Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự – Chương 98-102

    Thuộc truyện: Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự

    Chương 98: phải bảo trọng

    Nửa canh giờ trôi qua, cửa vẫn chưa thể mở được, bầu không khí đã có phần nghiêm trọng.

    Bối Cẩn Du nhấc tụ áo xoa xoa mồ hôi trên trán.

    Lăng Huyền Uyên vẫn đứng ở bên cạnh y, thấy sắc mặt cùng màu môi đều hơi trắng bệch, hỏi: “Có phải mệt mỏi rồi?”

    Bối Cẩn Du lắc đầu một cái, “Cũng còn tốt.”

    “Mệt mỏi thì nghỉ một lát, chúng ta cũng đã bị nhốt lâu rồi, cũng không gấp quá làm gì.” Lăng Huyền Uyên nói xong, muốn dìu y ngồi xuống.

    Bối Cẩn Du đẩy tay hắn ra, ánh mắt chăm chú, nhưng vẫn không giấu được lo lắng, “Rất nhanh sẽ được, chờ một tí nữa.”

    Lăng Huyền Uyên không còn cách nào, thu hồi tay về.

    Bối Cẩn Du một cách hết sức chăm chú mà chuyển động kim bàn bên ngoài cùng.

    ‘Cạch’ một tiếng, mâm tròn bỗng nhiên chìm xuống.

    Lăng Huyền Uyên lo lắng nó sẽ bung ra làm Bối Cẩn Du bị thương, vội vàng kéo người ra một khoảng.

    Ba kim bàn nhỏ bắt đầu tự động xoay tròn, phương hướng khác nhau, cùng lúc đó bên trong bức tường cũng không ngừng truyền ra tiếng vang ‘cạch cạch’.

    Trôi qua một lát, kim bàn cuối cùng cũng dừng lại, mọi người thấy văn tự họa phù khó hiểu giờ đã tạo thành một bức vẽ hoàn chỉnh, lại là một con Phượng hoàng lửa ngẩng đầu đập cánh, rất có khí thế.

    Bối Cẩn Du hơi thay đổi sắc mặt, “Chuyện này… Cái này rất giống…”

    “Giống cái gì?” Lăng Huyền Uyên hỏi.

    Bối Cẩn Du xoa trái tim, nói: “ Giống hình xăm trên người đả thương ta, có điều ta vẫn không dám xác định.”

    Lăng Huyền Uyên trầm mặt, “Xem ra thật sự là Hỏa Phong không thể sai được.”

    Bên trong tường lại truyền ra một tiếng cùm cụp, phía sau mâm tròn trống không, mâm tròn lùi vào trong đó.

    “Ê!” Lăng Huyền Thư bước dài chân xông lên, đưa tay muốn bắt lại.

    Mâm tròn chìm xuống, đã không thấy đâu.

    Lăng Huyền Thư: “…”

    Yến Thanh Tiêu không nhịn được cười ra tiếng, “Xem ra mưu đồ mà ngươi tính toán đã trắng tay.”

    “Ta cũng thấy Tam ca cả nghĩ quá rồi, ” Lăng Huyền Kỳ nhìn có phần hả hê nói, “Vật đáng tiền cỡ này, Hỏa Phong chắc chắn sẽ thu cất cẩn thận, sao có thể để nó rơi vào trong tay huynh cơ chứ?” ( Đoán đúng rồi!!!)

    Lăng Huyền Thư đang muốn nói gì đó, chợt thấy bên cạnh rơi xuống một thứ, vội vã lắc mình né tránh.

    “Đây là cái gì?” Lăng Huyền Dạ ló đầu nhìn sang.

    Ánh mắt Bối Cẩn Du lóe lóe, lại đi tới nói: “Là tay quai để mở cửa, quy luật giống như cửa đập trước đó, nhưng cái này thì quay xuống dưới.” Y nói xong, đưa hai tay tới tay quay, dùng một tay nhanh chóng ấn vào một chỗ, rồi như không có chuyện gì xảy ra mà thu hồi, để tay này đè lên tay kia, cùng lúc dùng sức kéo tay quay xuống.

    Tường cuối lối đi truyền đến tiếng vang, cửa xoay chuyển, tốc độ rất nhanh, nửa vòng sau thì dừng lại, kéo sang hai bên trái phải lộ ra không gian đủ cho một người đi qua.

    Những tia sáng chói mắt từ bên ngoài bắn vào, nhất thời làm cho người hoảng hốt.

    Lăng Huyền Sương vui vẻ, là người đầu tiên nói: “Đây mới là lối ra thật sự! Chúng ta đi ra mau lên, không cần lượn quanh ở này tối tăm không thấy mặt trời này!”

    Thiệu Dục Tân cười nựng mặt hắn, nói: “Ngươi còn đứng ở trong này chưa có ra ngoài.”

    Tất cả mọi người bước chân đến lối ra.

    Thấy Lăng Huyền Dạ muốn bước chân đi ra ngoài, Lăng Huyền Thư ở phía sau kéo gã một cái, “Đệ chờ một tí, ta đi ra trước xem thử, nếu như không có người mai phục ở bên ngoài chờ chúng ta, các ngươi trở ra cũng không muộn.”

    “Huynh ra hay đệ ra còn không giống nhau à.” Lăng Huyền Dạ nói như vậy, vẫn là lui sang một bên, “Tam ca cẩn thận một chút.”

    Lăng Huyền Thư vừa bước một chân ra, thì nghe thấy từng đợt tiếng xé gió bốn phía vang lên, trong bụi cỏ lân cận bắn ra mấy chục mũi ám khí, đều bắn về phía cửa.

    “Lui về phía sau!” Lăng Huyền Thư hô to một tiếng, vừa đánh rơi ám khí, vừa lui trở về bên trong.

    Không ít ám khí đuổi theo hắn bay vào.

    “Cẩn thận!” Bối Cẩn Du nhắc nhở, buông tay quay trong tay ra.

    Tay quay ‘coong’ một tiếng quay về vị trí ban đầu, cửa cũng bị đóng lại theo, ám khí đều bị ngăn lại bên ngoài cửa, hành lang bên trong lại khôi phục yên tĩnh.

    Tất cả chỉ xảy ra chỉ trong một cái đảo mắt.

    Hạ Tĩnh Hiên nuốt ngụm nước bọt, “Vừa… Là xảy ra chuyện gì?”

    Lăng Huyền Kỳ sờ sờ đầu hắn, “Đừng sợ, không có chuyện gì, nhất định lần này không để ngươi bị thương nữa.”

    “Không phải ta sợ bị thương, ta… Đương nhiên không bị thương thì càng tốt hơn, ” Hạ Tĩnh Hiên hút khí nói, “Ý ta hỏi vừa xảy ra chuyện gì.”

    Lăng Huyền Dạ nói: “Cũng may Nhị tẩu phản ứng nhanh, đóng cửa lại.”

    Bối Cẩn Du buông tay, “Ta không đóng cửa, vừa thả tay, chính nó tự trở về.”

    Lăng Huyền Dạ: “…”

    Thiệu Dục Tân cau mày: “Thứ đó cũng quá nhanh, bên ngoài không có người mai phục, mà chúng ta đều thuận lợi đi ra ngoài, còn ngươi phải ra thế nào?”

    Hắn nói không sai, tay quay cách cửa một khoảng, nếu chỉ cần buông tay thì cửa sẽ lấy tốc độ cực nhanh đóng lại, người mở cửa căn bản không kịp ra ngoài.

    “Để ta làm cho, chuyện này một lần là làm, hai lần cũng là làm, ta đã nắm chắc cách cơ cấu của nó.” Dư Diệu đi tới phía trước tay quay, “Hơn nữa khinh công của ta được hơn, các ngươi chạy không ra được, mà ta có thể.” Hắn nói xong, liếc nhìn Phó Nam, ngược lại có mấy phần không muốn.

    Lăng Huyền Thư nói: “Không được, tốc độ cửa đóng quá nhanh, dù là lúc ngươi không bị thương cũng không hoàn toàn chắc chắn ra ngoài được, chớ nói chi đã mất nhiều máu đến vậy.”

    Phong Tích cũng nói: “Không sai, trong thông đạo này nhất định có huyền cơ khác, nếu không Hỏa Phong đi vào bên trong, mà lấy tốc độ đóng cửa thế kia, hắn muốn ra ngoài cũng khó?”

    “Ngươi đã quên Hỏa Phong cũng là người có khinh công tuyệt đỉnh, ” Dư Diệu nói, “Có lẽ còn ở trên ta.”

    Lăng Huyền Thư không hề bị lay động, “Nhưng ba huynh đệ bọn họ đều không phải trời sinh đã có khinh công tuyệt đỉnh. Ngươi không phải nói nhiều, ta sẽ không để cho một mình ngươi ở lại chỗ này.”

    Bối Cẩn Du nói: “Ta thấy lời Phong huynh nói rất có lý, ở đây nhất định có huyền cơ khác, hay do ta khởi động cơ quan thiếu bước nào đó, theo lẽ thường mà nói thì đáng ra không có.”

    Lăng Huyền Uyên nhìn mặt y hiện rõ mệt mỏi, hỏi: “Vậy giờ phải làm sao, mở thử một lần nữa?”

    Bối Cẩn Du gật đầu, “Nhưng thời gian cấp bách, các ngươi không cần ở đây chờ ta, đi ra ngoài trước tìm Hỏa Phong tính sổ, ta ở lại tiếp tục thao túng thứ này, sau đó lại đi tìm các ngươi.”

    “Không được!” Lăng Huyền Uyên không chút nghĩ ngợi nói.

    Bối Cẩn Du vỗ vỗ cánh tay của hắn, “Không có biện pháp tốt hơn.”

    Lăng Huyền Uyên mím môi không nói.

    Bối Cẩn Du đẩy hắn một cái về phía cửa, “Ngươi là Minh Chủ, phải lấy đại cục làm trọng, không nên lo lắng những chuyện nhỏ nhặt thế này. Bên ngoài có mai phục, ngươi đi đánh trận đầu.”

    Lăng Huyền Uyên trừng mắt y, nhưng không có mở miệng.

    Lăng Huyền Sương nói: “Em dâu Cẩn Du, ngươi chắc chắn ngươi có thể làm rõ vật này, tuyệt đối sẽ không để mình bị nhốt ở đây không? Nếu không chắc chắn, chúng ta quyết sẽ không để một mình ngươi ở lại chỗ này.”

    Bối Cẩn Du cười nói: “Ta có chín mươi phần trăm chắc chắn sẽ ra được.”

    “Thiếu một thành cũng không thể đánh cược.” Lăng Huyền Thư nói.

    Lăng Huyền Dạ cũng nói: “Đúng, người Ngự Kiếm sơn trang sẽ không vứt bỏ đồng bạn.”

    Bối Cẩn Du lắc lắc tay, “Các ngươi không cần căng thẳng, tuy ta không nắm chắc mười phần trăm có thể ra ngoài, nhưng có mười phần có thể mở được cửa. Nếu một thành xui xẻo đuổi theo ta, ta không ra được cũng còn có thể lâu lâu mở cửa xem các ngươi về tìm ta chưa, không phải tốt hơn đó sao?”

    “Chuyện này…” Lăng Huyền Thư do dự nhìn về phía Lăng Huyền Uyên.

    Lăng Huyền Uyên nghiêm mặt nhìn chằm chằm Bối Cẩn Du nhìn một lát, thấy sự kiên quyết đầy mắt y, đành thỏa hiệp thở dài, nói: “Vậy cũng được, nếu ngươi ra được cũng không cần phải đuổi theo chúng ta, tìm một chỗ không người trốn đi rồi nghỉ ngơi là được, ta sẽ quay lại tìm ngươi.”

    “Được.” Bối Cẩn Du mỉm cười đáp lại, lại đi xoay tay quay, “Các ngươi chuẩn bị kỹ càng, ta mở cửa. Nhớ phải giết hết người mai phục bên ngoài, không được để lại cái kế tiếp để ta đối phó.”

    Lăng Huyền Uyên ừ một tiếng, xoay người đi về phía cửa.

    “Huyền Uyên!” Bối Cẩn Du thế nhưng gọi hắn lại.

    “Còn có chuyện gì sao?” Lăng Huyền Uyên quay đầu lại hỏi.

    Bối Cẩn Du cười, chậm rãi nói: “Phải bảo trọng.”

    “Ngươi cũng vậy.” Lăng Huyền Uyên nói xong, tiếp tục đi tới trước cửa, không quay đầu lại.

    Hắn sợ hắn sẽ dao động, đây không phải là chuyện của một mình hắn, lấy tư bỏ công, cắt đứt việc chính.

    Bối Cẩn Du hạ tay quay xuống.

    Trong một khắc cửa được mở ra, ám khí như mưa kéo tới lần hai.

    Lăng Huyền Uyên đứng ở trước cửa, nhưng không có động.

    Lăng Huyền Thư một tay dùng Huyền Thiết Kiếm không ngừng chém rụng ám khí bay tới, một tay thì đẩy Lăng Huyền Uyên về phía sau, “Đệ nói Nhị ca, hiện tại không phải là lúc phát ngốc!”

    Mắt thấy tất cả mọi người xông ra ngoài, Lăng Huyền Uyên nắm tay thành quyền, bước đi về phía trước.

    Bối Cẩn Du yên lòng nhắm mắt lại, khí lực khắp toàn thân từ trên xuống dưới giống như bị rút khô, thậm chí không đủ để y đứng thẳng người. Y dựa lưng vào tường ngồi trượt xuống, tay cầm tay quay nhưng không hề thả ra.

    Dường như… Không xong rồi…

    Cơn đau quen thuộc ở ngực bắt đầu lan tràn, tình thế càng lúc càng kịch liệt, so với những lần trước đây còn nghiêm trọng hơn, dường như muốn lấy mạng.

    Vào lúc bị nhốt trong nước, Bối Cẩn Du mơ hồ phát hiện tình trạng của mình đã có chút không ổn, mà khi đó trước mặt đã bày rất nhiều vấn đề vướng tay vướng chân, y lại không muốn gây thêm phiền toái cho Lăng Huyền Uyên. Thật sự xác định bản thân có lẽ đã không chịu được nữa là trong quá trình chuyển động kim bàn, chỉ là thương thế lần này tái phát quá mức không bình thường, không giống trước đây, thế tới chầm chậm, rồi lại mang theo ác ý muốn nuốt chửng y.

    Nhịn đến giờ, từ lâu đã đột phá giới hạn, y không biết mình còn có thể chịu đựng được nữa hay không, mà con đường phía trước hung hiểm, y không muốn trở thành gánh nặng cho Lăng Huyền Uyên. Nếu không có người kia, chỉ sợ y đã sớm mất mạng, cùng hắn gặp gỡ sau đó trải qua những ngày tháng tươi đẹp này, vốn là trộm được, cũng nên thấy đủ.

    Chỉ là…

    Bởi vì tốt đẹp, nên không muốn buông.

    Bởi vì chưa được, nên càng tham lam.

    Bối Cẩn Du nỗ lực nắm chặt tay quay, muốn thử xem có bao nhiêu tốt đẹp để cho y không nỡ buông tay, tham niệm sâu bao nhiêu làm y càng muốn nhiều thêm, dù cho bóng người của hắn đã xa khỏi tầm mắt của y.

    Mùi tanh ngọt xông lên cổ họng, máu từ trong miệng tràn ra.

    Bối Cẩn Du rốt cục mất đi chút sức lực cuối cùng, thả tay quay ra, xiêu vẹo ngã xuống.

    . . .

    Chương 99: nghe trộm

    Tiếng chém giết bị ngăn cản ở bên ngoài, thông đạo bên trong tức thì yên tĩnh lại.

    Có người bước nhanh chân tới, sau đó có một đôi tay mạnh mẽ nâng y dậy.

    Bối Cẩn Du cố hết sức mở mắt nhìn, trước mắt rất mơ hồ, nhưng y vẫn nhận ra được, người ôm lấy mình là Lăng Huyền Uyên. Y muốn mở miệng hỏi hắn tại sao lại trở về, mới hé miệng đã ho khù khụ, máu từ trong miệng chảy ra, nhuộm đỏ vạt áo Lăng Huyền Uyên.

    “Đừng nói chuyện, hảo hảo nghỉ ngơi.” Lăng Huyền Uyên trầm giọng nói, dìu y khoanh chân ngồi xong, còn hắn thì ngồi vào phía sau, lòng bàn tay áp vào lưng y, truyền khí qua.

    Phát hiện khí tức trong cơ thể y ổn định, Lăng Huyền Uyên mới thu tay về.

    Ngay cả ngồi Bối Cẩn Du cũng không có sức, ngã về phía sau.

    Lăng Huyền Uyên ôm lấy y.

    Đau đớn tuy đã bị áp chế xuống, nhưng cảm giác mệt mỏi như che kín bầu trời ùn ùn kéo tới, làm y không thể để ý những cái khác, đành phải ngủ một giấc.

    “Đứa ngốc, ” Lăng Huyền Uyên sửa lại những sợi tóc tán loạn giúp y, “Sau này chuyện như này không cho phép lại gạt ta.”

    Bối Cẩn Du tựa ở trong lồng ngực của hắn, một câu nói cũng không muốn nói.

    “Đừng ngủ, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Thật sự không có cách nào đi ra ngoài sao?”

    Bối Cẩn Du miễn cưỡng xốc mí mắt lên, “Ai bảo ngươi đi vào?”

    Lăng Huyền Uyên trừng y, “Đi ngược lại vào.”

    Bối Cẩn Du giật giật cánh tay, “Ta sẽ giúp ngươi mở cửa, ngươi đi ra ngoài đi, lần này không nên quay lại.”

    Lăng Huyền Uyên kéo cánh tay của y qua cố định vào trong ngực, “Hoặc là hai chúng ta cùng đi ra ngoài, hoặc là ai cũng không đi ra ngoài.”

    Trong lòng Bối Cẩn Du đau xót, đáy mắt hơi nóng, “Ngươi tội gì…, ngươi nên nhìn ra, dù ta cùng ngươi ra được bên ngoài, cũng không thể kéo dài tính mạng để chờ mời được Lăng trang chủ đến cứu mạng, ngươi cần gì phải giằng co tí thời gian này mà lãng phí nội lực?” Y phải thở hổn hển vì vừa nói xong một hơi dài.

    “Không cần chờ cha ta, ” Lăng Huyền Uyên ôm chặt y, “Chỉ cần hôm nay chuyện này vừa kết thúc xong, xuống núi ta sẽ để đám Huyền Thư cùng ta chữa thương cho ngươi, chỉ cần ngươi sống qua hôm nay là được, cái khác giao hết cho ta.”

    Người này chẳng khác gì lúc mới quen, quyết định chuyện gì thì dù là ai cũng thay đổi không được. Bối Cẩn Du bất đắc dĩ thở dài, nói: “Phía dưới tay quay có một thứ, ngươi lấy nó ra, rồi thả tay quay lại đến chỗ phía dưới bị kẹt ở cái lỗ là được.”

    Lăng Huyền Uyên để y tựa vào tường, đứng lên đi tìm thứ y nói.

    Ở dưới gốc tay quay có một phần nhỏ bị bức tường chặn lại, Bối Cẩn Du nói chính là nơi đó, Lăng Huyền Uyên theo lời đến nhìn, lại nhìn thấy chính là ngọc bội lẳng lặng nằm ở bên trong mà mình dùng ba ngàn hai mua được đưa cho y.

    “… Ngươi cố ý, sớm đã có dự định.” Lăng Huyền Uyên cắn răng nói.

    Bối Cẩn Du không thừa nhận cũng không phủ nhận.

    Lăng Huyền Uyên đưa tay đi lấy ngọc bội, phát hiện có một sợi dây kết cột lấy ngọc bội được móc với cái lỗ kia. Bị tay quay đè ép hai lần, làm dây kết hơi đổi màu, khi Lăng Huyền Uyên lấy nó ra, nó đã mài mòn đến sắp đứt.( hình minh họa)

    Lần xoay tay quay xuống này, sau khi Lăng Huyền Uyên buông tay quả nhiên tay quay không bị bắn trở lại, cửa vẫn duy trì trạng thái được mở.

    Lăng Huyền Uyên đem ngọc bội nhét vào trong lòng Bối Cẩn Du, ôm y lên, “Không được tùy ý ném loạn đồ mà ta đưa cho ngươi nữa.”

    Bối Cẩn Du cười cười, “Tiền ngươi trả lại Huyền Thư chưa? Nếu chưa thì không thể xem là ngươi đưa.”

    Sắc mặt Lăng Huyền Uyên thoáng nhu hòa, “Ngủ một lát đi.”

    Bối Cẩn Du tựa ở trước ngực hắn, mỉm cười an tâm ngủ.

    Lăng Huyền Uyên ôm Bối Cẩn Du lúc đi ra, đệ tử Ẩm Huyết Giáo mai phục bên ngoài đã bị đám người Lăng Huyền Thư giải quyết hết.

    Thấy hai người họ đi ra, Lăng Huyền Sương nhẹ nhàng tiến lên, ân cần nói: “Huyền Uyên, em dâu Cẩn Du sao rồi?”

    Lăng Huyền Uyên cúi đầu nhìn Bối Cẩn Du, thấy y đã mệt đến ngủ, mới nói: “Thương thế y lại phát tác, lần này rất là hung hiểm.”

    Lăng Huyền Thư còn đang suy nghĩ cửa lần này sao lại không đóng lại, nghe hắn nói thế mới biết rõ, “ Vậy là Nhị tẩu động tay động chân trên cơ quan, muốn nhốt mình lại trong đó, để không liên lụy huynh?”

    Lăng Huyền Uyên gật đầu.

    “Cũng may Nhị ca huynh trong thời khắc sống còn phát hiện Nhị tẩu không đúng, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Nếu huynh không quay lại, hậu quả thật không dám tưởng tượng.”

    Yến Thanh Tiêu thở dài nói: “Nghĩ lại ở trong mật thất kia bị một phen dằn vặt cũng để Bối trại chủ mệt muốn chết rồi, lần này cũng thật là nhờ có y, nếu không có khi chúng ta đã bị nhốt chết ở trong .”

    Mỗi thân thể mệt mỏi cũng còn tốt, chỉ sợ là cơ quan cuối cùng kia làm y hao tổn quá nhiều tâm lực, mới khiến y mất sức hoàn toàn. Lăng Huyền Uyên đau lòng liếc nhìn người ở trong ngực mình ngủ tới không biết gì, cất bước nói: “Chúng ta đi thôi, nhanh chóng kết thúc tất cả những thứ này.”

    Hoắc Tư Quy ở bên trái quay một vòng trở về, chắc vừa phân biệt phương hướng, đứng ở phía trước vẫy tay với mọi người: “Bên này, đi theo ta!”

    Ngoại trừ đệ tử Ẩm Huyết Giác đi ra ngoài mai phục hồi, đoàn người đi một khoảng cách rất dài cũng không gặp lại bất luận kẻ nào, xung quanh lại nhiều núi đá cây cối, thật sự thanh u. ( đẹp và tĩnh mịch)

    Yến Thanh Tiêu đang cùng Phó Nam câu được câu không vừa đi vừa tán gẫu, chợt bị Lăng Huyền Thư duỗi cánh tay ra ngăn cản.

    Lăng Huyền Thư thấp giọng nói: “Nghe.”

    Mọi người nghiêng tai lắng nghe.

    Một lát sau, Lăng Huyền Sương lắc đầu nói: “Cái gì cũng không nghe thấy.”

    “Xuỵt, ” Thiệu Dục Tân nhét hắn vào ngực mình, “Đừng ầm ĩ, có người đang nói chuyện.”

    “Có hơi xa, ” Lăng Huyền Uyên thả nhẹ bước chân, “Chúng ta tới gần chút.”

    Không lâu sau, ngay cả Lăng Huyền Sương cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, bởi vì người nói chuyện không biết thu lại.

    Yến Thanh Tiêu đưa mắt mang theo kinh ngạc cùng hỏi dò nhìn về phía Lăng Huyền Thư.

    Lăng Huyền Thư gật gật đầu, dùng khẩu hình nói: “Liễu Nương.”

    “Chuyện đã đến bước này, ngươi còn không cho ta đi gặp hắn sao?” Trong giọng Liễu Nương nói ra bao hàm phẫn nộ cùng không cam lòng, còn có vô tận khổ sở, “Ta làm thế đều là vì ai? Ta bây giờ không còn gì cả, hắn còn muốn hờ hững với ta sao?”

    Có một người khác hừ một tiếng nói: “Ngươi làm thế nào thế kia đều là chuyện của ngươi, đại ca ta từng yêu cầu ngươi làm thế à? Lại nói, nếu ngươi thật sự dùng một mồi lửa thiêu chết đám người kia cũng xem như sạch sẽ, nhưng vẫn còn sống đó còn gì? Ngươi còn có mặt mũi tới nơi này tranh công xin thưởng, đại ca ta chịu giữ lại thu nhận giúp đỡ ngươi, ngươi phải biết cảm kích!”

    “Không phải ta muốn tranh công, cũng không phải muốn xin thưởng, càng không cần đại ca ngươi đồng tình ta!” Liễu Nương quát, “Ta chỉ muốn gặp hắn một lần, điều này cũng không được sao!”

    Người nọ cười nhạo nói: “Nhanh thu lại mơ mộng hão huyền ngươi ôm đối với đại ca ta đi, ngươi lớn tuổi hơn nhiều so với đại ca ta, hoa tàn ít bướm, còn hy vọng xa vời hắn sẽ muốn ngươi? Làm quả phụ thì có tự giác của một quả phụ, muốn làm chị dâu ta, kiếp sau đi!”

    “Ngươi!” Liễu Nương tức giận đến mức trực suyễn thô khí, “Đại ca ngươi chưa từng nói chuyện với ta như vậy, ngươi lại…”

    Người nọ quay đầu rời đi, “Đó là do đại ca ta dễ tính, nếu đổi lại là Nhị ca ta, cũng không biết ngươi sớm chết bao nhiêu lần rồi.”

    Yến Thanh Tiêu tiến đến bên tai Lăng Huyền Thư, dùng thanh âm cực thấp nói: “Là Tiểu Hỏa Phong.”

    Lăng Huyền Thư cảm thấy bên tai nóng nóng ngứa ngứa, làm cả trái tim cũng ngứa theo, không nhịn được quay đầu hôn y một hồi.

    Yến Thanh Tiêu: “…”

    Thấy y trợn mắt muốn nổi giận, Lăng Huyền Thư vội vàng ôm lấy người, chỉ chỉ phía Liễu Nương cùng Tiểu Hỏa Phong.

    Yến Thanh Tiêu nheo mắt cười một cái, bấm một cái vào eo hắn.

    Lúc này đổi qua Lăng Huyền Thư trừng mắt, hắn không thể không thả Yến Thanh Tiêu ra, một tay bịt miệng mình một tay xoa eo bị y bấm đau.

    Lăng Huyền Sương lôi kéo vạt áo Thiệu Dục Tân, “Bọn họ nói cái gì, ta vẫn nghe không rõ ràng.”

    Thiệu Dục Tân nói: “Chờ tí nữa ta nói cho ngươi nghe, đừng kinh động tới bọn họ.”

    “Tại sao không thể kinh động, chúng ta tới đây là làm cái gì?” Mộ Phi Hàn nói xong, đã thả người nhảy ra ngoài.

    “Này!” Lăng Huyền Dạ đau đầu, “Sao trước lúc hành động ngươi không nói với ta một tiếng…”

    Mộ Phi Hàn nhảy lên nhảy xuống mấy cái đã tới trước người Tiểu Hỏa Phong.

    Tiểu Hỏa Phong rõ ràng bị sợ hết hồn, lui về phía sau hai bước, “Ngươi… Ngươi là ai?”

    Lăng Huyền Dạ cũng theo tới, “Chúng ta là ai ngươi còn chưa rõ lắm sao?”

    Sắc mặt Tiểu Hỏa Phong tối sầm lại, “Các ngươi thật là có mệnh sống sót đi ra, nhưng cũng đừng hài lòng sớm quá, có thể nhìn thấy ngày mai hay… Không, chiều tối đêm nay, còn chưa biết được.”

    Lăng Huyền Thư chậm rãi đi tới, “Lời nói tương tự, cũng đưa cho ngươi. Bất quá chúng ta không tàn nhẫn như huynh đệ các ngươi, chỉ cần ngươi cầu xin, biết đâu có thể để ngươi một con đường sống.”

    Tiểu Hỏa Phong khinh thường cười lạnh, “Cứ việc phóng ngựa lại đây được rồi.”

    Mộ Phi Hàn nói: “Thiên Tàm tuyết y ở chỗ của ai?”

    Ánh mắt Tiểu Hỏa Phong lóe lên, “Ở chỗ ai cũng đã là đồ của Ẩm Huyết Giáo!”

    “Quả nhiên là ngươi đang mặc, ” Mộ Phi Hàn đưa tay ra, “Trả lại.”

    Tiểu Hỏa Phong không dấu vết giật giật về một bên.

    Yến Thanh Tiêu nói: “Một mình ngươi đối đầu với chúng ta, chạy không thoát đâu, nên đừng giãy dụa.”

    “Ai nói chỉ mình ta?” Tiểu Hỏa Phong cười lạnh một tiếng, nhìn về phía những người này còn có Liễu Lương vẫn tùy thời muốn chạy trốn, “Ngươi còn không mau tới hỗ trợ?”

    Sắc mặt Liễu Nương nhìn không được tốt cho lắm, “Ta giúp ngươi, ngươi sẽ dẫn ta đi gặp đại ca ngươi chứ?”

    “Khó nói, ” Tiểu Hỏa Phong nói, “Nếu không giúp chưa chắc ngươi sẽ gặp được.”

    Liễu Nương nhíu mày, “Giúp ngươi mất mạng cũng không gặp được.”

    “Nói nhảm nhiều như vậy!” Tiểu Hỏa Phong một mặt giả ý cùng nàng trò chuyện một mặt bất chợt di chuyển, mọi người còn chưa thấy rõ thân pháp của hắn, hắn đã thả người vọt lên, để ngón tay út lên môi, huýt sao một cái cực kỳ vang dội.

    Mộ Phi Hàn vẫn chỉ chú ý tới một mình hắn, bởi thế mặc dù thân pháp Tiểu Hỏa Phong cực nhanh, hắn vẫn đúng lúc phản ứng kịp, kéo lấy ống tay áo Tiểu Hỏa Phong.

    Tiểu Hỏa Phong cũng xoay người nhảy ra phía sau Mộ Phi Hàn, ở giữa không trung đánh ra một chưởng nhằm vào hắn.

    “Phi Hàn!” Lăng Huyền Dạ gọi hắn một tiếng, quăng Huyền Thiết Kiếm tới.

    Mộ Phi Hàn né tránh một chưởng của Tiểu Hỏa Phong, xoay người tiếp nhận kiếm Lăng Huyền Dạ quăng đến, không chút khách khí đâm từng chiêu từng chiêu tới Tiểu Hỏa Phong.

    Nhìn ra Tiểu Hỏa Phong vô tâm cùng hắn quấn đấu, trong nháy mắt đã lui ra thật xa.

    Yến Thanh Tiêu cùng mọi người theo say, nói: “Hắn vừa gọi cứu binh đúng chứ?”

    “Ừm, ” Lăng Huyền Thư ngưng mắt nhìn thân pháp cùng chiêu thức của Tiểu Hỏa Phong, “Một thời gian không gặp, công phu của hắn tinh tiến hơn rất nhiều.”

    . . .

    Chương 100: tín vật đính ước

    Lăng Huyền Dạ đã đuổi tới sát phía sau.

    Mọi người đuổi bắt Tiểu Hỏa Phong đang có ý chạy trốn, ở phía sau chạy tới muốn hỗ trợ, thì thấy Nhị Hỏa Phong mang theo bốn tên Ẩm Huyết Sử cùng một đội đệ tử tới vây công.

    Hoắc Tư Quy nắm chặt tay.

    Đào Tâm Duyệt phát giác hắn không bình thường, thấp giọng nói: “Ngươi không thể kích động, hợp lực cùng mọi người, không lo không cách nào báo thù cho ngươi.”

    Hoắc Tư Quy phun ra một hơi, quay đầu cười với nàng.

    Đào Tâm Duyệt: “…” Quả nhiên không thể quen nổi khuôn mặt này.

    Vừa thấy Hạ Tĩnh Hiên, khuôn mặt Nhị Hỏa Phong lập tức trở nên sinh động cực kỳ, hắn sờ sờ vết sẹo dọa người ở cần cổ, cắn răng vọt lên, nói với đám người phía sau: “Thằng nhóc con giao cho ta, còn lại các ngươi toàn bộ giết chết!”

    Hạ Tĩnh Hiên sợ hãi vội vàng trốn đến phía sau Lăng Huyền Kỳ.

    Lăng Huyền Kỳ lấy cánh tay bảo vệ hắn, “Yên tâm, lần trước bọn chúng nhiều người còn không làm gì được chúng ta, mà lần này ít đi nhiều người thì càng không cần phải nói.”

    Lăng Huyền Dạ đuổi theo gần tới nơi, thấy Mộ Phi Hàn cùng Tiểu Hỏa Phong đang đánh nhau khó phân thắng thua.

    Một kiếm pháp tinh tuyệt, một khinh công vô địch, tiến công cùng né tránh mỗi một chiêu mỗi một thức đều tinh diệu tuyệt luân, hoàn toàn không có chỗ chen chân cho người khác. Nếu Lăng Huyền Dạ là người ngoài cuộc, tất nhiên sẽ cảm thấy vui tai vui mắt.

    Đáng tiếc gã lại không phải, cho nên chỉ có thể đổ mồ hôi hột nói: “Phi Hàn, ngươi phải cẩn thận, ngươi muốn cướp lại thiên tàm tuyết y, lại bị chính ngươi không cẩn thận làm hỏng sẽ không thấy tiếc sao?”

    Tiểu Hỏa Phong cực kỳ đắc ý, rõ ràng rất nhiều lần đều có thể dễ dàng thoát khỏi cuộc chiến này, nhưng hình như hắn đang cố ý, lúc ẩn lúc hiện dẫn Mộ Phi Hàn đột kích.

    Mộ Phi Hàn không thèm để ý nói: “Sẽ không làm hỏng, Thiên Tàm tuyết y đao thương bất nhập.”

    Lăng Huyền Dạ dở khóc dở cười nói: “Nhưng mà Huyền Thiết Kiếm không gì không xuyên thủng.”

    Kiếm chiêu Mộ Phi Hàn đánh ra trong nháy mắt có hơi ngưng trệ.

    Trong mắt Tiểu Hỏa Phong loé ra bất ngờ, theo bản năng bước từng bước chân cẩn thận hơn rất nhiều, sau đó lại càng lớn mật lên, “Không phải ngươi muốn lấy lại bảo y đó sao? Ngươi cam lòng làm hỏng nó?”

    Ánh mắt Mộ Phi Hàn đầy kiên định, “Có gì mà không nỡ, dù hỏng cũng tốt hơn là mặc ở trên người ngươi!” Hắn nói xong, kiếm chiêu càng ác liệt.

    Tiểu Hỏa Phong dường như không được vui, chiêu thức dần dần dày đặc hơn, hoàn toàn không xem Huyền Thiết Kiếm vô cùng sắc bén trong tay Mộ Phi Hàn cùng kiếm pháp thượng thừa hắn sử dụng để ở trong mắt, không kiêng kị mà cùng hắn tay không vật lộn với nhau.

    Trước giờ hắn không hề có can đảm như vậy, chỉ sẽ chọn chỗ xa xa mà né ra, dù sao lấy khinh công của hắn mà nói muốn thoát thân cũng không hề khó; nhưng sau khi võ công tinh tiến, hắn sẽ không ỷ vào khinh công để một mực né tránh, hắn chắc chắn có thể thắng được Mộ Phi Hàn.

    Nhưng hắn đã quên bên cạnh còn có một Lăng Huyền Dạ.

    Lăng Huyền Dạ vẫn nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt, bởi vậy khi gã nhìn thấy sau lưng Tiểu Hỏa Phong xuất hiện sơ hở trong nháy mắt thì, không hề chậm trễ tí nào đề chưởng đánh tới, nhắm thẳng tới mấy chỗ yếu huyệt của hắn.

    Tiểu Hỏa Phong tai nghe thấy chưởng phong mãnh liệt, không dám lơ là, vội vàng thoái nhượng.

    Mộ Phi Hàn nhân cơ hội đâm tới ba kiếm.

    Hai kiếm trước bị Tiểu Hỏa Phong né được, kiếm thứ ba thì khó mà tránh thoát. Chỉ nghe thấy một tiếng ‘roẹt’, áo của hắn bị cắt ra, lộ ra một cái áo ngắn sáng tới chói mắt ở bên trong.

    Áo ngắn trắng sáng như tuyết, sợi tơ được dệt đan xen cực nhỏ, nếu không có nhãn lực không tệ căn bản nhìn không ra, giống như tự nhiên mà thành; sợi tơ trắng sáng lóe lên ánh vàng, ở dưới ánh mặt trời chiếu vào dị thường lóa mắt.

    “Đây chính là Thiên Tàm tuyết y, ” Lăng Huyền Dạ thở dài nói, “Đẹp quá.”

    Tiểu Hỏa Phong bởi vì xé áo mà kinh ngạc, Lăng Huyền Dạ lại vì nhìn thấy Thiên Tàm tuyết y mà thán phục, hai người đều có chút phân tâm.

    Chỉ có Mộ Phi Hàn không phản ứng gì, tranh thủ thời cơ Tiểu Hỏa Phong hoảng thần, sử dụng kiếm pháp chiêu nào chiêu đấy trí mạng.

    Đệ tử Ẩm Huyết Giáo tất nhiên là không cần phải nói, ngay cả bốn tên Ẩm Huyết Sử Nhị Hỏa Phong mang tới đều bị Lăng Huyền Thư cùng Yến Thanh Tiêu giết sạch.

    Lăng Huyền Uyên ôm Bối Cẩn Du ngủ say, Lăng Huyền Kỳ che chở Hạ Tĩnh Hiên bị thương, hai huynh đệ căn bản không ra tay.

    Hoắc Tư Quy mục tiêu rất rõ ràng, chỉ mình Nhị Hỏa Phong, Đào Tâm Duyệt cũng tiến lên giúp hắn.

    Nhưng hai người họ gộp lại cũng không phải đối thủ Nhị Hỏa Phong, Thiệu Dục Tân lo lắng Đào Tâm Duyệt sẽ bị thương, cũng đi giúp một tay.

    Lăng Huyền Sương vừa nhìn Thiệu Dục Tân vừa hướng sang Lăng Huyền Uyên nói: “Các ngươi đúng là nhàn rỗi, không đi giúp Huyền Dạ?”

    Lăng Huyền Uyên nói: “ Huynh nhìn kỹ thân pháp Nhị Hỏa Phong, hắn cũng vô tâm cùng chúng ta cứng đối cứng, mà là lấy khinh công né tránh qua lại, nếu trong chúng ta có người muốn lướt qua hắn đến chỗ Tiểu Hỏa Phong, hắn sẽ lập tức bức người về.”

    Lăng Huyền Sương thầm nói nếu ta nhìn hiểu mới lạ, “Hắn đang kéo dài thời gian để Tiểu Hỏa Phong tranh thủ thoát thân?”

    Lăng Huyền Uyên nói: “Không sai.”

    Lăng Huyền Thư cùng Yến Thanh Tiêu giải quyết xong Ẩm Huyết Sử, cũng tới giúp ba người Thiệu Dục Tân một tay, Nhị Hỏa Phong lập tức cảm thấy không chịu nổi.

    Hoắc Tư Quy lúc này lại đột nhiên thối lui sang một bên.

    Đào Tâm Duyệt khó hiểu nhìn hắn.

    Nhị Hỏa Phong tranh thủ thở dốc lấy hơi, lớn tiếng nói: “Tiểu tử thúi, còn không mau đi!”

    Hoắc Tư Quy nhìn chuẩn phương hướng hắn muốn thoát thân, trước một bước ngăn cản đường đi của hắn, không chút lưu tình vung quạt giấy do bị ngâm nước giờ chỉ còn xương vào mặt của hắn.

    Nhị Hỏa Phong kinh hãi, lảng tránh như chớp về phía sau, suýt nữa còn bị Lăng Huyền Thư cầm Huyền Thiết Kiếm gọt nửa bả vai.

    Hoắc Tư Quy rủa nhẹ một tiếng, một đòn không trúng, chắc chắn hắn sẽ dùng toàn lực thoát thân, lấy khinh công của hắn, chỉ sợ khó có cơ hội lần hai.

    Nhị Hỏa Phong cũng vút lên được một thân cây, giẫm trên cành cây, nhìn từ trên cao xuống mà trừng mắt Hoắc Tư Quy, “Ngươi là ai?”

    Hoắc Tư Quy hất cằm, “Người muốn đòi mạng ngươi.”

    “Người ngoài không thể biết rõ võ công biến đổi thất thường Ẩm Huyết Giáo ta, ” Nhị Hỏa Phong đè lại bả vai chảy máu, nghi hoặc trong mắt từ từ tiêu tan, “Ngươi là Hoắc Tư Quy.”

    Hoắc Tư Quy cười lạnh một tiếng, kéo mặt nạ trên mặt xuống, “Không sai, ta trở về báo thù.”

    “Kẻ phản bội đều sẽ không có kết quả tử tế, ” Mũi chân Nhị Hỏa Phong ấn nhẹ trên nhánh cây, nhảy một cái rất cao vút về một hướng, “Ngươi chờ đến âm tào địa phủ phụng dưỡng cha mẹ ngươi đi!”

    Tiểu Hỏa Phong vốn đã vô tâm cùng hai người quần đấu, nghe thấy Nhị Hỏa Phong lên tiếng giục, lập tức muốn chạy thoát thân.

    Thân pháp của hắn cực nhanh, muốn giữ cũng không giữ được, nhưng Lăng Huyền Dạ sớm đã từ bỏ suy nghĩ lấy võ công giữ người lại, vừa mới thấy hắn di chuyển bước chân, liền nhào tới.

    Tiểu Hỏa Phong hơi bất ngờ, không hề đắn đo chém thẳng dao xuống.

    Lăng Huyền Dạ nghiêng người tránh thoát, thuận thế nắm lấy cánh tay của hắn.

    Cùng lúc đó, Mộ Phi Hàn ở ngay trước mặt một chiêu đâm tới.

    “Đáng chết!” Tiểu Hỏa Phong vô cùng nhanh chóng cúi người tránh thoát một chiêu này, vải áo Thiên Tàm tuyết y bị tay người túm được, bị kéo tuột áo ra khỏi người, mỗi tội chớp mắt một cái hắn đã biến mất ở trong rừng cây.

    Lăng Huyền Dạ còn chưa lấy lại tinh thần, nâng Thiên Tàm tuyết y bị gã túm được nhìn một chút, “Kim thiền thoát xác?”

    “Coi như hắn thông minh.” Mộ Phi Hàn cắm kiếm xuống đất, tiếp nhận Thiên Tàm tuyết y trong tay Lăng Huyền Dạ, nói, “Cởi.”

    Lăng Huyền Dạ: “…”

    Mộ Phi Hàn thấy gã bất động, liền tiến lên một bước bắt đầu cởi áo của gã.

    Lăng Huyền Dạ cầm lấy tay hắn, “Tuy không biết tại sao ngươi đột nhiên trở nên kích động như thế, thế nhưng thật ra chúng ta có thể đợi đến ban đêm trở về phòng, ngồi xuống đất giữa trời này dù sao cũng không được, các huynh trưởng ta rất nhanh…”

    Mộ Phi Hàn liếc mắt nhìn gã, “Ngươi đang nói cái gì?”

    Lăng Huyền Dạ ngẩn ra, “Cái gì?”

    Mộ Phi Hàn đã cởi ra ngoại sam của gã, bắt đầu giúp gã mặc Thiên Tàm tuyết y.

    Lăng Huyền Dạ thế mới biết hắn có ý gì, vội vã ngăn cản, “Không được không được, đây không phải mẹ ngươi giữ lại đưa cho ngươi đó sao, chính ngươi còn không nỡ mặc, bảo bối mới vừa lấy lại, sao lại cho ta?”

    Mộ Phi Hàn nói: “Ngươi và ta không phải phân biệt.”

    Lăng Huyền Dạ bé ngoan câm miệng, trong lòng lại không được thoải mái cho lắm. Gã từng chấp nhất trách cứ việc hắn thu hồi Thiên Tàm tuyết y, nên giờ cũng không muốn vì chuyện đó mà hắn tặng bảo y cho mình. Lăng Huyền Dạ lén nhìn hắn, hổ thẹn đầy mắt.

    Mộ Phi Hàn không hề để ý tới, mặc Thiên Tàm tuyết y rồi mặc ngoại sam trở lại cho gã, “Giữa hai người ở chung ta cũng không rõ phải làm thế nào, nhưng ta hi vọng ngươi có thể tin tưởng ta.”

    Thiên Tàm tuyết y vừa mỏng lại nhẹ, mặc lên người hầu như không cảm giác được gì, Lăng Huyền Dạ tiếp nhận đai lưng hắn đưa cho, trước đó cũng không nhịn được lại sờ sờ vài cái. Gã cười cười nói: “Cho dù ngươi không cho ta cái này, ta cũng tin ngươi.”

    Mộ Phi Hàn nói: “Tín vật đính ước.”

    Lăng Huyền Dạ: “…”

    “Tín vật đính ước thật đẹp!” Lăng Huyền Sương xông lại muốn cởi áo Lăng Huyền Dạ ra xem, “Cởi ra cởi ra, ta còn không xem đủ, nếu không đệ cởi trần?”

    Lăng Huyền Dạ: “…”

    Lăng Huyền Uyên cúi đầu nhìn Bối Cẩn Du, nếu như y tỉnh, nghe được bốn chữ “Thiên Tàm tuyết y” này, hai mắt nhất định sẽ tỏa ánh sáng.

    Lăng Huyền Thư ho hai tiếng, “Ta nói, có muốn nói chính sự trước không?”

    Yến Thanh Tiêu kinh dị liếc nhìn gã, “Lời này cũng có lúc từ miệng ngươi nói ra.”

    Lăng Huyền Thư duỗi tay muốn đi ôm y, “Đừng nói giống như ta rất không đứng đắn như thế.”

    Yến Thanh Tiêu né tránh, “Ngươi có sao?”

    “Ta…”

    “Không phải muốn nói chính sự hay sao?” Lăng Huyền Uyên nói.

    Yến Thanh Tiêu gật đầu, “Lúc này bình thường hơn nhiều.”

    Lăng Huyền Thư: “…”

    Hạ Tĩnh Hiên vỗ ngực nói: “Chính sự là chúng ta vừa đánh đuổi hắn, thực sự là quá tốt rồi.”

    Lăng Huyền Kỳ cười, “Không phải ngươi từng thề son thề sắt nói phải hỏi rõ ràng tại sao người ta muốn bắt ngươi hay sao, sao đến lúc nên hỏi, ngươi lại trốn đi?”

    Hạ Tĩnh Hiên vỗ vỗ vai hắn, “Cái đó không phải do ta sợ chẳng may ta có cái gì sơ xuất ngươi cũng bị đại ca ta quở trách đó sao.”

    Lăng Huyền Kỳ: “…”

    “Chúng ta không tóm được hắn, ” Hoắc Tư Quy có chút nhụt chí, “Chỉ cần hắn muốn chạy trốn, chúng ta không thể tóm được.”

    Đào Tâm Duyệt nhìn hắn khôi phục khuôn mặt tuấn tú, không biết an ủi ra sao, “Rồi sẽ có biện pháp.”

    Lăng Huyền Thư nói: “Yên tâm, hắn dẫn chúng ta lên Ẩm Huyết phong, chắc chắn sẽ không chạy trốn tới cuối cùng. Dù hắn thật sự muốn chạy trốn cũng không quan trọng lắm, chỉ cần bức ba huynh đệ bọn họ đến nơi không thể trốn đi đâu được không phải đã thành công hay sao?”

    “Ý ngươi là…” Hoắc Tư Quy nhặt lại tự tin.

    Lăng Huyền Thư mỉm cười, “Không phải ta nói, là ngươi nói, vách cheo leo, vách núi.”.

    Chương 101: người trong sơn động

    “Có ai nhìn thấy Liễu Nương chạy hướng nào không?” Đi tiếp một đoạn, Yến Thanh Tiêu đột nhiên hỏi.

    “Thừa cơ chạy trốn đi.” Lăng Huyền Thư bất mãn nói, “Ngươi nhớ tới ả làm gì, phải nhớ ta mới đúng.”

    Yến Thanh Tiêu nói: “Ta chỉ không muốn lại bị ả tính kế. Hơn nữa ta nhớ ả thì có ích lợi gì, ả nhớ chính là Đại Hỏa Phong.”

    “…” Khóe miệng Lăng Huyền Thư co rút, “Cái này với cái ả nhớ ai thì liên quan gì nhau?”

    Yến Thanh Tiêu kéo dài giọng nói: “Dung mạo của ả rất đẹp.”

    Lăng Huyền Thư: “…”

    Yến Thanh Tiêu nhìn vẻ mặt hắn như nuốt hoàng liên, không nhịn được cười nói: “Chỉ muốn nói chút chuyện không đâu.”

    “Đi ra!”

    Phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn như trên.

    Bối Cẩn Du nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra.

    Sắc mặt Lăng Huyền Uyên lạnh lùng, đặt người xuống đất, nói với Lăng Huyền Thư: “Trông coi giúp ta một lát.”

    Bối Cẩn Du mơ mơ màng màng kéo hắn, “Đi đâu?”

    “Đi giết người.” Lăng Huyền Uyên tuy nói như vậy, nhưng không bỏ tay y ra.

    Lăng Huyền Thư nói: “Nhị tẩu, Nhị ca đang tức vì người đó đánh thức ngươi.”

    Bối Cẩn Du thoáng cử động, “Ta ngủ bao lâu rồi?”

    “Một canh giờ đi.” Lăng Huyền Uyên thấy y muốn đứng lên, vội vàng giúp đỡ một cái.

    “Vậy cũng đủ lâu rồi, ” Sắc mặt Bối Cẩn Du vẫn không được tốt mấy, nhưng nhìn có vẻ có tinh thần hơn trước, “Hắn chỉ đúng lúc.”

    “Nhưng chúng ta cũng không có trốn, tại sao hắn gọi chúng ta đi ra?” Lăng Huyền Sương hỏi.

    “Giấu đầu lòi đuôi, tính là anh hùng hảo hán gì hả!”

    Đằng trước lại hô một câu.

    Đầu óc Lăng Huyền Sương mơ hồ.

    Thiệu Dục Tân buồn cười nói: “Không phải đang nói chuyện với chúng ta.”

    Hạ Tĩnh Hiên cũng cảm thấy kỳ quái, “Ở đây còn có người khác?”

    “Rất nhiều người, ” Lăng Huyền Kỳ nghiêng tai lắng nghe, suy đoán nói, “Hẳn là người của chúng ta.”

    Lăng Huyền Thư nói: “Ta đi coi trộm thử, các ngươi cứ ở chỗ này chờ ta.”

    “Ta đi cùng ngươi…” Yến Thanh Tiêu kéo hắn.

    Không chờ y nói xong Lăng Huyền Thư che luôn miệng y lại, hôn ở trên mặt y một cái, “Ngoan, chờ ta.”

    Yến Thanh Tiêu: “…” Lại nữa!

    Lăng Huyền Dạ cười nói: “Không hổ là Tam ca, thời điểm chiếm lợi xưa nay ra tay không….mềm yếu.”

    Lăng Huyền Thư thả Yến Thanh Tiêu ra đi về phía trước, nói: “Nhị tẩu, Thiên Tàm tuyết y hiện tại đang được Huyền Dạ mặc lên người.”

    Thân thể Bối Cẩn Du hơi cứng lại một chút, quay đầu nhìn Lăng Huyền Dạ, trong mắt đều là khát khao.

    Lăng Huyền Dạ: “…” Loại cảm giác như hổ như sói rình mồi này là gì?

    Lăng Huyền Thư đến gần một chút, thấy ba tên Ẩm Huyết Sử mang theo vô số đệ tử Ẩm Huyết Giáo chắn ở một chỗ trước cửa sơn động, vừa thét to để người bên trong đi ra, vừa chuẩn bị châm lửa ở cửa động, dùng khói để hun người.

    Nói thế, người bị vây ở bên trong hẳn là người của mình.

    Một tên Ẩm Huyết Sử trong đó lại quát: “Nếu không ra ta sẽ thả khói!”

    Bên trong rốt cục có phản ứng, một người trả lời: “Ngươi có nã pháo chúng ta cũng không ra ngoài!”

    Lăng Huyền Thư ngẩn ra, vui vẻ, “Ta nói Lăng Tiểu Lâm, từ lúc nào ngươi trở nên không có tiền đồ thế hả?”

    Trong động ngoài động nháy mắt xuất hiện yên tĩnh.

    Sau đó Lăng Tiểu Lâm không xác định hỏi: “Tam Thiếu gia?”

    Lăng Huyền Thư nói: “Không sai, chính là Tam Thiếu gia nhà ngươi!”

    Lăng Tiểu Lâm nhanh chóng từ trong sơn động cẩn thận từng li từng tí một nhô đầu ra, vừa thấy quả thật là hắn, lập tức nhảy ra nói: “Tam Thiếu gia, ngươi không có chuyện gì thực sự là quá tốt rồi!”

    Ẩm Huyết Sử không ngừng mà nhìn trái phải chủ tớ hai người nhà họ.

    Lăng Huyền Thư còn đang cho rằng bọn chúng sẽ hô một tiếng với đệ tử phía dưới là “Lên”, ai ngờ Ẩm Huyết Sử lại vung tay lên, nói với chúng đệ tử: “Lui!” Nói xong thật sự dẫn người đi, tốc độ nhanh chóng khiến người ta phải thán phục.

    Lăng Huyền Thư: “…”

    Lăng Tiểu Lâm gọi mọi người đi ra, đi tới trước mặt Lăng Huyền Thư nói: “Tam Thiếu gia, mấy vị thiếu gia khác đâu, cũng khỏe chứ?”

    “Đều tốt, ” Lăng Huyền Thư chỉ tay về một hướng, “Người ở bên kia, ngươi qua đó gọi.”

    Lăng Tiểu Vụ ở bên nghe hắn nói, không cần dặn dò vội vàng chạy đi.

    Lăng Tiểu Lâm lại nói: “Mấy vị thiếu gia rơi vào mật thất cách khá xa chúng ta, không kịp bảo vệ, thực sự tội đáng muôn chết.”

    Lăng Huyền Thư không nể mặt mũi nói: “May là các ngươi cách khá xa, gần rồi càng vướng chân vướng tay.”

    “…” Lăng Tiểu Lâm tiếp tục nói, “Huynh đệ ở trong cũng có mấy người rơi xuống mật thất, đều ở bên trong không dám sờ loạn chạm loạn. Sau đó trong mật thất lúc thả khói độc lúc thả nước, một lát sau cửa lại mở thả chúng ta ra, không biết đang giở trò quỷ gì.”

    “Thì ra cơ quan kia không đơn thuần chỉ để mở cánh cửa kia, lại là cơ quan tổng.” Lăng Huyền Thư không thể không khâm phục Nhị tẩu hắn.

    “Cái gì?” Lăng Tiểu Lâm không nghe rõ.

    “Không có gì.” Lăng Huyền Thư nói, “Vậy các ngươi có thương vong không?”

    Lăng Tiểu Lâm nói: “Ngự Kiếm sơn trang có năm huynh đệ đã không còn, còn có một số bị thương nhẹ, tiểu Âm cũng bị thương nhẹ, nhưng cũng không quá nặng. Những người khác… Thì không được tốt lắm…”

    “Sao lại không được tốt?” Lăng Huyền Uyên đỡ Bối Cẩn Du đi tới.

    Lăng Tiểu Lâm thi lễ với hắn một cái, nói: “Mấy vị chưởng môn đều ở bên trong, có không ít người bị trọng thương, đệ tử các phái lại càng tử thương nặng nề. Ngay cả Lưu Chưởng Môn cũng bị trọng thương ở dưới chưởng Nhị Hỏa Phong, chúng ta không dám tùy tiện đi tiếp, lúc này mới trốn ở trong sơn động không chịu đi ra.”

    Lăng Huyền Uyên cau mày, “Lưu Chưởng Môn đâu?”

    Lăng Tiểu Vũ từ trong sơn động đi ra, nói: “Nhị thiếu gia, Lưu Chưởng Môn còn ở bên trong, Hách bang chủ cùng Tào môn chủ đang chăm nom.”

    Lăng Huyền Uyên đang muốn đi vào, Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa đã đỡ Lưu Chưởng Môn đi ra.

    Lưu Chưởng Môn bước đi run rẩy, sắc mặt rất là khó coi, nhìn thấy Lăng Huyền Uyên hầu như kích động đến muốn nhào vào trong lồng ngực của hắn, “Lăng minh chủ!”

    Bối Cẩn Du bước một bước về phía trước che ở trước người Lăng Huyền Uyên.

    Lăng Huyền Uyên lo lắng Lưu Chưởng Môn sẽ đụng vào y, ôm lấy eo y lui về phía sau hai bước.

    Lưu Chưởng Môn lảo đảo suýt chút nữa ngã như chó gặm bùn: “…”

    Cũng may Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa tay mắt lanh lẹ đỡ lấy ông.

    “Lưu Chưởng Môn, ” Lăng Huyền Uyên nói, “Thương thế sao rồi?”

    “Không ổn!” Lưu Chưởng Môn thấy hắn né tránh nên có hơi tức giận, “Lăng minh chủ là minh chủ võ lâm, là người dẫn đầu lần này vây quét Ẩm Huyết Giáo, sao lại nói bỏ chúng ta lại là bỏ?”

    Lăng Huyền Uyên không để ý đến một câu dài phía sau ông, chỉ nhằm vào hai chữ ‘không ổn’ gật đầu nói: “Nếu đã thế, Lưu Chưởng Môn tạm thời hãy ở chỗ này nghỉ ngơi đi, không cần tiếp tục đi lên nữa.”

    “…” Lưu Chưởng Môn tức giận tới thổi râu trừng mắt, “Ta nhất định phải đi…” Nói được nửa câu, bỗng nhiên ho kịch liệt.

    Lăng Huyền Sương lôi kéo Thiệu Dục Tân, “May là ông ta da đen, nếu không chắc chắn sẽ bị hù chết.”

    Thiệu Dục Tân hỏi: “Vì sao lại bị hù chết?”

    “Ngươi nhìn ông ta ho tới trắng bệch cả mặt, ” Lăng Huyền Sương vùi mặt vào ngực Thiệu Dục Tân, “Nếu da đã trắng sẵn, nhất định sẽ dọa người hơn cả quỷ.”

    Thiệu Dục Tân cười sờ sờ đầu hắn, “Ngươi gặp quỷ rồi?”

    “Chưa gặp.”

    “Vậy sao mà ngươi biết ông ta dọa người hơn cả quỷ?”

    Lăng Huyền Sương ngước đầu nhìn Thiệu Dục Tân, “Ngươi nói rất có lý, biết đâu quỷ cũng không đáng sợ như ông ta.”

    Cực kỳ không muốn nghe nhưng bởi hai người họ nói chuyện không có chút nào thu lại, mà một chữ chưa nói, Lưu Chưởng Môn ho còn mạnh hơn.

    Yến Thanh Tiêu xa xa đứng ở một bên cùng Phó Nam trò chuyện, một bộ mặt ủ mày chau.

    Lăng Huyền Thư cũng không để ý loạn sự bên này, đi tới đưa tay khoát lên bả vai Yến Thanh Tiêu, hỏi: “Sao vậy?”

    Phó Nam gật đầu với hai người, đi chỗ khác.

    Yến Thanh Tiêu thở dài, “Phi Vũ lâu chết mấy huynh đệ, ta bắt đầu hoài nghi mình đã sai khi tiến vào khuấy nhão bãi bùn này không.”

    Lăng Huyền Thư xoay người y lại để y đối diện với mình, “Ngươi không làm gì sai, vốn là Hỏa Phong khiêu khích ngươi trước, nếu cứ mực nuốt giận vào bụng, sẽ chỉ khiến hắn được voi đòi tiên mà thôi. Còn nữa, chuyện này cũng đã phát triển đến cục diện như ngày hôm nay, nếu ngươi rút lui chẳng phải sau này sẽ khó mà ngóc đầu lên được trong chốn giang hồ này?”

    Yến Thanh Tiêu nhìn hắn, không nói gì.

    Lăng Huyền Thư cười, “Có điều nếu ngươi đồng ý cả đời trốn ở Ngự Kiếm trong sơn trang không ra khỏi cửa, đương nhiên ta sẽ không có ý kiến.”

    Yến Thanh Tiêu đấm cho hắn một cái.

    Lăng Huyền Thư không né không tránh, vô cùng đáng thương nói: “Đau…”

    “Ít giả vờ, ta cũng không dùng lực.” Yến Thanh Tiêu bĩu môi, không được tự nhiên nói, “Ta nghe Phó Nam nói rồi, các huynh đệ rất là cảm kích người Ngự Kiếm sơn trang, nói là nếu mà không có bọn họ trượng nghĩa cứu viện, tử thương chỉ sợ không dám tưởng tượng. Chuyện này… Đa tạ.”

    Lăng Huyền Thư thật nhanh tiến tới hôn y một cái, sau đó thối lui qua phía Lăng Huyền Uyên, “Đều là người một nhà, chăm sóc lẫn nhau là nên làm, có gì mà cần phải cảm ơn.”

    Yến Thanh Tiêu xoa chỗ bị hắn hôn, cười bất đắc dĩ

    Lăng Huyền Thư đi được nửa đường thì dừng lại, ai oán mà nhìn y.

    Yến Thanh Tiêu bị hắn nhìn tê cả da đầu, “Còn muốn thế nào nữa?”

    Lăng Huyền Thư đập vai, “Sao ngươi không đuổi tới đánh ta?”

    Yến Thanh Tiêu: “…”

    Lăng Huyền Thư rẽ sang Yến Thanh Tiêu đã trở lại, Lưu Chưởng Môn mới coi như miễn cưỡng ngừng ho.

    Lăng Huyền Uyên nhìn ông đã tốt hơn một chút, nói: “Ta đang nói thật, đường xá phía trước càng lúc hiểm trở, người bị thương bất tiện đi tiếp, nếu không cẩn thận lại rơi vào trong khe vạn độc kia, vậy thì không thể tưởng tượng nổi.”

    “…” Lưu Chưởng Môn bị hắn làm tức tới muốn ngất đi.

    Tào Nghĩa giúp ông thuận khí, “Lưu Chưởng Môn, thật ra lời Lăng minh chủ nói cũng có…”

    Lưu Chưởng Môn chỉ tay thẳng mặt Bối Cẩn Du trắng như giấy, “Vậy thì còn y, có phải y cũng nên ở lại?”

    Lăng Huyền Uyên ôm chặt eo Bối Cẩn Du, “Đương nhiên y phải theo ta.”

    “Tại sao?” Lưu Chưởng Môn hừ một tiếng, “Lăng minh chủ làm thế chẳng phải lấy công làm việc riêng hay sao.”

    Lăng Huyền Uyên nói: “Bởi vì y là phu nhân của ta, ta có trách nhiệm bảo vệ y chu toàn, nào có đạo lý để người rời khỏi tay.”

    Bối Cẩn Du nghiêng đầu nhìn hắn, ôn nhu nhẹ nhàng.

    Lưu Chưởng Môn vẫn còn không cam lòng, “Ta không phải phu nhân ngươi, nhưng…”

    Không chờ ông ta nói xong, Lăng Huyền Sương đã cười ra tiếng, “Bộ dáng này của ông, có ai dám cưới?”

    Lưu Chưởng Môn: “…” Sớm muộn gì cũng bị người Ngự Kiếm sơn trang làm tức chết!

    Chương 102: Hỏa Vân đỉnh

    Hạ Tĩnh Hiên dựa vào Lăng Huyền Kỳ đứng phía sau Lăng Huyền Uyên, nhỏ giọng nói: “Chân sống ở trên người ông, hắn không cho ông theo, vậy sao ông không chờ hắn đi rồi đi theo sau?”

    Mặt Lưu Chưởng Môn xẹt qua một tia bừng tỉnh, nói: “Lăng minh chủ cứ việc đi, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta.”

    “Cầu cũng không được, ” Lăng Huyền Thư ôm cánh tay nói, “Có điều đây là ông không nghe theo Minh Chủ sắp xếp, nếu như có cái gì sơ xuất, không được trách trên đầu Ngự Kiếm sơn trang chúng ta.”

    Lưu Chưởng Môn hừ một tiếng, “Vậy ta muốn ngươi làm Minh chủ này để làm gì!”

    Lăng Huyền Uyên lạnh mặt nói: “Nếu như ai cũng không nghe lời của ta, ta làm Minh chủ này đúng là vô dụng, không làm cũng được.”

    Mặt Lưu Chưởng Môn lúc đen lúc trắng.

    Hách bang chủ ở bên khuyên nhủ: “Lăng minh chủ chớ trách, Lưu Chưởng Môn cũng vì sốt ruột báo thù.”

    Yến Thanh Tiêu nói: “Đi tới nơi này ai mà không cừu không oán với Hỏa Phong?”

    Phong Tích thờ ơ nói: “Ta với hắn không cừu không oán nè.”

    Yến Thanh Tiêu: “…”

    Dư Diệu cười gượng nói: “Ta cũng vậy.”

    Yến Thanh Tiêu: “…”

    “A Diệu, ta thấy chúng ta phải nói chuyện lại.” Lăng Huyền Thư cười híp mắt nhìn hắn.

    Dư Diệu trốn phía sau Phó Nam, “Theo trình tự thì ngươi cũng nên đi tìm A Tịch đàm luận trước mới đúng.”

    Yến Thanh Tiêu cắn răng nói: “Phó Nam, ngươi quản hắn thật tốt cho ta, quản không được không cho mang về Phi Vũ lâu nuôi!”

    Phó Nam: “…”

    Dư Diệu: “…”

    Tào Nghĩa hắng giọng một cái kéo sự chú ý của chúng nhân trở lại, “Cường địch ở trên, chúng ta không nên tranh đấu nội bộ, cùng nhau kháng địch mới là trọng yếu.”

    Lăng Huyền Uyên nắm tay thật chặt ôm lấy Bối Cẩn Du, nói: “Ta không có thời gian rảnh rỗi chơi cái đấu tranh nội bộ gì đó, càng không nói đùa câu nào, người bị thương nếu tiếp tục đi về phía trước xác thực là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, nếu cảm thấy mình vẫn còn sức kháng địch, không bằng chia làm mấy nhóm, dù ngăn cản một tên đệ tử Ẩm Huyết Giáo cũng không tính là không đến chỗ này đi.”

    Hách bang chủ trầm ngâm, “Ý này rất đúng.”

    “…” Lưu Chưởng Môn trừng hắn, đến cùng vẫn giúp bên kia?

    Lăng Huyền Uyên xoay người lại nói: “Đệ tử Ngự Kiếm sơn trang nghe lệnh.”

    Đám người Lăng Tiểu Vũ cùng nhau ôm quyền nói: “Dạ!”

    “Sau khi chúng ta đi lên, các ngươi cũng không cần đến quá gần, để ngừa đệ tử Ẩm Huyết Giáo cơ hội tính kế, một lưới bắt hết chúng ta.” Lăng Huyền Uyên nói, “Đợi chúng ta qua được cái khe đó, các ngươi trở lại thanh lý ác đồ Ẩm Huyết Giáo, nhớ kỹ, không cần đuổi tận giết tuyệt, phàm là không chống cự, đều không được thương tổn. Người bị thương trông giữ tại chỗ, nếu phát hiện có người Ẩm Huyết Giáo chạy trốn, có thể đánh thì đánh, không thể cũng không cần miễn cưỡng, tất cả phải lấy an toàn bản thân làm trọng, nghe rõ chưa?”

    “Rõ!” Tất cả mọi người đồng thanh, chỉnh tề khí thế.

    Sắc mặt Lưu Chưởng Môn lại khó coi mấy phần.

    Thiệu Dục Tân cùng Yến Thanh Tiêu cũng dặn dò đệ tử của mình dựa theo chỉ thị của Lăng Huyền Uyên mà làm, mấy môn phái còn lại cũng dồn dập bàn giao môn hạ đệ tử nhà mình như vậy, cuối cùng ngay cả Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa cũng cảm thấy vẫn là Lăng Huyền Uyên có lý hơn, nên đứng ở bên này.

    Lưu Chưởng Môn run run môi, rốt cục chịu thua, “Lăng minh chủ, thực sự ta đã có hơi nản lòng thoái chí, nói ra có hơi nặng lời, ngươi đừng để trong lòng.”

    Mặt Lăng Huyền Uyên không chút thay đổi nói: “Lưu Chưởng Môn nói quá lời.”

    “Ta biết đây là một yêu cầu quá đáng, ” Lưu Chưởng Môn cúi đầu, “Nhưng xin ngươi nể tình ta già đầu ngay cả một người dưỡng lão đưa ma cho ta đều không có, tốt xấu gì cũng để ta đi báo thù rửa hận cho con trai ta!”

    Lăng Huyền Uyên cau mày.

    Hách bang chủ nhẹ dạ, “Lăng minh chủ, ngươi cứ đồng ý đi, yên tâm, an toàn của Lưu Chưởng Môn cứ giao cho ta cùng Tào môn chủ phụ trách!”

    Tào Nghĩa: “…” Ta nói sẽ phụ trách lúc nào?

    “Được, ” Lăng Huyền Uyên vô tâm cùng bọn họ lãng phí thời gian, “Đi thôi.”

    Lưu Chưởng Môn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, ôm quyền với Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa nói: “Đa tạ hai vị, đa tạ hai vị!”

    Tào Nghĩa cười to, “Không cần khách khí, không cần khách khí.”

    Lăng Huyền Sương đung đung đưa đưa đi theo phía sau Lăng Huyền Uyên, hỏi Thiệu Dục Tân: “Ngươi nói nhìn dáng vẻ đi đường bất ổn của ông ta, cho dù tới nơi, có thể đánh được Hỏa Phong báo thù cho con ông ta không?”

    Thiệu Dục Tân không hề nghĩ ngợi, “Không thể.”

    “Vậy sao ông ta còn muốn lên?”

    “Chắc đang là giả vờ giả vịt đi.”

    Lưu Chưởng Môn: “…”

    “Xin chờ một chút!”

    Đám người Lăng Huyền Uyên quay đầu lại, tìm kiếm người lên tiếng.

    Viên Thành chen tách vào đoàn người ở trước, Phương Công cùng Trần Tiểu Cường đi theo phía sau hắn.

    “Lăng minh chủ, chúng vị công tử, ” Viên Thành vừa nói vừa tìm xung quanh, “Có từng gặp qua sư phụ ta không?”

    Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Hoắc Tư Quy.

    Hoắc Tư Quy: “…”

    Đợi đến khi Hoắc Tư Quy giải thích đại khái cho môn nhân xong, Lăng Huyền Uyên đã thiếu kiên nhẫn từ lâu.

    Hoắc Tư Quy cúi đầu khom lưng đi tới, “Lăng minh chủ thứ lỗi, bên này, đi theo ta, bên này.”

    Lăng Huyền Uyên cúi thấp người, nói với Bối Cẩn Du: “Tới.”

    “Không cần, ” Bối Cẩn Du kéo hắn, “Ta có thể…”

    “Tới.” Lăng Huyền Uyên lại nói một lần, giọng điệu đã không thể nghi ngờ.

    Bối Cẩn Du bất đắc dĩ, thấy mọi người đều nhìn bên này, một đoàn người vì chờ bọn hắn mà dừng lại bước chân tiến tới, mặt không khỏi nóng lên, đành phải thỏa hiệp bò lên trên lưng Lăng Huyền Uyên, “Vậy nếu ngươi mệt mỏi thì nói cho ta biết.”

    “Sẽ không mệt.” Lăng Huyền Uyên lời ít mà ý nhiều, cõng người lên sải bước đi tới đằng trước.

    Mọi người đang muốn tiếp tục đi theo hắn, chợt nghe thấy Dư Diệu ở phía sau nói: “Chờ đã, Yến lâu chủ, ngươi chờ một chút!”

    Yến Thanh Tiêu quay đầu lại, nhìn thấy hắn đang lôi kéo cánh tay Phó Nam muốn kéo hắn lại đây, Phó Nam đứng ở nơi đó không nhúc nhích, mặt đầy mâu thuẫn.

    Lăng Huyền Thư hỏi Dư Diệu, “Sao vậy?”

    Dư Diệu nói: “Không liên quan gì với ngươi.”

    Lăng Huyền Thư: “…”

    “Yến lâu chủ, ” Dư Diệu vẻ mặt thành khẩn, “Tiểu Nam không chịu theo ta lên đi, ta biết ngươi nói chuyện hắn mới nghe, ngươi giúp ta được chứ?”

    Còn tưởng chuyện lớn gì, Yến Thanh Tiêu gật đầu, “Phó Nam, đi thôi.”

    Phó Nam vẫn không động chân, “Lâu chủ, ta cũng muốn đi cùng ngươi mới yên tâm, nhưng Lăng minh chủ ra lệnh, ta khó mà thực hiện ngoại lệ kia.”

    Dư Diệu chỉ Lưu Chưởng Môn, “Lại không có người không có ngoại lệ!”

    Lưu Chưởng Môn: “…”

    Lăng Huyền Thư há miệng muốn nói chuyện, suy nghĩ một chút lại ngậm miệng lại.

    Dư Diệu thấy thế nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”

    “Vốn định nói giúp ngươi hai câu, ” Lăng Huyền Thư nhún vai, “Nhưng ta lại nghĩ chuyện này không liên quan gì với ta.”

    “…” Dư Diệu cầu xin nói, “Huynh đệ tốt, xem ở phần ta là vì ngươi mới đến, hửm?”

    Lăng Huyền Thư lúc này mới nói: “Phó Nam, ngươi đi lên theo đi, biết đâu ở bên trên có chỗ cần ngươi phối hợp. A Tịch muốn đối phó xích sắt, còn không biết bên kia tình hình ra sao, mà hắn từ trước đến giờ rất hiểu A Diệu, thời khắc mấu chốt nói không chừng sẽ muốn A Diệu giúp hắn một tay. Nhưng A Diệu có thương tích trên người, sợ sẽ bất tiện, ta thấy hắn ở cùng ngươi rất là hợp, ngươi hãy giúp đỡ chăm nom nhiều hơn.”

    Phó Nam vốn cũng có tâm muốn đi theo Yến Thanh Tiêu, lại không tìm được một lý do thích hợp, nghe Lăng Huyền Thư nói như vậy, lập tức theo tới, “Đa tạ Lăng Tam thiếu!”

    Yến Thanh Tiêu hừ nói: “Ngươi lại nghe hắn không nghe ta.”

    Phó Nam thuận miệng nói: “Xuất giá tòng… Tòng…” (phu)

    Yến Thanh Tiêu nắm nắm đấm, giọng nói như bò ra từ kẽ răng, “Tòng cái gì?”

    Dư Diệu kéo Phó Nam qua chỗ khác, “Ngươi quan tâm xuất giá gì đó làm gì?”

    Yến Thanh Tiêu: “…” Đã quên.

    Lăng Huyền Thư vỗ nhẹ lưng Yến Thanh Tiêu, “Nếu ngươi không muốn nhìn thấy hai người họ, có thể để cho hai người họ ở lại, cái này rất là hợp lý này.”

    “Ta càng không muốn nhìn thấy ngươi!” Yến Thanh Tiêu liều mạng đi tới phía trước, bỏ lại mấy người bọn họ đằng sau.

    Lăng Huyền Thư: “…”

    Đi được ước chừng hơn nửa canh giờ, Hoắc Tư Quy quay đầu lại nói với mọi người: “Mọi người phải cẩn thận, đằng trước chính là cái khe kia, khói độc tràn ra từ trong đó, hít vào trong cơ thể tuy trong thời gian ngắn sẽ không mất mạng, nhưng sẽ làm cho người đầu váng mắt hoa, mất đi năng lực hoạt động.”

    Thiệu Dục Tân liếc nhìn núi đá hai bên trọc lốc, “Chẳng trách chung quanh đây không có tới một ngọn cỏ.”

    Lăng Huyền Sương nói: “Vậy chúng ta bây giờ có nên ăn viên thuốc Bạch công tử đưa cho?”

    “Chưa đến lúc, ” Hoắc Tư Quy nói, “Chờ tới gần thêm một ít, để tránh khỏi lãng phí thời gian viên thuốc kháng độc.”

    Phong Tích vuốt vuốt ống tay áo, “Cho nên đến phiên ta ra trận?”

    Lăng Huyền Thư vỗ hai lần ở bả vai hắn, “Ngươi cần cẩn thận, trên núi này không biết còn có bao nhiêu đệ tử Ẩm Huyết Giáo, cùng trùng độc sắp xuất hiện đủ khiến người ta không chịu nổi. Nhớ kỹ, cố gắng, nhưng không được miễn cưỡng.”

    Phong Tích cho hắn một ánh mắt an tâm, “Ta sẽ chú ý.”

    “Đó là cái gì?” Hạ Tĩnh Hiên chỉ nơi cao hơn ở xa xa.

    Mọi người nhìn sang hướng hắn chỉ.

    Tuyệt đỉnh hiểm phong ẩn thân ở trong mây mù bồng bềnh, mơ hồ có thể thấy được mái nhà lầu cao dựa núi mà đứng, so với Quảng nghị đường còn hoa lệ hơn không biết bao nhiêu lần. Đằng trước lầu cao hình như có cái gì chắn ngang, sương mây lượn lờ, nhìn không rõ ràng.

    “Nơi này giống như chỗ ở của tiên nhân.” Bối Cẩn Du nằm nhoài trên lưng Lăng Huyền Uyên không nhịn được thoáng ngồi thẳng lên nhìn.

    Hoắc Tư Quy thở dài nói: “Đó chính là Hỏa Vân đỉnh.”

    “Vậy đó lại là cái gì?” Lăng Huyền Thư chỉ vào thứ nằm ngang ở trước lầu, nhìn không rõ là thứ gì.

    “Đó là cầu đá nối liền hai bên núi, rất hẹp, phía dưới nhìn không thấy đáy, một người đứng trên đó còn khó. Tuy nó nằm ở ngay trước phòng ba huynh đệ Hỏa Phong không xa, nhưng cũng may chúng ta muốn lên đó cũng không cần đi qua nơi đó.” Hoắc Tư Quy nói, “Đến lúc nên ăn viên thuốc vào, mọi người hãy chú ý.”

    Yến Thanh Tiêu lấy túi thuốc chiếm được từ Bạch Giám Tâm, đổ ra một viên ăn vào, “ Thuốc này bị dính qua nước, không biết còn có tác dụng hay không.”

    Phong Tích nói: “Thứ Giám Tâm chế ra sẽ không có sai lầm.”

    “Ừm, không làm mất cũng là quá may mắn.” Yến Thanh Tiêu thấy Lăng Huyền Thư vẫn còn đang nhìn cầu đá, cũng không lấy thuốc ra, đẩy hắn một cái, hỏi, “Sao vậy?”

    Lăng Huyền Thư hơi nheo mắt lại, “Luôn cảm thấy, có người đang nhìn chằm chằm chúng ta.”

    Thuộc truyện: Về việc tại sao Lăng gia tuyệt tự