Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự – Chương 40-44

    Thuộc truyện: Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự

    Chương 40: Bốn mươi • không làm được

    Nhâm Viễn đương nhiên không giết được Lăng Huyền Dạ, còn xuất sư bất lợi bị Lăng Huyền Dạ đánh cho một trận.

    Lăng Huyền Dạ phát tiết xong xuôi, lôi kéo Nhâm Viễn ngồi xuống trước cửa thư phòng, nói: “Môn chủ các ngươi sao mà khó lấy lòng, ngươi có tuyệt chiêu tương truyền gì không hử?”

    “…” Nhâm Viễn xoa xương sườn phát đau, “Ta vừa bị ngươi đánh cho một trận, mà còn hi vọng ta sẽ nói cho ngươi biết hử?”

    Lăng Huyền Dạ tốt ý nắm bả vai hắn, “Ai bảo ngươi muốn giết ta, nên ta mới phản kháng, là ngươi thì cũng vậy .”

    “Ta không giết được ngươi, thì cũng bị môn chủ giết, ” Nhâm Viễn bỏ tay hắn ra, “Nói chung tất cả vì ngươi, nên ta sẽ không nói.”

    Lăng Huyền Dạ dùng ánh mắt cưỡng bức, “Làm sao mới chịu nói!”

    Nhâm Viễn quay đầu sang hướng khác, “Ngươi để ta giết ngươi thì ta sẽ nói cho ngươi biết.”

    Lăng Huyền Dạ: “…”

    Đồng Tử Kê chậm rãi từng bước đi qua, tách hai người ra chén vào giữa ngồi, “Nhâm Viễn, yên tâm, ta sẽ thay ngươi cầu xin biểu ca.”

    “Đừng, ” Nhâm Viễn nói, “Ngươi cầu xin ta sẽ càng chết nhanh hơn.”

    Đồng Tử Kê: “…”

    Lăng Huyền Dạ nói: “Mộ môn chủ biết võ công của ngươi không bằng ta, hắn nói câu đó là đùa thôi, đừng có nghiêm túc như vậy.”

    “Ngươi không biết rồi, ” Đồng Tử Kê nói, “Biểu ca chưa bao giờ nói đùa.”

    “…” Lăng Huyền Dạ chống cằm, “Sao tính tình hắn lạnh lùng quái gở thế hả?”

    Nói đến cái này, vẻ mặt Đồng Tử Kê âm u hẳn lên, “Cậu mợ mất sớm, biểu ca còn trẻ đã phải tiếp nhận gánh nặng, khi đó có rất nhiều trưởng lão không phục, ngầm tàn hại với huynh ấy không ít, biểu ca vẫn cứ dựa vào thiên phú hơn người cùng thủ đoạn cứng rắn chống đỡ. Huynh ấy bị thương rất nhiều, nhiều lần thậm chí suýt nữa mất mạng, cũng bởi vậy học được không phải nương tay với người, đã biến thành tính tình hôm nay. Cũng chính từ đó, nhân tài trong môn dần dần héo tàn, danh tiếng ở trên giang hồ cũng càng ngày càng thấp.”

    “Nhưng Quy Tuyết Môn còn thua thanh danh của hắn.” Nhớ tới gương mặt chỉ cần gặp được một lần sẽ khiến người ta không bao giờ quên, Lăng Huyền Dạ nở nụ cười nhẹ nhàng.

    Nhâm Viễn nói: “Đừng có ở trước mặt môn chủ đề cập tướng mạo của y.”

    “Lại chuyện gì vậy?” Lăng Huyền Dạ tích cực hỏi, liên quan tất cả về người đó, hắn đều muốn biết.

    Nhâm Viễn há miệng, nhưng vẫn không nói ra.

    Đồng Tử Kê thở dài, “Ngươi suy nghĩ lại những gì ta vừa nói, con đường biểu ca đi gặp khó khăn liên tục, sao mà không cần người ngoài trợ giúp? Không phải không ai đồng ý giúp huynh ấy, chỉ là… Người đó đưa ra điều kiện, hắn muốn biểu ca…”

    Lăng Huyền Dạ buồn phiền khó chịu trong lòng, “Vậy sau đó thì sao?”

    “Tất nhiên biểu ca không nghe, ” Đồng Tử Kê nói, “Không quá hai ngày, huynh ấy đã giết người đó.”

    Lăng Huyền Dạ nhìn bầu trời u ám, “Hắn cũng là một người đáng thương.”

    “Ta cũng thấy ta thật đáng thương, ” Đồng Tử Kê đưa tay xoa nhẹ mắt cá chân hai lần, “Nhìn trời kiểu này chắc tuyết sắp rơi, ngồi ở đây lâu cũng sẽ lạnh, chúng ta có nên chuyển sang nơi khác tán gẫu hay không?”

    “Ngươi không nói ta đây cũng quên, đi thôi.” Lăng Huyền Dạ đứng lên, cũng tốt bụng mà nâng Đồng Tử Kê dậy, nói với Nhâm Viễn, “Tuy ngươi không thể giết ta, nhưng ngươi đã tận lực, Mộ môn chủ sẽ không trách ngươi, huynh đệ, đi thôi!”

    Nhâm Viễn: “…”

    Cách ngày, Mộ Phi Hàn đến tìm Lăng Huyền Uyên.

    Lúc đó, Lăng Huyền Uyên đang ở trong phòng Lăng Huyền Thư cùng gã thương nghị chuyện Hỏa Phong, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng chỉ nghĩ là Yến Thanh Tiêu hoặc Bối Cẩn Du, không ngờ người tiến vào lại là Mộ Phi Hàn.

    Không chờ Lăng Huyền Uyên đứng lên, Mộ Phi Hàn đã ngồi xuống ghế ở bên cửa sổ, nói: “Ta tới đây là muốn nói, ngày mai ta muốn lên đường tới Ẩm Huyết Giáo, sau khi ta đi Quy Tuyết Môn không tiện giữ khách, cũng mời các ngươi rời đi.”

    “Ngươi muốn đi Ẩm Huyết Giáo?” Lăng Huyền Thư hơi kinh ngạc.

    Mộ Phi Hàn nói: “Ta phải đòi lại Thiên Tàm Tuyết Y bằng được, nếu ta không tìm được hắn, sẽ ở Ẩm Huyết Giáo ôm cây đợi thỏ.”

    “Nghe nói vị trí Ẩm Huyết Giáo hiểm phong, dễ thủ khó công, nếu muốn một đường thâm nhập đến vị trí giáo chủ Hỏa Vân đỉnh là càng khó càng thêm khó.” Lăng Huyền Uyên hỏi, “Nếu ngươi muốn dẫn đệ tử trong môn đi theo, là dự định hi sinh bao nhiêu tính mạng người?”

    Mộ Phi Hàn nắm chặt tay.

    Lúc đầu hắn tính mang Nhâm Viễn cùng một đội đệ tử đi cùng, mà nếu đúng như Lăng Huyền Uyên nói, đem những người này theo cũng chỉ bồi thêm tính mạng không đáng; hơn nữa tính tình Đồng Tử Kê tản mạn, giao tất cả Quy Tuyết Môn cho nó cũng không phải là chuyện để hắn yên tâm, chẳng bằng cũng để Nhâm Viễn ở lại hỗ trợ khó khăn giúp mình. Nghĩ tới đây, Mộ Phi Hàn quyết định chủ ý, “Ta đi một mình.”

    “Mấy huynh đệ chúng ta từng bị Ẩm Huyết Giáo ám hại, đại ca ta từng trúng châm độc của bọn chúng, nếu không nhờ Thiệu nguyên chủ cứu giúp, chỉ sợ tính mạng đã không còn từ lâu.” Lăng Huyền Thư vỗ nhẹ hai lần bên vai phải, “Chúng ta nhất định phải tìm cho được Hỏa Phong tính sổ, vết thương của ta chỉ cần hai, ba ngày là không đáng ngại, không bằng đến lúc đó cùng nhau lên đường?”

    Mộ Phi Hàn hơi trầm mặc rồi bỏ qua chuyện này, “Ta quen một người.”

    Lăng Huyền Uyên nói: “Nội lực Mộ môn chủ thâm hậu kiếm tài cao siêu, điểm này tất nhiên không thể nghi ngờ, nhưng giờ Hỏa Phong đã có Thiên Tàm Tuyết Y hộ thể, muốn đả thương hắn nào sẽ dễ dàng?”

    “Mà khinh công kẻ này cao siêu hiếm thấy trên đời, Mộ môn chủ nắm mấy phần sẽ bắt được hắn?” Lăng Huyền Thư cười lạnh, “Cơ hội chỉ có một lần, nếu mà bỏ qua hắn sẽ càng phòng bị hơn, hi vọng việc muốn thu hồi bảo y chỉ sợ sẽ càng thêm xa vời.”

    Mộ Phi Hàn cau mày suy tư một lúc, mới rốt cuộc mở miệng, “Được thôi, nhưng mà đến lúc gặp được Hỏa Phong, ta sẽ lấy lợi ích của ta làm trọng, nếu vướng chuyện của các ngươi, đừng có trách ta.”

    “Đây là tự nhiên.” Lăng Huyền Thư nói.

    Mộ Phi Hàn gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cạnh cửa thì dừng bước, quay đầu lại, “Vì sao các ngươi cứ muốn đồng hành với ta, đối với các ngươi mà nói hình như không hay ho cho lắm?”

    “Làm sao biết, ” Lăng Huyền Thư nói, “Mộ môn chủ là sức chiến đấu hiếm có, nếu có ngươi giúp đỡ, tất nhiên là sự bán công bội*.”

    (* làm ít công to; làm chơi ăn thật)

    Mộ Phi Hàn bán tín bán nghi, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa, mở cửa ra ngoài.

    Đợi đến khi nghe thấy tiếng bước chân của Mộ Phi Hàn đi xa, Lăng Huyền Uyên mới nói: “Đi ra đi.”

    Lăng Huyền Dạ chui ra từ tủ quần áo, sửa lại y phục cùng tóc tai ngổn ngang, “Ngộp chết đệ rồi, đệ ở bên trong không dám thở mạnh một cái, sợ bị hắn phát hiện.”

    “Chuyện đệ cầu chúng ta đã làm thỏa đáng, ” Lăng Huyền Thư cười nói, “Tiếp theo được hay không được, còn phải xem bản lĩnh của đệ bao nhiêu.”

    ( Các anh ơi…. Đi vào con đường không lối về rồi sao!!!)

    Lăng Huyền Uyên vẫn vẻ nghiêm túc, “Nếu đã chọn người ta, thì nên thu tâm lại, đừng có lại tới nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không cẩn thận sẽ gặp quả đắng.”

    “Yên tâm, đệ có chừng mực.” Lăng Huyền Dạ giật giật hai chân cùng cánh tay, “Các huynh… Không phản đối chứ?”

    Lăng Huyền Thư nói: “Tuy tính cách hắn quá mức cao ngạo, nhưng phẩm hạnh cũng không phải không hợp, Lăng gia ngay cả Nhị tẩu đầu lĩnh thổ phỉ còn tiếp nhận được, vì sao không chịu nhận Mộ môn chủ?”

    Lăng Huyền Uyên: “…”

    Lăng Huyền Thư chỉ chỉ nước trên bàn, “Nói đến thì sao đệ biết Mộ môn chủ muốn tới đây, vội vàng cướp trước một bước chạy tới muốn chúng ta giúp?”

    “Ta nghe Tử Kê với Nhâm Viễn nói.” Lăng Huyền Dạ lập tức rót nước đưa tới.

    Lăng Huyền Uyên nói: “Đệ ở cùng bọn họ không sai tí nào.”

    Lăng Huyền Dạ đắc ý nói: “Đây là một bước để đi tới thành công.”

    “Hiện giờ có một chuyện đúng lúc để cho đệ đi làm, ” Lăng Huyền Thư uống hai ngụm nước, “Hắn sẽ không hoài nghi động cơ đệ tiếp cận hắn.”

    Lăng Huyền Dạ khiêm tốn thỉnh giáo, “Cái gì?”

    Lăng Huyền Thư nhét cốc nước vào trong tay hắn, “Đã vừa thành đồng minh, đệ đi xin hắn rút những đệ tử đang canh gác đám người Lưu Chưởng Môn đi, ta tin lần này hắn sẽ đáp ứng.”

    Lăng Huyền Dạ bật ngón cái với hắn, nhiệt tình mười phần rời đi.

    Bưỡi tối ngày kế, Lăng Huyền Dạ thế mà gục đầu ủ rũ.

    Hai ngày này mọi người đều tụ tập ở trong phòng Lăng Huyền Thư dùng bữa, Lăng Huyền Sương nhìn thấy dáng vẻ này của Lăng Huyền Dạ, chịu không nổi muốn trào phúng thằng em vài câu.

    “Sao hử, không phải từng nói Lăng Tứ thiếu luôn làm việc thuận buồm xuôi gió hay sao?” Lăng Huyền Sương cười trên sự đau khổ của người khác, “Lại còn có người mà đệ không bắt được?”

    Lăng Huyền Dạ không mặn không nhạt liếc mắt nhìn hắn, “Đệ thấy huynh còn không được, chớ đừng nói chi là hắn.”

    Lăng Huyền Sương ngửa đầu, “Ta làm sao?”

    “Không làm được.” Lăng Huyền Dạ nói.

    Thiệu Dục Tân đăm chiêu, “Thì ra là vậy.”

    “…” Lăng Huyền Sương ngoan ngoãn gắp rau cho hắn, “Ngươi đừng nghe tiểu tử chết tiệt đó nói bậy, ta mà làm còn tốt vô cùng ấy chứ.”

    Thiệu Dục Tân lập lại: “Thì ra là vậy!” Còn nhấn mạnh hơn trước.

    Lăng Huyền Sương: “…”

    Lăng Huyền Thư hỏi Lăng Huyền Dạ nói: “Những người canh đám Lưu chưởng môn không phải đã rút lui rồi sao, sự tình thuận lợi như vậy, nhìn đệ sao vẫn không vui?”

    “Cũng vì quá thuận lợi, ” Lăng Huyền Dạ đảo xới đồ ăn trong bát, “Đệ mới nói với hắn xong, hắn không nói hai lời thì đồng ý, sau đó thì đuổi đệ ra cửa.”

    Lăng Huyền Kỳ cười ha ha lên, “Tứ ca là lần đầu tiên bị người đối xử như vậy đúng không?”

    Lăng Huyền Dạ phờ phạc nói: “Quả nhiên Giang Nam mới là nơi thích hợp để ta sinh sống.”

    Lăng Huyền Uyên nhìn sang, trong mắt mang theo vài phần cảnh cáo.

    “…” Lăng Huyền Dạ lẩm bẩm, “Đệ nói chơi thôi.”

    “Ta nghe Nhị ca các ngươi nói dự định tiếp theo rồi, ” Bối Cẩn Du nói, “Chuyện này nói thì nói vậy nhưng khó mà dễ dàng kết thúc, cho nên cơ hội của ngươi sẽ còn rất nhiều, không nên nản chí.”

    Lăng Huyền Dạ nói: “Cơ hội tuy nhiều vẫn chưa đủ tốt, khổ nỗi ta đây không có cơ hội tuyệt hảo như Nhị tẩu lừa gạt Nhị ca vào tay như thế mà.”

    Bối Cẩn Du: “…”

    “Sau này nói không chừng Bối trại chủ sẽ hối hận, ” Yến Thanh Tiêu nói lời mang ẩn ý, “Người nào dính líu quan hệ với Lăng gia các ngươi, thông thường đều sẽ xui xẻo”

    Lăng Huyền Sương khoát tay nói: “Em dâu Thanh Tiêu, lần sau nếu còn nói vậy, nhất định phải giải thích đặc biệt ở đây là Huyền Thư, không là sẽ liên lụy đến những người vô tội chúng ta.”

    Lăng Huyền Thư: “…”

    Chính là một tiếng “Em dâu” này đó, Yến Thanh Tiêu sẽ không xem hắn là người vô tội, “Họ Lăng cũng chẳng có ai tốt!”

    “Hừm, ” Lăng Huyền Thư nói, “Trở về ta sẽ giúp ngươi chuyển cáo lời này cho cha ta.”

    Yến Thanh Tiêu: “…”

    . . .

    _____________

    Chương 41: Bốn mươi mốt • giết chóc lại nổi lên

    Ba ngày sau, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, rời khỏi Quy Tuyết Môn.

    Ẩm Huyết Giáo nằm ở cực Nam, cách nơi này rất xa, muốn từ đấy tới đó, chỉ sợ phải mất hơn một tháng ngày đường. Có cái bọn họ biết rõ Hỏa Phong lúc này cũng không ở Ẩm Huyết Giáo, nên không vội chạy đi, xem như du sơn ngoạn thủy.

    Đám người Lưu Chưởng Môn được cho ở phòng chứa củi xem đó là nhục, lòng sinh bất mãn với Mộ Phi Hàn; còn tức giận Ngự Kiếm sơn trang không đứng về phe họ, trơ mắt mà nhìn bọn họ chịu nhục, bản thân thì giường gối êm đềm ăn ngon mặc đẹp, trong lòng không khỏi sinh ra khoảng cách, lúc đi đường dần dần chia thành hai nhóm.

    Lăng Huyền Sương thích ý tựa ở trước ngực Thiệu Dục Tân, nói: “Ngươi nói mấy tên kia đầu óc có bệnh không hử, nếu không thích chúng ta, tại sao không đi đường khác?”

    Thiệu Dục Tân nói: “Có lẽ vì chuyện đối phó Hỏa Phong vẫn cần dựa vào Ngự Kiếm sơn trang các ngươi đi.”

    “Vậy thì cần phải tạo mối quan hệ với đám Huyền Uyên mới đúng, bày sắc mặt cho ai xem.” Lăng Huyền Sương nhắm mắt lại, ánh mặt trời quá ấm, làm hắn buồn ngủ.

    Thiệu Dục Tân giơ ra một tay chỉnh góc áo choàng cho hắn, “Cái này gọi là ‘Ngạo cốt’ đi.”

    Lăng Huyền Sương cười ra tiếng, “Hai chữ này đặt ở trên người vị Mộ môn chủ ta còn tin tưởng, mấy người đó thì thôi đi.”

    Mộ Phi Hàn đi ở phía trước hơi nghiêng đầu, lại xem như không nghe thấy gì, quay mặt trở lại.

    Thiệu Dục Tân thu hồi khoảng cách giữa hai cánh tay, hạ thấp giọng nói: “Chuyện đuổi bắt này cũng không quá vội, nếu ngươi mệt thì ngủ một lúc đi.”

    “Quả nhiên ta vẫn không quen dậy sớm.” Lăng Huyền Sương càng thêm thả lỏng nằm sát vào ngực hắn, “Vậy ngươi phải coi chừng ta, không để cho ta ngã xuống.”

    Thiệu Dục Tân nói: “Cái này ta khó mà đảm bảo.”

    Lăng Huyền Sương tìm một tư thế thoải mái xong thì không cử động nữa, “Ta tin tưởng ngươi.”

    Tay Thiệu Dục Tân nắm dây cương hơi ngừng một chốc, lập tức mở miệng cười khẽ.

    Yến Thanh Tiêu nhìn bên trái Lăng Huyền Sương ngủ tựa vào lòng Thiệu Dục Tân, nhìn bên phải Bối Cẩn Du nghỉ ngơi tựa trước ngực Lăng Huyền Uyên, tầm mắt cuối cùng rơi vào Lăng Huyền Thư đằng trước canh tay hơi rũ sống lưng thì ưỡn quá thẳng, do dự một lúc, thì chửi thầm trong lòng vì sự nhẹ dạ của mình, sau đó thúc ngựa chạy lên vài bước đi sát ngang hàng cùng hắn.

    Khóe môi Lăng Huyền Thư hơi cong, thoáng như sớm đã dự liệu, “Sao thế, có việc?”

    Yến Thanh Tiêu lườm hắn một cái, “Vết thương của ngươi có chịu được không?”

    “Cũng còn tốt, ” Lăng Huyền Thư nói, “Thuốc của Nhị tẩu rất linh, vết thương đã khép lại bảy tám phần.”

    Yến Thanh Tiêu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, “Sao ta thấy ngươi có vẻ khó nhọc?”

    Lăng Huyền Thư suy nghĩ một chút, nói: “Có lẽ do mấy ngày qua vẫn đang nghỉ ngơi, tự dưng phải đi đường nên chưa thích ứng, cho nên mệt mỏi là hiển nhiên.”

    “Ngươi cảm thấy mệt?” Yến Thanh Tiêu nắm được lời then chốt.

    Lăng Huyền Thư cười nhẹ, “Cũng còn tốt.”

    “Đừng cứ nói hai chữ đó với ta!” Yến Thanh Tiêu gắt, “Mệt hay không mệt!”

    Lăng Huyền Thư mím mím môi, “Có hơi mệt.”

    Yến Thanh Tiêu cau mũi một cái với hắn, nhảy vọt qua ngồi vào phía sau hắn, đoạt lấy dây cương, nói: “Ta đến, ngươi nghỉ ngơi đi.”

    ( Mẹ nó, tới đây ta không thể nhịn được cười, Thanh Tiêu cảm thấy ghen tỵ với những người kia a!!!)

    Lưng Lăng Huyền Thư đối mặt y, không hề che lấp ý cười, “Đa tạ.”

    Lại đi được một hồi, Yến Thanh Tiêu trái lay lay phải lay lay, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, “Không có chuyện gì sao lại cao thế hả, hại ta không nhìn thấy đường!”

    “Bằng không ngươi ngồi đằng trước?” Lăng Huyền Thư thầm nghĩ xem ra ngươi còn ý thức được chuyện này, “Mà ta bị thương trên vai trên lưng, ngươi ngồi phía sau ta khó dựa vào.”

    Yến Thanh Tiêu không nghi ngờ nói, “Sao không nói sớm?” Y nói xong, một chân đạp vào bàn đạp, thân thể hơi nghiêng một cái, xoay mình một cái trên không, rơi vào trước người Lăng Huyền Thư.

    Chờ hắn ngồi vững, đầu Lăng Huyền Thư đặt trên bả vai y, cùng lúc dùng cái tay không bị thương nhẹ nhàng vòng lấy eo hắn, “Khổ cho ngươi rồi.”

    Yến Thanh Tiêu cứng đờ toàn thân, một ít hình ảnh nhấn chìm từ lâu ở trong ký ức bỗng nhiên xông lên đầu, lại ngoài ý muốn không khiến cho y tức giận phát rồ giống như lúc trước. Y nhanh chóng thả lỏng thân thể, ổn ổn tâm thần, nhàn nhạt đáp một tiếng.

    Lăng Huyền Thư khép hai mặt lại, nụ cười khóe môi vẫn còn chưa giảm.

    (Ai za, bắn tim, tôi không thể nhịn được!!! ORZ)

    Đi khoảng năm, sáu ngày, mới xem như ra khỏi ranh giớiTây Bắc, khí trời cũng ấm hơn không ít.

    Buổi trưa ngày hôm đó, mọi người vào một tòa thành nhỏ tìm một tửu lâu dùng bữa. Sau khi tiến vào, đám người Lưu Chưởng Môn Hách bang chủ ngồi ở bàn nhỏ, Lăng Huyền Thư gọi tiểu nhị ghép bàn thành một bàn lớn, gọi mọi người sang ngồi.

    Lăng Huyền Kỳ nhìn hai bên một chút, tự mình ngồi ở một bàn khác.

    Lăng Huyền Uyên nhìn cậu, “Đệ làm gì vậy?”

    Lăng Huyền Kỳ ủy khuất nói: “Mấy ngày nay đệ vẫn cảm thấy, trong các huynh đã không có vị trí của đệ.” ( FA hahahaha)

    Lăng Huyền Sương cười đểu, “Giờ đệ mới nhận ra?”

    “Huyền Kỳ, tuổi đệ cũng không còn nhỏ, có thể tìm một người.” Bối Cẩn Du trêu ghẹo.

    Thiệu Dục Tân di chuyển cái ghế, chỉ chỉ bên cạnh nói: “Lại đây ngồi đi.”

    “Không cần không cần, ” Lăng Huyền Kỳ chờ mong mà nhìn Lăng Huyền Thư, “Tam ca, xem phần đệ thảm thương thế này, gọi một bàn món ăn cho đệ được chứ? Không cần quá nhiều, bốn món là đủ rồi, thế nào?”

    Lăng Huyền Thư mấy ngày nay tâm tình khá tốt, lập tức đồng ý, “Hà tất phải khách khí với ca ca của mình thế hử, muốn ăn cái gì thì cứ việc gọi, huynh mời.”

    Lăng Huyền Kỳ hoan hô một tiếng, gọi tiểu nhị đọc ra một chuỗi dài tên món ăn.

    Mộ Phi Hàn không hiểu ra sao mà nhìn Lăng Huyền Dạ mấy ngày nay cứ bám sát lấy mình, “Rốt cuộc họ đang nói cái gì?”

    Lăng Huyền Dạ châm trà cho y, “Ngươi xem bọn họ như không tồn tại là được.”

    Yến Thanh Tiêu ngồi xuống, nói với Lăng Huyền Thư nói: “Chắc vết thương của ngươi đã hoàn toàn không sao cả rồi, sau giờ ngọ lại chạy tiếp, chúng ta tách ra thôi.”

    Lăng Huyền Thư đang muốn lấy đũa thì tay run lên, “Vết thương của ta…”

    “Tốt đến không thể tốt hơn.” Yến Thanh Tiêu giúp hắn nói xong hết câu.

    “Nhưng mà…”

    “Đừng có ảnh hưởng tâm trạng ăn cơm của ta.”

    “…” Lăng Huyền Thư bình tĩnh nói, “Huyền Kỳ, bữa cơm này đệ tự trả.”

    Lăng Huyền Kỳ: “…”

    Ăn được một nửa, có hai tên nam tử một cao một thấp đi vào tửu lâu, thân mặc bạch y tương tự nhau, nhìn là biết ở cùng một môn phái.

    Hai người chọn đại một bàn ngồi xuống, kêu bốn món ăn cùng hai bầu rượu xong thì nói chuyện.

    Người cao hơn nói: “Án mạng ở Tây Nam thật là ly kỳ, chỉ trong mấy ngày đã liên tục chết mấy chưởng môn, thậm chí còn có hai môn phái bị tàn sát, thêm vào án mạng ở Tây Bắc, năm nay có thể được cho là xảy ra nhiều chuyện nhất trong vòng hai mươi năm qua trên giang hồ.”

    “Nghe nói tất cả chuyện này đều do giáo chủ Hỏa Phong Ẩm Huyết Giáo làm, lần này sư phụ vội vã triệu tập đệ tử bên ngoài trở về, có lẽ chính là việc này.” Người thấp hơn nói, “Hơn nữa còn có tin nói, sự việc liên tiếp diễn ra đã kinh động triều đình, Hoàng Thượng đã phái Hoài Thân Vương đi tra này án, đủ thấy coi trọng chuyện này cỡ nào.”

    Cao to lại nói: “Hiện nay còn chưa biết vì sao Hỏa Phong lại giết những chưởng môn này, làm hại sư phụ ban đêm khi ngủ cũng không yên ổn, chỉ lo lúc mình đang ngủ mơ mơ hồ hồ bị Hỏa Phong giết.”

    Người thấp hơn nói: “Ta đoán sư phụ cũng không sầu lâu đâu, chuyện lần này đã ầm ĩ tới bước này, các môn phái khác sẽ nhanh chóng đứng ra, đến lúc đó ngày Ẩm Huyết Giáo sẽ biến mất hoàn toàn trong chốn giang hồ sẽ không còn xa.”

    Lăng Huyền Uyên từ cách bàn đi qua, ôm quyền với hai người nọ, nói: “Hai vị, xin hỏi hai vị vừa nói ở Tây Nam chết không ít chưởng môn, hai vị có biết rõ là mấy người không?”

    Hai người thấy có người hỏi dò mình, tinh thần lập tức tỉnh táo, người cao to nói: “Huynh đài không linh thông tin tức, còn chưa biết đi, ta nói cho ngươi a.” Hắn lập tức đọc ra năm, sáu cái tên.

    Đám người Lăng Huyền Thư ngồi tại chỗ nghe, có hơi hoảng sợ.

    Lăng Huyền Uyên lại hỏi: “Xác định những người này đều do Hỏa Phong giết?”

    “Đúng vậy, ” Người thấp hơn nói, “Mặc đồ đen, tóc dài, tiểu bạch kiểm, không khác Hỏa Phong là mấy, đã sớm truyền ra từ lâu.”

    (小白脸 = tiểu bạch kiểm, có lẽ ám chỉ HP da trắng?)

    Thiệu Dục Tân hơi xoay người nhìn sang, “Thủ pháp giết người thì sao, bị người cắt đầu?”

    Người cao to tự tát nhẹ vào mặt mình hai cái, “Huynh đài, ngươi nói còn tàn nhẫn nhiều hơn Hỏa Phong, người ta nhiều nhất chỉ lấy lợi khí xuyên tim mà mất mạng, sao ngươi còn muốn cắt đầu người ta?”

    Lăng Huyền Uyên cùng Thiệu Dục Tân liếc mắt nhìn nhau, đều thấy kỳ quái.

    “Quấy rầy.” Hơi gật đầu với hai người, Lăng Huyền Uyên trở về bàn mình.

    Bối Cẩn Du nói: “Mọi chuyện xảy ra quá kỳ quái, đúng không?”

    “Hình dung rõ ràng là cùng một người, ” Lăng Huyền Thư sờ sờ cằm, “Sao cách giết người lại khác nhau?”

    Yến Thanh Tiêu nói: “Hay là thù hận với mấy chưởng môn này không sâu bằng mấy người trước đó?”

    Lưu Chưởng Môn ở một bên khác nói: “Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, chính là Hỏa Phong giết hết không sai vào đâu được, đại ma đầu giết người không chớp mắt hết chỗ này qua chỗ khác, trên đời nào có chuyện trùng hợp đến vậy?”

    Hách bang chủ gật đầu, “Không sai, chúng ta không đi Ẩm Huyết Giáo nữa, đi Tây Nam tìm hắn!”

    Lăng Huyền Dạ không thèm nghe bọn họ nghị luận nữa, nói: “Vấn đề tương tự lại xuất hiện, không biết hắn làm cách nào trong thời gian ngắn chạy từ Tây Bắc qua Tây Nam gây ra chuyện lớn như này?”

    Mộ Phi Hàn để đũa xuống, tay mò qua bên hông tìm bội kiếm, “Ta không hề hay biết sẽ có người luyện khinh công đến cảnh giới cỡ này, xem ra nếu muốn giết hắn, thật sự phải phí một chút công phu.”

    “Cho dù khinh công của hắn có như ngàn dặm lương câu, ” Lăng Huyền Kỳ vừa ăn vừa nói, “Lẽ nào chạy hẳn một đường tới đây hắn không cần ăn cần ngủ sao?”

    Mọi người trầm mặc, tất cả những thứ này càng trở nên khó bề phân biệt.

    “Muốn biết đáp án, phải bắt được Hỏa Phong trước mới biết được, ” Lăng Huyền Thư nói, “Thảm kịch này không nên tiếp tục nữa.”

    Lăng Huyền Uyên nói: “Chúng ta đi Tây Nam.”

    Bên ngoài đột nhiên xảy ra náo loạn, có người hô lớn: “Tại sao ở đây lại có sư tử hả!”

    Mọi người cùng nhìn Thiệu Dục Tân.

    Lăng Huyền Sương đứng tránh ra một chút, “Không phải ngươi bảo chúng nó đi vòng qua cửa thành phía nam sao?”

    Thiệu Dục Tân đứng dậy đi đón tuyết sư, “Ngươi nghĩ câu nào ta nói chúng nó cũng nghe hiểu hết được sao?”

    Lăng Huyền Sương: “…”

    . . .

    __________

    Chương 42: Bốn mươi hai • đi hay không đi

    Vừa biết được hành tích của Hỏa Phong, tốc độ đi đường tất nhiên sẽ tăng thêm, có cái trong lòng mọi người đều nắm chắc, chờ đám người bọn họ chạy tới nơi, bằng khinh công xuất quỷ nhập thần của Hỏa Phong thì chỉ sợ đến lúc đó hắn đã mai danh ẩn tích từ lâu.

    Chạy không ngừng bảy, tám ngày đường, vẻ mệt mỏi trên người bọn họ càng để lâu càng nhiều, ban đêm ngày hôm đó sau khi vào thành, ăn qua loa một chút rồi tắm rửa rồi đi ngủ thẳng cẳng.

    Nhưng có một người ngủ không được.

    Lăng Huyền Dạ gục xuống bàn đờ ra, mấy ngày qua tuy rằng ngày ngày đều được nhìn thấy Mộ Phi Hàn, nhưng mà ban ngày thì chạy ban đêm thì ở trọ, thời gian nói vài câu với hắn cũng không có. Bản thân gã không thể học được công phu mặt dày như đại ca, cả ngày quấn quít lấy người ta không tha, hơn nữa Mộ Phi Hàn không phải Thiệu Dục Tân, tính khí không tốt như vậy, nếu gã mà học theo đại ca dùng ở trên người hắn, chỉ sợ chống đỡ chưa đủ một canh giờ thì bị hắn chém cho một kiếm chết luôn. Nhị ca thì là một đôi danh chính ngôn thuận, cả ngày đi ra đi vào cũng chẳng ai nói được gì; còn Tam ca… Vô kỳ danh hữu kỳ thực (Có tiếng mà không có miếng), còn gã bây giờ muốn nghĩ cũng chẳng dám nghĩ. Lăng Huyền Dạ đi qua mở cửa sổ nhìn bầu trời đêm thở dài, “Trước đây muốn tìm một người rõ ràng rất dễ mà…”

    Mái tóc đen dài như mực giữa ánh trăng sáng trong, mượt mà như dòng nước chảy, đuôi tóc nhẹ nhàng lả lướt, tăng thêm mấy phần ôn nhu của người cao ngạo đứng dưới lầu kia.

    Lăng Huyền Dạ nhìn mà ngây dại, mãi đến khi Mộ Phi Hàn xoay người muốn đi về phòng, gã mới lấy lại tinh thần, kích động nhất thời, bay thẳng qua cửa sổ ra ngoài.

    Mộ Phi Hàn nghe được tiếng gió, theo bản năng muốn rút kiếm.

    “Chờ đã!” Bởi vì di chuyển vội vàng, thời điểm Lăng Huyền Dạ rơi xuống đất tránh không khỏi lảo đảo, chật vật.

    Mộ Phi Hàn thả chuôi kiếm ra, nghi ngờ nói: “Ngươi đang làm gì?”

    “Ta…” Lăng Huyền Dạ đứng thẳng người, điều chỉnh một tư thế tự nhận là phong lưu tiêu sái, “Ta nghĩ Hỏa Phong có khinh công tốt như vậy, nếu muốn đuổi được hắn, ta cũng nên chăm chỉ luyện tập mới phải.”

    Mộ Phi Hàn ngẩng đầu nhìn khoảng cách từ lầu hai tới chỗ mình đừng, “Vậy ngươi cứ luyện từ từ.”

    “Chờ một chút!” Thấy y muốn đi, Lăng Huyền Dạ giơ tay một phát bắt được cánh tay y.

    Mộ Phi Hàn hơi cúi đầu nhìn cánh tay bị gã kéo.

    Lăng Huyền Dạ hoả tốc thả tay ra, “Xin lỗi.”

    Mộ Phi Hàn hỏi: “Ngươi muốn tìm ta?”

    Lăng Huyền Dạ liếm môi một cái, “Ta thấy một mình ngươi đứng ở chỗ này, muốn hỏi xem có phải ngươi có tâm sự gì hay không.”

    “Không tính là tâm sự, ” Mộ Phi Hàn nói, “Chỉ có chút chuyện không nghĩ ra.”

    Rất tốt, đây là một khởi đầu tốt, hắn cho phép ta hiểu rõ hắn, đi vào nội tâm của hắn. Lăng Huyền Dạ vừa nghĩ vừa lộ ra nụ cười ôn hòa khéo léo, “Không bằng nói cho ta nghe thử, biết đâu ta giúp được ngươi.”

    Mộ Phi Hàn hơi nghiêng đầu, nghĩ một hồi mới nói: “Lăng đại thiếu cùng Thiệu nguyên chủ có quan hệ gì?”

    Lăng Huyền Dạ: “…”

    “Sao vậy, ” Mộ Phi Hàn nói, “Ngươi cũng không biết?”

    “Đây chính là chuyện làm người khổ sở suy nghĩ đến không ngủ được?” Lăng Huyền Dạ cảm thấy mình phải xem kỹ người này một lần nữa.

    Mộ Phi Hàn nói: “Còn có quan hệ giữa Lăng Nhị thiếu cùng Bối trại chủ, Lăng Tam thiếu cùng Yến lâu chủ.”

    Lăng Huyền Dạ: “…” Còn có quan hệ của ta và ngươi!

    “Ngươi không biết thì thôi.” Mộ Phi Hàn xoay người lại muốn đi.

    Lăng Huyền Dạ ngăn cản đường đi của y, “Ta nói ta nói, đại ca thích Thiệu đại ca, còn đang dính chặt lấy; Nhị ca cùng Nhị tẩu đã bái đường, là phu…phu; Tam ca cùng Yến lâu chủ chính là…cũng kiểu vậy vậy.”

    Trong mắt Mộ Phi Hàn loé ra một vẻ kinh ngạc, nhanh chóng hóa thành hiểu rõ, “Thì ra các ngươi gọi Bối trại chủ là Nhị tẩu không phải là đang nói đùa.”

    Lăng Huyền Dạ ngửi được mùi thơm hoa mai như có như không trên người hắn, thử dò hỏi: “Nhìn bọn họ cũng không tệ lắm đúng không, ngươi có nghĩ ngươi cũng…”

    “Ta cũng cái gì?” Mộ Phi Hàn nhìn thẳng hắn.

    Tròng mắt của hắn sáng ngời mỹ lệ, chỉ hơi lạnh lẽo khiến người khác khó mà nắm bắt. Lăng Huyền Dạ dịch khỏi tầm mắt của hắn, nói: “Không có gì, ngươi… Cũng tò mò về bọn họ sao?”

    “Ta chỉ khó hiểu giữa cách bọn họ nói chuyện cùng ở chung mà thôi, ” Mộ Phi Hàn nói, “Giờ biết được thì tốt rồi, sẽ không nói bậy.”

    Lăng Huyền Dạ nhường đường đi ra, “Giờ đã không còn sớm, ngươi mau về ngủ sớm đi, ta không quấy rầy ngươi.”

    Mộ Phi Hàn gật gật đầu, đi một mình.

    Lăng Huyền Dạ nhức đầu ấn ấn huyệt Thái Dương, xem ra đường đi còn dài a…

    Hôm sau trời vừa sáng, Lăng Huyền Thư đi từ trên lầu xuống, đã thấy trong tửu điếm có không ít người, mà đa số đều là nhân sĩ giang hồ đeo đao xách kiếm. Hắn thấy trong góc còn hai bàn trống, gọi luôn tiểu nhị ghép hai bàn vào nhau, đưa ít bánh bao cùng cháo để ăn sáng, vừa chờ vừa quan sát những người này.

    Không lâu sau, Yến Thanh Tiêu cùng Lăng Huyền Kỳ cũng đi xuống. Thấy thần sắc hắn chăm chú, Lăng Huyền Kỳ hỏi: “Tam ca, huynh sao vậy?”

    “Đang nghe bọn họ nói chuyện, ” Lăng Huyền Thư lấy ra một cái bát cùng một đôi đũa để trước mặt Yến Thanh Tiêu, “Không ai nói được tỉ mỉ, nhưng nghe được vài thứ từ trong lời họ nói, những người này tuy không quen biết nhau, mà dường như muốn cùng đi một nơi.”

    Yến Thanh Tiêu hỏi: “Nơi nào?”

    Lăng Huyền Thư lắc đầu, “Ta không nge được, hình như muốn đại hội võ lâm gì đó.”

    Lăng Huyền Kỳ số khổ cầm bát đũa, “Chỉ sợ vẫn có quan hệ với Hỏa Phong.”

    Bốn người Lăng Huyền Sương, Thiệu Dục Tân, Lăng Huyền Dạ cùng Mộ Phi Hàn cùng từ trên lầu đi xuống.

    Thiệu Dục Tân hầu như là ôm Lăng Huyền Sương đi xuống, mãi cho đến khi đặt người vào ghế còn vòng một tay qua eo hắn, mới nói “Mấy ngày trước đây thật hiếm khi thấy ngươi dậy sớm, hôm nay thì làm sao vậy?”

    Lăng Huyền Sương oán giận nói: “Từ lần trước tuyết sư tìm ngươi ở tửu lâu xong, ngươi thả luôn chúng nó muốn đi đâu thì đi, tối hôm qua ta đang đi thì gặp phải chúng nó, làm ta sợ cả đêm ngủ cũng không ngon.”

    “Không phải ngươi nói muốn làm bạn cùng chúng nó?” Nhìn dáng vẻ này của hắn, tâm trạng Thiệu Dục Tân trái lại thoải mái.

    “… Vậy cũng phải đợi ta rảnh rỗi, chuẩn bị kỹ càng mới được!” Lăng Huyền Sương kéo ống tay áo hắn, “Ta muốn ăn bánh bao nhân thịt.”

    Lăng Huyền Thư liếc nhìn Lăng Huyền Dạ im lặng không lên tiếng gặm bánh bao, nói: “Huyền Dạ, đại ca bị tuyết sư làm sợ, đệ thì bị cái gì làm sợ, vành mắt sao mà đen vậy?”

    Lăng Huyền Dạ nhịn xuống kích động muốn nhìn Mộ Phi Hàn, nói: “Có lẽ là do nhớ nhà da diết.”

    Lăng Huyền Thư: “…”

    Lăng Huyền Kỳ cười nói: “Vậy huynh về Ngự Kiếm sơn trang trước cũng được a, đối phó Hỏa Phong có nhiều thêm huynh hay bớt đi huynh cũng không sao cả.”

    “Chẳng lẽ cái này không phải nên nói với đại ca mới đúng sao?” Lăng Huyền Dạ cắn mạnh bánh bao một cái.

    “Đương nhiên không phải, ” Lăng Huyền Thư nói, “Nói tới đại ca vướng bận còn hơn rất nhiều.”

    Lăng Huyền Sương: “…”

    “Nói đến Nhị ca tới giờ sao còn chưa dậy, ” Lăng Huyền Kỳ nói, “Thật bất ngờ.”

    Vừa nói xong, Lăng Huyền Uyên liền đi xuống từ trên lầu, gọi tiểu nhị bàn giao vài câu, mới đi qua bên này.

    “Nhị tẩu đâu?” Lăng Huyền Dạ hỏi.

    “Bệnh Cẩn Du tái phát, ở trong phòng nghỉ ngơi.” Lăng Huyền Uyên nói, “Ta gọi tiểu nhị đưa đồ ăn đến phòng, ăn tại đó.”

    Lăng Huyền Thư nói: “Nặng không?”

    “Không nặng lắm.” Lăng Huyền Uyên nói với mọi người, “Các ngươi ăn no thì cứ chạy trước, không cần chờ chúng ta, chúng ta sẽ từ từ đuổi theo.”

    Lăng Huyền Thư không yên tâm lắm, “Không thì để Huyền Kỳ ở lại với huynh, nếu xảy ra chuyện gì thì có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

    “Không cần, sẽ không sao.” Lăng Huyền Uyên nói xong câu này thì lên lầu luôn.

    “Không có mắt, ” Lăng Huyền Uyên đi rồi, Lăng Huyền Kỳ nói, “Đệ ở lại không phải quá dư thừa sao?”

    “Giờ là lúc để nói chuyện này sao?” Lăng Huyền Thư đá đá cái ghế cậu ngồi, “Đi, tìm một người hỏi thử bọn họ muốn đi chỗ nào, có chuyện gì?”

    Vì có thể mỗi ngày ăn no mặc ấm sau này ở Ngự Kiếm sơn trang, Lăng Huyền Kỳ yên lặng mà khuất phục.

    Chọn một bàn nhiều người hỏi mấy câu, Lăng Huyền Kỳ quay về rất nhanh.

    “Hỏi được cái gì?” Lăng Huyền Thư nói.

    Lăng Huyền Kỳ lấy một chiếc bánh bao còn lại cuối cùng trên bàn trước mặt, “Đệ ra tay sao mà không hỏi ra được.”

    “Nói chính sự!” Lăng Huyền Sương cũng thuận tiện ném qua một chiếc bánh bao.

    Lăng Huyền Kỳ bắt lấy hoàn mỹ, nói: “Đúng là có việc, có vài chưởng môn đứng ra muốn mở đại hội võ lâm, mục đích chính là thảo phạt Hỏa Phong. Có người nói bởi vì tình thế lần này nghiêm trọng, các đại môn phái có ý định tuyển ra một người lấp vào vị trí minh chủ võ lâm còn trống hai mươi năm qua, mà người nói lớn tiếng nhất chính là…”

    “Cha.” Lăng Huyền Dạ nói tiếp lời.

    Lăng Huyền Sương vỗ vỗ vai hắn, “Ngoan.”

    Lăng Huyền Dạ: “…”

    Thiệu Dục Tân hỏi: “Thời gian địa điểm?”

    Lăng Huyền Kỳ nuốt bánh bao trong miệng xuống, “Mười ngày sau, Cẩm Tú Viên.”

    Rắc.

    Chiếc đũa trên tay Yến Thanh Tiêu bị y dùng một tay bẻ gẫy.

    Lăng Huyền Thư vội vã bắt lấy tay y, đem đôi đũa bị gãy thành hai nữa ném đi, xác nhận lòng bàn tay của y chỉ bị ngấn hai vết tím mà không bị thương xong, mới nhìn sắc mặt của y một chút.

    Yến Thanh Tiêu cưỡng chế tức giận trong lòng, rút về tay mình về rồi gầm nhẹ: “Nhìn cái gì!”

    “Không có.” Lăng Huyền Thư ngồi thẳng, hỏi Lăng Huyền Kỳ nói, “Bọn họ có nói sẽ đi hay không?”

    Lăng Huyền Kỳ lắc đầu, “Nói Ngự Kiếm sơn trang còn chưa hồi âm.”

    “Giờ sao, chúng ta có đi không?” Lăng Huyền Dạ hỏi.

    Lăng Huyền Thư hơi trầm ngâm, nói: “Nếu tất cả mọi người đều muốn liên thủ, chúng ta đơn độc ra mặt cũng không tốt, giờ cứ tới Cẩm Tú Viên nhìn trước tình hình, mặc kệ cha có đến đó hay không, thì cha cũng sẽ phái người đến.”

    “Ta chỉ muốn đi tìm Hỏa Phong.”

    “Ta không đi!”

    Mộ Phi Hàn cùng Yến Thanh Tiêu nói cùng lúc.

    Lăng Huyền Dạ khuyên Mộ Phi Hàn: “Nhiều một người thêm một phần thắng, huống chi trước đây không phải ngươi nói lần này ra ngoài ít nhất cũng phải nửa năm một năm không về được sao, nên đừng lo lắng sẽ trì hoãn mất mấy ngày.”

    Mộ Phi Hàn nhíu mày cân nhắc lời nói của gã.

    Yến Thanh Tiêu đứng dậy dùng một cước đá ngã lăn cái ghế, “Muốn đi thì các ngươi cứ đi, chính ta đi tìm Hỏa Phong!”

    Lăng Huyền Sương nhìn theo bóng lưng Yến Thanh Tiêu tức giận ra cửa, quay đầu nói với Lăng Huyền Thư mặt mang bất đắc dĩ: “Còn không đuổi theo, nếu không y sẽ cưỡi ngựa chạy đi thật.”

    “Đuổi theo, đương nhiên sẽ đuổi theo.” Lăng Huyền Thư nói nhỏ, “Tên khốn kiếp nào chọn nơi chết tiệt đó, tuyệt đối đừng có để cho ta biết, không thì đừng mơ sống dễ chịu!”

    Chờ gã cũng ra cửa, Thiệu Dục Tân mới hỏi Lăng Huyền Sương nói: “Chỗ đó có chuyện gì không thích hợp sao?”

    Lăng Huyền Sương khổ não nói: “Thật ra ta rất muốn nói cho ngươi khúc chiết trong đó, thế nhưng Huyền Thư đã trịnh trọng cảnh cáo ta không được nói lung tung chuyện này trước mặt em dâu Thanh Tiêu, sẽ gây ảnh hưởng cho hắn.”

    “Yến lâu chủ không ở, còn để ý cảm thụ cái gì?” Thiệu Dục Tân nói, ” Sẽ không coi là ngươi nuốt lời, nói đi.”

    Lăng Huyền Sương xoay động con mắt, nở nụ cười, “Được rồi, sẽ nói cho ngươi biết!”

    . . .

    Chương 43: Bốn mươi ba • ta không thích

    Lăng Huyền Thư đuổi tới được Yến Thanh Tiêu đang ở chuồng ngựa, ngăn cản hành động y đang muốn dẫn ngựa, “Ngươi trước đừng vọng động, hãy bình tĩnh nghe ta nói.”

    “Có gì hay mà nói?” Yến Thanh Tiêu đẩy gã, “Các ngươi đi đường các ngươi, ta đi đường ta, không can thiệp chuyện của nhau!”

    Lăng Huyền Thư nắm lấy hai cổ tay y, “Ngươi biết rõ ta không thể để ngươi một thân một mình đi tìm Hỏa Phong!”

    Yến Thanh Tiêu thuận miệng nói: “Vậy ngươi hãy đi cùng ta!”

    Lăng Huyền Thư ngớ người, “Ngươi nói thật chứ?”

    Yến Thanh Tiêu thầm mắng một tiếng đáng chết, xoay cổ tay nói: “Ngươi thả ta ra đã.”

    “Ngươi đồng ý nghe ta hết thì ta sẽ thả ngươi ra.” Lăng Huyền Thư lại cười nói.

    Yến Thanh Tiêu lườm hắn một cái, “Nghe thì nghe, ta nghe hết được chưa?”

    Lăng Huyền Thư lúc này mới thả y ra, “Ta biết có lẽ cả đời này ngươi sẽ không đến Cẩm Tú Viên nữa, nhưng…”

    “Không phải có lẽ, ” Yến Thanh Tiêu ngắt lời của hắn, “Không chỉ đời này ta không muốn đi, mà đời sau kiếp sau sau nữa cũng không muốn đi!”

    “Vâng vâng vâng, đó là một nơi ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thì thối rữa, giống như chủ nhân của nó.” Lăng Huyền Thư dừng một chút mới nói, “Ba năm trước ngươi nói ngươi muốn báo thù, mà tìm Thái Cẩm mãi mà không được đúng không? Hắn trốn ngươi đã hơn hai năm, gần đây lại xuất hiện đi lại, lẽ nào ngươi không muốn giáo huấn hắn một trận?”

    Yến Thanh Tiêu khẽ run môi, ánh mắt đã không còn kiên quyết như ban đầu.

    Lăng Huyền Thư tiếp tục nói: “Lần này chính là cơ hội tuyệt vời đưa tới tận cửa, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ qua một lần nữa hay sao?”

    Yến Thanh Tiêu đi hai bước qua bên cạnh, lại quay trở về, “Nếu như lần này hắn dùng danh chính nghĩa tham dự chuyện thảo phạt Hỏa Phong, sao ta giết hắn dễ dàng được? Nếu có giết được hắn, chẳng phải ta đây sẽ bị người trong thiên hạ thóa mạ, sau này không còn ngóc đầu được ở trên giang hồ hay sao?”

    “Giết hắn dễ dàng như vậy chẳng phải có lợi cho hắn quá rồi?” Lăng Huyền Thư cười lạnh, “Từ Cẩm Tú Viên đến Ẩm Huyết Giáo, ngươi còn có rất nhiều thời gian chậm rãi trả thù hắn, mãi đến khi ngươi chơi chán mới thôi.”

    Yến Thanh Tiêu đưa mắt tìm tòi nhìn hắn, “Nếu lúc đó ta vẫn muốn giết hắn thì sao?”

    Lăng Huyền Thư nói: “Nếu ngươi không ngại, ta đồng ý làm giúp.”

    “Chẳng lẽ ngươi không lo lắng khi làm thế sẽ mang tiếng xấu à?” Giọng nói của Yến Thanh Tiêu rốt cuộc mềm mỏng hơn.

    Lăng Huyền Thư nhún vai một cái, “Cùng lắm thì chỉ bị cha ta mắng vài câu, nghiêm trọng hơn nữa thì cả đời không cho ta ra ngoài, không sao cả.”

    Yến Thanh Tiêu hừ một tiếng, nhấc chân bước đi.

    Lăng Huyền Thư nhìn bóng lưng y hỏi: “Vậy có đi hay không hả?”

    “Đi đi đi, ” Yến Thanh Tiêu không quay đầu lại, chỉ khoát tay áo một cái với hắn, “Ngươi phiền chết đi được!”

    Lăng Huyền Thư khi trở về, người trong quán đã vơi hơn một nửa, chỉ còn dư lại mấy bàn có người ngồi, trong đó còn có đám người Lưu Chưởng Môn.

    Thấy hắn đi vào, Tào Nghĩa vẫy tay vơi hắn, “Lăng Tam thiếu, ở đây.”

    Lăng Huyền Thư đi tới, “Chuyện gì?”

    “Trước đó có phải các ngươi đang thương nghị chuyện đi Cẩm Tú Viên đúng không, ” Tào Nghĩa nói, “Kết quả thế nào?”

    Lăng Huyền Thư gật đầu, “Chúng ta quyết định đi Cẩm Tú Viên trước.”

    “Như vậy cũng đúng, ” Hách bang chủ nói, “Nếu chúng ta cứ đi tìm thẳng Hỏa Phong, tránh không khỏi sẽ có người nói chúng ta tham công.”

    Liễu Nương nói: “Nếu được chuyện thì cũng chẳng sao, không được chỉ sợ sẽ bị mắng là không biết tự lượng sức mình.”

    Vạn Trung xưng phải, “Đúng dịp đám người chúng ta còn thiếu một vị đứng đầu, đến lúc đã có Minh Chủ, chuyện này có lẽ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

    “Nếu mà Lăng trang chủ chịu ra tay, dù cho tặc nhân Hỏa Phong khinh công có cao đến đâu, cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ông.” Lưu Chưởng Môn ôm quyền với Lăng Huyền Thư, “Lăng Tam thiếu, ta thấy vị trí minh chủ võ lâm này có Lăng trang chủ ngồi vào là phù hợp nhất, đến lúc đó còn xin ngài để ý nhiều hơn, hi vọng các ngươi hãy nhường cho ta, cho Hỏa Phong đó một đòn trí mạng.”

    “Chuyện này vẫn nên dựa vào bản lãnh của mình.” Người muốn giết Hỏa Phong có biết bao nhiêu, ai sẽ đứng ra bảo đảm, kết quả lại gây ra nhiều chuyện cho chính bản thân mình. Lăng Huyền Thư khiêm tốn khẽ mỉm cười, “Hơn nữa, ta cũng không rõ ý gia phụ nhà mình, ngay cả cha có tham dự đại hội võ lâm hay không ta cũng không biết, tất cả vẫn nên đợi tới mười ngày sau hãy nói đi.”

    Sắc mặt Lưu Chưởng Môn rõ có chút bất mãn, Lăng Huyền Thư không thèm nói gì thêm nữa, đi thẳng lên lầu.

    Nếu muốn biết những người khác ở chỗ nào cũng không khó, nhìn đôi tuyết sư canh giữ ở trước cửa phòng Bối Cẩn Du là biết ngay. Lăng Huyền Thư bước tới, cúi thấp người vuốt ve đầu hai con tuyết sư, “Hai tiểu gia hỏa các ngươi, cũng không sợ người rồi.”

    Hùng sư nheo mắt lại, giơ một chân trước lên cho hắn; Thư sư thì nhìn vào mặt hắn, hai mắt lóe sáng, thật giống như đang nói: “Muốn ăn thịt!”

    Lăng Huyền Thư cầm chân trước mềm mại của Hùng sư, nói với Thư sư: “Ta biết rồi, hôm nay không phải chạy vội, chờ tí nữa sẽ cho chúng mày ăn đủ.”

    “Tam ca, huynh đang làm gì đấy?” Cửa bị mở ra, Lăng Huyền Kỳ nhô đầu ra, “Ồ, hai đứa nó cũng ở đây.”

    Lăng Huyền Thư đi vào, “Các ngươi cũng không lo lắng sẽ gây rối loạn sao hử?”

    “Thiết Mã cùng Kim Qua từ trong phòng chạy qua?” Thiệu Dục Tân nhìn Lăng Huyền Sương, “Ở bên ngoài sẽ doạ phải người khác, để chúng nó vào đi?”

    “Không được!” Lăng Huyền Sương nhìn bốn phía tìm chỗ có thể trốn được.

    Bối Cẩn Du nằm nghiêng người ở trên giường, sắc mặt có hơi suy yếu, ý cười vẫn dịu dàng như cũ, “Ta cũng rất thích đôi tuyết sư đó, để chúng nó vào cho ta ngắm nghía cẩn thận đi.”

    Lăng Huyền Sương căng thẳng môi lưỡi run rẩy, “Ta đặc biệt dẫn bọn họ đến thăm ngươi, ngươi lại muốn xem sư tử!”

    “Sớm muộn rồi sẽ phải khắc phục.” Lăng Huyền Uyên làm thủ thế ý bảo Lăng Huyền Kỳ tránh ra.

    Lăng Huyền Kỳ lắc mình qua một bên, tuyết sư nhìn thấy Thiệu Dục Tân, cũng không lập tức đi vào, mà là ngoẹo cổ nhìn hắn, tựa hồ đang hỏi ý của hắn.

    “Vào đi.” Thiệu Dục Tân ngoắc ngoắc ngón tay với chúng nó.

    Hùng sư bước chân nhẹ nhàng đi vào trước, Thư sư lười biếng ngáp một cái, cũng đi vào.

    “Đừng tới đây đừng tới đây đừng tới đây!” Lăng Huyền Sương chạy qua một góc, liều mạng chen vào góc tường.

    Thiệu Dục Tân thì nhích dần người về phía giường, dẫn tuyết sư qua cho Bối Cẩn Du xem.

    “Có thể sờ không?” Bối Cẩn Du hỏi.

    Thiệu Dục Tân ở cạnh giường vỗ hai lần, “Có thể, chắc chắn sẽ không công kích ngươi.”

    Tuyết sư được chỉ thị của hắn, bốn cái chân trước đều bám vào thành giường, tò mò đánh giá Bối Cẩn Du.

    Bối Cẩn Du nhìn thấy mà thích, đưa tay sờ sờ đầu hai con sư tử, “Nếu ta mà có một tiểu tử như này thì hay rồi.”

    “Hay gì mà hay!” Lăng Huyền Sương nhắm chặt hai mắt lại, “Xem được rồi thì đuổi ra ngoài a!”

    Thấy hắn là thật sự sợ hãi, Thiệu Dục Tân huýt sáo một tiếng, chỉ chỉ ra phía ngoài.

    Hùng sư không hiểu nhìn hắn, giống như không hiểu tại sao hắn mới kêu nó vào mà đã bảo ra ngoài nhanh như vậy; Thư sư thì chỉ khinh bỉ liếc hắn một cái, kiêu ngạo ngước đầu đi ra.

    Lăng Huyền Thư nhìn mà buồn cười, nói: “Huyền Kỳ, ta đã hứa sẽ cho chúng nó ăn đủ thịt, ngươi dẫn chúng nó trở về phòng, tìm chưởng quỹ mua ít thịt bò ngon nhất đến cho chúng nó ăn, ký tên ta vào sổ nợ”

    “Được!” Lăng Huyền Kỳ đáp vang dội một tiếng, theo tuyết sư ra ngoài.

    Lăng Huyền Dạ kỳ quái nói: “Sao nó lại vui đến vậy?”

    “Bởi vì nó có thể mượn danh tuyết sư mua thêm phần ăn cho mình.” Lăng Huyền Thư ngồi xuống nói, “Đại ca, không sao rồi, đã đi hết rồi.”

    Lăng Huyền Sương run rẩy hai vai, “Khốn nạn!”

    Thiệu Dục Tân hơi kinh ngạc, đi qua kéo hắn, “Thật sự sợ đến thế?”

    “Ngươi mới biết hay sao!” Lăng Huyền Sương vỗ bỏ tay hắn ra rồi xoay người lại, “Cho dù tốt thì thế nào, ta không thích!”

    Nhìn lông mi đẹp dài lơ lửng giọt lệ, Thiệu Dục Tân vào lúc này hổ thẹn nói không ra lời.

    Lăng Huyền Sương quay người đạp mạnh vào chân của hắn, sau đó đẩy hắn ra chạy ra ngoài.

    Thiệu Dục Tân sững người một lát mới nói: “Hắn nói không thích cái gì?”

    Lăng Huyền Thư và Lăng Huyền Dạ cùng kêu lên: “Ngươi.”

    Thiệu Dục Tân: “…”

    Nhìn thấy Thiệu Dục Tân đuổi theo, anh em nhà họ Lăng rất là yên tâm.

    Lăng Huyền Uyên dịch góc chăn cho Bối Cẩn Du, nói với Lăng Huyền Thư: “Vừa nãy ta nghe bọn họ nói chuyện Cẩm Tú Viên rồi, đệ đã quyết định muốn đi đại hội võ lâm?”

    “Nhị ca thấy không tốt sao?” Lăng Huyền Thư hỏi.

    “Ngược lại chính là không được, ” Lăng Huyền Uyên khẽ cau mày, “Theo linh cảm nó sẽ trở thành một chuyện rất phiền toái cho ta.”

    Lăng Huyền Thư suy nghĩ một chút, cười nói: “Đệ cũng gần thấy như vậy.”

    Yến Thanh Tiêu vẫn đứng ở một bên hỏi: “Các ngươi đang nói cái gì?”

    Lăng Huyền Dạ nói: “Bọn họ đang đoán, lần đại hội võ lâm này có thể cha ta sẽ không đi, mà dựa theo tính tình của cha, phỏng chừng cũng sẽ không thích vị trí minh chủ võ lâm này rơi vào nhà khác, cho nên rất có khả năng rơi vào đầu Nhị ca.”

    “Không phải rất tốt hay sao, minh chủ võ lâm, rất uy phong.” Bối Cẩn Du vỗ xuống mu bàn tay Lăng Huyền Uyên, “Nếu không ngươi cứ chạy đi trước, đừng có vì ta mà bỏ lỡ chuyện lớn của mình.”

    Lăng Huyền Uyên lật tay nắm chặt lấy tay y, “Không tính là chuyện lớn, ta sẽ không bỏ ngươi lại.”

    Lăng Huyền Thư bĩu môi, nhìn về phía Yến Thanh Tiêu.

    Yến Thanh Tiêu không hiểu ra sao, “Nhìn cái gì vậy, còn nhìn ta đánh ngươi!”

    Lăng Huyền Thư: “…” Có một số việc dù có ước ao cũng không được.

    Lăng Huyền Dạ nhìn bọn họ mà thấy phiền lòng, ra tiếng đánh vỡ ám muội tung bay xung quanh trong phòng, “Nhị tẩu yên tâm, đường tới Cẩm Tú Viên cũng đi hướng này, những ngày qua chúng ta đi đường cũng không phải uổng công, không phải chạy vội, chỉ cần bảy, tám ngày cũng đến được nơi.”

    “Vậy thì tốt.” Bối Cẩn Du rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

    Lăng Huyền Thư lại nhìn Yến Thanh Tiêu, Nhị tẩu đã ngầm thừa nhận xưng hô này, ngươi thì sao?

    Quả thực phiền muốn chết! Yến Thanh Tiêu hận không thể học theo Lăng Huyền Sương giẫm cho hắn một cước giống Thiệu Dục Tân, nhưng nghĩ lại thì người khác sẽ nghĩ y ra vẻ như Lăng Huyền Sương ngu ngốc kia, đây càng là chuyện không thể chịu được! Nên y chỉ quơ quơ nắm đấm với Lăng Huyền Thư rồi đi ra ngoài.

    Mới vừa mở cửa, lại phát hiện Mộ Phi Hàn đang đứng ở ngoài cửa, Yến Thanh Tiêu sợ hết hồn, “Đến rồi sao không lên tiếng?”

    Mộ Phi Hàn không để ý đến y, vọng vào bên trong nói với Lăng Huyền Uyên cùng Lăng Huyền Thư nói: “Mấy người kia đi trước rồi.”

    . . .

    Chương 44: Bốn mươi bốn • Nhị Thiếu phu nhân

    Thiệu Dục Tân đã đứng một lúc lâu ở ngoài cửa phòng Lăng Huyền Sương, “Chúng nó dọa đến ngươi, ta thay chúng nó xin lỗi, lần sau sẽ cẩn thận hơn, ngươi không gật đầu tuyệt đối sẽ không cho chúng nó tới gần, có được không?”

    “Chuyện này cũng không thể trách ta hoàn toàn, Huyền Uyên cũng đồng ý mà.”

    “Ta đã thành tâm thành ý tạ tội, nếu ngươi không mở cửa thì ta đi đây.”

    Lăng Huyền Sương ngồi ở trên giường vừa sinh hờn dỗi vừa nghe Thiệu Dục Tân xin lỗi, tâm tình vất vả lắm mới khá hơn một tẹo, ai ngờ người ngoài cửa nói xong thì thật sự không phát ra âm thanh gì nữa.

    “Còn dám đi?” Lăng Huyền Sương nhảy xuống giường vọt ra mở cửa, “Ngươi tưởng làm vậy ta sẽ tha thứ…”

    Thiệu Dục Tân ôm cánh tay tựa vào cạnh cửa, trong mắt viết rõ ta biết nói vậy ngươi sẽ đi ra.

    Lăng Huyền Sương quay đầu xoay người quay trở về, cũng không đóng cửa.

    Thiệu Dục Tân hiểu rõ cười cười đi vào theo.

    Lăng Huyền Sương đạp giầy lăn lên giường nằm nghiêng, kéo chăn chùm kín người, giả chết.

    Thiệu Dục Tân ngồi xuống cạnh giường, “Còn tức giận sao?”

    Lăng Huyền Sương không lên tiếng.

    “Ta không biết sẽ doạ ngươi khóc, ” Thiệu Dục Tân nói xin lỗi, “Xin lỗi.”

    Lăng Huyền Sương gào thét: “Quỷ mới khóc, ngươi nhìn lầm rồi!”

    “Sống cho thật tốt, ” Thiệu Dục Tân nghiêm túc nói, “Đừng nói mình là quỷ.”

    Lăng Huyền Sương: “…”

    Thiệu Dục Tân vỗ nhẹ lên mặt chăn, ôn nhu dỗ dành: “Ta tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa, đừng có tức giận, được không?”

    Lăng Huyền Sương lần đầu tiên nghe được hắn dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, nhất thời mềm lòng đến rối tinh rối mù, hỏa khí lắng đọng thoáng chốc bay sạch qua chín tầng trời. Hắn trốn trong chăn nỗ lực khống chế cảm xúc, xác định sẽ không lộ ra biểu cảm vui vẻ, mới vén chăn lên ngồi dậy, “Giận thì không giận, nhưng chuyện ta bị kinh sợ thì làm sao? Ngươi không lo rằng ta sẽ bị dọa tới sinh bệnh sao.”

    Thiệu Dục Tân nói: “Ngươi nói phải làm sao?”

    “Ngươi phải an ủi ta.” Lăng Huyền Sương cười thầm trong lòng, đây tuyệt đối không phải mưu đồ từ lâu, tuyệt đối không phải!

    Thiệu Dục Tân rất là phối hợp, “An ủi như nào?”

    Lăng Huyền Sương chậm rãi đưa má phải của mình qua, nhắm mắt lại duỗi một ngón tay ra chọt chọt vào, “Đây.”

    Thiệu Dục Tân nhịn không được mà cong khóe môi, rồi nhanh chong thu hồi nụ cười, đưa tay qua thăm dò, dùng ngón tay trỏ cùng ngón giữa nhẹ nhàng niết niết kéo kéo, “Vầy là được rồi?”

    “…” Lăng Huyền Sương nhanh chóng đẩy ra, xoa xoa gò má bị hắn bẹo có hơi đau.

    Thiệu Dục Tân giả bộ hồ đồ, “Thì ra còn cách an ủi như này, là lần đầu tiên ta nghe tới.”

    Lăng Huyền Sương: “…”

    “Sao vậy?” Ánh mắt của Thiệu Dục Tân rất là chân thành.

    “Không sao hết!” Lăng Huyền Sương thở phì phò.

    Thiệu Dục Tân cười, “Nghe nói đi về phía Đông không xa có một quán bán thịt heo nướng chua ngọt nức danh gần xa, có muốn đi nếm thử không hử?”

    Lăng Huyền Sương chảy nước miếng, “Ngươi mời ta?”

    “Ta mời ngươi, ” Thiệu Dục Tân nói, “Coi như bồi tội cho ngươi.”

    “Vậy cũng được, ” Lăng Huyền Sương nhanh nhẹn xỏ giày, “Xem ở thịt heo nướng chua ngọt, ta đây tha thứ cho ngươi lần này.”

    Thiệu Dục Tân nói: “Trở về ta sẽ cảm tạ con heo này thật tốt.”

    Mọi người nghỉ ngơi một ngày rồi tiếp tục khởi hành.

    Lăng Huyền Uyên lo Bối Cẩn Du không chịu nổi xóc nảy, cứ chạy được một khoảng là phải dừng lại nghỉ ngơi, Bối Cẩn Du không biết đã nói bao nhiêu lần “Ta thật sự không sao mà”, nhưng hắn đều ngoảnh mặt làm ngơ tất cả.

    Mắt thấy ngựa chạy chậm dần, Bối Cẩn Du dở khóc dở cười, “Ngươi chạy kiểu này, lúc nào mới đến Cẩm Tú Viên?”

    Lăng Huyền Uyên nói: “Mấy ngày sau.”

    Bối Cẩn Du: “…” Cũng không phải ta thật sự muốn hỏi chuyện này, ngươi không phải đứng đắn trả lời như thế.

    “Em dâu Cẩn Du, thế này không phải rất tốt đó sao, ” Lăng Huyền Sương ở một bên nói, “Ta cũng nhân cơ hội làm dịu cái mông bị đau, ngồi trên lưng ngựa chỉ hơi đáng tiếc vì không có ai xoa xoa giúp ta.”

    Lăng Huyền Kỳ quay đầu lại đồng tình nhìn Thiệu Dục Tân.

    Thiệu Dục Tân: “…” Ta thật sự chưa từng làm chuyện này.

    Yến Thanh Tiêu sờ sờ bờm ngựa, “Phải vui vì ít đi mấy gia hỏa ồn ào kia, nếu mà cứ chạy theo họ, khó mà tránh khỏi phải nghe sự oán trách của bọn họ.”

    Lăng Huyền Thư biết trong lòng hắn thật ra vẫn không muốn đi Cẩm Tú Viên tí nào, tốc độ kiểu này xem ra càng hợp với ý của y. Cởi túi nước xuống ném cho Yến Yhanh Tiêu, Lăng Huyền Thư nói: “Hôm qua lúc Mộ môn chủ đến báo chuyện này, ta cũng không thấy bất ngờ, bọn họ để bụng với chuyện Hỏa Phong cỡ đó, đương nhiên phải đến đó tham dự từ sớm.”

    “Biết đâu còn phải khoe khoang một phen, ” Lăng Huyền Sương nói, “Kiểu như bọn họ từng đuổi theo Hỏa Phong một đường lao tới Tây Bắc.”

    Thiệu Dục Tân nói: “Làm vậy mới bảo đảm được cho bọn họ về chuyện đối phó Hỏa Phong lần này chiếm được một chân quan trọng, loại chuyện này ta vẫn lý giải được.”

    “Lý giải thì lý giải, nhưng bọn họ không nói một câu đã rời đi, điểm này mới là không đúng.” Lăng Huyền Kỳ bất mãn nói, “Thời gian qua chúng ta giúp đỡ bọn họ không ít việc, cái khác không nói, riêng chuyện Nhị tẩu bồi thường cho bọn họ, đã đủ cho cả đời bọn họ ăn ngon mặc đẹp.”

    Lăng Huyền Uyên nói: “Ngăn cách đã sinh, bọn họ đi cũng đúng, không phải để ở trong lòng.”

    “Nói tới chuyện bồi thường, ” Lăng Huyền Thư uyển chuyển nói, “Nhị tẩu, sao ngươi bồi thường sớm cho bọn họ vậy?”

    Bối Cẩn Du nghi ngờ nói: “Ta không bồi thì sao người ta để cho yên chuyện?”

    Lăng Huyền Sương tiếp lời nói: “Thật ra là nó muốn hỏi ngươi lúc nào mới đền phần bồi thường đó cho nó.”

    “Cái này à, ” Bối Cẩn Du cười nhìn sang, “Ta đã cưới Huyền Uyên làm áp trại phu nhân, tiền đó ta giúp hắn quản lý không phải giống nhau sao?”

    “…” Lăng Huyền Thư nói, “Nghe nói người quản tiền nhà ta chính là ta.”

    Bối Cẩn Du nói: “Nhưng mà Huyền Uyên đã không phải người nhà họ Lăng các ngươi, mà là người nhà họ Bối ta đây.”

    Lăng Huyền Uyên: “…” ( Cạn lời)

    Lăng Huyền Thư than thở: “Sớm biết thế này, nói cái gì ta cũng không đồng ý gả Nhị ca đi.”

    “Tính toán sai lầm?” Lăng Huyền Sương nói, “Lần sau nếu còn ai muốn Nhị ca làm áp trại phu nhân gì đó, nhớ phải lấy tiền trước rồi mới gật đầu.”

    Lăng Huyền Thư thụ giáo nói: “Ta đã nhớ.”

    “Hắn đã là người của ta, ” Bối Cẩn Du không vui, “Các ngươi còn muốn gả hắn cho ai?”

    Lăng Huyền Uyên đã nhịn xuống hết nổi, thúc vào bụng ngựa chạy vội đi trước.

    Giọng của Lăng Huyền Thư vọng tới từ phía sau, “Ai trả tiền thì sẽ gả cho người đó!”

    Lăng Huyền Uyên: “…”

    Cẩm Tú Viên nằm ở đại thành Nam Dịch Trung Nguyên, phồn hoa so với Tây Bắc, phải nói là khác biệt một trời một vực.

    Những thứ này trong mắt Mộ Phi Hàn, không khác gì hết so với Tây Bắc đồng tuyết vạn dặm, y chỉ đi theo phía sau đám người Lăng Huyền Uyên dắt ngựa vào thành, trong lòng tính toán đại hội võ lâm lần này sẽ mở bao lâu, rồi bao lâu mới có thể tìm được Hỏa Phong, thu hồi Thiên Tàm Tuyết Y.

    Lăng Huyền Dạ cố ý đi chậm vài bước đi cùng với y, “Nhị ca nói cách đại hội võ lâm tổ chức còn hai ngày nữa, chúng ta không đi Cẩm Tú Viên luôn, còn thời gian đi dạo xung quanh, ngươi muốn đi không?”

    “Ta không đi.” Mộ Phi Hàn nói.

    Quả nhiên, Lăng Huyền Dạ cũng không nản lòng, “Đúng rồi, ta sao quên được, chạy lâu thế kia nhất định rất mệt, lẽ ra phải nghỉ ngơi thật tốt trước mới đúng.”

    Mộ Phi Hàn hỏi: “Người tham gia đại hội võ lâm đều ở Cẩm Tú Viên hết?”

    Lăng Huyền Dạ gật đầu, “Đúng.”

    Mộ Phi Hàn cau mày, thế này thì đâu đâu ở Cẩm Tú Viên cũng có người.

    Lăng Huyền Dạ nhìn rõ hắn đang nghĩ gì, nói: “Ngươi đừng lo lắng, chúng ta không đến Cẩm Tú Viên. Ngự Kiếm sơn trang ở Nam Dịch cũng có một nhà, chúng ta ở đó, không ai quấy rối.”

    Mộ Phi Hàn mới hơi giãn lông mày, thấy Lăng Huyền Dạ đi cạnh bên mình lại không nói lời nào, chỉ thỉnh thoảng nhìn qua y, nói: “Ngươi muốn dẫn ngựa cho ta sao?”

    “…” Lăng Huyền Dạ không nói ra được chữ ‘ không phải’, đành phải cười khổ nói, “Đúng.”

    Mộ Phi Hàn cũng không khách khí với gã, ném thẳng dây cương qua, còn mình nhanh chân đi về phía trước.

    Lăng Huyền Kỳ ở phía sau cười không ngừng, “Tứ ca, thong dong tiêu sái trước đây đã chạy đi đâu, thế nào mà ở trước mặt Mộ môn chủ lưng cũng không thẳng được?”

    “Đây có lẽ gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi.” Lăng Huyền Dạ dắt ngựa cho Mộ Phi Hàn, ném dây cương ngựa của gã cho Lăng Huyền Kỳ, “Đệ có cách gì hay hay không?”

    Lăng Huyền Kỳ nhướn mắt, vẫn tiếp nhận dây cương, “Đệ thì có cách nào hay, chuyện này đáng ra huynh còn biết nhiều hơn đệ mới phải?”

    Lăng Huyền Dạ nói: “Đúng vậy.”

    “Theo đệ thì, mỗi một kinh nghiệm nhiều năm qua huynh tổng kết được thử hết trên người Mộ môn chủ xem, biết đâu có cái thông đường được.” Lăng Huyền Kỳ nghĩ kế.

    Lăng Huyền Dạ nói: “Nếu là hắn chỉ sợ cái gì cũng không sử dụng được.”

    “Vậy huynh hãy nhận mệnh đi.”

    “…” Lăng Huyền Dạ do dự, “Nếu không huynh làm thử xem?”

    “Lấy ra hết dũng khí của ngươi!” Lăng Huyền Kỳ đập bả vai gã, “Bước thứ nhất là gì?”

    Lăng Huyền Dạ nắm tay, “Lấy lòng hết mức!”

    Lăng Huyền Kỳ: “…”

    Đoàn người đi tới trạch tử Ngự Kiếm sơn trang ở Nam Dịch, Lăng Huyền Uyên dặn dò quản gia chuẩn bị một bàn đồ ăn cùng rượu, và thu dọn tốt mấy gian phòng để khách vào ở.

    Quản gia trạch tử Nam Dịch là lão đầu tuổi tác xấp xỉ Lưu Chưởng Môn, đã rất lâu không thấy bọn họ tới đây, thấy năm huynh đệ cùng lúc thì còn là lần đầu tiên, lập tức không dám thất lễ, gọi mấy hạ nhân dặn lại cẩn thận. xong xuôi, lão lại đuổi theo Lăng Huyền Uyên nói: “Nhị thiếu gia, đám người Tiểu Phong mấy ngày trước đây từng đến, nói trang chủ có tin đưa tới. Bọn họ suy đoán mấy vị thiếu gia sẽ đến đây, nên vẫn chờ ở chỗ này, Nhị thiếu gia giờ đã đến, muốn để sau gặp hay luôn bây giờ?”

    Lăng Huyền Uyên còn chưa trả lời, Lăng Tiểu Phong cùng Lăng Tiểu Lâm đã chạy tới, còn có mấy người cũng đang chạy theo phía sau.

    “Thiếu gia!” Lăng Tiểu Lâm chạy gần tới, vui vẻ nói, “Nhìn thấy mấy vị thiếu gia đều bình an vô sự chúng ta rất yên tâm.”

    Lăng Huyền Thư nói: “Đừng để cho khách đứng, chúng ta đi vào nói chuyện.”

    Lăng Tiểu Phong đi theo phía sau Lăng Huyền Uyên, thấy một cánh tay của hắn đang đỡ một nam tử tuấn tú mà hắn chưa từng gặp, không khỏi trao đổi ánh mắt với đám người Lăng Tiểu Lâm vài cái, do dự mãi mới hỏi: “Nhị thiếu gia, vị này chính là…”

    Lăng Huyền Uyên không cho Bối Cẩn Du cơ hội mở miệng, không chần chờ chút nào nói: “Nhị Thiếu phu nhân.”

    Lăng Tiểu Phong: “…”

    . . .

    Thuộc truyện: Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự