Home Đam Mỹ Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở – Chương 31: Theo đuổi

    Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở – Chương 31: Theo đuổi

    Thuộc truyện: Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

    Thấy hồ yêu đã là đèn cạn dầu, tử ý kiên quyết, Đoạn Hồi Xuyên không cần phải nhiều lời nữa, trịnh trọng giơ tay.

    Theo đầu ngón tay dẫn dắt, tỉ mỉ từng sợi hồ quang tím lam đan kết dần được sinh ra, hình thành một ngôi sao lấp lóe tại lòng bàn tay, hào quang chiếu sáng trời đất đã ám trầm, chiếu rọi lên mặt mỗi người sáng tối chập chờn.

    Bóng cây ngọn cỏ dưới uy thể vô hình đều khom lưng, không gió vẫn chập chờn, hồ yêu một thân áo quần trắng thuần đứng côi cút, vạt áo thêu một đóa tịnh đế liên quấn quýt, trong lúc chiến đấu chẳng biết từ lúc nào đã bị cắt thành hai đoạn, một đóa theo vạt áo phần phật lay động, tựa hồ như muốn thoát ly vạt áo mà bay đi xa.

    Thời điểm lôi đình hạ xuống, trên mặt của nàng hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có khóe mắt rơi một giọt lệ châu trong suốt, làm gương mặt nàng càng thanh lệ lãnh diễm, như khoác thêm sương tuyết.

    Lực lượng sấm sét chí dương chí thuần chính là khắc tinh của vạn yêu, tất cả yêu tà uế vật trước mặt nó đều không có chỗ che thân, chỉ có một kết cục thần hồn câu diệt.

    Đợi bụi bặm lắng xuống, Hồ Tiên miếu trống vắng lại khôi phục yên tĩnh ngày xưa, hồ yêu ký sinh trong chân dung đã bị lôi hỏa đốt cháy hầu như không còn, linh hồn cũng đã tan thành mây khói.

    Đoạn Hồi Xuyên thất vọng mất mát mà đứng lặng tại chỗ, thật lâu không nói tiếng nào, mãi đến tận khi Bạch Giản lái xe quay lại đón hai người bọn họ, mới đột nhiên nhớ tới một việc lớn —— người ủy nhiệm chạy mất rồi, tiền thù lao còn chưa kịp thu!

    Thật là phi thường.

    Đoạn Hồi Xuyên lập tức quên sạch đoạn chuyện nhân yêu bi tình ngược luyến này, căm phẫn sục sôi chỉ huy Bạch Giản về nhà khách tìm Lăng lão bản.

    Mặt trăng tái nhợt leo lên giữa trời, ánh trăng như nước lạnh lan tràn khắp nơi.

    Mấy người một lần nữa đi vào sân nhà khách, đám người Phương Tuấn đã được Bạch Giản đưa xuống dưới núi thu xếp, toàn bộ khách sạn Tiên Duyên vắng ngắt, không có một chút sinh khí.

    Trong núi nổi lên sương mù, mặt sân yên tĩnh chìm ở trong sương, như là khoảnh mộ hoang.

    Đèn lồng giấy dưới mái hiên là nguồn sáng duy nhất, Lăng lão bản cứ mệt mỏi ngồi dựa vào cạnh cửa, trong tay là một cái điện thoại không có tín hiệu cùng với một phong thư gói kĩ, hai gò má gầy gò như lõm sâu xuống, tóc mai hai bên tựa như che phủ thêm một tầng sương tuyết.

    Bạch Giản cũng không biết tại Hồ Tiên miếu xảy ra chuyện gì, bị bộ dạng đột nhiên già nua của đối phương dọa sợ giật bắn người lên, lôi kéo vạt áo của lão bản, nhỏ giọng: “Ông ta sao lại như vậy? Sẽ không phải là… Chết rồi đi?”

    Ngôn Diệc Quân thay Đoạn Hồi Xuyên trả lời: “Người chưa có chết, mà tâm chết rồi.”

    Đoạn Hồi Xuyên chậm rãi đến gần, đang do dự không biết bắt đầu thế nào, Lăng lão bản đột nhiên ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn bọn họ, đó là hai ánh mắt như thế nào?

    Đoạn Hồi Xuyên trong khoảng thời gian ngắn không tìm được từ so sánh thích hợp, chỉ chợt nghĩ tới một đáy hồ khô cạn lộ ra đá ngầm lởm chởm, phóng tầm mắt nhìn quanh, chỉ thấy hoang vu tàn tạ.

    “Đoạn đại sư, các cậu đã trở lại, hồ yêu kia… Đã chết rồi sao?” Lăng lão bản chủ động mở miệng, âm thanh khàn khàn không giống tiếng người.

    Ông ta đã không còn dùng ánh mắt xem thường kẻ lừa đảo với mấy người trẻ tuổi này nữa, thậm chí có chút sợ hãi và hối hận, tại sao lại mời một đại sư lợi hại như thế, dạy ông biết được một số thứ cả đời cũng không muốn biết.

    “Chết rồi.” Đoạn Hồi Xuyên nhàn nhạt trả lời, bình tĩnh và tàn khốc kết thúc lần ủy thác này.

    Lăng lão bản đột nhiên ho khan vài tiếng, giống như là muốn ho cả phổi ra.

    Ông đưa phong bì tiền công cho Đoạn Hồi Xuyên, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, lẩm bẩm: “Chết rồi à, yêu quái chết rồi, thực sự là tin tốt, tôi muốn đi… Đi nói cho vợ tôi, sau này có thể sống mỗi ngày an ổn rồi, vợ tôi, ở quê đang chờ tôi…”

    Ngôn Diệc Quân thờ ơ lạnh nhạt với ly hợp vui buồn của người khác, tiếng gió hú nghẹn ngào như chú định kết cục bi thương, sương trắng lương bạc tựa nước mắt nữ tử lúc đó, kể cả oán hận trước khi lâm chung của nàng:

    —— nhân yêu thù đồ, làm sao mến nhau!

    —— vì chúng ta không đồng tộc, nên đáng bị kết quả như thế!

    Không, tôi chắc chắn sẽ không để tôi và anh, rơi vào cùng kết cục.

    Ánh mắt của y nhẹ nhàng rơi trên bóng lưng Đoạn Hồi Xuyên, sâu thẳm như sương mù mờ mịt —— có lẽ cứ không xa không gần mà nhìn, bảo trì một khoảng cách an toàn, y nên thấy đủ hài lòng rồi?

    Tuy rằng không muốn đi đêm, nhưng Đoạn Hồi Xuyên lại càng không nguyện ở lại cái nhà khách làm người ngẹt thở này lâu thêm, cáo biệt Lăng lão bản, mấy người thừa dịp có ánh trăng vội vã xuống núi, dọc theo đường đi yên tĩnh không nói gì, chỉ có tiếng bánh xe lạo xạo và tiếng gió đêm gào thét bay qua.

    Bạch Giản lắp bắp hỏi: “Phiền phức của Lăng lão bản không phải đã ngoại trừ sao? Tại sao ông ta nhìn thương tâm như vậy?”

    Đoạn Hồi Xuyên lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, nhả ra một làn khói trắng, thở dài nói: “Bởi vì hồ yêu ông ta ủy thác diệt trừ, chính là vợ của ông ta.”

    “A?” Bạch Giản kinh hãi đến biến sắc: “Vậy chẳng phải là ông ấy gián tiếp giết chết vợ mình? Thật đáng thương.”

    “Đáng thương?” Đoạn Hồi Xuyên cười nhạo một tiếng: “Cậu cảm thấy ông ta chết vợ là đáng thương, hay là ông ta chẳng biết gì sống với yêu quái nhiều năm như vậy đáng thương hơn?”

    Bạch Giản không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên là chết vợ đáng thương hơn rồi, tuy rằng hồ yêu che giấu thân thế, mà một ngày làm vợ chồng trăm năm ân nghĩa, bọn họ cùng nhau ân ái nhiều năm như vậy, coi như thân phận là giả, tình cảm không giả được, bằng không vì sao hồ yêu kia hại người, chỉ có Lăng lão bản nhiều năm như vậy vẫn sống yên lành.”

    Ngôn Diệc Quân nghe cậu một phen bàn luận cao kiến, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn cậu: “Nhưng mà, Lăng lão bản là một người bình thường, một ngày đột nhiên phát hiện mình và một yêu tinh nhiều năm qua cùng giường cùng gối, hơn nữa còn là một con hồ ly tinh dựa vào thải bổ mà sống, chẳng lẽ không sợ sệt? Không hối hận sao? Đổi lại là cậu, muốn lập tức thoát khỏi đối phương, hay là thông cảm cho nàng, tiếp tục sống cùng nhau?”

    “Chuyện này…” Bạch Giản khó khắn cắn môi, dung lượng đầu óc của cậu không thể quá nhanh chóng tiêu hóa vấn đề phức tạp như thế: “Vậy phải xem tình cảm sâu bao nhiêu. Nếu như yêu nhau tha thiết, tôi tin tưởng, bất kỳ khó khăn nào cũng có thể khắc phục!”

    Ngôn Diệc Quân lại mỉm cười, con ngươi cong lên thật nhanh nhìn xẹt qua gương chiếu hậu, liếc Đoạn Hồi Xuyên một cái: “Không thấy được, Bạch tiểu ca có cái nhìn về tình yêu lý tưởng như thế. Cho dù là người với yêu quái, cũng có thể vì tình yêu mà khắc phục sao?”

    “Tôi thấy cậu ta xem phim tình cảm cẩu huyết nhiều quá rồi.”

    Đoạn Hồi Xuyên lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, tay tiếp tục xoay vô-lăng, từ gương chiếu hậu bên trái ngoài cửa xe không dấu vết liếc nhìn gò má Ngôn Diệc Quân, lúc này đối phương đang nhìn ra ngoài cửa sổ, đồi núi ban đêm đen ngòm, cũng không biết đang nhìn cái gì.

    Đoạn Hồi Xuyên không mặn không lạt nói: “Nhân yêu thù đồ, coi như là tình định thiên kim đi, một khi nhìn thấy bản thể của yêu quái, chỉ có thể cảm thấy sợ hãi thôi, như Hứa Tiên trong truyện Bạch Xà ấy, luôn mồm luôn miệng yêu nương tử, kết quả bị thân rắn của Bạch nương tử dọa chết tươi, cái gì tình với yêu, cũng toàn chuyện như vậy. A, tôi thiếu chút nữa đã quên rồi, bác sĩ Ngôn không xem những thứ này.”

    Ngôn Diệc Quân quay đầu lại, lần thứ hai nhìn về Đoạn Hồi Xuyên trong gương chiếu hậu, hai người mặc dù nhìn lẫn nhau, mà góc nhìn bị lệch, ánh mắt không tụ hợp.

    Y cười nhạt: “Nhưng mà sau đó Hứa Tiên biết được tất cả, vẫn cứ lựa chọn cùng xà yêu không rời không bỏ, có thể thấy được không hẳn tất cả mọi người đều như Lăng lão bản.”

    “Đúng rồi đúng rồi, bác sĩ Ngôn nói đúng.” Bạch Giản như tìm được tri âm, gật đầu liên tục.

    Đoạn Hồi Xuyên có chút bất ngờ, Ngôn Diệc Quân cư nhiên thật sự xem bộ phim tình cảm cổ xưa này.

    Trong miệng vẫn phản đối: “Vậy thì như thế nào, một kẻ vĩnh viễn bị nhốt ở chùa Kim Sơn, một kẻ bị nhốt trong tháp Lôi Phong, tuổi thanh xuân vốn nên là thời gian tốt đẹp lại bị hủy như vậy, dùng thời gian cả đời đánh đổi, cuối cùng cũng chỉ được đến cái kết cục an ủi thêm duyên ba ngày, rõ ràng chính là bi kịch từ đầu đến cuối, sớm biết như thế, sao lúc trước còn quen nhau làm gì, mỗi người sống mạnh khỏe há không vui hơn?”

    “… Thật không, có lẽ là anh đúng.” Ngôn Diệc Quân rũ mắt xuống, hàng lông mi dày cũng nhợt nhạt trong bóng tối.

    Vậy là hắn nghĩ như vậy. Cũng tốt.

    Gió núi thổi vào từ cửa sổ xe rộng mở, không chặn được, không ngăn được, cứ len qua ngón tay, trong lòng chỉ còn lại một chút buồn khổ cùng vô vọng, làm hao mòn gương mặt bình tĩnh che giấu nội tâm hỗn loạn.

    Bạch Giản tựa hồ nhận ra bầu không khí có chút quái lạ, nhưng cụ thể như thế nào lại không nói ra được, gãi đầu một cái, cười ngây ngô: “Thôi, thảo luận cái này làm gì, chúng ta không phải là Lăng lão bản, cũng chẳng phải hồ yêu.”

    Yên tĩnh trong tiếng gió, không người hưởng ứng cậu, Bạch Giản không thể làm gì khác hơn là im lặng.

    Lúc Bạch Giản đưa ba người Phương Tuấn xuống núi đã liên lạc người nhà họ Phương đón bọn họ đi.

    Về phần Hồ Tiên miếu và khách sạn Tiên Duyên, những ngày sau đó số lượng khách dần trở nên ít đi, rồi dần dần triệt để biến thành truyền thuyết, chuyện này sẽ kể vào khi khác.

    Không lâu sau vào một buổi sáng sớm nọ.

    Em bé ngoan Hứa Thần đã đi học, tiểu ong mật Bạch Giản đi ra ngoài mua thức ăn, Chiêu Tài lên cơn tăng động bay ra ngoài lại bay vào trong, để mặc con mễ trùng Đoạn lão bản ở nhà một mình buồn bực ngán ngẩm đùa giỡn với đống tạ, yêu cầu kẻ càng ngày càng lười biếng cơ bắp là mình tìm việc làm.

    Tiếng chuông cửa vang lên, Đoạn Hồi Xuyên nghĩ có khách tới, vội mang theo nụ cười chuẩn hóa ra mở cửa, nhất thời một bó to hoa hồng đỏ tươi che mất tầm mắt của hắn.

    Đoạn Hồi Xuyên: “???”

    Phương thức hắn mở cửa không đúng?

    Bó hoa hồng hơi động, lộ ra một gương mặt trẻ trung mang ba phần ngượng ngùng cùng bảy phần lộ liễu, thanh niên ho nhẹ một tiếng, hai mắt lấp lóe nhìn chung quanh, chính là không dám nhìn thẳng mắt hắn: “Đoạn đại sư! Cái này, hôm nay tôi đặc biệt đến cảm tạ ân cứu mạng của anh!”

    “Ồ?” Đoạn Hồi Xuyên nhíu mày, buồn cười không còn gì để nói giả vờ nheo mắt lại, cằm hơi giật giật: “Phương thiếu gia, cậu dùng cái này cảm tạ ân cứu mạng của tôi? Xem ra là tôi lớn tuổi rồi, không hiểu lắm dòng suy nghĩ của thanh niên các cậu, người không biết, còn tưởng rằng cậu đang đeo đuổi tôi đấy.”

    “Khục… Khụ khụ!” Phương Tuấn bị sặc nước miếng, tai giấu ở trong tóc khó giải thích được nóng lên, vội vã giải thích: “Không phải, tôi đang sửa soạn hậu lễ!”

    “Hậu lễ? Dày bao nhiêu?” Đoạn Hồi Xuyên hứng thú, nỗ lực bảo trì thận trọng, khắc chế kích động muốn xoa tay.

    Tụ Tài Thạch tuy rằng là đến hơi muộn, muộn còn hơn không có, người xưa nói chẳng sai bao giờ!

    Phương Tuấn không nói lời gì nhét hoa hồng vào ngực Đoạn Hồi Xuyên, hứng thú bừng bừng đưa hắn đi ra ngoài, Đoạn lão bản hơi buồn bực, lẽ nào vị tiểu thiếu gia này nghĩ tiền mặt có tác động trực quan hơn séc hoặc thẻ? Định xếp một bức tường tiền mặt, đặt trước miệng hắn à?

    Rất nhanh, nghi ngờ của hắn đã có đáp án.

    Xuất hiện trước mặt Đoạn Hồi Xuyên chính là một chiếc Lexus thể thao mới tinh màu đen, đường cong mượt mà dưới ánh mặt trời lưu chuyển lộng lẫy dụ người.

    Phương Tuấn y như người mẫu của triển lãm xe dựa vào một bên cửa xe, nhẹ nhàng vỗ vỗ nóc xe, móc ra chìa khóa giống như hiến vật quý.

    “Phần hậu lễ này thế nào? Tôi thấy chiếc xe kia của anh quá nát rồi, làm sao xứng để đại sư tọa giá nữa! Người siêu phàm thoát tục thần tiên như Đoạn đại sư, tất nhiên không lọt mắt vật phàm tục như tiền, đây chính là tôi đặc biệt vì anh chọn lựa, vừa đẹp vừa thực dụng! Lái ra ngoài tuyệt đối phong cách!”

    Đoạn Hồi Xuyên: “…” Tôi cảm ơn cậu nhưng tôi chỉ là tục nhân thôi!!

    Cậu ân cần quan sát biểu tình trên mặt Đoạn Hồi Xuyên, nhưng chờ mãi, kinh hỉ cùng hưng phấn mà cậu mong đợi từ đầu đến cuối không có xuất hiện, thần sắc Phương Tuấn  sụp đổ, ngượng ngùng nói: “Anh không thích xe này sao?”

    Không chờ Đoạn Hồi Xuyên mở miệng, con mắt Phương Tuấn hơi chuyển động, lại nói: “Không sao, tôi biết thứ Đoạn đại sư yêu thích không thể phán đoán theo lẽ thường! Tôi còn chuẩn bị cái này!”

    Nói xong, cậu mở cốp sau xe, tốn sức ôm một cái cục to đùng trông như tượng quan âm ngọc lục bảo ra, cẩn thận đặt trên đất, đầu đầy mồ hôi vì mệt.

    “Vị tượng quan âm này là tôi thông qua quan hệ của ba tôi, phí hết bao khí lực mới tìm thấy, chỉ dùng một miếng ngọc lục bảo thiên nhiên điêu khắc mà thành, nghe đâu nội hàm linh quang, giữ nhà trừ tà, người bán nếu như không phải đúng lúc cần tiền gấp, còn không vui bán cho tôi đâu đấy.” Phương Tuấn khoe khoang liên miên một hồi, đôi mắt lóe sáng, chờ đợi nhìn Đoạn Hồi Xuyên: “Thế nào? Thích không?”

    Đoạn Hồi Xuyên cầm bó hoa hồng đứng tại chỗ, dở khóc dở cười, không biết nên bày ra biểu tình gì.

    “Phương thiếu gia à, tôi cảm thấy…” Đoạn Hồi Xuyên châm chước tìm từ, chậm rãi nói: “Cậu khả năng đối với tôi có cái gì…”

    “Không không không, tôi đối với anh tuyệt đối không có ý đồ không an phận gì! Tôi chỉ yêu thích nữ nhân!” Phương Tuấn thần kinh bị kinh hãi theo phản xạ bật thốt lên, cật lực rũ sạch can hệ.

    “… Hiểu lầm.” Đoạn Hồi Xuyên yên lặng bổ sung nốt hai chữ bị cắt ngang, không khí quỷ dị trầm mặc tới mức làm người không ứng phó kịp.

    Thủy triều ào tới, Phương Tuấn nhất thời đỏ mặt lên.

    “Khụ.” Đoạn Hồi Xuyên đổi vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm trang nói: “Phương công tử, sau khi cậu bị hồ yêu làm gì đó, có khả năng để lại một số bóng ma trong lòng, tôi đây thập phần lý giải, tôi chân thành kiến nghị cậu, đừng sợ thầy giấu bệnh nha.”

    “Tôi…” Ánh mắt Phương Tuấn co lại một chút, chính mình đứng trước mặt nam nhân này, cảm giác chẳng khác gì thân thể đang trần truồng, liếc mắt một cái là có thể đâm thủng tâm tư bí mật mà cậu tự cho là đã giấu kỹ.

    Đoạn Hồi Xuyên chờ một lúc, ánh mắt rơi vào chiếc xe kia, khẽ mỉm cười: “Lòng tốt của cậu tôi tâm lĩnh, nhưng mà tôi có một kiểu cổ quái thế này, chỉ tiếp ủy thác, không thu lễ vật, nếu cậu thật sự muốn cảm tạ, coi như là tôi nhận ủy thác của cậu đi, trả tiền thù lao tương ứng là được.”

    “Ơ.” Phương Tuấn thất vọng quay đầu lại nhìn món quà chính mình tỉ mỉ chọn lựa, không cam lòng mà nho nhỏ nói: “Thật sự không muốn sao?”

    Đoạn Hồi Xuyên cao thâm khó dò lắc đầu.

    Tâm lý không nhịn được liếc một cái, nhận thì cũng phải đem bán lại, rất phiền phức, đồ cũ thì khó bán lắm, người tuổi trẻ bây giờ, lại yêu thích kiểu màu mè hoa mỹ, không có chút thực tế nào, ôi, thực sự là thế phong nhật hạ, lòng người khác xưa.

    “Vậy cũng tốt.” Phương Tuấn mắt thấy không nên dùng dằng nữa, nhưng vẫn cố giãy chết một chút: “Nhưng hoa phải để lại, mang về sẽ bị khô mất.”

    Đoạn Hồi Xuyên nghĩ tiền thù lao còn chưa cầm được, cũng không nên quá đắc tội kim chủ, Bạch Giản và Tiểu Thần dù sao cũng thích hoa, không làm khó mà gật gật đầu: “Không phải lễ vật quý trọng gì, vậy tôi nhận.”

    Phương Tuấn thở một hơi dài nhẹ nhõm, tự nghĩ mình chuyến này đi cuối cùng cũng coi như không uổng công, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện chính sự, thấp thỏm nói: “Đoạn đại sư, kỳ thực hôm nay tôi tới còn có một việc muốn nhờ anh. Gần đây nhà tôi chọc phải chút phiền phức, tôi trái lo phải nghĩ, cũng chỉ có anh có bản lĩnh giúp Phương gia chúng tôi giải quyết việc này.”

    Vừa nghe có món làm ăn lớn, Đoạn Hồi Xuyên đang không hứng thú lập tức treo lên nụ cười không thể xoi mói: “Là ủy thác à? Không thành vấn đề, chỉ cần thù lao đủ cao, cái gì tôi cũng tiếp.”

    Một tiếng còi xe làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người, đằng sau chiếc Lexus kia chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc Bentley màu đen, đang bị chặn ở ngã tư đường.

    Cửa xe mở ra, một đôi giày da bóng lộn vững vàng bước xuống, giẫm trên đất, sau đó lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ nhã nhặn của Ngôn Diệc Quân.

    Y mặc một thân âu phục may đo đen tuyền, cho dù dưới mặt trời chói chang, cổ áo sơ mi cũng nghiêm cẩn đóng chặt, giống như một linh mục đang cầu nguyện trong giáo đường, vừa nghiêm trang vừa cấm dục hoàn mỹ.

    Ngôn Diệc Quân chậm rãi đi tới trước mặt hai người, ánh mắt từ trên mặt bọn họ chuyển một vòng, cuối cùng rơi xuống bó hóa hồng trên tay Đoạn Hồi Xuyên, khóe môi mím lại tựa như cười mà không phải cười: “Đoạn lão bản ủy thác gì cũng tiếp sao? Vừa vặn, chỗ tôi cũng có một việc.”

    “Ồ?” Đoạn Hồi Xuyên hơi kinh ngạc mà nhíu mày: “Bác sĩ Ngôn có chuyện gì cần tôi hỗ trợ, cứ nói thẳng đi.”

    Ngôn Diệc Quân mỉm cười nhìn hắn: “Kỳ thực cũng không phải chuyện trọng yếu gì, chỉ là tôi nghĩ anh có lẽ sẽ thấy hứng thú. Tửu trang nhà tôi gần đây mới chế riêng ra một loại rượu trái cây, lần trước thấy anh rất thích, không biết có rảnh rỗi đến tửu trang của tôi đánh giá một phen, cho một chút ý kiến hay không.”

    “Đây gọi là ủy thác gì? Hơn nữa rõ ràng là tôi tới trước, anh không hiểu cái gì gọi là tới trước tới sau sao?”

    Phương Tuấn nghe vậy tức giận liếc mắt một cái, cậu nhớ ra nam nhân này chính là người lần trước ở hội triển lãm Đường thị, viện trưởng danh dự của bênh viện Hoa Thành kẻ mà Đường Cẩm Cẩm đặc biệt ân cần, nói đến lúc đó y cũng đi cùng Đoạn Hồi Xuyên, chỉ sợ là quen biết cũ, cũng không biết tột cùng là quan hệ như thế nào.

    Ngôn Diệc Quân thú vị nhìn về phía Phương Tuấn: “Cậu là Phương tiểu thiếu gia của khai khoáng Tấn Trung, tôi nhớ tới lần trước trong tiệc sinh nhật của Đường tiểu thư đã từng gặp, cậu vẫn là hôn phu của Đường tiểu thư phải không? Lúc đó Phương thiếu gia còn xem thường với quái lực loạn thần, phong thuỷ tướng thuật, sao bây giờ lại tôn sùng lên rồi?”

    “Tôi… Kỳ thực không đính hôn với Đường tiểu thư.” Phương Tuấn nhất thời không có gì để nói, lén lút phỉ nhổ chính mình lúc đó liều chết bảo vệ mặt mũi, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng: “Tôi khi đó trẻ người non dạ, bây giờ kiến thức nhiều hơn, tự nhiên không giống nhau.”

    Lúc này Phương Tuấn đã bị Đoạn Hồi Xuyên dán trên gáy một cái nhãn lớn kim chủ “Siêu ngớ ngẩn”, hắn dập dờn làm vẻ mỉm cười, hòa hợp dò hỏi: “Phương thiếu gia, Phương gia gần đây đến tột cùng là gặp phiền phức gì? Cậu ủy thác tôi chuyện gì vậy?”

    Phương Tuấn do dự một chút: “Việc này nói ra rất dài dòng, vẫn là phiền Đoạn đại sư ngày khác tới nhà tôi, tôi sẽ tỉ mỉ kể lại.”

    “Cũng được.” Đoạn Hồi Xuyên gật đầu đáp ứng, trong lòng tính toán xem ra là hợp đồng lớn.

    “Như vậy tôi cáo từ trước, yên lặng chờ Đoạn đại sư đại giá quang lâm.” Phương Tuấn âm thầm đắc ý liếc bác sĩ Ngôn, chuyển tượng quan âm về chiếc xe sang trọng bị từ chối kia, nghênh ngang rời đi.

    Còn lại Ngôn Diệc Quân cùng Đoạn Hồi Xuyên hai người đối diện cách một bó hoa lớn, người phía trước trước tiên phá vỡ trầm mặc: “Không nghĩ tới Phương thiếu gia khẩu vị cũng đặc biệt như vậy.”

    “Khụ.” Đoạn Hồi Xuyên đột nhiên cảm giác thấy trong lồng ngực của mình ôm củ khoai lang nóng bỏng tay, vội vàng thay đổi đề tài: “Anh thật sự là đến mang tôi đi phẩm rượu sao?”

    “Đương nhiên. Chỉ là Đoạn lão bản nghiệp vụ bận rộn, chẳng biết lúc nào rảnh rỗi để hân hạnh được đón tiếp?”

    Đoạn Hồi Xuyên thận trọng cười cười: “Khách hàng khác tự nhiên là cần phải hẹn trước, nhưng nếu là bác sĩ Ngôn mời, tôi đương nhiên là bất cứ lúc nào cũng rảnh.”

    Ngôn Diệc Quân nở nụ cười, tuy chỉ là đề nghị ngẫu hứng tới bất ngờ khó giải thích được, bây giờ cũng mơ hồ mong đợi.

    Y trở lại bên cạnh xe tự mình mở cửa cho hắn, ưu nhã làm một thế tay mời: “Lên xe đi.”

    Ngôn Diệc Quân lái xe đưa Đoạn Hồi Xuyên đến tửu trang tư nhân của mình.

    Đó là một biệt thự nằm lưng chừng núi, rời xa nội thành náo động cùng phiền nhiễu, khắp nơi là màu xanh biếc, ướp lạnh ngày hè nắng nóng thành một chén trà xanh, một đường thổi gió núi uống vào.

    Hậu hoa viên của biệt thự bị cải biến thành một kiểu đồn điền, từng hàng giàn gỗ bám đầy cây leo quấn quýt, cành lá rậm rạp, treo đu đưa trên cành những quả màu hồng hào tươi đẹp.

    Đoạn Hồi Xuyên không biết tên, chỉ mơ hồ nghe trong gió đưa tới mùi trái cây, như mùi rượu nguyên chất say lòng người.

    Biệt thự này tựa hồ đã nhiều năm rồi, ngói đen gạch đỏ bò đầy dây thường xuân, lá cây xanh biếc ở trong gió hơi chập chờn.

    Dương quang xuyên thấu qua bóng cây vẽ lên đất những đốm loang lổ nhỏ vụn, nghịch ngợm nhảy nhót giữa hai đầu lông mày Ngôn Diệc Quân, tầm mắt Đoạn Hồi Xuyên lơ đãng chạm tới gương mặt điềm tĩnh mang ý cười kia, chỉ cảm thấy lông mi của y hơi dài quá mức, khiến người không nhịn được có loại kích động muốn đo đạc.

    Ngôn Diệc Quân dẫn Đoạn Hồi Xuyên đi dọc theo con đường cỏ xanh, đi xuyên qua những giàn nho, tiếng bước chân của hai người vang vọng trong vườn, cả tòa dinh thự yên tĩnh như từ trong cơn mơ ngủ thức tỉnh, dần dần có sinh khí.

    Cuối con đường nhỏ, một quản gia tầm ba mươi tuổi đứng ở cửa lớn, nghênh đón hai người vào biệt thự.

    Bất đồng với ngôi nhà trang trí kiểu cổ của Ngôn Diệc Quân, nơi này giống như là một cái pháo đài thời Trung cổ, đứng vững trên tường là một bức điêu khắc hình kiếm, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ có kỵ sĩ sống lại.

    Đoạn Hồi Xuyên đi như cưỡi ngựa xem hoa tham quan hầm rượu và nơi sản xuất, cuối cùng hai người ngồi lại trong hoa viên.

    Quản gia sắc mặt lạnh lùng, tính cách trầm mặc mà hữu cầu tất ứng.

    Hắn âm thầm đẩy xe đồ ăn tới, thành thục bày điểm tâm và rượu cho hai người, bày xong thì cung kính lui ra.

    Ngôn Diệc Quân rót cho mỗi người một người một chén rượu đỏ, rượu màu đỏ tím ở trong chén cuộn xoáy, mùi thơm chua ngọt ngào ngạt nức mũi.

    “Nếm thử, dùng phương pháp bí mật mới nhất cất riêng cho rượu trái cây.”

    Đoạn Hồi Xuyên thoáng nhấp một ngụm, một chút chua cùng một chút ngọt ngào, mùi hương và dư vị lưu lại trong miệng như bất tận.

    Ngôn Diệc Quân cất rượu không biết dùng quả gì làm nguyên liệu, dường như luôn chọt trúng vị giác của hắn, uống một hớp còn muốn uống hớp thứ hai, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, đã uống xong non nửa ly.

    “Mùi vị như thế nào?” Ngôn Diệc Quân nhẹ nhàng lay lay ly rượu, chỉ nghe không uống, ánh mắt mỉm cười nhìn nam nhân đối diện.

    Đoạn Hồi Xuyên chép miệng một cái, đầu lưỡi liếm đi ẩm ướt nơi khóe miệng: “So với lần trước càng ngon hơn.”

    Ngôn Diệc Quân giống như không ngoài dự đoán nở nụ cười: “Anh thích là tốt rồi.”

    Mãi đến khi khóe mắt tô thêm một vệt say hồng, Đoạn Hồi Xuyên mới lưu luyến thả ly rượu xuống, hỏi: “Ngày hôm nay gọi tôi đến, cũng không chỉ vì phẩm rượu chứ. Rốt cuộc có sự gì cần tôi hỗ trợ? Xem ở giao tình của chúng ta, miễn phí phục vụ cho anh một lần.”

    Đoạn Hồi Xuyên mỉm cười vô cùng thần bí: “Cứ việc nói, không cần phải ngại! Phiền toái gì tôi cũng có thể vì anh giải quyết!”

    ______________________________

    Tác giả có lời muốn nói:

    Ngôn: Là thế này, buổi tối lúc tôi ngủ ổ chăn có chút lạnh…

    Đoạn: Là dây cắm thảm điện bị ngắn sao? Tôi giúp anh nối điện!

    Ngôn:…

    Thuộc truyện: Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở