Home Đam Mỹ Võ Lâm Oai Hiệp Truyện – Chương 36

    Võ Lâm Oai Hiệp Truyện – Chương 36

    Thuộc truyện: Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

    Đừng có quỳ lạy ta! Các ngươi nghĩ rằng làm vậy ta sẽ mềm lòng sao! Đại tỷ, trinh tiết của tiểu sư muội nào đó của ngươi làm sao quan trọng bằng tính mạng của ta chứ? Ta quyết định ngoảnh mặt làm ngơ bỏ đi, không ngờ một vị lam y cô nương lại thuận thế ôm chặt lấy đùi ta: “Thiếu hiệp nếu không nguyện tương trợ, ba chúng ta sẽ quỳ suốt như thế!”

    Mẹ ơi! Các ngươi muốn quỳ là chuyện của các ngươi, liên quan gì đến ta!

    “Sau khi chuyện này giải quyết xong, tiểu nữ nhất định sẽ cho thiếu hiệp biết phương pháp để rời đi Vân Mộng Trạch!” Thanh y cô nương ở phía sau phụ họa.

    Nhờ vào mấy người! Lão tử chỉ sợ không giữ được mạng để nghe các ngươi nói thôi!

    “Thiếu hiệp ……” Một vị cô nương khác trẻ tuổi nhất đã khóc đến nỗi nước mắt tuôn rơi như mưa.

    Ta giãy dụa từ chối hồi lâu, kết quả chính là … ta ở trong rừng nửa ngày đốn cây làm chiếc bè gỗ, chuẩn bị đưa mấy nàng đi đến trung ương của bãi đầm lầy, nơi tọa lạc của Thánh Tuyền Giáo để cứu sư muội của bọn họ.

    Ta đem bè gỗ đặt trên mặt đầm lầy, ba vị cô nương liên tục ngợi khen ta thông minh, nghĩ ra được phương pháp như thế.

    Nhảm nhí, người chọn cây là ta, người làm bè gỗ cũng là ta, các ngươi chỉ ở một bên xem đương nhiên là vui rồi!

    Mấy nàng này là tục gia đệ tử của Lưu Sấu Am gì đó, sư phụ của họ là Hiểu Nguyệt sư thái nổi danh trong giang hồ, họ nói đợi sau này sư phụ nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng của ta. Mẹ ơi, nếu các nàng ngoan ngoãn ở ni cô am là tốt rồi, ra ngoài chạy lung tung làm gì, tưởng hành tẩu giang hồ dễ lắm sao! Bản thân xảy ra chuyện cũng không nói đi còn kéo người khác xuống nước!

    Ta càng nghĩ càng phẫn hận, lực đạp của chân trên bè gỗ đương nhiên trở nên mạnh hơn, thoáng cái chiếc bè đã dạt ra xa hơn mười trượng, mấy vị cô nương đồng loạt vỗ tay nói: “Thiếu hiệp quả nhiên hảo khinh công!”

    Khinh cái đầu mẹ ngươi á! Lão tử hận không thể đạp mấy người xuống thì có!

    Tốn hết sức lực của lão đại ta, cuối cùng nhóm chúng ta cũng đến được trung ương của Vân Mộng Trạch. Điều khiến ta kinh ngạc không phải là tòa lâu vũ hoa lệ trước mắt cùng với dòng thanh tuyền tự chảy xuống khởi thừa chuyển hợp,  mà là lúc đầu rõ ràng vẫn là một đám chướng khí mù mịt, tại sao khi đến được đây không khí lại trở nên trong lành đến thế?

    Ta đem bè gỗ giấu đi, sau đó cùng bọn họ lẻn vào. Giáo chúng của Thánh Tuyền giáo không ít, may mà có cao thủ như ta đi cùng, bằng không chỉ dựa vào thứ võ công tam cước miêu của mấy tiểu cô nương này đã sớm bị người bắt đi giao cho gã hộ pháp đó hưởng dụng rồi.

    Ở lại từ chiều tà đến tối mịt, bọn ta đã tìm được trù phòng (phòng bếp) của Thánh Tuyền Giáo, nhưng rồi hối hận bản thân không đem thuốc mê đành luyến tiếc rời đi; bọn ta cũng tìm được kim khố của Thánh Tuyền Giáo, tiếc rằng vàng khối quá nặng, nếu không ta nhất định hốt một túi to mang về … Mà gã hộ pháp gì đó rốt cuộc ở chỗ nào nhỉ?

    Cuối cùng, chúng ta nhìn thấy mấy nữ tử trang phục lộng lẫy tay cầm nhạc khí hướng phía đông đi, vị thanh y cô hương ở ta phía sau nói: “Bọn họ hẳn là đi hầu hạ gã *** ma đó.”

    Vì thế, bọn ta đi theo các nàng ấy đến một dãy đình viện, khinh ca mạn vũ từ xa truyền đến, mùi son phấn của nữ tử thoáng ẩn thoáng hiện, không biết có phải là ta quá mẫn cảm không, suýt tí nữa hắt hơi ra mấy cái. May mà ta cố nhịn, đến nỗi nước mắt cũng thiếu điều chảy xuống.

    Thừa lúc tứ phía chẳng có ai, bọn ta nhảy phóc lên nóc nhà, nhè nhẹ giở mái ngói ra, chỉ thấy trên ghế chủ tọa một vị nam tử đang thỏa ý uống rượu, tả hữu hai bên là vài vị xinh đẹp nữ tử vây quanh, giúp gã rót rượu bóc hoa quả … Ôi, ta và ngươi đều là nam nhân, vì cái gì phần ta chỉ có thể bóc hoa quả cho Tiểu Đồng?

    Trước tọa, mấy vị nữ tử vây quanh một cô nương bị trói chặt trên ghế bắt đầu khiêu vũ, mỗi khi một vòng tản ra, y phục trên người cô nương kia sẽ mất đi một cái, nam tử tại tòa thượng nét mặt đùa bỡn, nhìn vào đôi mắt ngập tràn lệ quang của nàng … Huynh đệ, ta bái phục ngươi a, nguyên bản cái hành vi phạm tội thiếu mỹ cảm này đến tay ngươi lại có thể trở nên giống điện ảnh nghệ thuật đến thế.

    Ngay lúc ta đang cao hứng thưởng thức, vị lam y cô nương kế bên đã không kiềm chế được nữa, “keng” một cái rút kiếm ra xông thẳng vào, ta muốn cản cũng không cản được, hét to khẩu hiệu ta nghe không dưới trăm lần trên tivi: “Dâm ma! Để mạng lại!”

    Ngay sau đó, một cô nương khác cũng rút kiếm xông vào, còn vị thanh y cô nương thì ở ta phía sau đẩy mạnh: “Thiếu hiệp! Đành xem ngươi thôi!”

    Xem ta? Các ngươi muốn xem cái gì? Ta có cái gì đáng xem?” =_=”

    Các vũ nữ kinh hô hoảng sợ chạy ra ngoài, mấy nữ nhân có đầu mà thiếu não này, thế nào cũng sẽ kêu gọi người của Thánh Tuyền Giáo kéo đến cho xem.

    Chỉ thấy Du Dạ Lai thích ý cười, chưa đến ba chiêu đã cản được chiêu thức của hai cái nha đầu kia, lại còn đùa bỡn họ. Võ công của Ly Toái Phong vốn đã cao thâm, hộ pháp của hắn tất nhiên cũng không phải hạng thường. Nhân tiện nói luôn, huynh đệ này bộ dáng quả không tệ, mặt tựa thanh ngọc, đặc biệt cái bớt trên khóe mắt cực hợp với đôi mắt hoa đào của hắn, khiến hắn trông càng thêm phong lưu anh tuấn.

    “Chậc chậc … bổn hộ pháp trước giờ chỉ có hứng thú với những cô nương xinh đẹp, vị huynh đệ này, xin lỗi a ~ ……” Du Dạ Lai nhè nhẹ vỗ vỗ bàn tay, tựa như đang nói muốn đối phó mấy ngươi, ca ca ta căn bản không tốn chút hơi sức nào.

    “Ha ha, ngươi không cần phải xin lỗi ta! Ngươi không xem trúng ta, ta hẳn là nên cảm ơn Du hộ pháp mới đúng!” Ta cười ngu ngơ.

    Thanh y cô nương một đao chém đứt sợi dây thừng đang trói chặt tiểu sư muội của bọn họ, sổ một câu: “Lúc này không nên hiếu chiến, chúng ta đi mau!” Sau đó đối ta chắp tay thi lễ nói: “Cảm phiền thiếu hiệp chặn hắn lại!”

    Vừa dứt lời, bọn họ liền xông thẳng ra ngoài, trái lại là ta đang há hốc mồm nhìn hình bóng bọn họ rời đi, lại nhìn nhìn đôi mắt hoa đào dưới ánh đuốc sáng rực của Du Dạ Lai.

    “Cái này … quấy rầy ngươi rồi, ta đi đây ….”  Ta nhún vai vừa quay đi thì cảm thấy sau lưng chưởng phong đánh úp lại, ta vội vàng tránh ra, cách xa phạm vi chưởng lực hơn hai trượng.

    “Các hạ hảo khinh công a!” Ánh mắt của Du Dạ Lai nhấp nháy trong đêm tối, ngón tay trắng muốt di chuyển xuống hông, xong rồi, sợ là khi nãy ta tránh được quá nhanh,  vị đại ca này muốn động thực lực!

    Ta cũng rút ra Vô Tà trên lưng nghênh đón kiếm chiêu của hắn, nháy mắt kiếm hoa tung tóe, ta trừng to mắt nhìn thanh “bảo kiếm” trông có vẻ rất hoa lệ của Du Dạ Lai đã bị ta tước gãy.

    “Trong tay ngươi … là kiếm gì?” Đôi mắt hoa đào kia nheo lại trong đêm, nhìn chòng chọc đến ta toàn thân mất tự nhiên.

    Bỗng nhiên “vù” một tiếng, Vô Tà trong tay ta đã bị một thanh nhuyễn kiếm đen tuyền cuốn lấy, thoáng chốc rời khỏi lòng bàn tay. Ta cứng người chầm chậm quay lại, trông thấy một gã hắc y nam tử ngũ quan sắc sảo, mặt mày tuấn lãng, dường như đã từng gặp qua ở đâu nhưng lại không tài nào nhớ ra.

    “Đương nhiên là danh kiếm Vô Tà a ~!” Nam tử lật lật thanh kiếm của ta, nhếch môi tựa hồ muốn nói: “Thật đáng tiếc! Ngươi lần này rơi vào tay ta rồi!

    Du Dạ Lai ở sau ta quỳ xuống: “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ!”

    Thuộc truyện: Võ Lâm Oai Hiệp Truyện