Viên Tam Công Tử Trọng Sinh – Chương 19

    Thuộc truyện: Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

    Bán dinh thự.

    Mấy địa điểm Dung Tầm dùng làm nơi liên lạc không có chỗ nào không phải là khu đắc địa của kinh đô. Bốn phía thông suốt đường đi thuận tiện, vốn dĩ có thể bán giá cao. Hơn nữa bên trong cất giấu không ít vũ khí, nhân mã linh tinh. Đó là trang bị của Dung Tầm để đối đầu với Trưởng công chúa và những thế lực chống đối Định Hi.

    “…… Chuyện này các ngươi có thể ký thác cho những môi giới ngầm ở kinh đô xử lý, cũng giữ được bí mật. Nhưng chỉ cần các người dụng tâm thu xếp cũng sẽ không gây nghi ngờ, cũng không ai tìm hiểu ra manh mối gì, như vậy bọn họ sẽ tin là thật, giá đương nhiên càng cao.”

    Viên Tri Mạch cười cười.

    “Bất quá trong phòng các ngươi vẫn phải có chút đồ vật, tốt nhất hủy những thứ đặc biệt quan trọng, lưu lại thứ không quan trọng lắm. Như vậy, cũng coi như không phụ người đã trả bạc.”

    Trầm giọng nói xong ý nghĩ của chính mình, Viên Tri Mạch lúc này mới phát hiện trong phòng thực tĩnh lặng. Nếu không phải tay Dung Tầm còn khóa chặt trên eo, quả thực Viên Tri Mạch đã cho rằng hai người này đã rời khỏi.

    “Cái kia… chỉ là ý nghĩ của mình ta, các ngươi nếu cảm thấy không ổn, không cần…..”

    Ánh mắt Dung Tầm xán lạn.

    “Tiểu Mạch Nhi, ngươi kỳ thật là quản gia quý phủ.”

    Tính toán chi li, suy nghĩ cẩn thận, nào phải tiểu công tử thế gia văn nhược, quả thực là thương gia bản lãnh. Nếu không biết Viên Thái phó thanh liêm quý nhã, Viên phủ xưa nay lễ nghi gia truyền, hắn quả thực cho rằng đây là kinh nghiệm truyền nhiều đời.

    Mộ Dung Đan Thanh cũng xem đủ rồi.

    “Viên Tam công tử đại tài, tại hạ bội phục!”

    Người bản lãnh có thể biến phế thành bảo, giữ được tài sản, cũng không phải ai cũng có thể học được. Nếu Dung Tầm có thể thật sự đem người này nắm trong tay, hắn có thể đoán được tương lai Định Hi Hầu phủ hưng thịnh mức nào.

    Khóe miệng Viên Tri Mạch hơi giật giật, nghiến răng nghiến lợi, nhớ tới đời trước.

    Định Hi tuy rằng là đệ nhất đất phiên của Đại Ung, nhưng kỳ thật rất nhiều địa phương hoang vu cằn cỗi, thuế cũng không tính nhiều, còn phải nộp lên quốc khố, lại nuôi quân phòng vệ. Sinh hoạt hàng ngày ở Định Hi Hầu phủ thậm chí còn không bằng Viên phủ. Định Hi từ trên xuống dưới đều tiêu tiền như nước, là gia chủ bất đắc dĩ phải học lo liệu mọi sự.

    Nhớ tới những ngày đó ngẩng đầu nhìn sổ sách cúi đầu xem bàn tính, Viên Tri Mạch đột nhiên cảm giác mình hôm nay tựa hồ lại làm một chuyện ngu xuẩn. Sống lưng phát lạnh, Viên Tri Mạch nhanh chóng dùng sức đẩy tay Dung Tầm để ở bên hông ra.

    “Duệ Quận Vương, ta đi trước.”

    Dung Tầm phát giác ánh mắt nhìn người của mình thật sự là tốt, vô tình đào được một nhân tài tề gia trị quốc, làm sao để người đi, gắt gao chế trụ không bỏ, cợt nhả nói.

    “Đi cái gì mà đi, sớm hay muộn đều là người của ta……”

    Hắn trừng mắt nhìn Mộ Dung Đan Thanh đang xem kịch, ra hiệu. Cút, nhanh cút đi, đừng quấy rầy chúng ta nói chuyện yêu đương!

    Mộ Dung Đan Thanh khinh miệt liếc mắt một cái, phe phẩy quạt xếp bỏ chạy lấy người. Quả thực mất mặt nam nhân.

    Viên Tri Mạch cố sức tránh bạch tuộc… vừa thẹn…. lại quẫn…. cũng bực…. rồi giận, mặt đỏ bừng nói.

    “Dung Tầm buông tay! Ngươi như vậy còn thể thống gì!”

    Đáng tiếc da mặt Duệ Quận Vương quá dày, thuận thế leo lên, dứt khoát đem người nào đó ôm vào trong lòng ngực mình, cười dâm tà.

    “Ngươi là người của ta, sợ cái gì chứ?”

    Cúi xuống cắn cắn vành tai.

    “Ngươi không biết, lần trước bộ dáng run rẩy của ngươi có bao nhiêu đẹp, khi ra bộ dáng có bao nhiêu…… Ngươi chắc còn nhớ rõ đi, nhìn ngươi mặt đỏ, hay chúng ta thử lại……”

    “Ngươi dám!”

    “Hoàng Trưởng tôn giá lâm!”

    Giọng tùy tùng cất cao vang lên!

    “Đáng chết!”

    Dung Tầm vội vàng cưỡng bách nhét Viên Tri Mạch vào phòng ngủ. Hắn cũng khóa cửa lại, rồi phân phó thuộc hạ canh phòng nghiêm ngặt.

    Viên Tri Mạch đã vô lực, trong lòng mắng chửi hắn, suy sụp ngồi xuống vỗ trán cắn răng. Người này thật là càng lúc càng vô lại, đem mình nhốt tại nơi này, có thể quan cả đời sao, đầu óc thật sự bị té ngựa hỏng rồi à?

    Ngồi một hồi lại đứng dậy, bực bội mò mẫm đi xoay quanh, Viên Tri Mạch muốn trở về, việc này đã náo loạn, thật sự sợ phụ thân đã phát điên. Dung Tầm hồ nháo, sự tình làm loạn hết, thật đúng là không biết nên giải quyết như thế nào cho xong việc!

    Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói nhỏ, Viên Tri Mạch kinh ngạc quay đầu lại, còn chưa kịp mở miệng đã bị người che lại.

    “Đừng kêu!”

    Ở bên ngoài.

    “Không biết Hoàng Trưởng tôn điện hạ hôm nay vì sao đến đây?”

    Dung Tầm thấy mi không thấy mắt. Ngoài mặt cười nói phần nhiều là giả dối. Hắn càng nhìn càng thấy vị cháu trai này không vừa mắt. Cái mũi không bằng hắn, đôi mắt không bằng hắn, cũng không thấy có bao nhiêu ngọc thụ lâm phong, Tiểu Mạch Nhi nhà hắn lúc trước sao nhìn trúng được vậy?

    Thần sắc Dung Tuyển không thay đổi, lạnh lùng nhìn vị hoàng thúc này, thật vất vả mới đè ép cơn giận xuống, nhàn nhạt nói.

    “Hôm qua Hoàng tổ phụ đã đem vụ Định Hi, Viên gia, Lưu gia giao cho ta. Hôm nay ta tới, chỉ là đến hỏi hoàng thúc từ khi nào cùng Viên Tri Mạch thân mật như vậy? Ta cùng Hiểu Đường quen biết đã lâu, chưa từng biết được có chuyện này.”

    Hôm qua hắn thu được tin tức, đã làm rơi một chén trà nóng, khiếp sợ sau đó là tức giận. Hắn vốn dĩ đã buông tay kế hoạch đã tính toán trước, nào biết đâu rằng Dung Tầm đột nhiên chặn ngang.

    Dung Tầm không chút để ý quét mắt qua, cười nói.

    “Ta cùng Tiểu Mạch Nhi tất nhiên là lưỡng tình tương duyệt. Ta còn tưởng rằng ngày ấy ở Viên phủ ngươi đã thấy rõ rồi. Sao hôm nay còn tới hỏi ta?”

    Dung Tuyển cứng nhắc, miễn cưỡng đè nén ngọn lửa trong lòng xuống, giọng lạnh lùng nói.

    “Ta từ nhỏ đã quen biết Thanh Bình, bản tính hắn thế nào ta biết rõ ràng. Hắn chính là người trọng tình, với tình cảm càng lâu càng chú ý coi trọng. Có lẽ nhất thời bị mê hoặc, nhưng nếu bởi vì loại việc vặt này mà quyết định sai lầm về việc chung thân, thật sự là quá mức lỗ mãng.”

    “Đó là bởi vì hắn chưa gặp được đối tượng.”

    Dung Tầm lười nhác cười.

    “Huống hồ ta ít nhất là người sống, có máu có thịt cũng biết yêu thương, so với lạnh lẽo vô tình không biết quý trọng……”

    Dừng một chút, hắn cười như không cười, ung dung thưởng thức bộ dáng biến sắc của Hoàng Trưởng tôn, mới chậm rãi tiếp lời.

    “So với bài vị lạnh lẽo vô tình không biết quý trọng cùng yêu thương thì ta tốt hơn. Bài vị còn không phải là khối gỗ chết sao? Ném cũng không động đậy, đúng không Dung Tuyển?”

    Lời này đã xem như khiêu khích rõ ràng. Sắc mặt Dung Tuyển xanh trắng đan xen, bàn tay trong tay áo xiết chặt nắm đấm, áp chế cảm xúc.

    “Vậy hoàng thúc xác định muốn sống cùng hắn? Đừng quên, hoàng thúc chính là con vợ cả, tương lai phải kế thừa vương vị, sao có thể cưới nam thê!”

    Dung Tầm nhẹ nhàng cười, ý vị thâm trường nhìn về phía Dung Tuyển.

    “Vì sao không thể, Dung Tuyển, ta cũng không phải là Hoàng Trưởng tôn.”

    Mũi tên bắn ra trúng giữa hồng tâm.

    Trong đại sảnh không người nói chuyện, trong lúc nhất thời yên tĩnh đáng sợ.

    Dung Tầm cảm thấy mỹ mãn thưởng thức sắc mặt xanh trắng đan xen của người nào đó, cảm thấy mỹ mãn uống trà Xuân Sương, cảm thấy mỹ mãn vì địch thủ thực sự yếu thế. Nhàn hạ rất nhiều, hắn rất thâm tình dặn dò người hầu dâng trà.

    “Trà này không tồi, mang cho Viên công tử một ít đi, hắn thích uống trà.”

    “Không cần.”

    Dung Tầm nhướng mày, quay đầu lại nhìn Dung Tuyển vừa lên tiếng.

    Dung Tuyển đột nhiên thoải mái, sắc mặt khôi phục bình thường, bộ dáng lại trầm ổn đạm nhiên, thậm chí còn nhàn nhạt cười.

    “Thanh Bình không thích uống loại trà này. Hắn tì vị yếu, trà này tuy là cực phẩm của Định Hi nhưng không hợp với hắn. Hắn thích Bích Ngọc Xuân của Thông Châu hơn.”

    Hắn chậm rì rì bưng chén trà lên.

    “Ta lần này trở về tiện thể mang về cho hắn không ít, sợ là lúc này hắn đã uống rồi.”

    Dung Tầm giật mình, muốn phản bác. Đảo mắt qua thấy Dung Tuyển cười như không cười, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra dự cảm xấu.

    “Dung Tuyển, hôm nay ngươi đến đây làm gì? Chỉ là để nói lời này thôi sao?”

    “Tất nhiên là vì…… nghe nói hoàng thúc sau giờ ngọ thiếu chút nữa chết trên đường phố, lòng ta thập phần lo lắng.”

    Dung Tầm hồ nghi nhìn qua. Hắn không nhớ rõ hắn cùng Dung Tuyển cảm tình tốt đến mức này…… đường đường là Hoàng Trưởng tôn tới cửa vấn an…… Tiểu Mạch Nhi…… Tiểu Mạch Nhi… Dung Tuyển……

    Trong đầu mấy ý niệm lóe lên, Dung Tầm nhướng mày.

    “À, Dung Tuyển hôm nay là tới đòi người sao?”

    “Thanh Bình có ý thì cái gì cùng không cần. Nếu muốn chạy tự nhiên không người có thể cản. Hoàng thúc là người tinh tường mà cả điểm này cũng không hiểu. Ta thật thương cảm cho hoàng thẩm tương lai.”

    Dung Tuyển cười cười nhìn sắc mặt thay đổi của Dung Tầm, tâm tình rất là thoải mái.

    Dung Tầm đột nhiên minh bạch vì sao Dung Tuyển ngồi ở chỗ này bất động. Dung Tuyển nếu dám nói như vậy khẳng định có tính toán trước. Tiểu Mạch Nhi đã đi, hiện tại sợ cũng không còn đuổi kịp rồi. Dung Tuyển đá hắn cú này thật muốn hộc máu.

    Hắn cắn răng.

    “Kẻ muốn cho người muốn nhận, người ngoài sao hiểu được loại tình thú chốn khuê phòng. Truy đuổi vòng vòng mới là lạc thú, Dung Tuyển ngươi không hiểu đâu.”

    “Đúng không?”

    Dung Tuyển cười cười, chậm rãi uống ngụm trà.

    “À, trà này xác thật không tồi.”

    “Gia, trà này còn muốn tặng hay không?”

    Hạ nhân không hiểu ra sao, ấp úng dò hỏi.

    Trên mặt Dung Tầm nổi lên một tầng hắc khí, hận không thể đá một cái, cắn răng nói.

    “Tặng. Đưa đi Viên phủ. Định Hi có những đặc sản gì thì đi tặng hết cho ta. Xuất giá tòng phu, sau này phải sống ở đó, trước tiên phải thích ứng!”

    “Hắc xì.”

    Đang ngồi bình yên trong xe ngựa, Viên Tri Mạch đột nhiên hắt xì, cũng không biết mình sắp bị người ta nhúng tay vào thói quen ẩm thực.

    “Ngươi lại làm sao vậy?”

    “Không có gì, sợ là bị cảm lạnh.”

    Viên Tri Mạch xoa xoa cái mũi, nhịn không được tò mò.

    “A Yến, ngươi nghĩ như thế nào lại cùng Dung Tuyển thông đồng. Ta chưa bao giờ biết quan hệ các ngươi lại tốt như vậy. Ta vừa rồi thật sự bị dọa.”

    “Ta cùng hắn không quan hệ, người của hắn cản trở cho ta vào hang dẫn thỏ đi.”

    Dẫn thỏ? Vào Định Hi Hầu phủ dẫn thỏ đi?

    Viên Tri Mạch sửng sốt, nhịn không được cười.

    “Bọ ngựa bắt ve núp sau chim sẻ. Không nghĩ tới Dung Tuyển là Hoàng Trưởng tôn lại có thủ đoạn lợi hại a.”

    Người trước mặt im lặng như không để ý. Viên Tri Mạch sờ sờ cái mũi, âm thầm lẩm bẩm. A Yến gần đây tính tình trầm lặng rồi. Sờ soạng một lúc lâu mới sờ đến rèm che cửa sổ, vén rèm lên liền có một luồn gió lạnh ập vào mặt, Viên Tri Mạch không tự chủ được rùng mình.

    “Ui lạnh!”

    “Vô dụng!”

    Trưởng Tôn Yến không kiên nhẫn mắng. Mắng thì mắng, vẫn cởi áo khoác ném cho Viên Tri Mạch. Trời lạnh mà hắn chỉ mặc một bộ y phục màu đen đơn giản, càng tôn lên thân hình rắn chắc, một đôi mắt lạnh lẽo, toàn thân tràn ngập khí chất của người luyện võ, trên người có hổ bá chi khí.

    Viên Tri Mạch cũng không khách khí, cảm thấy mỹ mãn đem mình bọc kín mít, nhờ có gió lạnh mà đột nhiên cảm thấy thần thanh khí sảng.

    “A Yến, lần này đa tạ ngươi. Dung Tầm là kẻ điên, ta đúng là sợ hắn không chịu thả người.”

    “Ngươi cùng hắn……”

    Trưởng Tôn Yến há miệng thở dốc, lại không biết nên hỏi cái gì. Nhìn thấy vẻ mặt Viên Tri Mạch thanh thản trong lòng lại bốc hỏa, nghẹn đến khuôn mặt đen như đáy nồi.

    Đang đi an ổn đột nhiên đi con ngựa kéo xe như phát điên. Viên Tri Mạch không kịp phòng ngừa bị quăng ngã. Rồi cảm thấy bị mạnh mẽ kéo lại, ngã nhào vào lòng ngực Trưởng Tôn Yến, mặt bị đập đau nước mắt lưng tròng ngẩng đầu.

    “A Yến, ngươi……”

    Trên môi tựa như có cái gì mềm mại lạnh lẽo lướt qua, mềm mại khác thường còn mang mùi rượu nhàn nhạt……

    Thân thể Viên Tri Mạch cứng đờ, trong lúc nhất thời tay chân cũng không biết nên như thế nào.

    “Xin lỗi, ta thật không phải cố ý……”

    “Còn không phải là lau mặt sao, có cái gì cố ý hay không cố ý, huynh đệ mà.”

    Giọng Trưởng Tôn Yến ngay sau đó vang lên, giống như không thèm để ý.

    Mặt…… Viên Tri Mạch sửng sốt, ngay sau đó liền cười.

    “Ta đây lo lắng ngươi ghét bỏ ta. Ngươi cũng biết Dung Tầm làm ra những chuyện đó, có lẽ hiện tại tất cả mọi người cho rằng ta cùng Dung Tầm có quan hệ gì. Ta lo ngươi không còn nhận ta làm huynh đệ nữa.”

    Trưởng Tôn Yến buông tay, quay mặt nhìn sang bên cạnh, sau một lúc lâu mới nói.

    “Vậy ngươi thật sự cùng hắn……”

    Viên Tri Mạch trầm mặc một lát, lộ ra một nụ cười khổ.

    “Ta thật không biết. Ngươi cũng biết ngày đó mà, ý thức ta có chút mơ hồ, cái gì cũng không nhớ……. ta nghĩ là có.”

    Chẳng qua hoài nghi rốt cuộc là ai ở trên ai ở dưới.

    “Vậy ngươi chuẩn bị gả cho hắn?”

    Giọng Trưởng Tôn Yến có chút khàn khàn, tựa như ấp ủ rất nhiều cảm xúc, làm người ta nhớ tới một hồ nước sâu, mặt trên gió êm sóng lặng bên dưới là sóng ngầm bắt đầu khởi động.

    Viên Tri Mạch cũng không để ý nhiều, khe khẽ thở dài.

    “Ta không biết. A Yến, ta sống thật vất vả. Vốn dĩ tưởng yên phận sống qua ngày, lại xảy ra chuyện Hiểu Vân, ta liền nghĩ cưới cái bài vị cũng tốt, như vậy cũng nhẹ nhàng, cùng lắm thì sống một mình đến già…… A Yến, hiện tại thế cục đã hoàn toàn không khống chế, giống như là một cuộn chỉ rối, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn. Nếu ta can đảm chết thì giải quyết được thế cục hỗn loạn này, đối với tất cả mọi người đều tốt. Nhưng ta thật vất vả mới sống lại, lại chết ta thật sự không cam lòng.”

    Trưởng Tôn Yến xanh mặt quay đầu, đôi mắt đen còn có một chút ửng đỏ.

    “Nói hươu nói vượn, cái gì chết với không chết?”

    “Ta thuận miệng nói thôi. Ta sao chết được, đã chết có thể sống trở lại không……. Ai da, cũng không đúng!”

    Thuộc truyện: Viên Tam Công Tử Trọng Sinh