Vô Hạn Xuyên Không (Phần Phản) – Chương 5

    Thuộc truyện: Vô Hạn Xuyên Không (Phần Phản)

    Chương 5

    Ăn cơm xong, Ngô Trác Hi liền mở máy vi tính lên mạng để đặt hàng xe đẩy cho Vô Tình, nhân tiện dạo qua trang 2rforever. Hắn đã lén chú ý trang web này nhiều ngày rồi, hắn và thằng bạn chết già Lâm Phong là đồng nghiệp, ban đầu hắn thấy rất buồn cười vì trên mạng lại có thể loại trang web thế này, sau dần dần thấy cũng hay hay, lâu rồi thành thói quen. Bên này Ngô Trác Hy hăng say lướt web, bên kia Vô Tình cũng phát ra động tĩnh.

    Từ đêm qua tới giờ Vô Tình đều nhịn không đi vệ sinh, nhưng một cốc nước lúc nãy đã làm hết sức chịu nổi của y. Bây giờ Kim Ngân kiếm đều không có bên người, y phải làm sao bây giờ? Y ai oán nhìn xuống dưới, mặt nóng hết cả lên, coi mòi hiện tại y chỉ có thể nhờ Ngô Trác Hi giúp đỡ.

    “Ron, ta…cần đi mao xí”

    Ngô Trác Hi thản nhiên “Cửa đầu tiên bên trái” Hắn hiển nhiên vẫn chìm đắm vào các trang web, quên phắt rằng người vừa nói không phải Lâm Phong biết chạy biết đi mà là người không thể đi lại được Vô Tình!

    Vô Tình trước giờ vốn luôn cao ngạo, y đã ra nông nỗi này, Ngô Trác Hi lại không ngỏ ý giúp, vậy y liền buồn bực tự giúp mình. Y chống tay xuống sô pha mềm oặt không thể mượn lực, liền lăn xuống dưới “oanh” một tiếng. Ngô Trác Hy bấy giờ mới sực nhớ ra người bên cạnh mình là Vô Tình.
    “Tôi đến đây!”

    “Huynh như thế này không được!” Ngô Trác Hy ôm lấy thắt lưng của Vô Tình bế lên. Vô Tình trong mắt ánh lên một tia tự nhiên. Từng tuổi này chưa có ai thân cận với y như thế này, nhất là một nam nhân.

    Ngô Trác Hy ẵm Vô Tình vào toilet, đến chỗ bồn cầu.
    “Đi ở chỗ này, dùng xong nhớ nhấn mạnh vào cái nút này!” Ngô Trác Hy chỉ chỉ vào cái nút phía trên bồn cầu. Nói xong Ngô Trác Hy đặt Vô Tình xuống, xoay người đóng cửa đứng cạnh đó mà nói: “Khi nào xong thì gọi!”

    “Gã Ron này tuy cử chỉ quái dị nhưng cuối cùng cũng là người tốt! Thái độ làm người cũng coi như thận trọng, biết lo lắng cho người khác.” – Vô Tình ngồi ở bồn cầu vừa vệ sinh vừa nghĩ.
    Rồi y đưa mắt nhìn quanh, cầu tiêu thời này quả thật không giống với cầu tiêu nha. Thực sự quá sạch sẽ sáng sủa, lại không mùi. Còn cái nút kia quả là thật thần kì, nhấn nút một cái là sẽ có nước trào lên rửa sạch. Vô Tình xong việc rồi vẫn thích thú ngồi nhấn nút, tỏ ra rất say mê. Ngô Trác Hy đứng ngoài nghe tiếng giật nước liên hồi liền sốt ruột giục Vô Tình: “Xong chưa vậy?”
    Vô Tình lúc đó mới đành miễn cưỡng rời xa cái bồn cầu cực kì thú vị kia.

    “Vô Tình, bao lâu huynh mới tắm một lần?” Ngô Trác Hy bịt mũi trêu.

    =.= Ron nói gì đấy? Vô Tình đen mặt lại, ở Thần Bổ Ti y là sạch sẽ nhất. Mùa đông cứ mỗi tháng tắm một lần, mùa hè cũng rất chịu khó chà lau thân thể, tuần nào cũng tắm, vì thế sau lưng y đám người trong Thần Bổ Ti đều nói y sắp thành Thành cô nương đến nơi. Họ không nói trước mặt nhưng đừng tưởng y không biết. Các sư đệ khác của y một năm mới tắm một lần, nhất là Lãnh Huyết, y nghi rằng từ nhỏ đến lớn hắn không có tắm qua. Y sạch sẽ như vậy mà Ron còn dám hỏi như thế.

    “Chắc gần 1000 năm rồi chưa tắm” Vô Tình nhấn mạnh y là cổ nhân.

    Thật là mất vệ sinh quá đi! Ron coi lời nói của Vô Tình là thật, vì thế liền lập tức thuyết giáo:
    – Huynh đi tắm ngay thôi! Hồng Kong thời tiết nóng lại bụi bặm, hôm nào cũng phải tắm.

    Ngô Trác Hy nói không sai, ở Hồng Kong trời nóng độ ẩm cao, với lại so với thời xưa đương nhiên ô nhiễm hơn nhiều.

    “Nhưng mà…” Vô Tình không nói hết câu, chẳng lẽ lại nói y đi không được, làm sao mà tắm.
    Ngô Trác Hy lần này hiểu nhanh hơn, liền giục:
    – Để ta giúp huynh. Mau cởi quần áo ra.
    Vô Tình ngẩng đầu không phải cảm kích mà là xấu hổ.
    Ngô Trác Hy thấy thế cười tà ý:
    – Huynh không cởi làm sao ta đưa huynh đi tắm chớ?

    Miễn cưỡng lắm Vô Tình mới nói được:
    – Ron…thôi được rồi.

    Nghĩ tới viễn cảnh ở bẩn thì Vô Tình công tử đương nhiên không chịu nổi rồi.

    Ron đưa Vô Tình tới bồn tắm. Y cởi y phục ra và Ron nhìn chằm chằm một lần nữa.
    Chậc, càng nhìn càng thấy Tiểu tử Vô Tình này quả thực chẳng giống tên chết dẫm Lâm Phong nha, da trắng nuồn nuột, lại không có một tí lông nào, eo lại nhỏ nữa.

    Ron nuốt nước bọt, tự dưng thấy nong nóng.

    *******

    “Xe đẩy tới, xin mời kí nhận” – Nhân viên bán hàng trên mạng bấm chuống và ngáp dài nói.

    Ngô Trác Hy mở cửa, toét miệng cười duyên. Nhân viên bán hàng nhận ra liền kêu lên: “Tiểu sinh Ngô Trác Hy?”. Ron gật gật đầu với tay lấy bút.

    Nhân viên bán hàng để cho Ron kí. Từ lúc nhận ra Ron, anh chàng cứ nhấp nhổm ngó ngó vào phía bên trong. Mãi một lúc khi Ron đưa lại quyển sổ rồi, chàng ta mới hỏi:
    – Có Lâm Phong ở trong không?
    Vừa hỏi mắt anh chàng cứ là long lanh cả lên. Báo viết 2R rất thân, Lâm Phong thường tới nhà Ngô Trác Hy tá túc. Giờ Ngô Trác Hy ở đây, chắc Lâm Phong cũng ở đây thôi.
    Ron thu hẹp mắt lại. Chuyện gì mà ngay buổi sáng lại gặp fan cuồng của tên chết dẫm Lâm Phong thế này. Đây là nhà hắn cơ mà, thật không lịch sự chi hết.

    Nhưng không để mất hình tượng, Ron cười khách khí:
    – Không có.
    Rồi hắn đuổi khách luôn, khóa cửa lại. Ngay sáng gặp fan Phong, không biết là may hay rủi nữa.

    – Ron, có người tìm ngươi à?
    Vô Tình quan tâm hỏi.
    – Không, là Fan
    – Fan ?
    – Là người thích mình, ủng hộ mình.
    – Người thích ngươi có nhiều không ?
    – Người thích ngươi càng nhiều, thiếu gia.
    Ron đáp, nhớ lại tên chết dẫm Lâm Phong so với hắn cách đối nhân xử thế hoàn toàn khác. Đối với fans, Phong nhất mực chiều chuộng, mặt mũi thì đóng ngay cái mác tử tế ngoan hiền vào, khiến trẻ con người già đều mê, không giống hắn luôn bị gọi là « hắc diện ».

    – Thiếu gia ? Ta không phải thiếu gia, hạ nhân chỉ gọi ta là Thiếu chủ thôi.
    – Thì cũng như nhau cả thôi!
    Vô Tình nhìn Ngô Trác Hy đem xe đẩy vào, tỏ ra rất vui mừng nói:
    – Cái này cho ta hả?
    – Đương nhiên, cái này ngoài ngươi ra còn cho ai dùng chứ.
    Vô Tình thích thú nghiên cứu chiếc xe đẩy. Xe đẩy thời này quả khác xa với xe đẩy của Đại Tống nha, so với xe do y chế tạo còn có phần tinh xảo hơn. Ngô Trác Hi nhân tiện dạy y cách sử dụng, chỉ một nhoáng là học xong. Vô Tình thao tác thành thạo, sự hứng thú khiến khuôn mặt tĩnh lạnh thường ngày của y giống như một đứa trẻ đang vui mừng.
    Ngô Trác Hi tới không ngờ Vô Tình cũng có lúc khả ái như vậy. Hắn không hoàn toàn giống như kịch bản viết, băng lãnh vô tình, mà còn có điểm giống với tên chết già Lâm Phong kia. Nhớ đến Lâm Phong, hắn bỗng thấy lo cho thằng bạn tợn. Không biết bây giờ hắn ra sao rồi ta?

    – Vô Tình, ngươi có biết giờ người có điểm nào kì quái không?
    – O-O Đâu?
    Vô Tình cúi đầu xem xét y phục đang khoác trên người, tiện thể kiểm tra toàn thân. Hay tại hôm qua y tắm kĩ quá?

    Ngô Trác Hi chỉa chỉa vào tóc của Vô Tình, nếu có người gặp Lâm Phong để tóc dài thế này (dù Ron không phủ nhận tóc Vô Tình rất mượt và đẹp), người ta hỏi thì hắn làm sao mà giải thích?

    Vô Tình quả nhiên thông minh:
    – Không thể, thân thể đầu tóc là do cha mẹ ban cho, ngươi muốn ta để đầu như ngươi, ta không làm được!” Vô Tình lắc đầu nguầy nguậy.

    – Vậy ngươi muốn mọi người biết ngươi từ Tống triều xuyên không tới đây à?

    – Ta không nói, ta tin không ai biết!

    – Đại ca, ngươi có biết ngươi hiện tại là ai không?

    – Đương nhiên biết, tại hạ Vô Tình!

    Vô Tình thẳng lưng kiêu ngạo mà nói, giờ có xe đẩy rồi, y không cần phải cầu cạnh gì tên Ron này nữa. >”< – Vô Tình, ngươi nằm mơ à? Ngô Trác Hi giơ hai tay lên trời! Nếu muốn giống Lâm Phong thì trước hết Vô Tình phải cải tạo cái tính kiêu ngạo này đã! – “Hiện tại ngươi không còn là Vô Tình nữa, người phải là Lâm Phong!” Ngô Trác Hi nhấn mạnh sửa lại. – Lâm Phong? – O-O Chính là con hát, sai, là cái tên diễn viên, Vô Tình tự nhủ trong tâm. – Ngươi có biết ngươi bây giờ có một giấy chứng minh, chỉ rõ ngươi từ nội địa tới! – Giấy chứng minh, nội địa? – Không sai! – Ngô Trác Hi khẳng định, tiếp tục đe dọa – Nếu như người không thừa nhận ngươi là Lâm Phong, hoặc là không giống Lâm Phong, mấy người làm ở thần bổ ti thời này sẽ đem ngươi ra mổ xẻ giam giữ! – Thần bổ ti thời này? – Vô Tình tự nghĩ trong bụng, nếu giống như Ron miêu tả thì nơi đó giống cường đạo ác bá hơn là Thần bổ ti. – Từ giờ trở đi, người không bao giờ được xưng mình là Vô Tinh nữa! – Không nên! – Vô Tình tính trước giờ đều thế, người ta càng ép y, y sẽ càng muốn phản kháng. – Người thực sự không muốn? Vậy thì ngươi đừng mong quay về Tống Triều nữa! – Ngô Trác Hi bắt đầu lừa Vô Tình. – Ngươi nói ta có thể trở lại Tống triều? – Vô Tình cúi đầu do dự. – Ngươi có thể từ Tống Triều xuyên tới đây, vậy thì cũng có khả năng xuyên trở lại chớ! – Nhưng việc này với việc ta để tóc dài đâu có gì liên quan? – Vô Tình cố chấp nói. – Nếu ngươi muốn bình an trở lại Tống Triều, ngươi nhất định phải thích ứng! – Ngô Trác Hi nói nửa mập mờ nửa rõ ràng. Chuyện ngày mai ai mà biết trước được chứ. Một giờ sau, cuối cùng Ngô Trác Hy cũng thành công nài nỉ Vô Tình tiễn biệt mái tóc dài âu yếm của y. Để đề phòng đội chó săn, Ngô Trác Hi cho Vô Tình đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang. Vô Tình lần đầu đeo kính râm rất lấy làm thắc mắc. Người hiện đại thật kì quái, trời rõ ràng đang sáng sủa, tại sao phải đeo cái này vào đẻ trời đất âm u mơ màng. Chẳng lẽ ban ngày không tốt hay sao? Ngô Trác Hi thấy Vô Tình cầm kính râm săm soi, vội vã đeo lại cho y rồi nói: – Không nên lộn xộn, ta không cho ngươi tháo xuống, ngươi không được tháo xuống. Vô Tình nghe lời giữ nguyên mắt kính, không lên tiếng nữa. Ngô Trác Hi bấm nút, cửa thang máy tự động mở ra. Hắn đẩy Vô Tinh vào trong. Vô Tình còn chưa kịp ngắm kĩ “căn phòng” thì cửa thang máy đã đóng, rồi cả buồng đột ngột rơi xuống. Lần đầu đi thang máy, Vô Tình thường ngày kiêu ngạo băng lãnh không tránh khỏi bất ngờ đến sợ hãi nắm chặt hai thành xe lăn. Đến khi thang máy dừng hẳn thì Vô Tình mới vững tâm được một chút. Ngô Trác Hi đẩy y ra bên ngoài. Mọi người lập tức nhìn chằm chằm vào cả hai. Chẳng trách được, Hồng Kong tháng tư tiết trời nóng nực, ăn mặc như Vô Tình thì chẳng khác gì người bệnh sợ ra gió. Vô Tình thoát khỏi “căn buồng”, chẳng buồn nhìn người xung quanh mà cứ ngoái lại xem nó là cái giống gì mà có thể tự dịch chuyển thần kì như vậy. Trong phút chốc khẩn trương suy nghĩ, tự dưng ho khan mấy tiếng. Ngô Trác Hi nghe Vô Tình ho khan, chợt nhớ công tử kiêu ngạo này trong người có bệnh suyễn, phải gấp gấp đưa hắn vào viện làm tổng kiểm tra mới được. “Ngươi chờ ta chút, ta đi lấy xe” Mấy phút sau, Ron đã lái chiếc xe Audi của hắn trờ tới bên cạnh Vô Tình. Hắn vừa xuống xe, toan bế Vô Tình vào trong thì y bất giác điều khiển xe lùi lại. Ron trợn mắt: – Không phải ngươi đồng ý đi cắt tóc rồi sao? Ngươi làm vậy có ý gì? – Ngươi không có nói ta phải ngồi xe mà! – Vô Tình mang kính râm trên mặt nên Ron không thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt y. Thật ra là cậu ta sợ đấy. Đầu tiên, y vừa ngồi chờ Ngô Trác Hy lấy xe vừa xem xét tình hình xung quanh, thấy quá nhiều ô tô qua lại. Mấy chiếc xe này biết ăn thịt người, chỉ thấy người vào mà không thấy người ra. Huống hồ Alfred yêu dấu của y cũng bị mấy thứ hại người này đâm chết, rõ ràng đối với tuyệt thế thần binh của y còn lợi hại hơn bội phần, y nhất định không để cái hộp đen này ăn được. Nhưng y là Vô Tình, chỉ số thông minh cực cao, lý trí luôn lãng đạm, y không thể để tay Ngô Trác Hy kia nhìn ra y đang sợ, nói thẳng là rất sợ. – Vậy ngươi rốt cuộc có chịu ngồi hay không? – Ngô Trác Hy khẩu khí mạnh mẽ, đã có chút bực mình. – Không! – Vô Tình nhìn lại Ngô Trác Hy, mắt của hai người bắt đầu bắn ra tia lửa điện cách cách, hỏa quang tỏa ra bốn phía. – Được! Ngươi không ngồi, ta xem ngươi làm sao đuổi kịp ta! Ngô Trác Hy không phải kẻ hay nói đùa, hắn ngồi vào trong xe, đạp ga đi veo một cái, dự định dọa cho tên què kia một trận. Đến cao ốc phía trước rồi, hắn sẽ quay lại, thuyết phục cái tên cứng đầu kia. Đồ thân lừa ưa nặng! Bị Ron nhả khói bỏ lại, Vô Tình vô cùng tức giận, tên Ngô Trác Hy này rõ ràng tỏ vẻ khinh miệt y! Dồn nội công vào hai bàn tay, y nắm chặt xe đẩy làm đà, rồi tung mình lên cao, bay trên không, bay vèo một phát đáp ngay mũi xe! Một bóng trắng đột ngột hiện ngay trước mặt Ngô Trác Hy, chắn hết tầm nhìn của hắn. UFO??? Ngô Trác Hy kinh hãi, vội vã phanh gấp! Chui ra xe! Hắn trợn tròn mắt: – Vô Tình! Ngươi….! – Ngô Trác Hy chỉ chỉ vào Vô Tình định phát hỏa, nhưng lại không biết nói cái gì. Hắn quên mất tên què này biết khinh công! – Ngươi…xuống mau! – Không! – Vô Tình cố chấp, y thà ngồi ở mũi xe, nếu có sự y cũng ứng biến được nhanh hơn! – Có thật là ngươi không xuống?? – Ngô Trác Hy nhức đầu, nếu giờ hắn lái xe, người trên đường thấy Lâm Phong ngồi lù lù ở mũi xe, chẳng phải ngày mai toàn Hồng Kông sẽ có chuyện cười để đọc hay sao! – Ta không thèm giúp ngươi về thời Tống nữa! – Hiện giờ Ngô Trác Hy chỉ biết có chiêu này thôi. Vô Tình rung mình căm tức mất 10 giây, cuối cùng cũng đành chịu thua, bay về xe lăn. Ngô Trác Hy cẩn thận ôm Vô Tình vào ghế trước, tỉ mỉ thắt dây an toàn, sau đó quay lại tay lái, nhấn ga xuất phát. Vô Tình vẫn chưa hết giận, quay mặt dòm Ngô Trác Hy căm tức. Ngô Trác Hy hoàn toàn không để ý, chỉ chăm chú lái xe. Vô Tình phát hiện mình có tức thế nào cũng chẳng ảnh hưởng Ngô Trác Hy, thấy quá mất hứng đi, liền quay đâu chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài xe. “Tại sao không có ngựa mà xe có thể chạy nhanh vậy?” Vô Tình nhịn không được hỏi. “Bởi vì xe có động cơ!” “Động cơ là thứ gì? Có phải tên một loài ngựa không?” “…” Ngô Trác Hy đối với kiến thức khoa học thật chẳng mấy rành, hắn có phải thằng bạn chết dẫm Lâm Phong ham tìm hiểu đâu mà y cứ hỏi chớ, thật là điên đầu. “Vô Tình, cái này tối về ngươi tự lên mạng tìm đi, ta cầu xin ngươi đừng có hỏi tới hỏi lui hoài nữa, ta chẳng biết gì đâu a!” “Lên mạng à, cũng được!” Vô Tình biết điều tha cho, cũng không buồn hỏi thêm nữa, vì y biết tay Ngô Trác Hy này có hỏi nữa cũng chẳng trả lời đâu. Đi xe thế này thích thật nha. Vô Tình thích thú nhìn cảnh vật hiện đại xung quanh. Chung quanh toàn là tường thành cao to, còn có nhiều màu quái dị nữa (nhà cao tầng), chưa kể còn có cái cột treo đèn ba màu xanh, vàng, đỏ, mỗi lần phát quang là Ngô Trác Hi lại đi hoặc dừng. Thế giới này thực sự cổ quái đến ngạc nhiên. Xe đột nhiên ngừng trước một tòa nhà cực kì hiện đại, Ngô Trác Hy ra khỏi xe, lấy xe lăn ra, cẩn thận đỡ Vô Tình ngồi vào xe. Nhưng Vô Tình thấy trong người nao nao buồn nôn, dạ dày rất khó chịu. “Ron, ta nghĩ ta bị trúng độc rồi!” Vô Tình nói, suy yếu nắm lấy tay của Ngô Trác Hy.. O-O Vô TÌnh…say xe rồi! Ngô Trác Hy nghĩ trong bụng chớp nhoáng, rồi tinh ranh nói: “Là ta hạ độc đó, ai bảo ngươi không chịu nghe lời ta!” Ngô Trác Hy lừa Vô Tình, cho dù y có cực kì lợi hại, thế nhưng đến thế giới hiện đại rồi, ha ha, Ngô Trác Hy này cũng đâu phải tay vừa đâu! “Ngươi…” – Dạ dày của Vô Tình rất khó chịu, nhưng ánh mắt rất sắc bén nhìn Ngô Trác Hy.. “Nhưng..ngươi chỉ cần nghe lời ta, hai ba canh giờ sẽ không có việc gì nữa!” Ngô Trác Hy tiếp tục lừa Vô Tình, hắn thực sự khoái cái cảm giác này quá đi, dễ mà khống chế được Thiếu chủ của Thần Bổ Ti Vô Tình đấy! Vô Tình không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn kĩ Ngô Trác Hy, cho rằng hắn cũng là một cao thủ. Hiện tại y chỉ có thể tạm nghe theo lời hắn. – Vị ngày… Nhân viên tiếp tân nói được phân nửa, mồm tự nhiên á khẩu rồi đưa tay che miệng. O-O ối, tiểu sinh Lâm Phong! – Lâm Phong, em rất thích anh, anh có thể kí cho em được không ạ? Ngô Trác Hy thở dài, hiện tạ “Lâm Phong” vẫn còn mang khẩu trang và kính râm, thế mà cái cô nàng này vẫn nhận ra, quả là cuồng quá rồi! O-O – Ơ, anh là Ron à? – Cô ta lại thốt lên! Đến đây Ron quả là phiền muộn quá đi, hắn đường đường đầu trần mặt trần đứng lù lù ở đây, vậy mà mãi cô nàng mới “phát hiện” ra. Cô nhân viên vừa kêu mấy tiếng như thế, đã đánh động … toàn dân chung quanh. Mấy người trong hiệu cắt tóc vừa nghe đã ào ào chạy đến bu quanh. – Lâm Phong à, tôi là Fan của cậu nà! – Lâm Phong, em là là Honey của anh! – Lâm Phong, em thích anh lắm! – Em cũng vậy. – Cho em xin chữ kí đi anh Lâm Phong. – Cậu cho tôi chụp tấm hình nhé! – Một bà nội trợ trên đầu đang cắm đầy kẹp làm đầu vọt chạy tới. Vô Tình tháo kính đen ra nhìn, trố mắt: “Là vị cao nhân nào đem cắm đầy ám khí lên đầu bà vậy?” – Á, Lâm Phong khen kiểu tóc này của tôi đẹp nè! – Bà nội trợ lí giải hoàn toàn lệch lạc, sướng quá ngã xuống ghế không dậy được. Ngô Trác Hy vạn phần xấu hổ nói: – Muốn Lâm Phong kí tên thì qua bên kia! – Ron, tôi muốn… Mấy người khách hàng lại nhao tới, Ron hí hửng chuẩn bị kí tên thì lại bị tạt nước lạnh: – Anh đưa giùm Lâm Phong kí hộ với! Tức thì tự ái, Ron nói: – Không kí gì nữa hết, Lâm Phong với tôi còn bận việc, làm ơn. Rồi hắn đẩy xe một mạch vào phòng VIP đã đặt sẵn. – Tiểu Minh, anh xem xử lí giùm cái đầu của nó với! Ron nói với thợ cắt tóc. – Lâm Phong, tóc cậu nuôi lúc nào sao dài thế này? Thế cậu định cắt làm sao đây? – … Vô Tình không biết làm thế nào đây, từ thưở cha sinh mẹ đẻ đã bao giờ cắt tóc thế này đâu. Y chỉ muốn bình an vô sự trở về thời Tống, hội ngộ cùng thế thúc và mấy vị sư đệ, còn phải vạch trần âm mưu của tên Thái Kinh nữa… Y đã xem hết DVD rồi, giờ chỉ có y là nắm rõ hành động của Thái Kinh nhất, nắm rõ cả số phận tương lai của bọn họ nữa, y nhất định phải cải biên số phận của Thần Bổ Ti. – Cứ theo kiểu của Alfred đi! – Vô Tình nhàn nhạt mở miệng, thực sự thì y chẳng biết kiểu tóc là cái gì nữa, chỉ nhớ kĩ là Alfred trông cực kì đẹp trai thôi !! – Kiểu tóc giống trước kia à, không thành vấn đề! – Anh ta còn nói thêm – Ron à, bạn cậu thật quá chuyên nghiệp, đóng phim mà cũng phải nuôi tóc dài nữa!” Tiểu Minh suýt xoa. Tiểu Minh vốn chuyên tạo mẫu tóc cho Ron. Vốn dĩ hắn cũng định đem Vô Tình đến cho nhà tạo mẫu riêng của Lâm Phong, nhưng nghĩ lại thấy không biết làm sao giải thích việc chỉ trong mấy ngày tóc “Lâm Phong” lại dài đến như vậy, liền đổi ý. Từng sợi, từng sợi tóc được cắt xuống mang theo nỗi đau lòng vô vàn của Vô Tình. Hơn hai mươi năm qua, hơn hai mươi năm tình cảm, giờ bị cắt đi không thương tiếc, thử hỏi làm sao y không đau lòng! Cáo biệt tóc dài của y, Đại Tống của y! Từ hôm nay, y hay Lâm Phong? Cho dù y có xuyên không về Đại Tống, y cũng không còn là Vô Tình trước đây nữa!

    Thuộc truyện: Vô Hạn Xuyên Không (Phần Phản)