Home Đam Mỹ Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở – Chương 30: Kết thúc

    Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở – Chương 30: Kết thúc

    Thuộc truyện: Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

    Đoạn Hồi Xuyên ôm lấy cơ thể thanh tiêu này, không nhẹ cũng không nặng, chỉ cảm thấy tư thế ôm ấp cũng vừa vặn phù hợp, có một loại cảm giác quen thuộc hoàn toàn tự nhiên.

    Hắn lắc đầu một cái, rũ sạch ý niệm cổ quái này đi, cúi đầu hỏi: “Anh không sao chứ? Có bị dọa sợ không?”

    Có lẽ là do thực sự gần quá, thời điểm cúi đầu đôi môi Đoạn Hồi Xuyên vừa vặn sát qua cái trán đối phương, hai tay đang ôm nam nhân hơi cứng đờ, vội làm như không có chuyện gì xảy ra quay mặt đi.

    Lực chú ý của Ngôn Diệc Quân bị hồ yêu kéo đi hơn nửa, tựa hồ cũng không để ý tới khoảnh khắc thân mật nho nhỏ này, chỉ cười nói: “Tôi thật ra không có chuyện gì, chỉ có điều —— anh hình như quên mất một người.”

    “… Thôi rồi! Phương tiểu thiếu gia kia!”

    Thời điểm hồ yêu bị đập rơi, một cái đuôi to nặng nề quét qua trung tâm cái đình tàn phế, Phương Tuấn bị quét tới, như hồ lô lăn vào bể rượu, trong nước khuấy động giãy giụa một hồi lâu rồi bất lực mà chìm xuống dưới.

    Cũng may yêu ma quỷ quái trốn ở dưới nước từ lâu đã bị lôi đình phích lịch hạ thiêu không còn thấy bóng dáng tăm hơi, bằng không, Phương Tuấn mặc dù mạng lớn không bị chết đuối, thì cũng bị đám xương khô kia ăn mất.

    Được Đoạn Hồi Xuyên mò vớt lên, Phương Tuấn không biết sặc ra bao nhiêu rượu, trong dạ dày như bị hỏa thiêu, liên tiếp nôn khan, cả người ngơ ngơ ngác ngác đầu óc choáng váng không biết làm sao.

    “Này, tỉnh lại đi.” Mắt thấy tiểu tử này sắp ngất đi, Đoạn Hồi Xuyên dùng sức vỗ mặt Phương Tuấn, cơ hồ muốn vả sưng cái mặt lên: “Cậu ngất đi tôi cũng không làm nhân viên cứu hộ đâu!”

    Phương Tuấn dùng sức mở ra hai mắt ảm đạm, mơ hồ chớp chớp, mơ màng nhìn thấy hình ảnh người trước mắt, đột nhiên giật mình một cái, không nói lời gì gắt gao ôm lấy Đoạn Hồi Xuyên, kích động đến nước mắt giàn giụa: “Thần tiên ơi! Thần tiên tới cứu tôi!”

    Đoạn tiên quân: “…”

    Đoạn Hồi Xuyên ghét bỏ đầy đầu Phương Tuấn ra, nhưng mà nước mắt nước mũi đã cọ ướt ngực: “Phương thiếu gia, cậu tỉnh táo một chút, ở đây không có thần tiên!”

    Phương Tuấn sợ bị bỏ lại, bỏ rơi vào mồm yêu quái khủng bố, không những không đứng dậy, trái lại ôm chặt “Thần tiên” hơn một chút, dùng hết chút sức lực chỉ ngang em bé, chết sống không buông tay:

    “Van cầu ngài đừng bỏ tôi lại! Tôi trở về nhất định sẽ báo đáp ngài! Xây cho ngài một toà pháp đàn cung phụng đèn nhang! Chỉ cần ngài cứu ta ra ngoài, muốn cái gì tôi đều cho ngài!”

    Cả người cậu bị rượu thẩm thấu, sợi tóc ngổn ngang chật vật kề sát trên trán, thân thể loã lồ lạnh cóng run rẩy, bởi vì quanh năm tập thể hình và bảo dưỡng, vóc người gầy khỏe, lưng rộng eo thon, trần trụi da dẻ áp sát trên người Đoạn Hồi Xuyên, dưới màu đen quần áo tôn lên da dẻ trắng nõn còn hơn nữ tử, thủy châu lạnh lẽo thuận lưng lăn xuống, mỗi lần hít thở đều tản ra hương rượu nồng nặc thuần hậu.

    “Ồ?” Đoạn Hồi Xuyên phát hiện không đẩy ra được khối keo hình người này, vì vậy thay đổi dòng suy nghĩ ác liệt cười rộ lên, như một nam nhân ác bá tròng ghẹo đàn bà, nhấc cằm Phương Tuấn lên nhìn chung quanh: “Cái gì cũng cho ta? Cũng được, ta xem ngươi có mấy phần sắc đẹp, vậy thì lấy thân báo đáp đi!”

    Trước mắt Phương Tuấn trần như nhộng ôm lấy Đoạn Hồi Xuyên, bị hắn đùa giỡn như thế, nhìn qua giống như phụ nữ đàng hoàng sắp bị bắt nạt thật.

    “… Cái gì?” Phương Tuấn nói năng lộn xộn, tư duy dừng lại tưởng vừa thoát khỏi ma trảo của hồ yêu, cậu mờ mịt lặp lại yêu cầu của Đoạn Hồi Xuyên, đại não lâm vào cái chết tạm thời.

    Đoạn Hồi Xuyên thừa dịp cậu ta sững sờ, dùng sức tránh thoát ra ngoài.

    Phương thiếu gia ngày thường vênh mặt hất hàm sai khiến không coi ai ra gì, bây giờ gặp đại nạn tư thái kiêu ngạo rơi xuống, biến thành vật kê chân nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, thậm chí suýt nữa bị hồ yêu bá vương ngạnh thượng cung, ý thức được điểm này Đoạn Hồi Xuyên cảm thấy khá buồn cười.

    Khóe miệng hắn mới vừa nứt ra một cái lỗ, đang muốn cười nhạo hai câu, chợt nhớ tới Ngôn Diệc Quân vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn, hắn vừa quay đầu sang đã va ngay vào ánh mắt ý vị thâm trường của viện trưởng, con ngươi Ngôn Diệc Quân tối om om trầm mặc nhìn hắn chăm chú, đáy mắt phảng phất sương mù  người đọc không hiểu.

    Ánh mắt dạy dỗ xa xôi này bất giác khiến đáy lòng Đoạn Hồi Xuyên dựng lông tơ, hắn đột nhiên cảm thấy mình vừa làm một tội ác tày trời, đến mức cường liệt sinh ra cảm giác tội lỗi.

    “Nguyên lai Đoạn lão bản là như vậy?” Ngôn Diệc Quân âm thanh không nhanh không chậm, bình tĩnh bất động, như một viên đá nhỏ rơi vào lòng giếng khô cạn, vang vọng ra một tiếng vang trầm nặng: “Khẩu vị của anh ngược lại rất khác biệt khiến người bất ngờ.”

    “…” Tôi không phải tôi không có!

    Một khắc kia Đoạn Hồi Xuyên hận không thể nhét Phương Tuấn một lần nữa vào rượu trong hồ.

    Ngôn Diệc Quân cởi áo khoác của mình, săn sóc khoác lên người Phương thiếu gia, đỡ người dậy, ôn ngôn nhỏ nhẹ: “Phương tiên sinh, chúng tôi tới cứu cậu ra ngoài, cậu đã an toàn, bây giờ còn đi được không?”

    “A? Nha… Anh, các anh… Tôi thật sự an toàn?”

    Tâm tư hỗn loạn của Phương Tuấn được Ngôn Diệc Quân dăm ba câu vuốt phẳng, thần kinh bị căng thẳng đã lỏng xuống, vì vậy bây giờ nhận thấy cơ thể thấm mệt và lạnh giá, ý thức được cái mông của chính mình đang bị gió thổi, sắc mặt cậu đỏ trắng luân phiên, mặt mũi đều mất hết, hận không thể hôn mê ngay!

    “Đừng cao hứng quá sớm.” Đoạn Hồi Xuyên ho khan một tiếng, đẩy hết lúng túng vừa rồi đi, hắn lần thứ hai đi đến bên cạnh ao, rũ mắt nhìn mặt nước thâm hắc, nhàn nhạt nói: “Hồ yêu kia còn chưa chết hẳn đâu.”

    Vừa dứt lời, mặt hồ vốn đã bình tĩnh bỗng nhiên tái sinh sóng lớn!

    Ngôi đại điện kịch liệt lay động theo, bốn cột trụ vây quanh ao rượu nối tiếp nhau ầm ầm sụp đổ, Đoạn Hồi Xuyên quay người kéo hai người cấp tốc lùi lại, lúc này mới miễn cưỡng tránh được làn sóng mãnh liệt đập tới rơi xuống tung toé mảnh vụn.

    “Cẩn thận, nơi này sắp sụp.” Ánh mắt Đoạn Hồi Xuyên thu về từ cái lỗ lớn trên mái nhà, mặt nghiêm túc nhìn phía Phương Tuấn: “Cậu còn có bạn bè không?”

    Phương Tuấn sốt sắng gật gật đầu: “Nhưng tôi không biết bọn họ ở nơi nào.”

    “Đi theo ta.” Phải giành giật từng giây phút, Đoạn Hồi Xuyên cũng không phí lời, một cước đi nhanh vào đại môn.

    Tửu lâu to lớn bị rung động dữ dội lảo đà lảo đảo, dọc theo đường đi không ngừng có từng mảng vách tường bong ra cùng đèn lồng chập chờn rơi xuống, nhóm tiểu yêu như ong vỡ tổ, sợ chạy tứ phía.

    Đoạn Hồi Xuyên mang theo hai người một đường nhanh như chớp, đi tới đâu dùng lôi đình mở đường chỗ đó, phía sau lưu lại hỗn độn, không có bất kì một tiểu yêu nào có can đảm tới gần.

    “Ở chỗ đó!” Đi ngang qua một gian phòng đại môn rách nát, Phương Tuấn lớn tiếng kêu lên, hai tên anh em cùng cậu tới đang ngã trái ngã phải mà nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

    “… Còn ngủ được.” Đoạn Hồi Xuyên bóp mũi lại phẩy phẩy mùi rượu đầy phòng, Phương Tuấn nhân cơ hội lấy cái quần của một người để che đậy.

    “Không sai biệt lắm đến lúc rồi.” Đoạn Hồi Xuyên cảm nhận được chấn động ngày càng mãnh liệt dưới chân, tâm tính toán thời gian: “Tiểu tử Bạch Giản kia, chắc cũng nên nhìn thấy trong miếu có dị động đi.”

    Bên ngoài Hồ Tiên miếu, yêu phong từng trận, cây cỏ bị gió lớn thổi lung lay.

    Nguyên bản ông chủ Lăng cũng không coi trọng Đoạn Hồi Xuyên thanh niên chưa mọc lông mép có thể giúp ông ta giải quyết vấn đề, nghĩ thầm đại khái chỉ là đi vào ngang dọc bày ra cái trận thế, nhiều lắm đốt hai đạo lá bùa, tung vài giọt nước coi như xong việc.

    Lúc trước ông ta mời tới một ít thầy bà cũng là làm như vậy, thậm chí còn có người thổi Hồ Tiên miếu này đến mức thiên hoa loạn trụy, hù dọa ông nói nơi đây yêu quái lợi hại lắm, chẳng mấy chốc sẽ có họa sát thân vân vân, đơn giản chính là ý đồ đòi chút tiền tài.

    Đoạn Hồi Xuyên chuyến đi này…đã là hơn hai giờ.

    Lăng lão bản cùng Bạch Giản ở bên ngoài buồn bực ngán ngẩm, câu được câu không mà trò chuyện. Ông lần thứ ba không nhịn được nghĩ, hai tên nhóc máu nóng chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì bất ngờ, bị hồ yêu câu hồn đi?

    “Ầm ầm ——” một tiếng nổ vang cự đại đột ngột truyền đến, sóng khí bay ra trực tiếp phá đỉnh miếu đỉnh ra một cái lỗ thủng to, thổ địa bên dưới miếu Hồ Tiên đích xác bị chấn động đến run rẩy, hai người nhất thời bị giật mình.

    Lăng lão bản tâm kinh đảm chiến hướng trong miếu nhìn xung quanh, đợi một hồi cũng không nhìn thấy Đoạn Hồi Xuyên hai người đi ra, tâm lý loạn lên chỉ lo nguy hiểm lan đến bản thân, quay đầu muốn chạy, cũng may chưa quên lôi kéo Bạch Giản vẫn còn sững sờ đồng thời thoát thân.

    “Thằng nhóc này, sợ đến choáng váng sao? Mau cùng ta xuống núi báo cảnh sát đi!” Lăng lão bản túm Bạch Giản bất động, gấp đến độ giậm chân.

    “Lão bản nói qua, nếu như có chuyện, thì đốt lá bùa!”

    Bạch Giản sắc mặt vì sợ sệt trắng bệch như tờ giấy, vẫn đánh bạo lấy ra bật lửa, cánh tay run lên hai lần mới nhen lửa.

    Lá bùa vàng cũ ghi “Tư lạp” cháy một góc, rất nhanh bị ánh lửa nuốt chửng, cháy đen thành tro tàn cùng đốm lửa, hóa thành điểm điểm lấp loé ánh sáng nhạt, một cánh tay nhỏ thô như tia sét màu tím phá phù mà ra, trong nháy mắt hướng về Hồ Tiên miếu phá động bắn tới!

    Lôi đình là đệ nhất khắc tinh của yêu vật, cương phong lẫm liệt từ trong Hồ Tiên miếu thổi bay yêu khí ra ngoài làm tán loạn phong vân xung quanh.

    Lăng lão bản cùng Bạch Giản dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa bị thổi ngã ngửa, gót chân đứng không vững, bên kia Đoạn Hồi Xuyên đã mang theo mấy người xuất hiện ở cửa Hồ Tiên miếu, ngoại trừ mấy vị khách nhân quần áo xộc xệch nhìn qua tương đối chật vật, còn lại lông tóc vô tổn.

    Lăng lão bản trợn cả mắt lên, há to mồm cả kinh nói không ra lời —— tiểu tử này thật sự cứu được người ra?!

    “Lão bản!Anh đã ra rồi!” Bạch Giản thở một hơi dài nhẹ nhõm, cuống họng đã trở về đúng nơi, cậu hít hít chóp mũi đỏ, mắt long lanh nước chân tình biểu lộ: “Tôi còn tưởng rằng phù kia là để tôi thay anh hóa vàng mã cơ!”

    “… Miệng chó của cậu có thể phun được ngà voi không?”

    Đoạn Hồi Xuyên tiện tay lau đi hơi rượu ẩm ướt trên người, híp mắt liếc chéo, lành lạnh mở miệng.

    Phương Tuấn kiên trì ý thức thanh tỉnh đến lúc này, hoàn toàn bằng bản năng cầu sinh.

    Bây giờ chạy thoát khỏi Hồ Tiên miếu triệt để an toàn, thần kinh căng thẳng thả lỏng xuống, mệt nhọc cùng sợ hãi rốt cục ép vỡ cậu, nhịn không được nữa, mềm nhũn ngã xuống, chỉ là trong mê man vẫn ôm một chân Đoạn Hồi Xuyên, như không chịu buông tay khỏi nhánh cỏ cứu mạng.

    Ngôn Diệc Quân rũ mắt nhàn nhạt liếc qua một cái, bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt.

    “Đoạn… Đại sư, các cậu không có bị thương chứ? Mới vừa rồi trong miếu xảy ra chuyện gì? Hồ yêu như thế nào?”

    Lăng lão bản cấp thiết dò hỏi, mí mắt nhảy không ngừng, rõ ràng nguy cơ đã giải trừ, ông lại luôn cảm thấy có một bóng đen còn to lớn hơn bao phủ quanh đây, không có một chút thư thái sau mây đen thấy mặt trời nào.

    Đoạn Hồi Xuyên dặn Bạch Giản đi lấy xe, mang theo Phương Tuấn mấy người xuống núi thu xếp. Đối với cái ủy thác có yêu cầu và kết quả không tỉ lệ thuận này càng ngày sắc mặt càng không tốt, nhưng mà trên mặt vẫn treo lên nụ cười tiêu chuẩn hóa với khách hàng: “Yên tâm đi, hồ yêu là tu hú ăn trộm Quan Thế Âm tổ chim khách, đã bị tôi đánh cho tàn phế, không lật nổi sóng gió.”

    Nói xong, hắn mở một quyển sách đang kẹp dưới nách ra, thình lình chính là chân dung cửu vĩ hồ treo ở trong miếu kia.

    “Ông là người ủy nhiệm, ông nói xử trí kẻ này như thế nào đi.”

    Tấm chân dung triệt để mở tung, Đoạn Hồi Xuyên tay khẽ động, từ trong bức họa phủi xuống một con bạch hồ ly thê thảm, lông trắng một bên bị sét đánh cháy đen, chật vật nằm trên mặt đất.

    Vừa thấy ánh mặt trời hồ yêu cong người lên, hướng tên cừu nhân Đoạn Hồi Xuyên nhe răng trợn mắt xòe móng vuốt, một bộ dáng sẽ tấn công bất cứ lúc nào.

    Lăng lão bản kinh hãi biến sắc mà lui về phía sau vài bước: “Này —— đây chính là hồ yêu?”

    Nếu nó không có chín cái đuôi, hay là từ trong chân dung lăn ra, ông cơ hồ sẽ tưởng Đoạn Hồi Xuyên bắt một con hồ ly cho xong yêu cầu.

    Nghe đến thanh âm quen thuộc, thân thể cứng còng hư nhược của hồ yêu mất công tốn sức mà quay đầu lại, vào giờ phút này, tình cảnh này, dưới cuộc đời bất kham này, vào thời điểm thoi thóp, nam nhân mà nó không muốn thấy nhất đang ở đây.

    Lăng lão bản không chú ý bi thương trong mắt hồ yêu, chỉ một mực muốn rời xa uy hiếp của yêu tinh, đứng xa xa hướng Đoạn Hồi Xuyên reo lên: “Đại sư ngươi mau mau thu yêu quái này đi!”

    Nghe được câu này, hồ yêu thân thể loáng lung lay một cái, ý nghĩ liều mạng cũng phai nhạt, trái lại lấy đuôi cuộn mình nha nha rơi lệ.

    Đoạn Hồi Xuyên chú ý tới nó khóc lóc thực cả kinh, nhớ tới Lăng lão bản từng nói, chính mình chưa bao giờ bị hồ yêu quấy rầy, thời điểm ở trên núi cũng không có khách mất tích, lông mày hắn khẽ nhúc nhích: “Hồ ly tinh này ngươi chẳng lẽ…”

    Lăng lão bản thấy Đoạn Hồi Xuyên chậm chạp không động thủ, lo lắng vòng tới một đầu khác, hơi hơi dịch lại gần hai bước, thấy thần sắc hắn chần chờ nên cho là Đoạn Hồi Xuyên đang cố định giá khởi điểm.

    “Đại sư, tôi với cậu bảo đảm! Chỉ cần cậu thay tôi loại trừ yêu quái này, tiền thù lao…” Ông cắn răng một cái, lớn tiếng nói: “Tiền thù lao tăng gấp đôi cho cậu!”

    Đoạn Hồi Xuyên không để ý đến ông ta, chỉ là cau mày nhìn phía hồ yêu, sau khi nghe Lăng lão bản nói, thân thể run lên, cũng không nhịn được nữa, chín cái đuôi dài quấn lấy thân, mông lung trong bạch quang dưới con mắt mọi người hóa thành một vị bạch y thiếu phụ.

    Hai vệt nước mắt lướt qua hai bên má tái nhợt, tóc dài ngổn ngang toàn thân chật vật cũng không che lấp được dung mạo thanh lý tuyệt luân, một đôi mắt ẩn tình nhìn nam nhân xa xa không muốn tới gần, trong mắt rưng rưng ai oán cùng tuyệt vọng: “Chàng thật sự muốn giết thiếp sao?”

    “Ngươi ——!” Nhìn thấy một màn không thể tin tưởng trước mắt, Lăng lão bản khiếp sợ thất thanh, thực ra là một cái âm tiết cũng không thốt ra nổi, cơ mặt không thể ức chế mà co quắp, trái tim bị nhéo lên tàn nhẫn, muốn chìm đến đáy vực, điên cuồng nghi vấn bò đầy mặt của ông: “Không thể! Vợ ta đang ở quê… Nàng, nàng rõ ràng là người! Nàng tuyệt đối không phải yêu quái! Tuyệt đối không phải!”

    Nam nhân điên cuồng phủ nhận làm nàng đau nhói, vết thương trong lòng so với thương thế bên ngoài còn muốn đáng sợ hơn, hồ yêu mất sức lực toàn thân uể oải trên đất, nước mắt rơi lã chã:

    “Thiếp là hồ yêu, nhưng thiếp thật sự là thê tử của chàng, nhiều năm như vậy, vẫn luôn làm bạn chàng, yêu chàng, đều là thiếp…”

    “Ngươi —— ngươi tại sao lại biến thành hình vợ ta? Ngươi cho rằng như vậy ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?” Kinh hãi ngắn ngủi qua đi, Lăng lão bản hoảng loạn lắc đầu, vội vàng phủ nhận, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, hắn theo bản năng tìm một lí do hợp lý giải thích chuyện hoang đường trước mắt, sau đó không chút nghĩ ngợi tin chắc: “Đúng, chính là như vậy! Đại sư! Cậu tuyệt đối không nên bị yêu quái này lừa! Vợ ta là người dịu dàng hiền thục, tuyệt đối không thể là con yêu tinh khắp nơi câu dẫn nam nhân này!”

    Đoạn Hồi Xuyên và Ngôn Diệc Quân liếc mắt nhìn nhau không nói gì, tình thế xoay chuyển này thật là ngoài dự liệu của hai người, hơn nữa nhìn dáng dấp bi ai của hồ yêu, tám chín phần mười là thật.

    “Xin lỗi…”

    Hồ yêu đôi môi lúng túng một chút, chung quy ngậm miệng không nói, tuyệt vọng triệt để bao phủ nàng.

    Nàng biết, vẫn luôn biết, ngày đó sớm muộn sẽ tới, vô luận quãng thời gian trước hạnh phúc an bình dường nào, bọn họ kết hợp thủy chung là xây dựng ở ngụy trang cùng lừa dối thượng, huống chi nhân yêu thù đồ, hôm nay quả đắng, nên nàng chịu đựng!

    Lăng lão bản không cách nào nhịn được liếc nhìn nàng hơn một chút, tựa hồ hoàn toàn sợ hãi nếu điều hồ yêu nói là chân tướng, ông tránh né ánh mắt, liều mạng quay đầu chạy xuống núi, hồ tiên cái gì trừ yêu cái gì, đều là gặp quỷ thôi!

    Hiện tại ông chỉ cần tìm được vợ mình, gia đình của ông tất cả vẫn sẽ như trước, hạnh phúc mỹ mãn!

    Đoạn Hồi Xuyên ấn ấn thái dương, đuổi quỷ trừ yêu sát phạt quả quyết thì rất là dễ dàng, nhưng xử lý mấy cái si tình ân oán nam nữ rắc rối này, thực sự không phải thế mạnh của hắn.

    Hắn bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu hồ ly tinh, ngươi còn có cái gì muốn nói, nói hết ra đi, sau đó không còn cơ hội đâu.”

    Hồ yêu ngắm nhìn bóng lưng nam nhân chạy thoát thân, run rẩy trừng mắt nhìn theo, khá là ngoài ý muốn liếc hắn, khóe miệng dắt ra một vệt cười  lương bạc.

    Ngón tay chậm rãi cong lên cắt một lọn tóc, cũng không thèm quan tâm vết thương đang chảy máu nhiễm ướt vạt áo bụi bặm, nếu đã mất đi thứ quan tâm nhất trên đời, như vậy tất cả còn lại cũng không còn quan trọng nữa.

    “Như ngươi nhìn thấy, ta vốn là hồ yêu trong núi tu ra hình người, lại như trăm nghìn cái cố sự khuôn sáo cũ giống nhau, ta gặp số mệnh an bài người kia, sau đó chúng ta yêu nhau, ta gả cho nam nhân đã hơn mười năm.”

    Bóng lưng nam nhân hoàn toàn biến mất phía cuối con đường đá xanh, hào quang cuối cùng trong con ngươi hồ yêu cũng thuận theo mà đi, nàng rũ mắt, trầm thấp nói, trước khi chết lại được truy điệu bằng ái tình đáng thương nực cười.

    “Lúc còn trẻ chàng rất anh tuấn, đối với ta rất tốt, người lại thành thật, cái gì cũng nghe ta, mọi việc luôn vì ta suy nghĩ, việc nhà cũng không nỡ lòng để ta làm, đối những nữ nhân khác càng không coi ra gì, thậm chí ta nói cho chàng biết ta không thể sinh dục, chàng mặc dù thất vọng mà đối với ta lại càng thêm săn sóc.”

    “Nhưng mà ta là yêu, nhân loại ăn cơm uống nước có thể tiếp tục sống, ta không thể, không có tinh khí nguyên dương, đừng nói là công lực tuổi thọ, ngay cả dung mạo này cũng không giữ được, vì không thể độ quá nhiều yêu khí cho chàng, ta thậm chí chỉ có thể cùng chùng một tháng cùng gặp một lần.” Hồ yêu liên miên lẩm bẩm, âm thanh càng nói càng thấp, bi thương vô cùng: “Những năm này ta đã rất khắc chế, chưa bao giờ thương tổn tính mạng người, nhưng người phụ cận có thể thải bổ, dần dần cũng không có, mắt thấy thiên kiếp sắp tới, ta nếu không bồi bổ thêm, chỉ có một con đường chết, ta cũng không sợ chết, nhưng là ta không nỡ bỏ lại chàng…”

    Hồ yêu nói đến chỗ thương tâm, rốt cục nỗi ức chế không còn chỗ mai phục khóc ồ lên: “Ta sớm phải biết, nhân yêu thù đồ, làm sao mến nhau! Tất cả cũng chỉ là ta si tâm vọng tưởng thôi, bây giờ chàng biết ta là dựa vào thải bổ mà sống, vội ước gì ta đi chết! Lẽ nào trước đây các loại ân ái đều là giả sao? Vì chúng ta không đồng tộc, nên đáng đời có kết quả như thế!”

    Ngôn Diệc Quân trầm mặc đứng ở một bên, lẳng lặng nghe xong tiết mục yêu hận dây dưa của vợ chồng bất hoà này, trên mặt ngoại trừ trầm tĩnh như mọi ngày, không có tâm tình khác.

    Ánh mắt mờ mịt của y đang rơi xuống chỗ chân tường không người hỏi thăm, không biết đang suy nghĩ gì, phảng phất như bụi cỏ dại rậm rạp kia đang nở ra loài hoa kì lạ nào đó.

    Đoạn Hồi Xuyên không có chú ý tới y thất thần, chỉ đồng tình nhìn nữ tử không còn tức giận trước mắt.

    Như nàng nói, thân thể này đã lâu không chiếm được nguyên dương bồi bổ, nhiều năm giả tạo bị hao tổn bên trong, thêm nữa lúc trước lại bị chính mình phách đến trọng thương gần chết, dựa cả vào một chút hơi tàn, bây giờ dưới bi thương cực lớn triệt để đứt mất sinh niệm, chính là không có thiên kiếp, cũng gắng không nổi đi.

    Hắn lắc lắc đầu, quyết ý không động thủ nữa, vô luận cùng người mến nhau kết hợp cũng được, hay là dụ dỗ thanh niên vô tri cung cấp thải bổ cũng được, đều là tự tìm, nhân khi xưa vì quả hôm nay, ngoại trừ thổn thức ở ngoài, thực sự không có gì để nói nhiều.

    “Ta sẽ không động thủ lấy mạng của ngươi, nhưng ngươi cũng hết cách rồi, còn có nguyện vọng gì chưa xong?”

    Hai con ngươi của hồ yêu phóng không một hồi, mới lấy lại tinh thần, thay mình cẩn thận sửa sang lại quần áo, lạnh nhạt nói:

    “Nguyện vọng? Nếu có kiếp sau, ta chỉ nguyện sinh làm người. Ngươi mặc dù lợi hại, nhưng cũng không cách nào thay ta thực hiện. Đừng giả mù sa mưa bố thí lòng đồng tình, ngươi là người, có thể nào lĩnh hội khổ sở của yêu quái? Ngươi nếu có ý tốt, vậy tiễn ta đoạn đường này đi.”

    Đoạn Hồi Xuyên nghe vậy, chỉ giữ trầm mặc, không tiếng động mà lộ ra cười khổ, nghĩ đên tương lai, chính mình cũng thay đổi thành yêu quái gì đó, không biết  có ai có thể tiễn hắn một đoạn?

    _____________________________

    Tác giả có lời muốn nói:

    Bạch: Lão bản tôi sẽ đưa ma cho anh!

    Đoạn:… Lăn

    Thuộc truyện: Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở