Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự – Chương 62-64

    Thuộc truyện: Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự

    Chương 62: một cánh cửa gây ra một đống phiền toái

    Lăng Huyền Thư còn chưa hết hi vọng nắm chặt ngân phiếu không buông, trên đầu chợt rơi xuống một giọt nước, làm ướt nhẹp ngân phiếu.

    Than chủ cùng Lăng Huyền Thư cùng lúc ngẩng đầu nhìn lên .

    Sắc trời xám xịt, từng giọt mưa to rơi xuống.

    Lăng Huyền Thư quay đầu lại tìm Yến Thanh Tiêu, “Thanh Tiêu, trời mưa, ngươi đi tìm chỗ nào đó tránh mưa, cẩn thận bị mưa ướt.”

    Than chủ nhân cơ hội vỗ mạnh một cái vào tay hắn, thấy hắn bị đau thu tay lại thì vội vã nhét ngân phiếu vào trong ngực, “Ta muốn dọn hàng, không muốn ở đây dây dưa với ngươi!”

    Lăng Huyền Thư bĩu môi, “Ta thấy ngươi một năm nữa cũng không cần bày sạp lại!”

    Than chủ cười khà khà vài tiếng, đẩy xe đi, “Đa tạ ngươi nhá!”

    Mưa rơi càng lúc càng to, Yến Thanh Tiêu thấy Lăng Huyền Thư sắp bị mưa dầm ướt còn đứng ở đó nhìn bóng lưng Than chủ, vội vàng chạy qua kéo hắn đến dưới mái hiên, “Không phải chỉ là ba ngàn lượng bạc thôi sao, lúc về ta bù cho ngươi.”

    Lăng Huyền Thư nhìn y, mỉm cười nói: “Ngươi cho ta là một chuyện khác, ngươi với ta thì khác nhau chỗ nào?”

    Yến Thanh Tiêu trừng mắt, “Sao lại không khác nhau, muốn ngươi đem tiền Ngự Kiếm sơn trang đều cho ta hết, ngươi cũng đồng ý?”

    “Vậy cũng phải xem dựa vào danh mục nào, ” Lăng Huyền Thư nói, : “ Nếu ngươi là Tam thiếu phu nhân Ngự Kiếm sơn trang, tự nhiên ta sẽ đồng ý hai tay dâng tiền.”

    Yến Thanh Tiêu nắm tay, “Ngươi lại muốn chết…”

    “Em dâu Thanh Tiêu, nó vừa nói nó với ngươi xem như là một, vậy cũng là của ngươi rồi, ngươi còn hỏi lại?” Lăng Huyền Sương lau nước mưa dưới cằm nói.

    Yến Thanh Tiêu không muốn lại cùng huynh đệ bọn họ phí lời, xoay người nhìn về phía khác.

    Thiệu Dục Tân giúp Lăng Huyền Sương lau nước mưa trên người, trách nói: “Bảo ngươi mau lại đây tránh mưa ngươi cứ không nghe, giờ thì bị ướt hết rồi.”

    Lăng Huyền Sương thổi nước đọng trên chóp mũi, “Ngươi cũng ướt, muốn ta lau giúp ngươi không?”

    Thiệu Dục Tân nắm lấy tay hắn đang duỗi tới, “Đừng nghịch, không nên lộn xộn.”

    “Ồ?” Lăng Huyền Sương cảm nhận được một dòng nước nóng từ lòng bàn tay hắn tiến vào trong cơ thể mình, lập tức cảm thấy ấm áp cả người, hỏi, “Đang làm gì?”

    Thiệu Dục Tân kéo hắn vào trong ngực, “Giúp ngươi xua khí lạnh, tránh cho ngươi khỏi cảm lạnh.”

    Lăng Huyền Sương thuận thế dựa vào ngực của hắn, “Quả nhiên ngươi vẫn là tốt nhất!”

    Thiệu Dục Tân cười cười, nói: “Có điều vẫn muốn nhanh chóng tìm được chỗ nào đó để ngươi thay y phục, ngươi không có nội lực hộ thể vẫn dễ bị hàn khí xâm nhập.”

    Lăng Huyền Sương nói: “Không bị ướt nhiều, không sao đâu.”

    Đào Tâm Duyệt đứng cách mấy người đứng ở đó ngó đầu nhìn hai người ngọt ngào, oan ức muốn rơi lệ.

    Người bên cạnh chợt đưa tới một bộ y sam.

    Đào Tâm Duyệt quay đầu qua nhìn, chỉ thấy Cao Thủ mặc lý y mỏng manh, bình tĩnh đứng ở đó.

    “Hạ lưu!” Đào Tâm Duyệt kinh hô một tiếng, che hai mắt mình lại.

    Cao Thủ: “…”

    Mọi người cùng nhau nhìn sang.

    Cao Thủ bất đắc dĩ nói: “Đào cô nương, ngươi là nữ hài tử, y phục bị ướt không dễ nhìn, dùng cái này che đi.”

    Đào Tâm Duyệt lúc này mới ý thức được y phục của nàng bị mưa xối ướt nhẹp dán hết lên người, xác thực bất nhã, vội vàng cầm lấy ngoại sam quấn trên người, lúng túng nói: “Đa… Đa tạ ngươi.”

    Cao Thủ vuốt hắn râu ngắn, “Lão già chăm sóc tiếu nha đầu, nên!”

    Đào Tâm Duyệt lại quay mặt qua chỗ khác.

    Cao Thủ đụng vào Trần Tiểu Cường đứng một bên khác, thấp giọng nói: “Còn không mau cởi áo của ngươi cho ta, đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện thế hả!”

    Trần Tiểu Cường: “…”

    Lăng Huyền Dạ tiếp nhận khăn mặt Lăng Tiểu Lôi đưa đến, đang muốn lau mặt, lại nghĩ tới Mộ Phi Hàn bên cạnh không người chăm sóc, thì dừng tay lại.

    Mộ Phi Hàn đứng dưới mái hiên nhìn mưa rơi xa xa, vẻ mặt lành lạnh.

    Nước mưa dọc theo tóc mai nhỏ xuống, rơi vào dòng nước dưới chân y, mang theo vài gợn sóng.

    Giống như trái tim Lăng Huyền Dạ.

    Lăng Huyền Dạ giơ tay lau mặt cho y, “Chờ thêm chút nữa đi, Tiểu Tình đã đi tìm nơi ở, rất nhanh sẽ trở về.”

    Mộ Phi Hàn không quen nên hơi né tránh, tiếp nhận khăn mặt trên tay hắn nói: “Ta tự lau cũng được.”

    Lăng Huyền Dạ tiếc hận nhìn bàn tay trống không, thầm nói: “Mọi việc đều tự mình thì có nghĩa gì, cùng người ở bên cạnh giao lưu nhiều mới thú vị a.”

    Mộ Phi Hàn nói: “Ta không cần thú vị.”

    “…” Lăng Huyền Dạ kéo một cái khăn lông bên cạnh, “Đúng là ngươi có đủ vô vị.”

    Mộ Phi Hàn không nói gì.

    Trong lòng Lăng Huyền Dạ buồn bực không lý do, giọng nói cứng nhắc: “Chúng ta một đường đồng hành lâu như vậy, nói thế nào cũng xem như là bằng hữu đi, ngươi…”

    “Chúng ta không phải bằng hữu.” Không chờ gã nói xong, Mộ Phi Hàn lạnh như băng cắt ngang lời gã.

    Từ trước đến giờ Lăng Huyền Dạ tình trường đắc ý cảm thấy hết thảy kiên trì cố gắng đều bị người trước mắt này tiêu hao hết, hắn dùng sức ném khăn mặt về một phía, lạnh rên một tiếng, cũng không nói lời nào.

    Khăn mặt bay tới, Lăng Huyền Kỳ theo bản năng trốn về phía sau, nhưng đã quên bản thân đang dựa vào ván cửa, một cước đạp tới đủ làm cánh cửa rơi rụng, thân thể cậu cũng lảo đảo vào nhà.

    Gian nhà không lớn, bên trong trống rỗng, trong góc chỉ có một cái bàn, có người đang nằm nhoài ngủ trên đó. Người nọ nghe tiếng ngẩng đầu nhìn Lăng Huyền Kỳ, lại nhìn ván cửa trên đất, “…”

    Lăng Huyền Kỳ: “…”

    Lăng Huyền Dạ ló đầu vào, “Khăn mặt ném qua đệ bắt lấy là được, trốn làm gì hả?”

    “Đây không phải do tập võ luyện ra bản năng chứ sao?” Lăng Huyền Kỳ cãi lại.

    Lăng Huyền Dạ nói: “Bản năng gì hả?”

    Lăng Huyền Kỳ nói: “Bản năng ám khí.”

    Lăng Huyền Dạ: “…”

    Lăng Huyền Kỳ thấy người nọ còn duy trì tư thế hơi nằm nhoài trên bàn, nói xin lỗi: “Xin lỗi, ta cũng không cố ý, ta… Đền bạc cho ngươi nha?”

    Người nọ lúc này mới đứng lên đến gần, đưa tay qua phía Lăng Huyền Kỳ: “Đền.”

    Lăng Huyền Kỳ rốt cuộc mới thấy rõ tướng mạo của hắn, ra là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, không khỏi càng cảm thấy tội lỗi, quay đầu lại nói: “Tam ca, đền nhiều một tí?”

    Lăng Huyền Thư: “…” Hôm nay có phải ngày không thích hợp xuất hành?

    Thiếu niên nọ tiếp nhận bạc xong, lại tới ôm ván cửa, nỗ lực mang đi đóng trở lại.

    Lăng Huyền Kỳ thấy thân hình hắn không lớn, nên chủ động đi qua giúp đỡ. Xếp gọn ván cửa xong, cậu còn muốn nói với thiếu niên vài câu, đã thấy thiếu niên không chút lưu tình đóng cửa lại.

    Lăng Huyền Dạ vịn vai cậu em, “Cái cảm giác này ta hiểu.”

    Lăng Huyền Kỳ nhìn cửa thở dài, nói: “Tứ ca, sao vừa nãy ném khăn vào đệ?”

    “…” Lăng Huyền Dạ đứng cách xa ra, “Tiền bồi thường lần này xem như tính qua người huynh, đệ hãy quên chuyện này đi.”

    Chờ đến lúc người Ngự Kiếm sơn trang tìm được nhà trọ, mang đủ ô dẫn bọn họ đến nơi thì trời đã tối đen. Chuyện khác tạm gạt qua một bên, chuyện đầu tiên lúc này là mọi người gọi nước nóng, tắm rửa thay y phục.

    Lăng Huyền Kỳ tắm rửa sạch đi ra, cái bụng đã đói kêu ục ục, mới gọi tiểu nhị chuẩn bị tốt một bàn rượu và thức ăn, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến từng trận ầm ĩ. Lòng cậu sinh hiếu kỳ, từ trên lầu đi xuống, thấy một đám đại hán tiến vào nhà trọ, hán tử râu quai nón dẫn đầu đi thẳng đến chưởng quỹ, lớn tiếng nói: “Lão Hoàng, có phải hôm nay ngươi đón vài kẻ có tiền, nhanh gọi ra hết cho ta!”

    Tựa hồ chưởng quỹ nhận ra những người này, lập tức hô hoán tiểu nhị đi gọi người.

    Tiểu nhị chạy đến cầu thang, thấy Lăng Huyền Kỳ đứng ở đó, nói: “Ở đây có một!”

    Những người kia nghe theo tiếng nhìn sang, một tên bên cạnh hán tử râu quai nón chỉ vào Lăng Huyền Kỳ nói: “Chính là hắn!”

    Đây không phải là thiếu niên mới gặp cách đây không lâu sao, Lăng Huyền Kỳ gật đầu một cái xem như chào hỏi với hắn, nói: “Cửa lại hỏng rồi à? Ngươi nói với ta ta sẽ đền lại, không nên hưng sư động chúng.” ( ra quân ồ ạt gây sự)

    Hán tử râu quai nón xắn ống tay áo, tàn bạo mà nói: “Thằng nhóc con, ta đã tìm được ngươi!”

    Lăng Huyền Kỳ: “…”

    Hán tử râu quai nón vung tay lên, nói với mọi người đi theo sau lưng: “Bắt lại cho ta!”

    Lăng Huyền Kỳ còn chưa rõ là chuyện gì, thì thấy một đám người phần phật vọt tới, vẻ mặt mỗi người đều là hung thần ác sát. Cậu nhẹ nhàng thoải mái né tránh trên cầu thang nhỏ hẹp, nói với thiếu niên kia: “Không phải ta đã đền bạc cho ngươi rồi sao, ngươi làm cái gì vậy, ngươi nói với cha ngươi đây chỉ là một chuyện hiểu lầm đi.”

    “…” Hán tử râu quai nón bạo quát, “Ngươi mới là cha hắn!”

    Thiếu niên: “…”

    Hán tử râu quai nón há miệng, cúi đầu nhìn thiếu niên kia, “Ta nói sai rồi, không hề có ý định nhắc tới lão nhân gia nhà người.”

    Thiếu niên: “…”

    “Không phải là một cánh cửa thôi sao, ” Lăng Huyền Kỳ nhảy khỏi cầu thang, bắt đầu tránh né ở trên đại sảnh, “Ta đền cho ngươi sửa cả căn phòng, chúng ta không thể ngồi xuống hòa khí nói chuyện à?”

    Hán tử râu quai nón nói: “Ít nói nhảm, đâu chỉ là chuyện ván cửa? Ngươi gây ra họa lớn hơn, đừng hòng chạy trốn!”

    “Không phải chuyện ván cửa thì chuyện gì nữa?” Lăng Huyền Kỳ cũng hơi động khí, “Ta đã đủ khách khí, các ngươi đừng có quá phận quá đáng, nếu không ta sẽ đánh trả!”

    Hán tử râu quai nón nghe vậy vui vẻ, “Há, tiểu tử nhà ngươi, ca ca hôm nay muốn xem thử ngươi có bao nhiêu năng lực!” Nói xong, hắn tự mình nhào tới.

    Lăng Huyền Kỳ nể tình mình có lỗi trước, vẫn chưa ra tay thật sự, chỉ túm người xông lại ném ra. Mà mấy tên hán tử đều thuộc dạn ngũ đại tam thô, nào có người quan tâm ngã té lăn lộn mấy vòng, quăng ngã xong sau đó lại bò lên, lại vọt tới. Lăng Huyền Kỳ quăng người ngã cả buổi, vừa đói vừa tức, cơn giận cang bùng phát to hơn, tiện tay túm một người ném ra ngoài, “Còn chưa đủ à, hay muốn ta giết một hai tên trong các ngươi mới bằng lòng dừng tay?”

    Cậu vừa dứt lời, ở cửa truyền đến một tiếng gào “Ai ui” đau đớn.

    Mọi người lập tức dừng tay, nhìn về phía phát ra thanh âm.

    Thiếu niên bị Lăng Huyền Kì ném đại hán va phải vào người, lông mày cau vào một chỗ.

    Hán tử râu quai nón vội vàng quay qua ném cái tên còn đang nằm nhoài trên người thiếu niên qua một bên, nâng hắn dậy nói: “Ngươi không sao chứ, có bị va đau chỗ nào không?”

    Thiếu niên chỉ Lăng Huyền Kỳ, “Còn không mau bắt hắn lại đi gặp cha ta, các ngươi nhiều như vậy còn không đối phó được mình hắn, ngu chết đi được!”

    . . .

    Chương 63: Tiểu Toán Đầu và Sinh Khương (Củ tỏi nhỏ và Củ gừng)

    Lăng Huyền Kỳ vừa định nói không muốn đánh, quay đầu qua thì thấy Lăng Tiểu Tình đứng ở phía sau, hết hồn: “Ngươi ở đây làm cái gì?”

    Lăng Tiểu Tình nói: “Ta muốn hỏi tiểu thiếu gia có cần hỗ trợ gì không.”

    “Ngươi đứng đây lâu chưa?”

    “Không lâu lắm, nghe thấy tiếng động từ lúc thiếu gia mới vừa động tay với bọn họ thì chạy tới.”

    Lăng Huyền Kỳ: “…”

    Trên lầu lại truyền tới vài tiếng bước chân, Lăng Huyền Kỳ ngẩng đầu nhìn, thì thấy mấy vị huynh trưởng nhà mình cùng những người khác đều bị tiểu nhị gọi ra.

    Lăng Huyền Sương không vui gì nói: “Phá nhà à, tắm thôi cũng không được yên, các ngươi không muốn buôn bán nữa à?”

    “Huyền Thư, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Đệ không chịu giao đủ bạc à?”

    Lăng Huyền Thư: “…”

    “Các ngươi cho rằng dùng bạc là có thể giải quyết xong chuyện hả?” Hán tử râu quai nón nói, “Ở Tàng Long Ngọa Hổ Than gây ra họa lớn mà còn dám trắng trợn thuê nhà trọ, dám coi thường chúng ta à! Thức thời thì mau mau theo ca ca đây đi gặp Nam than Chu gia, dập đầu nhận sai với lão nhân gia, nếu không các ngươi cứ chờ xem!”

    “…” Lăng Huyền Dạ nói, “Bởi vì một cánh cửa bị rơi xuống đất?”

    Thiếu niên mất kiên nhẫn, “Cánh cửa gì, ngoại trừ cánh cửa còn đống chuyện nữa sao ngươi không nói hả? Đừng tưởng lắp lại thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi, mau đi theo ta!”

    Mọi người nhìn Lăng Huyền Uyên.

    Lăng Huyền Uyên suy nghĩ một chút nói: “Đi nhìn thử xem, không thì sẽ ăn không ngon ngủ không yên.”

    “Phải làm vậy thôi, có hiểu lầm thì nên giải quyết đúng lúc đỡ mất nhiều thời gian.” Lăng Huyền Thư nói, “Nếu như vị Chu gia kia có thể quản việc ăn ở đêm nay của chúng ta, vậy thì không thể tốt hơn.”

    Mọi người: “…”

    Không biết mưa đã tạnh từ lúc nào, hơi lạnh ẩm ướt vẫn chưa tan hết, Lăng Huyền Sương ra khỏi đám người, không nhịn được run lập cập.

    Thiệu Dục Tân quấn y phục giúp hắn, “Lạnh?”

    “Cũng còn tốt.” Lăng Huyền Sương hơi rụt cổ.

    Thiệu Dục Tân nắm chặt tay hắn, “Chờ chút nữa nhờ vị Chu gia kia nấu nước nóng cho ngươi mới được.”

    Lăng Huyền Sương cười ra tiếng, “Không thể nhờ ngươi nấu được à? Lần trước ngươi làm hai món kia ăn cực kỳ ngon!”

    “Được, ” Thiệu Dục Tân nói, “Ngươi nói cái gì đều được.”

    Trên đường đi về hướng Chu gia gia, Lăng Huyền Kỳ hỏi thăm về thiếu niên kia mới biết tên là Chu Tri Hằng, chính là con trai Chu gia. Căn phòng trống cách Tàng Long Ngọa Hổ Than ba, đến năm dặm là một điểm liên lạc, hôm nay là ngày hán tử râu quai nón Khương Sinh đang làm nhiệm vụ, Chu Tri Hằng trong lúc rảnh rỗi đến tìm hắn chơi, ai ngờ Khương Sinh bởi vì có việc lâm thời bị kêu ra ngoài, nên nhờ Chu Tri Hằng trông nhà dùm hắn một lúc, chẳng ngờ lại chẳng khéo, bị Lăng Huyền Kỳ va rơi cửa.

    “Cái tên tiểu Toán Đầu đó vừa nhìn đã biết là một tên chủ ngang ngược không biết lý lẽ, cũng không biết nói gì với tên Sinh Khương kia, ” Lăng Huyền Kỳ nói với Lăng Huyền Dạ nói, “Sinh Khương thấy hắn thì sợ, hắn nói gì cũng phải làm, đi theo gây chuyện.”

    Lăng Huyền Dạ buồn cười nói: “Vật họp theo lời, chủ này sẽ đãi món gì?”

    Lăng Huyền Thư nói: “Để xem lão Toán Đầu mời được món gì.”

    “Một bàn ăn lớn?” Lăng Huyền Sương nói.

    Lăng Huyền Uyên nói: “Đúng là huynh nên ăn.”

    Lăng Huyền Sương: “. . .”

    Mọi người đi theo Chu Tri Hằng tiến vào đại trạch, đi thẳng tới tiền thính.

    Một lão Hán đang ngồi ở bên trong uống trà, nghe được tiếng động nhìn sang, đặt chén trà xuống nói: “Mang đủ người tới?”

    Chu Tri Hằng chạy tới, “Cha, rốt cuộc đã tìm được, không thiếu một tên, đều ở đây hết!”

    Đám người Lăng Huyền Uyên từng người đứng lại, song phương quan sát lẫn nhau.

    Chu gia đứng lên đi về phía trước mấy bước, “Nhiều người thế này? Chẳng trách có thể khiến Tàng Long Ngọa Hổ Than chúng ta quấy nhiễu gà chó không yên.”

    Lăng Huyền Sương rất là tự giác tìm được chôz ngồi, “Ngươi xem, ngươi chỉ có một người, ngươi đi gặp chúng ta chẳng phải hay hơn, cứ phải để đám người kia đến dằn vặt bắt một đám chúng ta lại đây, có phải quá không tử tế?”

    Chu gia: “. . .”

    Chu Tri Hằng quát lớn nói: “Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không hả? Còn không mau chóng đứng lên!”

    Lăng Huyền Sương nhún vai nói: “Cha ngươi.”

    Chu Tri Hằng: “. . .”

    Thiệu Dục Tân lắc đầu cười khẽ, nói với Chu gia: “Vị tiền bối này, ta vừa nghe ngươi nói chúng ta quấy nhiễu Tàng Long Ngọa Hổ Than gà chó không yên, chỉ sợ trong này có hiểu lầm gì đó không?”

    Yến Thanh Tiêu nói: “Biết đâu cái cánh cửa bị rơi để người ta sợ tới gà chó không yên cũng không chừng.”

    Lăng Huyền Kỳ: “. . .”

    Chu Tri Hằng tức giận, chỉ vào Yến Thanh Tiêu nói: “Ý ngươi đang nói là ta nhát gan?”

    Lăng Huyền Thư vỗ một phát xuống tay hắn, “Không biết lớn nhỏ, hắn là để ngươi chỉ chỉ chỏ chỏ à?”

    “Ngươi!” Chu Tri Hằng tức giận phì phò.

    “Ta thì sao nào?” Lăng Huyền Thư cười nói, “Lúc đó chỉ một mình ngươi làm ra vẻ lão thành( già đời) không nổi giận, rồi quay về tìm người giúp đỡ thì thay đổi thái độ, không phải nhát gan còn gì?”

    Chu Tri Hằng bị hắn làm cho tức giận đến khó thở, “Khương Sinh, đánh hắn cho ta!”

    Khương Sinh đáp ứng một tiếng định xông lên, lại bị Chu gia ngăn cản.

    Chu gia nói: “Các ngươi nói có hiểu nhầm, chúng ta nói thử, tường tiểu viện gia trưởng Tây than Lỗ gia ở, là các ngươi tè bậy?” (OAO)

    Bối Cẩn Du nói: “Cả ngươi chúng ta còn không rõ là ai, nào biết Lỗ gia là ai?”

    “Vậy Lão thái quân Đông than Mạnh gia gia nuôi một cặp gà béo, có phải các ngươi ăn thịt chúng nó không?” Chu Tri Hằng cũng nói.

    “. . .” Lăng Huyền Kỳ nói, “Nuôi gà không phải để ăn à?”

    Chu Tri Hằng cao giọng nói: “Ngươi thừa nhận!”

    Lăng Huyền Kỳ ôm cánh tay, “Ai nói ta thừa nhận? Ta chỉ nói nuôi gà để ăn, chứ không nói là ta ăn.”

    “Còn có thể đẻ trứng!” Chu Tri Hằng lẽ thẳng khí hùng.

    “. . .” Lăng Huyền Kỳ thở dài, “Cùng ngươi thảo luận mấy chuyện thế này, nhất định là ta ăn no rửng mỡ!”

    Lăng Huyền Sương vuốt cái bụng nói: “Đệ ăn lúc nào, sao không gọi ta, quá phận quá đáng!”

    Lăng Huyền Kỳ: “. . .”

    Khương Sinh cũng nói: “Hầm rượu ngon Bắc than Uông gia gia ủ có phải cũng do các ngươi trộm uống? Trộm uống còn chưa đủ, lại còn đạp vỡ mọi thứ, quả thực đáng ghét!”

    Cao Thủ ngáp một cái, “Chúng ta đi tới Tàng Long Ngọa Hổ Than sau một miếng cơm còn chưa được ăn, nào có rảnh đi trộm rượu để uống gì chứ.”

    Trong mắt Chu gia che kín hoài nghi, “Các ngươi nói không phải, thì lấy ra bằng chứng.”

    Lăng Huyền Kỳ nói: “Các ngươi nói thế, cũng phải xuất ra chứng cứ.”

    Chu Tri Hằng chỉ vào con mắt của mình, “Ngươi va rụng cánh cửa, ta tận mắt nhìn thấy!”

    “Vậy cũng chỉ là cái cánh cửa!” Lăng Huyền Kỳ khí nói, “Ngươi đem mấy chuyện linh tinh này đẩy hết lên đầu ta, giải thích thế nào ngươi cũng không chịu nghe, xem ra ta không làm chút gì đó ngược lại thật sự còn có lỗi với ngươi!”

    Lăng Huyền Thư vỗ vỗ cánh tay của cậu, “Đừng nổi giận, đừng nói là hắn, nếu không phải chúng ta vẫn đi cùng nhau, nghe tới mấy việc này ngay cả ta cũng cho rằng là đệ làm, phong cách hành sự này không khác gì đệ.”

    Lăng Huyền Kỳ: “. . .”

    Chu Tri Hằng còn muốn nói nữa, thì bên ngoài truyền đến tiếng kêu sợ hãi, hắn không thể làm gì khác hơn đành ngóng cổ cao giọng hỏi: “Chuyện gì mà dám hô to gọi nhỏ?”

    Sau một chốc, có hạ nhân run chân chạy vào, run rẩy nói: “Lão gia, tiểu thiếu gia, có. . . Có sư tử!”

    “Cái gì?” Chu gia ngạc nhiên, chân bước ra phía ngoài, mấy người Chu Tri Hằng cũng vội vàng đi theo.

    Mọi người nhìn qua Thiệu Dục Tân, cũng đi theo.

    Thiệu Dục Tân kéo Lăng Huyền Sương, “Đi xem thử?”

    Lăng Huyền Sương bĩu môi, “Không đi được không?”

    “Không nhớ ta nói gì sao, ” Thiệu Dục Tân kéo hắn đứng lên: “Có ta ở sẽ không để cho ngươi bị một tí thương tổn nào.”

    Lăng Huyền Sương lắc lắc ống tay áo của hắn, “Vậy. . . Được rồi.”

    Mọi người từ trong sảnh đi ra, thì thấy Mộ Phi Hàn đang dùng vỏ kiếm đùa với đôi Tuyết sư, Tuyết sư ngoan ngoãn như mèo con, đưa chân trước muốn đè vỏ kiến lúc ẩn lúc hiện.

    Lăng Huyền Dạ nhìn hắn, lại đi trở lại.

    Lăng Huyền Sương không dám tới gần thấy gã quay lại, nói: “Sao không qua nói hai câu?”

    “Nói rồi hắn cũng không muốn nghe theo.” Lăng Huyền Dạ đi vào trong nhà ngồi xuống, tự rót trà rồi chậm rãi uống.

    Lăng Huyền Sương giơ cánh tay Thiệu Dục Tân quơ quơ với Lăng Huyền Dạ, “Phải chân thành, kiên định!”

    Thiệu Dục Tân ôm eo hắn, “Thiết Mã Kim Qua cũng rất chân thành, ngươi mở lòng được không?”

    Lăng Huyền Sương: “. . .”

    Thấy Lăng Huyền Sương bị đẩy ra ngoài, Lăng Huyền Thư nói: “Nếu không đệ cho huynh mượn vỏ kiếm, huynh cũng thử đùa với chúng nó xem?

    “Ngày khác, ngày khác. . .” Lăng Huyền Sương trốn ở phía sau Thiệu Dục Tân.

    Chu gia quát: “Chơi cái gì mà chơi, tại sao thứ này lại xuất hiện ở nhà ta? Người đến, mau đuổi hai súc sinh này ra ngoài cho ta!”

    “Ngươi mới là súc sinh!” Đào Tâm Duyệt đi tới bảo hộ ở bên cạnh tuyết sư, “Ai dám tổn thương chúng nó, ta sẽ liều mạng cùng kẻ đó!”

    Mà cho dù nàng không nói, nhất thời nửa khắc cũng không có ai dám tới gần.

    “Chúng nó do các ngươi nuôi?” Chu gia cũng không kịp nhớ ra nàng chửi mình , nói, “Nếu để cho chúng nó tổn thương người khác, mối thù giữa chúng ta sẽ càng kết càng lớn!”

    Chu Tri Hằng vẫn là tâm tính thiếu niên, càng nhìn càng thích, đứng ở một bên cười, không nói gì.

    “Chúng nó sẽ không làm ai bị thương, ” Thiệu Dục Tân đi tới nói, “Sở dĩ không chờ ta trở về, chắc là đói rồi.”

    Lăng Huyền Sương không dám đi theo: “Lão già, không nghe thấy à, còn không mau đem thịt bò tới!”

    Chu gia không để ý đến hắn, nói: “Nếu không hại người, vậy chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi. Các ngươi nói đi, ở Tàng Long Ngọa Hổ Than chúng ta xông ra nhiều tai họ như vậy, các ngươi tính bồi thường thế nào?”

    Lăng Huyền Kỳ tức giận nói: “Đã nói với ngươi rồi, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta!”

    Chu Tri Hằng nghe vậy cũng không nhìn tuyết sư nữa, “Không tin!”

    Lăng Huyền Kỳ khẽ cười, “Ta không nên phụ lòng ngươi không tin a.”

    Chu Tri Hằng cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì?”

    Lăng Huyền Kỳ cười, một chưởng phá huỷ cửa tiền thính, “Như vậy.”

    “Ngươi!”

    Lại có hạ nhân vô cùng lo lắng chạy tới, “Lão gia, tiểu thiếu gia, không tốt!”

    Chu gia cùng Chu Tri Hằng nói: “Ta biết!”

    Hạ nhân sợ đến sững người, “Làm sao. . . Mà biết. . .”

    Chu Tri Hằng đưa tay chỉ cửa, “Ngươi bị mù sao!”

    “Không. . . Không phải cái này, ” hạ nhân nói, “Là. . . Là sổ sách đều bị nước làm ướt!”

    Chu gia, Chu Tri Hằng: “. . .”

    . . .
    (Tiểu toán đầu là Chu Tri Hằng, Sinh Khương chính là tên đại hán, lão Toán đầu là Chu gia)

    Chương 64: hiểu lầm

    Chu gia vội vã dẫn người chạy tới trướng phòng (phòng thu chi), vừa bước vào cửa cả giầy bị nước làm ướt, cả kinh nói: “Chuyện gì thế này?”

    Tiên sinh trướng phòng cả người nhỏ đầy nước , “Lão gia, ta cũng không biết, ta đang tính sổ sách, rầm một tiếng một thùng nước đổ từ trên đỉnh đầu xuống, khiến ta bị giội lạnh thấu tim cũng không quan trọng, sổ sách này…”

    Chu gia nhìn sổ sách trên tay hắn chữ viết bị nhòe ướt, vội la lên: “Không phải ta nói mỗi một sổ phải chép thành hai bản sao hả, một bản khác đâu?”

    Tiên sinh trướng phòng bước hai bước qua một bên, lộ ra vại nước bị hắn che ở phía sau, “Một bản sổ sách khác cùng năm ngoái năm trước năm kia, đều ở đây hết.”

    Chu gia nhìn sổ sách bị ngâm hơn nửa trong thùng nước, “…”

    Lăng Huyền Kỳ dựa vào cạnh cửa cười trên sự đau khổ của người khác, “Ta người vẫn không rời khỏi tầm mắt các ngươi, lúc này có thể không tính ở trên đầu ta chứ?”

    Chu Tri Hằng dùng ánh mắt quỷ dị mà nhìn hắn, lùi tới phía sau Khương Sinh, “Ngươi là yêu quái à?”

    Lăng Huyền Kỳ: “…”

    Chu gia đi ra, hỏi Chu Tri Hằng: “Không phải đã nói mang hết ngươi đến đây rồi sao, tại sao còn có cá lọt lưới?”

    “Một nhà não chết, ” Yến Thanh Tiêu phiền nói, “Đã nói với ngươi mấy lần, không liên quan gì đến chúng ta, đây không phải chứng tỏ rõ ràng rồi à?”

    Chu Tri Hằng còn hơi kiêng dè với Lăng Huyền Kỳ, hơn nửa người trốn ở phía sau Khương Sinh, chỉ lộ ra cái đầu nói: “Các ngươi đã rất nhiều người, ai biết có phải các ngươi phân công nhau ra hành động?”

    “Thiếu gia ta dám làm dám chịu, nếu là ta làm chính ta sẽ tự nhận, ” Lăng Huyền Kỳ đi qua chỗ hắn, “Có người muốn vu oan ta thì nằm mơ đi, xem ta hôm nay giáo huấn ngươi làm sao!”

    Trên đầu tường bỗng nhiên truyền đến một trận cười lanh lảnh sang sảng.

    Mọi người quay qua nhìn, thì thấy một tên nam tử mặc cẩm sam sắc hoa ngồi ở đầu tường, cười đến cực kỳ hài lòng.

    Nam tử nhìn sơ qua không lớn hơn Chu Tri Hằng mấy tuổi, mi thanh mục tú mắt ngọc mày ngài, trông rất đẹp mắt. Hắn lắc lư ngồi ở chỗ đó, hai chân lúc ẩn lúc hiện, chỉ vào hai cha con Chu gia cùng Chu Tri Hằng nói: “Lão ngốc sinh con ngốc, ngốc nối tiếp ngốc, cần phải uống thuốc!” Hắn nói xong, lại cười to lên.

    “Ngươi là kẻ nào?” Chu gia tức giận sôi gan, vừa nhìn về phía Lăng Huyền Kỳ, “Các ngươi không phải là một?”

    Lăng Huyền Kỳ: “…” Quả nhiên cần uống thuốc.

    Nam tử đứng lên, “Ta trêu đùa các ngươi còn cần cùng đường với ai? Một mình ta là được rồi!”

    Chu gia nói: “Vậy ngươi dám nói ra họ tên không hả?”

    “Có gì không dám?” Nam tử vỗ ngực một cái, “Tiểu gia ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ta tên Hạ Tĩnh Hiên!”
    (Bạn trai em Kỳ lên sàn =+= nghịch quá)
    Lăng Huyền Thư vuốt cằm nói: “Cái tên này nghe có hơi quen tai.”

    “Trên giang hồ cái tên này không có tiếng tăm gì, ” Yến Thanh Tiêu cũng đang nghĩ, “Ngươi nghe được ở đâu?”

    Lăng Huyền Uyên nói: “Hạ là Quốc tính.”

    Lăng Huyền Thư gật gù, “Trong tên Hoàng tử hình như cũng có chữ ‘Tĩnh’.”

    “Hắn là hoàng tử?” Lăng Huyền Sương hơi ngạc nhiên.

    Thiệu Dục Tân nói: “Hoàng thượng còn trẻ, hẳn chưa có con trai lớn thế.”

    “Vậy là người phương nào?” Bối Cẩn Du nói.

    Lăng Huyền Uyên nhớ tới có một hôm nghe từ miệng Viên Thành cùng Phương Công được chuyện liên quan tới triều đình phái Sở Hoài Vương tham gia điều tra án mạng gần đây xảy ra liên tục, nói: “Có lẽ là con trai Sở Hoài Vương, thân huynh Hoàng Đế.”

    “Cũng chính là cháu ruột hoàng thượng, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Tiểu vương gia?”

    Lăng Huyền Kỳ nhìn Hạ Tĩnh Hiên, cười nói: “Nếu như những việc này đều do vị Tiểu vương gia này gây ra, vậy ta sẽ phải bái phục chịu thua.”

    Tâm tư Chu gia hiển nhiên không có kín đáo như bọn họ, quát lên: “Trên dưới gì chứ, ngươi không xuống đây, ta có thể gọi người tới bắt ngươi!”

    Hạ Tĩnh Hiên thần khí nói: ” Đã vài ngày ngươi không bắt được ta, bắt được sao?”

    “Vô liêm sỉ!” Chu gia chỉ huy đám người Khương Sinh, “Lên hết cho ta!”

    Hạ Tĩnh Hiên chạy ở trên đầu tường, “Phá hoại gì chứ, một đám lão già thối tha! Ta chỉ chẳng may không cẩn thận đạp mấy bãi thóc phơi nắng, hôm nay vào một nhà hôm sau vào một nhà, không để yên không còn đuổi theo đòi đánh ta. Mà ta cũng đã đền tiền cho các ngươi, dựa vào cái gì còn không tha cho ta?”

    Chu gia tức giận thổi râu mép, “Hóa ra là tên nhóc khốn nạn nhà ngươi! Ngươi đền tiền, tại sao không nói lúc ngươi đền tiền còn không quên đánh người?”

    “Ai kêu người nhận tiền cũng giống như ngươi không biết lớn nhỏ nói chuyện với ta?” Đầu tường đã đứng đầy người, không chỗ tránh được, Hạ Tĩnh Hiên nhảy luôn vào trong viện.

    Chu Tri Hằng không vui, “Ngươi dùng từ không biết lớn nhỏ hơi ngược đi, không phải nên dùng ở trên người ngươi à? Cha ta cũng lớn tuổi có con lớn là ta, đến cùng là ai không biết lớn nhỏ với ngươi hả?”

    Hạ Tĩnh Hiên chạy tới bên phía Lăng Huyền Kỳ, nhảy nhót lung tung ở trong đám người, “Con trai lớn là ai?”

    Chu Tri Hằng: “…”

    Hạ Tĩnh Hiên hừ một tiếng nói: “Các ngươi không để cho ta vui vẻ, ta đây cũng không thể để cho các ngươi vui theo, những nhà đuổi theo đánh ta, ai ta cũng không buông tha. Sao hả, lần này các ngươi biết ta lợi hại rồi chứ?”

    Chu gia tức giận đến nổi gân xanh, thấy bọn họ đều không bắt được Hạ Tĩnh Hiên, tự mình xông lên, “Xem ta tóm được ngươi rồi trừng trị ngươi thế nào!”

    Thân hình thủ pháp của lão không biết nhanh nhẹn hơn so với đám người Khương Sinh bao nhiêu lần, Hạ Tĩnh Hiên chỉ mới hơi mất tập trung, đã nhìn thấy lão tiến đến gần mình, duỗi tay xuýt chạm được vai. Hạ Tĩnh Hiên kinh hãi, a ui một tiếng trốn đến phía sau Lăng Huyền Kỳ.

    Lăng Huyền Kỳ nhìn lâu như vậy đã thấy rõ, võ công Hạ Tĩnh Hiên cũng không cao, hoặc phải nói hắn chỉ là có chút cơ sở không vững. Chỉ dựa vào điểm ấy đủ thấy muốn chạy thoát khỏi lòng bàn tay Chu gia là không thể, hắn ở Tàng Long Ngọa Hổ Than trêu ra nhiều chuyện còn chưa bị bắt được, chắc là dựa vào tâm tư linh xảo nhạy bén. Chu Tri Hằng cùng Chu gia trước sau làm khó dễ, Lăng Huyền Kỳ đã sớm nhịn một bụng lửa, bởi vậy vào lúc này mới có ý định giúp đỡ.

    Tay Chu gia vòng qua bên hông Lăng Huyền Kỳ, thò tay muốn bắt Hạ Tĩnh Hiên.

    Lăng Huyền Kỳ xê dịch qua bên nửa bước, giơ tay lướt qua khuỷa tay lão.

    Nửa cánh tay Chu gia lập tức tê rần, vô lực rũ xuống, lão kinh ngạc nhìn Lăng Huyền Kỳ, “Khá lắm, không nhìn ra ngươi tuổi còn trẻ thân phụ võ công thượng thừa, đúng là do ta coi thường ngươi.”

    “Thì sao, ngươi muốn chính thức cùng ta so tài?” Lăng Huyền Kỳ giơ tay vẽ một vòng, “Chúng ta ở đây nhiều người, võ công của ta ở trong này gần như kém cỏi nhất.”

    Chu gia vừa nghe, trong lòng nghĩ thôi xong.

    Chu Tri Hằng nói: “Cha, đừng nghe hắn nói bậy, chắc chắn đang hù dọa người.”

    “Lẽ nào ngươi không nghĩ tại sao ngươi bảo ta đi theo ngươi, thì ta phải theo ngươi à? Bởi vì ta có chỗ dựa nên không sợ gì.” Lăng Huyền Kỳ nói, “Ngươi nói ta nói bậy, vậy để ngươi nhìn thử xem ta có nói bậy không!” Cậu nói xong, đánh ra luôn một chưởng vào hoa cỏ trong sân, trong chốc lát sân vườn gọn sạch bừa bộn khắp nơi.

    Hạ Tĩnh Hiên vỗ tay bảo hay, tiến lên hỗ trợ.

    Chu gia dẫn người tới định bắt hai người, lại có Lăng Huyền Kỳ che chở Hạ Tĩnh Hiên khắp nơi, nên bọn họ không bắt được ai cả.

    Bối Cẩn Du nhìn Lăng Huyền Uyên, “Ngươi không ngăn cản?”

    Lăng Huyền Uyên nói: “Lần này đệ ấy không sai, trong lòng tức giận, để mình đệ ấy quậy là được.”

    “Quậy đã rồi ngươi phải đền tiền?” Yến Thanh Tiêu hỏi Lăng Huyền Thư.

    “Không đền, ” Lăng Huyền Thư lắc đầu, “Ta là ai mà dám kêu ta đền tiền là phải ngoan ngoãn xuất tiền đền?”

    Yến Thanh Tiêu bĩu môi, ” Ngự Kiếm sơn trang các người thật là bá đạo.”

    “Hừm, ” Lăng Huyền Thư nói, ” Chúng ta sẽ không để cho người khác bắt nạt mình.”

    Chu Tri Hằng không có võ công, nên không xông lên, chỉ ở một bên lo lắng chờ. Hắn đứng cách những người kia không xa, nghe rõ bọn họ nói chuyện, quay đầu lại, “Ngự Kiếm sơn trang?”

    Lăng Huyền Sương đứng đã mệt mỏi, nhảy lên lưng Thiệu Dục Tân, “Ngự Kiếm sơn trang thì sao?”

    Chu Tri Hằng nói: “Các ngươi ai là họ Lăng?”

    “Ta họ Lăng nè.” Ở dưới sự giúp đỡ của Thiệu Dục Tân, hắn mới bò lên được.

    Chu Tri Hằng ghét bỏ lườm hắn một cái, “Lừa gạt ai đó?”

    Lăng Huyền Sương: “…”

    Lăng Huyền Dạ nói: “Ta cũng họ Lăng, mà người phụ thân ngươi đang liều mạng muốn bắt được kia, cũng là họ Lăng.”

    “Thật… Thật sự?” Chu Tri Hằng nhìn kỹ trang phục bọn họ, trong lòng không suy xét. Hắn suy nghĩ một chút, chạy đi kéo Chu gia, “Cha, bọn họ nói… Bọn họ là người Ngự Kiếm sơn trang.”

    Chu gia ngẩn ra, ngừng tay, “Cái gì? Xác định chưa? Trước lúc mang người về sao không cho người thăm dò?”

    Chu Tri Hằng cúi đầu, “Con… con làm sao mà biết…”

    Chu gia gọi đám người Khương Sinh lại, nhìn chằm chằm đám người.

    Lăng Huyền Thư tốt bụng mà giúp lão chỉ chỉ Lăng Huyền Uyên.

    Chu gia đi tới, cẩn thận từng li từng tí một hỏi: “Các hạ là vị nào trong Ngự Kiếm sơn trang?”

    Bối Cẩn Du kiêu ngạo nói: “Tân minh chủ võ lâm, Lăng Huyền Uyên.”

    Chu gia thở ra một hơi, “Không phải Lăng Huyền Thư là tốt rồi.”

    Bối Cẩn Du, Lăng Huyền Uyên: “…”

    Yến Thanh Tiêu cười ra tiếng, vỗ Lăng Huyền Thư một cái, “Lão biết ngươi kìa!”

    “…” Lăng Huyền Thư xoa cánh tay bị y vỗ đau, “Ta cũng có chút danh tiếng chứ bộ.”

    Chu gia run giọng nói: “Tam Thiếu?”

    Lăng Huyền Thư hững hờ đáp: “Chuyện gì?”

    Chu gia gần như bị doạ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, “Không biết Tam Thiếu đại giá quang lâm, đắc tội nhiều đắc tội nhiều!”

    Lăng Huyền Kỳ chưa đã đi tới, “Tam ca, tại sao lão lại sợ huynh?”

    “Ừm…” Lăng Huyền Thư hơi hồi tưởng, nói, “Lúc trước hình như từng nghe hạ nhân nhắc qua, nói vải vóc Tàng Long Ngọa Hổ Than dệt cũng tốt, có thể cân nhắc mua vào. Chuyện này không lớn, ta cũng không để ở trong lòng, đều giao cho hạ nhân một tay đi làm, cũng không biết tiến triển thế nào rồi.”

    Nói tới chỗ này, không tin cũng không được rồi, Chu gia cung kính nói: “Tam Thiếu, cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, chuyện vải vóc đối với cậu mà nói đúng là không phải chuyện lớn gì, nhưng với Tàng Long Ngọa Hổ Than chúng ta mà nói chính là một bút thu nhập, kính xin cậu vạn vạn đừng có cắt đứt con đường này!” Lão lại nhìn Lăng Huyền Kỳ, “Vị Lăng thiếu gia này, đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm, có bao nhiêu lỗi, xin cậu rộng lượng tha thứ!”

    Lăng Huyền Kỳ khẽ cười, “Nhớ lúc ta nói là hiểu lầm các ngươi không nghe, ngươi nói là hiểu lầm thì ta đây cũng cần gì phải phải nghe? Chuyện này không phải hiểu lầm, ngươi làm như vậy rất đúng, chúng ta tiếp tục được chứ?”

    Chu gia: “…”

    . . . . . .
    ???? Làm bộ này đọc từ đầu truyện đến cuối truyện.

    Thuộc truyện: Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự