà còn mang quà cáp làm gì? Hơn nữa, sao con còn gọi phu nhân?”

    Yến Thanh Tiêu kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lăng Huyền Thư.

    Lăng Huyền Thư đuổi theo đỡ Bà hai cánh tay, “Mẹ đã chịu nhận Thanh Tiêu?”

    Bà hai bĩu môi, “Dù sao nhiều con dâu cũng đỡ hơn là thiếu con trai tốt.”

    Lăng Huyền Thư ở sau lưng bà dựng thẳng ngón tay cái với Yến Thanh Tiêu.

    Yến Thanh Tiêu cũng làm thế với hắn.

    Nhìn nhau cười, ngày hôm nay thật tốt.

    Thuộc truyện: Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự